1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Luyến Nguyệt Nhi (193) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 12: Con rắn ác độc

      “Cửu nhi, con đến rồi.”

      Xà Vương, Xà Hậu thấy bóng dáng nhắn của Lãnh Loan Loan xuất trước cửa đại điện, mặt mang theo ôn nhu cười . Tuy rằng tại nàng so với trước kia hoàn toàn tương phản, nóng nảy, lại câu nệ lễ tiết, nhưng nàng như vậy cũng vẫn thực khả ái. Dù sao đứa của mình vĩnh viễn đều là tốt nhất.

      “Đến đây với phụ vương, mẫu hậu.” Xà Vương vẫy tay với Lãnh Loan Loan, đôi bích đồng hoàn toàn có chút gì lạnh nhạt cùng tàn khốc khi đối mặt với người khác.

      Lãnh Loan Loan bĩu môi, nện từng bước đến trước bọn họ. Váy ngắn đỏ lửa, có thêu đóa Mạn Đà La mỹ lệ bằng tơ vàng , tuổi còn toát lên khí thế độc tôn.

      cặp vợ chồng khác cùng Nhụy nhi nhìn thấy Lãnh Loan Loan lạnh lùng như vậy đều lắp bắp kinh hãi. Nếu phải nghe nàng có thể bị mất trí nhớ, bọn họ căn bản thể đem tiểu nữ Vương trước mặt này với nữ oa ngoan ngoãn, đơn thuần Cửu nhi trước kia liên hệ với nhau.

      “Cửu nhi muội muội.” Nhụy nhi đột nhiên lúc Lãnh Loan Loan đến trước mặt nàng từ ghế nhảy xuống, chớp đôi mắt to chạy tới định ôm nàng.

      Lãnh Loan Loan thấy ý đồ của nàng, tiểu bóng dáng lửa đỏ chợt lóe, Nhụy nhi chụp khí, thiếu chút nữa ngã mặt đất.

      “Cửu nhi.” Xà Hậu thấy vậy liền tức giận, trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, “Làm sao ngươi có thể như vậy? Nhụy nhi lâu gặp ngươi, đặc biệt đến thăm ngươi, ngươi lại đối đãi với nàng như thế.”

      Lãnh Loan Loan bĩu môi, nhìn thẳng vào Xà Hậu trợn mắt. Tuyệt đối vì nàng ta tức giận mà thay đổi, nữ nhân này thực ôn nhu, tức thời nóng giận cũng làm người ta có cảm giác sợ hãi.

      “Ta lại biết nàng.” Hừ, muốn gạt nàng hả? Chỉ sợ nàng ta là nghe được Cửu nhi mất trí nhớ, mới đến trêu cợt nàng. Đáng tiếc, lúc này tính toán của nàng nhất định thất bại, Cửu nhi ngu ngốc kia sớm gặp thượng đế rồi.

      Nhụy nhi tiểu nữ oa nghe Lãnh Loan Loan vậy trong mắt lên tia kỳ quái, nháy mắt liền biến mất, ánh sáng kia biến thành lo lắng cùng thương tâm.

      “Hoàng di, Cửu nhi muội muội biết Nhụy nhi .”

      Đôi mắt to xoay nhìn Xà Vương, Xà Hậu, bộ dáng kia khiến người ta thương .

      “Đúng vậy, Xà Hậu, chẳng lẽ Cửu nhi chút cũng nhớ gì sao?” Phu nhân trẻ tuổi mặc cẩm bào hoa lệ, tóc mây như sương, trang sức tinh tế, lo lắng hỏi muội muội của mình, do vừa nhìn thấy Lãnh Loan Loan.

      “Aiz, Đúng vậy.” Làm mọi người lo lắng rồi, bất quá chỉ cần Cửu nhi bình an so với cái gì cũng đều quan trọng hơn.” Xà Hậu có chút thương tâm .

      Nhất thời mọi người đều chuyện, khí trở nên có chút ngưng trọng.

      Lãnh Loan Loan trong lòng cũng đảo cặp mắt trắng dã, cái nha đầu này đúng là diễn trò, có lẽ những người khác thấy được vẻ mặt của nàng, nhưng mình bỏ qua. Tiểu nữ oa kia ràng là giả bộ, hừ, ghét nhất bị loại người này lừa dối. Hơn nữa còn là con rắn , chừng sau này lớn lên biến thành con rắn độc ấy chứ.

      Nhụy nhi thấy Lãnh Loan Loan lời nào, vụng trộm nhìn nàng khiêu khích. Hừ, mặc kệ ngươi biến thành bộ dáng gì nữa, ngươi vẫn như cũ trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta.

      Nha, con rắn này lại dám khiêu khích mình. Nàng ta đúng là cho mình là cái dạng tiểu bạch ngu ngốc trước kia sao? Dám trêu nàng, tốt lắm, nàng lãnh giáo con rắn dối trá này xem, ai mới là lão đại?

      “Phụ vương, mẫu hậu, Cửu nhi còn chưa ăn sáng. Chết đói rồi.”

      Chương 13: Đấu với ta, biết lượng sức

      “Phụ vương, mẫu hậu, Cửu nhi còn chưa ăn sáng. Chết đói rồi.”

      Lãnh Loan Loan mở miệng, đôi mắt to long lanh nhìn Xà Vương, Xà Hậu. Khuôn mặt trắng nõn cực đáng khiến người ta kìm được muốn ôm vào lòng.

      Xà Vương, Xà Hậu rất vui mừng, từ sau khi Cửu nhi mất trí nhớ, đây là lần đầu tiên làm nũng với bọn họ. Nhìn bộ dáng đáng tột cùng của nàng, bọn họ thiếu chút nữa nghĩ Cửu nhi trước kia trở lại.

      “Tiểu công chúa của trẫm đói bụng, thôi, đại tỷ, tỷ phu cùng dùng bữa thôi.” Xà Vương Lãnh Diệu Hiên đứng lên, cẩm bào màu vàng dài, mái tóc đen được buộc lên bằng trâm bạch ngọc, vài sợi tóc mai hai bên tùy ý rũ xuống. Ngũ quan sắc sảo, cặp mắt lãnh khốc tàn nhẫn trước mặt nữ nhi luôn nhu hòa dường như có thể chảy ra nước.

      Lãnh Loan Loan phải thừa nhận tại Xà Vương cha rất soái rồi, quả thực so với Hồng Nam Tinh thời đại còn muốn soái hơn mấy trăm lần. Mà Xà Hậu bên cạnh cũng là tuyệt sắc mỹ nhân tao nhã, hai người đứng chung chỗ chói sáng vô cùng.

      “Phụ vương, Cửu nhi nổi.”

      Lãnh Loan Loan đứng đó, áo gấm đỏ lửa tung bay trong gió. Mái tóc đen xõa tung, tôn thêm vẻ tinh xảo khuôn mặt, chu môi đỏ mọng, hướng Xà Vương làm nũng. Tuy bộ dáng này khiến nàng thiếu chút nữa muốn buồn nôn đến nổi cả da gà, nhưng tiểu cung nữ kia phải con rắn Nhụy nhi đố kỵ nàng được mọi người thích sao? Như vậy nàng khách khí mà làm diễn viên đoạt giải Oscar, diễn Cửu nhi ngu ngốc lát.

      “A, để phụ vương ôm.” Xà Vương cất bước tới, cánh tay dài duỗi ra. Lãnh Loan Loan bị ôm vào trong ngực, đầu liếc nhìn, quả nhiên thấy con rắn Nhụy nhi kia đố kỵ nghiến răng nghiến lợi, bàn tay bé xoắn vào nhau, dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn mình chằm chằm.

      Lãnh Loan Loan cong môi, nhìn nàng trào phúng cười lạnh, nhất thời chọc tức tiểu quỷ kia thiếu chút nữa cả người bốc lửa.

      Đoàn người đến thiện bàn, Lãnh Loan Loan cùng Nhụy nhi vừa vặn mặt đối mặt ngồi.

      Nhụy nhi thấy bàn bày nhiều món ngon miệng, cơn tức trong lòng cũng tan ít. Chiếc đũa trong tay bắt đầu hướng về phía những món mình thích tiến công, nhưng tiểu bạch ngu ngốc chết tiệt kia lại cùng hướng với nàng.

      “Nha, biểu tỷ biết muội muội thích nấm hương a, cám ơn tỷ.”

      Lãnh Loan Loan nghiêng đầu, môi đào cong , với Nhụy nhi. Chiếc đũa trong tay chút do dự gắp lấy nấm hương nàng vừa đụng tới.

      “Cửu nhi cùng Nhụy nhi tình cảm tốt.” Xà Vương, Xà Hậu cười híp mắt , cha mẹ Nhụy nhi cũng gật đầu cười theo.

      , cần cảm tạ.” Nhụy nhi tức giận nghiến răng, khổ sở nên lời. Tay gắt gao nắm chặt chiếc đũa, chỉ sợ cẩn thận quăng đũa về phía Lãnh Loan Loan, bại lộ mặt .

      Hừ, cho ta ăn nấm. Ta ăn măng được .

      Nhụy nhi nổi cáu chĩa đôi đũa hướng tới địa bàn măng non, kết quả vừa chạm đến lại bị Lãnh Loan Loan chặn lại.

      “. . . . . .”

      Ăn xong, Lãnh Loan Loan thấy Nhụy nhi tức giận đến sôi trào, cười thầm trong bụng.

      “Hoàng di, Nhụy nhi muốn mang Cửu nhi muội muội ra ngoài tản bộ, được ?” Sau khi ăn xong, Nhụy nhi .

      “Tốt.” Xà Hậu cười híp mắt đáp, nghĩ rằng có lẽ thường xuyên tiếp xúc chuyện quen thuộc mới có thể làm cho Cửu nhi khôi phục trí nhớ.

      . . . . . .

      , ngươi có lời gì muốn với ta ?”

      Hai tiểu tử ra khỏi thiện phòng, đến Điệp Gấm Hương đình viện. Lãnh Loan Loan lập tức cởi bỏ nụ cười mặt, lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhụy nhi.

      “Ngươi ——”

      Chương 14: Đấu với ta, biết lượng sức (hạ)

      “Ngươi ——”

      Nhụy nhi nhìn Lãnh Loan Loan, khuôn mặt nhắn tức giận đến đỏ bừng. Quả nhiên, tất cả chuyện vừa rồi đều là nàng ta cố ý.

      “Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi là con rắn ngu ngốc.” KAO, đồ ngụy trang. Hận nhất người như thế, trong ngoài đồng nhất.

      Ngón tay Lãnh Loan Loan chỉ về phía bồn hoa, chiếc xích đu màu trắng xuất . Thân ảnh nhắn như hoa bay lướt lên xích đu, bàn tay bé cầm dây đu lay động. Bạch y tung bay theo động tác của nàng, mái tóc đen tung bay, khuôn mặt trắng nõn chìm đắm trong ánh mặt trời, tựa như được bao vây trong thứ ánh sáng vàng rực rỡ.

      Cánh hoa tường vi (*) phấn hồng rơi lả tả, như điệu vũ mưa hoa lãng mạn mỹ lệ khiêu vũ quanh nàng. Lãnh Loan Loan tựa như mộng như ảo, như tiểu tiên nữ chốn Thiên cung.

      Nhụy nhi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài vì đố kỵ, tức giận mà trở nên dữ tợn. Nha đầu trước mắt này là tiểu bạch ngu ngốc trước kia sao? Dám mắng nàng, xem nàng giáo huấn nàng ta như thế nào. Nhếch miệng cười, cặp mắt đen biến thành màu hồng quỷ dị, giống như màu máu tươi. Tay áo bào giương lên, vài con rắn màu nâu vọt về phía Lãnh Loan Loan.

      Lãnh Loan Loan cong môi, liếc nhìn nàng. nàng ngu ngốc quả sai. Nàng nghĩ chỉ bằng mấy con rắn này liền dọa chết mình sao? Xem ra con rắn ngu ngốc này trừ bỏ bản lĩnh ngụy trang đáng có tài cán gì khác.

      Hai tay vẫn như cũ nắm dây xích đu bay giữa trung, tạo ra độ cong mỹ lệ, hoa Tường Vi dưới chân nàng nở rộ sáng ngời, đỏ như lửa, hồng như đào, trắng hơn tuyết, từng đóa tường vi đẹp tươi rực rỡ đón lấy ánh mặt trời, bướm bay chập chùng. Bộ dáng tinh thần phấn chấn kia giống như cười nhạo Nhụy nhi biết tự lượng sức mình.

      Vào lúc những con rắn tiến gần đến bên Lãnh Loan Loan, đột nhiên nàng buông tay phải nắm sợi dây ra. Chuông bạc nơi cổ tay lay động theo động tác của nàng, ngừng phát ra thanh thanh thúy, kết giới vô hình xung quanh nàng hé mở. Những con rắn màu nâu chạm vào kết giới đều bị bắn ngược trở về, giãy đành đạch mặt đất, máu ngừng chảy.

      “Phốc ——”

      Theo con rắn bị thương, Nhụy nhi gục đầu, miệng cũng phún ra máu tươi. Máu tươi theo cánh môi đào màu hồng nhạt chảy ra bốn phía, xinh đẹp lại tuyệt mỹ. Ngẩng đầu, cặp mắt to sáng ngời nhìn Lãnh Loan Loan tràn đầy hận ý:

      “Ngươi dám đả thương rắn của ta.”

      “Đáng đời.” Lãnh Loan Loan liếc nàng cái, chỉ có kẻ ngu ngốc mới dùng thân thể mình nuôi rắn công kích, bị thương còn nghiêm trọng hơn. khi rắn bị thương tổn, chủ nhân cũng bị thương tổn theo rắn. Đây phải là tự tìm đường chết sao?

      “Ngươi ——” Nhụy nhi trừng mắt nhìn nàng, lửa giận trong mắt bùng cháy điên cuồng. Vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Loan Loan càng kích thích nàng ta, dằn lòng hạ xuống, nàng phi thân về phía Lãnh Loan Loan.

      “Nha đầu thúi, ta muốn ngươi nhìn cho kỹ.”

      Lãnh Loan Loan vung tay lên, kết giới tản . nhàng chỉ ngón tay về phía Nhụy nhi, cực nhanh bóng dáng của nàng bị khóa chặt. Dùng sức phá nhưng lại động đậy được nửa phần, chỉ có thể dùng mắt to hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, ước ao nàng trừng ra lổ thủng người nàng ta.

      “Chậc, ánh mắt trừng lớn như vậy, ngươi muốn làm gì sao?” Môi đào của Lãnh Loan Loan cong lên, gợi lên nụ cười tà ác. Chậm rãi nhảy xuống chiếc xích đu, bay tới trước mặt Nhụy nhi, ngón tay khuôn mặt lạnh lẽo ngừng dao động, tinh tường nhìn thấy Nhụy nhi từ hết hận cuối cùng chuyển thành sợ hãi.

      “Ngươi muốn làm gì?” Nhìn nụ cười tàn ác của Lãnh Loan Loan, rốt cục Nhụy nhi hiểu được, Cửu nhi trước mắt này còn là quả hồng mềm để nàng tùy ý khi dễ nữa rồi, cỗ hàn khí từ lòng bàn chân toát ra.

      phải ngươi rất thích nuôi rắn sao?” Lãnh Loan Loan cười lạnh lùng, “ Ta liền đưa con rắn cho ngươi.” ‘Đành đạch’ hai cái, chỉ nghe thấy bụi cỏ trong đình viện truyền đến tiếng gáy của dế mèn, chỉ chốc lát sau, con mãng xà cực lớn xuất trước mặt hai người. con mắt của con rắn kia cũng còn lớn hơn nhiều so với hai hài tử này. Đôi mắt lộ sát ý, cái lưỡi hồng thè ra, như muốn nuốt chửng Nhụy nhi vào bụng.

      “Tiểu quai quai, hãy chơi đùa với muội muội này trong chốc lát.”
      thuytPhongVy thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 15: Ta là nghiệt, ngươi cũng vậy.

      “A ——”

      Tiếng kêu hoảng sợ của Nhụy nhi phá vỡ trung, cây cối lay động, chim bay, cát bụi bốc lên mù mịt.

      xảy ra chuyện gì?”

      Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Nhụy nhi, trong đại sảnh của Thiện phòng, bốn vị đại nhân vội vàng chạy tới. Lại bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến ngây người.

      con mãng xà vô cùng to lớn chiếm cứ trong đình viện, cái đuôi cực dài xoay quanh. Con rắn ngẩn cao đầu đẩy đẩy thân thể bé của Nhụy nhi, cái lưỡi hồng hồng liếm gương mặt nàng. Con ngươi mở to đỏ lòm, cái mồm rộng như muốn nuốt chửng Nhụy nhi vào bụng, khiến người ta nhìn thấy mà kinh hãi khiếp đảm.

      “Mẫu thân, phụ thân, mau cứu ta.”

      Nhụy nhi thấy cha mẹ đến, giống như nhìn thấy cứu tinh. Đôi mắt to ngấn đầy nước mắt, đáng thương nhìn đám người bên dưới. Nàng bây giờ sợ hãi rồi, hoàn toàn còn bộ dáng đùa giỡn nữa.

      “Nhụy nhi ——”

      Thấy nữ nhi bảo bối bị con Cự Mãng to lớn như thế đẩy tới đẩy lui, cha mẹ Nhụy nhi thiếu chút nữa bị dọa ngất. Tuy rằng bọn họ đều là rắn, nhưng lại chưa từng gặp qua con mãng xà khổng lồ như thế, hơn nữa ánh mắt của con rắn kia quá mức đáng sợ, khiến người khác lạnh run.

      “Muội muội, muội phu, các người mau nghĩ biện pháp cứu Nhụy nhi .”

      Hai vợ chồng sợ tới mức có chủ ý, đành phải hướng tới Xà Vương, Xà Hậu cứu trợ. Bốn mắt nhìn nhau đầy lo lắng, bọn họ cũng biết con rắn kia từ đâu đến, là muốn đùa giỡn Nhụy nhi, hay là lòng có ý định xấu, muốn tổn thương nàng?

      Xà Vương đứng dậy, nhấp môi. thực ra, tuy là Xà Vương, nhưng cũng chưa từng thấy qua con rắn nào khổng lồ như vậy, nguyen hình của so ra cũng kém hơn con này.

      “Muội phu ——” thấy Xà Vương , hai vợ chồng lo lắng kêu lên.

      “Hoàng di, hoàng dượng, các người mau cứu Nhụy nhi.” Nhụy nhi ở phía nhìn thấy đến người thân cũng nhúch nhích, sợ tới mức lắp bắp. Cái lưỡi của con Cự Mãng này thối quá, còn ở mặt nàng liếm vòng quanh. Tưởng như có thể bao vây cả người nàng lại.

      “Hiên, chàng mau nghĩ biện pháp .” Nhìn bộ dáng sợ hãi của cháu ngoại mình, Xà Hậu ôn nhu cũng nhịn được đến bên cạnh Xà Vương.

      “A, sao lại thấy Cửu nhi?”

      Xà Vương suy tư, đột nhiên nhớ tới nữ nhi bảo bối của mình tại sao cùng Nhụy nhi ở chung chỗ?

      “Ta ở chỗ này.”

      Nghe thấy tiếng , bốn người ngẩng đầu nhìn, thấy Lãnh Loan Loan ngồi nhánh cây lớn. Miệng còn nhai thức ăn, nhịp nhịp chân, tựa hồ chuyện xảy ra là bình thường.

      Xà Vương, Xà Hậu nhìn nhau, trong đầu lên ý niệm tốt. Con Cự Xà này phải là do Cửu nhi làm ra chứ?

      “Cửu nhi, con rắn này từ đâu tới? Xà Vương lần đầu tiên sa sầm mặt với Lãnh Loan Loan.

      “Ta biến ra.” Lãnh Loan Loan thoải mái thừa nhận, nhảy từ cây xuống. Đứng bên cạnh Cự Xà, chỉ vào Nhụy nhi phía đầu rắn. “Ta chán ghét nha đầu ngu xuẩn kia, dám trêu chọc ta.” sai khiến Cự Mãng nuốt chửng nàng, tiện nghi cho nàng lắm rồi.

      “Cái gì?” Cha mẹ Nhụy nhi kinh hãi, nhìn nữ nhi bảo bối khóc đến thương tâm. Lại nhìn Lãnh Loan Loan vui sướng khi người gặp họa, trong lòng tức giận vô cùng.

      “Muội muội, muội phu, các người xác định nàng là Cửu nhi sao? Cửu nhi là đứa khả ái, đơn thuần như vậy làm sao có thể biến thành bộ dáng như tại, nàng phải là nghiệt chứ?”Đồng lòng, hai vợ chồng cùng .

      Xà Vương cùng Xà Hậu sa sầm mặt, tuy rằng đích thực Cửu nhi quá đáng, nhưng cũng thể nàng là nghiệt được.

      “Cửu nhi, mau thả biểu tỷ xuống dưới.”

      Chương 16: Ta là nghiệt, ngươi cũng vậy (hạ)

      “Cửu nhi, mau thả biểu tỷ xuống dưới” .

      Lãnh Loan Loan bĩu môi, bàn chân dí dí xuống đất, bóng dáng nhắn bay lên phiêu dật giữa trung, nhưng lại thả Nhụy nhi xuống dưới. Ngược lại cao cao tại thượng nhìn xuống đám người Xà Vương, giống như tiểu nữ Vương bễ nghễ thiên hạ. Đôi mắt đen sáng long lánh lóe lên tia lãnh lệ, nàng hôm nay muốn bọn họ biết kết quả của việc chọc giận nàng. Nhất là cha mẹ Nhụy nhi dám mói nàng là nghiệt, hừ, nàng cho họ thấy thế nào mới là nghiệt thực .

      Tiểu bóng dáng xoay người lại, chiếc chuông cổ tay bắt đầu phát ra thanh thanh thúy.

      “Đinh đinh đinh. . . . . .”

      Nghe thấy tiếng chuông, hai tròng mắt của con mãng xà khổng lồ lóe quang mang bắn ra bốn phía, lệ khí dọa người. Vù, chiếc lưỡi thè ra bên phải, liếm từ mặt Nhụy nhi liếm xuống.

      “Ô ô ô ô . . . . . “

      Nhụy nhi sợ tới mức khóc thét lên.

      “Nhụy nhi ——”

      Nghe thấy tiếng khóc của nữ nhi bảo bối, lòng hai vợ chồng đều tan nát. Bốn mắt nhìn nhau lo lắng, muốn tiếp tục để cho Nhụy nhi chịu khổ. Thân ảnh hai người nhoáng cái, hóa thành hai con Cự Xà xanh, đen vọt về phía Cự Mãng.

      “Muốn cứu nàng?” Lãnh Loan Loan nhìn hai con rắn, môi nhếch lên cười lạnh lùng.” có cửa đâu.”

      Bàn tay bé giương lên, bức tường vô hình chắn trước mặt hai con rắn. ‘Phịch’ tiếng, hai con rắn bị bắn trở về, rơi xuống đất, nháy mắt biến trở về hình người.

      “Công chúa, rốt cục ngươi muốn thế nào?” Bị ngăn cản việc cứu nữ nhi, hai người bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, thậm chí quên Xà Vương, Xà Hậu còn đứng bên cạnh bọn họ.

      có gì.” Ngón tay út của Lãnh Loan Loan huơ huơ trước cặp mắt kinh hoảng của bọn họ, “Ta chỉ muốn Nhụy nhi biểu tỷ cùng Tiểu Hoàng chơi đùa nhiều trong chốc lát thôi.”

      Lời của Lãnh Loan Loan khiến Thanh Xà cùng Hắc Xà biến sắc, lại thể đánh lại nàng. Tuy đạo hạnh của bọn họ thấp, nhưng vừa rồi bọn họ phải là có ý đồ phá vỡ kết giới, thế nhưng lại vô ích. Trong lòng khiếp sợ vạn phần, tiểu nha đầu sáu tuổi này khi nào trở nên lợi hại như vậy?

      “Bệ hạ, hoàng hậu ——” Hai con rắn cùng quỳ xuống trước Xà Vương, Xà Hậu, khẩn cầu. “Xin ngài bảo Cửu công chúa thả Nhụy nhi, nếu Nhụy nhi có gì đắc tội công chúa, chúng ta nguyện ý chịu tội trước công chúa.”

      “Tỷ tỷ, tỷ phu ——” Xà Hậu nhìn bộ dáng tỷ tỷ, tỷ phu như vậy lại áy náy cùng bất đắc dĩ. “Các người đứng dậy , ta bảo Cửu nhi thả Nhụy nhi xuống.” Nâng hai người dậy, khuôn mặt ôn nhu của Xà Hậu bao phủ tầng băng, lạnh lùng nhìn về phía Lãnh Loan Loan.

      “Cửu nhi, làm loạn cũng phải có giới hạn. Nhanh thả Nhụy nhi xuống.” Đứa bé này tại sao lại trở nên lọi hại như vậy?

      “Làm loạn?” Lãnh Loan Loan nhếch môi, lạnh lùng cười. “Ta để cho các ngươi xem rốt cục là ai làm loạn?” Tay áo giương lên, áo bào đỏ lửa phác đường cong trung, hình ảnh đột nhiên xuất , màn lại màn nhưng tất cả đều là hình ảnh trước kia Nhụy nhi khi dễ Lãnh Loan Loan. . . .

      “Rốt cục là ai làm loạn? Hả?” Lãnh Loan Loan hài lòng nhìn thần sắc thay đổi của mọi người, hơn nữa hai Thanh, Hắc Xà kia mặt vừa đen lại vừa trắng, trông khôi hài cực kỳ.

      “Cái này, cái này. . . . . .” Tại sao lại như vậy? Nữ nhi bảo bối của bọn họ lại luôn khi dễ Cửu nhi thiện lương sao?

      “Ta cho các ngươi biết ——” Lãnh Loan Loan vẫy tay cắt ngang lời của hai người, ánh mắt lãnh lệ. “Người nếu phạm ta, ta trả lại gấp đôi. tại ta nhớ lại nữ nhi bảo bối của các ngươi từng khi dễ ta, muốn ta buông tha nàng, chờ tâm tình ta tốt rồi sau.”

      “Ngươi —— “ nghiệt.

      nghiệt thế nào?” Lãnh Loan Loan dễ dàng nhìn thấu lời Thanh Xà kia chưa , cuồng vọng nhìn bọn họ, “Ta chính là nghiệt, các ngươi có năng lực đấu lại ta sao?”
      thuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 17: Ta muốn Nhân giới

      “Ngươi —— “ nghiệt.

      nghiệt thế nào?” Lãnh Loan Loan dễ dàng nhìn thấu lời Thanh Xà kia chưa , cuồng vọng nhìn bọn họ, “Ta chính là nghiệt, các ngươi có năng lực đấu lại ta sao?”

      Mọi người nhìn vẻ mặt cuồng vọng của nàng, cứng họng, bọn họ đúng là thể đấu lại nàng.

      Xà Vương, Xà Hậu nhìn nhau, theo như những hình ảnh vừa rồi, bọn họ mới biết ra trước kia Cửu nhi vẫn bị Nhụy nhi khi dễ. Nhưng bây giờ Cửu nhi đáp trả lại, cũng công bằng, hết thảy đều trôi qua. bằng chuyện lớn hóa , chuyện hóa .

      “Cửu nhi, Nhụy nhi trải qua lần này khẳng định biết sai rồi, ngươi trước thả nàng xuống đây .” Xà Hậu ôn nhu khuyên giải , Cửu nhi đơn thuần thiện lương biến thành lợi hại như bây giờ biết là tốt hay xấu?

      “Đúng vậy, Cửu nhi, ngươi để Nhụy nhi xuống đây . Cứ cho là nể mặt phụ vương cùng mẫu hậu .” Xà Vương cũng khuyên nhủ theo, đôi bích mâu thâm thúy nhìn bóng dáng nhắn lại có suy nghĩ. Cửu nhi mất trí nhớ, nhưng vì sao nàng lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy? Chuyện này khó giải thích.

      Lãnh Loan Loan nhìn Xà Vương, Xà Hậu, dù sao bọn họ bây giờ cũng là phụ mẫu của mình, người khác có thể cần, nhưng dù sao cũng là thân nhân của nàng. Thân thể nho vừa chuyển động, đôi mắt đen nhìn về phía Tiểu Hoàng chơi đùa cùng Nhụy nhi, xem bộ dáng nàng khóc đến lệ rơi đầy mặt, trong mắt đều là sợ hãi, xem ra cũng nhận được giáo huấn rồi. Quên , coi như nàng từ bi , bất quá nếu tại ngay cả trêu đùa nàng cũng còn cơ hội, Xà giới là nhàm chán, còn có nhất định phải thả xuống sao? Lại quay đầu nhìn ánh mắt trông mong của bốn người mặt đất, mắt đột nhiên sáng ngời, trong đầu nảy ra ý tưởng hay. Quay người nhìn bọn họ, bĩu cặp môi hồng phấn, nở nụ cười .

      “Muốn ta thả nàng cũng có thể, nhưng ta có điều kiện.”

      “Điều kiện gì?” Thanh xà vừa nghe thả người, mắt sáng rực lên. Đôi mắt xanh biếc như màu ngọc lưu ly nhìn chằm chằm Lãnh Loan Loan, “ Chỉ cần công chúa khẳng định thả Nhuy nhi, điều kiện gì ta cũng đáp ứng.”

      “Ngươi đáp ứng có ích lợi gì.” Lãnh Loan Loan hếch môi, “Điều kiện này phải do phụ vương, mẫu hậu đồng ý.”

      Nghe vậy, Thanh xà, Hắc Xà đều quay đầu nhìn về phía Xà Vương, Xà Hậu, trong mắt tràn đầy tia khẩn cầu.

      Đôi mắt xanh biếc như Phỉ Thúy của Xà Vương xẹt qua tinh quang, ngẩng đầu nhìn Lãnh Loan Loan, cũng muốn biết nữ nhi bảo bối của đưa ra cầu gì đây.

      , Cửu nhi, con có cầu gì?” Chỉ cần cổ quái là được.

      “Ta muốn rời Xà giới, du ngoạn Nhân giới.” Lãnh Loan Loan nghĩ kỹ, tuy rằng nàng xuyên thành rắn, nhưng linh hồn vẫn là người, nàng cũng nên mỗi ngày nhìn bọn rắn bò qua bò lại, nàng muốn nhân gian phồn hoa đô hội, hưởng thụ cuốc sống vẫn chưa dứt này.

      được.”

      Xà Vương, Xà Hậu trăm miệng lời phản đối, giỡn hả, nữ nhi bảo bối của bọn họ làm sao có thể Nhân giới. Lòng người phức tạp so với ma quỷ quái còn khó đối phó hơn.

      “Phải ?” Lãnh Loan Loan liếc nhìn hai người, “Nếu đồng ý, như vậy ta liền sai Tiểu Hoàng ngụm nuốt nàng.” Tay giơ lên, Tiểu Hoàng hiểu ý, há to cái miệng như chậu máu.

      “Ô ô ô ô . . . . “Nhụy nhi khóc đến kinh thiên động địa, nàng muốn bị ăn. “Cha, nương cứu ta, dì, dượng cứu ta. . . . . .”

      “Nhụy nhi ——”

      Xà Vương, Xà Hậu nhìn biểu tình của Lãnh Loan Loan, trong lòng biết Cửu nhi nhất định được làm được. Bất đắc dĩ, trước tiếng la khóc của Nhụy nhi, khẩn cầu của tỷ tỷ, tỷ phu, đành phải cắn răng gật đầu.

      “Được, chúng ta đồng ý.”

      Chương 18: Cái thứ lăn đáng ghét.

      “Được, chúng ta đồng ý.”

      Đối mặt với Lãnh Loan Loan cường thế, Xà Vương, Xà Hậu thể đáp ứng.

      “Tốt lắm.” Lãnh Loan Loan cong môi, búng tay cái.

      “Ta thả nàng ta xuống.”

      Quay đầu lại, tay giơ lên hướng về phía Tiểu Hoàng.

      Tiểu Hoàng từ từ cúi đầu rắn, ‘vút’, vứt Nhụy nhi xuống dưới.

      “Trời ạ, Nhụy nhi.”

      Thanh xà, Hắc Xà nhìn thấy đều sợ đến mức tim ngừng đập, vội vàng nhảy lên, thân hình hai người nhoáng lên cái, đồng thời bay ra, tiếp được Nhụy nhi.

      “Ô ô ô ô ——”

      Nhụy nhi rơi vào lòng cha mẹ, khóc òa lên. hù chết nàng, nàng còn tưởng nàng bị Cự Mãng kia ăn thịt.

      “Câm miệng.” Lãnh Loan Loan nghe thấy tiếng khóc như chết cha chết mẹ của Nhụy nhi, đôi mày nho nặng nề nhăn lại.

      “Ầm ỹ chết được, khóc nữa, ta sai Tiểu Hoàng nuốt ngươi.”

      Uy hiếp hiệu quả.

      Quả nhiên Nhụy nhi ngưng khóc, tuy rằng vẫn còn nức nở, nhưng chỉ dám dùng bàn tay bé che miệng, dám khóc thành tiếng.

      “Cửu nhi ——”

      Xà Vương, Xà Hậu nhìn Lãnh Loan Loan đồng tình, mày nhíu lại. Tuy rằng tại bọn họ biết Nhụy nhi kỳ phải là người nhu thuận như bề ngoài, trước kia nàng luôn khi dễ bảo bối Cửu nhi của bọn họ. Nhưng nàng rốc cục vẫn chỉ là đứa , tại bị kinh hách lớn đến như vậy, coi như huề .

      Lãnh Loan Loan bất mãn bĩu môi, là nàng ta quá ồn, được ?

      Thanh xà, Hắc Xà thấy nữ nhi bị dọa quá mức, mà bọn họ lại dám hoàn toàn trách tội Lãnh Loan Loan. Dù sao trước kia là Nhụy nhi đúng, tại ở nơi này cũng xấu hổ, bằng sớm rời .

      “Xà Vương, Xà Hậu, Nhụy nhi trước kia hiểu chuyện, mong rằng các người cần vì nàng mà tức giận.” Cửu công chúa là bảo bối của Xà giới, nếu để người ta biết Nhụy nhi trước kia luôn khi dễ Cửu công chúa, chỉ sợ cho dù Xà Vương, Xà Hậu có thể để bụng, những người khác cũng như vậy. Huống chi theo lời tiên đoán của Thần Quan đại nhân, Cửu công chúa chính là Xà Thần Bạch Sương chuyển thế, tại địa vị phi phàm.

      “Tỷ tỷ, tỷ phu cần lo lắng, chúng ta hiều mà. Tiểu hài tử nha, khó tránh khỏi va chạm.” Xà Hậu ôn nhu cười .

      “Đa tạ Xà Vương, Xà Hậu.” Thanh xà, Hắc Xà khom người chào Xà Vương, Xà Hậu, “Hôm nay bởi vì Nhụy nhi làm cho Cửu công chúa thoải mái, chúng ta trước hết xin cáo lui.”

      “Được rồi.” Xà Vương, Xà Hậu gật đầu, hôm nay xấu hổ như thế, rời cũng tốt.

      “Cửu công chúa, chúng ta cáo lui.” Thanh xà, Hắc Xà lôi kéo Nhụy nhi tình nguyện vấn an Lãnh Loan Loan.

      .” Lãnh Loan Loan phất tay, “ sớm .” Miễn cho nàng chướng mắt.

      Thanh xà, Hắc Xà xấu hổ thôi, mang theo Nhụy nhi vội vàng rời .

      “Bảo bối Cửu nhi, ngươi muốn Nhân giới sao?”

      Sau khi Thanh Xà, Hắc Xà khỏi, Xà Hậu nghĩ tới điều kiện mới vừa rồi của Lãnh Loan Loan. Nàng muốn Nhân giới, bọn họ nghĩ như thế nào cũng thấy lo lắng.

      “Đương nhiên.” Lãnh Loan Loan gật đầu, sau đó cảnh giác nhìn bọn họ. .”Phụ vương, mẫu hậu, các người đổi ý chứ? Miệng vàng lời ngọc nha, thể đổi ý.” Cho dù đổi ý cũng vô dụng, nàng muốn , bọn họ chẳng lẽ ngăn cản được sao?

      “Bảo bối a, Nhân giới an toàn. Con người nơi đó so với ma quỷ quái còn đáng sợ hơn.” Đôi mắt như Phỉ Thúy của Xà Vương ánh lên vẻ mong chờ nhìn Lãnh Loan Loan, hi vọng nàng thay đổi chủ ý.

      Làm ơn , linh hồn ta vẫn thuộc loài người. Chẳng lẽ ta biết lòng người hiểm ác sao?

      Lãnh Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, kiên nhẫn nhảy lên đỉnh đầu Cự Mãng màu vàng. Cao cao tại thượng nhìn xuống Xà Vương, gằn từng chữ:

      “Nhân giới, ta nhất định .”
      thuytPhongVy thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 19: Chồn tía làm tiểu tỳ ( thượng )

      Trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc.

      Cỏ cây xanh biếc, hoa thơm bướm lượn.

      tiểu nương có 2 búi tóc nhàn nhã tiêu sái ở ngoại ô trống trải, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài, trang phục tinh xảo, mới nhìn liền biết phải con cái nhà tầm thường. Chỉ thấy khỏi tò mò, đứa trẻ con năm sáu tuổi sao lại xuất ở nơi bóng người này?

      Tiểu nương dường như mệt rồi, chỉ thấy tay nàng nhàng vẽ vòng, con Cự Mãng kêu ‘tấc tấc tác tác’ trong bụi cỏ xông ra.

      “Tiểu Hoàng, công chúa ta mệt rồi.” Đôi mắt to long lanh nhìn Cự Mãng, bàn tay bé vẫy vẫy về phía nó.

      Tiểu Hoàng hiểu ý cúi đầu xuống, bóng dáng nho nhanh như én yên vị đầu nó.

      thôi.” Bàn tay bé vỗ vỗ lên đầu rắn.

      Cự Mãng bò về phía trước, những nơi đường qua hoa cỏ đều bị giẫm nát.

      “Xèo xèo chi ——”

      ngang qua rừng cây rậm rạp đột nhiên từ trong rừng vẳng đến tiếng kêu thống khổ non nớt.

      Đôi lông mày tinh tế của Lãnh Loan Loan nhíu lại, là vật gì?

      , xem chút.” Vỗ vỗ Tiểu Hoàng, Cự Mãng nâng Lãnh Loan Loan hướng khu rừng bò tới.

      Trong rừng, con chồn cái màu tía bị bốn con chồn vàng vây quanh bốn phía. Đôi mắt đen bóng có thần nhìn chằm chằm bọn chúng, ánh mắt sắc bén. Năm ngón chân sắc nhọn nhanh chóng quặp lại, xoài người mặt đất, cái đuôi xõa tung vểnh lên, cả người căng cứng, giống như chiến sĩ tùy thời ứng chiến.

      “Thủy Dao, ngươi trốn thoát đâu, nhanh giơ tay chịu trói, theo chúng ta trở về.” Trong đó con chồn vàng ngẩng cao khuôn mặt tiểu nhân, cao ngạo với chồn tía.

      “Ta trở về .” Ánh mắt chồn tía lạnh nhạt, tuyệt sợ bốn con chồn vàng. Muốn nàng gả cho con chồn vừa già vừa xấu lại vừa đen kia hả, nằm mơ .

      “Hừ, lớn mật.” con chồn vàng khác oán hận trừng mắt nhìn chồn tía, ” Chồn đại nhân nhìn trúng ngươi, là may mắn của ngươi. Xú nha đầu, ngươi đừng biết tốt xấu.”

      “May mắn?” Chồn tía khinh thường nhìn con chồn vàng vừa , “Ta đem may mắn này tặng cho ngươi.”

      “Ngươi ——”chồn vàng bị chồn tía làm cho tức giận khiến ánh mắt lóe lên tia ác độc.

      “Các huynh đệ cần nhiều lời vô nghĩa với xú nha đầu này, bắt nàng trở về. Chồn đen đại nhân có trọng thưởng.”

      Vừa nghe lời của con chồn vàng, ba con khác khỏi dao động.

      Bốn con nhìn nhau, cùng chung suy nghĩ. Chỉ thấy chợt cúi xuống, bốn con chồn vàng cùng tấn công về phía chồn tía.

      Mặc dù chồn tía cũng hung mãnh nhanh nhẹn, nhưng dù sao cũng là con chồn cái. Thể lực bắt đầu bằng chồn đực, sơ sẩy cái, liền bị con chồn vàng mới vừa rồi cắn ngụm trả thù.

      “Xèo xèo chi ——”

      Chồn tía mặc dù đau thấu xương, nhưng cam lòng bị bắt trở về. Đáp trả lại trảo, thừa dịp chồn vàng bị đau, nàng liều mạng chạy ra ngoài khu rừng.

      “A, cái vật kia là con gì?”

      Cự Mãnh nâng Lãnh Loan Loan bò về phía cánh rừng, lại gặp con vật như con chồn sóc, so với nó rất nhanh như chớp lao đến, mà phía sau còn có ba thân thể tương tự, nhưng màu sắc giống tiểu tử kia. Đôi lông mày tinh tế nhăn lại, xem ra là náo loạn trong loài, nàng có nên hỗ trợ hay đây?

      Chồn tía chạy phía trước, đột nhiên ngẩng đầu nhìn, lại kinh ngạc khi gặp phải con mãng xà khổng lồ cõng tiểu nữ oa đầu, vừa quay đầu nhìn lại, chồn vàng ở gần phía sau. Tim run lên, bị bắt trở về, sống bằng chết. bằng nàng liều phen, may ra còn có con đường sống. Thoáng cái, xuất thiếu nữ Bạch y tuyệt mỹ, chạy về phía Cự Mãng.

      Lãnh Loan Loan nhìn con chồn tía biến thân, bàn tay bé xoa xoa trán. Môi phấn hồng gợi lên chút hứng thú cùng ý cười dạt dào.

      “A, chuyện này thú vị.”

      Chương 20: Chồn tía làm tiểu tỳ ( trung )

      “A, chuyện này thú vị.”

      Bàn tay bé của Lãnh Loan Loan vỗ vỗ Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng hiểu ý bò về phía trước vài bước, sau đó dừng lại.

      Ánh sáng sớm mai phản chiếu từ trong khu rừng, ánh nắng loang lổ in đầy mặt đất.

      “Này, ngươi có cần hỗ trợ ?”

      Lãnh Loan Loan cao cao tại thượng nhìn xuống người thiếu nữ kia, phấn môi hé mở. Nàng đối với biến thân của cảm thấy thực thú vị, nếu như nhìn lầm, nàng ta chính là con chồn tía. Trước kia có xem qua sách, chồn hung mãnh dị thường, lực công kích vô cùng lớn. Nếu giữ nàng ta ở bên người, hẳn là rất thú vị.

      chồn tía sửng sốt, hiển nhiên ngờ Lãnh Loan Loan chủ động đưa ra hỗ trợ. Ngước mắt nhìn Lãnh Loan Loan, ánh nắng lọt vào đáy mắt nàng, phản ứng ràng như bị mê hoặc.

      Lãnh Loan Loan nhếch môi, xem ra con chồn này thực đơn thuần. Tất cả tâm tư đều viết ở mặt.

      “Vì sao?”

      chồn tía đột nhiên đầu đuôi nhảy ra câu, nhưng Lãnh Loan Loan lại nghe hiểu, nàng ta là hỏi nàng tại sao phải đưa ra đề nghị giúp đỡ.

      “Ta cao hứng.” Ba chữ ngắn gọn, nàng tiểu nữ Vương bộ dáng bễ nghễ khiến chồn tía sửng sốt.

      “Ngươi mau nghĩ xem có muốn ta cứu hay nha. Nếu , có thời gian đâu.” Lãnh Loan Loan nhìn đám người phía sau chồn tía , mấy tên kia đều đuổi tới rồi.

      chồn tía vừa ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên mấy con chồn vàng đuổi tới nơi, hơn nữa cũng biến thân, là diện mạo dữ tợn của bốn nam tử.

      “Xú nha đầu, ngươi đứng lại cho bọn ta.”

      Bốn người vừa hô vừa đuổi tới, cũng cực kì sửng sốt khi nhìn thấy con Cự Mãng, trách được xú nha đầu kia chạy, ra là có đường chạy. mặt ra nụ cười bỉ ổi, bước chân chậm dần, từng bước tới chồn tía:

      “Xem tại ngươi trốn đâu?”

      Nhìn thấy bốn người từ từ tiếp cận, chồn tía cắn cắn hàm răng. Đôi mắt đen lên vẻ chán ghét, bất luận như thế nào cũng được bị bọn họ bắt trở về. Vừa ngẩng đầu, tuy rằng tiểu nữ oa ngồi đầu Cự Mãng rốt cục là thần thánh phương nào, nhưng dù thế nào, chẳng lẽ còn có kết cục tệ hơn bị bắt trở về sao?

      “Xin ngươi cứu ta.” Ánh mắt khẩn cầu nhìn về phái Lãnh Loan Loan, chẳng biết tại sao nàng có cảm giác mãnh liệt, tiểu nữ oa này có thể giúp nàng.

      Lãnh Loan Loan cau mày, sau đó tựa tiếu phi tiếu, nhìn nàng.

      “Cứu ngươi có thể, nhưng ta muốn ngươi làm tỳ nữ của ta.” Xuất môn bên ngoài, có nha hoàn thông minh cũng rất tiện.

      “Được.” Chồn tía khắc cũng do dự, chỉ cần bị bắt trở về gả cho con chồn già kia là được.

      “Lên đây .”

      Lãnh Loan Loan xong, bàn tay bé vung lên, thân thể chậm rãi bay lên, sau đó rơi lên đầu rắn.

      “Này, xú nha đầu, ngươi là ai? Nhanh đưa nàng xuống đây!”

      Mấy con chồn vàng mắt thấy sắp bắt được chồn tía đến nơi rồi, lại chạy tới Trần Giảo Kim. Thần sắc bỗng nhiên trầm xuống, quát với Lãnh Loan Loan.

      “Miệng thực thối.”

      Chương 21: Chồn tía làm tiểu tỳ ( hạ )



      Lãnh Loan Loan lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn nam tử cái, lại làm bốn người kìm lòng được mà run rẩy. ràng trời nắng, nhưng bọn họ lại cảm thấy có cổ hàn khí từ dưới bàn chân dâng lên.

      “Ngươi, ngươi là ai?”

      Bốn người nhìn nhau, cảnh giác nhìn Lãnh Loan Loan. Tọa kỵ (con vật cưỡi) của nàng là con Cự Mãng, chẳng lẽ nàng là xà ?

      “Là người vừa mắt các ngươi.”

      Lãnh Loan Loan cười nhạo tiếng, bàn tay bé gảy tiếng vang.

      ‘Chát’ tiếng, mặt bốn nam tử đồng thời bị người ta giáng bạt tai.

      “A ——”

      Ôm khuôn mặt sưng đỏ vì bị đánh, bốn người nhìn Lãnh Loan Loan vừa sợ lại vừa hận.

      “Các huynh đệ, hôm nay chúng ta nếu bắt được xú nha đầu này về, kết cục rất thảm. bằng huynh đệ chúng ta bốn người cùng tiểu nha đầu này liều mạng, chẳng lẽ lấy sức lực của bốn người chúng ta lại đánh thua tiểu nha đầu sao?”

      gã chồn vàng bực tức , tiểu nữ oa này cho dù là xà , xem tuổi nàng như vậy, đạo hạnh cũng cao.

      “Đại ca đúng. Chúng ta cùng nàng liều mạng.” Mấy tên còn lại phụ họa theo.

      Bốn người cùng chung suy nghĩ, cùng chung nhận thức. Trong chốc lát, bốn nam nhân lại hóa thành những con chồn vàng chân ngắn cường hãn, như tia chớp bay về phía Lãnh Loan Loan, ánh mắt sắc bén, lóe ra cừu hận cùng lửa giận. Ngũ trảo ở xẹt lên ngân quang lợi hại, giống như độc ngâm châm. . . .

      “Tiểu thư ——”

      Chồn tía nhìn thấy mấy con chồn vàng giống như liều mạng, nhịn được ở bên cạnh Lãnh Loan Loan hô .

      cần lo lắng, bất quá chỉ là đám phế vật.” Lãnh Loan Loan cong môi, giễu cợt .

      Nghe thấy lời của Lãnh Loan Loan, bốn con chồn vàng lòng càng thêm giận dữ. Tay cử động lóe ra ngân quang lợi hại chộp Lãnh Loan Loan, như muốn xé rách nàng.

      biết tự lượng sức mình.”

      Lãnh Loan Loan khinh thường vung tay lên, ngân quang như loan nguyệt xẹt qua. kết giới vô hình chắn trước mặt bốn con chồn vàng, ‘ phịch’ tiếng, bốn con chồn vàng hung mãnh bị bắn trở về, rớt mặt đất. Lực đánh cường đại khiến nội tạng chúng bị tổn thương, ‘phốc’ tiếng, máu tươi phun tung tóe từ khóe miệng của bốn con chồn vàng, tựa như mực đỏ được phun lên bức tranh. Máu tanh văng khắp nơi, xinh đẹp, mỹ lệ.

      Ánh mắt cừu hận của bốn con chồn vàng trừng trừng nhìn Lãnh Loan Loan, hận thể nửa đường xé rách, giết chết tiểu nữ oa này, chết tiệt, rốt cục nàng là ai?

      “Như thế nào? phục?” Lãnh Loan Loan nhếch môi, trào phúng nhìn chằm chằm bốn con chồn vàng. “Có cần bổn nương cho ngươi thêm cơ hội?” Tiễn các ngươi xuống hoàng tuyền.

      “Ngươi ——” Bốn con chồn vàng biết hôm nay muốn bắt chồn tía về là thể nào, có kết quả mà còn bị mất mạng. bằng lưu lại ngày sau tìm nàng báo thù, đám chồn vàng chật vật bò dậy, đứng lên, ánh mắt hung ác, :

      “Ngươi chờ đó, sớm muộn gì chúng ta tìm ngươi báo thù.”

      Lãnh Loan Loan nhếch môi, để bọn chúng vào trong mắt:

      “Tùy thời đến chỉ giáo.” Chỉ cần các ngươi còn có cơ hội.
      thuytPhongVy thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22 : Mới vào nhân giới
      Tháng ba, chim chóc bay lượn, hoa tỏa hương thơm, chung quanh mảnh xuân ý dạt dào.
      ánh sáng ấm áp rơi mặt hồ.

      con thuyền hoa tinh xảo từ từ đến, dừng lại ở bên bờ hồ của Nguyệt Diễm hoàng thành.
      Bạch y thiếu nữ bước ra từ khoang thuyền, ba ngàn sợi tóc tung bay, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn. Băng cơ ngọc cốt, dáng người thướt tha, mâu quang trong suốt.
      Bên bờ hồ du khách đều kinh ngạc nhìn dung nhan của nàng, ở trong lòng phỏng đoán nàng là thiên kim nhà ai, liền thấy này ngoái đầu về phía thuyền hoa :

      “Tiểu thư, đến bờ.”

      Mọi người phen hoảng hồn, như thế nào xinh đẹp này lại là nha hoàn. Cũng biết chủ tử của nàng dung mạo như thế nào? Nha hoàn xinh đẹp như vậy, chỉ sợ tiểu thư còn xinh đẹp hơn.

      Mọi người đều chờ mong nhìn vào trong thuyền hoa, mong nhìn thấy dung nhan tiểu thư của nàng.
      lát sau, bóng dáng quần áo lửa đỏ xuất trước mắt mọi người. Nhưng mà mọi người có chút thất vọng, thậm chí thể tin được. bởi vì tiểu thư trong miệng kia là tiểu nữ oa năm sáu tuổi.

      Lắc lắc đầu, đều tự thu hồi lại ánh mắt.

      Lãnh Loan Loan sao có thể biết tâm tư của mọi người, mắt đen thản nhiên liếc người bờ cái, ánh mắt rơi xuống nơi xa lạ. Dương liễu xanh xanh, dòng nước biếc trong. Hình ảnh kiến trúc tao nhã bên bờ phản xạ xuống hồ nước, phong cảnh như tranh vẽ. Phấn môi bĩu ra, với bạch y thiếu nữ: “Thủy Dao, chúng ta vào thành nhìn cái .”

      “Dạ, tiểu thư.” Thủy Dao, cũng chính là chồn tía cúi đầu đáp.

      Lãnh Loan Loan phía trước, Thủy Dao theo sát bên. thấp cao, đỏ trắng, hai bóng dáng thập phần kỳ lạ.

      Vào thành, cửa hàng trong thành dựng san sát hai bên đường, ngựa xe như nước. thanh tiểu thương hét giá, dân chúng trả giá. Trong thành phồn hoa, phong cảnh náo nhiệt, tương phản hoàn toàn với phong cảnh tao nhã, thanh u bên hồ.

      Sau khi xuyên , đây là lần đầu tiên Lãnh Loan Loan bước vào chợ ở Nhân giới, có vài phần hoài niệm, cũng có chút tò mò. Trong ấn tượng của nàng, ở đại đều là phòng trọ xa hoa tinh phẩm hoặc là cửa hàng lớn, hình ảnh náo nhiệt trước mặt ra khó gặp được. Quay đầu nhìn Thủy Dao, tuy đôi mắt mỹ lệ kia tựa hồ lạnh nhạt, nhưng nàng bỏ qua nét tò mò giấu phía sau. Dọc đường , nghe Thủy Dao kể về thân thế của nàng, số thứ chưa từng có ở chồn giới của chồn tía, nàng cùng mình hiếu kỳ rất giống nhau.

      “Thủy Dao, chúng ta xem trang sức .” Trước kia, lúc ở thời đại, nàng rất thích cất giữ số trang sức tinh xảo, tuy đeo, nhưng giữ lại cũng rất tốt.
      Lãnh Loan Loan với Thủy Dao, dẫn đầu về quán trang sức ở phía trước. nữ oa năm sáu tuổi, y phục lộng lẫy, bộ dạng phấn điêu ngọc mài, tự nhiên khiến mọi người liếc mắt nhìn.

      Thủy Dao nhìn, đành phải theo. tại nàng là nha hoàn của chủ tử, cũng nên cùng nàng.
      “Lão bản, vòng ngọc này bán thế nào?”
      Lãnh Loan Loan vừa đến quầy hàng trang sức liền chọn trúng vòng tay phỉ thúy màu xanh biếc, nhìn vòng tay này bất luận là từ màu sắc gì, kỳ bề ngoài vẫn được xem là tốt. Nhưng lại lọt vào mắt Lãnh Loan Loan, nàng chính là thích.

      Điếm tiểu nhị cúi đầu sửa sang hàng hóa, vừa nghe thấy thanh hỏi giá liền cao hứng, ánh mắt híp lại, vội vàng ngẩng đầu cười , ” Khách quan, là vòng tay nào ạ?”

      Nhưng khi nhìn thấy người hỏi là tiểu nữ oa nháy mắt mặt sa sầm xuống.
      , , đứa này ở đâu ra? Tiểu hài tử mua trang sức làm gì, chơi .”




      Chương 23: Mắt chó biết nhìn người


      , , đứa này ở đâu vậy? Tiểu hài tử mua trang sức làm gì, qua chỗ khác chơi .”

      Chủ quán trang sức nghĩ Lãnh Loan Loan là thiên kim nhà ai ham chơi chuồn ra khỏi phủ, người tất có bạc. khỏi có vẻ mặt kiên nhẫn, hướng tới nàng khoát tay.

      Lãnh Loan Loan nhìn vẻ mặt của , lúc này liền nổi giận. Nàng ở đại ghét nhất là loại người mắt chó biết nhìn người này, có lần nàng lười mặc đẹp, liền tùy ý mặc bộ quần áo chạy tới cửa hàng Hàn Quốc để mua quần áo. Kết quả nhân viên của cửa hàng dùng ánh mắt khinh thường nhìn nàng, sau đó để ý tới . thái độ kia ràng chính là khinh thường Lãnh Loan Loan, cho rằng nàng mua nổi quần áo.

      Lãnh Loan Loan liền cảm thấy tức giận, mua liền hơi năm mươi bộ. lúc tính tiền nhân viên kia há miệng kinh ngạc to đối với nàng. Lãnh Loan Loan nhìn bộ dáng của nhân viên cửa hàng, trong lòng liền cảm thấy thoải mái. Sau khi về liền cầu cho nhân viên đó nghỉ việc.

      tại nghe khẩu khí của lão bản, gợi lên tức giận của nàng. Hừ, dám xem thường nàng, ta cho ngươi đẹp mặt.

      “Thủy Dao.” nhàng gọi tiếng.

      “Tiểu thư.” Thủy Dao đến phía sau nàng, tuy rằng Lãnh Loan Loan biểu tình có đổi. Nhưng nàng lại cảm giác được chủ tử sinh khí, hơn nữa là thập phần sinh khí. Mâu quang quét về phía vẻ mặt kiên nhẫn của lão bản, nàng hiểu được nguyên nhân .

      “Lấy bạc, bổn tiểu thư muốn mua toàn bộ những thứ kia.” Nghĩ nàng có bạc, hừ, bản công chúa dùng bạc đè chết ngươi.

      “Dạ” Thủy Dao đáp, tay áo giương lên, bao bạc lớn ném lên bàn, những nén vàng chói lọi, cộng thêm ánh mặt trời càng thêm chói mắt.

      “Thủy Dao, đem tất cả trang sức đóng gói.” Lãnh Loan Loan đắc ý hếch môi, hừ hừ, ngươi là mắt chó nhìn người thấp. Thậm chí ngay cả bọn ta cũng dám kiên nhẫn khiển trách, tất muốn sống nữa.

      “Dạ, tiểu thư.” Tuy rằng Thủy Dao biết tiểu thư muốn mua đống trang sức này là có dụng ý gì, nhưng nếu nàng phân phó, mình liền nghe theo. Đáp xong, liền muốn động thủ đem trang sức quán đóng gói mang .

      “Chờ , chờ ——” Thấy Thủy Dao động thủ thu thập trang sức, lão bản cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, vội vàng hô.”Tiểu thư, người muốn mua toàn bộ trang sức?” Lão bản cũng phải lương tâm gì mà bán hàng thứ phẩm cho Lãnh Loan Loan. thấy các nàng ra tay nhanh gọn như thế, hẳn là tiểu thư con nhà giàu. Nếu tiểu thư này mang trang sức về phủ, người ta phát ra chỉ sợ xong a.

      “Vô nghĩa.” Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, lạnh lùng trừng mắt liếc lão bản. .”Bổn tiểu thư cho bạc, chẳng lẽ ngươi còn bán sao?”

      “Bán, bán.” Lão bản sợ Lãnh Loan Loan đổi ý, vội vàng trả lời. Trong lòng thầm nghĩ, đây là chính ngươi muốn mua, nếu xảy ra vấn đề, trách được .
      “Tốt, bổn tiểu thư liền mua toàn bộ. Nhưng là ——”

      Lão bản nghe được nửa câu đầu của Lãnh Loan Loan như mở cờ trong bụng, tại vừa nghe nàng còn có câu sau, lòng đáng thót cái, có dự cảm bất hảo.
      “Ngươi sau này được bán trang sức tại đây nữa.” Lãnh Loan Loan cong môi, khóe miệng nở nụ cười lãnh lệ giống hài đồng.
      “Cái gì? !”
      thuytPhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :