1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sói hoang và cừu nhỏ - Mê Đồ Vong Giả (43 Chương + 2 Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 35: Sói hoang- bữa ăn dinh dưỡng ( trung )

      ── Người Dương gia mất vị giác. Trời sinh người nhà họ Vệ đều nấu ăn ngon.

      Mẹ Vệ là đầu bếp giỏi, vì ba Vệ khá kén ăn, nên Vệ Lan cùng vệ Vũ đối với việc nấu ăn cũng có quan tâm, trước kia khi nghiệp chưa phát triển, mẹ Vệ cùng ba Vệ đều tự mình xuống bếp, sáng tạo ra vài món ăn nổi tiếng, chị em hai cực kì vui mừng, rìu rít như trẻ , tài nấu ăn của vệ Vũ cũng thua đầu bếp ở khách sạn, còn Vệ Lan lại là động khẩu bất động thủ, lời ra là muốn đồ ăn ngon, vung muối ăn thành mấy khối, nhưng ngại xuống bếp phiền toái, mười ngón tay dính nước xuân, dù sao nếu muốn ăn cái gì cũng có thể kêu Vệ Vũ nấu.

      Từ lúc nghiệp bận rộn, hai vợ chồng dần dần ăn ở ngoài, khi đó ba năm cùng khách hàng ăn cơm , lúc Vệ Vũ học tiểu học, ba mẹ còn có thể thường xuống bếp làm bữa tối, chờ lên trung học, thời gian cha con dùng cơm chung cực kỳ ít, dù có thể cùng nhau dung bũa tối, cũng ăn ở nhà hàng. Bởi vậy buổi trưa Vệ Vũ ăn ở trường học, buổi tối liền liền mình mua đồ ăn ngoài, đến cửa hàng tiện lợi hoặc tiệm ăn nhanh tùy tiện giải quyết.

      Mẹ Dương để ý thấy Vệ Vũ luôn ăn đồ thừa từ bữa trước, vì vậy liền đề nghị Vệ Thái cho Vệ Vũ tới Dương gia ăn cơm, Vệ Thái vô cùng cảm ơn ý tốt của mẹ Dương, ba năm học trung học Vệ Vũ đều ăn cơm ở Dương gia.

      ngày kia, Vệ Vũ tới nha trẻ đón Tiểu Dương về nhà, đến Dương gia chuẩn bị ăn bữa tối.

      “Bụng của cậu tốt ?”Dương Thiêju ngồi ở sofa xem tin tức. Hỏi Vệ Vũ chơi với Tiểu Dương.

      “Cũng tốt, có bị tiêu chảy .”

      “Vậy là tốt rồi, cần thuốc đau bụng cứ , đến chỗ ba tôi lấy.” Quay đầu tiếp tục xem tivi, nhân từ đến vậy.

      Vệ Vũ im lặng nghĩ: chẳng lẽ Dương ma ma nấu cơm rất khó ăn sao. . . . . . ?

      Đợi Dương ba tan tầm về nhà, thay quần áo lao động ra mặc vào quần áo ở nhà, Dương mẹ vui vẻ tuyên bố: “Ăn cơm!” Khó có được Vệ Vũ đến nhà ăn cơm, bà đúng là phen khổ tâm a!

      “Hôm nay thức ăn đều là bản thân tôi làm , có thức ăn đóng hộp nha.” Dương mẹ đắc ý .

      “Vợ, em thực đảm .” Dương ba liền keo kiệt khen vợ.

      Mọi người nhìn các món ăn bàn cơm: cơm hoa mai tiêu chuẩn, năm món mặn món canh, trứng chiên hành có phần cháy xém, tàu hủ vỡ thành mảnh , củ cải trắng hơi cứng, vừa thấy liền biết mặn đến ba tầng thịt , , tiếp đến là cá điêu hồng hấp tiêu còn da, theo thứ tự còn lại chỉ còn lại canh tảo biển.

      nhìn thấy đồ ăn như vậy, đồng tử Vệ Vũ phóng to, thể tưởng tượng nổi nhìn DƯơng Thiệu ngồi đối diện ,ý tứ là: “Cậu sống mười mấy năm, đều ăn loại đồ ăn này sao?”

      Dương thiệu nhàn nhạt đáp: “Như vậy là cực kỳ phong phú, trước kia phải là đồ ăn đóng hộp liền là mì gói Omachi ( chém )) tương dưa hoặc là vị cá.” kiêng ăn như vậy, cho rằng đồ ăn chỉ là để bổ sung thể lực, bởi vậy đối với tài nấu nướng của mẹ mình có bất kỳ ý kiến nào. Nhưng mà Dương Thiệu biết, thích ăn đồ ăn ngon như Dương Thiệu nhất định có cách nào , bởi vậy mang vẻ mặt xem kịch vui , muốn biết tiếp theo bạn tốt có phản ứng gì.

      “Đúng a đúng a, hôm nay rất khó tảo tía cuộc còn đánh thêm trứng! Bà xã tài nấu nướng của em là tiến bộ ít, Tiểu Dương con cũng ăn nhiều chút.” Dương ba cổ vũ Tiểu Dương ăn nhiều để khỏe mạnh.

      Thấp thỏm gắp thức ăn bỏ vào miệng, Vệ Vũ cảm thấy đầu lưỡi của khóc, trứng chiên hành có rắc muối vào, có hương vị; đậu hủ để ớt quá nhiều, cay quá mức ; cải trắng có để tiêu, mùi vị như ăn rau diếp; cá điêu hồng hấp tương quá mặn có pha loãng, còn canh tảo biển, lại là vị bột ngọt tiêu chuẩn, uống vào tới miệng lưỡi khô. Tài nấu ăn của Dương mẹ, xong!

      Nhưng mà Dương gia nhà bốn người, ăn say sưa ngon lành, Tiểu Dương cũng cầm lấy thìa của mình, ăn từng miếng cơm , Dương ba bởi vì được “Vợ ” tự tay chuẩn bị đồ ăn, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, Dương Thiệu đối với mấy món này có phản ứng gì, nhưng nụ cười nhếch lên, người ta lầm tưởng rất vui vẻ, thực tế là vui sướng khi Vệ Vũ gặp họa; Dương mẹ thấy phản ứng cổ vũ của mọi người, cười vui vẻ, nghĩ tới tài nấu nướng của mình chiếm được ưu ái của mọi người, vẫn gắp thức ăn cho mọi người, hơn nữa liều mạng gắp cho Vệ Vũ, muốn ăn nhiều chút.

      Bởi vì đến làm khách, Vệ Vũ liền nỗ lực tiêu hóa thức ăn Dương mẹ gắp cho, cũng rất có lễ phép bày tỏ lòng cảm ơn, nhưng trong lòng Vệ Vũ khỏi gào thét: Trời ơi! Sao vậy có thể để cho Tiểu Dương ăn loại thức ăn này để lớn lên chứ? ( thiệt tuy này vô sỉ nhưng rất là chu đáo quan tâm đến Tiểu Dương, Min thích này rầu đấy…) Dương Thiệu coi như xong, dù thế nào nữa cũng ăn lâu như vậy rồi cảm thấy gì. Nhưng thể để cho Tiểu Dương từ ăn đồ quá cay hoặc quá mặn, lớn lên bị hư thận.

      Vì sức khỏe của Tiểu Dương. thể làm gì khác hơn là mang Dương mẹ học nấu ăn.

      Sau đó, khi Dương mẹ vào phòng bếp nấu ăn Vệ Vũ cũng mặc tạp dề vào bếp giúp tay, từ từ chỉ đạo tài nấu nướng của Dương mẹ.

      “Dương mẹ, lúc nấu cơm cũng có thể cho thêm mọt chút dấm, cơm nở đều ăn ngon hơn.” “Cắt thức ăn cắt chéo, cắt thịt phải cắt theo thớ thịt, nếu làm hỏng miếng thịt, tốt.”

      “Cháo gà nấm hương, nấm hương phải ngâm nước từ hôm trước, hơn nữa phải tìm nấm hương khô, nấu canh mới có vị tươi.”

      “Dương mẹ, sau này mua cá, có thể bảo người bán cá cạo vảy trước, nếu về nhà làm vảy cá rất vất vả .” Hơn nữa còn làm vảy cá. . . . . . . . . .

      “Bao bánh sủi cảo phải xoắn chặt, như vậy sau khi nấu chín bị rách miệng.”

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Đằng sau lược 1000 câu.

      Cứ như vậy, dưới chỉ đạo của Vệ Vũ, Dương mẹ bây giờ có thể nấu được bàn đại tiệc! Tất cả đều do công lao của Vệ Vũ “Lớp nấu ăn phòng bếp”. ———————————

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 36. Sói hoang: Bữa ăn dinh dưỡng (Hạ)

      Đến bữa trưa, Tiểu Dương xuống nhà ăn cùng với bạn học như trước nữa, mà tới ngăn tủ lấy hộp đựng đồ ăn được chuẩn bị sẵn từ trước.

      Bên là số 56, hộp tiện lợi tầng ba tầng có màu phấn vàng, tầng cao nhất có bé cừu đáng ăn cỏ non, đây là hộp cơm bento của Tiểu Dương. Trở về trong lớp, bạn học Tiểu bàn tham ăn vội vàng đến xem.

      “Oa, hôm nay là cơm ngũ cốc, khoai lang bùn viên thịt, còn có canh củ từ hầm xương nha! Thơm quá đó, chỉ cần ngửi mùi thôi tớ có thể ăn hai bát cơm đó.” Nhìn bữa cơm đầy dinh dưỡng của Tiểu Dương, Tiểu Bàn heo cảm giác hộp bento của mình có gì để so sánh.

      Tiểu Dương cũng rất thích những món ăn hôm nay, ngày trước đều là Sói hoang chuẩn bị hộp cơm cho , vì sợ các bạn học trêu chọc nên mới là mẹ làm. Thấy bữa trưa đẹp mắt, Tiểu Dương lại tưởng tượng tới bữa tối xanh xao, bởi vì hôm nay Sói hoang phải đến nhà họ Dương làm đầu bếp.

      Tiểu Bàn heo mắt vừa nhìn chằm chằm khoai lang bùn thịt viên vừa hỏi: “Trước kia phải cậu đều ăn ở cửa hàng tiện lợi sao? Sao bây giờ lại mang cơm hộp?” Tiểu Bàn cũng muốn mẹ chuẩn bị cho hộp cơm.

      “Gần đây trời nóng nực, cơm ở của hàng tiện lợi tớ ăn vô, nhưng mẹ bảo rằng cuộc thi rất quan trọng, ba bữa đều phải đảm bảo dinh dưỡng, cho nên tháng này chuẩn bị cơm hộp cho tớ .” Từng miếng từng miếng đều là do Sói hoang làm, Tiểu Dương trong lòng vừa ngọt vừa đau lòng, Sói hoang làm cơm hộp, phải hy sinh giấc ngủ của mình, nấu nướng từ sáng sớm tinh mơ, làm như vậy là để Tiểu Dương ăn cơm vẫn có khẩu vị, nếu như làm từ hôm trước, để vào tủ lạnh, chỉ chất dinh dưỡng mất , mà còn đẹp mắt nữa.

      Cứ như vậy, các bạn học đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ , Tiểu Dương hài lòng ăn hết sạch hộp cơm. ( được rồi, rất tốt bụng để cho Tiểu Bàn chút canh xương uống đó. )

      ***** Sau khi Tiểu Dương tan học về nhà, bất ngờ nhìn thấy hai mang chị Vệ Lan về nhà.

      hai, chị Vệ Lan, khó có được hôm nay chị về nhà, hôm nay hai người có làm thêm giờ sao?” Tiểu Dương nhớ hai người này đều bận làm thêm giờ tới khuya mà.

      “Tối nay Dương Thiệu cho chị làm thêm giờ tối, đợi chút nữa ăn cơm xong chị lại trở về làm việc.” Vệ Lan .

      Lúc này Vệ Vũ ở trong bếp nghe thấy thanh của Tiểu Dương, để Tiểu Dương mang tạp dề vào phòng khách.

      “Tiểu Dương em về rồi. Chị hai, chị nhầm nhà rồi sao? Nhà chúng ta ở sát vách, mời ra cửa thẳng sau hướng quẹo phải, tiễn.” Vệ Vũ trực tiếp duỗi ngón trỏ theo hướng ba giờ.

      Vệ Lan tức giận.” nhảm cái gì vậy! Chị nuôi mày hai mươi mấy năm, mày có nấu cho chị bữa nào đâu? giờ Tiểu Dương thi học kì, mày nấu bữa tối dinh dưỡng bồi bổ, biết chị kim chi ngọc diệp của mày hàng ngày làm việc vất vả cũng cần bồi bổ?” Thằng em có lương tâm, tự mình xuống bếp cũng thông báo về ăn, nghe Dương Thiệu mới biết em trai thân của mình ở nhà họ Dương làm đầu bếp, lập tức về để làm thực khách.

      “Sao chị bảo đàn ông của mình nấu?” câu , chuyển hướng sang Dương Thiệu xem trò vui.

      Dương Thiệu vừa nghe thấy bảo nấu, trong lòng thầm than khổ, phải cái loại “Quân tử xa nhà bếp” Chủ nghĩa niềm tin, nhưng đối với phòng bếp muốn quay đầu nhớ lại, để cho phải rất muốn xuống bếp. Thế là, sợ hãi nhìn Tiểu Dương cầu mong viện trợ ah~.

      An hem đồng tâm. Tiểu Dương thay hai mình cầu tình: “ SÓi hoang, khó được hai cùng chị Vệ Lan trở về, mọi người cùng ăn mới nào nhiệt chứ sao!”

      Nếu là Tiểu Dương giúp tay cầu tình, Vệ Vũ cũng gây khó khăn nữa.”Vệ Lan, tới đây vo gạo, cắt bắp cải, Dương Thiệu cậu ra đầu hẻm mua hộp trứng gà, Tiểu Dương em tắm trước

      Dương Thiệu cùng Vệ Lan sau khi ăn bữa tiệc, sau đó liên tục tháng, ngày ngày tất cả về nhà ăn bữa ăn tối, Vệ Lan còn kéo Tiểu Dương qua bên :

      “Tiểu Dương ah~, em nên suy nghĩ thi lại năm? Chị giúp em ghi dnh cùng sinh hoạt phí!” Như vậy có thể ở ăn bữa tối Vệ Vũ nấu năm rồi. Ha ha.

      Rất khéo , đoạn này bị Dương Thiệu nghe được, lập tức mang về phòng hảo hảo dạy dỗ phen. . . .

      ———- Lơi tác giả: Tiểu Bàn trung học cũng mang cơm hộp

      Có mang rau cải nhưng để thời gian lâu biến sắc

      Nhìn thấy muốn ăn rồi

      Thường xuyên mang nhất là cơm cà ri, dễ dàng lại thích ăn ~

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 37. Dương Thiệu trừng phạt

      Vì trừng phạt ý xấu của Vệ Lan, Dương Thiệu đem Vệ Lan kéo đến gian phòng của mình. Vệ Lan ỡm ờ bị Dương Thiệu kéo vào phòng, chờ Dương Thiệu đóng sầm cửa Vệ Lan mới ngoan ngoan : “Mới vừa khi nãy sợ mọi người em mới theo tới đây, bây giờ nhanh mang em về phòng khám, buổi tối em còn phải xem bệnh!” giỡn cái gì, nếu là cùng Dương Thiệu lăn xả hồi, chút nữa nhất định có sức lực, hơn nữa tất cả mọi người đều ở dưới lầu, cảm giác rất ổn. Dương Thiệu nhanh chóng ôm lấy Vệ Lan, dùng giọng trầm thấp khan khan bên tai : “Em biết ngày mai phải công tác, đưa em tới phòng khám sau đó xuống miền Nam, hôm nay liền cùng sau này đỡ ôm tiếc nuối.”

      “Ừ. . . . . .” Dương Thiệu thối tha, chuyện cứ , cần gì cứ phải ngậm vành tai , vành tai là trong những vùng nhạy cảm của Vệ Lan, chỉ cần có người ở bên tai nhàng thổi hơi, khiến toàn thân nổi da gà.

      Lời như thôi miên.” đảm bảo rất dịu dàng.” Dương Thiệu bàn tay từ từ từ xâm nhập phía sau lưng Vệ Lan, thuần thục cởi áo lót ra, hôn lên đôi môi còn muốn kháng nghị của , đầu lưỡi mềm dẻo trượt vào trong miệng Vệ Lan, cùng với đầu lưỡi của quấn quít ở chung chỗ. Hôn đến mức thể phản kháng.

      nhàng đè Vệ Lan giường lớn, Kéo áo lên, áo lót mở ra lộ hai bầu trắng tròn ra ngoài khí.

      Đầu lưỡi tham lam bú lấy, liếm láp đầu vú, chọc cho Vệ Lan rên rỉ.

      “A. . . . . . chút. . . Ừ. . . . . .” Đầu vú bị liếm rất thoải mái, tự chú được Vệ Lan rên rỉ ra tiếng.

      Ngón tay Dương Thiệu tới khe tiểu huyệt, hôm nay Vệ Lan mặc váy, rất dễ dàng để giở trò. Ngăn cách qua lớp tất chân cùng quần lót, nhanh chóng khuấy đảo của động.

      “Tiểu dâm phụ, kêu thôi, mọi người đều ở dưới lầu, nghe được đó.” như thế, nhưng lại tăng lực đạo ở ngón tay, thậm chí tìm được hạch hưng phấn nổi lên, dùng ngón cái cùng ngón trỏ gắp bóp, xoa bóp, khiến ái dịch ngừng phun ra.

      “A. . . A. . . .” đây là cố ý! Vệ Lan muốn dùng ánh mắt trừng Dương Thiệu, nhưng thân thể hồi lại xông lên trân khoái cảm, mắt bây giờ giống như trừng người khác, ngược lại toàn sương mù, khát vọng vuốt ve nhiều hơn, thân thể càng ngừng run rẩy. Muốn rên rỉ nhưng lại dám lên tiếng, trở thành loại thuốc trợ tình, thân thể Vệ Lan càng ngừng nhạy cảm.

      Lúc này Dương Thiệu đem tất chân cởi xuống, vẫn cho rằng, Vệ Lan đeo tất chân nằm ở giường hấp dẫn vô cùng, tất chân màu đen bao ở hai đùi trắng nõn, khiến ngừng suy nghĩ.

      Chỉ còn lại quần lót mỏng viền tơ, nhàng kìm lấy, nước ngừng tuôn ra thấm ướt khe hẹp.

      “A. . . . . . A. . . . . .” Vệ Lan lại bắt đầu rên rỉ, Dương Thiệu lần nữa hôn môi của , cũng thừa dịp đem đầu lưỡi vọt đưa vào cái miệng nho của mà càn quấy, thỉnh thoảng cố ý khẽ cắn đầu lưỡi của , sau thậm chí dùng đầu lưỡi của mình ở trong miệng co duỗi, mô phỏng động tác ra vào của nam căn. có thể cảm giác được, tiếng thở của Vệ lan ngày càng gấp rút, hơi nóng cũng phun chóp mũi . Thân thể Vệ Lan ngừng đong đưa, hai chân bị kích thích càng khép chặt lại.

      “Thả lỏng, nếu quần lót cởi được.” Rời khỏi môi Vệ Lan, Dương Thiệu nhắn nhủ. Vệ Lan khẽ mở hai chân, Dương Thiệu lập tức đem quần lót cởi ra.

      Vệ Lan cũng chịu yếu thế đứng dậy, cởi ra dây lưng của Dương Thiệu ra, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Dương Thiệu, kéo quần Tây cùng quần lót xuống, đem gậy sắt sớm nóng, đưa vào trong miệng liếm mút.

      biết vùng mẫn cảm của Dương Thiệu là mã nhãn cùng quy đầu, cố ý đem đầu lưỡi liếm mút mã nhãn, dò sâu bên trong, quả nhiên chọc cho Dương thiệu liên tục thở gấp.

      “A. . . . . . A. . . . . . Tiểu tinh, em đùa với lửa đó!” tại, tiểu huynh đệ của ham muốn tình dục tới muốn nổ tung! Dương Thiệu ôm lấy Vệ Lan, đè xuống dưới, để đưa lưng về phía , nửa người nằm lỳ ở giường, nửa người dưới nâng cái mông cao lên, hoa huyệt lộ ra ngoài khí.

      Từ từ đem gậy sắt chống đỡ nơi khe tiểu huyệt ướt nhẹp, vê áp chỗ kín, khơi khơi dậy dây thần kinh của Vệ Lan.

      “Ừ. . . . . . Thoải mái. . . . . .” Khe huyệt đỏ tươi bị lấp đầy, Vệ Lan vừa rên rỉ vừa nâng mông cao hơn nữa, khát vọng lấy được nhiều khoái cảm hơn. Xác định Vệ Lan hoàn toàn tiếp nhận cự long khổng lồ, Dương Thiệu nắm lấy eo của , bắt đầu toàn lực chạy nước rút.

      “A. . . . . . A. . . . . . A. . . . . . . . . được. . . . . .” Theo khoái cảm mãnh liệt luồng sóng đột kích, Vệ Lan chỉ có đem khoái cẻm này cất giấu dám kêu to, cả đầu vùi sâu trong gối, sợ thanh truyền bị nghe được.

      “A. . . . . . Hô. . . . . .” Dương Thiệu thở gấp, ở đầy đủ ái dịch trơn , gậy sắt càng trở lên to lớn hơn, khe tiểu huyệt so với lần thứ nhất mềm ướt hơn, gậy sắt cứng nóng được hoa huyệt mềm mại bao lấy, để cho tiểu huynh đệ kêu gào muốn giải phóng tinh dịch. “ được. . . . . . bắn đây. . . . . . Tiểu tinh chúng ta cùng nhau lên cao triều.”

      Toàn bộ dây thần kinh của Vệ Lan tập trung ở khe tiểu huyệt, cảm thấy theo động tác đâm vào rút ra của Dương Thiệu mà dịch ái văng ra khắp nơi, mỗi khi Dương Thiệu đưa gậy sắt ra vào thịt non mềm của khe huyệt cũng bị rút ra theo, sau đó lại bị hung hăng đút vào, khiến Vệ Lan điên cuồng rên rỉ. Dương Thiệu sức lực cường hãn, khiến cho tiếng kêu ra vào ngừng phát ra “Bạch bạch”, nghe vào trong tai Vệ Lan, ngừng bị kích thích. chỉ là như vậy, Dương Thiệu để hoa huyệt lộ ra ngoài khí, dưới kích thích của cường lực, Vệ Lan đạt tới cao triều.

      “A a a!” Vệ Lan buồn bực điên cuồng gào thét trong gối đầukhe huyệt trận co rút, luồng nhiệt trắng chảy ra, Dương Thiệu cũng chịu được nữa, bắn tinh trùng! Tinh dịch đặc sệt, thuận theo bắp đùi Vệ Lan chay ra giường. đợi hơi thở hai người hòa hoãn, Vệ Lan làm nũng chu mỏ : “Bại hoại, đem tất chân của em xé rách vái cũng làm hỏng, làm sao em ra cửa được?”

      “Bảo bối ngoan, sang nhà em lấy váy, tất chân. . . . . . Cũng cần mặc, thời tiết này đem tất chân cũng lạnh.” như thế. Nhưng nội tâm Dương Thiệu nghĩ là: mới cho phép người đàn ông khác nhìn thấy người phụ nữ của mang tất chân cùng cặp đùi đẹp!!!

      ————————————Lời tác giả: bởi vì Tiểu Dương muốn chuyên tâm chuẩn bị cuộc thi, vì vậy Sói hoang cấm dục tháng, Dương Thiệu kiếm được! Vệ Lan đột nhiên : rất tốt, ta còn có châm cứu qua động vật đấy. . . . . . Tiểu Bàn kêu thê lương: cần, thả ta a a A. Vệ Lan cười gian: vậy liền kêu mọi người cầm số phiếu đổi cho trở về ~

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 38:

      Nguồn edit bị thiếu chương (thiếu bản raw).

      Xin lỗi mọi người!

      Chương 39. Sói hoang cùng Tiểu Dương Nhật Bản (Thựơng)

      Vạn tuế! Cuối cùng cũng thi xong thi học kỳ rồi ! Cái mông rốt cuộc cần cả ngày dính lấy cái ghế, mắt rốt cuộc cần sống chết nhìn chằm chặp sách tham khảo, có thể thoải mái ngủ nướng, xem tiểu thuyết thấy mắt đầy tơ máu, cuộc sống giống như ở thiên đường!

      Điều khiến cho Tiểu Dương vui nhất, đó là Sói hoang muốn đưa du lịch Nhật Bản! Đây là lần đầu tiên Tiểu Dương máy bay ra nước ngoài !

      Sói hoang, ? Chúng ta Nhật Bản chơi tuần lễ sao?”

      , làm xong hộ chiếu cho em rồi, ba mẹ em cũng đồng ý để em Nhật Bản, vừa chúc mừng em thi xong học kì vừa chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi của em đó.”

      “Vậy. . . Tại sao ba mẹ cùng?” Thiểu Dương cảm thấy, chơi chính là muốn tất cả mọi người cùng như vậy mới vui vẻ, hơn nữa để ba mẹ ở Đài Loan, mà cùng Sói hoang Nhật Bản chơi có cảm giác tội lỗi ah~ .

      Vệ Vũ thương nhìn Tiểu Dương, trong lòng yên lặng nghĩ đến: “ cũng có hỏi thăm mẹ Dương muốn Nhật Bản , dù sao họ cũng vài chục năm có gặp mặt. . . . . . Nhưng bà , bà cho đến bây giờ có cách nào tha thứ”người đó”. . . . . . , vì vậy nhờ Vệ Vũ chăm sóc tốt cho Tiểu Dương, bà và ba Dương vẫn nên ở lại Đài Loan chờ tin tức là được rồi.”

      Nhưng Vệ Vũ trả lời rất có sức thuyết phục: “Việc của ba Dương có cách nào xin nghỉ dài ngày, mà ông ngoại cần mẹ Dương chăm sóc, cho nên lần này Nhật Bản cũng chỉ có hai người chúng ta, lần sau mọi người cùng .”

      Ưmh, nếu ba và mẹ là vì công việc cùng chăm sóc ông ngoại, thể cùng, vậy cũng có cách nào.”Được rồi, em chụp rất nhiều hình, mua nhiều quà bồi thường cho ba mẹ.”

      Mong chuyến Nhật Bản này diễn ra suôn sẻ. . . . . .”Bà ấy” rất nhớ em, cuối cùng các người có thể gặp mặt lần. Cho dù biết cái quyết định này đối với Tiểu Dương là tốt hay xấu, có thể tiếp nhận chân tướng , nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với thực tế!!!

      ***** Tiểu Dương ngồi ở bên giường, đồ dùng cá nhân cùng quần áo bày giường, đếm từng thứ bỏ vào va li.

      “Tốt, cái gì cũng mang theo rất đầy đủ, hẳn có sót mất . . . . . . A, bao cát của bà ngoại!” Suy tư nhìn bốn phía xem có bỏ sót cái gì , mắt liếc nhìn lên bao cát mang từ nhà bà ngoại về bàn học. Tiểu Dương nhớ bà ngoại vẫn luôn rất muốn Nhật Bản chuyến, nếu như có tin tức về Nhật Bản báo hay TV, bà ngoại cũng đặc biệt lưu ý, nhưng bởi vì ông ngoại thích, bà cách nào Nhật Bản.

      Khác với bà ngoại, ông ngoại chán ghét Nhật Bản cực kì, dường như cùng quốc gia này có thâm thù đại hận, càng thể nào để bà ngoại Nhật Bản chơi, vì vậy bà ngoại chỉ có thể len lén tránh ông ngoại mà xem chút tin tức về Nhật Bản.

      Lần này Nhật Bản, liền mang theo bao cát của bà ngoại cùng tốt lắm, mặc dù bà ngoại chưa từng , nhưng tinh thần và linh hồn bà ngoại cùng với Tiểu Dương tới Nhật Bản, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của bà.

      Đem tất cả năm bao cho vào góc vali, nghĩ tới bao bố bên ngoài cũ kĩ, mặt vải quá mỏng, bị rương hành lý kéo? Sắc bén quá mức làm rách mất!

      Tiểu Dương kêu lên tiếng!”Ai nha! Hạt đậu chảy ra!” thực muốn nhanh chóng đem mấy cái bao này vá lại.

      “Ah, cái bao cát này tốt rồi. . . . . .”

      ***** đối với lần đầu tiên máy bay của Tiểu Dương mà , cái gì cũng mới mẻ, Sói hoang đặc biệt đặt chỗ ngồi gần cửa sổ cho Tiểu Dương, để có thể nhìn thấy hình ảnh máy bay hạ cánh.

      “Oa oa! Bay ! Tòa nhà và xe cộ phía dưới cũng trở nên đó.” Tiểu Dương hạ thấp giọng nhưng lại khó nén hưng phấn chia sẻ với Vệ Vũ.

      “Uốn qua uốn lại , giống như con sâu róm vậy.” Vệ Vũ giễu cợt Tiểu Dương

      “Em mới phải là con sâu róm !”

      “Ngồi tốt, chờ nhờ tiếp viên lấy đồ chơi cho em, bên còn có 50 đó.” Trọng điểm là có thể làm vật kỉ niệm. (ta chịu cái món này thôi!!!)

      “Nữ tiếp viên máy bay đều xinh đẹp á, vóc dáng của mỗi người cũng rất tiêu chuẩn, thái độ cũng rất thân thiết.” Đối với chiều cao chỉ có 1m6 như Tiểu Dương mà , làm nữ tiếp viên hàng ước mơ xa vời.

      Vệ Vũ cũng hy vọng Tiểu Dương làm tiếp viên hàng , kể từ đó, phải cùng Tiểu Dương hai người hai nơi, huống chi công việc của nữ tiếp viên hàng đều rất vất vả, chỉ có cái hào quang bên ngoài.

      “Đối với , Tiểu Dương mới là xinh đẹp nhất .” Còn nhân cơ hội len lén hôn má Tiểu Dương.

      “Ghét ghê!” Còn những người khác cũng thấy, bị nhìn đến xấu hổ.”Còn bao lâu nữa mới đến nơi?” Máy bay bay mây, cảnh sắc cũng thay đổi nhiều lắm.

      “Rất nhanh, giúp em gọi nước trái cây, chờ em uống xong nhanh đến nơi.”

      tốt quá! Osaka! Kinh đô! (Edit bởi *******************). Ta tới đây! Nội tâm Tiểu Dương vui sướng kêu gào.

      ***** Khách sạn Suối nước nóng kinh đô Osaka..

      người hầu mặc ki mô nô, quỳ gối , kéo cánh của giấy, nửa người quỳ dưới tatami, đôi tay vỗ mặt đất, cung kính : “Bà chủ, tối nay vào “Tinh Nguyệt sảnh” khách hai giờ nữa hạ cánh xuống sân bay Osaka.”

      Người phụ nữ được gọi là bà chủ, vốn đưa lưng về phía người vừa mới , ngồi chồm hỗm ở đệm tatami, cầm bút lông bàn viết.

      “Ừ, phái xe tới sân bay đón người, chăm sóc cho họ tốt.”

      “Vâng” nữ hầu đóng cửa giấy lui ra.

      Để bút lông xuống, nhìn bầu trời xanh phía ngoài.

      Cuối cùng cũng. . . . . . Có thể gặp mặt. . . . . .

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 40. Sói hoang cùng Tiểu Dương Nhật Bản!! (Hạ)

      Vừa xuống máy bay, sau khi lấy hành lý, tới đại sảnh, người đàn ông trẻ tuổi tây tranh thẳng thớn, lễ phép dùng tiếng Nhật hỏi: “Xin hỏi là Vệ Vũ tiên sinh và Tiểu Dương tiểu thư phải ? Tôi là nhân viên của Hội quán Ôn Tuyền đến đón hai vị.”

      Tiểu Dương hiểu tiếng Nhật, vì vậy hiểu người đàn ông này cái gì, đại khái là hỏi thân phận cùng Sói hoang , còn suy nghĩ nên trả lời thế nào Vệ Vũ bên cạnh rất lưu loát mà đáp lại bằng tiếng Nhật.

      Sau khi mấy câu, đối phương rất lễ phép nhận lấy hành lý từ trong tay Tiểu Dương và Vệ Vũ, rón rén, phi thân ra cửa, ý bảo hai người theo .

      thôi, trước tiên về Hội quán cất hành lý sau đó chúng ta chơi.” Vệ Vũ săn sóc đem hành lý trong tay Tiểu Dương cầm lấy.

      theo nhân viên khách sạn tới bãi đậu xe, ngồi lên chiếc xe hơi Cadillac phiên bản mới, Tiểu Dương tò mò quan sát nội thất trong xe.

      Sói hoang, chúng ta ở khách sạn đó rất cao cấp phải ? Như vậy tốn rất nhiều tiền đó. . . . . .” Chỉ riêng khoản tiếp đãi như thế này, tài xế cùng hành khách được ngăn cách thanh hoàn toàn, ở khách sạn cao cấp như vậy có được ? Như vậy rất tốn tiền ah. . . . . .” nghĩ đến, ! Tiểu Dương nhìn xung quanh, phía sau còn có tủ lạnh, TV, có KTV? ? Có thể ca hát !

      “Khó có dịp ra nước ngoài, từng bước từng bước, vui mừng của người đàn ông hoàn toàn cứng lại, hưởng thụ tốt, phải lo lắng vấn đề tiền.” thực tế, bọn họ tốn xu.~

      Xe chạy vững vàng đường cao tốc, Tiểu Dương tò mò nhìn đường phố Nhật Bản qua cửa kính, Osaka đậm chất phong tình Phương Đông, có lưu giữ hoàn toàn kiến trúc gỗ cổ xưa. Những người phụ nữ mặc ki-mô-nô, tay cầm cây dù, mặt thoa tầng phấn trắng lại phố.

      “Oa, mặc như vậy nhất định nóng chết mất thôi!” Tiểu Dương giật mình dùng ngón tay trỏ chỉ mấy người phụ nữ mặc ki-mô-nô ngoài cửa.

      Vệ Vũ đem ngón tay chỉ trỏ của Tiểu Dương cầm vào tay mình. “Dùng ngón tay chỉ trỏ là hành động rất vô lễ, nhất là đối với người Nhật!!!”

      “Oh, xin lỗi, em biết.” là quá kinh ngạc mới có thể quên dùng tay để chỉ!!

      Xe chạy chậm rồi nhanh chóng dừng lại, tài xế xuống xe mở cửa xe, cúi người cung kính 90 : “Khách sạn Ôn Tuyền đến, xin quý khách chú ý.” “Oh, rón rén! cần nhúc nhích, xuống xe thôi.” Tiểu Dương vừa cước đạp cửa ra, liền bị người đàn ông nghênh đón hù sợ! cảm giác mình tảm đỏ nhận giải Oscar!

      Xe dừng ở trước đại sảnh của hội quán, cánh cánh cửa đoạn ngắn, phía dưới là đoạn thảm đỏ, bởi vì trước đó nghĩ tới, Tiểu Dương vui vẻ chạy ra xa, hai bên thảm đỏ đứng hơn mười người, tất cả đều mặc ki-mô-nô trang điểm, cách cửa đoạn, tất cả đều cúi người chào 90 độ, có lễ phép bằng tiếng nhật: “Xin hỏi Vệ Vũ tiên sinh và Tiểu Dương tiểu thư sao? Chúng tôi là nhân viên tiếp đãi của Ôn Tuyền” Tiểu Dương hiểu tiếng Nhật, rồi lại nghe thấy tiếng : “いらっしゃいませ” ( hoan nghênh quang lâm ).

      Lần đầu gặp phải trường hợp như vậy, Tiểu Dương khó hiểu, nhưng thần thái Vệ Vũ rất tự nhiên, dường như đối với tình huống phô trương như vậy quen rồi, cầm tay Tiểu Dương thong thả : “Thả lỏng, đây là đạo tiếp khách của bọn họ, nhập gia tùy tục là được.” người phụ nữ trung niên ăn mặc như quản lý, mặt mang theo nụ cười, đôi đồng tử lộ ra vẻ vui mừng, dẫn hai người qua hành lang.

      Bị Vệ Vũ dắt tay thảm đỏ, Tiểu Dương hơi bị khẩn trương, cố gắng giả bộ đúng dáng vẻ hào phóng tự nhiên, dường như đối phô trương như vậy nhìn quen lắm rồi, mặt mang theo nụ cười! Mừng rỡ nhìn xung quanh, hi vọng mình bị coi là đứa nhà quê!!

      vào đại sảnh hội quán, Tiểu Dương ngắm nhìn bốn phía, khác với kiến trúc bê tông cốt thép thường thấy, nhìn như bị cảm giác khổng lồ bao lấy, gian phòng hội quán này chủ yếu là trúc và thiết kế mộc mạc giản dị, cùng khung cảnh xung quanh hòa làm thể, là núi cao còn có núi cao hơn, , những người có vẻ mặt thần bí qua, có trang sức gì, chỉ có cây cảnh, đồ gia dụng đơn giản, phối hợp với mùi nước nóng nhàn nhạt trong khí, có tiếng Nhật Lễ phép hỏi: “Xin hỏi Vệ Vũ tiên sinh và Tiểu Dương tiểu thư phải ? Tôi là nhân viên tiếp đãi của Hội quán Ôn Tuyền.” Tiểu Dương hiểu nên im lặng mười phần.

      SÓi hoang, phải chúng ta cất hành lý trước sao?” Vốn cho là nhân viên ở đây dẫn họ tới phòng ở, nhưng càng vào bên trong, lại càng giống phòng ở cho lắm.

      “Hành lý nhân viên khách sạn cất giúp chúng ta rồi, tại, chúng ta gặp vị trưởng bối.” Dắt tay Tiểu Dương, run cái, ở trong lúc bất chợt! Tiểu Dương buồn bực ngã quỵ cái, Vệ Vũ khẩn trương. Cảnh tượng này, tưởng tượng trong đầu rất nhiều lần rồi, nhưng chân chính gặp mặt vẫn rất lo âu.

      tới gian phòng có cửa giấy đóng chặt, nữ hầu trước quỳ gối sau đó kéo cánh cửa ra, từ trong nhà truyền ra tiếng người phụ nữ Trung văn:

      “Hoan nghênh hai vị tới Hội quán Ôn Tuyền, ta là trì phường Michiko.”

      Vệ Vũ và Dương Thiệu- ác trị hàng loạt người thổ lộ

      Bên trong sân trường, Vệ Vũ cùng Dương Thiệu thể nghi ngờ là hai vì sao sáng nhất, hai người hội tụ đầy đủ những yếu rố dáng người hoàn mĩ~ khuôn mặt đẹp, nhưng Vệ Vũ lại có khí chất hơn chút, bởi vì Dương Thiệu luôn làm bộ mặt lạnh băng như muốn “Người lạ chớ tới gần”, nhưng Vệ Vũ cũng rất biết đối đãi người khác, Trong lớp sinh vật, các bạn học tìm đẻ hỏi bài tập, Vệ Vũ luôn là rất có kiên nhẫn trả lời, tạo thành điển hình ôn hòa trước mặt mọi người.

      Hai người đẹp trai này, khi được người khác thổ lộ làm sao?

      Dương Thiệu:

      tới tòa nhà Tổng hợp, quẹo trái liền tới phòng nhạc. Còn chưa qua khúc cua, liền liền bị bạn nữ có vẻ đẹp ngọt ngào ngăn lại.

      “Bạn học Dương Thiệu, xin nhận lấy phong thư này.” Bạn nữ này nổi danh là hoa khôi của trường, thanh chuyện kiều, giọng ngọt ngào cơ hồ như muốn hòa tan người khác, có thể hạ gục bất cứ người đàn ông nào..

      “Lão tử có hứng thú. Cút ngay, chó ngoan nên cản đường.” Dương Thiệu chỉ dịu dàng với ba người phụ nữ, mẹ Dương , Tiểu Dương và Vệ Lan, những phụ nữ khác, cút ngay cần hỏi.

      “Cậu, cậu. . . . . . cậu sao có thể chuyện với tôi như vậy!” Tiểu mỹ nữ tin lại có người cự tuyệt lời tỏ tình của , dáng dấp xinh đẹp là thế, đối với bề ngoài của mình vô cùng tự tin, mới vừa chuyện còn cố ý làm nũng, tại sao Dương Thiệu có gục ngã dưới gấu váy ta vậy? (tại sao ta cũng biết ha ha)

      nhịn được đem ngón tay hướng bên phải.”Chỗ vứt rác ở bên kia, xin mời.” để ý tới trước mặt là mỹ nhân khỉ gió gì, Dương Thiệu cất bước về phía trước.

      Vệ Vũ:

      Lúc tan lớp, bạn học nữ cầm bài thi, tới chỗ Vệ Vũ.

      “Vệ Vũ, về phần tế bào sinh vật tôi hiểu lắm, cậu có thể chỉ giúp tôi ?” Có thể tiếp xúc gần gũi với Vệ Vũ, người bạn học nữ này cực kì hưng phấn.

      Vệ Vũ sao lại biết tâm tư của ta, đây là lần thứ mấy rồi? ràng có dụng ý khác:

      “Cậu là phần tế bào sinh vật hiểu sao?”

      “Đúng đúng, đều nhìn hiểu, người ta là khổ sở đó.” Đương nhiên là xem hiểu, nếu như xem hiểu rồi, sao cần phải chạy đến hỏi Vệ Vũ?

      Vệ Vũ nhìn bạn học nữ cười cười , vẻ mặt cực kì rạng rỡ, nhưng lời giống như ngàn vạn cây độc châm ghim vào người.

      “Theo tôi thấy, nguyên nhân cậu đối với tế bào sinh vật hiểu, tế bào não của cậu đủ phát triển, cho nên thể giải thích nguyên lý tế bào, tôi đề nghị cậu về học lớp bồi dưỡng tế bào não, cần làm những chuyện vô nghĩa nữa, tổn thương đến tế bào não người khác rồi.” xong, đứng dậy rời , nhà cầu .

      Bạn học nữ ngồi hóa đá, bài thi sinh vật rơi bịch xuống đất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :