1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Luyến Nguyệt Nhi (193) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 96. Lạc vương đến hoàng cung
      Editor: Ngọc Nguyệt

      Ánh nắng chiếu đầy trời, như tùy ý vẩy mực xuống bức tranh sơn dầu. Sắc thái sặc sỡ, đẹp tả xiết.

      Dưới bầu trời, cung điện hoa lệ to ớn, hàng lang gấp khúc, sâu hút.

      Ngự hoa viên, nữ tử mặc cung trang tinh xảo như những vị tiên nữ, bước chân nhàng, cùng hương hoa và hồ điệp bay lại, thành cảnh hoa lệ, xinh đẹp.

      chỗ khác cũng trong ngự hoa viên, Hoàng đế và Nhu quý phi cùng những cung nữ, thái giám đến. Long bào, mũ miện, Hoàng đế trung niên những vẫn tuấn mỹ. Mà Nhu quý phi xinh đẹp, cùng Hoàng đế hình ảnh hài hòa.....

      Vài người vui đùa, tần phi cấp thấp nhìn đến Hoàng đế cùng Nhu quý phi đến bên này, thu lại vẻ cười. Bước lên hành lễ:

      "Tham kiến Hoàng Thượng, Quý phi nương nương."

      "Bình thân."

      Hoàng đế phất tay với vài vị phi tần xinh đẹp. Màu vàng cổ tay áo theo cử động phất qua, uy phong lẫm liệt.

      "Tạ Hoàng Thượng, Quý phi nương nương."

      Những vị phi tần đứng lên, trong lòng hồi hộp. Hy vọng Hoàng đế nhìn đến các nàng, nhưng so với Nhu quý phi, tư sắc các nàng đều kém phần. Nhìn đến Nhu quý phi như chim nép vào người Hoàng đế, càng làm cho các nàng thêm buồn bực.

      "Các vị ái phi làm gì?"

      Hoàng đế nhìn những vị nữ tử dáng vẻ thướt tha, còn vẻ mặt tươi cười, ánh nắng chiếu xuống mặt các nàng, mặc dù xinh đẹp như Nhu quý phi nhưng cũng rất đáng .

      "Hồi Hoàng Thượng, nô tì chỉ là tùy ý dạo trong vườn. Quấy rầy Hoàng Thượng cùng Quý phi nương nương, thỉnh người tha tội.

      Nữ tử thân váy dài màu lam nhạt, cổ tay áo có sợi chỉ bạc cuốn quanh. váy thêu vài đóa hoa bách hợp, trước ngực là dải lụa trắng. Gió đêm thổi, làn váy theo gió lay động, dung mạo xinh đẹp, nhợt nhạt dịu dàng tươi cười, như đóa hoa bách hợp làm cho người ta có cảm giác tao nhã.....

      Hoàng đế nhìn nàng ôn nhu cười, trong lòng như có ngọn gió phất qua, rất thoải mái. khỏi nhìn nàng thêm, lại nhìn thấy Nhu quý phi bên người, ngón tay thon dài nắm chặt, tươi cười mang theo vài phần ngoan độc.

      "Các ngươi là?"

      Hoàng đế đột nhiên hỏi, phát thực biết những vị phi tần này.

      "Nô tỳ Lý thị, thứ nữ Bộ binh Thượng Thư Lý Dũng Khôi." Lam sam nữ tử.

      "Nô tỳ Trương thị, Lễ bộ Thượng Thư chi nữ." Chanh y nữ tử.

      "Nô tỳ Liễu thị, Công bộ Thượng Thư chi nữ."

      "....."

      Các vị phi tần đều lần lượt hành lễ, tự giới thiệu."

      Hoàng đế giật mình, hóa ra những vị nữ tử này là những người Thái Hậu chọn khi tuyển phi tử cho . Lúc ấy rất đau đầu chuyện quốc , cho nên cho Thái Hậu làm chủ, nhưng cũng triệu nữ tử thị tẩm, càng nhìn thấy các nàng. tại nhìn thấy những vị nữ tử có phong thái, tâm khỏi động.

      "Đêm nay....."

      "Hoàng Thượng ở đây sao, nô tỳ tham kiếm Hoàng Thượng."

      Hoàng đế còn chưa xong bị cắt ngang bởi Hoàng hậu.

      "Bình thân." Hoàng đế vẫy tay. "Hoàng hậu cũng tản bộ?"

      "Vâng." Hoàng hậu tiến lên, đứng bên cạnh . "Nô tỳ vừa từ chỗ Thái Hậu, tiện đường ghé qua ngự hoa viên chút."

      Hoàng hậu bước lên, Nhu quý phi lùi lại.

      "Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương." Nhu phi cùng các phi tần nhìn thấy Hoàng hậu cao quý đều hạ người hành lễ.

      "Các vị muội muội đều đứng lên ."

      Hoàng hậu giơ tay, liếc qua bốn phía, khi nhìn đến Nhu quý phi, trong mắt xẹt qua tia đố kỵ cùng hận ý, sau đó cười.

      " đúng lúc, các vị muội muội đều ở đây, bằng mọi người bồi Hoàng Thượng ."

      "Vâng."

      Các phi tần hạ người, đồng thanh đáp. Các phi tần mới tiến cung tất nhiên rất cao hứng, có cơ hội cùng thánh giá. Nhưng Nhu quý phi lại tức giận đến sắp hộc máu, lúc đầu là chỉ có nàng cùng Hoàng Thượng, đám người này tới làm gì? Nhưng lời Hoàng hậu vừa ra, ai dám lại? Đành phải ở trong lòng mắng Hoàng hậu, xú nữ nhân, ỷ là Hoàng hậu nên dám ra lệnh cho nàng, cứ chờ xem, ngày nào đó, nàng nhất định đá người kia xuống dưới.

      "Được, khó có được cơ hội. Sắp tối rồi, cảnh sắc thế này cũng đẹp. bằng chư vị ái phi biểu diễn tiết mục cho trẫm xem ."

      Hoàng đế nhìn các phi tần người người đều câu hồn, .

      Các phi tần nhìn nhau, sau đó đồng thanh đáp:

      "Vâng."

      "Vậy Lý thị trước tiên." Hoàng đế chỉ lam sam nữ tử.

      Lam sam nữ tử gật đầu, hạ thấp người với Hoàng đế, Hoàng hậu, Quý phi. Môi đào khẽ phát ra giọng như chim hoàng .

      "Nô tỳ tuân mệnh."

      "Ái phi muốn biểu diễn tiết mục gì?" Nhìn biểu tình hào phóng, Hoàng đế tán thưởng gật đầu.

      "Nô tỳ muốn..."

      "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng..."

      Thái giám bên người Hoàng đế, Ngự tiền tổng quản Tiểu Đức Tử vội vàng chạy tới.

      "Có chuyện gì?" Hoàng đế bị cắt đứt mạch hứng thú, có chút vui hỏi.

      "Khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng hậu, Quý phi cùng các vị nương nương." Tiểu Đức Tử hành lễ với mấy người, sau đó bẩm báo với Hoàng đế:

      "Hồi Hoàng Thượng, Thái tử hồi cung cùng với Lạc vương."

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 97. Hoàng Thái Hậu khác thường
      Editor: Ngọc Nguyệt

      "Có chuyện gì?" Hoàng đế mất hứng, vui hỏi.

      "Khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng hậu, Quý phi cùng các vị nương nương." Tiểu Đức Tử hành lễ với mấy người, sau đó bẩm báo với Hoàng đế:

      "Hồi Hoàng Thượng, Thái tử hồi cung cùng với Lạc vương."

      "Cái gì?" Hiển nhiên Hoàng đế bị tin tức này làm kinh ngạc. Lạc Nhi hồi cung? nghe nhầm chữ, phải mười mấy năm qua chịu hồi hoàng thành sao? Nhắc tới cháu của mình, lại cảm thấy hổ thẹn. Khi nhị hoàng huynh vẫn còn tại thế, với mình có tình cảm sâu nhất. lâu sau khi được phong làm thái tử liền bị người hại chết, bên ngoài có tin đồn là do hại chết nhị hoàng huynh. Nhưng chỉ có biết, giết nhị hoàng huynh nhưng hoàng huynh vì mà chết. Cũng vì nguyên nhân như vậy, vẫn muốn bù đắp cho Lạc Nhi, chẳng sợ thầm lên kế hoạch trả thủ, cướp giang sơn.

      "Sao Lạc vương lại ở hoàng thành?" Hiển nhiên Hoàng hậu cũng cảm thấy kỳ quái.

      Hoàng đế khoát tay áo với phi tần.

      "Các ngươi lui xuống trước ."

      Các phi tần nhìn nhau, dù hiểu Hoàng đế thay đổi tâm tình. Nhưng là hoàng mệnh các nàng chỉ có thể tuân theo.

      "Vâng, nô tì xin cáo lui."

      Lam sam nữ tử cùng các nàng phi tần xoay người rời , Nhu quý phi cùng Hoàng hậu vẫn ở lại, dù cam lòng nhưng cũng chỉ có thể rời , ai bảo các nàng phải Hoàng hậu.

      "Hoàng hậu, ngươi cũng lui xuống ."

      "Vâng, nô tì xin cáo lui." Hoàng hậu đoán Hoàng đế muốn gặp Lạc vương. Lúc đầu nàng cũng muốn nhưng nghĩ lại, Lạc vương hồi cung chỉ sợ mục đích đơn giản. bằng đến chỗ Thái hậu trước.

      Thân ảnh màu tím xoay người rời khỏi.

      Sau khi bóng dáng Hoàng hậu hoàn toàn biến mất, Hoàng đế mới phất tay với Tiểu Đức Tử.

      " thôi."

      "Vâng." Tiểu Đức Tử cúi đầu đáp.

      Tay áo bào giương lên, Hoàng đế bước đầu.

      Ánh nắng chiều tán , trời ra màu xanh, màn đêm sắp buông xuống.

      Từ Ninh cung.

      "Hoàng hậu nương nương giá lâm."

      Hoàng Thái Hậu ngồi ở ghế, được nô tỳ khác quạt. Nghe tiếng thái giám bẩm báo, giơ tay, nô tỳ dừng động tác.

      "Nô tỳ bái kiến Thái Hậu."

      Hoàng hậu thân đỏ tía đến. Sau đó đứng trước mặt Thái Hậu, tao nhã hành lễ.

      "Hoàng hậu mau ngồi ." Thái hậu chỉ ghế dựa, nhìn nàng. "Hoàng hậu đến đây bồi ai gia chơi cờ?" Bà đoán Hoàng hậu đến hẳn là có nguyên nhân khác.

      "Mẫu hậu muốn chơi cờ, con dâu đương nhiên phải bồi. Nhưng tại con dâu có việc muốn bẩm báo mẫu hậu." Hoàng hậu cười yếu ớt, .

      "Hửm?" Hoàng Thái Hậu hứng thú nhướn mi. "Là chuyện gì?"

      "Mẫu hậu, vừa rồi con dâu nghe được, Tiểu Đức Tử bên ngươi Hoàng Thượng bẩm báo Lạc vương tiến cung." Hoàng hậu bên đáp, bên dấu vết chú ý vẻ mặt của Hoàng Thái Hậu.

      Hoàng Thái Hậu cư nhiên hất đổ ly trà bàn xuống. Tiếng chén vỡ vụn vang lên, khiến thị vệ bên ngoài chú ý.

      "Có thích khách sao?"

      Vài tên thị vệ chạy vào, tay cầm kiếm, vẻ mặt khẩn trương.

      "Lui ra." Thái Hậu nhìn thị vệ xông tới, vẻ mặt trầm xuống. "Chỉ là ai gia đánh vỡ cái chén."

      "Vâng." Bọn thị vệ lui ra ngoài.

      Sau khi thị vệ rời khỏi, Hoàng Thái Hậu cũng nữa, Hoàng hậu suy nghĩ, chỉ sợ Lạc vương cùng Thái hậu có quan hệ rất lớn. Nhưng biết tình thế nào. Đột nhiên trong đầu nàng ra lời đồn trước kia. Phụ thân Lạc vương, Đức Thanh Vương gia là do Hoàng Thượng hại chết. tại Thái Hậu lại có phản ứng như thế, chẳng lẽ việc kia có liên quan đến Thái Hậu?

      Càng nghĩ càng thấy kinh hãi, nàng dường như dừng việc hô hấp. dám đoán nữa, nếu như vậy, hậu quả đáng sợ cỡ nào?

      Thịch thịch thịch.....

      Tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong phòng yên tĩnh làm cho người ta thêm sợ hãi, tựa hồ có chuyện xảy ra.

      "Hoàng đế ở đâu?"

      Đột nhiên Hoàng Thái Hậu mở miệng, giọng thản nhiên lại trầm trọng như có áp lực. Khiến ngươi nghe tò mò nhưng cũng sợ hãi.

      "Có lẽ Hoàng Thượng gặp Lạc vương." Hoàng hậu đáp, nàng đột nhiên hoài nghi mình tìm Thái Hậu có đúng hay . Tiểu Đức Tử Lạc vương cùng Thần Nhi cùng hồi cung, cũng nên khiến cho Thần Nhi gặp phiền toái.

      Hoàng Thái hậu kinh hãi, thân hình nháy mắt đứng lên. Trong mắt xẹt qua tia hoảng sợ. được, Lạc vương trở về chắc chắn là để báo thù. Mà vẫn luôn cho rằng người hại chết Đức Thanh Vương gia là Hoàng nhi, tại Hoàng nhi cùng chỗ chắc chắn nguy hiểm. Càng nghĩ trong lòng càng lo lắng, nàng trầm giọng hô:

      "Người đâu, bãi giã, tìm Hoàng Thượng."
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 98. Hoàng thúc chết có liên quan đến người sao?Editor: Ngọc Nguyệt

      Ngự thư phòng

      Sắc trời bắt đầu tối, thái giám ở Ngự thư phòng thắp nến.

      Gió đêm lay động, còn có mùi của Long Tiên hương quen thuộc từ trong lư hương lượn lờ.

      Trong phòng yên tĩnh, Lạc vương hai tay nắm chặt, đứng ở nơi quen thuộc. từng, nhìn Hoàng gia gia phê duyệt tấu chương ở trong đây. từng, nơi này suýt chút nữa trở thành thư phòng của phụ vương. Nơi này chưa hề thay đổi nhưng tâm tình hoàn toàn đổi thay.

      Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan ngồi ghế, nhìn Lạc vương đứng bên cửa sổ. Thân hình cao ngất như bị bao phủ bởi bóng ma, lộ ra vẻ bi thương cùng tịch. đột nhiên cảm thấy đành lòng, thậm chí bất bình thay cho Lạc vương. Lão thiên gia bất công, khiến cho đường huynh vốn thiện lương, hoạt bát nay lại biến thành bộ dáng này. Khiến cho sống trong bóng ma cừu hận...

      Nhưng cũng hiểu được. Trong hoàng thất cảm tình rất mỏng, có lẽ huynh đệ khi còn bé tương thân tương ái. Nhưng vì ngôi vị hoàng đế, trở thành địch nhân. Đây có lẽ là nỗi khổ của con cháu hoàng thất, bề ngoài hoa lệ, nội tâm lại trống rỗng, đơn làm người ta đồng tình.

      tiếng động thở dài, chỉ hy vọng là phải phụ hoàng hại chết hoàng thúc. Đừng khiến và đường huynh trở thành địch nhân, thể trở về như thời thơ ấu. Nhưng ít ra cũng thành địch nhân ngươi chết ta mất mạng, như vậy cũng đủ rồi.

      "Hoàng Thượng giá lâm..."

      Ngoài điện, thái giám nhìn thấy bóng dáng màu vàng, lập tức quỳ xuống.

      "Tham kiến Hoàng Thượng."

      Hoàng đế nhìn thái giám, chỉ nhìn xuyên vào trong, cước bộ bỗng nhiên ngừng. khiếp sợ, có thể đối mặt với đứa có bộ dáng giống như đúc của hoàng huynh sao? Mỗi khi nhìn đến đôi mắt như nhị hoàng huynh, lại bi thương cùng áy náy. Đó cũng là nguyên nhân cho đứa kia rời hoàng thành. sợ đứa kia bên người nhắc nhở . Rất quý nhị hoàng huynh chết vì , nhưng thể hận, thương tổn người kia, vì nàng cũng vì mình nên mới làm như thế.

      Mấy người trong thư phong nghe được thái giám bẩm báo, thân hình khẽ run.

      Dạ Thần cùng Lãnh Loan Loan phức tạp nhìn Lạc vương. động cũng động, đưa lưng về phía bọn họ, thể thấy biểu tình của . Nhưng bọn họ cũng biết, tâm tình của cũng rất phức tạp.

      Hoàng đế ở bên ngoài ngẩn ngơ, cuối cùng cũng bước tới. biết trốn tránh phải biện pháp.

      Nghe tiếng bước chân truyền đến, nháy mắt, Lạc vương đứng thẳng bất động xoay người nhìn qua. Thân ảnh màu vàng xuất , thân hình đổi, khuôn mặt cũng đổi, lại thêm phần tôn quý, mặt cũng có dấu vết năm tháng trôi qua....

      Đôi mắt thâm thúy xẹt qua tia hận ý, mâu quang trở nên lạnh như băng. vẫn thể bình tĩnh khi đối mặt với người này, dù sao mười mấy năm qua vẫn giữ hận ý để sống. Huống chi cho dù Dạ Thần cái chết của phụ vương rất nhiều điểm đáng ngời nhưng nghĩ cũng có khả năng người này chính là hung thủ.

      Cảm giác có nước mắt mặt, Hoàng đế nhìn Lạc vương.

      "Nhị hoàng huynh...."

      Nhìn đến khuôn mặt quen thuộc xuất trước mắt, nhịn được bật thốt. Khi nhìn đến ánh mặt tràn ngập hận ý cùng trào phúng, hồi thần. , phải nhị hoàng huynh. Ánh mặt phức tạp đánh giá Lạc vương, là nhi tử của nhị hoàng huynh, cháu của mình. Đứa năm đó trở thành nam tử cao bảy thước, thân lam bào, thân thể cao ngất, mi như kiếm, mũi cao thẳng, môi mỏng, khẽ nhếch. Quả nhiên rất giống nhị hoàng huynh, nhưng đứa này hận mình. Hận ý sâu như thế, như ngàn mũi tên gặp vào lòng , khiến thân thể nát, máu ngừng chảy.....

      "Nhị hoàng huynh? Ha ha....." Nghe được tiếng gọi của Hoàng đế, Lạc vương cuồng tiếu. Thân thể run run, còn nhớ nhị hoàng huynh đáng quý của sao?

      Dạ Thần nhìn bộ dáng điên cuồng của Lạc vương, trong lòng lo lắng.

      Lãnh Loan Loan bĩu môi, có thể phát tiết ra cũng tốt. Nếu cừu hận bấy lâu nay khiến Lạc vương trở thành người tự bế, là biến thái.

      "Lạc Nhi..." Nhìn bộ dạng của Lạc vương, Hoàng đế trong lòng khẽ run. Dường như lại thấy được nhị hoàng huynh nhìn mình cười ôn hòa, cũng thấy được ánh mắt tuyệt vọng của hoàng tẩu.

      "Đừng gọi ta." Lạc vương oán hận trừng mắt Hoàng đế. "Ngươi dựa vào cái gì mà gọi ta? Lạc Nhi chết, từ thời khác ngươi hại chết phụ vương ta, Lạc Nhi chết..." Đứa thiên chân kia chết rồi, chỉ còn người từ địa ngục để báo thù.

      "Lạc Nhi, trẫm...." Hoàng đế rất muốn cho , hại chết nhị hoàng huynh. Nhưng thể ra, bởi vì nhị hoàng huynh mà chết.

      "Phụ hoàng, hoàng thúc chết có liên quan đến người sao?"

      Dạ Thần cũng nhịn được mở miệng, tuy rất tin tưởng phụ hoàng làm như vậy. Nhưng thấy biểu tình chần chờ của , thể thấy hoài nghi. Nếu phải , sao phụ hoàng thẳng ra, mà để cho đường huynh giãy dụa trong cừu hận. Hay là phụ hoàng biết hung thủ, nhưng lại có nguyên nhân thể ?

      "Trẫm...."
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 99. Con giết ta

      Editor: Ngọc Nguyệt


      "Phụ hoàng, hoàng thúc chết có liên quan đến người sao?"

      Dạ Thần cũng nhịn được mở miệng, tuy rất tin tưởng phụ hoàng làm như vậy. Nhưng thấy biểu tình chần chờ của , thể thấy hoài nghi. Nếu phải , sao phụ hoàng thẳng ra, mà để cho đường huynh giãy dụa trong cừu hận. Hay là phụ hoàng biết hung thủ, nhưng lại có nguyên nhân thể ?

      "Trẫm....."

      Nhìn nhi tử, Hoàng đế tính mở miệng, cuối cùng lại mím môi .

      "Là ngươi hại chết phụ vương?" Lạc vương nhìn Hoàng đế , đôi mắt tràn đầy hận ý.

      Hoàng đế vẫn , biện giải cho bản thân.

      Ngoài cửa sổ, bóng đêm bao phủ, trăng rằm lên, ánh trăng mông lung chiếu rọi.

      Gió đêm thổi, hoa cỏ lay động, lá cây sàn sạt rung động.

      Tiếng động vang lên, lại cảm thấy càng yên tĩnh.

      Lạc vương tay nắm chặt, trừng mắt nhìn Hoàng đế. Trong lòng hận ý như ngọn lửa giữa thảo nguyên, thể vãn hồi.


      Dạ Thần như nghe được tiếng khớp xương ma sát từ tay Lạc vương, trong lòng cả kinh, tay ôm Lãnh Loan Loan khỏi chặt thêm, đồng tử màu tím nhìn chằm chằm , nháy mắt. thấy đường huynh vẻ mặt như mãnh thú, dường như tiếp theo, xông tới chỗ Phụ hoàng,.....

      "Ta muốn giết ngươi."

      Quả nhiên, Lạc vương xông tới chỗ Hoàng đế. Thân ảnh màu lam nhoáng lên cái, tay rút kiếm bên hông. Thân kiếm lóe ra tia sáng lạnh, cặp mắt tràn đầy hận ý.

      "Phụ hoàng, cận thẩn." Dạ Thần cả kinh. Thân ảnh cũng muốn xông lên cứu , nhưng lại bị Lãnh Loan Loan ngăn lại.

      "Cửu Nhi, nàng...." Dạ Thần nhìn Lãnh Loan Loan, biết sao nàng ngăn mình?

      Lãnh Loan Loan chỉ chỉ, bảo nên gấp gáp, đứng yên xem tình.

      "Hoàng Thượng....."

      Tiểu Đức Tử nghe được tiếng của Lạc vương, chạy vào thư phòng. Khi nhìn đến Lạc vương rút kiếm đâm tới Hoàng đế, sợ tới mức hai chân nhũn ra suýt té ngã. Lấy lại tinh thần, la lớn.

      "Người đâu, có thích khách, hộ giá, hộ giá......"

      Thị vệ ngoài điện vừa nghe liền chạy vào.

      "Bảo hộ Hoàng Thượng."

      hàng thị vệ hô khẩu hiệu.

      " ra ngoài......" ngờ Hoàng đế lại giơ tay, trầm giọng .

      "Hoàng Thượng, ngài....."

      Mọi người choáng vàng, đây là chuyện gì? Lạc vương muốn giết người, Hoàng Thượng lại cần bọn họ bảo vệ? Mọi người nhìn nhau, tay cầm ngân thương, đứng ngốc ở đó.

      "Để trẫm yên tĩnh."

      Hoàng đế nhìn đám thị vệ còn đứng đó, giận dữ rống lên.

      "Vâng, vâng....."

      Tuy biết sao Hoàng Thượng lại dùng loại khí phách kia, nhưng là lệnh, bọn họ chỉ có thể ra ngoài, ai dám ở lại đó hứng chịu tức giận của .

      Phút chốc, trong phòng lại chỉ còn bốn người bọn họ.

      Gió đêm khẽ thổi, rèm cửa lay động.

      Lạc vương cầm kiếm, thẳng tắp chỉ vào Hoàng đế, ánh mắt quan sát , lạnh như băng hỏi:

      "Tại sao để họ ra ngoài?" Nếu những thị vệ đó xuất thủ, biết bản thân thể thắng. Cho dù đánh được cũng khó mà vô thương ra.

      "Ta biết con giết ta." Hoàng đế nhìn Lạc vương, vẻ mặt bình tĩnh. Tuy đứa này hận , muốn giết , nhưng lại có cảm giác, đứa cũng đành lòng xuống tay với hán.

      Dạ Thần vừa nghe, cúi đầu nhìn Lãnh Loan Loan. Nàng như biết trước mọi việc, chẳng lẽ Cửu Nhi cũng cho rằng đường huynh thể hạ thủ với Phụ hoàng sao?


      Lãnh Loan Loan cười, có lẽ ra ai tin, có ai mà hạ thủ với kẻ thù giết cha mình chứ. Nhưng nàng cũng thấy được phức tạp trong lòng Lạc vương. luôn nghĩ đến báo thù, nhưng cảm thấy dao động trong lòng mình. Hoặc là , từ lúc đáp ứng tiến cung, dao động!


      Lời của Hoàng đế làm Lạc vương lui về phía sau từng bước. Mình đành lòng xuống tay với sao? , phụ vương chết có liên quan đến , sao có thể đành lòng giết ? có thể, báo thù cho phụ vương. Kiếm lại chỉ thẳng Hoàng đế, lời càng thêm lạnh như băng.

      "Ta muốn giết ngươi."

      "Con ." Hoàng đế vẫn đứng đó, bình tĩnh .

      "Ta , ta ....." Lạc vương như muốn chứng minh lời của mình, kiếm lại chém tới .

      "Ta muốn báo thù cho phụ vương."

      Hoàng đế nhìn , lời. Đồng tử màu tím như nhìn thấu hết thảy, Lạc Nhi thương tâm như vậy, thống khổ như vậy, kỳ , nếu giết mình rồi có thể hết hận, cũng là chuyện tốt. Thôi, hết thảy cũng là do làm tổn thương nhị hoàng huynh, cũng làm tổn thương ......

      Hai mắt nhắm lại, trong đầu ra nụ cười ôn hòa của nhị hoàng huynh. chỉ còn huyết mạch duy nhất là Lạc Nhi, mình thể để Lạc Nhi tiếp tục thống khổ.

      "Con giết ta ."
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 100. Hung thủ là ai?

      Editor: Ngọc Nguyệt


      Hai mắt nhắm lại, trong đầu ra nụ cười ôn hòa của nhị hoàng huynh. chỉ còn huyết mạch duy nhất là Lạc Nhi, mình thể để Lạc Nhi tiếp tục thống khổ.

      "Con giết ta ."

      "Phụ hoàng....." Dạ Thần nghe được lời của Hoàng đế, kinh hãi, sau đó quay đầu nhìn Lạc vương . "Đường huynh, hung thủ nhất định phải phụ hoàng, huynh đừng xúc động, phải chờ sau khi điều tra hung thủ rồi hẵng quyết định."

      "Chân tướng?" Lạc vương cười lạnh, đôi mắt tràn đầy châm chọc. " thừa nhận còn muốn tìm chân tướng? Ta bị ngươi lừa gạt. Ta báo thù cho phụ vương!"

      "Phụ hoàng, người mau . Chẳng lẽ người muốn hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, khiến hoàng thúc ở thiên đường cũng thể ngủ yên sao?" thể khuyên Lạc vương, Dạ Thần lại khuyên Hoàng đế. Cặp mắt màu tím đầy vẻ lo lắng, với thân tình thể lạnh lùng.

      " là lão già quật cường." Lãnh Loan Loan nhìn Dạ Thần bộ dáng lo lắng, nhịn được bĩu môi, kiên nhẫn khẽ quát. "Ta này lão hoàng đế, ngươi muốn chết như vậy sao? Ngươi đợi hoàng tôn tương lại sinh ra sao?"

      câu hoàng tôn khiến cho căng thẳng dịu .

      Hoàng đế nhìn nàng, rất muốn cười nhưng cười nổi.

      Dạ Thần bỗng nhiên đỏ mặt, biết nên khóc hay cười. Tuy trường hợp này thích hợp để cười, nhưng nhịn cười cũng vất vả.

      "Cửu Nhi, nàng còn ." Còn đừng lung tung, hại suy nghĩ miên man. Ý tưởng này khiến cảm thấy xấu hổ.

      "Ta sai." Lãnh Loan Loan phản bác, ngẩng đầu nhìn Dạ Thần. "Về sau chúng ta có đứa , hay là ngươi muốn tìm người khác?" Ánh mắt trừng lớn, khuôn mặt phấn nộn vẻ hung hăng.

      "Ta......" Dạ Thần ấp úng, nàng lại nghĩ tới chuyện đó? Bất quá nhìn khuôn mặt non nớt kia có vẻ mặt ghen, là chuyện vui.

      Lạc vương nhìn hai người chuyện về đứa , mày nhíu càng sâu. Hoàng tôn cái gì? Hoàng đế dựa vào cái gì mà nhìn hoàng tôn. Mà phụ vương ngay cả trưởng thành cũng thể thấy. Nhớ tới mấy năm qua, bỗng nhiên lên tiếng.

      " còn cơ hội để nhìn đứa các ngươi." xong hề lưu tình vung kiếm tới chỗ hoàng đế. ta nên xuống đó xin phụ vương tha lỗi.

      "Phụ hoàng...." Dạ Thần đặt Lãnh Loan Loan lên ghế, bóng dáng vút tới chỗ hai người. Nhưng lại có giọng nhanh hơn ngăn động tác của Lạc vương.

      "Dừng tay!"

      Giọng uy nghiêm lại có chút run rẩy từ cửa thư phòng là của Hoàng Thái Hậu. Khi bà thấy Lạc vương định chém vào người Hoàng đế, bà chỉ cảm thấy trái tim như ngưng đập. Tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay khiến bà tỉnh táo lại. Giờ phải lúc sợ hãi. Tay phải cầm quải trượng đập xuống mặt đất, phát ra tiếng vang.

      "Mẫu hậu." Hoàng Thái Hậu xuất , Hoàng đế có chút kinh hoảng. Sao mẫu hậu lại đến đây? sợ mẫu hậu thương tổn Lạc Nhi, lại sợ Lạc Nhi xúc phạm tới Hoàng Thái Hậu. hô to.

      "Người đâu, mau đưa Thái Hậu hồi cung."

      Lạc vương, Dạ Thần, Lãnh Loan Loan nhìn phản ứng của Hoàng đế, híp mắt, chẳng lẽ hung phạm là......

      Ba ánh mắt cùng nhìn lại Hoàng Thái Hậu, là bà sao?

      "Thái hậu, mời người hồi cung, nơi này rất nguy hiểm." Tiểu Đức Tử nghe được giọng của Hoàng đế, lập tức chạy đến cửa, cúi lưng, với Hoàng Thái Hậu.

      "....." Hoàng Thái Hậu lắc đầu, thái độ kiên định. "Ai gia đâu cả."

      "Thái Hậu....." Tiểu Đức Tử nhìn thái độ của bà, rất khó xử.

      Hoàng Thái Hậu để ánh mắt lo lắng của Hoàng đế vào trong mắt, ánh mắt chỉ nhìn thẳng vào Lạc vương. Quả nhiên là nhi tử của Đức Thanh Vương gia, giống hệt bộ dáng của . Nhưng trong mắt nhị hoàng tử chỉ có ôn hòa, mà trong mắt chỉ có hận ý lạnh như băng.

      "Ngươi nên báo thù cho phụ vương sao?"

      "Mẫu hậu....." Hoàng đế lo lắng gọi.

      Hoàng Thái Hậu khoát tay, nắm quải trượng bước tới chỗ Lạc vương. Khi chỉ còn cách năm bước dừng lại.

      Lạc vương nhìn Hoàng Thái Hậu, mím môi .

      "Ngươi nên báo thù cho phụ vương sao?" Hoàng Thái Hậu lại hỏi lần nữa.

      "Phải." Lạc vương cắn răng đáp.

      "Vậy ngươi nên tìm Hoàng đế, ngươi nên tìm ai gia."

      "Mẫu hậu...."

      "Hoàng tổ mẫu....."

      Hoàng đế cùng Dạ Thần đồng thời hô, người biết chân tướng nên lo lắng. người biết chân tướng nhưng cũng đoán được vài phần, cũng lo lắng cùng thể tin.

      Lãnh Loan Loan nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hoàng Thái Hậu, trong lòng cũng sáng tỏ vài phần. Sợ là tiết mục thông thường trong cung. Phụ vương của Lạc vương là thái tử, muốn diệt trừ , giúp nhi tử của mình đứng vị trí tôn quý vạn người bên dưới kia.

      Lạc vương nhìn Hoàng Thái Hậu ở trước mặt, vẻ mặt của bà nghiêm túc, giống như đùa, nhưng chưa từng nghĩ đến người hại chết phụ hoàng lại là nữ nhân này.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :