1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sói hoang và cừu nhỏ - Mê Đồ Vong Giả (43 Chương + 2 Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 15: Thầy giáo Sói hoang dạy thuật phòng thân (hạ)

      Vệ Vũ liên tục làm mẫu những động tác phòng thân, như “Phách Vương tháo giáp”, khi bị người xấu từ phía sau lưng ôm lấy phải nhanh chóng ngồi chồm hổm xuống, lập tức xoay người đánh quyền vào tên lưu manh, nhân cơ hội để ý chạy trốn! Còn có chiêu, “Khỉ trộm đào”, trực tiếp đá vào bộ phận quan trọng của tên lưu manh, bảo đảm đau kêu cha gọi mẹ! Còn có chiêu khác thực hữu dụng với nữ sinh “Con báo lên cây”, nữ sinh luôn thích để móng tay dài rồi vẽ hoa văn đủ màu vào đó, vì vậy gặp phải lưu manh, như vậy trực tiếp dùng hai bàn tay cào vào mặt của tên lưu manh, sau đó chạy!

      =[~~ cái chiêu cào hai mặt quá hiểm các nàng ạ!!!

      Cả buổi học thuật phòng thân cũng thấy chán ngán, mỗi bạn nữ đều rất tập trung, nếu có trình độ như thầy giáo có thể bay ra ngoài vũ trụ cũng nên! Vệ Vũ cũng rất vui mừng khi học trò tập trung học như vậy, dù sao nữ sinh là mục tiêu dễ dàng nhất của bon lưu manh, vì vậy học khóa phòng thân này chỉ có lợi có hại chút nào.

      biết Tiểu Dương của có học tốt nữa?

      Dùng xong bữa tối, Tiểu Dương ngồi làm bài tập trong sách bài tâph, nghĩ tới lại có người gõ cửa phòng .

      “A, sao lại là , tránh ra, em muốn gặp .” Mở cửa nhìn thấy người tới lag Sói hoang, tức giận đóng luôn cửa.

      Vệ Vũ nhanh chân chặn lấy khe hở, rồi tiến vào phòng. Nhưng vừa nhìn thấy ba mẹ Tiểu Dương tản bộ liền chạy tới đây, là vì muốn biết phản ứng của đối với khóa học phòng thân ngày hôm nay?

      “Xảy ra chuyện gì, làm chuyện xấu dám cho vào của sao?” Vệ Vũ trêu chọc .

      Hừ, mới phải. “ mới là người làm chuyện xấu! Tại sao trước với em hôm nay muốn dạy thuật phòng thân cho lớp em? có biết hôm nay nữ sinh lớp em hết lời khen ngợi vóc dáng của hay !”.

      “Tiểu Dương ngu ngốc, như vậy cũng ghen, con cừu của đáng .” Vệ Vũ ôm lấy . ra rất vui vẻ bởi vì Tiểu Dương của ghen, như vậy chứng tỏ quan tâm , chuyện tình cảm của hai người họ là hai người đều nhau chứ phải mình đa tình, Tiểu Dương rất coi trọng .

      “Đáng cá đầu heo nhà .” Tiểu Dương dẩu miệng lên, vừa bất mãn vừa làm nũng . “ vẫn trả lời em, tại sao hôm nay lại đến dạy lớp em thuật phòng thân?” ràng là thầy giáo dạy sinh vật, sao lại chạy tới dạy thuật phòng thân?.

      “Gần đây trị an tốt lắm, em đều tự xe đạp tới trường, cho nên muốn dạy em thuật phòng thân, nhưng sau suy nghĩ chút, bằng dạy cả lớp em, nhiều bạn học cũng rất tốt, sau này gặp phải người xấu mới có thể bảo vệ mình.”

      ra là Sói hoang muốn dạy mình thuật phòng thân, Tiểu Dương cảm thấy rất vui vẻ, nghĩ tới Sói hoang lại tỉ mỉ như thế, được rồi, sau khi biết nguyên nhân, cũng còn tức giận nữa, bởi vì thấy ý tưởng của Sói hoang rất tốt, các bạn học đều có học được thuật phòng thân, gặp phải nguy hiểm cũng có thể tự bảo vệ mình.

      Nhưng lại có vấn đề.” Sói hoang, dạy thuật phòng thân thế nào đây?” nhớ Sói hoang có học qua Judo hay môn võ nào cả.

      “Học lúc làm lính, để cho giúp em học môn này, thuận tiện xem xem em có học tập nghiêm túc .”

      “Em rất nghiêm túc học đó, nếu như gặp phải người xấu, nhất định có thể đem đuổi chạy đấy!” nên xem thường quá như vậy chứ

      Như thế có nắm chắc a, vậy tới trường đặc biệt khảo nghiệm tốt lắm.”Tốt, vậy chúng ta thực hành, nếu như Tiểu Dương có thể thuận lợi tránh thoát, Sói hoang liền dẫn em chơi!”

      Oa oa oa! Có thể chơi!” lời định đó!” rất nghiêm túc trong quá trình học thuật phòng thân này, Tiểu Dương tin tưởng có thể dùng thuật phòng thân đánh bại Sói hoang!

      “Ha ha, vậy chúng ta bắt đầu thực hành thôi.” Đại Sói hoang chuẩn bị ăn hết con cừu non ngây thơ rồi.

      “A. . . . . . Dừng tay. . . . . . Ăn gian. . . . . . A. . . . . .” Tiểu Dương vô lực rên rỉ.

      Vệ Vũ ôm chặt Tiểu Dương từ sau lưng, chỉ dùng tay liền ôm chặt cánh tay , để cho thể động đậy, tay luồn vào áo , tới bên trong áo lót, trêu đùa hai trái đào của .

      tại người xấu từ phía sau lưng bắt được Tiểu Dương rồi, Tiểu Dương muốn sử dụng thuật phòng thân nào chạy thoát đây?”

      Đáng ghét! Sói hoang quá hèn hạ rồi, dùng tay nắn bóp ngực còn chưa tính, còn dùng bạn cả cọ sát tiểu huyệt của , bảo làm sao có thể sử dụng thuật phòng thân đây?

      “Hắc hắc, muốn đầu hàng sao?” đánh cuộc nhưng lại chịu thua .

      . . . . . . Muốn. . . . . .” Tiểu Dương muốn thoát ra, nhưng chỗ nhạy cảm người đều bị Sói hoang khống chế mất rồi, muốn dùng chút sức lực cũng được.

      con cừu quật cường. Vốn ôm chặt cánh tay , di động xuống dưới quần lót của , dùng tay gảy gảy hạt phấn châu ở cửa huyệt.

      “A a! !” cỗ khoái cảm đến từ nơi tiểu huyệt bị Sói hoang chơi đùa, nửa thân dưới cũng mềm nhũn, căn bản đến chút sức cũng có.

      tại người xấu khi dễ tiểu muội muội của em rồi, Tiểu Dương phản kích sao?” Vệ Vũ cố ý hỏi bên tai Tiểu Dương, còn cắn cắn vành tai .

      “Ừ. . . . . . Đầu hàng. . . . . . cần. . . . . . Ừ. . . . . . Thực hành rồi. . . . . . Ngừng. . . . . .” Dừng lại thực hành thôi…, Tiểu Dương nhịn được giơ hai tay đầu hàng.

      “Tiểu Dương nghiêm túc học thuật phòng thân, phải trừng phạt bằng thể xác mới được!” Mặc dù được Vệ Vũ khích lệ “Giáo dục ”, nhưng lúc cần thiết, xử phạt bằng cách này là tốt nhất.

      Vệ Vũ đem toàn bộ quần áo của Tiểu Dương cởi sạch, để Tiểu Dương dính cả người , hai người đứng im chỗ.

      lúc Vệ Vũ muốn “Dùng cách xử phạt về thể xác” tốt Tiểu Dương, lại nghe được tiếng mở cửa dưới lầu.

      “Con cừu , ba mẹ trở lại, a, vệ Vũ cũng ở đây sao?” Dương mẹ nhìn thấy giày của Vệ Vũ đặt ở trước cửa.

      Ai! Lão sư đáng kính thầm kháng nghị

      “Coi như em tránh được kiếp, lần sau phải tăng hình phạt gấp đôi.” Chỉ có thể về nhà tắm nước lạnh thôi, nhưng là tại người an hem sưng lên rất lớn, khiến Vệ Vũ có chút phiền não, thể làm gì khác hơn là lẩm nhẩm trong lòng “Đại Bi Chú”, mới có biện pháp”Khôi phục bình thường” xuống lầu chào hỏi ba mẹ Dương..

      có lẽ là người xấu lễ phép nhất. . . . . . . . . trong lòng Vệ Vũ thầm nghĩ.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 16: Thầy giáo Sói hoang: khóa hồng bồi (thượng)

      Nhân dịp lớp tan sớm, Tiểu Dương đảm nhận công việc nộp các bài văn cho các bạn trong lớp, cùng mấy bạn học đem bài tập đến phòng làm việc của thầy dạy văn, để thầy giáo nhận xét.

      ra Tiểu Dương vô cùng mong đợi mỗi khi có cơ hội tới văn phòng làm việc của thầy , bởi vì phòng làm việc của thầy nằm ở khu hành chính trung tâm, nếu như phải có việc gì quan trọng, nghiêm cấm học sinh vào khu làm việc của thầy , tránh quấy nhiễu thầy nghỉ ngơi.

      Mặc dù ôm ôm cả đống vở ghi chép của cả lớp nặng, còn phải hy sinh thời gian tan lớp, nhưng Tiểu Dương mỗi lần lại nóng vội đưa những quyển vở ghi chép này đến chỗ thầy dạy văn, bởi vì phòng làm việc của Sói hoang ngay sát vách phòng làm việc của thầy dạy văn thôi!

      Bàn làm việc của Sói hoang ở cạnh cửa, vì vậy muốn tới chỗ thầy dạy văn là phải ngang qua chỗ Sói hoang nhân tiện có thể nhìn ngắm nghỉ ngơi.

      Cho dù sau khi tan học về nhà, có thể chạy sang nhà họ Vệ tìm Sói hoang, nhưng Tiểu Dương cảm thấy bộ dáng của Sói hoang ở trường cực kì đẹp trai, thần thái sáng láng hòa nhập với trường học, luôn rất kiên nhẫn trả lời các vấn đề liên quan đến bài học, cùng những đồng nghiệp khác chung sống rất tốt, phòng làm việc khoa Sinh vật, đều rất cố gắng làm việc chăm chỉ.

      Sắp qua phòng làm việc của khoa Sinh vật! Tiểu Dương làm bộ như có chuyện gì xảy ra cùng đồng học chuyện phiếm, đề tài tán gẫu là bài văn lần này mọi người làm tốt, cố gắng chuẩn bị, tiếp theo là bị thầy giáo dạy văn mắng chửi … Tuy là nhưng vẫn cố mở to mắt liếc vào phòng xem có Sói hoang trong đó ?

      Tới! may mắn, vừa đúng lúc Sói hoang ngồi ở bàn làm việc nghỉ ngơi, nhưng. . . . . . Tiểu Dương tức giận phát , đứng trước mặt Sói hoang, chính là nữ sinh tay còn cầm gói bọc rất xinh xắn, giọng hơi thẹn thùng:

      “Thầy Sói hoang, hôm nay chúng em được học làm bánh quy , em làm rất tốt đó. Xin thầy dùng chút, cảm tạ hàng ngày thầy dạy chúng em học.” Bạn học nữ này vừa xấu hổ vừa khẩn trương, biết thầy giáo Sói hoang có nhận bánh bích quy của hay đây?

      Đối với đủ loại hành động ái mộ của nữ sinh, Vệ Vũ mới đầu rất khốn nhiễu mãi dần thành quen. Nữ sinh cấp 3, đối với thầy giáo nam rất có thể chuyển từ ái mộ sang tình , huống chi Vệ Vũ là thầy giáo trẻ nhất đẹp trai nhất trong trường, mấy vị đồng học nữ này tự nhiên dồn hết tình cảm sang cho thầy giáo Vệ Vũ đẹp trai rồi.

      Cử chỉ ái mộ của nữ sinh này, cần phải xử lý cẩn thận hơn, muốn cố toàn lòng tự ái cho nữ sinh, cho nên thể hung hăng cự tuyệt được, nhưng lại muốn duy trì khoảng cách giữa thầy trò, thể từ chối thẳng mà cũng thể nhận….

      Dĩ nhiên, Tiểu Dương là học sinh đặc biệt, cho nên lại là chuyện khác. Bất kể Tiểu Dương có phải học sinh của hay , đều chỉ để ý tới mình mà thôi, bất kể là luân lí xã hội, khi gặp được Tiểu Dương mọi thứ của đều ném sang bên. Vì Tiểu Dương, có thể quan tâm tới ánh mắt người khác, chỉ cần trong mắt Tiểu Dương có , muốn lấy , đối địch với cả thế giới cũng đáng lắm.

      Nhưng mà trước mắt chuyện này phải xử lý tốt mới được.

      Vệ Vũ mỉm cười nhận lấy túi tay nữ sinh này. Khách khí : “Cám ơn em, bạn học Tiểu Kê, bánh bích-quy của em thầy mang tới lớp thể dục, để các bạn học có thể ăn bánh bích-quy em làm, bổ sung thể lực bị tiêu hao.” Câu trả lời này là lý do hợp lý để nhận bánh bich quy của nữ sinh này, cũng khiến bạn học nữ suy nghĩ lung tung, ảnh hưởng đến việc học.

      “A. . . . . . Vâng, , thầy muốn ăn loại bánh nào, lần sau em hỏi cách làm loại mà thầy thích ăn .” làm bánh bích-quy là muốn tặng cho thầy Sói hoang ăn, phải muốn thầy mang tới lớp thể dục cho mọi người. Nhưng cũng thể cãi lại quyết định của thầy.

      “Thầy gần đây bị đau răng, thể ăn đồ ăn cứng được, cám ơn lòng tốt của em. Mau lên lớp, tránh bị trễ giờ học.” Ai, dáng dấp quá xuất sắc cũng là loại khốn nhiễu, sao, thói quen là tốt rồi. Vệ Vũ nhàm chán ở trong lòng giỡn chút.

      Đột nhiên, bên ngoài truyền tới tiếng rơi sách vở, sau đó lại là loạt tiếng la: “Tiểu Dương, cậu cầm sổ ghi chép ràng sao, Rớt hết mặt đất rồi ! Có rơi vào chân ?” Tiểu Dương thiệt tình, bộ chuyên tâm, lại làm rơi hết vở ghi của các bạn mặt đất. “A a! Xin lỗi, vừa rồi có suy nghĩ chút nên để ý, tớ nhặt lên ngay đây.” Tiểu Dương hốt hoảng nhanh chóng ngồi xuống nhặt đống vở ghi chép rơi tán loạn mặt đất.

      Bạn cùng lớp đứng bên, bởi vì hai tay ôm xấp dầy vở văn, chỉ có thể nhìn Tiểu Dương cuống cuồng nhặt vở lên mà cách nào giúp được.

      “Tớ nhặt giùm nhé.” bạn học nữ tốt bụng cũng ngồi chồm hổm xuống nhặt vở ghi chép cùng Tiểu Dương.

      “Cám ơn, cám ơn cậu, a. . . . . .” Tiểu Dương ngẩng đầu lên muốn cảm ơn bạn học này, nghĩ tới, lại là người vừa đưa bánh bích-quy cho Sói hoang.

      khách khí, lần sau bộ phải cẩn thận chút đó.” Nhặt đống vở lên giúp Tiểu Dương vị bạn học kia quay đầu hướng cầu thang mà .

      Tiểu Dương lần này cảm thấy rất lúng túng, tức giận là vì nữ sinh kia vừa mới đưa bánh bích-quy cho Sói hoang! Còn thân thiết kêu thầy Sói hoang, Tiểu Dương biết cơ hồ là toàn bộ nữ sinh trong trường đều gọi Sói hoang như vậy, nhưng vẫn khó chịu khi mấy nữ sinh khác gọi Sói hoang như vậy!

      Nhưng cũng biết có nên cảm tạ vì bạn học kia nhặt vở lên giúp nữa. . . . . Tiểu Dương nên tức giận hay là cảm ơn với vị đồng học kia đây?

      Hừ! Tất cả đều lỗi của Sói hoang! Nếu như phải là nhìn thấy Sói hoang nhận đồ từ bạn nữ kia, cũng tức giận làm rớt hết đống vở ghi của các bạn, càng cần nữ sinh kia nhặt đồ giúp , khiến biết nên làm sao mới phải.

      Sói hoang thúi, trở về nhất định chết!

      “Tiểu Dương cậu bị táo bón sao? Thái độ là thúi!” bạn học thấy biểu tình của khỏi hỏi han chút.

      “Thúi cái đầu cậu, cậu mới táo bón á! vào!” Rống lên, tại tính khí của rất nóng này, người giống mười mấy cân thuốc nổ, chỉ cần chút xíu tia lửa, có thể làm cho nổ tung!

      “Uống lộn thuốc sao? Hỏa khí như thế lớn. . . . . .” Thôi, còn là nhanh lên chút đem viết văn sổ ghi chép để lên bàn thầy giáo, nhanh trở về bị trễ đó

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 17: Thầy giáo Sói hoang: khóa hồng bồi (Trung)

      Tai nạn trong phòng bếp

      Sau khi tan trường Tiểu Dương có chạy thẳng về nhà mà tạt qua hiệu sách..

      Ừm. . . . . nghĩ tới sách dạy nấu ăn còn có nhiều loại như vậy.

      Nấu, nướng, luộc, chiên, xào, hấp, chờ chút, còn có rất nhiều loại khác nữaTiểu Dương nhìn tới hoa cả mắt, mặc dù mỗi cuốn sách đều có bìa rất đẹp, nhưng vẫn cách nào vượt qua trở ngại tâm lý để chọn lấy cuốn sách.

      nhà bốn người họ Dương, trừ mẹ Dương ra, ba người kia đối với phòng bếp tránh xa còn kịp, phải ba Dương và Dương Thiệu có quan niệm cổ hủ “nam nhi tránh xa phòng bếp” mà do Tiểu Dương có chuyện đáng nhớ ở căn bếp này.

      ***** Chuyện xưa bắt đầu *****

      ngày nghỉ cách đây khá lâu, từ sáng sớm mẹ Dương phải tham gia hoẠđộng của cửa hàng An Khang, ba Dương hứng thú gì với thói buôn dưa tám chuyện của mấy bà mấy , vì vậy tình nguyện ở nhà xem ti vi, chăm sóc tới Dương Thiệu chuẩn bị thi đại học kia; học sinh chăm ngoan Dương Thiệu kia sáng sớm thức dậy tới phòng đọc sách, ngày nghỉ là thời gian quý báu, đọc sách quan trọng hơn, cũng đồng ý cùng mẹ tham gia hoạt động gì đó, còn Tiểu Dương học mẫu giáo tuổi đương nhiên cũng thể tới chỗ huyên náo như vậy, vậy là ba ba con ngồi ở nhà mỗi người việc.

      Đến trưa, đọc sách xong Dương Thiệu từ lầu hai xuống, nhìn thấy Dương ba trong phòng khách hỏi:

      “Ba, bữa trưa ăn cái gì? Phải ra ngoài mua sao?” Mẹ có ở nhà, trong nhà như mất mùa vậy, dù sao ba cũng nấu, chi bằng ra bên ngoài mua là tốt rồi.

      Dương ba nghiêm túc suy nghĩ chút: “Ừ, tủ lạnh còn chút rau cải và thịt xay, để ba làm cơm chiên nhé.” Thỉnh thoảng cũng cần xòe hai bàn tay, để cho bọn trẻ xem chút tài năng của mình chứ, Dương ba nghĩ nghĩ.

      Nghe thấy ba muốn xuống bếp Dương Thiệu hoài nghi hỏi: “Ba, ba nấu ăn sao? Con phải mua thuốc đau bụng về trước .”

      Hừ, chớ xem thường lão tử.”Nhớ ngày đó ba con làm lính đều phụ trách bữa ăn của hàng ngàn người, bây giờ cũng chỉ là cơm chiên, tính là gì, con đừng lo lắng, tới phòng bếp giúp ba là được, Tiểu Dương cũng tới phụ ba .”

      “Tốt.” Hai em nghe lời chuẩn bị vào, lát sau biết tài năng của ông bố họ Dương này đây.

      Nhưng ba Dương là chính ông nấu, dù là hàng ngàn binh lính ông chỉ phụ trách mua thức ăn mà thôi, chưa bao giờ cầm xẻng cầm dao, chứ chi xuống bếp. Nhưng sao, người ta thường : “Chưa được ăn thịt heo, cũng được xem heo chạy qua đường” , Nhưng mà chỉ là cơm chiên, đem nguyên liệu rửa sạch thái , lấy cơm trắng bỏ vào trong nồi, đảo qua đảo lại cũng có thể ăn ah ah ~

      Nấu ăn là quá đơn giản, ha ha ha.

      Nhìn bộ dáng tự đắc của ba mình, Dương Thiệu cũng muốn tạt cho ông gáo nước lạnh, thôi, cùng lắm mang cái bụng đau hôm là được chứ gì, lát cho Tiểu Dương bảo em ấy đừng ăn nhiều quá là tốt rồi.

      hai, đem rau cải với thịt trong tủ ra , bó cải cắt , Tiểu Dương bày bát đũa.”

      Ba Dương mặc tạp dề màu hồng của mẹ Dương vào, rửa chảo, cái xẻng, chuẩn bị thể bản lĩnh; Dương Thiệu cũng rửa xong rau cải, bởi vì vào phòng bếp nên cắt rau cải cũng thạo cái lớn cái , xíu chút nữa là cắt vào tay! Tiểu Dương kéo lấy cái ghế của , đứng lên với với bát đũa bày gọn gang bàn..

      Tất cả mọi thứ cũng chuẩn bị sẵn sàng rồi, hai an hem hai người giống như Tả Hữu Hộ Pháp, đứng ở hai bên ba; Dương Thiệu đứng ở bên phải ba, muốn nhìn xem ba làm sao mà chiên cơm, lại là lần đầu nhìn thấy ba xuống bếp, kinh nghiệm khó có được. Tiểu Dương lại đứng lên ghế đứng bên trái ba, hai mắt mở to tò mò nhìn cái nồi, trước kia mẹ nấu cơm cũng cho phép vào phòng bếp, lần này có thể thấy ba xuống bếp, Tiểu Dương có cảm giác mới mẻ.

      “Tốt, ba làm nhanh lên.” Hai đứa bé ở bên cạnh chuyên tâm nhìn, cái gì cũng thể bay hơi. Dời mắt đến chỗ bếp mở lửa. Lửa bốc lên nhanh chóng

      “Oa oa, có lửa, nóng quá nóng quá.” Thấy ngọn lửa bùng lên, mặt Tiểu Dương bị dính lửa lên đỏ bừng, giống ý như quả hồng vậy.

      nhìn ra ba rất có tài nha.” Dương Thiệu keo kiệt ca ngời ba mình, tư thế nấu được 100 điểm, còn mùi vị chưa biết.

      Dương ba nghe thấy con trai khen ngợi, thầm vui vẻ chuẩn bị đem hết tài nghệ của mình ra thể .

      “Tốt, nhìn kỹ đó, đây mới gọi là kỹ xảo làm bếp!” Dương ba bật bếp mức max, lấy tay nhấc chảo lên cao, lắc lắc, để cơm chiên bay lượn chảo.

      “Oa oa oa! Ba là lợi hại!” Tiểu Dương vỗ tay hoan hô, ba giỏi đem rau cải cùng cơm cho khiêu vũ cùng nhau (~~~~ *đổ mồ hôi* gì mà khiêu vũ chứ lát biết)

      Dương Thiệu ngược lại rất bình tĩnh có kích động như em . “Ba, lửa lớn quá, vặn lại chút . ” Lửa lớn vậy, chút nữa có vấn đề sao?

      “Yên tâm Yên tâm! tại thêm chút dầu.” Ba Dương để chảo lại bếp, sai Dương Thiệu bỏ thêm chút dầu ôliu lên xẻng, nhanh chóng để cái xẻng vào chả đảo đảo.

      Lúc này, bi kịch xảy ra!

      “A a a a a! Lửa đốt cháy tóc con rồi ! Ô ô ô!” Tiểu Dương kinh sợ khóc lớn, trời ạ trời ạ! Tóc của cháy rồi ! Ngọn lửa cháy tóc Tiểu Dương ngừng bốc lên cao, đem tóc đốt gần như trụi. (~~~ Thấy chưa? Khiêu vũ đó~~ cháy cả tóc)

      “Tiểu Dương, Tiểu Dương. Sao lại như vậy chứ?” ba Dương nhanh chóng bế Tiểu Dương đến bồn nước nhanh chóng xả nước vào tóc .

      “Mau tắt lửa!” Dương Thiệu lập tức tắt bếp, nhưng bên trong chảo vẫn còn rất nóng, lại bốc ra mùi cháy khét lẹt, còn toát ra mùi hôi thối khói dầy đặc. “Ô ô! nhiều nhiều &? #$ đau quá *&︿%#” Đầu Tiểu Dương bị ba xả đầy nước, khóc ngừng, còn bị sặc nước, cả người đều trông rất khổ sở!

      Ô ô ô, bộ tóc quý giá của ! Bị thiêu trụi ngắn cũn, mặt của cũng thực bỏng dát, mặt đau, nước còn ngừng chảy xối xả vào mặt, lỗ mũi, miệng cũng uống vài hớp nước, cả người rất khó chịu chỉ biết kêu gào khóc ầm ĩ.

      “Tiểu Dương ba xin lỗi, ba biết cháy tóc con, ngoan nào ngoan nào, sao sao!” Lửa tóc được dập tắt, Dương ba ôm Tiểu Dương an ủi. Ông nghĩ mình chiên cơm lại hại con cưng cháy mất bộ tóc, bộ tóc của Tiểu Dương vốn rất dài và mượt mà nay bị thiêu trụi nhìn nham nhở, khuôn mặt trắng hồng cũng bị hun đen sì, làm cho vẻ ngoài của thay đổi hoàn toàn, Dương ba nhìn con mà đau lòng.

      Dương Thiệu phản ứng nhanh chóng, chạy tới lấy khăn bong lau đầu mặt cho em , Tiểu Dương đáng thương, đầu tóc chỉ ngắn ngủn lại còn ướt sũng nhìn chẳng khác nào “ Tiểu Long Hắc Cẩu”, bị trận hỏa hoạn này hù dọa tới chỉ biết khóc mà thôi.

      “Ô ô, ba là khủng khiếp! Tóc của Tiểu Dương. . . . . Ô ô, mẹ ơi, Sói hoang. . . . . .” Mẹ Dương trở về là buổi chiều, thấy màn “Đầu người da đen” Còn phòng bếp hoàn toàn bị thay đổi, hoảng hốt nên lời, lát sau trấn tĩnh mới để ý, gọi ba Dương tới hung hăng mắng trận, phạt ông ngủ phòng khách tháng (phòng dành cho khách ấy nhé)~~~

      Tiểu Dương đáng thương, lọn tóc còn lại cũng bị mẹ cắt mất, cắt thành tóc ngắn ngủn như nam sinh…. Trong thời gian chờ đợi tóc mọc lại, mấy chiếc cột tóc xinh đẹp kia thể dùng được rồi.

      Sau vụ đó, đầu sỏ là ba Dương, cùng người xem là Dương Thiệu người gặp nạn là Tiểu Dương thề bao giờ đặt chân vào phòng bếp nửa bước.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 18: Thầy giáo Sói hoang – khóa hồng bồi (Hạ)

      Cho dù vẫn bị ám ảnh với chuyện xảy ra trong phòng bếp ngày trước, nhưng vì Sói hoang, Tiểu Dương nhất quyết làm tới cùng….

      Quyển nhìn tệ: năm phút để có món ăn ngon, làm món ăn chỉ cần năm phút đồng hồ, cũng quá khó chứ? Được rồi, chính là quyển này. Tiểu Dương cầm cuốn sách, tới quầy tính tiền.

      Lúc Tiểu Dương về đến nhà, mẹ Dương nấu xong bữa tối ra từ phòng bếp, hỏi : “Xảy ra chuyện gì? Hôm nay lại về trễ vậy.” Bình thường bà nấu bữa tối Tiểu Dương giúp bày bát đũa, nhưng hôm nay Tiểu Dương về muộn, tự bà phải dọn bát đũa ra.

      “Con tới hiệu sách.”

      “Tới đó mua gì vậy? Gần đây có cuốn tiểu thuyết nào hay sao?” Mẹ Dương biết Tiểu Dương thích đọc, bà cũng khuyến khích Tiểu Dương đọc những cuốn sách bên ngoài phạm vi sách giáo khoa.

      Tiểu Dương lấy cuốn sách từ trong túi ra. “Phải . . . . . Quyển này á…năm phút nấu món ăn ngon, con nghĩ muốn học nấu ăn.”

      Mẹ Dương mắt trợn to, vẻ kinh ngạc viết toàn bộ mặt. “Ui trời, Con làm sao lại muốn vào phòng bếp đây? (Edit bởi *******************). Con quên ngày trước bị cháy cả bộ tóc sao? Ở trường thi nữ công gia chánh về nấu ăn?” Trời ơi trời ơi, mặt trời sắp va vào mặt trăng sao? Con bà lại muốn học nấu ăn.

      phải thi nữ công, là con muốn nấu cho Sói hoang ăn. . . . . .” Tiểu Dương ngượng ngùng ra nguyên nhân.

      Ha ha, ra là muốn nấu cho người ăn a, sức mạnh của tình là vĩ đại. Mặc dù khâm phục dũng khí của Tiểu Dương, nhưng vì phòng bếp, mẹ Dương :

      “Tiểu Dương àh, tâm ý của con Vệ Vũ biết chắc chắn rất vui vẻ, nhưng nấu món ăn cũng phải đơn giản, nếu như con thực muốn học, ngày nghỉ cùng mẹ học nấu ăn, quyển sách này đối với con quả thực rất khó khắn đó, cách cầm dao cơ bản nhất con cũng chưa thạo làm sao xuống bếp được đây?”

      đó. . . . . . ngày nghỉ nhất định mẹ phải dạy con nấu ăn.” có thể mang theo nón an toàn như vậy tóc cũng bị cháy rồi.

      “Được được.” Mẹ Dương ngoài mặt giả bộ rất nghiêm chỉnh đồng ý với , trong lòng thầm nghĩ gọi điện cho Vệ Vũ làm cứu binh…, oan có đầu, nợ có chủ, người nào làm người ấy gánh Tiểu Dương muốn nấu ăn cho Vệ Vũ, đương nhiên Vệ Vũ phải ra mặt, dù sao bà cũng muốn để Tiểu Dương làm hỏng phòng bếp quý của mình.

      “Vâng, con hiểu , mẹ Dương cần ngại, con nghĩ biện pháp. Vâng, mẹ Dương hẹn gặp lại.” Cúp điện thoại, lúc này Vệ Vũ mới bật cười.

      yên lành sao lại muốn nấu đồ cho ăn đây? Chắc là hôm nay ở trường học bị kích thích rất lớn!!!! Aiz

      Vệ Vũ nằm ngửa ở ghế sofa, hai tay ôm gáy, hai chân thon dài bắt chéo vào nhau, khẽ nheo đôi mắt có mười phần mị lực, nghiêm túc suy nghĩ làm thế nào để khuyên nhủ Tiểu Dương vào bếp đây. Mặc dù phải là đối với ám ảnh hồi , cả đời vào bếp, nhưng mới bắt đầu học nấu ăn lại nôn nóng như vậy, chỉ có thể lãng phí nguyên liệu nấu ăn và sức lực. . . . . . , nếu , để Tiểu Dương học làm chút bánh bích-quy, nhiều lắm làm hư lò nướng thôi, cũng đến nỗi đem cả phòng bếp làm hỏng.

      Đợi chút, phải lấy giấy bút ghi lại ~~~~~

      Bình thường ngày nghỉ thứ bảy cần lên lớp, Tiểu Dương cũng ngủ nướng trễ chút, để bù lại công ngày thường dậy sớm đạp xe học. Thế nhưng hôm nay Tiểu Dương dậy sớm hơn mọi khi, kịp đợi muốn nhanh nhanh ăn xong bữa sáng, chạy sang nhà Sói hoang để thực “Hồng bồi khóa”!

      Ha ha, tối hôm qua, Sói hoang gọi điện thoại, mẹ Sói hoang chủ nhật phải tham gia hoạt động của giáo hội, cần mang ít điểm tâm, vì vậy muốn làm giúp ít bánh bích quy. Sói hoang hỏi là có muốn “Hồng bồi khóa”, để xem làm bánh bích quy.

      Tiểu Dương dic nhiên muốn tới lớp “ Hồng bồi”! Chỉ cần có liên quan tới nấu nướng đều muốn học, nhất định làm ra thức ăn ngon, để Sói hoang sau này chỉ ăn thức ăn do làm, tiếp nhận thức ăn của nữ sinh khác.

      Tiểu Dương bước chân nhàng xuống cầu thang, thấy Dương ba ngồi ở bàn ăn, Dương ba cũng kinh ngạc sao ngày nghỉ mà con lại dậy sớm thế. “Sao bống dưng ngày nghỉ mà con dậy sớm thế, hôm nay có việc gì cần làm sao?” phải là muốn cùng bạn học dạo phố chứ?

      “Con ăn sáng xong, sang nhà Sói hoang học “Hồng bồi khóa”.” Cho nên dùng tốc độ nhanh nhất để ăn xong bữa sáng.

      Tiểu Dương của Dương gia sắp trưởng thành, lại để nhà bên cạnh chiếm tiện nghi. . . . . . . trong lòng Dương ba khỏi yên lặng sầu não, nhưng ông nhìn Vệ Vũ lớn lên, biết Vệ Vũ là đứa bé ngoan, cách đối nhân xử thế câu nệ, quan trọng hơn là, đối với Tiểu Dương là tấm chân tình, điểm này khiến Dương ba rất yên tâm.

      Nhưng yên tâm về yên tâm, vẫn là nhịn được con mấy câu. “Cha nuôi con lâu như vậy, còn chưa có được ăn đồ con nấu, nhớ mang thành quả về cho cha xem chút.” Từ sau khi Tiểu Dương bị đốt cháy tóc trong bếp lúc bé, Tiểu Dương dường như chưa từng vào bếp cầm con dao, nghĩ tới lại sang bếp Vệ gia học Hồng bồi.

      “Ba người yên tâm, con làm đồ ăn, nhất định cho người nếm đầu tiên được ? Thấy giọng điệu ủy khuất của ba, Tiểu Dương cảm thấy rất áy náy, mình chỉ muốn đến làm đồ ăn cho Sói hoang, nhưng nghĩ còn ba ba thương con này đây, lập tức hứa với ông.

      Đây mới là con ngoan của ông. “Ha ha, sớm trở về, ba ở nhà chờ thành quả của con đó.”

      ———————– Lời tác giả: Ta cuối cùng cũng biết phòng bếp cũng có thể làm ra chuyện xấu!!!!

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 19: Thầy giáo Sói hoang: bánh hạnh nhân cắt nát

      Sang nhà Vệ Vũ tiểu Dương trược tiếp tới phòng bếp quả nhiên Sói hoang ở trong đó rồi.

      SÓi hoang, cái tạp dề này là em làm cho , còn cái em mặc là cái màu hồng có hình con cừu đó.” Mặc dù có tài nấu nướng, nhưng đối với may vá này nọ Tiểu Dương rất tự tin, cái khăn quàng cổ màu hồng của cũng là làm, tạp dề mà Sói hoang đeo cũng là lén lút làm ở nhà, vẫn có cơ hội đưa cho Sói hoang, nghĩ tới hôm nay lại cần dùng. Tiểu Dương thích làm đôi, có đồ gì dĩ nhiên Sói hoang cũng có cái!!!

      Vệ Vũ vui vẻ đón lấy chiếc tạp dề mà Tiểu Dương làm, cầm tạp dề tay nhìn kỹ. con sói ngủ, hơn nữa trong lúc ngủ mơ còn mơ thấy con cừu đáng ! Ha ha, phải là chỉ và Tiểu Dương sao? Tiểu Dương của rất đáng , luôn khiến bất ngờ, nhưng mỗi lần làm cho cảm thấy hơn, ràng thương rất nhiều, chung quy lại vẫn cảm thấy đủ, đối với vẫn có thể thương hơn nữa..hơn nữa.

      “Cám ơn Tiểu Dương, con sói này đáng , nó mơ thấy cừu , càng thêm đáng .” Vệ Vũ đánh giá hình chiếc tạp dề, thấy được chờ mong và hạnh phúc mặt Tiểu Dương.

      “Hì hì, Sói hoang thích là tốt rồi.” Tiểu Dương nhìn hoa văn chiếc tạp dề mà mình làm, là con cừu trắng, ở dưới trời xanh mây trắng lo lắng ăn cỏ, bởi vì phải đeo tạp dề, cho nên dán hình Sói lớn vào đó, nếu muốn đem Sói hoang khâu vào rồi.

      Vệ Vũ mặc tạp dề, cột chắc dây, giúp Tiểu Dương mặc bộ tạp dề, ở sau eo trói cái nơ con bướm, mặc xong”trang phục tình nhân”, tất cả chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu học lớp học làm điểm tâm.

      “Hôm nay thầy Sói hoang dạy Tiểu Dương làm điểm tâm “ Hạnh Nhân khô” , rất đơn giản, Tiểu Dương chỉ cần làm theo có vấn đề gì.”

      “Oa! Em cực kì thích ăn bánh hạnh nhân đó! Tiệm bánh mì bán loại bánh đó là đắt, ràng bên trong chỉ có mấy miếng thôi àh.” Hạnh nhân mảnh ăn giòn giòn rất ngon , phối hợp uống cà phê hạnh phúc nhất rồi.

      “Này Tiểu Dương nhớ chăm chỉ học đó, sau này muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Chuyện quan trọng nhất, chớ đem phòng bếp Dương gia thiêu trụi là được rồi. . . . . . Nếu ba mẹ vợ tương lai của đau lòng. Vệ Vũ giới thiệu tài liệu, “ ra cách làm rất đơn giản, nhào bột mì, hạnh nhân giã , thay bằng đường phèn ăn mập, ba quả trứng, chuẩn bị chút dầu ăn. Tốt, bây giờ Tiểu Dương đập ba quả trứng tách lòng tráng, đem chia đều ba quả ra ba bát.”

      “Vâng ạ.” Trong lúc Tiểu Dương tách lòng trắng trứng, Vệ Vũ tăng nhiệt độ lò nướng, chờ tách xong, cho tất cả nguyên liệu làm bánh vào trong bát lớn.

      “Sau đó đem toàn bộ nguyên liệu quấy đều, Tiểu Dương tới nhìn xem.”

      Tiểu Dương nhận lấy bát sắt, dùng đũa quấy đều các nguyên liệu thuận chiều kim đồng hồ, cho đến khi bột nhuyễn. Vệ Vũ rửa sạch tay rồi với :

      “Đem thìa đặt lên bàn, khoảng cách được gần quá, chỗ này có năm khay nướng, mỗi khay có ba hàng mỗi hàng để được năm cái bánh đó.”

      Mỗi lần Tiểu Dương cho bột vào từng khay nướng, Vệ Vũ điểm dầu salad lên từng chiếc , đều đều để lên nguyên liệu. “ngón tay bao dầu khôgn bị dính bột mì.” Vệ Vũ thay Tiểu Dương giải thích.

      Dễ dàng , năm cái khay nướng được chuẩn bị đầy đủ, Vệ Vũ cởi bao tay, đem khay bánh bỏ vào trong lò nướng. “Tốt lắm, nướng 15 phút, là có thể ăn được rồi.” ra tiêu chuẩn bài tập là tới 200 độ, nướng bánh chừng mười phút, nhưng bây giờ cố ý làm trái hướng dẫn, cho rớt nhiệt độ, khiến bánh hạnh nhân cắt lát nướng lâu chút, dù thế nào nữa bọn cũng thừa thời gian mà.

      “Như vậy là được rồi sao? Giản đơn thế! Thầy giáo Sói hoang là lợi hại! Đợi nó được nướng chin là chúng ta có thể ăn sao?” muốn mang về nhà cho ba ăn!

      “Đúng đấy, đợi nó chín là có thể ăn, nhưng mà bây giờ, muốn làm lạo điểm tâm khác. . . . . .”

      “Ưhm. . . . . . Như vậy. . . . . . Kỳ quái đó. . . . . . A a. . .” Quần áo Tiểu Dương bị vứt tán loạn dưới sàn phòng bếp, thân thể trắng tuyết chỉ bao bọc bởi chiếc tạp dề, nửa người úp sấp bồn rửa phòng bếp, cánh tay vô lực chống đỡ tủ bát.

      “Ừ, tại bắt đầu”nhào bột mì”.” Vệ Vũ luốn hai tay vào bên trong tạp dề, nhàng xoa bóp. Lúc này bộ dáng Tiểu Dương rất mê người, hai hòn ngọc lấp dưới tạp dề như như , có hiệu quả hấp dẫn thị giác trí mạng, nửa dưới là cặp mông trắng nõn, thấp thoáng lộ ra những đường cong mê người, khiến Vệ Vũ cực kỳ hưng phấn.

      sớm nghĩ muốn thử ở phòng bếp chút rồi ! Tiểu Dương mặc tạp dề người, cảm giác giống như là vợ của vậy, hơn nữa nghe thấy tiếng rên rỉ thoải mái của , kích thích người an hem của ngẩng cao đầu.

      Nửa người Tiểu Dương giãy giụa khiến bờ mông cong cong nảy lên nảy xuống, Vệ Vũ nhanh chóng xoa bóp.” trắng mịn, phải xoa nắn tốt mới được.” Tay trái từ tạp dề rút ra, tinh tế vỗ lên mông cái, phát ra thanh vang dội!

      Pằng! Pằng! Pằng! nghe thấy thanh bị vỗ vào mông, Tiểu Dương vừa tức giận vừa xấu hổ, Sói hoang sao có thể đánh vào mông của ? Nhưng cảm giác này, cùng với Sói hoang bình thường khác nhau hoàn toàn, hai người ràng rất khác nhau, trêu đùa thô bạo như vậy, trở thành vị thuốc tinh thần, thúc đẩy tình dục.

      “A! A. . . . . . . . . Muốn. . . . .” Mặc dù bị đánh có đau chút, nhưng lại thích thích loại cảm giác bị ngược đãi này, biến thái, nhưng Tiểu Dương cố gắng đem cái mông vểnh lên cao, khiến vệ Vũ dễ dàng vỗ vỗ.

      “Tiếp đó là cán bột”" thấy Tiểu Dương bắt đầu hưởng thụ, Vệ Vũ ưỡn thẳng lưng, bừa bãi hoạt động ở đỉnh mật huyệt của Tiểu Dương. Dùng ngón tay tách hai mép tiểu huyệt của , sau đó đưa ngón trỏ vào, ra vào rất có tiết tấu.

      “A. . . . . . A. . . . . . Thoải mái. . . . . . Ừ. . . . . .” Dịch mật trơn trượt chay ra từ khe tiểu huyệt, khiến thân thể Tiểu Dương run rẩy ngừng, khi Vệ Vũ dùng ngón tay xoa nắn hạch Tiểu Dương rên rỉ càng phóng đãng hơnl phát ra thanh dâm mỹ!

      “A! A! Tốt. . . Thoải mái. . . . . . A a a a a a có con gián! ! ! Là con gián! !” Vốn đắm chìm trong tình , đột nhiên nhìn thấy con gián bồn rửa tay, thân thể tựa hồ bị dội cho thùng lớn nước đá, lập tức trở lại thực tại.

      “À? Cái gì?” Con gián ghê tởm, lúc nào xuất , cố tình chọn lúc này thân? Muốn chết sao?

      ( Aiz: nó cố tình phá đám đó…ta làm đoạn này đến mất hứng T_T)

      Vừa nhìn thấy con gián ghê tởm, Tiểu Dương muốn nữa, xoay người lại bắt đầu mặc quần áo.

      “Hừ! làm nữa, nhanh đánh con gián!” Thấy con gián liền thấy buồn nôn, có tâm tình học nữa…

      Vệ Vũ im lặng hỏi ông trời, tốt đẹp, cư nhiên bị con gián chết tiệt làm cho tan nát cõi lòng.

      Lúc này, lò nướng truyền ra tiếng “Ting”.

      “Oa! Hạnh nhân được rồi! Em muốn nhanh chóng mang về cho ba ăn.”

      Đáng ghét! nhất định phải đánh chết con gián kia tới hả giận thôi! Đều là nó! Hại ”Điểm tâm” hớp cũng ăn được, lãng phí “Hồng bồi khóa” ngày hôm nay.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :