1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sói hoang và cừu nhỏ - Mê Đồ Vong Giả (43 Chương + 2 Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 20: Quà sinh nhật cho thầy giáo Sói hoang (thượng)

      Ưmh ưmh ưmh, làm sao đây, nghĩ bể đầu vẫn là nghĩ ra được, rốt cuộc tặng cái gì mới được đây? Tiểu Dương mặc áo ngủ bằng bông, ôm chặt lấy gối ôm con cừu , ở giường lăn qua lộn lại.

      Hai tuần nữa, chính là sinh nhật Sói hoang, nghĩ ra được nên tặng quà gìt, ừ. . . . . . Vừa phải đặc biệt vừa hữu dụng mới được.

      Sinh nhật năm ngoái của Sói hoang, Tiểu Dương tặng cái cà vạt hiệu Punk, khi đó Tiểu Dương chỉ cảm thấy hiệu cà vạt đeo vào nhìn rất trẻ trung phù hợp với Sói hoang, nghĩ tới bởi vì hình vẽ cà vạt rất buồn cười, Sói hoang có cách nào đeo lên lớp được, dù sao giáo viên cũng phải mặc trang phục của giáo viên; nhưng ngày nghỉ lại thể quá gò bó mà mặc áo sơ mi được, cho nên cái cà vạt kia đến bây giờ, Sói hoang có đeo qua mấy lần, bây giờ nó cũng nằm gọn trong tủ quần áo rồi.

      Này năm nay phải quà tặng đây? Tất cả những vấn đề này khiến Tiểu Dương đau đầu suốt từ nãy đến giờ. . . . . .

      Giờ tự học, bạn học cả lớp đều ở đây vùi đầu viết bài thi, Tiểu Dương cúi đầu thấp, gần như dán mặt mặt bàn rồi !

      Lớp trưởng Âu Dương Hương Hương ngồi bên phải Tiểu Dương nhìn thấy ngủ, tốt bụng lắc lắc cánh tay , nhắc nhở Tiểu Dương dậy viết bài thi.

      “Tiểu Dương, Tiểu Dương, mau dậy, sắp hết thời gian làm bài rồi đó.” Âu Dương Hương Hương sợ quấy rầy đến mấy bạn học khác, vừa hành động vừa gọi .

      Ưmh. . . . . . Sao lại có người lay thân thể của vạy? Tiểu Dương bị lay như thế, tỉnh dậy hai tay xoa xoa mắt.

      Nhìn thấy bộ dạng còn buồn ngủ của , Âu Dương Hương Hương tức giận : “Cuộc thi sắp kết thúc, cậu còn ngủ?”

      Cái gì? Tiểu Dương hoàn toàn thanh tỉnh, trời ơi! cư nhiên ngủ trong giờ thi môn số học, nhìn đồng hồ đeo tay chút, chỉ còn lại mười phút, bài thi làm sao hết đây?!

      Làm sao đây làm sao đây? Bài kiểm tra này chiếm 20% tổng số điểm môn này, số học của dốt nát lắm rồi, bài kiểm tra này cũng làm qua, liệu có bị rớt lớp đây???.

      Trong lúc bất chợt, có tờ giấy bay từ đâu tới chỗ .

      Tiểu Dương mở tờ giấy ra, bên trong viết: “Ngu ngốc, lần sau thi lại tôi liền báo cáo thầy. độ ẩm khí: 32. 14 độ.” Tiểu Dương cảm kích nhìn Âu Dương Hương Hương, nghĩ tới Âu Dương Hương Hương bỏ qua cho , bày ra bộ mặt: nên nhìn tôi cái gì tôi cũng có làm.

      Ha ha, Tiểu Dương biết trưởng lớp Âu Dương Hương Hương mặc dù tính có chút kì, nhưng thực ra con người cũng tệ…, nếu cũng đối với “Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”Rồi. Đề thi có bốn đề, dùng đầu gối nghĩ cũng biết, đáp án chính là 3, 2, 1 cùng 4 á!

      Kết thúc giờ tự học sớm, Tiểu Dương gặp lớp trưởng để lời cảm ơn.

      “Hương Hương, cám ơn cậu, nếu bài thi lần này tớ chết chắc rồi.”

      “Hừ, có lần sau nữa đâu. Hôm nay tôi tốt coi như cho qua, có lần sau.” Mặc dù Hương Hương giọng cao cao tại thượng , nhưng căn bản là ngoài mặ chua ngoa bên trong tâm tình giống y đậu hủ vậy, quay lại hỏi nguyên nhân ngủ gật trong giờ: “Cậu làm sao vậy, cư nhiên thi lúc ngủ, thân thể thoải mái sao?”

      có đâu, thân thể rất tốt, là ngày hôm qua nghĩ vài chuyện nghĩ đến ngủ ngon, hôm nay mới có tinh thần.” “Là suy nghĩ cái gì? Nghĩ bạn trai?” Âu Dương Hương Hương cố ý thua thiệt hỏi Tiểu Dương.

      Tiểu Dương lập tức đỏ mặt, đầu lắc còn giống như con cũn rời đầu hay để trước xe vậy, đôi tay ngừng xua xua.”Nào có á…, cậu đừng lung tung .” Ai nha, sao lại có thể bị Hương Hương đoán trúng vậy? Sợ Hương Hương tiếp tục hỏi bị lộ mất, Tiểu Dương nhanh chóng đổi chủ đề.

      “Hương Hương tớ hỏi cậu, sắp tới sinh nhật trai, tớ muốn tặng quà cho ấy, cậu thấy nên tặng quà gì hợp nhất?” Tiểu Dương dám thẳng Sói hoang ra, thể làm gì khác hơn là dối thành hai của mình.

      “Làm công văn phòng sao? Vậy tốt nhất nên tặng bút máy nha, nhãn hiệu bút cũng có thể nên thân phận cùng địa vị của chủ nhân đó !” Âu Dương Hương Hương còn nhớ ba chiếc bút máy hiệu Montblanc*, mạ vàng có giá mấy vạn lận, chỉ là cần ra dọa sợ bạn học.

      Tiểu Dương cảm thấy đề nghị này quá tuyệt vời! vui vẻ với Âu Dương Hương Hương: “Hương Hương cáơn cậu! Chút nữa tan học, tớ mời cậu uống nước!”

      —————-

      * bút máy Montblanc đây các nàng

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 21: Quà sinh nhật của thầy giáo Sói hoang — đại chiến giựt tiền! (trung)

      Tiểu Dương tỉ mỉ ngồi trước bàn đọc sách nghiên cứu tạp chí của công ty Bách hóa Tam sao, khu bán bút máy tinh phẩm. . .

      “Sao chiếc bút mà những mấy vạn vậy, như vậy tiền tiết kiệm của mình đủ rồi.” Tiểu Dương đem ống heo cuối cùng của mình mở ra, leng keng rơi ra những đồng tiền xu cùng tiền giấy.

      , hai, ba, . . . . . . , hai tờ, ba tờ, a, mới bốn tờ, vẫn còn thiếu rồi” Tiểu Dương nghiêm túc đếm tiền trong ống heo tiết kiệm, toàn bộ đếm đếm lại ba bốn lần vẫn còn thiếu ah.

      tiết kiệm cũng được nửa năm rồi, nhưng ba mẹ Dương nghĩ Tiểu Dương còn là học sinh, cần cho nhiều tiền tiêu vặt, vì vậy tiền tiêu vặt của cũng chỉ có số lượng nhất định, quá nhiều, Tiểu Dương tận lực tiết kiệm đến giờ này vẫn thiếu rất nhiều tiền.

      “Ai, tại sao ống heo này gầy tong teo quá vậy. . . . . . có tiền. . . . . . Phải đâu xin tiền đây?” Tiểu Dương tuyệt vọng gục xuống bàn, vắt hết óc nghĩ phải làm thế nào? “sức mạnh tiền bạc” đây mà.

      Tìm mẹ Dương? thể nào thể nào, mẹ nhất định hỏi tại sao cần tiền, muốn mua cái gì? Nếu là mua quà cho Sói hoang chuyện nhất định bại lộ.

      Tìm ba sao? Nhưng ba cùng Tiểu Dương dạng cũng rất nghèo. . . . . . Bởi vì tiền của ba cũng bị mẹ quản gắt gao, tiền tiêu vặt của ba cũng chỉ giống như mà thôi, đều do mẹ đưa. Nếu so ra tiền của ba Dương còn ít hơn của !

      Ah chỉ còn hai Dương Thiệu mà thôi, sau khi trở về nước hai Dương Thiệu trở thành chủ quản công ty khoa học kỹ thuật điện tử, đỉnh có bằng tiến sĩ của đại học ở nước ngoài, cộng thêm năng lực làm việc ưu tú, tiền lương cao khiến mọi người đỏ mắt, tiền lương hàng năm trăm vạn là chắc chắn.

      Lấy lý do gì để xin tiền tiêu vặt của hai đây? A! hai phải chị Vệ Lan sao? tại cẩn thận suy nghĩ chút, ra nắm ít bí mặt của hai đó, hắc hắc, nhân cơ hội lần này bắt bẻ hai phen. đủ tiền, mượn tiền cũng có thể.

      Tiểu Dương ra khỏi phòng, nhấc điện thoại lên gọi cho hai Dương Thiệu.

      hai, em Tiểu Dương đây, ở đâu đấy?”

      nghĩ tới trễ như vậy mà em còn gọi điện thoại cho . “Ở công ty làm thêm giờ, trễ như vậy còn chưa ngủ, sợ ngày mai thể đến lớp sao?” Ở công ty khoa học kỹ thuật điện tử làm thêm giờ là chuyện bình thường.

      hai cho em tiền, cho liền gây !” Trước lễ sau binh, nếu như hai ngoan ngoãn cho tiền, chuyện kia cũng cần ra để uy hiếp hai.

      “Em thiếu tiền sao? hai có thể cho em tiền, nhưng em phải tại sao lại cần dùng đến tiền.”

      hai đáng ghét mà, giống mẹ quản nhiều chuyện. “Em . . . . . Em muốn mua quà tặng người khác, nhưng mà đủ tiền, hai cho em mượn tiền mà, sau này em trả lại cho có được ?” Co vay có trả, muốn mượn nữa cũng khó.

      Dương Thiệu bên này tự hỏi, Tiểu Dương muốn tặng quà sinh nhật cho người nào? lại rất can tâm tình nguyện nghĩ đến người bạn tốt nhất kiêm xấu nhất── Vệ Vũ, bởi vì hôm trước, Vệ Lan mang cùng chọn quà sinh nhật cho . Tiểu tử này cũng tốt số quá , để cho hai người phụ nữ quan trọng nhất đời phải mua quà sinh nhật cho. “Nếu như là Vệ Vũ, rất xin lỗi, ngay cả mười tệ cũng cho em mượn đâu!” Dương Thiệu biết bộ dáng của mình như vậy rất trẻ con, nhưng thể chấp nhận nổi địa vị quan trọng của mình bây giờ rơi vào tay Vệ Vũ chết tiệt kia.

      hai thúi, vậy cũng đừng trách nể tình em! Tiểu Dương dùng giọng ngọt chết người : “ hai, trong lúc nhất thời em chợt nghĩ ra mộ số chuyện, em nhớ khi còn bé, nếu ngày nghỉ chị Vệ Lan ra khỏi nhà, cũng bắt em theo chị ấy, để cho chị ấy mềm lòng dẫn theo tên kì đà cản mũi là em, sau khi về nhà bắt em hết toàn bộ quá trình chị ấy ở ngoài ra sao. Nếu như chị Vệ lan biết nguyên nhân em theo đuôi chị ấy, phải là bởi vì em quý chị ấy, mà do uy hiếp dọa dẫm em theo chị ấy, chị ấy tức giận chứ?” Mặc dù vậy nhưng thực ra cũng rất thích chị Vệ Lan, cũng rất vui vẻ cùng chị ấy chơi, nhưng chỉ có điều sau lưng lại do tên hai ác bá này chỉ đạo.

      này, sao bây giờ lại thông minh thế? Nhất định là bị Vệ Vũ dạy hư . sai, đúng là lợi dụng tình thương của Vệ Lan đối với Tiểu Dương, để Tiểu Dương mỗi ngày đều theo Vệ Lan, ai kêu Vệ Lan khi đó là sinh viên năm nhât Đại hoc Y, thế nhưng lại bị giam trong cuộc thi tốt nghiệp cấp ba; vì có thể xứng đôi với Vệ Lan, luôn tự nhủ mình phải cố gắng đọc sách , nhưng lại Vệ Lan bị nam sinh khác theo đuổi, thể làm gì khác hơn là phái Tiểu Dương đáng canh chừng, khích lệ giống như khối kẹo dính chặt lấy Vệ Lan, Vệ Lan coi Tiểu Dương như em mình dĩ nhiên cự tuyệt cầu của .

      Có vật kì đà cản mũi là Tiểu Dương, coi như những nam sinh khác còn biết khó mà lui chứ? Cái sách lược này rất là thành công, chờ lên đại học có thời gian rồi, liền dồn toàn lực theo đuổi Vệ Lan. Chỉ là nghĩ tới, bây giờ cư nhiên bị em cắn ngược lại cái chỉ vì tên khốn kiếp bạn thân Vệ Vũ kia?

      “Em uy hiếp hai sao? Còn tốt chứ, hai đánh cuộc với em.” Cánh tay cũng cong cong!

      Nghe hai vậy, Tiểu Dương cảm thấy vừa chột dạ vừa áy náy, vội vàng giải thích:

      hai em đây phải uy hiếp đâu…, nhưng cũng biết đó, mẹ cho tiền tiêu vặt quá ít nên em mới có tiền. . . . . . lại chịu cho em mượn tiền sao, hai thúi”

      Dương Thiệu biết thực ra Tiểu Dương rất tiết kiệm, xài tiền bậy bạ , cũng phải đứa trẻ dễ dàng mở miệng vay tiền, xem hành động lần này chắc là rất muốn mua quà cho Vệ Vũ, tâm ý của em , thân làm hai như há lại biết?

      Thở dài cái.”Mấy hôm nữa về nhà thăm ba mẹ, đến lúc đó cho em tiền tiêu vặt, cần mua loạn, Vệ Vũ cũng làm có tiền thiếu đồ.”

      Oa! hai vạn tuế! Tiểu Dương giọng cao vút trong ống nghe: “Cám ơn hai, vậy em cũng tặng hai món quà!” Là mấy ngày trước sửa sang lại sổ ghi chép mới phát .

      “Ah, hai cũng có quà tặng sao?”

      “Hì hì, là đại lễ đó. Em tìm được tấm hình chị Vệ Lan biển, trong tấm ảnh chị Vệ Lan mặc bikini tắm nắng đó?” Đủ bổ mắt .

      Cái này chính là chuyện tốt sao, tinh thần Dương Tiệu bị chấn động. “Đem tấm hình cất , hai thưởng cho!”

      thành vấn đề! nhớ trở về sớm đó, em ngủ đây, chúc hai ngủ ngon.”

      ( làm mà ngủ được sao???) :sofunny:

      Đối lại giọng thân thiết của Tiểu Dương. “Ừ, em cũng ngủ sớm chút, ngủ ngon.” Hắc hắc, ảnh Vệ Lan mặc áo tắm sao? Đây chính là so với nàng Mona Lisa còn trân quý hơn. Hắc hắc !

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 22: Quà sinh nhật của thầy giáo Sói hoang (Hạ)

      Hai tuần sau, buổi tối hôm đó sinh nhật Sói hoang, Tiểu Dương cầm lấy hộp quà tinh xảo, chạy tới nhà họ Vệ. . .

      Tối hôm nay, tối nay ba mẹ Vệ Vũ tham gia hoạt động ở giáo đường, dù sao Vệ Vũ cũng là người lớn, tự nhiên mấy người bạn cùng nhau tổ chức sinh nhật, cho nên hai người họ cũng quá quan trọng ở nhà tổ chức sinh nhật cho con trai.

      Vệ Vũ ở trong phòng khách chờ Tiểu Dương tới để cùng cắt bánh sinh nhật, biết tối nay Tiểu Dương tặng cái gì đây? là mong đợi.

      Mới bước vào phòng khách, ngửi thấy mùi chocolate thơm lừng. “Oa, là bánh ngọt chocolate!” Tiểu Dương thấy bánh ngọt bàn, vui vẻ kêu tiếng.

      “Chỉ nhìn thấy bánh ngọt mà thấy ngôi sao sáng đây sao?” Ngôi sao tự mình mua bánh ngọt mời người ăn uất ức lắm rồi, nghĩ tới vị khách này chỉ có bánh ngọt trong mắt mà thèm để ý đến chủ nhân của nó.

      Sói hoang, sinh nhật vui vẻ!” Tiểu Dương hơi nâng món quà trong tay lên.

      “Tiểu Dương, em cùng ăn bánh ngọt cảm thấy rất vui vẻ rồi, sau này cần mua quà cho , SÓi hoang có công việc có tiền lương, em còn là học sinh nên tiết kiệm.” Vệ Vũ là rất vui mừng vì tâm ý của Tiểu Dương, nhưng hy vọng phung phí quá nhiều khi vẫn là học sinh, như vậy Tiểu Dương phải tiết kiệm tiền mua quà cho .

      “Ưmh ưmh em biết rồi, trước tiên mở quà .”

      Vệ Vũ xé giấy bọc tinh xảo, mở hộp giất màu bạc, đập vào mắt chính là chiếc bút máy! “Bút máy này đẹp!” Đem bút máy cầm lên, cẩn thận thưởng thức phen.

      Cây viết màu sắc có màu trắng khiêm tốn, tạo cho người xem cảm nhận được hơi thở chững chạc trưởng thành, đặc biệt chất liệu than sợi, khiến cho bút máy cầm tay cũng trở nên thanh thoát nhàng, màu nắp bút có màu bạc giống với bầu trời, phối hợp, có vẻ rất mới lạ. Dùng tay xoay tròn cái bút, tùy ý viết viết lên giấy vài dòng, nét chữ quen thuộc, còn tản ra hương thơm man mát của mùi mực, cầm rất vừa tay, hơn nữa bút máy này so với bình thường hơn chút xíu, có thể tùy tiện bỏ vào túi. Thiết kế như vậy quả thực làm người ta có hứng thú.

      “Chiếc bút máy thực rất quý, em lấy tiền đâu ra?” biết tiền tiêu vặt của nhiều lắm, số tiền mua bút này từ đâu ra?

      Tiểu Dương dí dỏm le lưỡi cái.”Em lấy hình chị Vệ Lan mặc bikini ra lừa đảo hai đó.” Dù sao hai nhìn thấy hình đó rất vui vẻ đấy chứ.

      ra là lấy tiền của Dương Thiệu, trách được tuần trước Dương Thiệu trở lại, hai người khó được gặp mặt, nhưng lại bị Dương Thiệu ác ý cảnh cáo, cần”Ô nhiễm”Em của . Vệ Vũ còn tưởng rằng bị Dương Thiệu phát ăn Tiểu Dương vào bụng rồi đấy. . . . . .

      “Quỷ lém lỉnh .” Vệ Vũ sủng ái nhéo chóp mũi Tiểu Dương.”Cám ơn bút máy em tặng, thực rất thích, chỉ là sau này cần mau những thứ đắt tiền này biết ?”

      “Biết.” Chỉ cần Sói hoang vui vẻ cũng vui vẻ!

      Đột nhiên, Vệ Vũ hỏi Tiểu Dương “Em dùng qua bút máy chưa?”

      có, bình thường em đều dùng bút bi.” Cảm giác bút máy là dành cho người lớn viết.

      Vệ Vũ lộ ra nụ cười nham hiểm đại sắc phôi, để lộ ra hàm răng trắng, cười : “Bút mới phải viết nhiều lần mới có thể viết thuận tay, tại, chúng ta tới viết bút máy thôi.”

      ***** “Ừ. . . . . . là nhột. . . . . . Đó. . . . . .” Toàn thân Tiểu Dương chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót , bị Vệ Vũ ôm chặt lấy ngực, chỉ là bên dưới cũng vẻn vẹn mỗi chiếc quần lót nam màu đen, bên dưới có vật hưng phấn nổi lên, nhàng ma sát cái mông, khỏi làm cho kinh hô tiếng.

      Vệ Vũ tay phải cầm lấy bút máy, đem thân thể trắng tuyết của Tiểu Dương thành tờ giấy, qua lại vài vòng viết chữ. “Chiếc bút này viết rất tốt đó.”

      “A. . . A. . . Ừ. . . Ghét. . . . . .” tiếp xúc với bút máy lạnh lẽo, bộ ngực rung động qua lại, kích thích cảm giác của Tiểu Dương, hơn nữa khi Vệ Vũ cố ý dùng bút gảy gảy hai đầu nhũ tiêm, khiến rên rỉ trận.

      Vệ Vũ đặt bút ở giữa cặp vú, giữ lấy hai bên, kẹp lại bút máy hơn nữa xoa bóp bộ ngực, khiến bút máy ở trong rãnh ngực lên xuống. cúi đầu liếm láp từng bên ngực của , dần cảm thấy hai hạt đậu bắt đầu cương cứng khi đầu lưỡi tiếp xúc.

      “A. . . . . . A. . . . . . Ưhm. . .” Sói hoang sao lại có thể dùng ngực để kẹp bút máy đây? Mặc dù Tiểu Dương rất muốn lên tiếng kháng nghị, nhưng đầu óc mờ mịt , toàn thân bị trêu đùa chỉ còn những tiếng rên rỉ vô lực.

      chiếc bút máy tuyệt vời.” thân bút trân trâu, kẹp ở cặp vú tuyết trắng trông rất đẹp mắt. Tiếp theo cầm bút máy lên, bình thản lướt qua bụng , dần tiến đến vùng đất bí .

      Vệ Vũ sử dụng bắp đùi cường tráng tách hai chân Tiểu Dương ra, cầm bút máy tùy ý đặt lên vùng đất đó. “ tại viết chữ Dương.” ( AA cái tên này siêu cấp biến thái)

      “A. . . cần. . . Viết. . . A. . . . . .” Bút máy làm sao cứ như vậy mà viết lên!

      Chất mật từ khe tiểu huyệt tiết ra, khiến cho vải vóc có chút xíu ươn ướt, thậm chí còn thấm ướt ra cả bên ngoài, bên ngoài có thể nhìn được có khe , Vệ Vũ cố ý lấy bút máy ma sát lên, kích thích khe tiểu huyệt nhạy cảm…

      “Viết bút máy thực vui vẻ, thích quà tặng này.” Vệ Vũ trầm thấp khêu gợi giọng , kề sát bên tai Tiểu Dương.

      “A. . . Ừ. . . cần. . . . . . Viết nữa. . . A. . . . . .” đưa cho bút máy, phải để dùng người !

      Vệ Vũ cởi quần lót bị thấm ướt của , tìm được hạch hưng phấn nổi lên, dùng đầu bút máy đè ép xoay tròn, tay trái cũng nhàn rỗi xoa bóp hai bên ngực tuyết của , đồng thời cúi xuống gặm cắn bả vai Tiểu Dương.

      “Bên dưới ướt thế này. . . biết có đem bút máy làm ướt ?. . . . . .” khe tiểu huyệt ướt át, khiến bút máy rất thuận lợi tiến vào, Vệ Vũ dùng ngón cái theo bút máy ra vào khe tiểu huyệt nho của Tiểu Dương.

      Bút máy. . . . . . Làm sao có thể vào nơi đó của ? Tiểu Dương đối với cảm giác lần này rất điên cuồng cùng với đó là hưng phấn, nhìn khe tiểu huyệt của mình ngừng phun ra nuốt vào chiếc bút máy kim loại, Tiểu Dương chỉ cảm thấy mình dâm đãng, loại tâm tình này, khiến tiếng kêu của ngày càng kịch liệt, thân thể càng ngày càng kích động, “A. . . A. . . được. . . Tới. . . . . . Tới tồi ahh. . . . . .”

      Vệ Vũ nhanh chóng chạy nước rút, khe tiểu huyệt ngừng chảy ra ái dịch, đạt tới cao triều, trong khoảnh khắc Tiểu Dương kịch liệt run rẩy, khỏi sung sướng thét chói ta, “A! A! A!” dưới tác dụng của cao triều ánh mắt Tiểu Dương trở lên mơ hồ mông lung cực hấp dẫn, phát ra tiếng kêu mê hồn, hô hấp dồn dập, bầu ngực theo hô hấp mà nhảy lên nhảy xuống.

      Vệ Vũ cúi đầu triền miên mà hôn . ra cần tặng bất kì món quà nào, đối với , nhìn thấy người con mình sau khi thỏa mãn cao triều nằm trong ngực mình, chính là món quà sinh nhật muốn nhất.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 23: Thầy giáo Sói hoang: an ủi (Thượng)

      Chỉ có vị giáo viên có danh xưng ” Nữ vương Diêm La” ngồi ở bàn giáo viên, bộ mặt nghiêm túc phát phiếu điểm kì thi thử vừa rồi.

      “Kết quả kì thi này với mọi người mà đại khái là khả quan, các cậu rốt cuộc là có đọc sách hay ? muốn đọc sách đừng lãng phí tiền, trực tiếp kiếm việc mà làm! Cũng tiết kiệm thời gian của tôi! đạt điểm trung bình, chép phạt 50 lần, ngày mai nộp. Bây giờ bắt đầu phát bài thi, ai có tên lên đây lấy phiếu điểm.”

      Nhìn bạn cùng lớp từng bước từng bước lên lấy bài thi, sắc mặt Tiểu Dương tái nhợt, đau bụng muốn chết, trán bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh. . . . . . cảm thấy thân thể thoái mái bắt đầu thở khó nhọc, nhanh chóng phải lên lấy bài thi rồi~~.

      “Dương Dương.” Nghe được bà giáo gào thét tên mình, Tiểu Dương có cảm giác hai chân như vô lực rồi, dường như thể lên chỗ giáo viên để lấy bài thi với phiểu điểm nữa.

      Bà giáo nhìn phiểu điểm tay lại nhìn hài lòng : “Nghe hai của trò rất ưu tú, còn là người có thành tích cao nhất trong thành phố, trò có phải nên học tập hai của mình , bằng với thành tích tại, làm sao có thể đậu đại học? Nhớ đem bài thi viết lại 50 lần.” Những lời giáo viên tuy ngữ điệu bình thường nhưng lọt tai Tiểu Dương cảm thấy rất chói!!!.

      Tiểu Dương nghe được những lời này, trong lòng đau tới rỉ máu, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt bình thường để ngụy trang cho mình, cầm lấy phiểu điểm rồi : “ Cảm ơn ” rồi lặng lẽ về chỗ ngồi.

      Nếu như có thể, cần có người trai có thành tích cao như thế tốt hơn bao nhiều. . . . . . Hai mắt vô hồn nhìn phiểu điểm của mình, Tiểu Dương ngồi lớp mà ngừng suy nghĩ về cái phiếu điểm này. . . . . .

      Bữa tối mọi người Dương gia ngồi quanh bàn ăn, Dương ba thấy con bảo bối hôm nay có cái gì đúng, bình thường ăn cơm được lúc, Tiểu Dương líu ríu kể đủ mọi truyện lý thú xảy ra lớp, hôm nay lại trầm mặc chắc hẳn xảy r chuyện gì.

      Ba Dương hắng giọng rồi khẽ : “Tiểu Dương. . . . . . hôm nay “Đại di mụ” tới sao?” Ông nhớ lần trước “Đại di mụ” của Tiểu Dương tới, cũng là bệnh thoi thóp nằm giường muốn ăn uống cái gì.

      “Con có. Còn chưa tới nữa ạ!” Ba đáng ghét, sao có thể tưởng tượng dì cả của tới chứ?

      phải”Đại di mụ sao? Hay là hôm nay mẹ nấu ăn ngon?” Ba Dương thế lập tức gặp phải ánh mắt xem thường của mẹ Dương. Người đàn ông này, gần 40 năm ăn cơm bà nấu rồi bây giờ còn chê sao?

      “Cũng phải như vậy…, mẹ nấu ăn rất ngon, là tâm tình con tốt. . . . . . Ăn vô. . .” Tiểu Dương nhíu nhíu chân mày, trong lòng do dự có nên chuyện này cho ba mẹ , cảm thấy rất khó mở miệng, nhưng nhìn ánh mắt của Dương ba, Tiểu Dương bị khích lệ mở miệng ra những tâm tư trong lòng mình:

      “Ba, mẹ, con cùng hai đều là con ruột ba mẹ, tại sao đầu óc con đần độn giống hai thông minh chút nào vậy. . . . . .” Mới được có mấy câu, Tiểu Dương liền nước mắt ròng ròng, nghẹn ngào nổi nữa.

      cảm thấy ủ rũ vô lực, ban lời bà giáo từng chữ từng chữ xuyên thẳng vào trái tim , cả ngày cứ quanh quẩn trong đầu xua cũng . Tại sao ở lớp bà giáo lại so sánh với hai Dương Thiệu? hai là hai, còn cơ mà! cũng nghiêm túc nghe giảng lớp về nhà cũng nghiêm túc đọc sách, nhưng. . . . . . Mặc kệ có cố gắng thế nào nữa kết quả cũng tốt, so với danh tiếng hai ngày trước căn bản là trời vực mà.

      Từ đến lớn, vẫn phải mang cái danh hiệu “Em Dương Thiệu” Cái này đúng là hào quang nặng nề, mặc dù Dương ba Dương mẹ chưa bao giờ cầu thành tích của , bọn họ chỉ hy vọng Tiểu Dương lớn lên vui vẻ, Dương Thiệu cũng ỷ mình có thành tích tốt mà kiêu ngạo, Tiểu Dương cũng rất tôn trọng hai, nhưng giáo viên trong trường, bạn học, thậm chí họ hà thân thích, luôn đánh đồng hai an hem với nhau, luôn lấy hai làm tiểu chuẩn. . . . . . Chẳng lẽ thành tích tốt liền bị xem là ngu ngốc dạng hay sao?

      Càng nghĩ càng đau lòng, nước nắt Tiểu Dương cứ tuôn ra.

      “Con. . . Chính là . . . . . . Có thể. . . Ô ô. . . Giống như. . . hai. . . . . . Thành tích. . . . . . Tốt như vậy. . . Ô. . . Ô. . . . . .” Tiểu Dương khóc thút thít ra khó chịu trong lòng, cũng muốn ưu tú giống hai vậy, nhưng thực tế, mặc kệ có cố gắng thế nào cũng bao giờ được như hai.

      Mẹ Dương dịu dàng ôm con vào trong ngực, Dương ba thấy con khóc mà đau lòng, vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt cho Tiểu Dương.

      “Tiểu Dương à, mỗi người đều khác nhau, thành tích cũng phải là tất cả, mọi người đều có thành tựu bất kì, thành công cũng là do họ cố gắng, cũng vì thành tích tốt, bất luận thế nào trong lòng ba mẹ, con là đứa con ưu tú nhất.” Mẹ Dương an ủi Tiểu Dương, ba Dương cũng phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, mẹ con sai, thành tích tính là gì, hai con cũng chỉ là con mọt sách, trừ đọc sách cái gì cũng biết, suốt ngày trong phòng đọc sách, nuôi con cũn so với nó còn tốt hơn! Khỏi phải để ý đến nó, chờ chút ba gọi điện mắng nó! Mắng nó sao thành tích tốt vậy, hại Tiểu Dương của ba chịu uất ức!” Ngàn sai vạn sai lầm đều là lỗi của con trai!

      ( Dương ba đáng iu ghê cơ :kiss5:)

      “Ba, hai. . . có. . . Lỗi, là con. . . Quá đần. . . Ô ô. . . . . .”

      “Tiểu Dương ngoan, khóc khóc, Tiểu Dương làm sao có thể đần độn đây?” Mẹ Dương trợn mắt nhìn ba Dương cái, tiếp tục trấn an Tiểu Dương.”Cái người này sao hiểu chuyện cớ chứ, mẹ chỉ cần con bình an khỏe mạnh lớn lên, quản cái khỉ gió thành tích tốt hay tốt, dùng thành tích tốt mà đánh giá mọi người mới là người ngu xuẩn nhất.”

      “Ừ. . . . . . Nhưng mà. . . Lần này con. . . Thi thử. . . . . . thi tốt. . . . . .”

      “Thi tốt coi như xong, cần phải tự ti, con có nhớ phim hoạt hình kia ? Giấc mơ đại hùng, phải có thành tích tốt sao? Nhưng vẫn sống vui vẻ lại có nhiều bạn tốt, cho nên Tiểu Dương phải có tự tin, nhiều lắm chỉ là thi tốt, có giống đại Hùng kia!” Ba Dương vội vàng nêu ví dụ để an ủi con .

      Dương mẹ sau khi nghe được thực muốn té xỉu rồi, đây là phép so sánh ngu dốt gì biết nữa?

      “Ba. . . Con mới có thi linh phân. . . Ha ha. . . Chỉ là rất buồn cười.” Nghe được thấy ví dụ buồn cười của ba Dương, tâm tình Tiểu Dương mới tốt lên, bị ba chọc cười, lúc này mới thôi khóc lóc.

      Thấy Tiểu Dương lộ ra nụ cười, ba Dương mới thở phào nhõm. “Đúng rồi, nhóc con phải luôn vui vẻ chứ, bộ dạng vừa rồi của con, nhìn khó coi, cẩn thận lại hù dọa Sói hoang của con chạy mất!”

      “Ghét ba quá!” Tiểu Dương giơ bàn tay nắm đấm , đấm mạnh vào lồng ngực baba tuy nhìn rất có lực nhưng lại rất .

      “Ha ha ha.” Dương ba rất vui vẻ.

      Mẹ Dương ngồi bên cũng mỉm cười, chỉ là trong lòng bà nghĩ đến, đợi chút gọi cho Vệ Vũ, xem ở trường Tiểu Dương gặp phải khó khăn gì, cũng nhờ giúp Tiểu Dương phải lo lắng, Dương mẹ cũng tin tưởng chỉ có Vệ Vũ mới giúp được con bảo bối của bà.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 24. Thầy giáo Sói hoang: An ủi (Hạ)

      Sau khi mẹ Dương tắt điện thoại, bên này Vệ Vũ lâm vào trầm tư.

      và Dương Thiệu từ cùng nhau lớn lên, dĩ nhiên là biết bạn tốt có bao nhiêu thành tích bao nhiêu ưu tú hơn người, cần phải Dương Thiệu, chị Vệ Lan cũng trở thành biểu tượng. Vì vậy Vệ Vũ có thể hiểu được tâm tình của Tiểu Dương, từ luôn phải núp dưới ánh hào quang của chị , nhưng khác với Tiểu Dương, Vệ Vũ cần để ý thành tích, cho nên bị Vệ Lan ảnh hưởng tới. rất có tự tin vào khả năng của mình, thích dạy người khác học tập, nhìn thấy học sinh của mình từ từ lớn lên, như vậy đối với rất có cảm giác thành tựu, nên quyết tâm trở thành giáo viên.

      như vậy, việc học cứ duy trì theo tiêu chuẩn sẵn có là được, làm giáo viên quan trọng nhất là trường học, mà học sinh học cũng nhất thiết trở thành thầy giáo, cho nên cần gì phải cố sống cố chết để học làm gì. ( Lão sư biến thái này cũng có ý nghĩ hay ra phết)

      Huống chi lãng phí thời gian vào học tập, là quá nhàm chán! tình nguyện lấy thời gian đọc sách để chơi cùng Tiểu Dương. muốn giống hai kẻ điên Dương Thiệu với Vệ Lan kia, cả ngày có thể vùi đầu trong đống sách vở, nhưng , Vệ Lan cùng Dương Thiệu có được thành tích tốt kia, tư chất chiếm 1% còn lại là 99% cố gắng, người bình thường có thể đạt tới cảnh giới biến thái này quả là rất khó khăn. (Ặc người ta chăm chỉ bảo biến thái là sao??)

      Vệ Vũ thầm nghĩ, Tiểu Dương muốn đạt tới cảnh giới Thần Chi Lãnh Vực như Dương Thiệu, sợ rằng bị người ngoài hành tinh đem tẩy trí thông minh mới được . . . . . Nhưng mà chắc chắn để chuyện đó xảy ra.

      Suy nghĩ hồi, Vệ Vũ đứng lên hướng nhà họ Dương tới, nhất định phải bồi dưỡng tâm tình cho Tiểu Dương tốt. ***** Mẹ Dương vì muốn để cho Vệ Vũ và Tiểu Dương có gian riêng, tìm lý do để đưa ba Dương ra khỏi cửa.

      “Ông xã àh, tôi muốn tới chỗ bà Ngô lấy chút đồ, ông lái xe đưa tôi chuyến.” mẹ Dương cầm túi sách trong tay, chuẩn bị ra cửa.

      Ba Dương cự tuyệt .” , tôi rảnh, bà thấy lúc ăn cơm Tiểu Dương khóc lóc bộ dáng đáng thương thế hay sao, tôi phải ở nhà để an ủi con bé.” Khi nãy ông gọi điện cho con trai mắng trận nhưng được, vì Dương Thiệu phải làm thêm giờ có cách nào để nghe điện thoại, thể làm khác là tha cho lần.

      tới phiên ông an ủi! ông đó, có thể giúp được cái gì, mau cùng tôi ra ngoài, tôi gọi Vệ Vũ tới an ủi Tiểu Dương rồi.”

      “Tiểu tử Vệ Vũ kia tốt hơn tôi chỗ nào? (Edit bởi *******************). Dù gì Tiểu Dương cũng là con tôi, tất nhiên nghe lời tôi rồi.” công bằng, tại sao Vệ Vũ lại tới “ hùng cứu mỹ nhân”, cứ như vậy, người ba như ông, trong lòng Tiểu Dương càng ngày càng chút phân lượng nào hết sao?

      Lão già hiểu gì cả. Mẹ Dương cầm tay ba Dương trực tiếp kéo ra cửa. “Người trẻ tuổi có thế giới của người trẻ tuổi, chúng ta cũng đừng quấy rầy, Tiểu Dương sớm trưởng thành rồi, ba mẹ như chúng ta có thể bảo vệ con cả đời sao?” Ông xã chính là quá chiều con , nhưng cưng chiều quá độ, khiến con hay dựa dẫm, như vậy ngược lại là hại nó, bà tin tưởng Vệ Vũ giải quyết tốt vấn đề của Tiểu Dương.

      “Tôi muốn ra khỏi cửa. . . . . . . . .” Kháng nghị có hiệu quả, ba Dương còn bị cứng rắn kéo ra xe, trở thành tài xế để mẹ Dương sai bảo.

      Vệ Vũ đứng ở cửa nhà mình, vừa hay nhìn thấy ba Duơng tình nguyền lái xe trở mẹ Dương , ông luôn nhìn con rể này vừa mắt, sau này phải nịnh bợ tốt ba vợ mới được.

      vào nhà Tiểu Dương, Vệ Vũ lên lầu hai tới phòng Tiểu Dương, gõ cửa phòng

      “Vào .”

      Vệ Vũ vặn tay nắm của mở cửa vào, thấy Tiểu Dương nghiêm túc ngồi viết viết bàn.

      “Làm bài tập sao?”

      “A! Sói hoang sao lại tới?” Chẳng lẽ hai bon họ tâm linh tương thông sao? Vốn là Tiểu Dương muốn tìm Vệ Vũ để chia sẻ tâm , nhưng lại lo lắng có thời gian chép phạt, cho nên quyết định đem viết xong bài thi bị phạt, còn thời gian sang nhà Vệ Vũ ngờ Sói hoang lại tới trước.

      Vệ Vũ tới bàn học của Tiểu Dương, khom lưng đọc chữ bài thi. “Viết phạt nữa sao?” giáo viên văn học của Tiểu Dương nổi tiếng nghiêm khắc, cầu rất cao đối với việc học của học sinh.

      “Vâng, chép phạt 50 lần.”

      “Vừa viết vừa nghĩ xem bài này có lỗi gì, sao cả, lần sau gặp phải tình huống tương tự như thế em cũng có thể làm tốt mà đúng ?.”

      “Được.” Tiểu Dương đáp lại còn chút sức lực nào.

      “Nghỉ ngơi chút, tới đây.” Vệ Vũ kéo Tiểu Dương tới gần bên cạnh, để đưa lưng ngồi đùi , cằm để hõm vai , vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của .

      hỏi em, lớp học có bao nhiêu người giỏi nhất?”

      “Ừ. . . . . bình thường là người, cùng với đó là ….”

      “Rốt cuộc có mấy người?”

      “Vẫn là người. . . . . .” Nhưng có người nào lại muốn vị trí đầu tiên đây?

      “Cho nên , mỗi người cũng có vị trí của riêng mình. Em bây giờ còn là học sinh, trách nhiệm lúc này là đọc sách, Hứa nghiêm khắc với bọn em, cũng là giáo viên có trách nhiệm.”

      “Nhưng mà, cũng cần đem hai ra so sánh với em. . . . . .” Tiểu Dương biết Hứa nhiệt tình, nghiêm khắc, nhưng cũng muốn bị chịu áp lực dưới danh tiếng của hai!!!

      còn chưa xong, giáo viên cũng là người, có Thất Tình Lục Dục*, những lời giáo viên hoàn toàn là đúng, giáo Hứa so sánh em với Dương Thiệu làm tổn thương lòng tự ái, là ấy đủ chu đáo, nhưng bất quá là khích lệ em chứ phải chế nhạo em, hiểu ?.”

      *Thất Tình Lục Dục: có ai chưa biết cái này ợ: Thất tình đó là 7 thứ mỗi con người đều có: vui mừng, giận dữ, buồn bã, vui vẻ, thương, căm ghét và ham muốn. Lục dục còn lại là 6 ham muốn của con người khó sửa đổi: sắc dục, dung mạo, tư thái, tình dục, rượu chè, cờ bạc~~~ đó là suy nghĩ của Min~~~

      lại. . . . . . Cũng là vì em tài giỏi như hai. . . . . .” thể trách bà giáo, cũng thể trách hai, càng thể quá đáng với ba mẹ? Vậy chỉ có thể tự trách mình? Tiểu Dương nghĩ như vậy.

      Hiểu được suy nghĩ của Tiểu Dương vào ngõ cụt, Vệ Vũ xoay người lại hai người đối diện với nhau, trong đôi mắt có bóng dáng của đối phương. “Tiểu Dương, em thấy có thành tích tốt chính là người hoàn mĩ sao?”

      “Cũng phải như thế. . . . . . Nhưng thành tích tốt, ở trường học cũng rất oai nha.”

      ra hai em Dương Thiệu đó, cũng hoàn mĩ như trong tưởng tượng của em đâu.” Mặc dù vẫn sau lưng làm số việc thất đức như việc xấu người an hem cho em cậu ta biết, nhưng thỉnh thoảng hai lần cũng sao chứ?

      “À? Sói hoang thế là có ý gì?” hai trong lòng Tiểu Dương ý hệt như siêu nhân, dù cái gì xảy ra cũng thay đổi. . . . . . Trừ lần trước thấy hai cùng chị Vệ lan kịch liệt giường.

      “Dương Thiệu a. . . . . . Trong lúc ở quân đội cậu ta khác gì tên đần độn.”

      Tiểu Dương kêu lên: “Sao có thể?”

      “Là , Dương Thiệu ăn cơm rất chậm, lúc còn làm lính cậu ta chưa kịp gắp xong thức ăn, những món ăn đều bị gắp sạch! Cho nên cậu ta cũng thường ăn được nhiều cơm, thi thoảng cũng phải chia cho cậu ta phần đó !” ( này bốc phét bà con ợ)

      “Còn nữa, cậu ta cũng có biết giặt quần áo, có lần bọn thao luyện ngoài trời, vừa đúng lại mưa, kết quả là toàn thân cậu ta có rất nhiều bong bóng ── bởi vì cậu ta có giặt sạch quần áo còn lưu lại đống xà phòng.”

      Tiểu Dương nghe được chuyền buồn cười của hai, cười hứng thú. “Ha ha ha, hay giả vậy, hai cũng có lúc khôi hài như vậy sao?”

      chỉ có những thứ này! hai em chút lãng mạn cũng có, có lần sinh nhật chị , cậu ta cư nhiên tặng chậu hoa giả, còn này bồn hoa này bao giờ héo tàn, chúc bạn luôn xinh đẹp như bông hoa nhựa bao giờ héo tàn! Chị Vệ Lan tức chết luôn!”

      hai cũng là ngốc! Tiểu Dương cười chảy cả nước mắt! Đưa giả hoa còn chúc người ta luôn trẻ đẹp như hoa nhựa? phải ngu ngốc là gì.

      “Còn có chuyện nữa, là Dương Thiệu còn thua kém em rất nhiều.”

      “Là cái gì?” thực có ưu điểm gì hơn hai sao?

      “Em người luôn luôn bên cạnh em , luôn em, cùng em khóc, cùng em cười to, đó là Sói hoang.” Cho tới giờ Dương Thiệu chỉ có con sư tử Hà Đông đó là Vệ Lan~~~

      Sói hoang. . . . . .” Tiểu Dương nghe rất cảm động, tâm tình bỗng trở nên tốt hơn, sai, Sói hoang, bất luận thế nào hai người họ mãi mãi cùng nhau.

      Vệ Vũ nhìn con cừu trong ngực mình, trao cho ánh mắt tràn đầy tin cậy, nội tâm có cảm giác vô cùng phong phú, cúi đầu hôn lên đôi môi .

      Qua và ngày, Hứa lão sư đứng bục giảng, mặt mỉm cười tuyên bố với cả lớp: “Hôm nay có tin tức tốt, kết quả thi thư pháp mới được công bố, bạn học Dương Dương đạt giải nhất, được đem tranh giải trong toàn huyện.”

      Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, ai ai cũng vui mừng thay Tiểu Dương.

      “Trời ơi, Thư pháp của Tiểu Dương là lợi hại.”

      “Chữ thư pháp của Tiểu Dương vốn rất đẹp mà.”

      Bạn học lên tiếng ca ngợi, khiến Tiểu Dương có chút xấu hổ, nhưng cả người có cảm giác cực kì kích động, gương mặt vì hưng phấn mà hơi hồng hồng.

      Nữ ma Vương xoay mặt lại, giọng điệu ôn hòa với Tiểu Dương: “ xem tác phẩm tranh tài lần này của em, thư pháp quả thực rất đẹp, cứng cáp tinh tế, tiếp tục cố gắng lên.”

      Tiểu Dương ngồi bên dưới, vui vẻ gật đầu mạnh cái.

      Coi như có khả năng đọc sách, nhưng vẫn còn số tài năng khác!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :