1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Luyến Nguyệt Nhi (193) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 185. Thư sinh cuồng [Thượng]

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Trời trong nắng ấm, vạn vật đắm chìm trong ánh nắng.

      Ven đường, cỏ dại theo gió lay động.

      Bốn phía núi non liên miên, vách đá núi đen, có vài phần hiểm trở.

      chiếc xe ngựa xa hoa chạy đường, hai bạch mã chạy trước, cổ có chuông bạc, theo động tác của chúng ngừng phát ra tiếng thanh thúy dễ nghe. Thân xe ngựa xinh đẹp, rèm cửa xanh ngọc, đỉnh vàng.

      Giá xe ngựa là nam nữ, nam tử thân hắc y, lạnh lùng. Nữ tử thân bạch y, mái tóc đen đơn giản búi lên, mi thanh mục tú, cũng khí chất lạnh lùng. Hai người này giống bộ dáng của nô bộc. Trước xe ngựa còn hai nam tử, ngũ quan như ngọc, bạch sam phấp phới. nam tử khác thân lam y, thắt lưng đính ngọc, thân thể cao to tinh tế, dung mạo tuấn mỹ vài phần nhu...

      Đoàn người dọc theo đường chuyện nhiều, đến khi đến thành trấn phồn hoa. Bề ngoài xuất sắc, khí chất tầm thường, cùng xe ngựa xa hoa khiến dân chúng đều nhìn lại.

      Trái lại, mấy người bị nhìn chớp mắt lại như liên quan đến mình, tiếp tục tới phía trước.

      Gió thổi qua rèm xe, tuyệt sắc thiếu nữ thấy quán trọ ở bên ngoài, nhíu mi, hô.

      "Dừng xe."

      "Cửu Nhi, sao vậy?" Dạ Thần thân tử y bên cạnh khó hiểu nhìn nàng.

      "Ta đói bụng, đến quán trọ ăn chút gì ." Lãnh Loan Loan dựa vào thản nhiên , nàng cũng để người của mình bị ủy khuất.

      "Được." Dạ Thần gật đầu, sủng nịch nhìn nàng.

      Theo lời của Lãnh Loan Loan, xe ngựa dừng lại, tất cả chờ phân phó của nàng.

      Dạ Thần mở cửa xe, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù, đôi mắt hồn xiêu phách lạc khiến dân chúng bên ngoài thất thần.

      "Đem xe ngựa đến đối diện quán trọ, mọi người cũng lâu rồi, vào nghỉ chân chút." Dạ Thần với Kiếm Ngân Vang và Thủy Dao phía trước.

      "Vâng, gia." Hai người đem xe ngựa đến chỗ đối diện quán trọ, Ninh Phong Cách và Long Khiếu cưỡi ngựa đương nhiên cũng theo.

      Xe ngựa đứng trước quán trọ, Dạ Thần ra, sau đó vươn tay. Mọi người nhìn tay ngọc trong lòng bàn tay , dưới ánh mặt trời, bàn tay kia phá lệ trắng sáng, khiến cho người ta nhịn được đoán chủ nhân bàn tay kia có bộ dáng thế nào. Sau khi Lãnh Loan Loan ra khỏi xe ngựa, mọi người đều thở dốc kinh ngạc. Thiên, đó là tuyệt sắc mỹ nữ thế nào. Xa mà gần, như lúc bình minh. Trắng mà hồng, như hoa sen. Tóc buộc vân kế, đôi mắt sáng ngời...

      Nàng như hóa thân của Nguyệt Thần, thanh mĩ mà cao quý. Lại khiến cho bọn họ nhìn mà dám đến gần.

      "Các vị khách quan, các ngài nghỉ trọ hay dùng bữa?"

      Tiểu nhị ước chừng mười bảy, tám tuổi, bộ dáng thông minh hoạt bát. Thấy mấy người có khí chất và dung mạo tầm thường, sửng sốt lúc lâu, lại nhanh chóng hồi hồn. Vung khăn trắng cổ, tươi cười xán lạn với mấy người Lãnh Loan Loan.

      "Dùng bữa." Ninh Phong Cách đáp, thân phận bây giờ của là quản gia của bọn họ, còn Long Khiếu, Kiếm Ngân Vang là thị vệ, Thủy Dao là tỳ nữ.

      "Vâng, mời các vị." Tiểu nhị làm ra tư thế mời, dẫn mấy người vào khách điếm.

      Vừa đến đại sảnh quán trọ, đám người ồ lên đột nhiên im lặng khác thường. Ánh mắt trừng lớn tròn vo, tất cả đều dừng người bọn họ. Nhìn những người này quần áo cao cấp, khí chất tầm thường, nhất định có thân phận. Nhưng có thể nào những người này cũng là hậu nhân của võ lâm thế gia, cũng tham gia đại hội hùng?

      Bọn họ nhìn ánh mắt đám người kia, trực tiếp theo tiểu nhị tới chỗ cạnh cửa sổ, hàng sáu người ngồi đầy bàn, nhìn cảnh sắc bên ngoài.

      "Con mẹ nó, đây là đồ cho người ăn sao?"

      Đột nhiên khí yên tĩnh bị giọng thô đánh gãy, mọi người nhìn lại thấy thanh sam nam tử bộ dáng gầy cầm đũa vung bàn, vẻ mặt giận dữ mắng.

      Chưởng quầy và tiểu nhị nhanh chóng chạy đến.

      "Vị khách quan này, đồ ăn hợp khẩu vị của ngài?"

      "Đương nhiên." Thanh sam nam tử giận dữ trừng mắt chưởng quầy, đẩy thức ăn trước mặt . "Ngươi nếm thử xem, đây là thức ăn cho người sao?"

      Nhưng lại ngồi gần cửa lớn, khống chế lực đạo, đồ ăn bàn ăn đều bay đến người ở cửa.

      Người nọ sửng sốt chút, sau đó nhìn thấy bạch y của mình bị bẩn vì đồ ăn, lạnh lùng nhìn thanh sam nam tử, lời lạnh như băng.

      "Ngươi, muốn chết!"



      Chương 186. Thư sinh cuồng [Hạ]

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Người nọ sửng sốt chút, sau đó nhìn thấy bạch y của mình bị bẩn vì đồ ăn, lạnh lùng nhìn thanh sam nam tử, lời lạnh như băng.

      "Ngươi, muốn chết!"

      Bạch y nam tử xong, khách điếm bỗng nhiên im lặng đến mức ngay cả kim rơi cũng nghe thấy. lát sau, thanh sam nam tử kia lấy lại tinh thần, khuôn mặt giận dữ, hầu tử lên xuống liên tục, ngón tay chỉ vào bạch y nam tử.

      "Ngươi con mẹ nó mới tìm chết."

      Chỉ thấy bạch y nam tử sắc mặt thay đổi, mấy ngân châm từ trong người bắn tới thanh sam nam tử.

      Thanh sam nam tử ngờ bạch y nam tử đột nhiên làm khó dễ, nháy mắt, sửng sốt, bị ngân châm đâm trúng thân thể, sau đó đột nhiên khuôn mặt thanh sam nam tử trở nên vặn vẹo, như rất thống khổ, ngã xuống đất ngừng quay cuồng, kêu tê tâm liệt phế.

      "A, a, a..."

      Tất cả mọi người đều bị dọa sợ ngây người, trơ mắt nhìn ngừng quay cuồng, y phục, sợi tóc hỗn độn, khiến bàn, ghế trong quán trọ đổ.

      "Khách, khách quan, ngài, ngài làm sao vậy?"

      Chưởng quầy mập mạp thấy thanh sam nam tử ngừng quát to, sợ tới mức trán toàn mồ hôi lạnh, nhưng sợ nháo chết người vẫn đánh bạo run run hỏi.

      "A, a, a..."

      Trả lời vẫn là tiếng hét tê tâm liệt phế, thanh sam nam tử trừng mắt, có tiêu cự, ngừng gào thét.

      "Hừ..." Bạch y nam tử chỉ khinh miệt liếc thanh sam nam tử cái, đến bàn trống, dưới ánh mắt của mọi người, ngồi xuống, lạnh lùng với tiểu nhị.

      "Cho ta cân thịt bò, loại tốt nhất."

      Tiểu nhị sửng sốt, sau đó mới ngừng cúi đầu .

      "Vâng, khách quan xin chờ lát." Sau đó chạy nhanh tới phòng bếp.

      "Vị đại hiệp này xin thương xót, đem vị khách quan này đưa đến chỗ đại phu." Chưởng quầy mập mạp nhìn thanh sam nam tử, cảm thấy đau đầu, sợ mất mạng người ở đây, thể quản, đành phải ngẩng đầu xin mọi người. Những người dùng bữa ở đây ít nhân sĩ giang hồ, hẳn là có người nguyện giúp.

      "Lão tử giúp ngươi." Người hán tử có râu, mái tóc như cỏ dại, thân hình cao lớn, thân hắc y. Vừa , vừa tới gần thanh sam nam tử.

      "Tuy lão tử cũng thích tên khỉ ốm này nhưng để trong này lại làm lão tử mất hứng uống rượu." Hán tử vươn tay chuẩn bị điểm huyệt thanh sam nam tử, ngờ ngân quang lóe ra, mấy cây ngân châm phóng tới , hán tử nhanh chóng tánh được, mấy cây ngân châm phi qua. Lấy lại tinh thần, rống giận với bạch y nam tử.

      "Tên tiểu tử nhà ngươi là ai? Ngay cả lão tử mà cũng dám ám toán. Cũng hỏi xem lão tử ta là ai?"

      Có người nhận ra hán tử, chỉ vào , kinh hô.

      " phải là Ưng đại hiệp ở Đông Bắc sao?"

      "Quả nhiên là ."

      "..."

      Những người khác cũng dần biết.

      Hán tử nghe vậy đắc ý cười, lộ răng nanh coi như trắng với bạch y nam tử.

      "Ha ha, tiểu tử, bây giờ biết lão tử là ai chứ?"

      Ai ngờ bạch y nam tử chỉ thản nhiên liếc cái, hoàn toàn để vào mắt.

      "Ngươi..."

      Ưng đại hiệp bị coi thường, tức giận đỏ cả mặt.

      Mọi người cũng rất ngạc nhiên nhìn bạch y nam tử, nghĩ biết, hay là quá lợi hại, ngay cả Ưng đại hiệp ở Đông Bắc cũng để vào mắt.

      "Ngây thơ."

      Bên Lãnh Loan Loan vẫn luôn nhìn màn vừa xảy ra, thanh sam nam tử lúc nãy cần phải , căn bản là phế vật, mà người gọi là Ưng đại hiệp chỉ sợ cũng chỉ là hán tử hư danh lỗ mãng, nhìn bộ dáng bị kích của , bọn họ cũng có chút đồng tình. Mấy người trong cuộc, chỉ còn bạch y nam tử, lạnh lùng kém Kiếm Ngân Vang, thân thủ cũng lợi hại, Lãnh Loan Loan cười, đột nhiên nàng có hứng thú với bạch y nam tử kia, biết giang hồ là ai?

      "Nếu ta đoán sai, bạch y nam tử kia chắc chắn là 'Thư sinh cuồng' độc hành trong giang hồ." Ninh Phong Cách nhìn bạch y nam tử, đột nhiên .

      "Thư sinh cuồng?" Lãnh Loan Loan cũng liếc bạch y nam tử cái. "Đủ nổi tiếng, ta thích. Bất quá, Ninh Phong Cách ngươi phải thương nhân sao? Sao lại biết chuyện giang hồ?" Lãnh Loan Loan thu ánh mắt nhìn Ninh Phong Cách.

      Ninh Phong Cách nhíu mày, vẻ mặt có vài phần đắc ý.

      "Thương nhân bình thường có thể so với ta sao?"

      Lãnh Loan Loan đảo mắt, người này đúng là tự kỷ. thẳng ra phải thương nhân bình thường là được rồi. Bất quá nhìn bạch y nam tử, càng nhìn càng thuận mắt, có lẽ kết bạn cũng tốt.

      "Ta muốn quen ." Nàng chút do dự ra tâm tư của mình.

      "Cửu Nhi..."

      Dạ Thần nhìn nàng, hứng thú dạt dào trong mắt nàng khiến có chút thoải mát, muốn nhìn nàng có hứng thú với nam nhân khác, chẳng sợ đơn thuần thưởng thức.
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 187. Mặt nóng dán mông lạnh

      Editor: Ngọc Nguyệt



      "Cửu Nhi..."

      Dạ Thần nhìn nàng, hứng thú dạt dào trong mắt nàng khiến có chút thoải mát, muốn nhìn nàng có hứng thú với nam nhân khác, chẳng sợ đơn thuần thưởng thức.

      Lãnh Loan Loan quay đầu nhìn , nhìn hoang mang trong mắt , trong lòng vừa vui vẻ vừa buồn cười, bàn tay mềm mại trong bàn tay lớn của , môi đào hé mở, gằn từng tiếng.

      "Ta thích ." Đơn giản chỉ là muốn thu nhân vật lợi hại dưới trướng.

      Lãnh Loan Loan thẳng vậy khiến Ninh Phong Cách nhịn được nhướn mày, thực thẳng thắn. Dạ Thần cười, bàn tay to nắm bàn tay mềm của nàng, ánh mắt nhu tình nhìn nàng.

      "Được, chúng ta làm quen với ." Nếu Cửu Nhi thẳng thích người khác, sao có thể tức giận đây, kỳ thực lo lắng Cửu Nhi thích người khác, bằng đủ tự tin. Bởi vì Cửu Nhi phải là nữ tử có thể trong khuê phòng, thế giới của nàng rất rộng lớn. sợ hoàng cung buồn tẻ, bên ngoài thú vị, khiến nàng nhịn được giương cánh bay ...

      "Được..."

      "Tránh ra, tránh ra..."

      Lãnh Loan Loan , lại bị ầm ĩ từ bên ngoài đánh gãy. Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, thấy đám hắc y nam tử thắt lưng mang kiếm cùng nữ nhân quyến rũ động lòng người đến, nữ nhân kia minh diễm động lòng người, chúng tinh phủng nguyệt, đầu tóc đen như tơ lụa buộc lên, kiểu tóc cao quý mà quyến rũ, da thịt như tuyết, vô cùng mịn màng. Môi đào sáng bóng, kiều diễm ướt át, khiến cho người ta nhịn được muốn thử cảm giác chạm vào nó. Còn có thân hình đẹp mê người, áo khoác màu trắng trong suốt như như lộ ra hai tay thon dài. Bước chân nhàng. Mọi người nhìn lại, tất cả giống như bị câu hồn. Nếu nữ tử lúc trước là lạnh lùng, vậy nữ nhân này trời sinh là ***, khiến cho người ta nhịn được quỳ xuống chân nàng...

      Mọi người vẫn suy đoán xem nữ tử này là người phương nào, thấy ánh mắt của nàng dừng người bạch y nam tử, sáng lên, nhanh chóng đến chỗ .

      "Thư sinh cuồng, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi."

      lời dao động cả ngàn tầng, mọi người trợn tròn mắt, trợn mắt há mồm trừng bạch y nam tử vẫn ngồi như núi, đúng là thư sinh cuồng?

      "Ngươi là cuồng, thư sinh cuồng?" Ưng đại hiệp lúc trước uy phong lẫm liệt bây giờ cũng trừng mắt nhìn bạch y nam tử, thể tin được nam tử trẻ tuổi nhìn lạnh lùng kiêu căng là người khiến cho ai giang hồ cũng e ngại, thư sinh cuồng giết người như ma?

      Bạch y nam tử thản nhiên liếc cái, sau đó xuất thủ, chiếc đũa tay biến thành vũ khí bay đến nữ tử xinh đẹp.

      Nữ tử thấy thế, nhanh chóng tránh thoát, chiếc đũa bay đến hắc y nam tử đứng sau nàng, bắn đúng vào mi tâm.

      "A..."

      Mọi người kinh hô, nữ tử xinh đẹp thèm nhìn tới người phía sau. Chỉ giơ lên thủ, liền có hắc y nhân khách dọn đồng bạn.

      "Thư sinh cuồng, ngươi vô tình đến thế sao?" Nữ tử xinh đẹp vẻ mặt ai oán nhìn bạch y nam tử, bộ dáng bị phu quân vứt bỏ.

      Ánh mắt mọi người lại quét về thư sinh cuồng, mặt đổi sắc, vẫn tự uống rượu của mình. Sau đó ánh mắt bọn họ lại nhìn nữ tử xinh đẹp, thầm đoán quan hệ giữa bọn họ.

      "Hoàng Hậu, ngươi xem bọn họ có quan hệ gì?"

      Nhìn nữ tử xinh đẹp và thư sinh cuồng, Ninh Phong Cách cũng nhịn dược thấp giọng hỏi Lãnh Loan Loan, đổi lại là ánh mắt xem thường.

      "Vừa nhìn là biết nữ nhân kia lấy mặt nóng của mình dán mông lạnh người khác."

      Ninh Phong Cách khóe miệng giật giật, đây chính là Nguyệt Diễm Hoàng Hậu truyền kỳ sao? Từ ngữ hình dung vẫn rất thẳng.

      Long Khiếu, Kiếm Ngân Vang, Thủy Dao mặt đổi sắc, dù sao bọn họ sớm có thói quen ngẫu nhiên Hoàng Hậu ra những lời kinh người.

      Dạ Thần lại đơn giản hơn, vẫn luôn dùng ánh mắt sủng nịch chăm chú nhìn Lãnh Loan Loan.

      Ninh Phong Cách nhìn thấy nhịn được lắc đầu, Thần khôn được cứu giúp, đầu đuôi thành thê nô.

      Giọng của Lãnh Loan Loan cao thấp vừa khiến cho mọi người trong đại sảnh nghe được.

      Người khác nhìn nữ tử xinh đẹp đơn giản nhưng tuyệt sắc mỹ nữ lúc trước cũng phải nhân vật bình thường. Đều ôm thái độ ngồi vách tường xem diễn, yên tĩnh chờ trò hay.

      Mà nhân vật chính thư sinh cuồng nhíu mày, trong mắt xẹt qua ánh sáng lạ, nhìn về phía Lãnh Loan Loan bọn họ, trong mắt càng sâu.

      Nữ tử xinh đẹp tức giận thôi, đơn giản là Lãnh Loan Loan đánh trúng tử huyệt của nàng. Nàng cuồng nhiệt theo đuổi thư sinh cuồng, lại để ý đến nàng. Đôi mắt quyến rũ hung ác, nhìn thấy diện mạo của Lãnh Loan Loan, đố kỵ phát cuồng, lại có người còn hấp dẫn hơn nàng nhiều. Giơ tay, phân phó hắc y nhân.

      "Thay bản thánh nữ giáo huấn nàng."

      "Vâng." Hai hắc y nhân bước ra khỏi hàng, bóng dáng nhoáng lên cái, bảo kiếm ra khỏi vỏ, đâm tới Lãnh Loan Loan.

      Tất cả mọi người cùng nhìn chằm chằm màn này, bọn họ muốn xem Lãnh Loan Loan đánh trả thế nào. Nhưng khiến bọn họ thất vọng, Lãnh Loan Loan hề động thủ, mà là nam tử có khuôn mặt nhu, đứng lên, nhìn hắc y nhân xông tới, khẽ cười tà tứ.

      "Thân thủ như vậy cũng dám bêu xấu, ta là cảm thấy xấu hổ thay hai vị."



      Chương 188. Nữ tử xinh đẹp là người của Hỏa Ảnh giáo?

      Editor: Ngọc Nguyệt


      "Thân thủ như vậy mà cũng dám bêu xấu, ta thực cảm thấy xấu hổ thay cho hai vị."

      Long Khiếu cười tà, ngón tay thon dài kẹp lấy mũi kiếm của hắc y nhân.

      "Ngươi..."

      Hai hắc y nhân ngây ngẩn cả người, ngờ bọn họ xuất thủ nhanh như vậy mà vẫn bị chặn được.

      "Ta?" Long Khiếu giương mi, tựa tiếu phi tiếu. "Ta rất lợi hại, cần các ngươi ." Tự kỷ xong, ngón tay động, kiếm của hắc y nhân đứt đoạn. Sau đó đợi hắc y nhân phản ứng, nhoáng lên cái, như tia chớp, điểm trúng huyệt đạo của nam tử khác, giơ kiếm, ánh mắt trừng lên như trâu bò, hình dáng khôi hài.

      "Thu phục."

      Vỗ tay, Long Khiếu vẻ mặt thoải mái . chút cũng để ánh mắt cả kinh biết làm gì của mọi người vào mắt.

      Thiên, nhìn ra nam nhân này lại lợi hại như vậy. Lần này những đại đa số người kinh ngạc, ngay cả thư sinh cuồng cũng nhịn được liếc cái, thân thủ người này tầm thường.

      "Ngươi là ai?"

      Nữ tử xinh đẹp thấy thủ hạ của mình chưa kịp xuất thủ bị đối thủ điểm huyệt, nhịn được nổi giận, đến bên người hai thủ hạ, giải huyệt cho hắc y nam tử. Ánh mắt độc nhìn Long Khiếu, nhưng ngay sau đó lại bị đôi mắt màu lam của mê hoặc. Ông trời, đó là đôi mắt như thế nào, như nước biển, lại thâm thúy hơn cả nước biển, như thấy đáy, khiến người ta vừa nhìn liền thấy như bị cuốn vào. Lại nhìn mấy người xung quanh , Ninh Phong Cách mặc đồng, Kiếm Ngân Vang huyết đồng, Dạ Thần tử đồng thần bí, bốn nam nhân đều siêu cấp mê người, tuy khí chất bất đồng, nhưng mỗi người vẻ. Khi nhìn đến Lãnh Loan Loan, trong mắt nhịn được xẹt qua tia đố kỵ. Vừa thấy là biết hồng y nữ tử này là trung tâm chú ý của mấy người bên cạnh, nhưng dựa vào cái gì nàng có thể có được đám nam nhân như vậy, mà mình muốn theo đuổi thư sinh cuồng vẫn chiếm được nửa điểm cảm tình?

      "Ta là ai?" Long Khiếu liếc nàng cái, có vài phần khinh thường thèm nhìn. "Ta là ai liên quan đến ngươi? Chẳng lẽ ngươi mê trai? Gặp tuấn nam liền muốn đuổi theo mông người ta?" Từ mê trai này là học được từ chủ tử.

      "Phụt..."

      Nữ tử xinh đẹp còn chưa phản ứng, người bên ngoài cười. ngờ tuấn mỹ nam tử này mắng người lại lưu tình chút nào, đủ độc.

      "Ai cho các ngươi cười."

      Nghe thấy tiếng cười của người khác, vẻ mặt nữ tử xinh đẹp trầm xuống, giương tay áo, đánh tới những người vừa bật cười. Bàn ăn bị đánh nát thành khối, thức ăn bàn bị rơi xuống đất, bừa bãi. Nam tử kia sửng sốt, sau đó nổi trận lôi đình.

      "Đàn bà thối, lại dám đánh lão tử. Lão tử cho xem." Rút đại đao ra, chém tới nữ tử xinh đẹp. Nhưng còn chưa đụng tới nàng, bị hắc y nhân phía sau đao đoạt mạng. Mở to ánh mắt, chết nhắm mắt.

      "Đủ." Triển Ngạo Tường đột nhiên đứng lên, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng nhìn nữ tử xinh đẹp, bạc môi khẽ nhấc, tia cảm tình .

      "Hồ đường chủ, ngươi cần đuổi theo ta. Ta có chút cảm tình nào với ngươi, hơn nữa ngươi khiến cho ta cảm thấy chán ghét..." Tuy cũng dám tự xưng là người tốt, nhưng người khác đụng đến , cũng vô cớ thương tổn người khác.

      "Ngươi..." Hồ Lê Tinh trừng mắt nhìn Triển Ngạo Tường. "Rốt cuộc là ta tốt ở chỗ nào? Ngươi muốn theo ta đến Hỏa Ảnh giáo?"

      "Nàng là người của hỏa Ảnh giáo?"

      Mọi người ồ lên, trách được tùy tiện như vậy. Nàng là tà giáo nữ.

      "Hỏa Ảnh giáo?" Lãnh Loan Loan khẽ cười, lóe mắt. "Trách được khiến người ta chán ghét như vậy, hóa ra là thủ hạ của người nổi tiếng kia."

      Dạ Thần cũng chán ghét, đối với người nổi tiếng tà tứ kia, cũng chán ghét từ đáy lòng, nam nhân kia lại dám mơ tưởng đến nữ nhân của , biết trời cao đất rộng.

      "Hỏa Ảnh giáo, ta còn để trong mắt." Triển Ngạo Tường lạnh lùng liếc Hồ Lê Tinh cái.

      "Ngươi..."

      "Ngươi đừng quấy rầy ta dùng bữa."

      Thư sinh cuồng cắt đứt lời của Hồ Lê Tinh, sau đó để ý đến nàng, ngồi xuống uống rượu.

      "Ngươi..."

      Hồ Lê Tinh tức giận đến cả người phát run, trong mắt là lãnh lệ vô tận.

      "Ngươi hối hận." Dám đắc tội người của nàng, nàng để sống tốt.

      "Đến lúc đó xin được chỉ giáo." Triển Ngạo Tường thản nhiên .

      "Hừ..." Hồ Lê Tinh vung tay áo, quay người lại, nhìn bàn Lãnh Loan Loan. Rất ràng, nàng muốn phát tiết lên người bọn họ, đáng tiếc, nàng lại tìm lầm đối tượng để phát tiết.

      "Dao, để cho người đáng ghét kia cút ." Lãnh Loan Loan rất ghét những người quấy rầy nàng, thản nhiên .

      "Vâng, chủ tử." Thủy Dao thân bạch y, phi tới chỗ Hồ Lê Tinh.

      Hồ Lê Tinh cả kinh, ngờ bọn họ đột nhiên làm khó dễ. Thân ảnh nhoáng lên cái, tránh được công kích của Thủy Dao, nhưng ống tay áo rơi xuống mảng.

      "Ngươi..." Trừng mắt Thủy Dao, như muốn nuốt nàng vào trong bụng. Phẫn hận và đố kỵ trong lòng, ngờ tỳ nữ cũng có thân thủ bất phàm như thế, hơn nữa dung mạo của nàng cũng coi như rất đẹp.

      Mọi người bên cạnh kinh hãi, bàn kia mặc kệ là khí chất hay thân thủ đều tuyệt đỉnh, rốt cuộc thân phận của bọn họ là gì? Đại hội hùng năm nay chỉ sợ có nhiều biến.

      Hồ Lê Tinh cười giận dữ, chuẩn bị phản kích, ngờ ngoài kia truyền đến tiếng tiêu, nàng cam lòng nhìn bọn họ, sau đó nhìn thư sinh cuồng.

      "Chúng ta gặp lại tại đại hội hùng."

      Vung tay áo, dẫn hắc y nhân vội vàng biến mất khỏi khách điếm.
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 189. Gặp lại người nổi tiếng [Thượng]
      Editor: Ngọc Nguyệt


      Ngoài thành. Đình.

      Hoa dại theo gió lay động, Viễn Sơn liên miên, bao lấy nơi xinh đẹp. Đình cột đỏ ngói xanh ở ven đường, ánh mặt trời chiếu xuống, mái cong đình như cánh chim ưng giương cánh bay .

      "Tham kiến giáo chủ."

      Hồ Lê Tinh và vài hắc y nhân xuất ở đình, cúi đầu với người ở trong đình. Phía sau nàng, hắc y nhân cũng quỳ xuống.

      Trong đình, hai bóng dáng trắng đỏ, như bông tuyết và hồng mai, cực kỳ xinh đẹp. Hai người dùng trâm bích vấn tóc, theo gió bay. Nghe thấy giọng của Hồ Lê Tinh, bóng dáng màu đỏ đưa lưng về phía bọn họ quay lại, khuôn mặt tuấn mỹ, mắt phượng hẹp dài, khóe môi khẽ nhếch lộ ra vài phần tà khí.

      "Ngươi lại đuổi theo Thư sinh cuồng kia sao?" Thân ảnh màu đỏ đúng là người nổi tiếng, liếc Hồ Lê Tinh, thản nhiên , nghe ra trong giọng có tức giận.

      Cánh Tả bên người cũng liếc Hồ Lê Tinh cái, thực hiểu nữ nhân kia theo đuổi Thư sinh cuồng kia, người ta vẫn luôn bỏ qua xem nàng.

      Hồ Lê Tinh mím môi, hạ mi mắt.

      "Vâng." Nàng cam lòng, vì sao Triển Ngạo Tường lại chướng mắt nàng? Hồ Lê Tinh nàng dung mạo quyến rũ, thân thủ bất phàm, là Hỏa Ảnh giáo Đường chủ, có điểm nào xứng với ?

      Người nổi tiếng lắc đầu, quan tâm chuyện riêng của thuộc hạ. Nhưng Hồ Lê Tinh luôn đuổi theo người nam nhân, thậm chí người ta còn thèm để ý nàng, là ném hết mặt mũi của Hỏa Ảnh lâu rồi.

      "Cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là buông tay, theo đuổi nữa, hoặc là trực tiếp buộc ở bên ngươi..."

      "Ta từ bỏ." Hồ Lê Tinh nắm chặt tay, theo đuổi lâu như vậy, bây giờ lại buông tha, rất có lời.

      "Nếu buông tha, vậy bắt lấy , bất luận dùng thủ đoạn gì, dù sao trong mắt người khác chúng ta cũng là Tà giáo, dùng thủ đoạn lại làm cho bọn họ thất vọng."

      "Vâng, thuộc hạ hiểu. Tạ giáo chủ chỉ giáo." Hồ Lê Tinh chắp tay với người nổi tiếng.

      Người nổi tiếng gật đầu, thế này mới là người Hỏa Ảnh giáo.

      "Mọi chuyện chuẩn bị thế nào?"

      "Hồi giáo chủ, chuẩn bị tốt. Chỉ đợi cái gọi là danh môn chính phái xuất ở đại hội hùng, chúng ta nắm toàn cục trong tay." Đến lúc đó Thu sinh cuồng cũng ở trong tay nàng.

      "Tốt lắm." Người nổi tiếng tà tứ tươi cười.

      "Chuẩn bị xuất phát ."

      "Giáo chủ..." Hồ Lê Tinh muốn lại thôi, nàng nhớ tới vài nam nhân nữ nhân tầm thường kia, có thể bọn họ trở thành vật cản.

      "Hửm?" Người nổi tiếng nhíu mày, liếc nàng cái: "Còn có chuyện gì?"

      "Hồi giáo chủ, vừa rồi ở khách điếm, thuộc hạ có chạm mặt với vài nam nhân nữ nhân, phải người đơn giản, thuộc hạ lo bọn họ có thể là kỳ đà." Đương nhiên, phủ nhận nàng cũng muốn mượn tay giáo chủ thu thập mấy người đó.

      "Nam nhân nữ nhân thế nào?" Người nổi tiếng nhíu mày, cho phép bất luận kẻ nào trở ngại kế hoạch của .

      "Hồi giáo chủ, bốn nam nhân hai nữ nhân. Trong đó ba nam nhân đều có dị đồng, lam đồng, huyết đồng, tử đồng, mà hai nữ tử kia có vài phần tư sắc, đặc biệt là hồng y nữ tử, khí thế tầm thường, hình như là chủ tử của mấy người kia..." tầm thường khiến cho nàng đố kỵ nghiến răng.

      Người nổi tiếng sửng sốt, Cánh Tả bên người cũng nhíu mày, sao lại cảm thấy rất quen thuộc?

      "Là bọn họ sao?"

      Người nổi tiếng thản nhiên nỉ non, trong mắt xẹt qua tia kỳ dị, nếu là nàng, cũng đúng, nàng tự nhốt mình trong hoàng cung, có lẽ ở bên ngoài càng dễ mang nàng .

      "Bọn họ cũng muốn đại hội hùng?" Nhíu mày, nhìn Hồ Lê Tinh hỏi.

      Hồ Lê Tinh sửng sốt khi thấy thái độ của người nổi tiếng, giáo chủ quen biết bọn họ sao? Nghe thấy người nổi tiếng hỏi, gật đầu.

      "Thuộc hạ tìm hiểu, quả là tham gia đại hội hùng."

      Người nổi tiếng gật đầu, tốt lắm. Nếu bọn họ cũng tham gia, vậy đợi đại giá, cười tà.

      " thôi, trước hết cứ đợi các vị gọi là danh môn chính phái đại giá." Qua đại hội hùng, võ lâm là của Hỏa Ảnh giáo.

      "Vâng."

      Hồ Lê Tinh và Cánh Tả ôm quyền, bóng dáng lửa đỏ chợt lóe, bóng dáng người nổi tiếng biến mất trong đình. Cánh Tả và Hồ Lê Tinh liếc nhau cái, dẫn hắc y nhân theo.

      .....

      Ánh mặt trời dần dần trở nên nóng rực, gió thổi cũng mang theo cảm giác oi bức.

      Triển Ngạo Tường dùng bữa xong để bạc bàn liền nghênh ngang , những người bị thu thập cũng dám tìm tính sổ, giỡn sao, Thư sinh cuồng, ai dám chọc vào.

      Triển Ngạo Tường khỏi, mấy người Lãnh Loan Loan cũng đứng dậy rời khỏi.

      lúc lâu sau, đoàn người tới đỉnh núi. Ánh mặt trời thản nhiên theo khe hở lá cây rơi xuống, quang ảnh loang lổ.

      đỉnh núi rộng lớn. Dưới đài người trong các phái võ lâm đều đến. Bội kiếm, huyền đao, khi khách sáo thổi phồng nhau, khi khe khẽ , rất đồ sộ.

      Khi mấy người Lãnh Loan loan xuất , mọi người đều kinh ngạc. phải vì khí chất tầm thường của bọn họ, quan trọng hơn là bọn chưa từng thấy nhiều màu mắt dị như vậy, có lam, có đỏ, có tím, người người phi phàm, rốt cuộc bọn họ có thân phận gì?

      " biết các vị thuộc môn phái nào?"

      Chương 190. Gặp lại người nổi tiếng [Hạ]

      Editor: Ngọc Nguyệt


      " biết các vị thuộc môn phái nào?"

      Minh chủ võ lâm tổ chức đại hội hùng, thấy mấy người Lãnh Loan Loan, trong mắt xẹt qua tia sáng. Bước chân trầm ổn đến trước mặt bọn họ, chắp tay hỏi. Nhìn qua mấy người, màu mắt như vậy rất đặc thù, nhưng chưa từng gặp qua càng chưa từng nghe qua, biết bọn họ là địch hay là bạn.

      " môn phái." Lãnh Loan Loan thản nhiên đáp, liếc minh chủ võ lâm cái, ước chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt kiên nghị, mày rậm mắt to, thân lam y, thoạt nhìn có khí thế đứng đầu.

      "Minh chủ..." Ninh Phong Cách tiến lên, chắp tay với minh chủ võ lâm, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ cười nhạt, khiến cho người ta tự nhiên thả lỏng.

      "Chúng ta xuất môn, đến gần đây mới nghe nơi này tổ chức đại hội hùng. Chủ tử nhà chúng ta rất thưởng thức những hùng võ lâm, cho nên chúng ta mới đến đây xem phong thái của những hùng. Nếu quấy rầy, mong minh chủ và các vị hùng thứ lỗi..."

      Minh chủ võ lâm thấy ngôn từ của khẩn thiết, hơn nữa người ta thưởng thức bọn họ, trong lòng sớm nở hoa, làm sao còn để ý.

      Minh chủ võ lâm chắp tay với , cũng cười.

      "Đương nhiên là , hoan nghênh các vị công tử, tiểu thư. Đại hội hùng lập tức bắt đầu, các vị có thể ngồi trước."

      "Đa tạ minh chủ."

      Mấy người gật đầu với minh chủ võ lâm, sau đó ngồi xuống ghế. Mọi người xung quanh vẫn dùng ánh mắt tò mò nhìn họ, thầm đoán thân phận bọn họ.

      Dưới ánh mắt của mọi người, minh chủ võ lâm đứng đài. Liếc nam tử bên cạnh, ý bảo đánh trống, tiếng trống quanh quẩn đỉnh núi. Ánh mặt trời chiếu xuống, cột sáng cát bụi, tất cả mọi người đều dừng , nhìn lên trúc đài.

      "Chư vị võ lâm đồng đạo, hoan nghênh mọi người đến Đàm Sơn tham gia đại hội hùng. Hai năm gần đây, tà giáo càn rỡ, vô số đồng đạo và dân chúng vô tội đều chịu khổ dưới độc thủ của bọn họ. Cho nên lần đại hội hùng này của chúng ta, chẳng những cùng luận bàn võ nghệ, quan trọng hơn là đưa ra cách đối phó tà giáo, vì dân diệt hại..."

      "Lời của minh chủ là, trừ ma vệ đạo, giúp đỡ chính nghĩa là điều tất cả mọi người trong võ lâm đều làm." Chưởng môn phái Võ trước.

      "Diệt trừ tà giáo, giúp đỡ chính nghĩa."

      "..."

      Người trong võ lâm cũng tán thành , nhất thời khẩu liên tiếp quanh quẩn , quần chúng kích động, nhiệt huyết sôi trào.

      Mấy người bên Lãnh Loan Loan liếc nhau, những người này đúng là kích động, bất quá biết là bọn họ có phải là đám ngu ngốc chỉ biết suông khẩu hiệu hay .

      "Đạ tạ các vị võ lâm đồng đạo, bây giờ chúng ta bắt đầu luận võ, người thắng cuối cùng, là chủ trừ tà giáo, đứng đầu mọi người cùng nhau diệt trừ tà giáo, vì dân trừ hại."

      Nghe như vậy, chúng môn phái đệ tử đều xoa tay, tưởng tượng ở đại hội hùng trổ hết tài năng, trở thành thủ lĩnh điều khiển mọi người, nổi danh giang hồ.

      "Trận đấu đầu tiên là Thanh Môn phái và Hổ Môn phái."

      Lời chưa dứt, hai bóng dáng bay vút lên trúc đài như diều hâu giương cánh bay lên. thanh đen, hai người đứng trúc đài, gật đầu với mọi người, sau đó hai người chắp tay với nhau, bắt đầu đánh nhau. Thân thủ hai người chỉ có thể tính là bình thường, nhưng so với thanh sam nam tử, hắc sam nam tử có chút lợi hại hơn, đẩy chưởng, thanh sam nam tử liền bị bay ra ngoài.

      "Đa tạ."

      Hắc y nam tử ôm quyền với thanh sam nam tử. Thanh sam nam tử đứng lên, ôm quyền, nghiêm mặt xuống.

      "Tiếp theo là Phi Ưng chúng ta lĩnh giáo Hổ Môn."

      giọng lãnh liệt truyền đến, sau đó bóng dáng màu trắng nhảy lên, đánh với hắc y nhân kia, bạch y nhân này lại lợi hại hơn hắc y nhân kia, đợi ba chiêu, hắc y nhân ngã xuống đài.

      "Chậc chậc, xem ra các ngươi vì đối phó với Hỏa Ảnh giáo chúng ta mà thừa lực a. Bất quá chỉ bằng thân thủ bọn họ, nằm mơ."

      giọng tà khí truyền đến, bóng dáng huyết y cùng nữ tử xinh đẹp và bạch y nam tử, còn có đám hắc y nhân xung quanh.

      "Là ma đầu ở Hỏa Ảnh giáo..."

      biết là ai hô trước, cả đám người đều huyên náo lên.

      Bên Lãnh Loan Loan và Dạ Thần cũng nhìn qua, quả nhiên là người nổi tiếng nghiệt. Mà nữ tử bên cạnh đúng là nữ tử xinh đẹp lúc trước gặp ở khách điếm, mà bạch y nam tử còn lại là Cánh Tả hộ pháp của .

      "Ma đầu, tới đúng lúc lắm. Bắt lấy , tiêu diệt toàn bộ Hỏa Ảnh giáo." Môn chủ Phi Phái, bạch y nam tử nhìn người nổi tiếng .

      "Đúng, đúng, hôm nay chúng ta nhất định thay võ lâm trừ hại."

      "..."

      Lãnh Loan Loan lắc đầu, cười nhạt, thầm:

      đám người biết sống chết.

      Quả nhiên, người nổi tiếng còn chưa xuất thủ, nữ tử xinh đẹp kia bước ra, liếc bạch y nhân cái, sau đó với người nổi tiếng.

      "Giáo chủ, để cho ta thu thập ."

      Người nổi tiếng gật đầu, đồng ý.

      Thân ảnh Hồ Lê Tinh nhoáng lên cái, như chim lửa chói mắt bay lên. Bàn tay mềm mại rút nhuyễn kiếm bên eo, hàn quang lóe ra, đâm tới bạch y nhân.

      "Hừ, nữ."
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 191. Dã tâm xưng bá võ lâm

      Editor: Ngọc Nguyệt


      "Hừ, nữ."

      Bạch y nam tử hừ lạnh tiếng, rút kiếm tiếp nhận công kích của Hồ Lê Tinh.

      "Để ta trừ bỏ nữ thay võ lâm."

      "Chỉ bằng ngươi?" Hồ Lê Tinh khinh thường liếc cái. " biết tự lượng sức mình."

      "Ngươi..."

      Bạch y nam tử bị Hồ Lê Tinh dùng ánh mắt khinh miệt, tức giận nổi trận lôi đình, chiêu thế tay càng thêm lưu tình, sắc bén, như tia chớp.

      Hồ Lê Tinh cười lạnh, thân hình chợt lóe, tránh thoát công kích của Hồ Lê Tinh, sau lại như quỷ tiếng động bay tới phía sau , kiếm đâm tới.

      "Phốc..."

      Bạch y nam tử bị đâm trúng lưng, hộc máu, bạch y cũng bị nhiễm màu máu, như hồng mai nở rộ trong tuyết, xinh đẹp lại khiến người ta hít thở thông.

      "Sư huynh..."

      "Sư đệ..."

      "..."

      Người Phi Ưng môn thấy bạch y nam tử bị thương, lập tức sợ hãi kêu lên, chưởng môn vuốt râu biểu tình thống khổ, bi thương, thét lớn.

      "Dược Nhi..."

      Sau đó bóng dáng nhoáng lên, hướng về Hồ Lê Tinh, rút kiếm giận dữ quát.

      " nữ, mau nộp mạng ra đây."

      Bạch y nam tử kia là Phi Ưng môn thiếu chủ tử.

      "A, lại người đến chịu chết."

      Hồ Lê Tinh đứng đó, liếc chưởng môn. Mũi chân khẽ điểm, nhuyễn kiếm tay khách khí công kích , ánh mắt trời chiếu xuống thân kiếm, phá lệ chói mắt, chưởng môn theo phản xạ nhắm mắt, bị nàng kiếm trúng tim. Từ trung ngã xuống, hộc máu, liền mất mạng.

      "Sư phụ..."

      "..."

      Phi Ưng môn mất thiếu chủ tử và chưởng môn, chúng đệ tử vừa sợ vừa e ngại. Tất cả đều vây đến chỗ chưởng môn, sau đó đệ tử tráng kiến cầm lấy kiếm của chưởng môn, tức giận trừng Hồ Lê Tinh, rống to.

      " nữ, ta liều mạng với ngươi."

      Hồ Lê Tinh đợi xông lên, giương ống tay áo, độc dưới ánh mặt trời lóe ra hàn quang, trực tiếp đánh bay tráng kiện nam tử. Nam tử lộ ra khuôn mặt đen, vừa nhìn là biết trúng độc.

      " nữ, ngươi hạ độc?"

      Người trong võ lâm đều dùng ánh mắt khiển trách và tức giận trừng Hồ Lê Tinh, quên nâng tráng kiện nam tử xuống.

      Hồ Lê Tinh giương mi, lại về bên cạnh người nổi tiếng.

      Người nổi tiếng gật đầu, liếc mọi người. Khi nhìn đến đám người Lãnh Loan Loan, dừng chút, sau đó lại nhìn người trong võ lâm.

      "Các ngươi còn có ai có ý kiến với Hỏa Ảnh giáo?"

      Tươi cười xán lạn như ánh mặt trời, lại khiến cho người ta tự nhiên run run. Mọi người đều hiểu ra, hôm nay Tà giáo giáo chủ đến chỉ sợ có mưu.

      Người nổi tiếng liếc mọi người, thấy bọn họ có phản ứng, gật đầu, ý cười khóe môi càng sâu.

      "Được rồi, nếu chư vị còn người khiêu chiến Hỏa Ảnh giáo, vậy có phải đại hội hùng hôm nay người thắng là Hỏa Ảnh giáo chúng ta ? Có phải các vị nên lấy Hỏa Ảnh giáo 'làm chủ, sai đấu đánh đó' ?"

      "Thúi lắm." Vừa nghe thấy lời biết xấu hổ của người nổi tiếng, mấy người gọi là chính nghĩa run run. Chưởng môn phái Võ ra khỏi miệng, tức giận trừng .

      "Tà giáo ngươi muốn nắm võ lâm trong tay, quả thực là si tâm vọng tưởng."

      "Đúng, tuyệt khuất phục ma giáo."

      "..."

      Những người khác cũng rống, lòng căm phẫn.

      "Ha ha ha..."

      Người nổi tiếng mặt trầm xuống, sau lại đột nhiên cười to. Như đem căm phẫn của mọi người đặt vào trong mắt, trong mắt xẹt qua tia tà ác.

      "Bản giáo chủ đề nghị chư vị vận công thử xem." Đừng như đàn cẩu cùng loạn rống gọi bậy.

      "Vận công?"

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, mặt trầm xuống, đều có dự cảm tốt. Quả nhiên vận công xong, cảm thấy cả người trở nên vô lực.

      "Ngươi làm gì?" Minh chủ võ lâm ngã ngồi, ngẩng đầu giận dữ trừng người nổi tiếng.

      Người nổi tiếng cười tà, liếc bọn họ cái, khẽ .

      "Chẳng lẽ chư vị cảm giác được sao?" Dừng chút, sau đó kéo dài giọng .

      "Nhuyễn-cân-tán."

      "Cái gì?"

      Mọi người rống giận, người ngã ngồi muốn đứng lên cũng đứng được, chân mềm nhũn lại ngã ngồi.

      "Ti bỉ." thể động thủ, bọn họ đành phải dùng ngôn ngữ mắng .

      "Ti bỉ?" Người nổi tiếng nhíu mày, cười. " phải các ngươi chúng ta là tà giáo sao? ti bỉ lại làm các ngươi thất vọng rồi."

      "Ngươi..." Minh chủ võ lâm trừng , sau đó lạnh lùng hỏi. "Ngươi muốn thế nào?"

      Người nổi tiếng kéo ghế dựa qua, bắt chéo chân lên ngồi.

      "Rất đơn giản, Hỏa Ảnh giáo phải làm bá chủ võ lâm."

      "Ngươi nằm mơ." Minh chủ võ lâm khách khí phản bác.

      "Vậy sao?" Người nổi tiếng liếc cái, u ám, lạnh lùng .

      "Vậy hôm nay, nơi này chính là nơi các ngươi táng thân."

      Mấy người Lãnh Loan Loan vẫn nhìn chăm chú màn diễn vừa rồi, hóa ra Hỏa Ảnh giáo muốn xưng bá võ lâm.

      Dạ Thần chợt lóe mắt, người nổi tiếng dã tâm lớn. Hơn nữa vài năm nay Hỏa Ảnh giáo cũng tạo ra ít phiền toái, tuyệt thể để bọn họ xưng bá võ lâm, nếu biết nhấc lên màn tinh phong huyết vũ thế nào.

      " thể để mưu của bọn họ thực ."

      Lãnh Loan Loan gật đầu, đương nhiên. núi thể có hai hổ, người nổi tiếng xưng bá võ lâm, khó chắc chắn tiếp tục mơ ước giang sơn, tiếp tục lớn mạnh. Nhìn mọi người bị trúng nhuyễn cân tán, lại nhìn Long Khiếu vẫn la hét muốn chứng minh năng lực của mình, đột nhiên có chủ ý. Tay dấu vết giương lên với Long khiếu, dùng mật ngữ với .

      Long Khiếu gật đầu, sau đó đứng lên, lam bào theo gió khẽ phất, đôi mắt như nước biển nhìn người nổi tiếng, đột nhiên mở miệng .

      "Người nổi tiếng giáo chủ muốn thống lĩnh võ lâm, dường như chưa hỏi ý kiến của ta."
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 192. Đột nhiên xuất Lãnh U cung

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Long Khiếu gật đầu, sau đó đứng lên, lam bào theo gió khẽ phất, đôi mắt như nước biển nhìn người nổi tiếng, đột nhiên mở miệng .

      "Người nổi tiếng giáo chủ muốn thống lĩnh võ lâm, dường như chưa hỏi ý kiến của ta."

      câu của Long Khiếu làm cho khí thay đổi. Những người trong võ lâm bị hạ Nhuyễn cân tán phút chốc đều nhìn , trong mắt mang theo mong chờ. Sao bọn họ có thể quên những người này, xem ra, bọn họ phải người bình thường, có lẽ hôm nay võ lâm phải đối mặt với kiếp số được hóa giải bởi bọn họ...

      "Ngươi là ai?"

      Người nổi tiếng nhìn Long Khiếu, thấy thân lam y, môi hồng răng trắng, dáng người tinh tế, tuấn mỹ nhu. Nhưng hơi thở phát ra rất mạnh mẽ hỗn loạn và ít tà khí. Mà nếu lầm, quen biết Tiểu Hoàng Hậu? xuất đầu lúc này cũng là ý của Tiểu Hoàng Hậu? Nhìn qua Lãnh Loan Loan, cũng nhìn thấy địch ý trong đôi mắt tím của Hoàng đế.

      "Ta?" Long Khiếu cũng học bộ dáng liếc mắt của người nổi tiếng, kiêu ngạo khẽ . "Ta là Lãnh U cung Cung chủ."

      "Lãnh U cung?"

      Người nổi tiếng nhíu mi, những người khác cũng hai mặt nhìn nhau. Lãnh U Cung này ở đâu? Sao bọn họ chưa từng nghe qua? Hơn nữa Lãnh U cung là chính hay là tà, vạn nhất lại là tà môn như Hỏa Ảnh giáo, có dã tâm với võ lâm, vậy hôm nay bọn họ nhất định phải chết?

      Ánh mặt trời im lặng chiếu xuống, gió từ từ thổi, khí lại trở nên lạnh lẽo.

      "Giáo chủ, bọn họ là những người thuộc hạ gặp ở khách điếm."

      Hồ Lê Tinh thấy bọn họ, trong mắt xẹt qua tia đắc y. Hừ, muốn tìm bọn họ, lại ngờ những người này xuất ở đại hội hùng. Tốt lắm, lát nữa nàng tính sổ với bọn họ. Bất quá, nhìn xung quanh, sao lâu như vậy mà Thư sinh cuồng kia vẫn chưa xuất ? Sắc mặt trầm xuống.

      Người nổi tiếng gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng Long Khiếu, cười lạnh.

      "Mặc kệ ngươi là Lãnh U Cung hay gì, nếu hôm nay ngươi muốn làm trở ngại Hỏa Ảnh giáo chúng ta xưng bá võ lâm, kết cục cũng như tảng đá kia..."

      xong, bàn tay phóng chiếu tới tảng đá. Tảng đá lớn nổ ra, vụn bay ra, khiến cho những người khác trong võ lâm bị trúng Nhuyễn cân tán run lên.

      "Hừ, dã tâm của Hỏa Ảnh giáo thực , bất quá thực đúng lúc, hôm nay Lãnh U Cung ta tuyệt nhường." Long Khiếu vừa xong, mọi người sợ hãi. Bọn họ còn nghĩ mấy người này là phúc tinh, nhưng ngờ cũng lại là đám người có tâm soi. Nhất thời, vẻ mặt mọi người tuyệt vọng.

      "Lâu chủ, Lãnh U Cung cuồng ngôn, để cho thuộc hạ thu phục ."

      Hồ Lê Tinh xong, nhuyễn kiếm tay cũng chút do dự đâm tới Long Khiếu.

      Long Khiếu cười tà, ống tay áo màu lam vung lên, chỉ nghe thấy tiếng động , sau đó bóng dáng Hồ Lê Tinh liền bay về phía sau như diều đứt dây.

      "Cánh..." Người nổi tiếng thản nhiên .

      Cánh Tả hiểu , mũi chân khẽ điểm, bóng dáng màu trắng bay vút tới chỗ Hồ Lê Tinh, cánh tay thon dài tiếp được nàng. Sau đó hai người lùi về bên cạnh người nổi tiếng.

      Người trong võ lâm kinh hãi, ngờ lam đồng nam tử này lại lợi hại như vậy, bọn họ thậm chí còn thấy xuất thủ thế nào, Hồ Lê Tinh liền bay ra ngoài. Phải làm sao bây giờ? Hỏa Ảnh giáo thế rồi, giờ lại có thêm Lãnh U Cung, giang hồ phải loạn sao?

      "Giáo chủ, thuộc hạ thất thủ, xin giáo chủ trách phạt."

      Hồ Lê Tinh khi bay về sau, tin được mình lại có thể chịu nổi kích của đối phương, nhưng đây cũng là . Sau khi được Cánh Tả đỡ, lập tức quỳ xuống với người nổi tiếng, xin phạt.

      Người nổi tiếng giơ tay, bây giờ là lúc đối phó kẻ thù bên ngoài, sao có thể phạt nàng.

      "Đứng lên , việc này sau."

      "Đa tạ giáo chủ." Hồ Lê Tinh lui về bên.

      Người nổi tiếng nhìn Long Khiếu, ý vị thâm trường nhìn qua Lãnh Loan Loan, nhếch môi, kéo dài giọng.

      " như vậy, hôm nay Lãnh U Cung muốn đối nghịch với Hỏa Ảnh Giáo chúng ta?"

      "Vậy sao?" Long Khiếu nhíu mày, nhu mặt cũng rất có khí thế.

      "Được, bản giáo chủ muốn nhìn xem Hỏa Ảnh giáo thắng, hay là Lãnh U Cung thắng." Dứt lời, sắc mặt khẽ biến, bóng dáng lửa đỏ công kích Long Khiếu.

      "Ta , người nổi tiếng giáo chủ, ta đánh với ngươi, như thế nào?" Đột nhiên Dạ Thần đứng lên. Đồng tử màu tím khí phách, cẩm bào màu tím, thắt lưng khảm bảo thạch, càng lộ ra khí chất cao quý tao nhã lại bễ nghễ của . Mái tóc theo gió bay, vài sợi trán má, che nửa tử đồng, lại lộ ra mặt khêu gợi của .

      "Lão gia..." Ninh Phong Cách nhìn , thể a. Nếu Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ? Nhìn Lãnh Loan Loan, thấy nàng gật đầu, giống như rất tán thành.

      "Ngươi..." Người nổi tiếng ngờ Hoàng đế lại muốn động thủ với mình, sâu kín nhìn . "Đây là chuyện của Hỏa Ảnh giáo và Lãnh U cung, ngươi lấy thân phận gì tỷ thí với ta?" Hoàng đế sao? Hoàng đế tự mình hỏi đến việc của giang hồ.

      "Mặc kệ thân phận gì, mục đích của ta rất đơn giản, chính là ngăn cản ngươi xưng bá võ lâm, làm hại giang hồ..." Lời của Dạ Thần lại lần nữa châm lên hy vọng trong lòng người võ lâm, nhưng là như thế sao? phủ nhân tư tâm của , muốn cho người nổi tiếng biết, Cửu Nhi chỉ có thể thuộc về , mà người nổi tiếng có tư cách có được nàng. Cũng muốn giáo huấn mấy lần xông vào hoàng cung...

      "Được rồi."
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :