1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống cùng vạn tuế - Hà Phi Song Giáp (51/830)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 45 : HÀO TRẠCH CỰ PHÚ



      Hào trạch này quả nhiên có khí thế phi phàm, Lục Minh xuống xe nhìn, mặc dù lúc này bầu trời tối đen, xung quanh có đèn đường tao nhã lại còn hoa viên, hành lang dài, tiểu đình, núi giả, suối phun khiến cho Lục Minh hơi bị động dung.

      Gã quản lí thao thao bất tuyệt giới thiệu hoa viên có thể bốn mùa xuân hạ thu đông khai hoa, còn diện tích bãi cỏ có thể làm 3 sân bóng đá, cuối cùng hết ngày cũng chưa mô tả hết khung cảnh ở đây.

      Tóm lại, Lục Minh càng nghe càng khiếp sợ.

      Đuổi gã quản lý cứ lải nhải bên người , Lục Minh quyết định hảo hảo hưởng thụ hào trạch này chút.

      Đặc biệt có Cảnh Hàn ở cùng càng làm hài lòng, về phần Niếp Thanh Lam, Lục Minh quyết định tạm thời để ý tới nàng!

      "Thiếu gia hảo, hai vị tiểu thư hảo!" Vừa vào cửa, có 1 phụ nữ cùng 1 gã trung niên cao gầy cung kính chào hỏi.

      "Người này là Ngô Quyên, là đầu bếp, làm được cả tám loại đồ ăn nổi tiếng, thiếu gia muốn ăn cái gì tùy tiện phân phó, đồng thời, bà ta còn phụ trách quét dọn. Vị này là phụ trách cây cảnh cùng bảo trì, Trương Đức Nghiễm, bọn họ là vợ chồng. Tổng cộng lương hai người là 3 ngàn 8 mỗi tháng". Trang Thần lão nhân chậm điều tư lí giới thiệu, nghe vậy Lục Minh ngẩn người, khá lắm, lương hai người là 3 ngàn 8, mình phải tìm được việc làm gì mới có thể trả nổi? Tiếp theo nữa nghe Trang Thần lão nhân , thiếu chút nữa té lăn đất.

      "Về phần ta, lương năm 20 vạn. Có thể trả lương theo quý, cũng có thể trả theo năm. Ngũ Kiều tiên sinh thanh toán cho ta nửa năm rồi. cách khác, thiếu gia nếu nửa năm sau cảm giác hợp ý. Có thể giải trừ hợp ước.". Tiền lương của Trang Thần lão nhân cao ngất khiến Lục Minh bị doạ xanh mặt.

      "Nếu thiếu gia muốn ta hỗ trợ trong việc kinh doanh. Vậy cứ mỗi 100 vạn thu về, ta lấy 5% lợi nhuận. Nếu tổng doanh thu vượt qua 1000 vạn, ta chỉ lấy 3%. Mặt khác, ta hiểu được 17 loại ngôn ngữ, có thể nghe hiểu 84 loại ngôn ngữ địa phương, có thể nhận đọc 22 loại văn tự cổ. Đối với các loại ngọc thạch xa xưa, lịch sử di tích, nhân vật truyền kỳ, đồ án phù hiệu ta cũng có nghiên cứu. Thiếu gia nếu nghĩ ở đây phương diện này muốn hiểu . Ta có thể miễn phí cung cấp ý kiến." Trang Thần vừa , chỉ Lục Minh, ngay cả Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn cũng khiếp sợ. đúng là nhìn ra, lão nhân này lợi hại vậy!

      "Bình thường ta ở tại lầu tại phòng quản gia. Nếu thiếu gia cần, cứ cho người gọi, 5 phút sau ta có mặt!"

      "Thiếu gia. Xin cho ta báo cáo thu chi chút. Trước mắt dự chi xuất 34 vạn 9 ngàn 176 nguyên. Kể cả trang phục, thực phẩm, điện nước......"Trang Thần lão nhân móc ra 1 cuốn sổ dày, so với bùa đòi mạng còn đáng sợ hơn. Lục Minh quả thực nghĩ mình có nên đoạt lấy rồi đem nó xé nát bấy.

      Mới vừa dọn tới, kịp ngồi. bị đòi 35 vạn. Thiên lý ở đâu?

      Hào trạch này căn bản phải cho người thường ở!

      Lục Minh ngăn cản Trang Thần lão nhân đọc tháng sau chi tiêu bao nhiêu, hít sâu hơi, cảm giác khí khắp nơi đều có mùi tiền.

      Niếp Thanh Lam đứng cười thầm, nàng lo lắng cho Lục Minh, nàng biết, nếu dùng khả năng phân biệt ngọc để kiếm tiền, vậy đêm đều có thể phất thành bạo phú, 35 vạn là chuỵên vặt. Hết lần này tới lần khác Lục Minh cảm thấy được tự nhiên, mình cầm cái bằng đại học hạng 3, kinh nghiệm công tác, chuyên ngành là Trung văn, người nào mời làm việc?

      Chẳng lẻ biết tại đường cái chọn đại 10 người đập bể đầu hết chín đều là sinh viên sao?

      "Thiếu gia muốn ăn tối món gì ? Ta làm cho." Ngô Quyên, vợ gã trung niên hỏi.

      " cần, ta đói bụng." Lục Minh bây giờ có tâm tình ăn tối, cũng tâm tình thưởng thức cảnh trang hoàng trong nhà, trong lòng chỉ có vô số khoản thu chi thu, thu chi.... .......

      "Ta gọi ngươi là Ngô bảo mẫu ! Ngô bảo mẫu, ta muốn ăn băng đường yến oa."Niếp Thanh Lam vừa , Lục Minh tâm muốn lấy máu, hồ ly mỹ nhân nàng đúng là khách khí!

      "Thiếu gia hay ra phía sau bể bơi du thượng vài vòng , phòng bể bơi vừa mới thay nước."lão Trương cao gầy mời Lục Minh vào, qua dãy phòng phụ, ở phía sau là cái bể bơi lớn, phía trước vòi phun, phía sau là bờ cát nhân tạo, phía trần còn có cửa xếp, ngày nào nắng đẹp là có thể mở ra.

      "Nước bao nhiêu ngày thay lần?"Lục Minh đột nhiên nghĩ đến vấn đề kinh tế, 1 cái bể lớn như vậy, thay nước cũng tốn ít tiền rồi?

      "3 hoặc 5 ngày nếu là mùa hè, mùa đông khoảng nửa tháng!"lão Trương vừa , Lục Minh thiếu chút nữa rơi vào bể bơi.

      Cảnh Hàn theo Lục Minh, nàng xem bể bơi tựa hồ có điểm thích thú, nhưng lời nào. Lục Minh nhìn trong lòng nhất động, hỏi: "Cảnh Hàn, ngươi thích bơi lội sao?"

      Lãnh mỹ nhân đầu tiên là khẽ gật đầu, vừa lắc đầu: "Lâu rồi bơi, khi còn bé thích nghịch nước."

      Lục Minh nghe xong, cảm giác được có cái bể bơi cũng sai, ít nhất Cảnh Hàn thích, vốn nghĩ phân phó lão Trương đem tháo nước hồ bơi liền thu lại, bây giờ xem ra thể tiết kiệm tiền nước. Tâm niệm nhất động, hào khí mười phần quay qua Cảnh Hàn :" Nơi này có bể bơi, ngươi chừng nào mỗi ngày đều có thể bơi thoả thích rồi!"

      "Ta cũng thích bơi lội...... Hơn nữa thích tắm tiên cơ!"Niếp Thanh Lam chẳng biết lúc nào đến, hướng về phía Lục Minh bên tai thổi ngụm hương khí.

      "Ngươi thích vậy cũng tốt !"Lục Minh vừa cảm giác được cả người nóng lên, hồ ly ma quả nhiên lợi hại, khả năng quyến rũ .

      "Lão công, chi bằng đừng ngủ vội, đợi đêm khuya vắng vẻ, ngươi và ta cùng tắm tiên có được hay ?"Niếp Thanh Lam kéo cánh tay Lục Minh, khuôn mặt nhắn kề sát, thái độ thân mật vô cùng, làm Lục Minh chợt thấy cờ quạt dựng hết cả lên, đột nhiên tiếng di động vang lên, Niếp Thanh Lam vội vàng nghe điện thoại:"Mụ mụ đồng ý cho ta ở nơi này, nhưng mẹ ta muốn chuyện với ngươi, mụ mụ ta , chúng ta chuẩn bị trong năm làm lễ đính hôn, chờ ta hoàn thành phá án liền đính hôn."

      "Ngươi đúng là vô sỉ nữ!" Lục Minh rất tức giận, chính mình thành tiễn bài của nàng, lúc này rất muốn vạch trần mưu của nàng !

      "Mụ mụ, a đúng, a di...... phải năm nay đính hôn, nàng lừa gạt ngươi!" Lục Minh còn chưa hết, Niếp Thanh Lam nắm tay , đặt lên vùng núi non cao ngất của mình.

      Lục Minh ngạc nhiên, làm cái gì vậy?

      Niếp Thanh Lam khuôn mặt nhắn mang theo ý cười, con mắt nhìn về phía Cảnh Hàn nhởn nhơ ngắm tiểu cảnh bên bờ hồ, môi đào của nàng hé mở, tựa hồ chuẩn bị kêu to tiếng "Phi lễ."

      Lục Minh thầm kêu bất hảo, lập tức sửa lại: "A di, kỳ chúng ta chuẩn bị đính hôn......"

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 46 : SONG ĐẠI MỸ NHÂN



      "Tiểu Lục, ta cao hứng, ngươi chê Thanh Lam nhà ta, nhưng hôn nhân là đại , các ngươi phải chờ hai nhà chuẩn bị cho long trọng...... Hay là để sang năm đính hôn ! Thời gian chuẩn bị cũng dư dả, các ngươi trước mắt ở chung thời gian, cho hiểu đối phương. Tiểu Lục, Thanh Lam do công tác bận rộn nên nữ công gia chánh mít đặc, ngươi phải bao dung 1 chút a! Nghe ngươi chuyển nhà, ta nghĩ hay là cuối tuần này ngươi lại đây ăn cơm ?" Tiếng của mẹ Niếp Thanh Lam tựa như gió xuân ôn nhu, đặc biệt dễ nghe, làm cho người ta vừa nghe, sinh ra vô vàng hảo cảm.

      "Được rồi!" Lục Minh vốn nghĩ cự tuyệt, nhưng mụ mụ của Niếp Thanh Lam mở giọng thân thiết làm cho cách nào mở miệng chối từ.

      "Các ngươi hảo hảo ở chung ...... Đứa nhà của ta giao cho ngươi." mụ mụ của Niếp Thanh Lam nhàng dặn dò câu, rồi treo điện thoại.

      Niếp Thanh Lam cười hì hì đưa lên ngón tay cái, hiển nhiên đối lời ứng biến của Lục Minh phi thường hài lòng.

      Lúc này, nàng buông lõng tay của Lục Minh ra.

      Lục Minh tay còn đặt bộ ngực sữa của nàng, cảm giác căng tròn khiêu khích, nhịn được miết cái, đến khi tỉnh ra vội vàng buông tay. Trong lúc Lục Minh tâm lý hỗn loạn, Niếp Thanh Lam đột nhiên tiến sát lại, kề bên tai hỏi: "Tay cảm như thế nào?"

      "Ngươi là nữ!"Lục Minh trong lòng rất muốn đem Niếp Thanh Lam bắt lại hung hăng đánh vào mông, chính là khi vừa thấy nàng cười, bực tức bỗng tiêu hết hơn phân nữa.

      "Có muốn hay sờ chút? Bàn tay của người đâu rồi......"Niếp Thanh Lam cả người cuốn lấy Lục Minh, khuôn mặt nhắn đỏ ửng, môi đào hé mở, thở hương khí, Lục Minh đột nhiên hiểu, tại sao hùng khó vượt cửa mỹ nhân?

      Lục Minh rất gian nan nuốt ngụm nước bọt, nếu lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn có ở đây, có lẽ bị Niếp Thanh Lam làm cho mê hoặc.

      Nhưng là, Cảnh Hàn vừa quay đầu lại. Lục Minh quyết định lập tức làm đứa ngoan.

      đem Niếp Thanh Lam đẩy mạnh xuống hồ. Phảng phất muốn cho thấy tâm ý của mình, la lớn: "Ngươi muốn dụ dỗ ta. Chờ vạn năm nữa !"

      Cảnh Hàn nghe thấy Lục Minh chuyện. Nét lạnh lùng giảm , khuôn mặt nhắn có chút tươi hơn. Thần giác lộ ra tia vô cùng vui vẻ. Lục Minh vừa nhìn. Nhất thời ngây dại. tia mỉm cười của lãnh mỹ nhân cũng có thể làm thiên thất sắc...... Cảnh Hàn nhìn thấy Lục Minh nhìn chằm chằm mặt mình. Đột nhiên cúi đầu. Mang chút buồn bả dùng bàn tay nghịch nghịch nước. Cuối cùng khôi phục lại vẻ lạnh lùng. Đứng dậy ly khai.

      Lục Minh vốn định gọi nàng, càng muốn ôm nàng. Nhưng cuối cùng chỉ ngơ ngác đưa mắt nhìn nàng rời .

      cổ lương thủy bát chiếu vào Lục Minh mặt làm bừng tỉnh.

      Niếp Thanh Lam giống như mỹ nhân ngư lặn ngụp trong hồ. Nàng chìa cánh tay bé đưa Lục Minh 1 cánh hoa, cười duyên :"Nhìn bộ dạng ngu ngốc của ngươi kìa. Người ta rồi. Còn nhìn cái gì vậy? Nếu nhân gia cao hứng. Ta dạy ngươi biện pháp theo đuổi lãnh mỹ nhân kia. Thế nào?"

      " ?"Lục Minh kỳ biết, hồ ly mỹ nhân hảo tâm như vậy, nhưng trong lòng vẫn kiềm chế được khát vọng.

      "...Trước hết giúp nhân gia đứng lên!" Niếp Thanh Lam hướng Lục Minh vươn tay bé.

      Giữa bể bơi, Niếp Thanh Lam giống như mỹ nhân ngư trong truyền thuyết, khuôn mặt nhắn trắng noãn như ngọc. Nàng vươn cánh tay bé, mười ngón tay mềm mại như hoa lan. Lục Minh mặc dù ngoài mặt muốn thừa nhận, nhưng cũng thầm hiểu được nữ là hồng trần vưu vật.

      Nàng cùng Cảnh Hoàn toàn bất đồng.

      Lạnh lẽo, nóng bỏng, phảng phất như hàn mai cùng mẫu đơn, vừa có ngạo thế phong tư, vừa là quốc sắc, là khó phân cao thấp.

      Lục Minh ở trong lòng len lén so sánh Cảnh Hàn cùng Niếp Thanh Lam, đưa bàn tay ra, đem Niếp Thanh Lam từ trong hồ kéo lên, chẳng ngờ hồ ly mỹ nhân đột nhiên kéo mạnh về phía sau, làm Lục Minh rơi tỏm vào hồ, nước văng tứ tung.

      Lục Minh tức giận tự trong nước ngoi lên, phát vậy hồ ly mỹ nhân chẳng biết khi nào lên bờ, đứng tại bể bơi vừa cười hì hì nhìn mình: "Người hảo, lần sau khi có ai, ta cùng ngươi tắm tiên, bây giờ, ngươi chậm rãi tắm rửa 1 mình ! Ngoan, đừng nóng giận, nếu ta cho Cảnh Hàn, ngươi mới vừa rồi sờ ngực ta, hì hì!"

      "Là ngươi tự mình kéo tay ta......"Lục Minh rất tức giận, nữ quá hèn hạ.

      "Ngoan, lần sau ta cho ngươi sờ!" Niếp Thanh Lam trận cười duyên, bỏ .

      " nữ chính là nữ!" Lục Minh nhìn thấy hồ ly mỹ nhân còn, quay đầu cười duyên dứt, nhịn được than thở.

      Mặt ngoài tuy thừa nhận, nhưng thân thể Lục Minh phản ứng rất thẳng thắng thành khẩn, bị Niếp Thanh Lam hấp dẫn rồi. Lúc này cả người nóng lên, phía dưới cảm thấy như muốn "đỉnh thiên lập ", nếu phải chờ đồng tử công đạt thành, Lục Minh quả thực muốn lao ra mặt nước, đuổi theo, đem nữ trực tiếp tại bể bơi hành hạ, làm cho nàng hiểu, nên hấp dẫn nam tử trưởng thành tinh lực sung mãn, nếu tự gánh lấy hậu quả.

      Có lẽ bởi vì bị hấp dẫn, Lục Minh đêm đó nằm mộng, trong đó, Cảnh Hàn cùng Niếp Thanh Lam khuôn mặt nhắn lúc lúc , chính là như thế nào cũng thấy lắm......

      Sáng ra, vội vã rửa mặt, lao xuống lầu, Ngô bảo mẫu vừa đưa cho Lục Minh bưng lên chén cháo bạch quả, vừa cho Lục Minh hay, Cảnh Hàn cùng Niếp Thanh Lam rồi. Nhìn gian đại ốc trống rỗng, chỉ có 1 mình, Lục Minh đột nhiên cảm giác được, phòng nếu quá lớn, cũng phải chuyện tốt, bất quá, Cảnh Hàn đáp ứng ở chỗ này, còn ở sát vách phòng mình.

      Lục Minh uống hương vị ngọt ngào của cháo bạch quả, vốn định lấy thêm chén, trong lúc vô ý, phát bên ngoài hoa viên, có 1 tiểu nương mặc váy màu phấn hồng lẳng lặng ngồi, tay bé ôm gấu bông, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhắn của nàng chứa loại độc thành lời.

      "Tiểu bằng hữu, mụ mụ ngươi đâu?" Lục Minh rất kỳ quái tiểu hài tử từ nơi nào tới, chẳng lẽ là hàng xóm?

      "Ba ba!" chẳng biết tiểu nương béo mập đáng vừa nhìn Lục Minh liền ngây dại, nhìn trận, đột nhiên mở miệng, cao hứng há miệng cười, gọi là ba ba.

      "Ta là ca ca, phải ba ba!" Lục Minh tức giận, tiểu nương ngay cả chính mình ba ba cũng nhận lầm, là kẻ khác người......

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 47 : MỸ NỮ HÀNG XÓM

      "Ngươi là ba ba, ba ba!" Tiểu nương đột nhiên nhào vào lòng Lục Minh, làm cho Lục Minh ngạc nhiên ngớt.

      Lục Minh vốn nghĩ đem tiểu nương buông ra, sợ cha mẹ nàng nhìn thấy hiểu lầm mình, nhưng tiểu nương gắt gao ôm Lục Minh buông. Lục Minh đột nhiên cảm thấy ấm ấm, nghiêng đầu xem, phát 1 dòng nước mắt từ tiểu nương tuôn ra, rớt xuống cổ và tay mình, trong lòng khỏi dâng lên trận cảm động, nghĩ thầm tiểu nương khẳng định thiếu tình thương của cha, có lẽ phụ thân nàng sinh ý bận rộn, rất ít về nhà, cho nên tiểu nương nhìn thấy ai giống ba ba liền nhận lầm......

      Lục Minh ôm tiểu nương, nhìn chung quanh thấy ai, trong lòng thầm oán cha mẹ nàng, dù làm ăn bận rộn, chẳng lẽ có thuê người đến trông nom nàng?

      Cuối cùng, thể làm gì khác hơn là an ủi tiểu nương:"Ngoan, đừng khóc, đứa ngoan đều được khóc nhè!"

      mở miệng còn đỡ, vừa xong, cái kia tiểu nương lại "oa" 1 tiếng, làm cho Lục Minh luống cuống tay chân, Chẳng biết làm sao. Đối với Lục Minh mà , muốn đánh bại cao thủ khó, chính là muốn dỗ Tiểu bằng hữu cũng dễ dàng.

      "Thiếu gia, ngươi phải vuốt ve đỉnh đầu của nó, sau đó vỗ hậu tâm, làm cho của nó tâm tình bình hoãn lại, nếu , tiểu hài tử khóc nhiều quá sinh bệnh." Trang Thần lão nhân chẳng biết khi nào đứng phía sau Lục Minh, cho Lục Minh ra cái chủ ý. Lục Minh vốn định đem tiểu nương giao cho xử lý, chính là tiểu nương ôm được chặt, hơn nữa khóc lóc thê thảm, Lục Minh cũng thể nhẫn tâm buông ra.

      "Được, khóc khóc......"Lục Minh thể làm gì khác hơn là theo Trang Thần lão nhân biện pháp thử xem, hồi lâu nhân, tiểu nương quả nhiên dần dần thu tiếng khóc, nhưng hay là ngừng thút thít.

      Ngô bảo mẫu xem tiểu nương khóc thành con mèo ướt, vội vàng cầm khăn lông tới.

      Chính là nàng vừa chạm vào tiểu nương, nó liền oa oa lên, chịu tiếp nhận ý tốt của Ngô bảo mẫu.

      Cuối cùng. Nhiệm vụ lau mặt cho nó cũng rơi xuống người Lục Minh. Lục Minh lau mặt cho nàng. Tiểu nương phi thường thích. Lại còn mỉm cười. Nhìn khuôn mặt nhắn mỉm cười, Lục Minh khỏi cảm thán. biết có duyên với đứa . Sau này tìm thấy được việc làm. Hay là làm nhà trẻ......

      "Đây là đứa của Hinh phu nhân sát vách. Nghe rất sợ người lạ. Nó như thế nào lại nghe lời thiếu gia?" Ngô bảo mẫu tỏ vẻ kỳ quái.

      "Ta cũng biết." Lục Minh cũng biết là sao lại thế này. Đặc biệt là tiểu nương nhận lầm chính mình là ba ba. Càng xấu hổ. Nếu làm cho phụ thân nàng nghe thấy được. tránh khỏi hiểu lầm.

      "Ba ba. Chúng ta cưỡi ngựa." Tiểu nương chỉ vào 1 hòn đá giả hình con ngựa cách đó xa, cao hứng kêu gào.

      "Ta là ca ca. phải ngươi ba ba......" Lục Minh cực lực phủ nhận.

      "Ngươi cùng Trần Phong tiên sinh quá cố cũng quá giống. Có lẽ là tiểu hài tử lâu lắm thấy phụ thân. Ấn tượng mơ hồ. Cho nên ngộ nhận." Trang Thần lão nhân suy đoán trận, bổ sung : "Có lẽ thiếu gia ngươi cùng Hinh phu nhân có hơi thở tương tự. Cho nó cảm giác rất thân thiết. Cho nên nó tưởng rằng ngươi là phụ thân! Tiểu hài tử này vẫn rất độc. Nếu nó thích thiếu gia. Vậy cho nó ở nhà chơi hồi !"

      "Mụ mụ nó tìm thấy đứa , khẳng định lo lắng, có lẽ nàng tố cáo chúng ta lừa bán thiếu nhi." Lục Minh toát mồ hôi, nơi này phải đổi thành nơi giữ trẻ?

      " đâu, Hinh phu nhân nếu biết có người thay nàng chơi với đứa , khẳng định rất cao hứng...... Hinh phu nhân mấy ngày nay ra nước ngoài rồi, ta điện thoại báo cho nàng, có vấn đề." Trang Thần lão nhân còn chưa có xong, xa xa truyền đến trận kêu gọi, Lục Minh phỏng chừng là tìm tiểu nương, cao giọng trả lời, có 1 tiểu nương mười lăm sáu tuổi tự xa xa chạy tới, vừa thấy tiểu nương trong lòng Lục Minh, vỗ vỗ ngực, hơi: "Tiểu Đậu Đậu, ta được tìm ngươi rồi, ngươi phải ra hoa viên chơi hồi sao? Như thế nào chạy đến nơi này, thiếu chút nữa hù chết ta. Cám ơn các ngươi, Đậu Đậu ngoan, chúng ta về nhà !"

      "Ta về, ta muốn ở cùng ba ba."Tiểu nương chu cái miệng nhắn ba, đáng lắc đầu, hai tay gắt gao ôm cổ Lục Minh.

      "Ba, ba ba......"Tiểu nương nghe xong, há miệng to tới mức có thể nhét vào cái nắm tay.

      " ta phải ba ba, ta là ca ca, phải ba ba!"Lục Minh dỡ khóc dỡ cười, nếu để cho Cảnh Hàn nghe thấy, khẳng định tưởng rằng tiểu nương là nữ nhi của mình, đến lúc đó nếu Niếp Thanh Lam làm loạn thêm, phỏng chừng càng khó giải thích ràng.

      "Đậu Đậu, ngươi là ba ba?"Tiểu nương chỉ vào Lục Minh hỏi, béo mập tiểu nương cao hứng gật đầu.

      "Mau giải thích ràng cho nó."Lục Minh rất hy vọng tiểu nương có thể mở miệng giải vây, nghĩ là tiểu nương mở miệng câu, thiếu chút làm Lục Minh té lăn đất, bởi vì tiểu nương chỉ vào Lục Minh, rất khẳng định :"Đúng, chính là ba ba của Đậu Đậu ! Đậu Đậu có phải hay rất thích chơi cùng ba ba ? Ta cho ba ba theo Đậu Đậu chơi cả ngày có được hay ?"

      "Hay quá......"Tiểu nương cao hứng vỗ tay.

      "Ngươi quả thực phá hỏng tiểu hài tử, ba ba cũng có loạn nhận sao? Mau đưa nàng trở về, ta nhiều việc bề bộn, rảnh cùng các ngươi chơi!" Gặp hàng xóm như vậy, Lục Minh cũng hết chỗ .

      "Đậu Đậu tội nghiệp như vậy, ngươi giả bộ hồi được sao? Đậu Đậu rất thích ngươi......"Tiểu nương rất tức giận, trừng mắt nhìn Lục Minh cái, đem tiểu nương bế trở về, tiểu Đậu Đậu thuận theo lắc lắc thân thể, nước mắt lại tuôn ra, hai tay hướng Lục Minh, muốn ôm cái, làm nũng chịu rời . Tiểu nương có biện pháp, thể làm gì khác hơn là nữa dỗ nàng: "Đậu Đậu ngoan, ba ba bận làm kiếm tiền, để cho Đậu Đậu mua thiệt nhiều món đồ chơi gấu bông cùng thiệt nhiều đồ ăn. Buổi tối ba ba trở lại, lại mang Đậu Đậu qua đây chơi, có được hay , ai, Đậu Đậu ngoan!"

      "Buổi tối còn lại đây?"Lục Minh nghe được toát mồ hôi.

      "Người đáng ghét!"Tiểu nương mặt còn chút máu nhìn Lục Minh cái, ôm tiểu Đậu Đậu bước nhanh rời , từ xa, còn nghe thấy tiểu Đậu Đậu khóc lóc.

      Lục Minh gì, nhờ vả chính mình giả bộ ba ba, ba ba cũng có giả bộ ? Hừ!

      Vì phòng ngừa tiểu Đậu Đậu nữa chạy tới, Lục Minh vội vàng xuất môn.

      kịp ai tiếng, trực tiếp bước , lúc này, tại căn biệt thự khác, 1 chiếc Porsche chạy ra, lúc chạy ngang người Lục Minh, đột nhiên chiếc xe chạy chậm lại, 1 mỹ nữ ló ra khỏi xe, tò mò nhìn Lục Minh cái.

      "Ngươi cũng ở nơi này ? Ta như thế nào nhận ra ngươi?"mỹ nữ xe Porsche tựa hồ nhớ tới việc cái gì, cuối cùng vừa tò mò hỏi.

      "Ta chỉ là gánh tương ngang qua, đừng động tới ta!" Lục Minh bây giờ xem như biết sợ mấy người hàng xóm nơi này, tốt nhất ít trêu chọc họ 1 chút, lúc nãy vừa chạy ra đứa gọi mình là ba ba, còn cháng váng đầu óc. Porsche mỹ nữ nghe xong khuôn mặt nhắn thản nhiên, cho xe chạy chậm lại, lại : "Ngày đó là cám ơn ngươi, ta gọi là Lâm Vũ Hàm, ngươi tên gì?"

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 48 : CÙNG MỸ NỮ ĐỒNG HÀNH



      Nghe xong câu hỏi của mỹ nữ Lâm Vũ Hàm, Lục Minh đột nhiên nhìn phía xa xa, kinh ngạc : "Xem kìa, đằng kia có khói bụi mù mịt!"

      Lâm Vũ Hàm ngẩn người, nhịn được nhìn theo hướng tay chỉ. Phía chân trời cái gì cũng có, nàng khó hiểu nhìn về phía Lục Minh, phát người nầy sớm chỉ còn lại cái bóng lưng.

      Lâm Vũ Hàm đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó mỉm cười, nhấn chân ga, chiếc Porsche khởi động, vọt theo hướng Lục Minh chạy, khi tới gần , nàng ngừng bật cười : "Nhìn ngươi chạy mau, muốn chạy đua tiếp ?"

      "Ta vừa chưa bị hư não, đâu có muốn dùng 2 chân chạy đua với 4 bánh!" Lục Minh mạch cự tuyệt.

      "Ngươi đâu? Ta thuận đường tiễn ngươi đoạn!" Lâm Vũ Hàm nhìn chung quanh, hình như có người, đột nhiên giọng phát ra lời mời.

      "Tiểu bằng hữu nên tùy tiện cùng người xa lạ chuyện, bây giờ có rất nhiều kẻ lừa bán con , rất nguy hiểm!" Lục Minh tự nghiêm trang cảnh cáo, Lâm Vũ Hàm nghe được vẻ mặt cười cười.

      người 1 xe, chậm rãi vừa vừa cười , điện thoại di động Lục Minh hợp đúng lúc vang lên.

      Lục Minh móc ra nghe, là Trần Lập Dân Trần lão, mang chút kích động : "Tiểu Lục, rãnh rỗi , lại đây chút, phòng thí nghiệm chuẩn bị chiết xuất tinh hoa tục mệnh thang, lúc trước lấy ra rất thành công, nhưng sau này tựa hồ gặp vấn đề , sư huynh rất muốn ngươi tới coi, cảm giác còn giống như thiếu cái gì, nhưng lại tìm thấy vấn đề, hy vọng ngươi tới coi...... Nếu bận, ngươi đến y quán !"

      Nghe Trần lão , Lục Minh trong lòng thầm nghĩ, phương thuốc hẳn là sai, tại sao lấy ra tinh hoa thành công?

      Là phương pháp lấy ra có vấn đề. Hay là có vấn đề gì khác?

      Lục Minh trong lòng mang điểm nghi hoặc vội đáp ứng. Sau đó gọi điện thoại cho Giai Giai, hỏi: "Ngươi có làm ? Hoắc Vấn cái gì Lam Hải trong "tứ đại sài lang" tới sao?"

      ". Bây giờ mới 8 giờ sáng, thời gian còn sớm. Đại thiếu gia như thế nào có thể thức dậy giờ này. Ngươi có việc cứ giải quyết !" Giai Giai tựa hồ rất hiểu dụng ý gọi điện thoại của Lục Minh. Lục Minh còn chưa chính mình có việc. Nàng trước hết ra. Phi thường hiểu ý. Lục Minh có chút do dự : "Có gì điện thoại cho ta. Ta xử lý việc xong tới liền."

      " có việc gì. Ngươi cứ !" Giai Giai vội trấn an .

      Lâm Vũ Hàm nhìn thấy Lục Minh vội vàng gọi điện thoại. Mắt nháy nháy hỏi: "Có việc quan trọng hả? Lên xe!"

      Lục Minh cũng khách khí. đợi nàng mở cửa xe. Tự mở rộng cửa sổ xe nhàng nhảy vào.

      Vậy động tác làm cho Lâm Vũ Hàm hoảng sợ, nàng kinh ngạc than thở : "Ta xem phim của Thành Long và Lí Liên Kiệt cũng có đặc kĩ loại này, nghĩ ra ngươi cũng có thể làm, thân thủ tốt, chẳng lẻ ngươi là minh tinh võ thuật?"

      Lạnh lùng đeo kính mác vào, Lục Minh cố ý giả ra bộ dáng hung hăng: "Ta là kim bài sát thủ, muốn chết mau chạy xe!"

      Lâm Vũ Hàm nghe xong cười vui vẻ, làm ra bộ dáng sợ hãi đáng , nhưng dưới chân lại nhấn ga, chạy xuyên qua đại môn của khu nhà...... Thỉnh thoảng, nàng len lén đánh giá Lục Minh, ra dáng vẻ tò mò. Đối với nàng mà , Lục Minh nam tử thần bí, nàng cho tới bây giờ gặp qua ai giống , thực lực phi phàm, lại thần bí khó lường.

      Nếu là hàng xóm, mình như thế nào trước kia có gặp qua ?

      Nếu ở trong khu biệt thự Phong Đan bạch lộ, sao sáng sớm lại có thể xuất ở bên trong? Lúc trước lão Đại bưu ca sợ như vậy, chẳng lẻ kim bài sát thủ? Lâm Vũ Hàm càng nghĩ càng là tò mò, nhịn được quay đầu nhìn Lục Minh.

      "Mỹ nữ, ngươi biết trụ sở huấn luyện sát thủ lớn nhất thế giới ở nơi đâu ?" Lục Minh đột nhiên hỏi.

      " biết, ngươi nghe chút?" Lâm Vũ Hàm lòng hiếu kỳ lên đây.

      "Là trung tâm dạy lái xe của ngươi! Ngươi chính là Thiên sứ sát thủ tốt nghiệp ra? Chạy xe phải chú ý xem đường a!" Lục Minh ý bảo Lâm Vũ Hàm chạy xe phải chuyên tâm, Lâm Vũ Hàm nhịn cười được, vai run run, tiếng cười như chuông bạc vang lên.

      "Đừng sợ, ta là đủ tư cách sát thủ, đồ nhát gan, hơn nữa xe chạy chậm, ngươi ngồi xe, ta cam đoan có nguy hiểm tánh mạng!" Lâm Vũ Hàm cười dứt.

      Khi chạy tới tiệm thuốc, Lâm Vũ Hàm đột nhiên kỳ quái hỏi: "Nguyên lai ngươi là thầy thuốc? Ngươi phải ngươi là kim bài sát thủ sao?"

      "Thiên sứ sát thủ, ngươi phải chú ý cuộc sống thường thức, điều này rất trọng yếu, ngươi chẳng lẽ biết kim bài sát thủ lợi hại nhất chính là thầy thuốc sao?"

      Lục Minh xong cười to, chờ Lâm Vũ Hàm phản ứng lại, mở cửa ra.

      Lâm Vũ Hàm ra, hướng khoát tay, vừa cười : "Ngươi nhất định phải thầy thuốc, bởi vì ngươi giống, vua khoác lác, dọc đường ngươi chưa câu thà!"

      Giơ ngón tay cái, Lục Minh giả ra nghiêm trang than thở : "Lợi hại, nếu máy phát dối bị hư, dùng đầu của ngươi thế vào, khẳng định càng thêm hiệu quả, xin chịu thua thiên sứ sát thủ!"

      " nhảm, chẳng thèm quản ngươi!" Lâm Vũ Hàm hướng về phía Lục Minh làm mặt quỷ vô cùng đáng , sau đó chui vào xe Porsche vọt .

      Xe vừa chạy, nàng ta thỉnh thoảng còn nhìn vào kính chiếu hậu, có lẽ là hồi tưởng cảnh cười cùng Lục Minh lúc nãy, khuôn mặt nhắn nhịn được lại có chút hưng phấn, tâm tình lúc này thoạt nhìn như ánh mặt trời sáng sớm.

      Trần lão thấy Lục Minh tiến đến, kéo tiến vào nội đường. Lục Minh vừa vào , nghe mùi thuốc nồng đậm.

      Trần lão chỉ vào vài bát thuốc, giới thiệu : "Tiểu Lục, ngươi xem xem, thuốc sau này dựa theo dược phương của ngươi mà làm, thời gian dài ngắn cũng là sai biệt lắm, nhưng chẳng biết sao, hiệu quả rất có khác biệt ...... Ngươi cũng đến xem, rốt cuộc là nguyên nhân gì, tạo thành loại kết quả bất đồng này?"

      Vốn Lục Minh mít đặc mấy thứ này, nhưng nghe thấy chữ dược vị lúc sau, trong lòng nhất động.

      Theo bản năng lấy tay chấm vào dược thang, dùng đầu lưỡi nếm thử, ban đầu còn có chút ràng, nhưng sau lúc liên tiếp thử vài bát, tiên thiên chân khí gây cho cảm giác đặc biệt, làm cho trong sát na hiểu chuyện, Lục Minh cao hứng hô to: "Tìm được rồi, tìm được vấn đề rồi!"

      "Là cái gì nguyên nhân? Ngươi mau!" Trần lão kích động, râu mép dựng ngược cả lên.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 49 : CHO LÃO NƯƠNG SỜ CÁI



      "Dược tài có vấn đề." Lục Minh gật gật đầu, chỉ vào vài bát dược thang thoạt nhìn giống nhau như đúc : "Dược liệu bát bên trái là tốt nhất, ở giữa là bát kém nhất, hai bát bên phải cũng vậy. Ta ban đầu có chút hoài nghi là dược tài có vấn đề, mặc dù Trần lão ngài dùng dược tài tốt nhất, nhưng ở phương diện dược lực, dược tài tự nhiên so với nhân công gieo trồng hiệu quả hơn rất nhiều......"

      "Nguyên lai là như vậy, Tiểu Lục ngươi là 1 lời chỉ thấu vấn đề." Trần lão vội vã gọi điện thoại cho sư huynh.

      Mới vừa cầm lấy điện thoại, Trần lão bổng buồn bả buông tay. Lão chán nản ngồi ghế, tựa hồ như có tâm , lâu gì.

      Lục Minh thấy vậy có chút kỳ quái, giọng hỏi: "Trần lão, như thế nào rồi? Chẳng lẽ dược tài tự nhiên rất khó hái sao?"

      Trần lão ý bảo Lục Minh ngồi xuống, gật gật đầu, than hơi, : "Bây giờ, dược tài thiên nhiên nhiều như trước, bởi vì vấn đề hiệu quả kinh tế cùng sản lượng, còn có nhu cầu thị trường rất lớn, dược tài tự nhiên thể thỏa mãn được, bây giờ đều là dược tài qua gieo trồng, tựa như gieo trồng nông nghiệp. Người ta còn dùng thuốc sát trùng, thuốc kích thích tăng trưởng, để có dược tài sản lượng cao, kết quả dược liệu thành ra như ngươi ...... Trung y suy sụp, Tiểu Lục a, xem ra tục mệnh thang có khả năng tăng sản lượng!"

      "Tăng sản lượng khẳng định được, dược tài tốt, vậy chẳng phải là mưu tài hại mệnh!"Lục Minh cảm giác được thể tăng sản lương được, nếu có ngày mình dính vào trách nhiệm pháp luật.

      " cho cùng, Tiểu Lục, ngươi so với rất nhiều thầy thuốc còn có lương tâm, đúng, thầy thuốc thể lấy hiệu quả kinh tế làm đầu." Trần lão gật đầu khen.

      "Dược phẩm tung ra thị trường tạm thời gác lại! Tạm thời thu tập dược tài tốt nhất, cung cấp cho bệnh viện của Lí lão là tốt rồi." Lục Minh trong lòng đương nhiên có khát vọng kiếm tiền, chính là thuốc thang liên quan tới cứu mệnh, vạn nhất chất lượng có chuyện, xảy ra cố, chính mình chịu tiếng xấu. nghĩ chậm rãi khai thác thị trường cũng sao.

      "Phương diện tiền tài, ta cùng sư huynh cũng quá coi trọng. Chúng ta hai lão già nầy chỉ là có cái tâm nguyện hy vọng có thể sử dụng thuốc cứu nhiều người...... Ai. Có lẽ sư huynh nghe tin tức này, rất đau lòng. ràng có phương thuốc tốt, nhưng cách nào dùng nó cứu được nhiều mạng người." Trần lão thần sắc buồn bả thở dài.

      "Trần lão, nếu như vậy. Ta còn có cái phương pháp từng bước đề cao dược lực." Lục Minh nhìn thấy Trần lão ánh mắt buồn bả. khỏi có chút xấu hổ.

      Lục Minh nghĩ thầm. Dù sao khống chế tại trong vòng phạm vi . Mình có thể dùng tiên thiên chân khí giúp phát huy dược lực lớn hơn nữa. Bọn họ khẳng định đem dược tài tốt nhất giao cho chính mình điều phối. Vậy chính mình chẳng những có thể luyện chế tục mệnh thang còn có thể len lén nghiên chế cái "tiểu tục mệnh bảo hồn đan" cùng "tiểu phản lão hoàn đồng đan". Mình sau này có vậy hai loại dược vật thần kỳ. Bí mật bán cho đại phú ông hoặc là đại Minh tinh, khẳng định cũng có thể tiền tài cuồn cuộn đến.

      Trần lão vội hỏi : "Tiểu Lục, ngươi còn có tiến từng bước phương pháp đề cao dược lực? Có phải thay đổi cách điều chế tục mệnh hoàn?"

      Lục Minh đương nhiên chính mình có tiên thiên chân khí có thể đề cao dược lực. nhàng lắc đầu, : "Ta thuở được tổ phụ cho uống lượng dược tài rất lớn và vô số dược thang. Thân thể máu huýêt có dược lực nhất định. Ngươi cùng Lí lão cần ra ngoài. Đem dược thang đưa tới, ta lén lút tăng thêm chút huyết. Tin tưởng càng có thể phát ra dược lực!"

      Trong tục mệnh thang trung tăng thêm máu, cũng phải là hoàn toàn lừa dối Trần lão.

      Tiểu tục mệnh bảo hồn đan cùng tiểu hồn hoàn, trong lúc tạo thành phải có máu đồng tử hoặc là xử nữ tăng thêm, thông qua máu người, dược phương mới có thể chánh thức phát huy dược lực lớn nhất.

      Điểm này, Lục Minh mở miệng ra, cũng sợ Trần lão cùng Lí lão làm thí nghiệm.

      Bọn họ nếu tăng thêm máu người vào, cũng có thể gia tăng chút hiệu quả, nhưng tuyệt đối có khả năng bằng Lục Minh dùng tiên thiên chân khí.

      Trần lão nghe xong Lục Minh vừa , ngơ ngác nhìn Lục Minh, đột nhiên lão nước mắt tuôn rơi, mở ra song chưởng, ôm Lục Minh, tay lão vỗ lưng Lục Minh, thào lập lập lại: "Đứa tốt, đứa tốt…"

      Lau nước mắt cho lão, cầm lấy điện thoại để lão nhân gọi cho Lí thành, khi tới việc Lục Minh muốn dùng máu tăng thêm dược tính, hai lão nhân đều có chút nghẹn ngào, Lục Minh tiểu tử còn trẻ, vì tánh mạng người khác, nguyện ý tăng thêm máu huyết chính mình làm vật dẫn, là đáng quý.

      Lí lão vừa cùng Lục Minh chuyện vài câu, kích động khen: "Đứa ngoan, ta cùng Lập Dân cũng nhìn lầm ngươi! Ngươi có việc cần giúp giữ đừng khách khí, tìm chúng ta!"

      Trần lão cùng Lí lão quả thực coi Lục Minh là bảo bối, chỉ là Lục Minh chính mình có chút xấu hổ, mình có vĩ đại như vậy, chỉ là đại như vậy.

      Bất quá, việc này phải thành như vậy, ngàn lần thể khác được.

      Dù sao chính mình có thể đề cao dược lực, điểm này, chính mình có thổi phồng, cũng tính trăm phần trăm lừa gạt hai lão bọn họ......

      Hai lão vì muốn lãng phí máu trân quý trong cơ thể Lục Minh, bọn họ dùng dược tài tốt nhất, chế xuất tốt nhất "tục mệnh thang", giao cho Lục Minh tăng lên dược lực, đồng thời, bọn họ tìm kiếm nguồn máu mới, làm thí nghiệm xem có thể tăng lên hiệu quả hay . Lục Minh vì lo lắng Giai Giai bị tên Lam Hải quấy rầy, vội cáo từ.

      " đường chú ý an toàn, Tiểu Lục, ngươi chậm chút!" Trần lão sợ "quốc bảo" Lục Minh ra chuyện gì, đuổi theo ra cửa dặn dò.

      Tới Phương Phỉ uyển, gần trưa, người uống trà sớm về gần hết, phục vụ bận rộn dọn dẹp.

      nàng Hoắc Vấn Dong nóng bỏng vừa nhìn thấy Lục Minh, buông bỏ chén đĩa chạy lại, nháy mắt, cười quyến rũ : "Hai ba ngày gặp, đến đây, cho lão nương sờ 1 cái! Các ngươi, mấy sắc nữ tránh ra, lão nương là tỷ muội tốt của Giai Giai, có quyền ưu tiên …quấy rầy bạn trai của nó!"

      Giai Giai mặc sườn xám, khuôn mặt nhắn, so với tú hồng mẫu đơn còn muốn kiều diễm hơn.

      Nàng đứng xa xa phía sau chúng nữ, nhìn Lục Minh.

      Giờ phút này, trong mắt của nàng, toàn thế giới chỉ còn lại có 1 mình .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :