1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Luyến Nguyệt Nhi (193) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 175. Lao ngục tai ương [Hạ]

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Hai ngự lâm quân kéo Thu Đừng Ngôn, Thu Phỉ Nhi về. Nhìn thấy bên ngoài phủ hoảng sợ, lại thấy phụ thân của mình bị ngự lâm quân mang , nhanh chóng tiến lên, truy vấn.

      "Phụ thân, sao lại thế này? Người làm sao vậy? Vì sao bọn họ muốn bắt người?"

      Thu Phỉ Nhi biết làm sao, ở chợ gặp được vị tri , tâm tình vui sướng, sao ngờ vừa hồi phủ lại gặp biến cố như vậy. Trong mắt mê mang, nhìn Thu Đừng Ngôn, thấy thản nhiên liếc nàng cái, rồi đem ánh mắt về phía Đức Thanh Vương gia và Trịnh Thiếu Sở. Hành lễ với hai người, có chút khó hiểu .

      "Dân nữ khấu kiến Vương gia, Tướng quân, biết gia phụ phạm tội gì, phải áp giải người?" Phụ thân đường đường là Tể Tướng, bây giờ thành tù nhân? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao chỉ có vài canh giờ, lại xảy ra chuyện này?

      "Phi Nhi cần lo lắng, cha trở về." Thu Đừng Ngôn nhìn khuôn mặt nhắn đầy lo lắng của nữ nhi, an ủi. Nhưng trong lòng cũng hy vọng, lấy địa vị nguyên lão của , phần đông trong triều, chắc chắn Hoàng Thượng nhất thời tức giận mà chém , khiến cho Nguyệt Diễm lâm vào quẫn cảnh.

      "Phụ thân..." Thu Phỉ Nhi quay đầu nhìn , sao nàng có thể lo lắng chứ. Nàng hiểu gì, chỉ có thể nhìn phụ thân bị người áp giải.

      "Thu tiểu thư, Tể tướng có liên quan đến chuyện Hoàng Hậu, Hoàng Thượng hạ chỉ, tạm thời áp giải Tể Tướng, tra án. Thu tiểu thư đừng làm chậm trễ công của chúng ta." Trịnh Thiếu Sở nhìn lướt qua Thu Phỉ Nhi, thản nhiên . Tuy Tể Tướng thiên kim đúng là tài nữ hiếm thấy, nhưng cũng thể xóa hết những chuyện mà Tể Tướng làm.

      "Cái gì? Hoàng Thượng cho rằng phụ thân liên quan đến chuyện Hoàng Hậu bị ám sát?" Thu Phỉ Nhi kinh hãi, , nàng tin.

      "Nhất định là Hoàng Thượng sai rồi, phụ thân luôn trung thành tận tâm, sao có thể ám sát Hoàng Hậu?" Trong đầu nàng xẹt qua bóng dáng khiến người ta kinh diễm, nữ tử tuyệt sắc được gọi là Xà Thần chuyển thế, gặp chuyện, nàng cũng nghe qua. Nhưng là do phụ thân, nàng thể tin tưởng. Sao phụ thân phải ám sát nàng? lý do.

      "Phải hay , đều do Hoàng Thượng định đoạt." Đức Thanh Vương gia xong, liếc Trịnh Thiếu Sở, vung tay với thị vệ, đoàn người áp giải Thu Đừng Ngôn chậm rãi rời .

      Phía sau, Thu Phỉ Nhi ngây ngốc nhìn bóng dáng bọn họ, thất thần hồi lâu.

      Ánh mặt trời rơi người nàng, nàng lại chỉ cảm thấy cả người đều lạnh như băng, như tiến vào lòng băng vạn năm, trong lòng lạnh lẽo.

      Gió từ từ thổi, ánh mắt mê mang vẫn chưa lấy lại thần.

      "Tiểu thư..."

      biết qua bao lâu, quản gia Tể Tướng phủ mới đến bên người Thu Phỉ Nhi.

      Trong mắt nàng lên tia sáng, nhìn .

      "Sinh bá, ngươi xem phụ thân phái người ám sát Hoàng Hậu sao?" Thế nào nàng cũng thể tin tưởng, người phụ thân hết lòng sủng ái nàng, trung thành tận tâm với quốc gia trong mắt nàng, làm chuyện như vậy.

      "Này..." Quản gia lắc đầu, nhìn Thu Phỉ Nhi thở dài.

      "Tiểu thư, mặc kệ thế nào, chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp cứu tướng gia." theo tướng gia vài thập niên, sao biết tướng gia cũng làm những việc trong bóng tối. Ở quan trường, thân bất do kỷ. Cũng thể trách tướng gia.

      "Đúng vậy, phải nghĩ biện pháp." Thu Phri Nhi gật đầu, sau đó quay đầu định vào phủ. Nhưng phụ đệ được Ngự Lâm quân tiếp quản, những người trong Tể Tướng phủ đều bị đuổi ra. Hạ nhân thấy Thu Phỉ Nhi, đều nhìn nàng.

      "Tiểu thư..."

      Vẻ mặt kia, biểu tình kia, bọn họ ôm khát vọng với Thu Phỉ Nhi.

      Thu Phỉ Nhi sửng sốt, nhìn Ngự Lâm quân, xem ra là về được.

      "Sinh bá, ngươi dẫn mọi người đến tòa nhà ngoại ô." còn cách khác, trước hết cứ dàn xếp chỗ ở cho bọn họ.

      Sinh bá gật đầu, nhưng thấy Thu Phỉ Nhi tính theo bọn họ, lo lắng.

      "Vậy còn tiểu thư? Người sao?"

      Những người khác cũng nhìn nàng, bọn họ vẫn còn chút kinh sợ, ngờ đột nhiên tai họa lại đến, còn biết tướng gia thế nào? Chẳng lẽ là tướng gia cấu kết với sát thủ ám sát Hoàng Hậu sao? Nếu là vậy, bọn họ cũng trốn thoát. Vẫn là nghĩ biện pháp.

      Thu Phỉ Nhi lắc đầu, nàng muốn nghĩ biện pháp cứu phụ thân.

      " được, các ngươi trước . Ta bàn việc, tối nay về."

      "Vậy tiểu thư, người phải cẩn thận." Sinh bá lo lắng dặn dò.

      "Sinh bá đừng lo lắng, ta cẩn thận." Thu Phỉ Nhi gật đầu.

      Thế này Sinh bá mới mang đám người hầu và thiếp thất Tể Tướng phủ lên xe ngựa, đến ngoại ô.

      Thu Phỉ Nhi nhìn xe ngựa rời , thở dài, bây giờ nàng nên làm gì? Đúng rồi, vẫn nên tìm môn sinh của phụ thân trước, chắc chắn bọn họ có biện pháp. Nghĩ nghĩ, nàng cũng thuê xe ngựa, đến phủ đệ của các môn sinh của Tể Tướng. Bất quá, nàng phải thất vọng, dường như có người dự đoán được hành động của nàng, mọi người đều bị liên lụy, tự thân khó bảo toàn, thể biện hộ cho Tể Tướng.

      Thu Phỉ Nhi thất vọng rời , biết tiếp theo nên làm thế nào.
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 176. Gặp nhau ngoài ý muốn
      Editor: Ngọc Nguyệt


      Hoàng cung. Ngự thư phòng.

      Lãnh Loan Loan và Dạ Thần im lặng ở trong Long Tuyền cung, người xem tấu chương, người ôm báo . Gió thổi vào, khí ấm áp.

      Đột nhiên, truyền đến tiếng bước chân, giọng của Tiểu Bố Đinh truyền đến.

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lạc vương cầu kiến."

      Dạ Thần và Lãnh Loan Loan nhìn nhau, y, Dạ Lạc, trở lại, lúc trước bọn họ giữ nhưng vẫn rời .

      "Ta trước." Bây giờ thích hợp để gặp , Lãnh Loan Loan ôm báo , bóng dáng nhoáng lên cái, biến mất.

      Dạ Thần nhìn nàng rời , trầm giọng.

      "Tuyên."

      lát sau, Dạ Lạc xuất , thân bạch y, sợi tóc như mực buộc chặt, ngũ quan như ngọc, vẻ mặt cũng còn lạnh lùng như ban đầu, đôi mắt thâm thúy có vài phần ý cười.

      "Tham kiến Hoàng Thượng." Dạ Lạc bước lên, chắp tay, hành lễ với Dạ Thần.

      "Vương huynh cần khách khí." Dạ Thần thấy Dạ Lạc cũng vui mừng, cùng ngồi xuống.

      "Sao đột nhiên vương huynh trở lại? Cũng báo tiếng để trẫm chuẩn bị."

      Dạ Lạc lắc đầu, mặt vẫn cười nhạt.

      "Mấy ngày kị của phụ vương, mẫu hậu, ta về tảo mộ, cũng nhân tiện gặp Hoàng Thượng." Nhìn bộ dáng của , hiển nhiên là vứt bỏ cừu hận.

      "Nếu trở về, vương huynh cứ ở lại hoàng thành . Vương phủ, trẫm cho hạ nhân quét tước hàng năm." Dạ Thần , vẫn hy vọng có thể cùng đường huynh như trước kia.

      Dạ Lạc lắc đầu, đột nhiên đổi chủ đề, có chút lo lắng nhìn Dạ Thần.

      "Hoàng Thượng, nghe Hoàng Hậu bị đâm, biết bây giờ thế nào?" Dạ Lạc vừa về hoàng thành, liền nghe được xung quanh đều là tin tức Hoàng Hậu gặp chuyện nguy hiểm thế nào, Hoàng Thượng tức giận thế nào.

      Dạ Thần sửng sốt, mỗi ngày đều có Loan Loan, quên chuyện này. Người bên ngoài thấy Loan Loan, còn tưởng nàng vẫn nằm giường. Bất quá có nên với vương huynh? có chút do dự, chuyện như vậy ít người biết là tốt nhất, hơn nữa bây giờ là thời điểm quan trọng.

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Đức Thanh Vương gia, Trấn Bắc Tướng quân xin cầu kiến."

      Ngoài thư phòng lại truyền đến giọng của Tiểu Bố Đinh. đứng lên, thản nhiên phân phó.

      "Tuyên."

      chưa xong, Đức Thanh Vương gia và Trấn Bắc Tướng quân trước sau vào.

      "Thần khấu kiến Hoàng Thượng."

      "Thần tham kiến Hoàng Thượng."

      Hai người đồng thời chắp tay thỉnh an Dạ Thần.

      "Bình thân." Dạ Thần về chỗ bàn làm việc, thản nhiên giơ tay với hai người.

      "Lạc Nhi tham kiến Vương thúc, Tướng quân." Dạ Lạc cũng đứng lên, hành lễ với Đức Thanh Vương gia và Trấn Bắc Tướng quân.

      "Lạc Nhi trở lại?"

      Đức Thanh Vương gia và Trấn Bắc Tướng quân mới phát Dạ Lạc, có chút kinh ngạc. Trước kia phải trở về Nguyệt Diễm hoàng thành sao? ngờ bây giờ trở lại.

      Đức Thanh Vương gia đánh giá chất nhi thân cận này, thấy thân bạch y, khí vũ hiên ngang, cũng là công tử hiếm có.

      Dạ Lạc gật đầu, vẫn cười nhạt.

      "Nếu trở lại, đến phủ Vương thúc dùng bữa , vương thẩm cũng gặp ngươi lâu rồi, luôn luôn nhớ ngưoi." Lời đó là , mặc dù thân thiết với đứa cháu này lắm, nhưng chính phi của đều dị thường thích Dạ Lạc.

      "Vâng." Dạ Lạc gật đầu, trong trí nhớ, vương thẩm cũng là nữ tử ôn nhu, nhớ tới nàng cũng nhớ tới mẫu thân.

      "Được, chúng ta sau. Trước tiên bàn chính với Hoàng Thượng." Đức Thanh Vương gia nhìn Dạ Thần, chắp tay hồi báo.

      "Hoàng Thượng, vi thần và Trịnh tướng quân bắt giữ Tể Tướng, ở trong Đại Lý tư lao."

      Dạ Thần gật đầu, trong mắt xẹt qua tia sáng, liếc qua hai người bọn họ, thản nhiên phân phó.

      "Được, ngài mai các ngươi khai đường thẩm án."

      "Vâng, thần tuân chỉ."

      Đức Thanh Vương gia và Trấn Bắc Tướng quân chắp tay, tiếp nhận mệnh lệnh.

      "Tể Tướng?" Dạ Lạc nghe hiểu, sao lại nhốt Tể Tướng vào lao?

      "Hoàng Thượng, Tể Tướng phạm tội gì mà đưa vào Đại Lý?"

      Dạ Thần liếc cái, mở miệng.

      " cấu kết với sát thủ môn ám sát Hoàng Hậu, tội thể tha."

      Dạ Lạc sửng sốt, ngờ nhận được đáp án này. người dưới người vạn người như Tể Tướng lại muốn ám sát Hoàng hậu? Mà Hoàng hậu, nguyên bản là sáu tuổi tiểu oa nhi, sau lại thần kỳ biến thành nữ tử ***, đến bên ngoài nàng là Xà Thần chuyển thế, nếu phải nàng cũng là nhân vật tầm thường. Như thế nào cũng tưởng tượng được nàng lại bị thương, lời và vẻ mặt của Thần vừa rồi khiến hoài nghi việc này là hay là giả? Rốt cuộc việc này là sao? Trực giác cho thấy, chuyện này đơn giản, khỏi với Dạ Thần.

      "Hoàng Thượng, thần có thể gặp Thu Đừng Ngôn ?"

      Dạ Thần, Đức Thanh Vương gia, Trấn Bắc Tướng quân đều có chút kỳ quái liếc cái, khó hiểu, sao phải gặp Thu Đừng Ngôn, có giao tình gì với Thu Đừng Ngôn, bất quá Dạ Thần vẫn gật đầu.

      "Được."

      Sau nửa canh giờ, Dạ Lạc, Đức Thanh Vương gia tới Đại Lý tư lao, vừa vào nhà tù, lại nghe thấy giọng nữ quen thuộc.

      "Quan gia, xin ngươi cho ta gặp phụ thân ta."

      Dạ Lạc vào, nhìn thấy bóng người kia, sửng sốt.

      "Là ngươi..."

      Chương 177. Hóa ra là /nàng

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Dạ Lạc vào, thấy bóng người kia, sửng sốt.

      "Là ngươi..."

      ngờ nhanh như vậy gặp nàng, nhưng lại là trong tình cảnh này. Đôi mắt thâm thúy có chút phức tạp nhìn nàng, vẻ mặt nàng lo lắng, hoàn toàn giống vẻ mặt lạnh nhạt cười nhạt như hôm qua.

      "Là ngươi..."

      Thu Phỉ Nhi cũng ngờ lại gặp được bạch y nam tử đó, nhìn qua Đức Thanh Vương gia ở bên cạnh , thân phận của quả nhiên tầm thường. Bất quá bây giờ phải lúc nghĩ về , gặp được phụ thân mới là quan trọng nhất. Thân ảnh nhoáng lên cái, hành lễ với Đức Thanh Vương gia.

      "Dân nữ tham kiến Vương gia."

      Thế này Đức Thanh Vương gia mới phát nữ tử Dạ Lạc nhận thức được lại là nữ nhi của Thu Đừng Ngôn, gật đầu với nàng, thản nhiên .

      "Hóa ra là Thu tiểu thư."

      "Thu tiểu thư?" Dạ Lạc nhìn Thu Phỉ Nhi, sau đó nhìn Đức Thanh Vương gia. "Vương thúc, vị Thu tiểu thư này là?" như suy nghĩ của sao? Là nữ nhi của Thu Tể Tướng?

      Đức Thanh Vương gia liếc Dạ Lạc cái, xem ra cảm thấy hứng thú với Thu Phỉ Nhi, này cũng phải chuyện tốt, bây giờ trắng ra Thu Phỉ Nhi là con của tội thần, nếu chứng thực Thu Đừng Ngôn cấu kết với người khác, ám sát Hoàng hậu, chỉ sợ Thu Phỉ Nhi cũng khó trốn.

      "Vị tiểu thư này là thiên kim nhà Tể Tướng." Lại giới thiệu Dạ Lạc với Thu Phỉ Nhi. "Vị này là Lạc Vương."

      Thu Phỉ Nhi sửng sốt, vừa rồi khi nghe thấy Dạ Lạc gọi Đức Thanh Vương gia là 'Vương thúc', trong lòng đoán ra, bây giờ nghe thấy lời của Đức Thanh Vương gia, trong lòng càng sáng tỏ. Nhưng ngờ người cùng tấu khúc với nàng ở cầm phường lại là vị Vương gia, trong lòng có cảm xúc phức tạp khó hiểu, nhưng vẫn thể thất lễ. Nàng tao nhã hành lễ với Dạ Lạc, giọng thanh thúy như chim hoàng oanh, mang theo vài phần nhu nhược.

      "Dân nữ tham kiến Lạc Vương gia."

      "Đứng lên ." Dạ Lạc vươn tay giúp nàng đứng lên, trong mắt xẹt qua tia sáng. Tình cảnh này khiến cảm thấy thoải mái, khúc nhạc kia, sặc sở lóa mắt, thanh u uyển chuyện khiến người ta thích. Bất quá cũng hiểu bây giờ nàng dây vào tình trạng nào, trong lòng có vài phần thương tiếc.

      Thu Phỉ Nhi đứng lên, nhìn Đức Thanh Vương gia và Dạ Lạc, có vài phần khẩn cầu.

      "Hai vị Vương gia, biết Hoàng Thượng xử việc án tử gia phụ thế nào?"

      Dạ Lạc cũng hiểu được chuyện này, nhìn Đức Thanh Vương gia.

      Đức Thanh Vương gia liếc cái, mới đưa mắt chống lại ánh mắt Thu Phỉ Nhi, lắc đầu, thản nhiên .

      "Hoàng Thượng giao án này cho bổn vương và Trấn Bắc Tướng quân, tính cả Đại Lý, thẩm vấn."

      Thu Phỉ Nhi nghe lời ấy, nửa mừng nửa lo, mừng vì nếu kết quả có thể để phụ thân bình an hồi phủ là tốt nhất. Lo vì sợ kết quả khiến người ta thất vọng.

      "Vậy dân nữ có thể thăm gia phụ ?" Cầu xin nhìn Đức Thanh Vương gia.

      "Này..." Đức Thanh Vương gia nhíu mi, theo lý thuyết, Tể Tướng là nghi phạm quan trọng, cho phép người nhà thăm. Nhưng nhìn ánh mắt khẩn cầu của Thu Phỉ Nhi, được.

      "Vương thúc, cứ để cho Thu tiểu thư gặp tướng gia." Dạ Lạc biện hộ thay Thu Phỉ Nhi với Đức Thanh Vương gia.

      Đức Thanh Vương gia liếc cái, quả nhiên có quan hệ với Thu Phỉ Nhi. Được rồi, nếu chất nhi mở lời, đương nhiên phải làm theo. Gật đầu, với Thu Phỉ Nhi.

      "Được rồi, nhưng thể lâu."

      "Tạ ơn nhị vị Vương gia." Thu Phỉ Nhi vừa nghe, nhanh chóng hành lễ với hai người, còn quên cảm kích nhìn Dạ Lạc cái, sau đó mới vào bên trong.

      Khi bóng dáng kia hoàn toàn biến mất, Đức Thanh Vương gia mới liếc Dạ Lạc cái, ý vị thâm trường mở miệng.

      "Lạc Nhi, con cảm thấy Thu tiểu thư thế nào?"

      Dạ Lạc ngẩn ra, biết vì sao lại hỏi như thế, mắt lóe lóe, nhìn nơi Thu Phỉ Nhi biến mất, .

      "Thu tiểu thư ôn nhu thiện lương, là vị nữ tử khó tìm."

      Mắt Đức Thanh Vương gia càng sâu, lúc lâu mới thản nhiên mở miệng.

      "Đáng tiếc, nếu là tướng gia cấu kết với sát thủ, ám sát Hoàng Hậu, chỉ sợ người trong Tể Tướng phủ đều thoát được có liên quan." Nếu có tâm tư gì với nàng, vẫn nên thu lại sớm.

      Dạ Lạc sửng sốt.

      "Nếu hôm nay Thu Phỉ Nhi đến thăm tướng gia, chúng ta nữa, ngày mai trực tiếp thăng đường thẩm án." Đức Thanh Vương gia quay đầu nhìn Dạ Lạc. "Lạc Nhi cùng Vương thúc hồi Vương phủ, gặp vương thẩm ."

      Dạ Lạc nhớ tới Thu Phỉ Nhi, đột nhiên muốn gặp nàng, lắc đầu với Đức Thanh Vương gia.

      "Vương thúc, chất nhi còn việc muốn làm, Vương thúc về trước , xong việc chất nhi đến."

      Sao Đức Thanh Vương gia nhìn thấu tâm , nhưng quyết định, đành phải gật đầu, trước.

      Dạ Lạc nhìn Đức Thanh Vương gia rời , cứ đứng ở cạnh cửa nhà tù, đến khi bóng dáng kia ra.

      "Lạc Vương gia?"

      Thu Phỉ Nhi gặp phụ thân, hai mắt đỏ bừng, cũng ngờ lại thấy Lạc Vương ở bên ngoài, dường như đợi nàng, có chút kinh ngạc.

      Dạ Lạc nhìn Thu Phỉ Nhi hai mắt phiếm hồng, trong lòng hiểu nàng quan tâm chuyện của phụ thân, gật đầu, giọng .

      "Thu tiểu thư, có muốn cùng tại hạ chút ?"

      Thu Phỉ Nhi gật đầu, cũng tốt, có lẽ Lạc Vương gia có chuyện muốn .

      "Được."
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 178. Ta nghĩ ta nàng

      Editor: Ngọc Nguyệt



      Trời xanh mây trắng, trải dài vạn dặm.

      Ánh mặt trời thản nhiên chiếu xuống, xung quanh được bao phủ bởi ánh sáng.

      Hai bóng dáng trái phải đường mòn. Bốn phía hoa dại phấp phới.

      Gió thổi , tóc hai người khẽ bay, tay áo tung bay. mảnh lục ý dạt dào, có vài phần xuất trần phiên tiên.

      " ngờ nàng lại là Tể Tướng thiên kim."

      Dạ Lạc mở miệng trước, đánh vỡ khí yên tĩnh giữa hai người. có vài phần kinh ngạc, mặc dù trước đó cũng nghe Tể Tướng thiên kim, cầm kĩ rất tốt, nhưng lại nghĩ đó là do mọi người đồn thổi. Nhưng hôm qua nghe thấy màn kia, quả là ba ngày dứt bên tai!

      "Dân nữ cũng ngờ ngài là Vương gia."

      Nếu là trước kia, có lẽ thân phận của nàng có thể còn xứng đôi với , nhưng bây giờ nàng cũng chỉ là nữ nhi của tội nhân, coi như là mang tội thân, sao dám lấy danh tri ?

      Hai người xong, lại trầm mặc.

      Đột nhiên Dạ Lạc dừng bước, nghiêng đầu nhìn Thu Phỉ Nhi. Trong đôi mắt chỉ còn bóng dáng nàng, nhìn bộ dáng tươi cười nhiễm sầu của nàng, miệng giật giật, hỏi.

      "Thu tiểu thư, nếu chuyện của Hoàng Hậu do tướng gia gây nên, nàng làm gì?"

      Thu Phỉ Nhi nghe thấy lời , tâm lộp bộp, tuy nàng chịu tin là do phụ thân, nhưng hai ngày gần đây, nàng nghe ít lời hay về phụ thân, huống chi Đức Thanh Vương gia và Trấn Bắc Tướng quân là phụng mệnh Hoàng Thượng bắt giữ phụ thân, nhưng nếu có chứng cứ, sao Hoàng Thượng lại hạ ý chỉ vậy? Chẳng lẽ là phụ thân sao? Nàng dám nghĩ tiếp. Nhưng vạn nhất là phụ thân, nàng cũng dùng hết mọi biện pháp để giữ lại tính mạng cho người, vô luận phụ thân làm những chuyện thế nào, vẫn là người phụ thân sủng ái nàng nhất...

      Nghĩ đến đây, Thu Phỉ Nhi ngẩng đầu, nhìn Dạ Lạc, ánh mắt tràn đầy kiên định.

      "Nếu là phụ thân gây ra, ta nguyện ý lấy mạng đổi mạng, chỉ cầu Hoàng Thượng có thể tha cho phụ thân." có quyền lực, có tài phú quan trọng, chỉ cần bọn họ vẫn còn mạng, kỳ sống cuộc sống bình thường như dân chúng cũng là loại hạnh phúc...

      "Nàng..."

      Dạ Lạc bị vẻ mặt kiên định của Thu Phỉ Nhi chấn động, biết nàng được làm được. Tuy rằng chuyện lấy mạng đổi mạng là có khả năng, như nữ tử bề ngoài nhu nhược, nội tâm kiên cường vẫn vì cứu phụ thân mà dùng hết toàn lực. Đột nhiên thấy cảm động, dường như từ người nàng thấy được chính mình. Lúc trước cũng từng nghĩ tới, nếu có thể báo thù cho phụ mẫu, cũng nguyện ý bỏ qua tính mạng của bản thân. càng có cảm giác thương tiếc với Thu Phỉ Nhi, hy vọng nữ tử như vậy biến mất ở chốn hồng trần. Thủ đoạn trừng phạt có rất nhiều loại, cho dù là Thu Đừng Ngôn khiến Hoàng Hậu bị thương, cũng nhất thiết phải lấy mạng của . Cách chức quan của , đưa tới nơi yên tĩnh cũng là phương pháp, có lẽ có thể chuyện với Hoàng Thượng.

      "Ta giúp nàng."

      Đột nhiên chút suy nghĩ, ra ba chữ. Khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thu Phỉ Nhi, mới phát ra lời chân trong lòng. Bất quá nếu do dự nữa, lại kiên định gật đầu với Thu Phỉ Nhi.

      "Ta giúp nàng cầu xin Hoàng Thượng.'

      "Ngươi..." Thu Phỉ Nhi nhìn Dạ Lạc, biết nên biểu đạt tâm tình của mình thế nào. Là sao? nguyện ý giúp nàng, ở trước mặt Hoàng Thượng thay phụ thân cầu tình sao? Vì sao? Vì sao lại giúp nàng?

      "Vì sao?" Đôi mắt trong suốt của nàng nhìn thẳng , mang theo khó hiểu và mê mang.

      Dạ Lạc nhìn nàng, vì sao? cũng muốn hỏi bản thân, cho tới bây giờ chưa từng nhúng tay vào chuyện người khác, thậm chí trong mắt kẻ khác, là người lạnh lùng vô tình. Nhưng Thu Phỉ Nhi lại là ngoại lệ, đầu tiên chủ động hợp tấu với nàng, lại thương cảm nàng, muốn nàng quên cảm giác ưu thương, bây giờ nghe nàng muốn đổi mệnh lấy mệnh phụ thân nàng, cũng có xúc động muốn bắt lấy nàng mà hét to. Đôi mắt như được ánh sáng rót vào, nguyên nhân rối rắm, có lẽ là nữ tử tài tình hơn người lại kiên trì này . làm thế nào mà nàng, có lẽ khi nghe được khúc nhạc kia của nàng nhất kiến chung tình.

      "Ta nghĩ là ta thích nàng."

      "Ngươi..." Thu Phỉ Nhi ngờ ra đáp án như vậy, đột nhiên thấy bối rối, khuôn mặt trái xoan đột nhiên đỏ lên, đôi mắt ưu thương cũng trở nên ngượng ngùng.

      "Phỉ Nhi, để ta giúp nàng ." Dạ Lạc nhìn nàng, đột nhiên cầm tay nàng, chăm chú nhìn, cảm tình trong mắt giữ lại chút này mà bày tỏ ra hết.

      Thu Phỉ Nhi giật giật tay nhưng thể rút ra, đành phải đỏ mặt để nắm. Khi ra câu giúp nàng, lòng nàng cũng trở nên yếu ớt. Kỳ nàng cũng chỉ là khuê nữ, chưa trải qua chuyện gì. Đột nhiên phụ thân bị bắt, nàng cũng khủng hoảng, sợ hãi, mê mang, nhưng vì phụ thân, nàng thể kiên cường. Bây giờ lại nghe thấy lời của Dạ Lạc, thể áp chế cảm giác trong lòng mình, bộc lộ hết áp lực trong lòng. Kìm lòng được nhào vào lòng , giọng nức nở, nàng cũng muốn có người để dựa vào.

      "Đừng khóc, ta nhất định nghĩ các để tướng gia ra ngoài."

      Dạ Lạc an ủi nàng, càng kiên định với ý nghĩ trong lòng.

      Thu Phỉ Nhi gật đầu, thỉnh thoảng vai khẽ run, nức nở khóc.

      "Ta tin ngươi."

      Chương 179. Đêm khuya diện thánh nhan

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Đêm, trăng lên ngọn cây. Sắp tới mười lăm, trăng gần tròn, ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng. Xung quanh trăng tròn, những vì sao thưa thớt, nhấp nháy. Ánh trăng bao phủ thiên địa, phồn hoa quy về yên tĩnh.

      Lãnh Loan Loan và Dạ Thần chuẩn bị thay y phục để ngủ, ngờ bên ngoài lại vang lên giọng của tiểu thái giám.

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lạc Vương xin cầu kiến." cũng muốn đêm khuya quấy rầy Hoàng Thượng, huống chi Hoàng Hậu vẫn hôn mê bất tỉnh, lửa giận của Hoàng Thượng cũng phải là cao bình thường, vẻ mặt đau khổ, tiểu thái giám nhìn Lạc Vương ngọc thụ lâm phong đứng bên cạnh, nhưng cũng dám đắc tội .

      Dạ Thần và Lãnh Loan Loan nhìn nhau, sao Dạ Lạc lại tiến cung? Giờ này hẳn là cửa cung sớm đóng cửa, phải là trèo tường vào chứ?

      "Thần, ngươi cho vào xem có việc gì." Lãnh Loan Loan cũng có chút tò mò với việc đêm khuya Dạ Lạc tới, huống chi còn trèo tường vào, xong, nàng lại giả vờ hôn mê nằm giường.

      Dạ Thần lại mặc áo bào, sửa sang lại, sau đó buông màn giường, đứng lên.

      "Tuyên."

      Dạ Lạc nghe thấy lời của Dạ Thần, đẩy cửa vào.

      "Tham kiến Hoàng Thượng." vào, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng sau màn giường bán trong suốt, vậy hẳn là Hoàng Hậu nương nương. dấu vết thu lại ánh mắt, chắp tay với Dạ Thần.

      "Vương huynh cần đa lễ." Dạ Thần giương tay với , chỉ vào ghế dựa. "Ngồi ."

      "Tạ Hoàng Thượng." Dạ Lạc chắp tay, theo lời ngồi xuống.

      Dạ Thần nhìn , vẻ mặt của dường như có chuyện gì đặc biệt, nhíu mày, hỏi.

      " biết đêm khuya vương huynh tiến cung vì chuyện gì?" cũng thẳng là Dạ Lạc thất lễ, nhưng trong lòng hai người đều biết .

      "Đêm khuya thần vào cung quấy rầy thánh giá, mong Hoàng Thượng bớt giận." Dạ Lạc đứng lên, chắp tay với Dạ Thần.

      Dạ Thần khoát tay, ý bảo trách , để ngồi xuống.

      Dạ Lạc ngồi xuống, vòng vo, nhìn Dạ Thần, thẳng.

      "Hoàng Thượng, tối nay thần tiến cung là chuyện của Tể Tướng Thu Đừng Ngôn."

      "Hửm?" Dạ Thần nhíu mày, lạnh lùng nhìn . "Vương huynh muốn biện hộ cho Thu Đừng Ngôn?"

      Ở trong giường, Lãnh Loan Loan cũng dựng lỗ tai lên nghe. Ngàn tính vạn tính, lại ngờ Lạc Vương. Lúc trước biết Thái Hậu là hung thủ giết phụ mẫu Lạc Vương, Thần vẫn áy náy với Lạc Vương. Chỉ sợ lúc này vì Lạc Vương mà thả Thu Đừng Ngôn, bất quá nàng cũng thất vọng. Dù sao trừng phạt có ngàn loại, giết cũng phải biện pháp tốt nhất, loại người tham tài sản, tốt nhất là cách chức , lưu đày đến nơi sơn thủy, khiến từ vị trí cao nhất ngã xuống chỗ thấp nhất, để cho sống bằng chết, đó mới là trừng phạt sâu nhất.

      "Phải." Dạ Lạc chống lại ánh mắt Dạ Thần, đương nhiên hiểu được Dạ Thần phẫn nộ. Nhưng có thể đau lòng vì Hoàng hậu, cũng muốn làm tất cả để Phỉ Nhi phải cau mày.

      "Vì sao?" Dạ Thần nhíu mi, khó hiểu nhìn . "Huynh có giao tình với Thu Đừng Ngôn, phải sao? Sao đột nhiên vương huynh lại cầu tình cho ?" Thậm chí tiếc ban đêm xông vào hoàng cung, .

      Lãnh Loan Loan ở trong giường cũng gật đầu, nàng cũng muốn biết.

      "Thu Phỉ Nhi." Dạ Lạc chỉ ra cái tên.

      Dạ Thần và Lãnh Loan Loan cũng hiểu , hóa ra là hùng khó qua ải mỹ nhân. ai cả đường , mới có thể tiếc cầu tình với Hoàng Thượng.

      Dạ Thần nhìn biểu tình Dạ Lạc, đó là biểu tình ôn nhu lại kiên định, chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này người Dạ Lạc, biết và Thu Phỉ Nhi gặp gỡ lúc nào? Lại thích nàng như thế nào, nhưng thấy trong mắt Dạ Lạc có nhu tình khi nhắc tới Thu Phỉ Nhi.

      "Huynh nên biết Thu Đừng Ngôn phạm tội thể tùy tiện có thể miễn tội." Lạnh lùng nhìn Dạ Lạc, ám sát Hoàng Hậu là tội tru di cửu tộc.

      "Thần hiểu." Dạ Lạc gật đầu, nhưng trong mắt vẫn kiên cường như cũ. "Hoàng Thượng, thần xin hỏi có chứng cứ chứng minh là tương gia gây nên?"

      "Nếu có?" Dạ Thần hỏi lại , nhưng vẻ mặt cũng chứng minh hết thảy.

      Dạ Lạc sửng sốt chút, mím môi, tiếp.

      Gió đêm từ ngoài cửa sổ thôi vào, màn khẽ bay, ánh nến bao phủ, mông lung, khí càng lạnh.

      "Khẩn cầu Hoàng Thượng tha cho tướng gia mạng."

      lâu sau, Dạ Lạc đứng lên, khom người với Dạ Thần. Trong giọng thể thái độ của , nếu ta làm, vẫn cầu tình với Hoàng Thượng.

      Dạ Thần mím môi, đôi mắt hẹp dài thâm thúy nhìn , như muốn nhìn thấu.

      " là tội nhân, người vẫn muốn cầu tình? Ngươi có từng nghĩ tới bản thân thế nào ?" Thân là Vương gia lại cầu tình cho tội nhân muốn ám sát Hoàng Hậu, phải và Thu Đừng Ngôn cùng phe sao? Chẳng nhưng bị quan viên trong triều xấu, có thể bị liên lụy.

      "Phải." Dạ Lạc đáp.

      Dạ Thần tức giận, ngược lại cười, nhưng khiến người ta kinh hãi.

      "Ngươi dựa vào cái gì cho rằng trẫm đáp ứng ngươi tha cho ? Phải biết rằng người thương tổn là Hoàng Hậu trẫm nhất, là quốc gia chi mẫu."

      Đương nhiên Dạ Lạc hiểu, nhưng vẫn còn vũ khí cuối cùng. Có lẽ quang minh lỗi lạc nhưng nếu Hoàng Thượng kiên trì như vậy, cũng thể dùng.

      "Hoàng Thượng từng qua đáp ứng thần điều kiện." Dạ Lạc nhìn Dạ Lạc, thản nhiên . "Mà điều kiện của ta là thỉnh cầu Hoàng Thượng giữ lại tính mạng của Thu Đừng Ngôn."

      "Ngươi..." Dạ Thần có chút tức giận, ngờ câu hứa hẹn lúc đó của mình lại thành uy hiếp bản thân.

      "Lời của Hoàng Thượng vẫn tính chứ?" Dạ Lạc nhìn Dạ Thần tức giận.

      Dạ Thần ngực phập phồng, cuối cùng lạnh lùng .

      "Được, trẫm có thể tha tội chết cho , nhưng trẫm muốn bỏ thân phận Tể Tướng của , đưa sung quân đến biên cương." Xem như là trừng phạt .

      "Đa tạ Hoàng Thượng."

      Chương 180. Ta tìm nàng

      Editor: Ngọc Nguyệt


      " ngờ Lạc vương lại giúp lão già kia."

      Dạ Lạc rồi, Lãnh Loan Loan ngồi dậy, vén màn lên, thản nhiên .

      Dạ Thần gật đầu, cũng hoang mang, bất quá có lẽ đây là duyên phận giữa người với người . Giống như và Cửu Nhi, lúc trước biết được tiểu oa nhi lại trở thành kiều thê của mình.

      "Cửu Nhi, nàng trách ta đáp ứng cầu của Lạc Vương sao?" Dạ Thần ngồi xuống bên người Lãnh Loan Loan, cẩn thận nhìn nàng hỏi. Tuy Cửu Nhi bị thương tổn, nhưng dù sao Thu Đừng Ngôn cũng cấu kết với sát thủ ám sát nàng, là cừu nhân của ....

      "." Lãnh Loan Loan lắc đầu, tựa vào vai Dạ Thần, thản nhiên . "Ta hiểu chàng vì chuyện của Hoàng Thái Hậu nên vẫn cảm thấy áy náy với Lạc Vương, hơn nữa lấy mạng của Thu Đừng Ngon phải là buông tha . Để lưu đày đến biên cương chỉ sợ so với chết còn khó chịu hơn." người có thói quen quyền thế và phú quý đột nhiên phải sống như bình dân, chỉ sợ thể tiếp nhận.

      Dạ Thần vuốt cằm, xác thực.

      "Vậy ngày mai trẫm hạ chỉ cách chức Tể Tướng của , lưu đày hạ những người trong Tể Tướng phủ." Còn Thu Phỉ Nhi, còn phải xem thủ đoạn.

      "Ừ." Lãnh Loan Loan gật đầu, giải quyết Tể Tướng như vậy. Còn Sát Thủ Môn tự mình động thủ thể tha, huống chi nàng cũng điều tra tác phong của bọn họ, có tiền là làm, tàn sát ít người vô tội, thể lưu bọn họ.

      "Tiếp theo nên là Sát Thủ Môn." Môi đào khẽ nhếch, híp mắt, xẹt qua tia lãnh lệ.

      Dạ Thần gật đầu, cũng trở nên u ám. Sát Thủ Môn sớm nên trừ bỏ, hừ, lần này giải quyết hết.

      Gió đêm thổi, ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng ngoài cửa sổ chiếu vào.

      " còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi ."

      Dạ Thần thu lại vẻ mặt lãnh khốc, cười nhạt với Lãnh Loan Loan.

      Lãnh Loan Loan gật đầu, hai người cởi y phục, màn giường lại buông lần nữa, lại là cảnh xuân kiều diễm.

      Hôm sau, Hoàng đế đột nhiên hạ chỉ bỏ chức quan của Tể Tướng Thu Đừng Ngôn, toàn bộ tài vật trong Tể Tướng phủ bị tịch thu, tất cả người trong Tể Tướng phủ đều sung quân đến biên cương, nam thành nô, nữ thành tì, lập tức rời khỏi hoàng thành.

      Tuy tất cả mọi người đều là chuyện gì xảy ra nhưng nhớ tới tin đồn về Hoàng Hậu gặp chuyện có liên quan đến Tể Tướng cũng hiểu được vài phần.

      Hoàng thành. Cửa thành.

      Mặt trời bầu trời xanh thẳm chói chang, ánh sáng bao phủ đại địa.

      Gió thổi, bóng cây lay động.

      Người Tể Tướng phủ đều bị trói, binh lính đeo đao ở thắt lưng chuẩn bị đưa bọn họ áp giải khỏi Nguyệt Diễm hoàng thành, tới biên cương.

      Thu Phỉ Nhi nhìn Thu Đừng Ngôn có vài suy yếu, ánh mắt mang theo vài phần hy vọng quay đầu nhìn. Tính mạng của phụ thân giữ được, là cầu tình với Hoàng Thượng? Tuy biết thân phận bây giờ của bọn họ khác nhau, thể ở cùng chỗ. Nhưng nàng vẫn hy vọng trước khi có thể gặp lần, câu tạ ơn cũng được.

      Lộc cộc...

      Khi bọn họ chưa được nén hương, hai con ngựa đuổi theo.

      Thu Phỉ Nhi cả kinh, quay đầu lại nhìn.

      ...Là !

      Hai con ngựa đằng sau, màu nâu, màu trắng. Ngồi lưng ngựa trắng là Dạ Lạc, lưng ngựa nâu là tùy tùng của .

      Bọn lính rút đao ra, quay đầu quát.

      "Người nào?" phải là tới cướp tù chứ?

      "Bổn vương là Lạc Vương." Đứng trước mặt binh lính, Dạ Lạc nhảy xuống lưng ngựa, lấy từ ống tay áo ra lệnh bài màu vàng đưa trước mặt họ.

      Bình lính vừa thấy, quả nhiên là lệnh bài của Lạc Vương, quỳ xuống.

      "Bái kiến Lạc Vương."

      "Đứng lên ." Dạ Lạc giơ tay, ánh mắt nhìn Thu Phỉ Nhi, thấy nàng bị xích hai tay, quần áo, mái tóc có chút hỗn độn, bộ dáng trở nên chật vật, trong mắt xẹt qua tia đau lòng.

      Cuối cùng cũng đến đây.

      Nhưng nàng cũng dám tùy ý mở miệng, cũng thể mở miệng. Gắt gao mân môi, chỉ cần gặp lần thôi nàng cũng vui vẻ.

      " biết Vương gia có phân phó gì? Hoàng Thượng có lệnh gì?"

      Binh lính dẫn đầu nhìn Dạ Lạc, chắp tay hỏi. Dù sao tù phạm lần này cũng phải người thường, kia là Tể Tướng gia từng khuynh quyền, có lẽ còn cơ hội xoay người.

      Dạ Lạc liếc cái, lắc đầu.

      "Hoàng Thượng có lệnh gì, là bổn vương và Tể Tướng cũng có quen biết, bây giờ bọn họ phải rời khỏi, muốn tiễn bọn họ đoạn, cần chư vị cấp phương tiện."

      Thu Đừng Ngôn nghe Dạ Lạc vậy rất kinh ngạc, và Lạc Vương này chưa bao giờ có giao tình gì, sao lại vô cớ chạy tới đây? Nhíu mày.

      " sao, sao, Vương gia cứ tự nhiên." Binh lính nào dám gì, ngoãn ngoãn đứng sang bên, để Dạ Lạc và Thu Đừng Ngôn lời tạm biệt.

      "Tướng gia." Dạ Lạc đến bên cạnh Thu Đừng Ngôn, chắp tay với , ánh mắt rơi người Thu Phỉ nhi.

      "Vương gia." Thu Đừng Ngôn gật đầu với Lạc Vương, lúc đầu , giờ thấy ánh mắt của nhìn nữ nhi của mình, cũng hiểu được. Xem ra Lạc Vương quen biết với nữ nhi.

      "Tướng gia, bổn vương có chuyện muốn với lệnh thiên kim, biết có tiện ?"

      Thu Đừng Ngôn lắc đầu, bây giờ là tù nhân, còn có cái gì tiện hay tiện, sang bên.

      Dạ Lạc nhìn sâu Thu Phỉ Nhi, như muốn khắc ghi bóng dáng của nàng vào lòng.

      "Phỉ Nhi, ta ngắn gọn, tuy Hoàng Thương để các ngươi lưu đày đến biên cương, nhưng nàng cứ yên tâm, cứ việc đến đó, quan hệ của ta với người bên kia cũng tốt, bọn họ làm khó. khi chuyện này phai dần, ta tìm nàng..."

      Thu Phỉ Nhi ngờ như vậy, trong lòng kinh ngạc và kích động, nhìn ánh mắt chân thành của , gật đầu.

      "Ta tin chàng, ta chờ chàng."
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 181. Huyết tinh màn đêm [Thượng]

      Editor: Ngọc Nguyệt



      Mặt trăng trốn sau tầng mây dày, bóng đêm đen tối.

      Gió đêm thổi, bóng cây lắc lư, như móng vuốt từ trong bóng tối vươn ra.

      Đèn lồng mái hiên theo gió lướt , trong đêm tối mờ nhạt.

      Sát Thủ Môn, thư phòng, có bóng dáng màu đen tới lui trong phòng, lo âu thôi.

      "Tả hộ pháp..."

      Ngoài cửa truyền đến giọng thản nhiên, bóng người lại lập tức ngừng lại, cất bước đến mở cửa.

      "Thế nào?" Tả hộ pháp hỏi hắc y nam tử, đầu đuôi.

      "Hồi tả hộ pháp, hôm nay nhà tướng gia đều rời khỏi hoàng thành, bị áp giải đến biên cương." Hắc y nhân chắp tay với Tả hộ pháp, hồi đáp.

      "Quả nhiên..." Lập tức vẻ mặt Tả hộ pháp trở nên ảm đạm, sau đó trong mắt xẹt qua tia khẩn trương, ngay cả Tể Tướng có quyền thế trong triều như đại thụ mà cũng bị diệt trừ, sát thủ môn bọn họ chỉ sợ lần này cũng khó trốn. Ngẩng đầu, vẻ mặt ngưng trọng với hắc y nhân.

      "Truyền lệnh xuống dưới, trong khoảng thời gian này mọi người cần cẩn thận, mặt khác chú ý triều đình, khi dị động, lập tức hồi báo bổn hộ pháp." Bây giờ môn chủ được, cũng thể sai lầm nữa, nếu sát thủ môn xong rồi.

      "Vâng." Hắc y nhân đáp.

      "Ngươi lui xuống trước ." Tả hộ pháp phất tay với .

      "Thuộc hạ cáo lui." Hắc y nhân xoay người rời .

      Tả hộ pháp gật đầu, quay lại vào thư phòng, vừa đến bàn, nghe thấy tiếng động khác thường từ bên ngoài truyền đến, trong lòng khẽ động, nhanh chóng nắm lấy thanh kiếm giắt tường ra ngoài.

      "Các ngươi là?"

      vừa ra thư phòng, lại thấy vài nam nữ xuất ở sân, mà hắc y nhân vừa rồi ngã xuống mặt đất, còn hô hấp. Tả hộ pháp cầm vỏ kiếm, đôi mắt thâm thúy khẩn trương nhìn qua vài người kia. Trước mặt là hai nam hai nữ, nữ nhân, xinh đẹp lạnh như băng, xinh đẹp phong tình vạn chủng. Nam nhân, hồng y tung tay, tà tứ lạnh lùng, tuấn mỹ vài phần nhu. Tóm lại bốn người này đều là nhân vật tầm thường, người cũng có cảm giác điều khiển được.

      "Bọn họ đương nhiên là người lấy mạng người của ngươi."

      giọng thanh thúy mà lãnh lệ truyền đến, bốn người kia nghe thấy, cung kính lùi lại hai bên, phía sau bọn họ, bóng dáng lửa đỏ ra. Nữ tử thể dùng từ ngữ để diễn tả tuyệt sắc của nàng, mi, mục, đều động lòng người, nhưng ánh mắt kia khiến cảm thấy như hàn băng ngàn năm, kìm lòng được run run.

      "Ngươi là ai?" dám nhìn thẳng ánh mắt hồng y nữ tử, nhưng biết bọn họ đều lai giả bất thiện, chỉ sợ đêm nay sát thủ môn hồi ác chiến.

      "Ta?" Hồng y nữ tử nhíu mày, sau đó môi đào nhếch lên, tươi cười nở rộ khiến thiên địa thất sắc, nhưng lời khiến người ta lạnh lẽo.

      "Đương nhiên ta cũng muốn tính mạng người của ngươi."

      Tả hộ pháp cả kinh, rút kiếm ra khỏi vỏ, giương lên, chỉ vào đám người hồng y nữ tử. Trăng tròn phá mây ra, rơi xuống người, chiếu xuống thân kiếm, lóe ra hàn quang. Ánh mắt lạnh lùng nhìn hồng y thiếu nữ, nhướn mày hỏi.

      " biết tại hạ vài chư vị có ân oán gì, khiên scho chư vị đêm khuya ghé thăm tại hạ?"

      "Được rồi, nếu ngươi muốn biết, ta cho ngươi hiểu." Hồng y thiếu nữ giương khóe môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Tả hộ pháp, môi đào hé mở, gằn từng chữ.

      "Thu Đừng Ngôn."

      Tả hộ pháp ngẩn ra, đoán thân phận của hồng y nữ tử.

      "Các ngươi là người của triều đình?" phải triều đình nên phái thị vệ sao?

      "Sai." Hồng y thiếu nữ vươn tay quơ quơ ở miệng, phủ định.

      "Vậy ngươi là?" phải người của triều đình, lại có liên quan đến Tể Tướng? Chẳng lẽ là người giúp ? Sát thủ môn lại có cá lọt lưới sao?

      "Ta chính là Hoàng Hậu mà các ngươi muốn giết." Hồng y thiếu nữ , liếc , vừa lòng nhìn vẻ mặt Tả hộ pháp bỗng nhiên đại biến.

      "Cái gì?" Tả hộ pháp giật mình, phải Hoàng Hậu hôn mê bất tỉnh sao? Nhưng thiếu nữ trước mặt nhìn ra bị thương. Nhưng dung mạo, khí thế của nàng xác thực như Hoàng Hậu trong truyền thuyết.

      "Ngươi nghe sai." Lãnh Loan Loan hảo tâm lặp lại. "Ta chính là Hoàng Hậu, hôm nay ta tới là đến tính sổ với ngươi."

      Tâm Tả hộ pháp trùng xuống, xem ra Hoàng Hậu tự mình đến đối phó với bọn họ.

      "Muốn diệt Sát Thủ môn, cho dù ngươi có là Hoàng Hậu cũng chưa chắc làm được." Thua nhân thua trận, thể để bọn họ thấy trong lòng khủng hoảng.

      "Ha ha ha..."

      Đột nhiên Lãnh Loan Loan ngửa đầu cười, tiếng cười thanh thúy ở ban đêm yên tĩnh quanh quẩn, khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi, gió đêm lay động y phục, mái tóc của nàng, theo gió phấp phới. Cặp mắt dưới ánh trăng phá lệ sáng ngời, khiến cho người ta cảm thấy khiếp đảm.

      " Sát Thủ môn nho này cần bản cung tự mình xuất thủ. Hôm nay bản cung chỉ đứng bên xem diễn." xong, bóng dáng nhoáng lên cái, ngồi xuống ghế bên, sau đó giơ tay với bốn người kia.

      " thôi."

      Thủy Dao, Kiếm Ngân Vang, Khê Nương, Long Khiếu nhận được mệnh lệnh của nàng, ánh mắt lộ ra hàn quang, bay vút tới chỗ Tả hộ pháp, bọn họ cần binh khí, thậm chí người bọn họ cũng có thể khiến cho Sát Thủ Môn hoàn toàn bị thu phục, nhưng chủ tử của bọn họ, Hoàng Hậu nương nương thân ái, là ở trong cung rất buồn chán, kiên quyết muốn xem diễn, huống chi lý do của nàng có rất nhiều. Mấy người liền chậm rãi xuất ở Sát Thủ Môn.

      Tả hộ pháp thấy bốn người cùng công kích mình, trong lòng kinh hãi. Thân ảnh nhoáng lên cái, nhanh chóng tránh khỏi bọn họ. Phát ra tín hiệu với sát thủ của Sát Thủ môn, bầu trời đêm xuất pháo hoa, bầu trời đêm như ban ngày.

      "Có người xâm nhập Sát Thủ Môn."



      Chương 182. Huyết tinh màn đêm [Hạ]

      Editor: Ngọc Nguyệt


      "Có người xâm nhập Sát Thủ Môn."

      Hơn mười bóng dáng màu đen ra. Ánh mắt đầy sát khí, thân thủ tệ. Thấy mấy người Lãnh Loan Loan, rút kiếm ra khỏi vỏ, xông tới. Ánh trăng thản nhiên, thân kiếm lóe ra hàn quang lạnh tận xương, như hắc thú mở mắt nửa đêm...

      Lãnh Loan Loan nhìn mấy sát thủ vừa xuất , cười, muốn lấy trứng chọi đá sao? ai thấy tay nàng có binh khí hay , nhưng hướng nàng phóng tới, sát thủ đều bay ra ngoài.

      Bộp...

      Thân thể va vào cây hoặc tường, hộc máu, cuối cùng ngã xuống.

      Tả hộ pháp giật mình nhìn Lãnh Loan Loan, trừng mắt, trong mắt có phẫn nộ và sợ hãi. Những sát thủ đó đều do tay dạy dỗ, ngờ lại chịu nổi đòn, Hoàng Hậu lợi hại vậy sao?

      Lại là lần ánh sáng xinh đẹp, chợt lóe rồi biến mất.

      nhóm sát thủ khác xuất , vẫn là hắc y nhân mặt lạnh, đôi mắt thất tình lục dục nào, giống như bị khống chế, rút kiếm công kích đám người Thủy Dao.

      Bên Thủy Dao tạm thời buông tha Tả hộ pháp, xoay người đấu với sát thủ.

      Gió đêm thổi, bóng cây lắc lư, lá cây sàn sạt, kéo y phục phấp phới, sợi tóc tung bay. Vài bóng dáng như điện, kiếm quang tay như tuyết, ở trong sân xảy ra hồi võ hiệp.

      Lãnh Loan Loan nhìn bọn họ, quả nhiên là trò hay. Nhưng nàng cũng muốn lãng phí nhiều thời gian, những người này căn bản bé đáng kể, chỉ cần ngoắc ngón tay là có thể thu phục. Hơn nữa cũng thú vị, Sát Thủ môn cũng chỉ như thế. nhân vật nào như người nổi tiếng của Hỏa Ảnh giáo, đương nhiên đáng để nàng đề phòng.

      Nàng ngồi xuống, tao nhã gác chân. Làn váy lửa đỏ, sợi tóc theo gió phất qua đôi môi. Giương tay ngọc, nhìn đám người Thủy Dao, phân phó.

      "Dao, các ngươi cần lãng phí thời gian với bọn họ. Trực tiếp cắn chết bọn họ là được."

      "Cắn chết?"

      Vẻ mặt Tả hộ pháp và nhóm sát thủ kia thay đổi, giờ sửng sốt, chẳng lẽ bọn họ là quái? Nhưng khi bọn họ còn chưa tự hỏi xong, Thủy Dao hành động.

      "Vâng."

      Đối với bọn họ, lời của Lãnh Loan Loan chính là thánh chỉ. Phút chốc bốn người thoát ra khỏi vòng chém giết, nhoáng lên cái, thân thể trở về nguyên hình, chồn, sói, rắn, hồ ly.

      Biến hóa đột nhiên này khiến đám người Tả hộ pháp sợ ngây người, đến khi thân rắn nhoáng lên cái, bọn họ mới lấy lại tinh thần, thái độ bình tĩnh đều biến mất, kinh hãi hô.

      "Bọn họ là quái."

      câu quái chọc giận bọn họ, trong mắt tràn ra ngoan lệ, thị huyết, bốn bóng dáng như tia chớp phóng tới.

      Bên Tả hộ pháp còn chưa kịp phản ứng, bị sói, hồ ly, chồn cắn vào cổ, máu chảy ra, ngụm liền kết thúc mạng sống. Khê Nương trong hình cự mãng trực tiếp ngụm nuốt bọn họ vào bụng, cuối cùng, còn quên vươn lưỡi dàu liếm khóe miệng, bộ dáng vẫn chưa thỏa mãn.

      Chưa đến lúc, sát thủ ở đây đều biến thành thi hài. Mùi máu tươi nồng đậm theo gió đêm tràn ngập trong khí.

      Lãnh Loan Loan đứng lên, nhìn qua hài cốt dưới đất, tà tứ tươi cười, khiến cho khuôn mặt tuyệt sắc kia càng thêm phần mị hoặc.

      "Trứng chọi đá, căn bản là biết tự lượng sức mình. Nếu nhận thua từ trước tốt rồi, còn muốn phản kháng." Vỗ tay, nàng ngẩng đầu nhìn mặt trăng kia. Phất tay với bọn họ.

      "Các ngươi xem cá có lọt lưới hay , nếu có liền giải quyết. Dù sao những người này cũng phải hạng người thiện lương, giết là vì dân trừ hại."

      "Vâng."

      Thân ảnh bốn động vật chợt lóe, biến mất dưới ánh trăng.

      Lãnh Loan Loan nhìn Tả hộ pháp, giơ tay, từ tay áo xuất ánh sáng trắng, bao phủ đốn hài cốt, sau đó, thi thể biến mất.

      Gió nhàng thổi, hoa mộc phiêu hương, nếu phải trong khí còn lưu lại mùi máu tươi, ai cũng nghĩ nơi này vừa xảy ra màn huyết tinh.

      lát sau, bọn họ trở lại. Thân ảnh nhoáng lên cái, hóa thành người.

      "Chủ tử, đều giải quyết hết rồi."

      "Tốt lắm." Lãnh Loan Loan gật đầu, giương tay, Sát Thủ môn bị bao vây trong lửa cháy, mặt Lãnh Loan Loan cũng ánh lửa, quay đầu với bọn họ.

      "Chúng ta thôi."

      "Vâng."

      Mấy người nhìn biển lửa, trong mắt chỉ có lạnh lùng. Dù sao những người này cũng là gieo gió gặt bão.

      Vài bóng dáng chợt lóe, biến mất dưới ánh trăng. Mà sau khi bọn họ rời , đột nhiên hỏa diễm ầm vang tiếng thiêu đốt bốn phía, lửa cháy sáng như ban ngày, đốt hết cả hương hoa trong khí, đốt sạch toàn bộ Sát Thủ môn.

      Từ nay về sau, giang hồ còn tổ chức gọi là Sát Thủ Môn.
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 183. Hoàng Hậu tỉnh dậy

      Editor: Ngọc Nguyệt



      Hoàng cung. Long Tuyền cung.

      Ánh nến bao phủ, đèn đuối mông lung. Dạ Thần buông tấu chương nhu nhu mắt, sau đó nhìn ngoài cửa sổ.

      Ánh trăng ngoài cửa sổ nhu hoàn, gió đêm thổi, cây cối lay động trong màn đêm tĩnh lặng quỷ mị. biết Cửu Nhi thế nào? Lúc đầu đồng ý nàng tự thân xuất mã thu thập Sát Thủ Môn. nghĩ Sát Thủ Môn đáng để nàng động thủ, tính phái Ngự Lâm quân trực tiếp diệt bọn họ. Nhưng Cửu Nhi nàng ở trong cung thấy chán, muốn giải sầu, thôi cứ để nàng .

      Ngay khi nhìn bên ngoài lặng nghĩ, ánh sáng vàng lên bên cửa sổ. Sau đó, ánh sáng biến mất, bóng dáng Lãnh Loan Loan xuất .

      "Thần, ta trở về."

      Lãnh Loan Loan thấy Dạ Thần nhìn ngoài cửa sổ, biết lo lắng cho mình. Nàng cảm thấy lo lắng dư thừa, sao nàng lại có chuyện chứ. Nhưng trong lòng vẫn kìm lòng được mà cảm động, bóng dáng nhoáng lên cái, ngồi xuống bên cạnh .

      "Cửu Nhi..." Dạ Thần thấy nàng, trong lòng mới hoàn toàn yên tâm.

      "Giải quyết Sát Thủ Môn xong rồi sao?"

      tay ôm nàng, nhìn nàng, thản nhiên cười.

      "Ừ." Lãnh Loan Loan gật đầu, nhìn thấy đống tấu chương bên cạnh, nhíu mày, đồng ý nhìn .

      " phải chàng được nghỉ ngơi trước sao? Còn có đừng xem tấu chương dưới ngọn đèn tối, dễ hỏng mắt." Vừa , nàng vừa động thủ để tấu chương xa .

      Dạ Thần cười cười, quốc luôn phải xử lý, hơn nữa nàng về, sao có thể ngủ được?

      "Cửu Nhi, ngày mai nàng xuất trước mắt mọi người sao?" Tuy đột nhiên công bố khiến cho người ta nghị luận, nhưng cũng thích nàng thể quang minh chính đại đứng bên người mình.

      "Đương nhiên." Lãnh Loan Loan gật đầu, bây giờ cũng cần phải che dấu nữa. Hơn nữa nhiều ngày nay rất nhàm chán, nàng con nghĩ muốn đâu đó.

      " ta là Xà Thần chuyển thế, còn cần ở nhân gian tìm hiểu, quy thiên sớm như vậy." Dù sao những người đó cũng có ít mê tín, vậy lý do thoái thác cũng khiến bọn họ tùy tiện hoài nghi. Cho dù hoài nghi cũng dám loạn, vạn nhất khiến thần tức giận, bọn họ cũng sợ bị trừng phạt.

      "Được." Dạ Thần gật đầu.

      Lãnh Loan Loan nở nụ cười, đôi môi đỏ mọng dán lên đôi môi bạc của , lại là đêm kiều diễm...

      Hôm sau, ánh mặt trời phá lệ chói chang, vạn dặm mây.

      Hoàng Hậu nương nương hôn mê nhiều ngày lại kỳ tích mà tỉnh lại.

      Tin tức này khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc trợn mắt há miệng, dù sao đại đa số bọn họ đều thấy bộ dáng của Hoàng Hậu mấy ngày trước, ràng là giống như sắp tìm Diêm Vương chuyện phiếm. Nhưng kinh ngạc qua cũng là tuyệt đối vui sướng, bởi vì Hoàng Hậu tỉnh lại cũng có nghĩa là hoàng cung bị bao phủ bởi áp suất thấp, đầu của bọn họ cũng tiếp tục cổ, Cùng lúc đó, thân phận Xà Thần chuyển thế của Hoàng Hậu cũng càng lan xa, dường như cả dân chúng Nguyệt Diễm cũng nhận định như thế...

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng, nương nương sao rồi."

      Lí ngự y buông tơ hồng cổ tay Lãnh Loan Loan, cúi đầu chắp tay với Dạ Thần.

      câu của , mấy thái y kia cũng nặng nề mà nhàng thở ra. tốt quá, tuy bọn họ biết có là Hoàng Hậu cần ở nhân gian tiếp tục tìm hiểu mà đột ngột chuyển tốt hay , nhưng bọn họ biết chỉ cần nàng khỏe mạng của bọn họ cũng lo.

      "Ừ." Dạ Thần gật đầu, trong mắt cũng có ý cười thả lỏng.

      Ánh mặt trời theo cửa sổ khắc hoa chiếu vào, óng ánh. Cũng khiến khí trầm trọng trong phòng thành hư .

      Dạ Thần phất tay với bọn họ, tâm tình tốt .

      "Các ngươi đều lui xuống trước ."

      "Thần xin cáo lui."

      đám ngự y chắp tay, chậm rãi rời . Lần này thân thể bọn họ đều căng thẳng, cần lại lo lắng vì mạng .

      Thái y và cung nữ rời , Lãnh Loan Loan lập tức vén lên màn giường, từ giường xuống, thân bạch y, ba ngàn tóc đen rơi vai, đôi mắt đen như mực nhìn bọn họ rời xẹt qua tia sáng, cười .

      "Bây giờ mọi người càng tin ta."

      Dạ Thần gật đầu, đến, vươn hai tay ôm nàng.

      "Về sau ta tuyệt đối để chuyện này xảy ra." Tuy có thương tổn đến nàng, nhưng trong lòng vẫn sợ. sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu chuyện đó xảy ra, hối hận cũng kịp.

      "Ta sao." Lãnh Loan Loan dựa vào ngực Dạ Thần, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn cảnh trí quen thuộc kia. Trong lòng có vài phần phiền muộn.

      "Thần, chính thế nào rồi? Chúng ta ra ngoài chút ."

      Dạ Thần ngẩn ra, buông nàng, để nàng mặt đối mặt với mình.

      "Cửu Nhi ở trong cung buồn sao?" Là xem , Cửu Nhi phải là loại nữ tử im lặng. Nàng giống như phượng hoàng, muốn bay trời.

      "Ừ." Lãnh Loan Loan cũng che giấu tâm tình của mình, ở trong Hoàng cung rất buồn tẻ.

      "Được." Dạ Thần gật đầu, nếu nàng buồn, liền bồi nàng giải sầu.

      "Chúng ta cùng xuất cung.

      Lãnh Loan Loan nở nụ cười, sau đó nhớ tới Tiểu Hoàng được phân tìm chuyện vui.

      "Có lẽ Tiểu Hoàng có thể cho chúng ta biết chỗ nên đến."



      Chương 184. Đại hội hùng

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Lãnh Loan Loan nở nụ cười, sau đó nhớ tới Tiểu Hoàng được phân tìm chuyện vui.

      "Có lẽ Tiểu Hoàng có thể cho chúng ta biết chỗ nên đến."

      Dứt lời, Dạ Thần cũng hiểu gật đầu. Nghĩ đến con rắn có thân hình lớn nhưng tính tình rất tốt hẳn là dạo rất nhiều nơi rồi. Trong mắt tràn đầy ý cười, cười.

      "Vậy để cho Tiểu Hoàng đến cho chúng ta biết."

      Lãnh Loan Loan gật đầu, kéo tay Dạ Thần tới đình viện, đuổi hết cung nữ, thái giám gần đó. Lãnh Loan Loan gọi Thủy Dao, Kiếm Ngân Vang và Long Khiếu, còn Khê Nương ở Phong Nguyệt lâu.

      "Tham kiến chủ tử, gia."

      Thủy Dao, Kiếm Ngân Vang, Long Khiếu xoay người với Lãnh Loan Loan và Dạ Thần, có lẽ trong mắt người ngoài Dạ Thần là hoàng đế vi tôn, Lãnh Loan Loan là Hoàng Hậu của . Nhưng trong mắt bọn họ lại khác, chủ tử của bọn họ vĩnh viễn là Lãnh Loan Loan, mà Dạ Thần là trượng phu của chủ tử, bọn họ cũng chỉ gọi là gia.

      Lãnh Loan Loan gật đầu, Dạ Thần đứng bên cười nhạt bàng quan.

      "Dao, ta muốn xuất cung. Các ngươi cùng ta ." có thói quen có bọn họ bên ngời, hơn nữa xuất ngoại, nàng và Dạ Thần là phu thê, bọn họ vừa giả thành nha hoàn, thị vệ của mình.

      "Vâng." Gật đầu, mệnh lệnh của chủ tử đương nhiên phải vô điều kiện vâng theo.

      Lãnh Loan Loan giương mi, ống tay áo tuyết trắng giương lên, bên cạnh bụi hoa truyền đến tiếng của dế mèn, sau đó đầu rắn to của Tiểu Hoàng xông ra, động tác mạnh mẽ khiến cho mấy đóa hoa cũng bị đứt ra khỏi cành, bay lên, sau đó lả tả rơi xuống thành hoa vũ...

      "Tiểu Hoàng, mấy ngày nay chơi vui ?"

      Lãnh Loan Loan ngồi bàn đu, ngẩng đầu nhìn Tiểu Hoàng. Ánh mặt trời rơi bốn phía quanh nàng, bên chân cây thục quỳ trắng, hồng, phấn...

      Đôi mắt màu bích của Tiểu Hoàng dưới ánh mặt trời như ngôi sao lóe ra. Đầu rắn lớn gật gật, có chút ngốc nhưng cũng rất đáng .

      Dạ Thần và Thủy Dao đứng bên cạnh nhịn được cười cười.

      "Tiểu Hoàng, gần đây có chuyện gì thú vị?" Lãnh Loan Loan lại hỏi.

      "Tê tê tê..."

      Tiểu Hoàng ngừng phát ra tiếng tê tê, như chuyện.

      Dạ Thần và Thủy Dao hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nhìn Lãnh Loan Loan.

      "Cửu Nhi, Tiểu Hoàng gì?" Dạ Thần tò mò hỏi.

      Lãnh Loan Loan nghe Tiểu Hoàng xong, quay đầu nhìn Dạ Thần, cười nhạt.

      "Tiểu Hoàng , gần đây giang hồ có đại hội hùng." Đại hội hùng phải là đại hội võ lâm sao? Trước đây xem ít phim cổ trang, cũng đọc ít tiểu thuyết, trong đó đều nhắc tới đại hội võ lâm, luôn có cái gì gọi là chính đạo và tà phái, kia cũng rất thú vị.

      " hùng đại hội?" Trong mắt Thủy Dao xẹt qua tia nghi ngờ, hiển nhiên danh từ này vẫn còn xa lạ với nàng.

      "Cái gọi là hùng đại hội cũng chỉ là ít tự xưng danh môn chính phái tụ tập chỗ Hạp Hạp Nha Kính." Đột nhiên Long Khiếu , bên môi là ý cười khinh thường, hiển nhiên mặt này, biết nhiều hơn Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang.

      "Hạp Hạp Nha Kính?" Lãnh Loan Loan nghiêng đầu, sau đó cười, sao, đại hội võ lâm cũng khác gì tiệc rượu, đều là ít nhân vật tự nhận mình là nhân vật nổi tiếng tụ vào chỗ, làm bộ làm tịch ngươi thổi phồng ta, ta thổi phồng ngươi, sau đó tính kế có ích lợi gì ở nhau ...

      Chẳng qua tiệc rượu đơn giản hơn nhiều, mà đại hội hùng muốn động thủ động cước, thậm chí có huyết tinh, so với tiệc rượu bình thường, nàng có hứng thú với chuyện này. Bắn ngón tay, nàng cười tà.

      "Quyết định, chúng ta phải xem hùng đại hội." Có lẽ có thể thu hoạch ngoài ý muốn.

      "Được." Dạ Thần gật đầu, ánh mắt nhu tình chăm chú nhìn nàng.

      "Đúng rồi, lâu thấy Ninh Phong Cách, chúng ta có nên đem ?" Lãnh Loan Loan nghĩ đến Ninh Phong Cách, có thủ phủ bên người tiện rất nhiều. Ăn, uống, chơi, đều có người trả tiền, thoải mái. Tuy bọn họ cũng siêu có tiền, càng siêu có quyền, nhưng nên lưu trữ, người khác xài thế nào cũng đau.

      "Ừ, được." Dạ Thần gật đầu, gọi Phong Cách, nhiều người cũng náo nhiệt.

      "Ta phái người truyền tin cho ."

      " cần." Lãnh Loan Loan lắc đầu. "Thần, trước chàng cứ giải quyết triều chính, còn Ninh Phong Cách, ta cho , thuận tiện nhìn Ngữ Đồng." Phỏng chừng Ninh Phong Cách cũng bị ép buộc.

      "Được rồi." Dạ Thần gật đầu. "Ta xem triều chính." Lúc ở, cũng có người hỗ trợ xử lý.

      "Được, bây giờ ta đến quý phủ Ninh Phong Cách." Lãnh Loan Loan gật đầu, .

      lát sau, Lãnh Loan Loan và Thủy Dao xuất ở Ninh phủ.

      Ninh Phong Cách biết bọn họ muốn đại hội hùng, đương nhiên cũng hai tay hai chân tán thành. Trong khoảng thời gian này, Ngữ Đồng lại tiếp tục kế hoạch gieo trồng ở Ninh phủ của nàng, chẳng những bồn hoa đẹp bên cạnh bị nàng trồng thông, ngay cả hoa đằng cũng bị đổi thành dây mướp cái, trời ạ, sắp hỏng. Bây giờ Lãnh Loan Loan xuất thể nghi ngờ là cứu mạng , trước cứ ra ngoài chút, có lẽ khi trở về, trong nhà lại trở về bộ dáng vốn có, tuy rằng...

      Có thể chuyện này chỉ là ảo tưởng.
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :