1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sói hoang và cừu nhỏ - Mê Đồ Vong Giả (43 Chương + 2 Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 30: Thầy giáo Sói hoang: Lớp thư pháp (Trung)

      Ông ngoại Lâm Dương ở sơn trang, nằm trong thung lũng, giống như trong bài nhạc thiếu nhi “trước cửa nhà tôi có sông , phía sau có sườn núi, sườn núi hoa dại rất nhiều, hoa dại đỏ như lửa.” Dõi mắt nhìn lại, dãy núi cây rừng trùng điệp xanh mướt, ngoại trừ núi ra, gần đó có thung lũng có tảng lớn cao vút che trời, rừng tùng che hai bên đường cho người bộ, quanh năm xanh biếc, trăm loài chim tụ tập; Điều đáng hơn nữa chính là, ở gần đó cũng có suối nước nóng tự nhiên, rất thích hợp cho ông ngoại điều dưỡng cơ thể trị đau phong khớp.

      Ba mẹ Dương khởi động xe, Vệ Vũ cũng mở xe của mình chở Dương Thiệu cùng Tiểu Dương, hai xe cùng dừng lại ở sân của nhà để xe, dừng xe lại mở cửa xuống.

      Vừa mới mở cửa xe, chân còn chưa có đạp lên thảm cỏ ở trong sân nhà, nhìn thấy ông ngoại Lâm Dương đứng thẳng người, tay phải cầm quải trượng, gương mặt đầy những nếp nhăn theo năm tháng , nhưng đôi mắt vẫn sắc sảo nghiêm khắc, lộ ra ánh sáng kiên định mà nhìn thế hệ trẻ sau này. Lúc này, từ phía sau chân của ông ngoại Lâm Dương, nhảy ra con mèo trắng đen rất đáng .

      “Meo meo ~” con mèo nhàng đến gần xe, làm nũng muốn cho người xoa xoa ôm ôm. Vốn thích động vật Tiểu Dương lập tức ôm lấy con mèo.”Tiểu Hoa, lâu gặp!” Con mèo này là do bà ngoại nuôi khi còn sống, vô cùng thân thiết, Tiểu Dương mỗi lần trở về nhà ông ngoại nhất định đều tới chơi cùng với Tiểu Hoa.

      Ông ngoại Lâm Dương bất mãn đem quải trượng giơ lên cao sau đó đánh mạnh xuống mặt đất, phát ra tiếng vang, Vệ Vũ lanh lợi : “Ông ngoại tốt lành, có mấy ngày gặp, sao ông càng ngày càng đẹp trai vậy, cãi lão hoàn đồng la.” Khuôn mặt tươi cười hì hì nghênh hướng về phía mọi người.

      bên Dương Thiệu cũng cung kính cúi người chào hỏi: “Ông ngoại tốt lành.” Ông ngoại xuất thân giáo viên tương đối coi trọng lễ tiết, Dương Thiệu yên lặng lo lắng , Tiểu Dương chỉ lo chơi đùa cùng Tiểu Hoa, lát nữa bị mắng, nhưng mà có Vệ Vũ ở đây, giúp em ấy. Ba Dương cũng vội vàng chào hỏi: “Ba, chúng con trở lại.” Cho dù cưới vợ nhiều năm, đối với người ba vợ này ông vẫn còn run rẩy cùng thận trọng. Dương mẹ chịu nổi loại khí nặng nề này, nhanh chóng cắt ngang: “Tốt lắm tốt lắm, thời tiết nóng như vậy, đừng ở bên ngoài phơi nắng, mau vào nhà . Tiểu Dương, còn mau gọi ông ngoại.”

      Tiểu Dương ôm Tiểu Hoa vào trong ngực, sợ hãi kêu: “Ông ngoại tốt lành.”

      Ông ngoại dùng lỗ mũi hừ tiếng, vui khiển trách: “Mèo so với người có quan trọng hơn sao? Nhìn thấy bề chào hỏi chỉ lo chơi với mèo, còn thể thống gì? Ba con dạy con như vậy sao? Con?” Đến bây giờ Lâm Dương còn chưa tiếp nhận được con Lâm Hoa của mình gả cho đứa con rễ lỗ mãng này, Ông cảm thấy Dương Sùng xứng với con của mình.

      nào cũng thích động vật , huống chi Tiểu Dương như Tiểu Hoa như thế, ôm nó trước cũng là bình thường, ông ngoại cũng đừng so đó với động vật . Con trở về có mang theo tác phẩm thư pháp muốn nhờ ông ngoại kiểm tra giúp, chúng ta vào thư phòng .” Vệ Vũ nhanh chạy ra giải vây, đẩy ông ngoại hướng vào trong nhà tới.

      Dương Thiệu đến bên cạnh em , sờ đầu của em an ủi : “Đừng để ý đến ông, tính tình ông cổ quái như vậy, miệng ra được lời tốt đẹp.” Dương Thiệu làm sao biết nguyên nhân ông ngoại thích Tiểu Dương chứ? Ba Dương cũng tới an ủi Tiểu Dương chán nản: “Đúng ,đúng đó, con sai, nhớ ngày đó ta theo đuổi mẹ con, còn kém chút nữa là bị đánh chết, bị ông ngoại con thả chó cắn người đây!” Nghĩ đến theo đuổi vợ là cả hồi sử máu và nước mắt xúc động lòng người, đúng là phen nước mắt nước mũi, giống như Romeo cùng Juliette vậy, vất vả mới ôm được mỹ nữ về.

      có chuyện gì, vào nhà .” Mẹ Dương dịu dàng ôm lấy Tiểu Dương, mở cửa vào nhà. Nhưng trong lòng cũng oán giận cha, cần gì phải nổi giận với trẻ con đây? Bây giờ rất có đạo lý.

      Lúc nhớ đến bà ngoại hiền lành. . . . . . Nhìn Tiểu Hoa vùi vào trong lòng ngực mình bộ dạng thoải mái, trái tim Tiểu Dương khỏi đau khi nhớ về bà ngoại của mình

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 31. Thầy giáo Sói Hoang: Lớp thư pháp (Hạ)

      theo ông ngoại Lâm Dương tới thư phòng, kéo cửa gỗ ra, tấm biển to lớn đập thẳng vào mắt người xem, phía có dòng chữ khắc cứng cáp “Mực hiên Tề” chữ to; bàn trà có bình trà nóng khói trắng bốc hơi, khiến căn phòng tràn ngập mùi hương của trà

      Lâm Dương khom nữa người, đeo mắt kiếng, tỉ mỉ thưởng thức thư pháp của Vệ Vũ, thỉnh thoảng gật đầu tán thưởng.

      “Lối viết chữ của con ngày càng tốt rồi, chữ như bay múa, uyển chuyển tự nhiên, mạnh mẽ có lực, nét, tốt, thực viết rất tốt.” Lâm Dương khen ngợi phen, đúng vậy, muốn viết thư pháp tốt, có rèn luyện mấy chục năm trời đạt được như vậy , nhưng từ Vệ Vũ cùng ông học thư pháp, cộng thêm có tư chất xuất sắc, cũng cố chấp theo con đường của người xưa, phông chữ lại có nhiều bản vẽ khác thể, hơn nữa là thông hiểu đạo lí tinh hoa kia, vì vậy phong chữ duy nhất lại thay đổi cách thất thường, nếu như chỉ nhìn vào thư pháp, khó tưởng tượng là được vẽ từ tay chàng trai.

      Được Lâm Dương ca ngợi, Vệ Vũ có nhiều phản ứng, chỉ là nhàn nhạt đáp lại. “Dạ, tạ ơn thầy thưởng thức.” So với thư pháp, quan tâm chuyện khác hơn.

      Lâm Dương nhìn lướt qua Vệ Vũ, biết trong lòng nghĩ đến chuyện gì, xem thường : “Ta biết con bé kia có cái gì tốt, đáng giá cho con nỗ lực như vậy sao, so với nó còn có nhiều tốt hơn mà, theo điều kiện của con, còn sợ tìm được người tốt hơn sao? Ông biết vài đứa tệ, ông giúp con. . . . . .” Lời còn chưa hết, Vệ Vũ vui cắt đứt lời của ông.

      “Thầy, đừng quên ước định của chúng ta, sao nữa, Tiểu Dương cũng mang nửa dòng máu người nhà họ Lâm của thầy, ân oán đời trước, cần kéo dài gây đau đớn khổ sở cho đời sau như vậy.” Giờ phút này Vệ Vũ, so với gương mặt sáng sủa như ánh mặt trời thường ngày khác nhau rất nhiều, sắc mặt nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lùng, chuyện chút ấm áp, thái độ lạnh như băng như cảnh cáo người lạ chớ lại gần, Vệ Vũ như vậy, chắc là xuất ở trước mặt Tiểu Dương .

      Mang nửa dòng máu người nhà họ Lâm sao? Hừ, Ông quan tâm. Nếu phải nhìn thấy tài năng của Vệ Vũ, ông mới quan tâm đến loại con cháu này của Lâm Gia.

      “Ông có quên, nó phải sống rất tốt sao? Nếu như có ông, nó còn có mạng để mà sống đến bây giờ sao?” Lâm Dương lạnh lùng trả lời. (Edit bởi *******************). Ông mở ra ngăn kéo của bàn đọc sách làm từ gỗ đào, lấy ra tờ giấy.”Cầm , đây là đơn đặt hàng lần này, tổng cộng có ba mặt hàng, nội dung cũng viết ở đầu trang, chính con nhìn theo mà làm.”

      Nhận lấy tờ giấy, nhìn xem nội dung, khoé miệng Vệ Vũ nâng lên, giễu cợt : “Phó sơn cuồng thảo sao? Khẩu vị của thầy là càng lúc càng lớn, càng nhận bức càng lớn.” lớn tuổi còn muốn tiền như vậy, chết phải đem tiền vào quan tài để sưởi ấm sao?

      Bị châm chọc, sắc mặt Lâm Dương liền đỏ lên, ông nghĩ tới Vệ Vũ lại trực tiếp giễu cợt ông như vậy, giống như là tặng cho ông bạt tay, vốn muốn khiển trách Vệ Vũ trận, nhưng mình lại lệ thuộc vào cây rụng tiền là , dám đắc tội, chỉ có thể giận dử : “Làm xong chuyện thuộc trách nhiệm của con, cần nhiều chuyện, ra ngoài .”

      Vệ Vũ cũng muốn đợi nhiều hơn giây, nhưng muốn đem cho ràng: “Đây là lần cuối cùng, thiếu ông, tôi sớm trả sạch, Tiểu Dương trưởng thành, tôi tiếp tục làm chuyện bẩn thỉu này, sau này, tự ông làm .” xong, mặc kệ Lâm Dương trợn mắt hốc mồm khiếp sợ, xoay người rời , giống người sắp chết.

      *****

      Rời khỏi thư phòng, liền nhìn thấy Dương Thiệu dựa lưng vào vách tường, hai tay vòng quang ngực, chờ ra ngoài.”Sao vậy, ông cụ lại có khách tới cửa à ?” Có câu già mà chết gọi là kẻ trộm, sâu tận trong lòng, Dương Thiệu vô cùng xem thường ông ngoại mình, đích thực là người chuyên điơ vét của cải, ngay cả con cùng con rể mình cũng biết, chỉ có Dương Thiệu cùng Vệ Vũ hiểu.

      “Ừ, tôi cho ông ấy biết đây là lần cuối cùng.” Mỗi lần giúp Lâm Dương chế ra tranh thư pháp giả cũng biết phải đối mặt với Tiểu Dương như thế nào, muốn để cho Tiểu Dương biết, từ đó tới nay, sáng tác thư pháp, là vì để cho nâng lực bắt chước của mình nâng cao thêm bước, trợ giúp tốt cho thầy cũng là ông ngoại của Tiểu Dương, có thể đem những bức thư pháp đó bán với giá cao, chỉ đánh lừa người bên ngoài mà còn lừa được cả người trong nghề.

      Dương Thiệu hiểu tâm tình của Vệ Vũ “Đừng nghĩ quá nhiều, chờ Tiểu Dương lớn lên, em ấy hiểu được.” Đối mặt với thực tế, ngày đó sớm muộn gì cũng đến.

      muốn nhiều hơn nữa .” thôi, tìm Tiểu Dương.”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 32. Thầy giáo Sói hoang: Lớp thư pháp (Kết)

      đỉnh Diễm Dương, Tiểu Dương cùng ba Dương, mẹ Dương cùng nhau cắt tỉa săn sóc lại hoa cỏ khắp sân, ba Dương đội nón đeo bao tay cầm trong lưỡi hái cắt đứt cỏ dại, mẹ dương tỉ mỉ bón phân cho vườn cây, [còn Tiểu Dương cầm cây sào dài khẽ gảy gảy mấy tấm bèo mặt hồ nước.

      “Ha ha, chơi đùa Tiểu Hoa này vui nha!!!” Tiểu Dương biết Tiểu Hoa ghét nhất là nước, bởi vì nó thích tắm, cho nên cố ý phun nước về phía nó, chọc cho Tiểu Hoa liều mạng dùng móng vuốt cản trở dòng nước chảy ra, nhưng làm vậy, cũng chỉ khiến thân thể càng thêm ướt.

      “Meo meo ô ~” ghét nữa, nước này vì sao vẫn chạy đến, chẳng lẽ muốn bắt nó tắm sao? Thử mấy lần cũng ngăn được, dứt khoát nhanh như chớp chạy .

      Nhìn thấy Tiểu Hoa chạy , tiểu Dương cười to, “ là, chậm chút bắt mày tắm.” Thoát được nhất thời trốn được đời.

      “Tiểu Dương, em tưới nước như vậy, sân nhà đều ngập nước.” Dương Thiệu cùng Vệ Vũ tới, vừa đúng lúc thấy màn Tiểu Dương trêu Tiểu Hoa.

      “A các tới, Sói hoang sắc mặt . . . . . . Khó coi, mới vừa xảy ra chuyện gì sao?” Khó thấy được Sói hoang trầm mặc, đôi môi đóng chặt mặt biểu tình, Tiểu Dương cảm giác đúng lắm, mới vừa rồi phải là Sói hoang ca ca ở thư phòng thảo luận thư pháp cùng ông ngoại sao? Có phải viết tốt, bị ông ngoại mắng hay ?

      sao, mặt trời hơi to, nắng làm có chút choáng váng.” muốn để cho Tiểu Dương lo lắng quá mức, Vệ Vũ hời hợt cho qua chuyện.

      .

      Thiện giải nhân ý, mẹ Dương cũng nhìn ra Vệ Vũ sầu muộn, mặc dù bà hiểu vì sao, nhưng bà biết lúc này Vệ Vũ rất cần Tiểu Dương làm bạn.

      “Tiểu Dương, con cùng Vệ Vũ qua chòi nghỉ mát bên đó sửa sang lại, canh hạt đậu để trong tủ lạnh chắc lạnh rồi, chờ chúng ta chút uống canh đậu cho bớt nóng.”. Mẹ Dương kéo mạnh ba Dương hai người vào phòng bếp, cũng dặn dò Dương Thiệu: “Con cũng sửa soạn này đồ đạc chút, đợi lát nữa tới giúp cầm chén đũa tay.”

      Chòi nghỉ mát nằm ở sau sân nhà, qua rừng cây tùng, tới hồ sen, ở bên cạnh, có đình nghỉ mát hình bát giát, trong đình có bàn đá vòng tròn, năm ghế đá cùng vây quanh, xung quanh đình nghỉ mát cũng có ghế dài để cho người nằm nghỉ ngơi, ngồi ở trong đình nghỉ mát, hoa sen nở rộ nhìn sót cảnh đẹp nào.

      Tiểu Dương cầm khăn lau lên, lau sạch bàn ghế bên trong đình nghỉ mát, kêu: “Tốt lắm, ngồi xuống nghỉ ngơi .”

      “Tiểu Dương, em thích viết thư pháp sao?” Chợt , Vệ Vũ hỏi.

      “Dạ. . . Thích a, nhưng mà có lúc cảm thấy luyện chữ rất tốn thời gian.” Thường thường chấm, phẩy phải tập tập lại vài trăm lần.

      “Nếu khổ cực, tại sao còn phải tiếp tục viết thư pháp?” Vệ vũ lại tiếp tục hỏi.

      “Nhưng mà lúc viết thư pháp cảm thấy trong lòng rất bình tĩnh, khi mình viết xong thư pháp, nhìn tác phẩm, rất vui vẻ mình viết chữ rất đẹp, giống như hoàn thành tác phẩm vĩ đại.” Tự khen ngợi mình như vậy đúng là ngượng ngùng.

      “Tiểu Dương thấy thư pháp của như thế nào?” Nếu như thư pháp đối với Tiểu Dương mà chuyện hạnh phúc, ngược lại, chỉ biết cảm giác mình rát ti tiện, cho tới bây giờ . . . . . . viết thư pháp phải là vì thích.

      Sói hoang xảy ra chuyện gì? Sao lại cứ cố chấp hỏi về thư pháp như vậy?”

      Tiểu Dương nghiêng đầu, ngồi ở ghế đá, cùi chỏ đặt ở bàn đá, tay phải nâng má rất nghiêm túc suy nghĩ.

      “Thư pháp của Sói hoang rất đẹp, nhất là lối viết thảo, bị cản trở kềm chế được, rất có cảm giác cường đại như cao bồi miền Tây.”

      Vệ Vũ nghe được bình luận này của Tiểu Dương, cảm thấy có chút buồn cười, nha đầu này, ví như chẳng ra cái gì, cư nhiên lấy cao bồi miền Tây so với phong cách thư pháp của Trung Quốc cho bằng được.

      Tiểu Dương tiếp: “Nhưng mà lối viết thảo của Sói hoang nhìn thoải mái tự nhiên, nhìn kĩ lại, lại có chút cảm giác. . . . . . cẩn thận, nên sao nhỉ. . . . . . Giống như bút đến tâm chưa tới, tựa hồ là dày công tính toán quá đắc lực chuyển động cùng độ cong, bởi vì thu pháp của Sói hoang, chấm phẩy đều giống như tính toán tốt như vậy tinh chuẩn, đây là em học đến , chỉ là biết chút, mỗi lần em viết, cũng có chút khác biệt, có cách nào tinh chuẩn đến vậy giống như Sói hoang.”

      ra là bảo bối của , lớn lên vượt quá tưởng tượng của sao? Thư pháp của , vì viết mà viết, để cho mình có thể làm lại hoàn chỉnh tác phẩm mô phạm.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 33. Buổi chiều nhớ lại

      Cả gia đình ngồi ở trong đình nghỉ mát lo lắng uống canh hạt đậu, vừa uống vừa chuyện phiếm, Vệ Vũ biết từ đâu lấy ra hộp cờ tướng, cùng Dương ba ở bàn đá đánh cờ bắt đầu chém giết phen, Dương Thiệu ở bên cạnh nhìn.

      “Ha ha, hôm nay nhất định phải đem ngươi giết đến mảnh giáp còn.” Ba Dương thích cờ tướng, lớn tiếng dọa người sao?

      “Bác Dương, lời tạm biệt còn quá sớm, theo lệ người thua thường muốn thu quân cờ ác.” Vệ Vũ đánh cờ lại là cấp cao thủ, trước kia chính là dùng bản lãnh này của bản thân, cùng Dương Thiệu hai người rêu rao lừa gạt , tung hoành ngang dọc bàn cờ.

      Mẹ Dương cùng Tiểu Dương dọn dẹp chén bàn xong, rời đình nghỉ mát trở về phòng bếp ở nhà chính .”Tiểu Dương, mẹ bưng chén canh đậu cho ông uống, con tới phòng của bà lúc trước chờ mẹ, đợi lát nữa chúng ta cùng quét dọn.” Mặc dù người mẹ quý nhất có ở thế gian, mẹ Dương vẫn có thói quen mỗi lần về nhà, cũng phải sửa sang lại phòng của mẹ, quét dọn các vật bừa bãi trong phòng, nhớ lại những kỷ niệm về mẹ .

      “Vâng ạ!!” Tiểu Dương đến phòng của bà trước, lấy tay đẩy cửa ra, mùi ẩm mốc nhàn nhạt từ trong phòng đầu bay ra, nàng nhanh vào bên trong phòng, mở cửa sổ ra cho thông gió.

      Ngắm nhìn bốn phía, phát cách trang trí bên trong phòng cũng có thay đổi, mỗi món đồ cũng đặt ở vị trí bà nội thường dùng, chẳng qua là trong khí, còn nhiệt độ ấm áp của bà ngoại. . . . . . Căn phòng này, kể từ sau khi bà ngoại qua đời , ông ngoại Lâm Dương cũng sử dụng, dời đến phòng khác ở, sau đó, mấy khi bước vào gian phòng này.

      Mẹ Dương cầm khăn lau cùng thùng nước, vào cửa liền phát Tiểu Dương ngẩn người, hỏi: “ suy nghĩ cái gì? Nghĩ đến xuất thần như vậy?”

      “Con suy nghĩ. . . . . . Ông ngoại cùng bà ngoại cũng rất nhau phải ? Cho nên ông ngoại mới có cách nào vào căn phòng này nữa, bởi vì căn phòng này, có quá nhiều điều để nhớ lại, làm cho người ta xúc cảnh sinh tình. . . . . . Nhưng mà con lại cảm thấy rất mâu thuẫn, bởi vì nếu đổi lại là con, ta vẫn muốn đợi ở căn phòng này, giống như làm như vậy có thể nhớ lại những lúc cùng bà ngoại ở chung chỗ, cảm giác bà ngoại ở bên cạnh con.”

      Buổi chiều trước kia trở về nhà ông ngoại , luôn là ông ngoại chỉ đạo Sói hoang và hai cùng nhau luyện tập thư pháp ở thư phòng, còn Tiểu Dương lại ở trong phòng làm bạn với bà ngoại, chờ Tiểu Dương mệt mỏi, bà cháu hai người liền cùng nhau ngủ ở giường ngủ trưa, Tiểu Dương còn nhớ , bà ngoại thích bật quạt máy, bà quá lãng phí điện! Luôn là dùng cây cau Diệp phơi khô chế ra quạt tay,hai người thay nhau quạt cho bớtóng.

      “Ông ngoại hề vào gian phòng này, là bởi vì ông có dũng khí, người đời trước chắc là đem thương treo ở ngoài miệng, nếu như , làm sao lại nắm tay nhau vượt qua cả đời đây?” Mẹ Dương vừa , vừa cầm khăn lau lau bàn trang điểm. Khác với lựa chọn của cha bà là đụng vào đồ dùng của vợ để phải đối mặt nhớ lại những chuyện đau lòng, bà lựa chọn đến gần nơi có dấu vết của mẹ để giảm bớt nỗi nhớ nhung về mẹ của mình

      Mỗi lần quét dọn, đều là cùng mẹ nhớ lại, điều này, cùng với hoài niệm của Tiểu Dương về bà ,tâm tình đều giống nhau. Trước kia Tiểu Dương còn , có thể nhạy cảm cảm nhận được ông ngoại thích chán ghét , nhưng mà bà nội hiền lành rất thương , vì vậy Tiểu Dương có thể quên việc ông ngoại đối với lãnh đạm với mình.

      bàn trang điểm của bà ngoại có chiếc hộp gỗ châu báu, Tiểu Dương mở nắp ra , nhìn thấy bên trong có năm hình tam giác, kích cỡ bằng nhau dùng vải bông may may lại.

      Trước kia bà ngoại cùng Tiểu Dương chơi trò ném bao cát, mang theo nhớ nhung, Tiểu Dương cầm lên tất cả bao cát ném lên, lại dùng mu bàn tay đón bao cát, tiếp theo bàn tay dùng sức hướng về phía trước, đem hất bao cát lên trung, lúc này lòng bàn tay phải nhanh lên bắt xuống phía dưới, bắt được mấy phải mấy phần. Khi còn bé tay Tiểu Dương rất , lần chỉ có thể chơi ba bao cát, tại lần có thể chơi năm bao cát .

      “Bao cát này, là bà ngoại đặc biệt may cho con .” Cầm lên bao cát, mẹ Dương nhàng phủ lau sợi chỉ cũ của bao cát, mũi đường, cũng bao hàm tâm tình thương của bà gianh cho cháu .

      “Mẹ, mấy cái bao cát này, con có thể mang về nhà ?” Tiểu Dương biết căn phòng kia động được, nhưng mà hôm nay vừa động đến mấy cái bao cát này, cảm thấy rất nhớ, phảng phất trở lại lúc còn bé, cảm thấy rất ngọt ngào.

      “Được rồi, dù sao những cái bao cát này lúc đầu cũng là vì Tiểu Dương mà may , cho con cũng sao. Nhưng mà vài sợi chỉ cũng tróc ra, nên cẩn thận đậu bên trong rớt ra” Dương mẹ dặn dò.

      “Vâng, con giữ tốt.” Tiểu Dương cẩn thận đem bao cát nâng trong lòng bàn tay, tránh đụng phải đường chỉ may làm đậu rớt ra.

      Tiếp đó, mẹ con hai người vừa quét dọn, vừa tán gẫu những việc có liên quan đến bà ngoại….

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 34. Sói hoang: Bữa ăn dinh dưỡng (Thượng)

      Sau khi từ nhà ông ngoại trở lại, Tiểu Dương bắt đầu ôn thi chuẩn bị thi học kì, kì thi còn khoảng tháng nữa mới diễn ra, bây giờ Tiểu Dương trong giai đoạn lửa nóng thiêu đốt. Mỗi tối Vệ Vũ chạy sang nhà họ Dương kèm Tiểu Dương ôn tập các môn học.

      Ăn xong cơm tối, Vệ Vũ mang theo tập bài giảng tới nhà họ Dương, Vào phòng khách, chào hỏi hai người lớn: “Bác trai bác khỏe, cháu lên lầu trước.”

      “Vệ Vũ, thời gian này vất vả cho cháu, chờ Tiểu Dương thi xong, bác nấu bữa ngon để cảm ơn cháu nhé.” Mẹ Dương đối với Vệ Vũ vô cùng cảm kích, bà rất ràng con mình có năng khiếu học tốt, khả năng phân tích cũng rất yếu, thường chỉ dựa vào công thức mà làm, tuy rằng môn văn cũng tồi, nhưng số học rất thê thảm, cũng may Vệ Vũ dùng phương thức dễ hiểu, khiến Tiểu Dương có thể tư duy Logic để làm bài, có ghét số học như trước nữa.

      “Bác người khách sáo.” Vệ Vũ mỉm cười đáp lại, nhưng khi chuẩn bị quay người lên lầu kiếm Tiểu Dương, nghe được giọng dưới lầu, vốn rất thính mà:

      “Cha đứa bé, ông lên lầu làm gì?” Giọng chất vấn của mẹ Duơng vang lên.

      “Ách. . . . . . Tôi đem trái cây cho bọn trẻ, trời nóng nực, ăn trái cây giải khát lại đỡ nóng.” Giọng có phần chột dạ.

      “Đừng cho là tôi biết ông nghĩ cái gì! Là Vệ Vũ hảo tâm giúp tay, ông đừng có mà gây , ngoan ngoãn ngồi xuống xem ti vi, trái cây cũng để xuống, đút cho tôi ăn!” mẹ Duơng giống như Nữ Vương ra lệnh.

      “Đúng vậy, bà xã đại nhân . . . . . .”

      Mẹ Dương cùnga Duơng ngọt ngào, tròng lòng Vệ Vũ cười thầm. Ngón tay cong gõ cửa phòng sau đẩy cửa tiến vào, tưởng rằng Tiểu Dương ngồi ghế nghiêm túc đọc sách, nghĩ tới. . . . . . Tiểu Dương ngồi soi gương!

      Vừa vào vừa nhìn, sách tham khảo văn bị vứt nơi, Tiểu Dương rất nghiêm túc mà dán sát mắt vào gương, hơn nữa ngón tay thỉnh thoảng sờ sờ mặt, muốn xem cẩn thận hơn.

      “Oa! Sói hoang sao lại vào đây lúc này? Lại còn gõ cửa?” Soi gương vô cùng chuyên tâm, đột nhiên từ trong gương nhìn thấy Sói hoang đứng bên ngoài, Tiểu Dương sợ hết hồn.

      có gõ cửa, là em quá tập trung soi gương nên mới nghe thấy. Còn có cuộc thi soi gương sao?”

      Tiểu Dương rất bực sao Sói hoang lại hỏi vấn đề này.” có a, có thi tới nước đếm lịch.” Hẳn nên ràng hơn mình mới phải chứ.

      như vậy, sao em lại soi gương chuyên chú vậy hả?” ra Vệ Vũ biết tại sao thời kỳ trưởng thành nữ sinh đều thích soi gương như vậy, khi dạy ở trường, bên dưới bàn của nữ sinh thường để cái gương , bình thường đem cái gương đặt sau hộp bút để ngụy trang, cho rằng thầy giáo bục thấy được, liều mạng soi gương, ngắm vuốt, vén tóc …, biết rằng bên giáo viên đều thấy rất ràng!!!

      “Người ta gần đây áp lực lớn, nên mặt mọc rất nhiều mụn, em có tâm tình đọc sách nữa. . . . . .” Giọng Tiểu Dương vô cùng buồn bã.

      Gương mặt quan trọng như sinh mạng của phụ nữ, trước kia thỉnh thoảng mặt Tiểu Dương cũng có vài nốt mụn, nhưng mấy ngày sau hết có lưu lại seo, nhưng cuộc thi ngày càng tới gần, áp lực càng lúc càng lớn, mụn, càng ngày càng lên nhiều, còn có loại mụn bọc lớn, vừa cứng vừa đau, nhìn da thịt bóng loáng như trứng gà bóc bây giờ biến thằng mặt trăng rồi, quả thực sắp hỏng đến nơi rồi đâu ra tâm tình để đọc sách?

      “Em yên tâm, đây là do áp lực ảnh hưởng tới nội tiết, mọc mụn, chờ em thi xong có áp lực, mụn biến mất.” Vệ Vũ có thể hiểu tâm tình của những , mụn mọc mặt cả đời, nhanh chóng biến mất, có nghiêm trọng như vậy.

      “Nhưng nhiều quá để lại sẹo.” Tâm tình như đưa đám , nhìn qua gương thấy gương mặt mình biến thành như vậy, dũng khí ra cửa cũng có.

      Sói hoang, trước kia thi học kì cũng nổi mụn như vậy sao?” Tiểu Dương nhìn dung mạo tuấn của Vệ Vũ, da nhẵn, nhìn đâu ra dấu tích của cái mụn nào.

      ra, Vệ Vũ cũng bởi vì áp lực thi cử mà phiền não huống chi là áp lực lớn tới mức phải nổi mụn, thiên ưu dị bẩm như , học tập tài giở có thừa, học ghi ghi chép tan học xem lại bài, cứ như vậy quá trình phát triển đều thuận lợi, nếu phải lập chí làm giáo viên, thi y khoa cũng là vấn đề.

      Nhưng điểm mấu chốt, khoe khoang thành tích đẻ kích thích Tiểu Dương, thể làm gì khác hơn là đem chị ra làm ví dụ.” còn tốt, chẳng qua chị cũng từng có rất nhiều mụn, khi đó còn gọi chị ấy “Đậu Hoa muội”. “Dĩ Hạ Phạm Thượng” như vậy, Vệ Vũ khiến Vệ Lan tức giận “Vạn châm mặc thân”Chảy máu tới chết.

      Đại mỹ nữ như chị Vệ Lan cũng từng có rất nhiều mụn sao? Đây là lần đầu tiên Tiểu Dương biết.”Chị Vệ Lan làm thế nào để hết mụn?” “Chị ấy cũng vì áp lực cuộc thi khảo sát, sau khi kiểm tra kết thúc mụn liền tiêu mất thôi.” Nhưng mà nhớ khi đó Vệ Lan còn điều chỉnh thói quen ăn uống, có lẽ cũng có thể giúp Tiểu Dương ở mặt ăn uống này. “Hôm nay tạm ngừng học tập, bảo ba mẹ Duơng mang Tiểu Dương tới bệnh viện khám, phối hợp thuốc trị liệu, cải thiện được mụn.” Vệ Vũ an ủi Tiểu Dương, cũng mang xuống lầu kêu ba mẹ Duơng đưa tới viện Da Liễu khám, mình phải chuyến tới hiệu sách, tới “khu sách dạy nấu ăn” Nghiên cứu sách dạy nấu ăn.

      Mùa hè thời tiết nóng bức, tuyến nội tiết tắc, cộng thêm gần đây mẹ Dương muốn bồi bổ thân thể cho Tiểu Dương, nấu nồi canh bổ tinh lực, cháo gà, những thứ này đều nóng, khiến cho mụn phát triển nhanh chóng.

      Lật vài cuốn sách dạy nấu ăn, cuối cùng Vệ Vũ chọn lấy hai cuốn, tính tiền.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :