1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sét đánh xuyên qua - Thục Khách ( c24) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 15:
      Edit: Nhược Nhi

      Beta: Nguyệt

      Tiên sinh gật đầu: “Hoa gia đương nhiên bi thống, nhưng bất đắc dĩ nguyên là nhà mình dùng người nghiêm, nên cũng dám so đo, nhưng ra Tiêu công tử tự giác trách nhiệm nam tử, dù chưa từng gặp qua Hoa nương, nhưng thủy chung là bái thiên địa, bởi vậy hai tháng trước liền phái người ra ngoài tìm tung tích của nha hoàn kia, cuối cùng cũng có tin tức.” Cố ý dừng dừng: “Mấy ngày trước đây đồng nghiệp trong ma giáo của ta xuống núi, đúng lúc là Tiêu công tử ngang qua, thuận tiện ra tay thu thập .”


      Mọi người đều khen ngợi.


      Thành công tới khiến mọi người hứng trí, tiên sinh chậm rãi : “Việc này tuy tìm được nha hoàn kia để hỏi ràng, mới biết chi tiết, để người ngoài còn hồ đồ suy đoán lung tung.”


      Mọi người đều gật đầu.


      Lôi Lôi cũng hiểu được mà kinh ngạc. Giết người giống trò đùa, của hồi môn nha hoàn giết chủ nhân nhất định phải có chỗ tốt gì mới đúng, nếu chủ yếu là châm ngòi quan hệ hai nhà làm như thế này hiển nhiên đủ sạch .


      Chợt nghe tiếng thước gõ vang.

      Tiên sinh lại đem chú ý của mọi người dẫn trở về: “Việc này sớm truyền ra, chính các ngươi biết thôi, kế tiếp lão phu muốn đến kiện khác, hắc hắc, so với cái này càng thêm huyền diệu!” .


      Mọi người vội hỏi: “Chuyện gì?”


      “Chính là phụ cận Cổ Ngôn thôn phát sinh kiện kì lạ, ” tiên sinh thần bí, “Đêm qua sau canh ba, Cổ Ngôn thôn Lục tú tài xuất ngoại, khi trở về muộn chút, nhưng lại bị nư quỷ bò lên!”


      Cổ Ngôn thôn? Áo trắng nữ quỷ? Lôi Lôi lập tức cúi đầu, lần kể này cảnh vật sao quen thuộc?


      Quỷ thần là việc xưa nay mọi người bàn tán, say sưa nghe hoài chán trong lời , mọi người hứng thú chỉ có tăng có giảm: “Nữ quỷ kia có hình dáng như thế nào?”


      Tiên sinh nghiêm túc: “Nghe nữ quỷ thân áo trắng, có cái lưỡi rất dài ước chừng có thước!”


      Mọi người sợ hãi than.


      Tiên sinh đột nhiên phóng thấp giọng cười , “Chư vị đoán xem tiếp theo như thế nào, lục tú tài sau khi tỉnh lại phát chính mình ngã vào bên đường, người xiêm y lại thấy, trở về liền sinh bệnh, đến nay vẫn còn nằm ở nhà.”


      “Hay là bị kia nữ quỷ khinh bạc, hút tinh khí rồi?”


      “…”


      Nửa đêm nữ quỷ chặn đường, hấp thụ tinh khí thanh niên nam tử, là cỡ nào ướt át kích thích , mọi người đều nghị luận rất sôi nổi. Bên này bàn mọi người bao gồm công tử ở, đều thẳng tắp nhìn Lôi Lôi, người nàng chính là mặc y phục kiểu nam, bình thường tú tài thường mặc áo dài màu làm —— đương nhiên, tất cả mọi người biết nàng phải là quỷ, nhưng có thể hay khinh bạc nam nhân cũng có thể chừng, rất khó a~ .

      Lôi Lôi yên lặng ăn cơm.


      Cái gì mà lấy dương bổ , lão nương khinh bạc , bằng khinh bạc “Tiểu Bạch” a~ !


      Đêm nặng nề, ngoài cửa sổ ồn ào náo động thanh của những quán bên đường.


      Lôi Lôi tắm rửa sau cùng, ở trước gương soi hồi lâu, mới an tâm nằm giường, bởi vì buổi chiều nghỉ ngơi quá nhiều, chậm chạp khó có thể vào giấc ngủ, thể tưởng được “Tiểu Bạch” thân phận đặc biệt như vậy, vừa đến giang hồ liền đánh lên đại nhân vật.

      Lôi Lôi nghĩ. Bị sét đanh xuyên vào này, mà này vận khí cũng phải bình thường, “Xuân Hoa” người này đến tột cùng là có thân phận gì, tướng mạo cũng kém, dùng cũng tốt lắm. Nghĩ đến lúc ở tửu lâu nghe được những chuyện đó, nàng trong lòng chấn động, tiếp theo lại phủ định, nếu bái đường vị tân nương tử đó và nha hoàn kia chắc hẳn là ít người gặp qua, nếu mình là nha hoàn kia, bọn họ nên nhận ra đến mới đúng, xem ra mình nhất định là người vô danh .


      suy nghĩ, dưới lầu đột nhiên có tiếng ồn, tiếp theo ánh lửa đột nhiên được châm lên, tiếng ngựa hí vang.


      “Dường như là nơi này!”


      “Mau, đem khách điếm bao vây lại tất cả cho ta!”


      Lôi Lôi cả kinh xoay người ngồi dậy, nhảy xuống giường chạy đến cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy dưới lầu có vô số cây đuốc, rất nhiều người mang đao kiếm vây quanh khách điếm, người trang phục khác biệt lắm, đều là cấm vệ quân, thần sắc hoặc là khẩn trương hoặc là phẫn nộ, cầm đầu là hai người phá lệ bắt mắt, trong đó nam nhân trung niên cao lớn tầm bốn mươi .


      Những người này là ai? Lôi Lôi cảm thấy kỳ quái, lão chủ quán kinh hoảng chạy đến: “Chư vị có việc gì sao?”

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 16:
      Edit: Nguyệt

      Người đàn ông trung niên kia : “Vừa mới có người đến ám sát Ôn chưởng môn của Tây Sa phái chúng ta, nay trúng trưởng của chưởng môn. Chúng ta thấy chạy theo hướng này, sợ là trốn ở khách điếm nên muốn điều tra chút.”


      Lão bản đen mặt: “Ai có lá gan lớn như vậy, dám ám sát Ôn chưởng môn?”


      Người nọ cười lạnh: “Trừ bỏ phái Nam Hải còn có ai, chúng ta muốn bặt sống, bọn còn đứng lý luận trước mặt Hà minh chủ!”


      Lão bản chần chờ.


      “Lão nhân gia ngươi cần lo lắng , ta chờ tự có chừng mực, quấy phá công việc của ngươi!” Người bên cạnh còn lại tiến lên an ủi, trang phục cùng những người khác cũng giống nhau, thanh lại thập phần dễ nghe, đúng là giọng nữ. Lôi Lôi híp mắt nhìn lại, dung mạo xinh đẹp


      Lão bản nhàng thở ra: “Vâng vâng, mời hai vị.”


      Người đàn ông trung niên chếch mặt phân phó: “Đều vào tìm cho ta!”


      ra phái Nam Hải có người ám sát chưởng môn Tây Sa phái. Phỏng chừng chưa xong việc còn bị Ôn chưởng môn đả thương, nay người Tây Sa phái muốn tới điều tra thích khách. Lôi Lôi quan tâm lắm về ân oán của hai phái lúc đó. Sau khi hiểu , nàng liền xoay người ngủ tiếp, nào biết mới nằm được lúc trước giường xuất nam nhân vận hắc y!


      Nàng lập tức che miệng lại, gần như muốn thét chói tai.


      Người này vào đây bằng cách nào! .


      Khuôn mặt lãnh tuấn, vóc dáng hơn hai mươi tuổi , lông mày nhíu chặt , hai mắt nhắm nghiền, hình như hôn mê, tay còn nắm thanh trường kiếm. Lôi Lôi thử thăm dò đến gần, phát bên môi có vết máu.


      Căn bản cần hỏi nhiều, người này nhất định là tên thích khách bị đả thương.


      Quan trọng hơn, thích khách là mĩ nam!


      Lôi Lôi cần nghĩ ngợi, quyết định làm mỹ nữ cứu hùng. Nàng cúi người dìu , chuẩn bị đưa người lên giường. Nào biết vừa xoay người thanh trường kiếm đặt ngay bên cổ.


      “Cấm nhúc nhích!” Thanh lạnh lùng. đứng ở trước mặt nàng, ánh mắt sắc bén.


      ra chưa ngất, xem ra là còn cơ hội biểu diễn màn mỹ nhân cứu hùng. Lôi Lôi thất vọng, hơn nữa do bị hàn khí của thanh kiếm kia kích thích, nàng giơ hai tay lên: “Chuyện gì cũng từ từ, đâu có đó… ra ta là định cứu ngươi, ngươi xem bọn lục soát như vậy, chúng ta trước tìm cách đưa ngươi trốn , ngươi xem thế nào?”


      Mĩ nam hiển nhiên tin nàng tốt như vậy, khẽ hừ tiếng, mũi kiếm chỉ nàng: “Lên giường!”


      Nhìn xem, giờ bị mĩ nam buộc lên giường. Lôi Lôi im lặng nằm xuống.


      Mĩ nam cởi giày theo lên , bắt đầu cởi áo.


      đây là… Trong khi Lôi Lôi khẩn trương, trong đầu có ý nghĩ kỳ quái mỹ nam cởi hết áo, ngực trần lộ ra con ấn màu tím than. nhanh chóng lấy từ trong người ra cái bình ngọc , lấy tay quệt chút thuốc mỡ màu trắng rồi bôi trước con ấn. Xong việc liền thu chai bỏ vào trong người .


      Ngoài cửa tiếng bước hân lẫn lộn ngày càng gần, hình như Triệu quản gia và bọn họ chuyện với nhau.


      Mặc lại quần áo, che khuất gương mặt tú sắc , mĩ nam lúc này mới dựa vào giường , hai mặt nhắm hờ, trán có chút mồ hôi.


      Mất cơ hội biểu diễn màn cứu “mỹ nhân”, Lôi Lôi chỉ có thể quan tâm: “Muốn dùng nội lực chữa thương ? Ngươi yên tâm, ta với bọn họ.”


      Mĩ nam lập tức trợn mắt, trở lại vẻ lạnh lùng : “Ít nhảm!”


      biết tốt xấu, lão nương là muốn cứu ngươi! Lôi Lôi cũng nổi giận, lên tiếng.


      Tiếng bước chân đến gần.


      “Có người , có người !” Ngoài cửa có tiếng vang.


      Nhìn mĩ nam bên cạnh, Lôi Lôi đứng dậy định xuống lại bị kéo cổ tay lại, ép xuống giường.


      “Dám nhiều câu, ta giết .” Thanh uy hiếp của vang bên tai.


      thể động đậy, Lôi Lôi đành phải im lặng. Chủ động cứu người là lẽ tất nhiên, bị buộc cứu người cảm giác khác lạ. Nàng ác ý nghĩ, cho mở cửa, bọn họ xông đến bắt ngươi làm thịt là tốt nhất!


      Hồi lâu thấy trả lời, người bên ngoài mât kiên nhẫn.


      “Vào xem.”Giọng của người đàn ông trung niên.


      ổn.” Là giọng của công tử.


      “Tiêu công tử chẳng lẽ là che chở người phái Nam Hải?” Tiếng cười lạnh.


      “Hác thúc!” Thấy lỡ, nữ tử liền ngăn căn: ”Ta nghĩ Tiêu công tử vậy là có đạo lý.”


      “Ngươi còn hộ cho teen Lãnh Thánh kia, mới vừa rồi thiếu chút nữa giết cha ngươi!”

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 17:
      Edit: Nguyệt

      “Hác thúc!” Người nọ ai oán .


      ra nương này là con của Ôn chưởng môn – Tây Sa phái. Vậy Lãnh Thánh là ai? Lôi Lôi nhìn mỹ nam, mặt chút thay đổi.


      “Bách Thắng sơn trang luôn làm việc ngay thẳng.”, công tử thản nhiên . “Hác đại hiệp ngay cả của ta phòng của ta cũng kiểm tra nhưng có người, chỉ là có nương ở gian phòng đó, các vị nếu muôn nhất quyết vào tại hạ cũng tiện ngăn trở.”


      Hác đại hiệp quả nhiên .


      Ôn nương bỗng nhiên : “Tiêu công tử, điều chúng ta băn khoăn là mọi người ở đây gọi cửa nửa ngày nhưng bên trong hề động tĩnh, rất kỳ quái, Nếu Hác thúc lo lắng , ta vào xem.”


      “Cũng tốt, hai người các ngươi cùng nương vào.”


      “Vâng.” .


      Cửa nháy mặt bị đá văng, thanh kiếm vừa đặt cổ chuyển qua lưng nàng.


      chuyện cẩn thận.”. cúi đầu cảnh cáo


      Lôi Lôi xem thường, thở phì phì xốc màn lên , dụi mắt, làm ra vẻ vừa tỉnh ngủ: “Ai vậy!”


      Nhìn cận mặt quả thực Ôn ngương rất đẹp. Y phục đen trắng đan xen mặc người chỉ toả ra khí chất văn tĩnh mà ngược lại còn vẻ cao ngạo.” ngương cần sợ hãi, chúng ta chỉ xem qua rồi ngay.” ,giọng rất nhàng. Nàng đến gần giường, mỉm cười hướng Lôi Lôi: “Vừa nãy có thích khách, nơi này xảy ra chuyện gì ?”


      Lôi Lôi lắc đầu: “ có việc gì.”


      Phòng rất đơn giản, ngược lại hai nữ đệ tử đều lục soát xung quanh, ngay cả ngăn tủ cũng bỏ qua.


      có thu hoạnh gì, Ôn nương bộ dáng như nhàng thở ra. Nàng nhìn Lôi Lôi muôn chuyện, ai ngờ trong lúc cúi đầu lại nhìn xuống giường, nhất thời cũng thay đổi sắc mặt.


      Hỏng! Lôi Lôi kinh hãi.


      Dưới gầm giường lại lộ ra nửa đôi giày, hiển nhiên là giày nam nhân.


      Trong lòng bàn tay bắt đầu thấm ra mồ hôi lạnh, Lôi Lôi vẻ mặt hoảng sợ nhìn Ôn nương, thầm kêu khổ. Xong rồi, chuyện chứa chấp thích khách nếu bị vạch trần người mất mạng đầu tiên chính là ta, chết tay mĩ nam!


      tưởng được việc xảy ra.


      Ôn nương nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nhìn hai vị nữ đệ tử kia rồi mặt biến sắc chuyển người, làm như vô tình đá chiếc giày vào: “Nếu có việc gì, ta quấy rầy nương nghỉ tạm . Chúng ta thôi.”


      Hai vị nữ đệ tử theo xuất môn.


      “Quả thực có?” Hác đại hiệp hoài nghi, hiển nhiên cũng tin Ôn nương.


      có.” Hai vị nữ đệ tử cùng kêu lên.


      “Như thế, đắc tội . Hác mỗ là người lỗ mãng, Tiêu công tử xin đừng trách.”


      cần khách khí, xin chuyển lời hỏi thăm của tại hạ đến Ôn chưởng môn”, thanh của công tử.


      qua lại vài câu, Hác đại hiệp liền mang mọi người rời .


      Ây, đay là chuyện gì, cư nhiên có viện gì? Lôi Lôi hơn nửa ngày mới hoàn hồn, trong lòng hiểu được phân nửa. Ôn nương cùng mĩ nam…..Có cái muội a, có ái muội! Mĩ nam ám sát Ôn chưởng môn, lại được con cừu nhân cứu. Cấu huyết, thực cẩu huyết a!


      Dưới lầu ánh lửa lụi dần.


      Lôi Lôi quay đầu: “Ngươi chính là Lãnh Thánh ?”


      Mĩ nam đáp, xuống giường đến bên cửa sổ, nháy mắt liền biến mất.


      Lôi Lôi càng gì, tốt xấu lão nương cứu ngươi mạng, ngươi ít nhất cũng nên câu “Đại ân lời nào cảm tạ hết được” tỏ vẻ chút . Người bộ dáng đẹp trai mà lại thích tỏ vẻ lạnh lùng!


      “Lãnh Thánh là ai?” Ngày thứ hai trong lúc ăn điểm tâm , Lôi Lôi hỏi công tử.


      “Chưởng môn mới của phái Nam Hải.”


      “Nghe tối hôm qua phái Nam Hải có người ám sát Tây Sa phái ôn chưởng môn, là ?”


      Công tử liếc nhìn nàng cái, lời nào.a

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 18:
      Edit: Nhược Nhi

      Beta: Nguyệt

      Công tử : “Lãnh Tiền chưởng môn võ công cùng Ôn chưởng môn ngang tài ngang sức, Nam Hải lại là kiếm phái, Ôn chưởng môn há có thể dễ dàng đắc thủ.”


      Triệu quản gia cười lạnh: “Công tử quên, núi còn có Đông Sơn phái, nếu cũng nổi lòng tham, cùng Ôn Đình liên thủ…”


      Công tử lắc đầu: “Về việc của Trường sinh quả, hiệp ước của chưởng môn tam đại môn phái ở Hoa Sơn đỉnh, việc này còn muốn làm sáng tỏ cũng khó, cho dù Trường sinh quả ở trong tay Lãnh Ảnh, cũng tuyệt đối mang theo bên người, còn hiệp ước đó, biết là người bị hoài nghi lớn nhất, Ôn chưởng môn bọn họ như thế nào lại xuống tay giết Lãnh Ảnh, trừ cùng phái Nam Hải kết thù kết oán ở ngoài, còn đủ khả năng chống cự, việc này có nhiều chổ rất khả nghi, vẫn là để Hà huynh bọn họ điều tra trước .”


      Nguyên nhân chưởng môn của Tây Sa phái hại tiền chưởng môn phái Nam Hải, Lôi Lôi cuối cùng hiểu được nguyên nhân hai phái kết thù kết oán, trong lòng thông, quả nhiên cha là sát thủ nhất định có nữ nhi xinh đẹp như hoa thế này, cẩu huyết trong cẩu huyết, đáng thương cho đôi mĩ nam nữ kia, bị đem ra nghiên cứu dùng để chứng định luật tình của giang hồ!


      Nhưng mà nàng đối với việc Trường sinh quả vẫn là hiểu, cũng dám nhiều hỏi, lẩm bẩm : “Những người đó phải rồi sao, đại niên sơ cả đêm, Bích Thủy Thành hội bán đấu giá Trường sinh quả.”


      Triệu quản gia : “Trường sinh quả xuất , có thể thấy được lúc trước Lãnh Ảnh quả thực là bị oan uổng.”


      Mọi người im lặng.


      Lôi Lôi cảm thán, đều Lãnh Ảnh có bảo bối, kết quả là bảo bối cũng là ở tay người khác, Lãnh Tiền chưởng môn ngươi chết thực oan uổng.


      Công tử : “Hà huynh bọn họ chỉ sợ sớm có tin, về trang trước rồi sau.”


      Triệu quản gia gật đầu, lại : “Nghe Truyền Kỳ cốc cùng Thiên Nguyệt động đều phái người điều tra nơi Trường sinh quả rơi xuống, bất luận giả, Trường sinh quả quyết thể rơi vào tay người của ma giáo được.”


      Công tử lạnh lùng : “Chính là Trường sinh quả làm huyên náo tam đại môn phái quyết liệt tranh nhau, đủ thấy lòng tham hại người, những người này cố ý tung tin việc bán đấu giá Trường sinh quả, Bích Thủy thành đến lúc đó hào kiệt tụ tập, vì tranh đoạt Trường sinh quả tất dẫn đến hồi đại họa, ta chỉ lo lắng việc này lại là quỷ kế của Thượng Quan Thu Nguyệt.”


      “Thượng Quan Thu Nguyệt!” Lôi Lôi ném chiếc đũa, thất thanh.


      Công tử nhìn nàng.


      Lôi Lôi khôi phục trấn định: “Thượng Quan Thu Nguyệt là ai?”


      Mọi người giật mình, thấy vẻ mặt của nàng giống giả vờ, vì thế đối với việc nàng mất trí nhớ càng tin vài phần, Triệu quản gia lạnh lùng : “Còn có thể là ai, Thiên Nguyệt động động chủ!” Ngữ khí có chút bi phẫn.


      Lôi Lôi vội hỏi: “Thiên Nguyệt động là cái gì?”


      Công tử hừ tiếng: “Ma giáo!” Nắm ý chính nhanh.


      Đúng rồi, giang hồ như thế nào có thể có ma giáo, cái thân này của nàng là “Xuân Hoa “, nay lại thêm “Thu Nguyệt “, căn cứ nguyên tắc đặt tên, hai người này có thể có quan hệ thân thích, chẳng lẽ là tỷ muội? Ai da, Xuân Hoa Thu Nguyệt, cũng là quê mùa, bất quá cởi bỏ thân phận chí ít cũng có hi vọng rồi, tốt xấu cũng có thể nhận được người thân!


      Lôi Lôi kích động đến rơi nước mắt, liên tục : “ tốt quá tốt quá!”


      Thu Nguyệt, ngươi cứ chờ Xuân Hoa tới tìm ngươi !

      “Ngươi!” bàn có người ra môt chưởng đập bàn nhảy lên, rất muốn đem lôi Lôi việc này, lúc này mới phát tất cả mọi người đều căm tức nàng, ánh mắt quả thực có thể giết chết người.


      Triệu quản gia tức giận đến dựng cả râu, run giọng: “Thiên Nguyệt động nữ này biết liêm sỉ, làm hại giang hồ, gây sóng gió, lão trang chủ lúc đó nguy hiểm là do ả ta hạ độc thủ, nhưng ngươi lại…” Triệu quản gia nghẹn họng.


      Công tử sắc mặt cực kỳ khó coi : “Chính tà cũng phân biệt được!”


      Nhất thời bị phê bình, Lôi Lôi cũng tỉnh táo lại.


      Đúng vậy, Thượng Quan Thu Nguyệt là Thiên Nguyệt động động chủ, nếu Xuân Hoa là tỷ muội của nàng, thân phận nhất định là tầm thường, vì cái gì mà mình chạy đến Cổ Ngôn thôn nơi hẻo lánh như vậy, còn muốn tìm cái chết? Thiên Nguyệt động nếu là ma giáo, ma giáo thường có người thân tự chém giết lẫn nhau, ví dụ, hai người này có phải là quan hệ hai tỷ muội ? Có thể hay Xuân Hoa đúng là bị Thu Nguyệt kia đuổi giết, phế võ công…


      Nghĩ vậy thấy có chút giống với tình tiết của các bộ phim truyền hình , Lôi Lôi sợ hãi đứng lên, lập tức lấy lòng bùa hộ mệnh, vẻ mặt nghiêm túc: “Đừng nóng giận đừng nóng giận, ta mất trí nhớ a, nguyên nhân cũng là do người của ma giáo, chúng ta nhất định phải vì lão trang chủ báo thù!”

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 19:
      Edit: Nhược Nhi

      Beta: Nguyệt

      Công tử sắc mặt hơi cứng lại.


      Lôi Lôi thầm thu khẩu khí, dám lại hỏi thăm, “Tiểu Bạch” quả thực căm ghét ma giáo như kẻ thù, nguyên nhân cha cũng là bị Thượng Quan Thu Nguyệt kia làm hại, người này tính cảnh giác rất cao, để đảm bảo an toàn, trăm ngàn lần thể làm cho nghi ngờ bản thân cùng với đại ma đầu có liên quan.


      Thấy nàng coi như là biết điều, Triệu quản gia đối với ấn tượng này tốt lên ít: “Xe ngựa chuẩn bị xong, chúng ta xuất phát.”


      Công tử đứng dậy.


      Nhìn theo đám người Lôi Lôi rời khỏi khách điếm, ở trong góc, hai nam nhân nhìn nhau chớp mắt liếc nhau, đứng dậy rời .


      Văng vẳng tiếng nước, lan can cẩm thạch, tuyết trắng như trướng màn giăng trước mắt, trước màn tuyết trắng có thân ảnh cao to đứng khoanh tay, đầu cài cây trâm bạch ngọc có khảm viên minh châu. Những lọn tóc đen buông xuống bị gió thổi rung động, trắng đen hoà thành khung cảnh nét, pha tạp sắc. Đối diện khe nước sâu kia là Lãnh U cốc, băng tuyết mà xuất trần thoát tục, mang nửa phần khói lửa nhân gian.


      nữ tử áo trắng lên phía trước, cung kính: “Tôn chủ, tinh chủ có tin tức hồi báo.”


      xoay người.


      Khuôn mặt cũng như khí chất của , hoàn mỹ như vậy. Đôi mắt ánh lên vẻ rực rỡ, ánh mắt nhàng như lưu thuỷ khinh phong*, mang theo ba phần ý cười mê hoặc. Bên ngoài lại là khí chất của băng tuyết, ấm lạnh lần lượt thay đổi, ngược lại tự lộ ra vài phần dị.

      *nước chảy gió

      “Phản đồ kia tìm được rồi?”


      “Việc này… vẫn chưa ạ.”


      , chậm rãi hướng nàng tới.


      Áo trắng nữ tử rất là sợ hãi, vội : “Mặc dù tìm được nàng ta, nhưng tinh chủ ra nghe được chuyện khác rất trọng yếu.”


      dừng bước.


      Áo trắng nữ tử lập tức tiến lên thấp giọng hai câu , lại lui về tại chỗ.


      quả nhiên ngoài ý muốn: “Nha đầu kia còn sống?”

      Áo trắng nữ tử : “Thiên chân vạn xác, tinh phó tận mắt nhìn thấy, nàng cùng Tiêu Bạch cùng chỗ, đường là muốn hồi Bách Thắng sơn trang, tinh chủ xin chỉ thị, nếu nàng còn sống, chúng ta có phải hay cần tìm?”


      Trầm mặc.


      “Nếu đúng là nàng ” lại xoay người, nhìn đối diện băng cốc, tiếng cười giống như hòa tan vào phiến băng vạn năm, “Dám giở trò đùa giỡn. Việc này cũng kỳ quái, nàng lừa gạt chúng ta đào tẩu, vì sao còn muốn trở về. Nên nàng thông minh hay là ngu ngốc đây.”


      Tường viện cao bao quanh xung quanh, thềm đá sạch , cửa là bảng hiệu đề chữ cũ kỹ, có khắc “Bách Thắng sơn trang” bốn chữ to sắc sảo, hai bên còn khảm đôi câu đối “Hạo hạo hiệp nghĩa tình hoài vạn đại thiên thu chiêu nhật nguyệt, tiêu tiêu phượng minh thanh khởi nhất đao bách thắng định giang hồ”**

      ** “Mênh mông hiệp nghĩa ôm ấp tình cảm muôn đời thiên thu nhật nguyệt soi chiếu/ Rền vang Phượng Minh Thanh chém đao Bách Thắng định giang hồ”


      , biết có mấy trăm năm lịch sử, chính là lúc trước tổ tông của Tiêu gia Tiêu Thắng trợ giúp hai đại minh chủ bình định giang hồ ba trăm năm mươi năm, minh chủ vì đại nghĩa lớn lao này, đích thân đề chữ này biểu dương, cũng là để cho con cháu đời sau nhớ kỹ giúp đỡ chính nghĩa này, từ nay về sau con cháu Tiêu gia lấy việc duy trì giang hồ yên ổn là nhiệm vụ của mình, làm người thất vọng, Tiêu Tiêu Phượng Minh đao danh dương thiên hạ, ai có thể địch nổi.


      Hai hạ nhân ở cửa chuyện, chợt thấy phía xa có ngựa đến, lập tức mặt lộ vẻ vui mừng, nghênh đón đưa mọi người vào trong.


      Bước vào cửa là cái sân lớn, đối diện là đại sảnh tiếp khách, quá hoa lệ, vật dụng trong phòng tất cả đều mang phong cách cổ xưa, nhiễm hạt bụi, qua những hành lang gấp khúc là tới cửa nối liền với phía sau viện.


      Chính giữa viện có nhiều hoa cỏ, nhiều là cây cối, đầu thu thời tiết vẫn xanh um tươi tốt, trông rất sạch hiển nhiên vừa mới được quyết dọn, dưới tán cây có vài chiếc lá mới rụng, thỉnh thoảng gặp mấy nha hoàn vấn an, mấy ngày liền đường mệt mỏi, nay đột nhiên nhìn thấy nhiều khuôn mặt tươi cười, nghe nhiều ân cần thăm hỏi thân thiết, Lôi Lôi chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập ấm áp, tâm tình càng thêm tốt lên.


      Tắm rửa xong chỉ mới nghỉ tạm chút, công tử kêu quản gia gọi vài người đến tiểu chủ tịch, hỏi xem từ lúc công tử rời mấy ngày này bên trong trang có chuyện gì xảy ra , mọi người đều nhất nhất hồi bẩm.


      Nghe được Hà minh chủ cùng Tần Lưu Phong đều thị sát tin tức, công tử khó xử, nhìn Lôi Lôi: “Chuyện của ngươi…”


      Lôi Lôi giờ thay đổi y phục mặc người bộ xiêm y sạch của nha hoàn, nghe vậy lắc đầu như trống bỏi: “ có việc gì có việc gì, giang hồ chính trọng yếu, dân chúng trọng yếu, chuyện của ta vẫn là chờ Hà minh chủ trở về rồi sau, dù sao ta cũng nhớ nổi cái gì.”


      Công tử xuất môn chuyến, trở về liền mang theo vị nương về, bọn hạ nhân đều bàn tán, liền đến hỏi Triệu quản gia mới duyên cớ, mới an tâm thoải mái, nương này bị người đuổi giết tới mất trí nhớ, mọi người khỏi đều cảm thông, giờ phút này lại thấy nàng lấy đại cục làm trọng, liền an ủi: “ nương cứ yên tâm, ai dám đến Bách Thắng sơn trang của chúng ta tìm phiền toái.”


      Công tử cũng gật đầu: “Ngươi cứ yên tâm ở lại đây.”


      Lôi Lôi phải thực cốt khí nhân, lâm thời biên ra bị đuổi giết chuyện xưa, cũng là vì lại thượng người ta kiếm cơm ăn, nay thân phận phía trước, khả năng cần ở chỗ này thời gian dài, cũng thể ăn ở đây như vậy mà nhìn sắc mặt người khác, hơn nữa mới đến cũng phải tranh thủ hảo cảm, vội hỏi: “Ta cũng thể biết xâu hổ ăn ở đây mà trả tiền, ta có thể giúp làm việc .”


      Người tới là khách, công tử chần chờ: “Việc này…”


      Lôi Lôi : “Dù sao ta nhàn rỗi cũng có việc gì, ngươi có thiếu nha hoàn hầu hạ ?” Tốt nhất là hầu hạ bên cạnh ngươi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :