1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Luyến Nguyệt Nhi (193) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 136. Đại chiến giữa Tiểu Hoàng và mãng xà bảo hộ quả
      Editor: Ngọc Nguyệt


      Lãnh Loan Loan đón nhận ánh mắt của cự mãng, tựa tiếu phi tiếu. Nàng tin mình thua cự mãng này, phải thần quan kia nàng là Xà thần chuyển thế sao? Thân hình nho nhoáng lên cái, huyết ảnh như hỏa diễm vút tới cự mãng.

      "Chủ tử...."

      Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang nhìn bóng dáng Lãnh Loan Loan bay tới chỗ cự mãng, cả kinh, tim thiếu chút nữa nhảy ra ngực, con rắn kia mở miệng có thể nuốt hết cả chủ tử vào. Hai người muốn bay lên giúp nàng tay, lại nghe thấy tiếng nổ phía sau, thuận thế nhoáng lên cái, đứng cạnh động, thấy thân hình Tiểu Hoàng lớn xuất trong động.

      "Tiểu Hoàng...."

      Thủy Dao nhìn thấy Tiểu Hoàng, trong lòng nhàng thở ra, mãng xà đấu với mãng xà, như các nàng.

      Tiểu Hoàng mắt liếc nàng cái, sau đó qua, sơn động đất rung núi chuyển, hồ nước cũng dao động, mấy linh quả cũng đung đưa, thoạt nhìn như sắp rơi xuống.

      "Tê...."

      Nhìn thấy cự mãng mở miệng tới Lãnh Loan Loan, trong mắt Tiểu Hoàng chợt lóe, thân thể cao lớn linh hoạt, như tia chớp, phóng tới mãng xà.

      Cự mãng cũng cảm giác được nguy hiểm, đầu nhoáng lên cái, tránh được Lãnh Loan Loan, quay đầu chống lại ánh mắt Tiểu Hoàng, hai con rắn đánh giá đối phương, đánh giá thực lực. Nhưng như vậy trông buồn cười.

      Bất quá Lãnh Loan Loan cũng nhìn chúng giằng co, bóng dáng bay thẳng tới cây linh quả, vươn tay định hái xuống.

      Cự mãng giằng co với Tiểu Hoàng thấy nàng, lam đồng chợt lóe, đuôi khẽ đạp, vẫy lên tầng sóng nước, sau đó rơi xuống, đầu rắn nhanh chóng vươn tới Lãnh Loan Loan, há miệng đỏ.

      Tiểu Hoàng thấy nó định công kích chủ nhân mình, thân thể cao lớn giơ đuôi, quét tới cự mãng.

      Cự mãng nghe thấy tiếng động phía sau, cảm nhận được khí xơ xác tiêu điều, nhanh chóng xoay người, tránh đuôi Tiểu Hoàng. Sau đó có tiếng nổ, đuôi Tiểu Hoàng khiến mặt hồ nổi lên, cây trong hồ đung đưa, linh quả như sắp rơi xuống hồ.

      " tốt."

      Lãnh Loan Loan vừa tránh công kích cự mãng, nhìn thấy kinh hãi. Thân ảnh lửa đỏ nhoáng lên cái, tay bé giương lên, biến ra cái lưới bay tới chỗ linh quả, linh quả sắp vào lưới.

      Cự mãng thấy nàng làm vậy, mắt tối . Lại phóng tới Lãnh Loan Loan, nhưng Tiểu Hoàng sao có thể để chủ nhân bị thương. Theo sát cự mãng, cuốn lấy nó.

      Hai cự mãng giao tranh trong hồ, nước dâng lên còn hơn cả thủy triều.

      Kiếm Ngân Vang và Thủy Dao đứng bên nhìn hai cự mãng ngươi cắn ta chắn, ngừng công kích nhau, lại chiếm thế thượng phong, đều kinh hãi, cảnh kinh tâm động phách có thể hơn cả trong sách vở.

      Lãnh Loan Loan nhìn linh quả thuận lợi lọt vào lưới, khoé môi khẽ nhếch, vừa lòng cười, nhưng ngay tại khi nàng thu võng, ngờ đuôi của con rắn mắt lam kia đánh tới Lãnh Loan Loan, thành công khiến cho linh quả tay nàng bay ra ngoài.

      Lãnh Loan Loan tâm khẽ động, thân hình nhanh nhẹn đánh tới linh quả.

      Lại lần sóng to.

      Lãnh Loan Loan cầm linh quả trong tay, toàn thân lại ướt đẫm.

      Tiểu Hoàng thấy con rắn mắt lam ngăn cản chủ tử lấy linh quả, cũng toàn lực chiến đấu, đuôi rắn mãnh liệt đánh tới.

      "Tê..."

      Vừa phun đầu lưỡi, vừa há miệng cắn tới con rắn mắt lam.

      Con rắn mắt lam thấy cũng tránh. Ngẩng đầu, há miệng nghênh đón. Trong nháy mắt, hai cự mãng giao triền, cắn nhau, chịu nhả ra. Máu thân chảy ra nhiễm đỏ hồ nước, trong mắt hai con rắn lớn đều bắn ra hung quang mãnh liệt, như hỏa diễm thiêu đốt, đều chịu lùi bước.

      Đột nhiên, đồng tử Tiểu Hoàng bắn ra ánh sáng vàng hướng tới mi tâm con rắn mắt lam. Nó kịp đề phòng, thân thể bị Tiểu Hoàng cắn thể né ra, lại còn bị kim quang chiếu vào, chỉ cảm thấy ánh mắt càng ngày càng tối, lát sau buông lỏng miệng, ngã xuống hồ.

      Tiểu Hoàng cũng kiệt sức, cũng may nó ngã. Nhìn con rắn kia ngã vào hồ, hồ nước trong suốt đều bị nhuộm thành màu máu loãng, Tiểu Hoàng lẳng lặng khôi phục thể lực, toàn thân lên hào quang, miệng vết thương bị cắn chậm chạp khép lại.

      Bên kia, tuy Lãnh Loan Loan lấy hết được linh quả, nhưng lấy quả cũng uổng công. Thân ảnh nhoáng lên cái, bay đến bên hồ. Nhìn Tiểu Hoàng, trong mắt xẹt qua tia lo lắng, cẩn thận xem xét miệng vết thương, thấy nó khép lại, trong lòng nhàng thở ra.

      lát sau, Tiểu Hoàng lại sinh long hoạt hổ, mà con rắn kia bị trọng thương, trong lát thể hồi phục. Dù sao lấy được linh quả, bọn họ cũng làm khó dễ. Lãnh Loan Loan giơ tay.

      "Chúng ta ."

      Ba người rắn biến mất trong động.


      Chương 137. Biến thân *** [Thượng]

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Xà cung

      Xà Vương, Xà Hậu, Xà Thái tử ngồi trong cung điện, vẻ mặt ngưng trọng, trong mắt đều là lo lắng, thường xuyên ngẩng đầu nhìn ngoài điện, nhìn xem Lãnh Loan Loan trở về chưa.

      "Sao Cửu Nhi vẫn chưa về?"

      Lãnh Huyền Minh đứng lên, biết đây là lần thứ mấy đến cạnh cửa nhìn ra.

      Ngoài cửa, mặt trời lên cao, ánh sáng chiếu bốn phía, cung điện hoa lệ được bao phủ bởi tầng sáng ấm.

      Gió từ từ thổi, mang theo vài phần cảm giác mát mẻ nhưng cũng làm dịu được lo lắng của .

      " được, con muốn xem."

      Càng nghĩ càng lo lắng, Lãnh Huyền Minh nhíu mi, bước chân hướng tới bên ngoài.

      "Đợi ..." Xà Vương đột nhiên lên tiếng.

      "Phụ hoàng, chẳng lẽ người cho con ?"

      Lãnh Huyền Minh nhìn Xà Vương, tin phụ hoàng luôn sủng ái Cửu Nhi để mặc nàng ở nơi nguy hiểm như vậy.

      " phải cho con , mà là chúng ta cùng ."

      Xà Vương xong cũng đứng lên, vẻ mặt lo lắng gật đầu với Xà Hậu, cất bước tới bên cạnh Lãnh Huyền Minh.

      Biểu tình Lãnh Huyền Minh buông lỏng, rồi, phụ hoàng đâu thể bỏ mặc Cửu Nhi mạo hiểm chứ.

      " thôi."

      Lãnh Diệu Hiên , cùng nhau ra ngoài.

      Xà Hậu nhìn bóng dáng hai phụ tử, tay nắm chặt. Nàng hy vọng nữ nhi bình an, đương nhiên cũng hy vọng trượng phu và nhi tử an toàn.

      "Hai người phải cẩn thận."

      Rốt cuộc nàng cũng nhịn được dặn dò.

      "Ta..."

      "Phụ hoàng, ca ca, hai người muốn đâu?"

      Xà Vương còn chưa xong, giọng Lãnh Loan Loan cắt ngang. Ngay sau đó, bạch quang lên, Lãnh Loan Loan, Thủy Dao, Kiếm Ngân Vang, xuất ngoài cung điện.

      "Cửu Nhi..."

      Xà Vương, Xà Hậu, Xà Thái tử thấy Lãnh Loan Loan bình an trở về, kích động chỉ kém rơi nước mắt. Xà Vương bước lên bế nàng.

      " tốt quá, con trở về."

      "Phụ hoàng, đây là?" Lãnh Loan Loan nhìn bọn họ, trong lòng biết bọn họ hết kiên nhẫn chờ, lo lắng muốn tìm mình.

      "Cửu Nhi, chúng ta thấy muội trở về, định đến đỉnh núi tìm muội."

      Quả nhiên, Lãnh Huyền Minh cho đáp án như dự kiến của nàng.

      " sao, phải ta hoàn hảo trở về sao?'' Lãnh Loan Loan vẻ mặt tươi cười, cảm động khi bọn họ quan tâm.

      "Trở về là tốt rồi." Xà Hậu gật đầu, ôn nhu nhìn nàng.

      "Đúng rồi, Cửu Nhi, lấy được linh quả ?"

      Mấy người trở về cung điện. Lãnh Huyền Minh nhìn nàng hỏi.

      "Lấy được." Lãnh Loan Loan gật đầu, xong lấy ra linh quả trong suốt từ trong người.

      "Chính là nó." Sau khi thấy Lãnh Loan Loan lấy ra linh quả, vẻ mặt Xà Vương cao hứng. Bích đồng nhìn Lãnh Loan Loan, mang theo vài phần kiêu ngạo. ngờ suốt mấy ngàn năm, linh quả lại rơi vào tay nữ nhi nhà mình, cảm giác rất thành tựu. Đây là nữ nhi của .

      "Cửu Nhi, bây giờ ăn nó sao?"

      Xà Hậu và Lãnh Huyền Minh có vẻ quan tâm đề tài này, rất kích động, biết Cửu Nhi của bọn họ sau khi ăn linh quả biến thành thế nào?

      "Bây giờ?" Lãnh Loan Loan nhìn linh quả, những người khác cũng nhìn nàng.

      Nàng nhíu mi, suy tư. Được rồi, dù sao tìm linh quả này cũng là vì phát triển trước, bây giờ bây giờ. Nàng gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Xà Vương.

      "Phụ hoàng, linh quả này cứ ăn sống vậy sao?"

      Đột nhiên Lãnh Loan Loan hỏi khiến cả đám người ngẩn ra, phải ăn sống còn ăn thế nào.

      ''Chắc là vậy." Xà Vương xác định đáp, vẫn còn người tìm linh quả, nhưng nghe người ta linh quả này ăn thế nào. Biểu tình mấy người đều có chút kỳ quái.

      Lãnh Loan Loan lắc đầu, quên , ăn sống ăn sống, tuy rằng là linh quả thần kỳ, nhưng chung quy vẫn chỉ là quả mà thôi. Nghĩ vậy, nàng sai người lấy nước sạch, rửa linh quả, sau đó cắt thành mấy miếng, ngẩng đầu nhìn mọi người.

      "Cùng nhau ăn ." phải là có thể tăng cường pháp lực sao? Vậy mọi người cùng nhau ăn.

      '' cần." Xà Vương khoát tay, vẻ mặt nghiêm túc. "Chỉ có quả, nếu chia ra, con biến thân được hỏng." Đến lúc đó có thể biến ra dạng kỳ quái.

      ''Hơn nữa pháp lực của chúng ta cũng đủ rồi, nếu còn muốn cao thêm chỉ cần tu luyện là được."

      Lãnh Loan Loan nhìn những người khác, bọn họ cũng gật đầu đồng ý lời của Xà Vương.

      Lãnh Loan Loan nhún vai, nếu như vậy, nàng hưởng. Xà Vương cũng đúng, pháp lực đủ, biến thân ổn định, chỉ có thể duy trì trong chốc lát, hoặc biến thành nửa người nửa , hù chết người.

      Mọi người nhìn nàng cầm từng miếng linh quả ăn, ngừng thở nhìn nàng, đợi nàng biến hóa.

      "Cửu Nhi, cảm giác thế nào?" Xà Vương cẩn thận hỏi nàng.

      Xà Hậu, Xà Thái tử, Kiếm Ngân Vang, Thủy Dao cũng mở to mắt nhìn chằm chằm nàng, câu.

      Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, lành lạnh. Mọi người dường như đều nghe thấy tiếng tim đập.

      Lãnh Loan Loan ăn luôn miếng linh quả cuối cùng, ánh mắt chớp chớp.

      " có cảm giác gì."
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 138. Biến thân *** [Hạ]

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Lãnh Loan Loan ăn luôn miếng linh quả cuối cùng, ánh mắt chớp chớp.

      '' có cảm giác gì."

      Mọi người nghe thấy lại càng khẩn trương, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng. hiệu quả sao? Chẳng lẽ truyền thuyết chỉ là giả sao?

      Lãnh Loan Loan lại khẩn trương lắm. Thân ảnh lửa đỏ được ánh nắng bên ngoài chiếu vào, như có vô số ánh sáng ngọc bao phủ nàng.

      Đột nhiên Lãnh Loan Loan mở to hai mắt, nàng cảm giác được thân mình động, sau đó thân hình thấp bé bắt đầu dài ra...

      Xà Vương, Xà Hậu, Thủy Dao, Kiếm Ngân Vang đều mở to hai mắt nhìn, thấy Cửu Nhi được ánh mặt trời bao phủ lung linh, khuôn mặt phấn nộn biến thành khuôn mặt trái xoan tinh xảo, mắt ngọc mày ngài, môi đào, da thịt mềm mại. Mái tóc phiêu tán, thả sau lưng. Huyết y cũng dài ra, làn váy kiều diễm che lấp hai chân. Hương bay tới người nàng quanh quẩn. Nàng bước , có cảm giác phong tình thiên nhiên. Nàng, trời sinh là mỹ nhân. Khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc giai nhân, đủ để hình dung nàng....

      Tất cả mọi người đều ngây ngốc, ánh mặt trời chiếu vào, gió thổi, cung điện im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở.

      ''Này, đây là Cửu Nhi của chúng ta sao?"

      Sau lát, Xà Vương nhịn được mở miệng, đánh vỡ khí im lặng.

      ai trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ vô song trước mặt. Cứ ngỡ là tiên nữ hạ phàm, sợ quấy nhiễu nàng, biến mất.

      Lãnh Loan Loan trừng mắt, sau đó cúi đầu đánh giá bản thân. Thoạt nhìn cũng tệ, dáng người còn đẹp hơn nàng khi ở đại. Bất quá biết khuôn mặt thế nào? Nghĩ nghĩ, giơ tay lên, mùi thơm tràn ngập khí, chiếc gương xuất trước mặt nàng.

      Lãnh Loan Loan tiến về phía trước, gương đồng lập tức chiếu ra hình ảnh khiến cho nàng cũng biết hình dung thế nào. Nàng sửng sốt, cứ tưởng rằng dung mạo ở đại bất phàm, ngờ khuôn mặt sau khi biến thân lại vậy. Nàng biết mình có thể là họa thủy, hơn nữa là thiên hạ đệ nhất họa thủy....

      "Ta nghĩ đúng là ta."

      Lãnh Loan Loan giương tay áo, gương đồng biến mất, nàng xoay đầu nhìn đám người Xà Vương. Môi khẽ nhếch, hoa mỹ tươi cười, khiến cho bọn đều nghĩ, hóa ra còn có loại xinh đẹp này, khiến cho tuyệt mỹ của nàng lại gia tăng mấy phần thiện cảm, dường như tất cả ưu điểm đều tập trung người nàng.

      "Quả nhiên Cửu Nhi của chúng ta rất đẹp." Xà Vương nhìn nữ nhi trở nên xinh đẹp. ''Bất quá bây giờ thể giống như lúc con còn , có thể ôm con vào ngực. Giờ thành đại nương."

      xong, cùng Xà Hậu nhìn nhau cười. Nhìn nữ nhi thành đại nương, tâm tình bọn họ đúng là phức tạp. Nhìn thấy nữ nhi tuyệt mỹ như thế, có cao hứng kiêu ngạo, lại có cả buồn bã. Như Xà Vương , nữ nhi thành đại nương bao giờ có thể ôm vào lòng như trước kia nữa, dường như nàng càng xa bọn họ hơn.

      Lãnh Loan Loan cười , kỳ linh hồn nàng là thiếu nữ, để bọn họ ôm vì lười, có cỗ kiệu di động sao dùng. Huống chi nàng cũng có thói quen nhiệt độ cơ thể bọn họ, rất ấm áp. Bất quá cho dù biến thành bộ dáng thiếu nữ, nàng cũng rời xa bọn họ. Ít nhất trọng lòng, bọn họ có vị trí, coi bọn họ như thân nhân của mình. Hoặc là bọn họ là thân nhân của nàng, thân nhân quan trọng nhất.

      "Phụ hoàng, mẫu hậu, ta vẫn là Cửu Nhi của hai người." Lãnh Loan Loan đến bên người Xà Vương, Xà Hậu, nhàng tựa đầu vào người Xà Hậu.

      Xà Vương, Xà Hậu cười, vuốt tóc nàng.

      Xà Thái tử cũng qua, người nhà đứng chung chỗ, rất ấm áp.

      Lãnh Loan loan cảm nhận ôn nhu từ thân nhân, trong lòng suy nghĩ, biết khi nàng xuất với bộ dáng này trước mặt Thần, có phản ứng gì?

      "Cửu Nhi, đột nhiên con biến thành bộ dáng này, nên thế nào với vị hôn phu kia?" Hiển nhiên Xà Hậu cũng nghĩ đến vấn đề này, dường như bọn họ đều xem , dù sao nhân loại và cũng bất đồng, biến thân thế này có thể hù chết người.

      Lãnh Loan Loan cười, nàng cũng lo lắng quá rồi. Tuy nàng có thói quen bên cạnh , thậm chí có thể thích . Nhưng nếu chấp nhận thân phận của nàng, vậy nàng cũng cần phải tiếp tục bên . Nhưng nàng có linh cảm như lúc có thể hái được linh quả, trực giác của nàng, vô luận thân phận của nàng thế nào, đều chấp nhận.

      "Ta cho ." giấu nữa, tất cả cho biết .

      Xà Vương và Xà Hậu có chút lo lắng nhìn nhau, sau đó nhìn Lãnh Loan Loan.

      "Nếu chấp nhận sao?" Nếu cũng như những nhân loại ngu xuẩn kia, sợ hãi, thậm chí tìm pháp sư trừ sao?

      Lãnh Loan Loan nhún vai, nghiên đầu cười.

      '' chấp nhận, ta hưu ."

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 138. Biến thân *** [Hạ]
      Editor: Ngọc Nguyệt

      Lãnh Loan Loan ăn luôn miếng linh quả cuối cùng, ánh mắt chớp chớp.

      '' có cảm giác gì."

      Mọi người nghe thấy lại càng khẩn trương, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng. hiệu quả sao? Chẳng lẽ truyền thuyết chỉ là giả sao?

      Lãnh Loan Loan lại khẩn trương lắm. Thân ảnh lửa đỏ được ánh nắng bên ngoài chiếu vào, như có vô số ánh sáng ngọc bao phủ nàng.

      Đột nhiên Lãnh Loan Loan mở to hai mắt, nàng cảm giác được thân mình động, sau đó thân hình thấp bé bắt đầu dài ra...

      Xà Vương, Xà Hậu, Thủy Dao, Kiếm Ngân Vang đều mở to hai mắt nhìn, thấy Cửu Nhi được ánh mặt trời bao phủ lung linh, khuôn mặt phấn nộn biến thành khuôn mặt trái xoan tinh xảo, mắt ngọc mày ngài, môi đào, da thịt mềm mại. Mái tóc phiêu tán, thả sau lưng. Huyết y cũng dài ra, làn váy kiều diễm che lấp hai chân. Hương bay tới người nàng quanh quẩn. Nàng bước , có cảm giác phong tình thiên nhiên. Nàng, trời sinh là mỹ nhân. Khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc giai nhân, đủ để hình dung nàng....

      Tất cả mọi người đều ngây ngốc, ánh mặt trời chiếu vào, gió thổi, cung điện im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở.

      ''Này, đây là Cửu Nhi của chúng ta sao?"

      Sau lát, Xà Vương nhịn được mở miệng, đánh vỡ khí im lặng.

      ai trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ vô song trước mặt. Cứ ngỡ là tiên nữ hạ phàm, sợ quấy nhiễu nàng, biến mất.

      Lãnh Loan Loan trừng mắt, sau đó cúi đầu đánh giá bản thân. Thoạt nhìn cũng tệ, dáng người còn đẹp hơn nàng khi ở đại. Bất quá biết khuôn mặt thế nào? Nghĩ nghĩ, giơ tay lên, mùi thơm tràn ngập khí, chiếc gương xuất trước mặt nàng.

      Lãnh Loan Loan tiến về phía trước, gương đồng lập tức chiếu ra hình ảnh khiến cho nàng cũng biết hình dung thế nào. Nàng sửng sốt, cứ tưởng rằng dung mạo ở đại bất phàm, ngờ khuôn mặt sau khi biến thân lại vậy. Nàng biết mình có thể là họa thủy, hơn nữa là thiên hạ đệ nhất họa thủy....

      "Ta nghĩ đúng là ta."

      Lãnh Loan Loan giương tay áo, gương đồng biến mất, nàng xoay đầu nhìn đám người Xà Vương. Môi khẽ nhếch, hoa mỹ tươi cười, khiến cho bọn đều nghĩ, hóa ra còn có loại xinh đẹp này, khiến cho tuyệt mỹ của nàng lại gia tăng mấy phần thiện cảm, dường như tất cả ưu điểm đều tập trung người nàng.

      "Quả nhiên Cửu Nhi của chúng ta rất đẹp." Xà Vương nhìn nữ nhi trở nên xinh đẹp. ''Bất quá bây giờ thể giống như lúc con còn , có thể ôm con vào ngực. Giờ thành đại nương."

      xong, cùng Xà Hậu nhìn nhau cười. Nhìn nữ nhi thành đại nương, tâm tình bọn họ đúng là phức tạp. Nhìn thấy nữ nhi tuyệt mỹ như thế, có cao hứng kiêu ngạo, lại có cả buồn bã. Như Xà Vương , nữ nhi thành đại nương bao giờ có thể ôm vào lòng như trước kia nữa, dường như nàng càng xa bọn họ hơn.

      Lãnh Loan Loan cười , kỳ linh hồn nàng là thiếu nữ, để bọn họ ôm vì lười, có cỗ kiệu di động sao dùng. Huống chi nàng cũng có thói quen nhiệt độ cơ thể bọn họ, rất ấm áp. Bất quá cho dù biến thành bộ dáng thiếu nữ, nàng cũng rời xa bọn họ. Ít nhất trọng lòng, bọn họ có vị trí, coi bọn họ như thân nhân của mình. Hoặc là bọn họ là thân nhân của nàng, thân nhân quan trọng nhất.

      "Phụ hoàng, mẫu hậu, ta vẫn là Cửu Nhi của hai người." Lãnh Loan Loan đến bên người Xà Vương, Xà Hậu, nhàng tựa đầu vào người Xà Hậu.

      Xà Vương, Xà Hậu cười, vuốt tóc nàng.

      Xà Thái tử cũng qua, người nhà đứng chung chỗ, rất ấm áp.

      Lãnh Loan loan cảm nhận ôn nhu từ thân nhân, trong lòng suy nghĩ, biết khi nàng xuất với bộ dáng này trước mặt Thần, có phản ứng gì?

      "Cửu Nhi, đột nhiên con biến thành bộ dáng này, nên thế nào với vị hôn phu kia?" Hiển nhiên Xà Hậu cũng nghĩ đến vấn đề này, dường như bọn họ đều xem , dù sao nhân loại và cũng bất đồng, biến thân thế này có thể hù chết người.

      Lãnh Loan Loan cười, nàng cũng lo lắng quá rồi. Tuy nàng có thói quen bên cạnh , thậm chí có thể thích . Nhưng nếu chấp nhận thân phận của nàng, vậy nàng cũng cần phải tiếp tục bên . Nhưng nàng có linh cảm như lúc có thể hái được linh quả, trực giác của nàng, vô luận thân phận của nàng thế nào, đều chấp nhận.

      "Ta cho ." giấu nữa, tất cả cho biết .

      Xà Vương và Xà Hậu có chút lo lắng nhìn nhau, sau đó nhìn Lãnh Loan Loan.

      "Nếu chấp nhận sao?" Nếu cũng như những nhân loại ngu xuẩn kia, sợ hãi, thậm chí tìm pháp sư trừ sao?

      Lãnh Loan Loan nhún vai, nghiên đầu cười.

      '' chấp nhận, ta hưu ."
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 139. Thu Đừng Ngôn 'bàn tính' [Thượng]

      Editor: Ngọc Nguyệt



      Ngói xanh tường đỏ, trạm trổ, hành lang gấp khúc, núi giả, cầu vòm.

      Muôn hoa cỏ vờn quanh.

      Có được tòa nhà tinh xảo, đúng là Nguyệt Diễm quốc Tể tướng Thu Đừng Ngôn phủ.

      Thư phòng, Thu Đừng Ngôn ngồi sau bàn, cúi đầu, xem quyển sách.

      Gió từ từ thổi vào, rèm cửa lay động.

      lâu sau, Thu Đừng Ngôn buông sách tay, quay đầu lại, ngoài cửa sổ hoa cỏ lay động, gió lạnh quất vào mặt, có vài phần thư sướng.

      Nghe Tiểu Hoàng Hậu hồi Mộng La quốc, trong cung yên bình ít. Mỗi ngày Hoàng Thượng để ý triều chính, nghe ý kiến quan trong triều, thành công giải quyết nhiều việc. và các đại thần đều cảm thấy, có Tiểu Hoàng Hậu, Hoàng Thượng càng giống vua nước. Vì thế đều thầm thừa dịp Tiểu Hoàng Hậu ở đâu, nhanh chóng tìm phi tử nhàn lương thục đức cho Hoàng Thượng. Chỉ có nữ tử tài năng như vậy mới đủ tư cách quản lý hậu cung, cần Hoàng Thượng quan tâm, có thể khiến chuyên tâm triều chính.

      Đương nhiên, các đại thần đều có tư tâm, hy vọng nữ nhi của mình có thể thuận lợi vào cung, bắt được tâm Hoàng Thượng, vinh hoa phú quý, quyền thế cũng nâng cao bước.

      Thu Đừng Ngôn có hai nhi tử, nữ nhi. Con lớn nhất theo quan, con thứ hai đối nghịch với người nhà, rời nhà kinh thương, hàng năm đều ở nhà. Nữ nhi duy nhất, Thu Phỉ Nhi, xinh đẹp vô song, tính tình ôn nhu, khiến thích. vuốt chòm râu, cũng chỉ có Phỉ Nhi đoan trang hào phóng, tài tình hơn người mới có thể xứng đôi với Hoàng Thượng.

      "Quản gia." Thu Đừng Ngôn gọi.

      "Lão gia..." Quản gia đến, cúi đầu vấn an Thu Đừng Ngôn.

      "Tiểu thư đâu?"

      ''Hồi lão gia, tiểu thư ở Phỉ Các đánh đàn."

      "Hửm?" Thu Đừng Ngôn nhíu mày, ánh mắt lộ ra tươi cười. Nữ nhi cầm kì thi họa, giỏi, được xưng tài nữ.

      ", xem ."

      xong, đứng lên, thân thanh bào, đai lưng bạch ngọc, tóc được quấn bằng trâm ngọc, mái tóc rủ xuống, có chút màu trắng, nhưng cũng là trung niên nam tử.

      Quản gia đứng bên cạnh, sau đó theo .

      Phỉ Các.

      Gió thổi, bức rèm hồng nhạt lay động, phát ra tiếng đinh .

      Bên cửa sổ, thân cây cạnh tường, nổi bật phòng ở.

      Nữ tử thân bạch y, tóc như mây, ngồi đánh đàn. khúc gió lưu thủy từ tay nàng ra. Như suối chảy, lại giống mây bay...

      Thu Đừng Ngôn và quản gia đến ngoài Phỉ Các, nghe thấy tiếng nhạc từ trong phòng truyền ra cũng cảm thấy có chút say mê.

      "Lão gia, tiểu thư đàn càng ngày càng hay."

      Quản gia nghe, nhịn được mở miệng khen. Tiểu thư nhân tốt, tâm tốt, lại tài tình hơn người, là nữ tử hoàn mỹ, ai lấy được nàng là phúc khí ba đời.

      Thu Đừng Ngôn gật đầu, mặt là kiêu ngạo tươi cười. Đúng là có nữ nhi giỏi như vậy, mới nghĩ nàng tốt nhất. Mà trong thiên hạ, trừ Đương kim Hoàng Thượng, có dung mạo, quyền thế, năng lực, có thể xứng đôi với nữ nhi, còn ai xứng đôi với nàng chứ? Lần này, nhất định phải đem nữ nhi đến bên người Hoàng Thượng. Hơn nữa, trong cung chỉ có mình Hoàng Hậu. Chỉ cần nữ nhi bắt được tâm của Hoàng Thượng, tin, về sau có ai có thể đoạt hạnh phúc của nàng.

      "Quản gia, ngươi lui xuống trước ."

      Thu Đừng Ngôn khoát tay với quản gia, muốn chuyện với nữ nhi. Có chút chuyện tiện thể cho quản gia nghe, bảo trước.

      "Vâng, nô tài cáo lui."

      Quản gia chắp tay với Thu Đừng Ngôn, xoay người rời .

      Thu Đừng Ngôn nhìn quản gia , mới cất bước vào Phỉ Các. vén lên bức rèm che, vào phòng, nhìn nữ nhi chuyên chú đánh đàn, mỉm cười.

      "Phỉ Nhi."

      Thu Phỉ nhi nghe được giọng của phụ thân, lập tức ngẩng đầu.

      "Phụ thân, người tới."

      Bàn tay mềm nâng lên, đứng lên, đến cạnh Thu Đừng Ngôn, đỡ ngồi vào ghế.

      "Phụ thân đến xem con." Thu Đừng Ngôn vỗ tay nàng.

      "Xuân Nhi, dâng trà cho lão gia." Thu Phỉ Nhi quay đầu nhìn tiểu nha hoàn cạnh cửa, giọng như hoàng .

      " cần phiền vậy." Thu Đừng Ngôn phất tay, nhìn nữ nhi của mình. "Phỉ Nhi, phụ thân có việc với con."

      "Được." Thu Phỉ Nhi ngồi bên cạnh , cười nhạt giảm. "Phụ thân muốn chuyện gì với nữ nhi?"

      "Phỉ Nhi, con cũng mười sáu tuổi rồi, đến lúc nên xuất giá, có người vừa ý chưa?"

      "Phụ thân..." Thu Phỉ Nhi ngờ phụ thân lại hỏi như vậy, mặt cười lên rặng mây đỏ, ngượng ngùng cúi thấp đầu.

      "Phỉ Nhi, cần thẹn thùng. Nếu có người trong lòng cứ cho phụ thân." Thu Đừng Ngôn mỉm cười, trước hết xem tâm tư của nàng .

      " có." Thu Phỉ Nhi ngượng ngùng giọng trả lời.

      "Phỉ Nhi, con cảm thấy Hoàng Thượng thế nào?"

      câu của Thu Đừng Ngôn khiến cho Thu Phỉ Nhi quên cả thẹn thùng, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn .

      "Tại sao phụ thân hỏi vậy?"


      Chương 140. Thu Đừng Ngôn 'bàn tính' [Hạ]

      Editor: Ngọc Nguyệt


      câu của Thu Đừng Ngôn khiến cho Thu Phỉ Nhi quên cả thẹn thùng, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn .

      "Tại sao phụ thân hỏi vậy?"

      Thu Phỉ Nhi cảm thấy rất kỳ quái, Hoàng Thượng tốt hay xấu có liên quan đến nàng sao?

      "Phỉ Nhi, trước tiên về cảm giác con với Hoàng Thượng."

      Thu Đừng Ngôn cũng trả lời câu hỏi của nàng, chỉ tiếp tục cười hỏi.

      "Hoàng Thượng rất tốt." Thu Phỉ Nhi suy nghĩ, đem ấn tượng trong lòng về Hoàng đế ra. "Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng minh thần võ, có cách trị quốc, dân chúng Nguyệt Diễm đều khen ngợi ...."

      Tuy nàng chỉ gặp qua Hoàng Thượng vài lần khi có yến hội trong cung, nhưng Hoàng Thượng tuấn mỹ vô trù, hiên ngang, trời sinh uy nghi, khiến cho người ta kính sợ. Huống chi sau khi có tiểu Thái Tử Phi, bây giờ là Tiểu Hoàng Hậu, chuyện càng thần kỳ, nhất là khi đối mặt với chúng thần phản đối lập Thái Tử Phi, câu trả lời kiên định, 'Các khanh có chuyện gì?', nghiêm nghị, kiên định, lần khiến cho ít nữ tử coi là vị hôn phu tốt nhất. Bây giờ phụ thân lại hỏi vậy, chẳng lẽ là?

      Nàng kinh ngạc nhìn phụ thân, vì suy đoán trong lòng mà giật mình. phải là chứ? Phụ thân muốn cho nàng tiến cung làm phi sao?

      Thu Đừng Ngôn nghe Thu Phỉ Nhi trả lời, vuốt râu, vừa lòng gật đầu. Xem ra ấn tượng của nữ nhi với Hoàng Thượng cũng tốt.

      "Phỉ Nhi, nếu Hoàng Thượng làm vị hôn phu của con, con cảm thấy thế nào?"

      Thu Phỉ Nhi ngây ngẩn cả người, suy đoán của nàng đúng. Nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới việc tiến cung làm phi, huống chi Hoàng Thượng và Tiểu Hoàng Hậu đều trước mặt triều thần .

      "Phụ thân, phải Hoàng Thượng đáp ứng Hoàng Hậu lập phi sao?" Bởi vì Hoàng đế có lời thề độc sủng, khiến cho ít nữ tử cảm động rơi lệ, nhưng cũng làm tan vỡ ít nữ tử vọng tưởng muốn vào cung. Bây giờ phụ thân lại vậy là ý gì? Chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn nạp phi? Có chuyện đó sao? Nàng hoài nghi.

      "Hừ..." Thu Đừng Ngôn hừ lạnh. "Bây giờ Hoàng Hậu ở Nguyệt Diễm, huống chi nào có hậu cung chỉ có Hoàng Hậu, từ xưa đến nay tam cung lục viện là chuyện bình thường, nếu Hoàng Thượng độc sủng mình Tiểu Hoàng Hậu, chừng về sau còn loạn hơn nữa..."

      "Nhưng..." Thu Phỉ Nhi còn muốn gì nữa.

      "Trước hết cứ nghe lời phụ thân." Thu Đừng Ngôn ngắt lời nàng. "Hoàng Thượng tài tình hơn người, thân phận cao quý, nếu con có thể lấy được tâm của , sủng ái con, con được hạnh phúc, mà hạnh phúc của con cũng là mong muốn của ta."

      "Nhưng phụ thân, Hoàng Thượng ..." Hoàng Thượng nàng sao? Thu Phỉ Nhi tin, hơn nữa nàng cũng có cảm giác đặc biệt với Hoàng Thượng.

      " cần lo lắng." Thu Đừng Ngôn nghĩ rằng nữ nhi lo lắng chuyện Tiểu Hoàng Hậu, vỗ vỗ tay nàng. "Chỉ cần con đồng ý tiến cung, phụ thân nghĩ biện pháp."

      "Nhưng phụ thân, con có cảm tình với Hoàng Thượng." Nàng vẫn hướng với chuyện xưa 'Chắp tay cùng tử cùng lão' trong sách, cũng khát vọng gặp được người phu quân có thể toàn tâm toàn ý hiểu nỗi lòng nàng. Tuy Hoàng Thượng tốt, nhưng dù sao trong lòng cũng có Tiểu Hoàng Hậu, còn vị trí cho người khác.

      "Đứa ngốc, cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng." Thu Đừng Ngôn vuốt râu, cười .

      "Nhưng..." Thu Phỉ Nhi nhíu mày, đây phải vấn đề bồi dưỡng là được.

      "Được rồi, phụ thân quấy rầy con nữa. Ngày mai, trong cung có yến hội. Quan viên có thể cùng gia quyến, con theo phụ thân tiến cung."

      Thu Đừng Ngôn quyết định, hy vọng yến hội ngày mai nữ nhi có thể biểu diễn khúc, ở trước chúng quan nữ tử, trổ hết tài năng, bắt được ánh mắt Hoàng Thượng, cũng bắt được tâm của .

      "Phụ thân..."

      "Phụ thân , chuẩn bị tốt ."

      Thu Đừng Ngôn cho Thu Phỉ Nhi có cơ hội phản đối, xong ra ngoài. tin nữ nhi nhất định thích Hoàng Thượng, dù sao Hoàng Thượng, dung mạo hay tài năng, đều là đệ nhất Nguyệt Diễm quốc.

      Thu Phỉ Nhi nhìn phụ thân mình vội vàng đến, vội vàng , ánh mắt buồn buồn, khiến cho khuôn mặt có vẻ nhu nhược lại càng thêm khiến người ta thương tiếc.

      Ngoài phòng, ánh mặt trời chiếu rọi, chút cũng khiến người sầu trong phòng chú ý.

      Thời gian nháy mắt trôi qua. Bóng đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ, Nguyệt Diễm thành được bao phủ bởi mảnh huyền bí.

      Phong Nguyệt lâu, đèn đuốc sáng ngọc, tiếng đàn xen lẫn trong khí.

      Nam nhân dâm tà ham mê sắc đẹp ám muội đùa giỡn các nương trong lâu, trêu đùa, vũ khúc, khiến nơi này càng thêm mị hoặc.

      Lão bản Phong Nguyệt lâu, Khê Nương đứng lầu hai, nhìn xuống khách quan, rượu vào người liền mất khống chế, lộ ra bản mặt xấu xí, môi đào gợi lên, khinh thường cười , đây là xấu xí của nhân loại.

      "Khê Nương."

      Đột nhiên bên tai nàng truyền đến giọng của chủ tử. Trong lòng biết chủ tử dùng pháp thuật tìm nàng có việc, nhanh chóng đứng lên vào phòng.

      Đến trong phòng, nàng xem xét bốn phía người, ngồi cạnh bàn, giọng đáp.

      "Chủ tử, Khê Nương đây."

      Bạch quang xuất trước mặt nàng, sau đó biến mất, hình ảnh mỹ lệ xuất . Đôi mắt sáng, môi đào, khuôn mặt tuyệt sắc, phiêu dật như tiên, thanh linh lại mị, khiến cho người ta tìm ra từ để hình dung hình ảnh tuyệt mỹ này.

      Khê Nương tự hỏi, nàng, nàng là ai?

      lâu sau, nàng hỏi, sau lúc lâu, mới mở miệng hỏi.

      "Ngươi là ai?"

      "Khê Nương, là ta."
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 140. Thu Đừng Ngôn 'bàn tính' [Hạ]

      Editor: Ngọc Nguyệt


      câu của Thu Đừng Ngôn khiến cho Thu Phỉ Nhi quên cả thẹn thùng, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn .

      "Tại sao phụ thân hỏi vậy?"

      Thu Phỉ Nhi cảm thấy rất kỳ quái, Hoàng Thượng tốt hay xấu có liên quan đến nàng sao?

      "Phỉ Nhi, trước tiên về cảm giác con với Hoàng Thượng."

      Thu Đừng Ngôn cũng trả lời câu hỏi của nàng, chỉ tiếp tục cười hỏi.

      "Hoàng Thượng rất tốt." Thu Phỉ Nhi suy nghĩ, đem ấn tượng trong lòng về Hoàng đế ra. "Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng minh thần võ, có cách trị quốc, dân chúng Nguyệt Diễm đều khen ngợi ...."

      Tuy nàng chỉ gặp qua Hoàng Thượng vài lần khi có yến hội trong cung, nhưng Hoàng Thượng tuấn mỹ vô trù, hiên ngang, trời sinh uy nghi, khiến cho người ta kính sợ. Huống chi sau khi có tiểu Thái Tử Phi, bây giờ là Tiểu Hoàng Hậu, chuyện càng thần kỳ, nhất là khi đối mặt với chúng thần phản đối lập Thái Tử Phi, câu trả lời kiên định, 'Các khanh có chuyện gì?', nghiêm nghị, kiên định, lần khiến cho ít nữ tử coi là vị hôn phu tốt nhất. Bây giờ phụ thân lại hỏi vậy, chẳng lẽ là?

      Nàng kinh ngạc nhìn phụ thân, vì suy đoán trong lòng mà giật mình. phải là chứ? Phụ thân muốn cho nàng tiến cung làm phi sao?

      Thu Đừng Ngôn nghe Thu Phỉ Nhi trả lời, vuốt râu, vừa lòng gật đầu. Xem ra ấn tượng của nữ nhi với Hoàng Thượng cũng tốt.

      "Phỉ Nhi, nếu Hoàng Thượng làm vị hôn phu của con, con cảm thấy thế nào?"

      Thu Phỉ Nhi ngây ngẩn cả người, suy đoán của nàng đúng. Nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới việc tiến cung làm phi, huống chi Hoàng Thượng và Tiểu Hoàng Hậu đều trước mặt triều thần .

      "Phụ thân, phải Hoàng Thượng đáp ứng Hoàng Hậu lập phi sao?" Bởi vì Hoàng đế có lời thề độc sủng, khiến cho ít nữ tử cảm động rơi lệ, nhưng cũng làm tan vỡ ít nữ tử vọng tưởng muốn vào cung. Bây giờ phụ thân lại vậy là ý gì? Chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn nạp phi? Có chuyện đó sao? Nàng hoài nghi.

      "Hừ..." Thu Đừng Ngôn hừ lạnh. "Bây giờ Hoàng Hậu ở Nguyệt Diễm, huống chi nào có hậu cung chỉ có Hoàng Hậu, từ xưa đến nay tam cung lục viện là chuyện bình thường, nếu Hoàng Thượng độc sủng mình Tiểu Hoàng Hậu, chừng về sau còn loạn hơn nữa..."

      "Nhưng..." Thu Phỉ Nhi còn muốn gì nữa.

      "Trước hết cứ nghe lời phụ thân." Thu Đừng Ngôn ngắt lời nàng. "Hoàng Thượng tài tình hơn người, thân phận cao quý, nếu con có thể lấy được tâm của , sủng ái con, con được hạnh phúc, mà hạnh phúc của con cũng là mong muốn của ta."

      "Nhưng phụ thân, Hoàng Thượng ..." Hoàng Thượng nàng sao? Thu Phỉ Nhi tin, hơn nữa nàng cũng có cảm giác đặc biệt với Hoàng Thượng.

      " cần lo lắng." Thu Đừng Ngôn nghĩ rằng nữ nhi lo lắng chuyện Tiểu Hoàng Hậu, vỗ vỗ tay nàng. "Chỉ cần con đồng ý tiến cung, phụ thân nghĩ biện pháp."

      "Nhưng phụ thân, con có cảm tình với Hoàng Thượng." Nàng vẫn hướng với chuyện xưa 'Chắp tay cùng tử cùng lão' trong sách, cũng khát vọng gặp được người phu quân có thể toàn tâm toàn ý hiểu nỗi lòng nàng. Tuy Hoàng Thượng tốt, nhưng dù sao trong lòng cũng có Tiểu Hoàng Hậu, còn vị trí cho người khác.

      "Đứa ngốc, cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng." Thu Đừng Ngôn vuốt râu, cười .

      "Nhưng..." Thu Phỉ Nhi nhíu mày, đây phải vấn đề bồi dưỡng là được.

      "Được rồi, phụ thân quấy rầy con nữa. Ngày mai, trong cung có yến hội. Quan viên có thể cùng gia quyến, con theo phụ thân tiến cung."

      Thu Đừng Ngôn quyết định, hy vọng yến hội ngày mai nữ nhi có thể biểu diễn khúc, ở trước chúng quan nữ tử, trổ hết tài năng, bắt được ánh mắt Hoàng Thượng, cũng bắt được tâm của .

      "Phụ thân..."

      "Phụ thân , chuẩn bị tốt ."

      Thu Đừng Ngôn cho Thu Phỉ Nhi có cơ hội phản đối, xong ra ngoài. tin nữ nhi nhất định thích Hoàng Thượng, dù sao Hoàng Thượng, dung mạo hay tài năng, đều là đệ nhất Nguyệt Diễm quốc.

      Thu Phỉ Nhi nhìn phụ thân mình vội vàng đến, vội vàng , ánh mắt buồn buồn, khiến cho khuôn mặt có vẻ nhu nhược lại càng thêm khiến người ta thương tiếc.

      Ngoài phòng, ánh mặt trời chiếu rọi, chút cũng khiến người sầu trong phòng chú ý.

      Thời gian nháy mắt trôi qua. Bóng đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ, Nguyệt Diễm thành được bao phủ bởi mảnh huyền bí.

      Phong Nguyệt lâu, đèn đuốc sáng ngọc, tiếng đàn xen lẫn trong khí.

      Nam nhân dâm tà ham mê sắc đẹp ám muội đùa giỡn các nương trong lâu, trêu đùa, vũ khúc, khiến nơi này càng thêm mị hoặc.

      Lão bản Phong Nguyệt lâu, Khê Nương đứng lầu hai, nhìn xuống khách quan, rượu vào người liền mất khống chế, lộ ra bản mặt xấu xí, môi đào gợi lên, khinh thường cười , đây là xấu xí của nhân loại.

      "Khê Nương."

      Đột nhiên bên tai nàng truyền đến giọng của chủ tử. Trong lòng biết chủ tử dùng pháp thuật tìm nàng có việc, nhanh chóng đứng lên vào phòng.

      Đến trong phòng, nàng xem xét bốn phía người, ngồi cạnh bàn, giọng đáp.

      "Chủ tử, Khê Nương đây."

      Bạch quang xuất trước mặt nàng, sau đó biến mất, hình ảnh mỹ lệ xuất . Đôi mắt sáng, môi đào, khuôn mặt tuyệt sắc, phiêu dật như tiên, thanh linh lại mị, khiến cho người ta tìm ra từ để hình dung hình ảnh tuyệt mỹ này.

      Khê Nương tự hỏi, nàng, nàng là ai?

      lâu sau, nàng hỏi, sau lúc lâu, mới mở miệng hỏi.

      "Ngươi là ai?"

      "Khê Nương, là ta."

      Chương 141. Tuyệt sắc mỹ nữ là ai?
      Editor: Ngọc Nguyệt


      lâu sau, nàng hỏi, sau lúc lâu, mới mở miệng hỏi.

      "Ngươi là ai?"

      "Khê Nương, là ta."

      trung lên hình ảnh ràng, giọng thanh thúy dễ nghe. Hơn nữa tuy trông nàng rất xa lạ nhưng vẻ mặt kia, giọng kia ràng là chủ tử.

      "Chủ, chủ tử?" Khê Nương có chút kinh ngạc, vẻ mặt thể tin được nhìn nữ tử tuyệt sắc trước mắt, sao lại thế này?

      "Ngươi đoán sai." Gật đầu, hạt châu đầu theo động tác nàng rung động, như con bướm giương cánh bay , hình đào như nở rộ trước ánh sáng.

      Tuy chỉ là hình ảnh nhưng Khê Nương lại cảm giác được người trước mắt là . Người này dung mạo tuyệt sắc, nhưng so với bộ dáng lúc trước khác nhau trời vực, khiến cho nàng ngạc nhiên. Bất quá vì sao chủ tử lại biến thành bộ dáng này? phải nàng ấy vẫn chỉ là tiểu oa nhi năm sáu tuổi sao? Trong lòng nàng thầm đoán nguyên nhân.

      Lãnh Loan Loan biết Khê Nương nghi hoặc nhưng giải thích, sau này nàng biết. Bây giờ nàng chỉ quan tâm, nàng vắng nhiều ngày, Thần thế nào rồi?

      "Khê Nương, ta nhiều ngày có chuyện gì đặc biệt ?"

      "Hồi chủ tử." Khê Nương hành lễ với Lãnh Loan Loan, sau đó ngẩng đầu hồi đáp. "Chủ tử nhiều ngày có chuyện gì đặc biệt xảy ra, tất cả bình thường. Chỉ là nhiều ngày nay ít quan viên đến Phong Nguyệt lâu, nghe bọn Tể Tướng cùng ít quan viên khác thừa dịp ngài vắng, lập phi cho Hoàng Thượng." Bất quá những người đó lại muốn chết, tưởng chủ tử vắng, có thể đem nữ nhân đến cạnh Hoàng đế soa? Cũng nghĩ xem chủ tử là người thế nào. là tự tìm đường chết!

      "Cái gì?"

      Lãnh Loan Loan nghe Khê Nương như vậy, nhíu mày, trong mắt xẹt qua tia lạnh, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra hơi thở nguy hiểm, tựa như nữ Tu La sát khí bức người.

      "Đám lão già kia dám thừa dịp ta vắng mặt mà đem nữ nhân vào trong cung?"

      Chán sống.

      "Nghe ngày mai có cung yến, quan viên ngoài ngũ phẩm đều mang theo gia quyến vào cung. Sợ là ít thiên kim tiểu thư lợi dụng cơ hội này biểu diễn trong cung, lấy được ưu ái của Hoàng Thượng."

      Khê Nương tiếp tục , nàng tin tuyệt sắc mỹ nữ trước mắt là chủ tử. Thần thái, giọng điệu, tính tình, hoàn toàn giống với tiểu oa nhi kia. Cao cao tại thượng, bễ nghễ thiên hạ, ngoài nàng còn ai?

      "Cung yến?" Lãnh Loan Loan vuốt cằm, ánh mắt sáng ngời, hóa ra ngày mai là cung yến mỗi năm lần, quân thần cùng đến. Đám lão già đó đúng là biết chọn cơ hội, nghĩ rằng ngày mai có thể để nữ nhi bắt được ánh mắt của Thần, làm chủ hậu cung sao? Cứ để cho bọn họ mộng đẹp . Ngày mai nàng trở về. Hừ.

      "Khê Nương, ngươi làm tốt lắm. Tiếp tục thu thập tình báo. Từ chuyện như nhà người ta hồng hạnh vượt tường, đến chuyện lớn như nước láng giền có đánh chủ ý ngầm lên Nguyệt Diễm quốc hay , đều phải thu thập. Ngày mai ta về Nguyệt Diễm, có chuyện cứ báo ta..."

      "Vâng, chủ tử."

      Khê Nương nhún chân, trả lời. Tuy nàng hiểu Lãnh Loan Loan muốn nàng thu thập những tình báo đó làm gì nhưng nàng phân phó, mình chỉ cần làm theo là được.

      "Ừ, phải ngươi muốn biết vì sao ta biến thành bộ dáng này sao? Vì linh quả, ta dùng linh quả. Cho nên biến thành bộ dáng thiếu nữ."

      Lãnh Loan Loan giải thích nghi hoặc của Khê Nương, sau đó hình ảnh biến mất.

      Khê Nương ngây ngốc nhìn chỗ trống kia, còn vì câu linh quả kia mà ngẩn người. Linh quả, trong truyền thuyết nó là thánh quả thần kỳ nhất, có thể tăng cường pháp lực, khiến cho người ta đạt được sức mạnh thần kỳ. Trăm ngàn năm qua chưa có người nào có thể thành công lấy nó, ngờ bị chủ tử đoạt được, còn biến thân thành mỹ nữ thanh xuân. quá lợi hại, nàng bái phục chủ tử.

      Xà cung.

      Lãnh Loan Loan nghe được tin đám triều thần có chủ ý muốn lập phi cho Thần từ chỗ Khê Nương, trong lòng lửa giận bùng cháy. Đôi mắt vì lửa giận mà sáng lên, cả người tản ra hơi thở khiếp người. Nàng ra ngoài tẩm cung của mình, làn váy đỏ như hóa thành hỏa diễm, bốn phía vô hình. Thân ảnh nhoáng lên cái, biến mất ở hành lang cung điện. Khi xuất lại, ở cung điện Xà Vương, Xà Hậu.

      "Phụ hoàng, mẫu hậu, ta muốn lập tức về Nguyệt Diễm."

      Xà Vương, Xà Hậu đột nhiên thấy nàng xuất , hoảng sợ, lại nghe được lời của nữ nhi lại càng lắp bắp kinh hãi. Ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt nữ nhi bảo bối, bộ dáng tức giận, hai người nhìn nhau, sau đó nhìn nàng.

      "Sao vậy?" Có chuyện gì sao?

      Lãnh Loan Loan bĩu môi, nhớ tới là cảm thấy tức giận.

      "Đám lão già kia thừa dịp ta vắng, muốn lập phi cho Thần." Hừ, nàng tuyệt đối cùng người chung chồng, lập phi, nằm mơ .

      Xà Vương, Xà Hậu gật đầu, hóa ra là như vậy. Tuy họ rất muốn giữ Cửu Nhi ở lại Xà cung bồi bọn họ nhưng chuyện hạnh phúc của nữ nhi, bọn họ cũng thể giữ nàng lại.

      "Được, con . Có thời gian chúng ta đến thăm con."
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 142. Dạ Thần tưởng niệm
      Editor: Ngọc Nguyệt


      Cung yến mỗi năm lần, hoàng thất hay bách quan đều rất coi trọng.

      Hoàng cung từ sớm bận rộn, giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều có khí vui mừng.

      Các cung nữ lại trước đình viện, cung điện tráng lệ, thành phong cảnh rộn ràng.

      Ngoài thành, xe ngựa tinh xảo, hoa lệ, chỉ chở quan viên và gia quyến. Sau khi kiệu dừng, nha hoàng nâng rèm, xuất tiểu thư xinh đẹp. Như đóa hoa tươi đẹp nở rộ trong vườn hoa, kiều diễm ướt át.

      Nhất thời mọi người đều như nhìn đủ. Sau khi nhóm người qua, trong đầu mới hết trống rỗng.

      Các quan viên lại bên thổi phồng, tán thưởng lẫn nhau, bên sợ nữ nhi đối phương đoạt nổi bật của nữ nhi nhà mình, trường hợp kỳ quái.

      Quan viên và gia quyết đều vào hoàng cung, khí mới bắt đầu yên tĩnh.

      Long Tuyền cung, Long Tiên Hương lượn lờ bay lên, màu trắng uốn lượn . Ánh mặt trời im lặng chiếu vào qua cửa sổ, rơi mặt đất.

      Dạ Thần thân hoàng bào, đầu đội mũ miện, đứng bên cửa sổ. Tử đồng nhìn cung nữ, thái giám bận rộn ngoài cửa, trong lòng chút vui mừng. Sau khi Lãnh Loan Loan rời , mới bỗng nhiên phát , có nàng nhàm chán đến mức nào, ban đêm cũng thấy lạnh lẽo. Bất tri bất giác quen việc thân hình nho kia ở trong ngực, có nàng, thể bình yên vào giấc ngủ. Có chút buồn bã thở dài, biết Cửu Nhi có bình an trở về Mộng La quốc ? Chuyện nàng muốn làm là chuyện gì? hy vọng phải vua nước, như vậy mỗi ngày đều có thể làm bạn với nàng. Thậm chí còn từng nghĩ, ném chính vụ như núi tay cho người khác, chạy đến Mộng La quốc tìm nàng...

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu, Thái Thượng Hoàng đến."

      Ngay tại lúc Dạ Thần nhíu mi hờn giận, tiểu thái giám bên người , Tiểu Bố Đinh đến. Khom người hành lễ, bẩm báo. Trải qua thời gian tôi luyện, Tiểu Bố Đinh giống tổng quan thái giám, lỗ mãng như lúc trước.

      "Ta biết rồi, trẫm ngay." Dạ Thần đưa lưng về phía Tiểu Bố Đinh, phất tay. "Ngươi lui xuống hầu hạ Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu."

      "Vâng, nô tài cáo lui."

      Tiểu Bố Đinh cúi người, lui về sau vài bước, sau đó xoay người rời .

      Dạ Thần thở dài, muốn tham gia cung yến. Cố tình lại là chủ nhân được, sau khi phụ hoàng dọn đến biệt viện, rất ít khi thấy . Còn mẫu hậu, sau khi chỉ hôn cho Kỉ Thanh Ngữ, nàng cũng ở Từ Ninh Cung. Hôm nay coi như là nhà đoàn viên, bất quá lại thiếu Cửu Nhi. Nhớ tới Lãnh Loan Loan, lại có chút sầu lo.

      "Người đâu."

      Đột nhiên quay người, tử đồng nhìn cửa, thản nhiên gọi.

      "Nô tài tham kiến Hoàng Thượng." thái giám mặc thanh sam đến, hành lễ với Dạ Thần.

      "Bình thân." Dạ Thần phất tay, ý bảo đứng dậy.

      "Tạ Hoàng Thượng." Thái giảm đứng lên, nhưng vẫn cúi đầu, dám nhìn thẳng thánh nhan.

      "Ngươi gọi Ninh Phong Cách công tử đến đây."

      "Vâng."

      Thái giám lĩnh mệnh, xoay người ra ngoài. Bất quá Ninh công tử này đúng là nhân vật lợi hại, chẳng những là Nguyệt Diễm thủ phủ, còn có quan hệ cá nhân thân thiết với Hoàng Thượng. Sinh thần của , nghe chẳng những nhiều quan viên đến, mà ngay cả Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cũng tự mình đến chúc thọ .

      Sau khi thái giám khỏi, Dạ Thần lại xuất thần nhìn cửa sổ, biết bây giờ Cửu Nhi làm gì?

      lát sau, thái giám dẫn Ninh Phong Cách thân bạch y đến.

      "Hoàng Thượng, Ninh công tử đến."

      Dạ Thần quay lại, sau khi thấy bạn tốt, vẻ mặt cười nhạt, tâm tình tốt lên ít.

      "Nơi này còn chuyện của ngươi nữa, lui xuống ." phất tay với thái giám.

      "Vâng, nô tài cáo lui." Thái giám hành lễ, rời .

      "Phong Cách, vào đây ngồi ."

      Ninh Phong Cách vào, giữ lễ tiết, ngồi lên ghế. Ánh mắt nhìn Dạ Thần, nhíu mày.

      "Thần, tâm tình ngươi tốt sao?" Thoạt nhìn khuôn mặt đầy vẻ u sầu, tuyệt đối giống lúc trước.

      Dạ Thần thở dài, cũng ngồi vào chiếc ghế đối diện. Đôi mắt sâu kín, như lá mùa thu bắt đầu rụng, khiến cho người ta cảm giác được lạnh lẽo.

      " biết khi nào Cửu Nhi trở về?''

      Ninh Phong Cách nghe vậy sửng sốt, sau đó hiểu ra. Hóa ra là vì Tiểu Hoàng Hậu, gì. Nếu Tiểu Hoàng Hậu trở về, thực sở bằng hữu của mình thành người vọng thê.

      "Hoàng Hậu trở về."

      "Ta..."

      "Hoàng Thượng, bách quan đều đến, Thái Thượng Hoàng mời ngài tham dự."

      Tiểu Bố Đinh xuất trước cửa Long Tuyền Cung, bẩm báo với Dạ Thần.

      Dạ Thần và Ninh Phong Cách hai mặt nhìn nhau, sau đó gật đầu đáp.

      "Được."


      Chương 143. Cung yến kinh diễm [Thượng]
      Editor: Ngọc Nguyệt


      Kim Loan điện kim bích huy hoàng, phía hai bên là nhạc công thổi sáo. Chính giữa điện, đám nữ nhân mặc vũ y múa, sợi tóc bay lên, chuông cổ tay vang lên, như đám tiên nữ xuống phàm trần...

      Rượu tốt món ngon đặt bàn, văn võ bá quan quần áo nghiêm chỉnh mang theo gia quyến ngồi hai bên điện, cúi đầu , hoặc nâng cốc phẩm rượu, hoặc cười nhạt xem kỹ thuật nhảy của nữ nhân...

      đại điện, Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu ngồi bên, long ỷ vị ở giữa. Lẳng lặng thưởng thức vũ khúc, gì.

      "Hoàng Thượng giá lâm."

      Ngoài điện, giọng bén nhọn của thái giám cắt qua chân trời, cũng khiến cho tất cả mọi người im lặng.

      Nhưng vũ công cũng tách ra, trái phải đứng bên cạnh đại điện.

      Dạ Thần thân hoàng long bao, đầu đội mũ miện vàng khảm trân châu xuất ở Kim Loan điện, văn võ bá quan, gia quyến, vũ công, nhạc công, thái giám đều quỳ xuống, cúi đầu hô to.

      "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

      Giọng liên tiếp quanh quẩn trong Kim Loan điện.

      Thừa dịp bách quan đều quỳ xuống, Ninh Phong Cách yên lặng ngồi xuống. Theo lý thuyết, là thương nhân, có tư cách vào cung tham gia cung yến. là thương nhân nhưng phải thương nhân bình thường, là Nguyệt Diễm thủ phủ, tài sản to lớn, lại được Hoàng đế coi trọng. Cho nên căn bản ai dám coi khinh , ngay cả rất nhiều quan viên còn phải nịnh bợ .

      Dạ Thần tới chỗ cùng Kim Loan điện. Trước mặt Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu, cúi người.

      "Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu."

      "Tốt lắm, Hoàng Thượng, con ngồi xuống . Mọi người đều chờ con."

      Thái Thượng Hoàng vẫy tay, Dạ Thần ngồi xuống long ỷ màu vàng. Giơ tay với bách quan quỳ xuống đất, uy nghiêm .

      "Các khanh bình thân."

      "Tạ Hoàng Thượng."

      Chúng bách quan đứng lên, ngồi xuống. Đợi mệnh lệnh của Dạ Thần, nhất thời, cung điện náo nhiệt như trước.

      "Bắt đầu cung yến ."

      Dạ Thần cũng nhiều lời trói buộc, phân phó thái giám.

      Thái giám gật đầu, thân thể thẳng tắp, tay ôm phất trần, tuyên bố.

      "Bắt đầu cung yến."

      Giọng của vừa ra, lại lần tiếng sáo, vũ công lần nữa về giữa đại điện, khí náo nhiệt lên. Quân thần đồng ẩm, cùng nhau hưởng thụ, ca múa mừng cảnh thái bình.

      lát sau, vũ công lui ra. Im lặng, Trấn Bắc tướng quân dẫn đầu đứng lên, tay cầm chén, kính rượu với Hoàng Thượng, Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu.

      "Thần kính Hoàng Thượng, Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu ly, nguyện Ngô hoàng vạn tuế, nguyện Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu trường thọ, nguyện Nguyệt Diễm vĩnh viễn phồn vinh hưng thịnh, dân chúng an cư lạc nghiệp..."

      Theo tiếng chúc mừng của , những người khác cũng nâng chén tán thành.

      "Nguyện Ngô hoàng vạn tuế, nguyện Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu trường thọ, nguyện Nguyệt Diễm vĩnh viễn phồn vinh hưng thịnh, dân chúng an cư lạc nghiệp..."

      Giọng vang dội quanh quẩn, nhất thời khiến người ta cảm thấy cảm xúc mênh mông, có loại kích động hào hùng trong lòng...

      "Các khanh bình thân."

      Dạ Thần giương hai tay, y phục theo động tác của bay lên, uy phong nghiêm nghị.

      "Tạ Hoàng Thượng."

      Văn võ bá quan, gia quyến, tiền hoàng phi tần đều đứng lên nhưng ngồi xuống.

      "Nguyện Nguyệt Diễm vĩnh viên hưng thịnh, mọi người uống cạn ly này."

      Dạ Thần đứng lên, tay cầm chén tứ giác màu vàng, tay trái giương lên che miệng, hơi uống hết ly rượu.

      "Nguyện Nguyệt Diễm vĩnh viễn hưng thịnh."

      Mọi người uống rượu, sau đó ngồi xuống.

      "Hoàng Thượng, nữ nhi của thần muốn hiến vũ cho bệ hạ, Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu." Đức Thanh Vương gia đứng lên, hôm nay mặc đồ đỏ đậm, tóc được cắm trâm ngọc, mười phần quý khí.

      "Hửm?" Dạ Thần , ra Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu trao đổi ánh mắt, rất hứng thú mở miệng. "Nghe Khinh quận chúa vũ kĩ chỉ thấy ở trời, hôm nay chúng ta có phúc. Hoàng Thượng, con sao?" xong, Thái Thượng Hoàng nhìn Dạ Thần. Tuy bọn họ muốn mặc kệ mọi chuyện, nhưng Thần Nhi trừ tiểu Hoàng Hậu phi tử nào nữa, hôm nay nếu có nữ tử có thể khiến vừa ý là tốt rồi.

      "Đúng vậy, Khinh quận chúa hãy để cho chúng ta thưởng thức vũ khúc ." Dạ Thần biết chủ ý của những người này, thản nhiên mở miệng.

      "Vậy thần nữ xin bêu xấu."

      Nữ nhi của Đức Thanh Vương gia, Khinh quận chúa đứng lên, thân hồng nhạt, ở ngực màu trắng, khăn choàng màu trắng vắt qua vai, làn váy kiều diễm. Mặt mày như họa, xuất trần thoát tục, giống như vị tiên tử bướm trắng...

      Khinh quận chúa tới giữa đại điện, vung tay áo, khăn choàng bay bay. Chuyển vòng, làn váy bay lên, cười như hoa lê đầu xuân. Thân như liễu theo gió bay, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều phong tình vạn chủng...

      Mọi người nghe nhạc, theo vũ kĩ của nàng mà lâm vào ảo tưởng xinh đẹp, dường như nơi toàn hoa đào, bươm bướm bay, khiến người ta say mê.

      Nàng nhảy xong, tiếng vỗ tay vang lên.

      "Hảo, hảo khúc nghê thường vũ."

      Thái Thượng Hoàng tán thưởng trước, dung mạo xinh đẹp, vũ kỹ nổi bật, có hảo cảm với quận chúa. Nếu nữ tử như vậy có thể bồi bên cạnh Hoàng Nhi, hai người cũng là môn đăng hộ đối.

      "Tạ Thái Thượng Hoàng khích lệ."

      Quận chúa , giọng như chim hoàng oanh. Mặt cười xinh đẹp nhưng trong mắt lại có vài phần mất mát, vì từ đầu đến cuối Hoàng Thượng chưa từng có vẻ mặt thưởng thức, chẳng lẽ nàng nhảy tốt sao?

      "Hoàng Thượng, Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu, nữ nhi của thần cũng muốn hiến vũ."



      Chương 144. Cung yến kinh diễm [Hạ]
      Editor: Ngọc Nguyệt



      Quận chúa , giọng như chim hoàng oanh. Mặt cười xinh đẹp nhưng trong mắt lại có vài phần mất mát, vì từ đầu đến cuối Hoàng Thượng chưa từng có vẻ mặt thưởng thức, chẳng lẽ nàng nhảy tốt sao?

      "Hoàng Thượng, Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu, nữ nhi của thần cũng muốn hiến vũ."

      Người là Tể Tướng Thu Đừng Ngôn, hôm nay mặc tử bào, thắt lưng gắn ngọc, nho nhã trầm ổn. Mới vừa rồi thấy Thái Thượng Hoàng vừa lòng với quận chúa nhà Đức Thanh Vương gia, rất bồn chồn, lo lắng quận chúa đoạt nổi bật của nữ nhi nhà mình. Lại Khinh quận chúa và Phỉ Nhi, mỗi người vẻ, bất phân thắng bại.

      "Nữ nhi của tể tướng cũng biểu diễn?" Thái Hậu mở miệng, nhìn Thu Phỉ Nhi. Thấy nàng mặt mày như họa, băng cơ ngọc cốt, mặt chứa ý cười nhàn nhạt, tao nhã, cũng là tuyệt sắc mỹ nhân. Gật đâu. "Vậy Thu tiểu thư biểu diễn khúc ."

      "Vâng, thần nữ tuân mệnh."

      Thu Phỉ Nhi đứng lên, bất đồng với Khinh quận chúa. Nàng thân bạch y phiêu phiêu, thản nhiên cười, khí chất thành thục, cả người lộ ra phiêu dật và linh động, nhàng bước đến bên bàn, thái giám chuẩn bị cầm.

      Thu Phỉ Nhi ngồi xuống. Tay ngọc đặt cầm, lướt qua, thử . Gật gật đầu, cầm này tồi. Sau đó cười nhạt với Hoàng Thượng, Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu, giọng thanh thúy mê người.

      "Thần nữ xin dâng lên khúc 'Trăm điểu hạ phúc', chúc Hoàng Thượng, Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu nương nương, an khang." xong, bàn tay mềm bắt đầu chuyển động huyền cầm, khúc vui mừng dễ nghe. Như trăm điểu cùng kêu, đồ sộ mà náo nhiệt, lại như trăm điểu đứng đầu, phượng hoàng giương cánh bay, kinh diễm tứ phương...

      Mọi người chỉ cảm thấy tiếng đàn kia như thiên , khiến người ta nghe mà như si như túy. Đều Nguyệt Diễm quốc Trăm Cách tiên sinh là thiên hạ đệ nhất về tài đánh đàn, nhưng bây giờ nghe khúc của thiên kim Tể Tướng, cũng phi phàm như vậy.

      Thu Phỉ Nhi dừng lại, kết thúc.

      Sau đó mọi người còn chìm đắm trong khúc nhạc tuyệt vời kia, lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

      "Bốp bốp bốp..."

      Đến khi tiếng vỗ tay đột ngột vang lên, mọi người mới hoàn hồn. Đưa mắt nhìn lại, là Nguyệt Diễm thủ phủ Ninh Phong Cách, thân bạch y, ngũ quan như ngọc, đôi mắt thâm thúy nhìn Thu Phỉ Nhi, trong mắt tràn đầy thưởng thức.

      "Hảo khúc 'Trăm điểu hạ phúc', quả là tuyệt diệu."

      Mọi người nghe thấy cũng gật đầu tán thành, vỗ tay. Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu liên tiếp gật đầu.

      Thu Phỉ Nhi bị Ninh Phong Cách nhìn như vậy, mặt ửng hồng, trong lòng lại có vài phần ngượng ngùng. Hơn nữa nàng nghĩ Ninh Phong Cách biết khúc này, trong mắt thưởng thức và chân thành, như vui sướng khi gặp được tri .

      "Tể tướng, nữ nhi của ngươi quả nhiên bất phàm. Chẳng những dũng mạo xinh đẹp, cầm nghệ cũng thoát tục."

      Thái Hậu nhìn Tể Tướng, tán dương.

      "Thái Hậu nương nương quá khen."

      Mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, chúng quan thấy thiên kim nhà Vương gia và Tể Tướng được Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu nương nương tán thưởng, khỏi lo lắng nữ nhi nhà mình tài tình bằng các nàng.

      "Hoàng nhi, con có đúng ?"

      Hoàng Thái Hậu nhìn Dạ Thần vẫn lời nào, trong lòng chủ ý lập phi cho vẫn biến mất. có hai nữ tử tuyệt sắc biểu diễn mà vẫn có biểu tình. Trong lòng có chút hờn giận, chẳng lẽ hai thiên kim khuê tú xinh đẹp nhàn nhã này còn kém tiểu nha đầu tóc còn chưa dài sao?

      Dạ Thần cũng phủ nhận Khinh quận chúa và Thu Phỉ Nhi là nữ tử xinh đẹp, tài tình hơn người. Nhưng nếu bọn họ muốn lập hai nữ tử này làm phi, vậy chỉ có thể xin lỗi. Có lẽ nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, thậm chí hậu cung tam cung lục viện là chuyện bình thường, nhưng muốn làm theo thói quen người khác. Trong lòng chỉ có người, lòng dạ, trong lòng có Cửu Nhi, nữ nhân khác vĩ đại, xinh đẹp, cũng vào được lòng . Chỉ thản nhiên liếc qua các nàng, đáp.

      " sai."

      Nhìn thái độ bình thản của , trong lòng Đức Thanh Vương gia và Tể Tướng Thu Đừng Ngôn pha đủ tư vị. Chẳng lẽ còn ngại các nàng tốt sao? Nhưng các quan viên khác lại nhàng thở ra, chỉ cần Hoàng Thượng coi trọng quận chúa và Thu Phỉ Nhi, nữ nhi của bọn họ vẫn còn có hy vọng.

      Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu hai mặt nhìn nhau, tuyệt sắc mỹ nữ như vậy cũng để trong mắt, chẳng lẽ bị Tiểu Hoàng Hậu kia hạ cổ?

      "Hoàng Thượng, nữ nhi của thần cũng có tài nghệ."

      Người là Trấn Bác tướng quân, khuôn mặt nghiêm nghị, mắt sáng như đuốc. Là võ tướng, thân cẩm bào cũng khó giấu được thân võ giả hào khí. Ngồi bên cạnh là nữ nhi của , giống với Khinh quận chúa và Thu Phỉ Nhi, mặt nàng lộ ra khí. thân lục y, ánh mắt như phụ thân. Nhìn ra được, chỉ sợ nàng thân võ nghệ.

      "Nữ nhi của ái khanh muốn biểu diễn tài nghệ gì?"

      Thái Thượng Hoàng nhìn nàng khí, khỏi tò mò hỏi. Nữ tử như vậy nhảy, đàn, tưởng tượng được hình ảnh nàng nhảy.

      "Hồi Hoàng Thượng, Thái Thượng Hoàng, Thái hậu nương nương, thần nữ múa kiếm."

      xong, thân hình thiếu nữ nhoáng lên cái, lấy bảo kiếm người thị vệ. Đứng ở đó, uy phong lẫm liệt.

      Thái Thượng Hoàng thấy hiếu kỳ, gật đầu, vỗ tay .

      "Được."


      Chương 145. Tiên nữ hạ phàm?
      Editor: Ngọc Nguyệt


      xong, thân hình thiếu nữ nhoáng lên cái, lấy bảo kiếm người thị vệ. Đứng ở đó, uy phong lẫm liệt.

      Thái Thượng Hoàng thấy hiếu kỳ, gật đầu, vỗ tay .

      "Được."

      câu được, mặt Trấn Bắc Tướng quân cũng vui vẻ nở hoa. Gật đầu với nữ nhi cái, thiếu nữ vuốt cằm cười nhạt. Cả người tản ra khí thế khiếp người. Giương tay, kiếm như tia chớp, thân kiếm hàn quang lóe ra.

      Mọi người nhìn rời mắt, đột nhiên, cánh hoa từ cây đào rơi xuống, bay lả tả, như hoa vũ. Rơi xuống đại điện, xuống vạt áo mọi người, mọi người choáng váng. Tuy rằng rất lãng mạn nhưng cây đào này ở chỗ nào vậy?

      Thiếu nữ múa kiếm dừng lại, đứng giữa đại điện, cùng người ngoài nhìn cây đào rơi. thầm cảnh giác, chỉ sợ tầm thường. Nghĩ vậy, nàng chanh chóng về chỗ cạnh phụ thân. ra cũng ít thiên kim bị mê hoặc bởi cây đào xinh đẹp này, đôi mắt sáng rực mộng ảo nhìn.

      Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu nhìn cây đào, nghĩ rằng do cung yến an bài. Chỉ có Dạ Thần và Ninh Phong Cách, hai người liếc nhau cái, biết cây đào bình thường. thầm cảnh giác.

      Ngay khi mọi người ngạc nhiên khi cây đào đột nhiên xuất , lại có tiếng du dương truyền đến. ngừng quanh quẩn trong Kim Loan điện. Nếu tiếng đàn của Thu Phỉ Nhi như thiên , vậy tiếng địch này lại như tiên . Mang theo loại tẩy rửa linh hồn khiến cho tất cả mọi người lâm vào mảnh im lặng...

      Dạ Thần kinh ngạc nhìn cánh hoa đào bay tán loạn, nghe tiếng địch thanh linh. Ngón tay thon dài chuẩn bị, khi phát có vấn đề, lập tức do dự ra chiêu.

      "Tiết mục hôm nay ai an bài, tốt lắm."

      Im lặng, Thái Thượng Hoàng đột nhiên . mặt mang theo tán thưởng tươi cười nhìn mọi người, bên cạnh, Thái Hậu cũng gật đầu.

      Mọi người nghe vậy hai mặt nhìn nhau, đây là an bài sao?

      Thái Thượng Hoàng thấy phản ứng của mọi người, trong lòng kinh ngạc.

      "Sao lời nào? Chẳng lẽ phải an bài sao?"

      "Phụ hoàng, mẫu hậu, cây đào này phải an bài." Dạ Thần nghe thấy lời của Thái Thượng Hoàng, trả lời.

      " phải an bài, vậy sao lại thế này?"

      câu của Thái Hậu ra nghi hoặc của mọi người, nhưng cũng khiến mọi người kinh hoảng và tò mò. Đây là chuyện gì? Đám người nhịn được khe khẽ .

      Đúng lúc này, lại trận hoa mai bay tới. Cửa Kim Loan điện đột nhiên xuất vài bóng dáng. Mọi người nhìn lên, là người sói. Kia đúng là thị nữ bên người của Tiểu Hoàng Hậu, thân bạch y, tuy là thị nữ nhưng dụng mạo, khí chất hề thua kém vị tiểu thư nhà quan gia. Mà con sói kia vẫn thân tuyết trắng, đồng tử màu đỏ như hai khối huyết ngọc tốt nhất. Thái giám, thị vệ bên ngoài sớm biết bọn họ đều là người của Tiểu Hoàng Hậu, dám ngăn trở, nhìn bọn họ người sói vào Kim Loan điện.

      Dạ Thần nhìn thấy bọn họ xuất , trong mắt tràn đầy vui mừng. Thủy Dao và tuyết lang trở lại, có phải Cửu Nhi cũng trở lại ? Bất chấp luống cuống, lo lắng hỏi.

      "Thủy Dao, Hoàng Hậu đâu?"

      Trước ánh mắt tò mò và sợ hãi của mọi người, Thủy Dao và tuyết lang thoải mái đứng giữa đại điện. Nghe thấy lời của Dạ Thần, hành lễ với .

      "Hồi Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương trở lại."

      "Ở đâu?"

      Mọi người nghe thấy Hoàng Hậu trở lại, thấy người đâu, rất ngạc nhiên. Nhưng lại càng nhiều e ngại, bọn họ muốn thừa dịp Tiểu Hoàng Hậu có ở đây, để cho nữ nhi nhà mình qua biểu diễn tài nghệ, bắt được ánh mắt của Hoàng Thượng. Nhưng bây giờ Hoàng Hậu lại về đúng lúc này, có thể hoảng, sợ sao? Tiểu Hoàng Hậu kia tuân thủ lễ giáo quy củ, quy củ đối với nàng đều cần thực .

      Thủy Dao đáp xong, cùng tuyết lang đứng sang bên.

      Mọi người kinh ngạc hiểu, lại nghe thấy tiếng địch. Sau đó cây đào lại rơi xuống. bóng dáng màu đỏ bay vút vào. Làn váy bay lên, ba ngàn sợi tóc đen phiêu phiêu, trán ấn hình đào xinh đẹp quyến rũ phong tình...

      Tiên tử bay trung.

      Mọi người chỉ cảm thấy ngây ngốc, ngẩng đầu nhìn nữ tử. Nàng là tiên nữ sao? Trong lòng bọn họ si ngốc nghĩ. Ánh mắt như bị ngưng lại, bỏ được ánh mắt, hôm nay có rất nhiều điều khiến họ ngạc nhiên.

      Dạ Thần và Ninh Phong Cách cũng bị bóng dáng kia mê hoặc. Hồng y thiếu nữ này là ai? Thân ảnh nàng nhàng, nếu phải có được tuyệt đỉnh khinh công là tiên tử. Nàng là do Cửu Nhi an bài sao? Chẳng lẽ lại là tinh Cửu Nhi thu phục?

      Thiếu nữ dưới ánh mắt kinh diễm của mọi người, thân hình nhàng hạ xuống. Làn váy nhàng bay xuống. Màu đỏ khiến làn da nõn nà của nữ tử thêm non mềm, đường cong duyên dáng gợi cảm, khuôn mặt cười lạnh nhạt, khiến cho người ta có cảm giác xa xôi, lại càng muốn tiếp cận.

      "Tỷ tỷ đẹp."
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :