1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sói tài gái sắc - Phúc Tiểu Thanh (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Heocon244

      Heocon244 New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Truyện hay lắm bạn. Mau có chươg mới nha

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 33: Vạch trần tất cả bí mật…

      Edit: Thiên Kết

      Tuy miệng thể nào, nhưng trước mắt lại giống như bức tranh thu , tái hết thảy mọi thứ.

      cách khác, Ellen đồng thời biết Lục Minh Viễn cùng với Lâm Duệ, vả lại quan hệ của bọn họ cũng phải là sơ sơ. Như vậy, có thể lớn gan suy đoán, Lục Minh Viễn và Lâm Duệ có quen biết?!

      Chẳng lẽ….vào thời điểm Lục thị phát triển ở Lâm Du, căn bản phải là trùng hợp mà là Lâm Duệ đồng ý, muốn thực mưu riêng?

      Khuôn mặt Tô San tái mét, cả người đều tự chủ mà phát run, tựa vào trong góc, hai tai ôm đầu gối, con ngươi mờ mọt mảng sương mù, làm cho người ta nghĩ gì.

      Tần Trọng bị bộ dạng của làm cho hoảng sợ, cũng ngồi xổm xuống, hai tay nắm bả vai Tô San, vội vàng gọi: “Tiểu sư muội, tiểu sư muội, em đừng như vậy, chuyện này còn chưa có được xác thực. Chúng ta hãy kiểm tra chút, có được hay ?”

      Cứ như vậy kêu liên tiếp bốn năm tiếng, Tô San giống như mới từ ác mộng tỉnh lại.

      ngơ ngác nhìn Tần Trọng, trong mắt có mảng mờ mịt, lúc lâu sau, ánh mắt rốt cuộc mới có tiêu cự.

      “Haha, em sao.” miễn cưỡng cười: “Chuyện hôm nay đến đây là chấm dứt, đừng với bất kỳ ai, cũng cần điều tra chứng cứ gì cả.”

      “Nhưng em……..”

      đừng lo lắng, nếu như em cần giúp tay, nhất định với .” Tô San nỗ lực đứng lên: “ thôi, em tiễn về.”

      “Ai, cần, tự về.” Tần Trọng nhìn động tác của Tô San biết tâm tư tốt, ta cũng thêm gì với nữa.

      ta đỡ Tô San ngồi lên ghế salon, cúi người xuống, nhìn chằm chằm rồi gằng từng chữ: “Em yên tâm, chuyện hôm nay trời biết, đất biết, em biết, biết, tuyệt đối tiết lộ cho người thứ ba.”

      “Còn có…….” ta dừng chút: “Xin em tin tưởng, mãi mãi luôn đứng về phía em, cần bất cứ lý do gì.”

      Xoay người, Tần Trọng ra ngoài, khi tới cửa ngừng lại.

      ta hít sâu hơi, ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà, giọng nhàn nhạt: “Ban đầu phụ bạc em, ……..rất hối hận. Cả đời này, để bản thân mình phải hối hận lần thứ hai nữa.”

      Tiếng cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại mình .

      ngồi ghế salon, ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm vào khoảng hư vô nào đó. Bỗng nhiên có cảm giác……..căn phòng này đáng sợ, là lạnh.

      Trước kia thỉnh thoảng còn có Tô Yên ở trong phòng chạy qua chạy lại ồn ào, nhưng bây giờ, rất muốn nghe lại chút những thứ thanh ầm ĩ kia.

      Tô San cười khổ cái, cầm điện thoại bàn lên bấm số của Tô Yên.

      “Alo, chị San, sao vậy? Nhớ em sao?” Đầu dây bên kia vang lên giọng của Tô Yên, vẫn là giọng hồn nhiên vô tư như trước đây.

      “Đúng vậy nha.” Tô San cười cười.

      “Chị sao chứ?” Tô Yên nhạy cảm nên nhận ra mệt mỏi trong giọng của Tô San.

      có việc gì………” Tô San miễn cưỡng lên tinh thần, hời hợt : “Công ty gặp phải chút rắc rối mà thôi.”

      “Công ty?” Tô Yên hỏi: “Lâm thị sao?”

      “Ừ.”

      “Nếu như là bất đắc dĩ……..” Tô Yên do dự chút, : “Chị có thể tìm Lục nhờ giúp tay.”

      ……….Lục?!”

      “Đúng vậy.” Tô Yên nhướng mày : “Chị biết phải ? Chẳng mấy chốc Lục thị phát triển ở Du Lâm rồi sao. Đến lúc đó, nhất định bên ấy trở thành công ty mạnh. Các người có thể hợp tác với nhau………”

      “Em chậm chút.” Tô San đột ngột hô tiếng cắt đứt lời Tô Yên .

      Giọng mang theo vài phần thể tin mà hỏi: “Em…… thân với Lục Minh Viễn?”

      “Cũng hẳn. Chủ yếu là chồng em tương đối quen thân với ấy, bọn họ đèu xuất thân từ quân đội mà ra.”

      Nhịp tim Tô San càng lúc càng đập nhanh. Đùng, đùng, từng cái từng cái hung ác mà nhảy, tựa như lúc nào cũng chuẩn bị nhảy tới họng .

      “Như vậy……Em có phải cũng biết Ellen?” gian nan hỏi.

      “Ellen?” Tô Yên lập tức đáp: “ ấy cùng nhà em rất thân quen. Nghe ấy cùng chồng em, Trác Diệu còn có Lục, Tề, Chung đều từng học đại học Edinburgh. Sao vậy? Chị có gặp qua ất rồi sao?”

      Cái ống nghe nho mà Tô San cảm thấy nặng tựa ngàn cân, vô lực hạ cánh tay xuống, từ từ cười, càng cười càng lớn tiếng, khó có thể tự kiềm nén.

      Đại học Edinburgh…….Đó phải là đại học mà Lâm Duệ học ở sao?

      hiểu, rốt cuộc cũng hiểu. ra đây căn bản là mưu đoạt quyền. Lâm Duệ muốn chú Lâm mất tất cả, tiếc vận dụng rất cả những mối quan hệ mà có, kêu gọi đông đảo an hem trợ giúp, đem A.E thu vào trong túi.

      Như vậy. nên làm cái gì đây? có thể làm gì sao? phải như thế nào để đồng thời chống lại từng ấy công ty? Tô san cảm thấy trong đầu ong ong, chỉ hận thể giơ tay đập mạnh vào đầu mình cái.

      Bên kia, Tô Yên lo lắng ngừng: “Chị San San, chị San San, chị vẫn còn nghe chứ?”

      “Chị……….. sao.” Tô San cầm ống nghe lên, những lời lưu loát.

      “Chị sao chứ? Đừng có gạt em.” Tô Yên nóng nảy: “Chị , em có thể giúp chị việc gì ? Hay là công ty nhà chị cần tiền, cần bảo đảm? cho em biết. Lục ở Du Lâm, em có thể nhờ ấy giúp chị, dù sau chăng nữa về mấy chuyện này ấy cũng tệ.... ....”

      câu này làm cho Tô San tỉnh lại.

      Đúng vậy
      nha, tài sản của nhà họ Lục ở khắp mọi nơi, chưa chắc để ý đến chút lợi lộc Lâm thị này. Như vậy, ta ra tay giúp, nhưng đại khái là chỉ muốn giúp đỡ bạn bè.

      Nếu như có thể lợi dụng Lục Minh Viễn, như vậy tất cả vấn đề đều có thể giải quyết được.

      Tô San nhắm mắt lại, sau khi mở mắt lần nữa vẻ mặt tỉnh táo đến dọa người.

      "Được, Yên Nhi, em giúp chị chuyện. Chị muốn Lục Minh Viễn có hứng thú với mình, mặc kệ em dùng phương pháp gì."

      Tô Yên kinh ngạc trợn trừng cặp mắt...

      %%%%

      Buổi chiều ngày hôm sau, trời trong nắm ấm, nên ra ngoài. Tô San đặt cuốn lịch để bàn xuống, cất giọng với Trần Gia Kỳ: "Đạo diễn Trần, tôi muốn nghỉ buổi chiều."

      'Leng keng' chuông cửa vang lên tiếng. Lục Minh Viên vừa lau tóc vừa tới cửa.

      "Ai vậy?"

      tiếng kéo cửa làm hai người đều ngẩn ra.

      Ánh mắt Tô San nhìn lồng ngực Lục Minh Viễn đẫm bọt nước rồi di chuyển lên đến yết hầu, cái cằm bóng loáng, cho đến đôi mắt..... mang theo ánh nhìn đùa giỡn cùng miệt thị.

      ta buông cửa ra, lùi về sau bước, ý bảo Tô San vào. Lấy ánh mắt dò xét nhìn Tô Sa từ xuống dưới chiếc áo khoác bằng nỉ màu xám tro, cùng khuôn mặt trang điểm của .

      hồi lâu sau, ta khẽ cười tiếng: "Tôi có nhớ với , bảo cần đến rồi."

      Tô San còn chưa trả lời, lại nghe thấy Lục Minh Viễn tiếp tục : "Được rồi, coi như lại muốn cái gì rồi, nhưng làm phiền cũng nên chuyên nghiệp chút, thay bộ quần áo khác có được ?"

      Đối với ánh mắt khinh bỉ của Lục Minh Viễn, Tô San cười nhạt tiếng, từ trong túi lấy ra túi giấy, đưa tới, thành khẩn : "Tổng giám đốc Lục hiểu lầm rồi, tôi tới là đưa lễ cho , cảm ơn nhường tôi vụ động đất ở Miền Bắc."

      "Cảm ơn?" Ánh mắt Lục Minh Viễn liếc nhìn cái túi giấy, miễn cưỡng : " cần, tôi thiếu cái gì hết."

      ", , nhất định cần cái này." Tô San tiến lên bước, liều mạng đem cái túi giấy nhét vào ngực của Lục Minh Viễn.

      "Tôi tôi cần." Lục Minh Viễn nhịn được muốn đem những cái này trả lại, Tô San cười híp mắt muốn dây dưa với ta.

      Mặt ta biến sắc, bình tĩnh đem tay đưa ra sau lưng, nheo mắt nhìn khuôn mặt tươi cười vô tội của trước mặt.

      Nghĩ tới việc buổi sáng Tô Yên bất ngờ gọi điện thoại tới, nhất định giới thiệu vệ sĩ cho , Tô San là có thẻ dùng súng chiến đấu, lại có thể so găng với đấu sĩ quyền . ta còn tưởng nàng này đơn thuần muốn chọc cười .

      Phải biết, từ Lục Minh Viễn tiếp nhận các loại huấn luyện khắc nghiệt nhất, lại có kinh nghiệm mấy năm nhập ngũ, cho nên muốn uy hiếp ta là chuyện phải dê dàng gì.

      " rốt cuộc là ai?" Lục Minh Viễn trầm giọng hỏi, môi mỏng mím lại, vẻ mặt lạnh nhạt khiến cho người khác nhìn thấu.

      "Tôi?" Tô San chỉ vào mũi mình, Lục Minh Viễn thể gật đầu cái.

      Tô San lập tức phe phẩy cái mũ buồn cười đầu, cười đùa : "Là người tặng quà cho ."

      Lục Minh Viễn im lặng chút, lúc này chợt cười thấp: "Được, quà của tôi nhận." xong ta liền tới bên cạnh bàn, đem hộp trong túi giấy lấy ra.

      mùi hương quen thuộc xông vào mũi, khóe miệng Lục Minh Viễn co rúm lại chút.

      ta khó khăn hỏi: "Cái này là....."

      Đây phải là đồ bí truyền của tiểu tử Ellen kia sao? Mặc dù phần lớn cũng đưa cho bọn họ làm vật thí nghiệm rồi. ==

      Tô San vui sướng chạy tới, ngón tay mảnh khảnh chọc chọc cái: "Rượu thập toàn đại bổ. Bảo vệ sức khỏe, trẻ mãi già."

      Lục Minh Viễn run tay cái, cái bình tay thiếu chút nữa rơi xuống đất. Lời này nghe sao quen quá vậy.

      Xem ra nha đầu này phát cái gì rồi.

      Vẻ mặt biểu cảm gì ta bỏ lại nó vào trong túi, cười như cười hỏi: " cảm thấy tôi cũng cần dùng loại này sao?"

      Ánh mắt Tô San lóe lên. ta lại "cũng", che giấu mà thừa nhận, ta biết Ellen.

      Rốt cuộc là ta căn bản để vào trong mắt, cho nên khinh thường thèm giấu giếm, hay là ta căn bản là vô tư, chỉ là suy nghĩ quá nhiều?

      Trong lòng Tô San suy nghĩ ngừng, nhưng mặt cũng biến sắc.

      che miệng cười tự nhiên, khóe mắt ngừng nhìn quanh nhà.

      Lục Minh Viễn nhìn theo ánh mắt của , chỉ thấy Mạn Phỉ biết đứng bên cửa phòng ngủ lúc nào, người mặc bộ áo ngủ bằng tơ tằm, lẳng lặng nhìn qua bên này.

      Mái tóc ướt, gò má xinh đẹp tuyệt trần, đôi chân thon dài trắng nón, lúc trước, Lục Minh Viễn còn vô cùng thích vuốt ve thân thể xinh đẹp này, ở người ta phóng túng dục vọng của mình.

      Vậy mà, giờ phút này, ta lại cau mày lại, phát người phụ nữ xinh đẹp này có lẽ bằng nhóc thông minh, chân , đáng trước mặt .
      Last edited: 13/1/15
      windlove_9693 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Mua ?...

      “Thức dậy làm gì vậy?” nhàn nhạt với Mạn Phỉ: “Trở về nằm lát nữa , tôi có việc, trôi qua rất nhanh.”

      Mạn Phỉ khép hờ mắt: “Được.” Mềm mại giống như thường ngày, ít nhất nhìn bề ngoài là như vậy.

      Cửa phòng bị đóng lại, Tô San thần bí hề hề tiến bước tới gần Lục Minh Viễn, giọng : “Lục tổng ngài vừa nhìn là biết thân thể cực tốt, lại biết chỉ cần dụng công sâu, sắt cũng có thể mài thành kim. Cho nên nha, bảo dưỡng hằng ngày rất quan trọng nha….”

      Lục Minh Viễn chậm rãi cúi đầu, lại gần mặt của Tô San thêm chút, gần đến nỗi chop mũi khẽ chạm nhau, hô hấp của nhau cũng có thể nghe .

      ngoắc ngoắc môi, cười như cười hỏi: “ rất quan tâm đến thân thể của tôi?”

      Trong thanh trầm thấp mờ ám này mang theo hấp dẫn đủ để làm chết đuối bất luận người nào/. Ngón tay đốt xương ràng để lại chút dấu vết trượt hông của .

      Tô San mắt sắc lạnh lẽo, nhẫn khẽ cắn răng. Chỉ cảm thấy cái tay sau lưng kia giống như đánh đàn, từ hông của chậm rãi dời lên , mập mờ vẽ vài vòng ở cột sống lưng.

      Theo động tác càng ngày càng càn rỡ của Lục Minh Viễn chậm rãi nở nụ cười, nụ cười kia càng ngày càng rực rỡ. Trong lúc ngón tay cái sắp chạm lên bộ ngực của , đáy mắt Tô San cực nhanh thoáng qua đạo tinh quang, xoay người, cùi chỏ linh hoạt hạ xuống, động tác rất nhanh, sức lực lớn, hẳn là ngoan tuyệt muốn cắt đứt ngón tay của Lục Minh Viễn.

      Lục Minh Viễn sớm đề phòng ngón này của , cổ tay khẽ đảo, thấy động tác của như thế nào, lập tức nắm chặt ở sau Tô San, thân thể Tô San cũng dùng sức, bất giác lui về phía sau hai bước, sau lưng mạnh mẽ đụng vào góc bàn!

      “Ầm” tiếng vang lớn, chiếc đèn theo tiếng vang đó rồi đổ xuống. Lục Minh Viễn gần như là theo bản năng ôm chặt người của Tô San. Sau lưng trận đau đớn làm bất giác chau chặt lông mày.

      Động tác giãy giụa phản kích của Tô San hơi chậm lại, chậm rãi quay đầu lại, gần như thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lục Minh Viễn.

      Lục Minh Viễn vẫn nhúc nhích, đáy mắt xen vào kinh ngạc và hoang mang. Chính cũng dám tin tưởng, vừa rồi lại bảo vệ người phụ nữ quen thuộc như vậy.

      Chậm rãi buông ra, Lục Minh Viễn thối lui về phía sau bước, giơ tay lên xoa vai trái bị đụng đau, vẻ mặt lạnh nhạt mà : “Đừng suy nghĩ quá nhiều, đây là chuyện mà người đàn ông nào cũng biết làm.”

      Tô San vừa mới xuất chút cảm động cứ như vậy bị bóp chết luôn rồi.

      cắn răng : “Rất tốt, xem ra về phương diện này chúng ta có nhận thức chung rồi.”

      “Lục tiên sinh ngài tài cao thế lớn, muốn dạng mỹ nhân gầy mập như thế nào chẳng qua là chuyện ngoắc ngón tay mà thôi. Về phần dung chi tục phấn(1) như tôi vẫn là nên lãng phí thời gian của .”

      (1) Dung chi tục phấn (庸脂俗粉):

      Chú :yōng zhī sú fěn

      Giải thích: Dung: Bình thường. Chi: Son. Tục: Đại Chúng Hóa, phổ thông. Phấn: Hương phấn, đặc chỉ hóa trang dùng bột phấn.

      Dung chi tục phấn: Bình thường son, phổ thông hương phấn. Mượn chỉ Đại Chúng Hóa nữ tử. Cũng làm nghĩa xấu so sánh người phụ nữ chỉ hiểu tô son điểm phấn, trang điểm mà tục tằng chịu nổi, có hàm dưỡng, có văn hóa .

      Lục Minh Viễn cười khẽ, mí mắt nhấc lên: “Vậy trả lại rượu bổ cho tôi?”

      Tô San hất đầu giống như khiêu khích : “Nếu như ngài cần tôi còn có thể chuẩn bị mỹ nhân hoàn chỉnh cho ngài.”

      Lục Minh Viễn xoay người, ngồn vào ghế sa lon, chân khoác lên đùi còn lại, cầm ly rượu Bồ Đào(2), nhàng lắc lắc. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«onMàu đỏ nhạt ở bên trong từng vòng sóng gợn nổi lên, lại trở về, giống là trái tim khẽ động của .

      (2) Bồ đào: rượu vang, rượu nho.

      “Lý do?” giống như chút để ý hỏi: “Hạ lễ với người, tất có cầu. , muốn tôi làm cái gì?”

      Tô San từ từ tới, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Minh Viễn chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, ôm lấy đầu gối, lẳng lặng nhìn .

      “Hoàn toàn trái lại, tôi chỉ hi vọng cái gì cũng đừng làm là tốt rồi. Giống như lần này đối với quảng cáo Yên Bắc vậy, cái gì cũng đừng làm, cho A&E cuộc cạnh tranh công bằng, hoàn cảnh phát triển bình thường, có thể ?”

      “Tại sao?”

      Tô San tay ôm đầu gối, đột nhiên giống như siết chặt lại: “Bởi vì… Đại khái chú Lâm trong thời gian ngắn có biện pháp xuất viện, nội loạn của A&E cách nào tránh khỏi, tôi chỉ có thể cố hết sức dẹp yên môi trường bên ngoài cho nó.

      Tiếng của Tô San rất , đến mức giống như là trận gió thổi qua cũng có thể thổi tan những lời này.

      Lục Minh Viễn bất tri bất giác cúi đầu, ánh mắt tĩnh mịch nhìn gò mà nhu mỹ(3) của .

      (3) Nhu my: mềm mại, đẹp

      lát sau từ từ đưa tay ra, nhàng vuốt ve gò má trơn bóng lại hơi lạnh của cái.

      Ánh mắt nóng bỏng giống như có nhiệt độ này làm Tô San vô lực đối mặt, chỉ có thể nhắm mắt lại, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới, tinh tường tỏ khẩn trương.

      Tay Lục Minh Viễn từ từ di động, cuối cùng chạm vào môi Tô San. Đôi môi đào mềm mại bởi bì hàm răng vô cùng dùng sức mà dường như thấm máu, ửng đỏ, tản ra hấp dẫn trí mạng.

      Đôi mắt sắc của càng thâm thúy, thanh hơi khàn khàn hỏi: “Tại sao với ?”

      Lông mi Tô San khẽ run lên, hàm răng ức chế được phát run: “Tôi…. tin ấy.”

      “Vậy tại sao lại muốn những thứ này với tôi?”

      Tô San chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt có chút bi ai: “Bởi vì, tôi có lựa chọn nào khác.”

      Lâm Duệ bị thù hận che mắt, trong lòng Hạ Tâm Di thủy chung vẫn còn chút e dè với Lâm Duệ, duy nhất chỉ có chủ Lâm Gia Thịnh lại bởi vì bị bệnh mà chịu nổi bất kỳ kích thích nào.

      , còn có thể tìm ai?

      Lục Minh Viễn ngẩn ra, ngay sau đó khe khẽ cười.

      tự tay kéo Tô San ngồi xuống bên cạnh mình, nhìn chằm chằm , có lẽ qua rất lâu, cũng có lẽ chỉ là trong nháy mắt.

      “Nếu như tôi giúp , có thể cho tôi thứ tốt gì?”

      “Tôi…” Tô San trốn tránh đứng lên, từ từ lui về phía sau. Lục Minh Viễn tùy ý đứng lên theo, từng bước tiến tới gần, rốt cuộc bức vào trong góc chết.

      vươn tay, đỡ hai bên thân thể , vây nơi rất bé.

      Tô San lo lắng giật giật, lại phát đường lui bốn bề đều bị Lục Minh Viễn ngăn chặn rồi.

      chỉ có thể ưỡn thẳng lưng, hết sức làm ra bộ dạng nghiêm nghị: “ tôi có thể cho cái gì, tôi đều có thể cho .”

      “Hả?” Lục Minh Viễn cúi đầu, cười khe khẽ: “Nhưng nếu như cho căn bản là thứ tôi muốn sao?”

      “Tôi…” Tô San há hốc mồm, nhưng hồi lâu vẫn có được câu trả lời.

      Rốt cuộc Lục Minh Viễn còn kiên nhẫn, đột nhiên thu cánh tay chống bên người Tô San lại, nhàn nhạt : “ , trở về nghĩ kỹ rồi tới tìm tôi. Tôi xem trọng đạo lý ngươi tình ta nguyện.”

      “……Được.” Tô San cúi thấp đầu, tay gắt gao nắm túi xách, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà có vẻ có chút vặn vẹo.

      “Tôi…. Suy tính chút.” như chạy trốn rời .

      Nhìn cửa gỗ dày cộm nặng nề khép lại ở trước mắt, Lục Minh Viễn xoay người ngồi trở lại ghế sa lon trong phòng, châm điếu thuốc lên. Lửa hồng vụt sáng rồi chợt tắt đầu ngón tay, chỉ lẳng lặng nhìn, giống như phiền não trong lòng, có thể theo tàn thuốc rơi xuống vậy.

      cảnh rất nhanh bay qua tái trước mặt .

      Đường phố vào lúc sáng sớm, tiểu tinh vì muốn tra người bên trong xe là ai mà cầm trong tay điếu thuốc lá dành cho phụ nữ, xinh đẹp

      Đường phố vào lúc sáng sớm, tiểu tinh vì muốn tra người bên trong xe là ai mà cầm trong tay điếu thuốc lá dành cho phụ nữ, xinh đẹp mị hoặc trình diễn mỹ nhân kế.

      Trong đoạn phim quảng cáo Yên Bắc, người phụ nữ áo xanh giống như dị thế mà độc lập mang theo hương vị thương xót tiếc thay người đời.

      Trong trang viên Thần Nông, bởi vì sợ nhân viên phục vụ bị làm khó, nha đầu ngốc lỗ mãng liều lĩnh chạy tới giải vây cho nhân viên.

      Trong quán ăn Quan Đông, tiểu nương ngừng gắp viên thịt, viên trứng tôm, mang theo vẻ sống bằng chết mà vẫn quên cười ngốc với .

      ngờ rằng bất tri bất giác Tô San lại để lại nhiều ký ức trong lòng như vậy. Chưa tới khắc cốt ghi tâm, thể phải cưới, chỉ là…tuyệt đối chiếm cứ góc trong lòng . Từ từ, mọc rễ nảy mầm trong đó.

      Ánh đèn phòng khách sáng rực, sáng rực đến chói mắt làm cho chút tâm tư nhoi của con người ở trong giữa ánh sáng này chút nào che giấu.

      Ngày hôm qua Lâm Duệ gọi điện thoại cho , xin cách xa Tô San chút. đồng ý, hơn nữa gửi tin nhắn cho Tô San, cần tới tìm .

      Nhưng vào giờ phút này, Lục Minh Viễn có cách nào bảo đảm nếu như Lâm Duệ có loại cầu này lần nữa với , còn có thể….. đồng ý chút do dự hay .

      hơn ba mươi tuổi rồi, thỉnh thoảng cũng có ý niệm muốn tìm người ổn định. Nhưng, vợ của , nữ chủ nhân nhà họ Lục tương lai, tuyệt đối thể giống như Tô San, người phụ nữ vì lợi ích của gia tộc có thể can tâm lên giường của người đàn ông xa lạ.

      Cho dù, chỉ là suy tính cũng được.

      Lục Minh Viễn thở dài, vươn tay dập tắt khói thuốc vào trong gạt tàn.

      Chờ khi Tô San ở trong thang máy hốt hoảng luống cuống mặt cũng phai nhạt chút xíu. bình tĩnh đứng ở nơi đó, vách tường kim loại bên trong thang máy phản xạ gương mặt của .

      cảm thấy mình nên vui mừng. Nhìn xem, ngón đòn vờ tha để bắt của nàng chơi tốt. Chỉ cần có thể gợi lên chút hứng thú của Lục Minh Viễn, trì hoãn ta động thủ, có cơ hội chuyển bại thành thắng.

      Dù sao cởi chuông phải do người buộc chuông, Lâm Duệ mới là mấu chốt trong ván này.

      Tô San càng nghĩ càng cảm thấy mình thông minh, dùng sức vỗ vỗ mặt của minh, muốn mình cười nhưng nháy mắt cái, nước mắt lại từng giọt từng giọt lớn như vậy rơi xuống.

      từ từ ngồi xổm xuống góc, ôm lấy đầu gối, tựa đầu chôn sâu vào trong đó.

      chỉ hy vọng cuộc sống yên lặng, cùng lui tới với người đơn thuần, nhưng tại, sao cuộc sống mà hy vọng lại càng ngày càng xa vậy?

      Mang theo mệt mỏi trở lại căn phòng của mình, Tô San rất nhanh mơ mơ màng màng ngủ, nhưng ngủ cũng sâu. Trong mộng xuất rất nhiều mặt người.

      Lát là Lâm Duệ lạnh lẽo . “Em chỉ cần an phận đứng ở sau lưng là được, đối tốt với em.”

      Lát lại là Hạ Tâm Di dịu dàng vuốt tóc : “Yên tâm, con trai ruột thế nào? Mẹ nhất định làm cho con đứng thẳng đúng lý hợp tình trong cái gia đình này.”

      Lát sau lại là vẻ mặt áy náy của Lâm Gia Thịnh: “Chú Lâm xin lỗi con, chẳng qua chú cũng lòng con, tương lai nhất định chú bồi thường cho con!”

      , , tôi muốn các người…” Tô San nhắm chặt hai mắt, đầu đầy mồ hôi lạnh, từng sợi từng sợi tóc dính vào trán, dường như khổ sở giọng nỉ non.

      Bọn họ tự nhận là dùng phương thức tốt nhất đối xử với , nhưng có ai chân chính hỏi , muốn cái gì?

      phải là độc nhất vô song (3), chính trong buổi tối này, người chị em tốt của Tô Yên cũng thể ngủ ngon giấc.

      (3) Ý là chỉ riêng mình Tô San.

      Đại khái rạng sáng lúc 5 giờ, đột nhiên tiếng điện thoại bén nhọn vang lên trong nhà họ Trác, trong buổi sáng sớm yên tĩnh này, có vẻ hết sức chói tai.

      Trác Diệu giật mình cái ngồi dậy, vẻ mặt tức giận, mới sáng sớm, người nào có mắt điện thoại tới vậy?!

      Tô Yên còn buồn ngủ làm ổ trong ngực : “Trác Diệu, người nào vậy?” thanh mềm dẻo êm ái của con , mang theo chút chưa tỉnh ngủ, nghe vậy lòng Trác Diệu bất giác run lên.

      Vẻ tức giận mặt trong nháy mắt thu lại, cúi đầu, khẽ đặt nụ hôn trán Tô Yên, dịu dàng : “ có việc gì, xem chút, em ngủ tiếp .”

      thả bước chân ra phòng ngủ, Tô Yên do dự chút, cuối cùng lặng lẽ vội vàng theo.

      Trác Diệu vào thư phòng, phát điện thoại trong ngăn kéo vang lên lập tức tức giận trong lòng biến mất để lại dấu vết.

      Phải biết, điện thoại di động công việc luôn ở 24 giờ, nhưng phải người nào cũng biết mã số.

      nhận điện thoại, thanh trầm ổn : “Xin chào, tôi là Trác Diệu.”

      Lục Minh Viễn trắng đêm ngủ, trong thanh còn mang theo chút mệt mỏi: “Là tôi, Lục Minh Viễn. Xin lỗi, trễ như này còn đánh thức .”
      Last edited by a moderator: 23/1/15
      windlove_9693 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Tình cảm làm lợi thế…

      Editor: nhuandong

      cười cười : “ có gì, chỉ là tôi phát ra thứ gì đó càng thú vị hơn so với kế hoạch của chúng ta…”

      Huống chi, Lâm thị có Lâm Duệ canh chừng, bọn họ có mấy nhà tài lực cường đại, coi chừng, sớm là vật trong túi. Mà tại, càng muốn trêu chọc con cá chạy tán loạn trong ao kia.

      “Cái gì đó càng thú vị?” Trác Diệu còn chưa kịp chuyện điện thoại liền bị Tô Yên đoạt mất: “Là người phụ nữ, đúng ?”

      “A!” Lục Minh Viễn cũng ngoài ý muốn, lập lờ nước đôi cười tiếng.

      khắc kia, Tô Yên được trong lòng mình rốt cuộc là có cảm giác gì.

      ràng theo ý của Tô San, tận lực tiêu trừ hiểu lầm của Lục Minh Viễn với chị San San, hơn nữa còn thử khiến cho Lục Minh Viễn có hảo cảm với chị San San. Nhưng, khi phát Lục Minh Viễn có hứng thú với Tô San, tâm tình của … vô cùng phức tạp.

      “Lục đại ca, tâm với chị San San sao?” Tô Yên trịnh trọng hỏi.

      Lục Minh Viễn khẽ cười xì tiếng: “Em cảm thấy sao? Em cảm thấy ấy đáng giá với chân thành của sao?”

      Tô Yên lập tức nóng nảy: “Lục đại ca, phải tin tưởng em. Chị San San phải là loại phụ nữ vì danh lợi mà có thể dùng mọi thủ đoạn.”

      Lục Minh Viễn ở bên kia trầm mặc hồi lâu, nghĩ đến bộ dáng Tô San vì Lâm thị mà cắn răng nhẫn, trong lòng ra là tiếc nuối hay là thất vọng.

      “Có lẽ có hiểu lầm với ấy, nhưng chỉ có điều đoán đúng, Tô San … chính xác là loại phụ nữ vô cùng chú trọng lợi ích của gia tộc.”

      “Cái gì?” Tô Yên còn chưa hiểu ra, liền nghe thấy bên kia truyền đến tiếng rè. Là Lục Minh Viễn cúp điện thoại.

      Tô Yên cầm điện thoại di động phiền não lại trong phòng, cau mày, giống như là vùi lấp trong khốn nhiễu. mà Trác Diệu chỉ yên lặng ở bên nhìn, cũng qua quấy rầy.

      Lát sau, Tô Yên dừng bước lại, dùng di động nhắn tin cho Tô San.

      Cũng trong lúc đó, giống như tâm ý tương thông, trong chớp mắt tay có rung động, Tô San đột nhiên tỉnh dậy.

      tin nhắn mới, đến từ Tô Yên --- ---

      “Chị San San, chị sao chứ? Tôi hôm qua chắc chị nghe em chuyện với Lục đại ca, em rồi, nhưng chỉ có thể cho em biết, rốt cuộc giữa hai người xảy ra chuyện gì ?”

      Tô San cầm điện thoại di động, ngồi ở giường nhúc nhích. Trong nhà rất tối, nhưng mà cho dù ở trong ánh sáng lờ mờ như vậy, ánh mắt của vẫn tịch mịch dọa người như cũ.

      Ước chừng phút đồng hồ sau, Tô San gọi điện thoại.

      “Alo, chị San San, em đánh thức chị?” Tô Yên lập tức nhận điện thoại, có chút lo lắng hỏi.

      có.” Tô San cười đáp. “Vừa đúng lúc chị vừa tỉnh dậy, chỉ là làm sao em biết sớm như vậy mà gửi tin cho chị?”

      “Ưm… có gì.” Tô Yên cắn cắn môi : “Chính là vừa rồi vừa vặn Lục đại ca có việc, gọi điện thoại cho Trác Diệu, mà em cũng với ấy vài câu…”

      “Lục Minh Viễn chuyện điện thoại với em?” Tô San vội càng hỏi: “Các người gì?”

      “Em…” Tô Yên cắn cắn môi, ràng có chút chần chờ: “Em cảm thấy, giống như chị gây khốn nhiễu cho ấy.”

      “Như vậy à…” Cả người Tô San như cây gỗ, giống như có thứ gì đó quan trọng nhất trong cuộc đời tách ra.

      Dần dần, cười, cũng là thảm đạm: “Như vậy,… rất tốt.”

      rất tốt sao? Tô Yên siết chặt điện thoại, vậy tại sao nghe giọng của chị San San lại bi ai vậy?

      “Chị San San, rốt cuộc chị như thế nào? cho em có được hay ?” Mắt Tô Yên ửng đỏ: “Em rất lo lắng cho chị!”

      Tô San trầm mặc.

      ở trong yên tĩnh này, Tô Yên chỉ cảm thấy lừa giận từ hai bên vụt cháy lên, sắp đốt tới đỉnh đầu rồi!

      “Được! Cái gì chị cũng đúng ? Căn bản chị coi em là bạn bè đúng , về sau cũng cần tới tìm em cầu hỗ trợ gì nữa!’

      “Yên nhi!” Ở bên trong tiếng ồn ào thuận theo của Tô Yên, đột ngột Tô San kêu lên tiếng, tiếng kia rất tỉnh táo, dღđ☆L☆qღđ thậm chí gần như là lạnh lùng.

      “Được, chị cho em biết.” từng chữ mà : “Chị hoài nghi, Lục Minh Viễn liên hiệp với chồng của em, ý đồ nuốt trọn công ty của dượng chị.”

      “Choang” tiếng, điện thoại của Tô Yên rơi xuống đất.

      lảo đảo lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt có chút dại ra. Chậm rãi, giống như pha quay chậm, xoay mặt về phía Trác Diệu.

      Trác Diệu ở trong loại ánh mắt đau đớn, thể tưởng tượng nổi này, bỗng nhiên có cảm giác có chút khó gánh vác được. từng chút từng chút quay mặt, cũng biết ___ trốn tránh, đồng nghĩa với cam chịu.

      Tô Yên từ từ tới gần, ngồi chồm hổm xuống, run rẩy vương tay, bắt được tay của Trác Diệu, đôi môi khẽ run rẩy.

      cho em biết, chuyện này, phải là …”

      Trác Diệu nhắm mắt lại, mặt rất nhanh xuất lên vẻ kiên nhẫn. quay đầu lại, nhìn mắt Tô Yên, thanh bình thản : “Là .”

      “Tại sao?” Đột nhiên Tô Yên đứng lên, lấy tay che lỗ tai của mình, giống như làm như vậy có thể cần đối mặt với tàn nhẫn này vậy.

      Tiếng quát: “Tại sao là San San, là bạn tốt nhất của em?”

      Trong tiếng la thê lương này, ngờ có chút biến điệu, khàn khàn giống như là con nai bị thương.

      “Đều là sai lầm của em, đều là sai lầm của em…” gần như là bị thần kinh vòng vòng tại chỗ.

      “Nếu phải là em đến chỗ của chị San San, cũng chú ý tới A&E, nghĩ tới việc động tới chị ấy. Là em hại chị San San, là em hại chị ấy…”

      Tô Yên, em tỉnh táo lại chút cho !” Trác Diệu bị bộ dạng của Tô Yên hù sợ, đẩy thân lên trước bước, lực lớn nắm bả vai thon gầy của , dùng sức lắc lắc, cố gắng để cho tỉnh táo lại.

      “Em hãy nghe cho kỹ, kế hoạch khuếch trương xuống phía nam hề có chút quan hệ với em! Đây là ba nhà Lục, Đỗ, Tề liên hiệp ra quyết định, sau đó mới gia nhập!’

      “Khi phát ra em và thiên kim của Lâm thị có giao tình, kế hoạch của bọn họ sớm bắt đầu!’

      “Vậy…” Tô Yên nắm chặt cảnh tay của Trác Diệu, mặt tràn đầy mong mỏi hi vọng nhìn : “Vậy dừng lại có được ? Tiền kiếm được bao nhiêu mới được coi là đủ chứ? Diệu, bạn của em nhiều lắm, coi như là vì em, ngăn cản bọn họ có được hay ?”

      Ánh mắt của Tô Yên hồng hồng, tràn đầy ánh nước, giống như cái chớp mắt tiếp theo, có nước mắt trong suốt lăn xuống, Trác Diệu nhìn được nhất chính là bộ dáng này của .

      hít vào hơi
      dài, môi mỏng mím chặt, giống như trầm tư. Lòng của Tô Yên vẫn luôn bị treo ngược, khẩn trương nhìn .

      “Được, chỉ vì em, có thể thối lui khỏi đó.” Cuối cùng cũng phải thỏa hiệp, chỉ vì câu cầu xin của Tô Yên, mang số tiền, còn có gần năm hao tốn tinh lực toàn bộ bỏ xuống.

      mặt Tô Yên vui mừng, hoan hô ôm cổ của Trác Diệu, hung hăng hôn hai cái lên mặt : “Diệu, là tốt nhất! Em nhất đấy!”

      Trác Diệu cười khổ, coi như là hiểu, nha đầu này chỉ có lúc có việc cầu xin mới có thể gọi thân thiết như vậy.

      ôm Tô Yên nhảy lên nhảy xuống hận thể nhảy lên nóc nhà, nghiêm mặt : “Chẳng qua có lời cảnh báo trước, có thể đảm bảo mình thu tay lại, nhưng lại có bản lĩnh làm cho ba nhà kia đồng thời buông tay. mình , cũng ảnh hưởng lớn tới tương lai của Lâm thị.”

      “À?” Động tác hoan hô của Tô Yên hơi chậm lại, sắc mặt xám tro lần nữa: “Vậy phải làm như thế nào?”

      “Ha ha!” Trác Diệu cười lạnh mấy tiếng, dường như có cảm giác khinh thường, “Cái này phải xem bản lĩnh của chị em tốt của em thôi.”

      Tô San?

      Tô Yên quay đầu nhìn theo ánh mắt của Trác Diệu. Dưới đất, chiếc điện thoại màu bạc kia, màn ảnh vẫn phát ra ánh sáng như cũ.

      lịch sử tin nhắn
      -------- Tô San, cuộc trò chuyện.

      Tô Yên từ từ qua, cầm điện thoại di động đất lên, áp vào bên tai: “Chị San San.”

      cúi đầu kêu tiếng, mang theo áy náy vô hạn.

      Giọng của Tô San vẫn bình tĩnh, bình tĩnh đến mức quỷ dị vô cùng.

      “Đừng như vậy. Trác tiên sinh rất đúng, đây phải là lỗi của em. Mà là của nhà họ Lâm… ra là trong nhà có quỷ.”

      “Trong nhà có quỷ?” Nhịp tim của Tô Yên gần như lỡ nhịp: “Ý chị là…” Cái tên miệng của , nhưng lại dám .

      Tô San cười, bộ dáng vô cùng dịu dàng, nhưng cự tuyệt tràn ngập thấu xương từ trong ra ngoài, tràn đầy bi thương.

      “Đúng, chính là của chị… Lâm Duệ.”

      Tô Yên… kinh ngạc đến nỗi ra lời.

      Tô San khẽ nghiêng đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn khí chút, giọng : “Cho nên em xem, chuyện này thể trách em. Đây vốn chính là cuộc chiến trong ứng ngoài hợp, khuất động long trời lỡ đất nuốt trọn con cá nhà họ Lâm này…

      khắc kia, Tô Yên biết nên hình dung cảm giác của mình là như thế nào.

      ngơ ngác đứng nghiêm hồi lâu, muốn mở miệng mới phát ra ngờ giọng của mình lại khàn khàn, giống như trong gỉ sắt nặn thành viên, chói tai, thê lương.

      “Như vậy… Chị định làm gì?”

      “Em đoán được, phải sao?” Tô San cười cười, có chút mùi vị tự giễu: “Hoặc là , Trác tiên sinh đoán được.” Nếu làm sao vừa rồi lại dùng giọng khinh thường bàn luận như vậy?

      Tô Yên mở miệng muốn , lại phát giác chính mình cái gì cũng ra được, cũng biết trải qua bao lâu, cúi đầu, thở hơi dài, khẽ cười : “Chị San San, chị thay đổi rồi.”

      “Chị thay đổi, chị vẫn luôn là bộ dáng này.” Tô San gần như chút do dự đáp lại: “Chỉ là trước kia, vào thời điểm chúng ta buồn lo chơi đùa, chị cho chính mình nhìn thấy mặt này của mình mà thôi.”

      “Như vậy…” mặt Tô Yên có chút buồn bã, cũng có chút hoài niệm, chốc lát sau những tâm tình này đều bị thu lại.

      thu xếp tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc, gằn từng chữ : “Bất luận như thế nào, em đều phải nhắc nhở chị, khi chị đem chính tình cảm của mình thành lợi thế, cũng có tư cách cầu người khác quý trọng.”

      Tô San cười, vô cùng thê lương: “Sao chị lại biết chứ? Nhưng… Chị có lựa chọn nào khác.”

      Lần này, là cúp điện thoại trước.

      Nhà họ Lâm quá lớn, giống như con quái thú cổ xưa. Người ngoại lai như nghĩ muốn đường đường chính chính sống trong cái nhà này, thậm chí còn mưu toan cân bằng các bên quan hệ, là quá cực khổ.

      Nhưng, lại có biện pháp trơ mắt nhìn Lâm Gia Thịnh thân mang bệnh, đồng thời chịu đựng con trai phản bội và công ty đổi chủ.

      Nhớ lại ban đầu, khi vừa đau đớn mất cha ruột, là ai từng ngày từng ngày cõng lưng mang thăm mộ?

      Khi thi rớt đại học, là ai vuốt đầu nhàng an ủi ?

      Khi đài tham dự tranh tài viết thư pháp, là ai ở dưới đài khẩn trương chờ đợi?

      Đúng, có lẽ Lâm Gia Thịnh dụng tâm quá tinh khiết được , có lẽ trong lúc vô ý, là bia đỡ đạn của Lâm Duệ, nhưng thể nghi ngờ được, Lâm Gia Thịnh, cái người làm mưa làm gió ở trong thương giới đại lục này, đích thực gánh vác trách nhiệm người cha, dài đến hơn mười năm.

      Chính là vì phần ân tình này, cũng thể buông tay mặc kệ với ông.

      Chỉ là, đây chính là chuyện cuối cùng làm vì nhà họ Lâm. Từ nay về sau, còn là Tô San của nhà họ Lâm, chỉ là ---- Tô San.
      Last edited by a moderator: 26/1/15
      windlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: ra ông đứa con trai này…

      Editor: nhuandong

      Cúp điện thoại, Tô San nằm ở giường ngây ngô lát, lúc này mới đứng lên rửa mặt. Soi lên tấm gương, phát sắc mặt của mình tái nhợt giống như quỷ vậy.

      bất đắc dĩ thở dài, trang điểm đậm cho mình chút, lúc này mới có thể nhìn tốt hơn chút.

      Ra khỏi cửa ngồi lên xe taxi, ban đầu Tô San tính toán trực tiếp làm, nhưng đến gần công ty đột nhiên lại thay đổi chủ ý, bảo tài xế quay đầu đến bệnh viện.

      Đẩy cửa phòng bệnh ra, hiếm khi Hạ Tâm Di có ở đó, hộ lý chuẩn bị chút điểm tâm cho Lâm Gia Thịnh.

      Tô San đặt giỏ trái cây mua ở cổng lên bàn, tới bên cạnh cẩn thận nhìn Lâm Gia Thịnh, cười : “Chú Lâm, nhìn khí sắc của chú ngày hôm nay tốt.”

      Lâm Gia Thịnh nhìn Tô San tới, mặt vô cùng vui mừng. Ông kéo tay của , ý bảo ngồi vào bên cạnh mình, lại khoát tay bảo hộ lý ra ngoài, lúc này mới nhìn như nửa oán nửa giận : “Sao mỗi lần tới thăm chú đều mang đồ tới? Đều là người nhà, cần thiết dùng những thứ đạo lý này.”

      Tô San le lưỡi: “ phải là chú ở bệnh viện đó sao? Người ta đều xách đồ đến thăm bệnh, cháu lại tay , có bao nhiêu kỳ cục chứ? Nếu chú muốn cháu dùng những thứ đạo lý này cũng được, nhanh chóng xuất viện là được rồi.”

      Lâm Gia Thịnh bị Tô San trêu chọc bật cười, điểm cái lên mũi của , vô cùng cưng chiều : “Cái đứa tinh quái này.”

      Tô San cười hắc hắc, xoay mặt nhìn phòng bệnh chút, hỏi: “Mẹ cháu đâu rồi? Bà ấy có ở đây?”

      “Ừ, bà ấy có chút việc ra ngoài.”

      “Vâng.” Tô San gật đầu cái: “Vậy là tốt.”

      Mắt Lâm Gia Thịnh chợt lóe, thoáng ngồi thẳng nghiêm mặt : “Sao vậy? Cháu đến tìm chú có chuyện gì sao?”

      Tô San khẽ cúi thấp đầu, tay hạ xuống gõ cái ở bên giường, giống như do dự cái gì đó. Lâm Gia Thịnh biến sắc nhìn ngón tay của , tầm mắt lại quay mặt lên mặt , chỉ lẳng lặng chờ đợi, cũng thúc giục.

      Đột nhiên, Tô San dừng tay lại, ngẩng mặt lên, giọng hỏi: “Chú Lâm, cháu vẫn luôn muốn hỏi chú câu. Chú luôn , tương lai cháu nhất định có vị trí hết sức quan trọng ở A.E, Lời này… Chỉ là câu mà thôi đúng ?”

      Đầu lông mày của Lâm Gia Thịnh nhanh chóng hạ xuống, ngay sau đó lập tức tản ra, cười ôn hòa.

      “Làm sao cháu lại nghĩ như vậy? Là ai… cái gì với cháu?”

      “Nào cần có người với cháu?” Tô San cười. “Tự cháu có mắt, có lỗ tai, nhìn, nghe.”

      Lâm Duệ về nước chỉ ngắn ngủi ba tháng, cho dù trước kia ấy làm dùng tất cả mưu mô ở trong công ty cũng đánh lại được với lực ảnh hưởng nửa đời kinh doanh của chú, làm sao có thể nhanh chóng tiếp nhận công ty như vậy?”

      Trừ phi…… Sau lưng của ấy có chú ủng hộ. Từ khi vừa bắt đầu chú có ý định giao A.E cho bất kỳ người ngoài nào, đúng ?”

      Đôi mắt Lâm Gia Thịnh u, nhìn chằm chằm Tô San hồi lâu lên tiếng, mà Tô San cứ thoải mái ngồi bên, mặc ông quan sát.

      Qua hồi lâu, vẫn là Lâm Gia Thịnh dời mắt trước, ông cúi đầu thởi dài : “Lâm Duệ học quản lý tài chính nhiều năm như vậy, nhà họ Lâm có nhiều con em họ hàng thông tuệ như vậy, nhưng lại thông minh bằng mình tiểu nha đầu như con.”

      “Đừng, chú Lâm chú đừng như vậy, cháu dám nhận.” Tô San cười khoát khoát tay.

      “Lâm Duệ nghĩ ra, là bởi vì ấy sớm coi chú ở vị trí đối địch, căn bản nghĩ tới phương diện này.”

      “Các chú bác các an hem họ khác nghĩ ra là bởi vì trong tiềm thức bọn họ cũng hi vọng trời có thể sập xuống, ngày kia tiếp quản phần sản nghiệp lớn của Lâm thị.”

      “Mà cháu.” Tô San vô tội nhún nhún vai, “Chỉ là người ngoài cuộc mà thôi, tự nhiên dùng suy nghĩ đơn giản nhất mà nghĩ.”

      “Chú có con ruột, đương nhiên do con trai ruột tiếp nhận gia nghiệp, nào đến phiên chúng ta?”

      “Chẳng qua cháu hiểu, ràng là chuyện đơn giản như vậy, làm sao chú lại làm cho nó phức tạp như vậy? Thương con trai cũng phải là sai, tại sao phải che giấu?”

      Tô San hơi hỏi đống vấn đề lớn, chờ khi dừng lại mới phát , Lâm Gia Thịnh lại ngơ ngác mất hồn nhìn ngoài cử sổ.

      ngờ nửa ngày như vậy cũng là vô ích? Tô San buồn bực gàn như muốn gãi tường.

      trong lúc này lại thấy Lâm Gia Thịnh giống như lầm bầm lầu bầu, chậm rãi mở miệng, liên lục kể lại đoạn phong trần nhiều năm trước.

      “Cái này phải bắt đầu từ mẹ Lâm Duệ…”

      ra là, tên mẹ Lâm Duệ là Trương Nhã Nhàn, mà nhà họ Trương, từng là bạn hợp tác thân thiết của Lâm thị.

      A.E mười năm trước, ở trong giới đá quý Du Lâm có thể như mặt trời giưa ban trưa, nhất ngôn cửu đỉnh. Vậy mà thế lớn bị đố kị, nhất thời thể bắt bả, bị nhóm đối thủ cạnh tranh liên hợp lại tính toán. Chính phủ địa phương mừng rỡ phá vỡ lũng đoạn, đối với mấy loại cạnh tranh bất chính này ngồi yên quản đến.

      dưới nhà họ Lâm đồng tâm hiệp lực chống đỡ hết sức, vốn mọi nguy cơ đều có thể vượt qua, ai ngờ đến, nhà họ Trương vốn luôn cùng giao hảo với bọn họ lại đột nhiên thọc đao ở sau lưng. Trong ngoài đều phải lo, trong lúc nhất thời Lâm thị xuất xu thế nhà tan cửa nát.

      Nhà họ Trương đề xuất điều kiện, trừ phi con trai trưởng nhà họ Lâm Lâm Gia Thịnh đồng ý cưới Trương Nhã Nhàn làm vợ, nếu bọn họ nhất định thu tay.

      Vốn hai
      nhà hợp tác kết thân là chuyện bình thường, nhưng dưới tình huống này bị buộc cưới, Lâm Gia Thịnh tuổi trẻ khí thịnh làm sao có thể cam tâm?

      Huống chi, Trương Nhã Nhàn kia cũng phải là người phụ nữ có danh tiếng tốt gì ta quá “dám dám hận”. Ban đầu vì thích quản lý cao cấp của công ty của mình, đuổi theo người ta đến nổi phải từ chức, sau lại coi trọng Lâm Gia Thịnh, sau khi bị cự tuyệt, lại ép trong nhà sử dụng chiêu này.

      Lâm Gia Thịnh gắng gượng chống nửa tháng chịu nhả ra, mắt thấy Lâm thị phá sản, cuối cùng mới thể cắn răng đồng ý.

      Nhà họ Trương rút tay về, chính phủ cũng đột nhiên sử dụng thái độ hòa hoãn đối với Lâm thị, cứ như vậy A.E được bảo toàn. Nhưng trải qua việc này, thực lực bị tổn thương lớn, nhà họ Lâm thể nhịn đau thối lui khỏi nghề ban đầu của mình ngành đá quý, đổi thành phát triển quảng cáo, nhà đất. Mặc dù sau đó cũng có chút thành tựu cũng nhúng tay vào nghiệp châu báu, nhưng lại hoàn toàn thể như những ngày ban đầu.

      Cũng bởi vì như vậy, Lâm Gia Thịnh, bao gồm dưới nhà họ Lâm hận thấu nhà họ Trương, tiếp đó cũng chán ghét đứa con của Trương Nhã Nhàn _ Lâm Duệ.

      Tô San nghe đến đó mới hiểu được chút: “Cho nên chú mới có cách nào ở ngoài sáng Lâm Duệ là người thừa kế trong tương lai của A.E?”

      Đột nhiên lại suy nghĩ lại, lại cảm thấy đúng: “Nhưng ràng chủ tịch công ty là chú cơ mà! Chú ai là tự do của chú, làm sao mà phải để ý tới bọn họ?”

      Lâm Gia Thịnh cười khổ: “Cũng phải là như vậy, nhà họ Lâm phải là người phú quý truyền nhiều thế hệ. Hơn ba mươi năm trước, các chú bác của chú cho chú mượn tiền gây dựng nghiệp, là các em họ và chú cùng nhau chia sẻ chợ chở hàng, khi bận qua nổi, các thím của chú, thậm chí các chị dâu ưỡn bụng giúp chú vào trong siêu thị xem xét. Có thể , có bọn họ, có Lâm thị của ngày nay.”

      “Hôm nay, buôn bán ổn định, cần tới bọn họ, cũng xác thực làm được gì Nhưng thể nghi ngờ, A.E vĩnh viễn có phần của bọn họ. Bọn họ đối với nhà họ Trương, đối với A Duệ căm thù đến tận xương tủy. Nếu cháu là chú… mở miệng như thế nào?”

      Tô San há hốc mồm, nhất thời biết gì nữa.

      “Vậy chú sao đây?” Đột nhiên nghĩ đến vấn đề quan trọng nhất, cúi đầu, chân chừ hỏi: “ chú ghét Duệ như vậy sao?” tự chủ hỏi .

      “Chú à…” Trước mắt Lâm Gia Thịnh thoáng xuất hoảng hốt, ngay sau đó cúi đầu cười.

      “Chú từng thích đứa này, sau lại để cho mình thích nó. Nhưng cho tới bây giờ, mắt thấy chú già, chú cũng chỉ có đứa con độc nhất, chú vun trồng nó, còn có thể trông cậy vào ai đây?”

      Tô San theo bản năng ngẩn mặt lên, lại phát người đàn ông như ngọn núi đứng trước mặt mình, chẳng biết từ lúc nào, ngờ gương mặt nhiều vết tàn nhang, tràn đầy nước mắt.

      Nhìn ánh mắt biết làm sao của Tô San, lúc này Lâm Gia Thịnh mới phát giác thất thố của mình. Ông vội vã dùng khăn tay lau mặt, rất nhanh liền xuất uy nghiêm của trưởng già làm người ta ước muốn.

      Ông cười cười, dáng vẻ nhỏm: “ ra tại thỉnh thoảng chú cũng hối hận trước kia nên trách móc A Duệ nặng nề như vậy. Nhưng chú chỉ sợ là nó theo mẹ của nó, dưỡng thành tính tình kỳ quái cố chấp. nghĩ đến, sợ điều gì gặp điều đó…”

      Giọng của ông càng ngày càng thấp, cuối cùng biến thành tiếng cười tự giễu.

      “Chú Lâm…” Tô San lo lắng ngồi vào bên giường, dùng sức nắm tay của ông.

      “Đừng lo lắng, chú sao.” Lâm Gia Thịnh mạnh mẽ lên tinh thần, ngược lại lại an ủi Tô San.

      tại tất cả đều tốt, A Duệ về nước, dụng tâm kinh doanh công ty, ít hôm nữa con cháu, em bọn họ dần quen, cũng tiếp nhận.”

      “Hơn nữa, A Duệ ba năm khi đến nhìn lão gia hỏa chú, chú áo cơm lo tương lai chết cũng có con trai khóc tang, chỉ để ý hưởng phước là được, cháu chú còn mưu đồ gì?”

      “Phi, chú Lâm chú bậy bạ gì vậy chứ? Ai cũng về sau có phúc hưởng, còn chú lại cái gì mà chết sống chứ…” Tô San cười theo .

      chỉ cảm giác biểu cảm gương mặt gần như muốn cứng lại, tay ở sau lưng gần như siết lại thành quyền rồi, đau nhói bén nhọn ngừng nhắc nhở , ngàn vạn lần được đánh nát giấc mơ của ông cụ này.

      phải như thế nào để cho ông biết, Lâm Duệ ba năm khi đến bệnh viện thăm, phải là quan tâm thân thể Lâm Gia Thịnh, mà là mong đợi Lâm Gia Thịnh có thể ở viện lâu chút, làm cho ấy thuận lợi hoàn thành kế hoạch.

      … Làm sao nhẫn tâm.
      Last edited: 22/3/15
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :