1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sói tài gái sắc - Phúc Tiểu Thanh (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Dung túng lên lời…

      Editor: nhuandong

      Tô San đại 囧, đầu cúi thấp gần như vùi trong ngực, thầm : “Lục tổng ngài đúng là chỗ nào cũng có mặt…”

      Thế nào mà mỗi lần tôi ‘kiêm chức’, đều vèo cái, từ dưới nên đất nhảy ra vậy? ==

      như tiếng ong vo ve, nhưng mà vẫn rơi vào trong tai của Lục Minh Viễn. khẽ giương môi, cười như cười: “Xem ra, hay là tôi đúng rồi?”

      “Nào có, nào có!” Tô San liên tục ngừng khoát tay phủ nhân, mũ công nhân màu đỏ cũng theo đó mà lay cái, Lục Minh Viễn nhìn đến, khóe miệng nhịn được lại nâng lên mấy phần.

      tay Tô San vội kéo cái mũ đầu xuống, lúng túng : “Cái kia, Lục tổng cùng với phu nhân vừa mới đến sao? bằng liền lại đây ngồi ?”

      Vốn Mạn Phỉ tức giận Tô San đừa bỡn , nhưng tiếng ‘phu nhân’ kia lại hoàn toàn lấy lòng rồi.

      mặt vẫn là vẻ nghiêm nghị thể xâm phạm y như đại gia khuê tú, nhưng vẻ vui mừng và ngượng ngùng giữa hai hàng lông mày khó có thể che giấu được.

      Nụ cười mặt Lục Minh Viễn phai nhạt. chút để ý Mạn Phỉ, mặt giấu giếm tia lãnh khốc như đao khắc sâu, ngay sau đó chuyển sang Tô San: “Tô tiểu thư sợ là hiểu lầm rồi, Mạn Phỉ chỉ là trợ lý của tôi mà thôi.”

      “À?” Tô San mở to hai mắt, con ngươi trong suốt, thoáng cười khan với Lục Minh Viễn, mang theo chút lạnh bạc.

      Đột nhiên đáy lòng Tô San dâng lên cỗ ý lạnh. Người đàn ông này, sợ rằng cũng phải là nhân vật dễ sống chung.

      Xà Mạn Phỉ nhìn Tô San chút, lại nhìn Lục Minh Viễn bên cạnh đng nhìn Tô San chút, chợt suy nghĩ, sắc mặt tái nhợt , nhịn được lảo đảo lui về phía sau bước.

      Lục Minh Viễn lập tức quét mắt qua. Ánh mắt quá sắc bén nhưng lại chứa cảnh cáo lạnh lẽo. Trong lồng ngực Mạn Phỉ đập bình bịch, vội vàng thu lại tâm tư, hơi cúi đầu.

      Tô San cười ríu rít, thu hết mờ ám giữa hai người vào mắt, trong bụng như có điểu suy nghĩ.

      %%%%%%%%

      Lúc Lâm Duệ chứng kiến Tô San mang Lục Minh Viễn vào, mặt lập tức xẹt qua cực nhanh tia ngạc nhiên. từ từ đứng lên, biến sắc nhìn.

      chính là người như vậy, trong lòng càng hỗn loạn, mặt càng lạnh nhạt.

      Tô San ngẩng đầu chỉ thấy Lâm Duệ vẻ mặt có gì đứng ở đó, lập tức giận trách: “Thât thần cái gì vậy? Khách quý đến, còn mau tới tiếp đón?”

      Trong mắt Lâm Duệ chợt lóe, chậm rãi tới, vươn tay hương Lục Minh Viễn cười : “Lục tổng, chúng ta lại gặp amwjt.”

      Lục Minh Viễn bắt tay cùng , lạnh nhạt cũng quen thuộc hàn huyên : “Chúc mừng A&E đoạt giải ghi lại thực tế Yên Bắc. Lát nữa Lục thị phải nhờ Du Lâm, còn phải xin Lâm tổng giúp đỡ nhiều hơn!”

      “Lục tổng quá khách khí.” Lâm Duệ khiêm tốn khoát tay chặn lại: “Mời ngồi.”

      Nâng ly cạn chén, hai người dẫn đầu công ty, ở ngồi chỗ đàm đạo về đề tài tài chính, cân bằng cổ phiếu an toàn. Mắt Tô San lạnh lùng nhìn ở bên, nhìn ra điều gì bất thường.

      Chẳng lẽ mình đa tâm? thầm nghĩ như vậy.

      “Tần tiên sinh đúng ?” Đột nhiên Lục Minh Viễn đưa mắt nhìn sang Tần Trọng, thưởng thức : “Nghe áp phích và phim của A&E đều là do mình chuẩn bị? tệ tệ, là hậu sinh khả úy(1)”

      (1) Hậu sinh khả úy: Người sinh sau ắt hơn người sinh trước.

      Tần Trọng cười cười, muốn vài câu khiêm tốn, liền nghe được Lục Minh Viễn lại : “Còn nữa, cái người mẫu tên Catrina là người mới sao? Tôi rất thích đó, biết tại có liên lạc với ấy nữa ?”

      Chữ “thích” này giống như bị đầu lưỡi của hạ xuống, sau đó mới chậm rãi phun ra. Mang theo chút…. Ám hiệu bí và mập mờ.

      “Khụ khụ khụ…” ngụm sữa chua trong miệng Tô San gần như là phun toàn bộ ra ngoài, ánh mắt đóng đinh tại người Lục Minh Viễn, kinh ngạc nhưng lại kèm theo tức giận.

      Trong đầu những người có tiên của này rốt cuộc là muốn những gì? Mơ hồ như vậy, vừa bại lộ bóng dáng chút nào, lại cũng có thể khiến cho bọn họ liên tưởng đến cái loại chuyện đó đây?!

      Tần Trọng vội vàng cầm khăn giấy giúp tay, luống cuống tay chân lau y phục của : “Làm sao lại cẩn thận như vậy?”

      Lục Minh Viễn ở bên cạnh nhìn, ánh mắt lạnh lẽo, vẫn dáng vẻ cười như cười như cũ: “Đúng vậy, Tô tiểu thư đây là như thế nào? cẩn thận như vậy.”

      Vẻ cười đùa giỡn này khiến Tô San bừng tỉnh hiểu ra. ra ta cái gì cũng biết, chính là cố ý đùa mà thôi!

      Từ đến lớn, đều là giả vờ ngây ngốc, người sống chết mặc bay, mà nay, lặp lặp lại nhiều lần bị Lục Minh Viễn vạch trần nội tình, lại vẫn… Còn ngôn ngữ lại trêu đùa!

      Tô San quả muốn tức đến bể phổi. Đầu óc nóng lên, cứng rắn : “Lục tổng ngài đừng phí tâm tư ở người Catrina, ấy phải là người thích làm náo động.”

      Lục Minh Viễn nào có nghe qua loại chống đối này, lập tức liền trầm mặc. nhàng đặt hai cái ly lên bàn, đáy ly chạm vào mặt kính, phát ra “cạch” tiếng, giống như đập vào của người ta, hoảng sợ.

      thể

      như thế được, Nếu như phải là bởi vì người mẫu, quảng cáo này chưa chắc được chọn.” thong thả ung dung cầm khăn ăn đùi, đứng lên, tới bên cạnh Tô San, cúi đầu gần như là dính ở bên tai Tô San : “ hiểu chứ, Tô tiểu thư?”

      cười lạnh ném khăn mặt đất, vỗ vỗ bả vai Tô San, giọng : “Tự giải quyết cho tốt.” Sau đó lập tức xoay người, cũng quay đầu ra cửa. Xà Mạn Phỉ cũng lập tức theo.

      Nhất thời trong phòng yên tĩnh lại, Tô San cúi đầu, tóc quăn hỗn loạn rơi xuống sau tai, tóc mái rũ xuống, chặn mắt lại, cả người cũng tản mát ra cỗ cảm xúc bất lực.

      Quả đúng là quá tự lượng sức mình, qua vênh váo đắc ý rồi. người đàn ông sống ở lầu cao, cho dù vì có hứng thú với mà cho hai phân sắc mặt tốt, nhưng cũng đại biểu có thể công khai khiêu khích uy tín của ta.

      Trúng thầu quảng cáo Yên Bắc là kết quả nỗ lực của cả hai nhà, chẳng lẽ bởi vì câu của mà buông xuôi toàn bộ khổ cực?

      , được! Tô San hung hăng nhắm mắt lại, vụt cái đứng lên, kéo cửa ra, giống như cơn gió chạy ra ngoài.

      “San San!” Lâm Duệ ở phía sau hô to tiếng, vội vàng đứng lên, bước tới phía trước bước. Vậy mà, biết nghĩ tới điều gì lại chần chừ ngừng lại.

      ***

      Khi ngoài cửa Lục Minh Viễn nhìn như rất tức giận, vậy mà sau khi ra ngoài, tốc độ bộ cũng nhanh, thậm chí là cố ý thả chậm, giống như là đợi cái gì đó.

      Xà Mạn Phỉ phía sau lưng cự ly cách khoảng cánh tay, lặng lẽ quan sát sắc mặt của , do dự hơn nửa ngày, cuối cùng ngăn được kích động dưới đáy lòng, : “Lão bản, muốn liên lạc với cục trưởng Lý chút ?”

      Lục Minh Viễn đột nhiên dừng bước lại, Xà Mạn Phỉ thiếu chút nữa bị đụng vào. có xoay người lại, bóng lưng cao lớn kèm theo trầm mặc tiếng động, áp Mạn Phỉ gần như thở nổi.

      trán dần dần xuất tầng mồ hôi mỏng, đầu ngón tay tự chủ nhàng phát run.

      “Tôi….” ta run rẩy ra chút này liền bị Lục Minh Viễn ngăn lại.

      xoay người lại, ngón trỏ trắng gần như trong suốt, liền nhàng dính lên môi ta, chống lại ánh mắt bao hàm hoảng sợ của , đột nhiên cười, nhưng mặt mày lại nhiễm lạnh lẽo.

      “Mạn Phỉ, theo tôi bao lâu, nên biết tôi thích người phụ nữ lanh chanh.”

      “…. Đúng , đúng, xin lỗi.”

      có lần sau.” Lục Minh Viễn thản nhiên , mắt giống như vô tình nhìn phía sau cái, hành lang trống rỗng có bất kỳ ai.

      Vẻ vui mặt ràng hơn. “ thôi.” Rồi lại như vậy.

      Mạn Phỉ thở hồng hộc, tay gắt gao che lồng ngực của mình, chỉ cảm thấy trái tim gần như nhảy ra ngoài, sau lưng mồ hôi lạnh càng chảy thấm ướt áo, hai chân như nhũn ra, khiến cho ta như muốn tê liệt ngã xuống mặt đất.

      Vậy mà, khi nhìn về người đàn ông sải bước ở phía trước, có ý tứ lại đợi lại cảm giác trong thân thể giống như tràn đầy năng lượng.

      hít sâu hơi, cắn chặt răng tiếp tục theo.

      thế giới luôn có số người như vậy, ràng có tâm, hiểu tình, nhưng vẫn hấp dẫn vô số người như thiêu thân lao đầu vào lửa, làm việc nghĩa chùn bước.

      ***

      “Lục tiên sinh!” Khi Tô San chạy ra khỏi khách sạn, vừa đúng lúc nhìn thấy Lục Minh Viễn muốn lên xe. lập tức ba chân bốn cẳng tiến lên, kéo lại cánh cửa xe bên Lục Minh Viễn, gần như cầu khẩn : “Lục tiên sinh, vô cùng xin lỗi, vừa rồi tôi lỡ lời, ngài đại nhân chấp lỗi của tiểu nhân, đừng…… A!”

      còn chưa xong, liền bị Lục Minh Viễn nhịn được xách thẳng lên xe. Sau đó. “cộp” tiếng đóng cửa xe.

      Mạn Phỉ ngồi phía trước, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hai người phía sau.

      Tô San nhịn được len lén giương mắt lên nhìn Lục Minh Viễn: “Cái đó…… Lục tiên sinh…”

      Lục Minh Viễn động cũng chuyện.

      Tô San bị gấp quá muốn khóc, có việc gì trêu chọc vị đại gia này làm gì chứ? ~~o(>_<)o~~

      cố gắng bình tĩnh, ngừng lẩm bẩm: lấy nhu thắng cương, lấy nhu thắng cương. Sau đó vươn tay thử thăm dò, kéo kéo tay áo Lục Minh Viễn. Giống như con chuột chũi dũi đất ra ngoài tìm thức ăn, cẩn thận vươn mống vuốt mềm nhũn ra.

      Lục Minh Viễn gần như dùng nửa lực ý chí, tài năng của bản thân mới có thể đè nén dục vọng muốn cầm cái tay kia xuống, chỉ nhàng liếc xéo nhìn , sau đó lại nhìn chỗ khác.

      Vậy mà, chỉ động tác như vậy làm cho lòng của Xà Mạn Phỉ đột nhiên chìm vào đáy cốc.

      Có lúc, tiếng động cũng đại biểu thích, mà là loại…..dung túng nên lời.
      Last edited: 14/12/14
      windlove_9693 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 29: Vân nhi tôi nhịn ~…..

      Xe hơi nhanh chậm chạy, Tô San vẫn tiếp tục nghiệp nịnh hót lớn lao của mình.

      “Lục tiên sinh, ngài tha thứ cho tôi .”

      Lục Minh Viễn đáp lời, khóe miệng cũng chứa nụ cười mơ hồ. Tô San liền như đứa trẻ, làm bộ đáng thương nhìn.

      Cuối cùng Lục Minh Viễn cũng đành lòng, nghiêng đôi mắt liếc cái, lạnh nhạt : “Catrina này…”

      Tô San bi phẫn nắm chặt tay, lệ rơi đầy mặt.

      ấy ngưỡng mộ ngài lâu rồi, thời gian tới nhất định mời ngài ăn cơm.”

      “Vậy tốt.” Lục Minh Viễn cố nén cười, cố lạnh nhạt mà .

      Ven đường, ngô đồng nước Pháp óng ánh vàng gào thét mà qua, đường phố do lá rơi trải thành, chợt lóe lên trước cửa kính, còn có người dắt chó dạo đường, tất cả bên cạnh, đều ấm áp như vậy.

      Lục Minh Viễn theo bản năng nhìn về phía gò má Tô San. yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người giống như cũng được ngâm trong ánh sáng sáng ngời kia, lúm đồng tiền khóe miệng cũng mơ hồ có thể nhìn thấy được, tóc bị nhuộm thành màu chỉ thêu vàng sáng.

      ______ Giống như lông mau của sủng vật nho .

      Đột nhiên có suy nghĩ muốn giơ tay lên xoa xoa đầu , lại đè nén dục vọng ở trong tim, khỏi ngưng tụ thành tầng ấm áp.

      Chỉ thuộc về ánh mặt trời mùa thu như vậy… độ ấm thoải mái hợp lòng người.

      Nhàn nhạt, ghét nổi, có lẽ còn có chút… cảm thấy hứng thú?

      Lục Minh Viễn nâng khóe môi lên, nhìn bên ngoài cửa sổ bên mình, nheo lại ánh mắt trong suốt khô ráo.

      Tô San nào có biết trong lòng người bên cạnh suy nghĩ ôn nhu thiên hồi bách chuyển(1). nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nghĩ là xem có nơi nào có thể ăn chút được hay . Vừa rồi ở trang viên, món ăn vừa mới bưng lên rùm beng, chưa được bao nhiêu vào bụng cả.

      (1) Thiên hồi bách chuyển: Thiên: nghìn, hồi: quay lại, trở về, bách: trăm, chuyển: chuyển xoay. Ý tượng tự câu trăm xoay vạn chuyển.

      Trong tầm mắt, nhìn thấy biển hiệu của quán ăn được nhắc nhắc lại, vội càng kêu lên: Bác tài, có thể dừng xe ?”

      Tài xế nghe vội vàng sát ven đường, Mạn Phỉ quay đầu lại: “Tô tiểu thư có chuyện gì ?”

      Tô San nghiêm túc : “Tôi cảm thấy hôm nay ngại quá rồi, sao có thể làm phiền Lục tiên sinh đưa tôi nữa đây?” nhìn Lục Minh Viễn: “Lục tiên sinh, ngài để tôi ở nơi này là được rồi.”

      Lục Minh Viễn nhìn khách sạn đối diện, lại dời tầm mắt lên mặt Tô San. Khuôn mặt nghiêm trang, nghiêm túc khác thường.

      “Ừ, xuống ở chỗ này .” Lục Minh Viễn .

      “Yes Sir!” Tô San vô cùng sung sướng đồng ý tiếng, lập tức ngoắt ngoắt cái đuôi xuống xe, lại thấy Lục Minh Viễn trước bước, chân dài bước ra.

      Tô San khóc ra nước mắt, chần chờ rồi cũng xuống: “Ngài… Có chuyện gì ?”

      Lục Minh Viễn mất tự nhiên giương mắt, nhìn biển hiệu sáng loáng trước mắt chút: “Vừa rồi phải là Catrina muốn mời tôi ăn cơm sao?”

      “Nhưng Catrina còn chưa có về nước!” Tô San gần như tức giận đến nôn ra máu.

      Lục Minh Viễn nhàng nhìn cái: “ đệm lót trước cũng giống như nhau.”

      “Tôi?!” Tô San thể tưởng tượng nổi trợn tròn cặp mắt, tay run run chỉ vào mình. ra lời mời khách vừa chẳng qua chỉ là lời khách khí thôi! Khốn kiếp!

      Lục Minh Viễn nguy hiểm híp híp mắt, nhàng cười tiếng, thanh vô cùng dịu dàng hỏi: “Thế nào? Có gì khó khăn sao?”

      Tô San lên tiếng, hai tay ôm túi túi sách, dùng đôi mắt to long lanh, chớp cũng chớp nhìn . Giống như là : tôi có tiền, tôi có tiền…

      Môi Lục Minh Viễn khẽ câu, đứng thẳng người, bất động như núi.

      Mười giây sau, Tô San bại hoàn toàn. (╰_╯)

      cúi đầu như chó nhà có tang, hừ hừ : “Lục tiên sinh, mời.” chữ ‘mời’, biết sao lại nghe như cắn răng nghiến lợi.

      “Đúng rồi, còn có Xà tiểu thư, ngài cũng xin mời.” lại vòng qua bên kia với Xà Mạn Phỉ.

      “Được.” Xà Mạn Phỉ gật đầu môt cái, Tô San chuẩn bị mở cửa xe giúp nhưng cửa xe còn chưa kéo ra lại nghe được Xà Mạn Phỉ : “Tôi vẫn nên là .”

      “À?” Tô San ngây người.

      “Tôi tôi !” Đột nhiên Xà Mạn Phỉ cất cao giọng.

      Tô San hồ nghi theo bản năng nhìn về phía Lục Minh Viễn, nhíu mày nhìn về phía xa xa, mặt mũi lạnh nhạt. Nhìn lại Mạn Phỉ trước mắt, mặt tràn đầy vẻ kiên nhẫn, cũng dám cưỡng cầu, thể làm gì khác hơn là lời từ biệt với .

      Mạn Phỉ nâng cửa sổ xe lên, vừa mới rồi, lão bản của ở ngoài cửa kính xe, ánh mắt nhàn nhạt ý bảo ___ về công ty trước.

      như thường ngày nghe lời thuận theo, làm theo tất cả, theo như ý tứ của .

      Chỉ là trong lòng xông lên tia đau đớn và khó chịu, giống như là đau ốm mà chân tay toàn thân còn bị hành hạ.

      Chợt, Xà Mạn Phỉ cười, cũng là lãnh.

      Nhẫn nại, tin tưởng, lấy được tất cả những gì muốn.

      *****

      Đưa mắt nhìn xe hơi rú lên xa, Tô San tới bên cạnh Lục Minh Viễn, nhìn ven đường chút, ngẩng mặt lên, nâng cánh tay lên, chuyên chú chỉ hướng ngay phía trước.

      “Lục tiên sinh, nơi chúng ta muốn ăn, chính là khách sạn này…”

      Lục Minh Viễn nhìn theo cánh tay dài của , quả nhiên là khách sạn năm sao tao nhã rực rỡ, gần đây buôn bán xã giao cũng đều tới nơi này.

      Đột nhiên, lại thấy cánh tay Tô San thay đổi, thẳng tắp hướng bên phải, lên giọng tuyên bố…”

      “____ Quán ăn vặt Kantõ bên cạnh, teng teng teng teng ~”

      Lục Minh Viễn thiếu chút nữa lảo đảo cái ==

      Kiểu phòng Nhật xinh xắn, cửa đeo đầy nhãn hiệu bằng gỗ, hề chú ý tới bên cạnh khách sạn này lại có loại dạng này tồn tai.

      Tô San giương mắt, đôi mắt to đen nhánh nhìn chăm chằm: “Như thế nào?”

      Lục Minh Viễn che giấu sắc cười, bình tĩnh trả lời: “Được.”

      “Nhân cách bảo đảm.” Tô San dẫn đường, “Tuyệt hối hận khi tới đó.”

      Lục Minh Viễn nhanh châm ở bên cạnh , Tô San ở phía trước vén màn cửa lên, Lục Minh Viễn vì thân hình cao to, phải khẽ nghiêng người mới có thể vào bên trong được.

      Vừa mới vào cửa, mùi hương nồng đậm mang theo khí nóng màu trắng tràn đến mặt, khỏi nhíu mi tâm lại.

      “Oa, thơm quá!” Tô San vui vẻ , nhìn về phía quầy: “Ông chủ, tôi lại tới…, muốn hai nồi lẩu cay kiểu Nhật nha, nhanh lên chút.”

      “Được rồi.” Chủ quán cũng cười đáp lời.

      Tô San lại quét lại nhìn qua, ở trong đống người phát ghế trống, vội càng tới, vài bước mới phát có cái gì đúng, quay đầu lại, thấy Lục Minh Viễn còn đứng ở trước quấy, nhúc nhích, tuấn như được trát nhãn. Bên cạnh còn có mấy bé học sinh chọn món ăn, vẫn trộm nhìn lén .

      Tô San đại 囧, ràng là người này làm lạnh thiên nhiên, tại sao tại lại thấy có chút ngẩn người? ==

      kêu lên: “Lục tiên sinh, mau tới đây.”

      Lục Minh Viễn khụ hai tiếng mang theo vẻ kinh dị tới. Vừa tiến đến liền bị khí quỷ dị của
      nơi này làm cho SHOCK, nhìn thực đơn treo tường chút, cá viên, tôm viên, thịt bò viên, thịt cua viên, các loại đồ viên, trừ viên chỉ có viên…

      Ngay sau đó lại nhìn bóng lưng thiếu nữ chút, cái đầu tròn tròn này, suy đoán hiền hậu, chẳng lẽ là do ăn loại đồ viên này mới thành ra như vậy?

      Chỉ là, căn phòng ấm áp, cảm giác phố phường bình thường, lại khiến cho cảm thấy chút vui vẻ. Vì vậy ngây ngẩn cả người, lại cũng quên .

      Là mình luống cuống, biến sắc tự diễu mình lần ở dưới đáy lòng, hồi thần, ngồi đối diện với Tô San.

      Rất nhanh hai nồi lẩu cay được bưng tới trước mặt, nước của canh nóng tràn ra, Tô San cầm hai đĩa , cho gia vị cẩn thận, đẩy nồi tới trước mặt Lục Minh Viễn, gật đầu:

      “Thử chút, tôi tự pha, biết có hợp miệng .”

      Lục Minh Viễn dùng đũa chọn chút đưa vào trong miệng, mùi thơm ngạt vào miệng, chua mà chát, cay mà tê dại.

      Ừ, mùi vị tệ, đến khóe miệng lại thành biến sắc đạm bạc vô vị: “Ừ, tạm được.”

      Tô San ngoảnh mặt làm ngơ với phản ứng lạnh nhạt của , phối hợp thêm các loại thịt viên vào trong nồi của hai người, Lục Minh Viễn dằn lại ý muốn nhìn qua lại bận rộn, mắt chưa rời khỏi qua đỉnh đầu thiếu nữ, cũng thích thú.

      hồi, đầu liền rỉ ra tầng mồ hôi mỏng, thở dốc hơi, cười lấy lòng: “Lục tiên sinh, mời ăn.”

      Chính cũng xoa xoa chiếc đũa, ngồi chờ viên thịt nóng chín, Lục Minh Viễn nhìn chằm chằm , hơi cảm thấy giống như con mèo đứng bên hồ cá.

      Chính cũng nhận ra được, trong tầm mắt từ từ phát ra nhàn nhạt nhu hòa.

      Lúc này Tô San cũng ngửa đầu, tầm mắt hai người chạm nhau trong khí, điện quang phát lửa.

      Nhưng Lục Minh Viễn có kiêng dè, vẫn nhìn chằm chằm như cũ, chỉ là độ ấm ban đầu trong mắt để lại dấu vết biến mất trong nháy mắt, lưu lại chỉ còn ý lạnh lạnh nhạt.

      Tô San bại trận trong lần đấu ánh mắt này, tiếp tục cúi đầu quấy đáy canh, bên ngập ngừng :

      “Chắc Lục tiên sinh tức giận chứ… Uất ức đến nơi bé này dùng cơm.”

      có.” Giọng lạnh nhạt như băng.

      Còn có tức giận!

      Tô San tiếp tục cẩn thận quẩy viên thịt trong nồi: “Nhất định lần sau mời tới nhà hàng lớn, nhưng hôm nay rất muốn ăn…”

      giải thích, tiếng càng ngày càng thấp, cho đến khi thể nghe được.

      “Ừ.” Càng thanh lãnh(2) tiếng.

      (2) Thanh lãnh: trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      Ai, viên thịt cũng đòi vui với ˜ Tô San yên lặng than thở trong lòng.

      Nhưng nếu như giờ phút này ngẩng đầu, nhất định có thể thấy ánh mắt Lục Minh Viễn dừng lại người , lại khôi phục lại như phút trước _____

      chút thích, lại kèm theo tia…..dịu dàng ngay cả bản thân cũng nhận thấy được.

      *****

      Bữa cơm này, Tô San cẩn thận tìm từ, hết sức nịnh bợ, cuối cùng làm được cả chủ và khách đều vui.

      Khi tính tiền còn chạy nhanh hơn thỏ, nào có thể đoán được Lục Minh Viễn thanh thản đứng ở bên, căn bản chút ý muốn cướp với .

      Sau khi ra cửa, có tài xế chờ ở nơi đó. Lục Minh Viễn khó có khi lịch mở cửa xe cho Tô San: “ thôi, tiễn về công ty.”

      Tô San nào có nguyện ý cùng chỗ với như cái tủ lạnh bộ này nữa? Tất nhiên liên tiếp khoát khoát tay : “ cần, cần, tôi còn muốn đến gần đây làm ít chuyện.”

      Vẻ mặt của Lục Minh Viễn phai nhạt: “Tùy .” xong, liền muốn đóng cửa lên xe.

      Tô San lại bước xông tới: “Ai, đợi chút, Lục tiên sinh!”

      “Còn có chuyện gì?”

      “Cái đó………Quảng cáo………”

      Ngón út của Lục Minh Viễn khẽ run lên chút, sau đó chính là cười lạnh. Quả nhiên vẫn là vì lợi ích.

      Cho dù bé có nụ cười sạch như vậy, nhìn tới , cũng chỉ có nghĩ tới làm sao có thể từ người tìm được bao nhiêu chỗ tốt mà thôi.

      Nhưng buồn cười là, lại cho là… cho là gặp phải người giống như vậy.

      Lục Minh Viễn chậm rãi thở ra hơi, lần nữa giương mắt nhìn về phía , lần này cũng là hờ hững.

      yên tâm, quảng cáo Yên Bắc của A&E, ai cũng giành được.”

      Tô San lập tức mừng rỡ: “Cám ơn Lục tiên sinh.”

      “Chớ cảm ơn sớm như vậy.” Lục Minh Viễn tiện tay rút tờ ghi chú từ trong xe ra, cúi đầu viết địa chỉ, đưa tới, nhàn nhạt : “Tối nay, hi vọng Catrina tới nơi này tìm tôi.”

      Tô San chỉ cảm thấy máu cũng ngưng trệ lại, căn bản cách nào nhúc nhích.

      Lục Minh Viễn quay mặt sang, nhìn chằm chằm . Đột nhiên, cánh tay dài duỗi ra cái, trực tiếp dán tờ giấy lên túi xách của Tô San, vô cùng ưu nhã cười : “Tôi nghĩ, Tô tiểu thư thông minh, nhất định hiểu. Đúng ?”

      Lời của nhuandong: mọi người đoán đoán , chuyện gì xảy ra tiếp theo? Tô San làm thế nào, có sắc , có ngược ? Hay là chuyện gì khác xảy ra???
      Last edited by a moderator: 15/12/14
      windlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 30: Xem mắt

      Edit: Thiên Kết

      Tô San nhìn thất chiếc xe hơi màu đen mất. vẫn đứng lặng im tại chỗ hồi lâu, mới chậm rãi giơ tay, đem tờ giấy dán túi lột xuống.

      “Ha ha.” cúi đầu, cười nhạt vài tiếng, rất nhanh đem tờ giấy vò thành nắm, hung hăng ném vào thùng rác bên cạnh.

      Tai mắt của Lục Minh Viễn tuyệt đối thể nào biết thân phận của , lại dám đưa ra loại đề nghị mời mọc này, ràng đem A.E để trong mắt. Cái tên đàn ông vô sỉ này.

      Chẳng qua……Ánh mắt chợt tối sầm lại, ta cũng có đủ khả năng để tự cao.

      Điện thoại trong túi xách đột nhiên rung lên, Tô San vội thu lại suy nghĩ, lấy điện thoại ra, chưa nhìn vào màn hình biết là Lâm Duệ.

      “Alo, Lâm Duệ, sao vậy?” cười hỏi, giọng cũng thả lỏng hơn, hoàn toàn nghe ra chút gì khác thường.

      Chân mày Lâm Duệ nhíu chặt lúc này mới thả lỏng: “San San, em sao chứ? Tên Lục Minh Viễn đó làm khó em chứ?”

      “Có nha.” Tô San cố làm ra vẻ ấm ức lầm bầm tiếng, đợi đến khi nghe được giọng khẩn trương của Lâm Duệ mới nhịn được mà bật cười.

      “Ha ha. Chọc thôi……., ta có làm gì hết. Chỉ là muốn em mời ta bữa cơm thôi.”

      “Ừ--“ Lúc này Lâm Duệ mới thở phào cái, giả vờ giận dữ : “Được lắm, đến mà còn dám gạt. Em còn mau về công ty cho . Để xem làm sao mà xử lý em.”

      “Tuân lệnh.” Tô San hì hì đồng ý rồi cúp điện thoại.

      Nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến tiếng bíp bíp, Lâm Duệ mới từ từ đặt điện thoại xuống, nụ cười vui vẻ mặt dần phai nhạt , cuối cùng cũng khôi phục bộ dạng lạnh lùng.

      Con ngươi tĩnh mịch rũ xuống, suy tư lát rồi lấy điện thoại ra lần nữa, tìm số rồi gọi.

      “Hel-lo, buổi chiều có rảnh ? Ra ngoài uống chút .”

      …………….
      %%%%%%

      Khi Tô San trở lại công ty phát Lâm Duệ còn ở đây, trong lòng khỏi có chút mất mắt.

      Tần Trọng lúc này cũng sớm đợi ở tầng hai mươi mốt, khi vừa thấy Tô San xuất liền tới, vội vàng năm lấy hai bả vai : “San San, Tổng giám đốc Lục có làm khó gì em chứ? Lúc ấy em vội vã , lo lăng, vốn là muốn tìm em, nhưng lại bị Tổng giám đốc Lâm cản lại…….”

      Tô San muốn tránh khỏi hai cánh tay của ta, nên lùi về sau bước, trong lòng khỏi thầm than thở. Quả nhiên, lúc đó Lục Minh Viễn làm ra bộ dạng bỉ ổi, làm cho ai cũng có cảm giác bị thiệt thòi. = =

      Ai, đúng. Tâm niệm trong lòng chợt lay động, ngẩng đầu lên hỏi: “ mới cái gì? muốn ra ngoài tìm tôi, nhưng bị Lâm Duệ cản lại?”

      “Đúng vậy.” Tần Trọng khi đến chỗ này hơi tức: “Ạm ta cái gì mà, San San có thể tự mình giải quyết. Em xem, bé như em, ở trong nhà để nuông chiều, tại sao phải chạy ra ngoài nhìn sắc mặt người khác để kiếm sống? Em……….”

      Lời của ta đột nhiên dừng lại, đôi môi vẫn giữ nguyên trạng thái, kinh ngạc nhìn sắc mặt lạnh lùng của Tô san.

      Ánh mắt lạnh lẽo như vậy, trong trí nhớ, ta chưa bao giờ thấy qua.

      “Tiểu sư muội, em làm sao vậy?” ta đưa tay lên vẫy vẫy, rồi nắm lấy cánh tay , nhưng lại ngờ, Tô San chợt hất tay ta ra cái mạnh , dường như khiến cho chân Tần Trọng lảo đảo cái.

      buông ra cho tôi.” Hốc mắt ửng đỏ, lạnh lùng quát: “ người có gia đình như , tại sao lại muốn động tay động chân với tôi? Nếu như lòng, cần gì phải trêu chọc tôi?”

      “Tiểu sư muội…….”

      Trong con ngươi Tôn San xuất hoảng hốt, giống như mới trải qua giấc mộng hoang đường.

      lát sau, khẽ thở hổn hển, giọng : “Xin lỗi, tôi thất lễ………….”

      ngờ, Tần Trọng lại cắt đứt lời của ….., mặt mang theo vẻ kiên định chưa từng có.

      , em cần phải xin lỗi.” ta gian nan gằn từng chữ: “Là lỗi của . Nếu như muốn theo đuổi em, trước tiên phải giải quyết tốt chuyện của mình.”

      , tôi phải……….” Tô San vội vàng muốn giải thích, nhưng Tần Trọng lại lần nữa cắt ngang.

      “Em đừng cái gì nữa ahhhhh…….. hiểu.” ta xong những lời này liền quay người . Được mấy bước rồi xoay người lại, lớn tiếng với Tô san: “Phiền em xin nghỉ phép giúp , buổi chiều có việc cần giải quyết.”

      Tô San mang giày cao gót, muốn đuổi theo cũng nổi, gọi ta nghe, chỉ còn biết đứng bóp trán khóc ra nước mắt.

      Trời ạ, rốt cuộc ta hiểu cái gì?

      ***

      Bạn học Tần Trọng quả nhiên được làm được, cho đến tan làm cũng thấy xuất nữa. Tô San thở dài ra ngoài, cầm điện thoại di động lên, nhìn dãy số

      màn hình. Suy nghĩ mấy lần cũng thể bấm gọi.

      cuối cùng rốt cuộc là muốn gọi cho hay ? Nhưng ngộ nhỡ người ta lại muốn như thế sao? Tự mình đa tình cái gì, đáng ghét quá.

      "San San, lên xe."

      Phía trước chợt có người gọi, Tô San theo bản năng đem điện thoại bỏ vào trong túi, lần theo phương hướng của tiếng gọi mà quay lại, Lâm Duệ ngồi trong xe của mình đợi ở cổng công ty.

      Ngay trước mặt nhân viên, Lâm Duệ mỉm cười bước xuống xe tự mình mở cửa xe cho Tô San: " thôi, ba mẹ bảo chúng ta về nhà ăn cơm."

      Trai tài sắc, đôi trời sinh đứng ở đây giống như cảnh tuyệt đẹp làm cho người đường nhịn được mà ngoái đầu nhìn.

      Xung quanh vang lên tiếng bàn tán.

      "Tổng giám gốc Lâm cùng Tô San em sao? Tôi thấy giống như vợ chồng ấy."

      "Ai biết được. Tôi cũng mới với , Tổng giám đốc Lâm cùng Tô San là em cùng cha mẹ. Mối quan hệ này, quá phức tạp."

      "Hả? Vậy có phải tương lai Tô San trở thành bà chủ của chúng ta?"

      Nghe những lời bàn tán này, nụ cười môi Lâm Duệ càng sâu hơn, nhưng sắc mặt của Tô San càng lúc càng khó coi. Khi Lâm Duệ để ý thấy liền giống như có điều gì đó suy nghĩ.

      Vừa lên xe, Tô San liền hỏi: "Chú Lâm xuất viện? Sao em lại biết?"

      Lâm Duệ vừa lái xe, vừa trả lời: "Chưa xuất viện. Chỉ là xin phép bác sỹ về nhà ăn bữa cơm."

      Trong lòng Tô San khỏi hoảng sợ: "Chú ấy... Tại sao lại đột nhiên muốn về nhà ăn cơm? Còn gọi hai người chúng ta trở về?"

      Lâm Duệ nhìn cái, từ từ vươn tay ra nắm lấy tay . Bàn tay vô cùng lạnh, làm cho bất giác nhíu mày.

      "Đừng lo lắng, tất cả ." trấn an : "Nếu như ba biết mối quan hệ của chúng ta cũng có gì. cho bọn họ hiểu."

      Tô San cúi đầu, im lặng. Lâm Duệ thấy vậy cũng nhíu mi.

      ***

      "Chú Lâm, mẹ, chúng con về." Tô San vừa vào cổng chính làm ra bộ dạng chú chim , vui sướng chạy vào trong nhà, mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ.

      Cho dù là ai cũng thể tượng tượng được, chỉ chút trước, khi còn ngồi xe, khuôn mặt tràn đầy vẻ trầm tư.

      Lâm Duệ phát muốn chạy về phía trước con ngươi tối sầm lại, rồi cũng chạy theo . Bàn tay vẫn như cũ kéo lại.

      Từ ngoài cổng vào đến trong đại sảnh, bàn tay kia càng ngày càng gấp, trong lòng Tô San cũng trở nên gấp gáp, muốn đưa tay hất tay ra. Hạ Tâm Di mặc bộ sườn xám màu xanh nhạt, vô cùng ưu nha từ trong nhà chậm rãi bước ra.

      "Các con về?" Bà cười nhàng tới.

      Ánh mắt Lâm Duệ thoáng vẻ lạnh lùng, nhưng ngay sau đó liền coi như có gì mà theo.

      Vừa vào phòng ăn, liền thấy Lâm Gia Thịnh ngồi ngay ngắn ở chỗ chủ vị, thân thể mặc dù gầy ít, nhưng tinh thần cũng tệ lắm.

      "Chú Lâm." Tô San gọi lớn tiếng, chạy nhanh mấy bước tiến tới, ôm lấy cổ Lâm Gia Thịnh, làm nũng : "Chú sao. tốt. theo con qua bên kia thử thịt bò bít tết mới nướng, có được ?"

      Hạ Tâm Di bất đắc dĩ tới, đem Tô San ở bên cạnh Lâm Gia Thịnh kéo ra trách mắng: "Con bao nhiêu tuổi rồi? Còn quấn người lớn như vậy nữa."

      Tô San làm bộ dạng uất ức hừ hừ : "Mặc kệ, mặc kệ, chú Lâm chú theo con ."

      "Được, được, chú Lâm ăn thịt bò bít tết với con." Lâm Gia Thịnh đau lòng, vội vàng dụ dỗ Tô San, rồi quay đầu về phía Hạ Tâm Di trách mắng: "Con có bao nhiêu tuổi cũng vẫn là bé, em làm gì vậy?"

      "San San chính là vì chiều mà hư." Hạ Tâm Di giả vờ giận dỗi, Lâm Gia Thịnh chỉ cười cười.

      Trước mắt màn gia đình hạnh phúc, Lâm Duệ bị tổn thương. đứng im lặng bên, cũng giống như người giúp việc, lên tiếng nhìn nhà ba người đoàn tụ, trong lòng vô cùng khó chịu.

      Cũng may mắn, cũng sớm quen.

      Sau khi ngồi xuống, Lâm Gia Thịnh hỏi vấn đề ông vẫn luôn quan tâm nhất: "Nghe công ty mình thắng trong kiện Thiên tai miền Bắc?"

      "Dạ đúng." Tô San gật đầu cười cái: "Đều là công lao của Tần Trọng. Con muốn thăng chức cho ta, chú em có thể ?"

      Lâm Gia Thịnh thương nhìn : "A.E do con làm chủ, con muốn sao cứ làm như vậy ."

      Lời này vừa ra, trong phòng đột nhiên im lặng. Tô San lo lắng nhìn Lâm Duệ, lại thấy Lâm Duệ để ý liền : "Được, cháu trở về sắp xếp."

      Mọi người mỗi người lại câu, Hạ Tâm Di giống như vô ý nhìn bên cạnh Lâm Gia Thịnh cái. Lâm Gia Thịnh lập tức ho mấy tiếng, đảo mắt nhìn về phía Tô San hỏi: "Đúng rồi, San San gần đây con có người chưa?"

      Tô San ngừng ăn cơm bỗng dừng lại: "Cháu..."

      Lâm Gia Thịnh đặt đôi đũa trong tay xuống, nhàn nhạt : "Nếu có, chú giới thiệu cho mấy đứa bé con của bạn, như thế nào?"
      Last edited: 18/12/14
      windlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [ đại] Sói tài - Phúc Tiểu Thanh
      CHƯƠNG 31: Quỳ

      Edit: Thiên Kết

      Tô San mím chặt môi, im lặng lên tiếng, theo bản năng siết chặt cái ly trong tay. Nhịp tim dần dần đập nhanh, lòng bàn tay cũng toát ra tầng mồ hôi mỏng.

      phân vân xem rốt cuộc có nên ra hay , chợt cảm thấy bàn tay trở nên ấm áp.

      Lâm Duệ nắm chặt tay Tô San, vẻ mặt bình tĩnh, chuyện cùng với Lâm Gia Thịnh cùng Hạ Tâm Di: “Cha, dì Hạ, con cùng với Tô San hẹn hò.”

      “Cái…….cái gì?” Lâm Gia Thịnh vô cùng giận dữ, vỗ bàn: “Mày thể bỏ qua cho San San sao? Nhất định phải kéo con bé vào những chuyện này sao?”

      Mắt Lâm Duệ nhắm hờ, nhàn nhạt : “Cha, con nghĩ hình như cha đnag hiểu lầm. Con ở cùng chỗ với San San chỉ bởi vì con thích ấy, có liên quan gì tới người khác.”

      “Cậu cậu thích con bé?” Hạ Tâm Di bưng chén canh nóng hổi tay, thổi thổi, khói trắng bay lên làm cho vẻ mặt bà lúc này có chút mông lung.

      Sau đó chỉ nghe thấy tiếng bà cười khẽ rồi : “Là chuyện lúc nào? Bốn năm trước sao?”

      mặt Lâm Duệ thoáng qua vẻ tối tăm. Vẻ mặt lạnh lùng : “Dì Hạ, cháu nghiêm túc. Về phần chuyện bốn năm trước….Cháu rất xin lỗi, hi vọng dì có thể tha thứ cho hồ đồ lúc đó của cháu.”

      ra là nhất thời hồ đồ à…….” Hạ Tâm Di nhàng buông chén xuống, đột nhiên nâng tầm mắt lên, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng về phía Lâm Duệ: “A Duệ, cùng ta vào trong này chút.”

      “Mẹ.” Lâm Duệ còn chưa có trả lời, Tô San khẩn trương đứng lên.

      biết , mẹ mình còn lâu mới nhu nhược như vẻ mặt bên ngoài.

      Làm người vợ của chiến sĩ cảnh sát đắc tội với biết bao tên trùng trong giới hắc đạo, muốn bảo vệ bản thân cùng con an toàn, có mấy người bình thường có thể làm được.

      Lâm Duệ vỗ vỗ tay Tô San trấn an, giọng : “Yên tâm, có chuyện gì đâu.”

      Ánh mắt hướng về phía Hạ Tâm Di khẽ cười : “Dì Hạ luôn là người hiểu cháu nhất, phải sao?” Giọng lạnh lùng, giống như nhắc nhở.
      Trong mắt Hạ Tâm Di chợt lóe lên gì đó, nhưng ngay lúc sau lại dịu dàng mà cười: “Đúng, San San con còn sợ mẹ ăn thịt A Duệ sao?”

      Hai người trước sau lên lầu. Vào tới thư phòng, Lâm Duệ cũng chủ động đóng chặt cửa lại, lại tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới thấy năm ba người giúp việc quét dọn sân vườn.

      quay đầu lại, môi mỏng thốt lên câu: “Dì Hạ, muốn kéo rừm cửa sổ sao?”

      Đối với khiêu khích này, Hạ Tâm Di lại bình tĩnh trả lời: “Tùy cậu.”

      ‘Roạt roạt’ tiếng, trong phòng trở nên tối xuống. Lâm Duệ tự nhiên tựa vào cạnh bàn, đưa tay ôm ngực : “Dì Hạ, chúng ta thẳng ra , dì muốn như thế nào mới đồng ý đẻ cho San San qua lại với tôi?”

      Hạ Tâm Di nhìn , im lặng lúc lâu, rồi chợt xoay mặt cười.

      “A Duệ, San San là đứa con duy nhất của tôi, là chỗ dựa dẫm nửa đời sau cảu tôi. Cậu cảm thấy cậu có thể lấy cái gì để đoạt lấy nửa đời sau của tôi?”

      Môi mỏng của Lâm Duệ gắt gao mím lại, đôi mắt trầm tĩnh như nước hồ, lạnh như băng.

      “Dì Hạ, xin dì hãy tin tưởng tôi. Tôi muốn cướp San San của dì, càng nghĩ làm hại ấy. Tôi chỉ hi vọng, mình có thể danh chính ngôn thuận đứng ở bên cạnh ấy, chăm sóc tốt cho ấy, bồi thường cho ấy……..”

      cần.” Lâm Duệ còn chưa xong bị Hạ Tâm Di cự tuyệt.

      Vầng trán bà nhíu lại nhuộm vẻ mệt mỏi, thở dài : “Có lẽ lần này cậu chính xác là có ác ý, nhưng tôi vẫn có dũng khí, giao con cho người đàn ông từng thiếu chút nữa giết chết nó.”
      “Ta hiểu , đối với chuyện bốn năm trước, cậu nhất định từng hối hận, thậm chí có chút đa lòng. Vì vậy mới có thể muốn dùng phương thức này để bồi thường San San.”

      “Nhưng là, cậu có từng nghĩ tới, mặc kệ là hối hận hay đau lòng, đều đủ để vực lại gia đình. Cho nên, cần, cần.”

      “San San rất kiên cường, cho dù có cậu, con bé cũng có thể sống rất tốt. Nếu như cậu muốn bồi thường cho nó, hãy làm người trai tốt, lấy thân phận trai mà chăm sóc con bé thôi.”

      Hạ Tâm Di từ từ qua, vươn tay chạm vào đầu Lâm Duệ, dịu dàng : “Đây là với thân phận người mẹ, tôi cầu xin cậu. Cậu có thể đồng ý với tôi ?”

      Lâm Duệ cúi thấp đầu, trả lời.

      Ở trong căn phòng ánh sáng lờ mờ, vẻ mặt lạnh nhạt của làm cho người khác biết suy nghĩ gì. Mà Hạ Tâm Di cũng ép buộc , chỉ nhàng vuốt ve tóc .

      biết trải qua bao lâu, Lâm Duệ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Hạ Tâm Di, đối với ánh mắt mong đợi của bà, khẽ mỉm cười : “ xin lỗi, bác , tôi thể.”

      Giờ khắc này, thay đổi cách xưng hô.

      còn là con chồng của Hạ Tâm Di, còn là của Tô San, chỉ là ….người Tô San, hơn nữa cũng hi vọng lấy được Tô San.

      Ngay sau đó, chính là ‘xoạt xoạt’ tiếng.

      Tiếng động này vang lên, dường như đánh thẳng vào trong lòng Hạ Tâm Di.
      Bà ngạc nhiên trợn to cặp mắt, thể tin lùi về sau bước, trong mắt………..Hình bóng người đàn ông quỳ gối xuống dưới đất……..

      Đứa bé ngang ngược năm đó, vậy mà lúc này lại quỳ gối dưới chân bà, ánh mắt chuyên chú mà thành khẩn, như muốn làm bà động lòng.

      “Bất luận người có tin hay , tôi đều muốn cho , tôi Tô San, rất nhiều năm rồi, sớm còn nằm trong tưởng tượng của người.”

      “Ban đầu tôi làm tổn thương ấy, phải

      bởi vì tôi hận ấy, mà vì tôi ấy. Tôi hận tôi ấy.”

      “Tôi vốn cho là, loại tình cảm này biến mất khi Tô San biến mất, nhưng mà…” Cổ họng Lâm Duệ nghẹn ngào: “Nhưng mà tôi sai lầm rồi.”

      Đúng, sai lầm rồi. Mất Tô San nỗi đau đó sinh mạng thể chịu đựng nổi.

      khẽ cúi người, tư thế mặc dù hèn mọn nhưng giọng vẫn vang vang có lực.

      “Làm ơn cho tôi cơ hội, tôi xin lấy sinh mạng ra thề, người vĩnh viễn bây giờ hối hận với lựa chọn hôm nay.”

      Hạ Tâm Di há mồm muốn , nhưng lại thể gì. Đúng lúc giằng co Lâm Gia Thịnh lại nhấc chân phá cửa mà vào.

      “Lâm Duệ, mày cũng cần coi ai cũng là kẻ ngu. Trong lòng mày tính toán gì, cho là tao biết sao?” trán ông nổi đầy gân xanh, bởi vì tức giận mà mặt cũng đỏ lên.

      “Nam tử hán đại trượng phu, muốn tranh giành cái gì, cũng phải dựa vào hai bàn tay mình. có việc gì đừng học những trò bỉ ổi của mẹ mày.” Lâm Gia Thịnh càng càng giận, cuối cùng bước nhanh tới, cước đá thẳng vào ngực Lâm Duệ.

      Hạ Tâm Di nhìn thấy tình hình ổn, vội vàng đem Lâm Gia Thịnh ôm lại, kéo về sau mấy bước: “Gia Thịnh, bình tĩnh chút, con trẻ có gì đúng, từ từ dạy dỗ là được, tại sao có thể động chân động tay như vậy?”

      “Em buông ra. Hôm nay nhất định phải đánh chết tên nghịch tử này. Nếu San San sớm bị nó hại chết.”

      Lâm Gia Thịnh cố hết sức thoát khỏi Hạ Tâm Di, nhưng lại dám dùng quá nhiều sức, nên chỉ đành dùng đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm Lâm Duệ, làm như hận ăn tươi nuốt sống được .

      Lâm Duệ lẳng lặng quỳ gối, nhìn Lâm Gia Thịnh cùng Hạ Tâm Di giằng co, mặt vẫn là nụ cười, giống như thưởng thức màn kịch vui.

      Lâm Gia Thịnh nhìn thấy càng tức giận, vơ tay nắm lấy đèn bàn ném vào đầu .

      “Xoảng” tiếng vang lớn, máu chảy dài khuôn mặt Lâm Duệ. Đèn thủy tinh nát vụn dưới đất.

      Hạ Tâm Di sợ ngây người, cũng dám chần chờ mà nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Gia Thịnh, quay đầu về phía Lâm Duệ, la lớn: “Còn mau ra ngoài. nhanh lên.”

      Dưới thúc giục của Hạ Tâm Di, Lâm Duệ rốt cuộc cũng chậm rãi đứng dậy, chú ý sờ sờ lỗ tai của mình, đầu ngón tay đỏ thẫm máu.

      Nhìn bàn tay đỏ máu, nụ cười bên môi càng rực rỡ.

      Bầu khí yên lặng kì quái làm cho Lâm Gia Thịnh cùng Hạ Tâm Di hẹn mà cũng dừng động tác, đồng loạt nhìn về phía Lâm Duệ.

      Chỉ nghe thấy giọng cười : “Cha, người cũng nên đem người khác biến thành người ngu. Người tôi muốn lợi dụng Tô San, vậy xin hỏi người, người thương Tô San có mấy phần lòng?”

      Ánh mắt Lâm Duệ lại nhàn nhạt di chuyển về phía Hạ Tâm Di: “Còn bà nữa, mẹ kế vĩ đại của tôi, bà đối xử tốt với tôi, có mấy phần là lòng?”

      Im lặng, im lặng…

      Lâm Duệ lùi về sau bước chợt cười to lên, nụ cười như kiềm chế được.

      Tình cảm trong nhà giàu, cho tới bây giờ cũng toàn là giả dối. Cái gọi là lòng, chỉ là câu chuyện cười mà thôi.

      Cũng may là, San San của vẫn luôn trong sáng như vậy, giống như ánh trăng, làm cho cuộc sống ảm đạm của thêm phần tươi sáng.

      Lâm Duệ xoay người ra cửa, tìm ánh trăng của mình.

      Xích đu trúc, Tô San ôm gối ngồi đó, kinh ngạc nhìn chằm chằm điện thoại ở trong tay. Có tin nhắn mới đến từ số điện thoại xa lạ mà biết.

      -- Lục Minh Viễn.

      cần tới tìm tôi.” ta viết như vậy.

      Tô San chậm rãi đem điện thoại bỏ vào trong túi, ánh hoàng hôn đỏ cả chân trời, thở dài hơi, cảm thấy trong đầu vô cùng hỗn độn, giống như trước mắt có cuộn chỉ len, càng lăn càng lớn, đầu mối ngày càng nhiều, nhưng vẫn mãi tìm ra được.

      “San San.” Sau lưng bỗng có người gọi , Tô San quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Duệ đứng thẳng người dưới gốc cây cổ thụ.

      cười, vẻ mặt trở nên nhu hòa, lo lắng hỏi: “Sao vậy? có gì chứ?”

      Lâm Duệ theo bản năng nghiêng người, để cho Tô San thấy bên tai bị thương của mình, nửa đùa nửa : “Còn có thể xảy cái gì? Cũng chỉ là sợ ăn hiếp em thôi.”

      tiến lên nắm lấy tay Tô San, mặt mũi dịu dàng : “Nhưng mà, thời gian làm bọn họ thay đổi suy nghĩ.”

      Tô San khéo léo gật đầu : “Ừ, vậy chúng ta được rồi chứ?”

      Vừa đúng lúc này, quản gia Tề bước tới khom người : “Tiểu thư, xe chuẩn bị xong, ngay sao?”

      Vẻ mặt Tô San vui vẻ: “ cần, cháu nữa.”

      Chú Tề thoáng ngẩn ra, ngay sau đó liền đáp ứng: “Đúng rồi.”

      Chỉ có Lâm Duệ từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt đứng bên, khóe miệng lên nụ cười như cười. Giống như mặc kệ Tô San vừa muốn đâu, rồi vì sao lại , nhưng cũng đều nằm trong tầm kiểm soát của
      Last edited by a moderator: 7/1/15
      windlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 32: Nếu như mà em muốn giúp em đối phó với Lâm Duệ sao?


      Edit: Thiên Kết


      “Hả?” Dưới chân Tô san lảo đảo cái, thiếu chút nữa ngã từ cầu thang xuống. may Lâm Duệ nhanh tay lẹ mắt kéo cánh tay của lại.


      vừa bực mình vừa buồn cười nhìn , bất đắc dĩ hỏi: “Em khẩn trương làm cái gì? cũng muốn ở lại nhà em. phải Trương Tử Nam giúp thuê căn hộ sát vách của em sao? Lát nữa qua đó ở.”


      “Hô………..” Tô San lúc này mới hết cảm thấy lúng túng, tức giận lườm : “Người lớn rồi, mà lời cũng ràng.”


      Lâm Duệ nhận lấy chìa khóa của Tô San giúp mở cửa, giọng vẫn bình thường: “Khi còn bé phải chúng ta vẫn ở chung chỗ sao? Ngay cả mấy ngày trước, em còn ngủ ở trong phòng của , tối nay muốn ở nhà của em đêm, có gì mà phải gấp?”


      sải bước vào, Tô San vẫn còn á khẩu trả lời được đứng ở ngoài cửa, cực kỳ tự nhiên khoát tay : “Đừng khách sao, cứ tự nhiên .”


      “Oh, cảm ơn.” Tô San đáp theo bản năng. Lời vừa ra khỏi miệng lại có cảm giác đúng, vội vọt vào trong nhà, trừng mắt giơ quả đấm , giận dữ : “Phi. Đây là nhà em.”


      Lâm Duệ ôm cổ , phì cười.


      Ánh đèn trong phòng khách vô cùng như hòa, tay Lâm Duệ cầm quyển sách, nhưng đầu óc lại tập trung vào nó.


      nhìn mèo nằm co rúc ghế salon màu trắng ngà, trước ngực ôm cái laptop màu đỏ nho , thỉnh thoảng khẽ cau mày, làm cho người ta nhịn được muốn bước lên dùng môi an ủi phiền não của .


      Lâm Duệ nghĩ như vậy, liền làm như vậy. đứng lên, từ từ qua, cúi eo xuống, hai tay đặt hai bên thân thể Tô San, đem những nụ hôn nho rải xuống, trán , gò mà trắng mịn của , còn có chiếc cổ thon dài của ……


      Nhiệt độ trong phòng từ từ lên cao, Tô San tự chủ ngẩng đầu lên, mắt khẽ nhắm, hàng lông mi dày đẹp như cánh bướm, bởi vì khẩn trương mà tự giác run rẩy, làm cho người ta càng sinh lòng thương.


      Lâm Duệ ngồi xuống, nương theo thân thể , vươn tay, nhàng vuốt ve sau lưng cái, cố gắng làm cho tỉnh táo lại.


      “Đừng sợ……..” Lâm Duệ lên tiếng giọng trở nên khàn khàn nhuốm dục vọng, trong lòng giống như có ngàn vạn con kiến bò qua, có chút ngứa, nhưng lại biết phải gãi chỗ nào.


      khí lúc này càng trở nên kiều diễm, khả năng kiềm chế của hai người ở thời điểm này sắp sụp đổ, chợt, hồi chuông điện thoại chói tai vang lên.


      Hai người vốn muốn để ý tới, nhưng người gọi điện thoại cũng là người kiên trì, tiếng chuông reo biết bao nhiêu lần.


      “Shit!” Cuối cùng Lâm Duệ cũng chịu nổi, buông Tô San thở gấp dứt ra, cắn răng hung hăng đấm xuống ghế salon, bộ mặt vô cùng ảo não.


      Trong trí nhớ, Tô san còn chưa bao giờ thấy bộ dạng luống cuống như vậy, lập tức trở nên xấu hổ để ý tới mà cười khanh khách.


      Lâm Duệ lườm cái: “Em cười , đợt lát nữa cho em đẹp mặt.” Dứt lời, liền hơi xoay người, lấy điện thoại từ trong túi ra.


      Mắt nhìn về phía màn hình, cái tên hiển thị màn hình làm cho vẻ mặt cứng ngắc lại. theo bản năng nhìn Tô San cái, trong ánh mắt kia………. khỏi mang theo vài tâm tư.


      Tô San bối rối, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Lâm Duệ đứng lên về phía ban công, thậm chí còn cố tình đóng cửa lại, sau đó mới nhận điện thoại.

      Trong lòng Tô San có chút cảm giác gọi tên được, đây là điện thoại của ai? Tại sao Lam Duệ lại cố tình tránh ?


      Bên này, Lâm Duệ ở ban công vẻ mặt cũng nặng nề.


      “Cậu cái gì? Giá cổ phiếu thế nhưng lại ổn định? Sao lại có thể, Lâm thị ràng còn dư vốn lưu động………”


      “ARS? Cậu chắc chắn chứ? Được, chúng ta xem chút.”


      Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt trầm, ôm vai đứng tựa vào lan can, con mắt đen sâu thẳm hơn so với màn đêm. Nghĩ đến thái độ của Lâm Gia Thịnh đối với Tô San ban ngày, cảm cảm giác, thể đợi thêm được nữa.


      Xoay người trở về phòng, do dự chút, với Tô San: “San San, có thể dùng máy tính của em ?”


      “Hả? Có thể nha.” Vẻ mặt Tô San tươi cười, sắc mặt nhìn ra được chút nào vui. dẫn Lâm Duệ vào thư phòng: “Ừ, dùng tạm máy tính để bàn nha.” xong, liền chủ động ra cửa.


      Lâm Duệ nhìn cánh cửa khép lại trước mặt, mất hồn trong



      chốc lát rồi thở dài.

      Mở máy tính lên, lên mạng, đến biểu đồ ARS. Chờ sau khi số liệu được phân tích, sau đó mới quyết định cho bọn họ biết cũng qua hơn hai miếng.

      Lâm Duệ lúc này tỉ mỉ đem tất cả đồ dùng mình dùng dọn dẹp , lúc này mới tắt máy, đứng lên, xoa xoa bả vai cứng ngắc rồi ra cửa.

      Tô San nhìn thấy ra, cũng hỏi cái gì, chỉ cười cười đưa cho ly sữa tươi pha mật ong: "Uống chút cho dễ ngủ."

      Lâm Duệ cầm lấy, uống vài hớp, chỉ cảm thấy từ dạ dày đến tâm hồn đều ấm áp.

      Nhìn thấy thời gian cũng còn sớm, để ly xuống, nhàng ôm lấy Tô San: "Được rồi, quấy rầy em nữa, ngủ sớm chút ."

      "Ừ." Tô San tiễn ra cửa, mặt biểu gì.

      Nhìn thấy bộ dạng hiền thục của , Lâm Duệ khỏi cảm thấy có cái gì đó đúng, giống như chỗ nào đó vượt khỏi tầm kiểm soát của .

      chân bước ra khỏi cửa nhà Tô San, muốn gì đó, nhưng lại thôi.

      Mãi cho đến khi tiếng bước chân của Lâm Duệ còn nghe được nữa, Tô San mới chậm rãi đóng cửa lại.

      dựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo, nụ cười vô tư của cũng từ từ biến mất, thay vào đó là khuôn mặt tràn đầy lạnh lẽo cùng suy nghĩ.

      Chợt trong mắt lóe lên, bước nhanh về phía thư phòng, mở máy tính lên, vội vàng tìm ở trong phần lịch sử.

      Nhưng có gì cả. Trong máy tính hề có bất kỳ cái gì, cũng có bất kỳ ghi chép lạ nào.

      chán nản ngồi trong chiếc ghế rộng rãi. thể nào, nhất định là giấu diếm cái gì đó nhưng phải làm sao mới có thể tra ra, rốt cuộc xóa những cái gì?

      Mười giờ tối Tần Trọng nhận được điện thoại của Tô San. Giọng của rất , mang theo chút sợ hãi cùng bất lực, giống như ở trong rừng cây hoang vu, khắp nơi đều bế tắc.

      "Tần Trọng, .... tại có rảnh ? Có thể tới đây chút ?"

      Buổi chiều Tần Trọng mới cãi nhau trận với Tần Như Huyên, lúc này ở khách sạn, nghe thấy giọng của Tô San có gì đó đúng, lập tức do dự, hỏi địa chỉ liền chạy tới.

      "Leng keng." Chuông cửa vang lên.

      Tô San bước nhanh ra mở cửa cho Tần Trọng vào.

      mặt là vẻ tái nhợt: " xin lỗi, trễ như vậy còn làm phiền tới đây, chỉ là.... Em biết còn có thể tìm ai nữa..."

      " sao." Tần Trọng suy nghĩ đáp: "Chỉ cần có thể giúp em tay, em cứ , nếu như làm được, giúp em tìm người khác. Em đừng có gấp, được ?"

      Tô San cắn môi, tròng mắt mở to hỏi: "Nêu như em muốn giúp em điều tra Lâm Duệ, có đồng ý ?"

      Tần Trọng sửng sốt, sau đó cười: "Nếu như ta là kẻ thù của em, như vậy cần nghi ngờ, ta cũng là kẻ thù của ."

      Tô San vội ngẩng đầu cái, kinh ngạc nhìn người đàn ông ở trước mặt, đáy mắt lên cảm giác chua xót, trong cổ họng giống như mắc nghẹn gì đó nên lời.

      nghĩ tới, vào giờ phút này, có chỗ dựa, bất kể là kẻ nào cũng dám tin tưởng.

      " theo em." Tô San kéo tay Tần Trọng, dẫn ta tới thư phòng, chỉ vào máy tính: "Em muốn giúp em khôi phục lại dữ liệu của khoảng nửa tiếng trước."

      Tần Trọng hỏi là dữ liệu gì, thậm chí cả nguyên nhân cũng hỏi, lập tức nghe lời ngồi vào bàn máy tính, đem áo khoác người cởi xuống ném mặt đất. Năm ngón tay thon dài, thuần thục di chuyển bàn phím.

      "Em đụng vào máy này chưa?" ta trầm giọng hỏi.

      " có, em chưa động vào cái gì cả." Tô San lập tức đáp.

      Thời gian thấm thoát trôi qua, tiếng gõ bàn phím có ngừng lại, sắc mặt Tần Trọng càng trở nên nghiêm trọng.

      thanh gõ bàn phím làm trong Tô San bất an chợt bình tĩnh lại.

      Ít nhất, dưới tình huống như này, cũng phải mình đối phó.

      Thấy trán Tần Trọng toát đầy mồ hôi, Tô San xoay người rút khăn giấy, nhàng lau cho ta. Ai ngờ, khi khăn giấy mới chạm vào trán ta, Tần Trọng chợt vỗ bàn cái, cười : "Được rồi."

      ''Xong rồi?" Hai mắt Tô San tỏa sáng, lập tức nhìn vào màn hình.

      "Ừ." Tần Trọng vui mừng gật đầu cái, lúc này vẻ mặt chợt biến đổi: "Tại sao ở đây lại có mật mã..." ta nguyền rủa mấy câu, sau đó lại tập trung phá giải mật mã.

      Thử mấy lần được, Tần Trọng chau mày, chợt nghe thấy Tô San ở bên cạnh lên tiếng: "Thử ngày sinh của em xem sao."

      Tần Trọng liếc nhìn Tô San, vẻ mặt có chút phức tạp, gật đầu cái, gõ ngày sinh Tô San vào rồi Enter.

      Hai giây ngắn ngủi, ta tự chủ mà nín thở, biết bản thân mình khẩn trương cái gì.

      "Đốt" tiếng, hệ thống nhắc sai mật khẩu lần nữa. Trần Trọng thở phào cái, theo bản năng nhìn Tô San, vậy mà nét mặt Tô San có xuất vẻ thất vọng tương tự.
      Last edited by a moderator: 7/1/15
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :