1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Luyến Nguyệt Nhi (193) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 160. 'Săn bắn' bắt đầu

      Editor: Ngọc Nguyệt



      "Mau truyền ngự y, Hoàng Hậu bị đâm."

      câu như đánh thức mọi người ngây ngốc, nháy mắt, sân săn bắn loạn thành mảnh.

      Quan viên và gia quyến ngày thường chỉ biết sống phóng túng, hoang mang rối loạn, kêu la thất thanh, kết quả lại khiến dã thú gầm lên, càng loạn nữa.

      Trong lúc đó, chỉ có ba người bình tĩnh nhất. Người thứ nhất là Trấn Bắc Tướng Quân Trịnh Thiếu Sở, còn nghĩ đến số thú mình chiếm được. Thứ hai là Đức Thanh Vương gia, thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi người huyên náo, trong lòng thầm đoán, rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao Hoàng Hậu lại bị vậy? Người cuối cùng đương nhiên là Thu Đừng Ngôn, Hoàng Hậu gặp chuyện là chuyện lường trước được nhưng cũng lường trước được. vốn tưởng rằng chỉ bằng từng đó sát thủ cũng có thể làm lấy mạng Hoàng Hậu. Nhưng bây giờ, dù gặp chuyện nhưng chưa lấy được mạng nàng.

      Từ lúc Dạ Thần chưa hết câu, tuyết lang và Thủy Dao nhanh lẻn đến bên cạnh bọn họ, Lãnh Loan Loan dụng phép, thầm hết tình cho bọn họ biết. Thủy Dao phối hợp mời ngự y đến, ngự y kiểm tra, Hoàng Hậu bị kiếm đâm bị thương, hơn nữa vết thương chỉ cách trái tim cm, tình huống nguy hiểm, Dạ Thần kết thúc săn bắn, chạy về hoàng cung, nhưng trước khi , quay đầu nhìn Trấn Bắc Tướng quân, lại câu.

      "Tướng quân, ngươi thua."

      Trịnh Thiếu Sở sửng sốt, ý của Hoàng Thượng là đám động vật này là Hoàng Hậu nương nương bắt được sao? Nhưng tình huống bây giờ tạm gác lại , bỏ xuống con mồi vất vả mới săn được, phi ngựa rời khỏi sân săn bắn.

      Sau khi mọi người rời , Long Khiếu xuất , sau đó đám động vật tìm được xếp hàng chậm rãi trở về.

      Long Khiếu đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng thấy được của những người đó, cười khẽ, khuôn mặt nhu như được bao bọc bởi tầng ánh sáng khác. ngờ bên người nàng lại còn có hai tinh lợi hại khác. Huyết đồng tuyết lang, còn có bạch y nữ tử kia nữa, Hoàng Hậu phi phàm. Rốt cuộc nàng là gì? thể cảm nhận được hơi thở của Hoàng Hậu. Lắc đầu, bóng dáng nhoáng lên cái cũng thân theo.

      nào biết cảm nhận được hơi thở của Lãnh Loan Loan là vì linh hồn nàng ở thân rắn, đương nhiên tinh bình thường thể nhìn ra.

      Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan, hoang mang trở về Long Tuyền cung, giận dữ gào thét khiến cho tất cả ngự y trong Ngự Y Viên đều đến trước Long Tuyền cung.

      Nhất thời, tin Hoàng Hậu gặp chuyện truyền khắp trong lẫn ngoài cung. Người theo từ sân săn bắn như chim sợ cành cong, bọn họ sợ bị giận lây. Mà những người khác cũng nom nớp lo sợ, mọi người đều biết Hoàng Thượng sủng ái Hoàng Hậu, Hoàng Hậu bị thương, bọn họ cũng khó mà an toàn. Mọi người đều bối rối.

      "Chết tiệt, rốt cuộc Hoàng Hậu thế nào? Các ngươi chữa được ? đám lang băm, chữa cho Hoàng Hậu được, trẫm tru di cửu tộc các ngươi."

      "..."

      Long Tuyền cung, giọng giận dữ của Dạ Thần như tiếng sấm truyền ra ngoài.

      Ngoài cung điện, cung nữ, thái giám sợ tới mức thở cũng dám thở mạnh.

      hành lang ngoài cung điện, văn võ bá quan xếp hàng. Cầm đầu là Thu Đừng Ngôn, Đức Thanh Vương gia, Trấn Bắc Tướng quân đều bị Dạ Thần dọa. Chưa từng thấy Hoàng Thượng tức giận như vậy. Chỉ sợ nếu có chuyện gì hay xảy ra với Hoàng Hậu, chừng Hoàng Thượng biến thành thị huyết cuồng quân.

      Trong lòng Thu Đừng Ngôn phức tạp, muốn trừ bỏ Hoàng Hậu, nhưng bây giờ xem ra, nếu Hoàng Hậu thực chết, chỉ sợ phản ứng của Dạ Thần khiến mọi người thể chấp nhận. suy nghĩ, lại thấy Dạ Thần ra, khuôn mặt tuấn mỹ hoàn bị bị lửa giận bao phủ, trầm đến đáng sợ. Cặp mắt hẹp dài thâm thúy mang theo phẫn hận, tức giận đủ để hủy thiên diệt địa.

      Dạ Thần ra khỏi Long Tuyền cung, tử đồng lướt qua đám người câm như hến. Lơ đãng quét qua người Thu Đừng Ngôn, hừ, lão già này chắc vui lắm. May mắn Cửu Nhi chỉ làm bộ bị thương, nếu bị thích khách làm bị thương, nhất định thiên đao vạn quả lão già này. Hận ý biến mất, giương cẩm bào, tức giận .

      "Tể tướng, Vương thúc, Trịnh Tướng quân nghe lệnh, trẫm cho các ngươi ba ngày. Tìm ra người phía sau màn muốn ám sát Hoàng Hậu, cho dù là quật ba thước, tìm khắp Nguyệt Diễm, nhất định phải để cho bọn họ trả giá đại giới."

      Mỗi câu đều là hận thù và tức giận, càng như tiếng sấm, dường như làm thủng màng nhĩ mọi người.

      "Vâng, thần tuân chỉ."

      Thu Đừng Ngôn cùng chúng thần quỳ xuống, trong lòng có chút lo lắng. Hoàng Thượng ra lệnh cho cả Đức Thanh Vương gia và Trịnh Thiếu Sở nhúng tay, có thể tra ra được ? Vẻ mặt ngưng trọng, phải cẩn thận hơn nữa.

      "Được rồi, các ngươi lui xuống hết ." Dạ Thần thấy thần sắc Thu Đừng Ngôn, trong lòng biết tâm động. Phất tay, bây giờ cho người theo dõi hành động của để tìm chứng cứ. Nhất định phải khiến chết ràng, khiến hiểu được rốt cuộc sai thế nào...

      "Thần xin cáo lui."

      Văn võ bá quan cúi đầu với Dạ Thần, sau đó xoay người rời . Trong lòng đều hoảng sợ, ai cũng dám quay lại, ai muốn chết nơi chôn.

      Dạ Thần đứng đó, như gốc gây, tử đồng chán ghét nhìn Thu Đừng Ngôn, giơ tay với thái giám, cung nữ quỳ mặt đất, .

      "Các ngươi cũng lui xuống , đừng quấy rầy Hoàng Hậu."

      "Vâng." Mọi người nhanh chóng rời , ước gì rời khỏi nơi như núi lửa này chút.

      "Thủy Dao..." Dạ Thần gọi Thủy Dao.

      "Ngươi theo dõi Thu Đừng Ngôn, nhất cử nhất động của phải ghi nhớ."

      "Vâng." Thủy Dao gật đầu, nàng hiểu Hoàng đế muốn nàng tìm chứng cứ để buộc tội Thu Đừng Ngôn.

      Thân ảnh màu trắng nhoáng lên cái, biến mất trước mắt .

      Màn săn bắn bắt đầu!
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 161. Dụ 'mồi' mắc câu

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Hỏa Ảnh giáo

      Ánh mặt trời chiếu xuống, đại địa được phủ bởi tầng vàng óng ánh. Gió lay động cây cối.

      Thân ảnh lửa đỏ của người nổi tiếng, nửa lầu chính, bóng dáng bị ánh nắng kéo dài, mái tóc đen dài được buộc chặt bởi ngọc trâm đơn giản, theo động tác lại của ngừng vắt vẻo.

      Chào đón là Cánh Tả thân bạch y tới.

      "Giáo chủ." Cánh Tả nhìn người nổi tiếng, đứng lại chắp tay hành lễ với .

      "Ừ." Người nổi tiếng gật đầu, híp mắt.

      "Chuyện gì?"

      "Hồi giáo chủ, người cho thuộc hạ giám thị động thái trong cung. Tin gần nhất là Hoàng Hậu nương nương bị đâm." Cánh Tả thản nhiên , người nổi tiếng nghe thấy lại thay đổi thần sắc.

      "Cái gì?" Ánh mắt trừng lớn, nhìn .

      "Sao lại thế này? Sao nàng lại gặp chuyện được?" tin, đến Hoàng Hậu năng lực phi phàm, cho dù nàng có công phu vẫn còn thị vệ, hoàng cung nhiều thị vệ như vậy, làm gì có chuyện bọn họ được an bài.

      "Nghe là ở sân săn bắn bị thích khách đâm trúng." Cánh Tả hiểu vì sao giáo chủ lại để ý Hoàng Hậu như vậy, thế nào nàng cũng là thê tử của người khác.

      "Vậy sao?" Người nổi tiếng mím môi, cúi thấp đầu, biết suy nghĩ gì.

      gì, Cánh Tả cũng chỉ có thể đứng ở đó chờ phân phó.

      Đột nhiên người nổi tiếng ngẩng đầu. Trong mắt có tinh quang xẹt qua, ánh mắt đó, Cánh Tả hiểu được, nhưng có dự cảm tốt, có thể Hoàng Hậu là điểm yếu của giáo chủ.

      "Cánh, tạm thời ngươi hãy quản lý Hỏa Ảnh giáo thay ta. Ta muốn hoàng cung chuyến."

      tận mắt nhìn thấy, vẫn tin. hiểu tại sao, trong lòng luôn có cảm giác, Hoàng Hậu nhất định bị thương .

      "Vâng." Cánh Tả gật đầu, có thể cái gì, đương nhiên chỉ có thể nghe lệnh.

      Thân ảnh lửa đỏ dưới ánh mặt trời chợt lóe, sau đó biến mất trước mặt .

      Cánh Tả nhìn sân bóng người, mím môi, sau đó xoay người rời .

      Hoàng cung.

      Sắp tới giờ ngọ, ánh mặt trời xuyên qua mấy tầng mây chiếu xuống nhân gian, càng ngày càng nóng nực. Gió thổi qua nhánh cây, nhưng thổi được tâm tình khẩn trương của mọi người.

      đến giờ dùng bữa trưa, nhưng trong hoàng cung lại được bao phủ bởi khí căng thẳng. Long Tuyền cung, cung nữ quỳ xuống, các ngự y bận việc nửa canh giờ, kết luận đều là bị kiếm đâm ở trái tim, chỉ sợ phải phá. Nhưng lời như vậy, bọn họ chỉ dám trong lòng. Nhìn biểu tình mây đen bao phủ của Hoàng Thượng, bọn họ dám mở miệng. Chỉ sợ vừa mở miệng, đầu liền rơi xuống đất. Nhưng cho kết quả cũng được, cuối cùng tất cả thái y đều nhăn trán, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có biện pháp.

      Dạ Thần thay hoàng bào thành bạch y. Khuôn mặt tuấn mỹ trầm như trời đầy mây đen, tử đồng nhìn chằm chằm thái y. Vẻ mặt mười phần phẫn nộ, ưu thương, đứng ở đó như ngọn núi nặng nề đặt trong lòng mọi người. Qua màn giường nửa trong suốt, nhìn Cửu Nhi nằm tiếng động. Nếu sớm biết nàng chỉ dùng pháp thuật để giả trang thành bộ dáng này, chắc chắn hỏng. thể tưởng tượng nổi vạn nhất Cửu Nhi bị thích khách gây thương tích, thế nào. Cho nên mới có thể hận Thu Đừng Ngôn như vậy, ta lại dám thương tổn người mà mình để ý nhất, ta mượn gan ông trời sao?

      Vài thái y hành động thong thả.

      Dạ Thần thấy bọn họ như vậy, trong lòng cũng giận dữ. phải ngày thường đám lão già kia đều tự nhận mình y thuật cao siêu sao? Sao bây giờ lại thành vậy?

      "Rốt cuộc Hoàng Hậu sao rồi?" vung ống tay áo, tức giận hỏi.

      Nhóm thái y đều run lên, dường như sợ tới mức chân nhũn ra ngã xuống. Cuối cùng đám thái y ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là thủ tịch Thái y ra mặt .

      "Hồi Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương bị kiếm đâm vào tim, là, là..." Câu tiếp theo nên lời, chỉ có thể run như cầy sấy nhìn Dạ Thần.

      " là gì? Ngươi ràng cho trẫm."

      Dạ Thần nhíu mày, bộ dáng tức giận bừng bừng dọa người. Cung nữ quỳ mặt đất lại run rẩy, nhóm thái y sợ tới mức dám thở mạnh.

      "Hồi Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương bị thương nặng, chỉ sợ còn thời gian." Cắn răng, thủ tịch thái y thẳng, dù sao cứu được Hoàng Hậu, sớm muộn cũng chết. So với run như cầy sấy chờ chết, bằng thẳng để thống khoái.

      Lời của khiến cho thái y đều sợ hãi, hận thể biến mất. Đương nhiên càng ước có kỳ tích, Hoàng Hậu lập tức tỉnh lại, bọn họ cũng phải sợ hãi như vậy.

      Dạ Thần vung tay, bàn đổ, ấm trà, ly trà bàn cũng rơi xuống.

      "Hoàng Thượng bớt giận, thần đáng muôn chết."

      Nhóm thái y đáng thương sợ hãi, quỳ xuống, khẩn cầu Hoàng đế bớt giận, đừng để long thể bị thương.

      "Đáng chết, đương nhiên các ngươi đáng chết." Dạ Thần nghiến răng nghiến lợi , hung hăng trừng bọn họ. Ngay khi thái y nghĩ giữ được mạng nữa, lại .

      "Nhưng bây giờ trẫm vẫn chưa cần mạng của các ngươi, trước tiên cứ để đầu cổ mà nuôi. Mặc kệ dùng biện pháp gì cũng phải khiến Hoàng Hậu tỉnh lại, nếu , chỉ các ngươi, cả cửu tộc cũng chôn cùng."

      Giọng của Dạ Thần như sấm, cũng giống như khối băng ngàn năm cắm trong trái tim mọi người, hít thở thông, nhưng trừ vâng lời, bọn họ còn có thể làm gì đây?

      "Thần tuân mệnh."

      "Lui xuống trước , có dược liệu gì có thể dùng cho Hoàng Hậu, tất cả dùng hết." Dạ Thần phất tay, mặt là mệt mỏi.

      "Vâng." Thái y nhanh chóng rời .

      "Các ngươi cũng lui xuống ." Dạ Thần với cung nữ.

      "Vâng." Các cung nữ như tội phạm được tha, cảm thấy cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

      Ai cũng chú ý tới, ở ngoài cung điện có tiểu thái giám hành động quỷ dị, ra ngoài hoàng cung.


      Chương 162. bị đâm sao?

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

      Gió nhấc lên màn giường bán trong suốt, lộ ra khuôn mặt ngủ của Lãnh Loan Loan. Khuôn mặt phấn nộn giờ trắng bệch, mái tóc hỗn độn rủ tên gối đầu, tăng thêm mấy phần nhu nhược, làm cho người ta kìm lòng được mà thương tiếc.

      Sau khi mọi người rời , trong Long Tuyền cung yên tĩnh.

      Sau khi xác định bên ngoài còn ai, vẻ mặt Dạ Thần bỗng nhiên biến đổi. nhanh đến bên giường.

      Mà Lãnh Loan Loan bị thương nặng nằm giường cũng mở mắt, ánh mắt tự tin nhìn Dạ Thần lo lắng, cười nhạt. Sau đó ngồi dậy, tóc cũng thuận thế rơi.

      "Bọn họ đều rồi." Đám thái y kia cũng xem như lang băm, nàng sử dụng pháp thuật khiến bọn họ sinh ảo giác, thấy được vết thương chỗ trái tim, tỷ lệ cứu được lớn.

      "Ừ." Dạ Thần giọng , ngồi lên giường, ôm nàng vào lòng. Nếu phải biết diễn trò, còn nghĩ mất nàng. Kỳ cảm xúc phẫn nộ kia cũng là chân .

      "Lúc nàng nằm ở đây, ta còn tưởng mình mất nàng."

      Lãnh Loan Loan cười, để ý khiến tâm nàng ngọt ngào, như đường ngâm nước. Vươn tay ôm lại , đầu dựa vào ngực , giọng trả lời.

      "Chàng mất ta." Chỉ cần phản bội nàng, nàng tin nàng ở bên đến già.

      "Đúng rồi, bây giờ có lẽ lão già kia cũng hành động."

      "Ừ." Dạ Thần gật đầu. "Vừa rồi có tiểu thái giám lén lút rời , nếu nhầm chắc chắn là do thám Thu Đừng Ngôn phái tới."

      Dạ Thần buông Lãnh Loan Loan, ngồi bên cạnh nàng. Trong mắt xẹt qua tia lạnh, lại dám an bài người giám thị bọn họ trong cung, xem ra Thu Đừng Ngôn này chán sống rồi.

      Lãnh Loan Loan gật đầu, nàng cũng cảm nhận được.

      "Bây giờ chúng ta chờ 'con mồi' mắc câu." Nhìn xem lão già kia cho bọn họ 'kinh hỉ' như thế nào.

      Dạ Thần gật đầu, có dự cảm, chuyện này rất nhanh chấm dứt.

      "Thần, ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi lát. Ngươi có cần xử lý triều chính ?" Giả vờ bị thương nặng mệt chết người, huống chi nàng cũng muốn ngủ.

      Dạ Thần muốn rời khỏi nàng, nhưng ngẫm lại, nếu còn muốn lật đổ Thu Đừng Ngôn, chỉ sợ còn phải chuẩn bị ít nữa, gật đầu, xoay người khỏi.

      Lãnh Loan Loan nhìn rời , lại nằm giường, nhắm mắt ngủ.

      Bên kia, bóng dáng lửa đỏ từ Hỏa Ảnh lâu bay ra, đường đến hoàng cung.

      Ánh mặt trời gay gắt, tuy cảm giác được nóng bức nhưng bóng dáng chưa từng dừng lại. Tránh được tầm mắt thị vệ ngoài hoàng cung, dùng khinh công bay vút qua tường thành cao cao hoàng cung, đáp xuống chỗ yên lặng. Ngói xanh, tường cột chạm trổ, sân đầy những tảng đá, đủ loại cây cối kiểu dáng, còn có mùi thuốc thoang thoảng. ngẩng đầu, nhìn qua cửa phòng rộng mở, tới thái y viện. muốn đến Long Tuyền cung, xa xa, đám thái y đến bên này, núp vào chỗ.

      "Lí Thái y, ngươi xem chúng ta nên làm thế nào?"

      Người vị thái y có hình thể hơi béo, vuốt chòm râu, khuôn mặt tròn tròn tràn đầy lo lắng, con ngươi cũng như có thần thái.

      "Đúng vậy, Lí Thái y, ngài bị kiếm đâm trúng nơi yếu hại, nàng, nàng có thể sống sao?" thái y cao gầy cũng tiếp lời, trong mắt cũng là lo lắng vạn phần.

      "Đúng vậy, đúng vậy."

      "..."

      Tất cả thái y đều phụ họa , ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi đều lắc đầu thở dài.

      Người bị hỏi đúng là thủ tịch thái y, Lí Cốc Viễn, khoảng năm mươi tuổi, thân thanh sam, chân mày nhíu lại, từ Long Tuyền cung ra vẫn chưa từng thả lỏng. Bây giờ lại nghe thấy các thái y hỏi, lại nhăn mày. Sao biết được nên làm thế nào chứ? Bọn họ lo lắng sợ hãi, chẳng lẽ sợ hãi? Nghĩ đến có thể liên lụy thân nhân, mày càng nhíu sâu.

      "Lí thái y?"

      Mọi người thấy nhíu mày mà chuyện, nhịn được nhìn , thầm đoán chẳng lẽ có đối sách.

      Lí Cốc Viễn ngẩng đầu, nhìn qua các thái y, lắc đầu.

      "Các vị, bây giờ lão phu cũng chưa có biện pháp. Lời quý thái y như đâm trúng yếu hại, cơ hội cứu sống cực kỳ bé , tương đương chúng ta phải nắm chặt thời gian cướp người của diêm vương."

      "Kia..."

      Nghe được vậy, các thái y lại suy nghĩ.

      "Vì chuyện đó, chúng ta cũng có thể sống được ngày rồi ngày. Nếu Hoàng Hậu nương nương thể, cũng là kiếp số của chúng ta."

      Thở dài, sau đó lướt qua mọi người trước.

      Mọi người cũng ủ rũ theo.

      Đợi bọn rời hết, người nổi tiếng từ sau núi giả ra ngoài. Híp mắt, nghe qua lời của thái y Hoàng Hậu bị đâm, hơn nữa sắp mất mạng. Nhưng vẫn thể tin, khẽ nhếch miệng. Nhìn quanh bốn phía người, bóng dáng lại nhoáng lên, đến Long Tuyền cung.

      Long Tuyền cung, ánh mặt trời ngày càng nóng nực, Lãnh Loan Loan mở mắt nhìn màn giường, thời tiết như vậy thể ngủ tiếp, nếu rảnh là tốt rồi, đáng tiếc ở trong đây cũng chỉ là ý tưởng xa xỉ.

      cảm thán, lại nghe thấy tiếng bước chân rất bên ngoài, nếu phải nàng là thường nhân, chỉ sợ có ai phát được. Nhưng bây giờ nàng diễn bệnh nặng, thể . Nhắm mắt, yên tĩnh chờ người nọ tới gần.

      "Chẳng lẽ bị đâm sao?"

      Chương 163. Ngươi dám làm thế, ta ngụm nuốt ngươi

      Editor: Ngọc Nguyệt



      "Chẳng lẽ bị đâm sao?"

      giọng tà từ mà từ tính truyền đến, sau đó, màn giường bị xốc lên, ánh mặt trời chiếu vào, hơi thở xa lạ.

      Hóa ra là .

      Lãnh Loan Loan nghe giọng , biết là người nổi tiếng, nhưng đoán được vì sao lại vào cung, muốn làm gì? Trong lòng nghi hoặc nhưng mặt vẫn vậy. Vẫn trắng bệch, khiến cho người ta chỉ nhìn thấy nữ tử bị thương nặng hôn mê.

      Lúc đầu người nổi tiếng còn cho Lãnh Loan Loan gặp chuyện là giả, nhưng nhìn nữ tử im lặng giường, tâm khẽ động, đây là nàng sao? Tiểu oa nhi sáu tuổi kia, giờ thay đổi, xinh đẹp bất phàm, như kiệt tác hoàn mỹ nhất của thần. Nhưng còn chưa kịp tán thưởng lại bị bộ dáng của nàng lúc này dọa sợ, khuôn mặt trắng bệch, chút huyết sắc. Cặp mắt to giờ phút này nhắm chặt, che ánh sáng. Nàng nằm như vậy, như còn hơi thở. Trong lòng run lên, vươn tay dò xét mũi nàng, may mắn, may mắn, còn thở.

      Lãnh Loan Loan cảm giác hoảng sở, nghĩ gây bất lợi cho mình. Cơ thể căng lên, khi có động tác gây rối, nàng khiến chịu nổi. Nhưng chỉ quơ quơ tay trước chóp mũi nàng, tưởng mình còn thở sao? Trong lòng có cảm giác , nàng muốn nhìn xem làm gì tiếp theo.

      Người nổi tiếng ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn nàng. biết vì sao khi trong đầu xẹt qua ý nghĩ nàng còn thở, chỉ cảm thấy bản thân hít thở thông. Tâm buồn dị thường, có loại cảm giác đau đớn. Khó hiểu nhìn nàng, vì sao lại có phản ứng như vậy? Chẳng lẽ thích nàng? thể nào. Tuy bộ dáng bây giờ của nàng là mỹ nhân tuyệt thế vô song, nhưng ấn tượng của nàng trong cũng chỉ là tiểu oa nhi kiêu căng, lãnh lệ. phải là thích tiểu bất điểm chứ? lắc đầu, nhưng ý nghĩ như vậy thể làm cho tâm bình tĩnh trở lại...

      làm gì?

      Lãnh Loan Loan cảm giác được người nổi tiếng lẳng lặng ngồi giường, nhưng ánh mắt hơi lạ, nhìn chằm chằm nàng. Người này làm cái quỷ gì? Chẳng lẽ đột nhiên bị mình hấp dẫn? Nhất kiến chung tình? Tuy nàng thừa nhận bộ dáng tại của mình là còn đẹp hơn vài phần tiên nữ. Nhưng bây giờ nàng chỉ là người sắp chết, lại có hứng thú với nàng như vậy sao? Nàng hoài nghi. Nếu là vậy, chắc chắn là kẻ biến thái. Cho tới bây giờ còn chưa từng nghe qua có người nhất kiến chung tình với người sắp xuống mồ.

      " là nàng bị đâm?" Người nổi tiếng lại mở miệng, nhìn nàng. "Làm sao có thể, phải nàng rất lợi hại sao? Sao lại bị thương nặng chỉ bởi vài tên thích khách như vậy, ta tin."

      Ngươi tin hay làm sao?

      Lãnh Loan Loan cảm thấy người nổi tiếng rất kỳ quái, nàng và thân thiết lắm sao? Lại dùng giọng điệu đó chuyện với nàng. Còn có, xem ra thị vệ trong cung nên gia tăng, năm lần bảy lượt đều để cho tà nam này vào. Cứ như là hoàng cung là hoa viên sau nhà , muốn đến đến, muốn . Nếu phải là phải làm bộ ngủ, nàng rất muốn trừng cái.

      Ngay khi Lãnh Loan Loan thầm nghĩ, người nổi tiếng đột nhiên xuất thủ. Nhấc chăn người nàng, Lãnh Loan Loan hoảng sợ, muốn làm gì? phải là muốn làm chuyện xấu gì với nàng chứ? Hai tay khẽ cử động, bây giờ có nên cho quyền ?

      "Ta nhìn xem miệng vết thương người nàng có hay ."

      Người nổi tiếng tự , thân thủ chuẩn bị cởi y phục nàng.

      lại dám cởi y phục của nàng. Lãnh Loan Loan giả vở nữa, nếu để cởi y phục, vậy là công cho chiếm tiện nghi mình. đời này, trừ Dạ Thần có thể thân thể của nàng, tất cả nam nhân đều được.

      Liếc mắt, Lãnh Loan Loan vươn tay hướng về người nổi tiếng, ngồi dậy, sắc bén nhìn .

      "Quả nhiên nàng chỉ giả vờ."

      Nhìn Lãnh Loan Loan mở mắt, người nổi tiếng thu tay, nhìn lại nàng, sợ ánh mắt sắc bén của nàng.

      "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

      Lãnh Loan Loan lạnh lùng nhìn nam nhân tà mị này, lại , cũng giống nàng. Đều để lễ giáo thế tục trong mắt, đều làm theo ý mình. Nhưng phải giống nàng thưởng thức , thế giới này vĩnh viễn chỉ có người mới tốt.

      Người nổi tiếng buông tay, nhìn nàng, cười.

      "Mục đích của ta rất đơn giản, chỉ là nhìn xem nàng gặp chuyện hay là giả."

      "Như vậy bây giờ ngươi nhìn rồi, có thể ." Lãnh Loan Loan nhíu mày, khách khí mở miệng. thể để cho nam nhân này làm hỏng trò chơi của mình.

      "Nàng cho ta biết, rốt cuộc nàng đùa gì?" Người nổi tiếng nhìn Lãnh Loan Loan, nàng giả vờ bị thương nặng, chỉ sợ có mục đích.

      " thể phụng cáo." Ngươi cho rằng ngươi là ai? Lãnh Loan Loan khó chịu liếc cái.

      "Nàng sợ ta ra chuyện nàng chỉ giả vờ bị thương sao?"

      Người nổi tiếng vuốt vài sợi tóc, .

      Lãnh Loan Loan giương mi, cười nhạt, lạnh lùng .

      "Ngươi chắc chắn có thể ra gian phòng này?" Dám làm vậy, ngụm nuốt ngươi.

      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 164.

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Lãnh Loan Loan giương mi, cười, lạnh lùng .

      "Ngươi chắc chắn ra được gian phòng này?" Dám làm vậy, ngụm nuốt ngươi.

      Người nổi tiếng cười tà nhìn nàng.

      "Nàng có biết bộ dáng này của nàng rất đáng ." Bộ dáng cao ngạo giống phượng hoàng, khiến cho muốn ôm nàng vào trong ngực hôn.

      Lãnh Loan Loan tức giận trừng mắt , gan của tà nam này , lại dám có ý nghĩ như vậy với nàng. Cổ tay khẽ lật, ánh sáng màu vàng bắn về phía .

      Người nổi tiếng thấy động tác của nàng, nháy mắt, điểm mũi chân, thân hình bay về phía sau. Nhưng nhanh bằng ánh sáng kia, giây tiếp theo, cử động được. Vẫn tư thế hai tay hai bên, mũi chân điểm, bộ dáng như tượng được điêu khắc bình thường.

      Lãnh Loan Loan nhìn tư thế của , khẽ cười, trong mắt xẹt qua tia sáng, tay vung lên, tạo kết giới bốn phía, ai cũng vào được, nhìn được bên trong. Nàng xuống giường, đến gần người nổi tiếng. Tóc rối tung vai, theo động tác rủ xuống. người mặc áo bào trắng, bước nhàng.

      "Bây giờ ngươi còn tự tin mình có thể ra khỏi đây sao?"

      Đứng trước mặt người nổi tiếng, ngẩng đầu, Lãnh Loan Loan tươi cười xán lạn như cảnh xuân nở nổ, khiến cho người ta cảm thấy tâm sợ mật run.

      Người nổi tiếng hạ độ cong miệng, khuôn mặt được bao phủ trong bóng, khiến người ta thấy tâm tư . Nhưng bây giờ trong lòng là tuyệt đối khiếp sợ, rốt cuộc Hoàng Hậu có lực lượng thần kỳ thế nào? Lần này thể động đậy, tuyệt đối phải cách điểm huyệt. Ánh sáng màu vàng từ đầu ngón tay nàng bắn ra, nàng làm gì ?

      "Rốt cuộc nàng là ai?" Nếu là người thường thể từ bộ dáng vài tuổi biến thành bộ dáng thiếu nữ, cho dù bên ngoài đều nàng là Xà Thần chuyển thế, nhưng vẫn hoài nghi.

      "Ta là ai cần ngươi xen vào." Lãnh Loan Loan ngồi vào ghế, bắt chéo chân.

      "Nhưng nếu ngươi muốn giữ mạng, tốt nhất nên thức thời." Dám quấy rối nàng, nàng khiến biến mất đời này.

      "Ha ha a..."

      Đột nhiên người nổi tiếng nở nụ cười tà tứ, tuy tư thế đẹp nhưng vẻ mặt vẫn tà tứ thay đổi, đôi mắt hẹp dài thâm thúy nhìn thẳng Lãnh Loan Loan, mang theo vẻ câu hồn.

      "Ta phát , càng ngày ta càng có hứng thú với nàng." Xinh đẹp, thần bí, có cá tính, mỗi cái đều đủ để hấp dẫn ánh mắt .

      Người này có bệnh.

      Lãnh Loan Loan đảo mắt, nhìn bộ dáng của chẳng có gì khác so với lưu manh. Mạng sắp mất còn dám đùa giỡn nàng. Bất quá, nàng cũng phải người có thể đùa giỡn. Vẻ mặt nàng trầm xuống.

      "Nếu ngươi muốn mạng , ta thanh toàn ngươi."

      Dứt lời, đến trước mặt người nổi tiếng, thân thủ định đánh về phía ót .

      Người nổi tiếng cũng cười nổi nữa, nếu để nàng ra tay là xuống đó chơi cờ với diêm vương gia, nhanh .

      "Chờ chút..."

      Tay Lãnh Loan Loan còn cách ót cm, chưởng đến trán , mắt lạnh nhìn , khẽ cười, giọng lại như băng.

      "Ngươi còn muốn gì?" Nhìn ngươi còn dám loạn ngôn đùa giỡn nãi nãi.

      "Hoàng Hậu, ta chỉ là muốn biểu đạt cảm giác với nàng, chẳng lẽ đó cũng là sai lầm?"

      Người nổi tiếng cười tà, nghiêm túc .

      "Đối với ta là sai." Lãnh Loan Loan đảo mắt, ngươi có quyền thích, ta có quyền ghét.

      Lời bá đạo của nàng khiến biết nên khóc hay nên cười. Cuồng vọng như vậy, nàng là nhất. Bất quá bởi vì nàng đặc biệt, nàng cuồng vọng, mới có thể hứng thú với nàng.

      "Hóa ra Nguyệt Diễm Hoàng Hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ như vậy?" Nhìn nàng như vậy, cái gì mà mẫu nghi thiên hạ.

      "Ta vui là được." Phi, mẫu nghi thiên hạ, đều là lừa quỷ. Mẫu nghi thiên hạ trong miệng bọn họ đơn giản là đoan trang nhàn thục, lòng dạ rộng lớn, chẳng sợ trượng phu từng bước từng bước thú tiểu lão bà vào cửa cũng chiếu cố các nàng. Ta phi, đó là người sao? Đó là thần.

      "Ta tiến cung có thủ hạ biết, chẳng lẽ Hoàng Hậu sợ bọn họ thấy ta về, đến hoàng cung nháo sao?" Thế lực của Hỏa Ảnh giáo cũng thể khinh thường.

      "Đến đây , đến đây ." Đến đôi diệt đôi, vừa lúc giảm phiền toái, lướt bắt hết.

      Người nổi tiếng nhìn biểu tình Lãnh Loan Loan, nhìn thấu ý nghĩ của nàng.

      "Ngươi còn lý do giải vây cho mình ?" Lãnh Loan Loan liếc , tưởng bằng này mà có thể dọa đến nàng sao? Nằm mơ.

      " còn lý do." Người nổi tiếng nhìn thẳng nàng. Xem như hiểu được tính cách của nàng, nhiều cũng uổng công, thà đừng .

      Lãnh Loan Loan cười nhạt, cũng nhìn thẳng . Nhưng muốn nhìn thấu trong lòng , ánh mắt của cho nàng biết, phá kế hoạch của nàng, cũng chỉ cảm thấy hứng thú với nàng. Lại nghĩ tới lúc khi giả vờ hôn mê, nghe thấy lời của , trong lòng cũng suy xét. Giương tay, giải trừ định thuật cho .

      "Ngươi ." Tốt nhất đừng để nàng gặp lại , nếu nàng sợ mình diệt .

      Người nổi tiếng có chút ngoài ý muốn nhìn nàng, ngờ nàng thả . Bất quá cũng tốt, lưu lại mạng , mới có cơ hội thắng được nàng, thân hình chợt lóe, bay vút qua cửa sổ, lưu lại lời .

      "Chúng ta còn gặp lại."

      Chương 165. 'Con mồi' hành động [Thượng]

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Tể Tướng phủ

      Ngói xanh, tường cột chạm trổ. Sơn son cửa lớn, mái cong. Hai con sử tử bằng đá hùng vĩ đứng trước thềm , uy phong lẫm liệt, trông rất sống động.

      cỗ kiệu đỉnh màu xanh đến trước Tể Tướng phủ, màn kiệu vén lên, tiểu thái giám đầu đội hắc mạo ra. Nhìn bốn phía có người, vội vàng vào Tể Tướng phủ.

      Muôn hoa cỏ được ánh mặt trời bao phủ lóe ra ánh sáng ngọc, gió thổi, mùi hoa thản nhiên tràn ngập trong khí.

      Thư phòng, Tể Tướng Thu Đừng Ngôn nặng nề nhíu mi, ngừng lại lại trong phòng. Y phục theo động tác của mà bay qua bay lại. ngờ vài sát thủ kia lại để Hoàng Hậu còn hơi, nếu Hoàng Hậu được cứu sống, chỉ sợ nàng tra ra là sai người đến, quý phủ bọn họ bồi diêm vương. Cho dù nàng tình lại, bây giờ Hoàng Thượng cũng ra lệnh, cho dù lật hết Nguyệt Diễm cũng phải tìm ra hung thủ. Nếu chỉ có điều tra tốt rồi, mấu chốt là bây giờ còn có cả Đức Thanh Vương gia và Trấn Bắc Tướng quân. Bình thường Đức Thanh Vương gia đều vui tươi hớn hở, nhưng vẻ tươi cười kia có lẽ cất giấu sát khí. Còn Trịnh Thiếu Sở, tuy tính người người này thẳng thắn nên cũng lục đục gì nhau. Nhưng cũng bởi vì thẳng thắn, khi ta tra ra được gì, nhất định với Hoàng Thượng, rốt cuộc nên làm gì bây giờ?

      "Cốc cốc cốc..."

      Thu Đừng Ngôn suy nghĩ, đột nhiên bị tiếng đập cửa làm hoảng sợ, xoay người nhìn lại, trầm giọng.

      "Ai?"

      "Hồi lão gia, ngoài phủ có vị tiểu công công muốn gặp ngài." Ngoài cửa truyền đến giọng của quản gia.

      Tiểu công công?

      Thu Đừng Ngôn nhíu mi nghĩ lại, bỗng nhiên lấy lại tinh thần. Chắc là thám tử trong cung đến đây, bước vài bước đên cạnh cửa, với quản gia.

      "Mau mời vào."

      "Vâng, nô tài ngay." Quản gia gật đầu, xoay người rời .

      lát sau, quản gia dẫn hắc y tiểu thái giam đến. Quản nhiên là thám tử xếp vào trong cung.

      "Tham kiến tướng gia." Tiểu thái giám hành lễ với Thu Đừng Ngôn.

      Thu Đừng Ngôn gật đầu, phất tay phân phó với quản gia.

      "Ngươi lui xuống trước ."

      "Vâng, nô tài xin cáo lui." Quản gia chắp tay, rời .

      Tiểu thái giám vào thư phòng, Thu Đừng Ngôn đóng cửa.

      "Tiểu Út, tình hình trong cung thế nào?" Sau khi ngồi xuống, liền ngẩng đầu hỏi tiểu thái giám.

      "Hồi tướng gia, bây giờ trong cung đều mây đen bi sầu. Nghe thái y , chỉ sợ Hoàng Hậu sống được bao lâu." Tiểu thái giám trả lời, nhớ tới vẻ giận dữ của Hoàng đế. Đáng sợ, chưa từng nhìn thấy vẻ giận dữ như vậy của Hoàng Thượng, nhưng càng sợ hãi, nếu Hoàng Hậu , chỉ sợ bọn họ cũng bị chôn cùng.

      "Thái y cũng có biện pháp sao?" Nghe tin tức đó, trong lòng Thu Đừng Ngôn nửa mừng nửa lo. Tuy mục đích của là trừ bỏ Lãnh Loan Loan, nhưng thấy phản ứng kinh thiên động địa của Hoàng Thượng, nếu chữa được cho Hoàng Hậu, chừng trở thành bạo quân. Mi nhíu lại càng sâu, người tâm tư khó dò như bây giờ cũng cảm thấy nan giải.

      "Đúng vậy, Lí thái y như vậy." Tiểu thái giám gật đầu.

      Thu Đừng Ngôn phất tay với tiểu thái giám.

      "Ngươi về cung trước , đừng để người khác phát , khi có tin tức mới lập tức báo cho bổn vương."

      "Vâng, nô tài cáo lui." Tiểu thái giám lui về sau mấy bước, sau đó xoay người rời .

      Tiểu thái giám rời rồi, thư phòng lại yên tĩnh.

      Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cột sáng bàn học, mùi hoa hỗn loạn trong gió cũng bay vào, vài sợi tóc bay lên, trông phiền não.

      Thu Đừng Ngôn im lặng ngồi đó, nhíu mi, trong đầu ngừng suy nghĩ đối sách. lát sau, đột nhiên ngẩng đầu lớn ngoài phòng.

      "Người đâu, chuẩn bị kiệu."

      lát sau, ra khỏi thư phòng, ra ngoài phủ, ngồi lên kiệu rồi rời phủ.

      Sau cỗ kiệu, Thủy Dao thân vẫn theo. Nàng muốn nhìn xem nhân loại dám có ý đồ giết chủ tử muốn đâu. phải là vẫn chưa từ bỏ ý định kia chứ? Nhíu mày, nếu vậy, nàng đưa xuống diêm la bồi Diêm Vương gia.

      lát sau, cỗ kiệu rời khỏi ngã tư phồn hoa náo nhiệt, đến ngoại ô.

      Ánh mặt trời chiếu xuống, sáng sủa.

      Thủy Dao vẫn theo cỗ kiệu đằng trước, đến tòa nhà yên tĩnh ngoài ngoại ô.

      "Người nào?"

      Trước tòa nhà, hai hắc y đại hán, sau khi nhìn thấy cỗ kiệu Thu Đừng Ngôn, tay cầm đại đao bước đến chỗ bậc thang, trừng mắt hỏi kiệu phu.

      Thu Đừng Ngôn vén màn kiệu, ra, lấy từ trong ống tay áo ra kim lệnh bài cho hai đại hán trước mặt.

      "Lão phu muốn gặp Tả hộ pháp của các ngươi."

      Hai đại hán nhìn nhau, có lệnh bài của Tả hộ pháp, xem ra là người nhà, hai người gật đầu, làm tư thế mời với .

      "Mời theo chúng ta."

      Thu Đừng Ngôn phân phó kiệu phu ở chỗ đó đợi , sau đó theo hai đại hán vào trong.

      Thủy Dao nhìn tòa nhà, sau đó cũng theo đuôi vào.

      Hai đại hán dẫn Thu Đừng Ngôn vào phòng khách, sau đó khách khí gật đầu với .

      "Vị lão gia này xin hãy chờ, ta báo với Tả hộ pháp."

      "Được." Thu Đừng Ngôn gật đầu.
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 166. 'Con mồi' hành động [Hạ]

      Editor: Ngọc Nguyệt



      Phòng luyện công

      Ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, rơi mặt đất, quang ảnh loang lổ.

      Trung niên nam tử thân lam y, thắt lưng đính ngọc luyện công. Bộ pháp trầm ổn, từng quyền sinh phong.

      đại hãn dẫn Thu Đừng Ngôn vào trong tòa nhà, ở ngoài phòng luyện công gật đầu với hán tử canh cửa.

      "Huynh đệ, Tả hộ pháp luyện công ở trong sao?"

      "Phải." Thủ vệ hán tử gật đầu.

      Tả hộ pháp ở trong phòng nghe hai người chuyện, dừng động tác, lấy từ bên hông chiếc khăn lau trán. Sau đó nhanh ra ngoài cửa phòng, nhìn hai người hỏi.

      "Có chuyện gì?"

      Đại hán nhìn thấy Tả hộ pháp ra, lập tức chắp tay với .

      "Tả hộ pháp, có vị lão gia cầm lệnh bài của ngài muốn gặp."

      "Lệnh bài của ta?" Tả hộ pháp nghĩ nghĩ, lập tức biết người đến là ai. quản đại hán, lướt qua bọn họ ra ngoài.

      Đến đại sảnh, quả nhiên nhìn thấy Thu Đừng Ngôn ngồi đó phẩm trả, bước nhanh ôm quyền.

      "Tham kiến tướng gia."

      Thu Đừng Ngôn thấy Tả hộ pháp đến, buông ly trà, cũng đứng lên chắp tay đáp lễ .

      "Tả hộ pháp an."

      Hai người khách sáo chào nhau, Tả hộ pháp cho mọi người lui xuống.

      Ánh mặt trời chiếu nghiêng vào, vàng óng ánh.

      Hai người đều mở miệng, gió từ bên ngoài thổi vào, hương trà tràn ngập trong khí.

      "Tướng gia, cho dù hôm nay ngươi đến, tại hạ cũng vốn định đến quý phủ bái phỏng ngươi." Tả hộ pháp buông chén trả, ánh mắt thâm thúy nhìn Thu Đừng Ngôn .

      Thu Đừng Ngôn nghe , cả kinh, chẳng lẽ muốn rẽ sang chỗ khác sao?

      "Ý của Tả hộ pháp là?" Là ngại cấp bậc quá ít, hay là nghe được tin Hoàng Hậu bị thương nặng, lo lắng sát thủ môn bọn họ bị triều đình bao vây tiêu trừ?

      "Tướng gia, ngày ấy vài huynh đệ ở sát thủ môn của chúng ta vẫn chưa trở về." Ánh mắt Tả hộ pháp sâu thẳm, biểu tình có chút trầm trọng. Chỉ sợ bọn họ bị hắc bạch vô thường dẫn .

      "Cái gì?" Thu Đừng Ngôn cả kinh, nếu vài tên sát thủ vào tay Hoàng đế, chỉ sợ bị tra khảo. Nhưng rốt cuộc là bị Hoàng Thượng ngầm bắt được, hay là bị giết?

      "Nghe Hoàng Hậu nương nương gặp chuyện, vậy tức là nàng chết?" Tả hộ pháp nhíu mày nhìn Thu Đừng Ngôn.

      Thu Đừng Ngôn gật đầu, chuyện này khiến cho đau đầu.

      "Hôm nay lão phu đến đây là vì chuyện đó, cứ nghĩ nhóm người ngươi phái trở lại. Nhưng bây giờ bọn họ cũng biết sống chết thế nào, chỉ sợ chuyện này đơn giản như vậy. Mặt rồng giận dữ, ra lệnh ta, Đức Thanh Vương gia, Trấn Bắc Tướng quân tra chuyện này. Nếu là ta có vấn đề, ta chỉ sợ hai người kia tra ra được. Nếu bị bọn họ tra được, chỉ sợ cả ta và các ngươi đều trốn thoát."

      Tả hộ pháp vừa nghe, sắc mặt cũng trầm xuống, biết tình nghiêm trọng, nhưng việc này vốn là giao dịch của bọn họ, gặp chuyện may cũng nên thừa nhận sát thủ môn. Nhìn Thu Đừng Ngôn, trầm giọng .

      "Tướng gia, lần này ám sát Hoàng Hậu vốn là trọng tội. Tại hạ cũng xem như có nhiều năm tương giao với tướng gia mới đáp ứng, ngài trơ mắt nhìn sát thủ môn chúng ta bị diệt chứ?" Nếu như vậy, tiếc xé rách mặt.

      "Đương nhiên ." Thu Đừng Ngôn lắc đầu. "Chúng ta là châu chấu câu, lão phu tuyệt đối để các ngươi có việc gì." Để cho bọn họ làm sao, phải tương đương tự sát sao? Ngẫm lại trước đây sát thủ môn bọn họ làm biết bao nhiêu việc cho , nếu bọn họ xé rách da mặt, mới xong đời.

      "Vậy làm phiền tướng gia." Tả hộ pháp chắp tay với Thu Đừng Ngôn, nếu dám hứa hẹn, vậy cũng phiền não như vậy.

      "Lão phu cáo từ trước, có việc gì báo." phải nghĩ xem có biện pháp nào có thể khiến Đức Thanh Vương gia và Trấn Bắc Tướng quân tra ra .

      "Tướng gia thong thả." Tả hộ pháp đứng lên, đường đưa ra ngoài phủ. Sau khi Thu Đừng Ngôn lên kiệu, còn câu.

      "Tướng gia, nếu tại hạ hữu dụng, phái người đem lệnh bài tới, chắc chắn ta tương trợ." Bây giờ bọn họ là châu chấu cành, chỉ có đoàn kết ngăn địch, mới có thể khiến cho cả đôi bình an.

      "Được." Thu Đừng Ngôn phất tay với , buông rèm kiệu, phân phó kiệu phu.

      "Khởi kiệu."

      Cỗ kiệu rời , Tả hộ pháp cũng vào. Thân ảnh Thủy Dao lặng yên thân chỗ, trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh, xem ra có thể hồi cung phục mệnh chủ tử. Thân ảnh màu trắng nhoáng lên cái, lại biến mất.

      lát sau, Thủy Dao về đến Long Tuyền cung.

      Dạ Thần và lãnh Loan Loan vừa chuyện với nhau, tuyết lang cũng ở góc tường.

      "Chủ tử."

      Khói trắng qua , bóng dáng Thủy Dao xuất trước mặt bọn họ.

      " trở lại." Lãnh Loan Loan gật đầu với nàng, đầu tựa vào vai Dạ Thần, thản nhiên .

      "Thế nào rồi?"

      "Hồi chủ tử, hôm nay trong cung có tiểu thái giám xuất ở Tể Tướng phủ, báo tình hình trong cung cho . Mặt khác, Tể Tướng đến tòa nhà ngoại ô, thấy trung niên nam tử. Qua đoạn đối thoại của hai người, lần này người ám sát chủ tử đúng là Tể Tướng mua chuộc nam tử khác..." Thủy Dao hết tin tức tìm hiểu được.

      "Quả nhiên là ." Dạ Thần nghe vậy, híp mắt, trong mắt có ý ngoan lệ.

      "Có chứng cứ khiến bọn họ nhận tội ?" Lãnh Loan Loan đột nhiên hỏi.

      "Trong tay tể tướng có khối lệnh bài, mà lệnh bài đó của Sát Thủ môn Tả hộ pháp."

      "Tốt lắm." Lãnh Loan Loan tà tứ tươi cười.

      "Chúng ta có thể lợi dụng lệnh bài trong tay khiến ngoan ngoãn nhận tội."

      "Ừ." Dạ Thần gật đầu, hiển nhiên cũng có ý tưởng giống.

      "Ngày mai bắt đầu hành động."



      Chương 167. Bắt đầu 'săn bắn' [Thượng]

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Trấn Bắc Tướng quân phủ

      Ánh mặt trời chiếu xuống, tường viện cao cao, cỏ dại và hoa dại đón gió.

      tuấn mã màu rám nắng ngừng ngoài phủ, Trịnh Thiếu Sở thân lam bào xuống.

      "Tướng quân trở lại."

      Thị vệ thấy Trịnh Thiếu Sở, lập tức nghênh đón , tiếp nhận ngựa trong tay .

      Trịnh Thiếu Sở gật đầu, nhanh vào trong phủ.

      Trong viện, bách hoa muôn sắc, cây cối liên miên.

      Trịnh Tiểu Nguyệt thân bạch y cầm nhuyễn kiếm vung, bóng dáng như tia chớp, chiêu nhu hòa mà thiếu cứng cáp. Mũi chân khẽ điểm, bóng dáng bay lên.

      Trịnh Thiếu Sở ở đằng sau gật đầu, quả nhiên nữ nhi của giống những nữ tử suốt ngày khóc sướt mướt. Tâm cao ngất, có thể so với nam nhi.

      "Tốt..." vỗ tay.

      Trịnh Tiểu Nguyệt nghe thấy giọng của , tiêu sái thu kiếm, mỉm cười nhìn Trịnh Thiếu Sở.

      "Phụ thân, người trở lại."

      "Ừ." Trịnh Thiếu Sở gật đầu với Trịnh Tiểu Nguyệt.

      "Thân thủ Nguyệt Nhi ngày càng tốt, chỉ sợ bao lâu nữa, ngay cả phụ thân cũng phải đối thủ của con." uy phong lẫm liệt nhưng trước mặt nữ nhi bảo bối của mình cũng vẫn có vẻ mặt sủng nịch, vẻ mặt kiêu ngạo.

      "Phụ thân quá khen, sao nữ nhi có thể so được với người." Trịnh Tiểu Nguyệt khiêm tốn , rất bình tĩnh.

      Trịnh Thiếu Sở vừa lòng gật đầu.

      "Phụ thân, Hoàng Hậu nương nương có tốt lên chưa?" Trịnh Tiểu Nguyệt đột nhiên hỏi, nàng quên được màn xuất kia của Hoàng Hậu, quả thực như tiên nữ hạ phàm. Cánh hoa đào bay đầy trời, Hoàng Hậu thân hồng y, y phục lay động, sợi tóc tung bay, tuyệt sắc khiến người ta thể quên. Sau đó là khí thế bễ nghễ thiên hạ của nàng, pháp lực thần kỳ đều khiến người ta đui mù. Hoàng Hậu như vậy, trước nay chưa từng có, nhưng đột nhiên lại truyền đến tin tức nàng gặp chuyện, thực khiến người ta khiếp sợ. vị Hoàng Hậu như vậy mà bất tỉnh, cũng có tiếc hận.

      "Nghe trong cung người ta chỉ sợ là còn nhiều thời gian." Trịnh Thiếu Sở cũng có chút đáng tiếc lắc đầu.

      Trịnh Tiểu Nguyệt sửng sốt, ngờ lại là , mím môi, đột nhiên hỏi.

      "Phụ thân, bắt được hung thủ chưa? Là ai có lá gan lớn như vậy, dám ám sát Hoàng Hậu?" Tội tru di cửu tộc cũng dám phạm.

      "Còn chưa có." Trịnh Thiếu Sở lắc đầu, có chút kỳ quái nhìn nữ nhi.

      "Tiểu Nguyệt rất quan tâm chuyện của Hoàng Hậu?"

      Trịnh Tiểu Nguyệt ngẩn ra, sau đó giương mi, cười nhạt.

      "Nữ nhi chỉ cảm thấy Hoàng Hậu nương nương phải người đơn giản, huống chi nàng là Xà Thần chuyển thế, nếu nàng cũng khó trốn khỏi truy đuổi của cái chết, là chuyện đáng tiếc."

      Trịnh Thiếu Sở ngẫm lại, Hoàng Hậu là trở thành truyền kỳ, nếu chết đáng tiếc, nhưng mặc kệ thế nào, ngự y cũng làm gì được, bọn họ càng thể làm gì.

      "Còn chưa tra ra hung thủ." Cũng biết rốt cuộc ai muốn ám sát Hoàng Thượng, Hoàng Hậu bị thương, hay là căn bản hung thủ nhắm vào Hoàng Hậu?

      Trịnh Tiểu Nguyệt cũng nghĩ về chuyện này, cúi đầu suy tư.

      "Tướng quân, tiểu thư." Quản gia của tướng quân phủ, Phúc bá, thân hắc sam, đến.

      "Phúc bá, có chuyện gì?" Trịnh Tiểu Nguyệt gật đầu, hỏi.

      "Hồi tướng quân, tiểu thư, vừa rồi bên ngoài có tiểu tử đưa phong thư, là đưa cho tướng quân." xong, Phúc bá trình thư lên.

      Trịnh Thiếu Sở và nữ nhi hai mặt nhìn nhau, mờ mịt nhận thư, vừa mở ra, vẻ mặt kinh hãi.

      "Phụ thân, trong thư viết gì?" Trịnh Tiểu Nguyệt nhìn Trịnh Thiếu Sở đột nhiên biến sắc, tò mò hỏi.

      Trịnh Thiếu Sở phất tay với Phúc bá, đợi sau khi rời , nhìn bốn phía, chắc chắn có người, mới với Trịnh Tiểu Nguyệt.

      "Tiểu Nguyệt, thư viết, người phía sau màn việc thương tổn Hoàng Hậu là Tể Tướng."

      "Cái gì?" Trịnh Tiểu Nguyệt kinh hô tiếng, đôi mắt vòng vo xung quanh, sau đó thấp giọng.

      " thể nào, sao có thể là Tể Tướng?" Sao Tể Tướng phái người ám sát Hoàng Hậu nương nương?

      Biểu tình Trịnh Thiếu Sở ngưng trọng, lắc đầu.

      "Chuyện quan trọng, thể khinh suất." Phong thư này tới mạc danh kỳ diệu. Ai biết có phải là người có ân oán với Tể Tướng cố ý hay , hoặc cũng có thể ta. Đau đầu.

      "Phụ thân, bây giờ phải làm sao?" người dưới người vạn người như Tể Tướng lại là chủ mưu ám sát Hoàng Hậu, lời này phải có thể tùy tiện .

      "Phong thư này khiến người ta bán tin bán nghi. Bây giờ ta đến chỗ Đức Thanh Vương gia, thương lượng với Vương gia chút." Tuy Trịnh Thiếu Sở thẳng thắn nhưng lỗ mãng. Chỉ sợ có người liên quan tới việc này nữa.

      "Vâng." Trịnh Tiểu Nguyệt gật đầu.

      Trịnh Thiếu Sở vội vàng rời .

      Đức Thanh Vương phủ.

      Đức Thanh Vương gia vừa buông sách trong tay, liền nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài thư phòng.

      "Vương gia."

      Quả nhiên, lát sau truyền đến giọng của quản gia.

      "Vào ." Đức Thanh Vương gia thản nhiên .

      "Tham kiến Vương gia." Quản qua mặc thanh sam vào thư phòng, chắp tay với Đức Thanh Vương gia.

      "Có chuyện gì?"

      "Hồi Vương gia, Trấn Bắc Tướng quân ở bên ngoài cầu kiến."

      "Hửm?" Đức Thanh Vương gia nhíu mày, sao lại đến đây? Trong lòng nghĩ, động tác lại chút do dự, đứng lên, ra ngoài.

      " thôi, xem."
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 168. Bắt đầu 'săn bắn' [Hạ]

      Editor: Ngọc Nguyệt



      Đức Thanh Vương phủ. Đại sảnh.

      Ánh mặt trời theo cửa sổ khắc hoa thản nhiên chiếu vào, đại sảnh tăng thêm mấy phần tươi sáng.

      Tường trắng noãn, sơn thủy như họa.

      Trịnh Thiếu Sở ngồi ghế, tay bưng trà do hạ nhân vương phủ dâng lên, chân mày nhăn lại chưa từng buông ra.

      Đức Thanh Vương gia từ ngoài sảnh vào, thấy , ôm quyền khách khí cười.

      "Trịnh Tướng quân."

      Trịnh Thiếu Sở nhìn thấy , cũng nhanh chóng buông ly trà, chắp tay.

      "Vương gia."

      "Tướng quân, mời ngồi." Đức Thanh Vương gia bên mời Trịnh Thiếu Sở ngồi, bên ngồi xuống vị trí chủ vị.

      " biết hôm nay tướng quân tới vì việc gì?" Trực tiếp vào chủ đề chính.

      "Tại hạ vì chuyện của Hoàng Hậu mà đến." Trịnh Thiếu Sở cũng vòng vo.

      "Hửm?" Hiển nhiên Đức Thanh Vương gia rất kinh ngạc, nhíu mày nhìn .

      "Tướng quân tra ra được manh mối?" cũng phiền não vì chuyện này, theo tin tức truyền từ trong cung, thái y đều Hoàng Hậu còn nhiều thời gian, nếu Hoàng Hậu bất hạnh ra , chỉ sợ bọn họ thể hứng chịu lửa giận của Hoàng Thượng.

      " dối gạt Vương gia, mới vừa có người đến quý phủ tặng phong thư. Ta vì phong thư này mà đến." Trịnh Thiếu Sở xong, liền đem thư ra đưa cho Đức Thanh Vương gia.

      Đức Thanh Vương gia nghi hoặc nhận lấy, sau khi nhìn thấy nội dung bức thư, thay đổi sắc mặt.

      "Này..." Tể tướng là chủ mưu?

      "Tại hạ cũng biết được nghiêm trọng, mới muốn mời Vương gia xem xét." Trịnh Thiếu Sở .

      Đức Thanh Vương gia đặt thư ở bên, vẻ mặt ngưng trọng, nhếch miệng câu.

      Ánh mặt trời im lặng chiếu xuống, gió thổi từ từ, qua cửa sổ, khiến tóc bọn họ lay động.

      Hai người đều gì, trong phòng im lặng như là ngay cả kim rơi xuống cũng nghe thấy được.

      Sau lúc lâu, Đức Thanh Vương gia nhíu mi nhìn Trịnh Thiếu Sở, mở miệng.

      "Tướng quân phải, xem ra chúng ta phải cẩn thẩn làm việc này."

      Trịnh Thiếu Sở gật đầu, nếu bức thư này là giả, vậy bọn họ còn tin Tể tướng gia trong sạch. Nhưng nếu là , vậy bọn họ phải thận trọng.

      "Tướng quân, trong thư còn tướng gia cấu kết với sát thủ môn ám sát Hoàng Hậu. Còn có khối lệnh bài tượng trưng thân phận, lời thư chuẩn xác, giống như tùy tiện viết. Hỏi ý của bổn vương, bằng trước cứ phái người thầm tìm hiểu, theo dõi những người tiếp xúc với Tể tướng, sau đó tìm xem có giữ lệnh bài của sát thủ môn , sau đó tính tiếp."

      "Vương gia dạy phải." Trịnh Thiếu Sở gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

      "Vậy bây giờ bổn vương phái người điều tra ở Tể tướng phủ, có lẽ bên ngoài tướng phủ có người khả nghi."

      Trịnh Thiếu Sở gật đầu, chỉ có thể làm vậy.

      "Người đâu." Đức Thanh Vương gia gọi bên ngoài.

      "Tham kiến Vương gia, Tướng quân." Quản gia mập mạp từ bên ngoài vào.

      "Quản gia, tìm Từ Bưu." Từ Bưu là người được Đức Thanh Vương gia dưỡng, người này thân thủ bất phàm, nhưng dung mạo lại cực bình thường, khiến người ta nhìn cũng nhỡ được. Để cho làm mật thám, là thích hợp nhất.

      "Vâng." Quản gia chắp tay, lui ra ngoài.

      lát sau, nam tử mặc lam y đến, ước chừng ba mươi tuổi, hình thể bình thường, khuôn mặt bình thường.

      "Tham kiến Vương gia." Trầm ổn tiến lên, hành lễ với Đức Thanh Vương gia.

      "Ừ." Đức Thanh Vương gia gật đầu, giới thiệu Trịnh Thiếu Sở ở bên cho .

      "Vị này là Trấn Bắc Tướng quân."

      "Tham kiến Trấn Bắc Tướng quân." Từ Bưu xoay người ôm quyền với Trịnh Thiếu Sở.

      Trịnh Thiếu Sở cũng gật đầu, nhìn ra được nam nhân trông bình thường này có lẽ đơn giản.

      "Từ Bưu, bổn vương có chuyện cần ngươi làm." Đức Thanh Vương gia với Từ Bưu.

      "Vương gia cứ phân phó." Từ Bưu ôm quyền.

      "Được." Đức Thanh Vương gia gật đầu. "Bổn vương muốn ngươi đến phụ cận Tể tướng phủ, bí mật tìm hiểu xem nhiều ngày qua có người nào khả nghi tiếp xúc với tướng gia."

      "Vâng, Từ Bưu hiểu được." Từ Bưu gật đầu, ôm quyền với hai người rồi rời .

      Trịnh Thiếu Sở nhìn Từ Bưu rời , quay đầu nhìn Đức Thanh Vương gia, nhíu mi.

      "Hy vọng vị tráng sĩ này có thể tìm được tin tức."

      Đức Thanh Vương gia cũng gật đầu, đương nhiên có tin tức là tốt nhất. Nếu chỉ sợ Hoàng Thượng hạ lệnh khác cho bọn họ.

      Hai người câu được câu uống trà, trò chuyện.

      Sau nửa canh giờ, Từ Bưu trở lại.

      "Thế nào? Có tin gì ?" Đức Thanh Vương gia vội vàng hỏi.

      Trịnh Thiếu Sở cũng nhìn Từ Bưu, tâm tình lo lắng cần cũng biết.

      "Hồi Vương gia, Tướng quân, thuộc hạ từ dân trồng rau mỗi ngày đều đứng trước Tể Tướng phủ phát , ước chừng mười ngày trước, có hắc y nhân vào Tể tướng phủ, chừng nửa canh giờ mới ra. Theo lời , hắc y nhân kia đụng vào đòn gánh của nên mới có ấn tượng." Từ Bưu đáp.

      Nghe như vậy, Trịnh Thiếu Sở và Đức Thanh Vương gia nhìn nhau, xem ra trọng điểm bây giờ là hắc y nhân kia. Chỉ cần biết thân phận của hắc y nhân kia, án tử này liền có thể giải.

      "Từ Bưu, ngươi có tìm hiểu thân phận của hắc y nhân kia ?" Đức Thanh Vương gia tiếp tục hỏi.

      "Có." Từ Bưu gật đầu. "Thuộc hạ mua chuộc được hạ nhân trong vươn phủ, theo lời , từng nghe tướng gia gọi hắc y nhân kia là Tả hộ pháp. Mặt khác, thuộc hạ lại tìm hiểu, Tả hộ pháp kia đúng là người sát thủ môn."

      Sắc mặt Đức Thanh Vương gia và Trịnh Thiếu Sở đồng thời trầm xuống, xem ra thông tin trong bức thư kia là .

      "Từ Bưu, trước cứ đem dân trồng rau kia đến." Cần làm chứng.

      "Vâng." Gật đầu rời .

      Đức Thanh Vương gia quay đầu nhìn Trịnh Thiếu Sở, thần sắc ngưng trọng.

      "Tướng quân, xem ra chúng ta cần chờ lệnh của Hoàng Thượng." Tiến hành điều tra Tể Tướng phủ, cũng bắt giam, điều tra Thu Đừng Ngôn.

      "Được." Trịnh Thiếu Sở gật đầu, cuối cùng chuyện này cũng có tiến triển.



      Chương 169. Gia nhập

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Hoàng cung. Long Tuyền Cung.

      Ánh nắng chiếu xuống sân. Vườn hoa rộng lớn, cây trúc đào hồng nhạt, hạ quyên đỏ, thục quỳ trắng, bạch lan trắng như tuyết...mỗi cây đều có vẻ riêng. Gió thổi, hương hoa tràn ngập trong khí.

      Lãnh Loan Loan thân sa y, ba ngàn sợi tóc dùng bích trâm buộc chặt. Ngồi bàn đu, ngừng di chuyển, như yến tử nhàng qua lại giữa trung...

      Ánh mặt trời thản nhiên chiếu xuống người nàng, khiến nàng như tiên nữ chơi đùa...

      Thủy Dao và tuyết lang canh giữ ở xa, nhìn Lãnh Loan Loan như phượng hoàng tự do bên kia, trong mắt là kinh diễm, nhưng trong lòng cũng rất nghi hoặc. Tính tình chủ tử đến là đến, lúc đầu còn thở dài buồn chán, giây tiếp theo muốn tắm nắng. Bọn họ cũng đành phơi nắng cùng nàng. Mà thái giám, cung nữ ở cung điện phụ cận đều bị cho ra ngoài kết giới, cho dù ba người rồi đến cũng thấy chủ tử, càng nghe thấy tiếng bọn họ chuyện...

      trận gió lớn thổi đến, cây cối lay động, cánh hoa lả tả bay xuống, rơi xuống áo, cũng đến mặt nàng, như màn cánh hoa rơi lãng mạn, khiến người ta say.

      bóng dáng màu trắng xuất cây khác, khuôn mặt tuấn mỹ ôn nhu bị bao phủ trong bóng ma, chỉ có cặp mắt hoa đào lại phá lệ sáng ngời, trong mắt là ảnh ngược bóng dáng của thiếu nữ ngồi chơi đu, hình như có sao rơi vào trong đó, ánh sáng lóa mắt.

      Lãnh Loan Loan nắm dây đu chút, thản nhiên .

      "Nếu đến đây, cần gì phải trốn?"

      Giọng của Lãnh Loan Loan khiến cho Thủy Dao và tuyết lang căng thẳng, nhìn lướt xung quanh. Sao bọn họ phát có hơi thở xa lạ?

      Bạch y nam tử tà tứ tươi cười, quả nhiên lơi hại, bóng dáng nhoáng lên cái, như tia chớp xẹt qua muôn hoa, rơi xuống đình viện.

      Thủy Dao và tuyết lang mới phát người tới là vị thiếu niên tuấn mỹ nhu, bất quá nhìn bộ dáng của thuộc đồng loại của bọn họ. người sói đánh giá bạch y thiếu niên, làm gì. Bọn họ cảm thấy, thiếu niên này có ác ý với tiểu thư.

      Khi thiếu niên xuất , Lãnh Loan Loan cũng dừng đu, thân hình nhàng ngồi bàn đu, theo lực thừa mà động , bên cạnh, cây thục quỳ hồng nhạt, đỏ, trắng, nở rộ lóa mắt, bươm bướm ở bụi hoa bay lượn. Trời xanh mây trắng, quả nhiên là phong cảnh hoa lệ.

      " biết Hoàng Hậu có vừa lòng với ta ?" Long Khiếu đứng bên cạnh bàn đu nhìn Lãnh Loan Loan, thân hình gầy gò, diện mạo tuấn mỹ ôn nhu đột nhiên khiến Lãnh Loan Loan nghĩ tới bức tranh vẽ thiếu niên, cảm giác như thủy tinh tinh xảo.

      "Lập tức biết đáp án." Lãnh Loan Loan híp mắt, nếu ngoài y muốn bây giờ hẳn là Trịnh Thiếu Sở nhận được lá thư kia.

      "Vậy sao?" Long Khiếu gật đầu, xem như nhận lời của nàng. Đột nhiên xoay người nhìn Thủy Dao và tuyết lang vẫn đánh giá , nghiêng đầu, cười với Lãnh Loan Loan.

      "Hoàng Hậu giới thiệu cho ta hai vị này là?" Nếu nhầm, tuyết lang có huyết đồng kia chỉ sợ cũng là nhân vật lợi hại.

      Lãnh Loan Loan nhìn lướt qua tuyết lang và Thủy Dao, gật đầu với bọn họ.

      Tuyết lang và Thủy Dao nhận được chỉ thị của Lãnh Loan loan, bóng dáng nhoáng lên cái, đứng bên cạnh bọn họ.

      Lãnh Loan Loan chỉ vào tuyết lang và Thủy Dao, giới thiệu với Long Khiếu.

      "Kiếm Ngân Vang, Thủy Dao, bọn họ là thân tín của ta."

      Sau đó chỉ Long Khiếu, giới thiệu với tuyết lang và Thủy Dao.

      " là Long Khiếu, hồ ly tinh."

      Trong mắt Thủy Dao và tuyết lang đều có kinh ngạc. ngờ thiếu niên này lại là hồ ly, trách được cả người toàn thân cao thấp đều tản ra mị hoặc nên lời.

      Long Khiếu ý kiến với lời giới thiệu của Lãnh Loan Loan, dù sao cũng là hồ ly tinh. Mị hoặc tươi cười, gật đầu với Thủy Dao và tuyết lang.

      "Chào các ngươi."

      Thủy Dao và tuyết lang cũng gật đầu với , xem như đáp lễ.

      "Vị lang huynh này hẳn là cũng có thể hóa thành người, vì sao lại dùng nguyên hình để xuất ?" Long Khiếu chống lại huyết đồng của tuyết lang, trong mắt xẹt qua tia hứng thú. Tuyết lang cùng nữ tử này, pháp lực đều kém, vậy mà bọn họ cam nguyện bán mạng cho Hoàng Hậu, xem ra Hoàng Hậu đơn giản.

      Tuyết lang nghe được lời , lông trắng người rung động, bạch quang lên, hồng y nam tử xuất trước mặt bọn họ. đôi mắt đỏ như máu lóe ra ánh sáng khác thường, tà tứ nhưng có vài phần lạnh lùng, khiến cho người ta đui mù.

      "Quả nhiên bất phàm." Long Khiếu gật đầu, tán thưởng, càng thêm suy nghĩ việc nhận Lãnh Loan Loan làm chủ tử, quay đầu nhìn nàng, giương mi.

      "Hoàng Hậu, ta có thể gia nhập nhóm các ngươi chứ?" Ở bên nàng, chắc chắn cuộc sống nhàm chán.

      Lãnh Loan Loan liếc cái, nàng nhìn trúng . Nhiều tinh cũng nhiều lực lượng, nàng ngốc làm vẻ cần. Huống chi năm lần bảy lượt tìm tới cửa, bây giờ , nàng càng có lý do từ chối, gật đầu.

      "Hoan nghênh ngươi, Khiếu."
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :