1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sét đánh xuyên qua - Thục Khách ( c24) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 10:
      Edit: Lac Mad

      Beta: Nguyệt

      Dáng người của vị công tử này cũng đẹp. Lôi Lôi sửng sốt sau lúc lâu mới phản

      ứng lại, nhanh bước tới vươn tay ra, vừa nắm lấy. Nàng cảm thấy như toàn thân bay lên

      trời, sắp chạm đến mây…, thấy mình ngồi phía sau lưng ngựa.

      Ngựa vừa chạy, Lôi Lôi lập tức ôm chặt lấy lưng .

      Công tử hốt hoảng: “ Mau buông tay”

      Lôi Lôi càng hốt hoảng: “ được được, ta ngã mất”



      Ngựa chạy dưới ánh nắng ấm áp, gió lạnh mang theo chút mùi của đất, còn có mùi hương của .

      Lôi Lôi dò hỏi: “Nhà của ngươi ở đâu nhỉ?”

      “Bách Thắng sơn trang” công tử lạnh lùng đáp. Mới giục ngựa chạy dặm đường, sau lưng liền có tiếng kêu thảm thiết liên tục, phải dần dần thả chậm tốc độ thành bộ mà Lôi Lôi còn hài lòng.

      Lôi Lôi lại hỏi : “ Có phải rất xa hay ?”

      Có người lại biết Bách Thắng sơn trang, công tử hơi sửng sốt. “Ước chừng ba ngày lộ trình”. lại chầm chậm : “Yếu như sợ phải mất năm tới sáu ngày.”

      Trời ạ, còn phải ngồi ngựa thêm mấy ngày. Lôi Lôi thầm kêu khổ. “Ta phải xưng hô với ngươi như thế nào?”

      Công tử lãnh đạm: “Tiêu Bạch”

      là Lôi văn sao có thể thiếu “Tiểu Bạch” ! Lôi Lôi tâm tình tốt lên hẳn. Nàng bỗng nhiên cảm thấy tên “Xuân Hoa” này kỳ cũng kém: “Tên rất hay tên rất hay!”


      Công tử khinh thường: “Nhà ở đâu?”

      có kinh nghiệm, Lôi Lôi lập tức lắc đầu: “ quên cả rồi, ta bị mất trí mà .”


      Công tử nhịn được nhíu mày, than , xem ra chỉ có trước mang nàng hồi trang.

      Bị này tiếng thở dài cuốn hút, Lôi Lôi bắt đầu nuốt nước bọt. Mình là nữ, như thế nào lấy được hảo cảm của nam chủ Lôi văn ?

      Trước mắt cũng biết có chuyện gì, chi bằng hát ca khúc cho thoải mái !


      Lôi Lôi : “Ta hát cho ngươi nghe nhé.”


      Công tử đáp.


      Thông cổ thử giọng, Lôi Lôi muốn mở miệng ——


      Bên cạnh núi đột nhiên vang lên tiếng hát, thét như phá tầng mây: ” Đông phương hồng, thái dương thăng, giang hồ xuất liễu cá Hà Thái Bình…….”



      Lôi Lôi giật nảy người.



      Đợi nửa ngày, thấy phía sau có động tĩnh, công tử ngược lại thấy kỳ quái: “Sao hát?”


      Này này này biết là thét cái gì vậy! Có tâm gương dũng cảm vừa nãy nên Lôi Lôi dám hát, đành phải : “Kỳ ta biết hát.”


      Công tử gì.


      Lôi Lôi nhớ tới chuyện: “Hà Thái Bình là ai?”

      Công tử thản nhiên: “Hà minh chủ.”


      “Minh chủ là lớn nhất?”


      “Minh chủ cai quản thiên hạ, hiệu lệnh quần hùng, giang hồ yên ổn bốn phương dân chúng thái bình, trách nhiệm nặng nề, tự nhiên phải là .”


      Lôi Lôi “Ừm” tiếng, thèm nhắc lại, thầm tính toán.


      Xóc nảy suốt hơn ba canh giờ, Lôi Lôi tưởng chừng như thể ngồi lưng ngựa thêm được nữa, hoàn toàn thể thích ứng nỗi. Nànng miễn cưỡng nhẫn nại, mãi đến giữa trưa công tử mới ghìm ngựa đứng ở bên đường trước tiểu điếm, Triệu quản gia mặt khác cùng hai hạ nhân sớm ở nơi này đợi nửa ngày rồi, thấy hai người đến liền đứng dậy, hốt hoảng nhìn “cặp móng vuốt” ôm chặt thắt lưng công tử nhà họ, mọi người đồng thời lộ ra sắc mặt oán giận sâu sắc.


      Để lại ngựa ở ngoài, công tử cùng Lôi Lôi vào trong.


      Lôi Lôi thất điên bát đảo, ngẩng đầu lên thấy, tiểu điếm dựng thẳng cái biển hiệu quảng cáo to đùng, biển hiệu đề chữ cũng to, ” Quán trà Chung hoa vô diễm “


      Quán trà Chung hoa vô diễm? Tên này cũng thực kì lạ, nhưng lại hơi quen thuộc… Lôi Lôi thầm giật mình. Khi nàng hoàn hồn cũng vào trong tiểu điếm.


      Tiểu điếm lớn, nhưng trông cũng tệ, tổng cộng có tám bàn nhưng đều chật kín người, Lôi Lôi đánh giá bốn phía, rất nhanh phát chỗ tốt.

      Ra đón tiếp là bà chủ quán xinh đẹp.

      Thấy công tử, bà ta lập tức tiến đến, hất tóc, nháy mắt cười quyến rũ: “Công tử, cuối cùng cũng đến rồi !”

      Công tử nhíu mày: “Trà điếm?”


      “Tiểu điếm nguyên là bán nước trà, kỳ ngẫu nhiên cũng thuận tiện phục vụ thêm rượu và thức ăn, khách thường lui tới đều biết, “. Bà ta lại uốn éo uốn éo từ trong quầy ra, kể khổ, “Nơi này phạm vi mấy chục dặm đều là địa bàn của phái Tây Sa, thuế rất nhiều, công tử xem, ngoài chúng ta ra, đường này làm gì có ai dám mở tiểu điếm nữa.”

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 11:
      Edit: Lac Mad

      Beta: Nguyệt

      Tiếp theo lại bày ra vẻ điềm đạm đáng , hạ giọng: “Thời buổi này kiếm chén cơm rất khó a~, lại , khách qua đường lại nhiều, lại có khách điếm, chúng ta lặng lẽ bán cũng là tạo thuận lợi.”


      Kinh thành đúng là quản nổi, công tử gật đầu hiểu.


      Bà chủ quán yên tâm, cười nịn : “Vừa rồi Triệu quản gia gọi món trước rồi, mời các vị ngồi, cứ tự nhiên!” Xoay người vào trong gọi: “Bàn số tám khách đủ, nhanh tay dọn trà lên nào!”


      “Đến ngay!! “

      Tiểu điếm này chuẩn bị thức ăn cũng rất nhanh, bàn “Trà” rất nhanh được bày ra trước mặt, rau xào đơn sơ thanh đạm, chỉ duy nhất có món vịt nướng bóng loáng thơm phức.


      Mọi người bắt đầu ăn cơm.


      Mấy bàn bên cạnh ai nấy đều mang theo đao kiếm, có lẽ đều là người trong gian hồ, vừa uống rượu vừa nghe chuyện trong trong chốn giang hồ rất mới mẻ, Lôi Lôi nghe vậy cũng hứng thú.


      Bỗng nhiên, bàn bên cạnh có thanh truyền đến: “Tin này rất chính xác, Bích Thủy thành có người đem bán đấu giá Trường sinh quả, giá rất cao , thời gian định ở đêm mùng Tết!”


      Lời vừa ra, bên này bàn tất cả mọi người sửng sốt, bao gồm Lôi Lôi.


      “Việc này là sao?”

      “Thiên chân vạn xác, vì mua tin tức này, ta tốn ít nhất vạn lượng bạc!”


      “Tin tức này ai bán, có thể tin sao?”


      “Ta cũng chưa thấy qua , ta thử đem tiền đến nơi chỉ định,, nào biết đúng là để lại tờ giấy…”


      Chợt có người ho khan: “Vương huynh!”


      Lúc trước cao hứng nhất thời ra chuyện này cũng ý thức được lỡ lời, những người khác nhanh chóng sang chuyện khác.


      Trường sinh quả rốt cuộc là bảo bối gì, mà nhiều người bỏ ra số tiền lớn muốn có nó như vậy? Lôi Lôi tất nhiên là cảm thấy khó hiểu, rất tò mò, công tử cùng Triệu quản gia cùng đám người theo sắc mặt lại tốt chút nào.


      Người kia cũng từng tìm tới Thiết trang chủ, may mắn Thiết trang chủ ngay thẳng vô tư, đem việc này thông cáo. Nay nghe những người này đến việc giống nhau, tin tức bán vạn lượng. Những tin tức này bán ra ngoài người kia cũng có thể thu lợi ít, hơn nữa bán đấu giá Trường sinh quả ra sao ai biết, đến lúc đó Bích Thủy thành nơi các hào kiệt tụ hợp, khó tránh được người trong ma giáo lẫn vào. Người kia chỉ lo cầu lợi, lại nghĩ tới Trường sinh quả khi lộ diện, cũng phải mua bán là có thể xong việc, tất nhiên dẫn tới quần hùng tranh đoạt, nảy sinh họa loạn. Nếu Trường Sinh Quả lỡ rơi vào tay người của ma giáo lại càng ổn.

      Triệu quản gia : “Công tử, chuyện này có như vậy…”


      Công tử tiếp lời: “Việc này Thiết trang chủ bẩm báo Hà minh chủ, về sơn trang trước rồi sau.”


      Mọi người gật đầu, quay trở lại tập trung ăn cơm, lại phát đĩa vịt nướng chỉ còn sót lại vài khúc xương, mọi người đồng loạt nhìn sang hướng Lôi Lôi, thấy vậy nàng mau chóng bày ra bộ dạng nhã nhặn cùng với cái miệng , mọi người nhất thời đều cảm thấy kỳ quái thôi, vậy con vịt này chạy đâu mấy rồi nhất thời cảm thấy khó hiểu.

      Ăn xong, mọi người bắt đầu xuất phát, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng kinh hô của Triệu quản gia.


      “Cái gì!Cơm canh đơn giản mà cũng hơn 9 lạng bạc, đúng là hắc điếm!”


      “Ấy, lão nhân gia người đừng những lời này, tiểu điếm xưa nay làm ăn rất trong sạch a~, “chủ quán kiên nhẫn giải thích, “Lão nhân gia người nhìn xem, đây là hóa đơn thực tế, đồ ăn mặc dù thanh đạm, nhưng đĩa vịt nướng kia là hàng giá a~ !”


      Ra khỏi quán, Triệu quản gia xưa nay tận chức trách, cảm thấy bị lừa gạt: “Nửa con vịt nướng mà những năm lượng?”


      Bà chủ quán lại : “Năm lượng còn là giá ưu đãi, đây chính là loại vịt nướng nổi tiếng giang hồ ‘ Vịt nướng hiệu Tô Tố ’, có từng nghe qua ? Vịt nướng chính hiệu Tô Tố! Tần Lưu Phong công tử từng trước mặt mọi người chính miệng khen ngợi ! Tiểu điếm chuẩn bị cho các vị nửa con còn lỗ đây!”

      Vịt nướng hiệu Tô Tố? Lôi Lôi nhịn được quay đầu, người này sao nghe quen tai quá a..


      Nghe chủ quán quảng cáo vịt nướng, Triệu quản gia ra tiếng, lấy thỏi bạc ra: “Này, mười hai!”


      Bà chủ quán đánh mắt ra vẻ khó xử: “Tiểu điếm chỉ là quán có tiền thối lại…”


      Những lời này lập tức làm cho Lôi Lôi khôi phục trí nhớ, cảm thán bà chủ quán biết cách làm giàu, đồng thời bắt đầu nghiêm trọng hoài nghi cái tập đoàn xuyên Tấn Giang kia. cái gì mà vất vả thiết kế. Cảm tình liền thiết kế ra cái giang hồ như vậy, mượn tạm bài “Đông Phương Hồng” tính , ngay cả đặt tên cũng tuỳ tiện. Quán trà Chung Hoa Vô Diễm, vịt nướng hiệu Tô Tố. Mấy người Tô tổng Chung tổng cư nhiên ở chỗ này đăng kí nhãn hiệu đặt mua sản nghiệp!


      Triệu quản gia tức đến rung cả râu, suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi mở quán, như thế nào lại có tiền thối lại?”

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 12:
      Edit: Nguyệt

      Triệu quản gia tức đến rung cả râu, suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi mở quán, như thế nào lại có tiền thối lại?”


      Bà chủ quán xem thường: “Chưa gặp kiểu buôn bán thế này bao giờ ? Nếu chưa gặp cứ từ từ, kiểu gì ngươi cũng thấy.”


      Triệu quản gia tức đứng người.


      Công tử xoay người: “Quên , thôi.”


      Bà chủ quán lập tức rạng rỡ, mặt mày kì quái: “Chỉ có vị công tử này là hào phóng, giống lão già keo kiệt kia. Công tử thong thả, nhớ lần sau lại ghé bổn tiệm !” .


      Buổi chiều tiếp tục lưng ngựa xóc nảy , Lôi Lôi toàn thân xương cốt rã rời, còn tâm tình hỏi đông hỏi tây. Công tử thế bộ dang nàng khó chống đỡ liền phân phó gia nhân nghỉ tạm ở thành Tấn Giang, thuận tiện còn phân phó Triệu quản gia đặt mua xe ngựa. Vì nữ nhân này mà làm chì hoãn hành trình, Triệu quản gia nhìn chằm chằm Lôi Lôi, thiếu chút nữa muốn đem nàng lăng trì.


      Bận tâm tới hình tượng, công tử từ ngoài thành liền xuống ngựa bộ làm Lôi Lôi cảm thấy thoải mái ít.


      Thành Tấn Giang là trung tâm đầu mối của giang hồ, vô cùng phồn hoa náo nhiệt. Ban công gác cao, ngựa xe như nước, các loại hình giải trí cũng thực phong phú. Trà lâu tửu lâu san sát, làm xiếc chọi gà…tiếng trống đánh cũng tiếng đàn tạo nên những thanh hỗn loạn, khó nhìn thấy những toà lâu có trình độ kiến trúc cao siêu. Trừ bỏ đám người trước cửa quán rượu thainh thoảng lại tuôn ra vài câu “Phàm là người trong giang hồ ai là biết uống rượu “, hoặc là bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng ca hào khí phá mây “Lộ kiến bất bình nhất thanh hống a”*, mọi thứ đều dễ thích ứng.

      *Lộ kiến bất bình nhất thanh hống: Gặp chuyện bất bình hô tiếng

      Mọi người dừng trước cửa khách điếm lớn.


      Công tử : “Ở đây .”


      Nhìn bốn chữ to “Tấn giang khách điếm”, Lôi Lôi lập tức liên tưởng đến cai tập đoàn xuyên Tấn Giang kia, nhất thời cũng cố ra vẻ mệt mỏi, vẻ mặt phẫn nộ chắn trước vị công tử nọ, tỏ vẻ chống đối : “ thể ở nơi này!”


      Xét thấy ngữ khí nàng có vẻ khẩn trương, thái độ kiên quyết, hai hạ nhân cùng Triệu quản gia đều bị doạ sợ đứng người. Nghĩ đến khách điếm này quả thực có gì ổn, mọi người đều im lặng dám phát biểu.


      Công tử cũng là dị nghị, thản nhiên : “Vậy đổi nơi khác.”


      Sau khi qua ba mươi lăm con phố, xem qua ba mươi lăm khách sạn mặt trời cũng sắp xuống núi. Mọi người lại về lại chỗ cũ, đứng trước cửa Tấn Giang khách điếm. Trừ bỏ công tử, mọi người đều mang vẻ mặt cực kỳ oán giận. Nữ nhân này có tật xấu !


      Triệu quản gia căm giận : “Công tử người xem…”


      Công tử liếc mặt nhìn Lôi Lôi ủ rũ, dứt khoát bước vào trong khách khách điếm.


      Lôi Lôi còn lời nào để , lại thêm hai chân nhiều sắp nhũn ra, đành phải mặt mày xám xịt theo và. thêm chi sớm cuống hai chân như nhũn ra, chỉ phải xám xịt theo vào.


      Mụ nội nó, tất cả đều tên Tấn Giang khách điếm !


      Theo tên Tấn Giang khách điếm xếp theo thứ tự từ đến ba lăm !


      Nghe Hà minh chủ hai năm trước quy định quản lý khách điếm theo cách này để dễ dàng ngăn chặn hắc điếm. Các khách điếm khắp mọi nơi giang hồ đều phải đổi thành “Tấn giang khách điếm “, lấy thứ tự đăng ký phân chia. Vì vậy, khách đường rất dễ dàng nhận ra, khách điếm nào số đó, đánh số hoặc có tên nhất định là hắc điếm. Lý do này tuy được nghe qua nhưng Lôi Lôi kiên quyết cho rằng, cái bộ nghiên cứu phát triển kia muốn nhàn hạ nên lười đặt tên cho khách điếm ; đồng thời nàng cũng có cht ủ rũ, xem ra là tránh được.


      Cũng may điều kiện ăn ở cùn tạm được, đệm êm chăn xốp. Lôi Lôi ngủ say sưa thẳng đến trời tối, bêb ngoài vang lên tiếng đập cửa.


      Triệu quản gia đứng ở ngoài cửa: “Công tử gọi ngươi xuống ăn cơm!”. Vẻ mặt kia nhìn giống như Lôi Lôi cùng lão có thâm cừu đại hận, làm nàng nghĩ lão nhân này thực hy vọng nàng đói chết.


      Thêm phiền toái trước đó, Lôi Lôi thức thời, kêu tiếng theo xuống lầu.


      Công tử chờ ở dưới lầu.


      Tắm rửa xong, người vẫn là quần áo hai màu lam bạch, duy độc kiểu dáng so với lúc trước đơn giản hơn,mang vẻ tiêu sái lại thêm chút vị thanh nhàn. Lôi Lôi chú ý cơ hồ là tay rời đao, đều bội kiếm nhân tao nhã, chuôi kiếm này ở tay vị công tử thấy chút thô lỗ mà ngược lại còn vừa ôn nhã, vữa khí thế.


      Triệu quản gia hòa ái cười: “Công tử, cơm chiều an bài xong, ngay tại đối diện tửu lâu.”


      Công tử gật đầu, dẫn mọi người xuất môn.


      Bóng đêm bao phủ Tấn Giang thành, đường cái đèn rực rỡ toả ra bốn phía, người đến người , cảnh vật so với ban ngày có khác biệt, đường nghe thấy có nữ tử ca thay ” Lộ kiến bất bình nhất thanh hống ” thành ” Tựu tại giá hoa hảo nguyệt viên dạ “**, hoặc là ” Ngã hòa nhĩ triền triền miên miên phiên phiên phi “***, có phong tình khắc hẳn.

      **Đêm nay đoàn tụ sum vầy

      *** Chàng cùng ta nhàng bay lên quấn quýt

      ” Lưu hà lâu ngoại tiêu thanh khởi, túy thục trung khách tử lai “ ****.

      **** Ngoài lâu ráng mây trôi, tiếng sáo kêu/ Bán rượu Thục Trung khách tử mua

      bức câu đôi cổ kính được treo cạnh hai bên cửa lớn, mang theo mười phần phong vị giang hồ, lại có vài phần phong độ của người trí thức, có điểm phong nhã cùng đỗ trang trí hoa mĩ. Bên trong khách nhân hoà thuận vui vẻ làm người ta liếc mắt cái liền có hảo cảm. Ngẩng đầu nhìn biển hiệu có bốn chữ rồng bay phượng múa “Thục khách tửu lâu” sau, Lôi Lôi lập tức lui về phía sau, kiên quyết chống đối: “ nên vào đây !”

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 13:
      Edit: Nguyệt

      Lúc này bao gồm cả công tử, mọi người cũng thèm nhìn tới nàng, lập tức vào.


      Lôi Lôi rất muốn tuyệt thực kháng nghị, tiếc rằng dạ dày quan trọng hơn so với cốt khí. Thân vô xu, nửa con vịt nướng qua đường xóc nảy tiêu hao hơn phân nửa. Chần chừ nửa giờ, cuối cùng nàng cũng bước vào.


      Tửu lâu buôn bán rất đông khách, lướt qua vài bàn khách nhân, biết bao nhiêu câu “Thực xin lỗi “, cuối cùng Lôi Lôi cũng tìm được tổ chức. bàn đầy đủ phong phú rượu và thức ăn, đối với việc Lôi Lôi chậm trễ, mọi người có vẻ chú ý nhiều lắm. Bàn ăn rất đông người, bên cạnh công tử tìm ra chỗ trống.


      Nguời dưới mái hiên thể cúi đầu, Lôi Lôi yên lặng ngồi xuống ăn cơm.


      Có lẽ mọi người đều cảm thấy kỳ quái về nửa con vịt giữa trưa, lúc này tất cả đều nhìn chằm chằm vào đôi đũa của Lôi Lôi. Nàng cũng thể mặt dày lần nữa, ăn uống có chút câu nệ. Trong lòng mắng mọi người, lão nương ăn các ngươi đâu, thèm vào !


      Dần dần công tử cũng phát thấy kì lạ: “Sao ăn ?”


      Lôi Lôi xúc động : “Ăn vào.” Nhiều người đề phòng cướp như vậy!


      Công tử có chút suy nghĩ, phân phó Triệu quản gia: “Kêu nửa con vịt nướng đến.”


      Triệu quản gia ánh mắt khinh bỉ. Lôi Lôi cảm động đến rơi nước mắt, “Tiểu Bạch” chăm sóc chăm ngoài cẩn thận, nam nhân như vậy tìm thế nào ra, nên tìm cơ hội chộp trong tay ! *tks tks :)) *


      Tửu lâu vì mời chào khách nên bố trí vài vị tiên sinh. Lúc này vị tiên sinh đến nước miếng văng tứ tung, ăn khéo mồm. Vốn là chuyện giang hồ bình thường xưa cũ nay trở nên thập phần đặc sắc, thỉnh thoảng lại có vị khách nhân đến phụ hoạ.


      Tiên sinh uống ngụm trà: “Phía dưới lại kiện khác, cũng là cùng Bách Thắng sơn trang thiếu trang chủ Tiêu Bạch Tiêu công tử có liên quan.”


      Lôi Lôi lập tức ngẩng đầu.


      Quả nhiên có người lên tiếng.


      “Tiêu Tiêu Phượng Minh đao?”


      “Đúng vậy, “. Tiên sinh rung đùi đắc ý, “Bách Thắng sơn trang được xưng võ lâm bắc đẩu*, từ trước đến nay lấy việc bảo vệ vó lâm chính nghĩa làm nhiệm vụ. Bởi có thanh Phượng Minh đao này nên Thiên Nguyệt động cùng Truyền Kỳ cốc mới dám càn rỡ tác loạn, giang hồ có thể thái bình…”


      * Võ lâm Bắc Đẩu: Bắc Đẩu là ngôi sao sáng nhất bầu trời, võ lâm Bắc Đẩu là để chỉ người tài giỏi có tiếng tắm nhất trong giang hồ


      Có người cắt ngang: “Lão nhân gia ngươi cần phải ai chẳng biết. Tiêu Tiêu Phượng Minh đao có hai thiên hạ, được đương kim Hà minh chủ phong ‘ tả tiêu hữu tần ’, ‘ tả tiêu ’ này đúng là Tiêu Bạch công tử.”


      Tiên sinh cười nhạo: “Ngươi sao biết được nhiều ít, Tiêu Tiêu Phượng Minh đao tuy có danh, qua nhiều thế hệ người Tiêu gia có thể luyện được chiêu thức cuối cùng ‘ Tiêu Tiêu Phượng Minh ’ chỉ có Tiêu Bạch công tử. Hà minh chủ cũng chính miệng thừa nhận khó có thể thắng !”


      Trầm mặc.


      “Sợ phải ?”. Mọi người hoài nghi.


      Tiên sinh trảm đinh chặt sắt: “Thiên chân vạn xác! Chính miệng thư đồng bên cạnh Tần Lưu Phong công tử .”


      Mọi người đều xúc động.


      “Tuổi trẻ hùng!”


      “Đáng tiếc chỉ ru rú trong nhà, khó gặp.”


      “Tiêu công tử rất ghét ra ngoài, bên ngoài có việc Hà minh chủ lại làm phiền . Từ hai năm trước khi giết ‘ Hải thượng la sát ’, từ lâu Tiêu Bạch chưa từng lộ diện giang hồ, cho đến khi phát sinh việc Trường sinh quả…


      ra “Tiểu Bạch” nổi danh như vậy! Lôi Lôi kinh hỉ, liếc mắt nhìn, chỉ thấy bọ người Triệu quản gia vẻ mặt kiêu ngạo, duy độc công tử mặt đổi sắc, giống như nghe thấy. Nàng khỏi càng bội phục, đồng thời cười thầm những người đó, “Tiểu Bạch” ngay trước mặt, các ngươi còn biết.


      Có người thúc giục: “Sao ?”


      Tiên sinh cười : “ muốn , vị Tiêu công tử này lúc từng đính ước hôn .”


      Lời này vừa ra khiến Lôi Lôi chịu đả kích lớn, ra là đính thân, có điều biết cụ thể thế nào. Đính hôn tính sao, kết hôn còn có thể ly hôn, chỉ cần ta và nữ chính xuyên qua cái gì vị hôn thê còn phải đứng tránh sang bên !


      Nam nhân tò mò, nữ nhân thất vọng: “ nương nhà ai lại có phúc khí như vậy?”


      Tiên sinh đắc ý: “Việc này vẫn chưa công bố. Trừ bỏ lão phu, thiên hạ chỉ sợ có người thứ hai nghe được.”


      P/S : Đến đây có vài bạn thắc mắc sao chị Lôi Lôi nhà ta cứ gọi là “Tiểu Bạch”.

      Lý do ở đây là tên “Tiêu Bạch” phát gần giồng ” Tiểu Bạch” nên chị hay đọc nhầm . Cộng thêm tính hủ nữ mê đam mỹ của chị nên có nhầm rất nhiều lần mà cũng phát ra :))) *chị quả đúng là siêu YY, siêu BT, xin nhận em lạy :)))*

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 14:
      Edit: Nhược Nhi (Lac Mad)

      Beta: Nguyệt

      Mọi người liền hỏi: “Ai vậy?”



      Tiên sinh lại chậm rãi : “Kỳ vị nương này cũng coi như xuất thân danh môn, các ngươi xem là ai, đêm đó chính là nữ nhi của đàm thành hoa lão trang chủ, Hoa nương!”



      Đại ca ngươi đời minh, lão bà tương lai cư nhiên là Hoa nương! Lôi Lôi cảm thấy cổ quái, lại bắt gặp công tử chân mày hơi nhíu hình như có vẻ bất mãn. muốn bật cười, bỗng nhiên nàng thoáng nhìn Triệu quản gia mặt mày đổi sắc, nhất thời cũng dám cười, nghi hoặc thôi.



      Bên kia còn bàn luận sôi nổi.



      Có người hỏi: ” Hoa Gia ở hành Dạ Đàn Hoa gia, xa xôi ngàn dặm, làm thế nào mà có thể có quan hệ với Bách Thắng sơn trang?”



      Tiên sinh : “Cái này các ngươi biết rồi, lúc Tiêu Nguyên lão trang chủ tuổi trẻ từng ra tay giúp quá Hoa gia đại ân, Hoa lão thái gia để tạ ơn, đem cháu vừa tròn năm tuổi hứa cho Tiêu gia tiểu công tử.”



      Mọi người đều hiểu ra: “ ra là thế.”



      Tiên sinh tiếp tục : “Tiêu gia con mấy đời, trước khi Tiêu Nguyên lão trang chủ qua đời từng dặn Tiêu công tử ba năm sau thành hôn, chính là Tiêu công tử lòng tu tập đao pháp, lại trì hoãn hai năm, thẳng đến bốn tháng trước mới cưới vị Hoa nương kia vào cửa.”



      Buổi chuyện khiến Lôi Lôi mất hứng, hoá ra loại cây cỏ này sớm có người dùng qua.



      Mọi người đều khen: “Đúng là gia môn nhân duyên tốt.”



      Ai ngờ tiên sinh lại thở dài: “Đây kỳ thực là mối nhân duyên tốt, lại biết sau lại trở thành tai họa.”



      Mọi người hiếu kì: “Là như thế nào?”



      Tiên sinh : “Ngày thành hôn sắp tới, Trường sinh quả lại đột nhiên biến mất, tam đại môn phái phân tranh ngừng, Tiêu công tử tất theo Hà minh chủ giải quyết việc này, vội vàng tìm cách, người Hoa gia cũng thấu tình đạt lý. Tiêu công tử lại thể phân thân, lại muốn làm lỡ ngày cưới, vì vậy, Hoa công tử đành đưa muội muội tới đây để của hành hôn lễ. Nào biết ngay tại đêm làm lễ thành thân, Tây Sa phái cùng phái Nam Hải lại khởi tranh đấu. Lúc ấy, Hà minh chủ cũng ở hỷ yến , nghe việc này liền lập tức xem sao. Tiêu công tử xưa nay lấy giang hồ làm đại là nhiệm vụ của mình, sợ hai phái tranh đấu thương vong làm hại người vô tội, nên nhất định phải theo, vì vậy mà ngay cả vị tân nương nử cũng chưa từng gặp mặt lần.”

      Mọi người khen ngợi: “Tiêu công tử này là làm người khác kính nể!”



      Có người cười: “Đôi vợ chồng trẻ kiểu gì chẳng gặp nhau, cần gì nóng lòng vội vàng. Có người “tiểu biệt thắng tân hôn”, hai người bọn họ vừa “tân hôn”, vừa “tiểu biệt”, chừng sau khi mọi việc đều xong, tiểu vợ chồng họ lại bù lại đêm động phòng, các vị xem có phải ?”



      Mọi người có cười có mắng.



      Câu chuyện lại có thêm phần kích thích khiến mọi người có thêm hứng thú bàn luận, Lôi Lôi quay đầu xem công tử, ra đại ca ngươi đêm tân hôn bỏ rơi lão bà trong đêm động, chính mình chạy tới giữ gìn chính nghĩa a.



      Công tử vốn là bát phong bất động* nhưng khi bị Lôi Lôi nhìn như vậy khuôn mặt tuấn tú kia lại bắt đầu phiếm hồng, ho khan tiếng.





      là đẹp mắt đẹp mắt, đáng tiếc là hoa có chủ!



      Lôi Lôi tiếc hân chợt nghe vị tiên sinh kia đưa tay vỗ: “Làm gì có cái gọi là sau này, tai hoạ kia lại phát sinh vào đúng đêm tân hôn. Khi Tiêu công tử vắng mặt Bách Thắng sơn trang bỗng nhiên bị hoả hoạn, tính cả tân phòng lẫn vị Hoa nương kia đều bị đốt thành tro bụi!”



      Mọi người kinh hãi.



      “Lại có thực này!”



      “Người của Bách Thắng sơn trang sao lại có thể sơ sót như vậy!” .



      Trong lòng có chút thương cảm, Lôi Lôi cũng hoàn hồn, cuối cùng hiểu được vì cái gì mà Triệu quản gia bọn họ vẫn thầm nghiêm mặt, khỏi ở trong lòng cảm thán vị kia Hoa nương có phúc khí kia. Nhìn cái, có lão công xuất sắc như vậy còn được hưởng dụng lấy lần mà hương tiêu ngọc vẫn!



      Tiên sinh xua tay ngăn mọi người lại, cử chỉ thần bí: “Vừa khéo lão phu có người cháu của n gười bà con xa ở Bách Thắng sơn trang làm công, nghe trận hỏa hoạn kia kỳ có điều kỳ quái.”



      Mọi người đều rửa tai lắng nghe.



      Tiên sinh : “Tân nương tử này có đem theo nha hoàn như của hồi môn, đêm động phòng đúng là có nàng ta cùng hầu hạ, nào biết sau này lại có hỏa hoạn, nhưng chỉ tìm được thi thể của tân nương tử, chỉ mỗi nha hoàn là tìm thấy !”

      *bát phong bất động:

      “Bát phong xuy bất động” (tám gió thổi động) là giai thoại vui, thâm thúy và tràn đầy thiền vị về mối thâm giao giữa thi hào Tô Đông Pha (1037-1101) và Thiền sư Phật Ấn (1032-1098-).

      Chuyện kể rằng, hôm Tô Đông Pha sáng tác được bài thơ và ông rất hài lòng, bèn cho người đem tặng Thiền sư Phật Ấn lúc bấy giờ ở chùa Kim Sơn. Nguyên văn bài thơ của Tô Đông Pha như sau:

      Khể thủ thiên trung thiên
      Hào quang chiếu đại thiên
      Bát phong xuy bất động
      Đoan tọa tử kim liên.

      Tạm dịch là :

      Đảnh lễ Bậc Giác ngộ (thiên trung thiên tức là Phật, Bậc Giác ngộ)
      Hào quang chiếu vũ trụ
      Tám gió thổi chẳng động
      Ngồi vững tòa sen vàng.

      Phật Ấn xem qua bài thơ xưng tán cảnh giới giải thoát của Bậc Giác ngộ, thấy chữ nghĩa và ý tứ rất hay nhưng biết quá bạn mình nhờ văn hay, chữ tốt, dùng tâm thức bén nhạy để làm thơ chứ phải là bậc thượng sĩ thâm nhập nghĩa lý sâu xa của Phật pháp, đạt đến Thượng thừa “Tám gió thổi động” nên thay vì khen ngợi ngài liền cầm bút phê vào hai chữ “phóng thí” (đánh rắm- hạ phong) và bảo gia nhân đem về trình lại cho Đông Pha. Quả như điều mà Phật Ấn dự đoán. Đông Pha sau khi xem lời nhận xét của Phật Ấn xong liền đùng đùng nổi giận, lập lức bươn bả vượt sông sang chùa Kim Sơn để bắt tội Phật Ấn.

      Gặp nhau ở bến sông, Đông Pha liền lớn tiếng trách: Bài thơ của tôi sai sót ở chỗ nào mà ngài lại phê vào hai chữ “đánh rắm” kia. Thiền sư Phật Ấn liền cười xuề: Ông “Tám gió thổi động” mà chỉ cái “đánh rắm” thôi bay sang sông rồi. Đến đây, Đông Pha mới chợt hiểu ra mình chưa bất động.

      Về bát phong hay bát thế phong, nghĩa là tám ngọn gió đời, tám pháp ở thế gian hay làm loạn động, mê hoặc lòng người. Theo Từ điển Phật học Huệ Quang, tập I, tr.414, tám ngọn gió ấy gồm:

      1-Lợi (lợi lộc),
      2-Suy (hao tổn),
      3-Hủy (chê bai chỉ trích),
      4-Dự (gián tiếp khen ngợi người),
      5-Xưng (trực tiếp ca tụng người),
      6-Cơ (dựng việc giả để xấu người),
      7-Khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não),
      8-Lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan).

      (Nguồn: http://phattue.org/node/738)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :