1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Luyến Nguyệt Nhi (193) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 31 : Bách hợp xấu hổ

      Khôn Kiền cung
      “Ngữ Nhi, gần đây thượng triều đều đến việc lập thái tử phi ngươi nên nắm chắc cơ hội.”

      Hoàng hậu thân cẩm bào, ung dung cao quý. Chỉ thấy nàng ngồi dựa vào ghế với nữ tử đối diện.

      Nữ tử trước mặt trẻ tuổi, mặt như trăng rằm, nàng mặc bộ quần áo thuê hoa mẫu đơn cao quý. Chỉ thấy nàng mím môi, cười yếu ớt, tựa như hoa bách hợp, thuần mỹ động lòng người.

      “Bác, Ngữ Nhi chỉ hy vọng có thể làm bạn bên người biểu ca, còn có làm thái tử phi hay , cũng trọng yếu.”

      Ngữ nhi, ngượng ngùng cười, làm cho người ta thể thương tiếc.
      “Ngươi a, chính là làm cho người ta đâu. Chỉ hy vọng hoàng nhi có thể hiểu được tình ý của ngươi.”

      Nhìn đến cháu xấu hổ bộ dáng nhu tình, hoàng hậu ôn nhu cười, mang theo thâm ý. Con của nànga, luôn luôn lãnh ngạo, ngay cả nàng là mẫu hậu cũng thân cận được với , nếu Ngữ Nhi ôn nhu có thể hòa tan , cũng là việc tốt.

      “Bác, ngươi giễu cợt Ngữ Nhi.” Kỉ Thanh Ngữ hờn dỗi , khuôn mặt trở nên đỏ bừng.

      “Ha ha, thẹn thùng này.” Hoàng hậu vỗ vỗ tay nàng, càng xem càng vừa lòng.

      “Nương nương --” Ninh Thúy cung nữ bên người hoàng hậu tới.

      “Chuyện gì?” Hoàng hậu nhìn nàng, chút để ý hỏi.

      “Bẩm nương nương, thái tử điện hạ hồi cung .” Ninh thúy cúi đầu, bình tĩnh đáp.
      Hoàng hậu nhãn tình sáng lên, Kỉ Thanh Ngữ hai tròng mắt lóe ra vẻ kinh hỉ.

      “Thái tử biểu ca trở lại?”

      Hoàng hậu nhìn bộ dáng vui mừng của Kỉ Thanh Ngữ, nở nụ cười, hướng tới nàng phất phất tay:

      “Ngữ Nhi phải muốn gặp biểu ca sao? Còn .”

      Kỉ Thanh Ngữ xấu hổ nâng mắt nhìn, lại nhanh chóng cúi đầu, hờn dỗi :

      “Bác --”

      “Ha ha, tốt lắm, bác chọc ngươi nữa, mau .”

      “Vâng, Ngữ Nhi trước cáo lui.” Hướng tới hoàng hậu hành lễ, Kỉ Thanh Ngữ hướng tới bên ngoài đến.
      ......
      “Thái tử biểu ca.” Thanh tinh tế ôn nhu truyền đến.

      Nghe được thanh , Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan lập tức nhíu mi. Biểu tình lạnh lùng nàng chưa nhìn thấy bao giờ:

      “Ngữ Nhi, tiến cung .” Thản nhiên, ràng là gọi vô cùng thân thiết, lại làm cho người ta cảm giác được xa cách.

      Lãnh Loan Loan nhíu mày, đánh giá nữ tử tới. Nàng ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, dung mạo như trăng, làn da nõn nà. hơn kém là mĩ nhân bại hoại. thấy nàng đôi mắt nhu tình nhìn Dạ Thần khó để nhận ra nàng đối với có ý.

      “Ân.” Kỉ Thanh Ngữ gật đầu, sau đó giống như gốc bách hợp mà cúi đầu xuống. Tuy là thái tử chỉ gọi cho có lệ nhưng nàng lại rất vui. Nhưng đôi mắt khi trông thấy Dạ Thần ôm tiểu oa nhi sửng sốt. tiểu oa nhi này là ai? Vì sao lại được thái tử ôm, phải luôn tránh xa người khác sao?

      “Thái tử biểu ca, tiểu muội muội đáng này là đứa nhà ai?”
      thuytPhongVy thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 32 : oa nhi này là ai?

      “Thái tử biểu ca, muội muội đáng này là đứa nhà ai?”

      Lấy lại tinh thần, Kỉ Thanh Ngữ giống như tò mò hỏi. đôi thủy mâu vẫn như cũ có rời Lãnh Loan Loan, oa nhi này bộ dáng phấn điêu mài ngọc, váy áo lửa đỏ, viền chỉ vàng. Khuôn mặt trắng mịn nõn nà đáng . Nhưng biết vì sao nàng lại cảm giác được cỗ tiềm uy hiếp, trong con mắt của nữ oa kia tựa hồ nhìn thấu nàng, làm cho nàng cảm thấy hoang mang.

      Dạ Thần thản nhiên liếc mắt nàng cái, sau đó cúi đầu nhìn Lãnh Loan Loan, cũng tự giác được tươi cười:

      “là tiểu bằng hữu của ta.”

      Lãnh Loan Loan cũng nhìn cười lại. Mâu quang nhìn lại bách hợp, thấy nàng sửng sốt, đáy mắt giống như tia chớp xẹt qua đạo quang mang. Nữ nhân ở hoàng cung cũng phải người vô dụng gì.

      Kỉ Thanh Ngữ nhìn Dạ Thần tươi cười, trong lòng căng thẳng. Mâu quang giống như châm rơi xuống người Lãnh Loan, nữ oa này đến tột cùng là ai? Vì sao có thể được thái tử biểu ca thích? Tay áo gắt gao nắm chặt, biểu ca chưa bao giờ cười như vậy với nàng?

      “A, hảo muội muội đáng .” Ngẩng đầu, Kỉ Thanh Ngữ mặt tươi cười. lên nhìn Lãnh Loan Loan,“Ta có thể ôm ngươi cái ?”

      Lãnh Loan Loan bĩu môi, con ngươi đen khinh thường quét về phía Kỉ Thanh Ngữ. nàng ghét nhất là nữ nhân dối trá, ra vẻ. Cười ôn nhu như vậy biết trong lòng độc ác như thế nào.

      Kỉ Thanh Ngữ xấu hổ, hiển nhiên nghĩ tới Lãnh Loan Loan cho mình mặt mũi. Nhìn nàng vẻ mặt khinh thường, tựa hồ nhìn thấu chính mình. “Dạ đại ca, ngươi để cho ta ở đây phơi nắng ?”

      Lãnh Loan Loan để ý tới Kỉ Thanh Ngữ, quay người nhìn Dạ Thần .
      Dạ Thần sửng sốt, sau đó nở nụ cười, có chút sủng nịch, ánh mắt như vậy tự nhiên lại làm cho Kỉ Thanh Ngữ choáng váng, cũng làm cho Lãnh Loan Loan nháy mắt mê hoặc. nam nhân này tuấn mỹ, khuôn mặt gầy tuấn tú, mi cong, bạc môi khêu gợi. Hơn nữa tính tình của lại hợp khẩu vị của mình, nếu muốn chọn lão công, cơ hồ có thể được chọn.

      thôi, hồi cung.”

      Áo bào trắng tung bay, ôm Lãnh Loan Loan rời . Cũng keo kiệt liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Ngữ, ánh mặt trời rơi ở phía sau bọn họ, giống như tầng kim sa......

      Kỉ Thanh Ngữ nhìn Dạ Thần lạnh lùng rời , gắt gao cắn chặt hàm răng. Khuôn mặt luôn luôn ôn nhu giờ mới ra vẻ độc ác.

      Tiểu oa nhi kia, đến tột cùng là ai?
      thuytPhongVy thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 33:

      eidt: kaylee

      Đông cung.
      “Tham kiến điện hạ.”

      Cung nữ, thái giám đông cung nhìn thấy thái tử luôn luôn lãnh ngạo cư nhiên ôm tiểu oa nhi xuất , đều cả thất kinh trợn mắt há hốc mồm, Dạ Thần đảo mắt lạnh nhìn, mọi người mới lấy lại tinh thần, sợ tới mức “đông” tiếng quỳ rạp xuống đất.

      Lãnh Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, đường tới, cơ hồ tất cả mọi người đều xem bọn họ như con khỉ trong vườn bách thú. Ánh mắt tò mò như vậy tuy mang theo ác ý, nhưng cũng làm cho nàng cảm thấy khó chịu.

      “Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua mỹ nữ bao giờ sao?”

      chút nghĩ ngợi hướng tới bọn họ quát, lại thành công làm cho bọn họ hóa đá.

      Động tác ôm nàng của Dạ Thần cũng ngẩn ra, hiển nhiên là cũng nghĩ đến Lãnh Loan Loan lại ra câu như vậy. Mỹ nữ? Nàng bây giờ còn là tiểu oa nhi đó!

      Thủy Dao hai tay ôm ngực, đứng ở phía sau bọn họ, lộ ra khuôn mặt thản nhiên, đối với lời của Lãnh Loan Loan giống như chút phản ứng. Dù sao dọc theo đường , nàng cũng quen với việc tiểu chủ tử làm ra hành động khiến người khác kinh ngạc.

      thôi, tới bàn nhìn cái.”

      Rống lên tiếng, quả nhiên cảm thấy thoải mái ít. Lãnh Loan Loan vỗ vỗ Dạ Thần . Lại biết rằng hành động của nàng làm người bên ngoài kinh ngạc chỉ kém rớt cằm xuống. Trời ạ! Tiểu oa nhi này là ai? Chẳng những làm thái tử lãnh ngạo hạ mình ôm nàng, lại còn dùng khẩu khí ra lệnh chuyện với thái tử gia, phải là tai, mắt bọn họ nhầm lẫn chứ?

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng dám tin tưởng những gì mình nhìn thấy, nghe được.

      qua chính sảnh, Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan về tẩm điện của .
      Sáng sủa sạch , rèm lụa lay động.

      Huân hương lượn lờ theo đỉnh lô phiêu tán ra ngoài, tràn ngập mùi thơm.
      Bốn trụ giường lớn tinh xảo lộ ra, giường giác khắc hoa văn hình rồng. Màu vàng ôm lấy màu trắng rèm giường, đầu giường chiếc gối ngọc, giữa giường là chiếc chăn hoa lệ.

      Vừa vào, mắt Lãnh Loan Loan liền nhìn đến chiếc giường lớn kia. Thoạt nhìn thoải mái, nàng quyết định ở nơi nào khác, nàng ngủ ở chiếc giường lớn này.

      “Thả ta xuống.” Lãnh Loan Loan với Dạ Thần.

      Dạ Thần nghe vậy, thả nàng xuống, nhàng, như sợ ném nàng đau.
      Vừa được tự do, Lãnh Loan Loan liền phóng tới chiếc giường lớn hoa lệ kia. Dạ Thần nhìn tốc độ như vậy mà sửng sốt, còn tưởng nàng muốn làm cái gì chứ? Thủy Dao bắt đầu kinh hoảng, ngắn ngủi mấy ngày ở chung, nàng hiểu được chủ tử chẳng những là người tùy tâm sở dục, còn là tiểu nữ oa thích ngủ, tất cả là dựa vào cự mãng người ngủ.

      Quả thực rất thoải mái.

      Lãnh Loan Loan cười ngừng, toàn bộ thân thể ngừng lăn qua lăn lại giường lớn, giường mềm mại làm cho nàng cảm giác như trở lại tử cung ấm áp của mẫu thân, đôi mắt sáng ngời vì thoải mái mà mị lên, giống như con mèo được ăn no.

      Dạ Thần nhìn bộ dáng thoải mái của Lãnh Loan Loan, nhịn được đôi mắt cũng nhiễm ý cười, bộ dáng này của nàng mới giống tiểu hài đồng máy tuổi.

      “Dạ đại ca, ngươi cần an bài cho ta ở cung điện khác, ta liền ở nơi này, ngủ chiếc giường này.” Lãnh Loan Loan đột nhiên xoay người ngồi dậy, hướng Dạ Thần .

      “Lớn mật!” Dạ Thần còn chuyện, Bố Đinh vừa trở về gấp liền rống lên: “Đây chính là giường thái tử điện hạ, ai cho ngươi nằm loạn?”

      “Bổn nương càng muốn ngủ, ngươi làm được gì?” Nhìn đến bộ dáng Bố Đinh lông mày dựng thẳng, Lãnh Loan Loan nhịn được càng làm sinh khí.

      “Làm càn, ngươi ngủ, Thái tử điện hạ chúng ta ngủ chỗ nào?” Bố Đinh trừng mắt nhin tiểu oa nhi giường, chỉ cảm thấy đứa này rất biết trời cao đất rộng. Lại biết rằng chủ tử mình khuôn mặt tuấn tú xanh mét trừng mắt nhìn mình.

      Lãnh Loan Loan mày khẽ nhấc, tụa tiếu phi tiếu.

      “Chúng ta cùng nhau ngủ.”

      Lời thản nhiên, thái độ đương nhiên. Cũng để ý đối vơi người khác kinh người.

      “Ngươi…ngươi…” Bố Đinh giật mình trừng mắt nhìn tiểu oa nhi này, nàng có hay biết chính mình cái gì? Cùng thái tử nằm giường, mệt nàng còn được.
      “Tiểu oa nhi, ngươi cho ngươi là ai? Có thể cùng thái tử ngủ tất nhiên là thái tử phi tương lai.” Gần đây trong triều đình đều thúc dục lập thái tử phi, nghĩ đến cũng nhanh.

      “Bố Đinh!”

      Dạ Thần trừng mắt nhìn Bố Đinh lắm miệng, con ngươi màu tím xẹt qua đạo u quang. Tuy rằng cũng bị lời của Cửu nhi làm hoảng sợ, nhưng nàng tuổi còn , cũng nghĩ đến cái vấn đề nam nữ gì. Lời ra ý gì. Về việc lập phi, căn bản có chút hảo cảm với máy cái dong chi tục phấn kia.

      Nghe được chủ tử tức giận, Bố Đinh cam tâm tình nguyện lui về bên. Nhưng là, ánh mắt vẫn như cũ giận trừng Lãnh Loan Loan, đối với nữ oa đột nhiên có hảo cảm.

      Lãnh Loan Loan nhìn vẻ mặt Bố Đinh, nhếch môi cười, nở nụ cười có chút tà tứ. Tiểu thái giám này thoạt nhìn có vẻ thực chán ghét mình, nhưng ra rất thú vị.

      Nhưng là nàng lại chấp nhận người nào lễ làm càn, chợt ngưng cười, cả người toát ra cỗ khí thế lạnh như băng, làm người ta nhịn được run lên.
      “Dạ đại ca, tiểu nô tài này thực ngoan.”

      Nhấc lên khuôn mặt phấn lộn nhắn, đối với Dạ Thần . Đôi mắt băng hàn lại nhìn thẳng Bố Đinh, làm cho cảm thấy cỗ hàn khí theo lòng bàn chân chui vào đáy lòng.

      Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Thần ngẩn ra, đôi mắt màu tím nhìn khuôn mặt nhắn lạnh như băng kia. Tuy rằng nhìn mặt như thay đổi, nhưng là biết được Lãnh Loan Loan tức giận.

      “Bố Đinh, mau xin lỗi Cửu nhi.” Nghiêng người nhìn người hầu bên cạnh chính mình, uy nghiêm thái tử biểu lộ. Xem ra là chính mình rất sủng tiểu thái giám này, làm cho biết lớn .

      Bố Đinh nghe được lời của Dạ Thần liền sửng sốt, mắt trừng to. cảm nhận được thái tử tức giận, nhưng là cam lòng, ràng là tiểu oa nhi này vô lễ như vậy, làm càn như vậy. Thái tử vì cái gì lại che chở nàng?

      “Bố Đinh.” Dạ Thần nhìn Bố Đinh, đôi mắt tím lại sâu thêm vài phần.

      “Cửu nhi tiểu thư, xin lỗi.” Bố Đinh nhìn chủ tử thực nổi giận, khỏi cam lòng hướng tới Cửu nhi thở dài . Ở trong lòng lại thầm, chính mình chưa có sai. Có thể cùng thái tử nằm giường vốn là nữ nhân của thái tử.

      Lãnh Loan Loan làm sao có thể biết Bố Đinh là tình nguyện, mày nhíu cái, mắt đen rất nhanh xẹt qua đạo ánh sáng kỳ lạ, sau đó toàn bộ suy nghĩ của Bố Đinh nàng đều nghe được.

      Thái tử phi? Nữ nhân của thái tử sao?
      Nàng nâng lên đôi mắt sang ngời nhìn biểu tình lạnh lùng của Dạ Thần, đây là, nam nhân tuấn mỹ vô trù, thân thế tôn quý, ràng là bạch mã vương tử ở cổ đại, đại soái ca. Là nữ nhân đều mong được thương. Chớp chớp mi mắt, nhìn đôi mắt màu tím, trong đầu Lãnh Loan Loan đột nhiên ra ý nghĩ lớn mật.

      Nàng muốn hay làm nữ nhân đại soái ca này?
      Đôi tay vuốt, đôi mắt sáng ngời lại chằm chằm đánh giá .
      Hời hợt tuấn mỹ, thân phận tôn quý, quan trọng hơn nữa là đối với mình sai. Như vậy, lựa chọn làm lão công thực sai. Tuy rằng nàng tại mới chỉ sáu tuổi, nhưng là lớn lên. Hơn nữa nhớ tới cái xinh đẹp xấu hổ kia, nam nhân hẳn thực thích. Cùng với để cho người khác đắc thủ, bằng chính mình độc chiếm.

      Ánh mắt to híp lại, đôi môi đào vẽ lên độ cong xinh đẹp. Biểu tình kia thấy thế nào cũng là tính kế người khác, để ý tới, Dạ Thần rùng mình cái. Đôi mắt màu tím nhìn chằm chằm thân mình bé, phỏng đoán nàng đến tột cùng đánh cái chủ ý gì?

      “Thái tử phi chơi tốt sao?”

      Đột nhiên, Lãnh Loan Loan chớp chớp mắt to ngập nước, nghiêng đầu, nhìn Dạ Thần, thốt ra câu.
      “….”
      Dạ Thần sửng sốt, con ngươi màu tím tìm tòi nghiên cứu dáng vẻ thiên chân tươi cười của nàng. Nhưng là tiểu oa nhi này phải là đứa ngây thơ sao, nàng tươi cười như vậy là có ý gì?

      “Quả nhiên là đứa .” Nghe được lời của Lãnh Loan Loan, Bố Đinh cười nhạo tiếng. Thái tử phi có thể chơi sao, đó là địa vị tôn quý cỡ nào, xem nàng lại cùng đồ chơi giống nhau.

      Lãnh Loan Loan giương mi, giả vờ như nghe thấy, đôi mắt nhìn chằm chằm Dạ Thần, đợi cho mình câu trả lời thuyết phục.
      Dạ Thần mím môi, đôi mắt màu tím nhiễm ý cười.

      “Cửu nhi, vì sao hỏi?”

      Lãnh Loan Loan dang hai chân ra chơi giường lớn. Mắt to sang ngời chớp chớp, nhìn mấy người có chút thần bí.

      “Nếu ta ta muốn làm thái tử phi sao?” Hắc, trước tiên định người, để nữ nhân khác nhúng chàm. Trọng yếu hơn là đây hẳn là dịp chơi đùa tốt.

      Bố Đinh, Dạ Thần bị lời kinh người của nàng chế trụ, ngay cả Thủy Dao ở bên cũng nhịn được kinh ngạc. cái tiểu bất điểm còn muốn làm thái tử phi, cảnh này thấy thế nào cũng được tự nhiên.

      “Ngươi phải là uống say , cư nhiên muốn làm thái tử phi.”
      Bố Đinh quả thực ngốc rồi, trời ơi, cái tiểu oa nhi này rốt cuộc từ đâu đến. Luôn làm cho người ta hết hồn. tiểu oa nhi sáu tuổi muốn làm thái tử phi, thực là chuyện cười lớn cho thiên hạ.

      “Ta có hỏi ngươi sao?”

      Lãnh Loan Loan chợt tắt cười, liếc Bố Đinh cái. Chính là cái liếc mắt làm cho Bố Đinh cảm thấy mùa đông đến sớm, cái loại hàn khí tiến thẳng vào người, sửng sốt, nhưng lại quên phản ứng.

      Dạ Thần kinh hãi qua , nhưng là rất ngạc nhiên tại sao tiểu oa nhi này lại muốn làm thái tử phi. phải Bố Đinh nghĩ đơn giản như vậy, nhìn ra được, tiểu oa nhi này cũng phải giỡn. Trong cặp mắt sang ngời cất dấu dĩ nhiên là quyết định tốt lắm. Vì thế tò mò. người tiểu oa nhi tựa hồ cất giấu nhiều bí mật làm người ta mê muội, làm cho người ta nhịn được muốn thăm dò.

      “Cửu nhi, ngươi biết thái tử phi là cái gì sao?”

      “Vô nghĩa.” Lãnh Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, cái này cũng hiểu được, khẳng định là ngu ngốc.

      “Thái tử phi phải là nữ nhân của thái tử, cũng chính là lão bà của ngươi sao?”

      “Vậy ngươi là hướng ta cầu hôn sao?”

      Chương 34 (36):

      “Vậy là ngươi cầu hôn với ta sao?”

      Dạ Thần đột nhiên cảm thấy hứng thú, kéo chiếc ghế qua ngồi xuống. Đôi mắt màu tím còn nhìn Lãnh Loan Loan.

      “Thái tử.”

      Bố Đinh quả thực bị làm cho kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, thế này là thế nào? nhìn Lãnh Loan Loan, lại nhìn vẻ mặt mỉm cười của Dạ Thần. tiểu oa nhi năm sáu tuổi, thiếu niên mười bảy tuổi. Trời ạ, lớn cư nhiên lại thảo luận chuyện hôn nhân, có phải hay là chuyện điên khùng?

      “Câm miệng!” Dạ Thần nghiêng đầu trừng mắt liếc Bố Đinh cái, càng ngày càng cảm thấy quá phận. Con ngươi màu tím lóe ra tia lãnh lệ: “Cút ra ngời cho ta.”

      Khuôn mặt thanh tú của Bố Đinh đột nhiên trắng bệch, trong lòng biết mình quá phận.

      “Dạ.” Ảm đạm thở dài, sau đó rời .

      Lãnh Loan Loan nhìn bóng dáng tiểu thái giám biến mất ở cửa phòng, mới ngẩng đầu nhìn Dạ Thần.

      Khẽ nhíu mi, nghĩ tới khi nam nhân này khi nổi giận lên cũng phải đùa, bất quá như vậy lại càng hợp khẩu vị của nàng.

      “Nếu ta chính là cầu hôn ngươi, ngươi đáp ứng sao?”

      Thứ tốt nhất định phải giữ lại cho mình, Lãnh Loan Loan am hiểu sâu sắc câu này.

      Ngón tay thon dài của Dạ Thần khẽ vuốt ve ghế ngồi, đôi mắt hẹp dài nhưng lại lên đạo tia sang tà nịnh. Oa nhi này quả nhiên kỳ lạ, cư nhiên cầu hôn với mình. Hắc hắc, cảm giác mới mẻ, kỳ lạ. Nhíu nhíu mi, nhớ tới gần đây trong triều văn võ bá quan đều tâu với phụ hoàng để lập thái tử phi, khỏi tức giận. Đối với cái gọi là danh môn khuê tú, thể khơi dậy chút hứng thú, cũng nghĩ bị người khác nắm giữ cuộc sống, nếu như lập tiểu oa nhi này làm phi, hẳn là rất thú vị .

      “Như thế nào, chẳng lẽ lời ta làm ngươi rất khó quyết định sao?”

      Lãnh Loan Loan nhìn bộ dáng suy tư của , nghiêng người cái. Nàng lại chắc chắn nhất định đồng ý.

      Quả nhiên, Dạ Thần ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn mỹ còn vẻ xa cách, biểu tình ngạo nghễ, ánh sang lưu chuyển trong con ngươi màu tím có vẻ tà tứ vạn phần. Lại mang theo ánh mắt thưởng thức nhìn chằm chằm Lãnh Loan Loan.

      “Bản thái tử nhận lời cầu hôn của ngươi.” Bạc môi khẽ cong, đoán được cuộc sống tương lai chắc chắn rất thú vị.

      Lãnh Loan Loan loạng choạng đôi chân, ra cũng có bộ mặt như vậy. Lạnh lung, ngạo nghễ sợ là chỉ ngụy trang trước mặt người khác, nếu có đoán sai, chỉ sợ bộ mặt tà nịnh này mới là bộ mặt của .

      “Được được.” Lãnh Loan Loan ngẩng cao đầu: “Ngươi đồng ý, ta còn có điều kiện đó.”

      “Điều kiện gì?” Dạ Thần khoanh hai tay trước ngực, nhíu nhíu mày, nhìn nàng đầy thú vị.

      “Điều kiện của ta rất đơn giản, ta làm bất cứ chuyện gì, ngươi cũng thể phản bác.” Nàng chán ghét bị người trói buộc, cũng tuyệt dễ dàng tha thứ cho kẻ nào can thiệp vào cuộc sống của nàng.

      Dạ Thần nghe được Lãnh Loan Loan liệt kê điều kiện, nàng đúng là khách khí. Mím môi xong, thản nhiên :

      “Nếu ngươi làm chuyện gây hại đến Nguyệt Diễm, ta cũng phải trơ mắt đứng nhìn sao?”

      “Tính tình ngươi hay!” Lãnh Loan Loan khách khí đáp lại.

      “Ách….” Dạ Thần lại sửng sốt, bất quá tình tình nàng cũng hợp khẩu vị của mình.

      “Được rồi, điều kiện thành lập.”
      thuyt, PhongVytrangtrongnuoc thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 37:
      “Thùng thùng đông….”
      Sáng sớm, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào, màu vàng óng ánh.
      Tiếng bước chân vội vàng xé rách yên tĩnh.
      xảy ra chuyện gì?”
      Hoàng hậu mặc cẩm bào màu lam ngẩng đầu, đôi mi thanh tú nhíu lại nhìn ngoài điện. Là nha hoàn nào có quy củ, gây ra động tĩnh lớn như vậy?
      “Bác, Ngữ Nhi nhìn cái.”
      Kỷ Thanh Ngữ xong đứng lên, quần la màu trắng, áo lụa thướt tha, ngọc bội hình điểu, bước gót sen, chân thành ra cửa. Nhìn người cung nữ chạy tới đây, nàng nhận ra cung nữ này, nàng đúng là người Khôn Ninh cung của bác.
      xảy ra chuyện gì? Hoang mang rối loạn như vậy?” Kỷ Thanh Ngữ thản nhiên hỏi.
      “Tham kiến quận chúa.” Cung nữ nhìn thấy Kỷ Thanh Ngữ, chạy nhanh đến phúc phúc thân. khuôn mặt thanh tú còn mang theo hoảng hốt, có thể thấy được nàng chạy trốn có bao nhiêu vội vàng.
      “Ngữ Nhi, cho nàng vào.” Hoàng hậu cũng thấy người đến đúng là thị nữ của mình.
      Kỷ Thanh Ngữ gật gật đầu, cùng cung nữ vào.
      “Tham kiến nương nương.” Cung nữ phúc phúc thân, hành lễ với hoàng hậu.
      “Đứng lên .” Hoàng hậu khoát khoát tay áo, trong con ngươi ngọc lưu ly có chút hờn giận nhìn nàng chằm chằm: “Đông Tuyết, ngươi hoang mang rối loạn như thế, ruốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
      “Nương nương bớt giận.” Đông Tuyết phúc phúc thân, cúi đầu: “Nô tỳ có chuyện quan trọng cần bẩm báo nương nương.”
      Hoàng hậu cùng Kỷ Thanh Ngữ hai mặt nhìn nhau, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của nàng, đến cùng là xảy ra việc quan trọng gì?
      “Ngươi .” Nàng muốn nghe xem trong cung xảy ra chuyện đại gì.
      “Dạ, dạ….” Đông Tuyết mím đôi môi đào: “Nô tỳ vừa qua Đông cung, nghe được nô tài nơi đó đều nghị luận việc thái tử dẫn theo tiểu oa nhi hồi cung, hơn nữa….”
      “Hơn nữa cái gì? Ngươi mau!” Kỷ Thanh Ngữ mở miệng thúc giục người cũng là giọng ôn nhu, nàng nghe Đông Tuyết nhắc tới tiểu oa nhi kia, khỏi có chút lo lắng. biết vì sao, tiểu nữ oa kia tạo cho nàng cảm giác uy hiếp.
      thái tử lập cái tiểu oa nhi kia làm thái tử phi.” Đông Tuyết nhắm mắt lại, hơi.
      “Cái gì?” Hoàn hậu cùng Kỷ Thanh Ngữ kinh hãi, lảo đảo từng bước.
      “Hoang đường! Là ai bịa đặt?” Hoàng hậu mở to hai mắt, nhìn Đông Tuyết.
      “Nương nương, tại trong cung đều truyền vậy.” Đông Tuyết cúi đầu xuống, trả lời. Tuy rằng nàng cũng hiểu được điều đó là khó có thể tin được.
      Kỷ Thanh Ngữ cắn cắn môi, nhớ tới ánh mắt kia của Lãnh Loan Loan, trong lòng liền nhảy lên thùng thùng, có loại dự cảm tốt, có lẽ kia phải là bịa đặt.
      “Bác, xác thực biểu ca có dẫn theo tiểu oa nhi hồi cung. Hơn nữa, còn ôm kia suốt cả đường, càng kỳ lạ là, Ngữ Nhi phát cái oa nhi kia giống hài đồng, ánh mắt so với người trưởng thành càng lãnh lệ hơn….”
      Kỷ Thanh Ngữ nhìn lướt qua Hoàng hậu ra nghi ngờ trong lòng. Bất an, thực bất an. Chẳng lẽ thực có chuyện hoang đường như vậy xảy ra, biểu ca lập tiểu oa nhi làm thái tử phi sao?
      Hoàng hậu nghe lời Kỷ Thanh Ngữ xong cũng sửng sốt, đôi mi thanh tú nhíu lại, cứ ở đây đoán, bằng xem.
      , Đông cung.”
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif




      Chương 38:

      “Hoàng hậu giá lâm.”
      “Thanh Ngữ quận chúa giá lâm.”
      Thanh thái giám xé rách gian vắng lặng, xuyên thấu và vang vọng cả cung.
      Tại Đông cung, Dạ Thần vừa cho Lãnh Loan Loan đủ loại tình của Nguyệt Diễm. Nghe thấy tiếng thái giám thông báo, khỏi sửng sốt.
      Trong đôi mắt hắc bạch phân minh của Lãnh Loan Loan lên đạo tia sáng kỳ dị, giương mi lên với Dạ Thần:
      “Tin tức là nhanh.”
      Vừa dứt lời, chỉ thấy hai bóng dáng hoa lệ được cung nữ vây quanh đến. Nữ tử phía trước ước trừng dưới bốn mươi tuổi, đoan chính thanh nhã. có hai, mắt ngọc mày ngài. Cẩm bào màu lam, thêu phượng hoàng. Tóc mây vấn lên. Mắt phượng hẹp dài mang theo sắc bén, nhìn ra được là nữ tử đơn giản. Bên cạnh nàng là nữ tử xinh đẹp e thẹn gặp lúc trước, vẫn là quần áo trắng phiêu phiêu. Xinh đẹp, thanh nhã.
      “Nhi thần bái kiến mẫu hậu.” Dạ Thần thở dài, thản nhiên vấn an hoàng hậu.
      “Bình thân.” Hoàng hậu khoát tay áo, ngồi vào chủ vị.
      “Ngữ Nhi tham kiến thái tử ca ca.” Kỷ Thanh Ngữ tao nhã phúc thân với Dạ Thần.
      “Đứng lên .” Dạ Thần thản nhiên liếc mắt cái, rời tầm mắt.
      “Hoàng nhi, hai vị nương này là?”
      Hoàng hậu vừa tiến lên liền thấy hai xa lạ, người ước trừng mười lăm, mười sáu tuổi, thanh nhã, xinh đẹp. Quần áo màu trắng, để lộ ra vẻ tầm thường. người khác là nữ oa sáu tuổi Ngữ Nhi nhắc tới, nhìn bộ dạng nàng phấn điêu ngọc mài, là đáng . Nhưng là, tiểu oa nhi như vậy có thể làm thái tử phi sao? Nàng quả thực dám nghĩ đến hình ảnh kia. Hơn nữa, vừa rồi hai người này có hành lễ với nàng, bộ dáng hờ hững ngược lại làm cho người ta cảm thấy kiêu căng, tâm tình thể tốt được.
      Lãnh Loan Loan nhìn con ngươi Hoàng hậu chợt lóe qua tia sắc bén, nghĩ đến vị Hoàng hậu này sợ là muốn đối phó mình.
      “Hồi bẩm mẫu hậu, vị này là tiểu bằng hữu của ta, Cửu Nhi, người này là tỳ nữ của nàng, Thủy Dao.” Dạ Thần giới thiệu Lãnh Loan Loan và Thủy Dao cho Hoàng hậu.
      Hoàng hậu đánh giá Lãnh Loan Loan, thấy nàng tuy rằng tuổi còn , nhưng người cỗ khí chất ngạo nghễ, nghĩ đến cũng phải nữ tử của gia đình bình thường. Nhưng mặc kệ thế nào, nàng cũng để nữ oa sáu tuổi làm thái tử phi. Huống chi nàng chỉ nhận thức Ngữ Nhi làm con dâu, càng thể để tiểu nha đầu này làm hỏng quyết định của nàng. “Hoàng nhi, vừa rồi ta nghe ngươi lấy tiểu nương này làm thái tử phi, đến cùng là xảy ra chuyện gì?” Đôi mắt ngọc lưu ly nhìn Dạ Thần, con ngươi phát ra tia sang sắc bén. Có phần chất vấn, cũng có phần tìm tòi nghiên cứu.
      “Bác, đó nhất định là lời đồn đại, Thái tử biểu ca làm sao có thể lập tiểu oa nhi làm thái tử phi chứ?” Kỷ Thanh Ngữ ngồi bên cười yếu ớt cất giọng nhàng, tựa như giải vây giúp Dạ Thần.
      Nhưng mà Dạ Thần lại tuyệt cảm kích ý tốt của nàng, ngay cả liếc mắt cũng keo kiệt cho nàng. nhíu mi, sớm biết mẫu hậu vì việc này mà đến đây. Ngẩng đầu, con ngươi màu tím thần bí lẳng lặng nhìn Hoàng hậu. Trong mắt lưu chuyển tia sáng kiên định.
      “Việc này phải là lời đồn, nhi thần quyết định lấy Cửu Nhi làm thái tử phi.”
      “Cái gì?” Nghe Dạ Thần chính miệng ra, Hoàng hậu quá sợ hãi. Đôi mắt ngọc lưu ly giận giữ trừng lớn.
      “Ngươi biết ngươi cái gì sao? Ngươi điên rồi.”
      thuytPhongVy thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 39:

      Editor: kaylee

      “Ngươi biết ngươi cái gì sao? Ngươi điên rồi.”

      “Ta có điên.” Đôi mắt màu tím của Dạ Thần trầm xuống, nhìn hoàng hậu gằn từng chữ: “Ta muốn nàng.”

      Lời vừa ra, làm hoàng hậu tức giận đến mức ngực ngừng phập phồng. cỗ tức giận từ tận đáy lòng lan đến trong đôi mắt ngọc lưu ly, tức giận kia giống như ngọn lửa đánh tới Dạ Thần.

      “Ngươi muốn làm ta tức chết sao? Cư nhiên lại muốn lập cái tiểu nữ oa làm phi? Hoang đường. Ruốt cuộc ngươi có biết ngươi là thái tử hay , là đế vương tương lai, nhất cử nhất động của ngươi đều liên quan đến tương lai của Nguyệt Diễm. Chẳng lẽ ngươi muốn cho toàn bộ hoàng thất đều bị cười nhạo theo ngươi sao?”

      Hoàng hậu chỉ vào Dạ Thần lên án mạnh mẽ, hộ giáp màu vàng thon dài lợi hại lóe ra kim quang trong trẻo mà lạnh lùng. Càng về sau, giọng điệu của nàng càng kích động. Nàng tuyệt để con mình dính vào, tuyệt thể lấy danh dự hoàng thất ra làm trò đùa.

      “Bác, người cần tức giận.” Nhìn thấy Hoàng Hậu tức giận, Kỷ Thanh Ngữ chạy nhanh đến phía sau nàng, vỗ vỗ bả vai nàng trấn an: “Thái tử biểu ca luôn luôn hiếu thuận với ngài, ta xem tại là cố ý làm vậy, nhất định là có nguyên nhân.”

      Ánh mắt như có như nhìn Lãnh Loan Loan, ám chỉ với Hoàng Hậu, tất cả đều là tiểu nữ oa này giở trò quỷ.

      Lãnh Loan Loan vẫn bình tĩnh ngồi giường. Nghe lời của bọn họ, lại làm như nghe cuộc chuyện của người ngoài, hề liên quan gì đến mình. Môi đào khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu. Ánh mắt quét qua Kỷ Thanh Ngữ, cái xinh đẹp e thẹn này thực rất độc ác, cư nhiên có thể bất động thanh sắc ám hại người.

      “Ngươi câm miệng cho ta.” Sắc mặt của Dạ Thần bỗng nhiên trầm xuống, đôi mắt màu tím hung hăng đảo qua Kỷ Thanh Ngữ cười e thẹn. Nữ nhân chết tiệt, cư nhiên dám ở đây châm ngòi ly gián. Nếu phải thấy mẫu hậu có vài phần sủng ái nàng, ta sớm đuổi nàng ra khỏi cung.

      “Thái tử biểu ca….” Dạ Thần trách mắng làm cho khuôn mặt tươi cười của Kỷ Thanh Ngữ nháy mắt trắng bệch, đôi mắt to sáng người nổi lên tầng sương mù. Nàng khẽ cắn môi, điềm đạm đáng , làm cho người ta nhìn mà nhịn được thương tiếc.

      Hoàng Hậu nhìn thấy, đúng là đau lòng đứng lên. Đôi mắt ngọc lưu ly liếc ngang Dạ Thần, nổi giận :

      “Lời của Ngữ Nhi có lý, ta thấy ngươi đúng là bị tiểu nghiệt này mê hoặc rồi.”

      Dứt lời, hung hăng trừng mắt với Lãnh Loan Loan thản nhiên tự đắc ngồi giường, càng nhìn càng cảm thấy tiểu oa nhi này có vấn đề.Nhìn cặp mắt to trắng đen ràng của nàng giống như có thể nhìn thấu mọi việc, lại chính là rất câu lòng người. Lại nhìn khí thế kia, thế nào cũng thấy giống tiểu oa nhi.

      “Ta thấy tiểu oa nhi này nhất định có vấn đề, nhìn nàng còn như vậy lại có thể có đôi mắt câu hồn người như vậy.” Nhất định là tiểu hồ ly tinh, con lãnh ngạo như vậy cũng để ý khuôn phép mà muốn lập tiểu nữ oa tóc còn chưa dài như nàng làm thái tử phi. Lại oán hận nhìn nàng vài lần, rồi quay đầu nhìn Dạ Thần hờn giận :

      “Tóm lại, ta nhất định đồng ý cho nàng làm thái tử phi.”

      “Mẫu hậu.” Hoàng Hậu làm cho đôi mắt của hờn giận Dạ Thần lên tia ngoan túc, con ngươi màu tím lạnh lùng nhìn thẳng nàng: “Ngài biết rằng lời của ngài rất mất thân phận sao?”

      “Ngươi….” Hoàng Hậu bị lời của Dạ Thần làm cho tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, nghĩ tới con nàng lại ở trước mặt mọi người chỉ trích nàng.

      Lãnh Loan Loan nhếch môi cười cái, trong đôi mắt đen xẹt qua đạo ánh sáng kỳ dị. nàng là tiểu hồ ly tinh sao? Đáng tiếc, nàng sai rồi, nàng là xà tinh. Ha ha, nàng cười tà nịnh. Tay phải dấu vết chỉ mặt đất nơi Hoàng Hậu, Quận chúa đứng:

      “Tê… tê….”

      Đột nhiên mặt đất trống rỗng xuất đống xà, thanh, hoàng, bạch, hắc đủ cả, mỗi con đều bò ngang bò dọc đến chỗ Hoàn Hậu cùng Quận Chúa.

      “A, có xà.”
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif


      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif

      Chương 40:

      Editor: kaylee

      “A, có xà.”

      Mặt đất trống rỗng bỗng nhiên lại xuất đàn xà, bò ngang bò dọc, vặn vẹo thân mình múa loạn. Bộ dáng dữ tợn, thân rắn thon dài ngọ nguậy làm cho khuôn mặt đẹp đẽ của Hoàng Hậu cùng Quận Chúa biến sắc, suýt chút nữa sợ đến mức ngất xỉu. Cứ như vậy cứng nhắc người đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm đàn xà nhe răng há mồm.

      Dạ Thần cũng cả kinh, nhìn đàn xà bỗng nhiên xuất , đôi mắt màu tím xẹt qua đạo tia sáng hoang mang, đám xà đó xuất bằng cách nào? Nghe được tiếng kêu đầy sợ hãi và hoảng loạn của Hoàng Hậu cùng Quận Chúa, mắt đẹp chợt lóe ra tia sáng, lấy lại tinh thần. Bây giờ phải là lúc lo chuyện này.

      “Mẫu hậu, Ngữ Nhi, các ngươi nên cử động.”

      thử đến gần bọn họ, nhưng mà, đàn xà vừa nhìn thấy động tác của , lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời trừng trừng nhìn .

      Cả người Dạ Thần cứng đờ, đành phải đứng im tại chỗ, dùng ánh mắt cùng đàn xà giằng co.

      Thủy Dao vẫn là khoanh hai tay trước ngực, đứng ở bên xem diễn. cần nghĩ cũng biết đàn xà kia là do tiểu chủ nhân nhà nàng làm.

      Lãnh Loan Loan ngồi ở giường, đung đưa chân, mắt to nhìn màn trước mặt, đắc ý cười. Dám đắc tội nàng, cẩn thận nàng làm cho các nàng ngủ cùng xà.

      xảy ra chuyện gì?”

      Nghe thấy tiếng hét chói tay của Hoàng Hậu các nàng, nô tài ở ngoài cung điện đều chạy vào. Nhìn thấy phòng đầy xà bò loạn, cũng sợ đến xanh cả mặt. Nháy mắt, bọn họ đều biến thành đầu gỗ.

      “Hoàng nhi, mau nghĩ cách !”

      Hoàng Hậu cảm thấy có cái gì đó lành lạnh bò đến đùi của nàng, khuôn mặt trang điểm tinh xảo suýt chút nữa hỏng mất.

      “Thái tử biểu ca, mau cứu chúng ta.” tiểu xà màu vàng theo chân Kỷ Thanh Ngữ trèo lên , đôi mắt màu đen lập tức nổi lên tầng nước mắt. Nếu phải đất có đống xà, chỉ sợ nàng sợ đến mức chân mềm nhũn ngã xuống đất.

      Chết tiệt, nàng chán ghét xà.

      Dạ Thần nghe vậy liền nhàng lên phía trước, đàn xà kia lập tức bò đến trước mặt , ngăn cản bước của .

      “Đứng ngây ở đây nhìn cái gì? Còn mau tìm lưu hoàng, đuổi xà!”

      Bị xà cản trở, tuấn mi của Dạ Thần nhíu càng sâu. Ngẩng đầu, quát lên với bọn nô tài đứng ngây ngốc ở ngoài cửa.

      Lãnh Loan Loan giương mi lên, lấy lưu hoàng? Như vậy sao được? Nếu thực lấy đến đây, toàn bộ bảo bối xà của nàng phải bị hại sao?

      “Khoan .”

      Thân mình nho của nàng khẽ nhảy xuống giường, từng bước đến chỗ bọn họ.

      “Cửu Nhi, nên đến đây!”

      Nhìn thấy Lãnh Loan Loan qua, Dạ Thần biến sắc. sợ đàn xà này làm nàng bị thương, đôi mắt màu tím trầm xuống, ngăn cản nàng lên.

      Lãnh Loan Loan giương môi tựa tiếu phi tiếu, bàn tay bé đánh tiếng vang với đàn xà.

      Ba tiếng, đàn xà liền tự động tách ra, giống như mở ra lối nghênh đón nàng qua.

      “Cửu Nhi?” Dạ Thần nhìn thấy cảnh tượng này quả thực là thể tin được, đây là xảy ra chuyện gì? Vì sao Cửu Nhi sợ xà? Vì sao đàn xà hề công kích Cửu Nhi, ngược lại giống như rất nghe theo hành động của nàng?

      Hoàng Hậu cùng Quận Chúa cũng rất sửng sốt, ngây ngốc nhìn chằm chằm tiểu nữ oa thấp bé này, giống như nàng là người từ hành tinh khác đến.

      Lãnh Loan Loan đứng trước mặt mấy người, xà vẫn vĩ động như cũ, nhưng mà cẩn thận quan sát, có thể thấy được trong đôi mắt sáng ngời của đàn xà kia nhiễm lên vui mừng cùng vẻ mặt cung kính, dường như chúng nó nhìn thấy nàng vui vẻ.

      Kỷ Thanh Ngữ nhìn đám xà thu liễm ít, lại nhìn Lãnh Loan Loan cười tà khí. Sợ hãi ngừng lan tràn, trong đầu đột nhiên xuất ý nghĩ, chẳng lẽ đàn xà này là do nàng mang đến? Vừa nghĩ như vậy, lại nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Lãnh Loan Loan, càng thêm xác định, khỏi kinh hô:

      ra xà này là ngươi làm ra.”
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :