1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Luyến Nguyệt Nhi (193) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      thanks ban.co len nha mong chuong moi cua ban

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 59. Ai dám cười?

      Edit: Ngọc Nguyệt
      "Khởi bẩm thái tử phi, giờ lành đến."

      thanh ngoài cung vang lên, khiến cuộc chuyện giữa hai người dừng lại.

      Sau đó, vài tiếng bước chân truyền đến. Lãnh Loan Loan nhìn lên, thấy vị ma ma thanh nhã dẫn vài người cung nữ đến.

      "Tham kiến thái tử phi, Mộng La hoàng hậu nương nương."

      Ma ma dẫn các cung nữ, hành lễ với hai người.

      "Bình thân."

      Lãnh Loan Loan phất tay, thản nhiên nhìn vị ma ma. Khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt như hắc bảo, nàng trời sinh uy nghi, làm cho người ta dám coi thường.

      "Tạ thái tử phi." Đám người đứng lên.

      "Hồi thái tử phi, giờ lành đến. Nô tỳ đội mũ phượng cho người."

      Lãnh Loan Loan gật đầu, thị nữ bưng khay chứa mũ phượng. Mũ phượng được khảm thêm hình long, phượng, minh châu... nhìn rất hoa lệ.

      Ma ma nhàng đội mũ phượng, sau đó phủ khăn đỏ lên. Tầm mắt của nàng bị che khuất, trước mắt là mảnh lửa đỏ.

      "Thái tử phi, mời." Ma ma đỡ lấy Lãnh Loan Loan, từng bước đến bên ngoài. Sau đó ngồi lên loan kiệu chuẩn bị, thái giám từ từ nâng lên, đến cung điện để cử hành hôn lễ.

      Ven đường, Lãnh Loan Loan ở trong loan kiệu nghe được bên ngoài rất nào nhiệt, cảm thấy có chút mệt, lưng tựa vào kiệu, nhắm mắt dưỡng thần.

      ...
      "Thái tử phi giá lâm."

      lát sau, lại thanh đem Lãnh Loan Loan mông lung buồn ngủ chợt bừng tỉnh. Khẽ cử động, phát loan kiệu dừng lại. Ngay sau đó, nàng cảm giác được rèm kiệu bị vén ra, nắng nhân cơ hội chiếu vào óng ánh.

      "Cửu Nhi..."

      Tiếng trầm thấp như tiếng đàn violon vang lên, bàn tay to khớp xương ràng xuất ở ngoài khăn che của nàng.

      Lãnh Loan Loan vươn bàn tay bé của mình đưa tới tay Dạ Thần, cũng đem tương lai của mình giao ra.

      Dạ Thần nắm lấy tay của Lãnh Loan Loan, đồng tử tím sắc xẹt qua đạo ôn nhu. Môi khẽ nhếch, câu ra chút tươi cười sủng nịch. Ánh sáng chiếu vào, cặp mắt khiến người mê muội. Làm người ta vừa nhìn liền tự chủ được bị hấp dẫn mà cười theo .

      "Tham kiến thái tử, thái tử phi."

      biết là ai hô đầu tiên, ngay sau đó vương công đại thần quần áo hoa lệ, tần phi phu nhân, thiên kim công tử đều quỳ xuống. Theo thói quen hành lễ, thanh vang dội quanh quẩn khắp hoàng cung.

      "Bình thân."

      Dạ Thần thản nhiên , vừa xoay người lại nhìn tiểu tân nương cao chưa đến thắt lưng mình, đem nàng bế lên.

      "A, này..."

      Mọi người thấy thế trợn mắt há miệng, chưa bao giờ gặp qua tân lang ôm tân nương làm hôn lễ. Bất quá hôn lễ hôm nay vốn đủ quái dị, đủ đặc biệt. Lập oa nhi sáu tuổi làm thái tử phi, từ trước đến nay chưa hề có. Nghĩ lại, bọn họ cũng thấy sao.

      Lãnh Loan ở trong lòng Dạ Thần, rất thoải mái. Yên tâm hưởng thụ nhuyễn kiệu di động này là .

      Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan qua thảm đỏ, đến đại điện.

      Bên tai, tiếng kèn vang lên.

      Hoàng đế, Thái Hậu, Hoàng hậu chờ sớm ở trong đại điện, Xà Hậu cũng đến, đứng cạnh Xà Vương. Hai bên đại điện bày những bàn đầy rượu, món ngon, từ ngoài điện bách quan cũng ngồi đúng vị trí của mình.

      "Nhi thần tham kiến phụ hoàng, hoàng tổ mẫu, mẫu hậu."

      Dạ Thần buông Lãnh Loan Loan, hành lễ với hoàng đế và hai người kia.

      "Tốt, tốt." Hoàng đế cười gật đầu, mặt cũng có vui sướng. Ngược lại, Thái Hậu, Hoàng hậu cùng đám nữ tử ái mộ Dạ Thần, nghĩ có thể lên vị trí thái tử phi, sắc mặt có chút khó coi.

      "Giờ lành đến, bắt đầu ." Hoàng đế phân phó thái giám.

      Thái giám gật gật đầu. Đứng ở bên, thanh vang lên:

      "Giờ lành đến, mời hai người nhập vị."

      Tiếng kèn trở nên dịu , Dạ Thần nắm tay Lãnh Loan Loan đứng ở giữa chính điện.

      "Nhất bái thiên địa."

      Hai người xoay người xoay người ra ngoài loan điện bái.

      "Nhị bái cao đường."

      Hai người cầm tay nhau cúi đầu với Hoàng đế, lại xoay người cúi đầu với Xà Vương, Xà Hậu.

      "Phu thê giao bái."

      Hai người đối bái, ngờ Lãnh Loan Loan lại đụng vào người Dạ Thần.

      Dạ Thần nhanh chóng đỡ Lãnh Loan Loan. Nhưng va chạm này lại khiến cho mũ phượng đầu Lãnh Loan Loan bị lệch , làm cho hỉ khăn cũng nghiêng theo.

      lớn , cao thấp, hai người bái đường thoạt nhìn rất kỳ quái, giờ lại va chạm thế này, càng làm cho người ta buồn cười. Cảm thấy bọn họ bái đường, bằng bọn họ pha trò cười đúng hơn.

      "Ha ha ha..."

      Nhìn thấy màn khôi hài này, Đức Viễn Vương gia kiềm chế được cười lên thành tiếng. cười trước, những người khác cũng nhịn được cười theo. Thái Hậu, Hoàng hậu mặt xanh mét, nghĩ rằng mặt mũi hoàng gia bị mất hết, Kỉ Thanh Ngữ ở giữa đám tiểu thư chưa xuất giá, đố kỵ lại vui sướng khi người gặp họa.

      Tiếng cười khoa trương đem khí hôn lễ hỏng hết.

      Lãnh Loan Loan tức đến nghiến răng nghiến lợi, chết tiệt, bọn họ cư nhiên dám chê cười nàng. Tay bé đem hỉ khăn bỏ xuống, rống giận:

      "Ai dám cười?"

      Chương 60. Hôn lễ hỗn loạn

      Editor: Ngọc Nguyệt

      Lãnh Loan Loan tức đến nghiến răng nghiến lợi, chết tiệt, bọn họ cư nhiên dám chê cười nàng. Tay bé bỏ hỉ khăn xuống, rống giận:

      "Ai dám cười?"

      Mọi người sửng sốt, ngây ngốc nhìn nàng. Thiên a, tiểu oa nhi đẹp quá. Khuôn mặt phấn điêu ngọc mài được trang điểm tỉ mỉ, tính tình trẻ con cùng khí chất cao quý, tao nhã. Đồng tử tuy rằng nhiễm lửa giận, nhưng lại càng thêm sáng ngời, bọn họ tin tiểu thái tử phi này sau này chắc chắn rất khuynh quốc khuynh thành.

      ít tên ăn chơi trác táng ở trong lòng tiếc hận, mỹ nhân như vậy cư nhiên phải của bọn họ. Cũn lặng lẽ suy đoán, chẳng lẽ thái tử nhìn trúng nữ oa này sau khi lớn lên rất tuyệt sắc, cho nên mới cưới nàng?

      Kỉ Thanh Ngữ ở giữa đám khuê nữ trang điểm xinh đẹp, mắt đẹp nhìn Lãnh Loan Loan thân hao lệ, đôi mắt xẹt qua tia đố kỵ cùng phẫn hận, bàn tay mềm gắt gao nắm thành quyền, những thứ này đáng lẽ ra đều là của nàng.

      Nhìn mọi người phía dưới đều giọng nghị luận, Hoàng thái hậu khiển trách Lãnh Loan Loan.

      "Tân nương trước mặt mọi người hạ hỉ khăn, này còn ra thể thống gì?"

      Hoàng hậu cũng vui sướng khi người gặp họa cười, chút cũng giống bộ dáng của mẫu thân.

      Mọi người thấy Thái hậu tức giận, đều thu liễm vẻ mặt.

      Xà Vương, Xà Hậu cũng vui, lão thái bà này ở trước mặt mọi người khiển trách Cửu Nhi, thích bảo bối của bọn họ. Chết tiệt, Cửu Nhi của bọn họ có thể bị những nhân loại này khi dễ sao?

      "Có gì đúng? Chẳng lẽ bị người cười nhạo còn có thể ngoan ngoan nhẫn nhục?" Xà Vương khách khí nhìn thẳng Hoàng thái hậu, lão thái bà, dám khiển trách Cửu Nhi, đừng trách bổn vương nửa đêm cho mấy con xà cho ngươi làm bạn. Cam đoan ngươi gặp ác mộng đến sáng.

      "Hừ, hóa ra Mộng La bệ hạ dạy nữ nhi của mình như vậy, khó trách Cửu công chúa tính tình như thế." Hoàng thái hậu nhìn người Mộng La quốc rất vừa mắt, đám người cuồng vọng vô lễ.

      "Chẳng lẽ quý quốc cùng dạy dỗ như vậy sao? Để cho đám người trước mặt hoàng đế cười nhạo thái tử phi?" Xà Hậu cũng nhịn được ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Thái Hậu, nàng tuy ôn nhu, nhưng có nghĩa là nàng nhu nhược. Nhân loại này dám chán ghét Cửu Nhi, nàng cũng khách khí với bà ta.

      "Ngươi..."

      Hoàng Thái hậu á khẩu trả lời được. Mâu quang lạnh lùng trừng tiểu thế tử, khiến tiểu thế tử sợ hãi.

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, hôn lễ vui vẻ lại biến thành chiến trường, nhất thời biết làm sao.

      Hoàng đế cũng đau đầu, Hoàng thái hậu dường như đối với thái tử phi rất bất mãn, luôn nhắm vào nàng.

      "Rốt cuộc có tiếp tục tiến hành hôn lễ hay ?"

      Lãnh Loan Loan trong lòng vốn kiên nhẫn, lão thái bà kia còn dài dòng, ánh mắt sáng ngời cơ hồ sắp tỏa ra lửa. khách khí ngẩng đầu nhìn hoàng đế, dù sao Thái hậu có làm gì, cũng là hoàng đế định đoạt.

      Hoàng đế kinh ngạc, rồi lại gật đầu. Phất tay với thái giám.

      Thái giám cũng chưa thấy nữ oa như vậy bao giờ, càng chưa thấy qua hôn lễ hỗn loạn như vậy. Sửng sốt lát mới hoàng hồn.

      "Phu thê giao bái."

      "Chậm ..." Lãnh Loan Loan phất phất tay, "Bỏ qua bước này , tiếp tục phần sau." Phiền muốn chết, ràng nàng cùng Dạ Thần chênh lệch chiều cao quá lớn, nàng mới cần cho bọn họ xem diễn.

      "A, này..."

      Thái giám hoàn toàn sửng sốt, hôn lễ có thể làm như vậy sao? biết làm gì nhìn về phía hoàng đế.

      Hoàng đế bất đắc dĩ gật gật đầu. Ai lại có con dâu đặc biệt như vậy?

      "Hoang đường..." Thái hậu thấy thế bất mãn , "Bái đường còn có thể bỏ những bước đó sao?" Rất hoang đường. Bà chỉ cảm thấy mình bị tiểu oa nhi kia chọc tức tới hộc máu. Mặt mũi hoàng gia đều mất sạch.

      "Hoang đường cái gì?" Lãnh Loan Loan bĩu môi, chút yếu thế ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngạo nghễ. "Là chúng ta bái đường, cũng phải người bái đường, người dài dòng như vậy làm gì, xem ra người muốn chúng ta bái đường thành thân."

      "Ngươi..."

      Thái hậu tức được gì, trừng mắt nàng. Tuy rằng bà muốn tiểu oa nhi kia cùng Dạ Thần thành thân, Thần Nhi cao quý như thế, có rất nhiều nữ tử vây quanh. Nhưng thỏa hiệp như vậy, bà cũng đồng ý. Nhưng là hôn lễ hôm nay làm cho người ta tiếp nhận nổi, quả thực là trò khôi hài.

      "Bước tiếp theo là cái gì?" Lãnh Loan Loan hỏi thái giám.

      "Bước tiếp theo?" Thái giám ngây ngốc nhìn nàng.

      "Ngươi bị ngốc sao? Bổn thái tử phi hỏi ngươi bước tiếp theo hôn lễ là cái gì?" Lãnh Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, nàng cảm giác được mình sắp kiên nhẫn nổi.

      "Cửu Nhi, cần tức giận."

      Dạ Thần ôn nhu trấn an Lãnh Loan Loan, lại khiến cho chúng nữ tử ánh mắt mê say, cũng oán hận trừng mắt Lãnh Loan Loan, nữ oa này có gì tốt? Dù là công chúa được sủng ái nhất Mộng La quốc, là xà thần chuyển thế. Nhưng phải vẫn chỉ là tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa hay sao, nàng mà cũng xứng với thái tử cao quý tuấn mĩ sao?

      Trấn an Lãnh Loan Loan , Dạ Thần lạnh lùng liếc thái giám. Làm cho thái giám sợ tới mức run run, má ơi, ánh mắt của thái tử giống như là muốn giết vậy. Vì mạng suy nghĩ, cuống quýt hô:

      "Đưa vào động phòng."
      thuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 61. Kỉ Thanh Ngữ
      Editor: Ngọc Nguyệt

      Đông cung, tân phòng.

      Chữ đỏ dán khắp nơi, bàn gỗ thượng hạng, đĩa đựng trái cây, cùng bình rượu.

      Ma ma, cung nữ vây quanh, Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan vào tân phòng.

      Khắp nơi đều màu đỏ, làm cho người ta cảm giác được vui vẻ.

      Dạ Thần đặt Lãnh Loan Loan lên giường, đồng tử ôn nhu nhìn nàng, tay nắm lấy tay nàng, giống như trước mắt là tiểu muội muội đáng . Sủng nịch :

      "Cửu Nhi, ta ra ngoài tiếp khách. Nàng cứ ở trong phòng chờ ta, nếu đói bụng cứ bảo cung nữ chuẩn bị đồ ăn."

      "Cứ ."

      Lãnh Loan Loan khoát tay, nàng chưa bao giờ bạc đãi bản thân. Bất quá hôm nay Dạ Thần trông lại càng tuấn mĩ, thân hỉ bào đỏ rực, cổ áo, cổ tay áo đều dùng tơ vàng buộc vòng. Phiêu dật như trích tiên. Hỉ bào đỏ rực, ngạo long bay lên, làm cho tản ra hơi thở tôn quý. Đồng tử màu tím làm cho người ta mê say, nàng muốn tán thưởng mình cái. tinh mắt, tìm cho mình vị phu quân tốt. Muốn dung mạo có dung mạo, muốn thân phận có thân phận, tốt.

      "Ta đây."

      Dạ Thần xoay người phân phó cung nữ chăm sóc thái tử phi, sau đó bóng dáng đỏ rực biến mất ở trong phòng.

      Ma ma, cung nữ lần đầu chứng kiến hôn lễ như vậy, tân nương như thế, cũng rất kinh ngạc. tại đều ngoan ngoãn đứng ở trong phòng, đợi thái tử phi phân phó.

      Lãnh Loan Loan quét mắt nhìn, đứng ở đó làm gì chứ?

      "Các ngươi xuống , tại cần hầu hạ ta."

      "Vâng, nô tỳ xin cáo lui."

      Ma ma, cung nữ hạ thấp người với Lãnh Loan Loan, lui ra ngoài, tân phòng yên tĩnh.

      "A Dao." Lãnh Loan Loan nhàng kêu với chỗ trống trong phòng.

      Phút chố, đạo bạch quang lên. Thân ảnh Thủy Dao xuất ở trước mặt nàng.

      "Công chúa có gì phân phó?"

      "Ngươi thân đại điện nhìn cái, nhìn xem có việc gì đặc biệt ?"

      Lãnh Loan Loan híp mắt, nếu suy nghĩ của nàng sai, Thái Hậu, Hoàng hậu, còn cả Kỉ Thanh Ngữ cũng dễ dàng dừng tay, chỉ sợ vài người còn cam lòng. Bất quá nếu các nàng muốn tìm chết, nàng ngại giúp các nàng gặp diêm vương.

      "Vâng."

      Thủy Dao gật đầu, nhoáng lên cái, bóng dáng biến mất.

      Lãnh Loan Loan nhìn bốn phía màu đỏ, nghĩ tói nàng đỗi mũ phượng. Nhớ lại lúc còn ở đại, nàng khao khát gặp được người mà mình , sau đó mặc váy cưới trắng tinh cùng , ở giáo đường, lắng nghe mục sư chúc phúc, cử hành hôn lễ...

      Lắc lắc đầu, có lẽ hết thảy đều là vận mệnh.

      Thân mình nho tựa vào giường, ngáp cái, nàng phải ngủ giấc , hôn lễ hôm nay khiến nàng mệt quá.

      .....

      Đại điện, tiệc cưới bắt đầu.

      Vương công đại thần đều cầm ly rượu tới chỗ Dạ Thần, chúc mừng . Đương nhiên, trong đó có cả phần lòng. Dù sao bọn họ đều nghĩ, thái tử lại cưới tiểu nữ oa, đương nhiên là chuyện buồn cười.

      Dạ Thần khó bỏ vẻ lạnh lùng thường ngày, cười yếu ớt, cùng mọi người chạm cốc.

      Kỉ Thanh Ngữ ngồi cùng vài thiên kim, bàn nữ tử sắc mặt vui.

      " nực cười, vị trí thái tử phi cư nhiên lại để cho tiểu oa nhi chiếm lấy." Mỗ nữ lắc đầu , "Đáng thương thái tử, sau này chỉ có thể đối tốt với tiểu oa nhi."

      "Đúng vậy, đồn đại thái tử phi là xà thần chuyển thế, nhưng ai biết được nàng ta là xà thần chuyển thế hay là xà ?" hoàng y nữ tử cũng thở dài, khi nghe phụ thân chuyện này, nàng cũng thể tin được những gì mình nghe. Đệ nhất tài tử Nguyệt Diễm quốc, đệ nhất mỹ nam cư nhiên lại thú tiểu oa nhi, chuyện này cũng khó tin.

      "Này, Ngữ quận chúa, Thái Hậu, Hoàng hậu phải rất thích người sao? Sao lại lập người làm thái tử phi?" Nữ tử bạch y nhìn Kỉ Thanh Ngữ hỏi.

      "Đúng thế, Ngữ quận chúa xinh đẹp, lại ôn nhu, tài tình hơn người. Người cùng thái tử là trời sinh đôi." Hoàng y nữ tử nhìn như là bất bình thay Kỉ Thanh Ngữ, thực chất là trào phúng nàng.

      Kỉ Thanh Ngữ nghe mấy người , trong lòng hận phát điên. Vẻ mặt miễn cưỡng cười cười:

      "Lý tiểu thư, tiểu thư cứ đùa. Nếu người khác nghe được những lời này, chỉ sợ đến tai thái tử phi, người vui."

      "Quận chúa dạy phải, ta lỡ lời."

      Vài nữ tử nhớ tới thái tử phi rất dữ dằn, rất sợ. khỏi nhìn bốn phía sợ những người khác nghe được.

      "Chư vị tiểu thư cứ tự nhiên, ta ra ngoài hít thở khí."

      Kỉ Thanh Ngữ muốn nghe các nàng , đứng dậy miễn cưỡng cười cười với các nàng, sau đó ra ngoài điện.

      ra đại điện, Kỉ Thanh Ngữ đến chỗ núi giả. Hướng vào nơi hư vô, lên tiếng:

      "Xuất ."

      bóng dáng màu đen xuất trước mặt nàng. Mặt nạ màu trắng che khuất khuôn mặt, chỉ lộ ra miệng cùng đôi mắt hẹp dài, lộ ra ánh sáng lạnh.

      "Tham kiến quận chúa."

      Kỉ Thanh Ngữ gật gật đầu, mâu quang đảo qua . Đây là ám vệ của phụ thân nàng ở trong cung để bảo hộ nàng, tại vừa lúc dùng được.

      "Bản quận chúa muốn ngươi làm chuyện."

      Hắc y nhân nhìn nàng, gật gật đầu.

      "Giết thái tử phi."
      thuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 62. Diệt người muốn giết [thượng]

      Editor: Ngọc Nguyệt

      "Giết thái tử phi."

      Kỉ Thanh Ngữ ánh mắt như rắn độc, biểu tình dữ tợn làm cho khuôn mặt tuyệt mỹ trở nên xấu xi hẳn .

      Hắc y nhân ngẩn ra, gì.

      "Thế nào? Ngươi dám cãi lại mệnh lệnh của ta?"

      Thấy hắc y nhân có phản ứng, Kỉ Thanh Ngữ trừng .

      "Thuộc hạ dám." Hắc y nhân cúi đầu đáp.

      "Vậy làm theo mệnh lệnh của bản quận chúa."

      Kỉ Thanh Ngữ , mắt híp lại, nàng cũng tin tiểu nha đầu kia có thể bất tử. Dám cùng nàng tranh giành vị trí thái tử phi, nàng cho nàng ta phải trả giá.

      "Vâng." Hắc y nhân bất đắc dĩ gật gật đầu.

      "Thừa dịp tại mọi người ở bữa tiệc, phòng bị, ngươi hãy đông cung làm thịt tiểu nha đầu kia." Kỉ Thanh Ngữ nhìn hắc y nhân, lạnh lùng . "Chỉ cho phép thành công, cho phép thất bại. Nếu ngươi hãy mang đầu về gặp ta."

      Hắc y nhân sửng sốt, nghĩ tới Kỉ Thanh Ngữ làm như vậy. Nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của nàng, chỉ có thể gật đầu.

      "Thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ."

      "Tốt, mau ."

      Thân ảnh màu đen nhoáng lên cái liền biết mất.

      "Tiểu nha đầu, ta xem ngươi lần này còn trốn được hay ." Kỉ Thanh Ngữ híp mắt, mâu quang xẹt qua tia quang mang quỷ dị.

      Ánh mặt trời chiếu xuống nhàn nhạt, gió nhàng thổi.

      Sau khi Kỉ Thanh Ngữ rời , chỗ trống sau núi giả xuất vị bạch y nữ tử. Nàng nhìn phương hướng Kỉ Thanh Ngữ rời , lạnh lùng cười, nhân loại này đúng là tự tìm đường chết.

      Thân ảnh nhoáng lên cái, bạch y nữ tử lại thần kỳ biến mất.

      ...
      Cửa sổ rộng mở, ánh mặt trời theo đó mà chiếu vào.

      Rèm đỏ theo gió khẽ lay động, mùi hương của hoa thoang thoảng khiến người ta có cảm giác dễ chịu.

      bóng dáng màu trắng xẹt qua, bóng dáng Thủy Dao xuất bên cạnh giường.

      Lãnh Loan Loan mở mắt, ngồi dậy, hỏi:

      "Thế nào rồi?"

      Thủy Dao xoay người, ngẩng đầu, mâu quang lạnh lùng, thản nhiên đáp:

      "Công chúa phán đoán sai, nhân loại được gọi là Ngữ quận chúa kia phái hắc y nhân đeo mặt nạ đến ám sát người. tại chắc sắp đến rồi."

      "Nga?" Lãnh Loan Loan khóe môi khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu. "Quả nhiên là ngu ngốc, cư nhiên học điều tốt." Nữ nhân ngu xuẩn, muốn tìm chết. Như vậy nàng cho nàng ta gặp diêm vương.

      "Đến rồi."

      Thủy Dao hai tai giật giật, nghe được có dị động từ xa, tuy rằng làm cho người ta phát ra, nhưng các nàng đều có thính giác đặc biệt.

      "Ân." Lãnh Loan Loan gật gật đầu, mâu quang xẹt qua tia thú vị. "A Dao, ngươi trước hết thân ." Loại tiểu nhân vật này, mình nàng cũng có thể thu phục được. Mấu chốt là thú vị trong đó, nàng làm cho Kỉ Thanh Ngữ chết mới hiểu được.

      "Vâng." Thủy Dao đáp, bóng dáng lại biến mất.

      Lãnh Loan Loan nằm lên giường. Khép mắt, làm bộ như ngủ.

      Gió thổi, hai bên màn giường cũng theo gió lay động.

      Lãnh Loan Loan phát được hơi thở người tới, cảm giác được theo cửa sổ vào, tới giường.

      Hắc y nhân nhìn khắp nơi đều màu đỏ, mâu quang nhìn xuống thái tử phi nằm ngủ giường. Khuôn mặt tinh xảo lại phấn nộn điềm tĩnh, nàng vào giấc ngủ như mơ thấy điều gì tốt đẹp. Đôi mắt lộ ra ngoài mặt nạ lên đạo do dự, nắm kiếm nhưng hạ thủ được.

      là ám vệ, phải sát thủ. thể giống sát thủ, lãnh huyết, ngay cả tiểu hài tử cũng ra tay. Nhưng mệnh lệnh của quận chúa thể chấp hành, trong lòng mâu thuẫn. Nhớ tới ân tình của lão gia, cắn răng, giơ kiếm lên định chém Lãnh Loan Loan.

      Lãnh Loan Loan cảm nhận được người tới do dự, trong lòng biết cũng là bất đắc dĩ, coi như vẫn còn lương tâm. Trong lòng thầm nghĩ bỏ qua , lưu lại mạng cho . Khi hắc y nhân giơ kiếm, tay nàng dấu vết nhàng vung lên.

      Hắc y nhân sửng sốt, tay cầm kiếm thể di chuyển. Cả người giống như bị điểm huyệt, trừng lớn ánh mắt nhìn Lãnh Loan Loan ngủ.

      Lãnh Loan Loan mở mắt ngồi dậy. Tà tứ cười:

      "Muốn biết chuyện gì xảy ra sao?"

      Hắc y nhân trừng mắt nhìn nàng, đây chính là thái tử phi thoạt nhìn giống tiểu tiên nữ sao? Giờ phút này nàng tà tứ cười làm cho người ta nhịn được rùng mình, chẳng lẽ bởi vì nàng là xà thần chuyển thế sao?

      "Đáng tiếc, ta bỏ qua cơ hội."

      Lãnh Loan Loan tay bé ở trước mặt hắc y nhân nhoáng lên cái. Hắc y nhân chỉ cảm thấy trước mặt mảnh mông lung, sau khi Lãnh Loan Loan buông tay, cặp mắt lãnh khốc có chút cổ quái.

      "Ngươi tên gì?" Lãnh Loan Loan ngồi ở mép giường, đung đưa chân, hỏi hắc y nhân.

      "Sở Phàm."

      "Ai phái ngươi tới giết bản thái tử phi."

      "Ngữ quận chúa."

      Hắc y nhân trả lời, vẻ mặt ngưng trệ.

      "Thu phục." Lãnh Loan Loan chỉ vào hướng nào đó trung.

      "A Dao."

      "Có." Thân ảnh Thủy Dao xuất .

      " , cho thái tử, ta bị thương." Lãnh Loan Loan đưa tay vung tới tay còn lại, vài vết máu xuất . Màu máu cùng màu da rất chói mắt.

      "Vâng."

      ...Cho dù thiện lương cũng chỉ với người bên cạnh...

      Chương 63. Diệt người muốn giết [trung]
      Editor: Ngọc Nguyệt

      ...Mùi rượu thoang thoảng, tiếng đàn vang lên...

      đám vũ nữ đầy màu sắc múa hát. Hôn lễ lúc nãy còn là trò cười cũng bị quên .

      Các vương công đại thần thường ngày nghiêm chỉnh, giờ cũng có vài phần phóng túng.

      Dạ Thần cầm trong tay ly rượu ngừng ứng phó khách nhân, bạc môi khẽ nhếch, hiếm khi có vẻ mặt lạnh lùng cho những người này xem. Nhưng cho bọn họ mặt trời sáng lạn. Những người này đúng là biết sống chết, cư nhiên say rượu rồi chuyện Cửu Nhi. Khóe môi cong dần dần cứng lại, đồng tử gần như nổi bão. Chỉ cần có người đến, nắng ấm lập tức biến thành mưa to...

      Thái Hậu, Hoàng hậu lấy cớ thân thể khỏe, dẫn đám cung nữ trước.

      Hoàng đế cùng Xà Vương, Xà Hậu thưởng vũ, uống rượu, vẻ mặt bình thản.

      Kỉ Thanh Ngữ ở giữa đám thiên kim tiểu thư, khóe môi khẽ nhếch, cười.
      Nhưng chỉ có nàng mới biết trong lòng có bao nhiêu kích động, biết Sở Phàm hoàn thành nhiệm vụ chưa? Tiểu nha đầu kia bồi diêm vương ?

      Ánh nắng chiếu vào, cung điện vàng óng ánh.

      Đột nhiên, bóng dáng màu trắng từ ngoại đại điện đến. Dung nhan đẹp đẽ, khí chất lạnh lùng, cả đại điện huyên náo bỗng im lặng.

      Kỉ Thanh Ngữ nhìn nữ tử kia, nàng ta chẳng phải là tỳ nữ của Cửu công chúa sao, chẳng lẽ chuyện kia hoàn thành? Trong lòng bất an, muốn nhìn mặt Thủy Dao tìm ra tin tức. Nhưng vẻ mặt của nàng có biểu tình gì, như mặt gương bình tĩnh làm cho người ta nhìn thấu.

      "Thủy Dao, sao ngươi lại tới đây?"

      Dạ Thần nhìn Thủy Dao có chút nghi hoặc, nàng phải phải bồi Cửu Nhi sao? Sao lại đến đây?

      Xà Vương, Xà Hậu cũng nhìn nàng, đây hẳn là điêu . Tuy rằng biết vì sao nàng trở thành tỳ nữ của Cửu Nhi, nhưng là Cửu Nhi, hết thảy đều là đương nhiên, có gì tò mò.

      "Thái tử điện hạ, công chúa bị thương."

      Thủy Dao đến trước mặt Dạ Thần, học bộ dáng nữ nhân nhân loại, hạ thấp người, ngẩng đầu nhìn , thản nhiên .

      "Cái gì?" Dạ Thần kinh hô, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy khiếp sợ. Nhìn về phía Thủy Dao, nàng chút lo lắng. Trong lòng bán tin bán nghi, phải là Cửu Nhi đùa giỡn chính mình chứ?

      Tân khách nghe được lời của Thủy Dao, lại ồ lên.

      Kỉ Thanh Ngữ liễm mi, làm cho người ta biết được nàng nghĩ gì. Bị thương? Vậy là nha đầu kia vẫn còn sống? Bàn tay nắm chặt lại, như vậy là Sở Phàm thất bại? Cẩn thẩn nghe bọn họ chuyện, Sở Phàm cũng nên để lại dấu vết.

      "A Dao, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"

      Xà Vương, Xà Hậu đứng lên. Khuôn mặt tuấn mỹ băng sương, bọn họ tin Cửu Nhi bị thương, chỉ có nàng làm người khác bị thương, chẳng lẽ Cửu Nhi còn có nguyên nhân gì khác?

      "Hồi Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, vừa rồi công chúa mệt mỏi nên chợp mắt, nghĩ tới đột nhiên xuất hắc y nhân đeo mặt nạ cầm kiếm ám sát công chúa. May mà công chúa tỉnh lại, chỉ bị thích khách đâm bị thương."
      Thủy Dao theo phân phó của Lãnh Loan Loan hồi đáp.

      "Cái gì?!"

      Cả đám lại ồ lên, thái tử phi vừa đưa vào động phòng gặp thích khách, làm người ta phải suy nghĩ, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, phỏng đoán xem ai là người phái thích khách?

      "Bệ hạ, nghĩ tới lại có người cư nhiên trong hoàng cung ám sát thái tử phi, hy vọng ngài có thể cho chúng là lời giải thích." Xà Vương nhìn Hoàng đế ngồi , giận dữ . Đôi mắt tối lại, hiển nhiên tức giận.

      "Này..." Hoàng đế cũng biết làm sao, có mỗi chuyện lập thái tử phi thôi nhưng sao nhiều phong ba như vậy?

      "Phụ hoàng, nhi thần xem thái tử phi."

      Dạ Thần vội vàng chắp tay với hoàng đế, quay người lại, sải bước đến đông cung.

      "Hoàng Hậu, chúng ta cũng xem Cửu Nhi."

      Xà Vương, Xà Hậu cùng đám người Xà giới vội vàng theo Dạ Thần. Khi qua Thủy Dao, nhìn nàng bằng ánh mắt ý vị thâm trường.

      Thủy Dao gật gật đầu, theo sát phía sau bọn họ.

      "Truyền thái y tới đông cung."

      Hoàng đế thấy bọn họ đều vội vàng rời cũng nhanh chóng đứng lên, bên phân phó thái giám, bên dẫn người đến đông cung.

      Sau khi vài nhân vật lớn rời , trong đại điện sôi trào.

      "Thái tử phi gặp chuyện là hay giả?"

      "Xem tình huống là , nhưng đến tột cùng là ai muốn ám sát thái tử phi?"

      "..."

      Mọi người thầm nghị luận, so với thảo luận quốc còn thêm sôi nổi.

      Thu Đừng Ngôn buông ly rượu, nhìn qua Đức Viễn Vương gia, Uy Viễn Tướng quân, hai người kia cũng nhìn lại, phải thích khách do bọn họ phái tới, vậy rốt cuộc là ai?

      Ba người đều thấy được vẻ hoang mang mặt đối phương, sợ là tình như họ dự đoán.

      Kỉ Thanh Ngữ nghe mọi người rì rầm, từ từ buông đũa.

      tại nên xem thành quả của mình.

      Thân ảnh vàng nhạt tao nhã đứng lên, gió thổi vào trong điện, khiến váy nàng bay phất phơ. Nở nụ cười có lỗi với những thiên kim khác, bóng dáng vàng nhạt xoay người đến ngoài điện.
      thuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 64. Diệt người muốn giết [hạ]

      Editor: Ngọc Nguyệt

      ...Mặt trời trốn vào đám mây.

      Gió lạnh thổi lên, đám cây lay động.

      Xà Vương, Xà Hậu đến hậu điện, thả chậm cước bộ, mặt cũng bớt lo lắng.

      "Cửu công chúa đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"

      Xà Vương cùng Xà Hậu ở phía trước, quay đầu hỏi Thủy Dao. Đồng tử mang theo ý cười, bị thương cái gì, sợ là Cửu Nhi bướng bỉnh đùa thôi.

      Xà Vương đoán tự nhiên là mười rời **

      "Hồi Hoàng Thượng, công chúa bị thương là . Bất quá là nàng tự làm ra." Thủy Dao đáp, nhìn về phía Xà Vương, Xà Hậu. Tuấn mỹ như vậy, phong cảnh đẹp đẽ cũng trở nên bình thương. Tuyệt giống trước đây, người trong Điêu tộc đồn đãi, cái gì mà xà rất xấu xí ghê tởm.

      Xà Vương cùng Xà Hậu nhìn nhau cười, họ chỉ biết lo lắng. Cũng dài dòng, trực tiếp hỏi nguyên do. Đến tột cùng Cửu Nhi bảo bối làm gì? Nàng muốn trêu cợt ai?

      "Nguyên nhân?"

      Nghe được hai chữ đơn giản, Thủy Dao rất bội phục Xà Vương. Quả nhiên hiểu tính tình công chúa, chữ cũng thừa...

      "Là nhân loại kêu Ngữ quận chúa kia phái thích khách đến ám sát công chúa, công chúa giáo huấn quận chúa kia." Thủy Dao thản nhiên đáp, nàng làm sao đoán được Lãnh Loan Loan giáo huấn thế nào. Nàng làm cho quận chúa kia hối hận khi có mặt đời.

      "Cái nhân loại đáng ghét kia lại học thứ tốt sao?"

      Xà Vương khóe môi khẽ câu lên, đồng tử sâu kín, lóe ra tia quỷ dị. Tốt lắm, nàng ta quả nhiên là tự tìm chết. Chờ chút, nhất định phối hợp tốt với Cửu Nhi, làm cho Ngữ quận chúa kia nếm thử thủ đoạn của bọn họ.

      " thôi, chúng ta xem Cửu Nhi."

      Đoàn người thân hình nhoáng lên cái, biết mất ở ven đường.

      Cùng lúc, Kỉ Thanh Ngữ mới ra khỏi điện, tự dưng rùng mình. Ngẩng đầu nhìn trời, hóa ra mặt trời bị che. Trách được nàng đột nhiên cảm thấy lạnh.

      .....

      Đông cung

      đám cung nữ ra ra vào vào, khuôn mặt đều tràn đầy kinh hoảng. Đây là cái tình gì? ràng là ngày vui của thái tử, thái tử phi, cuối cùng lại phải thấy máu. Các cung nữ biết có người đột nhập, khiến thái tử phi bị thương... Các nàng thiếu chút nữa bị dọa đến nối ngã sấp xuống, chạy nhanh lớn tiếng gọi thị vệ bên ngoài đem hắc y nhân trói lại, lại luống cuống rửa sạch miệng vết thương giúp Lãnh Loan Loan.

      Dạ Thần vội vàng chạy đến thấy cảnh hỗn loạn như vậy. Tuấn mi nhíu lại, trong lòng bất an yên.

      "Thái tử phi thế nào rồi?"

      Nhanh chóng vào cung điện, lớn tiếng hỏi. Thân ảnh đỏ rực tại trường hỗn loạn có vẻ càng thêm quỷ dị, làm cho người ta nhịn được tâm run lên.

      "Tham kiến thái tử điện hạ."

      Cung nữ, thái giám trong đông cung quỳ xuống, cúi đầu thấp dám nhìn . Nếu thái tử giận dữ, bọn họ khó có thể giữ được cái mạng này.

      "Được rồi, đều đứng lên ." Dạ Thần thấy biểu tình mọi người như vậy , trong lòng phiền muộn. ràng là tân phòng, màu đỏ vẫn như cũ trước mắt, nhưng Dạ Thần chỉ cảm thấy chướng mắt. Nhìn thấy bóng dáng giường, lại thấy cổ nàng có vết hồng, trong lòng co rút.

      "Cửu Nhi, nàng sao chứ?" Đau lòng đến ngồi cạnh nàng, vươn tay đến chỗ miệng vết thương của nàng.

      " có việc gì, đúng lúc ta tỉnh lại." Lãnh Loan Loan dựa vào người Dạ Thần, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, những người khác sao lại thấy đến. Nếu bọn họ đến thể có kịch hay rồi.

      "Hoàng đế, Hoàng hậu Mộng La quốc giá lâm."

      "Cửu Nhi bảo bối, con sao chứ?"

      giọng vang lên bẩm báo, Xà Vương, Xà Hậu thấy được bóng dáng chờ mong ở trong điện. Xà Vương khi nhìn đến vết thương cổ Lãnh Loan Loan, đôi mắt xẹt qua đạo sát khí. Tuy biết Cửu Nhi tự làm mình bị thương, nhưng có thể coi là do Kỉ Thanh Ngữ. Hừ, dám phái người ám sát công chúa, nàng ta chuẩn bị quan tài cho mình .

      "Phụ hoàng, mẫu hậu, Cửu Nhi có việc gì."

      "Hoàng Thượng giá lâm."

      "Quận chúa giá lâm."

      Hoàng đế cùng với thái y, Kỉ Thanh Ngữ đến.

      "Thái y, mau nhìn xem Thái tử phi, vết thương thế nào rồi?" cần nghi thức xã giao phiền phức, Hoàng đế nhanh chóng phân phó cho thái y.

      "Thần tuân chỉ." Thái y tiến lên, kiểm tra miệng vết thương cho Lãnh Loan Loan, rồi bẩm báo. "Hồi Hoàng Thượng, thái tử phi cát nhân thiên tướng, vết thương cổ nghiêm trọng lắm, chỉ lần uống thuốc đầy đủ là được."

      "Vậy là tốt rồi." Nghe được lời của thái y, Dạ Thần, hoàng đế đều nhàng thở ra. Chỉ có Kỉ Thanh Ngữ đứng bên, hận đến nghiến răng nghiến lợi, chết tiệt, Sở Phàm sao lại thất bại?

      "Phụ hoàng, tuy Cửu Nhi bị thương nghiêm trọng lắm, nhưng nhi thần khẩn cầu phụ hoàng điều tra ra người đứng sau, tránh cho Cửu Nhi lại bị thương tổn."

      Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan, ngẩng đầu nhìn hoàng đế. Lần này tuyệt đối buông tha cho người đứng sau, cũng tuyệt đối cho phép Cửu Nhi lại bị thương tổn như vậy nữa.

      "Thái tử đúng, tuyệt đối buông tha chủ mưu." Xà Vương ở bên lên tiếng, thái độ cường ngạnh, bộ dáng tuyệt đối để yên.

      "Đương nhiên." Sắc mặt hoàng đế cũng ngưng trọng, có người có gan dám trong hoàng cung ám sát thái tử phi, đương nhiên thể khinh thường. chỉ là gây thù với Mộng La quốc, mà còn khiêu chiến hoàng thất Nguyệt Diễm quốc.

      Chương 65. Hung phạm sa lưới

      Editor: Ngọc Nguyệt
      ..."Thái tử đúng, tuyệt đối thể buông tha người hành hung..." Xà Vương ở bên lên tiếng, thái độ cường ngạnh, bộ dáng tuyệt đối chịu để yên.

      "Đương nhiên." Sắc mặt hoàng đế cũng ngưng trọng, có người có gan dám ở trong hoàng cung ám sát thái tử phi, đương nhiên thể khinh thường. chỉ gây thù với Mộng La quốc, mà còn khiêu chiến hoàng thất Nguyệt Diễm quốc.

      Nghe được lời bọn họ, Kỉ Thanh Ngữ mặt cắt còn giọt máu. Hay tay vô thức nắm chặt, trong lòng sợ hãi bị Sở Phàm khai ra. Nếu khai ra, nếu ra tên của nàng, nàng rất thảm, ám sát thái tử phi là tử tội. Dù có là quận chúa, nhưng thái tử cùng hoàng đế Mộng La quốc cũng chịu để yên, chỉ sợ nàng có thể thoát khỏi tội chết.

      " bắt được thích khách."

      Ngay khi nàng bất an, giọng của Lãnh Loan Loan vang lên.

      Ông..

      Nàng nghe được cái gì? Trong nháy mắt, nàng cơ hồ có phản ứng. Tiểu nha đầu kia Sở Phàm bị bắt? , nàng tin. tại thể rối loạn, có lẽ chỉ là kế sách của bọn họ. Là muốn tìm ra người đằng sau. An ủi chính mình, nàng cần phải trấn định. Nhưng trong lòng vẫn thấy bất an.

      "Nga, bắt được thích khách?" Hoàng đế có chút ngạc nhiên, cư nhiên thích khách bị bắt. Bất quá nếu bắt được, ngược lại cũng giảm rất nhiều chuyện cho .

      "Đem thích khách vào."

      Theo phân phó của hoàng đế, hai gã thị vệ áp giải hắc y nhân Sở Phàm đến.

      Kỉ Thanh Ngữ vừa nhìn đến , nháy mắt suy sụp. Nàng biết lần này xong rồi.

      Sở Phàm vào, ánh mắt nhìn Kỉ Thanh Ngữ. Kinh ngạc rồi có phản ứng.

      Kỉ Thanh Ngữ ở trước ánh mắt hoài nghi của mọi người, luống cuống trốn tránh ánh mắt Sở Phàm. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ khai ra mình sao? Hàm răng khẽ cắn, nàng bất an đứng ở bên.

      "Quỳ xuống."

      Hai thị vệ đằng sau đá chân Sở Phàm, Sở Phàm bùm tiếng quỳ xuống.

      "Tháo mặt nạ của xuống."

      Hoàng đế nhìn hắc y nhân đeo mặt nạ bạc, trong lòng có chút hoang mang. Chẳng lẽ là người trong cung?

      "Vâng..."

      Hai thị vệ phụng mệnh tháo xuống mặt nạ Sở Phàm, mặt nạ hé ra lớp da trắng đến bình thường, hẳn là nhiều năm đeo mặt nạ tiếp xúc ánh sáng mặt trời . mặt được khảm đôi đồng tử thâm túy, giờ phút này mâu quang lạnh lùng, có vài phần giống bộ dáng sát thủ.

      "Ngươi là ai? Vì sao đột nhập hoàng cung?"

      Hoàng đế cùng Xà Vương, Xà Hậu thẩm vấn Sở Phàm quỳ đất.

      Sở Phàm , vẻ mặt hờ hững.

      "Làm càn, Hoàng Thượng hỏi ngươi đó." Chát, thị vệ cho Sở Phàm bạt tai.

      Kỉ Thanh Ngữ tâm nhảy dựng, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Phàm, sợ ra tên mình.

      "Miệng cứng cỏi như vậy, trẫm nhìn xem ngươi có bao nhiêu cứng rắn. Cư nhiên dám làm hại Cửu công chúa của trẫm?" Xà Vương nhìn ra bị pháp thuật Cửu Nhi khống chế, nhưng tại càng phải diễn sâu, để cho Sở Phàm tự nhiên.

      "Người đâu, dùng xà hình." phân phó với tùy tùng.

      "Vâng." Thanh sam thiếu niên bước lên, lấy ra cái ống trúc từ trong người. Ống trúc mở ra, cư nhiên có vài vật (tiểu nhân) xà, xà này to giống giun bình thường, làm cho người ta trong lòng thấy ghê tởm.

      "Ngươi trả lời, trẫm đem xà nhét vào miệng ngươi, tiến vào cơ thể ngươi, cắn gan ngươi, sau đó theo lỗ mũi ra..."

      Mọi người biết xà hình là cái gì, tại nghe Xà Vương , sắc mặt đều trắng bệch, có cảm giác sắp nôn mửa, rất khủng bố.

      Kỉ Thanh Ngữ thất sắc nhìn Sở Phàm, có thể chịu được xà hình sao?

      Quả nhiên, Sở Phàm nghe được lời của Xà Vương, khuôn mặt lạnh lùng cũng biến sắc.

      "Giết ta ."

      "Giết ngươi, như thế rất tiện nghi cho ngươi." Xà Vương nhướn mày, đôi mắt xẹt qua tia thị huyết tàn nhẫn. Vung tay lên, "Thanh Nhi, đem xà bỏ vào miệng ."

      Thanh sam thiếu niên dùng gậy kẹp lấy xà, đưa đến trước mặt Sở Phàm. Xà mấp máy, giương miệng sắp cắn lấy Sở Phàm.

      "Chờ chút..." Sắc mặt Sở Phàm tái nhợt, trong mắt chỉ có xà .

      "Ta, ta ."

      lời vừa thốt ra, Kỉ Thanh Ngữ thiếu chút nữa ngã xuống.

      "Ngươi là ai? Ai sai ngươi đến ám sát thái tử phi?" Hoàng đế thấy cần dùng xà hình, nhàng thở ra, thực sợ mình ở trước mặt mọi người mà nôn mửa.

      "Ta tên Sở Phàm, được an bài là ám vệ của quận chúa. Ám sát thái tử phi là mệnh lệnh của quận chúa." Sở Phàm ngẩng đầu, hết tất cả.

      "Cái gì?" Hoàng đế cùng Dạ Thần đều kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Kỉ Thanh Ngữ ở bên sắc mặt tái nhợt.

      "Hoàng Thượng, Thái tử biểu ca, đây là vu khống. Ngữ Nhi căn bản biết , sai khiến thế nào?" Kỉ Thanh Ngữ bị bọn họ nhìn run lên, quỳ xuống, muốn thừa nhận.

      "Thảo dân , nếu Hoàng Thượng tin, thảo dân có thể đưa cung thư chứng minh thân phận. Về phần ám sát thái tử phi, vì quận chúa cam lòng vị trí thái tử phi bị nàng đoạt cho nên mới làm vậy." Sở Phàm tiếp tục .

      "Ngươi..."
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :