1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sói tài gái sắc - Phúc Tiểu Thanh (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18 (2)

      [*] Trong công loạn thành đoàn, tất cả mọi người thấy Lâm Duệ máu me khắp người bị đặt lên xe cứu thương mà Lâm Gia Thịnh cũng dưỡng bệnh ở bệnh viện. Mấy vị tổng ban đầu bị Lâm Duệ chèn ép đều rục rịch ngóc đầu dậy.

      Trương Tử Nam mình đứng ở bên ngoài phòng họp, nhìn chằm chằm mấy đổng mặt mũi trầm tĩnh như nước nhưng hô hấp bắt đầu dồn dập, răng ngừng chạm vào nhau. Thời tiết tháng mười phía sau lưng bị mồ hôi thấm ướt.

      "A&E là công ty gia tộc của nhà họ Lâm, hôm nay người nhà họ Lâm ở đây, các vị đổng tự tiện mở cuộc họp hội đồng quản trị khẩn cấp, hình như thích hợp cho lắm."

      Vương đổng vóc người tròn như quả cầu, cười mị mị, mắt gần như bị che kín, chuyện cũng khéo làm cho người ta bắt được nhược điểm.

      "Ai, trợ lý Trương, cậu đừng khẩn trương như vậy, cũng phải là chúng tôi muốn đoạt quyền, nhưng mà chỉ muốn nghĩ thay mặt tổng giám đốc, tạm thời tiếp quản công ty."

      Ông ta ý vị cười: "Hơn nữa, nếu A&E còn có phó tổng quản lý hoặc là có thể có người nhà họ Lâm, mấy lão già như chúng tôi cũng cần gì quan tâm đến?"

      "Các ông có đúng hay ?" Vương đổng quay đầu lại hỏi, lập tức đưa tới mấy tiếng phụ họa của các vị đổng khác.

      Trương Tử Nam căn răng nghiến lợi, nhưng thể nào cãi lại.

      thực tế, chính xác là Lâm Duệ lấy biện pháp cứng rắn thừa dịp Lâm Gia Thịnh ngã bệnh đoạt quyền cao tước mất mấy chức phó Tổng giám đốc để củng cố địa vị. Hôm nay phải là tự mua dây buộc mình hay sao?

      "Ai nhà họ Lâm có ai nữa?"

      Cục diện hết sức căng thẳng, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng cười dễ nghe như chuông bạc. Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Tô San mặc bộ da màu nâu nhạt của cỏ, mái tóc quăn xinh đẹp, được cố định lại bởi vương miệng chói mắt, ngón tay trỏ mảnh khảnh đeo chiếc nhẫn kim cương tinh xảo. Cao quý, ưu nhã, xinh đẹp quả giống như búp bê thủy tinh được trưng bày ở bảo tàng cổ kính.

      Hơn nữa phía sau còn có hai người theo, vừa nhìn liền biết là vệ sĩ của nhà họ Lâm được huấn luyện nghiêm chỉnh, thân thể to lớn giống gấu, đứng thẳng ở sau lưng Tô San, làm cho người ta nhìn cũng cảm thấy tâm can rung động.

      " là..." Vương đổng nheo mắt, quả dám nhận thức: " là Tô San bộ phận quảng cáo?"

      Tô San dương môi coi như thừa nhận.

      đối diện tuy tuổi, đáng giận là thể khinh thường. Vương đổng khỏi cảm thấy có chút chột dạ.

      Ông ta ưỡn ngực, mặt băng lại : "Nơi này là nơi các đổng chuyện, viên chức như ở bộ phận quảng cáo có quyền gì mà chen miệng vào? , làm công việc của !"

      "Ai!" Tô San giơ tay lên ngăn hai người sau lưng muốn tiến lên, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, được Trương Tử Nam cung kính mời vào phòng họp, tới trước ghế ngồi tượng trưng cho thân phận chủ tịch, tự nhiên cười tiếng với mọi người ở bên ngoài.

      "Tôi nghĩ, tất yếu tôi phải giới thiệu chút về thân phận khác của mình rồi."

      "Tôi tên là Tô San, mẹ là Hạ Tâm Di - trong những đổng của công ty, cha là..." khẽ dừng lại chút, chậm rãi thu hồi nụ cười mặt, lạnh nhạt mà xa cách từng chữ từng chữ : " tại đảm nhiệm chức chủ tịch - Lâm Gia Thịnh."

      "Lạch cạch!" Tài liệu trong tay Tần Trọng rơi xuống đất, ở nơi hoàn toàn yên tĩnh này, có vẻ rất đột ngột.

      Tô San theo tiếng động quay đầu lại, xa cách nhìn cái. Nhưng tầm mắt của chỉ dừng lại giây, thậm chí là tới giây liền quay trở lại.
      Last edited by a moderator: 15/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 19: Ai cũng có bí mật……….

      Edit: Thiên Kết

      Tần Trọng cảm thấy có cỗ khí trong phổi ngừng muốn lên, nếu như phải bởi vì ở chỗ này có quá nhiều người, ta quả muốn tự tay tát mình cái.

      Lúc còn thanh niên ta lấy hết tâm cơ ra để dụ dỗ bà mẹ có con, mà thiên kim tiểu thư ở bên cạnh ta cần, rốt cuộc ta là vì cái gì, là vì cái gì?!

      Mà ở bên này, Vương đổng cũng hối hận vô cùng, cơ hội ngàn năm thuở, hai vị gia chủ của A.E đồng thời bị bệnh, mà muốn ông ta buông tha, làm sao mà ông ta có thể cam tâm?

      Ông ta nghiêm mặt dẫn mấy vị giám đốc cùng nhau vào phòng họp, cùng với Tô San giằng co.

      ra là Tô tiểu thư, trước kia đúng là chúng tôi có mắt mà thấy núi thái sơn rồi.” Bề ngoài ông ta ra vẻ cười dღđ☆L☆qღđ vui vẻ nhưng trong lòng , vô cùng cường điệu chữ ‘Tô’, ràng có ý cố tình gây .

      “Bây giờ biết cũng muốn.” Tô San nhíu mày: “Có thể vì Vương đổng mà phân ưu cũng là vinh hạnh của tôi đây.”

      “Phân ưu? Phân ưu cái gì?” Vương đổng vẫn chưa từ bỏ ý định giả ngu.

      phải muốn tìm người có tài của nhà họ Lâm sao?” Gương mặt tinh xảo của Tô San khẽ nâng lên, giống như Vương đổng cố gắng lên giọng tỏ vẻ khoa khoang, mà giống như mang theo ý vị thương hại.

      Mặt mũi lạnh nhạt : “Tôi cùng với Lâm Duệ cùng là trong hai người thừa kế A.E. Hôm nay ấy có ở đây, tất nhiên đây chính là chuyện của tôi rồi.”

      “Vương đổng nghẹn họng, sau đó quay mặt , làm vẻ mặt như tiếc hận với xung quanh: “Cháu này tư chất tệ, nhưng ràng là bé vẫn còn thiếu kinh nghiệm, ai……”

      “Kinh nghiệm?” Tô San kinh ngạc cố tình trợn to hai mắt: “Tôi cho A.E là công ty gia đình, người quản lý quan trọng nhất là phải phải có đủ tư cách.”

      “Haha……” Trương Tử Nam nhịn được mà cười ra tiếng.

      Lời này của Tô đại tiểu thư cũng quá cay độc rồi, sắc mặt Vương đổng cũng trở nên vô cùng khó coi, ông ta ra vẻ trưởng bối mà : “Cháu còn , hiểu đâu. Công ty còn có rất nhiều việc muốn thông qua cần phải có thảo luận của Hội đồng quản trị….”

      “Đủ rồi.” Tô San rốt cuộc nhịn được nữa, hoàn toàn xụ mặt xuống, bàn tay xinh đẹp mảnh khảnh đập cái lên mặt bàn, chiếc nhẫn hột xoàn đập lên mặt bàn gỗ phát ra thanh thanh thúy.

      nhìn chằm chằm vào Vương đổng, gằn từng chữ : “ tại tôi tuyên bố, tôi tạm thời tiếp quản Lâm thị. Đây phải là thương lượng mà là quyết định.”

      “Ông, hiểu chưa?”

      Vì vậy, bạn học Tô San trở nên nổi danh lừng lẫy.

      %%%%%%%

      Sau khi giải quyết băng đảng của Hội đồng quản trị, Tô San dám chậm trễ liền chạy vội tới bộ phận quảng cáo ở lầu hai mươi mốt.

      “Chuyện chính là vậy. Tôi tự dẫn ekip tới khu vực gặp nạn ở miền Bắc làm chương trình trực tiếp, bởi đây là trách nhiệm xã hội mà A.E phải gánh lấy.” Sắc mặt của vô cùng nặng nề, chậm rãi nhìn lướt qua các đồng nghiệp từ già đến trẻ.

      “Nhưng mà, tôi từ chối khéo lời muốn phái người theo bảo vệ của Thị ủy. Tôi cho là, vào lúc này, mỗi phần nhân lực, vật lực cũng nên tập trung để giải cứu người dân bị nạn.”

      “Dĩ nhiên, nơi đó vừa mới xảy ra tai họa nghiêm trọng, tình huống tại vẫn còn chưa , lại có người bảo vệ cho nên nguy hiểm của mọi người rất lớn. Tôi là Tổng giám đốc tạm quyền của A.E cho nên ép buộc mọi người với tôi. Mọi người có năm phút để suy nghĩ, tất cả đều là tự nguyện.”

      Yên lặng, yên lặng, dừng như lúc này có thể nghe được thanh của cây kim rơi xuống đất. Tô San khoanh tay im lặng đứng yên, trong lòng vẫn mực trầm xuống…

      “Nếu như là vì lợi ích cộng đồng tôi .”

      Trong mắt Trần Gia Kỳ hề gợn sóng, môi mỏng khẽ nhếch lên .

      Từ trong đám nhân viên cúi thấp đầu kia cười như cười chậm rãi lên , đứng cạnh bên Tô San, đồng thời nhìn xuống những người ở phía dưới.

      Chỉ hành động như vậy cũng khiến cho vành mắt Tô San hồng hồng lên.

      hít sâu hơi, : “Tinh thần của đạo diễn Trần làm tôi vô cùng nể phục, nhưng tôi thể để theo. A.E ở đây vẫn còn cần …….”

      “Nhưng thảm họa ở miền Bắc càng cần đến tôi.” Cho dù Tô San biết A.E là công ty gia đình quy mô nhưng thái độ của Trần Gia Kỳ kia cũng có thay đổi. vẫn kiêu ngạo như con khổng tước, đầu vẫn ngẩng cao, vô cùng tự tin, cho nên thể can dự vào quyết định của được.

      “Quảng cáo chính là võ đài của tôi, tôi cũng cần nó, mà nó lại càng thể rời bỏ tôi.”

      “Làm chương trình về địa chấn ở miền Bắc, theo sát tình ở tỉnh Nam Tam, ngoài tôi ra còn có ai nữa?”

      Ánh đèn chân sáng đến chói mắt chiếu xuống chỗ này, xung quanh người đàn ông này tản ra ánh sáng đến chói mắt. ai có thể so sánh , thân thể cao ngạo đứng thẳng tắp.

      Tô San kinh ngạc nhìn , , đúng ra phải là ngẩng đầu nhìn . Hoảng hốt trong lồng ngực trở nên an tĩnh dị thường.

      Chốc lát sau, khuôn mặt giãn ra cười, xoay người ôm lấy Trần Gia Kỳ: “Đạo diễn Trần, cảm ơn .”

      Phía dưới dần dần vang lên thanh xôn xao.

      “Tôi cũng .” Đây là giọng của biên kịch Tiểu Diệp…….

      “Tôi cũng .” Đây là giọng của nhà chịu trách nhiệm về kịch bản Nhị Cát……

      “Hắc hắc, đạo diễn Trần ở đâu tôi nhất định cũng phải tới đó nha.” Còn đây là giọng của nhà phụ trách sản xuất 3D.

      “Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người……..” Tô San còn lời nào để , chỉ có tròng mắt là rưng rưng, lần nữa cúi người thấp.

      Vì chính phủ quyên tiền, cho nên A.E phải góp sức.

      vì muốn giữ vững A.E cho nên phải dấn thân vào nguy hiểm.

      Nhưng những người trẻ tuổi này? Những người này dường như có quan hệ gì với A.E.

      Bọn họ muốn là vì cái gì?

      Chỉ cần chút công phu Tô San chọn ra được nhóm gồm tám người. đem bọn họ giao lại cho Trần Gia Kỳ, rồi ấn định thời gian khởi hành là buổi chiều, sau đó liền xuống bãi đậu xe. còn muốn vào bệnh viện thăm Lâm Duệ.

      Ai ngờ khi vừa đến cửa lại gặp được người ngoài dự đoán—Tần Trọng.

      “Có thể cho năm phút ?” ta đem móc khóa tay áo của bộ tây trang đắt đỏ kéo ra rồi cởi áo khoác ra, sau đó người chỉ còn mặc chiếc áo sơmi màu trắng vô cùng đơn giản, nhìn sạch mà nghiêm túc. ta mỉm cười, giống như………lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

      %%%%%%%

      Quán cà phê ở góc phố đối diện, Tô San giơ tay lên nhìn đồng hồ, cau mày : “ còn có bốn phút.”

      Tần Trọng cũng vòng vo với , mà thẳng: “ muốn tới miền Bắc với em.”

      “Tại sao?”

      “Bởi vì
      phát , sai rồi, cho nên muốn mắc thêm sai lầm nữa."
      "Phụt..." Tô San nhịn được, trong tình huống phiền lòng mà cũng còn bật cười được, cười nghiêng ngả.
      Sau khi ngừng lại lúc, mắt phượng của mới khẽ hếch lên, tinh nghịch : " phát ra mình bỏ rơi phú bà trẻ tuổi?"
      "." Tần Trọng chậm rãi đứng lên, ánh mắt dần trở nên khó hiểu, hướng về phía Tô San từ từ cúi người xuống.
      ta cao ngạo. ta hèn nhát, ta tự ti, ta dễ dàng mà cúi đầu. ta sợ nhất chính là ánh mắt khinh bỉ của người khác.
      Cho nên, Tô San cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mất hai giây mới kịp phản ứng, liền nhanh tay đỡ ta đứng lên.
      "Sư huynh, làm cái gì vậy?" mặt vẻ nóng nảy mà chân thành tha thiết.
      Bàn tay Tần Trọng rất nhanh nắm lấy tay Tô San, giọng ngờ có chút biến đổi.
      "Em là tốt, ngày xưa đối xử với em như vậy, như vậy... hèn hạ vô sỉ mà toan tính với em, còn dương dương tự đắc cho rằng em dám kháng cự, nhưng... nhưng em chưa bao giờ nghĩ tới trả thù , thậm chí còn thành toàn cho giấc mơ du học của ."
      "... biết nên cái gì cho phải nữa..." Hốc mắt ta đỏ lên, hung hăng hít sâu hơi, giọng : "Em để cho chung tới miền Bắc, có người đàn ông chung, dù gì cũng tốt hơn. Em... em coi như là để cho lương tâm cảm thấy thanh thản hơn chút..."
      Tô San nhìn ta, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
      Tần Trọng bởi vì bị nhìn mà khuôn mặt tuấn tú trắng nõn trở nên đỏ ửng lên, dường như là cực kỳ tức giận: "Em tin ? Em cho rằng tham lam thân phận đại tiểu thư nhà họ Lâm của em?"
      ta vụt đứng thẳng người, cười lạnh tiếng rồi : "Nếu như vậy, cũng còn gì đáng để nữa. Tần Trọng tiền, nhưng mạng sống hơn. Nếu như phải quan tâm em, thế nào mà chịu mạo hiểm đến nơi vừa xảy ra tai nạn với em?"
      ta giận đùng đùng, vừa thẹn vừa cáu, làm bộ muốn phất tay áo rời .
      Tô San vội vàng kéo ta lại: "Ai, sư huynh đừng , ý của em phải là như vậy. muốn , cùng ."
      Tần Trọng sửng sốt chút, nhìn nụ cười ấm áp của Tô San, giống như năm xưa vô cùng dịu dàng mà động lòng người, giống như chưa từng bị ta tổn thương qua.
      Trái tim của ta đập lỡ nhịp.
      Tô San rời khỏi quán cà phê, nụ cười môi cũng dần phai nhạt .
      xác định phần lớn những người theo đuổi tiền tài danh vọng đều là những người sợ chết... Trong đầu của thoáng qua ánh mắt chân thành của Tần Trọng, khỏi cảm thấy buồn nôn.
      Ai, nhưng giống như Tần Trọng vậy, tiếc lấy sinh mạng ra đánh cược với danh lợi, cũng là ít đâu.
      Trương Tử Nam thấy Tô San ra vội vàng chạy lại đón, giọng hỏi: "Sao vậy? ta lại muốn gì?"
      Tô San nháy mắt với ta, leo lên xe, sau khi nhắm mắt dưỡng thần mới : " ta muốn cùng tôi tới miền Bắc."
      "Vậy ..."
      "Tôi đồng ý rồi."
      "Trời ạ." Bàn tay Trương Tử Nam khẽ run lên, bộ dạng giống như phát điên: "Tô đại tiểu thư. nhìn ra được sao? Tên tiểu tử kia chính là bệnh cũ lại tái phát, nghĩ muốn trèo cao... làm sao lại mắc mưu của ta nữa?"
      Tô San vịn tay vào ghế trước, dùng sức vỗ vỗ vai ta, dở khóc dở cười mắng: "Tôi giống như người có đầu óc sao? lo mà lái xe cho đàng hoàng ."
      Tần Trọng ngày xưa có thể lợi dụng , vậy tại sao tại thể lợi dụng ta?
      Trương Tử Nam nhìn thấy nụ cười sâu xa của Tô San, bất giác cảm thấy sợ hãi, thận trọng hỏi: " có tính toán..."
      Tô San chậm rãi dựa người về phía sau, chú ý mà vuốt vuốt móng tay được chăm sóc kỹ lưỡng, giọng : "Nghe nguồn lực tài chính của Lục thị rất hùng hậu, biết Lâm thị của chúng ta cộng với Tần thị trong truyền thuyết kia có thể đấu lại ?"
      Trương Tử Nam trợn mắt lên. Ánh mắt trong phút chốc trở nên sắc bén, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại khôi phục trạng thái ban đầu.
      "Oh, vậy tốt, vậy tốt." ta làm bộ như yên tâm mà quay đầu lại. Vậy mà Tô San lúc này lại nhìn thấy được vẻ mặt thâm sâu kia.
      %%%%%
      Sau khi Tô San tới bệnh viện phát Ellen cũng ở đây, cùng với ta gật đầu chào hỏi cái, rồi lại truyền đến mũi mùi hương quen thuộc khiến cho thân thể Tô San cứng lại.
      chậm rãi quay người lại, nhìn ra phía sau lưng Ellen, đôi mắt chợt nhíu lại, cảm thấy lòng của mình cũng bị treo lên cao, giống như bị đung đưa ở vách núi.
      rốt cuộc cũng nghĩ tới, sáng sớm nay người Lục minh Viễn tự mình đón lại là Ellen.
      Ellen... lại là bạn bè của Lục Minh Viễn, là kẻ thù lớn nhất của AE. Đây, là ý gì đây?
      Last edited by a moderator: 19/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chuong 20: Cơn ác mộng bốn năm trước…

      Tô San cực lực nhắm mắt lại, muốn nghĩ đến hoài nghi hề có căn cứ đó, vừa rồi còn liều mình bảo vệ người đàn ông của mình. Nhưng những suy đoán chịu nổi này, nhưng lại giống như núi đồi được đắp đầy cỏ xuân, điên cuồng xuất ở trong đầu của .

      có cách nào đối mặt, chỉ có thể trốn tránh.

      Mà bên này, cả người Lâm Duệ cũng hoàn toàn lọt vào trạng thái hôn mê. Lúc này chỉ cảm giác thấy trong thân thể lúc lạnh lúc nóng, đầu đau muốn nứt ra, trong cổ họng giống như lấp đầy bông, đừng là thành tiếng, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

      Trong thoáng chốc, giống như trở về bốn năm trước, ngày mà thay đổi vận mệnh của

      ngày kia, trùng hợp là ngày giỗ mẹ sau tám năm qua đời, sau khi bái tế ở nghĩa trang mình trở về, tâm tình bị đè nén, khéo lại thấy Tô San nhảy nhảy nhót nhót chạy tới, như dâng bảo vật đưa giấy khen ra.

      , hôm nay đâu vậy? Buổi sáng mẹ và chú Lâm cũng em tham gia cuộc so tài thư pháp, em được giải nhì nha!”

      Giọng của hưng phấn làm sao, ánh mắt của hân hoan vui vẻ làm sao, nụ cười của chói mắt làm sao, mà mẹ của sao? lẻ loi trở chọi nằm trong nghĩa địa lạnh lẽo, người nào hỏi thăm.

      sao?

      Lại bị cha ruột thèm ngó tới!

      Cảm xúc tức giận và bất bình, giống như ma quỷ, chặt chẽ khống chế tâm thần của Lâm Duệ.

      Dựa vào cái gì……

      Dựa vào cái gì……

      Mẹ tự sát, sau đó người thứ ba Tâm Di và cái đứa nghiệt chủng Tô San này, dần dần từng bước từng bước tiến vào chiếm đoạt vị trí ngày trước là của và mẹ . Thậm trí còn trải qua hạnh phúc như vậy!

      ý niệm điên cường dâng lên. Giết phá hủy hạnh phúc của bọn họ!

      Lâm Duệ cười, nắng ấm chói lọi trong ngày đông, trong nháy mắt làm choáng váng mắt Tô San.

      sao? San San lợi hại như vậy sao, xem chút.”

      Tô San ngơ ngác nhìn nhìn người xinh đẹp trước mắt giống của mình.

      ấy chuyện với đúng ?”

      thế nhưng… Thế nhưng lại gọi là San San?

      khắc kia, Tô San hạnh phúc lâng lâng, trong đầu chỉ có bảy chữ - trời cao phụ người có lòng.

      “Vâng!” vui sướng đồng ý tiếng, giống như con chim được thoát tù đày vậy, chạy nhanh tới! Làn váy màu xanh ngọc tạo đường vòng cung xinh đẹp trung!

      Vậy mà, khắc sau, mộng đẹp của Tô San liền bể!

      Lâm Duệ nhận lấy giấy khen của , vẫn cười nhìn , vẫn cười.

      Lúc đầu Tô San còn ngây ngốc cười ngây ngô với . Nhưng, từ từ, nụ cười của Lâm Duệ lại lộ ra vài phần cổ quái, mơ hồ lộ ra dữ tợn đáng sợ.

      Trực giác Tô San cảm thấy đúng, theo bản năng muốn lui về sau, ngờ, khắc sau liền bị Lâm Duệ hung hăng bóp chặt cổ , nhấc lên !

      “A!” Tô San khỏi sợ hãi thét chói tai! ngừng liều mạng giằng co, khóe mắt ngấn lệ, chỉ có thể nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Lâm Duệ!

      Dần dần cảm thấy hô hấp càng ngày càng mệt, khó khăn, là Lâm Duệ có chút ý muốn thả ra, chút ánh sáng trong mắt chỉ có thể nhìn thấy Lâm Duệ tràn đầy sát ý, ánh mắt nham hiểm hung ác. khắc kia, có cảm giác băng vỡ xâm nhập vào trong máu, theo mạch máu lan tràn đến từng tấc cơ thể , thập chí là xông vào lục phủ ngũ tạng.

      Tô San chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt có giọt lệ rơi xuống, cũng dám chần chờ, liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng người, ra sức đá cước vào bụng của Lâm Duệ!

      “Ưhm!” Lâm Duệ rên lên tiếng, nhất thời tay thả lỏng nhưng lại kéo Tô San đến bên hồ bơi!

      Bọt nước văng khắp nơi, ánh mặt trời chiếu chói mắt, tội ác và xấu xa trình diễn.

      Cảm giác đau đánh tới càng kích thích huyết tính bạo ngược trong đáy lòng người đàn ông. ‘a’ gầm tiếng, nhào tới lần nữa, thừa dịp Tô San vẫn
      còn ho khan lại hung hăng ấn đầu vào trong nước!


      tìm chết ! tìm chết !


      tại trong đầu của chỉ vang vọng hai chữ này, trước mắt đỏ tươi mảnh.


      Hình như xung quanh có vô số người kéo , khuyên , nhưng hoàn toàn nghe được, hoàn toàn bị người khác khống chế, cử chỉ điên rồ!


      Khi Lâm Gia Thịnh chạy vào, nhìn thấy chính là màn như vậy!


      Con trai bị ma nhập, cùng với... con sắp chết!


      Ông gầm lên xông tới, khuyên cũng khuyên tiếng, trực tiếp cầm con dao bổ về phía gáy Lâm Duệ.


      Trước mặt Lâm Duệ tối sầm, ngay sau đó cả người xụi lơ trượt vào trong nước.


      Khi tỉnh dậy, là bị thùng nước lạnh xen lẫn đá ở trong dội cho tỉnh.


      Lâm Gia Thịnh nhìn , trong mắt có vẻ thân cận và tâm tình do dự phức tạp như trước mà chỉ còn lại chán ghét.


      Lâm Duệ ho khan miễn cưỡng ngồi dậy, tựa vào chân tường, cúi đầu cười, mặt đỏ ửng của nhiễm bệnh.


      "Cha, cuối cùng người cũng có tính toán hoàn toàn vứt bỏ người con trai là tôi rồi hả?" An từ từ lẩm bẩm : "Cũng được thôi, dù sao người cũng có hai đứa con, ném đứa cũng tính là gì..."


      ", ta chỉ có người con trai ruột. Nhưng từ hôm nay trở , Lâm Gia Thịnh ta cũng chỉ có người con ." Ánh mắt Lâm Gia Thịnh lạnh lẽo, chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, đưa cho phong thư to: "Xem chút , xem xong rồi cùng với cảnh sát ở bên ngoài..."


      Lâm Duệ cả người cứng ngắc, trong nháy mắt cũng có hơi sức nắm lấy tờ giấy mỏng này.


      "Cha... Cha báo cảnh sát?" nổi giận, mà trong tức giận mơ hồ còn xen lẫn chút sợ hãi.


      Trước kia động thủ với Tô San phải là đều có việc gì sao? Tại sao lần này...


      "Tôi... nhưng tôi là con trai ruột của ông a! Làm sao ông dám.." Tiếng của run run.


      Lâm Duệ khi đó dù sao cũng chỉ mới hai mươi, học đại học cũng chưa tốt nghiệp, toạc ra, cũng chỉ là đứa bé choai choai mà thôi.


      biết tội danh mưu sát là gì, cũng biết ảnh hưởng bao nhiêu tới tiền đồ của mình, cũng biết - Lâm Gia Thịnh hoàn toàn xen vào chuyện của nữa...


      Đối mặt với ánh mắt tó cáo của Lâm Duệ, Lâm Gia Thịnh chút cử động, mặt hề thay đổi, chỉ thản nhiên : "Đây là do gieo gió gặt bão."


      Đột nhiên thu lại nụ cười, mặt đều là căm hận trần trụi, thậm chí ước gì muốn đồng quy vu tận, đoạn tuyệt quan hệ.


      "Ông sợ chuyện xấu trong nhà bị bêu ra ngoài, vậy tôi còn sợ cái gì? Chờ đến tòa án, liền kêu người dân thành phố đến xem chút, xem con riêng của Lâm Gia Thịnh ông trông như thế nào!"


      Hẳn là cho đến bây giờ đứa này vẫn cho rằng San San là con ruột của ông, thậm chí còn tính toán coi đây là uy hiếp, để cho ông thân bại danh liệt ... Lâm Gia Thịnh thất vọng nhìn Lâm Duệ, đáy lòng chợt dâng lên cỗ mệt mỏi nồng đậm.


      Con trai như vậy, ông muốn nổi, cũng muốn nữa...


      "Chờ xem xong lá thư này, hi vọng còn có thể giữ vững phần cốt khí này." Lâm Gia Thịnh lắc đầu cái, từ từ ra ngoài.


      Lâm Duệ dựa vào bên tường, trong nội tâm muốn nhưng cuối cùng vẫn vươn tay lấy cái túi giấy kia, rút tờ giấy từ bên trong ra, vội vã nhìn qua.


      Chốc lát sau, từng khớp xương trong tay dần vô lực rũ xuống, kèm theo tiếng nỉ non của Lâm Duệ: "Tại sao... Tại sao lại như thế..."


      Ánh sáng chiều tà chiếu vào trong căn phòng u tối, trong đó mảnh lạnh lẽo, vẻ mặt mất hồn của nhìn lên mấy chữ trang giấy... "Giấy giám định kiểm nghiệm DNA".


      ....


      "A!" Lâm Duệ đè nén mà khổ sở buồn bực kêu thành tiếng, đột nhiên mở mắt ra, vụt cái ngồi thẳng người dậy, mồ hôi lạnh mặt thành giọt.


      Ellen kinh hãi vội vàng tới đỡ : "Sao vậy? Gặp ác mộng?"


      Đôi mắt Lâm Duệ trống rỗng, trong nháy mắt mất tiêu cự, qua hai giây, mới đột nhiên dùng sức kéo cổ tay Ellen: "San San đâu?"


      Sợ như vậy, luống cuống hốt hoảng như vậy...


      Ellen hơi suy nghĩ chút liền hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng trấn an : "San San có việc gì, ấy chỉ Yên Bắc, có việc gì..."


      "Oh, Yên Bắc...." Lâm Duệ mới thở ra, mắt bỗng dưng trừng lớn: "Cái gì? Sao ấy lại Yên Bắc?"


      " phải, ..." Ellen vội vàng muốn giải thích, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng liền thấy Lâm Duệ nhanh chóng rút ống truyền dịch tay ra sắc mặt trầm sải bước đuổi theo.


      Tác giả có lời muốn thông báo:


      Mấy chương tới đây có thể có chút xíu thịt, biết có thể để trong văn đây , rất có thể là ở đêm khuya yên tĩnh nào đó, len lén mở ra ngắm. Đề nghị mọi người mau cất giấu chuyên mục của ta, như vậy mới có thể nhìn thấy ~
      Last edited by a moderator: 19/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21: Tình thâm thể

      Thường ngày từ Bắc Yên tới Du Lâm chỉ mất hai giờ đường xe, nhưng hôm nay vì đường vòng sườn núi bị sụp, phải cả đêm mới vào trong núi, trời cũng lờ mờ sáng.

      Ngồi xe còn đỡ, lái xe là người cực kỳ mệt mỏi, đoàn người liền dừng ở ven đường nghỉ ngơi.

      Từ trước đến giờ Trần Gia Kỳ vẫn ưa Tần Trọng, hiển nhiên là vào lúc này cũng có sắc mặt tốt, hừ lạnh tiếng : “Yên Bắc đều giao cho tổ làm phim, mình theo tổ chúng tôi để làm cái gì?”

      Tần Trọng mắt khép hờ, chuyên tâm gọt quả táo trong tay, đường dài đứt đoạn chút nào. đưa cho Tô San ngồi phía trước, trong mắt tràn đầy dịu dàng, Tô San nhìn khóe miệng bất giác co quắp! ╮(╯_╰)╭

      “Có phải say xe rồi ? Ăn chút trái cây thấy khá hơn chút.”

      Tô San cảm thấy có chút lạnh, cười khan lôi Trần Gia Kỳ: “Cái gì kia, chúng tôi xuống trước xem phụ cận có lấy cảnh được . tự mình ăn .” Dứt lời, nhảy xuống xe giống như phía sau có sói đuổi theo.

      mặt Tần Trọng rất nhanh lên tia mất mác, để quả táo xuống cũng xuống xe theo.

      muốn lại chọc người ngài, chỉ rất xa theo sau hai người mà thôi. Khi tới vách đá, đột nhiên dừng bước chân.

      Từ nơi này nhìn xuống, phần lớn cây cối đều bị quật ngã, đá kỳ dị lởm chởm, thậm chí có khối đá bị dồn ép thành hình dáng vặn vẹo. Vậy mà, tất cả dưới ánh mặt trời mới mọc lại có vẻ có ý nghĩa như vậy.

      Ánh nắng ban mai ở giữa nơi núi lớn hoang vu, viết xuống màu mực đậm như vậy, đại biểu cho hai chữ - hi vọng.

      Lồng ngực Tần Trọng kịch liệt phập phồng, trong lúc vô tình liền nhích tới gần vách đá, kích động kêu lên: “Sư muội, em mau tới đây nhìn!”

      Tô San theo tiếng quay lại, tới bên bạnh Tần Trọng, nhất thời cũng choáng váng rồi, cái gì đó dưới đáy lòng sôi trào mãnh liệt như muốn phun ra.

      Tần Trọng nhìn vẻ mặt của , có chút biết là rốt cuộc thích hay thích, trong lòng bất ổn, đột nhiên lại bị Tô San nắm bả vai.

      Chỉ nghe thấy kích động đến tiếng cũng biến đổi: “Người em! phải cái gì cũng trả lại cho thầy hết rồi nha!”

      “Nhiếp ảnh gia đâu? Mau tới đây lấy cảnh!”

      Lúc này Tần Trọng mới yên lòng, cười, chân thành : “Em vui mừng là tốt rồi!”

      Trần Gia Kỳ nơi xa bĩu môi khinh thường, bực tức còn chưa xuất khẩu liền bị tiếng gầm rú vang lên làm cho sợ ngây người.

      Chỉ thấy đỉnh núi bốc ra màn khói đen cuồn cuồn, cuốn lấy đá lớn và cát chảy, điên cuồng lăn xuống! Tiếng ầm ầm lớn, giống như Sơn thần rống giận!

      Tài xế là người Yên Bắc, thoáng này, huyết sắc mặt mất hết, cũng còn : “Nhanh lên xe! Là, là đá lăn!”

      Mọi người đều chạy vòng về phía xe, Tô San chạy lại bị trận chao đảo, thân thể nghiêng cái, rơi xuống vách đá!

      “San San bảo bối!”

      “Tô tiểu thư!”

      “Tô San!”

      Mấy tiếng kêu đồng thời vang lên, bên tai Tô San chỉ nghe được tiếng gió rít, cùng với tiếng gọi của tử thần…

      Tần Trọng ngay bên cạnh theo bản năng vươn tay ra, trong lúc thân thể chao đảo trượt , chần chừ dừng động tác lại.

      Cũng trong cái chớp mắt ngắn ngủi này – cái chớp mắt vì an toàn của bản thân mà do dự, Tô San cũng vươn tay chút do dự, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on hung hăng đẩy đến khu vực an toàn. Bản thân dưới tác dụng của phản lực, nhanh chóng rơi xuống vách đá.

      Như con diều đứt dây, rơi thẳng xuống.

      Trong khi Tần Trọng thể tưởng tượng nổi, trong mắt đều là kinh ngạc, chỉ thấy bóng Tô San cùng nụ cười khổ của .

      Miệng của nhàng giật giật, ra hề phát ra thanh gì nhưng Tần Trọng lại thấy ràng.

      người chế, dù sao cũng tốt hơn hai người chết!

      Tần Trọng hung hăng nhắm mắt lại, giờ khăc này rốt cuộc vui lòng phục tùng.

      Cuối cùng, cả đời đều kém người phụ nữ này.

      Mặt đất kịch liệt rung chuyển dần dần yên lại, tiếng la run rẩy của lão Vương tài xế ở sau lưng vẫn còn tiếp tục.

      “Đừng ngẩn ra đó! Nhanh lên xe! chừng lát nữa Sơn thần còn nổi giận nữa!”

      Cuối cùng Tần Trọng liếc mắt nhìn vách đá thạt sâu, hốc mắt đỏ như máu, tay ngừng run rẩy, như muốn gì cuối cùng vẫn hung hăng dậm chân cái, đứng dậy quay đầu về phía sau chạy .

      phải là lá gan mà hèn nhát, chỉ là tiểu sư muội nhất định muốn gặp chuyện may, muốn để cho khổ sở mà thôi…

      Tần Trọng ngừng tự an ủi ở trong lòng mình như vậy, bước chân chạy thoát cũng mạnh mẽ đầy sinh lực. o(╯□╰)o

      Trần Gia Kỳ trong thoáng xông tới phía Tô San liền bị cán dao ở đắng sau đánh cho bất tỉnh.

      Mặc dù nhiều người thấy Tô San rơi xuống vách núi, cũng biết khi đại tiểu thư A&E có chuyện, đại khái bọn họ cũng được làm việc nữa, nhưng là sống chết trước mắt, người nào lại lo lắng cho người nào?

      %%%%%%%%%%

      Mặt trời chiều ngả về tây, rừng núi u tĩnh càng lộ ra vẻ trầm đáng sợ.

      Cuối cùng Lâm Duệ cũng đuổi kịp đội ngũ tổ quảng cáo, cũng biết tin tức Tô San sống chết.

      Trong nháy mắt mặt của tái nhợt vô cùng, chân lảo đảo cái, cơ hồ muốn ngã xuống đất, may là Trương Tử Nam phản ứng nhanh, bước bước dài xông lên đỡ .

      Lâm Duệ dựa vào tay Trương Tử Nam, miễn cưỡng đứng lại, cả người đơn bạc giống như trận gió cũng có thể thổi . Hai hàm răng của ngừng khẽ va chạm, hàn băng sợ hãi từ mạch máu xông vào lục phủ ngũ tạng, quấy nhiễu hanh như muốn bất tỉnh.

      nặn từ cổ họng ra câu : “Các người… tận mắt thấy ấy ngã chết?”

      Trần Gia Kỳ ngẩng đầu lên, mặc cho nước mắt tiếng động rơi xuống: “Nơi cao như vậy, còn có đất đá trôi, ngã xuống còn có khả năng khác sao?”

      Lâm Duệ nhắm mắt lại, thân thể cứng còng, tay nhàng nắm chặt, qua hồi lâu, mới khàn khàn giọng : “Mang tôi xem chút… nơi ấy ngã xuống.”

      Sống thấy người, chết… , ấy thể chết được.

      Nợ thiếu còn chưa có trả đủ, tại sao có thể chết được?

      tới vách đá Tô San rơi xuống, Lâm Duệ nhìn xung quanh, hốc mắt từ từ chuyển đỏ, con ngươi bị ngọn lửa thiêu đốt, thua kém vài phần so với trời chiều.

      xác định… San San ngã xuống từ đây?”

      Sắc mặt giờ phút này của Lâm Duệ cực kỳ cổ quái. Trong đó có đè nén bi thương khổng lồ, cố tình lại kỳ dị như cảm giác muốn cười to, hưng phấn thể tin và vui sướng.

      “Đúng! Sao vậy?” Trần Gia Kỳ lập tức nổi giận, quát: “ vui mừng cái gì vậy? Dù gì ấy cũng là em danh nghĩa ủa ! Đồ lang tâm cẩu phế…”

      Lấy được xác nhận của Trần Gia Kỳ, Lâm Duệ chỉ cảm thấy trong lồng ngực luôn mạnh mẽ dẫn theo chút tinh khí, giống như bỗng chốc bị hút khô, cả người thoát lực ngồi bịch lên hòn đá phía sau, nhưng mặt lại buông lỏng vẻ vô cùng vui vẻ.

      “Gọi điện
      thoại cho bốt cảnh sát địa phương, San San, có việc gì, để họ mau tới cứu mình.”

      Bỗng dưng Trần Gia Kỳ trợn to cặp mắt, vẻ mặt kích động đỏ rần: “ có việc gì? chắc chắn chứ?”

      “Tôi xác định. Tôi chỉ biết, dưới vách núi này là rừng tùng rậm rạp, mấy ngày trước có đứa bé được cứu từ nơi này.” mặt Lâm Duệhiện lên nụ cười thản nhiên: “Mà San San, luôn là nhóc kiên cường, chỉ cần có khả năng nhoi, ấy bỏ qua.”

      Mọi người có chút thoải mái, vậy mà chút thoải mái này cũng có kéo dài bao lâu.

      Trương Tử Nam cúi điện thoại, sắc mặt khó coi, chần chừ về phía Lâm Duệ: “Bốt cảnh sát , tạm thời phái cảnh lực tới cứu viện, muốn chúng ta kiên trì đến sáng ngày mốt.”

      Mà ngày mai tới được, chỉ sợ những người đó cũng phải tới cứu mạng mà là tới giúp đỡ dọn đá mà thôi.

      Trong nháy mắt, vẻ hung ác thoáng qua cực nhanh trong mắt Lâm Duệ, trầm giọng hỏi: “Có là ai ngã xuống hay ?”

      Trương Tử Nam gian nan gật đầu cái.

      Nếu phải thân phận, đại khái cũng có được cam kết ngày mai phái người tới. Nhưng điều này trách bọn họ được, dù sao tình hình ở nội thành Yên Bắc cũng gấp hơn.

      Yên lặng giống như chết bao phủ xuống, có người chuyện, Lâm Duệ cúi thấp đầu, ngồi yên lặng, có rơi lệ, cũng có oán giận, nhưng nỗi tuyệt vọng và bi thương vây quanh thân lại ngăn cách với mọi người, thậm chí là với cả thế giới.

      Trời đất bao la, duy chỉ có mà thôi.

      Rốt cuộc mặt trời cũng lặn hẳn, màu đen như mực của ban đêm, bắt đầu có người lạnh run lên.

      Lâm Duệ nhắm mắt lại, thở dài hơi, trong ngực như có quyết định. Trong mắt Trần Gia Kỳ khẽ có ánh sáng, mong đợi nhìn , lại nghe được Lâm Duệ chậm rãi đứng lên : “ thôi!”

      “Cứ như thế?” Trần Gia Kỳ tức giận, cơ hồ muốn dậm chân, ngón tay run run chỉ về phía , cắn răng nghiến lợi : “Quả thực và Tần Trọng đều là cầm thú! Tô San vì mạo hiểm xộng vào khu vực gặp nạn, cứu rơi xuống vách đá, nhưng hai người các ngươi lại giống như người có sao…”

      Bước chân của Lâm Duệ đột nhiên dừng lại, đôi mắt hàn băng, trắng xanh cái bắn về phía Trần Trọng: “ ấy vì mới ngã xuống?”

      Ánh mắt bén nhọn này, Trần Trọng kinh hãi bất giác lui về phía sau bước, cũng biết là sợ gánh trách nhiệm hay là sợ đối mặt với tim mình, theo bản năng dùng sức khoát tay, hoảng sợ : “, phải như thế. Vốn dĩ ấy muốn ngã xuống, chỉ là, chỉ là, thuận tiện đỡ tôi chút, cứ như vậy nhàng…”

      “Được rồi, phải giải thích.” Lâm Duệ câu cắt đứt , lên trước, lại gần dịu dàng vỗ vỗ bờ vai của : “Tôi tin tưởng San San là thuận tiện… đỡ chút, tuyệt đối tin phấn đấu quên mình vì .”

      “Bởi vì, San San chúng ta thiện lương, nhưng là…” cười, từng chữ: “Cũng phải là đứa ngốc.”

      Chỉ có đứa ngốc, mới có thể vì loại người như tìm chết.

      đêm này, Lâm Duệ hề ngủ, sau khi chuẩn bị xong đồ dùng ngày mai mình muốn liền ngồi vào bàn bên cạnh rơi vào trầm tư. Đợi đến khi bình minh, “kế hoạch mười lăm năm phát triển trong tương lai của A&E” vừa ra đời.

      Tự tay vuốt giấy trong tay, khẽ cười, lần này có thể yên tâm rồi.

      Mọi người trầm mặc theo tới vách đá lần nữa, cho đến khi Trương Tử Nam tận mắt nhìn thấy mặc vào thân trang bị phòng vệ mới xác định Lâm Duệ điên rồi.

      cũng để ý tới cái gì là khác biệt dưới, vụt cái lên, gân xanh trán hằn lên, tay như kìm sắt hung hăng nắm lấy cổ tay LâmDuệ, giọng khàn khàn như là rỉ sắt.

      “Lâm Duệ, con mẹ nó tự sát vì Tô San?”

      Lâm Duệ thản nhiên cười cười, tay dùng sức chút liền tránh thoát khỏi kềm chế của Trương Tử Nam.

      mặt kiểm tra tính an toàn của dây thừng, mặt khác chút để ý đáp: “Cậu gặp qua người tự sát mà người còn mặc nhiều như vậy sao?”

      Nhìn Trần Gia Kỳ ở bên cũng do dự muốn khuyên, Lâm Duệ phất tay cái: “Ai cũng đừng . Tôi quyết định!”

      lại tiếp tục tiến về phía trước hai bước, đứng ở mép vách đá xem chút, đá vừa theo bước chân lăn xuống, chút thanh cũng có.

      “San San mình ở phía dưới, đại khái là chống đỡ được đến khi có người đến cứa, tôi phải tìm ấy.” Lâm Duệ lẳng lặng nhìn khói mù lượn lờ, cách nào suy đoán được độ sâu của đáy vực, giọng ra.

      thanh của rất nhạt, có kiểu làm việc nghĩa chùn bước, có quyết tuyệt, thậm chí vang vang có lực như lúc Tần Trọng thổ lộ cõi lòng với Tô San, chỉ là thản nhiên, giống như là kể lại chuyện đương nhiên.
      Last edited by a moderator: 23/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 22: Xác định quan hệ?... .....

      Edit: Thiên Kết.

      Leo lên sườn núi cheo leo dựng đứng, dù sao đây cũng phải là câu lạc bộ tổ chức hoạt động leo núi.

      Ở lưng chừng mây mù, thân thể Lâm Duệ vô cùng căng thẳng, thân thể gần như vuông góc với vách núi mà từ từ leo xuống. Từng giọt mồ hôi từ trán chảy xuống rơi vào mắt. xoa xoa chân mày nhíu lại, khẽ thở ra, cảm thấy tinh thần càng lúc càng khẩn trương, làm cho sức chịu đựng trong lòng đạt tới giới hạn.

      Cánh tay bởi vì thời gian dài dùng sức dần dần trở nên cứng đờ vô lực. Lâm Duệ khẽ vung vẩy, hoạt động , thuận tiện cũng liếc nhìn lên chiếc đồng hồ đeo tay của mình. Kim giờ chỉ vào số 9, tại qua hơn hai giờ rồi.

      Tim của chợt trùng xuống, ngửa đầu nhìn lên thấy đỉnh núi, biết dây thừng đại khái quá dài. Mà dưới chân…..vẫn thấy đáy vực đâu.

      Nhắm mắt lại, khí yên lặng ở xung quanh, thể để bản thân lâm vào trong sợ hãi, mà lúc này yên lặng cảm nhận hơi lạnh miếng ngọc đeo ở cổ.

      Đó là khi được đưa vào phòng cấp cứu, Tô San nhét vào trong tay .

      : nhất định có chuyện gì.

      Đúng, có chuyện gì, cũng để cho có chuyện. Hai người bọn họ, con đường phía sau còn rất dài.

      Lâm Duệ cười, nụ cười rạng rỡ như ngọc, lần nữa lại mở to mắt ra.

      bình tĩnh, vững vàng kiên định, tiếp tục leo xuống dưới, ước chừng hơn nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua, dây thừng lúc này cũng đột nhiên dừng lại. Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, chợt phát gần xuống dưới đáy.

      Gương mặt Lâm Duệ chợt trở nên tỉnh táo, đủ để cho giữ vững thăng bằng dẫm lên hòn đá, sau đó khi còn khó khăn liền cởi đai an toàn bên hông, hoàn toàn dựa vào sức lực của bản thân, và trợ giúp của những sợi dây leo, vững vàng đường mà leo xuống dưới.

      Khi đứng vững tảng đá, Lâm Duệ vội lấy ra cái đèn pin, chiếu rọi qua màng sương mù mênh mông, mơ hồ có thể cảm nhận ở chân núi này có hơi thở sinh hoạt của con người.

      Nhịp tim lúc này giống như trầm xuống, Lâm Duệ cảm thấy sợ sệt trong chốc lát, lỗ mũi chợt dâng lên tầng chua xót, hốc mắt có chút đỏ bừng, giống như ngay tại khắc sau, nước mắt tràn ra khỏi mi.

      Có hơi thở của sống……

      Vậy San San của , có lẽ được những người dân ở đây cứu?

      Lòng dạ vốn căng thẳng của lúc này rốt cuộc cũng trùng xuống, cảm thấy mừng rỡ như điên. Động tác của Lâm Duệ chợt vô cùng gấp gáp, lòng dạ cũng vô cùng lo lắng, San San rốt cuộc có bị thương hay , mình ở chỗ này có cảm thấy sợ hãi hay , phải gất rút tìm ……

      phút thất thần, đạp lên hòn đá sắp vỡ, ‘Xoạt’ tiếng thanh thúy vang lên, cả thân thể Lâm Duệ đột nhiên trở nên vô lực.

      “A—“

      “Bịch.”

      Ở nơi xa, có người mang giày cỏ lưng mang theo giỏ thuốc vội vàng la lên: “ ơi, mau đến xem. Lại có người được ném đến gian nhà cỏ của chúng ta rồi.”

      %%%%%

      Khi Lâm Duệ từ từ tỉnh lại, trước mắt là khuôn mặt phóng đại của Tô San. sợ hết hồn, theo bản năng từ từ lùi về phía sau, bởi vì để ý mà đụng chạm đến vết thương ở đùi, làm cho rít lên tiếng, hàng lông mày cũng đột nhiên chau chặt.

      “A, đừng có cử động.” Tô San vội kéo lại: “Chân bị trật khớp, mặc dù Từ giúp băng bó nhưng nhất định phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới có thể xuống giường được.”

      “Em………” Lâm Duệ vừa mới lên tiếng, liền phát cổ họng mình vô cùng rát buốt, Tô San lập tức đưa qua ly nước ấm. cười cười với , đưa tay ra nhận, mà Tô San cũng có buông tay.

      Lâm Duệ giương mắt lên nhìn , ánh mắt tìm tòi nghiên cứu giống như như có suy nghĩ khác.

      Tô San nhìn ánh mắt soi mói này, gò má biết lúc nào trở nên ửng đỏ.

      mím môi, giọng : “Há miệng ra.”

      Lâm Duệ rốt cuộc cũng bật cười, liền nắm lấy tay Tô San, uống từng ngụm nước . Sau đó, mắt cũng chớp mà nhìn .

      Tô San có chút tự nhiên, ho mấy tiếng, làm ra vẻ nghiêm túc: “Làm sao lại chạy xuống dưới đây?”

      Ánh mắt Lâm Duệ tối sầm lại, suy nghĩ ngọt ngào trong lòng rốt cuộc cũng biến mất, trầm giọng : “Lời này nên hỏi em mới phải. Ai cho em gạt , mình chạy đến đây? Ngộ nhỡ em gặp chuyện gì may, em muốn ăn sao với dì Hạ?”

      Tô San sở khóc dở cười: “Cho nên liền nhảy xuống đây với em?”

      Trời ạ, mẹ so với vách đá này còn đáng sợ hơn sao? o(╯□╰)o

      “Ai nhảy núi?” Lâm Duệ tức giận liếc xéo nhìn : “ dùng dây thừng leo xuống.”

      Ánh mắt Tô San thoáng qua vẻ kinh ngạc: “ biết em sao?”

      Lúc trước đều rằng mình chắc chắn chết đấy.

      Lâm Duệ yên lặng chút, khóe miệng nhàng nhếch lên: “ biết, chỉ muốn xuống đây cùng với em mà thôi.”

      Hai người cùng ở đây rồi rời khỏi đây, hoặc là…..hai người cùng ở lại đây luôn.

      Bàn tay Tô San chậm rãi nắm chặt lại. Trong lồng ngực cuộn lên cảm xúc nên lời.

      Thân thể của có chút cứng ngắc. Nếu như trong tòa nhà của A.E, Lâm Duệ hết lần này tới lần khác bảo vệ , vẫn có thể cho là vởi vì muốn quan tâm đến , vậy bây giờ, còn có thể gì nữa?

      Nếu như để ý đến ai đó, ai quản sống chết của người đó mà leo xuống vách núi sâu vạn trượng?

      Người đàn ông này khắc sâu vào lòng những đau đớn vô cùng, nhưng cũng cho những thứ cảm động khó quên nhất. Cả đời , tất cả vui buồn dường như chỉ vây quanh người đàn ông này.

      Tô San nhắm mắt lại, giờ phút này, nghe thấy phòng tuyến trong lòng mình sụp đổ.

      từ từ tiến lên trước bước, lại bước, rốt cuộc cũng đến sát bên Lâm Duệ.

      Cúi người xuống, nắm lấy bả vai , đầu cũng hạ thấp xuống, cuối cùng chạm

      lên trán .

      "Ngu ngốc..." tiếng này, giống như là tự mình liều mạng giãy dụa trong vũng bùn, vừa mang đau khổ, vừa nghẹn ngào.

      Lâm Duệ ngẩng đầu, lẳng lặng cảm nhận nước mắt trượt gò má mình. Lạnh, còn có chút nhột cùng với đau lòng.

      nhịn được mà mở miệng, đem nước mắt ngậm vào miệng, tỉ mỉ mà thưởng thức cảm giác mằn mặn, nhưng khi vào đến trong lòng lại hóa thành ngọt ngào. thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi dịu dàng liếm lấy, có tình dục mà chỉ có tràn đầy thương tiếc.

      Hai người khẽ tách ra chút, Lâm Duệ nhìn thẳng vào mắt Tô San, con ngươi to sáng như kim cương ánh lên ánh sáng chói mắt.

      "San San, cái này coi như là... Em đồng ý sao?"

      người đàn ông kiêu ngạo như vậy lại dùng thái độ thận trọng, mang theo ánh mắt cầu khẩn nhìn . Tô San khỏi cảm thấy trong lòng có chút chua xót, mặt thể ra chỉ nhàng đánh vào lồng ngực của , giọng uy hiếp: "Nếu như dám khi dễ em, an nhất định phải trả giá."

      Dĩ nhiên, nếu như như khuôn mặt đỏ như vậy lời uy hiếp có hiệu quả tốt.

      Lâm Duệ cười, nụ cười ấm áp như nắng chói lọi ngày đông: "Nếu ngày như vậy, mặc cho em xử lý."

      Hai người im lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, tình ý vì thế cũng lan tràn khắp nơi.

      lúc hai người vì kiềm chế được mà tiến lại gần nhau, chỉ chút trước khi hai người chạm vào nhau ngoài cửa chợt vang lên giọng lớn: "Em Tô. em tỉnh lại chưa?"

      Ngay sau đó, cửa gỗ liền bị đẩy ra, người phụ nữ mặc áo màu đỏ, mặt mang nụ cười rạng rỡ, sải bước vào.

      Tô San lập tức đẩy Lâm Duệ ra, vụt đứng thẳng người, Lâm Duệ vì bị lực đẩy của mà bị đụng vào đầu giường nên rên lên tiếng.

      Nghe thấy thanh này vang lên, chị Từ thân thể khẽ run, chị dừng bước lại, nhìn Tô San cố lau miệng, lại nhìn qua sắc mặt Lâm Duệ hề có chút ý tứ che dấu, đột nhiên cười lên.

      Bà bước lại gần Tô San, hạ giọng hỏi : "Em , em cùng chị chút , người này trai em sao?"

      "Đương, đương nhiên rồi..." Niềm tin trong lời của dường như quá yếu ớt.

      Tính chị Từ vốn nóng nảy, vì sống ở trong núi nên tính tình cũng vô cùng đơn thuần, chuyện cũng quanh co lòng vòng, giọng liền to hơn: "Gì? em lại cắn miệng em sao?"

      Mặc của Tô San giống như bị lửa đốt.

      Lâm Duệ bật cười, những buồn bực trong lòng phút này hóa thành mây khói, học theo giọng của chị ấy, vui vẻ : "Chị Từ đúng ? Cảm ơn chị cứu bạn tôi." xong, đứng lên khom người cúi đầu chào chị Thẩm cái.

      Chị Thẩm vội vàng tránh ra, vừa chà xát tay vừa xin lỗi : "Ai nha, các người vừa nhìn là biết người thành phố, cũng cần khách khí như vậy nha. Hắc hắc, có chuyện gì đâu, chỉ là chuyện ..."

      Lâm Duệ lắc đầu cái, giọng điệu vô cùng kiên định: "Đối với chị mà có lẽ đây chỉ là thuận tay, nhưng đối với tôi, đây chính là ơn cứu mạng rồi."

      cố gắng đứng ngay người lại, lần nữa lại khom người thấp: "Chị cứu San San, chẳng khác gì cứu mạng tôi. Sau này nếu như rời khỏi , Lâm Duệ nhất định báo đáp chị."

      Ánh mắt trong trẻo của người đàn ông, bụi bặm cũng sớm được Tô San lau sạch rồi, làm lộ ra gò má nho nhã. Cùng với Tô San đúng là đôi tuấn nam mỹ nữ.

      Động tác xoa tay của chị Thẩm cùng dừng lại, đứng ngơ ngác bên nhìn.

      Chị ở trong núi cả đời, chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào đẹp như vậy, cũng chưa từng gặp người đàn ông nào đem phụ nữ so sánh với 'mạng của mình'.

      Dĩ nhiên, trừ lão Từ nhà chị.

      Hốc mắt chị chợt ửng đỏ lên, chị nắm lấy cánh tay băng bó của Tô San mà dậy dỗ. "Em xem người đàn ông này đối xử với em tốt, vậy mà em còn chê ta hay lải nhải? Đợi đến khi quay đầu nhìn lại bị người phụ nữ khác nhặt mất đừng có khóc."

      Lực tay chị Thẩm lớn làm cho khóe mắt Tô San giật giật cái, đầu còn ngừng gật gật ra vẻ hiểu. Chị Thẩm nhìn thấy thái độ nhận lỗi của có thành ý lúc này mới buông tay ra.

      Tô San len lén xoa xoa cánh tay, khóe mắt liếc qua lại thấy Lâm Duệ cúi đầu, bả vai hơi run run, hiển nhiên là cười trộm.

      Khóe miệng khẽ nhếch lên, khẽ đưa tay ra sau lưng nhéo cái.

      Sắc mặt Lâm Duệ cứng lại, khuôn mặt Tô San lại tràn ra nụ cười dịu dàng.

      Chị Thẩm có để ý đến hành động mờ ám của hai người, trong lòng chị vẫn suy nghĩ chuyện khác, nếu là bạn có lẽ có khác biệt với vợ chứ?

      Buổi tối để cho hai người bọn họ ở chung căn phòng, có vấn đề gì chứ?
      Last edited by a moderator: 24/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :