1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sét đánh xuyên qua - Thục Khách ( c24) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 5:
      Edit: Nguyệt

      Gian phòng thứ ba còn tối hơn hai phòng ban đầu, tối đến mức nhìn thấy người ngồi bên trong. Giữa phòng có chùm sáng màu xanh, chiếu tới hai mỹ nữ , quyến rũ, khả ái đáng . Nếu phải bên cạnh có tấm biển to đề « Bộ phận nghiên cứu và phát triển » Lôi Lôi còn tưởng đây là câu lạc bộ đêm.


      Ba lúc trước đứng ngẩn người.


      ” Tôi là tổng giám đốc bô phân nghiên cứu và phát triển kiêm nhân viên thiết kế, Thục Khách. Các có thể gọi tôi là Thục tổng. » .


      Lôi Lôi hoảng sợ. xoay người, phát thanh phát ra từ góc tường.


      Ở góc tường có người ngồi.


      phải nữ nhân.


      Cũng phải nam nhân.


      Lại càng là…


      Chủ yếu là bởi vì người này toàn thân cao thấp đều được bao phủ bởi vầng sáng mờ nhạt, thể phân biệt là là nam hay là nữ ; thanh ôn hòa mà uy nghiêm khiến cho ta có cảm giác thần bí như ma quỷ.


      Người này lại chậm rãi mở miệng : ” Vì lần tuyển chọn này có tính công bằng, uy tín nên tập đoàn chúng tôi mời riêng hai vị khách quý , đặc phái viên của Tấn Giang – Biên tập Tô Tô và Lị Lị. Hai vị này đồng hành cùng tôi trong vai trò giám khảo, các bạn hãy nghe kĩ đề bài.” . tiếng chuông biểu thị cuộc thi bắt đầu.


      Lôi Lôi dựng thẳng tai.


      Ánh sáng xanh chuyển dần sang phía bên trái, mỹ nữ Tô Tô mỉm cười: “Phàm là nư nhân xuyên qua tất phải biết thơ ca thi phú..”


      Mỹ nữ đáng bên phải, Lị Lị ngọt ngào cười : “Vậy nên đề mục của buổi phỏng vấn là « Hãy viết bài thơ có chủ đề liên quan đến trăng » “


      Quả nhiên là đề khó. Lôi Lôi thầm nghĩ, khi xoay mặt lại thấy ba kia tự tin tràn đầy.


      đầu tiên viết: “Sàng tiền minh nguyệt quang. . .”(1)


      Lị lị ti: “Hảo thi! Hảo thi! Xuyên qua tất được! Có cá tính!”


      *Hảo thi: thơ hay*


      thứ hai viết: ” Minh nguyệt kỷ thời hữu. .” (2)


      Tô tô: “Hảo thi! Hảo thi! Có sáng ý!”


      thứ ba: ” Hoa gian nhất hồ tửu. . .” (3)


      Hai giám khảo thảo luận lát, chốc lát liền gật đầu: ” Cũng được.”


      Đến phiên Lôi Lôi.


      Rất đáng sợ! Lão nương thèm “Sàng tiền minh nguyệt quang” ! Lôi Lôi tự tin : “Hải thượng sinh minh nguyệt. ..” ( biển sinh trăng sáng )


      Im lặng.


      Thục tổng bên trong góc chậm rãi : “ có sáng ý, trở về .”


      Biết trước là nhất định phải xuyên , bị sét đánh, lại còn mất mất hai vạn. Lôi Lôi vốn đầy bụng tức, nghe vậy liền giận dữ, túm áo Thục tổng, giơ nắm đấm lên: “Lão nương hôm nay lại càng muốn xuyên , có tin là tôi đánh ?”


      “Tin…tin, tin! Buông tay ra trước ——”. Thục tổng liên tục gật đầu .


      “Có sáng ý ?”


      “Có, chuyện gì cũng từ từ! Chuyện gì cũng từ từ!” Giám khảo thứ hai quay sang.


      Lị lị : “Có sáng ý!”


      Tô tô: “Có cá tính!”


      Thục tổng cuối cùng cũng cầm thẻ lên: “Qua ——” .


      gian phòng rộng rãi như quảng trường , tối như mực, tiếng bước chân nghe vang từng nhịp.


      Thục tổng cố gắng bò lên cái bàn to chứa đầy máy móc, bày ra mẫu phẩm, giới thiệu: “Bộ dụng cụ này được thiết kế hoàn hảo, các thiết bị bên trong đều do chính tay tôi chế tạo, mất rất nhiều tâm huyết… Hừ hừ…”


      Giám khảo thứ hai ngắt lời: “Hôm nay nếu phản đối việc thể nghiệm đầu tiên phải lựa chọn cách thức xuyên .”


      Lôi Lôi gật đầu: “Có những phương thức nào?”


      Lị lị ngọt ngào cười, chỉ vào bên cạnh: “Từ cái điển hình nhất , tai nạn xe cộ, thế nào?”


      Nhìn thấy hai xe tải cực lớn đằng xa, Lôi Lôi nghĩ ngay đến đến trường hợp chính mình bị xe cán máu thịt lẫn lộn, sợ tới mức lui về phía sau: “ nên nên!”


      vội vội, ” Tô Tô quyến rũ vỗ vỗ vai , chỉ vào bên kia, “Vậy rơi xuống nước, chết chìm?”


      Lôi Lôi phát chính mình có chút khó thở, tiếp tục lui về phía sau, hoảng sợ: “Đừng đừng!”


      Lị lị cầm đến thanh đao sáng,cười u ám: “Đây là đao cổ tôi mượn từ viện bảo tàng, có thể tự sát.”


      cần!” Lôi Lôi tay mềm nhũn, đao leng keng rơi xuống đất.


      Tô tô xoay người nhặt lên, thổi thổi đao nhọn: “Vậy… Bị mưu sát?”


      Oa, giết người! Lôi Lôi sợ tới mức liên tục lui về phía sau, tiếng “Cứu mạng” chuẩn bị kêu lên bên tai bỗng nghe được thanh cực lớn “Đình —— “


      Trong phút chốc, Lôi Lôi chỉ cảm thấy đất dưới chân sụp xuống.


      Tiếng sấm cuồn cuộn, căn phòng rộng rãi lại càng rung lắc mạnh, tia chớp chói mắt xẹt qua, Lôi Lôi biến mất.


      Thục tổng tay cầm dụng cụ từ nhảy xuống: “Phiền toái! Kêu ta dừng lại, đúng là đáng đời!”


      Hai giám khảo còn lại lau mồ hôi: ” Sét đánh xuyên qua, cuối cùng cũng giải quyết xong người.”

      ********************

      Chú thích:

      (1) Cái này chắc nhiều bạn biết, đây là bài thơ “Tĩnh dạ tứ” của Lý Bạch:


      Sàng tiền minh nguyệt quang
      Nghi thị địa thượng sương
      Cử đầu vọng minh nguyệt
      Đê đầu tư cố hương.


      Dịch nghĩa

      Đầu giường, ánh trăng rọi sáng,
      Tưởng là sương mặt đất
      Ngẩng đầu ngắm trăng sáng
      Cúi đầu nhớ quê cũ

      Dịch thơ :

      Đầu giường ánh trăng rọi
      Ngỡ mặt đất phủ sương
      Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
      Cúi đầu nhớ cố hương.


      (Tương Như dịch)

      Nguồn : Hoa Sơn Trang

      (2) Bài thơ “Thủy điệu ca đầu” – Tô Thức

      Bản tiếng Trung

      水調歌頭-中秋
      明月幾時有,
      把酒問青天。
      不知天上宮闕,
      今夕是何年。
      我欲乘風歸去,
      又恐瓊樓玉宇,
      高處不勝寒。
      起舞弄清影,
      何似在人間。 轉朱閣,
      低綺戶,
      照無眠。
      不應有恨,
      何事長向別時圓。
      人有悲歡離合,
      月有陰晴圓缺,
      此事古難全。
      但願人長久,
      千里共嬋娟。
      Phiên :

      Minh nguyệt kỷ thời hữu ?
      Bả tửu vấn thanh thiên.
      Bất tri thiên thượng cung khuyết,
      Kim tịch thị hà niên.
      Ngã dục thừa phong quy khứ,
      Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,
      Cao xứ bất thắng hàn.
      Khởi vũ lộng thanh ảnh,
      Hà tự tại nhân gian.

      Chuyển chu các,
      Đê ỷ hộ,
      Chiếu vô miên.
      Bất ưng hữu hận,
      trường hướng biệt thời viên.
      Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,
      Nguyệt hữu , tình, viên, khuyết,
      Thử cổ nan toàn.
      Đãn nguyện nhân trường cửu,
      Thiên lý cộng thiền quyên.

      Dịch nghĩa: (Người dịch: Nguyễn Hiến Lê)

      Mấy lúc có trăng thanh?
      Cất chén hỏi trời xanh:
      “Cung khuyết chín từng,
      Ðêm nay là đêm nào?”
      Ta muốn cưỡi gió bay lên vút,
      Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,
      cao kia lạnh buốt.
      Ðứng dậy múa giỡn bóng,
      Cách biệt với nhân gian!

      Trăng quanh gác tía,
      Cúi xuống cửa son,
      Dòm kẻ thao thức,
      Chẳng nên ân hận,
      Sao cứ biệt li trăng tròn?
      Ðời người vui buồn li hợp,
      Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,
      Xưa nay đâu có vạn toàn.
      Chỉ nguyện đời ta trường cửu,
      Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.

      Nguồn: thivien.net

      (3) Bài thơ “Nguyệt hạ độc chước” – Lý Bạch

      Hoa gian nhất hồ tửu

      Độc chước vô tương thân

      Cử bôi minh nguyệt

      Đối ảnh thành tam nhân


      Nguyệt ký bất giải ẩm

      Ảnh đồ tùy ngã thân

      Tạm bạn nguyệt tương ảnh

      Hành lạc tu cập xuân


      Ngã ca nguyệt bồi hồi

      Ngã vũ ảnh lăng loạn

      Tỉnh thời đồng giao hoan

      Túy hậu các phân tán

      Vĩnh kết vô tình du

      Tượng kỳ mạc Vân Hán


      Dịch thơ:

      Dưới trăng uống rượu mình

      …………..

      Giữa hoa bầu rượu

      mình, rót uống chơi

      Nâng ly mời trăng sáng

      với bóng, hóa ba người


      Trăng, trăng biết uống

      Bóng, chỉ quấn chân chơi

      Bạn giữa đường: trăng, bóng

      Vào xuân tíu tít cười


      Ta múa, bóng toán loạn

      Ta ca, trăng bồi hồi

      Còn tỉnh, cứ vui chơi

      Khi say, tạm ly tán

      Lãng đãng mối giao tình

      Hẹn hò Vân Hán


      Nguồn: http://amvc.free.fr

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 6:
      Edit: Nguyệt

      (Từ đây lại đổi lại xưng “ta” – “ngươi” – “nàng” nhé)

      Nửa đêm, ngọn đèn sáng lập lòe, hai thôn phụ phụ trách trông nom ghé vào giường ngủ gật.

      Cơm chiều chưa ăn, bị ép uống bụng dược, Lôi Lôi nằm tấm ván gỗ sơ sài ở giường, trong lòng phấp phỏng lo lắng. “Xuân Hoa” đến tột cùng là ai? Xem đôi tay trắng noãn này, hẳn phải là con nhà nông gia bình thường. Nghe đại thẩm nương này là người thành Tấn Giang, nương nhờ nhà họ hàng nên mới lưu lạc đến thôn này, muốn nhảy từ sườn núi xuống tự tử?

      Muốn biết thân phận, đầu tiên phải rời khỏi nơi đây.

      Vốn Lôi Lôi đối với thân phận này cũng lấy gì làm ham thích, nàng muốn ở lại tiếp tục làm”Xuân Hoa “, vì thế nàng lặng lẽ xốc chăn đứng lên, cẩn thận lướt qua hai thôn phụ, chuồn ra ngoài cửa.

      Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Lôi Lôi chạy như điên, mắt thấy người ở Cổ Ngôn thôn càng ngày càng xa, nàng cuối cùng an tâm ít.

      Người sống đời, bất cứ lúc nào cũng phải lựa chọn. Trước mặt Lôi Lôi rất nhanh xuất hai con đường lớn.

      bên trái, bên phải.

      Nên đường nào? Lôi Lôi chăm chú suy nghĩ, quyết định bên trái. định nhấc chân, bỗng nhiên có trận gió lạnh thổi tới, đỉnh đầu lá rụng tán loạn, nàng khỏi sợ run cả người. Đến giờ mới nhận ra trời vào thu mà người mình lại chỉ mặc bộ áo đơn trắng.

      Quay về lấy thêm quần áo đương nhiên là được. Nhưng đúng là lạnh chịu nổi, Lôi Lôi ở trong tình huống hết sức khó xử. Cách đó xa, có bóng người hướng bên này tới.

      Người này diện mạo nho nhã, dáng vẻ thư sinh, vừa còn vừa lấm nhẩm đọc:” . . Dục thuyết hoàn hưu, thiên lương hảo cá thu. .” (1)

      Mọt sách? Lôi Lôi từ tảng đá vươn người nhảy ra.

      Thình lình trước mặt bỗng xuất nữ nhân, thư sinh đần người: “ nương…”

      Gió lạnh từng cơn, ánh trăng thê lương, quần áo tố * (*trắng) y ở trong gió tung bay, mặt lộ vẻ cười quỷ dị. Nữ nhân trừng mắt nhìn lúc lâu, cuối cùng trầm mở miệng: “Ta rất lạnh, muốn mượn quần áo của ngươi.”

      …” Thư sinh bị dọa phát run.

      “Đem quần áo cởi ra!”

      “Quỷ a ——” tiếng gào kinh thiên động địa. Thư sinh ngã “Rầm” xuống đất, sau đó mọi thanh đều ngưng bặt.

      Lôi Lôi này mới phát cảnh tượng quá mức phóng đại, cuống quít ngồi xổm xuống, sờ sờ ngưc người nọ. Phát tim còn đập liền mở giọng điệu: “Đại ca, ta thực phải cố ý .”

      Cởi áo ngoài của mặc vào xong, Lôi Lôi co cẳng chạy.

      Chạy đến khu đất bằng, khí trong lành. biết mình xa tới đâu, mặt trời dần lên cao, mặt đất ngập tràn ánh sáng. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất tựa như từng miếng vàng vỡ vụn.

      Lôi Lôi tìm thấy vàng.

      cái túi được đạt cạnh gốc cây cổ thụ, miệng túi được buộc chặt nên bị gió thổi mở, bên trong lộ ra rất nhiều ngân phiếu màu sắc rực rỡ, mặt trước còn có đống vàng hoa văn bảo khố viết “ trăm lượng” .

      trăm lượng, trăm lượng…

      Đống này là cái gì vậy. Lôi Lôi đoán nửa, còn có nửa là tự ép buốc mình nghĩ tiếp nữa, làm như nhìn thấy tiếp tục bước , trong lòng niệm: ta kỳ tham tài, ta muốn làm nữ chủ bình thường.

      Cước bộ dừng lại.

      phiêu bạt giang hồ, mang chút tiền hình như là điều cần thiết…

      Lôi Lôi lùi lại, ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt tiền. Người nào ngu ngốc đem tiền vứt ở nơi này, ta nhặt kiếm chút tiền sinh hoạt cũng tốt. Dừng chân, ăn cơm, còn muốn đổi xiêm y, trăm lượng đương nhiên đủ , chí ít cũng phải vạn lượng…

      “Ai phái ngươi tới .” giọng nam giới dễ nghe cất lên .

      Chú thích : (1) Bài thơ - Tân Khí Tật


      采桑子
      少年不識愁滋味,
      愛上層樓、
      愛上層樓,
      為賦新詩強說愁。
      而今識盡愁滋味,
      欲說還休、
      欲說還休,
      卻道天涼好個秋。
      Phiên :

      Thái tang tử

      Thiếu niên bất thức sầu tư vị,
      Ái thướng tằng lâu,
      Ái thướng tằng lâu,
      Vị phú tân từ cưỡng thuyết sầu.
      Nhi kim thức tận sầu tư vị,
      Dục thuyết hoàn hưu,
      Dục thuyết hoàn hưu,
      Khước đạo: thiên lương hảo cá thu!

      Dich thơ (Người dịch: Nguyễn Chí Viễn):

      Thiếu niên chẳng hiểu sầu phong vị
      Thích vút tầng lâu
      Thích vút tầng lâu
      Muốn phú tân từ gượng sầu
      Mà nay hiểu sầu phong vị
      Muốn được đâu
      Muốn được đâu
      Lại bảo êm trời đẹp cảnh thu

      Nguồn: thivien.net

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 7

      Edit: Nguyệt
      Lôi Lôi ngẩng đầu. gã công tử trẻ tuổi đứng ở cách đó xa, khoảng chừng hai mấy tuổi, mi dài sắc nhọn , đôi mắt tựa hàn tinh (*sao lạnh), phong thái bất phàm, phần tóc đen được búi lên, gắn miện ngọc, người khoác hai lớp y bào lam bạch*. Nhìn qua tưởng chừng đơn giản mộc mạc nhưng màu sắc lại giống bình thường, so với người trong thôn lúc trước biết hơn bao nhiêu cấp bậc, vạt áo dài bên trái như chuôi vỏ kiếm màu đen.


      *lam: xanh ; bạch: trắng


      Công tử tà nịnh cười,tựa như ma như quỷ.


      Lôi Lôi nhìn ngẩn người. Thầm nghĩ, sét đánh xuyên vẫn có chỗ tốt, khắp nơi tú sắc khả xan*.


      * tú sắc khả xan: Xinh đẹp ngon cơm , ám chỉ trai xinh đẹp


      Thấy nàng đáp, công tử ngữ khí lạnh ít: “Ai phái ngươi tới ?”


      Lôi Lôi cuống quít lắc đầu, chợt thấy cần cổ có chút lạnh, ngay sau đó có cảm giác đau đớn truyền đến. Hóa ra biết từ khi nào khi nào, cổ thanh đao sánh loáng!


      Bóng người thoảng qua, công tử đứng ở trước mặt, cúi người nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng.


      “Leng keng” vài tiếng, thanh đao được tra vào vỏ.


      “Muốn tự sát? dễ dàng như vậy!” lão nhân áo xanh từ phía sau thep ra.


      Mẹ nó ai muốn tự sát hả!


      “A a —— giết người——” Lôi Lôi tru lên như giết heo, “Mau xem cắt vỡ mạch máu chưa! Cắt vỡ chưa!”


      Mọi người sững sờ .


      Bên cạnh lại có vài người ra, ở giữa là người đàn ông trung niên mặc cẩm bào, sắc mặt xanh tím , cằm dài thô ngắn, yếm cổ đầy bụi. nhìn Lôi Lôi, sau đó chuyển hướng sang công tử kia : “Nghĩ ra đây đúng là nữ nhân.”


      Công tử cũng thấy ngoài ý muốn. Nguyên lai là Thiết Gia Trang Thiết Trang Chủ chủ động báo tin, ngày hôm trước có người thần bí tìm tới , tự xưng là biết nơi nào có Trường Sinh Quả, muốn dùng vạn lạng bạc để mua lại. Những việc can hệ tới Trường Sinh Quả quá nhiều, làm huyên náo thời gian, tam đại môn phái vì nó mà kết thù với nhau, mãi cho đến khi minh chủ Hà Thái Bình ra mặt, việc này mới tạm thời bị áp chế. Bỗng nhiên lại xuất tin tức này, Bách Thắng sơn trang xưa nay lấy việc bảo vệ giang hồ là nhiệm vụ của mình, gặp việc này thể quan tâm. Vì vậy, liền tương kế tựu kế sắp đặt, hạ mồi dẫn dụ người nọ đến đây, ai ngờ người đến lại là đại nương.

      “Mau mau, ai giúp ta nhìn xem, có chảy máu !” Lôi Lôi vẫn tru lên, “Vô duyên vô cớ muốn giết người, ta muốn đưa các ngươi gặp quan! Ít nhất cũng phải đền ta tiền thuốc men !”


      Cái gì gặp quan? Mọi người hiểu.


      Lão nhân áo xanh quát bảo nàng ngưng lại: “Còn tuổi, chính tà chẳng phân biệt được, Trường sinh quả nếu rơi vào tay người Ma giáo , giang hồ khó được thái bình, may mắn Thiết trang chủ thâm minh đại nghĩa*…”


      * thâm minh đại nghĩa: Hiểu được đúng sai, có ý thức sâu sắc về công bằng.


      Lôi Lôi chỉ chú ý đến cái cổ của mình, bất hạnh huyệt đạo bị khống chế, thể cúi xuống xem, sốt ruột: “Vết cắt có sâu ? đầu ta bị choáng váng, choáng váng… Mất máu quá nhiều, mẹ nó còn mau giúp ta cầm máu !”


      “Trường sinh Quả ở nơi nào?”


      “Thương thế của ta sao!”


      Hàn quang thoáng , thanh trường đao lại đặt tại cổ, thành công làm cho nàng ngừng kêu la.


      Công tử lạnh lùng : “!”


      Lôi Lôi tỉnh táo lại, nơm nớp lo sợ: “ cái gì?”


      “Trường sinh quả ở đâu ?”


      “Cái gì Trường sinh quả?”. Lôi Lôi hiểu.


      Cẩm bào Thiết Trang Chủ tiến lên: “Ngươi phải biết nơi nào có Trường Sinh Quả, muốn ta tới đây đưa tiền giao dịch sao!”

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 8:
      Edit: Nguyệt

      Lôi Lôi cuối cùng cũng hiểu tình. ra họ đặt bẫy phục kích, chính mình cẩn thận mắc bẫy. Nhất thời giận dữ, nàng hỏi: “ Tại sao các vị đoán là ta?”



      “Ngoài ra ai dám lấy tiền?”


      “Có tiền ta vì cái gì mà lấy?”


      Thiết trang chủ quả nhiên cứng họng.


      Công tử nhíu mày: “Vô duyên cớ vô cớ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, thấy kì lạ?”


      Lôi Lôi : “Ta chỉ biết là ta sắp phát tài .”


      Mọi người đều im lặng.


      Lôi Lôi giận dữ: “Mau giải huyệt, giải huyệt! Sắp mất hết máu rồi !”


      Công tử nhìn nàng sau lúc lâu, quả nhiên tra đao vào vỏ, thay nàng giải huyệt. Lôi Lôi lập tức sờ cổ, thấy chảy máu mới yên tâm ít.


      Thiết trang chủ : “Tiêu công đừng tử để ý, nữ này năng cổ quái, dễ là quỷ kế của Thiên Nguyệt động!


      Công tử gật đầu, nghĩ tất phải tra : “ là ai? Ở đâu tới ?”


      Ta là ai ta còn biết. Lôi Lôi đáp: “Cổ Ngôn thôn .”


      Nhìn thấy quần áo người nàng là loại vải dệt thô ráp, công tử nọ cũng tin vài phần :” thôi.”


      Mọi người xoay người.


      Biết là bọn họ đều là chính phái nhân sĩ, Lôi Lôi cũng sợ. Nàng bật dậy, xông đến kéo tay áo công tử : “Các ngươi đả thương ta như vậy muốn chuồn?”


      Công tử nhíu mày: “Buông tay.”


      Lôi Lôi ngoẹo đầu, to tiếng: “Cổ của ta, xem !”


      Cuộc đời lần đầu tiên bị người ta bắt vạ, công tử có phần kì lạ: ” Chỉ là bị thương ngoài da.”


      Thấy thái độ nhận sai của đối phương tốt, Lôi Lôi càng thêm giận: “Thương ngoài da cũng là thương! Các ngươi bắt người, tốt thôi, nhưng ta vô tội ! Các vị đả thương người phải chịu trách nhiệm!”


      Công tử cau mày: “Triệu quản gia.”


      Lão nhân mặc áo lam vẻ mặt khinh bỉ, quăng ra hai thỏi bạc : “Cầm lấy khám đại phu .”


      Lôi Lôi tiếp được.


      Ánh mắt công tử nọ chợt lóe:”Co quả là người trong thôn ?”


      Lôi Lôi gật đầu: “Đúng vậy.”


      Công tử nắm cổ tay nàng cười lạnh: “Tay thôn nữ mà lại thế này?” .


      Hỏng, bị làm thịt rồi. Lôi Lôi bắt đầu đổ mồ hôi, quanh co: “Ta vốn phải người ở trong thôn. ra, ta cũng ta đến thôn này như thế nào.” Thấy tin, nàng vội vàng bổ sung: “Bởi vì ta ngày hôm trược bị ngã từ dốc xuống, cái gì cũng nhớ .” Mẹ nó, xuyên chưa đến ngày mà mất trí đến hai lần.


      Công tử buông tay: “ năng bậy bạ!”


      phải bậy, là !” Lôi Lôi nóng lòng tìm chứng cớ, khổ nỗi ở đây có chứng minh thư, chỉ có người ở Cổ Ngôn mới chứng minh được thân phận của nàng. Nàng cũng muốn làm ” Xuân Hoa” trước mặt soái ca. Vì thế Lôi Lôi liền sắp xếp lại : “Là như thế này, ta gọi là Lôi Lôi, ba tháng trước đến thành Tấn Giang nương nhờ họ hàng, bị đám người lai lịch đuổi giết, đành phải chạy trốn tới thôn này…”


      Công tử : “ phải mất trí nhớ sao?”


      Lôi Lôi nghẹn: “Đúng, hình như… Nhớ ra ít rồi.”


      Bên cạnh Triệu quản gia hừ tiếng: “Công tử để ý, nữ tử này lai lịch , miệng lưỡi dối trá cốt lừa chúng ta chút bạc.”


      Lời này như nhắc nhở Lôi Lôi. Đúng vậy, bạc nhiều làm gì, phải đủ cơm no áo mặc . Nàng lập tức lấy tay áo quệt quệt mắt, khóc rống lên.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 9:
      Edit: Nguyệt

      Công tử ngẩn người: “…”


      “Công tử tra xét!” Lôi Lôi vừa gào khóc, vừa thuận tay đánh ” Những lời ta đều là . Ta chỉ nhớ có người muốn giết ta, sau đó bị rơi xuống vách núi. Công tử là người tốt, xin cứu ta ! “


      Mọi người há hốc mồm.


      Thấy nàng đánh, công tử nọ tưởng nàng giở quỷ kế, chực phòng bị, chỉ chờ nàng lộ ra dấu viết liền chưởng đưa nàng quy tiên. Phát Lôi Lôi cũng có ác ý, hơn nữa do trời sinh mắc bệnh sạch nên cũng chỉ theo phản xạ đẩy ra. Khổ nỗi đôi bàn tay kia lại nắm rất chặt khiễn giãy được.


      Bận tâm đến phong độ hình tượng, đành phải nhẫn nại: “Buông tay ra trước!”


      Lôi Lôi nước mắt lưng tròng chơi xấu: “Ta muốn theo các ngươi, bằng bị bọn họ giết!”


      Tiêu Tiêu Phượng Minh đao danh khắp thiên hạ, ai dám bất kính. Vị công tử kia chưa bao giờ bất đắc dĩ như lúc này: “Nam nữ cùng có chút bất tiện, cái này…”. xong, liền liếc mắt sang Thiết trang chủ.


      Là người bị đuổi giết, củ khoai lang phỏng tay này chẳng ai muốn nhận .Thiết trang chủ lập tức ho khan tiếng: “ nương cần lo lắng, có Bách Thắng sơn trang Tiêu công tử thay làm chủ, tương lai nhất định có thể trả lại cho công đạo.” Tiếp theo chuyển hướng sang vị công tử nọ: “Đa tạ Tiêu công tử tương trợ, Thiết mỗ cáo từ trước , việc này ngày sau ta truyền tin bẩm báo Hà minh chủ.”


      đợi đáp ứng, Thiết trang chủ lập tức cùng thủ hạ rời .


      “Buông tay.”


      buông!”


      !” Trừ bỏ nữ ở Thiên Nguyệt động, còn có nương nào da mặt lại dày như vậy. Công tử nhất thời biết nên như thế nào mới tốt, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, chân tay có chút luống cuống.


      Lôi Lôi dí mắt quan sát, mĩ nam mặt đỏ là đẹp mắt.


      Triệu quản gia ngón tay run run: “Giữa… Giữa ban ngày ban mặt…”


      Lôi Lôi cố ý: “Như thế nào?” Giữa ban ngày ban mặt cưỡng bức nam nhân? “


      Triệu quản gia dậm chân: “ biết xấu hổ! Còn mau buông tay, đừng liên luỵ thanh danh công tử nhà ta !”


      có người muốn giết ta, ” Lôi Lôi đau đớn khóc lóc cáo trạng, càng được đà lấm tới ôm vị công tử nọ, thuận tiện đem mặt cọ cọ trước ngực “Thu lưu ta chết đâu, công tử cứu ta!”. Ta ôm , lão già ngươi gấp cái gì!


      Triệu quản gia nên lời.


      Công tử đen mặt, cắn răng duy trì phong độ: “Nếu quả thực bị người đuổi giết, tại hạ mang đến gặp Hà minh chủ, trả lại công đạo cho . Nếu buông tay đừng trách tại hạ vô lễ.”


      Tùy ngươi vô lễ như thế nào, Lôi Lôi trực tiếp làm ngơ.


      Bị nương chân yếu tay mềm cường bạo là việc chưa từng trải qua. biết phải đối xử với nàng thế nào, đành miễn cưỡng áp chế cơn tức: “Giờ chúng ta phải nhanh chóng hồi trang, bất đẵc dĩ phải cùng, trước hết cứ theo sau chúng ta , như thế nào?”


      ?” Lôi Lôi nghi ngờ.


      Công tử đáp.


      lời công tử ta đáng giá ngàn vàng, còn mau buông tay!” Triệu quản gia vuốt râu.


      Lôi Lôi yên tâm buông tay: “ thôi.” .


      con tuấn mã cao lớn màu đỏ thẫm được dắt ra. Lôi Lôi đối với những vật mới mẻ rất thích ý muốn thử. Phải thử năm lần mới trèo được lên lưng ngựa, trèo xong tuấn mã lập tức hất cổ, hừ khiến nàng sợ tới mức lăn xuống đất.


      Công tử kéo nàng lên, khóe miệng co rúm: “Triệu quản gia…”


      Triệu quản gia muốn lên ngựa: “Thời điểm còn sớm , lão hủ trước xem xem có tiểu điếm* nào rồi bố trí ăn cơm trưa.” . xong, Triệu quản gia phi ngựa .


      *tiểu điếm : quán ăn


      Mắt thấy hai hạ nhân cũng thúc ngựa rời , Lôi Lôi lấy lại tinh thần, nhìn sắc mặt công tử bên cạnh tốt lắm, cười cười: “Ta cũng biết cưỡi ngựa lại khó như vậy”


      Công tử liếc nàng cái, lập tức nhảy lên ngựa.


      Lôi Lôi hoảng, tiến lên ôm lấy đôi chân dài: “Ấy ấy, đừng bỏ lại ta a, ngươi đáp ứng rồi !”


      Công tử cảm thấy vô lực, vươn tay ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :