1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Luyến Nguyệt Nhi (193) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 101. Chân tướng [Thượng]


      Editor: Ngọc Nguyệt




      Lạc vương nhìn Hoàng Thái Hậu ở trước mặt, vẻ mặt của bà nghiêm túc, giống như đùa, nhưng chưa từng nghĩ đến người hại chết phụ hoàng lại là nữ nhân này.

      "Tại sao?"

      chỉ mũi kiếm vào bà, ánh mắt tràn đầy hận ý. Nữ nhân này rốt cuộc nghĩ thế nào? Cho dù phụ vương phải bà sinh ra, nhưng phụ vương vẫn rất kính trọng bà. Cũng có trách nhiệm của huynh trưởng với Hoàng đế, vẫn thương , bảo vệ , nhưng nữ nhân này lại hại chết người bảo vệ nhi tử của mình, thậm chí là con của trượng phu nàng......

      "Quyền lực."

      Hoàng Thái Hậu e ngại trả lời. Người trong hoàng thất, còn có chân tình thực sao? Để tồn tại, nữ nhân hậu cung lục đục, để giành được sủng ái của Hoàng đế, bước lên. Vì vị trị đó, còn thiếu ví dụ sao? Chỉ có thể là do bọn họ trong hoàng thất, do nhị hoàng tử kia quá mức thiên chân......

      "Quyền lực?" Lạc vương lui về sau từng bước, đột nhiên ngửa đầu cười to. "Ha ha ha...."

      Tiếng cười thê lương quanh quẩn trong phòng. Chỉ vì hai chữ, mà khiến cho phụ vương ôn hòa của chết, khiến mẫu hậu tuyệt vọng mà tự vẫn, khiến cho cùng lúc mất song thân, từ lúc đó sống trong hận thù.....

      cam lòng, cũng cam tâm.

      "Mẫu hậu....." Nghe lời của Hoàng Thái Hậu, vẻ mặt Hoàng đế suy sụp. cũng muốn làm Hoàng đế, nguyện ý chỉ làm vị Vương gia nhàn nhã. Nhưng mẫu hậu lại đem kéo vào lồng sắt này, chiếc lồng sắt đầy huyết tinh, chết chóc.....


      "Ngươi cho là vì hai chữ quyền lực đủ làm ai gia xuất thủ sao?" Hoàng Thái Hậu nghe tiếng cười của Lạc vương, hai tay nắm chặt. chút lưu tình tiếp. "Nếu như ngươi nghĩ, cũng chỉ có thể là ngươi quá ngây thơ. Gần đế vương, cho tới bây giờ có người trong sáng. Người ở nơi này đều là từ máu cùng thi thể bước ra......" Có người cam chịu, nhưng cũng có người muốn. Các nàng muốn tồn tại, các nàng muốn quyền lực, muốn địa vị, muốn phú quý......


      "Phụ vương muốn làm Hoàng đế."


      Lạc vương ngừng cười, nhìn Hoàng Thái Hậu, lạnh như băng trần thuật. còn nhớ lúc , Hoàng thúc muốn có thể kiến công lập nghiệp, có cơ hội đoạt chức thái tử. Nhưng phụ vương vẫn yên lặng cầm sách ngồi trong thư phòng. từng hỏi phụ vương vì sao giống Hoàng thúc. Phụ vương lại cười với , nguyện ý làm người nhàn nhã, có việc gì chơi cờ cùng người khác, chuyện về thi từ ca phú, hoặc là ngao du ngoạn thủy cùng với bằng hữu, gửi gắm tình cảm cho núi non......


      "Hừ, lừa người." Hoàng Thái Hậu hừ lạnh, ánh mắt châm biếm nhìn Lạc vương. "Nếu muốn làm Hoàng đế sao lại ngồi lên vị trí Thái tử?" Nàng tin người trong hoàng thất lại có chút mong muốn làm Hoàng đế, mỗi người đều muốn có quyền lực. Tham niệm cùng ***, mọi người đều có.


      "Lạc Nhi ." Hoàng đế nghe hai người chuyện, vẻ mặt bi thương, đều là lỗi của , nếu , có lẽ nhị hoàng huynh phải chết.


      "Nhị hoàng huynh cũng để ý vị trí đó."

      ngẩng đầu, đau thương nhìn Hoàng Thái Hậu. Tuy mẫu hậu làm tất cả vì nhưng thể cảm kích bà.

      "Mẫu hậu, người nghĩ sai về nhị hoàng huynh."

      " thể nào." Hoàng Thái Hậu phủ định, nhìn Hoàng đế. "Con bị lừa rồi, nếu muốn làm Hoàng đế sao lại tranh vị trí Thái tử với con?"


      "Nhị hoàng huynh làm thế là vì ta."

      Hoàng đế nặng nề , thân hình cao ngất như trở nên già nua. Khí thế vương giả cũng biến mất, chỉ còn đau thương cùng hối hận.


      "Nhị hoàng huynh là vì ta ta muốn làm Vương gia nhàn nhã, mới làm Thái tử. Kỳ cũng nguyện ý làm Vương gia vô lo vô nghĩ....."


      Hoàng đế nhớ tới ngày triều thần đề nghị lập Thái tử, tiếng hô tên là lớn nhất. Chẳng những bởi vì là con trai của Hoàng Hậu, còn vì có người rằng, có mệnh làm đế vương. Nhưng muốn làm Hoàng đế, cho nên lén oán giận với nhị hoàng huynh. Thậm chí nếu là nhị hoàng huynh làm hoàng đế tốt rồi, như vậy mới có thể làm vị vương gia nhàn nhã. Kết quả, lâu sau hôm đó, có tin tức nhị hoàng huynh được sắc lập làm Thái tử. Lúc ấy có cảm giác đặc biệt gì, chỉ tới bây giơ mới giật mình phát hóa ra tất cả là vì .......



      Nhớ tới nhị hoàng huynh chết, bi thương cùng áy náy trong lòng càng sâu. Ngẩng đầu, hai mắt mông lung, nhìn Lạc vương, đau thương :

      "Nhị hoàng huynh vì ta mà chết, con giết ta ."


      "......." Hoàng Thái Hậu đột nhiên lên tiếng, trong mắt là thể tin. "Ai gia tin, chỉ vì câu của con mà nhị hoàng tử chủ động tranh chức thái tử, chẳng lẽ Hoàng Thượng cũng mặc kệ các ngươi làm càn?" Hoàng Thái Hậu lắc đầu, nàng muốn tin tưởng. Hoàng cung, làm sao có thể còn người như vậy tồn tại?

      "Ai gia tin."
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 102. Chân tướng [Trung]

      Editor: Ngọc Nguyệt



      "......." Hoàng Thái Hậu đột nhiên lên tiếng, trong mắt là thể tin. "Ai gia tin, chỉ vì câu của con mà nhị hoàng tử chủ động tranh chức thái tử, chẳng lẽ Hoàng Thượng cũng mặc kệ các ngươi làm càn?" Hoàng Thái Hậu lắc đầu, nàng muốn tin tưởng. Hoàng cung, làm sao có thể còn người như vậy tồn tại?

      "Ai gia tin."

      "Mẫu hậu người sai rồi." Hoàng đế nhìn Thái Hậu, lắc đầu. "Nhưng trẫm để sai lầm này tiếp tục, kết thúc thôi."

      Vừa dứt lời, ngẩng đầu nhìn Lạc vương, nhắm mắt lại:

      "Động thủ ."

      "Phụ hoàng...."

      "Hoàng Nhi......."

      Thấy Hoàng đế muốn để Lạc vương giết, Dạ Thần cùng Thái Hậu cùng kêu.

      Lạc vương kiếm rời tay, đôi mắt thâm thúy nhìn Hoàng đế nhắm chặt hai mắt. mím môi , cũng động thủ. có thể cảm nhận được áy náy của Hoàng đế, cũng hiểu được chân tướng về cái chết của phụ vương. Như lời Hoàng đế , tự tay giết phụ vương nhưng phụ vương vì mà chết. Nhưng hạ thủ được, từ lời của (Hoàng đế), (Lạc vương) có thể biết phụ vương thương đệ đệ này thế nào. Để cho tự do, thậm chí tiếc bỏ qua giấc mộng của mình, tự do, đến cuối cùng lại cho tính mạng......


      "Muốn giết cứ giết ta."

      Hoàng Thái Hậu lập tức đến chắn cho Hoàng đế, xưng ai gia, mà dùng kiểu xưng hô bình thường. Trong mắt còn cao quý, ngạo nghễ, chỉ như đôi mắt của người mẫu thân.

      "Ta mới là người hại chết cha mẹ ngươi."

      Lạc vương nhìn Thái Hậu, lại đầy hận ý.

      "Mẫu hậu, người làm tất cả đều là vì ta. Là ta hại chết nhị hoàng huynh."

      Hoàng đế lại chắn trước mặt Thái Hậu. Ánh mắt nhìn thẳng Lạc vương. Nhìn trong mắt đứa này có đau cùng hận, tâm cũng chịu nổi. Nhưng cũng thể trơ mắt nhìn mẫu hậu bị thương tổn, có lẽ trong hoàng cung tình mẫu tử cũng rất nguội lạnh. Nhưng từ lúc có trí nhớ, mẫu hậu vẫn luôn thương ......

      ", là ta. Là ta."

      Hoàng Thái Hậu cố ý đẩy Hoàng đế, nhưng Hoàng đế vẫn kiên định đứng ở đó. Khiến Thái hậu nhịn được hốc mắt ngấn lệ.

      "Mẫu hậu, người cần nữa. Tất cả là do ta, ta có thẹn với nhị hoàng huynh. Nếu vì ta, có lẽ tại vẫn là Vương gia, tiêu dao tự tại, chứ phải nằm trong quan tài lạnh như băng......"

      Hoàng đế quay đầu nhưng Hoàng Thái Hậu có thể nghe trong giọng của có thương tâm cùng áy náy. Bà bỗng nhiên đứng im, như già trăm tuổi. Chẳng lẽ là bà sai lầm sao? Nhớ tới vị Đức Thanh Vương gia luôn ôn hòa gọi mình mẫu hậu, mặc kệ mình luôn tỏ thái độ, vẫn ôn nhu như gió xuân..... Hai vai đột nhiên trùng xuống, có lẽ bà sai lầm rồi.

      Ngẩng đầu nhìn nhi tử ở trước mặt. Còn có đứa lòng đầy thù hận kia. lần sai lại khiến cho cả mấy thế hệ thống khổ. Cố gắng cả đời, kết quả là phát ra mình lại sai lầm rồi.....

      Thôi, thôi, tất cả nên chấm dứt.

      Bà kiên định đẩy Hoàng đế, đứng trước mặt Lạc vương. Vẻ mặt ngạo nghễ biến mất, giờ bà như lão nhân sắp gần đất xa trời. Ánh mắt đục ngầu, có chút ướt nhìn Lạc vương, với :


      "Ai gia sai lầm rồi, ngươi muốn giết cứ giết."

      Nhắm hai mắt lại, có lẽ chém nhát. Bà có thể tìm tiên hoàng, trong đầu lại ra hình ảnh của tiên hoàng, khóe miệng lộ ra mỉm cười.

      "Mẫu hậu......"

      "Hoàng tổ mẫu...."

      Hoàng đế, Dạ Thần nhìn Lạc vương, ánh mắt tiếng động hy vọng.


      Lạc vương nhìn lão nhân trước mặt có nhiều nếp nhăn, ràng hận nghiến răng nghiến lợi. Nhưng kiếm trong tay lại như ngàn cân, thể xuống tay. Vì sao? ở trong lòng lớn tiếng gào thét. Bà là người hại chết phụ vương, vì sao thể xuống tay.

      Gió đêm đưa hương hoa đến.

      Trong phòng im lặng, cây kim rơi xuống cũng nghe thấy được.

      Lãnh Loan Loan nhìn hai người lo lắng, nhìn Thái Hậu vẻ như được giải thoát, Lạc vương mâu thuẫn. Nàng trợn mắt, ngẩng đầu lên, nhìn Lạc vương, ra lời thấm thía:


      "Oan oan tương báo đến khi nào? Ngươi giết bà rồi phụ vương, mẫu phi ngươi có sống lại được ? Tất cả quay trở lại sao?" Đương nhiên cái này là nhằm vào người khác. Nếu có người chọc tới nàng, nàng chắc chắn có thù tất báo, hơn nữa trả lại gấp mười lần.


      Lạc vương nghe lời của Lãnh Loan Loan, . Chẳng lẽ cứ để cho cừu nhân có cuộc sống thoải mái, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Mà phụ mẫu phải ở địa phủ lạnh như băng, cam lòng.


      Lãnh Loan Loan nhìn biểu tình của Lạc vương, trong lòng cũng biết cam lòng.


      "Ngươi có nghĩ tới, sau khi báo thù làm gì ?"

      tại Lạc vương có ý niệm báo thù nên mới chống đỡ được đến bây giờ. Nhưng nàng biết, nếu giết Hoàng Thái Hậu, lão Hoàng đế, tâm cũng trống rỗng. có mục đích sống, giống như u hồn.

      "Sau khi báo thù làm gì?"

      Lạc vương nhìn Thái Hậu và Hoàng đế trước mắt, trong lòng có khoảng trống. Nếu giết hai người này, cuộc sống của còn gì? cũng biết. Trong phút chốc, cảm thấy mờ mịt.
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 103. Chân tướng [Hạ]


      Editor: Ngọc Nguyệt



      "Sau khi báo thù làm gì?"


      Lạc vương nhìn Thái Hậu và Hoàng đế trước mắt, trong lòng có khoảng trống. Nếu giết hai người này, cuộc sống của còn gì? cũng biết. Trong phút chốc, cảm thấy mờ mịt.

      Hoàng đế cùng Dạ Thần nhìn vẻ mặt mê man của Lạc vương, trong lòng càng hy vọng.

      Lãnh Loan Loan thấy cần phải thêm chút sức lực.

      "Để ta cho. khi ngươi báo thù, cuộc sống của ngươi bị trống, còn động lực sống. Hơn nữa ngươi báo thù có cảm thấy vui sao? Ta thấy phải." Chỉ sợ càng trống rỗng, càng biết làm gì.

      Báo thù cao hứng sao? Hẳn là vậy. Nhưng vì sao lại thể tưởng tượng ra?

      Lạc vương tay siết lại, cảm thấy càng càng mê man. Cặp mắt đầy thù hận giờ lại như bịt kín bởi tầng sa mỏng, làm người ta thấy . Lại như cái đầm sâu, hắc ám.


      Lãnh Loan Loan lắc đầu, có chút tự giễu, nàng lại có ngày trở lại chuyên gia đàm phán. tại là nàng khuyên giải Lạc vương sao?


      "Nếu giết bọn họ cũng khiến cho phụ mẫu ngươi trở về, thể khiến cuộc sống trở về như trước, cứ dùng biệt pháp chiết trung ."


      Hoàng đế, Dạ Thần, Hoàng Thái hậu đều nhìn về phía Lãnh Loan Loan, nhìn vẻ mặt nàng bình tĩnh, trong lòng có kỳ vọng.

      "Biện pháp chiết trung?"

      Lạc vương tự chủ nghe lời của mấy người.

      "Lão hoàng đế, giao ngôi vị hoàng đế, ngươi nguyện ý ?"

      Lãnh Loan Loan trực tiếp trả lời bọn họ, nhìn Hoàng đế hỏi.

      Hoàng đế sửng sốt, rồi mắt bỗng nhiên sáng ngời. Hiểu được ý của Lãnh Loan Loan.


      "Nguyện ý, nguyện ý, nguyên bản là thuộc về nhị hoàng huynh, cũng thuộc về Lạc Nhi. Ta nguyện ý hạ chỉ thoái vị cho Lạc Nhi."


      Lạc vương thể tin nhìn Hoàng đế. Phụ vương bị hại chết phải do ngôi vị hoàng đế sao? tại hán lại chút do dự như vậy, a, là đáng châm chọc.


      "Hoàng Nhi......"

      Hoàng Thái Hậu nhìn Hoàng đế, bà nguyện ý lấy cái chết để tạ lỗi, đổi lấy tha thứ của Lạc vương. Nhưng bà muốn Hoàng đế nhường lại ngôi vị Hoàng đế.

      Lạc vương khẽ nhếch miệng, châm biếm nhìn Hoàng Thái Hậu. Quả nhiên bà vẫn thể buông bỏ quyền lực. Cũng đúng, ai có thể buông bỏ những kết quả hao hết tâm tư để có được chứ.

      Hoàng đế nhìn Lạc vương khóe miệng châm biếm, trong lòng lo lắng. Biết đứa này tin lời của .

      "Mẫu hậu......" Hoàng đế nhìn Thái Hậu, vẻ mặt kiên định. "Con vẫn muốn làm Vương gia vô lo vô nghĩ, ngôi vị hoàng đế này vốn là của hoàng huynh. Huống chi nhị hoàng huynh là vì nhi thần mới như vậy, ngôi vị hoàng đế, cho dù là tính mạng của ta, ta cũng do dự....."


      Hoàng Thái Hậu thấy Hoàng đế kiên định, biết thể vãn hồi, nặng nề gật đầu:


      "Được rồi, tất cả tùy con." tình như vậy cũng thể làm gì nữa.


      "Ta có muốn ngôi vị hoàng đế sao?" Lạc vương nhìn Hoàng đế và Hoàng Thái hậu, cười nhạo, trào phúng. "Đừng nghĩ rằng ai cũng muốn có vị trí đó, bổn vương còn ngại nó dơ bẩn....." Kim bích huy hoàng kỳ là từ xương máu của người khác, dơ bẩn.


      Hoàng đế, Hoàng Thái Hậu ngây ngẩn vì lời của Lạc vương. cần ngôi vị hoàng đế, vậy chiết trung thế nào? Hay vẫn muốn báo thù?

      Lãnh Loan Loan đảo mắt, tay bé vung lên. Bạch quang lướt qua đầu ngón tay, sau đó ánh mắt nàng bỗng nhiên sáng ngời. Nàng dùng thuật nhìn trộm ý nghĩ của Lạc vương. tại suy nghĩ dưới góc độ của phụ vương , lấy đại cục suy nghĩ. Gật đầu, nàng bắt đầu thích người kia.

      "Ta giết ngươi." Lạc vương như nhìn thấu ý nghĩ của Hoàng đế, bình tĩnh .

      "Đường huynh......" Nghe được vậy, Dạ Thần cũng vui vẻ.

      "Lạc Nhi......" Hoàng đế nhìn .


      "Giết ngươi, phụ vương nhất định thương tâm." Dù sao cũng là đệ đệ mà phụ vương thương nhất, thậm chí tình nguyện buông tha cho tự do của mình mà thành toàn cho giấc mộng của .


      ''Ta cũng giết ngươi." Lạc vương nghiêng đầu nhìn Thái Hậu, ánh mắt sắc bén. phải nhân từ mà là muốn nửa đời sau của nàng sống trong áy náy và sợ hãi. Như vậy so với trừng phạt kiếm giải quyết còn thống khoái hơn.

      "Ngươi....." Hoàng Thái Hậu thể tin nhìn Lạc vương, dù sao cũng rất hận bà.

      "Nhưng ta có điều kiện....." Lạc vương ngẩng đầu nhìn hai người.

      "Điều kiện gì?" Hoàng đế nóng nảy nhìn . "Mặc kệ điều kiện gì, ta đều đáp ứng." Chỉ cần có thể khiến cho cừu hận trong lòng đứa này được hóa giải, cũng tốt hơn.

      "Ta muốn ngươi thoái vị, để Thần đăng cơ." Lạc vương , nhìn Hoàng Thái Hậu. "Còn ngươi, ta muốn ngươi ăn chay cầu phúc cho phụ mẫu ta."

      "Được, ta đáp ứng." Hoàng đế do dự . Cũng nên thực giấc mộng của rồi.

      Lạc vương gật đầu, sau đó nhìn Hoàng Thái Hậu.

      "Ta cũng đáp ứng."
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 104. Người nổi tiếng tặng lễ vật [Thượng]


      Editor: Ngọc Nguyệt



      Ngày mười ba tháng sáu


      Nguyệt Diễm hoàng đế Dạ Phong hạ chỉ thoái vị, ngày hôm đó thái tử đăng cơ, trở thành Nguyệt Diễm tân hoàng đế. Niên hiệu 'Nguyệt', xưng Nguyệt Hoàng. Mà sáu tuổi tiểu thái tử phi thành Hoàng hậu, trở thành Hoàng hậu tuổi nhất.


      ... ...... ...


      Mưa phùn bay tán loạn.


      Mái nhà cong, mưa đáp xuống.


      Vườn cây hoa lá sum suê.


      Trời đất đều được bao phủ trong cảnh xinh đẹp trong trẻo mà lạnh lùng.


      Qua cửa sổ, nam nhân thân huyết y, thân tình cao ngất, cổ tay áo dùng sợi tơ vàng bao quanh. Tóc đen mềm mại như thác nước. Cặp mắt hẹp dài thâm thúy nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ.


      "Cốc cốc cốc....."


      Tiếng đập cửa kéo suy nghĩ của lại, thân hình quay lại tạo nên độ cong xinh đẹp. Khuôn mặt tuấn mỹ nghiệt thản nhiên :


      "Vào ."


      Cửa gỗ bị mở ra, hương hoa bay vào.


      "Tham kiến giáo chủ." Người bước vào đúng là hắc y nhân đeo mặt nạ bạc hôm đó. vào thư phòng, nửa quỳ hành lễ với hồng y nam nhân.


      "Đứng lên ." Hồng y nam tử giơ tay, xoay người đến cạnh bàn.


      "Có chuyện gì?"


      "Hồi giáo chủ, tân đế đăng cơ." Hắc y nhân đáp, từ sau hôm bọn họ giao thủ với đám người kia, giáo chủ liền phân phó giám thị bọn họ.


      "Hửm?" Hồng y nam nhân nhướn mi. "Nhanh như vậy sao? phải hoàng đế vẫn còn rất khỏe sao?" Ngón tay thon dài vuốt cằm. nghĩ tới Hoàng đế kia lại nhường ngôi nhanh như thế. Có điểm ngoài dự kiến của .


      "Hồi giáo chủ, nghe Hoàng đế thoái vị, để cho Thái tử đăng cơ là điều kiện của Lạc vương." Hắc y nhân tiếp tục đáp.


      "Hửm?" Hồng y nam nhân buông tay vuốt cằm xuống, ánh mắt xẹt qua tia khác thường. Khó trách. Bất quá phải Lạc vương trăm phương ngàn kế mười mấy năm liền định báo thù cho phụ vương sao? tại chỉ khiến cho Hoàng đế thoái vị, Thái tử đăng cơ. Có chút ngờ. Đột nhiên trong đầu ra hình ảnh của tiểu nữ oa kia. Khóe miệng khẽ nhếch, nở nụ cười. Chỉ sợ là kiệt tác của tiểu nha đầu kia . Nhớ tới nữ oa có tư thái bễ nghễ, mặt đổi sắc trước cảnh huyết tinh giết chóc, khóe miệng cười càng sâu. Tiểu oa nhi kia rất đặc biệt......


      "Giáo chủ, bên ngoài đều , tân hoàng hậu là sáu tuổi tiểu oa nhi." Hắc y nhân nghe được lời đồn cũng kinh ngạc. Lúc đó cũng thấy được lợi hại của tiểu thái tử phi kia, nhưng tiểu oa nhi từ tiểu thái tử phi lập tức lên làm tiểu hoàng hậu vẫn làm người ta khỏi ngạc nhiên.


      Sáu tuổi tiểu Hoàng hậu, trước nay chưa từng có.


      "Ha ha......" Hồng y nam nhân người nổi tiếng cười. Tiểu hoàng hậu, chỉ sợ nàng làm nữ hoàng cũng được. Kiêu ngạo như thế, bễ nghễ thiên hạ như thế, có ai có thể so được. Tuy khí thế của Thái tử cũng phàm, cả người khí thế vương giả khiến người ta thấy áp bách. Nhưng so với tiểu nữ oa vẫn còn kém vài phần.


      "Tân đế đăng cơ, ngươi xem bản giáo chủ có phải nên đưa lễ hay ." Người nổi tiếng khóe môi cười càng sâu, ba phần mị hoặc, bảy phần tà tứ.


      Hắc y nhân rùng mình, lại thấy hơi mờ mịt. Tân hoàng đăng cơ có liên quan gì tới Hỏa Ảnh giáo bọn họ? bên trong triều đình, bên bị coi là tà giáo, là tổ chức phản nghịch. thẳng ra là đối lập. Bất quá giáo chủ làm việc theo quy củ, quái đản, kiềm chế, làm người ta nhìn ra suy nghĩ......


      "Đưa thứ gì tốt." Người nổi tiếng lấy tay chống cằm, bộ dáng như tự hỏi.


      Hắc y nhân thấy thế càng thấy đoán được ý nghĩ.


      "Ngươi xem bản giáo chủ nên đưa lễ vật gì?" Đột nhiên người nổi tiếng ngẩng đầu nhìn hắc y nhân.


      "Giáo chủ?" Hắc y nhân nghĩ nghĩ, lại biết trả lời thế nào. Rốt cuộc ý của chủ từ, đưa 'lễ' là chỉ lễ vật , cho tân đế, nhưng 'lễ vật', cũng hiểu được.


      Nhìn thấu suy nghĩ của hắc y nhân, ngươi nổi tiếng cười.


      "Bản giáo chủ muốn đưa 'lễ vật' thực ." phải là muốn để bọn họ tìm.


      Hắc y nhân gật đầu, thở ra. Trong lòng lại càng mê man, bất quá vẫn nên im lặng, đem ý nghĩ trong lòng trở lại.


      "Thuộc hạ nghĩ trong hoàng cung kỳ trân dị phẩm ít, cũng thiếu gì."


      "Phải." Người nổi tiếng gật đầu, tiếp tục vuốt cằm. Sau lúc lâu, đột nhiên sáng mắt, trong đầu có chủ ý. Trong giáo cũng có đóa tuyết liên, còn là tuyết liên cực phẩm trăm năm khó gặp. Chẳng những có giá trị cực cao, còn có thể giải trăm độc. Đem nó cho tiểu Hoàng hậu, biết khuôn mặt nhắn kiêu ngạo kia có thể xuất vẻ cảm kích hay . Ha ha, đột nhiên rất muốn biết.


      "Chuẩn bị chút. Bản giáo chủ tới hoàng cung."


      "Vâng." Hắc y nhân sửng sốt, nhưng cũng hiểu giáo chủ nhất định có chủ ý. Hành lễ với người nổi tiếng, sau đó xoay người rời .


      Sau khi hắc y nhân rời , đôi mắt hẹp dài của người nổi tiếng híp lại.


      Tiểu nữ oa, chúng ta sớm gặp nhau.
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển 2. Chương 105. Người nổi tiếng tặng lễ vật [Hạ]


      Editor: Ngọc Nguyệt



      Mưa bụi tán loạn từ ngoài cửa sổ bay vào.


      Bức màn theo gió lay động, tạo ra thanh thanh thúy.


      Lư hương tinh xảo, bốn bên hình kim long. Hương từ trong lượn lờ bay lên. Long Tiên Hương tràn ngập trong khí.


      Giường lớn hoa lệ, màn màu vàng được treo lên. Toàn bộ phòng đều rất hoa lệ.


      Đó là tẩm cung của Hoàng đế, Long Tuyền cung.


      Tiên hoàng Dạ Phong là Thái Thượng Hoàng, đến Vạn Thọ Điện để an hưởng tuổi thọ. Hoàng Thái Hậu, giờ là Thái Hoàng Thái hậu, đến An Tâm Cung, ăn chay niệm phật, cầu phúc, cầu cho phu thê Đức Thanh Vương gia được siêu độ. Hoàng Hậu, tại là Thái Hậu, đến Từ Ninh cung. Lãnh Loan Loan cũng đến Khôn Ninh Cung. Nhưng nàng có thói quen được Dạ Thần ôm ấp. Dạ Thần đến Long Tuyền Cung.


      Thân hình nho nằm ở cửa sổ, làn váy lửa đỏ rủ xuống. Đôi mắt sáng ngời nhìn mưa phùn ngoài cửa, hưởng thụ ngày hè.


      Tuyết lang quỳ rạp bên cạnh nàng, đôi mắt khép hờ, nghỉ ngơi.


      Thủy Dao vẫn bạch y nhìn ngoài cửa sổ, câu. Mái tóc, làn váy theo gió bay.


      Đột nhiên, tuyết lang nhắm chặt mắt bỗng nhiên mở mắt. Thân thể căng thẳng, nó cảm nhận được hơi thở xa lạ tiến tới nơi này.


      "Chủ tử, có người đến."


      Lãnh Loan Loan biểu tình thay đổi, trong mắt có ý cười. Tốt lắm, nàng còn buồn chán vì gần đây im lặng như vậy, tại có người tới cửa.


      Trong mắt Thủy Dao xẹt qua tia sáng, sau đó biến mất.


      lát sau, thanh rất từ ngoài cửa truyền đến. Sau đó cửa mở ra, hai bóng dáng trước sau đến.


      "Tiểu nữ oa, lại gặp mặt rồi."


      Giọng tà từ truyền đến, Lãnh Loan Loan ngồi dậy, quay đầu nhìn lại. Quả nhiên là nghiệt nam nhân, nhìn qua toàn thân . Hồng y, ngũ quan ràng, mắt hẹp dài câu hồn, mũi thẳng, môi mỏng, tóc dài đến thắt lưng tùy tiện rơi vai. Mưa phùn vướng tóc , vài sợi tóc dính vào mặt, càng tăng thêm vài phần tà khí và gợi cảm. Nam nhân này nghiệt.


      Phía sau là hắc y nam từ đeo mặt nạ bạc gặp ở đình, cầm cái hòm đen, ánh mắt đạm bạc.


      "Quả nhiên hổ danh là Hỏa Ảnh giáo chủ, lại có thể nghênh ngang vào hoàng cung như thế." Lãnh Loan Loan nhìn người nổi tiếng, biểu tình thản nhiên.


      "Bản giáo chủ đặc biệt đến chúc mừng tiểu Hoàng hậu."


      Người nổi tiếng tà tứ cười, bóng dáng lửa đỏ chợt lóe, người ngồi ghế. Chân vắt chéo, bộ dáng phong lưu. Mà hắc y nhân cầm hòm đứng bên cạnh .


      Tuyết lang và Thủy Dao được Lãnh Loan Loan phân phó, chỉ nhìn hai người cái rồi lại quay đầu để ý tới bọn họ.


      "Hửm?" Lãnh Loan Loan nhướn mi, tay bé vươn ra.


      "Lễ vật đây."


      Người nổi tiếng giơ tay, phân phó hắc y nhân :


      "Đem lễ vật đưa lên."


      Người nổi tiếng mở hòm ra, đóa tuyết liên trong suốt nở rộ những vụn băng. Đóa hoa như lóe ra hào quang, rất xinh đẹp.


      Lãnh Loan Loan nhìn bông hoa tuyết liên, trong mắt xẹt qua tia vui mừng. Trước kia có nghe qua tuyết liên rất ít, còn cực kỳ trân quý.


      Thủy Dao và tuyết lang nhìn tuyết liên, biểu tình cũng có biến hóa. Tuyết liên này ít nhất cũng trăm năm, rất quý hiếm.


      "Thế nào?" Người nổi tiếng nhìn biểu tình của Lãnh Loan Loan, khóe môi gợi lên, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười nhìn nàng. "Tuyết liên này là thứ trân quý nhất của Hỏa Ảnh giáo, nghe có thể giải trăm độc. tại bản giáo chủ tặng nó cho người." xong đem hòm để lên bàn.


      Lãnh Loan Loan cổ quái nhìn , vẻ mặt tại của như là bằng hữu. Nhưng bọn từng là địch nhân, làm vậy là vì cái gì? Có mưu gì?


      "Vì sao mang tuyết liên trân quý như vậy tặng cho ta?" Giải trăm độc sao? Nếu lợi hại như thế, chỉ sợ ít người đánh chủ ý lên nó, mà lại đem tuyết liên cho mình? Nghĩ thế nào cũng thấy bình thường.


      "Ngươi có mục đích gì?" Ngẩng đầu, nàng trực tiếp hỏi.


      Người nổi tiếng lúc đầu sửng sốt, sau lại nở nụ cười.


      "Ha ha ha....." Đôi mắt hẹp dài nhìn Lãnh Loan Loan vẻ mặt tin, khóe môi cười càng sâu. "Ngươi cho rằng ta tặng tuyết liên có mục đích gì?" Người nổi tiếng làm việc rất tùy hứng. muốn tặng tặng.


      Lãnh Loan Loan trực tiếp lắc đầu.


      Người nổi tiếng ngừng cười, vẻ mặt chân thành nhìn nàng.


      "Nếu ta muốn ngươi theo ta?"



      Ngọc Nguyệt: Vậy là sang quyển hai rồi ~
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :