1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Luyến Nguyệt Nhi (193) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 66. Hoàng hậu muốn bao che hung thủ sao?
      Editor: Ngọc Nguyệt
      ..."Ngươi..."

      Kỉ Thanh Ngữ run run chỉ Sở Phàm, nghĩ tới cư nhiên hết tình.

      "Kỉ Thanh Ngữ, ngươi còn gì đế ?"

      Hoàng đế cùng Dạ Thần đều khiếp sợ, nghĩ tới Ngữ quận chúa luôn ôn nhu, làm cho người ta cảm thấy dễ chịu cư nhiên lại là người ác độc như thế. Hai người đều cảm thấy chán ghét, càng hận nàng lừa dối.

      "Hoàng Thượng thứ tội." Kỉ Thanh Ngữ quỳ mặt đất, cầu xin tha thứ.

      "Thứ tội?" Dạ Thần cả người tản ra hơi thở nguy hiểm. "Ngươi ám sát thái tử phi chắc cũng nghĩ tới có kết cục gì." là biết người biết mặt biết lòng, may mắn tra được nàng là người đằng sau. Nếu ngày sau chẳng lẽ để hung thủ bên người sao?

      "Bệ hạ, tại hung thủ tìm ra. Ngài có thể giao cho chúng ta hay ?"

      Xà Vương lạnh lùng nhìn lướt qua Kỉ Thanh Ngữ, cơ hồ là ánh mắt lăng trì nhìn nàng. Nàng ta làm nữ nhi bảo bối của ra như thế, chỉnh chết nàng phải Xà Vương.

      Hoàng đế nhíu mày, Kỉ Thanh Ngữ là chất nữ của hoàng hậu, nữ nhi bảo bối của Định Viễn hậu, thân phận hết sức to lớn. Nếu giết nàng, chắc chắn Định Viễn hậu bất mãn, gây chuyện. Nhưng nếu xử phạt nàng, chỉ sợ lại thể giao hảo với Mộng La quốc được, có thể đưa tới chiến tranh.

      "Này..." rất đau đầu.

      "Đem nàng ném vào vạn xà quật." Lãnh Loan Loan ở trong lòng Dạ Thần, môi đào khẽ câu, cặp mắt sáng ngời xẹt qua đạo tàn nhẫn, lạnh lùng.

      "..." Kỉ Thanh Ngữ hoảng sợ nhìn Lãnh Loan Loan, tiểu oa nhi này là ma quỷ. Nàng muốn bị ném vào xà quật, nàng chán ghét xà. Quỳ xuống dưới chân hoàng đế, cúi đầu xin tha thứ.

      "Hoàng Thượng, Ngữ Nhi biết sai rồi. Ngài tha thứ cho Ngữ Nhi lần này ."

      "Hừ..."

      Xà Vương hừ lạnh tiếng, ý tứ uy hiếp ràng.

      "Phụ hoàng, vương tử phạm tội phạt như thứ dân. Huống chi Ngữ quận chúa ám sát thái tử phi, con dâu người, nếu xử phạt, khiến người khác chê cười."

      Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan, đôi mắt màu tím nhìn Kỉ Thanh Ngữ, chút thương hại, hận thể đem nữ nhân gây bao sóng gió này ra ngoài chém. Miễn cho nàng lại gây tai họa.

      "Thái tử biểu ca..." Nghe được lời lãnh khốc của Dạ Thần, Kỉ Thanh Ngữ dừng lại cầu xin tha thứ. Ngẩng đầu lăng lăng nhìn khuôn mặt tuấn mĩ mà lãnh khốc của , giống như lần đầu tiên nhìn thấy . Người lãnh khốc như thế chính là nam nhân mình truy đuổi, ái mộ sao? Cư nhiên lại tàn nhẫn như thế.

      "Vì cái gì? Ngươi biết ta ngươi, lại đối xử với ta như vậy?" Lên án nhìn Dạ Thần, tay bỗng chỉ Lãnh Loan Loan, vẻ mặt trở nên dữ tợn. "Tiểu oa nhi này có gì tốt? Ngươi cư nhiên vì nàng mà muốn giết ta? Ta muốn giết nàng, ai bảo nàng cướp ngươi?"

      Dạ Thần , tới bây giờ chưa từng cho nàng hứa hẹn, cũng chưa từng làm nàng hiểu nhầm, chỉ có thể hết thảy là nàng tự mình đa tình.

      Xà Vương cùng Xà Hậu dò xét, hóa ra tất cả là do con rể bọn họ. Ai bảo rất cao quý đâu?

      "Ngươi sai rồi." Lãnh Loan Loan đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kỉ Thanh Ngữ, nhìn vẻ mặt dữ tợn của nàng. "Thần cho tới bây giờ cũng phải là của ngươi, ta cần gì phải cướp? Hết thảy đều là ngươi tự mình đa tình, thể trách người khác."

      "Ngươi..." Lời của Lãnh Loan Loan làm Kỉ Thanh Ngữ chịu đả kích lớn, , nàng thừa nhân. ràng là xú nha đầu này cướp thái tử biểu ca của nàng, đoạt vị trí thái tử phi của nàng, là như vậy, chính là như vậy.

      "Ngươi bậy, biểu ca là của ta. Vị trí thái tử phi cũng là của ta. Ngươi là kẻ chiếm đoạt. Ta muốn bác đem ngươi bắt lại..."

      Nàng vẻ mặt có chút bình thường.

      Hoàng đế nghe được lời của nàng, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời.

      " mời hoàng hậu đến đây."

      "Vâng."

      lát sau, Thái Hậu cùng Hoàng hậu cùng đến.

      "Tham kiến Hoàng Thượng." Hoàng hậu phúc thân.

      "Hoàng Thượng, đây là làm gì?" Hoàng thái hậu nhìn Kỉ Thanh Ngữ quỳ mặt đất, kinh hãi. "Ngữ Nhi sao lại quỳ mặt đất?"

      "Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, Ngữ quận chúa phái người tới ám sát Cửu Nhi, hai người xem phải xử phạt nàng thế nào ." Dạ Thần khách khí mở miệng trước hoàng đế.

      "Cái gì?" Hoàng thái hậu cùng Hoàng hậu hai mặt nhìn nhau, "Điều này sao có thể? Nhất định là sai rồi, Ngữ Nhi sao có thể phái người ám sát thái tử phi?" Ngữ Nhi luôn ôn nhu săn sóc, sao có thể làm chuyện như vậy?

      "Mẫu hậu, hoàng hậu, chứng cứ vô cùng xác thực. Hơn nữa nàng cũng thừa nhận.

      "Cái gì?" Hai người tin.

      "Hoàng Thượng, Ngữ Nhi nhất định là nhất thời hồ đồ, nô tì cầu người tha nàng lần này." Lấy lại tinh thần, hoàng hậu bùm tiếng, quỳ xuống. Tuy nàng cũng khiếp sợ khi Ngữ Nhi cư nhiên ra tay ám sát Thái tử phi, nhưng tại quan trọng nhất là bảo vệ tính nàng của nàng.

      "Hoàng hậu là muốn bao che hung thủ?" Xà Vương khách khí hỏi. Bạc môi khẽ nhếch, lạnh lùng cười . "Xem ra quý quốc là muốn cùng Mộng La chúng ta khai chiến? hạ lệnh cho xà ra, cắn chết các ngươi cũng hù chết các ngươi, hừ hừ!

      Chương 67. Còn sống rất tiện nghi, bằng uy xà
      Editor: Ngọc Nguyệt

      "Hoàng hậu là muốn bao che hung thủ?" Xà Vương khách khí hỏi. Bạc môi khẽ nhếch, lạnh lùng cười. "Xem ra quý quốc là cùng Mộng La quốc chúng ta khai chiến?" ra lệnh cho xà ra, cắn chết các ngươi cũng hù chết các ngươi, hừ hừ!

      Nghe được lời của Xà Vương, Hoàng đế, Thái hậu, Hoàng hậu sửng sốt. Bọn họ lo lắng nhất là phát sinh chiến . tại ý tứ hoàng đế Mộng La quốc rất ràng, nếu trừng phạt Kỉ Thanh Ngữ, chắc chắn khai chiến.

      "Mộng La bệ hạ đừng tức giận, trẫm đương nhiên xử lý công bằng, nhầm việc riêng."

      Hoàng đế nhanh chóng tỏ thái độ, Thái Hậu, Hoàng hậu tuy rằng bằng lòng nhưng rất bất đắc dĩ. Dù sao xã tắc vẫn lớn hơn hết thảy. Hai người chi có thể trơ mắt nhìn Kỉ Thanh Ngữ, ánh mắt sắp nhịn được. Trong lòng đối với Lãnh Loan Loan càng thêm hận.

      "Người đâu, đem Kỉ Thanh Ngữ kéo xuống, giam vào thiên lao, chờ ngày xét xử."

      "Chậm ..." Lãnh Loan Loan ngăn lại mệnh lệnh hoàng đế. Nếu đoán sai, Hoàng hậu chắc chắn dùng mọi biện pháp để cứu Kỉ Thanh Ngữ , nàng để cho nàng ta làm như thế sao? Hừ!

      "Nàng ta muốn ám sát ta, cứ để cho ta xử lý."

      "Có dị nghị?" Nhíu mi, lạnh lùng uy hiếp. Dám nửa chữ , liền giết ngươi.

      ", có." Hoàng đế vội vàng xua tay. Mặc dù có hơi uất ức, nhưng thể để hai quốc gia xảy ra chiến tranh, nhân dân phải chịu khổ, uất ức cũng được. phải sợ Nguyệt Diễm đánh lại Mộng La, mà khi khai chiến, dân chúng phải trôi dạt khắp nơi.

      "Tốt lắm." Lãnh Loan Loan vừa lòng gật đầu, mâu quang quét về phía Kỉ Thanh Ngữ, nhìn vẻ mặt nàng ta có chút hoảng hốt, nhếch miệng, ai bảo ngươi học thứ tốt, luôn khiêu chiến kiên nhẫn của bản công chúa, rơi vào kết cục này cũng là ngươi gieo gió gặt bão.

      "A Dao, đem nàng ta kéo lên."

      "Vâng."

      Thủy Dao lên trước, trực tiếp kéo Kỉ Thanh Ngữ đứng lên. Nàng cũng phải là những nam tử này, cũng học cái gì thương hương tiếc ngọc. Nữ nhân này cư nhiên dám phái người ám sát công chúa, nàng còn muốn chưởng giết nàng ta.

      "Cửu công chúa, ngươi xử phạt Ngữ Nhi thế nào?"

      Hoàng hậu lo lắng nhìn Kỉ Thanh Ngữ hoảng hốt, có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi Lãnh Loan Loan. Chờ, tiểu nha đầu ngươi, ngày nào đó, ta bắt ngươi đền lại những gì ngày hôm nay.

      "Xử phạt thế nào, ta đều có biện pháp. nhọc Hoàng hậu nương nương quan tâm."

      Lãnh Loan Loan dựa vào Dạ Thần , nhìn vẻ mặt cam lòng cùng bất đắc dĩ của Hoàng hậu, lạnh nhạt .

      "Ngươi..." Hoàng hậu trừng mắt nhìn nàng, "Ngươi cũng là chính phi của Thần Nhi, ngươi hẳn nên gọi ta tiếng mẫu hậu?"

      "Ngươi có thừa nhận tức phụ như ta sao?" khách khí phản bác.

      "Ngươi..."

      Hoàng hậu tức giận đến nghiến răng nghiến lơi, cũng thể thừa nhận, nàng căn bản đem Lãnh Loan Loan vào mắt. Càng phải đem tiểu oa nhi sáu tuổi thành con dâu.

      "Hung thủ bắt được, các vị có phải nên trở về hay ?" Lãnh Loan Lona hưởng thụ vẻ mặt biến hóa của Hoàng hậu, phất tay với mấy người, khách khí đuổi khách.

      "Cửu Nhi, nàng ta thế nào?"

      Hoàng đế bắt chước Dạ Thần gọi nhũ danh Lãnh Loan Loan, chỉ Kỉ Thanh Ngữ. lo lắng vạn nhất giết chết nàng, Định Viễn hậu chịu, khởi binh tạo phản làm sao bây giờ? Như vậy cũng làm cho dân chúng chịu khổ.

      Lãnh Loan Loan nhìn , nể tình, chút để ý trả lời:

      "Yên tâm, ta giết chết nàng ta." Nhưng khó để bị tàn phế.

      "Vậy là tốt rồi." Hoàng đế gật gật đầu, chỉ cần chết dễ hơn. Trước hết phải phong tỏa tin tức, Định Viễn hậu biết. bỗng nhiên xoay người, lớn tiếng phân phó:

      "Việc hôm nay, nếu ai dám truyền ra, trẫm xử trảm."

      "Vâng." Cung nữ, thái giám đều quỳ xuống đất, đáp.

      "Mặt khác, với người ngoài hung thủ hành hung thái tử phi là tặc nhân trà trộn vào cung, bị giết."

      "Nô tài tuân mệnh."

      "Hoàng hậu." Hoàng đế nhìn về phía Hoàng hậu vẻ mặt cam lòng, giọng điệu uy hiếp. "Nàng hẳn là biết nên làm thế nào ?"

      "Vâng, nô tì cái gì cũng biết." Hoàng hậu áp chế cam lòng đáp.

      "Tốt lắm." Hoàng đế gật đầu.

      "Các ngươi ." Lãnh Loan Loan khoát tay áo, thúc giục. Nàng muốn nhìn bọn họ ở đây hát hí khúc.

      "Cửu Nhi, ngươi nghỉ ngơi . Trẫm cùng mẫu hậu, Hoàng hậu trước."

      Hoàng đế cáo biệt với Lãnh Loan Loan, Xà Vương, Xà Hậu, rồi dẫn Thái Hậu, Hoàng hậu rời .

      "Cửu Nhi, con muốn xử lý nàng ta thế nào?" Xà Vương hỏi nàng.

      "Ân." Lãnh Loan Loan vuốt cằm. "Trước tiên hủy dung của nàng, sau đó ném vào xà quật. Để lại cũng rất tiện nghi, bằng uy xà."

      "Tê..."

      Nghe được lời của Lãnh Loan Loan, cung nữ, thái giám đều nghĩ thái tử phi cũng tàn nhẫn.

      "Cửu Nhi, như vậy tốt lắm." Dạ Thần cũng cả kinh, Lãnh Loan Loan rất bình tĩnh, giống như chuyện này là bình thường, đến tột cùng là trước đây nàng sống thế nào?

      " tốt sao?" Lãnh Loan Loan ngẩng đầu nhìn Dạ Thần, gật gật đầu, cũng đúng, có chút tàn nhẫn, nàng ta cũng diệt cả nhà mình, đáng.

      "Vậy đem nàng ta , bỏ đói ba ngày sau đó đem làm nô lệ."

      "Này..."

      " có ý kiến khác."


      Lời tác giả: Viết lời rất tàn nhẫn, phỏng chừng có người chấp nhận Loan Loan như vậy. Nhưng là Nguyệt ra thích như vậy, ách!!...
      thuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 68. Xuất cung đánh người
      Editor: Ngọc Nguyệt
      ...Mặt trời qua đầu, khắp nơi nóng bức.

      Bất tri bất giác đến tiết Đoan ngọ.

      Đông cung, Lãnh Loan Loan nằm ghế, chân bắt chéo, hưởng thụ cung nữ bên cạnh quạt cho nàng. Bách hợp kia bị nàng xử lý, tại ngoan ngoãn làm nô lệ. Thái Hậu, Hoàng hậu cũng rất thức thời chưa tới quấy rầy nàng, nàng lại thấy rất nhàm chán.

      "Thái tử trở về chưa?" Nhắm mắt lại, nàng đột nhiên hỏi câu.

      Cung nữ bị nàng đột nhiên hỏi câu hoảng sợ, thiếu chút nữa trượt tay đánh rơi quạt. Sửng sốt lúc lâu, thấy tiểu thái tử phi mắt sắc nhìn minh, nàng nhanh chóng trả lời:

      "Hồi thái tử phi, thái tử còn chưa hồi cung."

      Lãnh Loan Loan hờn giận mím môi, buổi sáng Dạ Thần có việc ra ngoài. tại còn chưa hồi cung, để cho nàng ở trong này nhàm chán đến mốc meo.

      " cần quạt."

      Phất phất tay, cung nữ thức thời thu lại quạt. Ngoan ngoãn đứng bên chờ đợi phân phó của nàng. Tuy rằng mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, nhưng các nàng biết tiểu thái tử phi, trăm ngàn lần nên có ý đồ chống lại nàng, nếu kết quả chỉ có , các nàng tự tạo tai ương.

      "A Dao, chúng ta xuất cung ." Lãnh Loan Loan mở to mắt, ngồi dậy, với Thủy Dao ở bên.

      Thủy Dao nhìn thời tiết nóng cháy, mâu quang nhìn về phía Lãnh Loan Loan. Kỳ quái, phải xà sợ ngày Đoan ngọ sao? Sao chủ tử tựa hồ chút cũng bị ảnh hưởng? Trong lòng nghĩ thầm, ngoài mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

      "Được." Gật đầu, tóm lại chủ tử ở đâu, nàng ở đó.

      " thôi." Lãnh Loan Loan đứng lên, xong ra ngoài.

      Ra sân, mặt trời kéo bóng bọn họ dài.

      Thị vệ, cung nữ đều trợn tròn mắt, thái tử phi xuất cung? Nguy rồi, vạn nhất các nàng xảy ra chuyện gì bọn họ bị thái tử lột da. Mọi người mắt thấy hai bóng dáng biến mất, lấy lại tinh thần.

      Bọn họ có nên bẩm báo Hoàng Thượng ?

      " đúng là nóng."

      Lãnh Loan Loan khó chịu, mặt trời làm mắt nàng mở ra được.

      Thủy Dao đảo cặp mắt trắng dã, nàng có biết còn sớm sao?

      "Thái tử phi cát tường."

      Các cung nữ ngang qua thấy Lãnh Loan Loan đều chạy nhanh đến phúc thân.

      "Ngươi, mang loan kiệu đến cho bản thái tử phi."

      Lãnh Loan Loan chỉ vào cung nữ, khách khí . Tuy nàng có thể dùng pháp lực ra ngoài, nhưng tại là thái tử phi, có quyền lực, hưởng thụ, làm gì phải ngược đãi mình, ngu ngốc mới hưởng thụ.

      "Vâng." Cung nữ phúc thân, chạy nhanh rời .

      lát sau, cung nữ dẫn bốn tên thị vệ nâng loan kiệu tinh xảo vội vàng tới.

      "A Dao, chúng ta cùng nhau."

      Lãnh Loan Loan vẫy vẫy tay với Thủy Dao, trước vào trong kiệu. Cung nữ, thái giám nhìn Thủy Dao bằng ánh mắt hâm mộ.

      ", xuất cung."

      Thị vệ sửng sốt, nhưng trong lòng biết thể trêu vào. Chỉ có thể kiên trì ra ngoài cung.

      Trước cửa cung, thị vệ mang đao thắt lưng. Khi nhìn đến cỗ kiệu ra, hai thị vệ tiến lên trước:

      "Đứng lại, là người nào muốn xuất cung?"

      "Lớn mật, loan kiệu của thái tử phi các ngươi cũng dám ngăn."

      Thái giám trước kiệu khiển trách thị vệ, Lãnh Loan Loan bên trong kiệu khỏi che lỗ tai, chết tiệt, quả thực rất hại cho tai. Ai cho thái giám này theo, xốc rèm kiệu lạnh lùng với thái giám:

      "Ngươi trở về cung cho bản thái tử phi."

      "Thái tử phi..." Thái giám trợn tròn mắt, nghĩ tới nàng lại cho mình lăn.

      "Ân?" Lãnh Loan Loan ánh mắt lạnh như băng. "Ngươi dám phản kháng bản thái tử phi?"

      "Nô tài dám." Thái giám bị ánh mắt của nàng dọa sợ, lúc này hoang mang chạy về.

      "Xuất cung."

      Lãnh Loan Loan buông rèm kiệu, thân mình tựa vào tháp, nhắm mắt lại, thản nhiên với kiệu phu.

      "Chậm ." Thị vệ ngăn lại kiệu, tuy người trong kiệu là thái tử phi, nhưng bọn chỉ nhận lệnh bài, huống chi nữ nhân trong hậu cung thể mình xuất cung.

      "Thái tử phi, nô tài cả gan xin hỏi người có lệnh bài xuất cung ?" Thị vệ Giáp tiến lên từng bước, xoay người chắp tay hỏi.

      " có."

      " xin lỗi, có lệnh bài thể ra cung. Thỉnh thái tử phi hồi cung." Thị vệ Giáp vừa nghe, khẩu khí cũng lớn hơn.

      Trong kiệu Lãnh Loan Loan tà tà cười. Nực cười, nàng muốn xuất cung mà còn cần lệnh bài?

      "A Dao."

      Lạnh lùng gọi tiếng, bóng dáng màu trắng nhanh như tia chớp từ trong kiệu ra.

      Bọn thị vệ chỉ thấy đạo bạch quang ra, ngay sau đó mấy người chỉ nghe được vài tiếng ba ba, hai gò má nóng rát lại đau, mới hậu tri hậu giác phát bọn họ cư nhiên bị đánh. Nhìn lên, thấy được bạch quang hóa ra là nữ tử xinh đẹp lạnh lùng kia. Mọi người hoảng sợ, xem ra là gặp được cao thủ.

      "Thái tử phi..."

      "Ngươi dài dòng." đợi thị vệ hết, Lãnh Loan Loan dùng tay bắn ra đồng tiền bay tới vài chỗ người thị vệ.

      Bọn thị vệ mở miệng, lại phát được, thậm chí thân mình cũng động đậy được. Đứng yên ở đó như những bức tượng điêu khắc, ngây ngốc.

      "A Dao, chúng ta ."

      Thủy Dao về loan kiệu, bọn thị vệ nâng lên cỗ kiệu nghênh ngang qua bọn thị vệ bị điểm huyệt.

      Sau khi loan kiệu ra cung, Lãnh Loan Loan lại búng tay, vài thị vệ nháy mắt khôi phục, có thể chuyện.

      Nhìn loan kiệu xa, sắc mặt thị vệ rất khó nhìn. Thị vệ Giáp nhanh chóng chạy , với vài thị vệ khác:

      "Nguy rồi, thái tử phi xuất cung. Các ngươi cứ ở đây, ta bẩm báo Hoàng Thượng."

      Chương 69. Đoạt lang
      Editor: Ngọc Nguyệt

      ...Cửa hàng tấp nập, xe ngựa như nước... thanh ồn ào dứt bên tai.

      Nguyệt Diễm cảnh phồn vinh.

      Loan kiệu hoa lệ qua, cũng làm cho nhiều người chú ý. Dù sao nhà giàu cũng ít, thích khoe khoang tùy ý đều có thể thấy.

      Lãnh Loan Loan vén rèm kiệu nhìn ra ngoài, cảm thụ được náo nhiệt ở chợ thời cổ đại. Đột nhiên cặp mắt sáng ngời cùng đôi đồng tử đỏ rực chạm nhau, môi khẽ nhếch lên.

      Thú vị, nàng tựa hồ gặp được lang.

      "Dừng kiệu." Buông rèm kiệu xuống hô.

      Cỗ kiệu dừng lại, Lãnh Loan Loan cùng Thủy Dao ra ngoài.

      "Bổn tiểu thư muốn dạo phố, các ngươi về trước."

      Phất phất tay với kiệu phu, cũng thèm quay đầu lại mà luôn, Thủy Dao theo sát phía sau. Bốn người ở sau hai mặt nhìn nhau, biết phải làm sao.

      Bọn họ trở về bị người mang ra ngoài chém ?

      ...

      "Mọi người mau nhìn, đây chính là tuyết lang. Trân quý vô cùng, thịt bổ sống lâu, da nếu chế thành áo lông, ở thời tiết giá rét cũng ấm như xuân. Nhưng tại hạ rất vất vả mới săn được, nếu các vị ra giá cao tại hạ đem bán cho người đó."

      Ở bên đường, mọi người tụ tập lại thành ba vòng tròn.

      Bên trong, con sói to lớn vị nhốt bởi cái lồng sắt cồng kềnh. Chỉ thấy nó lông trắng vết máu loang lổ, đôi đồng tử đỏ rực tuy làm cho người ta sợ hãi nhưng lại có ánh sáng. Nhìn ra được con sói này bị trọng thương. Nếu cũng bị nhốt ở trong lồng sắt, còn bị mọi người nhìn thấy.

      mặt đất, nam tử gầy mặc vải bố nước miếng bay tứ tung với người xung quanh về tuyết lang. Cảm giác được ánh mắt tham la, của những người này, đôi mắt tuyết lang trở nên hung ác. Nhưng vết thương cũng quá nặng, nó thể thoát. Chẳng lẽ kết cục của nó là bị nhân loại cắt thịt lột da sao? Có chút tuyệt vọng nghĩ. Trong lòng với người phản bội càng thêm phẫn hận. Lỡ đãng ngẩng đầu, chống lại đôi đồng tử sáng ngời, trong suốt. Chủ nhân của cặp mắt kia lại là đứa nhân loại sao?

      "A Dao, ngươi xem ánh mắt con sói kia đẹp. Giống hai khối huyết ngọc tốt nhất."

      Lãnh Loan Loan ở trong lòng Thủy Dao, nhìn tuyết lang bị nhốt ở lồng sắt . Ánh mắt nó cam lòng, phẫn hận, chỉ sợ nếu phải bị thương, lồng sắt này căn bản nhốt được nó, mà cái nam nhân nước miếng tung bay kia cũng sớm bị con sói kia xé nát... Chậc chậc, nàng có nên cứu nó hay đây.

      "A Dao, ngươi ta có nên cứu nó ?" Ánh mắt tuyết lang nhìn nam nhân càng ngày càng hung ác, Lãnh Loan Loan chút để ý hỏi Thủy Dao.

      "Tùy ý chủ tử." Thủy Dao cũng nhìn thấy tuyết lang, nhưng nàng có cảm giác đặc biệt gì.

      "Ngươi sao lại thú vị như vậy?" Nghe được lời Thủy Dao, Lãnh Loan Loan khỏi nhìn nàng. nghĩ tới là điêu nữ kinh diễm, tại lại biến thành băng sơn mỹ nhân thú vị. Chậc chậc, làm người ta thương tâm.

      Thủy Dao biểu tình thay đổi, giống như nghe được lời của Lãnh Loan Loan.

      "Quên , đùa ngươi nữa." Lãnh Loan Loan bĩu môi, con sói kia có thể khiến nàng thấy hứng thú, vậy nàng liền cứu nó . Dù sao cũng chỉ là làm vài chuyện .

      ", chúng ta vào vai người cứu thế."

      Lời làm Thủy Dao hiểu nhưng nàng vẫn như cũ ôm Lãnh Loan Loan tới chỗ tuyết lang.

      "Nhường chút." Lãnh Loan Loan phất tay với đám người vây xem.

      Mọi người nhìn nàng cái, ánh mắt rơi xuống Thủy Dao ôm nàng. Làm sao hai mỹ nữ lớn lại đến nơi này?

      "Tiểu nương, nơi này là nơi bán lang, chơi vui, chỗ khác ." Người nào đó , ánh mắt mọi người lại nhìn về phía tuyết lang.

      Lãnh Loan Loan hờn giận nhíu mi, tốt lắm. Đám người này lại chọc tới nàng, tay bé vung lên, mọi người cao hứng chỉ cảm thấy lực đạo đánh về phía bọn họ, kéo bọn họ ra sau. Ba vòng bị tản ra, chỉ còn mỗi nam tử cùng tuyết lang bị nhốt ở lồng sắt.

      "Như vậy là được rồi."

      Lãnh Loan Loan chớp chớp đôi mắt có ý cười, tay bé ngăn lại. Thủy Dao ôm nàng qua.

      "Này, các ngươi đâu vậy?" Nam tử nước miếng tung bay đột nhiên phát mọi người đều tản ra, khó hiểu hỏi mọi người.

      Mọi người thể động đậy, ngay cả cũng được, vẻ mặt kinh sợ.

      Tuyết lang ở trong lòng sắt đôi mắt huyết sắc xẹt qua đạo ánh sáng. Nữ oa này cư nhiên phải nhân loại, vậy có hi vọng sao? Hay vẫn là muốn đối xử với mình như bọn họ?

      "Con sói này, bổn tiểu thư muốn." Lãnh Loan Loan dài dòng, đến chỗ nam tử .

      "Ngươi..." Nam tử trào phúng nhìn Lãnh Loan Loan, "Tiểu nương, ngươi cho là ngươi muốn ta cho sao? Nhưng kia là tuyết lang chân chính, ngươi mua được ?"

      Lãnh Loan Loan miệng giật giật, lại là tên muốn chết. Nguyên bản nàng còn muốn đưa tiền cho , tại nàng quyết định phân tiền cũng cho .

      "Thủy Dao, mang nó ."

      Thủy Dao gật đầu, đem Lãnh Loan Loan bỏ xuống. Thân ảnh màu trắng nhoáng lên cái, bay tới lồng sắt.

      "Này, các ngươi muốn làm gì?"

      Nam tử nhìn thấy Thủy Dao phi lên cứu tuyết lang, sắc mặt biến đổi. Thân ảnh nhoáng lên cái nhưng cũng theo được. Vẫn chỉ là công phu bại hoại thôi.

      Lãnh Loan Loan cười nhạo, vung tay lên ở phía sau nam tử. Phịch tiếng, nam tử bị ném xuống.

      "Chủ tử." Cùng lúc đó, Thủy Dao phá được khóa lồng sắt ra.

      Đám người bị điểm huyệt trợn mắt há mồm, nương kia lại lợi hại như vậy, nhìn nàng gầy yếu, nghĩ tới lại có thể phá được khóa sắt.

      " thôi."

      Lãnh Loan Loan gật đầu cái, Thủy Dao đem lồng sắt theo nàng.

      "Này, trả lại sói cho ta."

      Phía sau, nam tử ngừng kêu gào. Mà bóng dáng càng ngày càng xa.
      thuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 70. Sói cũng đến đây
      Editor: Ngọc Nguyệt

      ..."Mau nhìn a, nữ tử kia cư nhiên dẫn theo con sói..."

      "Nhìn thân thể nàng gầy yếu, nghĩ tới là người khỏe như thế."

      "..."

      Ngã tư đường, quần chúng nhìn Lãnh Loan Loan dẫn theo Thủy Dao mang lồng sắt đều há to miệng, nhưng bọn họ đâu biết rằng Thủy Dao có dùng pháp lực cho nên mới mang theo lồng sắt như có gì.

      Lãnh Loan Loan bĩu môi, các nàng cũng phải là biểu diễn xiếc ảo thuật.

      "A Dao, tìm nơi yên tĩnh."

      Thủy Dao gật gật đầu, đôi mắt nhìn qua bốn phía, sau đó thu hồi ánh mắt.

      "Tiểu thư, năm dặm nữa có cánh rừng yên tĩnh."

      Lãnh Loan Loan gật gật đầu, đôi mắt đảo qua con sói cả người đầy máu, trước hết phải chữa thương cho nó.

      "Vậy đến chỗ đó."

      "Được."

      Tuyết lang trong lồng sắt nghe hai người chuyện, đồng tử huyết sắc xẹt qua đạo u quang. Xem ra hai người đều phải là kẻ đầu đường xó chợ, nhưng nữ oa phía trước này, lại nhìn thấu sao nàng lại đến đây.

      Cứ suy nghĩ, hai người lang qua ngã tư đường phồn hoa, đến ngõ ...Lãnh Loan Loan cùng Thủy Dao liếc nhau, bóng dáng nhoáng lên cái, hai người lang biến mất.

      Bóng cây lắc lư, ánh mặt trời theo khe hở chiếu xuồng, ánh sáng lóa mắt.

      Bạch quang lên, ngoại ô trống trải xuất bóng người, còn có tuyết lang.

      "A Dao, bỏ nó xuống."

      Lãnh Loan Loan nhìn miệng vết thương nghiêm trọng của tuyết lang, đôi mi thanh tú nhíu lại. Xem ra con sói này bị thương đúng là rất nặng, chữa trị ngay sợ là khỏi.

      Thủy Dao nghe vậy, bỏ lồng sắt xuống.

      khí thoáng đãng, hoa dại, làm cho người ta thoải mái.

      Tuyết lang được để xuống đất, biểu tình trở nên thư thái.

      "A Dao, thay ta chú ý xung quanh."

      Lãnh Loan Loan , tay bé chỉ tới lồng sắt, gông xiềng hạ xuống, nàng lên trước, đem cửa sắt mở ra.

      Tuyết lang ngẩng đầu, đôi mắt lửa đỏ chống lại đồng tử hắc bạch phân minh của Lãnh Loan Loan. Cẩn thận quang sát nàng, cảm nhận được tia địch ý, nó mâu quang biến hóa.

      "Ta cứu ngươi..." Lãnh Loan Loan nhìn tuyết lang , vẻ mặt lạnh nhạt. Gió phất động, nhấc lên làn váy đỏ của nàng, giống như gốc cây Mân Côi.

      Tuyết lang gật đầu, nhắm mắt lại. Tựa vào lồng sắt, thả lỏng thân thể.

      Thủy Dao đứng ở đằng sau, mắt sáng như đuốc, chú ý tình hình xung quanh.

      Lãnh Loan Loan vào lồng sắt, tay bé để lên thân mình tuyết lang.

      Tuyết lang run lên vì bàn tay kia lạnh lạnh lại làm cho nó có cảm giác ôn nhu. lâu ai đối đãi ôn nhu với nó như thế cả. Trong đầu xẹt qua hình ảnh màn huyết tinh cùng giết chóc, lòng trở nên lãnh khốc.

      "Ngươi bị thương rất nặng."

      Nhìn máu đông lại ở miệng vết thương, Lãnh Loan Loan mày nhíu lên sâu. Tay nhàng vuốt ve, đạo ánh sáng màu vàng theo ngón tay của nàng ra, đem miệng vết thương biến mất, giống như là chưa từng xuất vết thương.

      "Đây là..."

      Đột nhiên đôi mắt nàng dừng lại bên tai tuyết lang, nơi biến thành màu đen làm cho mâu quang nàng trở lên lạnh lùng. Cư nhiên có người muốn hạ độc nó, hơn nữa là loại độc làm cho người ta muốn chết được, muốn sống xong. Đến tột cùng la ai dám hạ độc nó?

      "Ai hạ độc ngươi?" Nàng biết con sói này có thể chuyện.

      "Là tộc nhân của ta." Con sói mở mắt, đôi mắt huyết sắc vì cừu hận càng thêm đỏ, ánh mắt xinh đẹp.

      " ra là thế." Lãnh Loan Loan gật gật đầu, nhìn . "Ngươi muốn báo thù ?"

      Đôi mắt lửa đỏ nhìn nàng, như muốn xem ý nghĩ của nàng.

      "Muốn hay ?" Lãnh Loan Loan nhíu mày, kiên nhẫn hỏi.

      "Muốn." Tuyết lang trầm trọng gật đầu.

      "Tốt lắm." Lãnh Loan Loan cười, "Ta có thể giúp ngươi báo thù, nhưng ngươi phải cho ta thân phận của ngươi. Còn có, ta giải độc cho ngươi, từ giờ trở , ngươi là thị vệ của ta.

      Tuyết lang sợ run vài giây, lúc sau gật đầu.

      "Được." Chỉ cần có thể báo thù, làm người hầu cũng sao.

      "Như vậy nhắm mắt lại, ta giải độc cho ngươi."

      Tuyết lang nghe vậy nhắm mắt, Lãnh Loan Loan hai tay huy động, ánh sáng màu vàng lại xuất , hai tay bé để tới bên tai nó, khói đen ngừng từ đó thoát ra.

      nén hương sau, nàng thu tay lại. Bên tai tuyết lang cũng còn màu đen, khôi phục màu trắng.

      "Tạ ơn chủ tử."

      Tuyết lang quỳ xuống với Lãnh Loan Loan, tuân thủ lời hứa, bắt đầu từ hôm nay, là thị vệ của nàng.

      "Thân phận của ngươi?" Lãnh Loan Loan vỗ vỗ tay, thản nhiên hỏi.

      "Ta là nhị vương tử của tuyết lang tộc."

      Lãnh Loan Loan nhếch miệng cười, nghĩ tới a. Nàng cư nhiên đoạt được vương tử lang, mâu quang quét tới cái.

      "Biến thành người ."

      Tuyết lang ra lồng sắt, quơ quơ đầu. Khi xuất dĩ nhiên là thiếu niên tuấn bất phàm. Đôi mắt thâm thúy như ruby, sâu thẳm làm người ta vừa nhìn bị mê hoặc.

      Lãnh Loan Loan vừa lòng gật đầu, ai nghĩ được đây chính là tuyết lang Vương tử.

      "Từ giờ trở , ngươi theo ta."

      "Vâng." Thiếu niên cúi đầu đáp.

      "Bất quá vì cần làm việc cho nên ta cần ngươi dùng bộ dáng tuyết lang theo ta." Đem nó về cung, hù chết Thái hậu, Hoàng hậu cùng đám nữ nhân kia.

      "Vâng." sao cả.

      " thôi."
      thuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 71. Ăn miếng trả miếng
      Editor: Ngọc Nguyệt


      ...Khi Lãnh Loan Loan mang theo Thủy Dao cùng con tuyết lang nghênh ngang trở lại cung, mọi người đều hoảng sợ...Nhất thời cách nàng mấy thước, sợ bị con sói lớn kia cắn mình.

      Ánh mặt trời chiếu xuống, ngọn cây có vài thanh.

      Lãnh Loan Loan vừa tiến vào sân đông cung, lại phát thái giám, cung nữ ở đông cung đồng loạt quỳ xuống.

      "Các ngươi làm cái gì?"

      Lãnh Loan Loan thiếu chút nữa nghĩ đám người này điên rồi, thời tiết như vậy lại quỳ gối trong viện, bọn họ muốn tự sát tập thể sao? Chỉ sợ chết được, lại ngã xuống.

      "Thái tử phi, ngài trở lại. tốt quá."

      Nhìn thấy bóng dáng Lãnh Loan Loan, bọn hạ nhân quỳ mặt đất sắp té xỉu đều nhàng thở ra. Nếu trở về, bọn họ chắc chắn tới chỗ diêm vương chuyện phiếm.

      "Tuyết Chi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

      Lãnh Loan Loan hỏi tiểu cung nữ hầu nàng rửa mặt chải đầu, nhìn nha đầu kia mặt cười đỏ hơn cả cà chua, mồ hôi cung rất nhiều.

      "Hồi thái tử phi, thị vệ ở cửa cung bẩm báo Hoàng Thượng, Thái Hậu, ngài đánh thị vệ mình xuất cung." câu, Thái Hậu, Hoàng hậu cầm lấy bím tóc của nàng, mượn cơ hội chỉnh nàng, trước trị người bên nàng.

      Lãnh Loan Loan thông minh, dĩ nhiên làm gì có chuyện nguyên nhân trong đó. Bĩu môi, xem ra nàng quả rất nhân từ.

      "Các ngươi đứng lên , Hoàng Thượng, Thái Hậu cứ để cho bản thái tử phi."

      Khoát tay với mọi người . Hừ, dám khi dễ người của nàng. Muốn chết!

      "A Dao, , Từ Ninh cung."

      Xoay người, nàng ra ngoại viện.

      Thủy Dao yên lặng theo, tuyết lang đương nhiên cũng theo. nghĩ tới chủ tử lợi hại lại là thái tử phi của nhân loại.

      "Thái tử có việc gì ?"

      Nhìn bóng dáng Lãnh Loan Loan biến mất ở sân, các cung nữ túm tụm lại. Các nàng lo lắng, nếu thái tử phi xảy ra chuyện gì, vậy là chuyện lớn.

      "Nhất định có việc gì... Nàng là ai? Thái tử phi của chúng ta." Cung nữ gật gật đầu, thái tử phi lợi hại các nàng phải biết, có ai có thể làm nàng bị thương đâu?

      "Hy vọng là vậy."

      Tuyết Chi lắc lắc đầu.

      ...

      "Mẫu hậu, lần này tiểu nha đầu kia cư nhiên dám đánh thương thị vệ xuất cung, thể nàng làm càn thêm nữa, nếu quy củ hoàng gia chỉ là thùng rỗng kêu to. Mặt mũi chúng ta cũng mất hết, thành trò cười cho thiên hạ."

      Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi . Nha đầu chết tiệt. Từ sau khi nàng xuất , biết bao nhiêu chuyện liên tiếp xảy ra. Ngay cả Ngữ Nhi ôn nhu như thế mà cũng làm ra chuyện tình như vậy. Nàng cho là xú nha đầu kia căn bản phải xà thần mà là xà tinh, xà tinh hay hại người.

      "Hừ, nha đầu kia coi ai ra gì." Thái Hậu cũng tức giận, trước đây Hoàng đế luôn kính sợ mình. tại, tiểu nha đầu kia vừa xuất , mọi chuyện đều thay đổi. Thái hậu như bà cũng có địa vị gì.

      "Đúng vậy, mẫu hậu, chúng ta suy nghĩ vì mặt mũi hoàng gia, cũng vì Thần Nhi. Chúng ta lần này nhất định phải cho nàng bài học, nếu sau nàng còn ngang ngược hơn nữa." Hoàng hậu tiếp tục kích động .

      "Phải ? Ngươi muốn ra oai phủ đầu với ta?"

      Thanh lạnh lùng lại hơi trẻ con truyền đến, Thái Hậu, Hoàng hậu được gì.

      " vô lễ, có bẩm báo lại tự tiện bước vào Từ Ninh cung, ngươi nghĩ nơi này của ai gia là muốn tới tới sao?" Thái Hậu trừng mắt Lãnh Loan Loan, rồi lại hướng tới ngoài điện hét lớn. "Các ngươi chết hết rồi sao? Người tới mà cũng bẩm báo." Đám người kia làm cái gì thế biết? đám phế vật.

      "Ngươi gọi bọn họ cũng thể trả lời ngươi." Lãnh Loan Loan nhìn ý nghĩ xấu của Thái Hậu và Hoàng hậu, lạnh lùng .

      " nữ ngươi muốn làm cái gì?" Hoàng Hậu nhìn Lãnh Loan Loan hỏi.

      "Các ngươi xem biết." Lãnh Loan Loan cùng Thủy Dao bước sang bên.

      Thái Hậu cùng Hoàng hậu liếc nhau, bước nhanh ra ngoài.

      "A..."

      Tiếng kêu sợ hãi vang lên, các nàng cư nhiên nhìn thấy con sói miệng mở to, lộ ra nanh sói sắc bén, đồng tử như nhiễm huyết nhìn các nàng. Mà đám người kia vẫn thể động đậy.

      "Sói, sói sao lại đến đây?"

      Thái Hậu cùng Hoàng hậu sợ tới mức dám cử động, thân thể cứng đờ, ràng muốn chạy trốn nhưng lại động đậy được. Ánh mắt nhìn tuyết lang.

      "Hảo tâm nhắc nhở chút, tuyết lang còn chưa ăn gì. Các ngươi nên kích động, cẩn thận bị làm điểm tâm cho nó."

      Lãnh Loan Loan nhìn hai người sợ tới mức run lên, cố ý .

      "Nó, nó muốn ăn thịt người?"

      Thái Hậu cùng Hoàng hậu hai mặt nhìn nhau, sau đó ngã xuống dưới đất.

      Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn hai người cái, lạnh lạnh .

      "Hóa ra người xấu lá gan cũng lớn."

      "A Dao, cho các nàng xem hình ảnh sói ăn thịt, ta muốn hai nữ nhân tâm địa rắn rết này mỗi ngày đều gặp ác mộng." Trừng phạt tinh thần, tuyệt đối so với ** càng làm người ta mau hỏng.

      "Vâng."




      Chương 72. Có nàng là đủ
      Editor: Ngọc Nguyệt


      ...Ba ngày sau

      "Thánh chỉ tới."

      Thanh tiêm tế vang lên, giống như tiếng dùng răng cưa cắt tấm ván gỗ.

      Lãnh Loan Loan nghe được, tai run lên, mày hơi nhíu, sáng sớm tra tấn tai của nàng.

      "A Dao."

      Miễn cưỡng hô tiếng, Thủy Dao hiểu ý, bóng dáng nhoáng lên cái, biến mất.

      lát sau, thanh tiêm tế biến mất.

      " tại thoải mái hơn."

      Bạch quang chợt lóe, Thủy Dao về phòng.

      "A Dao, ngươi làm như thế nào?"

      " phải ta, là tuyết lang." Thủy Dao thản nhiên đáp, đến bên. Phía sau nàng, tuyết lang từ ngoài vào. Đôi mắt lửa đỏ nhìn Lãnh Loan Loan, giơ giơ đầu:

      "Ta dọa sợ hôn mê."

      Lãnh Loan Loan sửng sốt, rồi chợt cười ra tiếng. Chơi rất vui.

      "Ha ha ha..."

      "Chủ tử, đây là thánh chỉ." Thủy Dao đem thánh chỉ vàng óng ánh cho Lãnh Loan Loan.

      "Để ta xem lão hoàng đế kia muốn làm cái gì?"

      Lãnh Loan Loan cầm thánh chỉ, vừa mở ra, vẻ mặt liền trầm xuống... Hai tay cầm thánh chỉ căng thẳng.

      ", tìm lão hoàng đế."

      Thủy Dao cùng tuyết lang, người lang liếc nhau, lắc lắc đầu, theo.

      Kim Loan điện

      Hoàng đế thân long bào, đầu đội mũ miện, ngồi long ỷ ở đại điện, đôi mắt đảo qua văn võ bá quan bên dưới.

      "Chư vị ái khanh, có việc thượng tấu, vô bãi triều."

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần có việc tấu thỉnh."

      Tể tướng Thu Đừng Ngôn áo mãng bào màu tím, cầm hốt bản trong tay bước ra khỏi hàng, cúi đầu với hoàng đế, .

      "Tể tướng có chuyện gì?" Hoàng đế nhíu mày hỏi.

      "Thần tấu thỉnh Hoàng Thượng lập sườn phi cho thái tử." Thu Đừng Ngôn thấy vị trí chính phi định, đem chủ ý đánh tới vị trí sườn phi. Chỉ cần có thể bắt được tâm của thái tử, chỉ là sườn phi cũng được.

      "Này..." Hoàng đế biểu tình vi liễm, "Này tốt đâu, thái tử mới lập chính phi. Giờ lại lập sườn phi, có phải là quá nhanh ?" cũng nghĩ tới tiểu nhà đầu kia nháo như vậy, nàng khiến Thái Hậu, Hoàng hậu sợ tới mức ác mộng liên tục.

      "Hoàng Thượng, thần cũng đồng ý với Tể tướng." Đức Viễn Vương gia cũng đứng dậy, cúi đầu . "Thái tử phi còn tuổi, nhưng thái tử cũng trưởng thành. Có trách nhiệm vì hoàng thất khai chi tán diệp." Đức Viễn Vương gia cũng có chủ ý như Thu Đừng Ngôn, hy vọng nữ nhi của mình có thể giữ chức sườn phi của thái tử, sau đó đá tiểu nha đầu kia, ngồi vị trí chính phi, ngày sau ngồi lên ngai vàng hoàng hậu.

      "Thần cũng đồng ý." Uy Viễn Tướng quân cũng lên tiếng.

      "Thần tấu thỉnh Hoàng Thượng lập sườn phi cho thái tử." Các đại thần đều quỳ xuống, tán thành .

      "Này..."

      "Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối nạp sườn phi." Đương Dạ Thần đứng dậy, tử đồng quét về phía mọi người, giọng lạnh lùng, "Xem ra chư vị rất quan tâm chuyện của bổn thái tử. Nhưng là chuyện nhà, có liên quan gì tới các vị?" Lại dùng lý do bác bỏ.

      "Này..." Chúng thần gì, hai mặt nhìn nhau. biết thái tử phi cho thái tử ăn mê dược gì, cư nhiên ra vẻ cần mỹ nữ thành thúc, cả rừng chỉ chọn quả non?

      "Như vậy còn ai gia? Ai gia có thể quan ."

      thanh uy nghiêm truyền đến, Hoàng hậu đỡ Thái hậu lên.

      "Tham kiến Thái Hậu, Hoàng hậu nương nương, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

      Đại thần quỳ xuống, Thái Hậu, Hoàng hậu tới nơi triều chính này, như vậy tình lại có biến sao?

      "Hoàng tổ mẫu cát tường, Mẫu hậu cát tường."

      Dạ Thần hành lễ với Thái Hậu, Hoàng hậu. Hoàng đế gọi người dọn chỗ cho hai người.

      "Mẫu hậu, sao người lại đến đây?" phải là thêm phiền .

      "Hoàng đế, ai gia muốn ngài hạ chỉ cho thái tử phi, nên lập sườn phi cho thái tử. Cho nàng là chính phi chọn người." Lời của Thái Hậu thể nghi ngờ khiến cho đại điện nổ tung, nghĩ tới Thái Hậu cư nhiên trước bước hạ chỉ.

      "Mẫu hậu..." Hoàng đế đau đầu, quả nhiên lại thêm phiền.

      Dạ Thần tay nắm thành quyền. chán ghét mình bị người khác điều khiển.

      "Thái tử phi, ngài thể vào."

      Bên ngoài truyền đến giọng lo lắng của tiểu thái giám, mọi người rùng mình, quả nhiên nghe được thanh của Lãnh Loan Loan.

      "Ngươi cút ngay cho ta, nếu ta bảo sói cắn chết ngươi."

      Uy hiếp xong, Lãnh Loan Loan dẫn Thủy Dao, tuyết lang vào Kim Loan điện.

      "Lớn mật, thái tử phi, Kim Loan điện là nơi bàn đại , có thể để người tùy ý ra vào sao?" Thu Đừng Ngôn trước.

      "Ngươi câm miệng cho ta." Lãnh Loan Loan lạnh lùng trừng mắt Thu Đừng Ngôn. Sau đó ánh mắt đảo qua Thái Hậu, Hoàng hậu, Dạ Thần, cuối cùng rơi xuống Hoàng đế.

      "Lão hoàng đế, ngươi muốn hạ chỉ lập sườn phi cho thái tử?" Đem thánh chỉ tới, nàng mở miệng.

      "Ta xem ai dám lập sườn phi cho thái tử?!"

      "Làm càn." Bị nàng chất vấn như vậy, hoàng đế cũng nhịn được. "Thân là thái tử phi, ngươi suy nghĩ cho thái tử, ngược lại khắp nơi hoành hành, ngươi có biết sai?"

      "Hừ..." Lãnh Loan Loan lạnh lùng hừ, hoàn toàn đem vẻ mặt hoàng đế tức giận vào trong mắt. Đôi mắt đảo qua Dạ Thần, thản nhiên hỏi, "Ngươi muốn lập sườn phi?" Dám phải, diệt ngươi!

      Dạ Thần lắc đầu, nhìn khuôn mặt nhắn kia, sủng nịch cười:

      "Có ngươi là đủ."

      "Thần nhi, con..." Thái Hậu, Hoàng hậu trừng mắt nhìn Dạ Thần.

      "Được rồi." Lãnh Loan Loan vừa lòng câu trả lời của Dạ Thần, khuôn mặt nhắn nhìn Hoàng đế, lạnh lùng , "Nam nhân của ta tuyệt đối chỉ có thể có thê tử là ta, nếu muốn lập sườn phi cho , lập người, ta diết người."

      "Ngươi..."
      thuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 73. Lang gầm

      Editor: Ngọc Nguyệt

      ..."Được rồi." Lãnh Loan Loan vừa lòng câu trả lời của Dạ Thần, khuôn mặt nhắn nhìn hoàng đế, lạnh lùng , "Nam nhân của ta tuyệt đối chỉ có thể có thê tử là ta, nếu muốn lập sườn phi cho , lập người, ta diệt người."

      "Ngươi..."

      Lời của Lãnh Loan Loan khiến mọi người lại ồ lên, cuồng vọng như vậy, lời kinh thế hãi tục thể nghi ngờ là khiêu chiến thói quen từ thời cổ xưa. Mọi người nhìn chằm chằm nàng, đến tột cùng là nữ oa như thế nào? Cư nhiên phải là nữ tử ôn nhu nhàn lương phẩm đức, hoàn toàn là tiểu đố phụ.

      "Ngươi thực hiền lương, ra những lời như vậy biết xấu hổ."

      Hoàng hậu nhìn Lãnh Loan Loan , như vậy muốn độc chiếm Thần Nhi. Cũng xem lại thân phận tại của mình, bây giờ còn là thái tử phi, nếu ngồi vị trí hoàng hậu, chẳng phải là hại nước hại dân.

      "Chỉ sợ có người trong lòng cũng nghĩ như thế, nhưng lại dám , đành phải dùng thủ đoạn độc chèn ép tiểu thiếp đáng thương ."

      Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên , hừ, hoàng cung này yên bình? Ai tin được Hoàng hậu muốn độc chiếm Hoàng đế, dám làm ngoài sáng, nàng ta lại lén dùng các thủ đoạn đối phó tần phi.

      "Ngươi..." Hoàng hậu mặt vặn vẹo, hiển nhiên bị Lãnh Loan Loan trúng.

      "Hoàng Thượng, thái tử phi tại muốn như vậy, ngày sau nếu làm Hoàng hậu, chẳng phải là độc sủng hậu cung." lại Lãnh Loan Loan, Hoàng hậu đem ánh mắt nhìn về phía Hoàng đế.

      Thái Hậu cũng gật đầu, hậu cung há lại có thể chỉ có mình nàng? Hoàng đế có thể đa tình, nhưng thể chung tình. Như vậy nguy hại tới giang sơn xã tắc, cho nên chức sườn phi thái tử nhất định phải lập.

      "Hoàng hậu có lý, Hoàng Thượng hãy hạ chỉ cho những danh môn khuê tú chọn người xứng với thái tử, lập sườn phi."

      Hoàng đế nghe lời của Thái Hậu, Hoàng hậu gật đầu, mũ miện đung đưa. Nghiêm phi bỏ Thần Nhi, trước nay chưa có ấu phi. Nhưng là việc liên quan đến giang sơn xã tắc, há có thể để nàng lại hồ nháo như vậy. Suy nghĩ xong, mở miệng :

      "Được, trẫm hạ chỉ."

      "Nhi thần thỉnh phụ hoàng thu hồi thánh chỉ." Dạ Thần quỳ xuống, tử mâu nhìn Hoàng đế, trầm giọng .

      "Thần Nhi, con hồ đồ. Thánh chỉ hạ sao có thể thu hồi?" Hoàng hậu nhìn thái tử kiên quyết, tức giận đến run người. Từ sau khi tiểu nữ đến đây, Thần Nhi trở nên càng ngày càng kỳ quái. Cư nhiên năm lần bảy lượt chống đối bọn họ, chỉ vì cái tiểu nha đầu chưa dứt sữa kia.

      "Thái tử điện hạ, thỉnh lấy đại cục làm trọng."

      Thu Đừng Ngôn nghe được Hoàng đế hạ chỉ tuyển sườn phi, rất cao hứng. Dạ Thần lại muốn làm tạp, lúc này tất cả mọi người quỳ xuống.

      "Đại cục cái rắm." Lãnh Loan Loan nhếch miệng, cho cùng, bất quá là đám lão già vì lợi ích của bản thân.

      "Làm càn." Hoàng đế mặt bỗng trầm xuống, tiểu nha đầu này càng ngày càng làm càn. Cư nhiên ở trước mặt mọi người vô lễ như thế, nếu cứ để nàng như vậy, lại càng làm cho mặt mũi chính mình mất hết, càng bị giữ lời.

      "Chuyện lập sườn phi định, cần nữa."

      Lãnh Loan Loan trừng mắt nhìn, ôi, lão hoàng đế này lại bắt đầu cường ngạnh. Đáng tiếc ngươi hung dữ hơn nữa bản công chúa cũng sợ ngươi. Xem ai mạnh hơn ai?

      "Tuyết lang." Thản nhiên gọi, nàng lui về sau vài bước.

      "Ngao..."

      Tuyết lang vẫn ngoan ngoãn sau nàng đột nhiên nghển cổ thét dài tiếng, chấn động cả đại điện. Đôi mắt lửa đỏ hung ác nhìn thẳng hoàng đế
      đại điện.

      "A, sói..."

      Thái Hậu, Hoàng hậu kinh hô, các nàng gần đây hay gặp ác mộng, lập tức ngã xuống.

      "Mẫu hậu, Hoàng hậu..." Hoàng đế nhìn hai người ngã xuống, có chút kinh hoảng.

      Đại thần còn lại dám động đậy, giống như những cọc gỗ. Hoảng sợ nhìn tuyết lang to lớn, đôi mắt như có máu nhuộm vào, vẻ mặt thị huyết, bọn họ còn
      cảm giác được mình sắp bị xé xác.

      "Cửu Nhi, nó là?" Dạ Thần cũng giật mình, bất quá phản ứng như người khác. rất thản nhiên, sợ hãi.

      "Nó là sủng vật của ta." Lãnh Loan Loan vươn tay với tuyết lang, tuyết lang ngoan ngoãn đến cạnh người nàng. Bàn tay vuốt ve người nó.

      Sủng vật? Mọi người lại hoảng sợ. Tiểu thái tử phi đến tột cùng là người như thế nào? Cư nhiên nuôi sói làm sủng vật.

      "Người đâu, người đâu..."

      Hoàng đế nhìn tình Lãnh Loan Loan làm, tức giận, phẫn nộ. Lớn tiếng hô ra bên ngoài.

      "Hoàng Thượng..." Thái giám vội vàng chạy vào, lại nhìn thấy tuyết lang, thanh liền rồi biến mất.

      " đám phế vật." Hoàng đế tức giận, bàn tay đánh vào long ỷ, nhưng dưới cái nhìn của tuyết lang, tay tự nhiên run lên, bỏ xuống.

      "Lão hoàng đế, ta cho ngươi biết. Thần tuyệt đối lập cái gì sườn phi, ngươi đừng mơ tưởng dùng thánh chỉ. Thánh chỉ gì đó, với ta mà chẳng là gì cả. Còn các ngươi..." Xoay người nhìn đám đại thần muốn đem nữ nhi tiến cung, nàng nhướn mi, khách khí uy hiếp. "Nếu các ngươi muốn nữ nhi của mình vào bụng tuyết lang, ta rất hoan nghênh." Dám đến, cho các nàng chết.

      "Ngươi..." Hoàng đế cùng chúng thần đều tức giận trừng mắt Lãnh Loan Loan.

      "Ngao..."

      Tuyết lang lại thét dài tiếng, dám trừng chủ tử của nó, dọa chết các ngươi.

      Mọi người vừa nghe tiếng sói tru, sợ hãi thu hồi ánh mắt.

      "Cuối cùng còn chuyện." Lãnh Loan Loan nhìn Thái Hậu, Hoàng hậu té xỉu, với Hoàng đế. "Trông coi các nàng, nếu lại trêu chọc ta, ta cho các nàng vào xà quật.

      Chương 74. Phu quân có bí mật?

      Editor: Ngọc Nguyệt

      ...Trăng tàn, những vì sao vây quanh mặt trăng.

      Gió thổi lên, bóng cây lay động.

      Ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào.

      chiếc giường ngà voi tinh xảo, lớn ôm nhau ngủ. Tiếng hít thở đều đều vang lên trong đêm yên tĩnh ấm áp.

      Đột nhiên, nam nhân mở mắt. Ánh mắt tím trong màn đêm lóe ra quang mang, như ánh mắt của sói. Khi ánh mắt chạm vào thân hình bé trong lòng, bạc môi gợi lên chút ý cười yếu ớt. Sau đó nhàng buông nàng ra, xuống giường. Mặc áo ngoài vào, lại nhìn tiểu nữ oa ngủ say giường. lấy ra cái mặt nạ màu vàng rồi đeo lên, sau đó mở cửa sổ dùng khinh công bay vút .

      Sau khi nam nhân rời , tiểu nữ oa đáng lẽ ngủ say bỗng mở mắt. Xoay người ngồi dậy, tay vén lên màn, nhìn bóng dáng nam nhân rời , tựa tiếu phi tiếu.

      biết đêm hôm khuya khoắt, phu quân thân ái của nàng là muốn đâu? Chẳng lẽ gặp người ở ngoài?

      Trừng mắt, nàng giơ tay lên, áo tự động bay đến mặc vào người nàng. Chậc chậc, có pháp thuật đúng là tiện lợi. Nàng xuống giường.

      "A Dao, tuyết lang."

      "Dạ." Thân ảnh màu trắng xuất trong phòng, tóc đen dài bay bay. Quỷ mị như quỷ hồn. Nếu là người thường nhìn thấy, chỉ sợ bị dọa chết khiếp rồi.

      "Dạ." Tuyết lang cũng xuất , nhưng phải là bộ dáng của tuyết lang mà là hình người. Y phục trắng tinh phất phơ, tóc tung bay. Ánh mắt hẹp dài như hỏa diễm trong đêm tối, cực kỳ quỷ dị.

      ", chúng ta xem nửa đêm phu quân thân ái của bản công chúa rốt cuộc là làm cái gì."

      "Vâng."

      điêu lang nhìn nhau, sau đó gật đầu đáp.

      Lãnh Loan Loan giơ tay lên, bạch quang ra. Sau khi bạch quang biến mất, ba bóng dáng thấy bóng dáng.

      ...

      Thân ảnh nhanh nhẹn dưới ánh trăng lướt qua tường cung cao cao, tới ngoài cung. Mặt nạ vàng lạnh nhạt quang mang, tử đồng sâu thẳm.

      đường phi mãi, bóng dáng màu tím cuối cùng cũng hạ xuống tiểu viện, sau đó bay vào trong viện.

      Sau khi bóng dáng màu tím vào trong viện, ngõ ngoài viện trống rỗng bạch quang lên, ba bóng dáng cũng xuất .

      " đến nơi này làm gì?"

      Lãnh Loan Loan vuốt cằm, nhìn nhà cửa bình thường .

      Phí sau, Thủy Dao cùng tuyết lang cũng lắc lắc đầu.

      ", vào xem ."

      Lãnh Loan Loan khoát tay, dù sao cũng biết. bằng theo vào nhìn cái, ba người nhoáng lên cái, lại biến mất ở ngõ .

      Trong viện, cây lá sum suê, núi giả, hành lang, khắp nơi đều lộ ra vẻ lịch tao nhã.

      Thân ảnh màu tím hạ xuống sân, mọt bóng dáng màu đen như tia chớp bay vút ra.

      "Ai?" tiếng quát lạnh.

      Tử y nhân ra chỗ bóng cây bao phủ, mặt nạ vàng dưới ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, rạng rỡ. Y phục đỏ tím theo gió lay động, đồng tử màu tím nhìn hắc y nhân, câu.

      Hắc y nhân nhìn thấy , quỳ xuống:

      "Tham kiến lâu chủ."

      "Ân." Tử y nhân gật đầu, mâu quang quét về phía hắc y nhân. "Ninh công tử đến đây sao?"

      "Hồi lâu chủ, Ninh công tử đến đây lâu ngày."

      Tử y nhân gật đầu, tới hậu viện.

      Y phục trắng phiêu phiêu, Ninh Phong Cách tai giật giật nghe được tiếng bước chân rất ở bên ngoài, bạc môi câu lên, ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy chống lại tử đồng:

      "Thần, ngươi đến rồi."

      Dạ Thần gật gật đầu, cất bước đến cạnh bàn, ngồi xuống. Bỏ khăn xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ vô trù lại mang theo vẻ tà nịnh.

      "Thế nào? Vẻ mặt ngươi hình như tốt lắm? Có chuyện gì sao?" Ninh Phong Cách muốn chính nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của bằng hữu, khỏi gạt chính sang bên, quan tâm hỏi.

      "Phụ hoàng muốn lập sườn phi cho ta." Dạ Thần thản nhiên .

      "Đó là chuyện bình thường a." Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường, huống chi là thái tử nước. lại có chính phi là tiểu oa nhi sáu tuổi. Khi mới nghe qua, cũng rất khiếp sợ hiểu. Càng phải tới người khác, Hoàng Thượng muốn lập sườn phi cho cũng ở trong dự liệu.

      "Ta lập sườn phi." Dạ Thần ngẩng đầu, ánh mắt kiên định. Tuy chuyện lập sườn phi được Cửu Nhi ngăn lại, cũng phải lo. Nhưng hy vọng Hoàng tổ mẫu, Mẫu hậu có thành kiến với Cửu Nhi, chẳng những tiếp nhận nàng còn biến hoàng cung gà bay chó sủa.

      "Thần, điều đó có khả năng." Ninh Phong Cách vẻ mặt nghiêm túc nhìn Dạ Thần, "Ngươi thân là thái tử, giang sơn xã tắc là trách nhiệm của ngươi. Sau này khi ngươi đăng cơ, sao có thể chỉ có người trong hậu cung? Đôi khi để cân bằng thế lực trong triều đình, lập phi cũng là cách hữu dụng..."

      "Chó má."

      Lãnh Loan Loan thân nghe lời của Ninh Phong Cách, trong lòng bừng lên lửa giận. Cái gì mà để cân bằng thế lực trong triêu đình lập phi cũng là cách hữu dụng? Xú nam nhân đó ràng là vô năng còn muốn liên lụy đến nữ nhân. Dựa vào cái gì bọn họ lại phải hy sinh hạnh phúc? Dạ Thần nếu dám dùng lý do này để lập phi, nàng giết .

      Đột nhiên xuất thanh làm Dạ Thần cùng Ninh Phong Cách cả kinh, hai người tâm căng thẳng.

      "Ai?"
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :