1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sói hoang và cừu nhỏ - Mê Đồ Vong Giả (43 Chương + 2 Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 25: Thầy giáo Sói hoang: lớp luân lý sinh mệnh (Thượng)

      Biết tác phẩm thư pháp của mình đoạt giải, cả ngày tâm tình Tiểu Dương rất vui vẻ, rất tò mò về phản ứng của ba mẹ khi biết được kết quả này. . .

      Lấy xe đạp ra khỏi trường, nhanh chóng đạp về, bên lưng đeo cặp sách miệng còn ngân nga hát đạp xe cề nhà. qua công viên, chưa tới ngã tư đường, liền tới khu nhà của Tiểu Dương.

      ở đá đỏ đường, đột nhiên bên chân truyền đến hơi yếu ô minh thanh.”Ah, đó là cái gì thanh ?” Con cừu tò mò cúi đầu nhìn chung quanh, nghĩ tới lại phát công viên thấp lùn tường rào , lại có cái Hắc Cẩu ngồi ở trong hộp giấy mặt!

      “A..U ~” Đôi mắt con chó đên tròn xoa như hai cái nút áo, vẻ bên ngoài của nó làm người ta thấy mến, ngẩng đầu nhìn ngồi xổm người xuống thăm mừng mừng với Tiểu Dương.

      “Trời ơi, Tiểu Cẩu này trông đáng đó.” Màu long của con Cún này đẹp, toàn thân màu đen lấp lánh, giống như khối Mặc Thạch thượng hạng.

      Nó hẳn là con chó bị người ta vứt bỏ ở công viên , thùng giấy bên trong có hai chén nhựa , bên trong có chút nước cùng thức ăn cho chó, nếu như người ta đêm con chó này về chăm sóc, nó còn như thế, để nó ở chỗ này tự sanh tự diệt, nhất định chết . Nghĩ tới đây, tâm Tiểu Dương cảm thấy đành lòng, nhưng. . . . . dám tự tiện quyết định đem con chó này về nhà nuôi, nhưng thực sựu rất thích nó, rất muốn nuôi nó!

      Thế là Tiểu Dương hạ quyết tâm, ôm thùng giấy lên. “Oa, trông mày như thế, nghĩ tới cũng rất nặng nha.”

      “Ô ~” bởi vì thùng giấy đột ngột bị nhấc bổng lên, vì vậy chó ngã trái ngã phải bên trong thùng giấy.

      Cứ như vậy, Tiểu Dương quyết định dẫn Tiểu Hắc về nhà, tranh thủ ba mẹ giống nhau nuôi con Tiểu Hắc này.

      Tiểu Dương cùng ba Dương, hai cha con lén lút đứng ở góc nhà để xe, cùng nhau nhìn con chó trong thùng giấy.

      “Tiểu Dương à, con cũng phải biết mẹ con rất thích sạch , thích động vật , sao con lại nhặt con chó hoang này đem về?” ba Dương nhăn mày ngồi chồm hổm cúi người nhìn con chó trong thùng giấy, mặc dù nó rất đáng , nhưng trong nhà có điều kiện tốt đẹp để nuôi nó.

      “Nhưng nó đáng thương, nếu mặc kệ nó, nó chết mất.” Nếu mang nó về chắc chắn bị những con chó lang thang khác biến thành thức ăn mất.

      Ba Dương trầm giọng khuyên Tiểu Dương: “Ba biết con có lòng thương chúng nó, nhưng tiểu Cẩu cũng là sinh mạng, nuôi chó trách nhiệm với nó cũng , nuôi sủng vật tốn số tiền lớn, còn tốn rất nhiều thời gian, rất kiên nhẫn, con là học sinh, có đầy đủ tiền bạc cùng thời gian để nuôi con chó này sao? Đến cuối cùng, lại biến thành ba mẹ chăm sóc nó? Nếu là như vậy, con có lí do gì để thuyết phục mẹ con nuôi nó đây?”

      “Con. . . . . . .” Tiểu Dương bị ba đến á khẩu, có cách nào phản bác ý kiến của ba.

      Đúng đấy, ba có sai, còn là học sinh, ban ngày còn học ở trường, buổi tối ở nhà phải đọc sách, thời gian đâu mang Tiểu Cẩu tản bộ đây? Hơn nữa tiểu Cẩu ăn cơm, vệ sinh, công việc dọn dẹp cho nó, chỉ chỏ có Tiểu Dương, tuyệt đối cách nào làm nổi.

      Nhưng cũng nhẫn tâm vứt bỏ con chó này quan tâm.

      “Ba. . . . . . Cầu xin ba, con cố gắng chăm sóc con chó này, ba với mẹ để con nuôi nó được ?”

      Ai, ba Dương sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt con đây?

      “Ba có thể giúp con mấy câu trước mặt mẹ con, nhưng quyền quyết định vẫn là ở tay mẹ con đó.” Đó chính là cửa ải khó qua nhất.

      “Như vậy là đủ rồi, cám ơn ba.” muốn suy nghĩ kĩ chút, làm thế nào để mẹ đồng ý nuôi con chó này đây.

      bàn cơm khí có chút u, Tiểu Dương cùng ba Dương ngừng “liếc mắt đưa tình”, cuối cùng Dương ba quyết định mở miệng.

      “Khụ khụ, bà xã a, là như vậy, tôi muốn Tiểu Dương nó là con út, có kinh nghiệm chăm sóc cho người khác, chúng ta thể sinh thêm em trai hay em , bằng kiếm cho Tiểu Dương con vật , học tập chăm sóc sinh mạng cùng tinh thần trách nhiệm, bà phải ?” như vậy đủ hợp tình hợp lý chứ?

      Mẹ Dương cực kì thông minh, sao lại nghe ra ý định cuả ông bạn già.”Nuôi sủng vật? bàn nữa.” Bà liếc chồng mình cái, cũng biết tâm ông tương đối mềm, mới có thể giúp người khác.

      “Mẹ, nhưng mà con chó đó thực đáng , nó còn như vậy, nếu như có người chăm sóc nó, chết mất.”

      “Tiểu Dương, nhưng con có đứng lập trường của mẹ mà suy nghĩ ? Mẹ mặc dù là chủ nhà, nhưng phải thường xuyên chăm sóc ông nội bà nội, còn phải làm việc nhà, nấu cơm giặt quần áo, con cảm thấy lòng hữu ái đem con chó về nuôi, nhưng thời gian chân chính chăm sóc nó con có bao nhiều? Nuôi chó cũng phải là trò đùa, chúng ta cũng kinh nghiệm nuôi, sau khi con lên đại học ra ngoài học, ai chăm sóc nó đây?”

      Tiểu Dương cắn cắn môi dưới, cúi đầu câu. Thực tế tàn khốc, khiến phản bác được, chẳng lẽ, cứ trơ mắt nhìn nó chết sao?

      “Ngày mai, mang nó về chỗ cũ.” Mẹ Dương quyết định.

      Mặc dù biết tính của mẹ, nhưng Tiểu Dương vẫn có ý định buông tha, còn ôm hi vọng, chút nữa hỏi Sói hoang, chừng Sói hoang có thể nuôi con chó này!!!

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 26: Thầy giáo Sói hoang: lớp luân lí sinh mệnh (Trung)

      Sau bữa tối vui, Tiểu Dương uống chút sữa tươi, chờ sữa còn lạnh, chạy ra đem cho chó uống.

      Nhìn chó ngừng lè lưỡi ra uống sũa, Tiểu Dương nhàng vuốt ve thân thể đen tuyền của nó, nhìn thấy nó ăn, Tiểu Dương cảm thấy rất thỏa mãn. Nhưng mà phần cảm động này có thể kéo dài bao lâu đây?

      Đợi chút hỏi Sói hoang tốt, Sói hoang thương như vậy, có lẽ đồng ý thỉnh cầu của cũng chừng.

      Thế là Tiểu Dương trở lại phòng khách gọi điện tới Vệ gia cho Sói hoang.

      Điện thoại vừa nhấc, cái giọng nam trầm thấp truyền đến: “Này, xin hỏi tìm ai?” “ Sói hoang, là em, em có thể tìm thương lượng chuyện được ?”

      “Ừ, được, có chuyển gì xảy ra?” Ngày trước Tiểu Dương muốn tới liền trực tiếp tới, rất ít khi giống như tối nay gọi điện thoại tới trước.

      “Cái đó. . . . . . Chờ chúng ta gặp mặt em với , chờ em đó, em tại liền ra cửa.” Tiểu Dương rất khó mở miệng với Sói hoang là có thể nuôi con chó được , gặp mặt có thể dễ hơn.

      “Ừ, lát nữa gặp.” Mặc dù biết Tiểu Dương định chuyện gì, nhưng Vệ Vũ cảm thấy hẳn phải là chuyện tốt gì?

      tới phút, nghe thấy thanh của Tiểu Dương ngoài cửa: “ Sói hoang, mở cửa cho em.” có tay để mở cửa.

      Kỳ quái, cửa khóa, sao lại cần mở cửa? hoang mang nghi hoặc, Vệ Vũ tới mở cửa, vừa mở cửa ra, bị Tiểu Dương tay ôm thùng giấy dọa cho hết hồn.

      “Sao lại có con chó này?” Đây chính là nguyên nhân khiến Tiểu Dương dám mở miệng điện thoại sao?

      “Em nhặt ở công viên lúc học về .”

      Vệ Vũ nhàng cầm thùng giấy có con chó , để nó ở vườn hoa trước nhà xe, chó với hoàn cảnh mới tò mò, bận rộn cúi đầu ngửi đông ngửi tây, cái đuôi ngắn ngủn vẫy vẫy ngừng.

      Hai người cũng ngồi chồm hổm xuống dễ dàng nhìn thấy vẻ vui mừng của chó , vệ Vũ hỏi: “Bác trai, bác có biết ?” Vệ Vũ nhớ mẹ Dương là người ưa sạch , nhà họ Dương luôn nhiễm hạt bụi, lúc nào cũng rất sạch , sao lại có thể để sủng vật trong nhà?

      “Biết. . . . . . Mẹ muốn ngày mai em đưa nó trở về chỗ cũ.”

      “Cho nên, em là tới hỏi có thể nuôi con chó này sao?” Đây là vấn đề khó giải quyết.

      Sói hoang, có thể nuôi Tiểu Cẩu ? Nó chỉ bằng đó, nếu như đem trả về công viên, nhất định sống nổi .” Tiểu Dương vô cùng thành khẩn xin vệ Vũ nuôi con chó này, trừ ra, nghĩ được ai có thể nuôi nó nữa.

      Vệ Vũ nhìn xuống con chó đào đất bên dưới, lại nhìn Tiểu Dương. “Con cho này đáng , nhưng có biện pháp nuôi nó, Vệ Lan bị hen, khi nó rụng lông, khiến bệnh của chị ấy phát tác.” Vì nguyên nhân đó, trong nhà vệ Vũ có xuất bất cứ đồ chơi có long tơ nào.

      Hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt, mặt Tiểu Dương như đưa đán.”Chẳng lẽ, có cách để nuôi nó sao?” Nếu là người ở bên ngoài tốt biết bao, có thể nuôi con chó đáng thương này, Tiểu Dương ghét chính mình bất lực, biết con chó này cần giúp đỡ, mà cũng chỉ có thể bó tay có biện pháp, thể cho nó mái nhà.

      phải đem con chó này trả về công viên sao? Nhìn chó vui vẻ chơi đùa trong vườn, nhưng Tiểu Dương chút cũng vui vẻ, con chó ngu ngốc này, nó biết số mệnh của mình, sau này có bao nhiêu khó khăn ? Có thể ngày nào đó, lúc lang thang đường, liền bị người ta bắt , mấy ngày sau chết sao?

      Tiểu Dương nhắm mắt lại có biện pháp nghĩ tiếp nữa.

      Biết tiếng lòng của Tiểu Dương, Vệ Vũ mở miệng : “Tiểu Dương, cứ yên tâm, chúng ta làm hết khả năng rồi, hôm nay em để nó lưu lạc bên ngoài mà đem nó về, vậy nếu sau này lại gặp hai, ba con chó nữa, em làm thế nào?” Thực tế tàn nhẫn, vốn là Vệ Vũ muốn , nhưng nhất định phải làm cho Tiểu Dương hiểu, tình hình thực tế chính là như thế, Tiểu Dương của , sau này lớn lên, phải học thực tế xã hội, thỏa hiệp hoặc là vượt qua.

      Sói hoang, em biết nếu sau này gặp con chó đen như vậy chắc là chó lang thang, em biết làm sao, nhưng tại em rất muốn ìm cho chó ngôi nhà, nếu như nhà thể nuôi nó, có thể giúp nó ? Em có cách nào ném nó trở về chỗ cũ.”

      Nếu đem con chó về, phải có trách nhiệm cho nó cuộc sống hạnh phúc nhất, nhìn cặp mắt chó đen vô tội kia, Tiểu Dương thực thể để nó lưu lạc bên ngoài, để cho nó phải chịu gió mưa.

      Vệ Vũ nhìn Tiểu Dương, cảm thấy, bảo bối của mình từ từ lớn lên, có thể dùng ý nghĩ của mình để thăm dò người khác, mà phải chỉ lệ thuộc vào người khác.

      đề nghị, làm tờ rơi về con chó này, chừng có người muốn nhận nuôi nó.”

      Ý Sói hoang là mang nó treo lên tấm poster sao? Phương pháp này cũng tệ, Tiểu Cẩu bộ dáng rất đáng , lại rất thân thiện, có lẽ như thế giúp nó tìm được ngôi nhà.

      “Nhưng. . . . . . nhưng bây giờ tìm ai nguyện ý nuôi nó đây, nó muốn ở nới nào?” Mẹ cho phép Tiểu Dương nuôi nó trong nhà, nhà Sói hoang cũng thể nuôi, vậy nên để nó ở đâu? “Ngày mai nghỉ, đưa em tới nơi, đến lúc đó em biết. Trước tiên hôm nay để con chó này lại nhà .” Vệ Lan trở về, nuôi ngày cũng tốt lắm.

      “Vâng, vậy hôm nay liền phiền rồi.”

      nên quá cảm ơn , chuyện này nhớ, sau này muốn em sạch đó~.” Vệ Vũ cười có chút ác ý nhìn Tiểu Dương, mang theo nụ cười lưu manh, giống như ám chỉ việc làm xấu, khiến mặt Tiểu Dương đỏ lên.

      “Ghét ghê, Sói hoang xấu quá !” Chính xác là hư hỏng , còn chưa làm sao? Đến đấy. Vệ Vũ thầm trong lòng.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 27: Thầy giáo Sói hoang: lớp luân lý sinh mạng (Hạ)

      Hôm nay là ngày nghỉ, Vệ Vũ lái xe chở Tiểu Dương cùng con chó Tiểu Hắc đến bệnh viện thú cưng. Vệ Vũ tay ôm thùng chứa Tiểu Hắc, tay đẩy cửa.

      Cửa vừa mở ra, bên trong liỮ truyền đến giọng nam cởi mở “Hôm nay ngọn gió nào, thổi con sói hoang tới nơi này?”

      Wow! Vị này bác sỹ thú y này dáng dấp rất là chói sáng! Nhìn bác sỹ thú y Hứa Chí Vĩ mặc áo trắng tới, Tiểu Dương liền có ấn tượng với . Dáng người mạnh mẽ, giống như đại nam sinh, tản ra tài năng hiếm thấy, cảm giác động vật ở đây dù hung hãn, vào trong tay bác sĩ, cũng ngoan ngoãn nghe lời.

      “Giao cho cậu, giúp tôi kiểm tra toàn thân con Tiểu Hắc này, nếu như nó có việc gì, phiền cậu nhận nuôi giúp tôi.”

      “Thiệt là, Cậu lại nhặt tiểu động vật nữa? Có lòng như vậy, sao lúc đầu cùng tôi thi vào ngành bác sỹ thú y.” Hứa Chí Vĩ ,Dương Thiệu và Vệ Vũ ba người học chung hồi trung học, học cùng lớp ba năm, tự nhiên hiểu với khả năng của Vệ Vũ dư sức thi đậu vào ngành bác sỹ thú y, mặc dù sau này mới biết được nguyên nhân Vệ Vũ lựa chọn làm giáo viên, nhưng vẫn rất khó chấp nhận. Bây giờ, mới chú ý đến tiểu mỹ nữ phía sau Vệ Vũ!

      khêu mi hỏi: “Bây giờ cậu còn đụng tới trẻ vị thành niên? Đây phải là tàn phá mần non quốc gia sao?” nghĩ tới bạn tốt của mình được xem là con người gương mẫu , cũng là tên cầm thú a. . . . . .

      Đột nhiên có giọng nữ xen vào, ngắt lời hô to gọi . “Bác sĩ Hứa, thể lễ phép đối với khách.” Chủ nhân giọng này, là y tá của phòng khám bệnh,Tô Mỹ Mỹ.

      “Mỹ Mỹ, lâu gặp, phiền cậu kiểm tra giúp con chó Tiểu Hắc này .” Vệ Vũ cảm kích đưa thùng cho y tá.

      “Thấy trai đẹp liền lập tức thay lòng, rốt cuộc là tôi là thầy thuốc hay là thầy thuốc a? biết lớn .” Chí Vĩ thấy y tá thân thiết với Vệ Vũ như vậy, khỏi cằn nhằn.

      Y tá cẩn thận từng li từng tí đem Tiểu Hắc đặt lên băng ca, sau đó xoay người, hai tay chống nạnh với bác sĩ: “Còn phải do cái miệng thúi cậu làm hại, cho cậu biết bao nhiêu lần tiếp chuyện với khách được tuỳ tiện, cho dù y thuật của cậu có cao đến đâu khách hàng cũng bị cậu dọa cho chạy hết!”

      Vệ Vũ biết tính tình bạn tốt của mình có chuyện gì đều thẳng đến ruột, đem Tiểu Dương ôm vào bên người, cười hỏi: “ phải Hứa Đại Bác sĩ trong miệng có vàng mở miệng đều lời vàng ngọc sao?”

      Dường như hiếm khi tìm được người có thể than phiền, Y tá lấy ngón tay chỉ thẳng Chí Vĩ, tức giận : “Ngày hôm qua có khách hàng mang con Tiểu Mễ ấy nuôi đến khám bệnh, con Tiểu Mễ kia bởi vì quá mập cho nên hai chân có chút tê liệt, kết quả bác sĩ Hứa lại con chó kia là “Michelin Bảo Bảo”,làm người ta tức muốn chết! Còn có a, có khách hàng dẫn con mèo dính bọ chét đến khám bệnh, bác sĩ Hứa gọi thu góp đủ trăm con bọ chét mới chịu giúp còn mèo đó xem bệnh, đây phải trắng con mắt là cái gì?” Phòng khám bệnh sớm muộn cũng bị bác sĩ Hứa làm sụp đổ.

      Hứa Chí Vĩ kêu to oan uổng, là ác nhất lòng người, trời cao ở dưới là mặt đất, chó cắn Lã Động Tân, biết lòng người tốt. “Con chó Tiểu Mễ kia là chủ nhân nó nuôi quá mập, bụng con chó kia vòng lại vòng mỡ, phải là Michelin Bảo Bảo là cái gì? Tằm cưng sao? Còn con kia mèo, Chủ nó có tạo ra môi trường sạch , Cho dù tôi giúp diệt bọ cho mèo của , qua bao lâu vẫn có bọ chét mà thôi , muốn tôi lãng phí thời gian giúp trị liệu sao.” cũng phải là ăn no có chuyện làm.

      Y tá Tô Mỹ Mỹ sau khi nghe giải thích càng thêm nổi giận. Ngón trỏ chỉ mạnh vào ngực bác sĩ Hữa: “Cậu cậu cậu, cố ý muốn cho tôi có gì ăn phải ? Khách hàng đều bị cậu doạ chạy, vậy phòng khám bệnh mở cửa khám cái gì? ít chút làm sao? Chỗ này làm ăn được nữa, sau này cậu cũng nên mang miệng mình khám .”

      Vệ Vũ cùng Tiểu Dương ở bên cạnh xem náo nhiệt là cao hứng, bất quá nhìn bộ dáng hai người này còn có thể đấu võ mồn rất lâu, quen cửa quen nẻo Vệ Vũ liền kéo Tiểu Dương đến viện và bước vào gian phòng, để cho hai người kia tiếp tục “Đánh là thương, mắng là .”

      “Làm sao sói hoang quen bác sĩ Hứa?” Tiểu Dương biết vị bác sĩ Hứa kia từng tới nhà họ Vệ hoặc nhà họ Dương làm khách.

      “Ừ, là bạn học tốt hồi trung học, của em cũng vậy, ba người bọn học cùng đại học, mặc dù cùng khoa, nhưng vẫn giữ liên lạc.” Vệ Vũ ra, Chí Vĩ mở phòng khám bác sỹ thú y này, và Dương Thiệu đều có đầu tư, coi như là đối tác.

      tới phòng lớn, sáng sủa sạch , có cửa sổ sát đất to, bên trong mỗi lồng sắt lớn đều chứa những con chó đáng , nhìn ra gian phòng này thường được quét dọn, vô cùng sạch , có mùi là lạ bay trong khí.

      Vệ Vũ mở lồng sắt, bắt lấy con Tiểu Kha bên trong ra, chỉ thị Tiểu Dương:” lấy tạp dề bàn bên cạnh mặc vào, chuẩn bị giúp mấy con chó tắm rửa.”

      “Được.” Tiểu Dương vội vã mặc tạp dề thấm nước vào, cũng cầm cái lớn hơn giúp soái hoang mặc vào, đem Tiểu Kha mang tới bồn rửa tay đặc chế có bồn chứa lớn chuẩn bị giúp mấy con chó tắm.

      Đây là lần đầu tiên Tiểu Dương giúp nhiều chó con tắm đến vậy! Có vài con chó con sợ nước, vừa mới mở vòi nước nghe được tiếng nước chảy, sợ đến muốn nhảy xuống bồn rửa tay; cũng có con đần đần , mặt rất ngây ngô, ngơ ngác ngẩng đầu lên, để cho Tiểu Dương giúp nó tắm; nhưng cũng có con thích tắm, thân the ngừng run rẩy vẩy vẩy nước, bắn tung toé làm ướt cả thân hình hai người, trong quá trình giúp mấy con chó tắm, bởi vì con chó giãy giụa quơ loạn móng vuốt , làm tay Tiểu Dương bị thương, vẽ vài đường sẹo,thời điểm đụng phải nước, vết thương mơ hồ đau. Nhưng mà có thể giúp nhiều chó con tắm như vậy Tiểu Dương vẫn rất vui vẻ, đây đối với là kinh nghiệm rất quý báo.

      Ngoài cửa phòng bác sĩ Hứa cùng y tá nhìn hai người giúp chó con tắm rửa, cảm thấy rất ngọt ngào, ghen tị với họ.

      “Vệ Vũ này cũng là biến thái, như vậy cũng ăn, hại tôi cũng muốn tìm em để bồi dưỡng. . . . . .” xong câu này lại có biện pháp tiếp, bởi vì cổ bị Y tá siết chặt. Trán y tá nổi gân xanh, khóe miệng co giật mạnh, giọng điệu trầm cảnh cáo : “Cậu dám “Đánh dã vị” ,tôi giúp cậu gây mê”Buộc ga-rô giải phẫu”, đến lúc đó cậu liền chuẩn bị làm hoạn quan !”

      “Này . . . . . . . . . . .” ra cảm giác treo ngược tự sát là khó chịu như vậy! Đây là cảm tuỏng của Hứa Chí Vĩ khi bị siết cổ.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 28: Thầy giáo Sói hoang: Lớp thư pháp (Thượng)

      Trong thư phòng to lớn cổ kính của nhà họ Vệ, tiếng nhạc phát ra nhàng êm ái, mà là tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc mạnh mẽ bắn ra bốn phía.

      Vệ Vũ đứng ở trước bàn đọc sách làm từ cây gỗ đào, khí định thần nhàn tay phải tùy ý chống thắt lưng, khẽ cúi người, tay trái di chuyển bút lông, luyện thư pháp. Thư pháp của Vệ Vũ là do ông ngoại Tiểu Dương chỉ bảo , Mẹ Tiểu Dương xuất thân từ truyền thống thư hương thế gia, ông ngoại thành thạo trong văn học là tay viết chữ tốt. Ngày trước khi vào những ngày lễ tết, những người tới cửa cầu xin đôi liễn, cầu xin thiếp nối liền dứt. Nhưng kể từ mấy năm trước ông cụ bị bệnh nặng lần, sau đó rối loạn thần kinh làm tay mất cân đối, còn cách nào đành thu dọn bút lông mà thôi viết, ngược lại trở thành nhà phê bình thư pháp chuyên nghiệp

      Còn chưa đến thư phòng, ngoài cửa hành lang có thể nghe được ràng tiếng nhạc rock ầm ầm, Dương Thiệu tay che lỗ tai tay vặn nắm của chuẩn bị mở ra, Cửa vừa mở, liền đến nơi phát ra thanh điều chỉnh cho hưởng lại.

      “Tai cậu điếc sao? nhạc để lớn tiếng như vậy, nào có người nào trong lúc viết thư pháp mà nghe nhạc Rock?” Nghiêm túc mà Vệ Vũ cũng là quái thai, có đồng luyến ( trẻ ) coi như xong. . . . . . Ngay cả giải trí lúc rãnh rỗi cũng vô cùng khác người.

      Sau khi viết xong chữ cuối cùng, liền đem bút lông cừu đặt ở nghiêng mực, lúc này mới ngẩng đầu đối chuyện với Dương Thiệu:

      có nghe nhạc rock, thư pháp của tôi viết tốt, nghe được.”

      Dương Thiệu đến bàn đọc sách, quan sát tác phẩm thư pháp Vệ Vũ vừa mới viết xong.

      phong cách viết của cậu ngày càng tốt, nếu cậu kiên trì bán chữ giờ đây cậu thành triệu phú.” Dương thiệu phen này ca ngợi đúng là tiếc mĩ từ, thư pháp của Vệ Vũ ngày trước là đc ông ngoại khẳng định. Có điều thư pháp tuyệt diệu như vậy mà Vệ Vũ lạ muốn bán chữ. Cũng đồng ý mở cuộc triển lãm, cho nên người biết có tài năng thư pháp tốt chỉ đếm đầu ngón tay

      “Hừ, tôi mới muốn để cho sách của tôi bị ánh mắt tục nhân làm bẩn.” Trừ khi là gặp được người chân chính biết thưởng thức thư pháp, nếu dễ dng để cho tác phẩm thư pháp của mình truyền ra ngoài.

      “Tùy cậu, tôi tới thông báo cho cậu chuẩn bị chút, chút nữa lái xe sơn trang thăm ông ngoại.” Hàng tháng cả nhà họ Dương cũng tổ chức ô-tô đến sơn trang thăm ông ngoại, bà ngoại, Vệ Vũ đệ tử nhập môn của ông ngoại, dĩ nhiên cùng nhau.

      Cũng là bởi vì muốn xem ông ngoại, cho nên mới luyện thư pháp.”Được, tôi chuẩn bị đem theo vài tờ thư pháp khi khởi hành.” Mỗi lần nhìn ông ngoại, đều mang theo tác phẩm gần đây của mình để cho ông ngoại đánh giá, dĩ nhiên lần này cũng ngoại lệ. “Ừ, vậy tôi về nhà trước chờ cậu.” Có lúc Dương Thiệu cảm thấy huynh đệ tốt của mình tâm cơ rất nặng, sớm thu mua lòng người, đem nhà họ Dương từ trong ra ngoài đều thu xếp rất tốt, thậm chí ngay cả ông ngoại cũng bị mua chuộc thuyết phục, nếu Vệ Vũ là thương nhân, nhất định là gian thương kinh khủng!

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 29: Thầy giáo Sói hoang: Lớp thư pháp (trung thượng)

      Vốn là Dương Thiệu xoay người về phía cầu thang, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, lại quay đầu về phía Vệ Vũ : “Đúng rồi, cậu cùng tôi trở về, giúp tôi khuyên nhủ Tiểu Dương, hình như em ấy muốn trở về sơn trang, cáu kỉnh, ba mẹ tôi có biện pháp, giúp chuyện .” ra Dương Thiệu cũng muốn về nhà nhìn ông ngoại, nhưng trở về mẹ nhất định ra bắt xe buýt trở về, đành lê tấm thân mà theo ý trưởng bối.

      “Tiểu Dương muốn trở về sơn trang sao. . . . . . , “ biết, tôi với cậu cùng .” Vệ Vũ lười biếng đem giấy Tuyên Thành cuốn vào trong quyển đồng, trực tiếp cầm .

      Nhìn Vệ Vũ thô lỗ đối đãi với tác phẩm thư pháp, vội vã hấp tấp chạy hướng nhà họ Dương, lúc này Dương Thiệu lại cảm thấy, nghĩ tới nhìn đần đần như Tiểu Dương, mới là phái nữ mạnh nhất. . . . . , có thể đem loại người ngoan độc lợi hại như Vệ Vũ tóm gọn.

      ***** Mẹ Dương vừa nhìn thấy Vệ Vũ vào nhà, khuôn mặt vốn lo âu liền nở nụ cười ngay lập tức .” tốt quá, Vệ Vũ đến rồi, giúp dì khuyên nhủ Tiểu Dương, dì hết lời nó cũng chịu thay quần áo ra cửa, bây giờ cáu kỉnh lầu đó.” Mẹhiểu Tiểu Dương thích ông ngoại, nên rất ít cầu trở về, nhưng ngày xưa cũng chưa từng bướng bỉnh như vậy, cái gì cũng chịu ra khỏi phòng.

      Luôn lấy chuyện của Tiểu Dương là việc chính ba ba nhịn được giúp Tiểu Dương chuyện: “Tiểu Dương muốn thôi, ở nhà đọc sách cũng rất tốt. . . . . .” Giọng càng ngày càng yếu ớt, bởi vì mẹ Dương hung trừng mắt nhìn Dưon bag bận rộn.

      Vệ Vũ gật đầu chào hỏi hai người: “Vậy con lên lầu tìm Tiểu Dương.” tới cửa phòng Tiểu Dương, cố ý gõ cửa.”Tiểu Dương, là , đến rồi.” Vừa vào cửa liền nhìn thấy Tiểu Dương dẩu miệng lên, ôm gối hình con cừu ngồi xếp bằng hai chân giường, mặt trầm, cộng thêm kia tóc tai bù xù bộ dáng, giống hệt như mấy con bù nhìn ngoài ruộng.

      “Sao vậy, hôm nay tính đóng vai nhân vật nữ quỷ nhà ông ngoại sao?” Vệ Vũ trêu chọc Tiểu Dương.

      Tiểu Dương mới cảm kích.”Mặc kệ mặc kệ, em muốn trở về nhà ông ngoại, ông ngoại trọng nam khinh nữ, hơn nữa nhìn đến em cũng vui vẻ.” Ông ngoại là lão nhân gia nghiêm túc, năng thận trọng, may bà ngoại lại là vị trưởng bối rất hiền lành hòa ái, sau mỗi lúc Tiểu Dương bị ông ngoại giảng đạo lí, luôn đem Tiểu Dương ôm vào trong ngực, giọng an ủi. Nhưng vào mấy năm trước bởi vì bệnh ung thư nên bà ngoại qua đời, tính tình ông ngoại cũng thay đổi phải càng ngày càng quái gở, dần dần Tiểu Dương cũng muốn trở về sơn trang để bị mắng.

      Vệ Vũ ở trong lòng len lén thở dài cái, ông ngoại trách mắng Tiểu Dương, cũng phải vì trọng nam khinh nữ, mà là vì nguyên nhân khác làm cho ông đau lòng cả đời, nhưng với tuổi tác giờ của Tiểu Dương cách nào được. . . . . .

      “Vậy cùng Sói hoang có được ? Lần thăm này muốn đưa tác phẩm thư pháp cho ông ngoại nhìn, Tiểu Dương cũng biết ông ngoại mắng chửi người rất kinh khủng, cùng sói hoang để tang thêm can đảm, tốt sao?

      “Ông ngoại hiểu nhất hai nhất, sao có thể mắng ?” Miệng thế , nhưng Tiểu Dương mềm lòng, nếu như lần này trở về nhà ông ngoại , ông ngoại cùng Dã Lang ca ca bàn về chuyện thư pháp, nàng cũng vô ích?

      sao, chúng ta cùng nhau trở về nhà ông ngoại, ăn cơm trưa trở lại, nếu ông ngoại mình ăn cơm rất buồn. Buổi chiều quay lại, lát nữa em cùng luyện thư pháp, chuẩn bị cho cuộc tranh tài thư pháp tháng sau.” Hai tay Vệ Vũ nâng gương mặt của Tiểu Dương lên, ngón tay cưng chìu ma sát gương mặt mềm mại, hẳn là nên thuyết phục nữa.

      “Ưm. . . . . . Được rồi, em muốn thay quần áo, ra ngoài được nhìn lén.” Ba mẹ còn có hai đều ở dưới lầu đấy.

      Vệ Vũ hôn lên đôi môi đỏ xinh xắn của Tiểu Dương.”Đây mới là ngoan của , xuống dưới lầu chờ em.”

      “Ừ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :