1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Luyến Nguyệt Nhi (193) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 130. Gặp lại cừu nhân hận đỏ mắt [Trung]

      Editor: Ngọc Nguyệt



      luồng gió thổi qua, vạn vật như yên lặng. Đột nhiên phía trước xuất cỗ kiệu màu vàng, dưới ánh mặt trời như kim sơn. Bốn nam tử nâng kiệu đều mặc y, đều cột tóc như nhau, khuôn mặt giống nhau như đúc, là từ bào thai.


      Khi cỗ kiệu xuất , hàn khí người Kiếm Ngân Vang càng khiến người ta run sợ. Ngược lại, ngân lang như nhìn thấy cứu tinh, đôi mắt như phát ra ánh sáng, hô to.

      "Vương thượng......"


      Lãnh Loan Loan híp mắt, cảm giác được sau khi ngân lang gọi 'Vương thượng', Kiếm Ngân Vang toát ra nồng đậm bi thương và cừu hận, huyết đồng như băng vạn năm, nhìn thẳng cỗ kiệu, ánh mắt như hóa thành băng tiễn xuyên qua cửa kiệu.


      Nhưng, nàng nhìn cỗ kiệu đỉnh kim quang lóe lóe cũng nhịn được nhíu mày. Tuyết Lang tộc đương nhiệm Hoàng đế thích rêu rao, đỉnh kiệu sáng chói như vậy, như mấy tên nhà giàu mới nổi, sợ người khác biết ngươi có tiền sao?

      "Dừng kiệu."

      Nghe đến giọng của ngân lang, bên trong kiệu truyền đến giọng . Giọng kia dễ nghe, như tiếng của violon, biết người bên trong như thế nào.


      Khi Lãnh Loan Loan miên man suy nghĩa, cỗ kiệu vững vàng dừng lại. Sau đó rèm cửa bị nâng lên, nam tử bộ dáng lãnh khốc ra, thoạt nhìn cũng già, ước chừng mới ba tám, ba chín tuổi, chờ hoàn toàn đứng ra khỏi kiệu, phát ra rất cao, ít nhất thước tám, bảy. thân hoàng y, thân hình cao to. Nhưng ánh mắt quá mức sắc bén, vừa thấy đều nghĩ người này phải người tốt gì.

      Quả nhiên, tên kia nhìn thấy Kiếm Ngân Vang, trong mắt xẹt qua tia quỷ dị, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra chút tươi cười dối trá.

      "Chất nhi ngoan, cuối cùng con cũng trở lại! Khiến cho hoàng thúc phải chờ."


      Mắt nhìn chăm chú vào Kiếm Ngân Vang, thấy càng thêm thành thục, khí thế càng thêm khiếp người hơn xưa, thấy căng thẳng, thầm cảnh giác. Biểu tình mặt thay đổi, giả cười đánh giá đám người Lãnh Loan Loan, lại với Kiếm Ngân Vang.


      "Chất nhi ngoan, họ là bằng hữu của cháu sao?''


      Khi nghe câu chất nhi ngoan trong lời Lạc vương, ánh mắt Kiếm Ngân Vang lạnh hơn, cả người nhịn được run run. Nam nhân vô sỉ này còn có mặt mũi gọi mình như vậy, dùng gương mặt giả nhân giả nghĩa thu mua người bên cạnh, vô sỉ tươi cười cướp tính mạng của phụ vương mẫu hậu, hận thể ngụm cắn chết ta, kéo khuôn mặt đáng ghét kia xuống, lột da rút gân , nhìn xem tâm của có đen , đến ngay cả thân nhân cũng buông tha.....

      "Câm miệng, ta có thúc phụ như ngươi."

      Kiếm Ngân Vang lạnh lùng câu, nếu có thể ngay cả cũng muốn chuyện với ta.

      Sắc mặt Lạc vương trầm xuống, lại nhanh chóng tươi cười, ánh mắt đảo qua ngân lang, nghiêng đầu hỏi Kiếm Ngân Vang.

      "Chất nhi ngoan, con làm gì vậy?"

      Kiếm Ngân Vang nhìn cái, mím môi . Tay khẽ kéo, ném mấy người ngân lang đến trước mặt.

      "Làm gì, phải ngươi biết sao?"

      Huyết đồng lưu tình hóa thành mũi tên nhọn bắn về phía Lạc vương, cho rằng ngân lang là do Lạc vương phái tìm , muốn trảm cả .

      "Chất nhi ngoan, đây là ý gì?" Lạc Vương bộ dáng biết, kinh ngạc, sau đó vẻ mặt biến đổi, lạnh như băng nhìn ngân lang.

      ", các ngươi làm gì khiến Nhị Hoàng tử tức giận như vậy?"


      Đám người ngân lang sửng sốt, hai mặt nhìn nhau. Nhưng ngân lang cũng là người lanh lợi, lập tức hiểu được, nhanh chóng dập đầu với Lạc vương.


      "Vương thượng, là hiểu lầm. Thuộc hạ biết Nhị Hoàng tử sắp về, phái người đón . Ai biết được, Nhị Hoàng tử cảm kích, còn mạc danh kỳ diệu trói bọn thuộc hạ. Vương thượng, người nhất định phải lấy lại công bằng cho thuộc hạ."


      "Hửm? Có chuyện này sao?" Lạc Vương nhìn về phía Kiếm Ngân Vang. "Chất nhi ngoan, thế này là sao?"

      Lãnh Huyền Minh và Lãnh Loan Loan ở phía sau nghe được đoạn đối thoại của bọn họ cảm thấy ghê tởm. Nam nhân này lại biết xấu hổ như vậy, ràng hận thể trừ bỏ Kiếm Ngân Vang nhưng lại còn lại khuôn mặt tươi cười dối trá, nhìn thấy , hai người muốn nôn.


      "Này, ta lão già, ngươi cần vậy nữa, bản thái tử thấy muốn nôn ra rồi."


      Lãnh Huyền Minh nhìn Lạc vương, chút che dấu chán ghét mặt. là thương ánh mắt của mình, nếu phải Cửu Nhi trợ giúp Kiếm Ngân Vang báo thù, còn lâu mới đến nơi quỷ quái này, còn lâu mới muốn nhìn nam nhân ghê tởm này diễn trò.

      "Ngươi...."

      Vẻ tươi cười Lạc vương bị lời khách khí của Lãnh Huyền Minh xé rách, hung hăng trừng mắt nam nhân tuấn mỹ bất phàm. Rốt cuộc bọn họ là ai? Thiếu niên này tự xưng thái tử, là thái tử tộc nào?


      Lời của Lãnh Huyền Minh khiến cho Kiếm Ngân Vang bớt tức giận, hơn nữa nhìn thấy vẻ dối trá mặt Lạc vương bị xé rách, lại cảm thấy thống khoái. Nhìn khuôn mặt dối trá kia, liền cảm thấy hận. Tay nắm chặt, khắc chế cảm giác muốn xông lên ngụm cắn chết ta.


      "Ta cái gì ta, bản thái tử người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, phải là ngươi đố kị bộ dáng ta soái hơn ngươi chứ?" Đột nhiên Lãnh Huyền Minh ra vài lời như vậy, làm cho Lãnh Loan Loan chút nữa cười đến đau bụng. học được những từ này ở đâu vậy? Nếu biết là Xà Thái tử, nàng còn tưởng có người đồng bào ở đại của nàng đến đây.


      Lạc vương nhẫn nhịn, cuối cùng nhìn Kiếm Ngân Vang hỏi.

      "Rốt cuộc bọn họ là ai?''
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 131. Gặp lại cừu nhân hận đỏ mắt [Hạ]

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Lạc vương nhẫn nhịn, cuối cùng nhìn Kiếm Ngân Vang hỏi.

      "Rốt cuộc bọn họ là ai?"

      Kiếm Ngân Vang mắt lạnh nhìn , mím môi .

      Lãnh Loan Loan nhếch môi, khuôn mặt vẻ cao ngạo.

      "Ta là chủ tử của Kiếm Ngân Vang."

      "Cái gì?" Lạc vương sửng sốt, nhìn Lãnh Loan Loan, dĩ nhiên đoán được tiểu nữ oa này nàng là chủ tử của Kiếm Ngân Vang. Trong mắt lóe lóe, nữ oa này khí độ phi phàm, nhưng Kiếm Ngân Vang cao ngạo như thế, rốt cuộc nàng có bản lĩnh gì có thể khiến cam tâm nhận chủ?

      "Tiểu nương giỡn sao?"

      mặt mang theo nụ cười xa cách, trong lòng càng thêm đề phòng. Nếu nữ oa này là chủ tử của Kiếm Ngân Vang, vậy bọn họ trở về có mục đích, chừng là mấy người này đánh tiên phong, ở nơi bí mật còn giấu ít địch nhân. Hai tay nắm vào, trạng thái chuẩn bị đánh nhau.

      "Đùa hay , ta nghĩ trong lòng ngươi đều biết." Lãnh Loan Loan nhíu mi liếc , vẻ mặt lạnh như băng khiến cho Lạc vương chấn động.

      "Chúng ta ngay thẳng vòng, mời thu lại bộ mặt dối trá của ngươi lại. Hôm nay bọn ta tới để báo thù cho Kiếm Ngân Vang." Lãnh Loan Loan muốn lãng phí thêm thời gian, giải quyết vấn đề sớm . Nàng muốn về Xà giới tìm linh quả rồi về chỗ Thần.

      "Báo thù? Ha ha ha..." Lãnh Loan Loan trực tiếp làm Lạc vương cũng kéo ngụy trang xuống, châm chọc cười, nhìn qua mấy người Lãnh Loan Loan.

      "Bằng vào các ngươi cũng muốn tìm bổn vương báo thù sao?"

      "Ngươi là vương gì? Lang Vương là phụ hoàng của Kiếm Ngân Vang, ngươi cũng chỉ là tiểu nhân có dã tâm cướp ngôi vị hoàng đế." Lãnh Loan Loan nổi giận, lạnh lùng đáp lễ.

      Tiếng cười của Lạc vương dừng lại, trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, sắc mặt khó coi, ghét nhất là có người ở sau lưng nghị luận dùng thủ đoạn để giành được ngôi vị hoàng đế.

      " ngươi có dã tâm là còn dễ nghe, bản thái tử thấy, ngươi trộm đồ của người khác, tiểu thâu, cường đạo....." Lãnh Huyền Minh cũng nhìn vừa mắt, châm chọc khiêu khích thêm.

      "Lớn mật, dám bất kính với vương thượng."

      Hắc y thị vệ bên người Lạc vương trừng Lãnh Huyền Minh, rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, chỉ vào Lãnh Huyền Minh.

      Lãnh Huyền Minh híp mắt, hừ, dám lấy kiếm chỉ , chán sống. Ôm Lãnh Loan Loan, từ ngón tay bắn ra, ánh sáng đỏ vụt tới đên người hắc y thị vệ.

      Lạc vương nhìn thấy, xem ra vài người này phải nhân loại bình thường. Tay áo giương lên, ngăn cản hồng quang Lãnh Huyền Minh bắn ra, cũng cứu hắc y thị vệ mạng.

      " có tài." Lãnh Huyền Minh lạnh lùng , đột nhiên nhìn về phía ngân lang. chút lưu tình thi triển pháp lực lên đám người ngân lang. Bọn họ bị trói, chỉ nghe vài tiếng, dây thừng dứt, ánh mắt có cảm xúc khác lạ gì, trừng mắt nhìn đám người Lạc vương, như bị khống chế đánh tới hắc y nhân.

      Hắc y nhân sửng sốt, sau đó là những tiếng kêu thảm thiết. Đám người ngân lang như nổi điên hét lên, vài hắc y nhân cũng làm gì được. Rất nhanh hương vị huyết tinh tràn ngập trong khí, tươi mát trở nên như phủ tầng bóng ma....

      Kiếm Ngân Vang sửng sốt nhìn đám người ngân lang điên cuồng, sau cũng chỉ hai tay ôm ngực, đứng bên thờ ơ lạnh nhạt nhìn, đó là kết cục khi phản bội hữu tình giữa bọn họ, xứng đáng!

      Trong mắt Lạc vương còn ý cười, chỉ biết ngân lang giết thủ hạ của mình, trong lòng càng dám coi khinh Lãnh Huyền Minh.

      "Rốt cuộc các ngươi là ai?"

      "Đúng là có đầu óc, là chủ tử của Kiếm Ngân Vang mà." Lãnh Loan Loan cũng bình tĩnh, nhìn cảnh huyết tinh khiến cho nơi này bị ô nhiễm đúng là chuyện thoải mái.

      "Đến đây, ngươi tự mình tạ tội, hay muốn Kiếm Ngân Vang tự mình động thủ?"

      Nàng ngồi trong lòng Lãnh Huyền Minh, như tiểu nữ vương bễ nghễ thiên hạ. Thanh đồng dưới hào quang như ánh mặt trời chói mắt, lại như băng sơn lãnh liệt.

      "Tiểu oa nhi đừng vội đắc ý." Lời Lãnh Loan Loan nghi ngờ khiêu chiến tôn nghiêm của Lạc vương, khuôn mặt lãnh khốc trầm xuống, môi khẽ nhếch, lạnh lùng .

      "Ai sống ai chết còn chưa biết được."

      xong giơ tay, chỉ nghe xung quanh xuất tiếng động, quay lại liền thấy bốn phía đều là sói, phiêu hãn, nhìn đám người Lãnh Loan Loan, bao vây bọn họ.

      Lạc vương đắc ý nhìn Lãnh Loan Loan, tay giương lên với bầy sói.

      "Ta nghĩ chúng nó cũng rất vui lòng khi có thức ăn như vậy."

      "Ha ha ha...."

      Đám người Lãnh Loan Loan bị dọa bởi đàn sói, ngược lại cười, hơn nữa Lãnh Huyền Minh và Lãnh Loan Loan có vẻ cười kỳ quái nhất, dường như cười nhạo Lạc vương.

      "Cười cái gì?" Lạc vương nhíu mày, bầy sói này đều là tuyết lang hung mãnh nhất, nanh sói sắc bén, nhanh như tia chớp, vậy mà hai người lại hề sợ hãi, rốt cuộc là vì sao?

      "Ngươi cho là bằng chúng mà cũng có thể khiến chúng ta sợ sao?"

      Lãnh Loan Loan độ cong khóe môi càng sôi, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạc vương.

      Nàng như vậy, trong lòng Lạc vương cũng có chút sợ hãi, phải tiểu nữ oa này chuẩn bị gì chứ? Nhưng nhìn thấy Kiếm Ngân Vang thù hận nhìn mình, biết lần này nếu trừ bỏ người chết là mình, nghĩ vậy, quyết định, bàn tay to vung lên, quát:

      "Giết bọn họ cho ta."

      Lãnh Loan Loan ngẩng đầu nhìn Lãnh Huyền Minh cũng cúi xuống, sau đó cười :

      "Ca, bọn họ muốn giết chúng ta, làm sao bây giờ?"

      Trong mắt Lãnh Huyền Minh như có hỏa diễm thiêu đốt, lam bào giương lên.

      "Tiểu Cốc, ra đây."
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 132. Báo thù lớn

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Trong mắt Lãnh Huyền Minh như có hỏa diễm thiêu đốt, lam bào giương lên.

      "Tiểu Cốc, ra đây."

      Từ lời của Lãnh Huyền Minh, dưới bậc bụi cỏ phát ra tiếng động lớn hơn, như là địa chấn, sau đó tiếng động dứt khoát, xuất con rắn hổ mang nâu to lớn dẫn theo các loại rắn màu sắc khác nhau ra, hình ảnh kia làm cho người ta nhịn được cả người đều nổi da gà. Rất nhiều rắn, còn có mấy con ở cạnh nhau, dường như còn lớn hơn cả thảo nguyên.

      Ngay cả Kiếm Ngân Vang và Thủy Dao cũng nhịn được hơi rung, nhưng may mắn, những con rắn ngoan ngoãn đứng xa chỗ bọn họ đứng bài bước, nếu bọn họ, sói chồn cũng bị dọa.

      "Hóa ra các ngươi là người Xà giới."

      Mặc dù Lạc vương cũng kinh hãi khi rắn xuất nhưng cũng hiểu được thân phận Lãnh Loan Loan. Đôi mắt hẹp dài nhìn Lãnh Loan Loan và Lãnh Huyền Minh, cuối cùng rơi xuống người Kiếm Ngân Vang, ngờ tiểu tử này những mệnh tốt, bị hạ độc cũng chết, còn thông đồng với người Xà giới.

      Lãnh Huyền Minh nhướn mày, hay tay khoanh trước ngực ngạo nghễ nhìn Lạc vương.

      "Bớt sàm ngôn , ngươi muốn đầu hàng hay muốn đấu võ?" Bích đồng tỏa ra hỏa diễm, tay khẽ cử động. ta muốn đánh hay đầu hàng, tốt nhất là quyết định nhanh lên.

      "Tuyết Lang tộc ta với Xà giới nước sông phạm nước giếng, hai vị cần gì phải khiêu chiến chúng ta?"

      Lạc vương nhìn Lãnh Huyền Minh, thiếu niên nam tử này lại là Xà giới Thái tử. Vậy nữ oa kia là ai? Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Lãnh Loan Loan, chỉ sợ tiểu nữ oa này còn khó đối phó hơn Lãnh Thái tử.

      "Đương nhiên Tuyết Lang tộc chưa từng gây chiến với Xà giới, nhưng ngươi nên thương tổn người của ta." Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, nhìn thẳng Lạc vương. Nàng là người bao che khuyết điểm, chỉ cần là người của nàng, nàng che chở, đương nhiên để đối phương có trái cây ăn.

      " vậy, hôm nay Xà giới muốn khiêu chiến với Tuyết Lang?"

      Lạc vương thấy hai người chịu buông tay, đôi mắt hẹp dài híp lại, vẻ mặt trở nên nguy hiểm.

      "Ít nhảm thôi, hôm nay ta giết phản thần ngươi báo thù cho cha mẹ."

      Kiếm Ngân Vang thể khắc chế hận ý trong lòng, cổ tay chuyển động, bảo kiếm xuất tay , giương tay lên, chém tới chỗ Lạc vương.

      Lạc vương nhìn phi đến, nhúc nhích, trong mắt lên tia thị huyết, tốt lắm, hôm nay nhất định trừ bỏ mầm tai họa này.

      Khi mũi kiếm ở trước mặt Lạc vương, bóng dáng màu đen nhanh chóng chắn trước mặt Lạc vương, bảo kiếm cùng bảo kiếm của Kiếm Ngân Vang chạm nhau phát ra tiếng, quên quay đầu nhìn Lạc vương.

      "Vương thượng, ngài phải bảo vệ vương thể."

      Thân hình Lạc vương chợt lóe, đứng qua bên, mắt vẫn nhìn hắc y nhân đánh với Kiếm Ngân Vang, dường như có vô số tia lửa từ kiếm hai người bay ra. Hắc y nhân này là thủ hạ thị vệ của Lạc vương, thân thủ bất phàm, trong lúc này bất phân thắng bại với Kiếm Ngân Vang.

      Lãnh Loan Loan nhìn hai người bất phân thắng bại, nhíu mày, lạnh lùng .

      "Ngâm, tốc chiến tốc thắng."

      Nghe thấy lời của Lãnh Loan Loan, huyết đồng Kiếm Ngân Vang chợt lóe, chiêu thế tay càng nhanh và mạnh, làm cho hắc y nhân có chút theo kịp. Y phục hai người theo gió bay, mái tóc cũng trở nên hỗn độn. phân biệt được cao thấp, chỉ khi Kiếm Ngân Vang ra hư chiêu, hắc y nhân mắc mưu, mới đánh trúng , sau đó, cước bay ra ngoài.

      Hắc y nhân bị Kiếm Ngân Vang đá mạnh, miệng phun máu tươi, thân mình như diều đứt dây, rơi xuống, lại phun máu, cuối cùng thân thể ngã xuống núi.

      Lạc vương nhìn thủ hạ khiến mình kiêu ngạo nhất lại bại dưới tay Kiếm Ngân Vang, sắc mặt trầm xuống. Tay áo giương lên, phi tới Kiếm Ngân Vang.

      " khi như vậy, trẫm tự tay giết ngươi."

      "Ta chờ." Kiếm Ngân Vang nghe lời lạnh như băng của Lạc vương, hận ý trong tâm càng lúc càng sâu. Tay áo nhoáng lên cái, bảo kiếm xuất , huyết đồng trừng Lạc vương, muốn dùng lực lượng ban đầu của mình đâm cừu nhân.

      Hoàng y như con bướm vàng, Lạc vương giơ tay, ánh sáng màu vàng xuất , từ ngón tay bắn ta ánh sáng như có sinh mệnh bay tới Kiếm Ngân Vang.

      Kiếm Ngân Vang đứng đó động, khi ánh sáng kia bay tới trước mặt, tay áo dài vung lên, ánh sáng trở về. Huyết đồng dựng thẳng, cả người Kiếm Ngân Vang biến hóa, mái tóc màu đen bắt đầu biến thành màu đỏ, khi tất cả thành màu đỏ, như tóc nhiễm máu, móng tay dài ra, như quỷ hút máu từ trong tranh ra....

      Lãnh Huyền Minh, Lãnh Loan Loan, Thủy Dao đều ngây người, ngờ Kiếm Ngân Vang lại thành dạng này. Nhưng càng khiến họ sợ hãi là đám người Lạc vương, bầy sói được gọi đến an phận, phát ra vài tiếng hú, dường như sợ hãi bộ dáng Kiếm Ngân Vang.

      "Huyết đồng chú."

      Lạc vương cũng bị dọa sợ, ánh mắt ngơ ngác nhìn Kiếm Ngân Vang, cứ tưởng huyết đồng chú chỉ là lời đồn, ngờ lại có thực. Sức mạnh của huyết đồng chú đủ thể phá hủy toàn bộ Tuyết Lang tộc, chẳng lẽ trời cho mầm tai họa kia có cơ hội báo thù mình sao?

      "Hôm nay là ngày chết của ngươi."

      Kiếm Ngân Vang được bao phủ trong ánh sáng đỏ, huyết đồng trở nên quỷ dị khó lường, môi khẽ nhếch, gằn từng tiếng. Dứt lời, giương tay, vô số huyết châm bay tới chỗ Lạc vương và bầy sói, huyết châm dính vào da thịt, phút chốc thấy đâu, toàn bộ bị hút vào thân thể bọn họ.

      "A a a...."

      Khi châm tiến vào cơ thể, thân thể những người bên Lạc vương như bị xé rách, bọn họ như nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, tất cả ngã xuống, phát ra những tiếng la thống khổ. Đám người Lãnh Loan Loan nhìn thấy, người Lạc vương và bầy soi bắt đầu chảy ra máu đỏ tươi, tra tấn thống khổ rồi lại im lặng.

      Gió, thổi, mang theo mùi máu nồng đậm.

      lúc lâu sau, Lãnh Huyền Minh mới ra câu.

      "Kỳ cần chúng ta giúp báo thù."
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 133. Về Xà giới

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Xe ngựa hoa lệ chạy qua hàng cây, im lặng.

      Kiếm Ngân Vang ngồi vị trí lái xe, biểu tình thay đổi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nghiêm túc. Cứ tưởng báo thù cao hứng. Nhưng khi cừu nhân ngã xuống dưới chân , hẵn cũng có gì vui mừng. Máu cừu nhân cũng đổi được thân nhân mất , sau khi kết thúc, lại càng thêm tịch, tìm thấy mục tiêu kế tiếp. Tuyết Lang tộc nhân khẩn cầu ở lại làm vương thượng, dẫn dắt tộc nhân. Nhưng vui sướng, huyết đồng nhìn tiểu nữ oa kia, muốn theo nàng, cho dù là vứt bỏ địa vị vương tử làm người hầu bình thường đến thể bình thường hơn....

      Xe ngựa tiếp tục về phía trước, đường tương lai thế nào có quyết định.

      Hai canh giờ sau, hoàng hôn, ánh nắng nhiễm đỏ phía chân trời, khiến trời có màu sắc sặc sỡ như tranh sơn dầu.

      Xe ngựa xuyên qua rừng rậm, cảnh tượng trước mắt làm cho Kiếm Ngân Vang và Thủy Dao lắp bắp kinh hãi. Nên hình dung thế nào đây? Nếu Tuyết Lang tộc của là thảo nguyên vô tận, vậy cảnh trước mắt, hoa lệ mà tinh xảo, chỉ thấy dãy núi liên miên, chân núi còn thấy đáy hồ nước trong suốt. Ven đường nở hoa biết tên, loài thanh tú, loài tao nhã, loài ung dung đẹp đẽ quý giá, hồng, trắng, hồng phấn, vàng.... Có thể nhìn thấy vô số tòa nhà hoa lệ, lóe ra ánh sáng, cực đẹp đẽ!

      khí trong lành, mùi bùn đất, hồ nước tươi mát, hoa tươi nồng đậm... Tất cả tụ lại đây, khiến người ta phải thốt lên.

      "Nơi này là?"

      Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang liếc nhau, đều bị mê hoặc bởi cảnh trước mắt. Cảnh tượng như vậy khiến người ta vui vẻ thoải mái, những phiền não dường như đều biến mất dưới cảnh đẹp này.

      "Nơi này chính là Xà giới."

      Cửa xe ngựa mở ra, Lãnh Loan Loan và Lãnh Huyền Minh ra.

      "Xà giới?"

      Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang hai mặt nhìn nhau, tuy sớm đoán được nhưng vẫn hoảng sợ. Bọn họ từng vụng trộm đoán trong lòng, Xà giới hẳn phải có đống rắn thè lưỡi bò bò lại. Nhưng cảnh trí trước mắt hoàn toàn phủ định suy nghĩ của họ, nơi này là Xà giới, là thiên đường càng đúng. Thiên đường mê người, thiên đường xinh đẹp, thiên đường có thể thấy hy vọng và hạnh phúc...

      Hai người còn say mê thưởng thức cảnh đẹp, lại nghe thấy tiếng tê tê trong bụi cỏ. lát sau, vài nam nhân nữ nhâm xuất trước mặt bọn họ.

      "Tham kiến Thái tử, Công chúa."

      Mấy người đó cảm giác được hơi thở xa lạ tiếp cận, đến xem, ngờ là Thái tử và Cửu Công chúa trở lại, đều kinh hỉ. Nhanh chóng tới chỗ bọn họ quỳ xuống, thỉnh an.

      "Đứng lên ." Lãnh Loan Loan khoát tay, mấy người đứng lên.

      "Các ngươi trước, đến hoàng cung bẩm báo Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, chúng ta trở về." Lãnh Huyền Minh nhận ra những nam nhân nữ nhân này là thị vệ và cung nữ trong hoàng cung, biết tại sao họ lại ở đây nhưng trước hết vẫn nên để bọn họ thông báo tốt hơn. Nếu phụ hoàng, mẫu hậu biết Cửu Nhi trở về hẳn là rất cao hứng.

      "Nô tài (nô tỳ) tuân mệnh."

      Mấy người nhún chân, lại biến thành rắn qua bụi cọ, biến mất trước mặt bọn họ.

      Lãnh Loan Loan nhìn chân trời, cũng còn sớm nữa. Vẫy tay với Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang.

      "Tiếp tục thôi."

      "Vâng, chủ tử." Đợi Lãnh Loan Loan và Lãnh Huyền Minh vào xe, Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang mới lên ngựa đến hoàng thành Xà giới.

      Xà giới. Hoàng cung.

      Cây cỏ mục sum suê, ong bướm bay lượn.

      Xà Vương và Xà Hậu bước chậm ở Ngự Hoa Viên, ánh nắng chiếu người hai người. Xà Vương thân hoàng bào, Xà Hậu thân phượng bào, tay áo phiêu phiêu, tướng mạo và bóng dáng hai người như tiên trời.

      Phía sau họ là vài tiểu cung nữ im lặng nhìn hai người, dám quấy nhiễu màn ấm áp này.

      Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân, sau đó là giọng của ma ma bên người Xà Hậu.

      "Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu."

      Xà Vương, Xà Hậu thưởng thức hoa, quay lại nhìn ma ma quỳ nửa chân, biết có tình gì.

      "Ma ma, có chuyện gì sao?"

      Xà Hậu mở miệng, giọng thanh thúy dễ nghe. Vẻ mặt ôn nhu cười nhạt, khiến người ta vừa nhịn cũng nhịn được cười theo.

      "Hồi Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, vừa có thị vệ bẩm báo, Thái tử và Cửu Công chúa hồi cung, ở ngoài thành."

      Ma ma cụp đầu trả lời.

      "Cửu Nhi trở lại?" Giọng của Xà Vương có chút kinh hỉ, cùng Xà Hậu nhìn nhau cười. Cứ tưởng rằng Cửu Nhi trở thành thê tử của nhân loại chỉ có thể về Xà cung lần, ngờ nàng cùng Minh nhi trở lại. Xà vương cầm tay Xà Hậu.

      ", tiếp công chúa bảo bối của chúng ta."

      Xà Hậu vuốt cằm cười, bóng dáng hai người nhoáng lên cái, biến mất ở Ngự Hoa Viên.

      lát sau, bóng dáng hai người xuất ở cửa hoàng cung.

      "Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu." Thị vệ thấy Xà Vương, Xà Hậu, quỳ xuống hô.

      "Đứng lên ." Xà Vương thản nhiên .

      "Hoàng Thượng, đó là xe ngựa của Cửu Nhi sao?" Xà Hậu nhìn xe ngựa gần đó, kéo tay Xà Vương.

      Xà Vương vừa nhìn, quả nhiên thấy nam nữ cưỡi ngựa. Kia phải thị nữ của Cửu Nhi, Thủy Dao sao?

      "Là các nàng."
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 134. Ý muốn mình lên đỉnh núi

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Xà Vương vừa nhìn, quả nhiên thấy nam nữ cưỡi ngựa. Kia phải thị nữ của Cửu Nhi, Thủy Dao sao?

      "Là các nàng."

      mặt hai người đều có vẻ tươi cười, đợi xe ngựa đến gần.

      lúc sau, xe ngựa đến cửa cung. Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang trước xe đều thấy được Xà Vương và Xà Hậu trước cửa. Đương nhiên Thủy Dao nhận ra bọn họ. Mà Kiếm Ngân Vang nhận thấy khuôn mặt Lãnh Huyền Minh và Lãnh Loan Loan tương tự hai người kia cũng đoán ra thân phận của bọn họ. Hai người xuống xe ngựa, đứng trước mặt họ, cúi đầu.

      "Bái kiến Xà Vương, Xà Hậu."

      "Ừ." Xà Vương gật đầu, ánh mắt rơi xuống người Kiếm Ngân Vang. Huyết đồng nam tử này thoạt nhìn phải người bình thường, nhưng quan trọng nhất vẫn là nữ nhi bảo bối của . Còn nam tử trước mắt này, chắc chắn Cửu Nhi cũng cho họ biết thân phận của .

      "Cửu Nhi và Thái tử có ở xe ngựa ?" Ánh mắt dừng xe ngựa, Xà Vương hỏi.

      Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang còn chưa trả lời, cửa xe được mở ra, Lãnh Huyền Minh ôm Lãnh Loan Loan ra, ánh nắng rơi người, trông như hai tiên tử lớn .

      "Phụ vương, mẫu hậu." Lãnh Loan Loan nhếch môi, nhìn hai người, gọi.

      "Cửu Nhi của trẫm trở lại rồi."

      Sau khi Xà Vương thấy nữ nhi của mình, bích đồng sáng lên, mở hai tay tiến đến chỗ Lãnh Loan Loan, từ ái tươi cười.

      "Nào, để phụ vương ôm cái."

      Lãnh Loan Loan muốn trợn mắt, tuy nàng rất lười, muốn người khác ôm. Nhưng Xà Vương như vậy lại khiến nàng nghĩ mình chỉ là đứa bé, nhưng nàng mười bảy tuổi rồi. Nhưng nếu biến thành hài đồng cứ thỏa mãn lòng sủng nữ của Xà Vương. Nghĩ vậy, nàng vươn tay nhào vào lòng Xà Vương.

      Xà Vương ôm nữ nhi của mình, chỉ kém hôn lên mặt Lãnh Loan Loan. Đương nhiên nếu muốn làm vậy chỉ sợ Lãnh Loan Loan nổi giận.

      " thôi, chúng ta hồi cung."

      Xà Vương đến cạnh Xà Hậu, gật đầu với nàng.

      Xà Hậu thấy nữ nhi cũng cao hứng, vuốt cằm cười nhạt.

      Xà Thái tử dẫn Thủy Dao, Kiếm Ngân Vang sau vào hoàng cung, dù sao cũng sớm hiểu, tuy cũng là con của phụ vương mẫu hậu, nhưng dù đem cùng huynh đệ tỷ muội đến trước mặt phụ mẫu cũng bằng Cửu Nhi. Nhưng ngại, cũng thích Cửu Nhi, thương cũng thiếu so với phụ vương mẫu hậu...

      Đoàn người chậm rãi về hoàng cung, trong cung sớm chuẩn bị yến tiệc chờ Thái tử và Cửu Công chúa.

      Thời gian trôi nhanh, trời sáng mờ . Bóng đêm tiến đến, cả Xà cung được bao phủ bởi ánh sáng của trăng.

      Gió đêm thổi, bóng cây đung đưa, như vô số quỷ ảnh xuất .

      Trong cung điện thắp đèn, ngọn đèn sáng ngời biến toàn bộ cung điện sáng lên như ban ngày.

      Xà Vương, Xà Hậu ngồi song song phía trê, Lãnh Loan Loan ngồi cùng Lãnh Huyền Minh, phía sau nàng là thị vệ Kiếm Ngân Vang và thị nữ Thủy Dao.

      Xà Vương, Xà Hậu biết thân phận của Kiếm Ngân Vang qua Lãnh Loan Loan, ngờ đường đường Tuyết Lang tộc Nhị Hoàng tử lại chỉ làm thủ hạ của nữ nhi họ, tiếp lại thấy bất khả tư nghị. Nhưng cũng bội phục nữ nhi nhà mình, sau khi mất trí nhớ, có rất nhiều chuyện xảy ra tự nhiên, bọn họ cũng ngạc nhiên nưa, cũng có ý để nàng nhớ lại trí nhớ trước kia. Cửu Nhi bây giờ tốt lắm, cần thay đổi gì.

      "Cửu Nhi, lần này con trở về là vì chuyện gì?" Tuy Xà Vương, Xà Hậu đều rất vui vẻ khi nữ nhi trở về, nhưng bọn họ cũng biết nữ nhi trở về phải vô duyên vô cớ.

      "Phụ vương, mẫu hậu, muốn nữ nhi trở về sao?" Lãnh Loan Loan ngẩng đầu nhìn hai người, khóe môi chứa ý cười bướng bỉnh.

      ''Con trở về đương nhiên phụ vương mẫu hậu cao hứng." Bích đồng Xà Vương xẹt qua ý cười. "Nhưng con bỏ được vị hôn phu của con?" Lần trước bọn họ đều nhìn ra, sau khi mất trí nhỡ, nữ nhi sợ trời sợ đất của bọn họ để ý tiểu tử nhà người ta. Bọn họ cũng vừa lòng với Dạ Thần, cũng nhìn ra tiểu tử kia đối tốt với nữ nhi nhà mình.

      Lãnh Loan Loan nhún vai, nàng cũng sợ cha mẹ giễu cợt, gật đầu, thoải mái thừa nhận.

      "Con luyến tiếc ."

      Rời Nguyệt Diễm quốc vài ngài, biết Thần thế nào. Đám lão già trong triều đình hẳn là làm khó . Nhíu mày, thầm quyết định. Vẫn nên xem thế nào.

      Xà Vương và Xà Hậu nhìn nhau cười, xem ra bọn họ cần lo lắng vấn đề hai người ở chung. Tuy tại, bộ dáng Cửu Nhi là oa nhi non nớt, nhưng sử dụng thủ đoạn, chỉ sợ Dạ Thần kia luôn ở bên nữ nhi bảo bối mình.

      "Phụ vương, mẫu hậu, Cửu Nhi về là vì chuyện linh quả." Lãnh Huyền Minh cũng cười , thuận tiện đem nguyên nhân Lãnh Loan Loan về Xà giới ra.

      "Linh quả?" Xà Vương, Xà Hậu liếc nhau cái, sau đó ánh mắt rơi xuống người Lãnh Loan Loan. "Cửu Nhi muốn lấy được linh quả, biến thân hình trưởng thành sao?"

      "Phải." Lãnh Loan Loan gật đầu. "Với việc tăng pháp lực, con có hứng thú, nhưng nếu có thể đổi bộ dáng oa nhi này tốt." Nàng và Dạ Thần lãng phí vài năm, cũng khiến phải chịu khổ cấm dục.

      "Nhưng muốn lấy linh quả cũng dễ." Xà Vương, Xà Hậu hiểu được ý tưởng của Lãnh Loan Loan, nhưng muốn lấy linh quả rất nguy hiểm, vẻ mặt bọn họ trở nên nghiêm túc.

      "Linh quả trăm ngàn năm mới kết quả lần, lại còn có mãng xà thủ hộ. Cho tới nay thiếu người tìm nó nhưng đều có ai thành công." Xà Hậu tiếp.

      "Con biết." Lãnh Loan Loan vuốt cằm, vẻ mặt biến hóa. "Nhưng con có dự cảm, nhất định tìm được linh quả." Có lẽ là do giác quan thứ sáu của phụ nữ, nhưng nàng chắc chắn, linh quả, nàng nhất định phải nhận được.

      "Nếu Cửu Nhi quyết như thế, vậy phụ vương cùng con đến đỉnh núi." Xà Vương .

      " cần." Lãnh Loan Loan lắc đầu, thái độ kiên trì. "Con muốn tự mình ."

      "Cửu Nhi..."


      Chương 135. Thủy Dao vs Kiếm Ngân Vang

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Đỉnh núi cao nhất Xà giới, cây cối rầm rì, hàng năm sương khói lượn lờ, xa xa nhìn lại, núi này như lâm vào đám mây.

      Lãnh Loan Loan để ý Xà Vương, Xà Hậu phản đối, chỉ dẫn theo Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang đến đỉnh núi. Thậm chí cả Xà Thái tử cũng bị nàng bỏ lại Xà cung, nhất thời khiến Xà Vương, Xà Hậu, Xà Thái Tử vừa giận vừa lo lắng. Nhưng Lãnh Loan Loan, khi quyết định chuyện gì dù là Đại La thần tiên cũng khó khiến nàng hồi tâm chuyển ý.

      Phía chân trời trắng sáng, đa số con dân Xà giới con ngủ. Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang vẫn ngồi kéo xe ngựa, đoàn người đến chân núi mới xuống xe ngựa, vút lên. đường còn có tiếng chim hót, còn có tiếng của các loài dã thú, tụ lại chỗ, trầm dị thường, khiến người ta sợ hãi.

      Lên đến đỉnh núi là mảnh xanh um. Đại thụ che trời, thảo nguyên rộng lớn. Ánh mặt trời từ phía chân trời phá mây ra, rơi ở đỉnh núi, ánh sáng hồng kim nhuộm cả ngọn núi thành tranh sơn dầu.

      Ba người bất chấp cảnh đẹp, theo chỉ thị Xà Vương đường thẳng đến sơn động linh quả sinh trưởng. Sơn động che đậy mảnh màu lục. Vào sơn động cũng sáng, động như gian phòng, trong động đầy hoa mộc quý hiếm, đỉnh còn có núi giả giọt nước, giọt nước thanh thúy quanh quẩn trong sơn động. dọc theo sơn động, nhìn thấy viên ngọc cây trong hồ, cây kia cũng cao lớn, ngược lại như viên ngọc thành cây, cây có mấy trái cây màu đỏ, như quả lửa rồng, trong suốt, rất mê người.

      "Đây hẳn là long quả."

      Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, nhìn mấy trái cây hồng hồng, lẩm bẩm. Bất quá thoạt nhìn cũng có gì đặc biệt, chỉ là trông ăn ngon. Còn mãng xà thủ hộ linh qua đâu, sao thấy?

      "Chủ tử, thuộc hạ lấy linh quả."

      Đôi mắt sáng ngời của Thủy Dao nhìn linh quả, , xong, bóng dáng màu trắng chợt lóe, chỉ thấy tia sáng xẹt qua, nàng bay tới chỗ linh quả trong hồ.

      Lãnh Loan Loan cả kinh, nhìn thấy hồ nước nổi lên gợn sóng, trong lòng biết có điều lạ, nhanh quát.

      "A Dao, cẩn thận."

      Lời nàng còn chưa dứt, từ hồ nước, cự mãng nổi đầu lên, há miệng táp tới Thủy Dao.

      Thủy Dao cả kinh, thân hình tránh được công kích của mãng xà, lại bị nước trúng người. Đúng lúc này, con rắn kia lại táp tới chỗ nàng, mắt thấy cắn được nàng.

      "Ta giúp nàng."

      Dứt lời, Kiếm Ngân Vang vút tới chỗ Thủy Dao. tay giơ lên, bắn tia đỏ tới mãng xà, tay nhanh chóng kéo Thủy Dao, thừa dịp mãng xà bị chói mắt, về chỗ Lãnh Loan Loan.

      "Các ngươi sao chứ?"

      Lãnh Loan Loan đánh giá hai người, toàn thân Thủy Dao ướt nhẹp, người vô thương. Kiếm Ngân Vang cũng bình thường, bị thương, trong lòng nhàng thở ra. Nhưng khi thấy Kiếm Ngân Vang cứu Thủy Dao, trong đầu nàng lại nảy ra ý niệm, có lẽ hai người họ có thể thành đôi.

      "Chúng ta sao." Thủy Dao lắc đầu, tóc và y phục đều ướt nhẹp, dính vào người, thoạt nhìn chật vật, nhưng lạnh lùng như ngày thường, dễ gần hơn. Ánh mắt quét qua Kiếm Ngân Vang, trong mắt xẹt qua tia ngượng ngùng, lại trở lại bình tĩnh.

      "Cảm ơn cứu ta."

      " có gì." Kiếm Ngân Vang lắc đầu, ánh mắt dừng người nàng. Phi lễ chớ nhìn, Thủy Dao bị ướt hết, lộ ra thân thể hoàn mỹ, như mặc gì.

      Lãnh Loan Loan nhìn biểu tình hai người, trong lòng càng chắc chắc ngày sau phải đem hai người thành cặp.

      "Chủ tử, cự mãng canh giữ trong hồ, chỉ sợ muốn lấy linh quả dễ dàng như vậy."

      Đương nhiên Kiếm Ngân Vang biết tiểu chủ nhân của đánh chủ ý lên người và Thủy Dao. Chỉ nhíu mi nhìn mãng xà thè lưỡi trong hồ.

      Lãnh Loan Loan gật dầu, đánh giá cự mãng bảo hộ linh quả. hình thể, con rắn này bất phân thắng bại với tiểu hoàng, bất đồng là trong mắt tiểu Hoàng có thị huyết nhưng trước mặt Lãnh Loan Loan lại dịu ngoan. Mà cự mãng này chẳng những có đôi mắt như nước biển, mà trong mắt có độ ấm, như cái máy hình rắn, chỉ biết canh giữ ở đáy hồ, khi có người muốn hái linh quả, chút do dự từ trong hồ lên, lấy tính mạng của người ta. Nó, dường như có cảm tình!

      Cự mãng động, mắt vẫn nhìn mấy người Lãnh Loan Loan. Giằng co mãi, giọt nước trong sơn động rơi xuống đất, linh quả vẫn ở cây, biết rằng vì chúng mà khiến cho hồi huyết vũ tinh phong.

      Lãnh Loan Loan đón nhận ánh mắt của cự mãng, tựa tiếu phi tiếu. Nàng tin mình thua cự mãng này, phải thần quan kia nàng là Xà thần chuyển thế sao? Thân hình nho nhoáng lên cái, huyết ảnh như hỏa diễm vút tới cự mãng.

      "Chủ tử...."
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :