1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Luyến Nguyệt Nhi (193) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 106. Mẫu tử khắc khẩu


      Editor: Ngọc Nguyệt



      Ngự thư phòng


      Tân đế mặc long bào, vẻ mặt nghiêm túc ngồi cạnh bàn. Tay cầm tấu cương, mi nhíu lại. Đại thần trong triều dâng tấu ít, xem ra nên dứt khoát sửa sang lại mới được, bằng chỉ sợ vấn đề càng nghiêm trọng.


      Xoay đầu, vai có chút đau nhức. Ngoài cửa sổ mưa rơi, biết Cửu Nhi làm gì?


      "Thái Hậu giá lâm."


      Giọng của thái giám ngoài cửa vang lên. Mi nhíu lại, sao mẫu hậu lại đến đây? Buông bút lông tay, đứng lên. Vừa mới bước nửa bước chân, Thái Hậu đến.


      "Hoàng Nhi....."


      Thái Hậu thân hồng y, tay áo viền vàn, áo thêu mẫu đơn màu trắng, tóc búi cao, trâm ngọc, cao quý vô cùng.


      "Mẫu hậu, sao người đến đây?" Dạ Thần qua, mời Thái Hậu ngồi. Sai người dâng trà, cũng ngồi bên. Tuy trước đây mẫu hậu và Cửu Nhi có quan hệ tốt lắm, nhưng cũng là người nhà.


      "Hoàng Nhi, hôm nay ai gia tới là có chuyện cầu." Hoàng Thái Hậu nhìn Dạ Thần, thấy nhi tử long bào, khí chất trời sinh. Trong mắt đầy ý cười, ngờ Lạc vương xuất lại khiến cho Thần Nhi đăng cơ trước, coi như là chuyện tốt.


      "Chuyện gì?" Dạ Thần hỏi. Qua lời của Thái Hậu, mày nhíu lại càng sâu, cảm thấy tình nàng muốn đơn giản.


      "Ai gia muốn con hạ thánh chỉ, thả Ngữ Nhi, khôi phục vị trí quận chúa cho nàng." Thái Hậu thỉnh cầu nhìn Hoàng đế. Mấy ngày trước huynh trưởng qua đời. Cái chết của huynh trưởng có điểm kỳ quái nhưng thể điều tra. Nhưng vẫn còn Ngữ Nhi, thể khiến cho huynh trưởng mất còn lo lắng cho Ngữ Nhi, chết nhắm mắt.


      "Chuyện này......." Dạ Thần chần chờ, lúc trước Kỉ Thanh Ngữ phái thích khách ám sát Cửu Nhi là . có hảo cảm với nàng, tại Thái Hậu lại muốn thả nàng ra, có chút khó.


      Thái hậu nhìn Dạ Thần do dự, tiếp tục khuyên nhủ.


      "Hoàng Nhi, Ngữ Nhi thế nào cũng là biểu muội của con. Huống chi bây giờ cậu của con cũng mất, sao con có thể làm cho nàng trở thành nô lệ?"


      "Mẫu hậu, phải trẫm khiến nàng trở thành nô lệ. Mà là nàng từng phái người ám sát Hoàng hậu, đó đáng lẽ là trọng tội chu di cửu tộc, để nàng làm nô lệ rồi." Dạ Thần nghe được lời của Thái Hậu, trong lòng có chút giận. Kỉ Thanh Ngữ bị như tại là do nàng gieo gió gặt bão, thể trách người khác.


      Thái hậu được gì, nhưng vẫn cam lòng chất nữ mình thương nhất cả đời làm nô lệ.


      "Ai gia cũng biết Ngữ Nhi đúng, nhưng cũng lâu như vậy, nàng biết sai rồi. Coi như là vì ai gia, Hoàng Thượng hãy hạ chỉ thả nàng ."


      Hoàng Thái Hậu khẩn cầu nhìn Dạ Thần.


      Dạ Thần mím môi, lâu sau mới mở miệng.


      "Nhi thần muốn hỏi Cửu Nhi." Chuyện xử phạt Kỉ Thanh Ngữ là do Cửu Nhi quyết định , nếu lén thả nàng, chỉ sợ Cửu Nhi tức giận.


      Hoàng Thái Hậu vừa nghe đến muốn hỏi Lãnh Loan Loan, trong mắt là hờn giận. sáu tuổi tiểu thái tử phi khiến cho người khác nghị luận, tại tiểu thái tử phi còn trở thành Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ. Lại càng hoa đường, thử nghĩ nàng vẫn chỉ là đứa chưa dứt sữa, làm mẫu nghi thiên hạ thế nào. Nhưng càng đáng giận là Hoàng Nhi lại chỉ sủng mình nàng, thậm chí muốn thả Ngữ Nhi, cũng phải hỏi tiểu nữ kia?


      Nàng tức giận chỉ thiếu run người, có tiểu tức phụ kia là để mẫu thân là nàng vào mắt nữa. Nhìn , nhếch miệng, áp chế lửa giận trong lòng.


      Dạ Thần cũng biết là mẫu hậu tức giận, nhưng Kỉ Thanh Ngữ chưa bao giờ an phận. Bề ngoài dịu dàng lại che dấu tâm cơ, bị Cửu Nhi chỉnh thảm như vậy. chừng lại có cừu hận sâu đậm với Cửu Nhi, khi ra ngoài, chỉ sợ là bỏ qua cho Cửu Nhi.......


      Hai người chuyện, ngoài phòng giọt mưa từ rơi xuống đất.


      Mẫu tử với nhau đều có khoảng cách, ràng gần như vậy, lại như có khoảng cách thể vượt qua.


      Đột nhiên, Thái Hậu liếc mắt, vung tay, cả giận .


      "Vậy ngươi cứ làm . Hừ!" Nàng nghĩ ra cách, cùng lắm là cầu Thái Hoàng Thái Hậu hạ chỉ.


      Dạ Thần nhìn Hoàng Thái hậu tức giận rời khỏi, cười khổ. Thôi, hỏi Cửu Nhi.


      "Bãi giá Long Tuyền cung."


      ''Vâng." Thái giám đáp.


      Dạ Thần giương tay, ra ngoài.


      ... ...


      Dạ Thần ngồi kiệu.


      Tiếng mưa rơi tí tách, thanh thúy.


      Thái giám nâng kiệu đến ngoại viện Long Tuyền Cung, lại thấy thái giám, cung nữ đâu.


      Dạ Thần nhíu mi, có dự cảm tốt.


      "Dừng lại." Giọng lạnh lùng.


      Thái giám hạ kiệu, Dạ Thần tới cung điện, từ xa thấy vài thái giám đứng ở đó nhưng có phản ứng. Trong lòng khẽ động, Dạ Thần duỗi tay ngăn thái giám phía sau, vào. Quả nhiên đến gần phát vài thái giám kia bị điểm huyệt, định giải huyệt, lại nghe được giọng quen thuộc từ trong điện.


      "Nếu ta muốn ngươi theo ta?"
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 107. Cuộc chiến giữa nam nhân


      Editor: Ngọc Nguyệt




      "Nếu ta muốn ngươi theo ta?"

      Giọng này......

      Trong lòng Dạ Thần căng thẳng, bỗng nhiên nhớ tới, giọng này phải là của Hỏa Ảnh giáo chủ gặp ở ngôi đình kia sao? Trong đầu lên ánh mắt nhìn Cửu Nhi ngày hôm đó, lại nghe lời vừa rồi của , bóng dáng nhoáng lên cái, phút chốc bay vào trong điện.

      "To gan, lại dám xông vào hoàng cung."

      Đồng tử màu tím khi nhìn đến Lãnh Loan Loan vô ngồi chỗ, trong lòng thở ra. Nhưng khi nhìn đến người nổi tiếng vắt chân ngồi, sắc mặt biến đổi. Trong mắt xẹt qua hàn quang. , nam nhân này lại dám xông vào cung, Hỏa Ảnh giáo thực để người hoàng thất vào mắt sao?

      "Thần, sao ngươi đến đây?" Lãnh Loan Loan nhìn Dạ Thần, mỉm cười, tay bé vẫy với . Thần nhà nàng của nhiên là soái ca. thân long bào người, cặp mắt đồng tử màu tím khiến người ta vừa nhìn say mê. Mái tóc đen như thác nước được mũ miện buộc chặt, cao quý bức người.

      Quả nhiên hổ là người mà nàng chọn.


      Cuối cùng nàng gật đầu ra kết luận.



      "Ngươi xem, người nổi tiếng giáo chủ lại tặng bông tuyết liên rất trân quý cho ngươi nhân dịp ngươi đăng cơ." Khi Dạ Thần đến bên người, nàng chỉ chỉ hòm đen bàn.

      "Nghe tuyết liên này có thể giải trăm độc, là bảo bối."

      Dạ Thần vươn tay ôm nàng đặt lên đầu gối, ngồi xuống. Sau đó mới nhìn người nổi tiếng, thấy vẫn bộ dáng kiềm chế. Cười, nhìn người nổi tiếng:

      "Đa tạ người nổi tiếng giáo chủ, nhưng biết làm thế nào mà giáo chủ có thể vào cung?"

      Người nổi tiếng vuốt vài sợi tóc dính mặt. Với tân đế, sợ hãi. ra cười khổ với tiểu Hoàng hậu. Nàng biết tuyết liên là đưa cho nàng, nhưng lại thành đưa cho tân đế. Bất quá mỗi người đều thông minh, trong lòng đều có tính toán.

      "Hoàng Thượng đừng khách khí, chỉ là tiểu vật đáng nhắc đến." Đôi mắt xẹt qua tia quỷ dị, môi mỏng khẽ nhếch. "Về phần bản giáo chủ vào bằng cách nào, đương nhiên là vào." Thái độ kiềm chế, đối mặt với Hoàng đế.


      Dạ Thần châm chọc nhìn .


      " như vậy khiến trẫm rất ngạc nhiên." Hoàng cung là nơi nào? Có thể tùy tiện xông vào? Hừ, dễ như thế, nếu Hỏa Ảnh giáo muốn tạo phản, Nguyệt Diễm gặp nguy?

      Người nổi tiếng gì, chỉ mỉm cười.

      Hai nam nhân cứ như vậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt chạm nhau tạo ra vô số tia sét.

      Lãnh Loan Loan đảo mắt, hai người này đúng là. Bất quá người nổi tiếng là kiêu ngạo, để bọn họ vào mắt. Hừ hừ, hôm nay có tuyết liên, nàng đại nhân chấp tiểu nhân. Nếu , hừ, nhất định hối hận.

      "Ngươi biết xâm nhập hoàng cung là tử tội?"

      lâu sau, Dạ Thần nặng nề mở miệng. Đồng tử màu tím yên lặng nhìn người nổi tiếng, cả người phát ra khí thế khiếp người, đó là uy nghiêm của vương giả.

      "Hoàng Thượng muốn xử tội ta?" Người nổi tiếng lạnh lùng nhìn Dạ Thần, để vào mắt.

      "Nếu là như vậy." Dạ Thần nhìn thái độ cuồng vọng của người nổi tiếng, trong lòng càng thêm xác định người này thể lưu. Nếu , Hỏa Ảnh giáo càng thêm cuồng vọng, thậm chí khiến cho dân chúng Nguyệt Diễm bị nguy hiểm.

      "Hóa ra đưa hạ lễ cho Hoàng Thượng cũng là tội?" Nếu tiểu Hoàng Hậu tuyết liên đưa cho tân đế, vậy cũng theo nàng.

      "Lễ vật của ngươi, trẫm nhận. Trẫm cũng cảm kích, nhưng ngươi lại tùy tiện xông vào hoàng cung." Dạ Thần vẻ mặt chưa biến, người nổi tiếng tặng lễ vật, xem ra là có mục đích.

      "Hơn nữa nếu trẫm nghe nhầm vừa rồi ngươi xui khiến Hoàng Hậu của trẫm rời cung?" Đây mới là chuyện thể chịu đựng được. Lại dám đánh chủ ý lên Cửu Nhi, thể tha thứ.


      "Đúng vậy." Dạ Thần nhắc tới, người nổi tiếng cũng thẳng vào vấn đề. nhìn Lãnh Loan Loan. "Tiểu Hoàng Hậu giống người thường, nên bị nhốt ở nơi thâm cung này, thế giới của nàng phải rộng lớn. mà nơi này là lồng sắt ngoài hoa lệ trong dơ bẩn.... ..."


      Dạ Thần căng thẳng, đúng vậy, tuy rằng thừa nhận, nhưng lời của người nổi tiếng tiếng lòng của . Cửu Nhi rất đặc biệt, giống người thường, kiêu ngạo của nàng, tùy hứng của nàng, nên lưu lại ở nơi hoàng cung này. Nhưng sợ nàng rời , biết từ lúc nào, có thói quen ôm thân mình ấm áp này.


      Lãnh Loan Loan cảm giác được Dạ Thần căng thẳng, đảo mắt, phủ nhận, nàng thích bị nhốt ở trong lồng sắt, nhưng hoàng cung có thể quản nàng sao? Hừ, có gì có thể trói buộc nàng. Nếu nàng muốn chạy, lúc nào cũng được. Nếu nàng cao hứng, hoàng cung cũng có thể biến thành trò chơi cho nàng....


      "Ai ta bị nhốt trong lồng sắt, ta cao hứng, cần dùng suy nghĩ của ngươi lên người khác."
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 108. Hoàng cung có chuyện xảy ra sao?


      Editor: Ngọc Nguyệt



      Lãnh Loan Loan cảm giác được Dạ Thần căng thẳng, đảo mắt, phủ nhận, nàng thích bị nhốt ở trong lồng sắt, nhưng hoàng cung có thể quản nàng sao? Hừ, có gì có thể trói buộc nàng. Nếu nàng muốn chạy, lúc nào cũng được. Nếu nàng cao hứng, hoàng cung cũng có thể biến thành trò chơi cho nàng.... ...


      "Ai ta bị nhốt trong lồng sắt, ta cao hứng, cần dùng suy nghĩ của ngươi lên người khác."


      Lãnh Loan Loan chút do dự lựa chọn nam nhân hộ vệ cho mình, đương nhiên, người của mình, mình chọn ai chọn. Về phần người khác, kệ bọn họ.


      Dạ Thần trong mắt lộ ra ý cười, Lãnh Loan Loan làm rất hưởng thủ, cũng rất cảm động. Kỳ cũng lo lắng Cửu Nhi thích hoàng cung. Có lẽ trong mắt người khác, hoàng cung tượng trưng cho quyền thế, phú quý, nhưng chỉ có người trong đây mới biết, nơi hoàng cung rộng lớn thê lương thế nào. Ở đây lòng, chỉ có lục đục, chỉ có huyết tinh giết chóc, cái gọi là chân tình cũng là vật cản đường.... ...


      rất sợ, Cửu Nhi chán ghét nơi này u, tịch mịch, rời khỏi , nhưng nàng ở lại. chút do dự, nhìn nàng, lòng đầy cảm động. Có lẽ lúc trước lập nàng làm thái tử phi cũng là do tính cách thẳng thắn đó hấp dẫn. Thái độ chút cố kỵ, tùy tâm sở dục là thứ mong muốn, nhưng thể làm được. Bởi vì là thái tử, làm việc gì cũng phải nghĩ đến thân phận, nghĩ đến giang sơn, nghĩ đến dân chúng thiên hạ.... ....


      Người nổi tiếng sửng sốt, ý tốt của là bị vứt bỏ rồi. Bất quá, nhếch môi, nếu nàng cũng xuất cung, muốn nàng ở bên người, cũng phải suy nghĩ cho nàng. A, nhìn bộ dáng tại của nàng, lại càng cảm thấy hứng thú. Nếu nàng có thể bảo hộ như thế, là chuyện thế nào.


      "Nếu tiểu Hoàng Hậu cảm kích, bản giáo chủ cũng nhiều lời."


      Người nổi tiếng vậy, Lãnh Loan Loan nhếch môi, chuyện của liên quan đến nàng.


      Nhưng Dạ Thần vẫn yên tâm, trực giác cho người này dễ dàng buông tha. Chỉ sợ là nam nhân từ thủ đoạn để đạt được mục đích này ngày sau còn dây dưa với bọn họ, nhất định phải đề phòng, tránh cho Cửu Nhi bị mang .


      Người nổi tiếng nhìn Dạ Thần phòng bị, cảm thấy buồn cười. Nếu muốn bắt Lãnh Loan Loan, dùng thủ đoạn, có thể ngăn cản được sao? Môi mỏng khẽ nhếch, tà tứ cùng khiêu khích nhìn Dạ Thần.


      "Giáo chủ, lễ vật cũng tặng rồi, trẫm giữ ngươi."


      Dạ Thần nghĩ để cho cùng Lãnh Loan Loan ở phòng, ánh mắt tà khí làm người ta cảm thấy thoải mái. khách khí đuổi người.


      "Được rồi." Người nổi tiếng đứng lên, gật đầu với hai người. " như vậy, tại hạ cáo từ." Bất quá, bọn họ lại đến.


      "Người đâu." Dạ Thần nhìn người nổi tiếng, thản nhiên gọi.


      "Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương."


      Theo ánh mắt của Dạ Thần, thái giám khi nhìn hồng y nam nhân cùng hắc y nam nhân đều sửng sốt.


      "Tiễn hai vị công tử ra khỏi cung." Dạ Thần khoát tay, phân phó.


      "Vâng." Thái giám áp chế nghi vấn trong lòng, hai vị công tử này vào bằng cách nào? Sao chưa từng thấy qua? Xoay người vươn tay với hai người, tư thế mời.


      ''Hai vị công tử, mời."


      Người nổi tiếng nhướn mi, cười với Lãnh Loan Loan và Dạ Thần.


      " chờ mong lần gặp mặt tới."


      xong, đợi hai người phản ứng. Hai bóng dáng đỏ đen nhoáng lên cái, bay vút ra ngoài, thi triển khinh công rời khỏi.


      "Hoàng Thượng......" Thái giám trợn mắt, hai người này rời như vậy, làm càn. "Nô tài cho người đuổi theo." Vô lễ với Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, chắc chắn phải xử tội.


      " cần đuổi theo, ngươi lui xuống trước ." Dạ Thần phất tay với thái giám.


      "Vâng, nô tài cáo lui." Thái giám lui xuống.


      Sau khi thái giám rời khỏi, Lãnh Loan Loan lại ngồi lên đầu gối Dạ Thần.


      "Cửu Nhi, nàng rời khỏi hoàng cung sao?" Dạ Thần phất tay với Thủy Dao cùng tuyết lang, trong phòng chỉ còn lại và Lãnh Loan Loan. Tuy nghe được lời của Lãnh Loan Loan, nhưng vẫn lo lắng.


      "Ta ." Lãnh Loan Loan chút do dự đáp.


      Dạ Thần trong lòng trầm xuống, lâu sau, cười khổ. Quả nhiên, nàng phải người cam nguyện ở trong hoàng cung tịch mịch chờ người khác.


      nghe được tiếng của Dạ Thần, Lãnh Loan Loan ngẩng đầu nhìn lên. Thấy vẻ mặt mất mát, cần đoán, nàng cũng biết nam nhân này lại suy nghĩ chuyện gì. Tuy biết luyến tiếc mình nhưng nàng cần làm cho hiểu được ý của nàng mà cần suy đoán lung tung.


      "Ta rời khỏi hoàng cung, nhưng mang ngươi ." Lãnh Loan Loan tựa vào Dạ Thần, cảm giác được hơi run, mím môi cười trộm.


      "Là ý gì?" Dạ Thần nâng đầu nàng, nóng lòng hỏi.


      "Ngốc." Lãnh Loan Loan vươn tay vỗ đầu . "Ngươi phải là xem nhiều tấu chương nên ngốc rồi chứ? Chẳng lẽ ngươi thể ra cung sao?" tại bọn họ là Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, ai dám quản bọn họ. Ta muốn xuất cung xuất cung, muốn hồi cung hồi cung, tự do thoải mái.
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 108. Hoàng cung có chuyện xảy ra sao?


      Editor: Ngọc Nguyệt





      Lãnh Loan Loan cảm giác được Dạ Thần căng thẳng, đảo mắt, phủ nhận, nàng thích bị nhốt ở trong lồng sắt, nhưng hoàng cung có thể quản nàng sao? Hừ, có gì có thể trói buộc nàng. Nếu nàng muốn chạy, lúc nào cũng được. Nếu nàng cao hứng, hoàng cung cũng có thể biến thành trò chơi cho nàng.... ...


      "Ai ta bị nhốt trong lồng sắt, ta cao hứng, cần dùng suy nghĩ của ngươi lên người khác."



      Lãnh Loan Loan chút do dự lựa chọn nam nhân hộ vệ cho mình, đương nhiên, người của mình, mình chọn ai chọn. Về phần người khác, kệ bọn họ.




      Dạ Thần trong mắt lộ ra ý cười, Lãnh Loan Loan làm rất hưởng thủ, cũng rất cảm động. Kỳ cũng lo lắng Cửu Nhi thích hoàng cung. Có lẽ trong mắt người khác, hoàng cung tượng trưng cho quyền thế, phú quý, nhưng chỉ có người trong đây mới biết, nơi hoàng cung rộng lớn thê lương thế nào. Ở đây lòng, chỉ có lục đục, chỉ có huyết tinh giết chóc, cái gọi là chân tình cũng là vật cản đường.... ...


      rất sợ, Cửu Nhi chán ghét nơi này u, tịch mịch, rời khỏi , nhưng nàng ở lại. chút do dự, nhìn nàng, lòng đầy cảm động. Có lẽ lúc trước lập nàng làm thái tử phi cũng là do tính cách thẳng thắn đó hấp dẫn. Thái độ chút cố kỵ, tùy tâm sở dục là thứ mong muốn, nhưng thể làm được. Bởi vì là thái tử, làm việc gì cũng phải nghĩ đến thân phận, nghĩ đến giang sơn, nghĩ đến dân chúng thiên hạ.... ....



      Người nổi tiếng sửng sốt, ý tốt của là bị vứt bỏ rồi. Bất quá, nhếch môi, nếu nàng cũng xuất cung, muốn nàng ở bên người, cũng phải suy nghĩ cho nàng. A, nhìn bộ dáng tại của nàng, lại càng cảm thấy hứng thú. Nếu nàng có thể bảo hộ như thế, là chuyện thế nào.


      "Nếu tiểu Hoàng Hậu cảm kích, bản giáo chủ cũng nhiều lời."


      Người nổi tiếng vậy, Lãnh Loan Loan nhếch môi, chuyện của liên quan đến nàng.



      Nhưng Dạ Thần vẫn yên tâm, trực giác cho người này dễ dàng buông tha. Chỉ sợ là nam nhân từ thủ đoạn để đạt được mục đích này ngày sau còn dây dưa với bọn họ, nhất định phải đề phòng, tránh cho Cửu Nhi bị mang .



      Người nổi tiếng nhìn Dạ Thần phòng bị, cảm thấy buồn cười. Nếu muốn bắt Lãnh Loan Loan, dùng thủ đoạn, có thể ngăn cản được sao? Môi mỏng khẽ nhếch, tà tứ cùng khiêu khích nhìn Dạ Thần.


      "Giáo chủ, lễ vật cũng tặng rồi, trẫm giữ ngươi."


      Dạ Thần nghĩ để cho cùng Lãnh Loan Loan ở phòng, ánh mắt tà khí làm người ta cảm thấy thoải mái. khách khí đuổi người.



      "Được rồi." Người nổi tiếng đứng lên, gật đầu với hai người. " như vậy, tại hạ cáo từ." Bất quá, bọn họ lại đến.



      "Người đâu." Dạ Thần nhìn người nổi tiếng, thản nhiên gọi.



      "Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương."


      Theo ánh mắt của Dạ Thần, thái giám khi nhìn hồng y nam nhân cùng hắc y nam nhân đều sửng sốt.


      "Tiễn hai vị công tử ra khỏi cung." Dạ Thần khoát tay, phân phó.



      "Vâng." Thái giám áp chế nghi vấn trong lòng, hai vị công tử này vào bằng cách nào? Sao chưa từng thấy qua? Xoay người vươn tay với hai người, tư thế mời.



      ''Hai vị công tử, mời."



      Người nổi tiếng nhướn mi, cười với Lãnh Loan Loan và Dạ Thần.



      " chờ mong lần gặp mặt tới."



      xong, đợi hai người phản ứng. Hai bóng dáng đỏ đen nhoáng lên cái, bay vút ra ngoài, thi triển khinh công rời khỏi.



      "Hoàng Thượng......" Thái giám trợn mắt, hai người này rời như vậy, làm càn. "Nô tài cho người đuổi theo." Vô lễ với Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, chắc chắn phải xử tội.



      " cần đuổi theo, ngươi lui xuống trước ." Dạ Thần phất tay với thái giám.


      "Vâng, nô tài cáo lui." Thái giám lui xuống.


      Sau khi thái giám rời khỏi, Lãnh Loan Loan lại ngồi lên đầu gối Dạ Thần.


      "Cửu Nhi, nàng rời khỏi hoàng cung sao?" Dạ Thần phất tay với Thủy Dao cùng tuyết lang, trong phòng chỉ còn lại và Lãnh Loan Loan. Tuy nghe được lời của Lãnh Loan Loan, nhưng vẫn lo lắng.


      "Ta ." Lãnh Loan Loan chút do dự đáp.


      Dạ Thần trong lòng trầm xuống, lâu sau, cười khổ. Quả nhiên, nàng phải người cam nguyện ở trong hoàng cung tịch mịch chờ người khác.



      nghe được tiếng của Dạ Thần, Lãnh Loan Loan ngẩng đầu nhìn lên. Thấy vẻ mặt mất mát, cần đoán, nàng cũng biết nam nhân này lại suy nghĩ chuyện gì. Tuy biết luyến tiếc mình nhưng nàng cần làm cho hiểu được ý của nàng mà cần suy đoán lung tung.



      "Ta rời khỏi hoàng cung, nhưng mang ngươi ." Lãnh Loan Loan tựa vào Dạ Thần, cảm giác được hơi run, mím môi cười trộm.



      "Là ý gì?" Dạ Thần nâng đầu nàng, nóng lòng hỏi.



      "Ngốc." Lãnh Loan Loan vươn tay vỗ đầu . "Ngươi phải là xem nhiều tấu chương nên ngốc rồi chứ? Chẳng lẽ ngươi thể ra cung sao?" tại bọn họ là Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, ai dám quản bọn họ. Ta muốn xuất cung xuất cung, muốn hồi cung hồi cung, tự do thoải mái.
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 109. Gả Kỉ Thanh Ngữ


      Editor: Ngọc Nguyệt




      "Ngốc." Lãnh Loan Loan vươn tay vỗ đầu . "Ngươi phải là xem nhiều tấu chương nên ngốc rồi chứ? Chẳng lẽ ngươi thể ra cung sao?" tại bọn họ là Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, ai dám quản bọn họ. Ta muốn xuất cung xuất cung, muốn hồi cung hồi cung, tự do thoải mái.


      Dạ Thần giật mình, đôi mắt như phát sáng, câu hồn. lại nghĩ như vậy. Hai tay ôn nhu vuốt lưng thân hình .


      Lãnh Loan Loan dựa đầu vào ngực , cảm nhận hơi thở của , cảm nhận ấm áp của , yếu ớt cười, nghĩ linh tinh nữa.


      Hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, ngoài cửa sổ mưa rơi, trong phòng ấm áp.


      "Đúng rồi, Cửu Nhi, hôm nay mẫu hậu đến tìm ta."


      lâu sau, khi Lãnh Loan Loan sắp ngủ, Dạ Thần mở miệng.


      "Nàng tìm ngươi để làm gì?" Lãnh Loan Loan híp mắt, với người trước kia là Hoàng Hậu, tại là Thái Hậu, nàng có thiện cảm. Nếu phải nàng là nương của Thần, nàng cũng để ý nàng ta. Còn cố ý vênh váo tự đắc trước mặt nàng, ta phi.


      "Nàng muốn ta hạ chỉ thả Kỉ Thanh Ngữ, khôi phục thân phận quận chúa." Dạ Thần .


      "Vậy ngươi gì?"


      Lãnh Loan Loan trong mắt lóe lên tia sáng. Nàng ta vẫn chưa hết hy vọng. Bất quá, lâu thấy đóa hoa bách hợp kia, biết tại thế nào?


      "Ta muốn hỏi nàng." Dạ Thần đáp. "Tuy ta cũng muốn thả nàng, nhưng cũng muốn làm phật ý mẫu hậu." Cho nên, đành phải như thế.


      "Hừ." Lãnh Loan Loan hừ . Muốn thả nàng ta ra, chẳng lẽ Thái Hậu còn muốn cho nàng ta xoay người, tìm phiền toái cho mình, dây dưa với Thần sao?


      Nàng ta, nằm mơ .


      "Thả người, thể." Lãnh Loan Loan khách khí . Nàng mặc kệ Kỉ Thanh Ngữ có phải chất nữ của Hoàng Thái Hậu hay , nàng ném nàng ta vào xà quật là nhân từ rồi.


      Dạ Thần mím môi, cảm thấy mẫu hậu dễ dàng từ bỏ như vậy.


      "Ta nghĩ mẫu hậu tìm hoàng tổ mẫu." Tuy biết Thái Hoàng Thái Hậu chính là hung thủ hại chết nhị hoàng thúc, nhưng nhìn bằng góc độ khác, hiểu hành động của nàng nhưng đồng ý cách làm của nàng. Hoàng tổ mẫu ăn chay niệm phật, muốn mẫu hậu quấy rầy bà.


      ''Nàng gặp được Thái Hoàng Thái Hậu." Lãnh Loan Loan mím môi, lo lắng. Thái Hậu muốn vào An Tâm Điện, trừ phi nàng ta được mời.


      Bất quá nghĩ lại, chắc chắn Thái Hậu nháo. Giải quyết ràng, miễn cho ngày sau phát sinh nhiều chuyện. Mở to mắt, ngồi bật dậy, hai tay đan sau cổ Dạ Thần, :


      "Thần, Kỉ Thanh Ngữ cũng mới mười sáu mười bảy tuổi đúng ?"


      "Ừ." Dạ Thần gật đầu, hiểu nhìn nàng.


      "Sao Cửu Nhi lại hỏi vậy?" tin Cửu nhi có lý do để nàng hỏi về Kỉ Thanh Ngữ.


      Lãnh Loan Loan đảo mắt liên tục, linh động.


      " là đến tuổi lập gia đình."


      "Ý nàng là?" Dạ Thần nhìn nàng.


      Lãnh Loan Loan gật đầu, giảo hoạt cười, khiến nàng trông như tiểu ác ma.


      "Chúng ta đem nàng gả ."


      "Gả ....." Dạ Thần có chút choáng váng."


      "Phải." Lãnh Loan Loan gật đầu, càng nghĩ càng thấy tốt. Dù sao để nàng ta ở trong cung cũng rất lãng phí lương thực, gả nàng , mắt thấy tâm phiền, công đôi việc.


      " được đâu." Mẫu thân ra mặt, bọn họ làm thế được lắm.


      "Có gì được?" Lãnh Loan Loan liếc mắt. "Ngươi là hoàng đế, tứ hôn cho nàng là sủng hạnh rất lớn. Còn thay nàng tìm người gả cũng là tốt cho nàng. Chẳng lẽ ngươi muốn để cho nàng chết già trong cung?"


      Dạ Thần nghe xong, mím môi. Suy nghĩ, Cửu Nhi cũng đúng.


      "Vậy được rồi." gật đầu, để cho nàng ta được gả còn tốt hơn là làm nô lệ. Bọn họ làm vậy cũng được rồi.


      "Chúng ta cho nàng ."


      Lãnh Loan Loan kéo Dạ Thần ra ngoài, Dạ Thần lắc đầu, đành phải sau nàng.


      Hai người ngồi kiệu đến nơi giặt quần áo, Kỉ Thanh Ngữ làm nô lệ thấp kém nhất ở đây.


      Người ở đây thấy tân đế, tân hậu, đều giật mình, quỳ xuống.


      "Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương."


      "Đứng lên ." Dạ Thần khoát tay, mọi người bất an đứng lên.


      "Kỉ Thanh Ngữ đâu?" Lãnh Loan Loan hỏi ma ma quản .


      "Hồi Hoàng Hậu, nàng ở sân sau sửa sang lại quần áo." Ma ma cúi đầu, trả lời Lãnh Loan Loan. Tuy cúi đầu, Lãnh Loan Loan cao hơn, nhưng trông vẫn có chút buồn cười.


      "Mang bọn ta ." Lãnh Loan Loan giơ tay, thản nhiên .


      "Vâng, mời Hoàng Thượng, Hoàng Hậu theo nô tỳ." Ma ma dẫn Dạ Thần, Lãnh Loan Loan và vài tên thái giám, cung nữ đến sân sau.


      Đoàn người vừa khỏi, cung nữ giặt quần áo đều giọng thảo luận.


      "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu muốn tìm Kỉ Thanh Ngữ làm gì?" Cung nữ Giáp.


      "Ai biết được." Cung nữ Ất mờ mịt lắc đầu. "Nghe trước kia Kỉ Thanh Ngữ là quận chúa. Nhưng phái người ám sát Hoàng Hậu, có lẽ hôm nay tới tìm nàng tính sổ."


      " phải đâu." Cung nữ Bính. "Ta nghe từ cung nữ ở Từ Ninh cung, quận chúa kia là chất nữ của Thái Hậu, có lẽ là muốn thả nàng ra."


      "......''


      Trong phút chốc, có rất nhiều suy đoán.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :