CHƯƠNG 65: thương nhiều…..
Edit: Thiên Kết
Thái độ của bác sỹ vào lúc này dường như đều là nóng nảy mà nặng nề, giống như người phụ nữ nằm băng ca là mẹ ruột của bọn họ bằng. Mà thực tế, bệnh nhân này hề quen biết với bọn họ, nhưng nếu như chết, bọn họ đại khái đều có thể tự nghỉ việc rồi.
mặt Lục Minh Viễn biểu gì, chỉ có đôi mắt là đỏ kinh người, chạy sát theo băng ca, nắm chặt lấy bàn tay bé đầy máu tươi của Tô San, cảm nhận nhiệt độ trong bàn tay ngày càng giảm, giây phút đó, đầu gối muốn mềm nhũn tê liệt ngã xuống mặt đất.
Nếu như chết rồi, nên làm gì đây?
Ý nghĩ này giống như mảnh băng từ từ nát vụn, mang theo áp lực, hung hăng chui vào cơ thể . Theo máu, theo hơi thở, theo từng động tác của mà lan tràn ra khắp cơ thể. dường như bị đông cứng, chết rét.
Đến phòng cấp cứu, tốc độ của băng ca chậm lại cách ràng, máy móc dừng bước theo, tay vẫn nắm chặt tay Tô San chịu buông ra theo bản năng.
bác sỹ thử kéo , nhưng lại phát được, mà đối mặt với vẻ hung dữ của Lục Minh Viễn, ta cũng dám dùng sức, chỉ có thể giọng : “Lục tiên sinh, tình huống của bệnh nhân rất nguy hiểm, lập tức phải cấp cứu. xem chuyện này…..”
Vào giờ phút này, phản ứng của Lục Minh Viễn giống như có chút chậm lụt. Sau khi vị bác sỹ kia xong, qua hai giây, mới chậm rãi quay đầu nhìn bác sỹ cái.
Ánh mắt làm khí trầm lặng, chỉ cần nhìn cái, làm cho người ta cảm giác lạc vào hoang dã bao la bát ngát, có loại tuyệt vọng nhìn . Vị bác sỹ bị nhìn chằm chằm, dĩ nhiên là run sợ cả người, liền lùi về sau bước.
Lục Minh Viễn có nhiều chú ý với những người khác. liền quay đầu lại, từ từ cúi người xuống, đôi mắt khóa chặt mặt Tô San. Đôi mắt lạnh lẽo dần dần trở nên ấm áp, dịu dàng mà lưu luyến.
móc khăn tay ra, nhàng lau sạch máu cũng như bui bặm mặt Tô San, cho đến khi gò má trơn bóng như ngoc lộ ra, mới nở nụ cười như trẻ con.
Ánh cúi xuống bên ai , giống như là rù rì chuyện: “Bất kể em sống hay chết, em là con dâu duy nhất của nhà họ Lục. ở bên em đời kiếp, đừng sợ.”
Hai chữ cuối giống như phải dùng hết sức chuyên động đầu lưỡi, mới phun ra được. Khiến cho mọi người xung quanh sinh ra cảm giác xúc động đến rơi lệ. Mà ở xa truyền đến tiếng của giới truyền thông chạy đến nhưng lại bị thuộc hạ của Lục Minh Viễn ngăn lại, bọn họ ra sức quay lại hình ảnh.
Bọn họ đối với sống chết của Tô San cảm thấy có hứng thú, bọn họ chỉ cần tin tức. Từ trước tới nay Lục đại boss lạnh lùng cường thế, lại có thể thể chân tình lúc vị hôn thê gặp nguy hiểm, khi đăng tin này ra ngoài, biết chiếm được bao nhiêu nước mắt của các đây.
“Các người con mẹ nó đứng tránh ra.” Đối mặt với ánh mắt hưng phấn của đám ký giả, rốt cuộc cũng làm Lục Tư Kỳ bực mình. bé chạy ra khỏi vòng bảo vệ của vệ sỹ Lục thị, tiến ra bên ngoài, bắt đầu giật lấy máy chụp hình mà đập. Vừa đập, vừa lớn tiếng mắng: “Muốn chụp đợi đến lúc vợ chồng các người chết rồi chụp. Tất cả đều cút cho tôi. Nếu cút, tôi kêu ba tôi bắn chết các người. Các người là thứ người có nhân tính.”
Từ lúc sinh ra đến giờ, Lục Tư Kỳ chưa từng gặp tình huống hoảng sợ đến như vậy, cho dù lúc ở lầu, sắp bị cường bạo, bé vẫn có thể tự giả bộ kiêu ngạo, ưu nhã. Mà bây giờ, bé dường như giống người đàn bà chanh chua. Trong đầu có bất cứ ý nghĩ gì, bé chỉ muốn thay Tô San làm chút chuyện, nếu , đau đớn trong lòng giống như là thủy triều này, muốn phát nổ trong lòng bé.
Yên tĩnh ngắn ngủi bao trùm cả đám người, sau đó liền vang lên tiếng của giống như là mới vào nghề, mạnh miệng : “!@#$%$@, cho là Quan nhị đại ngon hả? Còn bắn chết người? Tôi viết với cái người sắp chết kia, nhân dân cả nước mỗi người nhổ cho bãi nước miếng cũng ngập chết .....”
“Bốp.” tiếng tát tay vang lên thanh thúy, trấn áp mọi người.
Ánh mắt Lục Tư Kỳ giống như muốn ăn thịt người, cắn chặt răng, ngón trỏ mảnh khảnh xinh đẹp tuyệt trần dường như đâm trúng lỗ mũi của nữ ký giả: “Tiện nhân. ai là người chết?” Hai chữ tiện nhân này, quả thực được rít từ hàm răng mà ra, làm như bé hận muốn ăn sống nuốt tươi nữ ký giả kia.
Náo động phía sau sớm thu hút chú ý của Lục Minh Viễn, lông mày nhíu chặt, cố gắng hết sức bỏ ngoài tai những thanh kia, phẩy tay cái, ý bảo bác sỹ lập tức đẩy Tô San vào phòng cấp cứu.
lặng lẽ đứng ở đó, nhìn cánh cửa màu trắng từ từ khép lại trước mắt, màu đỏ của đèn báo hiệu sáng lên. Cứ như vậy mà mất hồn, nhúc nhích.
Chợt có trợ lý bước nhanh tới bên cạnh : “Ông chủ, tiểu thư vừa mới đánh người, bị vây ở ngoài cửa rồi. Chúng ta có ít người dường như thể khống chế được ở đây, xem có cần báo cảnh sát hay ?”
Lục Minh Viễn xoa xoa mi tâm, mặt vẻ phiền não. Tô San ở trong thời khắc sống chết , chỉ muốn được yên tĩnh ở chỗ này với mà thôi, nhưng tại sao con bé kia lúc nào để cho yên tâm chút được vậy???
“Tô San vì cứu nó mà muốn mất mạng. Nó còn muốn như thế nào nữa?” chợt ngẩng đầu quay mặt qua, con mắt u ám kinh người, làm cho người trợ lý sợ hãi lui bước.
“, phải…….Tiểu thư cũng bởi vì Tô tiểu thư mới xung đột cùng với ký giả….”
“Cái gì?” Lục Minh Viễn ngẩn ra: “Xảy ra chuyện gì?”
………….
Cả người Lục Tư Kỳ, những kẻ kia mở miêng thóa mạ , còn là ký giả, mà còn là những người qua đường việc.
Trong lòng mọi người luôn có ấn tượng. Người giàu nhất định là bất nhân, có quyền nhất định ỷ thế hiếp người, đại tiểu thư tuyêt đối đều là kẻ dã man hiểu chuyện, mà người khóc lóc vĩnh viễn là kẻ yếu.
Mà nữ ký giả mới ăn tát, giống như là ra sức nức nở, khóc lớn, ngừng với người ngoài mình bị uất ức.
“Tôi biết gì cả, tôi chỉ Quan nhị đại giỏi sao, liền bị ta đánh bạt tai. ta còn muốn bắn chết tôi,”
“Cái gì?” tên nhóc hung hăng liếc Lục Tư Kỳ cái: “Dáng vẻ đàng hoàng, ngờ trong lòng lại là ngoại người như vậy. Đxm nó chứ, phi.”
“Ai, ai bảo nguời ta có tiền, chúng ta là người dân bé chỉ có thể chịu tội khắp nơi. à, liền nghe lời bác, đừng so đo với ta nữa.” bác rút khăn giấy đưa qua thở dài .
“Người có tiền giỏi sao? Quan nhị đại có đặc quyền à? Tiền của bọn họ từ đâu mà có? Còn phải là dựa vào người dân như chúng ta sao?” Ông cụ dựa lưng vào tường căm phẫn hô to.
“Mẹ kiếp, con chết tiệt kia phải xin lỗi. Nếu hôm nay đừng nghĩ được.” biết là nguời nào cầm đầu hô lên tiếng như vậy, ngay sau đó, thanh này liền vang thành mảng.
“ xin lỗi. xin lỗi. xin lỗi……”
Mà những phóng viên ở bên cạnh Lục Tư Kỳ, mặc dù biết chân tướng tình, nhưng mắt nhìn thấy cục diện càng ngày càng mất khống chế, cũng cảm thấy vui vẻ. Bên này náo loạn càng lớn, tin tức của bọn họ lại càng có giá trị cao, càng lấy được nhiều tiền thưởng. Con người đều vì lợi. ? Là cái gì, bao nhiêu tiền cân?
“Con bé đánh người nào?” Phía sau chợt truyền đến câu hỏi nhanh chậm, khiến cho bọn họ bất ngờ im lặng xuống. Quay đầu nhìn theo giọng , chỉ thấy người của Lục thị ngừng giải tán đám đông, mở con đường cho Lục đại boss.
Lục Minh Viễn chậm rãi tới, mặt đổi sắc, đôi mắt giống như diều hâu, chậm rãi quét nhìn đám người. Ánh mắt giống như mang theo lưỡi kiếm sắc bén, hung hăng ghim vào thân thể từng người. Tầm mắt dừng lại người kẻ mới vừa nãy hô to nhất, ta cũng giống như bên ngoài, tự chủ được mà cúi đầu dời tầm mắt.
Rốt cuộc, cũng tới trước mặt nữ ký giả kia. Vốn là khóc lóc thương tâm, giờ khắc này đối mặt với khí lạnh khắp người Lục Minh Viễn, muốn khóc cũng được mà khóc cũng được.
Lục Minh Viễn vươn ngón trỏ ra, từ từ nâng cằm ta lên, gương mặt tuấn cùng với khí thế mạnh mẽ, làm cho ta tự chủ mà nín thở, mặc kệ động tác của .
tại ta rất hồi hộp, trong đầu ngừng hò hét, mắt nhìn thấy Lục Minh Viễn càng ngày càng đến gần khó tránh khỏi mơ tưởng viển vông. người đàn ông tài mạo song toàn như vậy, nếu như thuộc về ta tốt biết bao? Nhưng mà, tại sao lại thể thuộc về ta?
ta tự nhận là có diện mạo bậc nhất, cũng có năng lực, hơn nữa bây giờ lại lấy thân phận người bị hại mà xuất , có lẽ làm cho người đàn ông này thương hương tiếc ngọc chứ?
Mặc dù có vị hôn thê, nhưng mà…..người phụ nữ kia phải sắp chết sao? Đúng, nhanh chết .
Trong lòng ta tràn ngập mơ mộng, Lục Minh Viễn chợt nhếch miệng, cười với ta: “Dáng dấp cũng tệ lắm, thế nào? muốn làm ký giả, tính muốn đổi nghề làm diễn viên rồi hả?”
liền quay đầu , đưa tay ra nhận lấy khăn tay từ trợ lý, chậm rãi lau lau ngón tay, giương mắt nhìn ta, sau đó ném chiếc khăn vào mặt ta. Lạnh lùng quát: “Chỉ bằng chuyện nguyền rủa San San, Tư Kỳ chỉ cho cái tát còn là đấy.”
Hành động mang tính vũ nhục vô cùng, khiến cho ta chìm trong ảo tưởng bé lọ lem nhất thời ngây dại, vậy mà, cơn ác mộng vẫn chưa chấm dứt.
“Cũng nhìn xem mình là thứ gì. xứng để lau giày cho Lục đại tiểu thư sao?” Lục Minh Viễn cũng lười bố thí ánh mắt cho ta, khinh miệt giương môi, từng câu từng chữ giống như dao găm, đem lòng tự ái của ta cắt thành từng mảnh .
Lúc này, ta cũng cần giả bộ, nháy mắt cái, nước mắt cứ như vậy mà thi nhau rơi xuống.
“Còn nữa, mới vừa rồi ai tiểu thư nhà họ Lục là Quan nhị đại?” Lục Minh Viễn cười như cười nhìn về phía đám người kia, giọng lớn, vô cùng trầm ổn: “Công trạng của nhà họ Lục được ghi nhận từ thời xây dựng đất nước, phải chỉ là hai đời, nếu như Tư Kỳ muốn lấy quyền đè người, các ngươi còn có cơ hội ở đây ăn to lớn với con bé sao?”
dừng chút, giọng bỗng nhiên cất cao: “Nhà họ Lục ỷ thế hiếp người, nhưng cũng để bất kỳ kẻ nào ức hiếp.” Lục Minh Viễn kéo Lục Tư Kỳ qua, phân phó với người bên cạnh: “Người nào lúc nãy đẩy Tư Kỳ, người nào mắng Tư Kỳ dù chỉ câu, toàn bộ nhớ kỹ tên, địa chỉ, điều tra cả chỗ làm việc, sau đó giao cho tôi.”
Giọng của lớn , cũng đủ cho đám người xung quanh nghe được. Trong nhất thời, cả hành lang đầy ắp người trở nên vô cùng yên tĩnh đến mức cái kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
Dần dần những người ở bên ngoài giống như được bôi dầu vào chân, len lén chạy ra ngoài. Ước chừng phút sau, trước phòng cấp cứu liền còn bóng người.
người của Lục thị chần chừ tới: “Tổng giám đốc Lục, ngài xem…….Phải giải quyết đám người kia sao?”
Khóe miệng Lục Minh Viễn khẽ nhếch lên, quay đầu, kéo Lục Tư Kỳ tới.
Người kia còn ngây ngốc muốn chạy theo hỏi, lại bị trợ lý của Lục Minh Viễn kéo lại.
“Này, cậu thấy cậu ngu chưa, ông chủ làm gì có thời gian rảnh rỗi mà quan tâm xem bọn họ làm cái khỉ gió gì?”
“ phải nha.” Người nọ uất ức thanh minh: “Đây phải là phân phó hồi nãy của ông chủ sao?”
Trợ lý của Lục Minh Viễn vuốt cằm, thở dài : “Làm ơn, đó là lời đuổi người của ông chủ đó có biết hay ?”
“ sao?” Người nọ sững sờ, đáng mày râu hơn ba mươi tuổi thế nhưng mắt lại toát ra ánh sáng lấp lanh: “Oa. Ông chủ thông minh.”
Vẻ mặt trợ lý của Lục Minh Viễn khẽ ngưng đọng lại, yên lặng liếc nhìn trời xanh, muốn nhìn người ngu ngốc này thêm cái nào nữa, bước theo sau Lục Minh Viễn.
……………
Thời gian chờ đợi vô cùng đau khổ. Lục Minh Viễn đứng im lặng ở cửa, mặt biểu gì, Lục Tư Kỳ ngồi ở góc tường ôm hai đầu gối, khuôn mặt đầy nước mắt. Dưới tình huống này, bọn thuộc hạ tự nhiên cũng có ai dám ngồi xuống.
Mấy ly sữa nóng mới mua cũng sớm lạnh ngắt. Hộp cơm vẫn còn y nguyên như lúc mới mua. Trái tim của mọi người bị kéo căng như dây cung, mệt mỏi cực độ, nhưng cũng dám thả lỏng.
thưc tế, người phụ bữ bên trong kia đại đa số là có quan hệ gì với bọn họ. Nhưng mà, Lục Tư Kỳ cùng với Tô San có loại tình cảm thân thiết kia sao?
, có.
Nhưng mà, người phụ nữ kia lại dám ôm tiểu thư nhảy từ lầu ba xuống, hơn nữa còn dùng thân thể của mình để đỡ hai viên đạn thay tiểu thư.
Rất ngu, rất thánh mẫu, rất thần kinh, nhưng cũng……làm cho người ta thể bội phục.
“Sao rồi? Tư Kỳ sao rồi?” Cuối hành lang chợt truyền đến tiếng la lớn của Nguyễn Hi Vân, phá vỡ yên lặng đè nén.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy quý phu nhân luôn quý phái ưu nhã, dường như nghiêng ngả lảo đảo chạy tới. Ánh mắt của bà hốt hoảng mà luống cuống, đợi đến lúc tới được góc tường Lục Tư Kỳ ngồi con ngươi đong đầy nước mắt: “Tư Kỳ.”
Bà kêu tiếng, bước tới vài bước, ôm Lục Tư Kỳ vào lòng. Tay run rẩy, trái tim cũng run rẩy.
“ cho mẹ biết, con có bị gì hay ?” Cả người Nguyễn Hi Vân run rẩy đẩy Lục Tư Kỳ ra chút, khẩn trương nhìn bé lượt, đợi đến khi xác nhận con cái tổn hao gì, liền nhìn trời niệm kinh, sau đó lại ôm chặt bé lần nữa. Cứ như vậy lâu sau bà mới nhớ đến tồn tại của Lục Minh Viễn.
“Minh Viễn, con bị thương chứ?” Nguyễn Hi Vân lau lau mắt, thoáng buông Lục Tư Kỳ ra chút, quay đầu nhìn về phía Lục Minh Viễn.
Lục Minh Viễn nhịn được khẽ cười, nhàng lắc đầu cái. Đây chính là khác nhau của mẹ kế cùng mẹ ruột, mặc dù có thương mình thế nào, có cưng chiều mình tới đâu, nhưng tóm lại đứa bé là máu thịt người, là bảo bối đầu quả tim cũng nghĩ tới trước tiên.
chợt khống chế suy nghĩ tới giây phút kia. Khi Tô San nghe thấy gọi tên Tư Kỳ trước lưng lập tức cứng đờ. Khi đó, có phải Tô San cũng có cùng cảm nhận như bây giờ với , có chút phiền muộn?
Ngày cả chính cũng biết, trong phút kia, tại sao lại kêu tên Tư Kỳ theo bản năng. Có lẽ trong lòng , Tư Kỳ chỉ là đứa bé, cần được che chở nhiều hơn mà thôi……
Chỉ là , sau này như vậy nữa. Lục Minh Viễn nhắm mắt lại. Cuộc sống tương lai, đem toàn bộ tâm tư đặt lên người yên, hơn nữa còn toàn tâm toàn ý quan tâm người phụ nữ của mình.
CHƯƠNG 66: Rốt cuộc cũng hạnh phúc……….
Edit: Thiên Kết
“Mẹ, chúng con đều sao.” Lục Minh Viễn thản nhiên đẩy tay Nguyễn Hi Vân ra, “Người bị thương là San San.”
“Tô San……..” Trong chốc lát mặt Nguyễn Hi Vân xuất vẻ lúng túng, ngay sau đó bà được tự nhiên mà cúi đầu, bàn tay nhàng vuốt bả vai con .
đường tới đây, bà cũng nghe đến tình cảnh lúc ấy. Đến bây giờ Nguyễn Hi Vân cũng thể nào ngờ rằng, Xà Mạn Phỉ người mà từ trước tới nay bà luôn coi như người nhà, lại có thể trong tình thế nguy cấp mà vứt bỏ quan tâm tới Tư Kỳ, mà cái Tô San bà hết sức ghét lại có thể chú ý đến an nguy của bản thân bảo vệ con bà.
Nửa đời nhìn người, Nguyễn Hi Vân thể thừa nhận, lần này, bà nhìn lầm.
“Trước kia………Là mẹ hiểu lầm Tô San. ấy là tốt……..” Nguyễn Hi Vân mấp máy môi, thở dài .
Lục Minh Viễn để ý tới áy náy và ảo não của Nguyễn Hi Vân. từ từ tới bên cửa sổ, nhìn về nơi xa xăm, biết suy nghĩ gì. Chợt, phát ra tiếng lầm bầm lầu bầu giống như than thở .
“San San có thể phải là hạt giống tốt, nhưng là hạt giống đáng giá. Chỉ cần có người cho ấy chút xíu đất đai cùng dưỡng khí, ấy nhất định nỗ lực đơm hoa kết trái báo đáp lại.”
Chỉ tiếc, hiểu được hơi trễ, sau đó liền rơi vào trầm tư.
Cũng biết là trôi qua bao lâu, hoảng hôn buông xuống. Trong hành lang vang lên tiếng ‘xoạch’, giống như thứ gì đó nện vào trong lòng.
Mọi người đột nhiên ngẩng đầu theo bản năng, nhìn thấy đèn phòng cấp cứu tắt, cửa bị kéo từ bên trong ra.
Nhìn đoàn bác sỹ mặc đồng phục giải phẫu màu xanh lá cây nối đuôi nhau ra, Lục Minh Viễn cảm thấy máu trong cơ thể đều đông cứng lại.
xoay người cách cứng ngắc, thử bước về phía trước, nhưng bởi vì thân thể vô lực mà thiếu chút nữa ngã quỵ, may mắn là lúc đó có trợ lý vươn tay ra, từ phía sau giữ lại.
Lục Minh Viễn đứng lại, hít hơi sâu, đẩy trợ lý ra, ổn định hơi thở, tới hỏi: “Bác sỹ, ấy……. ấy sao rồi?”
“Ý chí sinh tồn của bệnh nhân vô cùng lớn, yên tâm, có nguy hiểm tới tính mạng. Nếu như xảy ra cái gì ngoài ý muốn, ngày mai ấy tỉnh.” Bác sỹ chủ trì lấy khẩu trang xuống, gương mặt đầy ý cười, làm như đối với lần cấp cứu này cực kỳ hài lòng.
“Oa! tốt quá.” Ở trong hành lang yên tĩnh, Lục Tư Kỳ hưng phấn gào thét tiếng, đâu còn giống đại tiểu thư dè dặt?
bé nhảy cẫng lên, chạy đến bên cạnh Lục Minh Viễn vẫn còn sững sờ, hưng phấn lắc lắc cánh tay mình rồi : “. còn sững sờ cái gì? nghe thấy sao? Chị dâu sao. Ha ha ha……”
“…..Ừ, có nghe.” Ước chừng ba giây sau, Lục Minh Viễn mới thở dài hơi, khóe môi chế mà nâng lên. Ngay sau đó, lại cúi đầu, giơ tay che mắt, cánh tay thể kiềm chế mà khẽ run.
Cảm tạ trời cao, cảm tạ Phật tổ, cảm tạ tất cả thần linh. Để cho còn có cơ hội, lại lần nữa, chân chính biết Tô San.
…………
Tô San tỉnh lại là vào buổi trưa nắng đẹp. mở mắt ra, đâp vào mắt là cái bóng mơ hồ. ngồi yên lặng, nhìn giống như đợi chờ ngàn năm.
ra nhìn người trước mắt là ai, nhưng lại vương tay ra theo bản năng, khàn khàn giọng : “Minh Viễn……..” Bởi vì mang mặt nạ dưỡng khí, giọng có sức sống giống như bình thường mà là buồn buồn.
San San bởi vì mà mới gặt những kiếp nạn này. Lục Minh Viễn khỏi cảm thấy đau xót trong lòng.
“Trước tiên em đừng gì.” lập tức đưa tay cầm lấy tay Tô San, tay lại nhấn vào chuông ở tường, vẻ mặt dịu dàng mà chuyên chú: “Cảm thấy như thế nào? người còn đau lắm ?” Tính toán thời gian, tác dụng của thuốc tê có lẽ cũng hết.
Tô San nhắm mắt lại, lồng ngực khẽ phập phồng, cảm giác đầu có chút choáng váng. Nghỉ ngơi lát, mới mở mắt ra : “ sao………..”
thở có chút khó khăn, cố gắng lấy mặt nạ dưỡng khí xuống, lại bị Lục Minh Viễn kéo lại. Bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng giọng ấm ức : “Em có thể tháo nó xuống ? Kìm nén đến sợ.”
giờ trước bác sỹ mới kiểm tra phòng, các chỉ tiêu của Tô San vô cùng bình thường. Lục Minh Viễn hơi do dự chút, khi thấy Tô San xác thực là có việc gì rồi, rốt cuộc cũng phải đồng ý.
Lấy mặt nạ dưỡng khí xuống Tô San giống như con chim được xổ lồng, há to miệng mà hô hấp. Nhưng trong cổ họng lại giống như bị lửa thiêu đốt, khó chịu. nhìn về chén nước bàn bên cạnh theo bản năng, sau đó nhìn về phía Lục Minh Viễn cầu khẩn.
Lục Minh Viễn vẫn để ý chặt chẽ đến , làm sao lại phát được hành động mờ ám này của ?
cầm chén nước lên, dùng bông thấm nước xoa lên môi Tô San, trong miệng kiên nhẫn dụ dỗ : “Thời gian chưa đủ, thể uống nước, trước tiên chúng ta tạm thời như này có được ?”
Tô San tham lam từng giọt nước , đôi mắt lại kiềm được mà liếc về phía Lục Minh Viễn. luôn cảm thấy hôm nay có cái gì đó kỳ lạ.
Có chút đau lòng, có chút tức giận, còn có chút…..Mệt mỏi?
cố gắng giơ tay lên, nắm lấy ngón tay Lục Minh Viễn: “Này, làm sao vậy?”
“ có gì.” Lục Minh Viễn mặc cho siết, con ngươi lại rũ xuống.
“.” Tô San có hơi sức để nhiều, nhưng giọng lại đột nhiên cứng rắn.
Lục Minh Viễn thở dài tiếng động, đem cái ly đặt lại bàn, hai tay nắm lấy tay Tô San, con ngươi tĩnh mịch nhìn chằm chằm, hỏi: “San San, muốn hỏi em câu. Em theo ở cùng chỗ, có phải bởi vì có ơn với em?”
“…………Tại sao lại như thế?”
Lục Minh Viễn im lặng: “Hai ngày nay, thường nghĩ đến cảnh tượng khi em trúng đạn. Hình như khi em nghe thấy kêu tên em sau Tư Kỳ, mới quyết định bất chấp tất cả cứu con bé, đúng ?”
Tô San nghiêng đầu thiếng suy tư, rồi gật đầu cái.
Lục Minh Viễn dường như ngờ được Tô San thẳng thắn thừa nhận như vậy, lúc này liền sững sờ, ngay sau đó trong lòng liền dâng lên luồng tức giận, cuồn cuộn mỗi tấc trong thân thể.
“Vậy em ở cùng với ? Đồng ý lời cầu hôn của ? Đều là bởi vì cầu sao?” liều mạng , Tô San hết lòng quan tâm giúp đỡ , nhưng những lời tổn thương tình cảm này, kịp khống chế mà thốt lên.
Hơn mười năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy hình của bé xinh xắn chỉ cảm thấy này là đáng , nếu như ở chung nhà, cuộc sống nhất định rất thoải mái.
Mấy tháng trước, từ từ tiếp xúc với Tô San, lần nữa chứng kiến này bền bỉ dũng cảm, rốt cuộc cũng này sinh loại suy nghĩ ngoài dự đoán--- lấy làm vợ, cả đời làm bạn.
Vậy mà hôm nay, lại muốn làm chồng của nữa, đúng ra, thỏa mãn khi làm chồng . càng hy vọng có thể trở thành người của , là chỗ để dựa vào.
Nhưng mà, có được ?
Trái tim người phụ nữ này giống như kim cương, trong suốt mà óng ánh, tinh khiết, nhưng cũng vô cùng cứng rắn, chê vào đâu được. luôn có thể tính toán mọi thứ ràng, giống như…………chưa bao giờ có lúc xử trí theo tình cảm.
Trong lòng Lục Minh Viễn sinh ra cảm giác vô lực, mệt mỏi cực kỳ. Đột nhiên cảm thấy phía chợt ấm áp, là Tô San dang nhàng vuốt tóc .
“Em hiểu để ý cái gì, nhưng mà phải, là phải. Em thừa nhận, cứu Tư Kỳ là vì muốn trả nợ cho , nhưng phải trả nợ để rồi phủi sạch quan hệ với . Em chỉ hi vọng mình…..” tạm dừng, giống như biết nên cái gì, vì vậy nghiêng đầu cười tiếng: “Hi vọng mình có thể thay đổi thân phận để cùng lui tới.”
Giọng của tháp, giống như giọng hát ru của mẹ mỗi đêm.
“Từ khi biết tới nay, em ngừng thiếu nợ . Lâm Duệ, Ellen, nhà họ Lâm. Mỗi việc, chỉ giúp đỡ hết mình, em cũng thừa nhận vất vả của . Em muốn lấy thân phận người được giúp đỡ để đứng bên cạnh , em cũng cần ngang hàng, bởi vì chỉ có ngang hàng……Mới có thể sinh ra tình .”
Lục Minh Viễn nặng nề nhắm mắt, hết sức muốn nén những chua xót trong mắt trở lại, nhưng có ít thứ cách nào chết, xông lên đáy mắt từ trong lòng.
Tô San từ từ ôm cổ Lục Minh Viễn, đem đầu người đàn ông đặt lên trước ngực, Vuốt ve lưng từng cái , dùng giọng gần như cưng chiều : “Em , cố gắng , để cho hạnh phúc, đấy………..”
Lục Minh Viễn yên tĩnh nằm người Tô San. Thẳng thắn mà , tư thế như này làm cho trở nên yếu ớt, nhưng ngại đem phương diện ấy phô diễn ra cho Tô San thấy. người đàn ông khi còn sống, chỉ có thể dựa vào hai người phụ nữ. là mẹ đẻ, ---là vợ.
*
Thân thể Tô San quả nhiên giống như bác sỹ dự liệu, rất nhanh khỏi.
Lục Tư Kỳ đều ở trong bệnh bệnh mỗi ngày, đuổi cũng .
Cách mấy ngày Nguyễn Hi Vân lại mang canh tự mình nấu tới đây, nhìn Tô San uống hết.
Tô Yên nghe khuê mật bị thương năng, tiếc thân thể mang thai mà ngồi máy bay chạy tới.
Người thân tới tới lui lui trong phòng bệnh dứt, tiếng cười ngừng. mặt Tô San tràn đầy nhõm cùng vui sướng, lây từ những người thương, nhưng cũng cảm thấy khó chịu từ ánh mắt của những người thù hận .
Xà Mạn Phỉ mang bó hoa, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm chiếc vòng cổ tay Tô San. Vòng ngọc lục bích.
Cái vòng này ta vô cùng quen thuộc, bởi đây chính là thứ ta luôn mơ tưởng---tín vậy của chủ mẫu nhà họ Lục truyền cho con dâu.
Tô San chú ý tới ánh mắt Xà Mạn Phỉ, nụ cười trở nên nhạt nhòa: “Vòng tay này là mẹ cho, chắc cũng thấy.”
“Ừ, chúc mừng .” Xà Mạn Phỉ cắn chặt môi, cưỡng chế đè nén dục vọng xuống, miễn cưỡng cười : “Nghe sau khi xuất viện đính hôn?”
“Ừ, Minh Viễn sắp xếp như vậy.” Tô San muốn nhiều về đề tài này, ở trước mặt kẻ thua cuộc phô bày hạnh phúc cái gì chứ, còn chưa có nhàm chán như vậy: “Xà tiểu thư ngồi , thân thể của cũng mới khỏe lại.”
Trong hoàn cảnh ngày hôm đó Xà Mạn Phỉ cũng bị đạn bay lạc làm bị thương, nhưng chỉ là vết thương cánh tay mà thôi. Bởi vì bị thương nặng, hơn nữa ta muốn đụng phải Tô San, cho nên ta căn bản có nằm viện.
“ cần.” Xà Mạn Phỉ hít sâu hơi, đem hoa cắm vào trong bình, cười yếu ớt với Tô San rồi : “Những chuyện vui trong quá khứ đều là do tôi. trải qua chuyện sống chết, tôi cũng nghĩ thông suốt, có gì quý báu hơn chính bản thân mình. Cho nên…..Tôi từ bỏ. Chúc các người hạnh phúc.”
Tô San nhìn chằm chằm ánh mắt của Xà Mạn Phỉ, khỏi có chút cảm thấy kỳ quái. Vậy mà, ánh mắt của đối phương lại quá trong trẻo và thành khẩn, để cho dường như có lý do mà nghi ngờ.
Có người sau khi trải qua sống chết hiểu cuộc đời, nhưng ràng Xà Mạn Phỉ phải là con người như vậy. Từ lần đầu tiên nhìn thấy ta, Tô San liền cảm giác người phụ nữ này là con rắn, cho dù bản thân muốn chết, cũng phải cắn chết người bên cạnh, lúc đó mới đủ vốn.
Nhưng Tô San lại phải là người đánh người chạy lại, nên đối với thái độ thành khẩn của đối phương, cũng tự nhiên mỉm cười.
“Cảm ơn lời chúc phúc của . Xà tiểu thư ưu tú như vậy, chắc chắn cũng tìm được người đàn ông vô cùng xuất sắc.”
“Cảm ơn lời chúc của Tô tiểu thư.” Xà Mạn Phỉ giả nhân giả nghĩa, trong lòng lại thầm tính toán thời gian.
“Tô tiểu thư phòng 75.” Bên ngoài chợt truyền đến tiếng gọi của y tá: “Phiền xét nghiệm máu với tôi.”
“Nha, xem này…..” Tô San có chút xin lỗi nhìn về phía Xà Mạn Phỉ, Xà Mạn Phỉ lập tức đứng lên: “Tô tiểu thư , tôi cũng phải đây.”
ta định cất bước , chợt cúi ngươi xuống che bụng, ai nha tiếng, ngay sau đó mặt liền thoáng lên vẻ lúng túng, ấp a ấp úng : “Cái đó……Có thể cho tôi mượn toilet dùng được ?”
“Dĩ nhiên.” Tô San nghi ngờ gì, lập tức chỉ chỉ vào bên trong và : “Trong đó.”
“Tô tiểu thư phòng 75.” Bên ngoài lại truyền đến tiếng thúc giục của y tá, Tô San có chút khó xử, Xà Mạn Phỉ liền bày ra dáng vẻ quan tâm mà : “ cứ trước , lát nữa tôi đóng cửa.”
Tô San còn cách nào, chỉ có thể gật đầu : “Vậy làm phiền .” xong, liền bước nhanh ra cửa.
Xà Mạn Phỉ nghe thấy tiếng bước chân xa, liền nhanh chóng khóa trái cửa phòng, sau đó xoay người nhanh đến ngăn kéo lấy điện thoại Tô San ra, mở danh bạ điện thoại. Ngón tay ta khẽ run, hô hấp có chút gấp gáp, nhưng chóng trượt xuống dưới, đột nhiê, ánh mắt ta sáng lên, màn hình lên cái tên.
Tô Yên.
phút sau, Xà Mạn Phỉ xách theo túi xách, tay ôm bụng, làm bộ dạng thoải mái ra khỏi phòng bệnh. Có y tá nhìn thấy được, còn quan tâm hỏi xem ta có cần gọi bác sỹ hay .
Xà Mạn Phỉ lắc đầu cười : “Cảm ơn nhiều, cần. Tôi chỉ bị tiêu chảy.”
ta duy trì tư thế như thế xuống lầu, ra khỏi bệnh viện, lên xe, đóng cửa lại. Từ từ, úp sấp người lên tay lái, lát sau, vẻ mặt yếu đuối liền được cởi bỏ, mặt ta lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
“Haha…..Haha…..Hahaha……..”
Mới đầu chỉ là tiếng cười thấp, cuối cùng tiếng cười kia càng lúc càng lớn, cười gần như là điên cồng. khuôn mặt tinh xảo của Xà Mạn Phỉ đều là vẻ dữ tợn, ngày hôm qua gặp vợ chồng Tô Yên ở hành lang, những lời của người đàn ông kia lại lần nữa vang lên trong đầu ta.
ta : “Bây giờ em có thai, buổi tối cho lên mạng, cũng cho phép mở điện thoại di động.”
Mà Tô Yên đó, là bạn bè thân cận nhất của Tô San.
……..
Dưới chăm sóc tỉ mỉ của y tá, thân thể Tô San bình phục rất nhanh. Rốt cuộc cũng đến buổi tối trước ngày đính hôn.
Lục Minh Viễn ôm Tô San ngồi ghế xích đu trong vườn nhà họ Lâm, vành tai tóc mai chạm vào nhau, mặt tràn đầy chăm sóc, thỏa mãn thở dài : “Cuối cùng cũng có thể lấy em về nhà. Em biết được, đợi ngày này bao lâu đâu.”
Tô San làm ra vẻ kinh ngạc quay đầu lại: “Hả? là Lục đại boss lạnh lùng đấy sao? Tai sao lại có thể những lời ngon tiếng ngọt như vậy, càng lai càng trơn chu.”
Vẻ mặt Lục Minh Viễn biến sắc tim đập: “Đúng nha, là thần tiên. Nhưng lại luyện viên thuốc hư vinh nào đó thôi.”
“ mới đầy hư vinh. Lại dám em như vậy.” Tô San làm bộ muốn đap xuống, trong mắt lại tràn đầy ý cười: “Đừng quên, đây chỉ là đính hôn, em có thể đổi ý.”
“Em dám.” Lục Minh Viễn cúi đầu cắn lên môi , giống như là trừng phạt rồi khẽ dùng sức mút vào. Hơi thở ngọt ngào bao trùm hai người, khiến cho những người quan sát ở xa đều nhịn được mà cười cong mắt.
Lúc đó, mọi người đều lo lắng cho rằng Tô San chỉ chơi mà thôi, lại nghĩ rằng, sáng sớm ngày hôm sau, xe hoa chạy vào
vườn hoa nhà họ Lâm, lại thấy bóng dáng của Tô San đâu.
Khi người của Lục thị lảo đảo chạy tới hội trường ́nh hôn, run rẩy thông báo tin này, cả đại sảnh lâm vào im lặng một cách quỷ dị. Trong nhất thời, dường như cả khí cũng đông cứng lại.
Mỗi người đều tự giác nhìn về phía Lục Minh Viễn, lại dám để cho người khác phát hiện mình nhìn, liền dám thở mạnh. Chỉ vì người đàn ông vẫn bất động như núi cho đến bây giờ, hiện nay cả người run rẩy đứng lên, rặn từng chữ từ kẽ răng ra.
"Cậu nói lại cho tôi một lần nữa, Tô San đâu?"
Người đàn ông kia bắt đầu hối hận, vốn tưởng rằng sẽ là chuyện vui, sẽ có phong bao lì xì to. Lúc này bao lì xì dám nghĩ tới nữa, chỉ cầu mong Lục Minh Viễn ăn tươi, nuốt sống ta là tốt rồi.
Hai hàm răng của ta va chạm lập cập: “Lâm, người nhà họ Lâm cũng biết Tô tiểu thư đâu nữa.
Nhưng Lâm phu nhân phát hiện ra điện thoại của ấy bàn, hình như là ấy đọc xong tin nhắn liền chạy ra ngoài”.
Lửa giận đã thiêu rụi lý trí của Lục Minh Viễn, càng trở nên nóng nảy. Quanh người cũng bao vây một hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt cũng trở nên thô bạo làm cho người ta lanh sống lưng.
Trợ lý chỉ sợ Lục Minh Viễn phát tiết, liền bước nhanh tới, đá một cái vào người nhắn tin, cắn răng nói: "Còn nói mau? Tin nhắn là ai gửi, gửi lúc mấy giờ, nội dung tin nhắn là gì, mau nói nhanh ra. Làm trễ nãi thời gian tìm phu nhân, cậu chịu trách nhiệm nổi sao?"
Người nọ bị trợ lý của Lục Minh Viễn đá một cái liền quỳ sụp tại chỗ, nhưng cả người vẫn nhũn ra, có hơi sức mà đứng lên, liền dùng tư thế này, cùng với vẻ mặt đưa đám, run rẩy nói: " điện thoại di động của Tô San tiểu thư hiện tên người gửi là Tô Yên, thời gian là bốn giờ rưỡi sáng, nội dung tin nhắn là......" Phía sau lưng ta chợt chấn động dữ dội, giống như bị rắn cắn trúng một cái, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm một câu gì đó rõ, sau đó liền co quắt ngã xuống.
Sắc mặt của Lục Minh Viễn lúc này đã vô cùng đáng sợ rồi. Nói đáng sợ, cũng phải là bởi vì tức giận, mà hoàn toàn khác biệt, mặt lúc này dường như đã có biểu cảm gì nữa rồi.
nghe đến tên Tô Yên thì mắt nhàn nhạt quét về phía Trác Diệu. Tô Yên run rẩy theo bản năng mà cãi lại: " phải là của tôi......". Nhưng mà lời nói phía sau còn chưa kịp nói hết, liền thấy Lục Minh Viễn nhẹ nhàng nâng tay, ngăn cản tiếp tục giải thích.
"Tôi biết. Cậu nói" Sau câu nói đó, liền nói với người đàn ông ở dưới đất.
Trợ lý liền nhanh chóng túm người đàn ông nằm co quắp mặt đất, ghé vào lỗ tai người đó nói nhỏ: "Hỏi cậu trả lời. muốn sống nữa phải ?"
Người báo tin giật mình một cái, sợ sệt đến cực hạn, sắc mặt ngây ngốc giọng nói run rẩy, vậy mà, Lục Minh Viễn vẫn nghe rõ ràng.
ta nói: "Trong tin nhắn viết, Lâm Duệ bị tai nạn xe ̣ đường quốc lộ gần núi.........."
Phía sau còn nói cái gì đó, nhưng Lục Minh Viễn có nghe. chậm rãi nhắm mắt lại, lẳng lặng đứng, chỉ cảm thấy cả người liền rơi vào hoang dã vô tận. Bốn phía trống trải, có gì cả, cái gì cũng có.
Tất cả mọi người đều biết, Lâm Duệ hiện ở nước , mà từ trước đến nay người thông minh như Tô San sau khi nghe thấy Lâm Duệ gặp chuyện may, thậm chí quản thật giả, liền bỏ qua lễ ́nh hôn mà vội vã chạy tới.
cùng vời Lâm Duệ có phân lượng như thế nào trong lòng Tô San, đã rõ ràng.
"Đều........" Lục Minh Viễn há hốc mồn, lúc này phát hiện thể nói. ho nhẹ mấy cái, làm cho bản thân khôi phục bình thường.
"Đều trở về ......... cần tìm ấy.............."
Tìm được, cũng phải là của nữa.
..................
Tô San một mình chạy đến đường quốc lộ cạnh núi, tìm kiếm, hốc mắt đỏ bừng, vô số lần nước mắt chảy ra, lại dùng mu bàn tay thô lỗ lau .
được khóc, được khóc. liều mạng nói với lòng mình, Lâm Duệ còn sống hay chết chưa rõ, phải kiên cường hơn một chút.
tìm từ đêm tối đến ban ngày, tuyệt vọng như sương mù mông lung bao phủ lòng . Kể từ lúc rạng sáng khi nhận tin nhắn của Tô Yên, cả người liền rơi vào khủng hoảng yên.
liều mạng muốn gọi điện thoại cho Tô Yên để chứng thực, nhưng điện thoại cứ phát ra tín hiệu kết nối được. Nhưng , thể lộ ra, bởi vì tâm bệnh của Hạ Tâm Di đối với Lâm Duệ chưa dứt, bởi vì Lâm Gia Thịnh đã nhiều lần chịu đã kích khó gượng.
Trong tuyệt vọng, Tô San tự mình ra ngoài tìm, hình như còn con đường thứ hai để .
Nhưng ngay từ khi bước chân ra tới cửa, lại thần xui quỷ khiến như thế nào lại quay trở về, nhắn cho Lục Minh Viễn một tin nhắn. Sau đó liền quay đầu mà ra cửa.
làm bạn với Lâm Duệ được mười ba năm. tạo bằng chứng giả cho ở toà án, vì khổ tâm chiếm đoạt gia tài, vì mạo hiểm xông vào khu vực thiên tai, vì mà liều mạng leo xuống vách núi. Lâm Duệ so với , đã sớm từ một người giống như người thân trở thành người thân ́ch thực.
và có thể bao giờ gặp nhau nữa, nhưng phải còn sống, sống thật tốt.
Phía trước có ánh sáng, Tô San che mắt theo bản năng, ngay sau đó liền ngây dại.
mạnh mẽ đạp thắng xe một cái, thân thể bị khống chế nghiêng về phía trước, ngực nặng nề đập vào tay lái, lập tức truyền đến một hồi đau nhói. Nhưng Tô San có thời gian kiểm tra vết thương, liền nhanh chóng cầm điện thoại, hít sâu một hơi, nhịn dục vọng muốn khóc xuống mà hét to, nói với người đầu dây bên kia: "Đây là quốc lộ số ba cạnh núi, có một chiếc Land Rover màu xám bạc lật nghiêng đường, người bên trong xe rõ sống chết. Mau chóng gọi cứu thương tới". Dứt lời, liền nén điện thoại qua một bên, mở cửa xe ra ngoài.
Ở nơi xa, xe Land Rover ngã ngang, đèn xe bể tan nát đất, mui xe vì bị chèn ép mà có chút biến dạng. Động cơ vẫn còn hoạt động, ống bô ở đuôi xe ngừng bốc lên khói xanh, rõ ràng tình hình chiếc xe bây giờ vô cùng thảm hại.
Tô San dừng cách xe mấy bước, thở hổn hển, chần chờ, giọng nói run rẩy hướng về phía trước kêu một tiếng: "Lâm Duệ"
" đã Lâm Duệ như vậy, tại sao còn ́nh hôn cùng với Lục Minh Viễn?" Xà Mạn Phỉ mặc toàn thân bằng quần áo đen, chậm rãi từ trong núi đá phía sau ra như bóng ma. Giọng nói vô cùng nhẹ, bước chân vô cùng chậm chạp, ánh mắt u ám, vẻ mặt chết lặng, toàn thân đều là vẻ lạnh lẽo, quỷ mị giống như là tới từ ̣a ngục.
Tô San đột nhiên trợn to con ngươi, sau đó nheo mắt lại, cảnh giác lui về sau mấy bước: "Tại sao lại là ?" Trong đầu nhanh chóng lướt qua một ý nghĩ, căm hận nói "..... Là lừa tôi tới đây?"
"Đúng như vậy." Xà Mạn Phỉ cười dịu dàng, nhưng nụ cười như hoà này làm cho người khác cảm thấy rợn cả tóc gáy: "Người người đều khen trí dũng song toàn, tôi xem ra chẳng qua cũng chỉ như thế. Chỉ một tin nhắn mà thôi, liền dụ ra ngoài được."
Thì ra là, Xà Mạn Phỉ trong một lần ở bệnh viện nghe được lời dặn dò của Trác Diệu với Tô Yên, sau đó liền ôm chút hy vọng, lấy được số điện thoại chỉ khác số của Tô Yên một số. Ai cũng ngờ, kế hoạch đơn sơ như thế lại có thể tiến hành thuận lợi như vậy.
Tô San từ từ lùi về sau một bước, lại lui về sau một bước, đột nhiên cảm thấy phía sau có người. Một con dao vừa nhanh vừa bén nhọn bổ về phía gáy .
Đầu nghiêng qua, bước chân cũng nhanh nhẹn, nhưng vẫn bị chậm một chút, vai phải bị đánh trúng, mặc dù có bị ngất tại chỗ, nhưng vẫn bị động đến vết thương bị đạn bắn người, nên khó tự kiềm chế mà ngã xuống đất. Từng giọt mồ hôi nhiễu xuống, Tô San lăn một vòng, theo bản năng tránh cú đá của người kia.
Xong rồi......... Trong đầu chỉ kịp thoáng lên hai chữ này, sau đó liền chấp nhận nhắm hai mắt lại. Vậy mà, vừa lúc đó, cuối đường lại vang lên tiếng còi hú.
"Các người đã bị cảnh sát bao vây. Lập tức bỏ vũ khí, cần ́ chống đối".
Con đường này vòng quanh núi, hai bên đều là vách đá dựng đứng và vực sâu hun hút, những phương hướng khác đều có cảnh sát bao vây, hiển nhiên là chạy thoát. Xà Mạn Phỉ mang theo sát thủ giết người vì tiền, nhưng cũng sẽ trơ mắt chịu chết, thấy tình thế ổn, mấy người đàn ông lúc này đều ngồi xổm xuống. Hoàn toàn đem Xà Mạn Phỉ gào thét rống to như gió thoảng bên tai. Nhưng Xà Mạn Phỉ giống như bị ma nhập, nhúc nhích, si ngốc nhìn đèn tín hiệu vụt sáng, ai biết ta nghĩ gì
Thời điểm cảnh sát kêu gọi ta đầu hàng lần thứ tư, trong ̉ họng Xà Mạn Phỉ phát ra tiếng hô bén nhọn, quay đầu đánh về phía Tô San. Lực đánh cực lớn quả thật mang theo tâm lý đồng quy vu tận. Vết thương mới kèm vết thương cũ cùng với việc Tô San phòng bị, khiến cho theo bản năng lăn về phía vực thẳm.
Tô San bị Xa Mạn Phỉ tấn công, những cái đá vụ vặt làm thân thể vô cùng đau, cảnh vật trước mắt nhanh chóng xoay tròn, đầu choáng váng từng trận, những thứ này đều phải quan trọng nhất, uy hiếp sống chết mới chính là thứ khiến người ta sợ hãi.
Trước mắt bỗng xuất hiện một cái lan can sơn trắng đỏ, Tô San biết đó chính là hàng rào cuối cùng, thời khắc sống chết, trong đầu hiện lên tin nhắn cuối cùng cho Lục Minh Viễn.
.... thấy tin nhắn của rồi sao? Nếu như thấy, nếu như kiếp này biết được tâm ý của ...........
Tô San hung hăng nhắm mắt lại, đúng sức thở ra một hơi, lương tri, sinh mạng, tất cả so ra đều kém người đàn ông kia rồi.
cắn chặt hàm răng, lúc sắp cùng Xà Mạn Phỉ lăn qua khỏi hàng rào, đột nhiên dùng sức đẩy ta ra, duỗi chân, dùng sức lực lớn nhất, đạp vào hông Xà Mạn Phỉ.
Trong ̉ Xà Mạn Phỉ phát ra tiếng thét đau đớn, tốc độ lăn nhanh hơn, rơi thẳng xuống vực sâu, mà Tô San bởi vì phản lục mà khuynh hướng trượt tạm thời ngừng lại, thậm chí còn văng ra sau.
Ngay lúc này, Tô San hít sâu một hơi, chợt đưa cánh tay có bị thương, bền bỉ giống như sợi dây leo, bám vào một cái cọc.Rắc rắc một tiếng. Tô San đau đến mức muốn ngất . biết tám phần là cánh tay trật khớp.
Nước mắt bị khống chế mà xông lên hốc mắt, khóc tiếng động. Đó là một loại đau đớn nguyên thuỷ, khó có thể chịu được. ngừng ập đến từ chính thân thể, hơn nữa còn đến từ tâm linh của mình.
nhìn thấy cảnh sát chạy qua bên này, biết mình sắp được cứu. Mà cũng nhìn thấy Xà Mạn Phỉ lăn xuống dưới, biết sinh mạng mình là dùng cái chết một người phụ nữ khác để đổi lấy.
Cho dù, người phụ nữ kia cũng tính là vô tội.
Vì Lục Minh Viễn, rốt cuộc vẫn từ bỏ quy tắc sống hơn hai mươi năm của mình. Chỉ là vì.... Có thể tiếp tục thương .
--Bốn giờ sau--
Tô San mệt mỏi viết xong khai báo, một nữ cảnh sát dìu , tập tễnh rời khỏi Cục Công An. Nữ cảnh sát lo lắng hỏi thăm: "Thật cần tôi đưa đến bệnh viện sao? Tôi thấy tình hình của rất nghiêm trọng đấy."
" cần." Tô San miễn cưỡng cười cười, lắc đầu một cái.
Lúc này hai giờ chiều, nếu như đón xe, cũng có thể tham dự tiệc cưới buổi tối. Lại nói dâu thể vắng mắt cả ngày chứ?
Nghĩ đến đây, mặt nở nụ cười ngọt ngào, quay mặt nói: "Vị hôn phu của tôi vẫn đợi tôi".
"Vị hôn phu của em đã tới đón em rồi". Lục Minh Viễn mặc tây trang thẳng thớm, chân dài từng bước, xuống xe. Đạp đất, từng bước từng bước, từ từ về phía Tô San.
Mà ở trong tay , màn hình điện thoại di động yếu ớt toả sáng.
"Bất luận xảy ra cái gì, Lục tiên sinh, xin nhớ, Lục phu nhân ".
Last edited by a moderator: 1/10/15