1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sét đánh xuyên qua - Thục Khách ( c24) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 20:
      Edit: Nguyệt

      Mọi người ngờ tới chủ ý này, mặt lộ vẻ khen ngợi, nương hiểu chuyện.


      “Công tử cần nha hoàn, ” . đại thẩm dáng người mập mạp nhìn nàng lúc, bỗng nhiên vui vẻ : “Ây, công tử có để ý bộ dáng nàng ta có chút giống người. ”


      Công tử nhìn nàng có chút suy nghĩ: “Là có chút giống.”


      Giống đại mỹ nữ nào? Lôi Lôi bình tĩnh mỉm cười, xem, cẩu huyết đến đây!


      Quả nhiên, đại thẩm vòng quanh, lên kéo hai tay nàng xoay xoay mấy vòng, càng ngày càng hưng phấn : ” đúng là giống Tiểu Thuý nha hoàn trong phòng bếp của chúng ta ! ” *:)) :))*


      Lôi Lôi cuối cùng cũng nếm thử cảm giác sét đánh bên tai là thế nào, nụ cười cũng trở nên kỳ lạ : “Phải …. “


      “Nha đầu kia ra cũng là người tay chân lanh lợi, đáng tiến sớm rời trang lập ra đình. Nghĩ đến cũng sai, phòng bếp bên kia của chúng ta cũng cần giúp đỡ, bằng ngươi theo giúp . ” . Đại thẩm buông tay nàng: ” ra trông ngươi đẹp hơn nha đầu Tiểu Thuý chút. “


      Công tử nhìn đôi tay nàng: “Việc bên đó khá nặng, …”


      Rất xinh đẹp có gì tốt, người xinh đẹp đều là nữ phụ, nữ chính xuyên chủ yếu là cá tính ! Lôi Lôi tự mình an ủi, quyết định giữ hình tượng tốt bụng, lập tức đáp : “ có việc gì có việc gì, có thể.”


      Thấy nàng kiên trì, công tử đành đáp ứng: “ có việc gì cùng Hồng thẩm xuống phòng bếp hỗ trợ


      Lôi Lôi cúi đầu, thầm sợ hãi than, Tiểu Bạch – Tiểu Thúy – Hồng thẩm, cưới thêm lão bà tên Hoa nương, Bách Thắng sơn trang là đủ mọi màu sắc.


      Thoáng cái qua hai ngày…


      Mới sáng sớm, Lôi Lôi ngồi cạnh đống gỗ phát sầu, là đánh giá cao bản thân. , là đánh giá cao năng lực thân thể này. Tốt xấu trước kia sức khoẻ bản thân cũng tồi, nhưng cái thân thể này lại bị chiều chuộng . Uổng phí việc da thịt mịn màng nhưng khí lực lại lớn, làm sao có thể làm được loại công việc nặng nề này. Hơn nữa nàng cũng khồn biết dùng rìu , mới chẻ được lúc liền đau lưng, tay cũng đỏ, chẻ xong cũng hết ngày.


      Sơn trang này cũng ít nam nhân, cớ gì lại bắt nữ nhân yếu ớt chẻ củi, là.


      Thầm oán , nàng lại vung rìu. Hồng thẩm cầu trong buổi sáng phải chẻ củi xong. Mới ở đây được ngày, thể mới bẳt đầu làm đẫ để lại ấn tượng xấu.


      muốn nhịn đau tiếp tục chẻ, bỗng nhiên trước mắt nàng sáng ngời.


      Vẫn là màu áo lam bạch, nhìn qua có vẻ thanh nhàn tiêu sái nhưng lại quá mức già dặn. Gió thổi tóc dài, đôi vạt áo dài lúc lúc , tay trái cầm thanh trường đao màu đen.


      Mới đến ngày, Lôi Lôi tìm hiểu hết thông tin về “Tiểu Bạch”. Mẫu thân mất sớm, phụ thân Tiêu Nguyên năm năm trước bị Thương Quan Thu Nguyệt của Thiên Nguyệt Động ám toán, trúng độc bỏ mình. Mười chín tuổi trở thành thiếu chủ của Bách Thắng sơn trang. Có lẽ do trang phục thường ngày quá mức nghêm túc, lời hành động quá mức cẩn thận nên nàng nghĩ năm nay mới hai tư tuổi.


      Trong trang có rừng trúc lớn, mắt thấy công tử vào rừng, Lôi Lôi lấy lại tinh thần, lập tức bỏ rìu theo sau.


      Trong rừng người, công tử dừng bước.


      Lôi Lôi dám đến gần, xa xa nhìn lại.


      ra việc công tử luyện đao cũng khiến ít người ghen tị. Tiêu Tiêu Phượng Minh đao là môn voc cổ quái tuyệt học. có tâm pháp, cho ngươi xem bao nnhiêu lần cũng đừng có nghic học được nửa chiêu, người trong trang cũng sớm thành thói quen. Hành vi rình coi của Lôi Lôi trong mắt bọ họ nếu dùng ngôn ngữ đại gọi là “Lão thổ “*. Đương nhiên, mỗi người trong trang lúc mới vào khó tránh khỏi việc từng là « Lão Thổ » .

      *Lão thỏ: Chỉ những người có hành vi, tư tưởng theo kịp thời đại


      Sườn mặt hoàn mĩ có nửa phần cảm xúc. tay phải nắm chuôi đao, lẳng lặng đứng chỗ. Nhưng chính lúc này lại có luồng sát khí nhanh chóng lan rộng, thuý trúc xung quanh gió mà động, vạt áo lam bạch tung bay.


      Trong tiếng lá rụng xào xạc, ” Xoạt ” tiếng, cành trúc bỗng nhiên gãy xuống.


      Cùng lúc đó, trường đao tuốt khỏi vỏ mà xé gió, thanh như tiếng phượng ngâm.


      Lá trúc bay tan loạn.


      Xong chiêu, thân trúc bị đoạn thành mấy phần mà rơi xuống.


      Công tử nhíu mày, giống như vừa lòng lắm. suy tư lát, tiếp tục lặp lại chiêu này.


      Nguyên lai thế giới là có loại tuyệt thế thần công này ! Lôi Lôi sợ hãi than, linh cảm liền xoay người chạy về.


      Công tử còn chăm chú nghiên tập đao pháp, chợt thấy Lôi Lôi thở hổn hến ôm mấy thanh củi to chạy tới , lập tức thu đao, nghi hoặc nhìn nàng.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 21:
      Edit: Nguyệt

      Lôi Lôi đem đống củi gỗ đặt xuống đất, rũ rũ xiêm y rồi quanh hai vòng, ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt , tỏ vẻ nghiêm túc : ” Đao pháp của ngươi tốt lắm”

      Công tử bị nàng nhìn cho sợ hãi, gật đầu tỏ vẻ lễ phép.


      Lôi Lôi cười lạnh: “Chém tre trúc đơn giản, ngươi trong vòng chiêu có thể chẻ mỗi khúc gỗ này thành tám ? “. Nàng khoa tay múa chân : ” Ở đây có năm khúc gỗ, phải chẻ như vậy, dùng chiêu vừa rồi của ngươi. “


      Công tử giật mình, nhíu mày. Luyện đao pháp nhiều năm như vậy, chiêu này cũng chỉ cũng chỉ thực tre trúc, chiêu chém được năm mươi chín đoạn là nhanh nhất, đúng là biết dùng gỗ có thể đạt tới hiệu quả như vậy . Huống chi phương pháp của đối phương còn có hạn chế chặt chẽ như vậy. Muốn phát đầy đủ tiềm lực của bản thân, tỏ vẻ nguyện ý muốn thử, vì thế liền gật đầu : » Ta thử xem ».


      Lôi Lôi lui tới bên.


      Công tử ngưng thần quay đao, chợt ra tay.


      đường hồ quang* ngang trời đảo qua, tất cả khúc gỗ đều bay lên, ngay sau đó biến mất, chỉ có ánh đao loé sáng cùng nhân ảnh. thanh đao như hoá thành mười, thanh trong trẻo lại vang lên, hẳn là do tiếng đao chém vọng lại.


      *Hồ quang : Đường sáng hình cung


      “Lộp cộp “. Giữa trung, thanh va chạm của gỗ vang lên ngừng.


      Sau lát, thanh đao lại trở về như cũ, đặt xéo mặt đất, cũng xuất trước mặt, sợi tóc trước mặt vi loạn thần sắc lại cực kỳ bình tĩnh thoải mái như chưa có chuyện gì xảy ra.


      Củi gỗ đều rơi xuống.


      Công tử hiển nhiên đối với hiệu quả này coi như vừa lòng, nhìn Lôi Lôi : ” Tống cộng bốn mươi khúc” .


      Bốn mươi khúc đều nhau như , quá lợi hại ! Lôi Lôi vỗ tay, sợ hãi than: “Tiêu Tiêu Phượng Minh đao quả nhiên danh bất hư truyền! Danh bất hư truyền!”


      Công tử thu đao vào vỏ, có chút có lỗi: “Đống củi gỗ này…”


      có việc gì có việc gì, ta tới dọn!”


      “Làm phiền.”


      nhọc, nhọc, ngươi nhất định phải luyện tập tốt đấy!” Lôi Lôi luôn miệng, xoay người đem từng khúc gỗ được chẻ gộp thành chồng, ôm lấy rồi bỏ chạy.



      Nha đầu mới tới làm việc rất chịu khó, chỉ lúc là chẻ hết gỗ, lớn đều nhau, đảm bảo số lượng. Hồng thẩm gặp mọi người đều khoe, nhất thời mỹ danh Lôi Lôi truyền xa, ngay cả Triệu quản gia thấy nàng vẻ mặt cũng ôn hoà rất nhiều.


      Sáng sớm ngày thứ hai, công tử vừa mới đến chỗ luyện võ thấy Lôi Lôi đứng chờ, bên cạnh là sáu khúc gỗ.


      ” Ngươi có thể trong vòng chiêu, chẻ mỗi khúc gỗ này thành tám ? “


      “Ta thử xem.”


      Hơn khúc, nhiệm vụ có chút khó khăn hơn, rất có tính khiêu chiến. Công tử cảm thấy việc này rất có ích đối với việc luyện võ, vì thế do dự liền rút đao ra khỏi vỏ, nháy mắt chẻ hết số gỗ.


      ” Công phu tốt đao pháp tốt, có tiến bộ!”


      “Đống củi gỗ này…”


      “Ta đến ta đến, ngươi tiếp tục tập luyện.”


      “Làm phiền.” .


      Sáng sớm ngày thứ ba, Lôi Lôi cũng đứng chờ ở rừng trúc, bến cạnh có bảy khúc gỗ.


      Công tử vung đao, theo cầu chém thành năm mươi sáu khúc .


      là “Tiểu Bạch “, Lôi Lôi cười ha ha ôm củi rời .


      Ngày thứ tư, Lôi Lôi cùng tám khúc gỗ đứng chờ ở chỗ cũ.


      Tám khúc gỗ đáng nhẽ nên chẻ thành sáu mươi nhưng trong chiêu lại chỉ có thể chẻ thành năm tám khúc.


      Lôi Lôi cứ theo lẽ thường khen ngợi: “Tốt! Hảo đao pháp!”


      Khiêu chiến đến cực hạn, công tử đối với kết quả này được hài lòng lắm, hổ thẹn: “Chỉ có thể như thế, luôn chậm.”


      sao sao, ” Lôi Lôi xua tay, cổ vũ , ” Được như vậy là tốt lắm rồi, về sau luyện tập nhiều thêm, tranh thủ trong chiêu sáu tư khúc!”

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 22
      Edit: Nhược Nhi

      Beta: Nguyệt



      Công tử cũng rất bất an, nghĩ đến vì chính mình luyện đao pháp, nàng ta ngại cực khổ đến thu thập tàn cục, vì thế quyết tâm tập luyện tốt, cố gắng thử lại: “Ta thử lại xem sao.”


      chờ lôi lôi phản ứng, mặt đất đầu gỗ lại bay lên, trước mắt hàn quang lòe lòe, cả người hề động nhưng chuôi đao lại giống như có sinh mệnh , ở trung tung bay vũ động, vụn gỗ bay đầy trời.


      Đảo mắt, nửa phần củi gỗ chẻ xong.


      “Đừng ——” thấy định tiếp tục, Lôi Lôi hoảng nhào ra ôm lấy tay , “Đừng, đừng chẻ! Chẻ nữa thể đốt được!”


      Công tử cảm thấy lạ: “Đốt?”


      Lôi Lôi buông ra , xoay người thập này may mắn còn tồn tại củi gỗ, thầm oán: “Ngươi nha ngươi đó, muốn chẻ nữa với ta, ta đem đến cho ngươi mấy khúc nữa. Xem xem, chẻ thành như vậy còn có thể dùng để đốt lửa sao!”


      Công tử cuối cùng phát điều đúng, mặt tối sầm: “ tưởng ta là người chẻ củi sao?”


      Lôi Lôi tự giác biết mình lỡ, đứng thẳng dậy, hai tay giơ củi gỗ lên, giải thích: “Dù sao ngươi cũng muốn luyện đao pháp, nếu chỉ luyện rất đáng tiếc!”


      Công tử nắm chặt bảo đao tiến lên hai bước, lạnh lùng : “ cho rằng ta dùng Phượng Minh đao để đốn củi?”


      Nghĩ đến người này muốn làm thịt mình, Lôi Lôi sợ tới mức ném cả củi , lui hai bước, buông tay: “Đốn củi cái gì, ta đương nhiên là muốn giúp ngươi luyện đao , bất quá ngươi luyện xong rồi, đống củi này cũng thể lãng phí, ta chỉ thuận tiện đưa cho phòng bếp dùng mà thôi, là thuận tiện.”


      Công tử lại tiến lên hai bước, trong thanh có cơn tức: “Đao là vũ khí,làm sao có thể để chẻ củi!”


      Lôi Lôi tái mặt lui về phía sau hai bước, phản bác: “Đao còn có thể thái rau giết gà, tại sao lại thể đốn củi?”


      Công tử giận dữ, lại biết phản bác như thế nào, nửa ngày mới : “Tiêu gia Phượng Minh đao là dùng vào việc chính nghĩa, trừ ác phục thiện, danh dương thiên hạ, giết vô số ác nhân, há có thể cho ngươi chà đạp như vậy!”


      Lôi Lôi vẫn kiên trì quan điểm của mình: “Ngươi biết thế nà là chà đạp, trừ ác phục thiện là tốt, dùng để chẻ củi cũng là việc tốt. Ngươi xem, muốn ta chẻ hết đống này cũng phải mất cả ngày trời mới xong, ngươi cũng chỉ cần nhấc tay cái, cũng chỉ tốn chút ít sức của ngươi, nhân tiện lúc ngươi luyện đao, phòng bếp cũng có củi dùng ngày, nhất cử lưỡng tiện!” Nuốt nuốt nước miếng, nàng lại mềm giọng an ủi: “Dù sao ngươi chẻ củi cũng là chém trúc, kia phải giống nhau sao?”


      “Giống nhau như thế nào?” Công tử tức giận.


      “Đều là chém, có cái gì giống… ” phát thần sắc của càng ngày càng đúng, Lôi Lôi liền ngậm miệng, tựa hồ hiểu được chút, “Ngươi nếu là sợ làm hỏng bảo đao, lần sau ta tìm đem đồ mài dao đến cho ngươi dùng.”


      “Ngươi!” Công tử liền bước lên hai bước.


      Tất cả bè lũ phản động đều là hổ giấy*! Lôi Lôi hề lui về phía sau, để sau này sống thuận lợi, tính dùng tài ăn thuyết phục : “Kỳ Trang Lý phân công thực ổn lắm, trong nhà nhiều người luyện võ như vậy, cố tình bảo người có võ công chẻ củi, quả thực là lãng phí nhân tài lãng phí thời gian, học võ công làm cái gì, muốn dùng cái gì dùng thôi!”


      * câu nổi tiếng của chủ tịch Mao Trạch Đông


      “Võ công đều phải là dùng để đốn củi!”


      “Đương nhiên, võ công đương nhiên chỉ dùng để đến hành hiệp trượng nghĩa , nhưng ngươi biết là dùng võ công đốn củi cũng là cách sao? Có thể tiết kiệm thời gian, lại có thể thuận tiện luyện công…”


      Công tử mặt đen như than, cực lực khống chế ý muốn bóp chết nàng, thu đao vào vỏ, xoay người bước .


      Lôi Lôi ngồi xổm xuống, tiếp tục nhặt củi lên.


      Ngày thứ năm, công tử cứ theo lẽ thường vào rừng trúc, gặp Lôi Lôi lại chờ ở đằng kia. lập tức đen mặt, xoay người bước .


      “Đừng a” Lôi Lôi xông lên ngăn lại, “Ta suy nghĩ cẩn thận rồi, học cái gì cái đó, ta hiểu được tâm tình của ngươi, đao của ngươi là thần thánh, dùng để trừ ác phục thiện, thể đốn củi, ngươi xem, ta hôm nay mang gỗ đến.”


      Công tử xoay mặt nhìn xem quả thực có, thần sắc hơi giãn ra.


      Lôi Lôi cố ý cải thiện quan hệ, chỉ vào Phượng Minh đao tay , khen ngợi: “Hảo đao!”


      Vốn là hảo đao, công tử gật đầu.


      Lôi Lôi sờ sờ thân đao: “Gia truyền?”

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 23
      Edit: Nhược Nhi

      Beta: Nguyệt

      Lôi Lôi sờ sờ thân đao: “Tổ truyền ?”


      Công tử gật đầu.


      “Dùng lâu như vậy, có bị cùn ?”


      “…”


      mòn?”


      “…”


      Công tử nghĩ nghĩ, sắp xếp lại câu chữ, giải thích: “Trong vòng lực khống chế, tự nhiên ngại.”


      Đại hiệp thần binh lợi khí quả nhiên là cần bảo dưỡng , dùng mấy trăm thế hệ cũng có vấn đề gì, ai kim cương là tốt nhất? Lôi Lôi chụp tay lại sợ hãi than: “Hảo đao! Hảo đao! Đao pháp của ngươi tốt như vậy, có thể hay dạy ta mấy chiêu?”


      Công tử thấy nàng hiếu học, cũng suy nghĩ gì khác, liền suy tư, dựa vào chỉ ra vài điểm đề nghị: “Đao giả, trầm ổn cương mãnh, trọng ở kình lực, nữ tử bản tính nhu nhược, người học đao pháp rất hiếm, vẫn nên học kiếm tốt hơn.”


      cần, ta cần học hết, học mấy chiêu là được.”


      “Mấy chiêu?” Công tử dự cảm có điềm xấu.


      “Chính là mấy chiêu ngươi dùng để đốn củi đó… ” Lôi Lôi giải thích, “Đao của ngươi dùng để đốn củi, ta có thể học rồi tự mình chẻ. Dù sao đao của ta cũng thần thánh như vậy, sau này ngươi chuyên tâm chém người, ta chuyên môn đốn củi, như vậy lại mau, hiệu suất lại cao, cũng lao lực nhiều.”


      Công tử ngạc nhiên, dần dần đen mặt, hừ tiếng muốn .


      Lôi Lôi hoảng giữ chặt : “Có võ công dùng, lại dùng rìu chậm rãi bổ, ngươi biết cực khổ ra sao đâu?”


      “Buông tay.” Thanh kiềm nén.


      Hôm nay gỗ còn chưa được chẻ, Lôi Lôi thẳng: “Luyện thêm hai đao nữa thôi…”


      “Buông tay!”


      “Tiểu Bạch à Tiểu Bạch, ta chẻ nổi, ngươi giúp ta luyện thêm hai chiêu nữa .”


      Công tử rốt cục mất tính nhẫn nại, tức giận đến vung tay bỏ .


      Sau lưng truyền đến Lôi Lôi tiếng kêu: “Này này, ngươi hôm nay chẻ, giữa trưa có cơm để ăn đâu!” .


      Công tử tức giận! Giống như phát được bí mật kinh thiên, những hạ nhân lén thông báo cho nhau, sau đó từng người từng người đều cố ý ngang qua cửa phòng, mỗi người đều muốn thấy bộ dạng tức giận của công tử, công tử thuở gia giáo nghiêm khắc, hơn nữa Tiêu Tiêu Phượng Minh đao tâm pháp vốn là cầu trầm ổn có thể tự chế, giới mạnh mẽ, bởi vậy mới có thể luyện thành được, ngay cả tức giận, chút cũng lộ ra trước mặt người khác, bởi vậy mọi người đều tò mò, đến tột cùng là ai có bản lĩnh làm cho công tử phát hỏa lớn như vậy?


      Rất nhanh mọi người liền hiểu được , cơm trưa ở Bách Thắng sơn trang hôm nay ước chừng muộn nửa canh giờ.


      Bởi vì vừa nãy quá tức giận, bây giờ nhìn Hồng thẩm cùng Lôi Lôi đứng trước mặt, công tử ngược lại so với người khác có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.


      Nhà bếp nấu lại có củi, Hồng thẩm vẻ mặt oan ức cùng tự trách: “Hôm nay cơm làm nửa mới phát có củi, may mắn Ngũ Thuận kịp thời làm giúp, nếu toàn trang cao thấp đúng là phải chịu đói rồi.” Thở dài, nhìn Lôi Lôi: “Nha đầu kia ngày thường tế da nộn thịt* như vậy, sức lại , căn bản là chẻ nổi củi, vẫn là nên sắp xếp nơi khác trợ giúp, chuyện ở nhà bếp nàng làm được đâu.”

      *Tế da nộn thịt: Chỉ những người được chăm sóc cẩn thận, da dẻ trắng treo mịn màng

      Lôi Lôi giải thích : “ ra là những việc tốn sức ta chưa từng làm qua, hơn nữa đốn củi quá khó khăn, rất dễ bị thương, thích hợp với ta.”


      Cái gì là “rất dễ bị thương”?! ,là vì có người giúp liền chẻ được! Công tử khóe miệng co rúm, hoàn toàn quên lúc trước còn vì việc này mà phát hỏa.


      Hồng thẩm nghe vậy cười : “Sớm nên nghĩ đến, ngày thường ngươi chắc rất được chiều chuộng, vừa thấy chính là thấy nương nên hưởng phúc, làm sao như chúng ta làm việc nặng này, có tâm là được rồi.” Xoa xoa tay nàng, hòa ái : “Xem , tay trắng mịn như vậy, vẫn là nghỉ cho khỏe .”


      Lôi Lôi .


      Công tử nhíu mày: “Quên , an tâm ở lại đây, những chuyện khác đều có người làm rồi.”


      Thân là nữ tử xuyên , Lôi Lôi làm sao cam tâm tài hoa bị mai : “Ta tuy rằng còn đốn củi, nhưng ta nấu ăn!”


      Lời vừa ra, công tử cùng Hồng thẩm hoài nghi: “?”


      Lôi Lôi rất muốn bộc lộ tài năng, nhanh biểu tranh thủ cơ hội: “Ta trước kia có học qua nấu ăn, hương vị hẳn là sai, hơn nữa ta làm đồ ăn cho các ngươi khẳng định các ngươi chưa từng ăn qua.”


      ra là nhân tài đầu quân nhầm chỗ. Hai người liền hiểu ra.


      Hồng thẩm phản đối, công tử gật đầu đồng ý.


      Ngày thứ hai, Lôi Lôi chính thức thăng cấp thành đầu bếp nữ của Bách Thắng sơn trang, tay trái cầm thức ăn tay phải cầm dao, bên hông buộc cái tạp dề lớn, trông rất khí phách.


      “Thứ này dùng như thế nào?”


      “Ngươi biết?” Hồng thẩm bị dọa nhảy dựng.


      “Quên quên , ta thứ cần này.”





      “Cơm vậy có thể ăn được ?” Hồng thẩm lo lắng, “Hấp như vậy có đúng …”


      “Có thể, có thể, cần cái kia.”


      “…”


      “Ai da là hồ đồ, lửa chút! đúng đúng, thêm củi thêm củi…”


      “Đây là cái gì?”


      “Ta làm điểm tâm.”


      “…”

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 24:

      Edit: Nguyệt


      “Nhiều hạt tiêu quá”. Hồng thẩm nhịn được ho khan, hai mắt rơi lệ.

      “A, phải là bột ớt à?”


      “ Bột ớt cũng nhiều, công tử ăn bột ớt, khụ khụ….”


      Mọi người trong bếp ho phát nghẹn.


      Cuối cùng, toàn bộ người trong trang đợi ước chừng ngày mới được ăn cơm trưa – mỗi bàn chậu cơm rắn đến mức có thể dùng cơm ném chết chim ; trong mâm đủ mọi màu sắc, nhìn ra nghuyên liệu đồ ăn, còn có đĩa điểm tâm đen sì, sặc mùi hạt tiêu.


      Mọi người lấy đũa gảy vài cái, cố lấy can đảm ăn miếng. Ngồi yên lặng lúc liền tá hoả chạy trốn.


      Lôi Lôi tự mình ngồi xuống, gắp miếng đưa đến miệng. Ăn được hai lần nàng vội vàng nhổ ra rồi chùi chùi miệng, mặt đổi sắc phân tích : « Thực ra vài món này vốn là rất ngon, chủ yếu là ta quen dùng đồ làm bếp của các ngươi nên có điểm ngượng tay. Lần đầu tiên khó tránh khỏi sai sót, dùng nhiều quen tay là ổn thôi. »


      Ổn thôi? Mắt ai nấy đều xanh lét.


      Ngoài cửa có người hồi bẩm, đồ ăn công tử còn nguyên trả về.


      Lôi Lôi đứng dậy buộc tạp dề: « Ta làm cơm chiều cho mọi người «


      Triệu quản gia cố gắng nuốt miếng cơm xuống, nghe nàng vậy râu tóc dựng đứng,lập tức buống bát quên : « nương cần phí sức, vẫn là để cho Hồng nương làm »


      có việc gì có việc gì, ta tình nguyện.”


      Mọi người trắng mặt.


      Hồng thẩm chạy lên giữ chặt nàng : « nương có lòng là được. Việc này vất vả, vẫn nên để cho chúng ta làm , có ai trách ngươi đâu. ». xong, nàng ra sức nháy mắt với mọi người : « Có phải hay ? »


      Mọi người đồng lòng gật đầu


      Lôi Lôi nghiêm mặt : « Như vậy sao được ? »


      « Tại sao lại được ! Mọi người đều biết ngươi là người có lòng , » Hồng thẩm cởi tạp dề của nàng ra, cùng nha đầu nhóm lửa đẩy nàng ra ngoài cửa « Thât ra phòng bếp vốn nhiều người, có hai người chúng ta là đủ rồi, mấy việc nặng này sao có thể để ngươi làm. Khi nào rảnh ngươi có thể dạo qua đây, trò chuyện với chúng ta là tốt rồi. »


      Cảm thấy bữa cơm này thể được tay nghề, Lôi Lôi hai tay nắm khung cửa giãy dụa : « Nhưng ta còn có thể….. »


      Mọi người muốn nghe câu sau, ba chân bốn cẳng đẩy nàng : « thôi thôi »


      « Này này, ta chỉ quen dùng đồ làm bếp ở đây, » Lôi Lôi cực kỳ tình nguyện bị đẩy ra ngoài cửa, miệng hô ta : « Để ta làm thêm vài lần, ta tin chắc làm ra vài món mỹ vị……các ngươi chưa từng nếm qua ! »


      Vài món mỹ vị ? Mọi người tin chắc việc này còn lâu mới xảy ra, lại có đủ dũng khí lấy mình ra làm vật thí nghiệm, liền cài chặt then cửa.


      Thấy nàng sống chết chịu , Hồng thẩm đột nhiên linh cảm : « bằng ngươi sang bên công tử, xem công tử có cần ngươi hầu hạ ? »


      Hầu hạ “Tiểu Bạch” ? Lôi Lôi quả nhiên cần cứng đầu nữa : « sang bên kia…..Được rồi. ». Nàng vừa xoay người hai bước liền dừng lại : « Các ngươi nếu còn có việc gì, nhớ bảo ta đến giúp ! »


      Tất cả mọi người nhàng thở ra: “Nhất định, nhất định.” .


      Chịu huẩn luyện nghiêm khắc từ bé nên đây phải lần đâu tiên công tử bị đói, trong lòng đoán ra chín mười, suy nghĩ chỉ có nữ nhân kia mới làm cho nhiều người tức giân như vậy nên vì phòng bếp bên này mà hoà giải,nào biết vừa mới ra người cửa đãthấy Lôi Lôi bị nhóm người từ trong nhà ăn đẩy ra.


      Khóe miệng nhếch nhếch lên, xoay người trở về .


      “Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!” Tiếng kêu vang lên từ phía sau.


      Công tử cảm thấy thực bất đắc dĩ ; người này khác xa với những gi được giáo dục từ . Bách Thắng sơn trang đại danh truyền xa, người giang hồ thấy ai tôn kính xưng tiếng Tiêu trang chủ hoặc Tiêu công tử, nay lại bị nương goi cái tên Tiểu Bạch biết từ đâu tới.


      Dừng lại, ngiêng mặt nhìn nàng .


      Lôi Lôi : « Là thế này, phòng bếp bọn họ thiều người. »


      Công tử gì. Như thế nào mà gọi là thiếu người ? Tí nữ kiểu gì Hồng thẩm cũng đến đây xin người.


      Lôi Lôi vui sướng: “Bọn họ để cho ta tới hầu hạ ngươi.”


      Nhìn thấy nàng làm việc có phần sợ hãi, công tử làm sao dám để nàng hầu hạ : « cần, an tâm ngồi yên . »

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :