1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống cùng vạn tuế - Hà Phi Song Giáp (51/830)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 10: CỨU NGƯỜI NHƯ CỨU HỎA.



      "Ngồi, ngội cậu nhóc, cậu tốt nghiệp trường nào?"

      kẻ mới phất ra hiệu cho Lộ Minh, câu đầu tiên liền hỏi học về vấn.

      "Ách, Thanh Hoa" Lộ Minh bắt đầu toát mồ hôi.

      "Chuyên ngành của cậu là gì?" kẻ mới phất lại hỏi.

      "Tài Chính..." Lộ Minh cảm thấy mồ hôi to như hạt đậu từ ngóc trán chảy xuống.

      "Học tài chính, tồi, giờ làm việc ở đâu" kẻ mới phất có vẻ như rất coi thường mấy người làm công, Lộ Minh trong lòng nhảy lên, chẳng trách Nhiếp Thanh Lam bắt mình khởi nghiệp, mở công ty.

      "Ách, cháu tự khởi nghiệp..." Lộ Minh làm mặt dầy, cứ theo kịch bản của Nhiếp Thanh Lam mà diễn, chơi phải chơi tới cùng.

      "Tôi biết rồi, vừa học thạc sỹ, vừa khởi nghiêp, công ty mặc dù , nhưng có vốn đầu tư là 500vạn, dúng ? phương pháp này nát bét ra rồi, gần như lần nào cũng vậy, cậu nhóc, cậu là người thứ mấy với ta câu đó rồi? chịu đổi mới chút nào, tai ta nghe nhiều đến nỗi nhàm ra rồi" kẻ mới phất nháy mắt bắt thóp Lộ Minh, cười lớn ngừng.

      "Vâng, là cháu mạo nhận, bác trai quả lợi hại,mới nhìn ". Lộ Minh nghe thế, cũng cười lớn lên, bị vạch trần, vậy giả vờ làm gì?

      Sau khi bị vạch trần, trong lòng Lộ Minh ngược lại, cảm thấy nhõm, như được giải phóng khỏi sức nặng.

      Hiểu con ai bằng cha, nhìn người cha này, mặc dù có chút giống kẻ mới phất, nhưng sớm hiểu hết, khổ cho Nhiếp Thanh Lam vẫn còn cho rằng đưa người con trai đến là có thể lừa được người nhà.

      Xem ra nàng ta sớm biết người nhà nàng chắc chắn phát ra nàng diễn vở kịch này, vậy với mình chút quan hệ gì, mặc dù giúp được nàng lừa qua cửa này, nhưng cũng thể trách mình à.

      Nhìn thấy Lộ Minh giơ ngón tay cái về phía mình, kẻ mới phất đắc ý ha hả cười lớn,vỗ vỗ vai Lộ Minh cười : "Đúng rồi, con ta bỏ ra bao tiền để nhờ cậu mạo nhận là bạn trai nó?"

      "Tiền? a, giá tiền vẫn chưa có đàm phán, có điều hôm trước ấy có trả tiền thuê nhà giúp cháu, vâng, đây là 550đồng, nhờ bác đưa cho ấy, kỳ thực cháu quen con bác lâu, cộng tất cả lại cũng quá 3 ngày, gặp mặt cũng 3 lần... bác à, nếu có việc gì, cháu xin phép ra về!!", Lộ Minh trong lòng thầm nghĩ, kịch này diễn được nữa, vậy mình chuồn sớm chút hay hơn.

      việc bị hỏng, xem ra phải tìm cách khác để dò hỏi tin tức về vẫn thiết rồi.

      Nhiếp Thanh Lam là tiểu hồ ly, tốt nhất là nên giây vào.

      Thế gian nếu là có tồn tại vẫn thiết, vậy nhẫn trữ vật của mình vẫn còn hi vọng.

      Cảm nhận nay của Lộ Mình là, thà tiếp xúc nhiều chút với nữ phi tặc Lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn, cũng nguyện cùng với Nhiếp Thanh Lam hồ ly này giao tiếp.

      "Tiền của nó, cậu trả cho nó, cậu nhóc, đừng vội , ngồi xuống, ta muốn tìm người bồi tiếp uống vài cốc trà." kẻ mới phất đem tiền đưa cho Lộ Minh, vỗ vỗ ghế ra hiệu cho ngồi xuống.

      "Bác có việc gì cần phân phó cho cháu?" Lộ Minh cũng khách sáo, cầm tiền về, nếu như lát nữa hằn phải trả tiền, có tiền, vậy phải lưu lại mà rửa đĩa rồi.

      "Cậu nhóc, quậy ở đâu vậy?" kẻ mới phất khẩu khí giống tên xã hội đen, đặc biêt là vào trong phòng những vẫn đeo kính đen ra vẻ ta đây, đúng là có chút cảm giác giống đại ca xã hội đen.

      Có điều đại ca xã hội đen ở thành phố Lam Hải này có tên nào là Lộ Minh biết, kẻ mới phất này trước giờ chưa từng thấy qua, có vẻ như là 1 thương nhân thích chơi trội, Lộ Minh trong lòng nghĩ, lẽ người này cũng bị film ảnh của Hông Kông độc hại rồi?

      "Cháu? ách, vừa mới tốt nghiệp ra trường, còn chưa tìm được việc làm" Lộ Minh .

      "Việc làm cũng có? cậu nhóc, muốn cưới con ta, tuyệt đối có cửa, đừng cửa ải của mẹ nó, đến ta cũng chấm cậu!!" kẻ mới phất câu này cũng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của người khác.

      Có điều Lộ Ming cũng cảm thấy hợp lý, bản thân mình việc làm có, nếu kẻ mới phất này mà chấm mình mới thấy kỳ.

      Lộ Minh cười, dù sao mình cũng phải là chư thần dưới váy Nhiếp Thanh Lam, cách nhìn của người nhà của nàng, muốn như thế nào như thế đó.

      Đợi chút mọi người phủi đít rời , có lẽ vĩnh viễn cũng gặp lại kẻ mới phất này, kệ ổng .

      Kẻ mới phất vỗ vỗ vai Lộ Minh cười rất cởi mở : "Cậu nhóc, bằng, cậu theo ta? công ty của ta hình như tuyển bảo an, ta thấy thân thể cậu khá cường tráng đó, chiều cao cũng hợp lệ, hay là đến công ty ta làm viêc?"

      "Cám ơn bác, cháu chưa qua bộ đội, làm bảo an cũng có kinh nghiệm", kỳ thực Lô Minh cũng chấp nhặt phải làm việc gì nhưng hy vọng cách Nhiếp Thanh Lam xa ra chút, nếu như bản thân mình chạy tới làm việc ở công ty cha nàng, vậy phải để nàng biến thành con lừa điều khiển sao?

      Nếu như là bình thường, kẻ mới phất này gọi mình làm bảo an, Lộ Minh chừng đáp ứng.

      Nhưng đây ổng lại là cha Nhiếp Thanh Lam, bản thân vẫn là trốn xa chút, cách xa hồng nhan hoạ thuỷ ra.

      "Bảo an cũng làm, xem ra cậu rất kén chọn việc làm a" kẻ mới phất đứng lên, cười lớn ra cửa bỏ , gã này tiền vậy mà thanh toán, đúng là nhà giàu bủn xỉn.

      Lộ Minh trong lòng thầm kêu lỗ vốn, cũng biết phí phòng trá này là bao nhiêu. nếu như tiền đủ bị người áp tải ra máy ATM rút tiền thanh toán, vậy ngượng chết được囧.

      May là chỉ uống có 2 cốc trà, gọi mấy thứ khác, Lộ Minh giơ tay gọi em phục vụ lại thoanh toán.

      " sao thế? bệnh tim lại tái phát? thuốc đâu, đừng doạ em... cứu mạng, cứu mang a!!" bên đó phu nhântuyệt mỹ đột nhiên la lên, cái đầu hơi bạc của lão đầu nghẹo sang bên ngục bàn, hô hấp mỏng manh.

      phu nhân tuyệt mỹ nhìn thấy Lộ Minh, như người chết đuối vớ được khúc gỗ cứu mạng, gấp gáp kêu cứu.

      Lộ Minh thấy vị phu nhân tuyệt mỹ đó mặt đầy kinh hoàng thất sắc, trong nhãn thần tràn ngập nỗi sợ hãi và bơ vơ, xem ra đây phải là dàn cảnh lừa người, vỗn dĩ trong lòng sợ chuốc hoạ vào người, giờ bị nhiệt huyết dâng trào đè xuống.

      thể thấy chết mà cứu.

      Lộ Minh cắn răng, hướng tuyệt mỹ phu nhân gật đầu.

      Nếu như là gẫy xương trật khớp, hay là băng bó ngoại thương, Lộ Minh phí chút khí lực nào cũng có thể giải quyết, (nguyên văn là thành ngữ:手到那來 sho dao na lai) nhưng là bệnh tim bó tay, chỉ có cách đưa đên bệnh viện.

      Vác nam nhân trung niên hôn mê đó lên, phi như bay xuống lầu, em phục vụ và tuyệt mỹ phu nhân cũng cấp tốc xuống theo, 1 vì tiền thanh toán, 1 vì lo lắng cho chồng, Lộ Minh cũng nghĩ nhiều, bênh tim là chạy đua với thời gian, chậm chút chết chắc, lèo chạy tới bãi đỗ xe bên ngoài, đột nhiên nghe thấy 'băng', tiếng đâm xe rất to truyền tới, 2 chiếc xe con đâm nhau phía trước, đập vào mắt chính là kẻ mới phất cả đầu đầy máu.(tới nữa)

      "Cứu, cứu mạng..." kẻ mới phất mở miệng xong liền ngục xuống vôlăng hôn mê.

      " phải vậy chứ?" Lộ Minh đầu to lên.

      Ngoài mười mấy mét là chiếc xe gây tai nạn nhấn ga, như mũi tên chạy mất, trong lúc hỗn loạn, biển số xe cũng kịp nhìn .

      Nếu như cứu kẻ mới phất, với cái đầu đầy máu đó tỉ lệ ngỏm là rất cao.

      Lộ Minh nghĩ, nếu như bỏ cứu kẻ mới phất, lại chỉ cõng người là này tới bệnh viện, để Nhiếp Thanh Lam biết được, nàng ta nhất định cùng mình chiến tới cùng!

      Nhưng muốn cứu cả hai người, làm sao cõng?

      Lộ Minh cuối cùng cắn răng, đem nam nhân trung niên sau lưng đăt xuống. tuyệt mỹ phu nhân cho rằng Lộ Minh bỏ cứu chồng mình nữa, chuyển sang cứu kẻ mới phất, nhất thời khóc to lên, em bé phục vụ đuổi tới bị doạ kêu thét lên, trường phiên hỗn loạn.

      Lộ Minh thèm lý tới bọn họ, nhặt lấy cục gạch bên đường, đập vỡ cửa kính xe của kẻ mới phất, kính vỡ .

      Kính mặc dù bị đập vỡ nhưng cánh phía trước của xe bi đâm 凹 lõm vào 1cục, Lộ Minh kéo liền mấy cái cũng kéo ra.

      Lộ Minh trong lòng bực tức, chẳng để y tới cái gì là kinh thế hãi túc, nội lực bộc phát, 'oành" tiếng đem cánh cửa xe giật ra... cấp tốc đem kẻ mới phất dời qua ghế bên kia, lại mở cửa sau đem nam nhân trung niên bị bệnh tim phát tác nhét vô, sau đó quay qua phu nhân tuyệt mỹ : "Bác lái xe".

      "Tôi, tôi lái nổi..." phu nhân tuyệt mỹ tại tâm thần hoảng loạn, chỉ biết khóc thút thít.

      "Vậy lái" Lộ Minh lại chỉ tay vào em bé phục vụ.

      "Tôi biết lái" tay em bé đó vội xua loạn lên, tại trong não nàng như có cơn sóng lớn đập vào vậy, " lái, lái, tôi biết lái".

      "Lái xe cũng được, nhưng tôi có bằng lái" Lộ Minh xấu hổ, nếu như đường tới bệnh viện bị cảnh sát bắt lại, mình chắc chắn bị bắt vô xà lim.

      Phu nhân tuyệt mỹ lại khóc lớn lên, Lộ Minh bị bà ta khóc đến phát bực, liền nhét bà vô phía sau, em bé phục vụ nguyện ý cũng bị nhét vô nốt.

      Lộ Minh nhảy lên xe, thò tay định đóng cửa, nhưng tay thò ra vẫy vẫy vài cái... thấy gì.

      ra cửa xe sớm bị mình giật mất rồi.

      Lộ Minh xấu hổ, liền đề máy, đạp ga, đánh vôlăng, cua vòng rộng quay đầu, phi như bay ra đường lớn.

      phu nhân tuyệt mỹ và em bé phục vụ kêu thét lên, nhưng Lộ Minh căn bản thèm để ý, dù sao nếu bị cảnh sát bắt được chết chắc, liều mạng cho rồi, chừng kinh động đến cảnh sát, Nhiếp Thanh Lam cũng kịp thời tới nơi.

      Vì thế, đường vượt vô số xe, tiến vào khu vực náo nhiệt của thành phố, vẫn như cũ 100km/h mà chạy.

      Lúc phong phong hỏa hỏa, xông vào Quang Minh số 2 là bênh viện gần đó nhất, đạp thắng(phanh) gấp, lực dư còn làm cú như đại long bái vĩ (bác nào hay xem đua xe hình dung ra được tốc độ nhanh phanh gấp kéo thắng trước nó như thế nèo.180độ), quệt đít xe vào chiếc xe cấp cứu của bệnh viện.

      Lộ Minh đem kẻ mới phất nhấc ra, lại đem trung niên nam nhân kẹp vào bên sường.

      Mỗi tay người, đem 2 người cần cấp cứu đó ôm lấy, chạy như bay vô khách sảnh của bệnh viện, tiếng "cứu người" như tiếng sấm giữa trời quang đem trực ban của bệnh viện dọa cho nhảy dựng lên.

      "đặt xuống đặt xuống... để cho chúng tôi, người nhà các vị đóng tiền, chuẩn bị thủ tục nhập viện", bác sĩ trực ban vội vàng ra hiệu cho Lộ Minh đặt hai người xuống.

      Lộ Minh còn định giải thích bện tình, nhưng mấy người y sĩ vây quanh kiểm tra, làm hết việc, bác sĩ trực ban lại bắt đầu hỏi han phu nhân tuyệt mỹ và em bé phục vụ, đem vị hùng cứu người này vứt 1 bên hóng gió.

      định mở miệng , người y sĩ chỉ vào khoang cửa sổ cách đó xa : "nhanh đóng tiền, làm thủ tục nhập viện". ( nghèo còn mắc cái eo)

      Lại có vị y sĩ lớn tuổi hướng Lộ Minh : "bệnh nhân lập tức phải tiến hành phẫu thuật, bởi vì phẫu thuật tim rất nguy hiểm, vì vậy người nhà ngoài ký tên ra, còn phải đóng phí cam kết phẫu thuật là 5vạn, nếu làm phẫu thuật được... ngoài ra vị sọ não bi thương này, ngoài băng bó, cong phải chụp X quang, cậu nhanh chuẩn bị 5vạn, nếu chậm trễ bệnh nhân gặp nguy hiểm".

      "Trước tiên hãy làm phẫu thuật, tiền thuốc thang, viện phí nhất định thiếu các vị đâu", Lộ Minh choáng váng, bản thân đâu kiếm 5vạn ?

      "Bệnh viện có quy định, trước tiên đóng 1 khoản đảm bảo...đừng với tôi, đó là quy định của viện trưởng, tôi cũng cách nào làm khác, hàng năm số người trả tiền bệnh viện quá nhiều, bắt buộc phải trả tiền trước rồi mới tiến hành phẫu thuật", bác sĩ trực ban trước tiên để các y sĩ đưa kẻ mới phất và trung niên nam nhân vào phòng phẫu thuật, đẩy đẩy gọng kính, ra hiệu cho Lộ Minh chớ có tức giận, lập tức gọi điện gom đủ tiền mới là thượng sách.

      "Mẹ kiếp, các người đây phải là có sữa mới là mẹ nuôi(vú em) sao?, tiền phải là trả, trước tiên cứu người, chúng tôi 1 xu cũng thiếu cho các người", Lộ Minh tức tới nỗi sắp thi triển bạo lực.

      "hu hu hu...." phu nhân tuyệt mỹ quá độ thương tâm, khóc tới mức hụt hơi, ngất xỉu dưới đất, lại có bệnh nhân cần được cấp cứu (pó toàn thân)

      Mặc dù được mọi người vội vàng cứu tỉnh, nhưng phu nhân tuyệt mỹ hư nhược vô cùng, cứ thế khóc tỉ tê, Lộ Minh muốn cùng bà thương lượng chút cũng được.

      em bé phục vụ đứng giúp Lộ Minh ngừng gọi vào di đông của Nhiếp Thanh Lam. Nhưng máy của nàng mở, có lẽ bận phá án. Đến cha bị tai nạn sắp chết mà cũng biết, ai.

      Lộ Minh bị bác sĩ trực ban hối thúc liên hồi, có tiền chịu cứu người, cũng thèm sợ câu dọa xé xác Lộ Minh.

      Thực hết cách rồi, đúng vào thời điểm tuyệt vọng, trong não Lộ Ming linh quang chơt lóe, vẫn còn cách....

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 11: LÃNH MỸ NHÂN.



      "Alô?" Lô Minh lấy di động goi cho Lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn.

      "Có việc?" Lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn rất nhanh nghe điện .

      "Tôi có người bạn bị tai nạn cần 5vạn phí đảm bảo phẫu thuật..." Lộ Minh trong lòng lo lắng, nếu để Cảnh Hàn biết được mình cần tiền để cứu cha của tử địch Nhiếp Thanh Lam, sợ rằng nàng quay ra mình 1 câu "chết ".

      "Được, ở đâu" lãnh mỹ nhân mặc dù biểu lãnh lẽo, lời giống như băng châu(nước đá), nhưng Lộ Minh bị câu này của nàng cảm động chết được.

      đến 10 phút, lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn lái chiếc môtô phân khối lớn đến, mặt đeo kính đen, từ ngoài cổng bệnh viện Quang Minh 2 bay vào,vượt qua thảm cỏ phía trước, phi lên mấy bậc thềm ở tiền sảnh, dừng trước mặt Lộ Minh.

      Mặt nàng vẫn như tảng băng vạn năm, nhưng Lộ Minh thiếu chút nữa ôm lấy nàng mà hôn.

      Em bé này đáng gấp trăm lần Nhiếp Thanh Lam, mặc dù là đạo tăc, nhưng rất nghĩa khí, vì bạn bè ra tay, 1 câu cũng có.

      Cảnh Hàn quẳng cho Lộ Minh 1 chiếc túi , trong đó có tới 10 vạn, Lộ Minh đem hơn nửa nhét vào lòng bác sĩ trực ban, lại đưa 1 tập cho em bé phục vụ, còn lại đưa cho phu nhân tuyệt mỹ.

      Bên ngoài vang lên tiếng hú còi xe cảnh sát, biết là đến bắt Lộ Minh vượt quá tốc độ hay là do đuổi theo Cảnh Hàn mà tới, Lộ Minh biết, cho dù là vì ai mà tới cũng phải là việc tốt lành gì, vộ vàng nhảy lên ngồi phía sau Cảnh Hàn, ra hiệu cho nàng chạy.

      "Hêy, rồi, tôi làm thế nào?" em bé hoảng loạn, nàng là người vô tội, chỉ là do đuổi theo Lộ Minh thanh toán tiền nước mà thôi.

      "Tôi tìm thân nhân ..." Lộ Minh còn chưa hết, Cảnh Hàn vặn ga chạy, lại lần nữa leo qua thảm cỏ, lách qua hai chiếc xe cảnh sát vừa dừng trước cổng bệnh viện, nhanh như điện xẹt ra đường lớn, hoà nhập vào dòng xe đường.

      Lộ Minh dùng di động nhắn tin cho Nhiếp Thanh Lam: còn điều tra, cha sắp ngỏm rồi, còn tới bệnh viện Quang Minh 2 xem sao, tôi năng lực có hạn, chỉ có thể trả trước 1 ít tiền bảo đảm, tôi lượn đây, sau này đừng tìm tôi... nhắn xong, lại sợ Nhiếp Thanh Lam gọi tới, nếu như để Cảnh Hàn biết được, nàng chắc chắn rút súng 'bằng' mình phát, nên vội vàng tắt máy.

      Hai tay ôm chặt lấy chiếc eo của Cảnh Hàn, ngửi mùi hương đặc biệt của con từ người nàng bay ra, Lộ Minh trong lòng đại hận, tại sao đồng tử công của mình vẫn chưa luyện thành? nếu như luyện thành, vậy đeo đuổi lãnh mỹ nữ này cũng tồi chút nào.

      Bởi vì cảm thấy Lộ Minh ôm có chút chặt, Cảnh Hàn khó chịu lắc người 1cái .

      Lộ Minh vì muốn tạo cho nàng ấn tượng tốt về mình, vội vàng giả vờ biến thành đứa trẻ chân chính(ngoan).

      Mặc dù trong lòng ngứa ngáy, nhưng vuốt sói có di động lên xuống, chỉ nhởn nhơ ôm lấy cái eo đó, trong lòng cảm thán: cực phẩm, nàng lãnh mỹ nữ này tuyệt đối là cực phẩm vưu vật, ngoài lạnh trong lóng, thất đúng là tuyệt thế vô song.

      Đến ngoại ô, lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn dừng xe lại, thấy Lộ Minh vẫn ôm lấy eo mình nỡ buông ra, liền trừng mắt nhìn cái.

      Lộ Minh vội vàng buông tay, cười lên sáng lạng.

      "xem xem..." Cảnh Hàn quảng cho Lộ Minh cái túi chứa tử tinh thạch.

      "Oh?" Lộ Minh ngón tay tiếp xúc với tử tinh thạch, chỉ cảm nhấn được có cỗ năng lượng thần bí tồn tại, não hải còn lên loại vảm giác, đây còn là trong những tài liệu dùng để luyện khí, nếu như ngày sau luyện khí, chính là cần loại năng lượng tinh thể này để làm tăng thêm phẩm chất của vật phẩm luyện chế, ví dụ như nhẫn trữ vật, nếu như được luyện thành có thể dùng tử tinh để tăng thêm phẩm chất, làm gian cất giữ to ra.

      Cảnh Hàn thấy Lộ Minh cầm tử tinh cả nửa ngày , phát ngẩn ngơ, như là khổ sở suy nghĩ về vấn đề nào đó, trong lòng minh bạch, tên cổ quái này nhất định rất thích ngọc thạch hoặc thuỷ tinh.

      "Đều là hàng ?" Cảnh Hàn lấy hai viên tử tinh to nhất ra, còn lại mấy mảnh tử tinh trong túi ném cho Lộ Minh: "tặng đó".

      "A? vậy tôi khách sáo đâu!" Lộ Minh đổi là trước đây, cõ lẽ từ chối, nhưng tại biết rằng đá tử tinh có thể làm tăng tiên thiên chân khí của bản thân, lại có thể dùng để thăng cấp(lên lv) cho nhẫn trữ vật, mà còn từ chối là thằng ngốc.

      "Muộn chút tìm ..." Cảnh Hàn thấy Lộ Minh vui như vây, lãnh ý trong mắt giảm rất nhiều.

      Nhưng mặt nàng vẫn lạnh lùng như cũ, hương Lộ Minh ném ra câu, sau đó vặn ga, chiêc môtô phân phối lớn như mũi tên lao .

      Lộ Minh ở phía sau gọi lớn, nhưng lãnh mỹ nữ sớm chạy xa rồi.

      Khiến cảm thấy suýt ngất là đây là ngoại ô, chỉ có xe đường dài, căn bản có taxi chạy qua, xem ra bản thân chắc phải chạy bộ về nhà rồi.

      May mà có được túi mảnh vụn tử tinh,trong lòng cũng có chút an ủi.

      nửa giờ mới gặp được xe, nhưng móc ví ra mới phát ví sạch tới nỗi giặt qua cũng sạch bằng...囧!

      "Tiền tôi nhất định trả, đại ca, chở tôi đến máy rút tiền trong thành phố tôi rút trả ".

      Dưới con mắt nhìn chằm chằm như hổ của tài xe, Lộ Minh rút 300 cuối cùng trong tài khoản ra.

      Tiền mẹ gửi tới động vào, nếu địch nhân ở nhà nhất định gọi điên tới cười nhạo, mình là nhị thế tổ, ổng cũng chịu nghĩ, bản thân mình kể cả là nhị thế tổ chỉ biết ăn rồi chờ chết, củng phải do ổng sinh ra?...

      Tiền tiêu sắp hết, Lộ Minh thấy nếu mình mà còn tìm được viêc, vậy tháng sau dọn ra cầu vượt mà ở*, làm hàng xóm của mấy bác ăn xin.(cầu dành cho ng bộ qua đg)

      Về tới nhà, đem năng lượng của mấy mảnh tử tinh hấp thu, chuyển hoá thành tiên thiên chân khí.

      Còn lại mấy mảnh lớn 1 chút nỡ. Mấy mảnh này để dành sau này làm nguyên liệu thăng cấp cho nhẫn trữ vật.

      Lộ Minh trước khi ngủ, lại móc ra miếng ngọc bội phỉ thuý mà lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn tặng, cẩn thận cảm ứng, phát năng lượng cất giữ trong ngọc bội lớn vô cùng, những thế còn có loại thần bí gì đó, Lộ Minh tại vẫn vô pháp điều tra được huyền diệu bên trong nó.

      Cảnh Hàn tặng mình thứ tốt như vây, biết nàng có ý gì với mình ?

      Nhưng mà, nàng ta hiểu gì về ngọc thạch, hoàn toàn biết được chỗ quý báu của phỉ thuý ngọc bội, có lẽ là do bản thân YY quá mức, tự tác đa tình mà thôi.

      (YY là nguyên bản, nó là viết tắt của 陰意:yin yi: ý nghĩ dâm đãng)

      Lộ Minh suy nghĩ linh tinh, sau cùng chìm vào giấc ngủ, trong mơ, lão nhân thần bí lại xuất , lại bắt đầu luyện công...

      Lộ Minh kinh hỉ phát , sau khi hấp thu năng lượng tử tinh, tốc độ luyện công của lão nhân chậm lai, mặc dù bây giờ vẫn còn rất nhanh, nhìn lắm, nhưng tin rằng sau này hấp thu năng lượng nhiều hơn nữa, nhất định có thể nhìn hơn.

      Sau khi lão nhân thần bí biến mắt, tin tức về luyện đan luyện khí lại ra. ý thức của Lộ Minh tiếp xúc với những tin tức đó, trong lòng tiến thêm 1 bước lĩnh ngộ, bản thân phải làm như thế nào luyện chế 'tiểu hoàn đan', lợi dụng tiên thiên chân khí như thế nào để khích phát dược lực.

      Ngày thứ 2 Lộ Minh tỉnh lại.

      Vừa mở di động, mười mấy mẩu tin nhắn xuất , đồng thời có mười mấy cuộc gọi tới.

      Trong đó có tin nhắn cám ơn và điện thoại của Trương Phát Tài và Trương phong, cũng có Lỗ tử Cường và Thạch Hoa, bọn họ biểu thị theo Lộ Minh và sau này gọi Lộ Minh là lão đại, Lộ Minh xem mà cảm thấy xấu hổ.. cảnh sát làm, đổi nghề làm xã hội đen? bọn họ cho rằng đây là Vô Gian Đạo chắc?(film)

      Cảnh Hàn cũng gọi qua 1 lần, biết nàng định gì?

      Tin nhắn và gọi điện nhiều nhất là của hồ ly mỹ nhân Nhiếp Thanh Lam, tin nhắn của nàng như là hỏi tội: đem bố vợ thương nặng vứt ở bệnh viện, bản thân cùng với hồ ly tinh chạy, đây là việc mà con rể phải làm sao?

      Nàng hạn cho Lộ Minh trong vòng 3 phút phải gọi lại, nếu cầm kéo cắt... của quý. = ="

      Lộ Mình đọc được mà nổi da gà, có điều trong lòng Lộ Minh sợ, dù sao người mình theo đuổi cũng phải nàng hồ ly mỹ nhân này, kệ nàng phát cuồng hay dậm chân(tức giận), bản thân mình tại cũng nợ nàng cái gì, nợ tiền nhà đưa cho em bé phục vụ ở quầy trà, lại còn vay Cảnh Hàn 10vạn để cứu cha nàng, đối với nàng hồ ly mỹ nhân này nhân cùng nghĩ tận rồi.

      Vì thế, coi như thấy cầu dã man là lập tức gọi điên lại cho nàng, rất nhàn hạ làm vệ sinh buổi sáng, sau đó xuống đường ăn sáng, chuẩn bị tìm việc.

      Làm vòng đường lớn, Lộ Minh phát phố Đại Phú có nhà hàng 3 sao dán giấy tuyển người, điều kiện tuyển người có chút hà khắc, nhưng tiền lương tồi, vội vàng quay về lấy hồ sơ.

      Lộ Minh tới cửa nhà hàng 'Phương Phi Uyển', nhưng lại chẳng nhìn thấy em tiếp đãi viên nào.

      định tìm người hỏi xem người quản lý ở đâu để tới phỏng vấn làm phục vụ, đột nhiên nghe thấy thanh kinh hỉ kêu lên: "Lộ Minh? ái da, đúng là rồi".

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 12: NGƯỜI ĐẸP NHƯ MỘNG.



      Lộ Minh nghe thấy vội nhìn, liền phát em mặc kỳ bào* (váy truyền thống xẻ tà đến đùi của thằng TQ mà hơi hơi giống áo dài Vn nhưng mà có quần trắng dài giống áo dài tiếng việt gọi là gì coa ae nào bit ko, cứ gọi nó là kỳ bào nhé) vẫy tay với mình, nàng bỏ lại đồng bạn, đường chạy lại, dưới kỳ bào là cặp chân dài trắng muốt,lắc qua lắc lại trông rất sinh động, cái eo vừa tay ôm(ko fải 1 vòng ôm ah nha http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif) mềm mại động lòng người, Lộ Minh nhìn thấy khỏ sửng sốt, em bé kỳ bào này nhìn có chút quen, nhưng nghĩ ra là gặp ở đâu.

      "Bạn, bạn là..." Lộ Minh đoán nàng là bạn học cùng trường đại học, nhưng quả thực nhớ nổi nàng tên là gì.

      "Em là Gia Gia, xem cái khúc gỗ này, bạn cùng trường đại học cũng nhận ra, đấy là mới tốt nghệp có mấy tháng đấy, tới ăn cơm hay tìm người, đừng có với em là có hẹn với mỹ nữ đó? nếu đúng vậy, em làm phiền nữa!" em bé kỳ bào mặt trang điểm rất , rất thu hút, khiến cho tim Lộ Minh tăng tốc đập liên hồi.

      liền nghĩ tới 1 câu thơ(chết tôi, trc giờ ko dịch thơ thẩn)

      "Dục đem tây hồ so tây tử, đạm trang nồng trát tổng tương nghi".

      đem Tây hồ so sánh với tây thi, thanh lương Tây hồ cũng như Tây Thi trang điểm,

      (Đây là bài thơ Ẩm hồ thượng chu thanh hậu vũ của Tô Thức)

      (sau khi đọc hết các chú thích, giải thích, điển tích mình vẫn...chịu, ko dịch thơ được)

      Nếu đem ra hình dung khuôn mặt của Gia Gia rất thích hợp.

      Nàng ta và lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn, hồ ly tinh Nhiếp Thanh Lam có chút khác biệt, so với lạnh lùng của Cảnh Hànm mẫn tiệp của Nhiếp Thanh Lam, ở nàng có gần gũi thân thiết, loại khí chất kiểu bé hàng xóm.

      Lộ Minh nhìn có chút thất thần, Gia Gia phát chỉ soi mặt mình mà gì, nhịn được 'phụt' cười trợn mắt với .

      Kế đó hai bên má hồng lên, càng làm tăng thêm chút nữ tính.

      Lộ Minh'khái' tiếng để che luống cuống vừa rồi của mình, cười : " ra là bạn học cũ a, trang điểm đẹp quá, mình hoàn toàn nhận ra, mình đến đây...tất nhiên là để ăn cơm, nghèo rớt mông tơi như mình, đến việc làm cũng có, làm sao có thể hẹn hò với mỹ nữ được...Đào Gia Gia, bạn làm việc ở đây à?"

      Vốn là muốn tìm chân phục vụ ở đây, nhưng có Gia Gia ở đây, có đánh chết Lộ Minh cũng ra trước mặt nàng.

      Đó là tự tôn của nam tử hán, trước mặt mỹ nữ, càng thể để mất mặt.

      Gia Gia nghe vậy cười rất đep, ngọc thủ thò ra nắm lấy chéo áo Lộ Minh, cười : " ra là khách quý, tới đây, là nhân viên tiếp khác của nhà hàng, em tìm cho chỗ tốt. Có điều, bạn học cũ gặp mặt, phải mời cơm em, đây, đến đây".

      "Nữ hiệp, xin ngàn vạn lần hạ thủ lưu tình, đừng gọi bào sâm..., nếu tôi phải bán thân đó".

      Lộ Minh trong lòng thầm kêu khổ, ngân lượng vốn dĩ nhiều, chỉ còn lại đến 300 đồng, bản thân lúc ăn sáng có gọi thêm quả trứng còn thầm kêu xa xỉ, tại lại lộng giả thành chân, chạy tới nhà hàng 3 sao ăn cơm, lại mời thêm bạn học mỹ nữ, xem ra bản thân phải xin đăng ký phá sản rồi.

      từ đáy lòng thầm hy vọng, vị bạn học mỹ nữ Gia Gia cười rất ngọt ngào này đại khai sát giới, đem huyết tẩy đương trường.

      Nếu như vượt quá 300, vậy mình phải lưu lại rửa bát đĩa trừ nợ, đến lúc đó, bao nhiêu mặt mũi đều mất hết...mời bạn học mỹ nữ ăn cơm, vậy thể gọi điện cho Cảnh Hàn đến cứu mạng, nếu , nàng chắc chắn dùng hai khẩu súng tiễn mình lên tây phương, xem ra, tục ngữ hồng nhan hoạ thuỷ, câu này sai, bản thân mỗi lần gặp phải mỹ nữ, chẳng thấy việc tốt đẹp gì xảy ra.

      Từ xa mấy nhân viên phục vụ nhìn thấy Gia Gia đưa Lộ Minh tiến đến, nhân lúc rỗi việc liền vây lại cười đùa: "Tôi mới , vừa sáng sớm thấy Gia Gia tới trước của nhìn tới nhìn lui, ra là chờ bạntrai tới".

      " có, đây là bạn học của tôi, ảnh tên Lộ Minh, chỉ là đến ăn cơm" Gia Gia xấu hổ xua tay, biểu thị chuyện phải như bon họ .

      "Lam Hải nhiều nhà hàng như vậy, thê nào lại vừa khéo tới đây ăn cơm?".

      "Gia Gia đỏ mặt rồi..."

      "phu thê người ta cần ăn cơm, chúng ta hay là nên phá hoại thế giới riêng của hai người hay hơn...".

      Chúng nữ mỗi người câu, ngừng cười trêu, Gia Gia mặt ngọc đỏ bừng, sau cùng lại, vội vàng kéo Lộ Minh lên tầng 3, tìm được gian tên 'tiểu tam hiên', để Lộ Minh vào, còn mình bận chuẩn bị trà nước cho .

      Lộ Minh trong lòng kêu khổ, tiêu rồi, ăn cơm trong phòng, có 500 trở lên tuyệt đối bước ra khỏi cửa.

      Nhất thời cũng tìm được lý do gì để từ chối ý tốt của Gia Gia, cũng thể nào với nàng rằng vì đắt quá, mình lại chỉ có 300, hay là xuồng ngồi ở khách sảnh.

      Đôi mắt Lộ Minh vô ý chuyển dịch, phát Gia Gia cúi xuống bên cái tủ tường để lấy bộ ấm trà, đôi mông cong lên dưới bộ kỳ bào chật cứng làm lên đường cong hoàn mỹ, phối hợp với đôi chân trắng như như , cảm giác như có luồng điện chạy từ tim tới đầu các ngón tay, rồi xuống tới ngón chân, toàn thân như bị giật cứng đơ.

      Lộ Minh thấy Gia Gia chuẩn bị xong, đứng thẳng eo lên, chuyển thân quay người lại, sợ nàng phát vừa rồi nhìn trộm, vội vàng rời ánh mắt , dám cùng nàng đối nhãn.

      "Sao vậy?" Gia Gia phát mặt Lộ Minh đỏ lên, có chút kỳ quái liền hỏi.

      "Nóng, có chút nóng"Lộ Minh vội dối, che đậy nỗi ngượng ngùng vì vừa rồi nhìn trộm .

      "Vốn là có điều hoà lớn ở giữa nhà, nhưng tầng 3 lạnh chậm chút, để em mở cửa sổ..." Gia Gia tin là , cởi dép cao gót ra, đứng lên chiếc ghế sofa gần cửa sổ, kiễng chân, dùng sức đẩy cửa kính.

      Lộ Minh liếc nhìn, ở góc độ này, xẻ váy kỳ bào của Gia Gia vốn rất cao, nàng đứng cao, càng lộ ra mảng lớn tuyết quang.

      Nếu như ở đây có thể quý xuống đất, dùng ngóc thuần 45 độ(đúng 45độ) ngước nhìn... vậy đúng là lý tưởng chí cao của nam nhân, Lộ Minh nuốt ngụm nước bọt, cưỡng bức đầu mình quay chỗ khác, nhưng trong lòng rất muốn vứt cái gì đấy ra sàn nhà, lấy lý do cúi xuống nhặt, sau đó ngước nhìn... bỏ , trước tiên hãy nghĩ biện pháp làm sao giải quyết vấn đề ăn cơm, nhìn trộm mỹ nữ phải là được, nhưng tốt nhất là phải dưới tình huống có tiền thanh toán.

      Nếu như bây giờ mà có người gọi vào điện thoại mình, để mình có lý do dời , vậy đó chính là cứu mạng bồ tát.

      mải nghĩ, di động kêu .

      Lộ Minh mừng điên lên, đây phải đưa cho người buồn ngủ cái ngối sao?

      Nhưng giây sau, mặt liền biến thành trái mướp đắng, người gọi đến là hồ ly mỹ nhân Nhiếp Thanh Lam, nàng này dễ giây vào, bản thân mình động vào nàng liền đen đủi dài dài, tốt nhất là đủ tiền ăn cơm, lưu lại rửa chén bát cho rồi.

      "Ai gọi điện vậy?" Gia Gia quay lai, thấy Lộ Minh nghe điện, kỳ lại hỏi.

      "Số lạ". Lộ Minh vừa mới nhận cốc trà từ Gia Gia, điện thoại lại kêu, vẫn là Nhiếp Thanh Lam, vừa rồi Lộ Minh ấn phím từ chối, có lẽ tại hoả khí của nàng đủ để đốt được nửa thành phố Lam Hải rồi, Lộ Minh trong lòng nghĩ dù sao cũng chọc tức nàng ta rồi, làm thôi, làm dứt khoát làm tới cùng, lại ấn nút từ chối, chuẩn bị tắt máy.

      di động lần thứ 3 kêu lên, lần này là Trương Phong.

      "Điện thoại của cậu cuối cùng cũng thông..." Trương Phong vừa đợi Lộ Minh nghe điện, lập tức hét lên.

      "Việc gì àh?" Lộ Minh thầm nghĩ, phải chăng tên râu quai nón đó lại dám tìm cha con nhà này thanh toán? chắc phải vậy, Lộ Minh đoán chắc cha con nhà này đại loại là tìm mời rượu cám ơn, nếu cũng là Trương Phát Tài muốn nhét cho mình chút tiền gọi là tạ lễ.

      "Ách, lần này phải việc của mình, ngược lại có chút quan hệ với cậu", Trương Phong cười lớn : "việc này vừa khéo, có thể như là số mệnh vậy! nếu hôm qua phải mình gọi điện cho cậu, nhờ cậu giúp đỡ, vậy biết cậu (kinh)khủng đến vậy, nếu cậu khủng vậy, mình thổi phồng lên với bạn mình, ta nếu biết cậu khủng vậy, hối mình gọi điện cho câu..."

      "Hoàn toàn hiểu, ràng chút" Lộ Minh đến bạn Trương Phong là ai cũng biết, vậy ta tìm mình có việc gì?

      " câu thôi, năm đó, hoa khôi của trường thầm cậu, tại sắp bị người khác ngắt rồi, cậu nhanh làm hùng cứu mỹ nhân ".

      Trương Phong càng , Lộ Minh càng mơ hồ, chẳng nhớ có hoa khôi nào của trường thầm mình, lại , đại học thường là hoa khôi của lớp, kế đến là của ngành, đâu ra hoa khôi của cả trường vậy ta?

      "Cậu hoa khôi của trường tên gì?" Lộ Minh hỏi.

      "Đào Gia Gia ngành báo chí! nàng phải từng trộm viết cho cậu mảnh giấy đó sao? hồi đó khiến bọn mình ngưỡng mỗ đến cả lầu đỏ mắt, chảy đầy nước miếng, cậu còn giả vờ mất trí, cần biết cậu có bàn rồi hay chưa, hoa khôi của trường gặp nạn, cậu thể thấy chết mà cứu, mình nghe Thơ Thơ tên, biệt danh 'dâm tặc thể dời', mục tiêu là chơi hết trinh trong thiên hạ, tại như là con ruồi bám dính lấy hoa khôi trường mình rời...4 hoa khôi trường mình có 2 người là vợ của quan cao, phú hào rồi, bị heo giẫm đạp rồi. người trở thành nữ minh tinh, dự kiến sớm muộn cũng bị người quy tắc ngầm(luật chơi), còn lại là Đào Gia Gia, bất kể thế nào, cậu cũng phải bảo vệ tốt hy vọng cuối cùng này của chúng ta".

      Trương Phong thao thao bất tuyệt, Lô Minh nghe mà há hốc mồm, thế giới này bé vậy sao?.

      Bản thân mình tại ngồi bên cạnh Đào Gia Gia. Có điều, thấy nàng có phiền phức gì? Lộ Minh hiếu kỳ nhìn Gia Gia cái, cảm thấy Trương Phong có lẽ sai, Gia Gia mặc bộ kỳ bào này người, có thể gọi tới sói của cả cái thành phố Lam Hải này.

      Lộ Minh định hỏi thăm Gia Gia, cửa đột nhiên bị mở ra, người xộc vào.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 13: SÁT TÂM CỦA LỘ MINH.



      Người hùng hổ xông vào là trong những nữ đồng của Gia Gia.

      Nàng 'bình' tiếng sập cửa lại, dùng tay đè lên gò ngực cao vút để ổn định nhịp thở, rồi lại xông tới bên Gia Gia gấp gáp : "tên sắc lang biến thái đó lại đến rồi, chị Trang ngăn cản , lục soát tìm đó, núp mau ".

      Lộ Minh vừa mới điện thoại với Trương Phong, nên giờ vừa nghe lập tức hiểu ngay, nhưng vẫn nhìn về phía Gia Gia hỏi: "sảy ra chuyện gì thế?"

      "Việc này, em, em cũng biết thế nào...." mặt Gia Gia hồng lên, có chút thẹn thùng yên.

      "Bây có thời gian giải thích, mau trốn vô vách ngầm" người bạn có thân hình bốc lửa của Gia Gia đến bên bức tường trang trí, mở ra cái cửa ngầm, bên trong có cái ngăn ngầm, đem Gia Gia giấu vào trong đó, sau khi đóng cửa lại, hoàn toàn nhìn ra.

      (trong các quán rượu dùng những bức thạch cao giả làm vách tường ngăn giữa hai gian.)

      Lộ Minh vừa định gì đó, nàng đồng nghiệp đó vội dùng ngón tay trỏ đặt lên đôi môi đào, ra hiệu cho trước tiên đừng hỏi gì.

      Lúc này bên ngoài vang lên hồi những thanh cãi vã, Lộ Minh đinh ra ngoài xem , nhưng nàng đồng nghiệp nọ vội lắc đầu.

      Nàng đem Lộ Minh ấn xuống ghế, ngồi xuống bên cạnh, khoác lấy 1 tay Lộ Minh, giống như đôi tình nhân âu yếm vậy, đôi môi đào của nàng dí sát bên tai Lộ Minh : "Tôi tên Hoắc Vấn Dung, là tỷ muội của Gia Gia, chút nữa có người xông vào, ngàn lần được động thủ, nếu như có hỏi tới, hay là bạn trai của tôi, chị Trang che đậy cho chúng ta...sau này giải thích sau, bây giờ cái gì cũng đừng để ý tới, cứ làm theo lời tôi vừa ".

      Lộ Minh có chút mơ hồ, đành phải gật đầu.

      Tiếng cãi vã rất gần, cánh cửa gỗ bị đá mạnh ra.

      tên nam tử rất khiêu căng xộc vào, làm như thấy Lộ Minh, quay qua mấy tên thủ hạ theo sau hét lên: "lục soát cho lão tử, ta hôm nay chắc chắn có làm, đừng có mơ trốn thoát khỏi bản thiếu gia,nữ nhân mà Long Nhị Thiếu ta muốn, ai có thể thoát khỏi, ta vừa rồi hình như nhìn thấy bóng người, ra cho ta, ra ".

      Có hai tên hình như là vệ sĩ, mở cửa WC ra tìm, đáng tiếc mống cũng thấy.

      Sau bức mành, gầm bàn, thậm chí cả tủ gỗ đựng bộ đồ uống trà cũng tìm qua, nhưng bọn chúng hoàn toàn biết trong vách của gian phòng có vách ngầm, lãng phí tâm cơ.

      Lộ Minh đứng lên nhìn tên Long Nhị Thiếu đó cái, chỉ thấy gã: mũi tịt mặt nhọn, mắt xếch môi mỏng, da mặt tái nhợt biểu do tửu sắc quá đội, là loại người thuộc phú gia đệ tử, chắc là con của vị quan to, hoặc là nhị thế tổ của phú hào nào đó, cậy có chút quyền thế, chút tiền của, rồi ra uy ra phúc, tác oai tác quái.

      Tên khốn này làm hại người khác, Lộ Minh quản, nhưng tên này lại muốn đùa với bạn học của mình, vậy thể tụ thủ bàng quan rồi.

      Lộ Minh chuẩn tiến lên, đem tên khốn đó đánh cho giống như hoa đào nở nhiều đóa, cho gã hiểu được tại sao hoa nó lại đỏ tươi như thế.

      Nàng Hoắc Vấn Dung đó cứ ôm cứng lấy cánh tay của Lộ Minh, ngừng nháy mắt, ra hiệu cho đừng có bốc đồng, nhất định phải nhẫn nại...

      Lộ Minh tâm niệm nhất động, nếu như đánh tên nhị thế tổ này tại đây, vậy việc làm của Gia Gia tong, nhưng thế, tên nhị thế tổ này chừng sau này tìm Gia Gia báo thù.

      Cái loại người này, tốt nhất là thu thập nó ở bên ngoài! Lộ Minh trong lòng cười lạnh tiếng, nhân thời điểm tên Long Nhị Thiếu đó tức giận đá đổ bàn, giả vờ né tránh, lách người qua, đồng thời xuất ra "diệu thủ " thần hay quỷ biết móc lấy ví tiền của tên Long Nhị Thiếu.

      Có được chứng minh thư, điều tra thân phận của Long Nhị Thiếu đơn giản hơn rất nhiều.

      "Nhìn cái gì mà nhìn, cút sang bên, trêu tức bản thiếu gia, lão tử lập tức đem mày vứt ra ngoài đường, lục soát, qua phong bên cạnh lục soát kể cả có đem cả toà 'Phương Phi Uyển' này lật tung, tao cũng phải tìm cho ra con tiện nhân đó " Long Nhị Thiếu thấy kiếm ra Gia Gia, như con chó dại vây, gặp người là sủa cắn.

      "Nhị Thiếu, đừng tức giận, Gia Gia hôm nay trong người khỏe, nàng ta đúng là làm... nếu như nàng mà biết Nhị Thiếu tới, vậy vui mừng còn hết, sao lại phải trốn chứ, Nhị Thiếu, hay là lên tầng 7 uống ly rượu, phó tổng chúng tôi hôm nay có ở đây, định tìm Nhị Thiếu uống ly rượu đó!" có nữ quản lý vừa cười, liên tục giải thích, vừa nháy mắt ra hiệu cho Hoắc Vấn Dung kéo Lộ Minh lại, để cho tên Long Nhị Thiếu tìm được chỗ trút giận.

      "Chị Trang đúng đó, lần trước phó tổng còn khen Nhị Thiếu tửu lượng tốt nũa đó!" Hoắc Vấn Dung cũng vội vàng phụ theo.

      "Uống con C..chim(dùng từ này cho lịch ), lão tử còn có rượu uống sao? kêu Gia Gia cút ra đây, nếu ai tới cũng chẳng làm được gì, phó tổng các ngươi rất khủng sao? 1 tên lông gà, chỉ là cái rắm áh, tao sao lại phải cho nó thể diện?".

      Lộ Minh cảm thấy cái tên thiếu thốn đánh đập* này đánh được, chuẩn bị tiến lên, đem tên chân cao khí dượng Long Thiếu Nhị này tóm lấy đập cho trận.

      (* 欠揍:qian zou:guyên bản là nợ đánh, thiếu đánh, kiểu như vn mình nhìn thằng nào nghênh nghênh ngứa mắt, nhìn chỉ muốn đập vậy đó)

      Hoắc Vấn Dung hai tay mở lớn, ôm chặt lấy Lộ Mình, ra sức lắc đầu.

      Điện thoại của tên vệ sĩ kêu lên, vừa nhìn, liền cung kính đưa cho Long Nhị Thiếu.

      Long Nhị Thiếu coi như có ai ở bên cạnh, nhận lấy điện thoại : "Lâm thiếu, sao nay rảnh rỗi tìm tôi thế?, đêm nay có tiệc rượu? có cả tiểu minh tinh? được đó, được đó, tôi hôm nay có bụng hoả cần phát tiết, vốn định tìm trinh vui đùa, ai biết con tiện nhân đó làm bộ làm tịch, trăm phương ngàn kế trốn bản thiếu gia! dùng thuốc? cậu có 'con nhặng Tây Ban Nha'? đcm nó, có thuốc này, nó còn biến thành con dâm nữ người người đều có thể chơi, ha ha ha... được rồi, buổi chiều gặp lại tại 'Hương Tạ Lệ Xá', chúng ta cùng vui, làm phát thâu đêm".

      Lộ Minh nghe được những lời đó, ánh mắt nhất thời trở lên lạnh lẽo.

      Kua , vui đùa tiểu minh tinh những việc này, phải là loại đạo đức cổ hủ, vốn dĩ quản nhiều, nhưng nếu như lại dùng 'con nhặng Tây Ban Nha' loại thuốc công hiệu rất mạnh này làm hại bạn học của mình, vậy tên Long Nhị Thiếu này ràng là tìm chết.

      vốn chỉ định đem tên thế gia đệ tử này đập cho trận nên thân rồi thôi, nhưng giờ xem lại, bản thân mình đem thằng khốn này huỷ , Gia Gia sau này tuỳ lúc đều có thể nguy hiểm.

      Sát khí trong lòng Lộ Minh bốc lên, nhưng ngoài mặt lại lộ ra. Vì phòng ngừa Gia Gia và Hoắc Vấn Dung vì mình mà bị liên lụy, Lộ Minh đình đêm tay tới 'Hương Tạ Lệ Xá' để ra tay, trước tiên cứ để tên nhị thế tổ này kiêu căng thêm nửa ngày nữa.

      Hoắc Vấn Dung nhìn thấy khuôn mặt Lộ Minh trở nên lãnh lẽo, biết giận lắm rồi, lại càng ôm chặt , cho xông lên.

      Nàng quản lý Trang đó lúc đưa Long Nhị Thiếu ra, quay lại nháy mắt ra hiệu, Hoắc Vấn Dung hiểu ý gật gật đầu.

      "Đợi tên sắc lang biến thái đó rời , nhờ lập tữc đưa Gia Gia khỏi đây, nếu tên khốn nạn đó dùng 'con nhặng Tây Ban Nha', vậy mọi chuyện coi như tiêu" Hoắc Vấn Dung hiển nhiên có nghe qua khủng khiếp của 'con nhặng Tây Ban Nha'.

      "Đừng quá lo lắng, tôi có người nhà làm quan to, tôi nhờ họ cảnh cáo chút Long Nhị Thiếu, Gia Gia chắc việc gì đâu" Lộ Minh áp chế phẫn nộ, giọng an ủi.

      " vậy?" Gia Gia từ trong hốc bí mật chui ra, khuôn mặt vốn đầy nước mắt, nghe thấy thế lập tứ vui mừng vô hạn.

      "Có chuyện gì gọi điện cho tôi" Lộ Minh thầm cười trong lòng, bản thân định đêm nay huỷ Long Nhị Thiếu, tên khốn đó tất nhiên thể nào hại người được nữa!

      Gia Gia nghe được Lộ Minh an ủi, kích đông ôm mặt khóc rưng rức, nàng áp chế thanh tiếng khóc kiến con tim Lộ Minh chua xót, xã hội nay, con đẹp chút cũng phiền phức, có lẽ Gia Gia gặp phải ít quấy nhiếu rồi, cho nên tâm lý mới đau khổ như vậy.

      "Được rồi Gia Gia, có người bạn trai như vậy còn sợ gì nữa!" Hoắc Vấn Dung ôm lấy Gia Gia ngừng an ủi.

      " rồi, chỉ là bạn học...em trang điểm lại" Gia Gia sợ Lộ Minh nhìn thấy trang điểm mặt mình vì bị nước mắt làm nhoe nhoét, vột vàng quay mặt , chạy vô WC.

      "Nhìn ra, kèn trống, còn là con nhà quan lớn." Hoắc Vấn Dung cười cười đấm cho Lộ Minh cái, : "Vừa rồi lão nương phí công lo lắng cho hai người rồi, sớm biết thế này, vừa rồi để đập cho thằng khốn đó trận nên thân! hêy, Gia Gia của chúng tôi là tốt, đừng có giống số người, cần phải lòng đối đãi, được phép có lỗi với nàng".

      "Tôi phải con quan lớn, chỉ là quen biết" Lộ Minh cười cười, "Tôi và Gia Gia là bạn học, hồi học đại học chúng tôi còn qua 10 câu với nhau".

      , cửa chợt mở, đột nhiên đám người kêu hét xông vô.

      Trong đó người kêu to: "Cướp đây, nam đứng bên trái, nữ đứng bên phải, , là , cởi hết đồ ra đứng ở giữa".

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 14: CẮN DÁI TAI, COI LÀ TỘI VỤNG TRỘM CẦN PHẢI XỬ LÍ.



      toán các em phục vụ xông vào, hi ha hí hố ngừng.

      Trong đó có em nhí nhảnh đáng để tóc dài ôm lấy mặt, vừa vào liền hét lên 'cướp đây', bắt nam đứng bên trái, nữ đứng bên phải, chỉ vào Hoắc Vấn Dung bắt nàng cởi hết đứng ở giữa.

      "Phi, con nít ranh, định doạ ai? lão nương phải hai phai (chôm chôm), bằng gì phải đứng ở giữa?" Hoắc Vấn Dung đưa tay ra 'bách' tiếng gặt phắt tay em quỷ tinh linh(nhí nhảnh) .

      "Bởi vì bà là đãng phụ, quyến rũ tiểu tình lang của chị Gia Gia, vì vậy bà phải chịu phán quyết của chính nghĩa! oa, ông này đẹp trai quá! hai mũi cao cao, đôi mắt to to, so với Kim Thành Vũ còn đẹp trai hơn, cho em xin chữ ký cái nhỉ?" quỷ tinh linh vừa thấy Lộ Minh, biết lấy từ đâu được cuốn sổ ký tên đưa ra để Lộ Minh ký vào đó.

      "Đẹp trại quá, Gia Gia thiệt là có nhãn quang..."

      "Tôi bị ấy xẹt điện ngất rồi..."

      "Để lão nương sờ cái, đừng chen, mọi người đừng chen lấn, còn chen nữa đến ngực cũng bị ép rớt ra đó".

      Lộ Minh bị đám sắc nữ trước mặt doạ toát mồ hôi, đây phải chuyện đùa, bọn họ thò tay sờ loạn lên, sau cùng doạ cho Lộ Minh nhảy lên nóc tủ, trông rất thảm thương hướng chúng sắc nữ xin tha.

      Chúng nữ cười to, khiến cho Gia Gia vừa rửa mặt xong từ WC ra cũng ngừng được phì cười.

      Hoắc Vấn Dung vỗ vỗ tay, ra hiệu cho mọi người trước tiên nghe nàng : "chờ chút các sắc nữ, mọi người đừng dã man quá, kẻo đem cậu nhóc đẹp trai doạ chạy đó".

      Em bé quỷ tinh linh làm ra bộ mặt đáng , 'hưng' tiếng : "Bà đãng phụ này là người dã man nhất mới đúng, mới nghe bạn trai Gia Gia rất đẹp trai, nước miếng liền tuôn ra như thác nước, vừa rồi là ai giành lấy giả mạo làm bạn của đẹp trai này, chị Gia Gia, em muốn vạch trần Hoắc nữ, bà ta căn bản có hảo tâm, bà ta chuẩn bị dùng ngực cỡ 36D để quyến rũ bạn trai chị, cẩn thận, đừng để bà ta bênh góc tường lên".

      ", phải, Lộ Minh, , ta chỉ là bạn học..." khuôn mặt ngọc của Gia Gia vừa rửa xong, vốn dĩ trắng bóc, nhưng giờ đỏ bừng lên, nhìn càng thêm phần kiều dịễm.

      " dối, dối đó, Gia Gia xấu hổ rồi" quỷ tinh linh hoàn toàn thèm tin.

      "Đúng là như vậy, mọi người đừng hiểu nhầm" Gia Gia nhìn Lộ Minh, đến cổ cũng đỏ hết cả lên.

      "Có đúng là bạn học? lão nương mấy hôm trước bị người bỏ rơi, muốn tìm gã đẹp trai để chà đạp phen, Gia Gia, nếu phải bạn trai mi, vậy hãy để ta 'dục hải phì hoa' này đem cưỡi nhé", em mặt tròn, có chút đẫy đà, dùng lưỡi liếm liếm đôi môi gợi cảm, đôi mắt mở to hướng Lộ Minh phóng điện, doạ cho Lộ Minh thiếu chút nữa từ nóc tủ trà cắm đầu xuống đất.

      "Lão nương thể đứng nhìn loại bi kịch này phát sinh, muốn cưỡi, cũng đến lượt mi, các chị em còn xếp hàng đợi đó", Hoắc Vấn Dung hướng em bé mặt tròn giơ ngón giữa ra.

      "Xuống , mọi người đùa chút thôi" Gia Gia vẫy tay, ra hiệu cho Lộ Minh trèo xuống.

      "Các vị mỹ nữ, tôi xuống đây, muốn chém muốn giết tuỳ các vị, nhưng trước khi chết có nguyện vọng, đó là được làm con quỷ chết no..." Lộ Minh móc ra chiếc ví lấy được từ người Long nhị Thiếu, thấy bên trong gồ lên, vừa mở ra, đập vào mắt có mấy tấm ảnh nuy của nữ nhân, tự chủ ngẩn người ra, nghĩ rằng tên Long Nhị Thiếu còn có sở thích nay.

      Chúng nữ thấy Lộ Minh móc ví ra, toàn bộ vây lai, vừa nhìn, toàn bộ mặt đều đỏ lên, bởi vì người con trần trụi đó bắt chéo hai chân chụp ảnh, chút che đậy, khiến chúng nữ khỏi ngượng ngùng.

      "Đừng hiểu nhầm, đừng hiểu nhầm,đây là ví tiền của Long Nhị Thiếu, tôi lấy được từ người " Lộ Minh vội vàng biện bạch, nếu mọi người cho là sắc ma mất.

      " ra là của tên biến thái đó, chẳng trách!!" Hoắc Vấn Dung phi tiếng, rồi lại giơ ngón cái về phí Lộ Minh khen: "hảo tiểu tử, tiếng động gì chơi người ta vố, tên ngốc đó vẫn biết gì, lợi hại àh".

      "Nhiều tiền quá..." quy tinh linh cướp lấy ví tiền, moi ra mấy tờ lón, rồi lại vứt trả ví tiền cho Lộ Minh.

      "oa!! có cả dola!!" chúng nữ chút khách khí đem đôla chia cho mỗi người tờ, rồi đem mấy nghìn nhân dân tệ còn lại quẳng cho Hoắc Vấn Dung: "bà hai Hoắc, đây là Lộ Minh ca bao bà đó".

      "Mấy nghìn mà đòi bao ta? tên tiểu tử này ăn thua!" Hoắc Vấn Dung đem tiền tung lên , cười lớn : "Chúng ta đem tên ngốc này ăn cho nghèo , để cướp Gia Gia mỹ nhân của chúng ta! các vị tỷ muội, mọi người muốn ăn gì? mỗi người bát cánh sường, thế nào?" Từ cửa cái đầu thò vào, chính là nữ quản lý nọ, chị Trang, nàng ta nhìn thấy cả phòng toàn là tiền bay trong trung, kỳ quái hỏi: "việc gì thế?".

      " có gì, là chàng đẹp trai này mời mọi người ăn tiệc" Hoắc Vấn Dung vừa ra, chúng nữ lập tức giả vờ đáng , gật đầu đúng.

      "xin lỗi, bọn họ thích trêu trọc người khác, nhưng tính rất tốt" Gia Gia đỏ mặt, giọng như muỗi kêu giải thích với Lộ Minh.

      Lộ Minh trong lòng rất cảm động, nếu Gia Gia có nhiều chi em như vậy bảo vệ, sợ là sớm bị tên Long Nhị Thiếu đó đắc thủ rồi.

      "Phát có người cắn *** tai, các chị em, việc này giải quết thế nào?" quỷ tinh linh con mắt rất sắc, vừa nhác thấy Gia Gia gì đó với Lộ Minh liền kêu toáng lên.

      "Còn gì để , coi như là vụng trôm cần phải sử lý" Hoắc Vấn Dung làm bộ mặt nghiêm chỉnh , chúng nữ cười lớn, rồi mỗi người câu phụ hoạ.

      Lộ Minh và chúng nữ làm bữa thịnh soạn.

      Trong lúc ăn, Gia Gia thường xuyên liếc mắt nhìn Lộ Minh, nhưng lúc Lộ Minh nhìn nàng, nàng lại vội vàng dời ánh mắt , cố làm như có gì.

      Chúng nữ ngừng trêu chọc Lộ Minh và Gia Gia, đôi lúc lại hướng về Hoắc Vấn Dung khai pháo, thậm chí còn kéo cả chị Trang vào uống 2 ly.

      Bởi vì công việc bận rộn, bữa ăn này chỉ kéo dài khoảng nửa tiếng rồi tan, trước khi rời , chị Trang chỉ hướng Lộ Minh gật gật đầu, Hoắc Vấn Dung ngược lại, vỗ ngực Lộ Minh, ý rằng phải bảo bọc tốt Gia Gia, giá như nàng ta mà đeo thêm cặp kính đen, nghiễm nhiên trở thành 'Chị Cả' xã hội đen.

      Gia Gia tiễn Lộ Minh ra của, cúi đầu gì, cũng cám ơn.

      Lộ Mình cười cười với nàng, nhắc nàng cần phải lo lắng gì về Long Nhị Thiếu, nàng cũng chỉ gật gật đầu , nhưng từ biểu tình có chút xấu hổ có thể thấy nàng tin tưởng Lộ Minh.

      Tiền của Long Nhị Thiếu bị chúng nữ ăn coi như là hết, Lộ Minh đem cái ví hàng hiệu trong có ảnh nữ nhân khoả thân đó vứt vào thùng rác, chỉ đem thiệp, card visit, thẻ ATM lưu lại.

      Thẻ ATM có mật mã rút được tiền, nhưng Lộ Minh đoán cái thằng ngu Long Nhị Thiếu đó, mật mã nhiều khả năng là sinh nhật , vì thế quyết định thử xem sao, xem xem có hay có thể rút được tiền, coi như cứu giúp bản thân thoát cảnh nghèo đói.

      Lộ Minh mua 1 đôi găng tay trắng, cái kính đen, lại nhặt 1 cục gạch , tìm đến 1 cái máy ATM ở chỗ vắng vẻ, trước tiên đem cái camera ném hư.

      Nhét thẻ vô, gõ mật mã là sinh nhật ghi chứng minh của Long Nhị Thiếu.

      Đến chiếc thẻ cuối cùng mật mã mới khớp, trong tài khoản có 50 vạn, đáng tiếc là máy ATM đều có giới hạn, nhiều nhất chỉ có thể rút 2 vạn. Lộ Minh chút khách sáo rút lấy 2 vạn, rút lui an toàn, liền đem tất cả thẻ, chứng minh thư...của Long Nhị Thiếu vứt vô cống nước.

      Xong mọi việc, Lộ Minh định đón taxi tới gần 'Hương Tạ Lệ Xá' đợi trời gần tối rồi tiềm nhập vô đó làm thịt Long Nhị Thiếu.

      Lúc định thò tay ra vẫy taxi có 1 chiếc Porsche chạy ngang qua. Mỹ nữ trê xe vô ý nhìn thấy Lộ Minh, nhãn thần lập túc sáng lên.

      "Niếp Niếp, nhìn gì thế?" bên cạnh nàng là trung niên mỹ phụ, thấy con nhin về phía gã tư đường quên cả lái xe, kỳ lạ hỏi.

      ", có gì..." người đẹp Porsche có chút hoảng loạn lắc đầu.

      "Cậu thanh niên đẹp trai đó là ai, Niếp Niếp, con quen với cậu ta? là bạn của con àh?" trung niên mỹ phụ có chút cười cợt, con do mình đẻ ra, chút tâm tư đó của nàng giấu nổi mình sao?

      ", con quen ta!!" người đẹp Porsche đỏ bừng mặt, chân đạp ga, cả chiếc xe chạy vèo qua bên cạnh người Lộ Minh.

      Nhưng lúc chạy qua bên Lộ Minh, lại nhìn trộm vào gương chiếu hậu. Trung niên mỹ phụ nhìn thấy lại thấy buồn cười, trong lòng thầm thở ra, tiểu bảo bối của mình cuối cùng cũng lớn rồi!!.

      Lộ Minh ngồi lên 1 chiếc taxi, mở miệng 'Hương Tạ Lệ Xá', tài xế ngừng được quay đầu lại nhìn cái, đến địa điểm đó, phú quý, người thanh niên này lẽ cũng là phú gia công tử?

      Lộ Minh ngược lại thèm để ý, mở chiếc di động tắt được nửa ngày, lại có mười mấy đoạn tin nhắn và mấy cuộc gọi lỡ. Lần này, ngoài Nhiếp Thanh Làm còn có 2 số điện thoại lạ.

      Trần Lập Dân của Tố Vấn Quán cũng gọi qua, Lộ Minh liền gọi lại, lập tức nghe thấy thanh có chút kích động của lão đầu vang lên: "là Tiểu Lộ àh? ta đợi điện thoại của cháu cả nửa ngày rồi".

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :