1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sóng ngầm (Hãy nhắm mắt khi anh đến 2) (Quyển 1) [Sách xuất bản] - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 10


      Bạc Cận Ngôn chống cự quyết liệt. Ánh trăng chập chờn soi qua khung cửa sổ cũ kỹ nơi phòng bếp. Đối phương quả vừa nhạy bén vừa tàn nhẫn, xuất đột ngột rồi siết cổ từ phía sau. Cánh tay thô to nhưng sức lực chẳng thua kém đàn ông. Bạc Cận Ngôn bị hung thủ tấn công bất ngờ kịp phòng ngự.

      Đối phương hề phát ra tiếng động, muốn bóp cổ cho đến chết. Di động trong tay rơi xuống đất. Bạc Cận Ngôn cười lạnh, trở tay thúc mạnh cùi chỏ vào mặt đối phương.

      Hung thủ lãnh cú đau điếng nên khẽ giọng kêu rên, nhưng quyết buông tay, ngược lại còn siết chặt hơn. Đối phương có kỹ năng đánh nhau, giết người chỉ dựa vào sức bền và ý chí. Ngược lại, Bạc Cận Ngôn có thân hình cao ráo, tuy quá cường tráng nhưng đầu óc rất nhanh nhạy, bình tĩnh. Nhận thấy mình thể thoát khỏi khống chế của đối phương nhưng hề hoảng hốt. nhanh chóng ổn định hơi thở, sau đó hất mạnh người về sau khiến đối phương va thẳng vào chiếc bàn dài.

      Cú va chạm này mạnh đến mức lưng của cũng thấy đau nhói. Đối phương đâm sầm như con trâu nhưng chịu buông tay, còn dùng cả hai tay bám chặt cổ . Bạc Cận Ngôn vừa tức giận vừa buồn cười. Vừa quay đầu nhìn thấy được mái tóc hoa râm của hung thủ, thoáng sững sờ.

      “Tại sao?” Hai người đều thở hồng hộc. Bạc Cận Ngôn vừa dùng lưng ấn chặt hung thủ vào tường vừa khàn giọng hỏi: “Tại sao lại tuyệt vọng... và oán hận sâu đến vậy?”

      Đối phương lời nào.

      Bạc Cận Ngôn đâm mạnh vào bụng hung thủ, cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc. Nhưng đối phương lập tức cúi đầu húc thẳng vào người . Trước đối thủ thô bạo và liều mạng như vậy, Bạc Cận Ngôn chiếm được ưu thế nào. Hai người cứ thế im lặng giằng co trong căn phòng tối.

      “Bà phải hứng chịu tổn thương gì?” Bạc Cận Ngôn thào hỏi tiếp: “Cha mẹ, đàn ông hay con cái?”

      Đối phương khẽ gào lên. Bạc Cận Ngôn “ồ” tiếng bâng quơ.

      “Là kiểu tổn thương nào?” Lần này, bắt được chính xác cánh tay đối phương tấn công trong bóng tối. “Ngược đãi, lừa dối, cưỡng bức hay sát hại?”

      “Mày biết gì cả...” Giọng bà ta run run. “Bọn mày... biết gì cả.”

      đâu. Ngược lại, tôi biết tất cả.” Bạc Cận Ngôn thản nhiên đáp: “Tôi là Bạc Cận Ngôn. Tất cả mọi tội ác, chỉ cần gặp phải tôi nhất định bỏ qua. Ý nguyện cả đời tôi là vạch trần chân tướng, rửa oan cho người vô tội, bắt tội phạm phải quy án.”

      Trong bóng tối, hung thủ gì nữa, nhưng cảm nhận được đối phương khóc.

      “Bà...” vừa cất lời bị đối phương xô mạnh vào tủ bát rồi tông cửa lao ra ngoài.

      Bạc Cận Ngôn vội vã đuổi theo. Trong hành lang có hai nhân viên khách sạn tình cờ đến, hô lên thất thanh: “Chị Đồng, chị sao vậy?”

      Chị Đồng kia lên tiếng. Bà ta thông thuộc đường lối, rẽ ngang rẽ dọc hồi liền biến mất. Bạc Cận Ngôn bị hai nhân viên kia ngăn lại. Lúc đuổi tới bóng dáng chị Đồng khuất dạng ở con đường u, vắng lặng. Cuối đường chính là sân vườn trong khu vực nhà riêng của Diêu gia.


      * * *


      Hai mươi phút sau, Giản Dao và nhóm người Phương Thanh mới có mặt ở khách sạn Diêu gia. Đèn xe cảnh sát lấp lóe sáng rực cả bầu trời đêm yên tĩnh.

      Dưới chỉ huy của Phương Thanh, đội cảnh sát hình nhanh chóng tiến vào khách sạn. Lòng Giản Dao nóng như lửa đốt. Nhưng họ ngờ, khách sạn vốn nên yên lặng, giờ phút này lại sáng rực ánh đèn. Rất nhiều khách trọ đứng bên ngoài phòng hoặc ban công bàn tán xôn xao, mắt nhìn dáo dác. Nhìn thấy cảnh sát xông vào, trong phút chốc họ càng chấn động.

      Lòng Giản Dao dâng lên dự cảm chẳng lành. nghe được tiếng xì xào loáng thoáng xung quanh.

      “Chết người rồi! Nghe có người chết. Cảnh sát đến nhanh .”

      “Nghe cũng bị hung thủ trong vụ mấy hôm trước giết đấy.”

      “Mau thu dọn đồ đạc , khách sạn này ai dám ở nữa.”

      Phương Thanh cau mày khẽ trao đổi ánh mắt với Giản Dao. Sắc mặt Giản Dao trắng bệch như tờ giấy. gì cả, chỉ nhìn thẳng về phía trước.

      khó tìm ra trường vụ án mạng thứ hai. Giờ phút này, ít người tụ tập ở khoảng sân trong khu vực nhà riêng của Diêu gia. Bên trong, đèn đuốc sáng trưng, người tò mò vây xem đông nghẹt. Có tiếng khóc mơ hồ truyền đến.

      Trước mắt họ là thi thể “bà Tư” của Diêu gia: Triệu Hà - người duy nhất để lại ấn tượng tốt cho Giản Dao hôm ấy. Mặt mũi ta trông rất nhân từ và hiền lành.

      Nhóm cảnh sát hình vào phòng Triệu Hà. Dưới ánh đèn sáng lóa, Diêu Viễn Qua chỉ mặc bộ đồ ngủ, mặt xanh mét đứng ngây ra đó. người ông ta còn dính vài vệt máu. Bà vợ cả Minh Lan đứng bên cạnh vừa vịn tay chồng vừa che mặt. Những bà vợ bé khác của Diêu gia đều đứng ở cửa, sắc mặt ai cũng kinh hoàng.

      Giản Dao vừa bước vào nhìn thấy vị trí Triệu Hà nằm cách cửa xa. lưng ta có lỗ máu. Con dao găm nhuốm màu đỏ ghê người nằm chỏng chơ bên cạnh. vũng máu còn mới lênh láng mặt đất.

      “Xảy ra chuyện gì?” Phương Thanh kiểm tra Triệu Hà, thấy còn hơi thở và mạch đập nữa mới gằn giọng hỏi.

      “Chị... Chị Đồng xông đến giết ấy.” Diêu Viễn Qua lắp bắp đáp.

      “Bạc Cận Ngôn đâu?” Giản Dao vội hỏi.

      “Giản Dao, ở đây.” Nghe được giọng vang lên từ phía sau, Giản Dao tức khắc quay đầu. Bạc Cận Ngôn len qua đám đông đến. Trán mướt mồ hôi, áo sơ mi cũng dính vết máu, nhưng đôi mắt vẫn trong veo, đen láy.

      Giản Dao thấy lòng chợt nhõm. có nhiều điều muối hỏi, nhưng vừa thấy vết bầm cổ mọi lời đều nghẹn nơi cổ họng. Thế mà lại điềm tĩnh nắm chặt tay , khẽ khàng trấn an: “Bà Bạc đừng lo, sao.”

      Lần nào cũng câu như thế. Nhưng lúc này, Giản Dao sao cười nổi.

      “Phạm nhân chạy lên núi, hướng Tây Nam.” Bạc Cận Ngôn thông báo với Phương Thanh vô cùng ràng, súc tích. “Hung thủ rất thông thuộc đường lối lại, tôi đuổi theo được.”

      Phương Thanh lập tức ra lệnh cho cấp dưới: “Đuổi theo!”

      Đội cảnh sát hình bắt đầu hành động. Nhưng trời quá tối, dãy núi trập trùng phía sau như quái thú ngủ đông, đêm nay có bắt được người hay vẫn là câu hỏi chưa có lời giải.

      Những người còn lại ở trường nhanh chóng bắt tay vào việc. Phương Thanh cùng hai cảnh sát hình có thâm niên ngồi xổm mặt đất tiếp tục kiểm tra thi thể. Nhân viên giám định vừa đến bắt đầu làm việc. Diêu Viễn Qua được mời qua bên để ổn định cảm xúc chuẩn bị lấy lời khai. Những người khác của Diêu gia cũng ra khu vực bên ngoài dây cách ly để tiến hành thủ tục tương tự.

      Triệu Hà nằm mặt đất, lãnh nhát chí mạng đâm thẳng vào tim. Trong khoảng thời gian ngắn trước khi Bạc Cận Ngôn đuổi đến đây xảy ra chuyện gì chỉ có người trong cuộc mới biết.

      Bạc Cận Ngôn và Giản Dao nhìn về phía Diêu Viễn Qua. Sắc mặt ông ta có chút hồng hào trở lại, dáng vẻ còn kinh hồn bạt vía như trước nữa. Ông ta gật đầu với cảnh sát trước mặt, đôi mắt lộ ra vẻ đau xót và phẫn nộ.

      “... Trời tối, có đèn, quen đường, lúc tôi đuổi đến sân của Diêu gia cách đối phương khoảng rồi.” Bạc Cận Ngôn nhấp ngụm trà nóng.

      Phương Thanh gật đầu: “Thấy đối phương chạy vào phòng nào ?”

      thấy . Lúc tôi đến đối phương ở trong phòng rồi.”

      Bạc Cận Ngôn nhớ lại hình ảnh khi đó. Đêm khuya thanh vắng, chạy đến bức tường bao quanh sân. Cây cối và phòng ốc che khuất tầm mắt của , còn chị Đồng thấy tung tích đâu nữa. gõ cửa liên hồi nhưng có ai mở cửa, con chó mực cứ gan lì sủa inh ỏi. Lúc ấy, nhớ đến tồn tại của Phương Thanh. Đến khi tìm được cách tránh né con chó, trèo tường nhảy vào trong sân thấy có phòng sáng đèn, cũng có phòng tối đen.

      Chắc chắn chị Đồng trở về phòng của mình để ngồi chờ chết. Bạc Cận Ngôn chạy thẳng đến phòng riêng của Diêu Viễn Qua và phòng riêng của Minh Lan. Nếu chị Đồng chó cùng rứt giậu quyết tâm báo thù, vậy người có khả năng bị hại nhất là ông bà chủ. Nào ngờ mới đến gần thấy cửa phòng Diêu Viễn Qua mở toang, bên trong tối thui. thoáng run người, lại phát bên trong bóng người.

      Đúng lúc này, tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ truyền đến từ phòng Triệu Hà. Bạc Cận Ngôn quay phắt đầu lại. Cánh cửa bật mở, người lảo đảo lao ra khỏi phòng, mặt mày và toàn thân đều là máu. Trông vóc người có thể đoán được chính là chị Đồng.

      Bạc Cận Ngôn lập tức đuổi theo. Lúc chạy ngang qua cửa phòng, liếc nhìn vào trong. Cảnh tượng hệt như nhóm cảnh sát thấy sau đó: Triệu Hà nằm mặt đất, Diêu Viễn Qua mặt đỏ bừng đứng cạnh thi thể. Ông ta thấy Bạc Cận Ngôn tỏ ra vô cùng kinh hoàng. Bạc Cận Ngôn kiểm tra sơ qua cho Triệu Hà. Phát nạn nhân còn hơi thở, thấp giọng quát Diêu Viễn Qua: “Lập tức gọi cảnh sát và cấp cứu.” xong, vội vã đuổi theo hướng chị Đồng tẩu thoát.

      Bạc Cận Ngôn đuổi đến tận ngõ hẻm quanh co, nhưng chỉ kịp thấy bóng dáng chị Đồng lẩn khuất trong rừng cây đen đặc và biến mất. chạy đến khu rừng, nhưng trước mắt là rất nhiều đường mòn lên núi, cỏ dại cao bằng người, làm sao có thể đuổi kịp đối phương?

      Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu lên, nhận định: “Chúng ta quay trở về vạch xuất phát, nhưng là vạch xuất phát khác. Đó là tra bí mật của bà ta. Như vậy, chúng ta biết được tại sao bà ta lại giết người.”
      Banhbao58, LyLy MaiMạc Thanh Vy thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 11


      Trong phòng thẩm vấn, Diêu Viễn Qua khôi phục phong độ trầm tĩnh thường ngày: “Khoảng hơn 11 giờ đêm, tôi trao đổi vài chuyện với Triệu Hà trong phòng chị Đồng bất ngờ xông vào. Triệu Hà hỏi chị ta có chuyện gì, nhưng chị ta nổi điên nhào về phía ấy.”

      Phương Thanh hỏi: “Khi ấy, ông có phản ứng gì?”

      “Tôi sao?” Diêu Viễn Qua đáp: “Tôi can ngăn nhưng chị Đồng nghe. Chị ta quá khỏe, thoáng chốc đẩy Triệu Hà ngã xuống đất. Tôi định hô lớn gọi người đến giúp chị ta liền chộp lấy con dao đặt bàn. Sau đó, Tiểu Triệu bị... Chị ta giết ấy xong còn định quay sang giết tôi. Lúc ấy, tôi cực kỳ phẫn nộ, lao đến đánh nhau với chị ta. Vết thương này là bị chị ta chém phải.” Ông ta đưa cánh tay lên, lộ ra vết thương sâu hoắm.

      Phương Thanh gật đầu.

      “Sau đó, hình như nghe thấy tiếng cậu cảnh sát kia chạy đến, chị ta liền bỏ chạy. Cả quá trình chính là vậy.”

      Phương Thanh nghĩ ngợi lúc, hỏi tiếp: “Lúc bà ta đâm Triệu Hà, ông đứng ở đâu?”

      Diêu Viễn Qua suy nghĩ chốc lát. “Tôi nhớ , chắc ở bên cạnh, cách họ vài bước.”

      “Sau khi vào phòng, bà ta gì?”

      Diêu Viễn Qua hơi nhíu mày: “... Chị ta : “Bọn mày được chết tử tế”, còn muốn giết sạch những người có tiền.”

      Bạc Cận Ngôn, Giản Dao và mấy cảnh sát hình khác chăm chú theo dõi câu chuyện từ đầu đến cuối qua tấm kính sẫm màu. cảnh sát cười khẩy: “Vợ bé của mình bị người ta đâm ngay trước mặt, ông ta còn tránh xa mấy bước, chỉ bị thương chút. Quả nhẫn tâm.”

      Tiếp theo, nhóm Minh Lan, Minh Nguyệt và hai người giúp việc khác trong viện lần lượt bị cảnh sát gọi lấy khẩu cung. Lời khai của họ đều thống nhất: Tối nay, Diêu Viễn Qua đến phòng Triệu Hà. Họ đều định ngủ nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng thét thảm thiết mới chạy đến.

      Cứ thế bận rộn đến khi trời sáng. Giản Dao đứng ở hành lang nhìn bình minh ló rạng nơi chân trời. Người dân tụ tập ở trước Sở Cảnh sát ít. Có thể tưởng tượng được, sau hôm nay, vụ án này làm náo động cả thành phố cổ lần nữa. tội phạm giết người điên cuồng lẩn trốn trong dãy núi phía sau thành phố cổ, chuyện này khiến dân chúng khủng hoảng biết nhường nào? Nhưng rốt cuộc, kẻ giết người đáng sợ hơn hay lòng người kinh tởm hơn?

      Bạc Cận Ngôn đẩy cánh cửa phía sau bước ra, áo sơ mi trắng tinh, đôi mắt sáng ngời, chỉ trừ vết bầm tím chói mắt cổ. Nhưng để tâm đến nó. Dáng vẻ vẫn thản nhiên, tự phụ dù thân thể mang vết thương khiến người ta khiếp sợ.

      “Bà Bạc cần chợp mắt chút sao?” đùa. “Thiếu ngủ tốt cho làn da mịn màng của em đâu. Phần còn lại là việc của cảnh sát rồi.”

      Giản Dao nhìn đầy lo lắng. “Em làm sao có tâm trạng ngủ cơ chứ? mau khám bác sĩ .”

      Bạc Cận Ngôn xoa cổ mình, hỏi lại: “Trông ghê lắm hả?” Khuôn mặt ra vẻ đăm chiêu, bất chợt khẽ cười: “Có phải trông rất… nam tính ?”

      “... Lập tức khám bác sĩ!”

      Phòng y tế ở tầng vô cùng yên tĩnh. Bác sĩ bôi thuốc lên cổ Bạc Cận Ngôn, dặn dò mấy ngày tới chỉ được ăn thức ăn dạng lỏng. Sau đó, bác sĩ xử lý nốt vết thương cánh tay và bên hông cho rồi bước ra ngoài. Lúc này, mặt trời lên cao, chiếu rọi căn phòng sáng rực và ấm áp. Bạc Cận Ngôn tựa vào đầu giường bệnh nhắm mắt dưỡng thần. Giản Dao ở bên cạnh nhàng vuốt ve cổ , trong đôi mắt đong đầy xót xa. mở mắt ra nhìn .

      “Đau ?” quan tâm hỏi . Nhìn vẫn điềm nhiên như , nhưng mỗi lần nhìn vết thương đáng sợ kia, lại nhớ đến tiếng thở phì phò đứt quãng trong điện thoại tối đó. Trái tim chợt nhói đau, từng cơn run sợ bất chợt ập đến.

      “Hơi hơi.” đáp tênh.

      Giản Dao bỗng nổi giận, quay đầu thèm để ý đến . Ban đầu, khá ngỡ ngàng, lát sau mới kéo tay . Nhưng thèm phản ứng. Sau đó, lại kéo lần nữa.

      “Bà Bạc.” lí nhí gọi: “Em giận à?”

      Còn phải hỏi sao? Giản Dao quay đầu trừng mắt nhìn : “Em bao nhiêu lần rồi, gặp nguy hiểm đừng xông lên phía trước. cũng từng , việc cần đến thể lực giao cho cảnh sát, cần thiên tài như mình ra tay còn gì. Nhưng sao lần nào cũng bất chấp tất cả mà đâm đầu vào nguy hiểm như vậy?”

      nhìn với đôi mắt sâu thẳm, im lặng lát mới lên tiếng: “Lúc ấy, đoán bà ta có thể tiêu hủy hung khí và chứng cứ. Chờ nhóm cảnh sát đến kịp nữa.”

      “Nhưng mà...” thốt nên lời.

      nhìn lâu, sau đó đưa tay vuốt tóc và ôm chặt vào lòng. Đợi tâm trạng bình phục, mới dịu dàng lý: “Giản Dao, cho rằng em phải tin tưởng vào năng lực ứng biến và khả năng phán đoán của chứ? Đều là đẳng cấp cao đấy! Có lẽ trong quá trình phá án thường xuyên gặp nguy hiểm, nhưng chẳng phải lần nào cũng bình an vô trở về bên em sao? Đây là lời hứa của , cũng là tự tin của . Em hãy yên tâm. Sau này, có chuyện gì đâu.”

      “Vâng.” Giản Dao vùi đầu vào ngực , giọng đáp. Ngón tay vẫn vuốt ve nhè ở eo , mà còn theo nhịp điệu rất riêng nữa. Lát sau, nhịn được, cũng bật cười.


      * * *


      Cho đến giờ, vụ án có tiến triển rất lớn. Cảnh sát xác định kẻ tình nghi là Đồng Mẫn, 48 tuổi, giúp việc cho Diêu gia. Lãnh đạo thành phố nhanh chóng đến họp với đội cảnh sát hình trong phòng hội nghị, để ý hỏi: “Giáo sư Bạc Cận Ngôn đâu?”

      Phương Thanh đáp: “Trong quá trình truy đuổi tội phạm, ấy bị thương nên đến phòng y tế rồi. Bị thương ngoài da thôi, sao, cần để ý.”

      Lãnh đạo Cục ngẩn ra chốc lát mới gật đầu: “Vậy bắt đầu ! Tiểu Phương, cậu báo cáo trước.”

      Phương Thanh lên bục, nhìn lướt qua căn phòng lượt: “Bước đầu xác định kẻ tình nghi là Đồng Mẫn. Thời gian quá gấp, chúng tôi chỉ tra được chút tài liệu liên quan trực tiếp đến nghi phạm. Theo sơ yếu lý lịch xin việc ở Diêu gia, bà ta vốn là người ở trấn Thanh Thủy. Vì kế sinh nhai nên vào thành phố làm việc, ở đây được hơn ba năm. Trước mắt chúng tôi chưa liên lạc được với gia đình của đối phương. Số điện thoại cung cấp cũng . Chúng tôi cử người đến đó điều tra rồi.”

      màn hình xuất hình ảnh Đồng Mẫn. Tuy chưa đến năm mươi tuổi nhưng tóc bà ta gần như bạc trắng, mặt mày tiều tụy, hốc hác vô cùng. Điểm gây ấn tượng trong bức ảnh là đôi mắt đặc biệt có thần, thông qua màn hình vẫn gây ra cảm giác như đôi mắt ấy nhìn chằm chằm người khác.

      Mọi người bên dưới xì xào bàn tán. Lần đầu tiên họ gặp phải kẻ sát nhân là phụ nữ lớn tuổi điên cuồng như vậy.

      tìm được hung khí và áo khoác của Đồng Mẫn treo trong phòng bếp, cũng kiểm tra được máu của Phó Vĩ áo. Ngoài ra, dấu vân tay hung thủ để lại ở trường tiểu học lúc thay quần áo trùng khớp với vân tay của Đồng Mẫn. Đồng Mẫn chính là hung thủ giết Phó Vĩ, còn nghi ngờ gì nữa. Hơn nữa, căn cứ theo tình huống trước mắt chúng tôi nắm được, bà ta cũng là kẻ tình nghi lớn nhất trong vụ Triệu Hà bị giết hại tại Diêu gia tối qua.”

      “Tại sao?” Lãnh đạo Cục thắc mắc: “Tại sao bà ta muốn giết người? Gây án thế nào?”

      màn hình lên ảnh chụp trường xảy ra vụ án của Phó Vĩ, bao gồm vết máu, dấu vân tay và thi thể.

      Phương Thanh báo cáo: “Giáo sư Bạc giải thích qua về điểm này. Đồng Mẫn ở Diêu gia bị ngược đãi trong thời gian dài nên tinh thần ổn định. Đồng thời, chúng tôi nghi ngờ, trước khi đến Diêu gia, bà ta từng chịu tổn thương tinh thần vì chuyện khác. Nếu , tính cách của người thể thay đổi lớn đến vậy trong vòng ba năm.

      Bà ta gặp Phó Vĩ khi quét dọn vệ sinh ở khách sạn. Có thứ gì đó người ta kích động người đàn bà này. Trước mắt, chúng tôi suy đoán là do tính cách háo sắc của nạn nhân. Tuy Đồng Mẫn bị tâm thần phân liệt nhưng là người rất thông minh. Bà ta vạch ra kế hoạch hoàn chỉnh, giết chết Phó Vĩ bằng cách thức tàn nhẫn như vậy.

      Sau đó, chúng tôi vào Diêu gia để điều tra dấu vân tay của kẻ tình nghi. Có lẽ bà ta bị chuyện này kinh động nên muốn lấy con dao hung khí ở phòng bếp. Bị giáo sư Bạc bắt gặp nên bà ta bỏ trốn.”

      “Tại sao bà ta muốn giết người liên quan là Triệu Hà?” Có người đặt câu hỏi.

      “Theo lời khai của nhân chứng duy nhất có mặt tại trường là Diêu Viễn Qua, khi ấy, tinh thần Đồng Mẫn mất khống chế, cứ thế xông vào giết Triệu Hà.”

      Cả căn phòng lặng ngắt, có người khẽ thở dài.

      “Phương Thanh, phải mau chóng bắt được Đồng Mẫn.” Lãnh đạo Cục dõng dạc ra lệnh: “ thể để kẻ sát nhân hàng loạt điên cuồng như vậy nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Dân chúng nơi này làm sao có thể sống yên ổn được. Trong thời hạn ba ngày, phải bắt bằng được bà ta về quy án.”

      Sau khi cuộc họp kết thúc, tất cả cảnh sát hình rời khỏi phòng họp, vẻ mặt ai cũng nặng nề. Xác định được kẻ tình nghi làm sáng tỏ vụ án khiến mọi người rất vui mừng. Nhưng muốn tìm kiếm người bé giữa ngọn núi bao la rậm rạp, còn là tên tội phạm giết người bị bức vào đường cùng quả thực dễ hơn làm.

      Phương Thanh quay về bàn làm việc của mình. Đúng lúc này, di động đột ngột đổ chuông. cầm điện thoại lên xem, bất giác sững sờ. ngờ Kim Hiểu Triết lâu liên lạc lại gọi đến. Nhưng giờ dồn sức đối mặt với việc truy bắt tội phạm, biết gì với đây? Phương Thanh nghĩ ngợi chốc lát, do dự nhét điện thoại vào túi áo. Để sau vậy!

      cảnh sát hình bên cạnh đột nhiên kêu thảng thốt: “Sổ của tôi đâu rồi?”

      Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía này. ta lục lọi bàn chốc lát, tức tối kêu lên: “Ai lấy mất rồi? Trước khi họp, tôi còn để bàn mà, sao tự nhiên thấy đâu nữa? Cả quá trình điều tra đều ghi chép tỉ mỉ trong đó.”

      Phương Thanh hơi hoảng sợ: “Khi nãy chúng ta họp, bên ngoài và trong văn phòng còn những ai?”

      cảnh sát hình nghĩ ngợi “Ngoại trừ người của Diêu gia còn có bố của Phó Vĩ.”

      Phương Thanh liền biến sắc: “ tại, họ ở đâu?”

      “Người Diêu gia được đưa về rồi, còn bố của Phó Vĩ… Hả, Phó Đại Phàm đâu rồi? Vừa nãy còn ở đây mà. Ông ta muốn hỏi chuyện chúng ta, sao đột nhiên thấy đâu?”

      “Nguy rồi, xảy ta chuyện rồi.” Phương Thanh lạnh lùng ra lệnh: “Lập tức đến Diêu gia!”
      Tôm Thỏ, LyLy MaiMạc Thanh Vy thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 12


      Giản Dao và Bạc Cận Ngôn vừa lên tầng thấy Phương Thanh dẫn đội khẩn cấp hành động. Biết được nguyên do, chủ động lên tiếng: “Để chúng tôi với các .” Bạc Cận Ngôn cũng gật đầu đồng ý.

      Lên xe cảnh sát, vẻ mặt Giản Dao cứ căng thẳng suốt. Bạc Cận Ngôn quan sát sắc mặt , hỏi dò: “Em lo lắng cho người cha kia à?”

      “Vâng.” Giản Dao buồn bã đáp: “Ông ấy mất con trai rồi. Em hy vọng ông ấy nhất thời kích động gây ra chuyện gì đáng tiếc.”

      “Nhớ đến bố em sao?”

      Giản Dao tựa đầu lên vai , lời nào. Bạc Cận Ngôn vuốt tóc an ủi: “Nhưng mà em có ở đây rồi.”

      Giản Dao mỉm cười: “ đâu phải bố em.”

      “Ý là...” Ánh mắt trong veo, ngời sáng. “Sau này, là người cha tốt.”

      Giản Dao khẽ chớp mắt, lẳng lặng nhìn .

      Quả nhiên, Diêu gia rối như mớ bòng bong. Chưa bàn đến việc khách sạn tạm ngừng kinh doanh do vụ án này mang lại, mà khi nhóm Phương Thanh xông vào, nhân viên trong khách sạn đều hết sức luống cuống. Khu viện phía sau lại xảy ra chuyện rồi.

      Hóa ra sau khi xem sổ ghi chép của chàng cảnh sát hình kia, Phó Đại Phàm như nổi điên lên. Ông đau đớn tột độ vì con trai mình xui xẻo gặp kẻ tâm thần kia nên chết thảm. Cứ thế suy nghĩ miên man, cuối cùng ông chú ý đến phần ghi chép thông tin về Diêu gia.

      Nếu phải vì đám người bọn họ ngược đãi Đồng Mẫn bà ta đâu phải kìm nén đến mức điên cuồng rổi giết người kia chứ? Nếu Diêu Viễn Qua có nhiều vợ như vậy mấy ả đàn bà được thương kia trút giận lên đầu người giúp việc hay sao? Con trai ông bị liên lụy hay sao?

      Đúng là tai bay vạ gió! Bắt được Đồng Mẫn có ích gì? Phó Đại Phàm là người có hiểu biết. Ông biết rất nhiều bệnh nhân tâm thần bị bắt về đều bị phán quyết, chỉ nhốt vào bệnh viện tâm thần thôi. Mối thù của con trai ông biết đòi ai đây?

      Nếu phải mấy kẻ giàu có này kiêu căng phách lối, khinh thường người khác... Nếu phải bọn họ...

      Phó Đại Phàm im lặng rời khỏi Sở Cảnh sát, bám đuôi chiếc xe chở người của Diêu gia. đầu đoàn xe là chiếc Audi A6 đen bóng đến lóa mắt của Minh Lan. Ông khóc rấm rứt xe taxi đến mức tài xế dám lên tiếng khuyên nhủ. Tới trước cửa khách sạn Diêu gia, thấy mấy người kia đều vào trong, ông cầm con dao gọt trái cây mua mấy hôm trước bám đuôi theo họ.

      Vì xảy ra án mạng mà giờ đây Diêu gia vô cùng nhốn nháo. ai để ý tới người lạ mặt vào. Sau đó, ông gặp được đứa con trai độc nhất của Diêu Viễn Qua. Cậu bé năm tuổi mũm mĩm khóc ở góc sân, bên cạnh có ai trông giữ. Hốc mắt Phó Đại Phàm nóng lên.

      Sân vườn Diêu gia hoa cỏ xanh tươi, hành lang gấp khúc quanh co uốn lượn. Tiếng khóc la, tiếng bước chân, tiếng cầu khẩn, tiếng gào rống hỗn loạn cả lên. Nhóm cảnh sát xông vào vườn, gạt mấy người phụ nữ Diêu gia qua bên, chỉ cho Diêu Viễn Qua và Minh Nguyệt - mẹ ruột của đứa bé - được ở lại. Phó Đại Phàm cầm dao uy hiếp cậu bé bị ép tới góc vườn hoa. Mặt ông đỏ gay, tay nắm con dao cũng run run, biết vì kích động hay sợ hãi. Ánh mắt ông vừa điên cuồng vừa trống rỗng.

      “Thả con trai tôi ra!” Diêu Viễn Qua giận dữ gầm lên: “Tên điên! Con trai ông bị giết liên quan gì đến chúng tôi? Ông dám động vào con trai tôi xem!”

      Minh Nguyệt ôm chặt lấy Diêu Viễn Qua, gào khóc: “Đừng nữa, đừng nữa! Ông à, có gì từ từ , ông thả con tôi ra, được ? Nó chỉ là đứa trẻ năm tuổi mà thôi!”

      Cậu bé khiếp sợ tột độ, mặt giàn giụa nước mắt.

      Giọng Phó Đại Phàm run run: “ liên quan đến bọn mày à? Nếu phải bọn mày... Nếu phải bọn mày sao con trai tao lại bị vạ lây? Con nhà giàu hay lắm sao, động chút chuyện là bọn mày lo cuống cuồng cả lên! Còn con trai tao sao? Nó chết rồi! Bọn mày đền con lại cho tao !”

      Diêu Viễn Qua cực kỳ phẫn nộ, liên tục chửi rủa: “Đồ điên!” Minh Nguyệt khóc lóc ngã quỵ xuống đất. Hai người bị cảnh sát tiến lên ngăn lại.

      Phương Thanh ra hiệu cho đồng nghiệp bên cạnh, sau đó từ từ tách khỏi nhóm người, vòng ra vách tường phía sau.

      Giản Dao bước đến khuyên nhủ: “Chú Phó, chú Phó, chú nghe cháu , đừng kích động. Chú làm vậy là phạm tội. Chúng cháu nhất định bắt được hung thủ giết chết Phó Vĩ. Nhưng nếu cậu ấy ở trời có linh thiêng, chắc chắn muốn bố vì báo thù cho mình mà phải chịu cảnh tù tội nửa đời còn lại đâu! Còn nữa, nếu chú vào tù rồi ai chăm sóc cho đây? Lẽ nào Phó Vĩ hy vọng bố mẹ mình tuổi già phải độc mỗi người nơi, người nương tựa sao? Nào, chú bỏ dao xuống trước ! Chúng cháu biết chú chỉ kích động nhất thời, sao đâu, chú bỏ dao xuống .”

      Lời này như đâm thẳng vào tim Phó Đại Phàm khiến ông có chút sững sờ. Nào ngờ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt u ám đến đáng sợ của Diêu Viễn Qua, ông bỗng cảm thấy luồng khí nóng xộc thẳng lên não. Ông gào lên thất thanh: “Tôi mặc kệ! tù. Con tôi chết rồi, mẹ Phó Vĩ cũng sống nổi nữa. Để bà ấy chết cùng . Cả nhà chết chung với nhau, có thằng bé này chôn cùng nữa.”

      Giản Dao sốt ruột nhưng biết làm thế nào. Bạc Cận Ngôn lạnh lùng lên tiếng: “Ông cho rằng như vậy là hùng sao? Như vậy là trả thù cho con trai à? Hung thủ giết con trai ông bây giờ lẩn trốn. Ông là người đàn ông lại tìm đứa bé năm tuổi để trả thù, hành động này có khác gì hung thủ? Ông vì muốn xoa dịu nỗi đau của mình mà biến đứa bé này trở thành Phó Vĩ thứ hai sao?”

      Phó Đại Phàm chấn động, cánh tay mất sức gục xuống. Lúc này, Phương Thanh đứng vách tường phía sau ông ta. canh đúng thời cơ, lặng lẽ nhảy xuống đẩy Phó Đại Phàm ngã sõng soài mặt đất. Nhanh nhẹn khóa chặt tay ông ta ra sau, đoạt lấy con dao rồi còng tay ông ta lại. Hành động vô cùng dứt khoát, gọn ghẽ.

      Phó Đại Phàm cao to nhưng có cơ hội phản kháng nào nhanh chóng bị chế ngự. Giản Dao vội vàng ôm lấy đứa bé. Minh Nguyệt gào khóc nhào đến đón con mình. Phương Thanh kéo Phó Đại Phàm ấn vào tường, nhất thời biết nên gì với ông, chỉ gằn giọng: “Theo tôi về Sở Cảnh sát.”

      Nước mắt Phó Đại Phàm rơi như mưa. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao im lặng đứng bên.

      Đúng lúc này, Diêu Viễn Qua đột ngột xông đến, nắm lấy cổ áo Phó Đại Phàm, đấm mạnh cú vào mặt ông: “Mẹ kiếp, mày dám hại con tao! Mẹ kiếp, mày muốn sống nữa phải ? Mày có tin còn chưa ra khỏi thành phố này tao giết chết thằng hèn như mày ? Dám đụng đến con tao. Cho mày chết. Dám đụng đến con tao!”

      “Dừng tay!” Bạc Cận Ngôn và Phương Thanh cùng quát lên nhưng ngăn được cú đấm đầu tiên. Phó Đại Phàm bị đánh sặc máu mũi. Khi Diêu Viễn Qua vung cú đấm thứ hai, Phương Thanh bắt ngay lấy tay ông ta, gầm lên: “Diêu Viễn Qua, ông dám đánh người trước mặt cảnh sát à?”

      Diêu Viễn Qua trừng mắt nhìn Phương Thanh đầy hống hách: “Cảnh sát? Ha ha ha, cảnh sát là cái thá gì?”

      Minh Lan vội xông tới kéo tay ông ta. Trong cái nhìn chằm chằm của đội cảnh sát hình , Diêu Viễn Qua mới ý thức được mình vừa thất thố, bèn im lặng quay .

      Thảm kịch thứ ba suýt xảy ra rốt cuộc bị ngăn chặn. Nhóm cảnh sát giải Phó Đại Phàm về Sở. Bạc Cận Ngôn và Phương Thanh liếc nhìn nhau, dường như thấy được điều gì đó lóe lên trong ánh mắt cả hai.


      * * *


      Bạc Cận Ngôn và Giản Dao quay lại sở Cảnh sát. Vì khách sạn bị đóng cửa nên phân Cục sắp xếp cho họ nghỉ ngơi ở nhà khách gần đó.

      Phòng nghỉ ở nhà khách thiết kế đơn giản và lịch . Bạc Cận Ngôn chống hai tay giường suy nghĩ. Giản Dao sắp xếp hành lý của cả hai rồi khẽ thở dài. Chuyến du lịch yên lành sao lại trở thành như vậy? Đẫm máu và thương cảm.

      “Bắt được Đồng Mẫn vụ án chắc kết thúc nhỉ?” Giản Dao thở dài. “Chúng ta có thể trở về Bắc Kinh rồi.”

      Bạc Cận Ngôn im lặng nhìn .

      Giản Dao cúi đầu đứng trước cửa sổ: “Nhưng em luôn có cảm giác vụ án này có vài điểm khiến người ta khó chịu.”

      Bạc Cận Ngôn bật cười, đứng dậy ôm eo từ phía sau. đặt cằm lên hõm vai êm ái của , cọ cọ theo thói quen: “ hổ là... bà Bạc.”

      Giản Dao giật mình: “Ý là sao?”

      Bạc Cận Ngôn và lặng lẽ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ: “Lời của Đồng Mẫn đêm đó khiến cảm giác vụ án này còn có tình, đơn giản chỉ là kẻ tâm thần giết người. Huống chi vụ án tối qua có ba điểm khả nghi rất ràng.” 

      Giản Dao nghĩ ngợi hồi: “Em chỉ nghĩ ra được điểm.”

      Bạc Cận Ngôn mỉm cười.

      Giản Dao cọ má vào gương mặt : “Dạy mãi sửa, được cười!”

      Lúc này, có người gõ cửa. Giản Dao cất giọng: “Ai đấy?”

      “Còn có thể là ai nữa? Nhất định là Phương Thanh đến tìm chúng ta bàn bạc về vụ án rồi.”

      Giản Dao mở cửa nhìn người đứng bên ngoài, lại lườm Bạc Cận Ngôn đứng phía sau. Quả đúng thế , sắp trở thành thầy bói Bạc rồi.

      Phương Thanh vừa vào cửa thẳng vào vấn đề: “Có hai tình huống mới. chuôi dao hôm qua giết chết Triệu Hà lấy được bất cứ dấu vân tay nào. Hai là thẻ căn cước của Đồng Mẫn là giả.”
      LyLy MaiMạc Thanh Vy thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 13


      lấy được bất kỳ dấu vân tay nào ư? Giản Dao thoáng giật mình.

      Phương Thanh ngồi xuống, tự rót cho mình cốc trà, uống cạn hơi mới tiếp: “Cho dù lúc ấy Đồng Mẫn đeo găng, để lại dấu vân tay dao gọt trái cây đặt trong phòng ít nhất phải có dấu vân tay của Triệu Hà chứ? Vậy mà có gì cả, rất sạch . Chỉ có hai người có cơ hội lau dấu vân tay thôi.”

      “Đồng Mẫn... và Diêu Viễn Qua.” Giản Dao thốt lên.

      “Lúc ở phòng bếp gặp Đồng Mẫn, bà ta hề mang găng tay.” Bạc Cận Ngôn nhìn Giản Dao. “Khi nãy, chúng tôi vừa có ba điểm khả nghi.”

      Phương Thanh cũng nhìn .

      Bạc Cạn Ngôn vừa định cất lời mắt Phương Thanh tỏa sáng: “Thứ nhất, vị trí Triệu Hà ngã xuống đúng. Theo lời khai của Diêu Viễn Qua, Đồng Mẫn... Tạm thời gọi bà ta là Đồng Mẫn . Bà ta vừa vào phòng chộp lấy con dao gọt trái cây tấn công Triệu Hà. Nhưng Triệu Hà lại nằm chết gần cửa, hơn nữa vị trí bị đâm là sau lưng, giống như bị sát hại mà hề phòng bị.”

      Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn thản nhiên: “Ừm.”

      Giản Dao cười tiếp lời: “Thứ hai, lời khai của Diêu Viễn Qua có sơ hở, có mở đầu cũng có kết thúc. Lời trần thuật của ông ta bắt đầu từ chi tiết vô cùng cụ thể, nhưng tổng kết lại mơ hồ . Rất có khả năng ông ta dối. Ông ta thuật lại lời của Đồng Mẫn cũng có chút quái lạ.”

      Bạc Cận Ngôn nhìn với ánh mắt vừa tán thưởng vừa dịu dàng. Phương Thanh bỗng thấy hợp tác với hai người này hơi bực bội.

      Thấy hai người họ tiếp, Bạc Cận Ngôn mới cười nhạt: “Thứ ba, ở khu vực sân sau, chúng tôi từng chứng kiến Triệu Hà rất thông cảm cho Đồng Mẫn. Có thể xem đó là hơi ấm tình người duy nhất mà bà ta có được khi sống ở Diêu gia. Tối đó, lúc chạy vào trong sân, tôi phát cửa phòng Diêu Viễn Qua mở. Theo lời khai của mọi người, hôm ấy ông ta ngủ ở phòng của Triệu Hà. Ông ta cầu gia phong nghiêm khắc, phải cùng nhau tắt đèn đóng cửa, nên cánh cửa kia phải do ông ta mở. Những người khác cũng dám, chắc chắn là do Đồng Mẫn làm. Sau khi trở về khu vực nhà riêng của Diêu gia, người đầu tiên bà ta tìm đến là Diêu Viễn Qua. Người bà ta muốn giết chính là ông ta. Bà Bạc, em rất đúng, Diêu Viễn Qua dối.”

      “Nhưng tại sao ông ta…” Giản Dao trầm ngâm.

      Phương Thanh tiếp tục : “ cán dao có dấu vân tay, trường có hai kẻ tình nghi, nhưng thể chứng minh Diêu Viễn Qua là hung thủ. Theo tình huống trước mắt, Đồng Mẫn vẫn bị tình nghi lớn nhất.”

      “Nếu hung thủ là Diêu Viễn Qua, vậy tại sao ông ta muốn giết vợ mình?” Ánh mắt Giản Dao lộ thắc mắc. “Đêm đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Chỉ cần biết được bí mật của Đồng Mẫn có thể tìm ra bí mật gia đình đó cất giấu.” Bạc Cận Ngôn đầy thâm ý.

      Ba người đều yên lặng trong chốc lát. Gió lay màn cửa phất phơ, gian xung quanh cũng yên tĩnh đến lạ, tựa như yên bình trước cơn sóng gió.

      “Tôi lập tức cử người điều tra thân phận của Đồng Mẫn, truy gốc gác của bà ta.” Phương Thanh hăng hái đứng dậy.

      , cần phiền phức như thế.” Bạc Cận Ngôn cười : “Bà Bạc, mở máy tính lên. Bây giờ, chúng ta điều tra về bà ta.”

      Phương Thanh và Giản Dao đều sửng sốt.

      “Tra thế nào? Lẽ nào có thể lên Baidu tìm sao? Tôi cũng từng đối chiếu hình ảnh của Đồng Mẫn rồi, có tiền án.”

      Bạc Cận Ngôn chắp tay sau lưng, bước lững thững trong phòng. Nụ cười của vẫn mang chút kiêu căng, ngạo mạn, tỏ vẻ “những kẻ bình thường như các người làm sao hiểu được thế giới của thiên tài”.

      “Đồng Mẫn bốn mươi tám tuổi. Vì sao người đàn bà độc thân, thông minh như vậy lại giấu họ giấu tên, chịu đựng ngược đãi làm giúp việc lâu năm cho Diêu gia? Vì tiền ư? Như vậy vốn cần thiết phải phạm tội giết người. Mà Diêu Viễn Qua quản lý tiền bạc rất nghiêm ngặt, vì thế làm người giúp việc tuyệt đối phải là cách tốt để kiếm chác từ Diêu gia. Chi bằng trực tiếp bắt cóc con trai của Diêu Viễn Qua đòi tiền chuộc còn hơn. Việc này khó khăn gì với bà ta cả. Nhưng bà ta làm vậy.

      Vì tình cảm sao? Diêu Viễn Qua chỉ để mắt đến những phụ nữ trẻ hai mươi, ba mươi tuổi. Đồng Mẫn hiển nhiên phải sở thích của ông ta. Nếu là dây dưa tình cảm từ trước thứ nhất, tại sao Diêu Viễn Qua hề phát giác ra? Thứ hai, bà ta hà tất phải mình ở Diêu gia lâu như vậy, trực tiếp ra tay luôn có phải hơn ?

      Bà ta cam chịu núp lâu đến thế tất nhiên là vì muốn điều tra việc nào đó. người đàn bà lớn tuổi có thể nhịn nhục như vậy, phải vì tiền bạc hay tình cảm, vậy khả năng lớn nhất là vì cái gì?”

      Ánh mắt Phương Thanh dần sâu hơn. Giản Dao lẩm bẩm: “Là vì…”

      Bạc Cận Ngôn gật đầu: “Giống hệt việc Phó Đại Phàm suýt phạm tội giết người hôm qua. Là vì con cái.”

      “Vậy chúng ta làm sao điều tra thân phận của bà ta?” Phương Thanh trầm giọng hỏi.

      Bạc Cận Ngôn cúi đầu mở máy tính lên. đăng nhập vào hệ thống nội bộ của Bộ Công an, sau đó đưa máy cho Phương Thanh: “Bà ta thay tên đổi họ vì muốn che giấu thân phận, che mắt người của Diêu gia. Nếu người Diêu gia ngay cả dáng vẻ của bà ta cũng nhận ra, vậy danh tính cần phải thay đổi mấy. Người đơn mất quá nhiều luôn mong muốn có thể giữ được càng nhiều thứ thuộc về mình.Cho nên, có lẽ bà ta phải họ Đồng, nhưng trong tên rất có thể có chữ Mẫn.

      Nếu chấp niệm lớn nhất của bà ta là con cái, tất nhiên có gì đó để kỷ niệm và gửi gắm. “Đồng” rất có thể là họ của con bà ta, hoặc là chữ trong tên của người con.

      Ngày sinh trong thẻ căn cước của bà ta là ngày 12 tháng 8 năm 1967. Nếu thẻ này là giả năm có thể đúng, nhưng ngày tháng rất có khả năng là . Thậm chí năm sinh cũng có thể là luôn.

      Trước đó tôi từng , bà ta thể chút kỹ xảo phản trinh sát, hơn nữa còn rất thực dụng. Khả năng lớn là bà ta từng tiếp xúc với cảnh sát vì vụ án nào đó. Ví dụ như nhân chứng, kẻ tình nghi, hoặc là... người nhà nạn nhân.

      Hãy tìm tên những nạn nhân hoặc người mất tích có chữ “Đồng” trong hệ thống, và trong tên người mẹ của nạn nhân ấy có chữ “Mẫn”, sinh ngày 12 tháng 8. Người đó chính là Đồng Mẫn mà chúng ta từng thấy.”

      Giản Dao há hốc, cuối cũng vẫn thốt nên lời, chỉ nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của . Phương Thanh trầm mặc tìm kiếm thông tin qua màn hình. Mười ngón tay như múa bàn phím.

      Bạc Cận Ngôn điềm nhiên nâng tách trà lên uống hớp . Lát sau, Phương Thanh ngẩng đầu: “ tìm được nạn nhân phù hợp điều kiện mang họ Đồng hoặc trong tên có chữ Đồng.”

      Giản Dao thoáng kinh ngạc, nhưng Bạc Cận Ngôn lại bình tĩnh nhìn Phương Thanh.

      “Nhưng mà...” vẻ mặt Phương Thanh trở nên vô cùng nghiêm túc, xoay màn hình về phía vợ chồng họ. “Tôi tìm được cái này.”

      Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cúi đầu xem. Đó là hồ sơ vụ án mất tích.

      Tên họ: Đồng Sinh

      Giới tính: Nữ

      Ngày sinh: Ngày 5 tháng 4 năm 1987

      Ngày mất tích: Tháng 9 -10 năm 2010

      Địa điểm mất tích: .

      Nguyên nhân mất tích: .



      Tên họ: Tạ Mẫn

      Ngày sinh: Ngày 12 tháng 8 năm 1967

      Quan hệ với nạn nhân: Mẹ ruột


      * * *


      “Tạ Mẫn, 48 tuổi, người Tương Đàm, Hồ Nam, trước đây là giáo viên tiểu học trong trấn.” Trong phòng họp, Phương Thanh lớn tiếng trình bày với nhóm cảnh sát hình . “Thông qua kiểm tra, bà ta chính là Đồng Mẫn mà chúng ta cần tìm. Năm 2005, chồng bà ta bị tai nạn lao động qua đời. Con học đại học ở tỉnh A, bà ta sống mình ở Hồ Nam. Năm 2010, sau khi con mất tích, bà ta thôi việc và tung tích.”

      “Vụ án Đồng Sinh năm đó do cảnh sát tỉnh A phụ trách. Theo ghi chép vụ án chúng tôi tìm hiểu được, Đồng Sinh từng đến thành phố chúng ta du lịch. Sau đó có dấu vết ấy rời khỏi đây, thăm thú nơi khác. Nhưng cảnh sát tỉnh A đến huyện đó tìm kiếm mãi mà có kết quả nên chỉ xác định vụ án này là mất tích, đến nay chưa phá được.

      Trước mắt, tại sao Tạ Mẫn tìm đến Diêu Viễn Qua, Diêu gia có liên quan gì đến vụ án của Đồng Sinh vẫn chưa . Nhưng khi lùng bắt Tạ Mẫn núi, chúng ta cần biết tình huống này để có thể nắm bắt chính xác tâm lý của kẻ tình nghi.

      Tiểu Trương, cậu dẫn theo hai người cùng tôi thầm điều tra Diêu Viễn Qua. Ông ta cũng là đối tượng tình nghi quan trọng trong vụ án Triệu Hà.”


      * * *


      Buổi trưa hôm ấy, khí ở Diêu gia vô cùng lặng lẽ và bức bối. Người giúp việc dọn bữa trưa lên bàn. Vì trong nhà và khách sạn đều rối loạn nên món ăn được chuẩn bị gấp gáp và trình bày đơn giản, nhưng ai buồn để ý.

      Cuối cùng, mọi người vẫn đúng giờ ngồi vào bàn ăn mà chẳng gì. Sắc mặt mỗi người phụ nữ đều xám xịt. Chiếc ghế của Triệu Hà đặt ở cuối bàn bị dọn .

      Minh Lan cúi đầu chậm rãi gắp thức ăn. Hôm nay, ngay cả bà cũng lời nào càng cần nhắc đến những người phụ nữ khác phải nhìn sắc mặt của bà mà sống.

      Trái lại, vẻ mặt Diêu Viễn Qua rất bình tĩnh. Quần áo của ông ta vẫn chỉnh tề như vụ giết người tối qua chưa hề xảy ra. Ông ta ăn bát cơm rồi buông đũa, lên tiếng hỏi: “ báo với người nhà của Triệu Hà chưa?”

      Minh Lan đáp: “Báo rồi.”

      Diêu Viễn Qua thản nhiên dặn dò: “Xử lý cho tốt, đừng để họ đến đây làm loạn.”

      “Vâng.”

      Minh Nguyệt cắn môi dưới, run giọng: “Tại sao chị Đồng muốn giết Triệu Hà? Bình thường, Triệu Hà đối xử với bà ta tốt nhất. Bà ta điên rồi sao?”

      “Đúng là điên rồi.” Diêu Viễn Qua hờ hững cất lời. “Còn chưa em nữa, trông chừng con cho đàng hoàng. Tôi chỉ có đứa con trai thôi, hôm nay suýt bị người ta hại rồi. Sau này, nếu còn xảy ra lần nữa người làm mẹ như em cũng đừng mong sống yên ổn.”

      Minh Nguyệt vâng dạ, dám thêm lời nào.

      “Phải đấy!” Trương Cúc Phương nhân cơ hội thêm mắm dặm muối. “Ngay cả con trai cũng trông kỹ. Minh Nguyệt, lần này sơ suất quá rồi. Trách nhiệm lớn như vậy, có gánh vác nổi ?”

      “Em im !” Diêu Viễn Qua quát lớn. Mặt Trương Cúc Phương biến sắc, dám đả động gì nữa. Dường như ông ta bị khơi lên lửa giận, lạnh lùng ra lệnh: “Sau này, ai được nhắc đến chuyện của Triệu Hà, cả chuyện mụ hung thủ giết người kia nữa. Chó má, lũ chó má!”

      Ông ta mắng xong đứng dậy trở về phòng, để lại đám phụ nữ ngay cả thở cũng dám thở mạnh, sắc mặt u ám tái nhợt.

      ra có gì khác biệt đâu. Ai được nhiều, ai được cưng ít, ai lấy được nhiều tài sản, ai chỉ được chia ít của nả đều có gì khác biệt? Kể từ khi bước vào căn nhà này, họ có thể hoặc hận ông ta, nhưng nhiều nhất vẫn là nỗi sợ hãi vô hình khi đối mặt với vẻ khắc nghiệt và lòng dạ ác độc của người đàn ông ấy.


      * * *


      Trời cao vời vợi, mây trắng bồng bềnh, ánh mặt trời chói chang rọi xuống khu rừng rậm rạp. khí nóng bức đến mức khiến người ta khó có thể tỉnh táo. Đồng Mẫn, hoặc bây giờ nên gọi là Tạ Mẫn, vẫn mặc bộ quần áo lưu lại vết máu khô, khuôn mặt tiều tụy lấm lem bùn đất. người đàn bà gần năm mươi tuổi vốn sống nơi trấn yên bình, giờ phút này lại dựa vào gốc cây cổ thụ, mệt mỏi thở hổn hển.

      núp trong rừng cây nhưng biết có thể trốn chui trốn lủi được bao lâu? Bà ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh nắng chói lòa chiếu qua tán lá. Dưới sườn núi phía xa dường như lại có động tĩnh. Cảnh sát tìm được đến nơi này rồi sao?

      Tạ Mẫn cắn răng nhìn vũng nước gần ao bùn bên cạnh. Bà cúi người uống vài hớp rồi đứng dậy lủi vào rừng sâu. Bà phải chạy, nhất định phải chạy, bởi vì bà thể bị bắt bây giờ.

      Bà nhớ đến người leo núi vừa gặp cách đây tiếng. Đối phương biết bà là tội phạm trốn chạy, còn tốt bụng đưa cho bà bình nước. Lúc ấy, bà cũng hơi xúc động, hỏi mượn di động của đối phương lát.

      Bà nhớ đêm đó, người đàn ông kia : “Tôi là Bạc Cận Ngôn. Ý nguyện cả đời tôi là vạch trần chân tướng, rửa oan cho người vô tội, bắt tội phạm phải quy án.” Bà bấm 110 muốn tìm ta, nhưng trong lúc chờ bên kia bắt máy lại cuống quýt cúp máy. được, bà phải tìm được con , sau đó mới có thể gọi cuộc điện thoại này.

      Ánh nắng càng lúc càng chói mắt. Tạ Mẫn trốn sâu trong rừng, đầu óc hơi choáng váng. Những vũng máu đỏ lòm, những tiếng rên xiết, đôi mắt hoảng sợ của người chết như vờn quanh trong đầu bà. Thậm chí, bà cảm giác được tại, mình vô cảm với những hình ảnh này. Chẳng qua, chúng ngừng lên trong đầu khiến tâm trạng bà trở nên trống trải, nhưng cũng mang đến khoái cảm tột độ.

      Tạ Mẫn trợn to mắt, hốc mắt bà đau nhói từng cơn. Trước mặt bà lên hình ảnh Bạc Cận Ngôn truy đuổi sát sao, bà chạy trốn trong đêm đen, căn phòng trống rỗng, căn phòng sáng đèn, nam nữ ôm nhau. Cuối cùng là hình ảnh Triệu Hà hấp hối mặt đất, nắm chặt tay bà, giọng yếu ớt miễn cưỡng lắm mới có thể nghe : “Chị tìm núi...” Rồi tắt thở.

      Nhưng cả dãy núi lớn trước mặt này, đâu mới tìm được Đồng Sinh của bà đây? Lòng Tạ Mẫn tựa như cánh Đồng hoang sắp bị thiêu đốt đến trơ trọi, bà mờ mịt chạy thẳng mạch vào rừng sâu thăm thẳm.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 14


      Ánh nắng buổi chiều ấm áp, đường phố thưa thớt bóng người. Mấy nhân viên vệ sinh tụ tập dưới bóng cây tán gẫu. trẻ tuổi đến, lịch cười hỏi: “Xin lỗi, cho tôi hỏi chút, chị Trương Tố Phân là người nào ạ?”

      Mây nhân viên vệ sinh đều nhìn , người trong đó đứng dậy: “Là tôi, có chuyện gì ?”

      Giản Dao hơi khựng lại rồi cười : “Cháu chào ! Chúng ta qua bên này chuyện được ? Trời hơi nóng, cháu mua cho mọi người vài chai nước nhé!”

      đến quầy hàng bên cạnh mua túi nước lớn chia cho họ. Mấy bà chị này biết ý định của là gì nên ai cũng có chút ngượng ngùng. Giản Dao tươi cười hiền hòa mời Trương Tố Phân qua chuyện. đưa cho bà ta chai nước, mở lời: “ ơi, cháu có chuyện muốn hỏi thăm chút. Mấy năm trước, có phải từng giúp việc cho Diêu gia ?”

      Trương Tố Phân uống hớp mới hỏi: “ , hỏi chuyện này làm gì?”

      phải có hai người chết ở Diêu gia rồi sao? Cháu nghe giúp việc ở đấy từng làm việc ở Diêu gia nên muốn tìm để hỏi vài chuyện.” ra sơ yếu lý lịch của Trương Tố Phân và mấy người giúp việc kia được cảnh sát thu thập thông qua con đường chính thống. Trước khi chưa có chứng cứ việc điều tra Diêu Viễn Qua vẫn phải tiến hành lặng lẽ, thể kinh động bất cứ ai. Nếu vụ án của Đồng Sinh có liên quan đến ông ta, nếu người giúp việc hoặc người biết chuyện năm đó vừa khéo là đồng lõa hoặc có liên quan mật thiết đến Diêu Viễn Qua sao?

      Trương Tố Phân hơi hiểu ra: “ là... phóng viên à?”

      Giản Dao chỉ cười, xác nhận.

      “Phải, tôi làm ở đó được khoảng năm, sau đó làm nổi nữa.” Trương Tố Phân thừa nhận.

      “Tại sao vậy?”

      Bà ta trầm mặc giây lát. “Công việc đó phải dành cho người mà. Tuy rằng bây giờ tôi quét rác kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng thoải mái hơn nhiều. Mấy người ở Diêu gia nào phải con người chứ!”

      Giản Dao im lặng lắng nghe, sau đó dò hỏi: “Họ ngược đãi người làm, sao mọi người báo cảnh sát?”

      “Có ích gì? Diêu gia có tiền có thế, lỡ như báo cảnh sát, sau đó họ trả thù sao? Dù gì cũng chỉ là chút thương tích , chẳng có gì to tát.”

      Giản Dao lấy tấm hình ra, đưa cho bà ta xem: “ từng gặp này chưa?”

      Trương Tố Phân nhìn kỹ rồi lắc đầu: “Chưa từng thấy.”

      “Vậy...” Giản Dao đặt câu hỏi còn táo bạo hơn: “Diêu Viễn Qua có từng đưa mấy trẻ về nhà ?”

      , người này hình như tôi chưa từng thấy bao giờ.”

      Giản Dao quay người băng qua đường, trông thấy Bạc Cận Ngôn đứng mình dưới mái hiên. đeo kính râm, hai tay đút túi quần nhìn về phía . Dáng vẻ cao ráo toát lên vài phần tuấn tú, trong nét tuấn tú lại nổi bật khí chất lạnh lùng nổi bật, đẹp trai khác hẳn ngày thường.

      khẽ lắc đầu ra hiệu với . Họ và Phương Thanh chia làm hai nhóm hỏi thăm những người có thể biết chuyện năm đó. Nhưng đến nay vẫn thu hoạch được gì. có ai từng gặp qua Đồng Sinh cả.

      Bạc Cận Ngôn ôm chặt vai , hai người rảo bước trở về.

      Giản Dao quay sang nhìn , tấm tắc khen: “Em phát đeo kính râm đẹp trai đấy.”

      Bạc Cận Ngôn cười nhạt: “Đương nhiên rồi.”

      Khóe môi Giản Dao cong cong. ngẩng đầu nhìn , bị ánh nắng sau lưng làm chói mắt. Bạc Cận Ngôn lập tức che mắt cho : “Em mang kính râm à?”

      “Em có thói quen ấy.” Giản Dao vô tư trả lời: “Trước đây, ngày nào em cũng phơi nắng với Huân Nhiên và Giản Huyên mà chẳng hề hấn gì. sao đâu.”

      “chậc” tiếng vu vơ. bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm, tháo kính ra đeo lên cho .

      làm gì vậy?” cười rộ lên. Gương mặt tuấn tú khi đeo kính của khiến người ta vui vẻ vô cùng.

      “Phải bảo vệ đôi mắt chứ!” thản nhiên trả lời.

      Giản Dao cũng lười từ chối. thấm mệt sau ngày đêm bận rộn, bèn ngả đầu tựa vào vai .

      Hai bên đường khu phố cổ san sát những cửa hàng xinh. Giản Dao lững thững dạo, nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Bỗng ánh mắt bị thu hút bởi chiếc tủ đặt trước cửa cửa hàng bên đường. Trong tủ có rất nhiều trâm cài tóc bằng đồng thau. Đa số đều có hình dạng cánh hoa và cẩn ngọc vô cùng tinh xảo. nhìn vài lần mới dời mắt, nhưng vẫn bị phát . dừng bước, hỏi với giọng khẳng định: “Em thích nó à?”

      cần đâu.” kéo tay . “Còn phải tiếp tục điều tra nữa. Với lại, em có cơ hội dùng đến mà.”

      “Hừm, trước giờ, việc điều tra của vốn bị ảnh hưởng bởi mấy việc nhặt này.” kéo đến trước tủ trang sức. Chủ cửa hàng nhìn lướt qua họ nhưng vội ra chào mời, để cho họ thoải mái lựa chọn.

      Giản Dao ngắm nghía từng chiếc trâm cài rực rỡ hoa mắt. Đúng lúc này, bàn tay vươn đến cầm chiếc trâm khắc hình cá chép và hoa hợp hoan tua rua màu hồng cánh sen đưa đến trước mặt . Giản Dao nhận lấy, thích cái này quá. Nó đẹp, còn khắc hình con cá nữa.

      nhìn nét mặt biết ý nghĩ của rồi, mỉm cười rút ví ra trả tiền.

      Giản Dao cầm trâm cài mà biết cất ở đâu. Lúc thi hành nhiệm vụ mang bất cứ trang sức nào. Bạc Cận Ngôn vươn tay bỏ chiếc trâm vào túi quần mình, sau đó thầm vào tai : “Về nhà cài cho xem. Chậc, chỉ mới tưởng tượng thấy đẹp rồi.”

      Chủ cửa hàng mỉm cười nhìn họ khiến gương mặt Giản Dao đỏ ửng. “Vâng.” đáp lời . Người này xưa nay chuyện đương chẳng bao giờ để ý thời gian và địa điểm cả.

      ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la với những đám mây bồng bềnh trắng xốp. Hành trình tra án nặng nề, đẫm máu, cực khổ và nhàm chán bỗng chốc trở nên sinh động, yên bình nhờ những chuyện vui nhặt này đây.


      * * *


      Cùng lúc đó, Phương Thanh dẫn theo cảnh sát hình lùng sục khắp ngõ ngách thành phố cổ, truy tìm manh mối của mấy năm trước.

      Người đàn ông ngồi trước cửa khách sạn nheo mắt hút thuốc, ngẫm nghĩ: “Lão Diêu à? Sau khi phát đạt rồi ít khi liên lạc với mấy người bạn già như chúng tôi.”

      “Triệu Hà theo ông ta từ năm năm trước sao?” cảnh sát hỏi thăm. “Ông có nghe họ có kẻ thù nào ?”

      có. Bà Tư của ông ta bị giết hả? Chậc, là... Bởi vậy, đàn ông đừng quá tham lam. Cưới những năm bà vợ cơ đấy!”

      phải sáu sao?” Phương Thanh ở bên cạnh đột ngột xen lời. “Nghe mấy năm trước, ông ta từng đãi tiệc cưới trẻ. Sau đó, ta bỏ trốn mà.”

      Người đàn ông kia nhìn sang Phương Thanh: “ ta là ai?”

      cảnh sát cười đáp: “Là đồng nghiệp ở Sở Cảnh sát của tôi. Lão Trương, ông còn nhớ chuyện kia ?” Hỏi xong, ta lại châm điếu thuốc mới cho ông.

      Lão Trương nheo mắt: “ kia... sáu, bảy năm rồi. Dáng vẻ thanh tú, hiền lành, ít lắm. Lúc đó, ông ta mời mấy người chúng tôi đến uống rượu, còn dặn dò đừng cho ai biết. Chậc chậc, cả bàn phụ nữ xinh đẹp đều thuộc về ông ta. lâu sau chẳng thấy kia đâu nữa. Ai cũng đồn ta bỏ trốn rồi.”

      “Sáu, bảy năm trước ư?” Phương Thanh lại xen vào. “ phải năm năm trước sao?”

      Lão Trương suy nghĩ rồi lắc đầu: “ phải.”

      cảnh sát hình nhanh chóng lấy hình Đồng Sinh ra đưa cho ông xem: “Là này sao?”

      Lão Trương nhìn chốc lát rồi lắc đầu: “, kia đẹp bằng. này đẹp hơn nhiều.”

      Phương Thanh và cảnh sát bốn mắt nhìn nhau, nhưng gì. tìm được manh mối có giá trị nên hai người quyết định trở về Sở. Phương Thanh chợt nhớ ra điều gì đó, bèn quay lại cười hỏi Lão Trương: “Ông có thể miêu tả chút dáng vẻ của kia ?”

      Lão Trương nhìn Phương Thanh rồi lấy điện thoại trong túi ra: “Tả làm gì? Lúc ấy tôi còn chụp ảnh lại cơ. Con người tôi có ưu điểm gì, chỉ có trí nhớ là tốt. Chờ tôi tìm , xem thử còn .”


      * * *


      Buổi tối, Phương Thanh ngồi mình trong văn phòng, xem hồ sơ vụ án của Đồng Sinh để tìm thêm manh mối. Chiếc gạt tàn bàn đầy ắp đầu lọc. Lúc đó, cảnh sát tỉnh A điều tra vụ án rất cẩn thận. Có nhân chứng tận mắt nhìn thấy Đồng Sinh mua vé xe rời khỏi thành phố cổ này. Cảnh sát ở đây có hỗ trợ điều tra, nhưng về sau liên quan gì nữa.

      cầm di động lên xem ảnh Lão Trương gửi cho mình.Đó là tấm ảnh chụp vội hôm đãi tiệc, tuy chỉ có góc mặt của dâu nhưng vẫn có thể thấy đây phải Đồng Sinh.

      Phương Thanh bỗng giật mình. phải Đồng Sinh ấy là ai? Suy nghĩ như dây leo vươn dài trong đầu , như thể có ma lực muốn kéo đến nơi sâu hun hút. bật máy tính lên. Đầu tiên, điều tra cơ sở dữ liệu về người mất tích, sàng lọc theo số tuổi và thời gian mất tích, bắt đầu so sánh từng người .

      Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua. Ngoài cửa sổ, trăng sao lấp lánh đầy trời, ánh đèn thắp sáng thành phố tối hơn nửa. Phương Thanh nhìn chằm chằm tấm ảnh màn hình. Đó là cái tên xa lạ, giống hệt như tấm ảnh trong di động của .

      Tên họ: Đường Liên Liên

      Ngày sinh: Ngày 16 tháng 9 năm 1984

      Thời gian mất tích: Tháng 4 - 5 năm 2008

      Địa điểm mất tích:

      Nguyên nhân mất tích:


      Bên dưới là hồ sơ vụ án khá chi tiết. Sau khi tốt nghiệp, Đường Liên Liên làm tại tỉnh S được mấy năm. Cha mẹ qua đời, sống mình. Khi Đường Liên Liên mất tích, cảnh sát tỉnh S mở rộng điều tra. ấy thôi việc đến thành phố cổ du lịch và ở lại đây thời gian. Trong hồ sơ nhắc đến Diêu Viễn Qua. Có nhân chứng và vật chứng chỉ ấy mua tấm vé tàu rời khỏi thành phố cổ đến huyện thành gần đó. Sau đó, cảnh sát tìm được tung tích của ấy nữa.

      Phương Thanh xem hồ sơ lúc lâu, bỗng cảm thấy luồng khí lạnh cuồn cuộn trong lồng ngực, khó có thể bình ổn trở lại.
      Banhbao58, Tôm Thỏ, LyLy Mai2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :