1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sóng ngầm (Hãy nhắm mắt khi anh đến 2) (Quyển 1) [Sách xuất bản] - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 38

      Đôi mắt Bạc Cận Ngôn được quấn lớp băng trắng, Giản Dao ngồi bên cạnh , đưa tay định chạm vào lại ngập ngừng rút lại.

      ăn chút cháo nữa ?” khẽ hỏi.

      cần đâu.” ôn hòa từ chối.

      Giản Dao gật đầu, chợt nhớ đến nhìn thấy, bèn nhàng dìu tựa vào giường. Trong đầu bỗng lóe lên ý nghĩ, nếu là ngày trước, vào những lúc thế này, hẳn đọc sách. Muốn em đọc sách cho nghe ? Câu hỏi này chực chờ bên môi mà thể thốt nên lời.

      Hai người cứ lẳng lặng ngồi như thế, thấy được ánh mắt , biết nghĩ gì. ràng hai người chỉ cách nhau khoảng, nhưng lại có cảm giác như biển trời cách biệt.

      “Cận Ngôn...” dè dặt hỏi: “ muốn ra ngoài dạo ?”

      Bạc Cận Ngôn nghiêng đầu. Bên ngoài cửa sổ phòng bệnh có tiếng chuyện lao xao và tiếng chim ríu rít.

      cần đâu.” Giọng vẫn ôn hòa như thế.

      Giản Dao chợt thấy lòng buồn bã. muốn bị phát , bèn viện cớ tránh mặt: “Em vệ sinh lát.”

      “Được.”

      Căn phòng trở về yên tĩnh vốn có. Bạc Cận Ngôn hơi ngẩng đầu lên, cảm giác xung quanh tối đen kỳ lạ. Nó khiến lòng người trở nên hoảng loạn, luống cuống. Bởi vì bất kể ta nhìn về phía nào, về hướng nào, đều biết được bước tiếp theo có rơi xuống vực sâu vạn trượng hay .

      ngây người hồi lâu, rốt cuộc vẫn nhịn được cảm giác bức bối trong lòng. Vứt phăng chiếc gối dựa bên tay, gương mặt tái nhợt của vã mồ hôi lấm tấm.

      Giản Dao bưng trà đến cửa trùng hợp thấy được cảnh này. lập tức đặt bình trà xuống, chạy đến nắm chặt tay : “Cận Ngôn, sao đâu... Từ từ rồi quen thôi.”

      Thần sắc Bạc Cận Ngôn hơi giãn ra. Dường như mỗi lúc ở bên , đều thể nào tức giận được. Nhưng quay mặt , chỉ “ừ” khe khẽ.

      Giản Dao lời nào. biết làm thế nào để cùng đối mặt với biến cố này. Bạc Cận Ngôn như lạc lối, chật vật trong thế giới tối tăm mà thể bước vào.

      Trong bữa ăn, Giản Dao kiên nhẫn, cẩn thận đút cho từng thìa. Sau đó, bắt đầu thiếp dưới tác dụng của thuốc. cũng nằm sát bên . Trong mơ màng, cảm nhận được có người dịu dàng vuốt ve gương mặt và mái tóc mình. bất giác rúc sâu hơn vào lòng , vòng tay của lại càng siết chặt.

      “Cận Ngôn...” dịu dàng thổ lộ. “Sau này, em là đôi mắt của .”

      Chúng ta đừng đến những kỹ thuật y học mới hay lời động viên của bác sĩ nữa. ngày, em xem bản thân như đôi mắt của ngày. mù nửa đời sau, em vẫn ở bên đến răng long đầu bạc.

      Dường như có giọt nước nóng hổi xuống gương mặt . Trong căn phòng mờ tối, Giản Dao ngẩng đầu lên, giả vờ như hề phát .

      “Tử Ngộ... tìm được chưa?” từ tốn hỏi.

      Giản Dao thấy trái tim mình đau nhói. cố gắng bình tĩnh trả lời : “Tìm được rồi.”

      hỏi gì nữa, mãi sau mới : “Giản Dao, muốn mình yên tĩnh thời gian.”

      Giản Dao lặng thinh. Chiếc nhẫn tay lặng lẽ tỏa sáng trong bóng tối, giống như trái tim lạc lõng của .

      * * *

      Bạc Cận Ngôn rời vào buổi chiều vài ngày sau đó. Khi Giản Dao trở về từ Cục Cảnh sát, nhìn phòng bệnh trống rỗng, chăn được gấp gọn gàng chỉnh tề, sắc mặt trở nên trắng bệch. vội vã tìm khắp bệnh viện, kiểm tra từng phòng bệnh cho đến khi xác định được bỏ , rời xa rồi.

      Lúc ra cũng là lúc An Nham lành bệnh và xuất viện. Hai người đàn ông tựa như hai giọt nước bốc hơi khỏi nhân gian, chút vết tích nào còn sót lại.

      Cuối cùng, Giản Dao tìm được lá thư để dưới gối. ngồi trong ánh nắng chiều, gió thổi lay động rèm cửa sổ, nhìn lá thư tự tay viết:

      “Dao!

      muốn rời thời gian. từng vô cùng kiên định tin tưởng chính nghĩa. Cho đến tại, niềm tin ấy vẫn thay đổi.

      Nhưng có số việc cần mình đối mặt, số việc cần làm sáng tỏ, số việc thể từ bỏ.

      chăm sóc tốt cho mình. Hy vọng em cũng thế.

      trở về bên em vào ngày nào đó, khi mà cảm thấy mọi thứ sẵn sàng.

      xin lỗi.

      em,

      Cận Ngôn.”

      Dù chữ viết ngoáy nhưng vẫn cứng cáp và phóng khoáng như ngày nào. Có vài chữ thậm chí còn viết chồng lên nhau. Giản Dao đọc lá thư rất lâu. Cuối cùng, đặt tay lên ngực mình, cúi đầu trầm mặc.

      * * *

      Ánh đèn mờ nhạt trong khuôn viên trường đại học thắp sáng lúc hoàng hôn tô điểm cho cảnh vật vẻ đẹp cổ điển và tĩnh lặng. Bóng dáng An Nham đứng dưới tòa nhà ký túc xá nữ thu hút vô số ánh mắt tò mò, nhưng cậu vẫn điềm tình, bình thản như thường.

      lạ mặt ngang qua cậu, giật mình hỏi: “... là cảnh sát... An Nham?”

      An Nham gật đầu: “Phải.”

      bật ra tiếng kêu ngạc nhiên rồi vội vàng nhắn nhủ. “ đợi chút nhé, có vẻ chuyện này giống như chúng tôi nghĩ. Chờ chút.” xong, ấy hớt hải chạy lên tầng.

      An Nham đứng đó nhúc nhích.

      Trong ký túc xá nữ, Cố Bàng Bàng ngẩn ngơ ngồi trước bàn học. Mấy đứng phía sau đều khuyên : “Đừng mềm lòng đấy, Bàng Bàng! ta cho cậu leo cây cả tháng trời. Đáng đời, cứ cho ta chờ !”, “Dám cho hoa khôi khoa minh leo cây”, “Đúng vậy!”...

      Nào ngờ, vốn được cử xuống mắng mỏ lúc nãy lại rối rít phân bua: “ đúng đâu, Bàng Bàng... ta bị thương, tay còn quấn băng đấy! Mặt cũng đầy thương tích nữa.”

      Tất cả mọi người đều sửng sốt. Cố Bàng Bàng đứng phắt dậy, chạy thẳng xuống lầu. Mấy bạn ngơ ngác nhìn theo.

      “Chuyện này là sao? phải chỉ phụ trách mấy chiếc camera giám sát thôi sao? Sao lại bị thương?”

      “Còn tưởng chỉ là trai đẹp thôi... Hóa ra cũng đơn giản chút nào.”

      Từ đằng xa, Cố Bàng Bàng nhìn thấy An Nham. sợ đến ngây người. Mới tháng thôi mà cậu gầy rộc , hệt như vừa trải qua kiếp nạn hiểm nguy vậy.

      sao chứ?” chạy đến, lo lắng hỏi thăm.

      An Nham gặp được , tim bắt đầu đập rộn rã, chợt phát nỗi nhớ nhung dịu dàng mấy ngày qua ấp ủ đến nồng đượm cả con tim.

      sao.” Mặt cậu ửng đỏ.

      Cố Bàng Bàng nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cánh tay quấn băng của cậu.

      xin lỗi. Hôm đó chấp hành nhiệm vụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đến được.”

      sao, sao!” Cố Bàng Bàng vội vàng xua tay. “... sao là tốt rồi.”

      “Ừ. sao.”

      Hai người im lặng trong chốc lát, dường như đều bối rối biết gì cho phải. Lát sau, Cố Bàng Bàng mới hỏi dò: “ bị thương trong lúc bắt tội phạm sao?”

      An Nham hơi giật mình, lồng ngực bỗng trào dâng cảm xúc phức tạp trước nay chưa từng có.

      trước mắt cậu luôn tận hưởng cuộc sống yên bình và hạnh phúc. Phải thế nào để hiểu rằng người cảnh sát hình luôn phải đứng giữa ranh giới của sống và cái chết. Khi quả bom phát nổ, trong đầu cậu chỉ có ý nghĩ: Thôi xong, ngày mai thể đúng hẹn với rồi! Hóa ra đây chính là hàm nghĩa của câu “ hùng khí đoản, nhi nữ tình trường” đây mà.

      An Nham khẽ cười: “Ừ, phải.”

      Cố Bàng Bàng cúi đầu, ngập ngừng đong đầy trong ánh mắt: “Vậy khi nào chúng ta bù lại bữa cơm kia?”

      Lòng An Nham đau thắt lại. Cảm xúc kích động trào dâng thôi thúc cậu vươn cánh tay lành lặn ôm vào lòng. Cố Bàng Bàng ngây ngốc nhìn cậu.

      “Woa! Woa…” tầng ký túc xá vang lên tiếng kêu vang nhốn nháo.

      … phải xa thời gian.” An Nham giọng giải thích. “ phải bảo vệ người, người đáng để tôn kính cả đời. Nếu thế gian này có ai xứng đáng với từ “vĩ đại” đó chính là ấy. Tình trạng ấy bây giờ tốt. phải bảo vệ, trợ giúp ấy. Giống như bảo vệ tín ngưỡng của chúng ta vậy.”

      Toàn thân Cố Bàng Bàng râm ran vì vòng tay vững chãi của cậu, nhưng lời cậu lại khiến trái tim chất chứa chút buồn bã khó hiểu. “Vậy... phải bao lâu?”

      “Có lẽ mấy tháng, cũng có thể là , hai năm,”

      “Lâu… vậy sao?”

      An Nham nhìn thẳng vào mắt : “Bàng Bàng, hãy chờ trở về.” Rồi dứt khoát quay người rời .

      Cố Bàng Bàng vẫn lặng người đứng đó, nhìn chiếc xe của cậu khuất bóng sau cánh cổng trường. Đúng lúc này, xung quanh rộ lên tiếng xuýt xoa. Cố Bàng Bàng ngẩng đầu nhìn theo họ. ngờ dưới vòm trời mờ tối, rất nhiều ngọn đèn tòa nhà cao ốc chọc trời đối diện trường đồng loạt bừng sáng theo quy luật nào đó. Bên cạnh có người cao gịọng thốt lên:

      “Wait for me, goddess, A.Y.”

      “Hãy chờ , nữ thần! A.Y. Cái tên AY này là sát thủ tình trường phương nào đây? ngông ngênh quá, mẹ ơi!”

      * * *

      Cũng trong buổi hoàng hôn nào đó, Lạc Lang thong dong hút thuốc trước khung cửa sổ. Bản nhạc Manfred Symphony của Pyotr Ilyich Tchaikovsky lan tỏa khắp gian.

      Màn cửa sổ kéo kín chỉ để lộ khe hở, cạnh đó là chiếc ống nhòm tinh vi đặt giá. Lạc Lang hút xong điếu thuốc mới chậm rãi đứng dậy, chăm chú nhìn vào ống nhòm.

      Xuyên qua những tòa cao ốc san sát và biển người đông nghịt, tầm nhìn của ta dừng trước khung cửa sổ treo rèm phất phơ lay động. Trong phòng chỉ bật ngọn đèn êm dịu, soi bóng dáng Giản Dao mặc áo phông vàng nhạt lặng lẽ ngồi trước cửa sổ. cúi thấp đầu, im lặng lâu.

      Căn nhà hạnh phúc mà vô cùng gắn bó giờ đây chỉ còn mình lẻ bóng.

      Lạc Lang rời mắt khỏi ống nhòm, phiền muộn châm thêm điếu thuốc. Gạt tàn bên cạnh chất đầy đầu lọc. Khi màn đêm thăm thẳm như hố đen bao trùm cả thành phố, đèn cảm ứng tự động trong phòng lần lượt sáng lên. Sau lưng mặt tường, kéo dài từ phòng ngủ đến tận phòng khách. tường dán hàng nghìn tấm ảnh chồng chất lên nhau.

      Giản Dao mặc đồng phục cảnh sát, Giản Dao và Bạc Cận Ngôn bước vào công viên Anime, Giản Dao đeo tạp dề nấu ăn, Giản Dao đường làm... Giản Huyên học bài trong thư viện, mẹ Giản Dao mỉm cười cúi đầu mua thức ăn ở chợ...

      Con dao găm giết chết tên sát thủ kia vẫn đặt bàn, vết máu và dấu vân tay được lau sạch. Lạc Lang cúi đầu, đưa tay kẹp điếu thuốc lên xoa trán.

      Nếu ly biệt làm chúng ta đau khổ tương phùng lại khiến lòng người lạc lối. Thứ duy nhất chúng ta cần chỉ có khoan thứ mà thôi.

      * * *

      , chính nghĩa và tín ngưỡng của mình trước sau vẫn thay đổi. mình trở về. Em cũng biết đấy, chính nghĩa như hồ sâu dưới trăng, đá lạnh trong đầm. Bóng tối vẫn tồn tại dưới làn nước, dù có lúc đục mờ, có lúc đảo điên, nhưng cuối cùng nước lại trong veo nhìn thấy đá.

      Nếu cuối cùng trở về, xin em từ đây hãy khép đôi mắt ngấn lệ trong đêm tối. Xin em, hãy nhắm mắt khi đến.
      LyLy MaiTôm Thỏ thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Ngoại truyện Kha Thiển

      Sao Mộc Lan

      Ấn tượng sâu sắc nhất với tôi chính là hình ảnh Kha Ái trong chiếc váy đỏ, xinh đẹp dịu dàng như mảnh lụa mềm. Khi đó, tôi thường chạy sau lưng chị, gọi lớn: “Ái Ái, Ái Ái!” Chị dừng lại, cười nhìn tôi: “Em trai, em trai, theo sát chị nhé!”

      Tôi gật đầu rối rít: “Dạ!”

      Chúng tôi cùng nhau lên núi bắt sâu, cùng nhau trồng cây trước nhà ông nội, cùng nhau đeo cặp đến trường... Hai chúng tôi cực kỳ giống nhau. Thỉnh thoảng, hai chúng tôi đóng giả làm đối phương, tráo đổi thân phận ngày. Chỉ có mình ông nội nhận ra khác biệt, còn người khác nếu nhìn kỹ, kiểu gì cũng nhận nhầm.

      Kha Ái là thần tượng của tôi. Chị luôn phóng khoáng, lạc quan, lúc nào cũng hoạt bát cười. Chị là lớp trưởng kiêm lớp phó học tập, được tất cả bạn bè và thầy quý. Còn tôi... tôi giống như chiếc đuôi bám theo chị. Chỉ cần được đứng chung chỗ với chị là tôi thỏa mãn lắm rồi.

      giáo : “Kha Thiển giống con , Kha Ái mới giống con trai, còn tuổi biết chăm lo cuộc sống cho cả hai chị em rồi. dễ chút nào.” Tôi rất tự hào vì có người chị như vậy. Rất nhiều người ghen tị với tôi. Ai bảo họ có chị chứ?

      Lúc ấy, tôi vẫn chưa nghe đến câu phiên bản khác của tôi thế giới”. Sau này, tôi xem phim Nhật mới biết được. Nhìn dòng chữ này mà nước mắt tôi suýt tuôn rơi. Có lẽ ngay từ phút giây ấy, tôi thích cuồng nhiệt những thứ huyền ảo, xinh đẹp, nhiệt huyết và ấm áp kia. Trong thế giới cosplay, tôi chính là diễn viên xuất sắc, là vị vua ngai. Tôi có thể hóa thân thành người chị mà mình đánh mất: Kha Ái.

      Người họ hàng giàu có đến chọn con nuôi khi chúng tôi học lớp Ba. Ngày đó, tôi biết mục đích của họ, chỉ thấy họ cứ quấn quýt chuyện với chị, hỏi Kha Ái có phải là đội trưởng đội Thiếu niên, có phải luôn đứng nhất khối hay . Chị sợ sệt gật đầu. Họ bảo chị biểu diễn gì đó, chị bèn múa điệu Tân Cương khiến họ vui tươi hớn hở.

      Lúc đó, ông nội già lắm rồi. Ông nheo mắt ngồi góc hút thuốc. “Mỗi đứa đều có số mạng của riêng mình. Chỉ cần chúng đều sống tốt là được.” Rồi ông liếc mắt nhìn tôi đầy thâm ý. Tôi hiểu ánh mắt của ông nghĩa là gì, nhưng cảnh tượng ấy khắc sâu vào tâm trí tôi rất nhiều năm về sau.

      Sau đó, họ lại đến chuyện với tôi. Tôi trốn phía sau chị, cảnh giác nhìn họ. Khi tay họ chạm đến góc áo, tôi hoảng hốt chạy vào nhà, nghe tiếng họ trao đổi gì đó với nhau.

      thời gian sau, tối nào tôi cũng thấy chị lén khóc mình. Tôi bèn hỏi: “Chị, sao chị khóc? Có phải họ bắt nạt chị ?” Bởi vì mấy ngày đó, họ luôn dẫn chị chơi nhưng dẫn tôi theo.

      có...” Chị nức nở. “Họ đối với chị tốt lắm, mua cho chị rất nhiều thứ, còn mua rất nhiều đồ tẩm bổ cho ông. Mấy thứ đó đắt lắm.”

      “Em chẳng thèm quan tâm.” Tôi lẩm bẩm.

      Chị lại sụt sùi. “Kha Thiển, nếu ngày nào đó chị rời , em phải cố gắng học tập, chăm sóc tốt cho ông nội, biết ?”

      Tôi nắm chặt lấy tay chị: “Em muốn rời xa chị đâu!”

      Ngày chị , tôi hề hay biết. Khi tôi và ông nội mua gạo và dầu trở về, đồ đạc của chị trong nhà dược dọn sạch . Chị để lại lá thư cho tôi:

      “Kha Thiển!

      Chị biết mình lựa chọn như vậy có đúng . Nhưng trước khi mẹ mất dặn chị phải chăm sóc hai chị em và ông tốt. chú rất dư dả nhưng có con, họ muốn có đứa con.

      Ông nội sắp dùng hết tiền để dành rồi. Tiền bố mẹ để lại cũng chẳng còn bao nhiêu. Họ bảo ông nội thể nuôi nổi cả hai chúng ta. Chị là con cả nên san sẻ giúp gia đình. Nếu họ bằng lòng dẫn em sang Mỹ, chị càng vui hơn. Nhưng bây giờ còn cách nào khác, họ chỉ muốn đưa chị thôi.

      Bố từng câu: “Bảo kiếm phải qua tôi luyện”. Tương lai, chúng ta phải thi đỗ vào trường đại học tốt, kiếm được nhiều tiền mới có thể mang lại cuộc sống hạnh phúc cho gia đình ba người chúng ta. Mà ở Mỹ có rất nhiều, rất nhiều tiền.

      Chị đây, đừng hận chị, cũng đừng lo cho chị. Chị nhất định trở về. Chị xin thề bằng sinh mạng của mình.

      Kha Ái.”

      Đó là lần ly biệt đầu tiên trong cuộc đời của tôi và Kha Ái. Lần đó, tôi rất tức giận, ăn cơm cũng để ý đến ai mấy ngày liền, đến mức ông nội lôi tôi ra đánh mắng: “Kha Ái có thể đến Mỹ là phúc ba đời của nó. Nếu mình lão già như ông nuôi hai đứa con, làm sao có được tương lai gì?”

      Tôi bật khóc nức nở. Nhưng tôi có thể giận chị bao lâu chứ? Tôi lại bắt đầu ngày ngày ngóng trông điện thoại và thư từ của chị, nhưng mãi vẫn chẳng thấy gì.

      chủ nhiệm thấy tôi mỗi ngày đều chạy đến hòm thư trong trường bèn an ủi: “Con à, chị con sang Mỹ, chưa quen với cuộc sống bên đó. đứa trẻ như thế sao có thể tìm được chỗ gửi thư hay gọi điện thoại đường dài cho con chứ? Đừng đợi nữa.”

      “Dạ.”

      Khi đó, tôi nào biết rằng cuộc chia ly này lại lâu đến vậy.

      Lúc tôi thi đỗ đại học ông nội qua đời. Tôi chỉ mang ba lô hành lý đơn giản đến thành phố Bắc Kinh rộng lớn này. Tình hình có khác đôi chút so với tưởng tượng của tôi. Khi tôi ngẩng đầu đối mặt và cười với bạn cùng phòng, họ nhìn quần áo cùng chiếc ba lô thô kệch của tôi, chỉ nở nụ cười xã giao, lạnh nhạt cũng chẳng nhiệt tình.

      Cảm giác của tôi khi đó tựa như con sâu róm, luôn dè dặt vươn râu dưới ánh mặt trời. Người khác chán ghét né tránh, còn tôi lập tức co rúc vào bóng râm dưới lá cây.

      Bốn năm đại học, tôi chưa bao giờ thân thiết với ba người bạn phòng. Tôi cảm thấy mình và họ phải kiểu người chung chí hướng. Đôi khi họ tụ tập nhậu nhẹt, ăn uống, xem đá bóng cũng hề gọi tôi. Tôi chỉ ở trong phòng ôn bài hoặc hóa trang với bộ cosplay nữ mới mua. Họ thích tôi, tôi cũng thích họ.

      Tôi chán ghét cảm giác bị lập, nhưng luôn bị người ta xa lánh. Tôi lấy nước nóng cho ba người họ mỗi sáng, quét dọn phòng ký túc xá, điểm danh hộ khi họ trốn học, cho họ chép bài trong mỗi kỳ thi. Tôi ngây thơ nghĩ rằng những điều đó đánh đổi được tôn trọng của họ dành cho tôi.

      Thành lập câu lạc bộ Anime Nguyệt Ảnh là do cơ duyên. Bạn cùng trường Tưởng Học Nhiễm đề nghị với tôi:“Kha Thiển, tôi từng xem nhiều bài biểu diễn của cậu rồi. Cậu là cosplayer giỏi nhất tôi từng gặp. Chúng tôi định thành lập câu lạc bộ, muốn mời cậu gia nhập nhóm thành viên sáng lập. Cậu có hứng thú ?”

      Lúc đó, tôi thấy khó tin vô cùng, trong lòng rạo rực vui sướng trước thiện ý vừa nhận được.

      “Ồ, được, được.” Tôi đồng ý ngay tức khắc. “Tôi bằng lòng tham gia.”

      “Vậy…” Tưởng Học Nhiễm ngập ngừng. “Cậu có ý kiến và cầu gì ?”

      Tôi lập tức đáp: “Tôi có bất kỳ cầu gì cả.”

      Tôi thoáng thấy ánh mắt Tưởng Học Nhiễm phía sau cặp kính lóe lên chút ranh ma. Nhưng khi đó, làm sao tôi nhìn thấu được lòng người?

      Câu lạc bộ hoàn toàn mới, các thành viên có cùng sở thích, tôi còn là trong những người sáng lập. Những điều này tựa như thế giới mở ra cánh cửa sáng ngời ngay trước mắt tôi. Vì thế, tôi dốc toàn bộ tinh lực vào câu lạc bộ Nguyệt Ảnh. Chúng tôi thuê căn phòng giá rẻ, tôi ở đó 24/24, suy nghĩ nên trang trí thế nào cho đẹp. Mỗi tấc giấy dán tường đều là tự tay tôi dán. Cả tuần tôi chỉ ăn mì gói để mua vật trang trí hình hòa thượng mà tôi cực kỳ thích nhưng dám mua ngày trước.

      Tôi cho rằng mình có được tất cả, nhưng ngờ bọn họ chẳng khác gì những người khác. Bọn họ lười biếng, tham lam, cãi nhau ầm ĩ chỉ vì chút tiền thưởng, phải dựa vào tôi mới đạt giải nhưng vô cùng miễn cưỡng khi thừa nhận điều này.

      Tôi cố gắng chuẩn bị trang phục biểu diễn cho từng người, thắt lưng buộc bụng để mua được bộ đạo cụ mới, chăm chỉ quét dọn từng ngóc ngách trong studio. Thậm chí, khi bọn họ sai bảo tôi mua đồ ăn sáng, chạy vặt... tôi đều đáp ứng.

      Tôi chỉ muốn nỗ lực hết mình để giữ câu lạc bộ này đừng tan rã. Nhưng có ích gì đâu? Dần dà, bọn họ càng lúc càng lười đến câu lạc bộ, càng lúc càng thô lỗ với tôi. Sau này, tôi mới hiểu được, vấn đề phải ở bọn họ, phải ở người khác, mà là ở tôi.

      Tất cả đều như vậy nhất định là do tôi có vấn đề rồi. Giống như Văn Hiểu Hoa , tôi đắm chìm trong ảo tưởng, trốn tránh thực, quá e dè nhu nhược, đúng ?

      , A Thiển, vấn đề phải ở em. Đó là sai lầm của họ.” Chị với tôi như thế bằng ngữ điệu dịu dàng và kiên nhẫn. “Có ước mơ, nghiêm túc, nỗ lực, đối xử tử tế với mọi người có gì sai? Là họ biết quý trọng người tốt như em.”

      Tôi nức nở ngẩng đầu nhìn chị. Giống như ngày trước, chị vẫn là Kha Ái xuất sắc, xinh đẹp, luôn trìu mến và âu yếm nhìn tôi. Chị ở trước mắt tôi rồi.

      Chị khờ, cứ luôn miệng xin lỗi. Làm sao tôi có thể trách chị cơ chứ? Trong lòng tôi, chị và tôi chính là thể.

      Ba tháng đó là quãng thời gian tôi sống vui vẻ nhất. Kha Ái rất tuyệt vời, vừa tốt bụng vừa thông minh. Chị lấy hết tiền để dành và phần tiền bố mẹ nuôi ủng hộ để tôi lập nghiệp. Tôi chỉ muốn ở cùng chị, dõi theo chị, quan sát từng cử chỉ hành động của chị. Chị quá hoàn mỹ. Thậm chí, buổi tối mình ở trong căn nhà gỗ, tôi lại kìm lòng được đóng giả làm chị. Có khi giống như lúc còn bé, tôi quấn lấy chị đòi đổi quần áo, hoán đổi thân phận, thậm chí còn học thay chị buổi nữa. Tôi trang điểm, giả giọng, học cách ăn của chị. Bạn học chị ai nhận ra cả.

      Tôi cũng thử hóa trang, thay trang phục cosplay cho chị. Chị vô cùng xinh đẹp, còn đẹp hơn cả tôi.

      Tôi sợ mọi người nghĩ nhiều nên số tiền kia là của chị. Tôi nghĩ nhà đầu tư thiên thần nhất định khiến bọn họ có lòng tin hơn. Chiều hôm đó, dường như họ cũng dao dộng khi nghe những lời tôi .

      Tôi cho rằng, tất cả phát triển theo chiều hướng tốt. Tôi cho rằng, rốt cuộc có thể sống cuộc đời chỉ cần theo đuổi lý tưởng của mình.

      Đêm đó, tôi đứng ngoài cửa sổ khóc suốt. Tôi nhìn Kha Ái nằm bất động sàn nhà, nhìn họ bỏ chị vào túi dệt mang chôn. Tôi chỉ cảm thấy hai mắt mình còn nhìn sao trời hay mặt đất dưới chân nữa. Tại sao cuộc đời lại bất công như vậy? Tại sao con người lại ác độc đến vậy?

      Kha Ái, Kha Ái, thuần khiết, tốt đẹp biết bao! Tại sao chị lại mất sinh mạng trong đêm tầm thường và tịch mịch như thế?

      Tôi cảm giác cả người như trong cõi mộng. Nhưng tôi lại quá nhát gan, chỉ biết trơ mắt nhìn bọn họ khiêng xác Kha Ái xa. Bởi vì tôi biết, nếu mình xuất chỉ có con đường chết.

      Hóa ra hại chết người là chuyện đơn giản như thế. Nó ở ngay bên cạnh ta, nằm trong dục vọng xấu xa của mỗi người.

      Tôi dùng máu heo và sốt cà chua cọ rửa sàn nhà hết lần này đến lần khác đến khi lau sạch vết máu của Kha Ái. Cuối cùng, tôi cắt ngón tay máu ở rất nhiều chỗ trong phòng.

      Sau đó, tôi ra quán cắt tóc, đưa mái tóc trong tay ra trước mặt thợ.

      ta giật bắn người: “Làm gì vậy?”

      “Nối tóc.”

      Sắc mặt ta hơi khó coi, nhưng vẫn nhận số tiền lớn tôi đưa rồi tỉ mỉ nối từng lọn.

      Tôi nhìn người trong gương, tóc đen phủ kín vai tựa như nỗi nhớ trải dài. Tôi kẻ chân mày và thoa son giống chị rồi ngẩng đầu cười với thợ làm tóc. ta nhìn đến ngây người.

      Bên ngoài trời đổ cơn mưa rả rích. Tôi thay quần áo nữ, quấn khăn che lấp nửa gương mặt. Gót giày lộc cộc bước đường, nước mưa uốn lượn bên cạnh chân tôi như dòng suối , nhìn tôi dáng vẻ thướt tha, nhìn tôi trong thân phận mới, nhìn tôi ôm hận báo thù...

      Rốt cuộc tôi còn thấp hèn nữa. Những khát vọng trong thế giới này sớm tan biến cả rồi. Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong sau cơn mưa, mỉm cười hạnh phúc...

      Kha Thiển, chị là Kha Ái, chị trở về rồi.
      LyLy Mai thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Ngoại truyện Phó Tử Ngộ

      ngày

      ra, kể từ ngày em rời xa, như chết. Chỉ còn lại cái xác trống rỗng, bình lặng, an ổn qua ngày, tự huyễn hoặc bản thân vẫn sống vô cùng tích cực.”

      - Phó Tử Ngộ -

      “Từ hồi còn rất bé, rất bé, em mơ ước. Em ước được ở bên , đến khi răng long đầu bạc cũng chia lìa.”

      - Hàn Vũ Mông-

      Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi tí tách, chẳng biết bao giờ mới tạnh. Hơi nước mờ mịt bao trùm cả thành phố như trong mộng cảnh. Tay Phó Tử Ngộ bỗng lạnh lẽo. cúi đầu nhìn trong vòng tay mình. ngủ rất say, nắm chặt tay co mình trong ngực , giống như dùng hết tất cả sức lực đời này. Phó Tử Ngộ ngắm nhìn chốc lát rồi khẽ mỉm cười. rón rén xuống giường, làm kinh động đến .

      Những tia nắng ngày mới còn chưa ló dạng, bưng hai phần đồ ăn sáng ra khỏi phòng bếp. Mấy năm qua phải chăm sóc cho Bạc Cận Ngôn, đôi tay chưa từng đụng đến việc nhà luyện thành tài năng nấu nướng tuyệt hảo.

      Hàn Vũ Mông vừa dậy. ngồi bên giường chải mái tóc dài đen nhánh còn hơi rối. Phó Tử Ngộ tưởng như trở lại ngày nào đó trong quá khứ xa xôi, vừa duyên dáng vừa đắc ý ngồi áo sơ mi của , dịu dàng chải tóc.

      Tình đến khó tự chủ.

      Hóa ra cảm xúc như mưa rơi trong lòng giờ khắc này gọi là “tình đến khó tự chủ”.

      ôm siết từ phía sau, lần nữa ấn xuống giường hôn say đắm. Hàn Vũ Mông thấy sắc trời ngoài cửa sổ, nhưng thấy được màu sắc trong mắt . Xưa nay, ánh mắt trong suốt như sông xanh, nhưng tại lại bí như cất chứa cả thế giới. Kể từ ngày trở về, thế giới ấy chỉ chứa đựng hình bóng , bao dung cho , lắng nghe lời , để phải sợ hãi.

      Hai người quấn quýt hồi lâu mới ăn sáng.

      bật thốt: “Ngon quá!”

      Phó Tử Ngộ mỉm cười. “Vậy sao? lại rất hoài niệm hồi mới lên đại học, em nướng bánh pizza hải sản hình trái tim mừng thi đỗ.”

      Nước mắt Hàn Vũ Mông chực trào khóe mi, nhìn vẫn cười dịu dàng và trầm tĩnh như thể hay biết nguy cơ rình rập phía trước.

      Ăn xong, Phó Tử Ngộ đề nghị ra ngoài tản bộ. Đây cũng là lần tản bộ duy nhất kể từ khi hai người đoàn tụ đến giờ. Hàn Vũ Mông do dự, nhưng thể cự tuyệt ánh mắt mong mỏi của . Tay Phó Tử Ngộ như vô tình lướt qua vành tai , phần da thịt mềm mại phía sau có gắn chiếc máy nghe lén cỡ . Thân thể Hàn Vũ Mông khẽ run run, nghiêng đầu ôm chặt bờ vai .

      Giữa hè, lá sen trải kín hồ nước trong khu chung cư như những vòng sóng lăn tăn xanh biếc. Họ dạo quanh hồ chốc lát thấy hơi nóng, bèn mua cây kem ốc quế cho . Hàn Vũ Mông nhận lấy. “ lâu lắm rồi em ăn kem vị trà xanh.”

      Phó Tử Ngộ ngạc nhiên. “Vậy sao? Ở đó, em thường ăn vị gì?”

      hờ hững đáp: “Vị quế, rượu cocktail. Nam Mỹ chuộng mấy vị này.”

      Phó Tử Ngộ “ồ” tiếng.

      Đợi ăn kem xong mới đứng dậy: “Chúng ta xem phim .”

      Hàn Vũ Mông có chút hoảng sợ, nhưng Phó Tử Ngộ mỉm cười trấn an : “Yên tâm , trong rạp đông người, những chuyện hay xảy ra đâu.”

      Lòng chợt đau nhói. kể với quãng thời gian bị gã sát thủ liên hoàn bắt cóc mấy năm qua, bị bắt ép làm những chuyện xấu xa nên phải né tránh cảnh sát. Vì vậy dám về tìm , thể để Bạc Cận Ngôn phát . gì cả, sau đó tiết lộ cho bất cứ ai về tồn tại của , bao gồm cả người bạn thân nhất. Giờ đây, câu này rốt cuộc là an ủi bị bại lộ hay phát ra điều gì khác?

      Nhưng đúng. Rạp chiếu phim đông người như vậy, bọn họ thoát khỏi tầm mắt của gã sát thủ, nhưng gã cũng thể nào ngang nhiên ám sát ở nơi công cộng như vậy được.

      Hai người cùng xem bộ phim hành động tình cảm vừa công chiếu gần đây. Hình ảnh ban đầu vô cùng đẹp đẽ và nên thơ, nhưng khi xuất cảnh giết chóc tàn nhẫn trong phim, Hàn Vũ Mông lại rủ mắt muốn nhìn. Ánh mắt trở nên sắc lạnh. Tận sâu trong suy nghĩ, vẫn là năm xưa căm ghét và kháng cự với tất cả tội ác, mà giờ đây, đôi tay này còn sạch nữa rồi. Dưới ánh sáng u tối trong rạp chiếu phim, Phó Tử Ngộ nghiêng đầu nhìn rất lâu.

      Bộ phim chiếu đến cảnh nữ chính ôm nam chính đau khổ gào khóc. ây hóa ra họ thể ở bên nhau. Trời cao đất rộng đẹp đẽ là thế, nhưng lại thể nào đến gần nữa. Còn nam chính kiên nghị lạnh lùng chỉ ôm lấy , trong đôi mắt như chất chứa nỗi thống khổ cả nửa đời người.

      Hàn Vũ Mông đưa tay lên che mặt, lặng lẽ chảy nước mắt. Trong mắt Phó Tử Ngộ dường như cũng có ánh nước long lanh. Bộ phim kết thúc, tiếng của hơi khàn: “Joe, em xem hai người kia có giống chúng ta ?”

      Hàn Vũ Mông nghẹn ngào, phản đối theo bản năng: “, giống!”

      siết chặt tay : “Được rồi, chúng ta giống.”

      Họ ăn trưa ở trung tâm thương mại. Phó Tử Ngộ chọn nhà hàng chuyên món cá tươi sống theo thói quen, ngồi xuống rồi mới kịp nhận ra: “Xin lỗi, quên mất em thích ăn cá.”

      Đúng là Hàn Vũ Mông thích ăn cá. Bởi cuộc sống phiêu bạt chiếc thuyền đến Nam Mỹ, mỗi ngày đều phải ngửi mùi cá đến nôn mửa. Nhưng vẫn mỉm cười ấm áp: “ sao, em ăn được mà.”

      Món ăn được bưng lên nhưng ai động đũa. Phó Tử Ngộ gắp con cá vào bát mình, rồi gắp ngó sen và thịt băm trong đĩa cho : “Hai chúng ta phân công, em ăn hết phụ trách phần còn lại, giống như trước đây vậy.”

      “Được.” Giờ khắc này, lòng rất đỗi yên bình. mỉm cười hạnh phúc, lòng khát khao muốn thời khắc an yên ấm cúng này được lưu giữ mãi.

      Phó Tử Ngộ lặng giây lát mới : “Đây là lần đầu tiên em cười vui vẻ trong suốt mấy ngày qua. Đẹp lắm.” Hàn Vũ Mông ngỡ ngàng, lại nghe thầm : “Giống hệt như trong ký ức của vậy.”

      Bữa cơm này diễn ra rất từ tốn. Họ ăn xong là buổi chiều. Hai người làm gì để giết thời gian đây? Thế là họ dạo từng cửa hàng trong trung tâm mua sắm. Trước giờ, Phó Tử Ngộ rất chú trọng ăn mặc. Dù sao cũng từng nâng cao khiếu thẩm mỹ cho hai tên luôn ru rú trong nhà như Bạc Cận Ngôn và An Nham mà. Nhìn mấy mẫu hè thu mới ra muôn màu muôn vẻ, dịu dàng bảo : “Chọn mấy bộ cho và cho em luôn, sắp giao mùa rồi.”

      Hàn Vũ Mông từ chối: “ cần đâu.”

      Song vẫn khăng khăng giữ tay , mỉm cười cương quyết: “ phải trước đây, em thích tặng cà vạt, áo sơ mi, thắt lưng cho sao? Lén để dành tiền tiêu vặt để mua nữa chứ! Em cũng thích tặng em mấy chiếc váy kia mà. Hôm nay, chúng ta cùng mua nào.”

      Hàn Vũ Mông bị lôi rất nhanh, bước chân bỗng tênh. nhịn được nở nụ cười tươi.

      Buổi chiều trôi qua rất nhanh, tay mỗi người đều cầm cốc nước đá to, giống đôi tình nhân trẻ đương mặn nồng. Vào cửa hàng bán đồ nữ, vui vẻ theo chọn đồ, chân mày và đuôi mắt đều như tỏa ánh sáng nhàn nhạt ấm áp. Sau đó, thử từng bộ đồ trong lời khen ngợi ngớt của nhân viên bán hàng và ánh mắt sâu thẳm như biển khơi lại lấp lánh như châu ngọc của . Những hình ảnh của thời thiếu nữ nhút nhát và vô tư ngày xưa như ùa về trong tâm trí .

      Hai người chọn được vài món đồ rồi ghé qua cửa hàng bán đồ nam. Ở đây đơn giản hơn nhiều bởi vì chọn rất chuẩn, chỉ thử , hai lần thôi vậy mà mặc lên rất đẹp. cũng chọn cho . Vì quá quen thuộc vóc dáng, kích cỡ và màu sắc hợp với , vậy nên cần thử mà trực tiếp tính tiền.

      “Này!” cười trêu: “Thu nhập của bác sĩ trong nước cao vậy sao?”

      mỉm cười tự tin. “Đương nhiên. Bây giờ, là bác sĩ cực kỳ xuất sắc đấy! Hơn nữa còn hợp tác với mấy công ty nữa.”

      lần, Phó Tử Ngộ vào phòng thử đồ, Hàn Vũ Mông ngồi đợi bên ngoài. Lát sau, ngẩng đầu nhìn ra trong bộ trang phục mới, chợt thấy người đàn ông trước mắt có chút xa lạ.

      Mái tóc cắt ngắn đơn giản, trước luôn để tóc bồng bềnh, mặc bộ vest đen, áo sơ mi sáng màu, đường nét xương chân mày và cằm rất sắc, trong nét nhã nhặn toát lên vẻ lãng tử. Bàn tay trắng trẻo thon dài, là đôi bàn tay điển hình của bác sĩ ngoại khoa. sớm còn là chàng trai sôi nổi mới hơn hai mươi của năm đó nữa. trở thành người đàn ông trưởng thành ôn hòa và trầm lắng.

      Hàn Vũ Mông cứ thế nhìn bóng lưng đến ngây dại, ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu : Dáng vẻ tại giống hệt như tưởng tượng của trong những ngày họ chia xa.

      Lúc này, Phó Tử Ngộ bỗng biến sắc nhìn dáo dác xung quanh. gấp gáp hỏi nhân viên bán hàng bên cạnh: “ chung với tôi đâu?” nhìn thấy ở phía sau.

      Hàn Vũ Mông lập tức đứng dậy đến bên . “Tử Ngộ, em ở đây.”

      Sắc mặt Phó Tử Ngộ dần dịu lại. Nhân viên bán hàng bên cạnh cúi đầu cười. nắm chặt tay : “ sợ em lại biến mất”

      yên lặng chốc lát. “Làm sao có thể như vậy được? Em cũng muốn rời xa nữa.” Câu quá êm ái khiến trái tim Phó Tử Ngộ rung động. vứt mấy bộ đồ xuống đất, quay người ôm .

      Nhân viên cửa hàng ai gì. Người ngang qua chỉ thoáng hiếu kỳ rồi thôi. Họ ôm nhau lâu, trong lòng bỗng cảm thấy bình yên đến lạ.

      Phó Tử Ngộ đứng dưới lầu chung cư, dõi mắt nhìn theo chiếc xe màu đen tầm thường lái rời trong ánh hoàng hôn giăng kín. ngày qua. ngày may mắn được bầu bạn bên lần nữa qua rồi. mỉm cười nhưng nước mắt đong đầy, bước lên tầng như tiến vào chốn đồng hoang.

      bật đèn lên, cả căn nhà lặng ngắt màu xám trắng. đứng trước cửa sổ lâu, cứ như muốn đứng như vậy cho đến cuối đời.

      Hàn Vũ Mông quay về nơi trú ngụ bí . Bên trong tối đen, người kia hề yên tĩnh ngồi đợi trước cửa sổ như thường ngày. cảm thấy toàn thân còn chút sức lực nào, gần như muốn ngã quỵ, những túi đồ trong tay cũng rơi phịch xuống đất.

      Giây lát, có người từ phía sau ghìm chặt cổ . Toàn thân run rẩy, còn phải giả vờ mỉm cười điềm tĩnh và hưởng thụ.

      với cả ngày à?” Đối phương thào vào tai .

      cười khẽ: “Đây chẳng phải là kế hoạch của sao? Dụ dỗ ấy, lừa gạt ấy, cuối cùng kéo ấy và Simon King cùng nhau rơi xuống vực?”

      “Phải.” buông tay, đẩy Hàn Vũ Mông ngã xuống đất. Đầu va vào tường, máu tươi chảy ròng ròng trong bóng tối khiến đôi mắt hoen mờ.

      * * *

      “Tử Ngộ, xin hãy tin tưởng em. Em bao giờ lừa dối .”

      biết.”

      “Chờ cơ hội thích hợp, chúng ta cùng nhau cao chạy xa bay.”

      “Được.”

      “Vì em, phải rời xa những người bạn của mình, có bằng lòng ?”

      “... Bằng lòng.” mỉm cười ưng thuận. “Cận Ngôn có Giản Dao rồi. Cho dù rời với em cũng thấy yên tâm.”

      “Em xin lỗi, Tử Ngộ! Bắt phải từ bỏ nhiều thứ như vậy vì em.”

      “Nhưng lại có được em mà.”

      ... tin tưởng em sao?”

      tin em.”

      “Tại sao?”

      “Bởi vì em là tình cả đời này của .”

      Ngày họ trốn , tất cả đều tiến hành thuận lợi. Đến thời gian giao hẹn với tên sát thủ mặt nạ, Hàn Vũ Mông nhanh chóng tháo máy nghe lén sau tai ra. Lúc đó, trong mắt lên vẻ mịt mờ như mưa phùn giăng kín.

      Sau đó là loạt kế hoạch trốn chạy. dùng kế điệu hổ ly sơn đánh lừa tay súng bắn tỉa ở tòa nhà đối diện, rồi kim thiền thoát xác đổi sang chiếc xe giống y hệt. chiếc xe này có bom mà tên sát thủ mặt nạ cài sẵn, hơn nữa còn chạy về phương hướng hoàn toàn khác.

      chắc chắn tên sát thủ mặt nạ giờ này ở công viên Anime phía Tây, vì vậy đưa Phó Tử Ngộ chạy về phía Bắc, dự định thẳng tiến vào thảo nguyên Mông Cổ. Sau đó, họ vượt biên sang Nga, đến vùng Siberia lạnh giá rộng lớn. Ngay cả tên sát thủ mặt nạ cũng cách nào tìm được dấu vết con chim nơi đây.

      Tất thảy vốn tiến triển rất trôi chảy.

      Lúc chạng vạng, xe của họ chạy băng băng xa lộ. giọng gấp gáp: “Tử Ngộ, em xin lỗi lừa ! Tên sát thủ mặt nạ luôn khống chế em. Thế lực của vượt xa những gì các dự liệu, thậm chí còn hùng mạnh hơn cả Tạ Hàm mà Simon King từng bắt được. Em vẫn luôn chờ đợi cơ hội này. Từ nay, chúng ta cao chạy xa bay, thể uy hiếp làm hại bạn của được nữa.”

      Phó Tử Ngộ cầm tay trấn an: “Ừ. Em lái mệt đến lái. lái xe cũng được lắm.”

      Hàn Vũ Mông bỗng giật thót. Hóa ra, biết hết, biết hết tất cả rồi. quay đầu nhìn , nước mắt chợt tuôn rơi: “Tại sao mấy ngày qua hỏi gì cả?” Chỉ cam tâm tình nguyện theo em.

      Phó Tử Ngộ vẫn nhìn dịu dàng, vẫn là dáng vẻ tuấn, hòa nhã thường ngày.

      “Vũ Mông, cũng nghĩ đến việc có nên việc này cho Cận Ngôn biết hay . Nhưng biết, bất kể bây giờ em có còn bị tên sát thủ mặt nạ chế hay , mấy năm qua, tay em nhất định bất đắc dĩ nhuốm đầy máu tươi rồi. Cận Ngôn xem cái ác như thù địch. Nếu cho cậu ấy biết chỉ cậu ấy mà cả Giản Dao đều khó xử, chắc chắn em cũng phải vào tù. Cho nên ích kỷ giữ kín bí mật này, thể tiết lộ cho cậu ta biết.

      biết theo em gặp nguy hiểm. cũng biết từ đây bản thân phải sống cuộc đời lưu lạc. Ngay ngày đầu tiên em trở lại, nghĩ lâu về nửa đời sau của mình, về những điều còn trăn trở. nghĩ tới Cận Ngôn và bạn bè. Nhưng dù , họ vẫn có thể sống rất tốt. bận tâm đến người thân của hai nhà chúng ta. Nhưng ra kể từ lúc em rời xa, mấy thân thiết với họ nữa. quan tâm đến nghiệp bác sĩ. Nhưng nếu theo em đến Siberia, nơi băng tuyết giá lạnh, có thể mở phòng khám, chữa bệnh cho những người Eskimo cũng được mà.

      Nhiều năm qua, cho rằng mình sống rất tốt. chăm sóc Cận Ngôn, cứu giúp nhiều bệnh nhân, quen rất nhiều bạn . Nhưng tại mới phát , ra kể từ ngày em rời xa, như chết, chỉ còn lại cái xác trống rỗng, ôn hòa bình lặng, an ổn qua ngày, tự huyễn hoặc rằng bản thân vẫn sống vô cùng tích cực.

      Em từng , tiêu chuẩn đánh giá hạnh phúc phải là cuộc đời dài ngắn, mà là chúng ta vẫn luôn nhau. Đến giờ, mới tỏ tường hàm nghĩa câu này. Theo em đến đâu, sống được bao lâu, nguy hiểm cỡ nào đều còn quan trọng nữa. em, cả đời này chưa bao giờ thay đổi. Có thể đoàn tụ với em dù chỉ là phút giây, đều thấy hạnh phúc.

      Đến khi trời tối, Phó Tử Ngộ cầm lái, Hàn Vũ Mông lẳng lặng nhìn gương mặt nghiêng của trong sắc trời nhá nhem. Khoảnh khắc này là giây phút hạnh phúc nhất cả đời . biết cũng vậy.

      Vô tình, ngẩng đầu nhìn hàng cây bạch dương ven đường, mơ hồ thấy được mặt nạ chú hề màu xám trắng dữ tợn phía rừng cây.

      Trong tích tắc, tim như rơi xuống hầm băng, toàn thân run rẩy. chậm rãi quay đầu nhìn Phó Tử Ngộ bên cạnh. hề phát gì cả, khóe miệng còn chứa nét cười ngọt ngào. Thấy nhìn mình chăm chú, nhàng cầm tay .

      Sao lại xuất ở nơi này? Tên sát thủ mặt nạ sao lại xuất ở nơi này? ràng thấy đến phía Tây Bắc Kinh rồi cơ mà? Rốt cuộc xảy ra sai sót ở đâu?

      Nhưng thể nào biết được nữa rồi. Khi Phó Tử Ngộ bị bọn họ kéo ra khỏi xe, Hàn Vũ Mông lôi khẩu súng lục dưới ghế ra bóp cò xối xả. Tiếc rằng, sao có thể là đối thủ của bọn họ được? giơ súng lên, nhắm ngay huyệt thái dương của mình, nhắm hai mắt lại.

      Hết tập 1
      LyLy MaiTôm Thỏ thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :