1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống cùng vạn tuế - Hà Phi Song Giáp (51/830)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 50: BÊN TRONG CÒN NON LẮM



      chuyện nửa ngày, Giai Giai tỏ ý muốn Lục Minh mang nàng ra ngoài chơi chút. Lục Minh vốn hãi sợ bọn sài lang gì đó, nhưng thấy nàng có mảnh hảo ý, cũng đành tận tình bồi tiếp.

      Giai Giai cao hứng thay quần áo, Hoắc Vấn Dong kéo Lục Minh lại, dúi vào lòng bàn tay 1 vật , thần thần bí bí : "Trước tiên mang Giai Giai dạo công viên chút, giữa trưa trở về túc xá, tất cả mọi người có ở đây, các ngươi yên tâm tâm , đây chính là "tất" loại xịn… Mặt khác, Giai Giai chính là xử nữ mềm mại, ngươi ôn nhu 1 chút, cần ta cũng biết ngươi cũng là xử nam, hoàn toàn có kinh nghiệm. Ta cho ngươi biết phía dưới gối có cất dấu sách dạy vỡ lòng, còn có dvd, hai người chậm rãi nghiên cứu......"

      "Ngất!" Lục Minh nghe xong muốn té xỉu, nhìn xuống tay thấy đúng là vật đảm bảo an toàn kia, cầm tay cảm giác ổn, vội vàng nhét vào túi.

      "Tiểu tử, lão nương vì các ngươi hao hết tâm tư, khi hai người được việc, nhớ cám ơn ta!" Hoắc Vấn Dong đắc ý nhìn Lục Minh, thấy ngơ ngẩn cả người, trong lòng thầm buồn cười. Nàng còn chưa kịp giáo huấn thêm, đoàn nữ giới vây quanh.

      "Hoắc tinh, ngươi làm vậy là dạy hư Tiểu bằng hữu......"

      " cùng nàng hai người đều chưa biết gì, sợ biết cách đâu?" Có người tỏ vẻ hoài nghi.

      "Tiểu tử này nếu muốn, ta có thể tự mình dạy , ta rất thích giúp người tăng khả năng chiến đấu, ta cả đời phấn đấu cho lý tưởng này!"

      "Ta xem Hoắc tinh cũng có đủ kinh nghiệm, tiểu tử nọ chưa biết gì, bộ "tất" là hoàn toàn đủ!" 1 nàng tên Tiểu Hoa ngại gì ca thán ngớt.

      "Ít nhất mười hai bộ. 1 cái 1 trận là đủ." Lại có người đồng ý bàn thêm.

      "Sớm biết vậy. Chúng ta chuẩn bị sẵn camera......"

      "Buổi tối chúng ta ráng chờ đưa bọn họ bắt gian tại giường. Ha ha ha."

      Nghe được mấy lời này Lục Minh toát ra mồ hôi lạnh. vẫn tưởng rằng nam nhân mới là lang sói. nghĩ tới nữ giới "hào ngôn tráng ngữ" cũng chút nào kém cỏi. Uy lực mười phần!

      Khi Giai Giai thay bộ đồ thể thao trắng ra, Lục Minh phát nàng mặc đồ thể thao cùng với vừa rồi mặc sườn xám thoạt nhìn cảm giác hoàn toàn bất đồng. Nhưng mỗi cái có nét đặc sắc riêng.

      Giai Giai nhìn thấy chúng nữ túm tụm bát quái, nhịn được có chút tò mò hỏi: "Các ngươi cái gì vậy?"

      "Ngươi, ngươi như thế nào ăn mặc đồ thể thao?" Hoắc Vấn Dong nhìn, phi thường đau lòng dậm chân .

      "Tại sao?" Giai Giai rất hỏi.

      "Đồ thể thao đủ phiêu dật, vừa thể hiển lộ vóc người, lãng phí cái eo của ngươi, nhất là, đồ thể thao lại kín như bưng a." Hoắc Vấn Dong hận bắt Giai Giai lập tức thay đồ.

      " thèm nghe ngươi nữa, ta cùng Lục Minh là bạn học, ngươi đoán mò thành cái loại gì đâu ." Giai Giai nghe xong mặt ngọc ửng đỏ, hứ tiếng.

      "Ta , Hoắc tinh nàng mặc dù ngoài mặt rành rõi, nhưng bên trong còn non lắm!" nàng Tiểu Hoa nhìn Hoắc tinh khinh thường : "Ngươi biết cái gì, đồ thể thao mới dễ dàng…kéo lên hạ xuống (DG: cái này phang, TG nó thẳng là cởi, pótay), Giai Giai, đồ thể thao dùng rất tốt, chỉ là lần đầu tiên tại công viên, ngươi kinh nghiệm muốn đánh nhau dã chiến có thể làm được!"

      "Các ngươi nghĩ đâu!" Giai Giai nghe xong đều có chút hết nổi.

      "Mau , đừng làm cho Lục ca ca của ngươi chờ đợi......" Chúng nữ cười duyên, đẩy Giai Giai ra, nhìn thấy Hoắc Vấn Dong nháy mắt nhướng mày, Lục Minh chỉ biết giả vờ thấy gì.

      Giai Giai sau Lục Minh, đầu cuối thấp, hết 1 đoạn đường, cũng 1 lời.

      Lục Minh xem ra nàng có điểm muốn trốn tránh ánh mắt của mình.

      Nhưng lúc Lục Minh nhìn nàng, Giai Giai lại như ngẫu nhiên nhìn lén lại. Lục Minh hỏi nàng có gì muốn , Giai Giai trầm mặc hồi lâu, mới giọng : "Xin lỗi, kỳ , ta biết ngươi có bạn , lại còn làm phiền ngươi!"

      tới đây, của nàng đôi mắt ửng đỏ, nhưng lại ngẩng đầu nhìn lên, hướng Lục Minh gắng tạo nụ cười.

      Thấy nàng cười đầy khổ sở, Lục Minh trong lòng mềm nhũng, thể tiếp tục lừa gạt nàng, lập tức lắc đầu : "Ngươi Niếp Thanh Lam? Nàng ấy phải bạn ta, hồ ly nữ này chỉ muợn ta để qua cầu, nàng dùng ta làm lá chắn để lừa gạt cha mẹ nàng, ta cùng nàng ấy căn bản phải tình lữ! Ta cũng thích nàng ấy, chỉ là có biện pháp đành phải hối hợp với nàng ta diễn trò thôi!"

      Giai Giai đột nhiên ngây dại, ánh mắt dám tin nhìn Lục Minh, phảng phất muốn nhìn xem dối hay .

      Hồi lâu, nàng mới phát ra thanh nho hỏi: " vậy sao? Ngươi ?"

      Lục Minh cười to, đợi gật đầu, Giai Giai đôi mắt vừa lập tức đỏ, bất quá nàng chỉ hơi e lệ. Khẽ cắn đôi môi đào, trong phút chốc, khuôn mặt nhắn của nàng toát ra nét vui sướng khó có thể hình dung, tựa như 1 đoá hải đường làm rung động lòng người...... Lục Minh nhìn khỏi ngẩn ngơ, cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dáng hấp dẫn như vậy của Giai Giai, nhìn nét mặt của Giai Giai xong, Lục Minh tin tưởng mình cả đời này sợ rằng khó có thể quên. (Xin lỗi Giai Giai, mấy chương trước tên này nhìn bồ hờ của nó cũng ngất ngây như vậy - DG).

      "Ta hôm nay là cao hứng, đột nhiên muốn dạo công viên chút." Giai Giai nhìn Lục Minh, thanh so với tiếng suối chảy còn ôn nhu hơn.

      "Chúng ta chờ gì nữa? thôi!" Lục Minh cho dù là kẻ ngu, cũng cự tuyệt tâm nguyện của mỹ nhân.

      đoạn đường này, so với đoạn đường lúc trước hoàn toàn bất đồng, Giai Giai bất tri bất giác rạng rỡ hẳn lên, hơn nữa, cũng cúi đầu lặng thinh nữa,khuôn mặt nhắn của nàng ra ý cười vui vẻ, thỉnh thoảng về chuyện học đại học với Lục Minh, vừa vừa len lén nhìn qua , tựa như thế giới này chỉ có tồn tại. (yy quá tốt cho sức khoẻ tg ơi!)

      Lúc hai người qua cái cầu , có 1 nữ nhân đứng tuổi, mang ánh mắt sầu khổ, độc ngồi ở thành cầu.

      Lục Minh trong lúc vô ý nhìn thấy ánh mắt người đó lộ ra tử ý, trong miệng thào chuyện mình, thân thể chậm rãi như muốn gieo xuống dòng sông.

      "Chờ chút......" Lục Minh nhìn thấy nàng muốn nhảy cầu tự vẫn, vội vàng phi thân đến, chụp lấy nữ nhân trung niên kia. Giai Giai vừa nhìn thấy Lục Minh nhảy ra phía thành cầu cứu người, sợ đến nỗi khuôn mặt nhắn trắng bệch, ngơ ngác đứng yên.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 51: RA TAY CỨU NGƯỜI



      Nhảy ra khỏi thành cầu, Lục Minh mau chóng nắm được tay của người nhảy sông kia, thân thể cực nhanh gấp khúc xoay tròn, chuẩn xác vươn tay bám vào thành cầu. tay nắm thành cầu, tay kéo trung niên phụ nhân, thân thể lựa thế, đem cả người vọt trở lên, nhõm đem trung niên phụ nhân đỡ xuống đất.

      Giai Giai như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng tới kéo tay Lục Minh, cách tay bé mặc dù vô lực, nhưng gắt gao níu lấy cánh tay Lục Minh buông.

      Lục Minh quay đầu lại cười, cánh tay phải vừa có chút dùng sức, giờ thấy nhõm hơn nhiều.

      Còn kịp giữ thăng bằng, Giai Giai sớm nhào vào trong lòng , gắt gao ôm , tựa hồ sợ buông tay ra, giống khói biến mất, nước mắt nàng tuôn ra ướt cả vai Lục Minh.

      Hồi lâu, nàng lấy lại bình tĩnh, vội vàng lùi lại, khuôn mặt nhắn đỏ ửng, cúi đầu dám Lục Minh.

      "Ngươi sao chớ?" Giai Giai giọng hỏi, nàng vẫn lo lắng Lục Minh mới vừa rồi bị thương.

      " có việc gì." Lục Minh vội vàng an ủi câu, rồi xem nữ nhân nọ ngồi ở mặt đất, vẻ mặt tái nhợt vô huyết. bên đỡ Giai Giai, bên hướng về phía trung niên phụ nhân hỏi thăm: "A di, ngươi sao chớ? Có chuyện gì giải quyết được, có thể mời người hỗ trợ, việc gì cũng có thể thương lượng mà!" vừa xong, trung niên phụ nhân thất thanh khóc rống lên.

      Giai Giai hỗ trợ an ủi hơn nửa ngày, trung niên phụ nhân mới dần dần bình tĩnh lại.

      Theo lời kể của bà ta, Lục Minh cùng Giai Giai cũng dần hiểu , nguyên lai bà ta cũng phải là là muốn tự sát, chỉ là tâm tình bất hảo, ngồi ở thành cầu, nghĩ tới cuối cùng vừa đứng lên, gió lớn thổi tới, thân thể lại vài ngày chưa ăn gì, khí huyết suy yếu, mới thiếu chút nữa ngã xuống sông.

      Lục Minh cùng Giai Giai đỡ trung niên phụ nhân ngồi xuống. Lục Minh chạy mua chút đồ uống ở xa.

      Bà ta tiếp nhận nước uống. tạ ơn xong, vừa uống vài ngụm, nước mắt lại như hạt châu rơi xuống.

      "Mấy ngày nay, mọi người nhìn thấy ta, giống như nhìn thấy ôn thần. Người thân thích cũng tránh xa. Ta cám ơn các ngươi hảo tâm, nhưng việc của ta các ngươi giúp được. Các ngươi nhanh !" Trung niên phụ nhân còn chưa xong. Phía đối diện chạy tới người la hét inh ỏi. Lục Minh kỳ quái nhìn qua. Phát là cái gã đeo kính đen muốn mời mình làm người mẫu đóng phim quảng cáo.

      "Ngươi. Ta tìm ngươi đến phát khổ a. trời rốt cục cũng có mắt!" Gã kính đen xông lại chụp tay Lục Minh, lớn tiếng : "Mau cùng ta thôi. Bây giờ còn kịp!"

      "Ngươi bệnh thần kinh sao. Mau cút !" Nếu có Giai Giai ở chỗ này, Lục Minh đem ném xuống sông.

      "Ngươi biết. Đây là cơ hội tốt nhất! Trương đạo diễn trong công viên quay ngoại cảnh. Bây giờ trong tổ cần người. Nếu ngươi nguyện ý thử, nhất định có thể thành công trúng tuyển." Gã kính đen lôi kéo Lục Minh, liều mạng khuyên bảo: "Mới vừa rồi ta tại cửa công viên thấy ngươi có điểm quen mặt. Lại đây nhìn kỹ, quả nhiên là ngươi. Vạn hạnh. Ngươi xuất được quá kịp thời...... Mới vừa rồi phi thân cứu người cũng đặc sắc tuyệt luân. Ta cho ngươi chụp được. Trương đạo diễn nếu nhìn thấy cảnh này, khẳng định lập tức đồng ý cho ngươi diễn xuất!"

      " tìm chết , ngươi biến dùm ta qua bên !" Lục Minh nổi giận.

      " cái cơ hội tốt......" Gã kính đen chút nào để ý Lục Minh giận dữ, vẫn như cũ khuyên bảo ngừng.

      "Lập tức biến, nếu ta đem ngươi ném lên cây!" Lục Minh nhìn người nầy còn dây dưa ngớt, tức giận bắt lại. Giai Giai rất kỳ quái Lục Minh sao tức giận như vậy, nhưng nàng xem, gã kính đen cũng giống như là bằng hữu của Lục Minh, cũng có mở miệng, chỉ là dìu trung niên phụ nhân cùng Lục Minh tới rừng cây.

      "Thiếu nữ, tiểu huynh đệ, các ngươi có việc cứ , đừng quan tâm tới ta......" Trung niên phụ nhân hàm chứa nước mắt, khuyên Lục Minh cùng Giai Giai.

      "Mọi việc nghĩ thoáng 1 chút, a di, tiền này ngươi cầm, mua chút gì ăn ." Lục Minh tưởng rằng trung niên phụ nhân chỉ là bị ông chủ đuổi việc, có tiền về nhà, cho nên mới nhịn ăn mấy ngày.

      ", ta cũng muốn tiền của ngươi." Trung niên phụ nhân liều mạng khoát tay, kiên quyết thu, còn muốn quỳ xuống trước Lục Minh.

      "A di, ngàn vạn lần đừng như vậy......" Giai Giai vội vàng đỡ lên, vừa nhìn Lục Minh cái, đồng thời giọng an ủi : "Chúng ta mặc dù có năng lực gì, nhưng a di có khó khăn, ngại ra, có lẽ chúng ta có thể giúp đỡ 1 chút. Lục Minh rất đúng, mọi việc nghĩ thoáng 1 chút, cuộc sống có khi gặp phải khó khăn, bằng hữu trợ giúp lẫn nhau. A di ngươi xem xảy ra chuyện gì? Cho dù chúng ta giúp được ngươi, khi tâm ra, trong lòng cũng bớt......"

      "Cám ơn ngươi, đứa này quá thiện lương, chính là việc của a di, các ngươi giúp được, cũng dám cho các ngươi hỗ trợ!" Bà ta cảm động rơi lệ, chậm rãi lên tiếng kể lại chuyện của mình.

      Khoảng mười phút sau, mọi mới dần hiểu .

      Bà ta và chồng phải là người địa phương, đều là dân quê, vào thành chỉ là buôn bán chút rau dưa, làm chút sinh ý .

      Ngày thường kiếm chút ít tiền, nuôi hai con ăn học, cuộc sống túng thiếu nhưng còn có thể xoay sở. nghĩ mấy ngày trước, hai vợ chồng chở xe rau dưa đụng trúng đuôi xe của tiểu thiếu gia, đối phương đòi bồi thường 10 vạn, rồi kêu đám nam tử đến, đem chồng bà đánh trận, sau lại còn gọi điện thoại cho cảnh sát, bắt ông ta .

      Bây giờ chồng bà ta còn bị nhốt trong sở cảnh sát, nghe bị thành lập nhiều tội danh, phỏng chừng phải ngồi tù.

      Mà cái tên chủ xe vô pháp vô thiên kia, còn tiếp tục công phu sư tử ngoạm, bây giờ đòi 20 vạn, tuyên bố nếu bà ta bồi thường, liền giết chết ông lão......

      Bây giờ bà ta rơi vào đường cùng, cầu giúp tứ phương, vài ngày qua, thân thích đóng cửa thấy, bằng hữu cũng chịu ra tay, cho nên mới tuyệt vọng như thế.

      "Tiểu huynh đệ, hảo thiếu nữ, các ngươi có hảo tâm, nhưng các ngươi giúp được, hai vợ chồng chúng ta chọc tới đại nhân vật thể trêu chọc! Được các ngươi quan tâm, a di cũng rất cảm kích, các ngươi thôi, đừng lo cho ta! A di chúc các ngươi bình an, sống đến đầu bạc...... Các ngươi !" Phụ nhân nước mắt lưng tròng, khuyên Lục Minh cùng Giai Giai rời , cần lo cho mình.

      "Ta tại cảnh cục có quen biết mấy người, để ta điện thoại hỏi chút."

      Lục Minh nghĩ thầm, Niếp Thanh Lam tại cảnh đội, tựa hồ có chức , tìm nàng hỏi chút, có lẽ có thể giúp được.

      Niếp Thanh Lam phỏng chừng bề bộn nhiều việc, nửa ngày mới tiếp điện thoại, Lục Minh giận hừ tiếng: "Đồng chí cảnh sát, ngươi bận tám với ai hả? Lâu như vậy mới tiếp điện thoại!"

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :