1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sói tài gái sắc - Phúc Tiểu Thanh (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: Mặt người dạ thú (1)

      Lúc Tô San trở về, trong tay vẫn vô thức nắm chặt tấm hình. Tô Yên thấy được, lập tức kêu lên tiếng: “A, cài này phải là tên khốn kiếp kia sao?”

      cố ý khoa trương vòng quanh Tô San mấy vòng: "Sao đây? Tình cũ quay lại rồi hả? Mất hồn mất vía..."

      "Cậu luôn !" Tô San tức giận lườm cái: "Người đàn ông như Tần Trọng, mình có phúc tiếp thu,"

      Tô Yên chậc chậc giơ hình lên cao: " thể nào, mình thấy cậu tiêu thụ rất tốt đấy!"

      mặt Tô San thoáng qua tia tối tăm: "Nụ hôn kia, là ngoài ý muốn."

      Cho đến bây giờ vẫn nhớ tình cảnh Tần Trọng hôn.

      từng bước từng bước ép sát , trong mắt mang theo đau đớn: " em có coi là bạn trai của em sao? Bạn trai mà chạm cũng chạm được lần vào người bạn của mình? Ha ha, hoài nghi, căn bản em , chỉ là lợi dụng trốn tránh người nào đó.."

      Tô San vẫn luôn trầm mặc, nhưng câu sau cùng của Tần Trọng lại đạp trúng vết thương của .

      xù lông nhảy lên: " hươu vượn! Tôi có!"

      "Được, vậy cứng minh cho xem!" Tần Trọng khàn khàn , con ngươi tối sầm lại, dùng sức kéo Tô San, ngay sau đó cúi xuống hôn.

      Căn bản Tô San nghĩ tới Tần Trọng lại có gan lớn như vậy, nhất thời sợ đến ngây người.

      Tần Trọng phản ứng chính là ngầm đồng ý. Đôi môi mềm mại, thân thể mỹ lệ, càng làm cho nhịn được hôn sâu hơn, thậm chí kiềm hãm được vươn tay mòi về phía ngang lưng Tô San, thử thăm dò vén áo của lên...

      Trong mắt Tô San lóe lên tia sáng xanh như sói, cười gằn tiếng, đột nhiên nâng đầu gối, hung hăng...

      Vì vậy, thế giới an tĩnh.

      tại trở về nhớ lại, thay vì tức giận, Tô San càng cảm thấy buồn cười hơn. Ban đầu, tại sao lại có thể coi trọng người đàn ông cực phẩm Phượng hoàng này chứ?

      nghĩ như vậy, cũng hỏi ra ngoài.

      Tô Yên chút để ý sơn móng tay, thuận miệng mà đáp: "Cái này tính là gì? Người nào khi còn trẻ mà coi trọng hai tên hỗn đản chứ?" Khẽ nâng điệu lên, cười khẽ.

      Tô San suy nghĩ chút, vô cùng đồng ý.

      Buổi sáng ngày hôm sau, Tô San và Tô Yên cùng nhau ra khỏi nhà, khi tới khách sạn Caesar, Tô Yên dừng xe mua ít điểm tâm.

      Tô San chán ngán ngồi chờ ở trong xe, đột nhiên, mắt trợn to, tầm mắt dừng lại hình ảnh bãi đậu xe cách đó xa.

      người khoác áo màu xanh lá cây, bóng lưng người đàn ông kia nhìn vô cùng quen thuộc, từ chiếc xe màu xám bạc khiêm nhường mà xa hoa. Tô San nhìn chằm chằm, rốt cuộc là người nào? Nhất định gặp qua người kia!

      Lại sao Tô San lại chú ý đến chiếc xe kia?

      Chúng ta dời ống kính về phía bên trái, nhìn về phía người tài xế của chiếc xe này, ngồi ở bên kia, phải là người liên tiếp đăng báo Lục Minh Xa tiên sinh hay sao?

      Mắt Tô San khép mờ, tim khỏi đập bịch bịch, bất an chậm rãi dâng lên trong lòng.

      Qua vài giây, lấy cao gót màu trong suốt trong túi ra, lau qua ngón tay trỏ chút. Sau đó, soi gương kéo cổ áo xuống, vén vén sửa sang mái tóc quăn quyến rũ, xinh đẹp cười tiếng, uốn éo người xuống xe, về phía bãi đậu xe.

      "Tiên sinh, có thể cho tôi mượn bật lửa ?" Tô San khom lưng úp sấp vào cửa xe bên cạnh chỗ ngồi của tài xế, bên môi treo nụ cười chuẩn, tay phải dùng tư thế vô cùng xinh đẹp kẹp điếu thuốc lá dành cho nữ, ngón tay trái mập mờ mà hấp dẫn nhàng vạch lên ghế da.

      Lục Minh Xa liếc cái, lơ đễnh đưa ra cái bật lửa, còn lịch bật lửa lên giúp .

      "Cám ơn." Tô San lại gần chút, hít hơi, nhàng thả hơi, ánh mắt mê ly mà câu hồn: "Tôi tên là Lena, bình thường đều chơi ở PUB góc phố đối diện, nếu như tiên sinh có cần, có thể đến đó tìm tôi."

      Trong mắt Lục Minh Xa hề có gợn sóng, môi mỏng ngoắc ngoắc hướng về phía, vừa vặn đèn trang trí của khách sạn chiếu lên người , dựa theo vẻ mặt chút để ý của , đôi mắt sáng, cả người giống như mảnh phồn hoa độc lập với người đời, khiến Tô San nhất thời nhìn mà giật mình.

      Sau đó, nghe được tiếng trầm thấp mà đầy từ tính trả lời: "Được."

      Cửa sổ xe chậm rãi nâng lên, chiếc xe xa hoa vững vàng tới. Tô San đứng yên tại chỗ, cho đến khi Tô Yên tìm ở chung quanh tới dùng sức đẩy cái, lúc này mới thoáng tỉnh hồn.

      "Cậu làm gì vậy?" Tô Yên nhìn phương hướng Tô San vẫn chăm chú nhìn chút, cái gì cũng thấy: "Sao lại chạy tới đây vậy hả?"

      Tô San cắn răng, hung hăng ném điếu thuốc cháy gần hết tay xuống đất, giày cao gót dùng sức dẫm cái, mắng: "Bà nội nó! Lão nương cả đời chơi ưng, giờ lại bị con chim dùng mỹ nam kế!"

      Chỉ là... Co cúi đầu nhìn ngón trở của mình, cười giảo hoạt. may là, thứ nên lau cũng lau xuống.

      Tô Yên nhìn hai bên chút, mặt vẫn mê mang như cũ.
      Last edited by a moderator: 2/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 14 (2)
      Tô San vốn cho là người có lòng tự ái cực mạnh như Lâm Duệ, sau khi bị quẳng lại những lời ác như vậy, chắc hẳn lạnh nhạt với thời gian.

      Vậy mà, bạn Lâm Duệ sao lại dễ dàng bỏ qua cho như vậy?

      Gió xuân hóa mưa y hết như “huynh trưởng quan ái”, nhưng chỗ nào cũng có nha! ╮(╯3╰)╭

      Mười rưỡi trưa, Trần Gia Kỳ kết thúc công việc, đoàn người rối rít hoan hô bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm.

      Tô San vẫn thể . cầm quyển sổ, xem lại những chú ý Trần Gia Kỳ giao phó hạng mục công việc của , chuẩn bị từng thứ từng thứ .

      Ngay tại lúc này Trương Tử Nam tới tầng 21.

      Trợ lý tổng giám đốc của chúng ta, là trong những nhân vật cầm quyền toàn bộ A&E, cứ như vậy thoải mái tới phòng chụp ảnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, giày tây, thậm chí sau lưng còn có thư ký theo, hơi có bộ dáng quan to kiểm tra cấp dưới.

      Mọi người đều hai mặt nhìn nhau, cũng biết hôm nay Trương Tử Nam như thế nào, sao lại dùng cái phương pháp như vậy?

      Tô San mắt thấy Trương

      Tử Nam thẳng tới chỗ mình, trong lòng bất ổn. phải sáng nay đắc tội Lâm Duệ, cho nên mới cố ý phái người tới làm khó dễ ?
      còn chưa kịp có động tác gì, liền bị Trần Gia Kỳ lôi ra sau lưng.
      Trần Gia Kỳ cao mét bảy lăm, đứng ở trước mặt Trương Tử Nam, nhìn ra rất yếu thế, nhưng khuôn mặt bé tinh sảo giương lên, mắt phượng nhíu lại, khí thế hẳn là thua Trương Tử Nam chút nào.
      " muốn làm gì với Tô San cục cưng của tôi? Muốn tỏ ra uy phong trở về tầng 29 của ! Nơi này chính là địa bàn của tôi! Dám khi dễ người, cũng đừng trách tôi khách khí với !"
      Ánh mắt của bén nhọn, kịch bản gốc trong tay như con dao găm vung loạn, giống như gà mẹ bảo vệ thức ăn.
      Tô San nhìn gáy của Trần Gia Kỳ, kinh ngạc ngẩn người, cúi đầu, tay của bị nắm rất chặt.
      Ở nơi này mấy ngày, Tô San phát ra, Trần Gia Kỳ đặc biệt bảo dưỡng đôi tay, bình thường ngay cả việc chạm chút vào dụng cụ kim loại, đều phải đeo găng tay vào trước.
      Tay của dễ dàng dùng lực, là sợ đột nhiên bàn tay xuất gân xanh, rất khó coi. Mà nắm chặt tay người như thế này, có lẽ là ít lại càng ít.
      Trong mắt có chút ê ẩm, bỗng nhiên Tô San có cảm giác, có lẽ có người bạn đầu tiên ở A&E này rồi.
      "Đạo diễn Trần hiểu lầm rồi." Trương Tử Nam khách khí cười : "Lâm tổng chỉ muốn mời Tô San tiểu thư tới tầng ba mươi cùng ăn bữa trưa mà thôi."
      thanh coi như là vẫn còn ôn hòa, nhưng giọng cho phản bác.
      Điều này cũng khó trách, Trần Gia Kỳ coi như là có mặt mũi ở trong công ty toạc ra cũng chỉ là đạo diễn, làm sao có thể so với , trợ lý suốt ngày theo bên cạnh lão ban?
      Tô San cũng bằng về mặt này. Từ nghịch ngợm gây cùng nhau, ai có thể sợ ai?
      cũng quên nơi này là công ty, theo bản năng bật thốt lên: "Tôi muốn !"
      Người xung quanh đều tự giác căng thẳng trong lòng.
      Lâm tổng truyền gọi, trợ lý Trương truyền lời, dám giơ cổ lên , Tô San coi như là người đầu tiên của A&e!
      bé này, rốt cuộc là có lai lịch gì? Trong đầu mọi người đều thoáng qua nghi vấn như vậy!
      Trong bụng Trương Tử Nam cũng vui vẻ, càng khách khí, Lâm Duệ lại càng vui mừng, như vậy cuối năm nay càng được thưởng hậu hĩnh a!
      Lời Tô San vừa ra khỏi miệng cảm giác đúng. Trong bụng ảo não, mắt đen xoay động, vội vàng lúng túng câu: "Ách, ý của tôi là tôi đói bụng...."
      "Đừng như vậy mà Tô San tiểu thư!" Trương Tử Nam bước vòng qua Trần Gia Kỳ trợn mắt nhìn, tới bên cạnh Tô San, khom mình tội nghiệp : "Coi như đói, cũng thể đập chén cơm của tôi! Lâm tổng rồi, nếu như mời nổi , vậy ấy cũng thể làm gì khác hơn là tự mình xuống ăn với ."
      "Mà trợ lý như tôi..." dùng lực nháy mắt mấy cái, đáng tiếc là ra được giọt nước mắt cá sấu, chỉ đành cúi đầu làm bộ : "Cũng nên dùng làm gì."
      Thái độ khúm núm này, cùng với hình ảnh vừa rồi tưởng là hai người. Phóng tầm mắt nhìn, mặt mọi người xung quanh, cũng xuất vẻ mặt - miệng hé mở, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt dại ra ---
      trán Tô San xuất hai vạch đen. Khá lắm Trương Tử Nam, cứ giả vờ !
      "Tô San tiểu thư, xem chuyện này..." Trương Tử Nam ngẩng mặt lên, giả bộ chân chó đến nghiện, cố ý nhăn nhó ngại ngùng hỏi.
      Khóe miệng Tô San co rúm kịch liệt.
      Nhìn cái gì vậy, còn có cái gì có thể nhìn?
      Lâm Duệ , lên liền xuống, còn có thể làm gì?
      hít sâu hơi, nắm quyền, rồi lại buông ra: " thôi." xong liền dẫn đầu ra khỏi cửa.
      Trương Tử Nam vui mừng, nhướng mày, ở phía sau khom người đồng ý tiếng: "Được rồi."
      Nhìn tư thế kia, chỉ còn kém hô lên tiếng: "Hoàng hậu nương nương khởi giá!" rồi.
      Rốt cuộc Tô San nhịn được nữa dừng bước lại, đột nhiên quay người cái, về mấy bước, tới gần sát Trương Tử Nam, giọng, cắn răng nghiến lợi mà : "Bí đỏ lớn, bình thường chút cho tôi! Nếu như thích giả trang làm thái giám như vậy, sớm mai tôi để cho Lâm Duệ ném vào trong rạp hát!"
      Thân thể Trương Tử Nam chấn động, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, làm hình mặt người dạ thú.
      Thang máy thẳng lên tầng 29, cửa đinh tiếng mở ra, Tô San... ngổn ngang ở trong gió.
      Lục Minh Viễn mắt sáng nhíu lại, quét dưới Tô San vòng. Bộ đồ công sở vừa khít, trang điểm cao quý ưu nhã, biểu cảm sạch lại mang chút ngu đần.
      ý vị sâu xa cười: "Là Lena tiểu thư đúng ? Xem ra chúng ta là rất có duyên phận."
      Tô San cúi đầu, yên lặng giả.
      Last edited by a moderator: 5/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 15: THÂM TÌNH HIẾM THẤY

      Tô San xấu hổ đến mức chỉ hận thể tìm cái lỗ để chui xuống, may mà Lục Minh Viễn giả vờ có việc gấp, chỉ đùa giỡn nhìn cái, sau đó quẳng lại câu: “Vài ngày nữa tôi nhất định đến pub này cổ vũ”. xong, nhanh chóng dẫn thư ký rời .

      - Trương Tử Nam! – Đợi Lục Minh Viễn xa, Tô San mới cắn răng quay đầu lại, thấp giọng hỏi – Sao ta lại ở đây?

      Tự dưng bị vạ lây, Trương Tử Nam đau khổ : “ ta đến tìm sếp, tôi... tôi ngờ hai người lại quen nhau!”

      Tô San hung hăng dẫm chân ta, tức giận, sau đó lại gần văn phòng của Lâm Duệ, còn chưa đợi Trương Tử Nam truyền lời, đẩy cửa ra. ưỡn thẳng lưng, khí thế hừng hực: “Tôi này Lâm Duệ, rốt cuộc muốn làm gì...”

      Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt liền cứng đờ ra, cái miệng dở cũng khựng lại.

      Tất cả mọi người trong văn phòng đều quanh mặt lại, nhìn Tô San đầy kỳ quái.

      Cả đám người đều mặt chữ O, mồm chữ A.

      Cuối cùng, Lâm Duệ ho tiếng, phá vỡ bầu khí yên lặng.

      Giọng của mang theo ý cười: “Ồ, em đến rồi à? Vào ăn cơm trước !”. đưa chìa khóa phòng nghỉ cho : “Ăn xong nằm nghỉ lát , dù sao vẫn còn sớm!”

      Lời này vừa ra, nhóm cán bộ cao cấp đều như bừng tỉnh đại ngộ.

      - ! – Dưới những con mắt mờ ám, Tô San vừa thẹn vừa cáu, mãi cũng chẳng hết câu.

      - Sao thế? – Lâm Duệ bày ra vẻ mặt vô tội – Hay em muốn ăn ở đây? Cũng được!

      Tô San nhìn những đôi mắt mang hàm ý chế nhạo, trong lòng thầm gào lên: Tô San, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, các cán bộ cao cấp của công ty đều ở đây...

      - Tổng giám đốc Lâm, cần đâu! – Tô San mỉm cười, tuy nhiên nụ cười này lại đè nặng cơn tức giận, trông hết sức quái dị - Tổng giám đốc và các vị đây còn có việc phải làm, tôi xin phép ra ngoài trước! – xong, xoay người, định ra khỏi cửa.

      Sao Lâm Duệ lại có thể để Tô San dễ dàng như vậy được chứ?

      rằng, chỉ đảo mắt vòng, tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy.

      Trưởng phòng nhân tươi cười ra mặt: “ Tô San cùng tổng giám đốc Lâm ăn cơm , cũng đến giờ chúng tôi phải tan tầm rồi!”. xong, cả đám người chạy ra khỏi phòng như con thỏ, trong nháy mắt chẳng thấy bóng dáng ai.

      Tô San đóng cửa lại, cau mũi, thầm: “Đúng là, chưa bao giờ thấy bọn họ làm việc mà nhanh như vậy đấy...”

      ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Lâm Duệ, lúc này mới ý thức được trong phòng chỉ có hai người bọn họ, hơi xấu hổ.

      Dù sao cũng là người đàn ông thích từ , dù có cố gắng quyết tâm quan tâm đến nữa nhưng làm được.

      Tô San ngồi xuống sofa, cúi đầu, ra vẻ hờn dỗi.

      Tô San à Tô San, sao mày chẳng có tiền đồ gì hết thế?!

      - Tìm em làm gì? – cứng rắn hỏi.

      - muốn cùng em chuyện về Lục thị!

      - Lục thị? – Tô San ngẩng đầu lên – Đúng rồi, vừa rồi em bắt gặp Lục Minh Viễn, ta tới đây làm gì vậy? – muốn hỏi ràng.

      - Em quen Lục Minh Viễn à? – Biểu cảm của Lâm Duệ xuất biến hóa rất , còn chưa kịp để người khác nhận ra hoàn toàn tan biến, hoàn toàn là dáng vẻ của công tử nhà giàu xa cách.

      - Cũng có gì, chỉ là đến hạ chiến thư thôi!

      - Chiến thư? – Tô San kinh ngạc, chẳng quan tâm đến bất an vừa rồi trong lòng nữa mà vội hỏi – Lục thị phải là muốn phát triển ngành giải trí
      -Chiến thư? – Tô San kinh ngạc, chẳng quan tâm đến bất an vừa rồi trong lòng nữa mà vội hỏi – Lục thị phải là muốn phát triển ngành giải trí à?

      Lâm Duệ cười khổ: “Giải trí hay truyền thông vốn chẳng phân biệt được

      Đôi mắt Tô San tối sầm lại, xem ra Lục Minh Viễn muốn mở rộng thị trường ở phương nam rồi.

      Nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Duệ, quan tâm hỏi “Tình hình như vậy, kiếm tiền cũng phải kiếm, giờ bác Lâm ngã bệnh, nếu quan tâm đến bản thân công ty biết phải làm thế nào?”

      Giọng có phần trách cứ nhưng có chút ấm áp khiến Lâm Duệ cảm thấy rất thoải mái, nhưng cũng pha chút áy náy.

      siết chặt tay lại, Tô San là người khéo léo, nhất định có thể hiểu .

      Chỉ trong nháy mắt, biểu cảm của Lâm Duệ lại trở lại vẻ bình thường. nửa đùa nửa câu “Đương nhiên là muốn em gánh vác cùng rồi!” xong, cầm tập tài liệu trong ngăn kéo ra, đưa cho “Em đọc trước , đây là bản tổng kết và phân tích về mức độ cạnh tranh về thị trường của ba tỉnh phía nam”

      Tô San kinh ngạc, nhìn tập tài liệu dày cộp, vội lùi về phía sau bước, ra sức khoát tay “….sao lại đưa cho em cái này, biết là em hiểu gì mà…”

      Ý của muốn giành giật gì để cho Lâm Duệ yên tâm, nhưng Lâm Duệ nghe xong, sắc mặt lại chẳng có chút vui mừng gì mà chợt trầm xuống, đôi mắt đen của như được phù lớp sương mù dày, chứng tỏ….mưa gió sắp tới.

      Trước tức giận bất thình lình của , Tô San theo bản năng lùi về phía sau. Lâm Duệ lại bước tới, giữ chặt người lại.

      mím môi, hít sâu hơi, sau đó dùng ngưc khí có phần chua xót, chậm rãi “Tô San, em hãy nhớ kỹ rằng chưa từng đề phòng em cái gì”

      - Nhà họ Lâm – dừng lại chút, hơi khó khăn lên tiếng – Nhà họ Lâm cũng muốn gây trở ngại cho em, em đừng để ý quá như vậy.

      hơi thả lỏng tay, nhìn thẳng vào mắt , ánh mắt lóe sáng đè nén tình cảm, dường như mỗi lần nhìn vào Tô San là lại mất dũng khí.

      từng câu từng chữ “Huống chi em cũng thể tránh được! Chuyện tới nước này vốn cũng có trách nhiệm của em!”

      Tô San chấn động, khiếp sợ nhìn Lâm Duệ, hơi mấp máy môi, dường như cố làm bản thân bình tĩnh lại.

      Chẳng lẽ….Bác Lâm gì với rồi sao?

      Nhất thời, Tô San biết phải làm sao, vội “Này, đừng có mà hươu vượn. giờ sức khỏe bác Lâm có vấn đề, nhưng dù gì cũng phải mười mấy hai mươi năm nữa mới xảy ra chuyện! Cho bác có lớn tuổi cũng phải để con mình kế nghiệp, sao lại liên quan gì đến em chứ? đừng làm em sợ….lá gan của em lắm…”

      Tô San càng , tay chân lại càng luống cuống, mồ hôi chảy đầy trán. có lòng tốt an ủi , nhưng Lâm Duệ nghe xong lại thấy có ai đó khoét rỗng trái tim .

      Cha truyền con nối, thừa kế nghiệp của cha, haha, Lâm Gia Thịnh coi là con trai sao?

      Nếu phải vì Tô San còn trẻ, tạm thời đảm đương nổi trọng trách này đến lượt sao?

      Lâm Duệ nhìn chằm chằm vào ba chữ “Tổng giám đốc” mặt bàn, làn sương mù trong mắt tan hết. Sớm muộn rồi ngày đổi ba chữ này thành “Thành viên hội đồng quản trị” Bởi vì vốn phải có chức vị này.

      Ánh mắt Lâm Duệ trầm đến mức đáng sợ, có đôi chút giống hệt năm xưa, khi tàn nhẫn cắt đứt quan hệ với Tô San ở hồ bơi, chẳng khác nào ngọc nát đá tan, Tô San nhìn như vậy, chợt rùng mình, bất giác lùi về phía sau mấy bước.

      - Lâm Duệ - nhàng gọi , thanh hơi run run.

      Lâm Duệ từ từ hồi phục lại trạng thái bình thường, quay mặt nhìn Tô San, đối diện với ánh mắt có phần kinh hãi nhưng rất quan tâm của .

      Trước ánh mắt như vậy, làn khói mù trong mắt Lâm Duệ dần tản . Muốn làm mềm sắt thép cũng chỉ trong cái chớp mắt ngắn ngủi mà thôi.

      Mọi thứ như bức tranh được thu , từng hình ảnh lướt qua trong mắt . Hai mươi mấy năm sóng gió, cuộc đời chìm nổi bao lần, quay đầu nhìn lại, mọi thứ cũng đổi khác, tình thân cũng xa cách, chỉ có trái tim này….dường như vẫn ở nguyên chỗ cũ.

      cảm giác xúc động đột nhiên dâng trào trong lòng, Lâm Duệ cảm thấy hết sức chua xót. đứng lên, khoác tay lên vai Tô San rồi cùi người, nhìn thẳng vào mắt khẽ: “Đừng sợ, phải là ý của bố mà là ý của

      Giọng hết sức vững vàng mà diu dàng khiến con người ta cảm thấy yên tâm.

      - Ý của ? – ánh mắt Tô San lại ngây thơ như trước.

      -Ừ! – Lâm Duệ cúi đầu lên tiếng rồi lại gục đầu xuống vai . Từ góc nhìn của Tô San, hề thấy nụ cười chua chát của .

      Rồi ngày, đoạt lại giang sơn từ tay Lâm Gia Thịnh, chắp tay đưa đến dưới chân !

      Nghĩ tới lúc đó kho có thể dâng giang sơn đến trước mặt người đẹp, lại hơi mỉm cười.
      Last edited by a moderator: 9/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 16: Lâm phu nhân

      Edit: Thiên Kết

      Bữa trưa rất hấp dẫn, hộp gỗ đựng đồ ăn bên trong, cách trang trí đồ ăn nào đỏ nào xanh, màu sắc xinh đẹp làm cho Tô San cảm thấy vô cùng thích thú.

      thích thú nhìn đường viền khảm đôi đũa rồi thở dài : “ trách được mọi người đều mơ làm lãnh đạo, chỉ là thức ăn thôi cũng chênh lệch nhau nhiều lắm rồi.”

      Lâm Duệ để đôi đũa xuống, cười với gì.

      ra bình thường cũng tới phòng ăn của nhân viên ăn cơm, chỉ là cùng với mọi người ăn rồi nghỉ ngơi ở bên ngoài.

      Hôm nay bởi vì muốn Tô San tới, cho nên mới cố ý gọi đặt đồ ăn ở khách sạn năm sao Nam Định.

      Nhưng cũng tính những cái này cho Tô San mà chỉ hỏi: “Đúng rồi, chuyện dự án kia sao rồi?”

      Tô San le lưỡi xin lỗi : “Em cũng tính chuyện này, phương án mới tại còn gặp trục trặc, nhưng tại được đưa lên tầng hai mươi rồi."

      Lâm Duệ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay cái rồi : “ thôi, cùng em xuống đó chuyến.”

      Bởi vì là thời gian nghỉ trưa cho nên bên trong phòng chụp hình dường như là có người nào, Lâm Duệ cùng với Tô San người trước người sau sóng bước , hành lang yên tĩnh chỉ vang lên tiếng bước chân của hai người.

      Chợt dừng bước, mặt thoáng lên vẻ do dự: “San San, chuyện ngày hôm qua ….., em đừng để ở trong lòng…….”

      “Ngày hôm qua cái gì?” trầm mặt lại, ngay sau đó lại làm như có chuyện gì xảy ra, nhún nhún vui, cười : “Em quên hết rồi.”

      thực tế, chưa bao giờ so đo lời thỏa đáng với người khác. để ý, cho tới bây giờ đều là hành động……Tô San lặng lẽ thở dài cái.

      thể , ông trời rất “Ưu đãi” cho Lâm Duệ, như vậy phải nhanh chóng đem hành động chứng minh trái tim của mình.

      ╮(╯_╰)╭

      Trước khi xảy ra biến cố mười lăm phút, Tô San đứng ở cái ghế kiểm tra dàn đèn. Đột nhiên, mặt đất rung chuyển mãnh liệt, căn bản còn kịp làm bất kỳ các biện pháp bảo vệ liền bị ngã xuống. Trong tay vẫn còn cầm dây điện của hộp bóng đèn…….

      Đèn thủy tinh ngũ sắc theo quán tính đổ ập xuống đầu Tô San. sợ ngây người, theo bản năng nghiêng người , dùng sức nhắm chặt mắt lại.

      Có dòng chất lỏng ấm áp theo cổ của mà chậm rãi chảy xuống, nhưng mà đau đớn như dự liệu vẫn chưa có truyền đến.

      Lâm Duệ lấy cả thân thể đỡ dàn đèn, những mảnh thủy tinh vỡ hung hăng cắm vào vai , nhưng trong mắt chỉ phản chiếu hình bóng của Tô San.

      “San San, mau đứng dậy . Có bị thương chỗ nào ?” lo lắng mà kêu lên.

      Tô San ngơ ngác lắc đầu cái, Lâm Duệ khẩn trương lau vết máu mặt —máu tươi của ……

      , chúng ta phải ra ngoài, đây có lẽ là động đất.” dùng sức đem dàn đèn về lại vị trí cũ, nhưng dư chấn ở phía dưới vẫn ngừng, giọng của vẫn bình ổn như cũ. Chỉ hơi nhíu trán cái, cùng với bả vai bên cánh tay phải trở nên cứng ngắc, có thể cho người ta thấy vết thương của nghiêm trọng.

      Hai người nhanh chóng chạy hành lang, lại trận rung chuyển mãnh liệt nữa truyền tới, bức tường có gắn bức tranh quảng cáo cũng muốn đổ xuống.

      Con mắt Tô San chợt nhíu lại, theo bản năng hô to tiếng: “Cẩn thận.” Sau đó dùng sức đem Lâm Duệ đẩy về phía trước. Nhưng ngờ động tác của Lâm Duệ còn nhanh hơn cả , xoay người cái liền đem Tô San ôm chặt vào trong lòng.

      “Ầm.” tiếng động lớn vang lên, thủy tinh vụn lần nữa cắm vào bả vai bị thương của Lâm Duệ.

      Tô San gắt gao nhắm mắt lại, ở dưới tình huống hỗn loạn đó mà lại còn có thể tính toán, nhưng nếu như phải tự cho mình là đúng muốn bảo vệ Lâm Duệ. Có lẽ…..có lẽ Lâm Duệ mà bị thương lần nữa.

      đánh giá quá cao năng lực của mình, cũng đánh giá quá thấp quyết tâm bảo vệ an toàn của Lâm Duệ.

      Sau này, Tô San nhớ lắm chuyện này nữa, nhưng trong trí nhớ, ràng chính là—có lần trong khi muốn ngất xỉu bị Lâm Duệ hung hăng đè dưới thân. Kèm theo đó chính là tiếng rên khổ sở và câu hỏi: “San San, em làm sao vậy?”

      chỉ có thể hết sức phối hợp với Lâm Duệ, đem bản thân mình bảo vệ tốt. Sau đó ở phía dưới mỉm cười : “Em sao, rất tốt.”

      ……….

      Đây chính là miền Bắc, từ trước đến giờ luôn xảy ra những trận động đất nghiêm trọng, mà Du Lâm lại chính là trong những thành phố chịu tác động nghiêm trọng nhất.

      may rằng động đất kéo dài lâu, nó chỉ xảy ra trong bảy phút, đúng lúc đó bảo vệ cũng kéo người lên đến tầng hai mươi, cho nên Lâm Duệ cùng với Tô San cũng bị thương thêm.

      Xe cứu thương gào thét chạy tới, Tô San vô cùng nhếch nhác chạy theo xe, hoàn toàn để ý đến kinh ngạc, khinh bỉ, nghi kỵ của người khác.

      Lâm Duệ bị đưa vào phòng cấp cứu, còn Tô San đứng nhúc nhích ở ngoài cửa, phía bên là chiếc bảng cấp cứu sáng đèn. cảm thấy lòng mình giống như bị quăng vào chiếc lồng của máy giặt.

      Bị xoắn chặt, quặn đau, rồi bị nghiền nát ra……..

      Trương Tử Nam vươn tay chạm vào bả vai Tô San: “Đừng lo lắng, ấy xảy ra chuyện gì đâu.”

      Đôi mắt luôn nhàng thư thái của Tô San lúc này lại có vẻ ngốc nghếch, lát sau mới kịp phản ứng, chậm rãi gật đầu cái rồi lẩm bẩm : “Đúng, ấy có chuyện gì.”

      ấy……..Còn thiếu tôi rất nhiều thứ………

      Nhìn bộ dáng mất hồn của Tô San, Trương Tử Nam liền thu tay lại, thở dài cái.

      Hai người này, ràng vẫn luôn để ý nhau, mà tại sao lại cứ phải hành hạ nhau?

      Khắp người Lâm Duệ đều là máu me nhìn rất dọa người, nhưng mà thực tế, ngoại trừ vết thương ở vai ra người căn bản hề có vết thương nào nghiêm trọng nữa.

      Nhân viên y tế rất nhanh xử lý xong vết thương của , sau đó có y tá tiến lại đẩy ra khỏi phòng nhưng theo hướng khác.

      Lâm Duệ lập tức ngăn ta lại, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt hỏi: “ đưa tôi đâu vậy?”

      Khuôn mặt của y tá kia khỏi đỏ lên, giọng : “Đưa qua phòng hồi sức, chờ lát nữa tác dụng của thuốc tê hết hoàn toàn đưa về lại phòng bệnh.”

      cần.” Nghĩ đến Tô San vẫn còn đợi ở bên ngoài khuôn mặt Lâm Duệ chợt nhu hòa chút ít: “Cứ đẩy tôi ra ngoài .”

      Dừng lại chút rồi lại thêm: “Vợ tôi vẫn còn đợi ở bên ngoài.”

      Giọng dịu dàng này làm cho y tá ghen tỵ đến tan nát trái tim rồi.

      Lâm Duệ được đẩy ra khỏi cửa phòng cấp cứu lập tức có nhân viên của A.E chạy đến đón, Tô San cũng lo lắng mà chạy tới. nắm chặt hai tay, nước mắt lã chã rơi xuống, đôi môi mấp máy, cuối cùng nghẹn ngào ra được hai chữ: “Ngu ngốc……..”

      Lâm Duệ cố gắng cầm lấy tay , rồi nghĩ đến tình cảnh trong hành lang, lúc Tô San cố gắng cứu mình, có ý muốn bảo vệ , đôi mắt bất giác đỏ lên, giọng : “Em phải
      Cũng vậy à?”

      Nhìn đôi uyên ương số khổ, ‘vợ chồng hoạn nạn’ trước mắt, y tá khỏi cảm động cũng như hâm mộ mà : “Lâm tiên sinh, Lâm phu nhân, tình cảm hai người tốt nha.”

      Lâm phu nhân? Những người đứng xung quanh đều cảm thấy sững sờ nhìn Lâm Duệ.

      Nét mặt Tô San càng trở nên rối rắm. Nước mắt vương đôi mi như cánh bướm, mà miệng vì ngạc nhiên mà mở rộng…..

      “Tôi phải….” vội vàng xua tay với y tá, ngay sau đó nhìn về phía Lâm Duệ, dường như muốn Lâm Duệ giải thích. Khuôn mặt lúc này hồng hồng, làm cho người khác rất muốn cắn lấy cái.

      Vành tai Lâm Duệ cũng trở nên hồng hồng, con ngươi tĩnh mịch chớp nhìn Tô San.

      Khi bắt gặp đôi mắt như vậy, Tô San chỉ cảm thấy trái tim trở nên rối loạn, lời phủ nhận trong miệng cũng ra nữa, cuối cùng hoảng hốt lẩn tránh ánh mắt của .

      Bàn tay Lâm Duệ vốn lạnh ngắt giờ cũng trở nên nóng rực lên rồi. Tô San muốn rút tay nhưng được, muốn kéo ra lần nữa nhưng lại làm cho Lâm Duệ động vào vết thương kêu lên tiếng.

      Tô San sợ hết hồn, dám sử dụng lực, lại bị Trương Tử Nam dùng ánh mắt chế nhạo, giọng lúc này như côn trùng kêu: “…. mau buông tay em ra…….”

      Lâm Duệ rốt cuộc nhịn được nữa mà bật cười lên, làm cho lồng ngực khẽ chấn động, ngay sau đó chịu nổi mà ho khan mấy tiếng nhưng mặt lại vô cùng vui vẻ.

      Trước mặt mọi người, e dè kéo tay Tô San qua, để bên môi khẽ hôn, cưng chiều giống như tự với bản thân: “Đứa ngốc, bé ngốc…….”

      Tô San, chống lại ánh mắt của y tá bên cạnh, ấy thấy vậy liền cười : “Lâm phu nhân, cần , tôi đều hiểu.”

      Trương Tử Nam cùng với mấy người phụ ta đều liếc mắt nhìn nhau đồng loạt cười : “Đúng, chúng tôi đều hiểu rồi.”

      trận cười đùa qua làm cho ám ảnh trận động đất cũng tản ít, Tô San thừa dịp lúc Lâm Duệ ngủ, lén ra ngoài gặp mặt Tô Yên.

      “Chị Tô San, xin lỗi, em…em phải ….” Tô Yên mím miệng, ôm chặt lấy Tô San, bộ dáng như sắp khóc.

      Tô San vỗ lưng an ủi , trong lòng cũng dâng lên cảm giác kỳ lạ, tuy nhiên ngoài miệng vẫn an ủi: “Đừng khóc, nha đầu ngốc. Nơi này cũng phải là nhà của em, động đất rất nguy hiểm, em rời cũng là việc nên làm.”

      phải vậy.” Tô Yên lập tức buông Tô San ra, mặt cũng nhanh chóng lên vẻ tức giận.

      “Chị xem Tô Yên em là người như thế nào? Trận địa chấn bốn năm trước ở phía Bắc, tháp truyền hình bị ngã, máy bay bị rớt, phải em vẫn quay về tìm chị sao?”

      “Nhưng vào lúc này………” cắn chặt môi, chần chờ chút, nhàng đặt tay lên bụng mình: “Lúc này em thể tùy tiện nữa…..”

      Miệng Tô San hôm nay dường như chưa có cơ hội để khép lại. lùi về sau bước, ánh mắt nhìn vào bụng Tô Yên, lắp bắp hỏi: “Em…em, em có?”

      “Ừ.” Tô Yên thẹn thùng vô hạn gật đầu cái, quay đầu liếc nhìn về sau lưng.

      Tô San nhìn theo ánh mắt của thấy Trác Diệu mặc thân tây trang đứng ở phía xa, đút tay trong túi quần, tay khác cầm chìa khóa xe, sắc mặt lạnh nhạt, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn Tô Yên, khi thấy Tô Yên quay đầu lại lập tức cười dịu dàng tiếng.

      ta, ta là người bốn năm trước……” Tô San dường như có chút ăn lộn xộn: “Em……em kết hôn?”

      Dung mạo của Trác Diệu cũng thay đổi gì nhiều, chỉ là tính cách càng thêm kín kẽ mà thôi. Tô San thể nào mà tin được, ràng là người đàn ông thành đạt, có ngoại hình tuấn tú đủ để khiến hàng vạn phụ nữ si mê, nhưng khi quyết tâm lại chỉ giống như chàng trai mới lớn. Thời gian trôi qua vậy mà nhanh, vậy mà thâm tình của ta vẫn thay đổi.

      Tô Yên dường như có chút kì quái về thái độ của Tô San liền đáp: “Đúng vậy, kết hôn bốn năm trước.”

      Giọng khó kiềm nén ngọt ngào, nhìn Trác Diệu cong môi : “ ấy phiền, cứ quấn lấy em. Lúc này em có con lại càng để em ở ngoài mình nữa.”

      Trác Diệu nhíu mày, bước tới nắm lấy bả cai Tô Yên, đưa tay chỉ chỉ vào cái mũi của , giả bộ giận dữ khiển trách: “ ở bên ngoài bốn năm rồi còn chưa đủ?”

      Hai người họ cứ như vậy mà vành tai, mái tóc chạm vào nhau…..

      Người đàn ông cao lớn kia cúi đầu cười với Tô Yên.

      Đây….. là bức tranh đẹp nhất thế gian.

      Tô San bình tĩnh trầm mặc hồi lâu rồi tới, dùng sức ôm Tô Yên: “Cảm ơn em, còn nữa, chúc em hạnh phúc.”

      Cảm ơn em cho chị nhìn thấy tình vĩnh cửu, hề bị hào nhoáng dẫn dắt.

      Chúc phúc em vĩnh viễn luôn mỉm cười.

      Bởi vì em chính là thiện lương.

      Tô San quay người trở về phòng bệnh, tìm hạnh phúc của chính co, mặc dù…..là thiêu thân lao đầu vào lửa.
      Last edited by a moderator: 13/11/14
      Heocon244windlove_9693 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Sói tài sắc

      Chương 18: Thân phận bị bại lộ

      Tô San trở lại phòng bênh thấy Lâm Duệ tỉnh rồi, tụa đầu vào giường gọi điện thoại, mặt vô cùng nặng nề.

      Ước chừng năm phút qua , thấy Lâm Duệ cúp điện thoại. Tô San mới quan tâm hỏi: “Sao vậy? Điện thoại của ai? Sao sắc mặt kém như vậy?’

      Lâm Duệ nhíu chặt lông mày lại, giữa hai hangf lông mày khó nén mệt mỏi: “Là người bên chính phủ gọi tớ, muốn tỉnh Nam Tam công khai chiêu mộ Yên Bắc Địa làm quảng cáo công ích, phát hình cả nước, quyên tiền cho tổ chức xã hội.

      Mắt Tô San sáng lên, hung phấn : “dây là chuyện tốt nha, nhăn lông mày làm gì vậy? nếu có thể nắm được quảng cái này, công ty chúng ta nổi tiếng vang dội!”

      Lâm Duệ chăm chú nhìn lâu. Gương mặt Tô San phơn phớt hồng, đôi mắt sang rỡ vui sướng mà mong đợi, đọng lòng người như vaayh, làm sao có thể tàn nhẫn để thất vọng?

      kéo tay Tô San, tay khác dùng sức nâng lên, miết lông mày mảnh như cành liễu của , giọng : “Được, chúng ta cùng .”

      Chính vì em, đừng níu là mang công ty vào khu vực gặp nạn, chính là lên núi đao xuống biển lửa, thế nào? Ánh mắt của Tô San lóe lên tia dễ nhìn thấy, ngay sau đó rực rỡ cười tiếng: “Ừ, vậy em trước xem chú Lâm chút!”

      Cửa ngàng đóng lại, nụ cười bên môi Tô San nhạt chút xíu. tới bên cửa sổ, ngẩng đầu lên, nhìn đám mây lên lên xuống xuống bầu trời, thở phào nhõm.

      … chạy thoát…?

      Thu hồi tầm mắt, nhấc chân về phía phòng của Lâm Gia Thịnh, gánh lên trách nhiệm mình sớm nên gánh.

      Nghe Tô San xong, mặt Lâm Gia Thịnh trầm cơ hồ có thể mực, mặc dù mang bệnh nhưng ông vẫ tản ra uy nghiêm áp bức mãnh liệt như cũ, quả quyết : “ được, chỗ nguy hiểm như vậy đâu phải là nơi con như con có thể được.’’

      “quảng cái này, nếu như Lâm Duệ có thể, như vậy liền kêu nó dẫn đọi o qua, nếu như thực bất đắc dĩ, cùng lắm bỏ qua.”

      Tô San trầm mặc hổi, khẽ thở dài, tới bên giường ngồi xuống, giống như khi còn bé, tựa vào bả vai Lâm Gia Thịnh.

      “chú Lâm, chú lâu tới công ty, chú biết, ra ấy rất vất vả.”

      “Nguyên lão trong công ty phục ấy, chú cũng ủng hộ. ấy mình chỉ thị công ty, đứng lên thi hành đều rất khó khăn.

      ít công ty cỡ trung bị ấy đè xuống, nhưng Lục thị ấy áp được. bản quảng cáo này xác thực mang đến nhiều lợi ích buôn bán cho chúng ta nhưng né sinh ra ảnh hưởng khổng lồ thể nghi ngờ tới xã hộ, chúng ta thể chắp tay nhường người ta.”

      smawts của Lâm Gia Thịnh sâu thẳm nhìn chằm Tô San hồi lâu, sau đó chậm rãi nhắm mắt, có vẻ như mệt mỏi vô cùng. “ lại vẫn vì tiểu Lâm Duệ xấu xa đó.”

      “San San, con có nghĩ tới…” ông tạm ngừng, dường như ngay cả bản thân cũng biết, lời kế tiếp đối với như Tô San mà quá mức tàn nhẫn. Nhưng, ông thể .

      “Con có nghĩ tới, đứa Lâm Duệ kia tại sao có thể chạy về nước ngay buổi chiều chú nằm viện, tại sao có thể thuận lợi tiếp quản công ty, tại sao muốn lặp lặp lại nhiều lần trêu chọc con?’’

      Ba cia vần đề gây hăm dọa kia khiến khí trong phòng chợt nặng nề .

      Tô San nhêch smooi, mắt khép hờ, hồi lâu lên tiếng. Cũng biết qua bao lâu mới nhàn nhạt cười tiếng: “ ấy vì cái gì cũng tốt tóm lại con tranh với ấy. như vậy,cứ như vậy cũng sao…”

      “Hương chi con làm vậy cũng chỉ vì nah ấy”. ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Lâm Gia Thịnh gằn từng chữ: “A&E là tâm huyết nửa đời của chú, nếu bị phá trong tay chúng con, về sau con thể an tâm.”

      “con hiểu chú thương con, nhưng nếu chú thương con, để cho con . Chú cưng chiều bảo hộ con nhiều năm, cũng nên đến phiên con làm chút gì đó cho chú.”

      Lâm Gia Thịnh nhắm mắt lại, thở dài hơi. Ông còn có thể gì?

      bé này ông nhìn từ đếnlớn, giống mẹ mình, bề ngoài dịu dàng như nước, nước chảy bèo trôi, tính tình lạnh nhạt, thực tế lại cường liệt, thiên tính thiện lương. khi nhận định người, đến tường Nam quay đầu.

      “Thôi thôi, con .” Lâm Gian thịnh khoát khoát tay, thân thể như núi cao, nhưng lại thiangs ra tư thái của người già: “La Lâm Gia Thịnh ta có phúc khí. Đứa bé tốt như thế nếu là con ruột ta tốt biết bao…”
      Last edited by a moderator: 14/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :