1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Luyến Nguyệt Nhi (193) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 146. Tiên nữ là Hoàng Hậu?

      Editor: Ngọc Nguyệt


      "Tỷ tỷ đẹp."

      giọng trẻ con đánh vỡ khí mộng ảo, hóa ra đúng là tiểu thư mới sáu bảy tuổi, bộ dáng ngu đần mở miệng.

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhìn lại biết phải có phản ứng gì.

      "Lớn mật, thấy Hoàng Thượng, Thái Thượng Hoàng, Thái hậu lại dám hành lễ."

      Mọi người khe khẽ giọng nghị luận. Giọng của thái giám vang lên, mọi người mới có phản ứng. Mặc kệ thiếu nữ này là ai, nhìn thấy Thánh Thượng lại hành lễ là bất kính, coi rẻ hoàng gia.

      Thiếu nữ ngẩng đầu, thản nhiên liếc qua thái giám. cảm thấy như cả người bị đóng băng, sững sờ đứng đó. Thấy thái giám ngoan ngoãn ngậm miệng, nàng vừa lòng gật đầu. Sau đó nhìn Dạ Thần, trong mắt tràn đầy nhu tình, ôn nhu, môi hồng khẽ nhếch, giọng như đỗ quyên hót.

      "Thần, ta trở về."

      câu những khiến cho mọi người thay đổi thần sắc, ngay cả Dạ Thần cũng cả kinh thiếu chút nữa ném mâm đựng trái cây , vẻ mặt này, giọng điệu này, ràng là Cửu Nhi. Là nàng?

      Tử đồng đánh giá thiếu nữ trước mắt, trừ vẻ mặt giống Cửu Nhi, thân thể, dung mạo đều giống, huống chi Cửu Nhi chỉ mới sáu tuổi. Mà nàng ràng là thiếu nữ mười tám tuổi. Vô luận thế nào cũng thể liên hệ hai người vào chỗ. Trừ phi Cửu Nhi biến thân.

      "Ngươi là ai?"

      Dạ Thần đứng lên, giương tay áo, khí thế uy nghiêm ngăn trở người khác. Đôi mắt thâm thúy chỉ có bóng dáng thiếu nữ kia, bàn tay nắm chặt thành quyền tiết lộ khẩn trương. Hoặc là kỳ đoán ra nhưng nhất thời chưa thích ứng được.

      "Ngươi thấy ta giống ai?"

      Thiếu nữ chuyển vòng, thân hình, dung mạo, khiến cho nữ tử ở đây đố kị, khiến cho thiếu niên nam tử si mê.

      Ninh Phong Cách há to miệng, hai tay nhịn được xoa xoa mắt. Sao lại thế này, vừa rồi lại thấy người tuyệt sắc thiếu nữ này, thấy bóng dáng Tiểu Hoàng Hậu, là hoa mắt sao?

      Ánh mắt Dạ Thần sáng ngời, sai được, vẻ mặt, giọng điệu kia là Cửu Nhi, trừ nàng có ai có được khí thế, vẻ mặt như thế.

      "Cửu Nhi..."

      Thấy Dạ Thần có thể từ bộ dáng tại mà nhận ra nàng, trong lòng Lãnh Loan Loan vui vẻ. Nàng nhớ tới loại tiểu thuyết trước kia từng đọc, nữ chủ vì hủy dung mà chỉnh dung, biến thành bộ dáng hoàn toàn khác, sau bao nhiêu sóng gió, rốt cuộc nam chủ cũng nhận ra nữ chủ. Nữ chủ tâm tình kích động, cũng khác nàng là bao. Bất quá may mắn, Thần chỉ cần liếc mắt cái là nhận ra, cần nhiều trắc trở như vậy. Huống chi nàng cũng giống như trong tiểu thuyết đó.

      "Cái gì? Nàng là Hoàng Hậu nương nương?"

      " phải đâu. phải Hoàng Hậu mới sáu tuổi sao?"

      "Có phải là nhìn nhầm rồi ?"

      "..."

      Dạ Thần xong, miệng Ninh Phong Cách còn lớn hơn nữa. Chẳng lẽ phải là hoa mắt? Tuyệt sắc mỹ nữ này là Tiểu Hoàng Hậu? Sao lại thế này?

      Văn võ bá quan cũng nghị luận, phải là gặp quỷ chứ? Thiếu nữ trước mắt sao mà giống Hoàng Hậu, lớn , bộ dáng hoàn toàn bất đồng a.

      "Hoàng Nhi, con nàng là Hoàng Hậu?"

      Hoàng Thái Hậu và Thái Thượng Hoàng hai mặt nhìn nhau, sau lúc lâu nghe thấy mọi người nghị luận mới thể tin mở miệng. Hai người bốn mắt nhìn thiếu nũ, tuy vẻ mặt, khí thế khác với Tiểu Hoàng Hậu. Nhưng nàng là thanh xuân mỹ nữ. Mà Hoàng Hậu cũng chỉ là sáu tuổi oa nhi a. Nghĩ thế nào cũng cảm thấy bất khả tư nghị.

      "Đúng vậy, chính là ta."

      Thiếu nữ, cũng chính là Lãnh Loan Loan, bóng dáng nhoáng lên cái, như chim yến nhàng hạ xuống bên người Dạ Thần. Tao nhã ngồi xuống, tròng mắt sáng ngời đảo qua mọi người, ngẩng đầu, thản nhiên .

      "Quả nhiên cung yến hôm nay rất náo nhiệt, chư vị tiểu thư biểu diễn cũng thực phấn khích."

      Ngay từ khi yến hội bắt đầu, nàng nhìn thấy hết màn biểu diễn của các vị nữ tử. Quả nhiên là người đẹp, tài năng cũng xuất sắc. Đương nhiên cũng thấy cả vẻ mặt của Tể Tướng, Vương gia, Tướng quân, hừ, muốn đưa nữ nhi của mình vào hậu cung sao? Nằm mơ.

      Lời nàng vừa ra, ba người kinh ngạc. Trong lòng biết bàn tính của bọn họ thất bại, bất quá thấy bộ dáng của Lãnh Loan Loan, trong lòng lại có chủ ý.

      "Vị nương này, ngài tự xưng Hoàng Hậu, có chứng cớ ?" Tể tướng Thu Đừng Ngôn dẫn đầu ra, chắp tay với Hoàng Thượng hỏi.

      "Mọi người đều biết Hoàng Hậu nương nương là sáu tuổi oa nhi, mà ngài ràng là thanh xuân nữ tử. Tự xưng là Hoàng Hậu, có phải là rất bất khả tư nghị ?"

      Mọi người nghe thấy cũng gật đầu, sáu tuổi oa nhi biến thành thanh xuân thiếu nữ, phải là tinh chứ?

      Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu cũng nhìn Lãnh Loan. Trong đầu xẹt qua hình ảnh trước đây, càng nghĩ càng thấy Lãnh Loan Loan rất cổ quái. Mộng La quốc, chưa từng nghe qua. Trước kia còn nghe đối phương giải thích, nhưng bây giờ ngay cả tiểu nữ oa cũng có thể biến thành đại nương, đây là chuyện gì?

      "Tể tướng nghi ngờ bản cung sao?" Lãnh Loan Loan nhìn chằm chằm Tể tướng, lạnh giọng hỏi.

      "Thần dám."

      Thu Đừng Ngôn trầm ổn đáp.

      " dám?" Lãnh Loan Loan nhướn mi, giọng điệu sắc bén.

      "Bản cung lại thấy ngươi dám."


      Chương 147. Để ý nên tin tưởng nàng

      Editor: Ngọc Nguyệt


      " dám?" Lãnh Loan Loan nhướn mi, giọng điệu sắc bén.

      "Bản cung lại thấy ngươi dám."

      Ở sau lưng tìm tiểu lão bà cho Thần, còn cái gì mà dám, nếu phải thấy vẫn hết lòng cho quốc , còn lâu nàng mới để như vậy mà thu thập.

      Thu Đừng Ngôn cúi đầu .

      Trấn Bắc Tướng quân là quân nhân, hiểu vòng vo, nghĩ gì đó. Nghe thấy tất cả mọi người đều nghị luận về Lãnh Loan Loan, trong lòng cũng thấy thích hợp. Tiểu oa nhi bỗng chốc thành thiếu nữ, phải tinh là cái gì? Nhìn Lãnh Loan Loan, thẳng.

      " phải ngươi là tinh chứ? , lớn là lớn."

      "Làm càn..."

      Lãnh Loan Loan còn chưa , Dạ Thần trước. Khuôn mặt tuấn tú đầy giận dữ, trừng mắt nhìn Trấn Bắc Tướng quân.

      Trấn Bắc Tướng quân thấy Hoàng đế tức giận, lập tức quỳ xuống.

      "Hoàng Thượng bớt giận."

      Những người khác thấy thánh nhan giận dữ, cũng quỳ xuống, kinh sợ.

      "Hoàng Thượng bớt giận."

      Toàn bộ đại điện vì lửa giận của Dạ Thần mà yên tĩnh.

      tức giận ngập trời nhưng ít người nghe được lời của Tướng quân. Nhất là Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu, bọn họ vẫn cảm thấy Tiểu Hoàng Hậu này có điểm kỳ lạ. Quả thực có nửa điểm giống oa nhi, bây giờ đột nhiên biến thành đại nương, ai cũng thấy chuyện này bình thường.

      "Hoàng Thượng, con nên tức giận. ra ai gia muốn nghe Hoàng Hậu giải thích."

      Ngón tay thon dài mang hộ giáp màu vàng giơ lên, Hoàng Thái Hậu sắc bén nhìn Lãnh Loan Loan, nhìn ra được ý xấu trong ánh mắt của bà.

      "Mẫu hậu, người cũng nghĩ Cửu Nhi là tinh sao?"

      Trong mắt Dạ Thần tràn đầy lửa giận, ngón tay thon dài cầm tay Lãnh Loan Loan. Tuy cũng hiểu, nhưng tin tưởng Lãnh Loan Loan cho đáp án. Để ý nàng, nên tin tưởng nàng.

      "Hoàng nhi, con thấy Hoàng Hậu từ tiểu oa nhi biến thành bộ dáng này rất kỳ quái sao?"

      Hoàng Thái Hậu thấy nhi tử của mình vì Lãnh Loan Loan mà tức giận với mình, trong lòng cũng thực tức giận. Quả nhiên có thê tử là quên mẫu thân, bất quá Lãnh Loan Loan này cho ăn mê dược gì? Khiến cho phân biệt thị phi, biết chuyện này kỳ lạ, vẫn bảo hộ nàng?

      "Ta tin tưởng Cửu Nhi."

      câu ra tất cả, cho dù là mù quáng cũng được. tin tưởng nàng. Đôi mắt thâm thúy nhìn Lãnh Loan Loan. Cho tới bây giờ ngờ bộ dáng lớn lên của Loan Loan lại xinh đẹp như vậy, khuynh quốc khuynh thành cũng đủ để hình dung nàng. Nhưng mặc kệ bộ dáng nàng thế nào, chỉ cần nhận định nàng, có gì thay đổi.

      Lời của Dạ Thần khiến cho Lãnh Loan Loan thực cảm động, nhưng nàng cũng biết là vua nước, nếu thể phục chúng, chỉ sợ tiếng tăm của cũng tốt. Khóe miệng khẽ nhếch, cười nhạt với Dạ Thần, trấn an cảm xúc của . Sau đó nhìn mọi người, liếc qua Thái Thượng Hoàng và Hoàng Thái Hậu cái, cả người tản ra khí thế tôn quý vô cùng. Môi đào kiều diễm ướt át hé mở, giọng thanh thúy, lại uy nghiêm.

      "Bản cung là Xà thần chuyển thế, từ khi ra đời liền có được tiên pháp. Từ tiểu oa nhi biến thành bộ dáng này cũng là vì pháp lực tăng lên, giải thích như vậy, chư vị thấy sao?"

      Giọng quanh quẩn, mỗi cái nhăn mày, cười nhạt đều có uy nghi, tư thái bễ nghễ thiên hạ khiến người ta phục tùng.

      Bất quá lời cũng nàng khiến cho mọi người bán tin bán nghi. Xác thực lúc lập Thái Tử Phi, có lời đồn đãi nàng là Xà Thần chuyển thế, nhưng bây giờ giải thích như vậy, vẫn khiến cho người ta thể tin hết.

      "Hoàng Hậu ngài là Xà Thần chuyển thế, có chứng cớ ?"

      Thu Đừng Ngôn muốn kết thúc kế hoạch như vậy, nhưng nếu là , Hoàng Hậu cũng quá lợi hại rồi, chỉ sợ bọn họ cũng phải đối thủ của nàng.

      "Muốn chứng cớ?" Lãnh Loan Loan nhíu mày, liếc qua, quả nhiên thấy những người khác cũng tò mò, chỉ sợ đều chờ đợi nàng đưa chứng cớ.

      "Tể tướng, ngươi đừng làm càn. Lại dám bất kính với Hoàng Hậu."

      Dạ Thần nhìn Thu Đừng Ngôn cắn mãi nhả, trong lòng tức giận. Rốt cuộc lão thất phu này muốn thế nào? Nếu phải ở trước mặt nguyên lão, nhất định phải khiến ta đẹp mặt.

      "Thần cần tức giận." Lãnh Loan Loan đặt tay lên tay Dạ Thần, lạnh nhạt trấn an.

      "Để bản cung cho bọn họ nhìn pháp lực của ta." phải là muốn chứng cớ sao? Nàng sử dụng pháp lực cho bọn xem, hy vọng tim bọn họ đủ mạnh, bị hù chết. Nếu xảy ra chuyện, nàng chịu trách nhiệm.

      "Cửu Nhi..."

      Dạ Thần nhìn nàng, nháy mắt trở nên ôn nhu.

      " sao."

      Lãnh Loan Loan đứng lên, làn váy có sợi tơ màu vàng vòng quanh đóa mẫu đơn, làn váy dài, mùi hương hoa mai quanh người, đào ấn như lóe ra ánh sáng, lộ ra vài phần thần bí.

      "Bây giờ bản cung để cho các ngươi mở to mắt nhìn chút tiên thuật của bản cung."

      xong, nàng giương lên ống tay áo lửa đỏ. Từ tay áo, vô số cánh hoa đào hồng nhạt bay lả tả bốn phía, giữa mưa đào, nàng như đào tiên tử, tuyệt mỹ, thanh linh.

      Ánh mắt của mọi người đều bị mê hoặc, cũng hiểu, hóa ra cây đào là do Hoàng Hậu làm. Trong lòng thầm than thần kỳ, chẳng lẽ nàng là Xà Thần chuyển thế sao?

      " biết chư vị có hài lòng màn biểu diễn của bản cung?"

      Lãnh Loan Loan đảo mắt qua mọi người, cuối cùng rơi xuống người Thu Đừng Ngôn, thản nhiên .

      "Này..."

      "Hay là lại muốn ta gọi nhóm xà cục cưng ra đây?" Là chứng minh, nhưng cũng là uy hiếp. Tốt nhất những người này thức thời, chọc giận nàng, cẩn thẩn nàng gọi xà đến múa.

      ", đừng."

      Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu nhanh chóng xua tay, đùa gì chứ. Bọn họ có kinh nghiệm trong chuyện này, dọa chết người. Trăm ngàn lần đừng gọi đống xà đến quấy rối.

      " vậy, mọi người tin?"

      "Phải, phải."


      Chương 148. Ta là phu quân của tinh
      Editor: Ngọc Nguyệt


      Đêm lạnh như nước. Trăng tàn lên ngọn cây. Ánh sao thưa thớt vây quanh bốn phía trăng. Màn đêm đen tối làm đẹp cảnh sắc.

      Gió đêm lạnh lạnh thổi, hoa cỏ lay động, cung nữ đều lui xuống.

      bàn cửa sổ, ánh nến trong đèn lồng, ánh sáng xuyên qua đèn, có vài phần mờ nhạt, khiến gian phòng bao phủ trong mảnh mông lung.

      Long giường hoa lệ, giường màu vàng, màn giường mạ vàng. giường, ngọc chăn, mềm mại, bóng loáng.

      Lãnh Loan Loan và Dạ Thần cởi áo khoác, hai người đều mặc trung y màu trắng nằm giường. Ánh mắt đều nhìn trần, gì.

      Ánh sáng chiếu vào mắt Dạ Thần, màu tím toát ra. Trước kia Cửu Nhi còn , đồng giường cộng chẩm cũng tự nhiên. Nhưng bây giờ nàng thiếu nữ tuyệt sắc khuynh thành, có được thân hình khiến người ta điên cuồng. Đường cong duyên dáng, xương quai xanh khêu gợi, làn da nõn nà, hương thơm thoang thoảng, dụ hoặc . dám cử động thân thể. sợ khi chạm đến thân thể của nàng, khống chế được bản thân.

      Tim đập mạnh, dường như có thể khiến đối phương nghe thấy, cuồng nhiệt hơn cả lửa cháy giữa đồng cỏ...

      Lúc Dạ Thần thấy, Lãnh Loan Loan khẽ cười, sao nàng biết cảm giác của Dạ Thần chứ. Nhưng cũng rất tôn trọng nàng, như những nam nhân ham sắc đẹp, vừa thấy nữ tử xinh đẹp là hận thể ôm vào trong ngực, cũng dùng ánh mắt dâm loạn mạo phạm nàng. khẩn trương, còn khẩn trương hơn cả nàng. khiến nàng cảm thấy buồn cười, cũng cảm động.

      "Thần, ngươi tin lời của ta ở điện sao?"

      Lãnh Loan Loan nghiêng đầu, nhìn , gằn từng tiếng hỏi. cái gì Xà Thần chuyển thế, chỉ sợ rất nhiều người đều hoài nghi.

      "Vì sao lại tin?" Dạ Thần nghe thấy nàng hỏi, cũng áp chế ý niệm trong lòng, tử đồng thâm thúy quấn quýt ánh mắt nàng. "Vô luận nàng gì, ta đều tin nàng." Bởi vì nhận định cho nên tin tưởng. Bởi vì cho nên tin tưởng.

      "Ngươi nghĩ ta là tinh sao?"

      Lãnh Loan Loan rất muốn biết suy nghĩ của Dạ Thần. đại điện, ít nhất hơn phân nửa mọi người đều nghĩ nàng là tinh. Vốn nàng cũng cầu bọn họ nghĩ gì, cũng để ý bọn họ nghĩ thế nào. Đổi lại chính mình, đột nhiên thấy tiểu nữ oa biến thành bộ dáng khác, cũng nghĩ như vậy. Hơn nữa đây cũng là , nàng còn là tiểu nữ sinh tùy tính ở đại nữa, bây giờ nàng là xà tinh. Dù là Xà giới Công Chúa, có địa vị cao quý, nhưng vẫn là xà.

      "Vậy nàng là gì?"

      Dạ Thần trả lời mà hỏi lại nàng. phải chưa từng suy nghĩ, từ lúc gặp nhau đến giờ có nhiều điểm khác lạ. Có lẽ nàng phải nhân loại, có lẽ là tinh, có lẽ là tiên nữ. Nhưng bây giờ chỉ biết nàng là thê tử của mình, người mình nhận định. Cho nên mặc kệ nàng là gì, chỉ cần nàng giống , trong lòng có lẫn nhau, vậy là đủ rồi. Ai tinh có trái tim, phải có rất nhiều câu chuyện tình về tinh và nhân loại sao? Có lẽ chỉ là truyện kể, nhưng có thể lưu truyền trăm ngàn năm, luôn luôn có đạo lý của nó.

      "Nếu ta là tinh?"

      Lãnh Loan Loan nhìn thẳng , như qua ánh mắt, nhìn thấu tâm tư của . Trước kia từng nghe qua, tình muốn vĩnh hằng, quan trọng nhất là phải tin tưởng lẫn nhau. Nếu thể chấp nhận thân phận của nàng, chỉ có thể bọn họ có duyên phận. Vậy chia tay, buông tha , nàng tin còn có người chấp nhận thân phận của nàng. Nếu có thể chấp nhận thân phận của mình, vậy đó là duyên phận của bọn họ, số mệnh.

      Lời của nàng khiến Dạ Thần sửng sốt, nhưng lại nở nụ cười.

      "Nếu nàng là tinh, vậy ta là phu quân của tinh."

      Lãnh Loan Loan biểu tình kỳ quái, muốn cười cười nổi. ngờ lại còn có thiên phú mặt này. Phu quân của tinh. Ha ha ha...

      "Thần, ta tinh." Dừng cười, Lãnh Loan Loan biểu tình nghiêm túc nhìn Dạ Thần.

      "Ta là Xà giới Cửu Công Chúa, Mộng La Quốc kỳ là tên Xà giới."

      Dứt lời, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn , quan sát vẻ mặt của , cũng thấy biểu tình của có gì biến hóa, chán ghét, sợ hãi, điều này khiến nàng trong lòng nhàng thở ra.

      "Hóa ra là thế." Dạ Thần gật đầu, ngồi dậy, y phục rủ xuống, ngực lộ ra, sợi tóc hỗn độn vai, tử đồng câu hồn, rất gợi cảm mê người.

      "Trách được chúng ta chưa từng nghe tới Mộng La Quốc." Cũng khó trách Cửu Nhi giống người thường, có rất nhiều năng lực vượt xa người thường.

      "Ngươi chắc chắn sợ hãi sao? ghê tởm sao?"

      "Sao phải như vậy?" Dạ Thần nở nụ cười, đôi mắt hẹp dài thâm thúy như hòa tan, bàn tay thon dài cầm tay của nàng. "Mặc kệ nàng là gì, đối với ta mà , nàng chính là thê tử của ta. Nhất sinh nhất thế nhất song nhân."

      "Đây là thổ lộ sao?"

      Lãnh Loan Loan trong lòng cảm động nhưng ngoài miệng vẫn chịu thua. Khoé môi khẽ nhếch, bướng bỉnh tươi cười, mắt nhìn , bày ra tư thái phong tình của thiếu nữ.

      "Phải."
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 149. Lần đầu tiên triền miên

      Editor: Ngọc Nguyệt


      "Phải."

      Dạ Thần mỉm cười. Nếu trước kia thổ lộ với tiểu oa nhi, khiến cho người ta thấy được tự nhiên. Vậy bây giờ với thiếu nữ mười tám, tâm vẫn thẳng thắn, phải được tự nhiên, kích động.

      Bàn tay mềm mại của Lãnh Loan Loan trong lòng bàn tay của , cảm giác ngưa ngứa từ lòng bàn tay truyền vào trong lòng Dạ Thần. Tử đồng bừng sáng, hỏa diễm nảy lên. Độ ấm trong phòng đột nhiên dâng cao, có loại khí ám muội.

      Lãnh Loan Loan cảm giác được hơi thở dồn dập của , bướng bỉnh lui về sau, đôi mắt sáng ngời nhìn , mang theo tươi cười giảo hoạt.

      "Thần, ngươi có muốn nhìn nguyên hình của ta ?" con rắn , dọa được người.

      "A..."

      Dạ Thần động tình, lại bị lời đột nhiên được Lãnh Loan Loan ra sửng sốt. Bất quá dục hỏa cũng biến màu, tử đồng nhìn nàng bướng bỉnh tươi cười. Biết nàng đùa, nhưng thể tức giận. Hơn nữa nguyên hình của Cửu Nhi sao? Đúng là muốn biết, hẳn là rất đáng .

      "Ừ." Gật đầu, ngồi bên, dạt dào cười.

      "Chắc chắn?" Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, đoán nguyên hình của nàng lại đại mãng xà sao?

      "Chắc chắn." Kiên định gật đầu.

      "Vậy được rồi, xem ."

      Lãnh Loan Loan giơ tay lên, ánh sáng màu vàng lượn lờ quanh nàng, bao phủ cả thân thể, đào ấn chiếu ra ánh sáng ngọc, sau đó bóng dáng nàng biến mất trong hào quang.

      Dạ Thần còn chưa có phản ứng, ánh sáng màu vàng biến mất, con rắn màu trắng tại chỗ Lãnh Loan Loan vừa ngồi người. Con rắn ước chừng dài hơn thước. Cả thân tuyết trắng tì vết, đầu rắn nho , đôi mắt chớp nhìn Dạ Thần.

      "Cửu Nhi?"

      Dạ Thần trừng mắt, trong mắt xẹt qua hào quang, phải sợ hãi, mà là thích.

      Lãnh Loan Loan chớp mắt, phải nhìn lầm chứ? vui mừng?

      " con rắn đáng ."

      Dạ Thần vươn tay, ngón tay thon dài nhàng vuốt ve đầu rắn. Ánh mắt ôn nhu, chút sợ hãi.

      "Hóa ra đây là nguyên hình của Cửu Nhi, đáng ."

      "Ngươi cảm thấy đáng ?" Tiểu Bạch Xà ngẩng đầu rắn, nhìn .

      "Đương nhiên." Dạ Thần , hai tay nâng con rắn. Nó trườn cánh tay . Xúc cảm lạnh như băng thoải mái, khiến cho người ta cảm thấy như ngâm trong nước đá.

      Lãnh Loan Loan thấy sợ, trong mắt cũng có ý cười, cái đầu vươn lên, hôn lên mặt .

      Dạ Thần chỉ cảm thấy lạnh lạnh, ngứa ngứa, tự do cười.

      "Ha ha a..."

      Lãnh Loan Loan thấy cười, lại bướng bỉnh liếm liếm mặt . Sau đó thân mình co rụt, đến bên giường, lại biến trở về thân nhân, nàng mặc áo lót, mà biến thành trần như nhộng. Thân thể ngọc cốt băng cơ khiến cho đôi mắt Dạ Thần trở nên sâu thẳm, yết hầu nhịn được nuốt nước miếng.

      "Cửu Nhi..."

      Lãnh Loan Loan nhìn bộ dáng của nở nụ cười, cười đến quyến rũ lòng người, cười đến câu tâm nhiếp hồn. Sợi tóc mềm mại như tơ rủ xuống vai, đen và trắng. Trước ngực no đủ khiến cho người ta nuốt nước miếng...

      Thân mình *** của Lãnh Loan Loan tiến sát , cảm giác ấm áp mềm mại khiến Dạ Thần cảm xúc mênh mông, lại cứng nhắc có động tác. rất buồn cười.

      "Thần, ngươi muốn ta sao?"

      Lãnh Loan Loan vươn tay ngọc đặt người , đầu ngả vào ngực , nghe tiếng tim đập kịch liệt của , cảm nhận hô hấp nóng rực của , dồn dập, khẽ cười, nàng biết động tình vì nàng. Có cảm giác thành tựu, nam nhân này tất cả đều vì nàng...

      "Cửu Nhi, nàng biết nàng ?"

      Dạ Thần khó khăn mở miệng, ánh mắt nhìn ngọn đèn bàn, dám nhìn thân hình xinh đẹp của nàng, hai tay nắm chặt, rất sợ bản thân thể khống chế.

      "Đương nhiên ta biết." Giọng Lãnh Loan Loan càng mị hoặc, ngón tay tiếp tục vòng vo, hơi thở như lan, giọng bên tai .

      "Ta là thê tử của ngươi, ngươi là trượng phu của ta, chúng ta cùng chỗ có gì đúng?"

      Ầm, Dạ Thần cảm thấy trong đầu như nổ tung, ánh mắt rối loạn, giọng của nàng như tiếng hay nhất thế giới, thôi miên . Tử đồng tối hẳn , hỏa diễm hừng hực nhảy lên trong mắt, hay tay nhịn được bắt lấy hai tay của nàng. Làn da mềm mại lập tức in dấu hồng hồng, tử đồng nhìn thẳng vào nàng, giọng khàn khàn.

      "Có thể chứ?"

      Lãnh Loan Loan cười, cho đáp án trực tiếp. Cánh tay ôm vòng qua cổ , khẽ cười.

      "Ngươi xem."

      Tử đồng càng sâu, bất tri bất giác đẩy nàng vào giường mềm mại, sau đó vung tay lên, màn giường buông xuống, che lại cảnh kiều diễm bên trong.

      Tiếng thở gấp rên rỉ truyền ra. Mặt trăng ngoài cửa sổ cũng trốn vào trong mây, dám nhìn cảnh uyên ương triền miên...


      Chương 150. Tâm tư người nổi tiếng

      Editor: Ngọc Nguyệt



      Hỏa Ảnh giáo.

      Ánh trăng chiếu vào, trong trẻo lạnh lùng.

      Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi, bóng cây lắc lu, quỷ mị xuất .

      Phòng mở rộng, dưới ánh nến.

      Sắc xanh cả phòng, khiến người ta cảm thấy lạnh lùng.

      Người nổi tiếng ngồi sau bàn, ngón tay khớp xương ràng đặt huyền cầm, khúc nhạc vang lên giữa ban đêm, có cảm giác tịch.

      Tóc đen dài đến thắt lưng rối tung, hỗn độn. Khuôn mặt tuấn mỹ nghiệt dưới ánh sáng khiến người ta cảm thấy xa chạm tới. Tiếng đàn êm tai, đêm tối yên tĩnh thích hợp với hơn phồn hoa lúc ban ngày.

      "Cốc cốc cốc..."

      Đột nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

      Người nổi tiếng ngừng đàn, thực ra nghe ra tiếng bước chân. Chắc là Cánh Tả. Chỉ khi đàn xong khúc, mới thản nhiên mở miệng.

      "Vào ."

      Cửa phòng bị mở ra. Cánh Tả thân hắc y đến, đeo mặt nạ bạc, trong ánh sáng mờ nhạt càng thêm thần bí.

      "Tham kiến giáo chủ."

      Cánh Tả chân sau quỳ xuống, tay phải kéo sợi tóc theo động tác của rủ xuống, che khuất bên mặt, cũng chặn ánh mắt lạnh lùng.

      "Chuyện gì?"

      "Hồi giáo chủ, thuộc hạ nghe được chuyện rất ly kỳ, chuyện về đương kim Hoàng Hậu nương nương." Giáo chủ từng hạ lệnh, chỉ cần là chuyện liên quan tới Hoàng Hậu nương nương, được bỏ qua.

      "Hửm? Chuyện gì?" Vừa nghe thấy chuyện về Tiểu Hoàng Hậu kia, người nổi tiếng buông tay, đôi mắt híp lại, rất tò mò.

      "Hồi giáo chủ, theo tin tức hồi báo, Hoàng Hậu từ sáu tuổi tiểu oa nhi biến thành *** khuynh quốc khuynh thành. Hôm nay mọi người đều nghị luận chuyệ này, Hoàng Hậu giải thích, nàng là Xà Thần chuyển thế, pháp lực tăng cao. Cho nên mới biến thành thiếu nữ mười tám. Bất quá có người lén đoán nàng phải con người, mà là tinh. Bây giờ chỉ sợ quán trà ngoài Nguyệt Diễm hoàng thành là nơi ồn ào..." Chuyện như vậy vừa lúc thích hợp cho những thuyết thư tiên sinh kể chuyện.

      "Có chuyện này sao?"

      Người nổi tiếng híp mắt càng sâu, tiểu oa nhi kia biến thành thiếu nữ khuynh thành tuyệt sắc? Nàng tự xưng là Xà Thần chuyển thế mà người bên ngoài lại đoán nàng là tinh. Ngón tay thon dài vuốt ve cằm, thú vị.

      "Cánh, sao? phải nghe đồn?"

      Ngẩng đầu, nhìn Cánh Tả, chuyện như vậy là ly kỳ.

      "Thuộc hạ tìm hiểu riêng, là như vậy." Cánh Tả gật đầu đáp, tiếp tục . "Nghe khi Hoàng Hậu đột nhiên xuất ở cung yến, hoa đào bay đầy trời. Lúc đầu mọi người còn nghĩ nàng là tiên nữ. Cuối cùng mới biết nàng là Hoàng hậu nương nương." cũng tin, dù sao tiểu oa nhi biến thành bộ dáng như vậy, chuyện này ai chấp nhận? Trái tim cứng rắn vậy. Huống chi nàng còn nàng là Xà Thần chuyển thế, cái này càng khiến người cảm thấy nghi ngờ.

      "Ồ, là có chuyện này."

      Trong đôi mắt hẹp dài của người nổi tiếng xẹt qua tia sáng, càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Lãnh Loan Loan. Lại có thể từ tiểu oa nhi biến thành mỹ nữ khuynh thành, có ý tứ.

      "Cánh, ngươi nghĩ nàng là Xà Thần chuyển thế, hay là tinh như trong miệng mọi người."

      ngẩng đầu nhìn Cánh Tả hỏi. Sợi tóc rối tung vai, rủ xuống, rất gợi cảm.

      "Thuộc hạ biết."

      Cánh Tả vẫn nửa quỳ như cũ, có thể là Xà Thần, cũng có thể là Xà tinh. Việc này, sao biết được. Huống hồ dù Hoàng Hậu kia là thần hay cũng liên quan tới .

      " thú vị a." Người nổi tiếng nghe như vậy lắc đầu. "Ngươi thể tò mò chút sao?" Thủ hạ đều như khối băng.

      "Giáo chủ qua, tò mò là điểm yếu trí mệnh của sát thủ."

      Giọng thản nhiên của Cánh Tả phản bác người nổi tiếng.

      Người nổi tiếng há miệng thở dốc, haizz, là lấy đá đập vào chân mình. lại dùng lời của mình chống đối lại mình, bất quá cũng đúng, sát thủ thế có quá nhiều cảm tình.

      "Còn chuyện gì ?"

      "Hồi chủ tử, đoạn thời gian gần đây ngừng óc người trong võ lâm chết oan uổng. Mà cái gọi là danh môn chính phái lại ám chỉ do Hỏa Ảnh giáo chúng ta gây ra. Ngày mười lăm mở đại hội hùng đại hội tại núi Thái Sơn, chuẩn bị đối phó với giáo chúng ta..."

      "Cái gì?" Người nổi tiếng giữ được vẻ tươi cười nữa, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống. Lại có cả chuyện này, xem ra có người thầm muốn hại Hỏa Ảnh giáo, khiến cho võ lâm nhân sĩ tranh đấu với Hỏa Ảnh giáo.

      "Cánh, trong khoảng thời gian này giám sát chặt chẽ người trong giáo, đừng để bọn họ ra ngoài gây chuyện. Ta thấy việc này có người sau lưng cố ý, muốn khơi mào phân tranh võ lâm nhân sĩ và Hỏa Ảnh giáo chúng ta. Phía sau cần cẩn thẩn. Đừng nhất thời tức giận, trúng bẫy của người khác..."

      "Vâng, thuộc hạ hiểu." Cánh Tả chắp tay, gật đầu.

      "Mặt khác, phái người tiếp tục theo dõi võ lân, ngày mười lăm chúng ta cũng góp vui." Xem xem bọn họ đối phó thế nào với Hỏa Ảnh giáo. Cũng thuận tiện đem màn độc thủ kia đào ra.

      "Vâng."

      "Được rồi, ngươi lui xuống trước ." Người nổi tiếng khoát tay với Cánh Tả, .

      "Thuộc hạ cáo lui."

      Cánh Tả ra khỏi phòng, quên đóng cửa cho .

      Người nổi tiếng đứng lên, đến bên cửa sổ, nhìn trăng rằm trời. Híp mắt, trong đầu xẹt qua hình ảnh của Tiểu Hoàng Hậu, lại nghĩ tới lời của Cánh Tả, trong lòng nổi lên hứng thú.

      Có nên nhìn Tiểu Hoàng Hậu nhỉ?



      Chương 151. Quân vương lâm triều [Thượng]

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Kim Loan điện

      Văn võ bá quan đứng thành hai bên, thân quan phục, đầu đội mũ quan, rất uy phong. Nhưng khi bọn chờ nửa canh giờ vẫn thấy Hoàng đế lâm triều, đều bắt đầu nghị luận.

      Thu Đừng Ngôn mặc tử y nhíu mi, nghe các quan viên khe khẽ . Ánh mắt càng sâu, Hoàng hậu kia là Xà Thần chuyển thế hay là tinh, nàng vẫn là họa thủy, họa thủy đủ để làm thiên hạ đảo điên, giang sơn bị mất. đến chuyện lập sáu tuổi nữ oa làm Thái Tử Phi khiến Nguyệt Diễm trở thành trò cười lúc trước, bây giờ Tiểu Hoàng hậu đột nhiên biến thành thiếu nữ, lại khiến cho cả nước đều thầm đoán. khi có người lợi dụng khơi mào chuyện này, chỉ sợ Nguyệt Diễm nguy.

      "Tể tướng đại nhân, ngươi hôm nay Hoàng Thượng có chuyện gì? Đến giờ mà còn chưa lâm triều."

      Đức Thanh Vương gia thân cẩm bào, thắt lưng đính ngọc, nhích lại gần Thu Đừng Ngôn.

      "Vương gia, việc này thần cũng dám tự đoán." Thu Đừng Ngôn là người khôn khéo thế nào chứ, tức thời biết nên ra miệng. Dù sao chuyện hoàng thất nhiều, còn vọng nghị Hoàng Thượng, là tội lớn. Sao có thể cho người khác bắt được nhược điểm?

      "Này..."

      Đức Thanh Vương gia trong lòng thầm mắng lão hồ ly, nhưng biểu tình vẫn biến. Vẫn bộ dáng ưu quốc ưu dân, khiến người ta cảm thấy bội phục.

      "Bản tướng quân nghĩ, chắc chắn Hoàng Thượng hãm ôn nhu hương."

      Có thể thẳng thắn như vậy cũng chỉ có Trấn Bắc Tướng quân Trịnh Thiếu Sở, người khác cũng nghĩ như vậy, nhưng dám mở miệng.

      "Tướng quân, lời này là thế nào?"

      Đức Thanh Vương gia thông minh cầm cái đuôi của hỏi, dù sao lời này cũng phải . Nếu có mầm tai họa gì cũng có quan viên làm chứng cho .

      Trịnh Thiếu Sở nhìn lướt qua và các quan viên, trong mắt có vài phần khinh thường. Đều là đám người sợ chết, ràng trong lòng đều nghĩ vậy mà chẳng dám ra.

      "Này còn ràng sao? Hoàng Hậu còn là tiểu oa nhi, là đại mỹ nhân hàng giá . Hoàng Thượng chúng ta chính trực huyết khí phương cương, chắc chắn hai người thể vãn hồi." Bất quá cũng lý giải được, dù sao có người nam nhân nào nhìn đại mỹ nhân xinh đẹp bên người mà tâm động, thủ động?

      ra, tất cả mọi người ngượng ngùng vuốt mũi. Nghị luận việc Hoàng Thượng và Hoàng Hậu viên phòng nghĩ qua nhưng bọn họ phải đại tướng quân tay cầm binh quyền, dám loạn ngôn. Bất quá lời của tướng quân cũng có đạo lý, bây giờ nhớ lại bộ dáng của Hoàng Hậu đều nhịn được si mê. là xinh đẹp a, giống như tinh câu hồn trong truyền thuyết...

      Thu Đừng Ngôn và Đức Thanh Vương gia nhìn nhau, mím môi . Nhưng trong lòng thể bình tĩnh, đến Hoàng Hậu dùng lý do Xà Thần chuyển thế thoái thác thái độ hoài nghi, hơn nữa cho dù nàng là Xà Thần chuyển thế, chuyện lúc đó cũng làm Hoàng Thượng quên trách nhiệm của mình, nếu thế sớm trở thành hôn quân, vậy Nguyệt Diễm thể dung nàng. Từ xưa đến nay đế vương chuyên sủng người đều có kết cục rất thảm, xem ra bọn họ phải nghĩ biện pháp khiến cho Hoàng Thượng nạp phi tần, cân bắng hậu cung.

      Đúng lúc này, thái giám bên người Hoàng đế cầm phát trần đến.

      Thu Đừng Ngôn, Đức Thanh Vương gia vừa thấy, nhanh chóng nghênh đón.

      "An công công..."

      An công công vừa thấy Tể tướng và Vương gia lên, lúc này cũng chắp tay với bách quan.

      "Bái kiến Vương gia, Tể tướng và chư vị đại nhân."

      "An công công cần đa lễ." Đức Thanh Vương gia phất tay. " biết hôm nay vì sao Hoàng Thượng còn chưa lâm triều? Chẳng lẽ hôm nay miễn sao?"

      Từ lúc An công công vào, bách quan đều hành lễ với , sau đó đứng bên vảnh tai nghe và Thu Đừng Ngôn, Đức Thanh Vương gia chuyện.

      "Chuyện này nô tài cũng ." An công công lắc đầu, Thánh Thượng hạ chỉ.

      "Này..."

      Mọi người vừa nghe nhìn ngoài điện, mặt trời lên. Chẳng lẽ bọn họ cứ phải chờ đợi mãi?

      "An công công, ngài có thể xem Hoàng Thượng ?"

      Đức Thanh Vương gia và Thu Đừng Ngôn, Trấn Bắc Tướng quân đều nhìn An công công.

      "Này..." An công công nhíu mày, sau lúc mới gật đầu. "Được rồi, nô tài xem."

      "Làm phiền An công công."

      Ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, mang cảm giác tươi mát.

      Gió từ từ thổi, mang theo hương hoa.

      Màn giường theo gió bay lên, lộ ra góc.

      Trong giường, nam nữ triền miên, cảnh thân mật khiến người ta tim đập nhanh, cũng khiến người ta hâm mộ thôi.

      Ngoài giường, y phục hỗn độn, chứng minh tối qua có màn hoan ái kịch liệt.

      Ngoài Long Tuyền cung, An công công nhìn thái giám, cung nữ gác đêm vẫn còn.

      "Bái kiến An công công."

      Tiểu thái giám, tiểu cung nữ thấy là An công công đến, nhanh chóng hành lễ với .

      An công công gật đầu, nhìn qua điện, sau đó xoay người nhìn bọn họ dò hỏi:

      "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu còn chưa rời giường sao?"

      "Hồi công công, chưa." Tiểu thái giám gật đầu.

      Trong phòng, sau lúc An công công hỏi, Dạ Thần tỉnh. Cúi đầu, nhìn Lãnh Loan Loan nằm ngủ say sưa cánh tay mình, tử đồng xẹt qua ôn nhu. Tối hôm qua khiến nàng mệt chết. Nhớ tới tối qua mình điên cuồng thế nào, cũng khó mặt đỏ tim đập. muốn đánh thức nàng, cũng muốn rời khỏi nàng. muốn sau khi thức dậy, người đầu tiên nàng thấy là mình. giọng phân phó.

      "An công công, hạ chỉ, hôm nay miễn triều."

      An công công sửng sốt, ngờ Hoàng đế tỉnh, càng ngờ hôm nay miễn triều. Nhưng nếu là ý chỉ của Hoàng Thượng, chỉ có thể tuân thủ. Gật đầu, cúi đầu đáp.

      "Vâng.

      Chương 152. Quân vương lâm triều [Hạ]

      Editor: Ngọc Nguyệt


      "An công công, hạ chỉ, hôm nay miễn triều."

      An công công sửng sốt, ngờ Hoàng đế tỉnh, càng ngờ hôm nay miễn triều. Nhưng nếu là ý chỉ của Hoàng Thượng, chỉ có thể tuân thủ. Gật đầu, cúi đầu đáp.

      "Vâng."

      Kim Loan điện, văn võ bá quan đều chờ tin tức của An công công.

      Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, óng ánh, ấm áp. Nhưng bọn họ cảm giác được, đám đều chờ đợi có tâm trạng.

      "An công công trở lại."

      quan viên gầy nhìn thấy An công công ngoài điện, trước.

      Mọi người nhìn lại, quả nhiên thấy An công công thân hắc sam cầm phất trần bước đến.

      "An công công, Hoàng Thượng tỉnh chưa?"

      Ba người đứng đầu, Thu Đừng Ngôn, Đức Thanh Vương gia, Trấn Bắc Tướng quân dẫn đầu.

      "Tỉnh." An công công gật đầu, đến bây giờ còn chưa tỉnh mộng. Những chuyện gần đầy đều rất cổ quái, trước tiên là Tiểu Hoàng Hậu đột nhiên biến thành đại mỹ nữ, tại Hoàng Thượng luôn chuyên tâm triều chính cũng ***.

      "Thế..."

      Chúng quan hai mặt nhìn nhau, sau đó đều nhìn .

      An công công lắc đầu, đột nhiên nghiêm túc lên. Đứng lên , giương phất trần.

      "Hoàng Thượng có chỉ, hôm nay miễn triều."

      "A..."

      Mọi người ngây người, ngờ đoán đúng rồi, Hoàng Thượng miễn triều. Lại nho nghị luận, nhất thời trong điện huyên náo.

      Thu Đừng Ngôn và Đức Thanh Vương gia, Trấn Bắc Tướng quân nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc. Xem ra bọn họ nghĩ đúng, chỉ sợ thể lưu Hoàng Hậu.

      Dần dần, quan viên đều về. Kim Loan điện cũng chỉ còn lại ba người Thu Đừng Ngôn, sau khi đọc xong thánh chỉ An công công cũng chắp tay với bọn họ, ra ngoài.

      "Vương gia, Tướng quân, ta trước." Thu Đừng Ngôn nhìn An công công ra ngoài, cũng chắp tay với Đức Thanh Vương gia và Trấn Bắc Tướng quân, rời .

      Ra điện, thấy An công công ở bên kia, Thu Đừng Ngôn nhanh chóng đuổi theo.

      "An công công."

      An công công nghe thấy có người gọi, quay lại thấy Tể Tướng, ngừng lại.

      "Tể Tướng đại nhân."

      Thu Đừng Ngôn nhìn bốn phía, hạ giọng .

      "An công công, chúng ta chuyện."

      An công công gật đầu, theo đến nơi yên tĩnh.

      " biết tướng gia tìm nô tài có chuyện gì?" Nhìn , trong lòng nghĩ thầm, chỉ sợ lại là vì chuyện hôm nay Hoàng Thượng miễn triều.

      "An công công, có phải Hoàng Thượng miễn triều là do Hoàng Hậu?" Nhìn bốn phía người, Thu Đừng Ngôn thẳng.

      "Này..." An công công mắt liếc trái phải, sau đó khó xử nhìn . "Chúng ta thân là nô tài, dám loạn ngôn chuyện chủ tử." Tuy tất cả mọi người đều biết bởi vì Hoàng Hậu, nhưng đều giấu trong lòng, ra sợ mang tai họa vào người.

      "An công công cần sợ, bổn tướng chỉ hỏi chút. Dù sao từ lúc Hoàng Thượng đăng cơ đến giờ luôn chuyên tâm làm chính , chưa bao giờ xuất việc như hôm nay. Bổn tướng lo..."

      Câu tiếp giữ lại, nhưng người thông minh hiểu ý của .

      An công công nghe như vậy, vẻ mặt buông lỏng chút.

      Thu Đừng Ngôn thấy thế, từ tay áo lấy ra khối ngọc bội thượng đẳng đưa cho .

      "Bổn tướng nghe công công thích sưu tầm mĩ ngọc, tại hạ có khối, biết có vừa mắt công công?"

      An công công nhìn khối ngọc bội màu trắng, ánh mắt sáng lên, ngọc đẹp, thuần túy tỳ vết, trong suốt, có thể là cực phẩm.

      "Đây là cùng điền ngọc?"

      Ánh mắt nhìn chằm chằm ngọc bội, muốn rời .

      "Ánh mắt công công tốt." Thu Đừng Ngôn cười . "Đây đúng là cùng điền ngọc."

      An công công cầm ngọc bội, mặt mày hớn hở, miệng lại lời khách sáo.

      "Ngọc quý như vậy, sao ta có thể nhận đây?"

      "Bảo kiếm tặng hùng. Mỹ ngọc này cần có người biết thưởng thức nó, công công là người thích ngọc, ngọc bội này đương nhiên tặng ngài." Thu Đừng Ngôn cười .

      "Nếu ta còn từ chối là bất kính rồi." An công công cất ngọc bội, sau đó nhìn bốn phía, giọng với Thu Đừng Ngôn.

      "Theo lý thuyết, nô tài nên nhiều chuyện. Nhưng ta cũng biết tướng gia vì nước vì dân, vậy ta cũng chút. Nghe tiểu thái giám gác đêm Long Tuyền cung tối hôm qua , Hoàng Thượng và Hoàng Hậu náo loạn đêm, đến hừng đông mới ngủ, chỉ sợ Hoàng Thượng mệt cho nên mới miễn triều."

      Thu Đừng Ngôn nghe , đôi mắt thâm thúy xẹt qua tia sáng rồi biến mất, lại cười, chắp tay với An công công.

      "Đa tạ công công."

      "Có gì đâu, ngày sau nô tài còn phải nhờ tướng gia nhiều."

      lát sau, Thu Đừng Ngôn cáo biệt An công công.

      Dọc theo đường , Thu Đừng Ngôn ngồi trong kiệu luôn suy nghĩ về chuyện Hoàng Hậu. Tình hình trước mắt, xem ra, Hoàng Thượng sủng ái Hoàng Hậu chỉ có hơn, thậm chí để ý nguyên tắc. Nếu cứ như vậy, sớm muộn gì Nguyệt Diễm cũng có vấn đề. Huống chi có nàng rồi Phỉ Nhi có cơ hội tiếp cận Hoàng Thượng. Đôi mắt hẹp dài thâm thúy lên tia lãnh huyết, khiến cho khuôn mặt nho nhã kia trở nên dữ tợn.

      Hừm, được, về công hay tư, đều thể lưu Hoàng hậu.
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 153. Hoàng gia săn bắn

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Thời gian thấm thoát trôi , nháy mắt, tháng sáu đến.

      Ánh mặt trời vẫn vậy, nóng rực.

      Cung điện huy hoàng đắm chìm trong ánh nắng, gió từ từ thổi, hương hoa hỗn loạn, có cảm giác oi bức.

      Ngự Hoa Viên, muôn loài hoa khoe sắc, dường như hàng năm tàn. Nhưng trong khoảng thời gian này, lóa mắt nhất là hoa sen, nở rộ, trắng như tuyết, lá sen xanh biếc càng thêm xinh đẹp, cao thượng thoát tục.

      Lãnh Loan Loan đứng bên cửa sổ, sợ nóng nàng mặc sa y màu trắng, hoa sen xanh nhạt trước ngực, tóc đen dài dùng trâm ngọc vấn lên. Cặp mắt trong suốt nhìn hoa sen ngoài kia, đột nhiên nghĩ tới câu thơ, thuận miệng ngâm.

      Dù sao Tây hồ giữa tháng sáu, phong cảnh bốn mùa giống nhau.

      Hoa nở liên miên hết chân trời, lại chỉ hoa sen hồng khác lạ.

      "Thơ hay."

      giọng quen thuộc truyền đến, Lãnh Loan Loan quay đầu lại, thấy Dạ Thần đứng cạnh cửa, nhìn nàng, có vài phần ngạc nhiên.

      "Thần, chàng đến rồi."

      Lãnh Loan Loan dựa vào cửa sổ, mặt như phù dung, thân như liễu, làn da nõn nà, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, khiến nàng như vị tiên tử hoa sen, băng thanh ngọc khiết, phiêu dật xuất trần.

      Dạ Thần cảm thấy mình như say rồi, nhìn bộ dáng tuyệt sắc của nàng hơn tháng, mà mỗi lần nhìn thấy nàng, tim vẫn đập nhanh, có cảm nghĩ dường như nhìn thế nào cũng đủ...

      đến cạnh nàng, cánh tay thon dài theo thói quen ôm lấy nàng. Chóp mũi ngửi được hương thơm quen thuộc người nàng, cảm nhận nhiệt độ ấm áp cơ thể nàng, mới có cảm giác viên mãn.

      "Cửu Nhi, nàng khiến cho ta ngạc nhiên." Bàn tay to vuốt tóc nàng, ngờ Cửu Nhi còn tài tình như vậy, mấy câu vừa rồi là về hoa sen tháng sáu.

      Lãnh Loan Loan dựa vào , giải thích, dù sao tiểu thuyết xuyên đều có chuyện như vậy, nữ chủ ngâm thơ, người khác kinh ngạc.

      "Hôm nay mấy lão già kia có ?"

      tháng nay, đám lão già kia đều dùng hết biện pháp để đem nữ nhân khác tiến cung, tìm phiền toái cho nàng, cái gì nàng là họa thủy, Thần chuyên sủng nàng, sớm muộn cũng gây tai họa. Phi, phu thê bọn họ tương thân tương ái, lão già kia cũng muốn quản. là, có phải chuyện phòng the tốt rồi tìm chuyện cho bọn họ .

      Dạ Thần lắc đầu.

      "Hôm nay , mười ngày sau là hoàng gia săn bắn." Đây cũng là chuyện duy nhất khiến hứng thú.

      "Săn bắn?" Lãnh Loan Loan cũng hưng trí, nàng xoay người ngẩng đầu nhìn Dạ Thần. "Bình thường phải săn bắn vào mùa xuân sao? Tháng sáu còn săn bắn?" Thời tiết lại nóng, cũng có nhiều động vật lắm. phải tự ngược đãi bản thân sao?

      "Sai." Dạ Thần lắc đầu, cẩn thận giải thích nghi hoặc của nàng. "Mặc dù săn bắn thường vào mùa xuân, nhưng đây là truyền thống của Nguyệt Diễm quốc chúng ta. Tháng sáu săn bắn, vì tháng sáu trời nóng nực, càng có thể thể sức chịu đựng của người săn. Nếu săn bắn vào tháng sáu, ai đạt được nhiều con mồi nhất, có vinh dự cao nhất Nguyệt Diễm..."

      "Như vậy cũng tính?" Lãnh Loan Loan bĩu môi, thông qua việc chịu đựng cái nóng xem năng lực sao? Có người da thô sợ nóng, có người thân mình chiều chuộng, chịu nổi nóng, giống nàng. Căn bản công bằng, cái gì quy định bất thành văn, đều là đám người có việc gì làm tìm ngược.

      Dạ Thần lại ôm nàng vào ngực, cho nên nhìn thấy vẻ khinh thường mặt nàng.

      "Cửu Nhi, lần hoàng gia săn bắn này, ta cũng tự mình lên sân khấu, nàng muốn ?" Thấy mỗi ngày nàng ở trong cũng cũng buồn chán rồi. "Chẳng những ta, Phong Cách cũng dẫn theo Đàm Ngữ Đồng."

      " phải hoàng gia săn bắn sao? Sao bọn họ cũng tham gia?"

      Lãnh Loan Loan rời khỏi ôm ấp của , ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hỏi. phải quy củ hoàng gia rất nhiều sao? Càng chú ý thân phận địa vị. Tôn tiện đều phân hết ra. Cho dù ninh Phong Cách là Nguyệt Diễm thủ phủ, nhưng cũng chỉ là dân chúng có tiền nhiều nhất.

      "Phong cách có đặc quyền của ta." câu dựa vào núi.

      Lãnh Loan Loan đảo mắt, sớm nên nghĩ đến.

      "Được, ta cũng muốn tham gia." Vinh dự cao nhất Nguyệt Diễm sao? Nàng muốn nhìn xem tên da dày nào chống lại ánh nắng mặt trời, đạt được vinh dự đặc thù này.

      "Được."

      Bên kia, Tể Tướng phủ.

      "Các ngươi canh giữ ngoài thư phòng, có cho phép của ta, ai cũng được vào."

      Thu Đừng Ngôn với gia đình bên ngoài, sau đó xoay người, dẫn nam nhân xa lạ vào thư phòng.

      đóng chặt cửa thư phòng.

      "Tả hộ pháp, mời ngồi."

      Thu Đừng Ngôn với hắc y nam tử, sau đó cũng ngồi xuống cạnh bàn.

      Nam tử được gọi là Tả hộ pháp gật đầu, ngồi xuống.

      Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, óng ánh.

      " biết hôm nay tướng gia tìm tại hạ có chuyện gì?" Nam tử này là hộ pháp của tổ chức sát thủ Nguyệt Diễm quốc, tuy sát thủ và quan viên là đối thủ mất còn, nhưng ai biết quan hệ của và Thu Đừng Ngôn, cấu kết quan phủ bình thường, tổ chức của bọn họ cũng có giao dịch với Thu Đừng Ngôn.

      "Tả hộ pháp, hôm nay mời ngươi tới là có chuyện muốn nhờ." Thu Đừng Ngôn xong, từ ngăn kéo cẩn thận lấy ra cái hòm dùng vải đỏ che đưa cho .

      Tả hộ pháp xốc vải đỏ lên, đúng là nguyên bảo.

      "Đây là..."

      "Bổn tướng thuê người quý môn ám sát người." Thu Đừng Ngôn cũng vòng vèo nữa.

      "Là ai?" Tả hộ pháp buông nguyên bảo, sát thủ bọn họ vốn mua bán kiểu này, sao.

      "Đương kim Hoàng Hậu."

      "Cái gì?" Tả hộ pháp có chút giật mình, sau lúc lâu mới . "Hoàng Hậu ở trong thâm cung đại viện, chỉ sợ xuống tay tốt." Hoàng cung đề phòng cẩn trọng.

      "Mười ngày sau, hoàng gia săn bắn là cơ hội tốt. Nếu chuyện thành công, bổn tướng nguyện đưa ngươi ngàn lượng."

      "Được."
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 154. Đánh cược nơi săn bắn

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Mười ngày sau.

      Ánh mặt trời nóng nực như mấy ngày trước. Gió từ từ thổi, mang theo cảm giác mát mẻ, hoàng gia săn bắn cũng mở màn.

      Rừng săn bắn của hoàng gia, trúc mọc liên miên. Mây trắng che mặt trời, che khuất ánh nắng.

      đài, vị trí tối cao đương nhiên là Hoàng đế và Hoàng Hậu. Bốn phía là quan viên và vài gia quyến ngồi chờ, còn có vài cung nữ, thái giám hầu hạ, náo nhiệt dị thường.

      cỏ, các dũng sĩ tham gia săn bắn ngồi lưng ngựa. lưng đeo cung tên, hai mắt cháy rực, chờ mệnh lệnh của Hoàng đế, bọn họ dùng toàn lực đấu.

      Đến lúc nên bắt đầu, Dạ Thần đứng lên. Hoàng bào dưới ánh mặt trời chói mắt dị thường, thắt lưng khảm ngọc bích. Ánh mắt đảo qua đám người dự thi, khí thế vương giả phát ra.

      "Hôm nay là tập tục săn bắn của Nguyệt Diễm chúng ta. Ai có thể săn được nhiều con mồi nhất, trẫm phong người đó danh hiệu Nguyệt Diễm đệ nhất dũng sĩ, ban thưởng thêm lệnh bài có thể tùy ý ra vào hoàng cung."

      "Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế."

      Mọi người vừa nghe phần thưởng, nhiệt huyết sôi trào. Tiếng hô lớn quanh quẩn trong rừng săn bắn.

      Dạ Thần giương tay, mọi người lập tức dừng hô.

      "Bất quá hôm nay trẫm cũng tự mình săn bắn."

      "..."

      Mọi người vừa nghe vậy đều hai mặt nhìn nhau, Hoàng Thượng tự mình tham gia, còn ai dám tranh thưởng với ?

      Có lẽ nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, Dạ Thần giải thích.

      " phải là trẫm muốn đấu với chư vị, trẫm muốn săn dị thú quý hiếm tặng Hoàng Hậu." xong, cúi đầu thâm tình nhìn Lãnh Loan Loan ngồi. Ánh mắt khiến cho vài vị tiểu thư ở đây đỏ mặt. Hoàng Thượng đẹp, thâm tình.

      Lãnh Loan Loan còn có chút miễn cưỡng, nghe thấy lời Dạ Thần cũng ngẩng đầu. thân sắc y, làn váy dài, che khuất đôi giày màu trắng. Áo khoác lụa trắng trong suốt, vạt áo hơi trễ, lộ ra chiếc cổ và xương quai xanh khêu gợi. cổ có khối ngọc bội, đó là ngọc bội có thể hút nhiệt, Dạ Thần biết nàng sợ nóng nên cố ý vì nàng tìm. Mái tóc có trang sức, chỉ dùng chiếc trâm ngọc nhàng vẫn lên. Khuôn mặt kinh tâm động phách. Chẳng những khiến nam nhân tim đập nhanh, mà cũng làm cho nữ nhân đố kỵ thôi. Nhưng vì nàng là Hoàng Hậu, có kẻ nào dám có ý nghĩ bất kính với nàng.

      Môi đào kiều diễm ướt át khẽ nhếch, sau đó, lời của nàng khiến cho mọi người thay đổi sắc mặt.

      "Ta cũng muốn tham gia săn bắn."

      "..."

      Mọi người lại hai mặt nhìn nhau, Hoàng Hậu nương nương lại diễn gì thế? Từ xưa đến nay, khi săn bắn, phải nữ tử đều ngồi bên xem sao, làm gì có chuyện tự mình săn bắn?

      "Cửu Nhi, rất nguy hiểm. Nàng vẫn nên ở đây chờ trẫm." Dạ Thần cũng ngờ Lãnh Loan Loan vậy, khuyên nàng.

      Lãnh Loan Loan liếc cái, nhíu mày, có vài phần cho là đúng.

      "Ta sợ cái gì?" Có gì nguy hiểm? Nàng chỉ sợ phiền toái.

      "Kia..." Dạ Thần nghĩ lại cũng thấy đúng, Loan Loan vốn phải phàm nhân. Đương nhiên có ai có thể dễ dàng khiến nàng bị thương. Nhưng còn chưa ra lại bị Thu Đừng Ngôn và Đức Thanh Vương gia phản đối.

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng, từ xưa đến nay chưa từng có nữ tử nào săn bắn. Hoàng Hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, làm gương cho nữ tử thiên hạ, há có thể làm vậy?"

      Thu Đừng Ngôn chắp hai tay với Hoàng Thượng nhưng ánh mắt nhìn Lãnh Loan Loan, tuy an bài sát thủ nhưng nếu Hoàng Hậu săn bắn, chỉ sợ khó tìm nơi của nàng.

      "Tướng gia rất đúng." Đức Thanh Vương gia bên tán thành. "Hoàng Hậu săn bắn có chút phù hợp quy củ hoàng gia."

      "Ngươi chỉ trích bản cung sao?" Lãnh Loan Loan lạnh lùng nhìn Thu Đừng Ngôn và Đức Thanh Vương gia, giận mà uy.

      "Thần dám."

      Thu Đừng Ngôn và Đức Thanh Vương gia quỳ mặt đất, miệng nhưng trong lòng có chút phục.

      " dám?" Lãnh Loan Loan hừ . "Bản cung lại thấy gan của các ngươi rất lớn, lại dám phạm thượng." cái mũ chụp xuống, hai người khỏi bị dọa. Ngay cả những người khác cũng sợ tới mức quỳ xuống, nhất thời câm như hến, ánh mặt trời chiếu xuống, gió thổi rung động lá cây.

      "Các ngươi cho rằng nữ tử bằng nam tử?"

      "Hoàng Hậu muốn nữ tử so được với nam tử?"

      Trấn Bắc Tướng Quân Trịnh Thiếu Sở rất có ý kiến với những lời của nàng, nữ nhân chỉ có thể ở nhà giúp chồng dạy con, còn việc hành quân đánh giặc, kiến công lập nghiệp đương nhiên là của nam nhân.

      "Nam tử có thể làm, nữ tử cũng có thể làm. Ngược lại có những việc nữ tử có thể làm, nam tử làm được. Từ xưa đến nay thiếu ví dụ như vậy."

      Lãnh Loan Loan thản nhiên liếc cái. Trấn Bắc Tướng Quân này nhân cao mã đại, khiến người ta run sợ. Nhưng cũng bất phàm, chỉ là biểu tình ai bì nổi kia của khiến cho nàng khó chịu, thế nào cũng phải dạy dỗ .

      "Tướng quân, có muốn đánh cược với bản cung ?"

      Mọi người lại nghẹn họng trân trói, ngược lại Trịnh Thiếu Sở lại hưng trí.

      " biết Hoàng Hậu nương nương muốn đánh cược gì?"



      Chương 155. Tuyết hồ xuất

      Editor: Ngọc Nguyệt


      " biết Hoàng Hậu nương nương muốn đánh cược gì?"

      "Tướng quân, sao ngươi có thể nghĩ tới quân thần được làm vậy với Hoàng Hậu?"

      Trịnh Thiếu Sở còn chưa xong, Thu Đừng Ngôn tiếp. Rất ra thể thống, Hoàng Hậu có phong phạm của mẫu nghi thiên hạ, bây giờ cả trọng tướng nắm nhiều binh quyền trong tay nhất cũng khinh suất như vậy, dễ mất nước.

      "Ta , tướng gia có thể đừng cổ hủ như vậy ?" Trịnh Thiếu Sở quen nhìn Thu Đừng Ngôn chuyện gì cũng trước như vậy, tưởng là ai?

      "Bổn tướng chỉ suy nghĩ vì Nguyệt Diễm." Thu Đừng Ngôn vuốt râu, Trịnh Thiếu Sở thích , cũng thích Trịnh Thiếu Sở. Trong mắt , ta để quy củ vào mắt...

      Trịnh Thiếu Sở cười nhạo.

      "Bất quá cũng chỉ là Hoàng Hậu đánh cuộc với bản tướng quân, vậy là theo đạo lý?"

      "Ngươi..." Thu Đừng Ngôn quả thực bị chọc tức thiếu chút nữa giơ chân, ngụy biện, căn bản là ngụy biện lung tung.

      Nhưng Trịnh Thiếu Sở cũng nghe , ngồi tuấn mã, tiếp tục .

      " biết Hoàng Hậu nương nương muốn đánh cược gì với thần?" Tuy Hoàng Hậu nương nương xinh đẹp vô song nhưng xác thực cổ quái, phủ nhận tính cách của nàng hợp khẩu vị .

      Lãnh Loan Loan và Dạ Thần nhìn màn đấu khẩu của Trịnh Thiếu Sở và Thu Đừng Ngôn, thấy Thu Đừng Ngôn thua, trong lòng hai người đều rất thoải mái, lão gia hỏa này luôn có việc gì làm tìm việc, bây giờ bị vậy là xứng đáng.

      Lãnh Loan Loan nhìn Trịnh Thiếu Sở ánh mắt kinh người, nhíu mi.

      "Bản cung đánh cược với tướng quân, hôm nay người săn được nhiều con mồi nhất chắc chắn là bản cung." Khẽ nhếch cằm, trong ánh mắt tràn đầy tự tin, như nữ vương bễ nghễ thiên hạ, cả người tản ra khí thế tôn quý gì sánh nổi.

      "Hừ..."

      Nhân sĩ niềm tin tràn đầy tham gia săn bắn khi nghe câu cuồng vọng của nàng, trong lòng ít nhiều đều có chút cho là đúng. Nhìn thân hình bé của nàng, có thể săn được con mồi mới là lạ.

      "Ha ha ha..."

      Trịnh Thiếu Sở chút che dấu tiếng cười, trực tiếp thể cho là đúng.

      Mọi người nghe thấy cười chút kiêng kị đều bị dọa sợ, đối phương là Hoàng Hậu. bộ dáng coi rẻ sợ mất đầu sao?

      "Được, Hoàng Hậu nương nương, chúng ta đánh cược."

      Ngừng cười, Trịnh Thiếu Sở chấp nhận lời khiêu chiến của Lãnh Loan Loan. cũng tin, nhiều năm chinh chiến sa trường, giết địch vô số, lại bại dưới tay nữ tử được nuông chiều nơi thâm cung.

      "Được." Lãnh Loan Loan gật đầu. "Nếu bản cung thua, cho ngươi điều kiện. Nếu tướng quân thua, cũng cho bản cung điều kiện."

      "Được, lời định." Trịnh Thiếu Sở gật đầu, mắt quét vòng.

      "Các vị hãy theo dõi."

      Lãnh Loan Loan gật đầu, nhìn thoáng qua Thủy Dao. Thủy Dao hiểu , rời . lát sau, trở về, tay mang theo kỵ trang màu đỏ.

      Lãnh Loan Loan cầm kỵ trang vào trong thay, khi ra, trước mắt mọi người sáng ngời. thân sa y, khiến nàng thêm cao quý, tao nhã, mà bây giờ thân huyết kỵ lại thêm vài phần khí.

      "Thần, bắt đầu ."

      Lãnh Loan Loan với Dạ Thần, hai người cùng nhau xuống.

      Dạ Thần gật đầu, giơ tay.

      đài, thái giám cầm trong tay cái dùi đánh, sau ba tiếng, mọi người lập tức giục ngựa vào trong rừng cây cối rậm rì.

      Sau khi tất cả mọi người rời , Thu Đừng Ngôn thừa dịp những người ở lại để ý, lặng lẽ ra chỗ khác.

      Đứng dưới cây cành lá sum suê, Thu Đừng Ngôn chắp hai tay phía sau nhìn xa, đột nhiên phía sau có hơi thở xa lạ, quay lại, .

      "Các ngươi đến rồi."

      Vài hắc y nhân che mặt gật đầu với , đôi mắt chưa từng có cảm xúc. Hắc y nhân cầm đầu lạnh lùng hỏi.

      "Kế hoạch có biến sao?"

      "Phải." Thu Đừng Ngôn gật đầu, hai tay vẫn chắp sau lưng.

      "Hoàng Hậu cũng tham gia săn bắn, cho nên muốn chư vị vào trong rừng tìm cơ hội xuống tay."

      "Được." Hắc y nhân gật đầu, địa điểm thay đổi cũng sao, dù sao nhiệm vụ của bọn họ cũng thay đổi.

      Thu Đừng Ngôn phất tay, hắc y nhân rời .

      Thu Đừng Ngôn nhìn bốn phía, thấy có gì bất thường cũng .

      Gió lay động, lá cay sàn sạt.

      Sau khi bọn họ khỏi, con hồ ly màu trắng như tuyết đột nhiên xuất tại nơi bọn họ vừa ở đây. Ánh mắt màu lam hẹp dài thâm thúy, lộ ra mấy phần hứng thú. Sau đó bóng dáng chợt lóe, tuyết hồ biến mất. Gió vẫn thổi, cây cối lay động, ánh nắng thản nhiên chiếu qua khe hở cành lá, loang lổ. Dường như tới bây giờ vẫn bình thường...

      Bên kia, mọi người săn bắn đều tự phân tán.

      Dạ Thần và Lãnh Loan Loan mang theo vài thị vệ, giục ngựa tới chỗ cánh rừng sâu nhất, ven đường, cỏ dại theo gió lay động, nở rộ tươi mát. Càng vào sâu cánh rừng, khí càng u tĩnh. Nhưng bọn họ thấy động vật, có chút bình thường.

      Đột nhiên, phìa trước có bóng dáng màu trắng lướt qua.

      "Là hồ ly."

      Lãnh Loan Loan , nàng sắc bén thấy ánh mắt xanh như nước biển của nó. Trong lòng nổi lên tò mò, hồ ly kia hẳn là giống hiếm.

      ", đuổi theo."

      Lãnh Loan Loan và Dạ Thần liếc nhau cái, hai người bỏ lại thị vệ, giục ngựa chạy về phía trước.

      "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương..."

      Thị vệ nhìn thấy chủ tử giục ngựa trước, cũng giục ngựa theo.

      Nếu thấy chủ tử, dù bọn họ có mười cái đầu cũng đủ.




      Chương 156. Dọa người điên đền mạng

      Editor: Ngọc Nguyệt


      "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương..."

      Thị vệ nhìn thấy chủ tử giục ngựa trước, cũng giục ngựa theo.

      Nếu thấy chủ tử, dù bọn họ có mười cái đầu cũng đủ.

      Vài hắc y sát thủ che mặt tìm kiếm mục tiêu mãi vẫn chưa thấy, ngờ đúng lúc nghe được tiếng la của thị vệ, nhìn nhau, nhanh chóng tới chỗ có giọng .

      Xa xa, bọn họ nhìn thấy bóng dáng của thị vệ. Nhìn phương hướng, mục tiêu đến chỗ sâu nhất trong rừng. Mấy người đuổi theo hướng đó.

      Lãnh Loan Loan và Dạ Thần đuổi theo hồ ly chạy vào nơi sâu nhất trong rừng cây, bên trong cảnh sắc hoàn toàn khác với bên ngoài. Bên ngoài tuy cây cối rất nhiều nhưng cao lớn. Còn chỗ này, cây rừng như che trời, như đỡ mây. Ánh mặt trời cũng khó chiếu vào, u. có hoa dại xinh đẹp, ngược lại có rất nhiều loại thực vật quấn quanh đại thụ.

      Dạ Thần và Lãnh Loan Loan nhìn xung quanh nhưng thấy hồ ly, hai người nhìn nhau, chẳng lẽ con hồ ly theo chân bọn họ chơi trốn tìm? Ngay khi bọn họ tính nên đường nào, Lãnh Loan Loan cảm nhận được hơi thở xa lạ, phải của thị vệ, hơi thở mang theo sát khí và huyết tinh, mà bình thường chỉ có sát thủ mới có hơi thở như vậy. Nàng liếc mắt nhìn Dạ Thần, hai người giấu ngựa, sau đó nhảy lên cây cao, xem xét phía dưới.

      lát sau, quả nhiên thấy vài hắc y nhân xuất dưới tàng cây. Bọn họ che mặt, diện mạo. Đôi mắt lộ ra ngoài ngừng nhìn xung quanh.

      " phát được mục tiêu." hắc y nhân , sau đó nhìn đồng bạn. "Có phải chúng ta tìm nhầm hướng rồi ?"

      "." hắc y nhân khác lắc đầu. "Vừa rồi mấy tên thị vệ đuổi theo bên này."

      Hắc y nhân thứ ba gật đầu, khăn che mặt chỗ môi dưới khẽ động.

      "Chúng ra tách ra tìm, khi tìm được mục tiêu, gửi tín hiệu."

      "Được."

      Vài tên hắc y nhân phân thành vài tổ, tới những phương hướng khác nhau tìm kiếm.

      Sau khi hắc y nhân rời , Lãnh Loan Loan và Dạ Thần nhìn nhau. Trong lòng đều hiểu , hắc y nhân đó là tìm bọn họ. Hai người nhảy xuống, sau đó lui về chỗ hướng đến, quả nhiên thấy vài thị vệ bị giết hại.

      Vẻ mặt Dạ Thần ngưng trọng, rốt cuộc hắc y nhân này là ai phái tới?

      "Thần, xem ra hôm nay chúng ta phải giải quyết đám người kia trước rồi mới có thể tiếp tục săn bắn."

      Lãnh Loan Loan tà tứ cười, tại nơi rừng thưa trầm này có vài phần quỷ dị, làm cho người ta nhịn được nổi da gà. Lúc đầu nàng còn tưởng buổi săn bắn hôm nay chỉ cần đánh giá với đám lão già kia, ngờ còn có 'kinh hỉ' ngoài ý muốn.

      "Ừ." Dạ Thần gật đầu, cũng muốn tìm ra người làm chủ sau màn.

      Hai người đem vài thi thể thị vệ ra sau cây mây, cung lá cây che, làm ký hiệu, giải quyết mọi chuyện xong để cho hạ nhân mang họ về an táng. Sau đó hai người theo hướng vài hắc y nhân .

      "Thần, ta bên này, chàng bên kia, sau nén hương, chúng ta gặp lại chỗ đại thụ này." Lãnh Loan Loan quay đầu nhìn Dạ Thần .

      "Được." Dạ Thần gật đầu, hoài nghi năng lực của Lãnh loan Loan.

      "Chàng phải cẩn thận."

      Lãnh Loan Loan dặn dò Dạ Thần, sau đó bóng dáng chợt lóe, biến mất trước mắt .

      Dạ Thần nhìn bóng dáng nàng biến mất, cũng bay vút sang hướng khác.

      khí có chút ẩm ướt, kèm theo ít tiếng côn trùng kêu vang.

      Lãnh Loan Loan cảm nhận được hơi thở của hắc y sát thủ, rất nhanh thấy bóng dáng của , kim quang chợt lóe, bóng dáng nàng xuất cây đại thụ, cúi đầu nhìn hắc y nhân ngừng tìm kiếm xung quanh, quả nhiên là tìm bọn họ. Nhìn tìm vất vả như vậy, nàng tốt bụng giúp . Môi đào gợi lên, tựa tiếu phi tiếu. Giơ tay lên, kim quang ra, cánh hoa đào bay lả tả, xinh đẹp. Nhưng tại nơi trầm này lại khiến cho người ta thấy quỷ dị.

      Hắc y nhân còn tìm kiếm mục tiêu xuống tay, ngờ đột nhiên đầu bay xuống vô số cánh hoa đào. Đôi mắt thâm thúy nhìn cánh hoa như mưa bay tán loạn, cảm thấy xinh đẹp. Nhưng ý nghĩ như vậy vừa xuất trong đầu, vẻ mặt lập tức ngưng trọng, thân thể căng thẳng, trạng thái chuẩn bị đánh nhau. Đầu vừa ngẩng lên, thấy đóa hoa mạc danh kỳ diệu bay xuống, nhưng thấy bóng người, trong lòng có sợ hãi hiểu vì đâu mà nảy sinh.

      "Ai? Là ai giả thần giả quỷ?"

      Lãnh Loan Loan dùng thuật thân, thấy được biểu tình của hắc y nhân. Nàng lập tức xuất , mắt lạnh nhìn vẻ mặt hắc y nhân càng ngày càng hoảng sợ, sau đó, khi sắp sợ đến mức hỏng, đột nhiên xuất sau lưng, vỗ .

      "A..."

      Bả vai hắc y nhân đột nhiên bị vỗ, hơn nữa vừa rồi tinh thần khẩn trương, lập tức sợ hãi kêu lên. Bất quá tiếng kêu của , người bên ngoài thể nghe được, bởi vì Lãnh Loan Loan bày kết giới bốn phía. Hắc y nhân quay đầu nhìn thấy Lãnh Loan Loan, ánh mắt trừng lên sợ hãi. phải vừa rồi có người sao? Sao nữ nhân này lại xuất ?

      "Ngươi, ngươi..." Hắc y nhân biết Lãnh Loan Loan là mục tiêu lần này, nhưng ngờ nàng lại quỷ dị như vậy, như u linh xuất phía sau .

      "Ngươi tìm ta sao?" Lãnh Loan Loan cười nhạt, lại khiến cho hắc y nhân rợn cả tóc gáy.
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 157. Người phía sau màn

      Editor: Ngọc Nguyệt


      "Ngươi tìm ta sao?' Lãnh Loan Loan cười nhạt, khiến hắc y nhân rợn cả tóc gáy.

      "Ngươi, ngươi, sao ngươi lại ở sau lưng ta?"

      Hắc y nhân lắp bắp , chỉ cảm thấy sau lưng như có gió lạnh thổi qua, khiến cho tóc gáy cả người dựng thẳng hết lên.

      Lãnh Loan Loan giương mi, ý cười càng câu. Như là hắc y nhân càng sợ hãi, nàng càng vui vẻ. Gió lướt qua vài sợi tóc, cánh hoa đào hồng nhạt vẫn rơi. Nàng nhìn hắc y nhân.

      " , mục tiêu của các ngươi là bản cung hay là Hoàng Thượng?" Muốn giết nàng, giết tha. Muốn giết Thần, nàng khiến cho bọn họ muốn chết cũng xong.

      Nghe thấy lời của nàng, hắc y nhân mới hoàn hồn. Bọn họ tới thủ tiêu nàng, sao có thể bị nàng dọa sợ. Bàn tay nắm chặt, ánh mắt khôi phục lại vẻ lãnh huyết.

      Lãnh Loan Loan nhìn như vậy, cũng thưởng thức. Bất quá cho dù như vậy, nàng vẫn buông tha . Giơ tay, vẻ mặt của nàng trở nên kiên nhẫn.

      "Cho ngươi cơ hội cuối cùng."

      Hắc y nhân rút nhuyễn kiếm bên hông, lời, trực tiếp đánh tới chỗ Lãnh Loan Loan. biết Hoàng Hậu đơn giản, chỉ sợ mình có cơ hội.

      Lãnh Loan Loan liếc bạch quang chợt lóe, khi mũi kiếm của hắc y nhân sắp chạm vào nàng. Mũi chân khẽ nhún, thân thể lướt . Hai tay giang rộng, như phượng hoàng giương cánh. Ánh mắt vẫn rời khỏi , nhìn nàng sửng sốt sau đó lại công kích nàng.

      Lãnh Loan Loan cảm thấy buồn cười, thế gian có rất nhiều người biết tự lượng sức mình, bất quá lúc bọn họ biết tự lượng sức mình cũng có thể xuất năng lực cường giả. Cười cười, nàng giương tay. Kim quang lên, hắc y nhân chỉ cảm thấy thân thể còn khí lực. Kiếm tay thể chém tiếp. Nhất thời hoảng hốt, rốt cuộc nàng muốn làm gì mình?

      "Ngươi là người hay ?"

      Lãnh Loan Loan đảo mắt, lời kích động của những người này đều giống nhau, thể thay đổi sao? Nàng thu tay, hắc y nhân đột nhiên mất đà, chút nữa kiếm đâm vào thân thể , khiến choáng váng.

      Lãnh Loan Loan nhàm chán lắc đầu, quên , cần lãng phí thời gian với , bằng trực tiếp lấy thông tin từ trong đầu . Giương tay, kim quang bay tới đầu . lát sau, Lãnh Loan Loan hiểu , đôi mắt sáng ngời vụt qua tia lãnh huyết, hóa ra là lão già này. Nhìn hắc y nhân muốn đứng lên, nàng hề lưu tình, giương tay, thân thể hắc y nhân bị xé thành mấy phần, máu bắn ra, nhiễm đỏ đất.

      Lãnh Loan Loan lạnh lùng cười, sau đó kim quang lên, bóng dáng lại biến mất.

      Sau khi nàng rời , tuyết hồ kia lại xuất . Đôi mắt xanh thẳm nhìn hắc y nhân bị xé thành mấy mảnh , trong mắt có tia sáng, hóa ra nữ tử này phải nhân loại, thú vị.

      Bên kia, Dạ Thần cẩn thận tìm tung tích hắc y nhân trong rừng. Nhưng phát , ngay tại khi xoay người, hắc y nhân lại xuất . Nghe tiếng bước chân, hai người chống lại ánh mắt đối phương, Dạ Thần lạnh lùng .

      "Cuối cùng cũng tìm được các ngươi!" Tay tìm bên hông, rút nhuyễn kiếm ra khỏi vỏ.

      ", là ai phái các ngươi tới?"

      Hắc y nhân ngờ hành tung của bọn họ lại bị phát , cũng rút kiếm chém tới Dạ Thần. Nhưng khi vừa xuất thủ, Dạ Thần cũng xuất thủ, kết quả thể nghi ngờ, hắc y nhân bị đâm trúng chân, quỳ xuống.

      "Ta hỏi lần nữa, rốt cuộc là ai phái các ngươi đến ám sát trẫm?"

      Dạ Thần nhìn hắc y nhân, lại lớn tiếng hỏi.

      " cần hỏi."

      Kim quang tản ra, bóng dáng Lãnh Loan Loan xuất . Nàng ôm Thần nhìn hắc y nhân mím môi, thản nhiên .

      "Cửu Nhi, nàng biết là ai làm chủ sao?"

      Dạ Thần tay cầm kiếm đặt cổ hắc y nhân, ánh mắt nhìn Lãnh Loan Loan, trở nên ôn nhu. Thấy nàng bình an, khẩu khí của cũng lớn. Tuy biết có người nào có thể làm nàng bị thương, nhưng vẫn lo lắng thôi, bởi vì để ý cho nên lo lắng. Bất quá nghe Cửu Nhi hình như tìm được người phía sau màn.

      Nghe được câu hỏi của Dạ Thần, hắc y nhân hoảng sợ. thể nào, chẳng lẽ đồng bạn của bị phát ? Thậm chí có người ra thân phận chủ?

      Lãnh Loan Loan gật đầu, tới bên cạnh Dạ Thần. Nhìn hắc y nhân, lạnh lùng .

      "Ngươi muốn biết đồng bạn của ngươi ? Bọn họ gặp diêm vương gia trước ngươi bước rồi." Vài hắc y nhân khác, cũng bị nàng giải quyết rồi.

      Sau đó đợi hắc y nhân phản ứng, Lãnh Loan Loan ngẩng đầu nhìn Dạ Thần, nhướn mày cười, .

      "Thần, tiễn ra ."

      Dạ Thần gật đầu, chút lưu tình vung kiếm, hắc y nhân còn chưa kịp phản ứng, mở to hai mắt ngã xuống đất chết.

      Lãnh Loan Loan cười cười, nhìn Dạ Thần .

      "Thần, ngươi rất nhân từ." Với ta, nhân từ cũng phải chuyện tốt.

      Dạ Thần lau qua thân kiếm dính máu hắc y nhân chút, cũng phản bác Lãnh Loan Loan. Thu kiếm lại, quan tâm người phía sau màn.

      "Cửu Nhi, là ai phái bọn họ đến?"

      "Thu Đừng Ngôn."

      Lãnh Loan Loan giương mi, thản nhiên . Nàng sớm nhìn vừa mắt lão già kia, từ lúc lập Thái Tử Phi luôn nhắm vào nàng, bây giờ còn dám tìm người ám sát nàng, là chán sống, lần này nàng cho biết kết cục khi dám đối đầu nàng.

      "Cái gì?"




      Chương 158. Hồ ly tinh

      Editor: Ngọc Nguyệt


      "Cái gì?"

      Dạ Thần kinh ngạc, cũng đúng. Tuy bình thường Thu Đừng Ngôn rất dài dòng, nhưng cũng trung thành với Nguyệt Diễm.

      "Cửu nhi, có phải nhầm rồi ? Sao phải phái người đến ám sát trẫm?"

      mở to mắt, hoài nghi. Có phải là hắc y nhân cố ý ra tin giả? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy Thu Đừng Ngôn có động cơ ám sát . Muốn soán vị sao? Căn bản có dã tâm đó.

      Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn cái, xem ra lão già kia thích Dạ Thần nhưng cũng rất đáng tin tưởng. Xác thực, có động cơ ám sát Thần. Bởi vì người muốn chết là nàng.

      " muốn giết ta."

      Dạ Thần sửng sốt, ý của Cửu nhi là Thu Đừng ngôn phái hắc y nhân ám sát nàng?

      "Hơn nữa phải chính miệng bọn họ ra, là ta dùng cách lấy tin tức từ trong đầu họ."

      Lãnh Loan Loan đợi Dạ Thần phản ứng, tiếp tục . Lão già này, nghĩ rằng chỉ có vài người lấy được mạng nàng, xem ra để chuyện nàng là Xà Thần chuyển thế trong lòng. Có lẽ nghĩ, cái gọi là Xà Thần chuyển thế là giả.

      Dạ Thần mím môi. Nhưng tại sao Thu Đừng Ngôn phải phái người ám sát Cửu nhi? Là ai cho lá gan dám phạm thượng như vậy? Ám sát Hoàng Hậu là tội tru di cửu tộc.

      "Cửu Nhi, bây giờ nên làm thế nào?" Mặc kệ mục đích của là gì, nếu dám muốn giết Cửu Nhi, cũng để tâm thân phận nguyên lão của nữa. Bất quá bây giờ toàn bộ hắc y nhân đều chết, có chứng cứ chứng minh là người phía sau màn. Xem ra phải nghĩ biện pháp khác mới được.

      Lãnh Loan Loan cười, nàng lại nghĩ ra trò chơi.

      "Thần, chúng ta cùng chơi trò chơi ."

      Ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua tia sáng, tà tứ ma mỵ cười.

      "Trò chơi gì?" Dạ Thần nhìn Lãnh Loan Loan cười tà, kìm lòng được hỏi.

      "Trá thương."

      "Trá thương?" Dạ Thần sửng sốt, sau bừng tỉnh đại ngộ.

      "Cửu Nhi, ý nàng là làm bộ bị thương khiến nghĩ kế hoạch của thành công nửa, sau đó khiến thả lỏng, tự động lộ ra dấu vết?"

      "Phải." Lãnh Loan Loan gật đầu, híp mắt, trong mắt là vẻ tính kế. "Phải là trọng thương, thậm chí khiến nghĩ ta đời nhà ma."

      "Này..." Khiến Cửu Nhi bộ dáng trọng thương sắp chết, luyến tiếc.

      Lãnh Loan Loan ý cười càng sâu.

      "Muốn diễn phải diễn đến cùng, chẳng những phải để ta trọng thương, hơn nữa vài thị vệ kia cũng có thể lợi dụng."

      "Bọn họ?"

      " với người ngoài là vì bảo vệ chúng ta mà bọn họ bị kẻ bắt cóc giết chết, mà kẻ bắt cóc cũng bị chàng truy sát. Cứ như vậy, có người làm chứng, càng thêm yên tâm, nghi ngờ."

      "Được." Dạ Thần gật đầu, trong mắt có ý cười lạnh.

      "Chúng ta diễn cùng ." Dám đả thương Cửu nhi, gặp thần sát thần, gặp ma tru ma.

      Lãnh Loan Loan giương mi, đột nhiên quay người lại nơi nào đó, thản nhiên .

      "Xuất ."

      Dạ Thần cả kinh, nghĩ là thích khách. khi cầm đến nhuyễn kiếm, theo tầm mắt Lãnh Loan Loan nhìn lại, lại thấy bóng dáng màu trắng xuất . Hóa ra là con hồ ly, tuyết hồ có đôi mắt xanh thẳm, như nước biển trong suốt. Toàn thân tuyết trắng, sáng bóng. Chẳng lẽ đây là hồ ly lúc trước bọn họ phát sao?

      "Ta , ngươi luôn theo ta, muốn tự động dâng con mồi lên cho ta sao?" Lãnh Loan Loan nhìn tuyết hồ, nhíu mày , vừa rồi nàng phát tuyết hồ luôn ở xung quanh nàng. Nhưng lúc đâu nàng để ý tới nó, ngờ nó vẫn theo nàng tới bây giờ.

      "Còn có..." Ánh mắt quét qua tuyết hồ, nhìn vào lam mâu. "Ta thích chuyện với hồ ly, tốt nhất ngươi nên thay đổi bộ dáng." Nhìn xem bộ dáng con người của tuyết hồ này thế nào.

      "Cửu Nhi, nàng nó?"

      Dạ Thần nhìn Lãnh Loan Loan, sau đó nhìn hồ ly. Tuyết hồ này cũng là hồ sao?

      Đột nhiên tuyết hồ mở miệng, đầu khẽ lắc. Khói trắng qua, bạch y thiếu niên xuất trước mặt bọn họ. Ngũ quan khác với Dạ Thần tà mị, tuấn mỹ, cũng cao quý giống . Thiếu niên này thiên hướng nhu, môi hồng răng trắng, thân hình cao lớn mà gầy, lam mâu câu hồn, mang theo ba phần tà khí, bảy phần tà khí.

      "Quả nhiên là hồ ly tinh."

      Lãnh Loan Loan nhìn thấy bộ dáng của sau khi hóa thân, chỉ thản nhiên vài từ, tổng kết ấn tượng với . Mọi người đều hồ ly tinh xinh đẹp câu hồn, nhưng ngờ nam nhân này, bộ dáng kia, cũng chỉ là tiểu chịu. Khiến người ta vừa nhìn là nổi lên sắc tâm, đương nhiên ngoại trừ nàng, phải loại nàng thích.

      Dạ Thần khi nhìn thấy tuyết hồ hóa thân thành thiếu niên cũng kinh ngạc, tuy rằng dùng từ hồ ly tinh để hình dung nam nhân có chút kỳ quái, bất quá cũng đồng ý lời của Lãnh Loan Loan, thiếu niên này xác thực là có bộ dáng hồ ly tinh, bât quá cũng phải hồ ly tinh bình thường.

      Thiếu niên nghe thấy lời của Lãnh Loan Loan, sắc mặt biến đổi. Có ý gì? Nghe người khác hồ ly tinh bình thường cũng tốt đẹp, chẳng lẽ nàng cũng xem thường mình?

      "Ngươi có ý gì?" Ngoài mặt bình tĩnh, trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan.

      " có ý gì, phải ngươi là hồ ly tinh sao?" Lãnh Loan Loan liếc cái, sau đó khi thiếu niên còn chưa có phản ứng, lại hỏi.

      "Ngươi tên gì?"


      Chương 159. Hoàng Hậu gặp chuyện?

      Editor: Ngọc Nguyệt


      " có ý gì, phải ngươi là hồ ly tinh sao?" Lãnh Loan Loan liếc cái, sau đó khi thiếu niên còn chưa kịp phản ứng, hỏi.

      "Ngươi tên gì?"

      Y...

      Thiếu niên ngờ nàng lại đổi chủ đề, đến khi Lãnh Loan Loan cười hỏi lại.

      "Ngươi tên gì?"

      Thiếu niên chớp chớp mắt, sau đó .

      "Long Khiếu." Vì sao ta lại muốn cho nàng biết tên của ta?

      "Long Khiếu?" Lãnh Loan Loan trừng mắt, ngờ nhìn nhu thế mà tên lại rất có khí thế.

      "Tên rất hay." Dạ Thần gật đầu, tên khí thế bất phàm.

      Nghe thấy Dạ Thần khen tên mình đẹp, thiếu niên kiêu ngạo giương mi.

      "Là ta tự đặt." Tuy là tên của nhân loại, nhưng thích là được.

      Lãnh Loan Loan đảo mắt, nàng quản việc cái tên đó có phải là tự đặt . Nàng thấy hứng thú với tiểu hồ ly này, vuốt cằm, nếu gia nhập đội ngũ của nàng, Thủy Dao và tuyết lang lại có thêm đồng bạn, mà nàng cũng có thêm người để sai sử, khi nhàm chán có thể ngắm.

      "Long Khiếu, ngươi có muốn theo ta du ngoạn nơi nhân gian ?" Sao giọng điệu này cứ như là dụ dỗ tiểu hài tử vậy.

      Long Khiếu cười cười, có chút giống vẻ cười tà tứ của nàng. Lúc này, khuôn mặt nhu kia có vài phần khí thế, khiến cho Lãnh Loan Loan và Dạ Thần đều thầm nghĩ, có phải người này trong ngoài đồng nhất, phẫn trư ăn hổ?

      "Được." Dù sao cũng có hứng thú với nữ tử này.

      "Vậy ta cần ngươi hỗ trợ." Lãnh Loan Loan thấy đáp ứng, lập tức khách khí mở miệng.

      "Cái gì?" Long Khiếu hỏi. "Có phải là giúp ngươi trêu đùa lão già kia?" Vừa rồi bọn họ chuyện, cũng nghe thấy.

      " phải." Lãnh Loan Loan lắc đầu.

      "Vậy là gì?" Ánh mắt trong suốt nhìn nàng, trong đó là ảnh ngược của nàng.

      "Ngươi biết chỗ nào trong rừng có nhiều động vật nhất ?" Tuy còn việc trọng thương, nhưng việc đánh cuộc với Trấn Bắc Tướng quân cũng thể thua, sau này còn có lúc dùng đến .

      "Muốn làm gì?" Long Khiếu hỏi.

      Dạ Thần cũng hiểu được suy nghĩ của Lãnh Loan Loan.

      "Ta đánh cược săn nhiều con thú nhất với người ta." Lãnh Loan Loan cũng giấu diếm.

      " ra là thế." Long Khiếu gật đầu, với nàng. "Giao cho ta."

      Dứt lời, bóng dáng màu trắng biến mất trước mặt bọn họ.

      " đâu rồi?" Dạ Thần nhìn nơi trống trơn, hỏi, là tinh cũng hơn người thường, lại tự do, vừa thấy tăm hơi.

      " tìm con mồi cho chúng ta." Lãnh Loan Loan đáp, cũng biết qua bao lâu, nhìn lướt qua bốn phía, nhìn hòn đá sạch bên cạnh, kéo Dạ Thần qua ngồi.

      "Chúng ta đợi lát nữa."

      Dạ Thần gật đầu, sao. Chỉ cần ở cùng chỗ với Cửu Nhi, dù là địa ngục hay thiên đường cũng được, huống chi nơi này u tĩnh, rất tốt rồi.

      Hai người ngồi chưa được bao lâu, bạch quang lên, Long Khiếu trở lại. Phía sau đống động vật, từ như thỏ, mèo hoang, gà rừng, lớn đến lợn rừng,... xếp thành hàng, kỳ dị là chúng nó trông rất hòa hợp.

      Dạ Thần nhìn cảnh này có chút ngây người, phải hổ rừng luôn thèm khát con vật hỏ sao? Nhưng sao trông chúng nó tự nhiên như vậy, con thỏ cũng sợ sói?

      "Tiểu tử, ngươi làm nhanh ." Lãnh Loan Loan thấy Long Khiếu mang về hàng động vật to như vậy, trong lòng cũng có vài phần kính trọng . Xem ra tiểu tử trông có vẻ nhu này lại lợi hại như vậy, mà như vậy càng khiến nàng muốn để làm thủ hạ của mình. Hồ ly lợi hại như vậy, nên lãng phí.

      "Bọn họ là bằng hữu của ta." Long Khiếu chỉ vào đám động vật phía sau , vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lãnh Loan Loan.

      "Ta chỉ bằng hữu chiếu cố ngươi, nhưng sau khi ngươi thắng cuộc, chúng nó rời ." Ý là muốn nàng cam đoan được thương tổn chúng nó.

      Lãnh Loan Loan gật đầu, sao, chỉ cần thắng Trấn Bắc Tướng quân cuồng vọng kia là được.

      "Được." Lãnh Loan Loan giương mi. "Vậy, bây giờ có thể mở màn trò chơi."

      Ba người, chính xác hơn là người rắn hồ ly lên kế hoạch xong mang theo đám động vật chậm rãi rời .

      Sân săn bắn, mọi người mang theo chiến lợi phẩm trở về.

      Sau tiếng vó ngựa, Trấn Bắc Tướng quân Trịnh Thiếu Sở cũng cưỡi ngựa về. Phía sau , là các tùy tòng, trong tay ôm theo vô số con mồi , thậm chí còn có người khiêng hai con sói bị thương và đầu hổ. Thu hoạch rất lớn, Trịnh Thiếu Sở nhìn xung quanh.

      "Hoàng Thượng nương nương đâu? trở về đánh cược với bản tướng quân sao?"

      Mọi người vừa nghe, trong lòng đều suy nghĩ. ngờ Tướng quân thực đấu với Hoàng Hậu nương nương. Cũng biết kết quả thế nào, nhưng Hoàng Hậu nương nương và Hoàng Thượng còn chưa trở về, mọi người đành phải lắc đầu với .

      "Còn chưa trở về, vậy nhất định là bản tướng quân thắng."

      còn chưa xong, lại nghe thế tiếng động, mọi người nhìn lại, chấn động.

      "Trời ạ, nhiều động vật, lại còn sống."

      Mọi người giật mình, sau sợ tới mức sắc mặt biến đổi, đều lui về phía sau. Có cả sói, hồ ly, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

      Trịnh Thiếu Sở vừa thấy, sắc mặt trầm xuống. Chẳng lẽ đây là thú Hoàng Hậu săn được?

      Tất cả mọi người còn chưa phản ứng, thấy mấy con ngựa chạy đến. Ngồi lưng ngựa cầm đầu là Hoàng đế, trong lòng ôm Hoàng Hậu. mà phía sau bọn họ là vài thị vệ cũng ngồi lưng ngựa, đột nhiên trong lòng mọi người đều có dự cảm bất hảo. Quả nhiên, nghe thấy Hoàng đế lớn tiếng hét lớn.

      "Mau truyền ngự y, Hoàng Hậu bị đâm."
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :