1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Luyến Nguyệt Nhi (193) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 84. Mão thượng [thượng]

      Editor:Ngọc Nguyệt

      Ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, ánh vàng rực rỡ, phòng như sáng lên.

      Hoa cỏ tươi mát theo gió lay động, hương thơm thoang thoảng.

      Chiếc giường có màn màu trắng, bình phong là bạch y, hồng sam.

      giường, thân mình nho nằm ngủ. Ngủ rất say, tối qua vừa bắt mấy con chuột xông vào, bị mất ít thời gian.

      Nam nhân ngủ say, mi run lên, sau đó mở mắt. Đồng tử màu tím có phần mê man. Sau đó nhìn thấy trời sáng muộn làm thanh tỉnh ít, trễ như vậy. Nhìn tiểu oa nhi Lãnh Loan Loan trong ngực, nỉ non:

      "Sao tối hôm qua ta ngủ sâu như vậy?"

      Tuấn mi nhíu càng sâu, cảm thấy mình ngủ rất lâu. Đây là chuyện chưa từng xảy ra, hay là bị người hạ dược?

      Lãnh Loan Loan từ lúc Dạ Thần tỉnh lại cũng tỉnh nhưng cử động. Thân mình nho rúc vào lòng , có chút tham luyến độ ấm cùng hơi thở quen thuộc. Đến khi nghe Dạ Thần thào tự , nàng cọ cọ.

      "Cửu Nhi, nàng tỉnh rồi?" Dạ Thần cảm giác được Lãnh Loan Loan cử động, cúi đầu nhìn, quả nhiên là thấy cặp mắt sáng ngời kia mở to. Nàng vừa tỉnh ngủ, như ánh bình minh chiếu đến khuôn mặt nàng, đáng , nhịn được sờ khuôn mặt nhắn đáng của nàng.

      "Ừ." Lãnh Loan Loan đầu trong ngực cọ cọ, như con mèo làm nũng. Dạ Thần cười khẽ, tuy rằng lúc thường Cửu Nhi ngạo mạn cùng bá đạo, cuồng vọng. Nhưng cũng có lúc nàng rất đáng , tỷ như tại.

      Nghe được tiếng cười của Dạ Thần, Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên, ngồi dậy.

      "Thần, ngươi muốn biết tối qua xảy ra chuyện gì ?"

      Đôi mắt hắc bạch phân minh chống lại tử mâu của Dạ Thần, khóe môi khẽ nhếch, có chút thần bí.

      Dạ Thần ngẩn ra, chẳng lẽ ngủ say như vậy là do Cửu Nhi?

      "Cửu Nhi, nàng hạ dược ta?" Hoài nghi nhìn nàng.

      " phải hạ dược." Lãnh Loan Loan bĩu môi, "Bất quá cũng khác nhiều lắm."

      "Vì sao?" Dạ Thần giật mình, biết Lãnh Loan Loan hại , chỉ là tò mò nguyên nhân.

      "Vì có vài con chuột đến đây." Lãnh Loan Loan híp mắt, xẹt qua tia ngoan độc.

      "Chuột ?" Dạ Thần suy nghĩ liền hiểu được. Tử đồng lóe ra tia phức tạp, " phái người đến đây sao?" Nhanh như vậy thiếu kiên nhân rồi?

      "Phải." Lãnh Loan Loan gật đầu, "Vài con chuột kia đến để mang Kỉ Thanh Ngữ."

      Dạ Thần nhàng thở ra, may phải đến ám sát phụ hoàng. Bất quá tâm lập tức căng thẳng, lo lắng nhìn Lãnh Loan Loan:

      "Cửu Nhi, nàng sao chứ?"

      "Chỉ là vài tiểu nhân vật, cần ta động thủ." Lãnh Loan Loan bộ dáng cuồng vọng.

      "Vậy là tốt rồi." Dạ Thần gật đầu, khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống. "Lần sau có việc, nàng được mình hành động." là nam nhân, sao có thể để cho oa nhi che chở? Huống chi việc này liên quan đến Cửu Nhi, muốn nàng bị liên lụy.

      "Được rồi." Lãnh Loan Loan gật đầu, cũng biết lần sau dễ dàng để mình mình giải quyết.

      " thôi, chuẩn bị rửa mặt chải đầu rồi ăn sáng ."

      .....

      Nhà trọ

      Ánh nắng chiếu vào, gió thổi nhè .

      "Chủ tử, chủ tử."

      Lạc vương mới ra khỏi giường lại nghe giọng lo lắng của thị vệ bên ngoài. Vẻ mặt bất an, xảy ra chuyện gì?

      "Vào ."

      Cửa két tiếng bị đẩy ra, khuôn mặt Ảnh lạnh lùng xẹt qua lo âu, làm cho Lạc vương càng cảm thấy mọi tốt.

      "Tham kiến chủ tử."

      "Được rồi, xảy ra chuyện gì?" Lạc vương khoát tay, kiên nhấn hỏi.

      "Hồi chủ tử, các huynh đệ vào cung trở lại. Nhưng..." Đôi mắt lạnh lùng xẹt qua tia khổ sở, những người huynh đệ đó cũng cùng theo chủ tử nhiều năm như vậy.

      "Nhưng cái gì?" Lạc vương cảm giác có chuyện xấu, "Bọn họ đâu?"

      "Chủ tử, chỉ có Chanh y trở lại." Ảnh nhớ tới người huynh đệ nằm giường, trong lòng phẫn hận. nhất định liều chết báo thù cho huynh đệ.

      Lạc vương biết tình rất nghiêm trọng, lạnh lùng với :

      "Dẫn ta xem ."

      xong, lập tức ra ngoài. Ảnh cũng sau.

      "Chủ tử." Chanh y nhìn Lạc vương đứng cạnh giường, nhớ tới tình trạng của bản thân, liều mạng từ hoàng cung quay trở lại quán trọ, tại rất yếu.

      " cần lễ, nằm xuống ." Lạc vương ngồi giường, đôi mắt thâm thúy lướt qua vết thương người Chanh y, bàn tay to nắm chặt lại. Chanh là trong những người ám vệ mà bồi dưỡng, năng lực, thân thủ tầm thường, tại lại chỉ còn Ảnh cùng Chanh, thể nghi ngờ là chặt đứt cánh tay của . Nhưng rốt cuộc là ai, cư nhiên có thể giết bọn họ? chắc chắn phải hoàng đế phát hành tung của bọn họ, nếu là như thế, chỉ sợ tại náo nhiệt hồi, sao lại bình lặng như vậy.

      "Tạ Vương gia." Giọng cũng yếu.

      Lạc vương sắc mặt ngưng trọng, phân phó với Ảnh:

      "Ảnh, thỉnh đại phu."

      "Vâng."

      Sau khi Ảnh rời , Lạc vương nhìn Chanh y:

      "Chanh y, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Bọn họ đâu?" Nếu bị người trong cung phát , sao lại chỉ còn người bị thương trở về?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 85. Mão thượng [hạ]

      Editor: Ngọc Nguyệt

      "Chanh y, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Bọn họ đâu?" Nếu phải bị người trong cung phát , sao có thể chỉ còn người bị thương trở về?

      Lạc vương nhíu mi, chẳng lẽ trong cung còn nhân vật lợi hại mà biết sao? Nếu như thế, chỉ sợ mọi chuyện lại khó khăn.

      "Chủ tử, là tiểu thái tử phi."

      Chanh y nằm giường nhớ lại tiểu oa nhi ngạo nghễ, cuồng vọng kia, nhịn được run lên. Đôi mắt to kia ràng làm cho người ta mê muội lại lóe ra tia thị huyết làm người ta sợ hãi.

      "Ngươi là tiểu thái tử phi kia khiến cho các ngươi trở nên như vậy?" Lạc vương ngạc nhiên. Bất quá chỉ là tiểu oa nhi, sao lại có thể lợi hại như thế?

      "Vâng." Chanh y gật đầu, đôi mắt đầy tơ máu tràn đầy sợ hãi. "Nàng quả thực phải người, lúc bọn thuộc hạ tìm được Ngữ quận chúa, nàng mang theo người lang ở bên ngoài chờ đợi, dường như đoán trước được thuộc hạ xuất . Bên người nàng có nữ tử thân thủ tầm thường, mấy người thuộc hạ đều bị nàng làm bị thương, nhưng kinh khủng ở sau, tiểu thái tử phi cư nhiên cho lang xuất thủ. Những người khác đều bị lang cắt đứt cổ, chỉ có thuộc hạ là được nàng lưu lại mạng, là để thuộc hạ nhắn lại cho chủ tử..." CHanh y hết tình cho Lạc vương, nghĩ tới hình ảnh các huynh đệ huyết nhục mơ hồ, trong lòng lại run lên. Còn tiểu thái tử phi có ánh mắt tàn nhẫn, thị huyết. Nàng dường như rất hưởng thụ khi nhìn thấy cảnh huynh đệ của bị lang cắn đứt cổ...
      Lạc vương nghe Chanh y tự thuật lâu chưa lấy lại được tinh thần. dự đoán được lại thua bởi tiểu thái tử phi. Làm cho những ám vệ tay bồi dưỡng đều mất mạng. Khuôn mặt tuấn tú bị bao phủ trong bóng ma, làm người khác thấy vẻ mặt của . Chỉ có bàn tay gắt gao nắm chặt vào, mu bàn tay nổi lên gân xanh là nhận thấy tức giận. Mặc kệ tiểu thái tử phi thần bí thế nào, lợi hại thế nào, ngăn cản báo thù cho phụ vương, giết tha!

      Chỉ thấy tay bổ về phía mặt bàn. Bàn gỗ nháy mắt bị chẻ làm đôi, làm cho Chanh y cũng dám cử động.

      Hai người trầm mặc, ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, vẫn xua tan được hơi thở lạnh như băng trong phòng. Ngay lúc này, Ảnh mang theo tên đại phu có râu đến.

      "Chủ tử, đại phu đến."

      Ảnh nhìn thấy cái bàn bị chẻ ra, trong lòng cả kinh, nhưng hiểu được chủ tử rất tức giận, dù sao lần này bọn họ bị tổn thất đến sáu huynh đệ.

      Ảnh tiến vào, trong nháy mắt, Lạc vương thu hồi hơi thở thô bạo. Khuôn mặt tuấn tú thản nhiên gật đầu với đại phu, "Đại phu, ngươi xem thế nào."

      Đại phu vuốt chòm râu, bỏ hộp thuốc ở bên. Tiến lên xem mí mắt, đầu lưỡi, miệng vết thương người của Chanh y, lại bắt mạch, sau đó với Lạc vương:

      "Vị công tử này tuy bị thương nặng, nhưng nhìn ra được người động thủ có ý lưu lại mạng của . Đợi lão phu viết phương thuốc, tĩnh dưỡng hai tháng, có vấn đề gì."

      "Cảm tạ đại phu." Nghe được lời của đại phu, Lạc vương cùng Chanh y đều nhàng thở ra.

      " cần khách khí, đây là việc lão phu nên làm." Đại phu gật đầu, vẻ mặt trầm ổn, "Ta viết đơn thuốc, thỉnh công tử phái người cùng lão phu lấy dược."

      "Ảnh, ngươi dẫn đại phu đến hiệu thuốc phía sau, để đại phu lấy dược." Lạc vương phân phó.

      "Vâng, công tử."

      Đại phu viết phương thuốc, sau đó cùng Ảnh chắp tay cáo biệt Lạc vương.

      "Chanh y, nghỉ ngơi cho tốt . Bổn vương ra ngoài trước."

      "Vâng, Vương gia.

      Lạc vương khoát tay áo, ra ngoài. nghĩ tới vừa ra hành lang đụng phải Định Viễn Hậu.

      Định Viễn Hậu vừa thấy , vội vàng đến.

      "Vương gia."

      "Hậu gia." Lạc vương thản nhiên gật đầu với Định Viễn Hậu. Nhìn thần sắc lo lắng, sợ là đến hỏi chuyện Kỉ Thanh Ngữ.

      "Hậu gia, mời vào bên trong." Thân thủ làm tư thế mời, bên ngoài nhiều người nhiều miệng, là mời thích hợp để chuyện.

      "Mời." Định Viễn Hậu theo Lạc vương vào trong phòng.

      "Vương gia, Ngữ Nhi thế nào rồi?"

      Vào trong phòng, còn chưa ngồi xuống, Định Viễn Hậu nôn nóng hỏi.

      Lạc vương nhìn cái, vẫy tay để ngồi xuống.

      Định Viễn Hậu ngồi xuống, ánh mắt chưa từng rời khỏi người . Nhìn vẻ mặt Lạc vương, có dự cảm tốt.

      "Thất bại." Quả nhiên, lời của Lạc vương làm thần sắc Định Viễn Hậu bỗng nhiên biến đổi.

      "Sao lại như thế?" Thanh trở nên lạnh như băng.

      "Chúng ta chưa biết trong cung cũng có nhân vật lợi hại." Lạc vương nhớ tới lời của Chanh y, vẻ mặt phức tạp. nghĩ tới Thần lại cưới tiểu oa nhi lợi hại như vậy, muốn mượn tay nàng để chặt đứt ý niệm báo thù của mình sao?

      "Là ai?" Nghe được lời của như vậy, thần sắc Định Viễn Hậu cũng ngưng trọng lên. Có thể làm cho Lạc vương coi trọng như thế, đương nhiên phải là tiểu nhân vật.

      "Thái tử phi." Lạc vương chậm rãi ra ba chữ.

      "Nàng?" Định Viễn Hậu bị đáp án này dọa sợ, có chút tin. " phải nàng chỉ là tiểu oa nhi thôi sao?"

      "Chỉ sợ là chúng ta khinh địch." Lạc vương lắc đầu. "Thủ hạ của bổn vương tìm được quận chúa, cuối cùng tiểu thái tử phi như sớm tính toán trước, ở bên ngoài chờ đợi. Bổn vương phái ít người, mà quận chúa vẫn bị nàng đem về." Nhớ tới tổn hại đến mấy ám vệ, trong lòng Lạc vương vừa tò mò vừa hận đến nghiến răng nghiến lợi thái tử phi.

      "Kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?" Nghe được tiểu thái tử phi trong lời của Lạc vương lợi hại như thế, đôi mắt của Định Viễn Hậu cũng xẹt qua tia u ám.

      "Tiểu thái tử phi dường như muốn cho chúng ta chủ động tìm nàng."

      "Kia..."

      Lạc vương híp mắt, xẹt qua tia quỷ dị. Có đôi khi chủ động trước cũng phải là chuyện xấu, để cho biết sáu tuổi thái tử phi kia .

      "Chúng ta làm như nàng mong muốn."









      Chương 86. Tiếp chiêu
      Editor: Ngọc Nguyệt

      Trời cao trong xanh, mây trắng như tuyết.

      Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống.

      Ven đường hoa nở rộ.

      Đông cung

      Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần hóng mát, người ngồi ở bàn xem sách, người nằm ghế, híp mắt.

      Trong phòng yên tĩnh nhưng ấm áp.

      "Thái tử điện hạ."

      giọng từ ngoài điện vang lên đánh tan khí ấm áp trong phòng.

      "Vào ." Dạ Thần buông sách trong tay, nhìn Lãnh Loan Loan như chú mèo ăn no nằm ghế. Bạc môi gợi ra nụ cười sủng nịch, thản nhiên ra bên ngoài.

      "Tham kiến điện hạ, thái tử phi."

      tiểu thái giám áo xanh đến, cúi đầu với hai người.

      "Có chuyện gì?" Dạ Thần thản nhiên hỏi.

      "Hồi điện hạ, vừa rồi có vị tiểu công công giao cho nô tài phong thư, là gửi cho người." Thái giám , tiến lên vài bước, hai đưa lên thư.

      Dạ Thần nghi hoặc nhìn , nhận lấy phong thư, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi. Đồng tử màu tím xẹt qua tia phức tạp, nghĩ tới đường huynh lại trực tiếp tìm tới cửa, nhưng sao lại tìm Cửu Nhi? Nhìn về phía Lãnh Loan Loan vẫn khép hờ mắt.

      "Sao vậy?" Cảm giác được ánh mắt Dạ Thần, Lãnh Loan Loan mở mắt.

      "Người lui xuống ." Dạ Thần phất phất tay với tiểu thái giám.

      "Vâng, nô tài xin cáo lui."

      Tiểu thái giám cúi đầu với Dạ Thần, xoay người rời .

      Dạ Thần phức tạp nhìn Lãnh Loan Loan, giơ lên phong thư. Đồng tử màu tím trở nên u ám, với nàng:

      "Lạc vương gửi thư."

      "Hửm?" Lãnh Loan Loan nhíu mày, đưa chính mình tới cửa. Nàng đứng lên, đến bên cạnh Dạ Thần, tự nhiên ngồi lên đùi , tiến vào lòng . Ánh mắt nhìn thư tay , đọc sơ qua nội dung.

      " gặp chúng ta gặp tại Vũ Phong đình ở ngoại ô.

      "Ừ." Dạ Thần gật đầu, trong lòng thể cao hứng. Mới trước đây là huynh trưởng, rất thân thiết, tại gặp lại, ôn chuyện, cũng đối địch.

      " cần nghĩ nhiều." Lãnh Loan Loan nhìn thấu cảm xúc của . " tại còn là người trong trí nhớ người, nếu mềm lòng, Phụ hoàng ngươi, thậm chí dân chúng Nguyệt Diễm đều cực khổ. Chẳng lẽ ngươi muốn mọi thứ như vậy sao?"

      "." Dạ Thần lắc đầu, tử đồng xẹt qua tia kiên định. Cửu Nhi đúng, nên lại làm cho tâm loạn, tại đường huynh còn là huynh trưởng của . Vì Phụ hoàng, cũng vì giang sơn Nguyệt Diễm, dân chúng bình yên, bỏ phần cảm tình đó.

      " thôi, tìm Phong Cách."

      Sau khi nghĩ thông suốt, vẻ mặt còn u buồn. Ôm lấy Lãnh Loan Loan, ra ngoài.

      Lãnh Loan Loan ở trong lòng , rất hưởng thụ cỗ kiệu di động. Bất quá nhắc tới Ninh Phong Cách nham hiểm kia, nàng cảm thấy người đó cũng tốt lắm, hơn nữa thích nhìn bộ dáng kinh ngạc khi thấy mình. Được Dạ Thần ôm , nàng với Thủy Dao cùng tuyết lang.

      "A Dao, tuyết lang, thôi."

      Thủy Dao cùng tuyết lang nhìn nhau cười. người lang theo.

      Dạ Thần nhìn qua bọn họ, trong lòng nghi hoặc.

      Tại sao đôi mắt của tuyết lang cùng Kiếm Ngân Vang lại cùng màu? Mà Kiếm Ngân Vang kia chạy đâu?

      .....

      Mái cong bằng ngọc lưu ly, ngói xanh.

      phủ lịch tao nhã đặt con đường phồn hoa nhất Nguyệt Diễm hoàng thành, nơi này là Nguyệt Diễm quốc thủ phủ.

      Lãnh Loan Loan trong lòng Dạ Thần, theo quản gia Ninh phủ, đường thưởng thức cảnh trí trong phủ, núi giả, ao nước, hành lang uốn lượn.

      "Thiếu gia, Dạ công tử đến."

      Đến khoảng sân tao nhã, đứng ngoài phòng, quản gia bẩm báo với bên trong.

      "Mau mời họ vào." Trong phòng truyền đến giọng của Ninh Phong Cách.

      "Dạ công tử, mời." Quản gia làm tư thế mời với Dạ Thần.

      Dạ Thần gật đầu, ôm Lãnh Loan Loan, dẫn theo là người lang vào.

      "Thần." Ninh Phong Cách ngồi ở đại sảnh, thấy bọn họ vừa tiến vào, lập tức đứng lên. Đầu tiên mỉm cười gật đầu với Dạ Thần, sau đó nhìn Lãnh Loan Loan trong lòng .

      "Tiểu thái tử phi, chúng ta lại gặp rồi."

      Lãnh Loan Loan nhướn mày, khóe môi nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn .

      "Cũng phải là Ninh công tử rất muốn gặp thái tử phi."

      "Ngươi..." Ninh Phong Cách há hốc miệng, nghĩ tới nàng lại như vậy.

      Thủy Dao cùng tuyết lang nhìn nhau cười nhạt, Ninh công tử chắc chắn bại dưới tay chủ tử.

      "Quên với ngươi nữa." Ninh Phong Cách lắc đầu, nhìn về phía Dạ Thần. "Thần, bên kia có động tĩnh gì ?"

      "Phải." Dạ Thần gật đầu.

      "Lạc vương muốn gặp mặt chúng ta."

      "Hửm?" Ninh Phong Cách cũng nghiêm túc hẳn lên. " có ý gì? Có quỷ kế?"

      Dạ Thần lắc đầu, biết có lẽ là do Cửu Nhi. Bất quá cũng muốn cho Phong Cách biết.

      "Có lẽ."

      " tại chúng ta..." Ninh Phong Cách nhìn .

      Lãnh Loan Loan mở miệng trước:

      "Nếu người ta muốn chủ động ra chiêu, chúng ta đương nhiên là tiếp chiêu."
      Last edited: 31/3/16

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 87. Chạm mặt đối địch [thượng]

      Editor: Ngọc Nguyệt

      Ngoại ô. Vũ Phong đình

      Tàn mây che kín mặt trời, nhuộm thành mảnh vàng cam.

      Xa xa, cây cối, núi non liên miên, như kéo dài đến tận chân trời.

      Hoa dại theo gió lay động, đỏ như lửa, vàng như mặt trời, xanh lục như ngọc bích... Sắc màu rực rỡ, mặt dù chỉ là những đóa hoa vô danh, nhưng cũng rất xinh đẹp.

      Đình ở giữa vườn hoa rực rỡ như diều tung cánh bay .

      tấm ván gỗ trước đình, có ba chữ 'Vũ Phong Đình' rồng bay phượng múa.

      Ngoài đình, có bốn hắc y nhân mang bảo kiếm đứng thẳng.

      Trong đình, Lạc vương lam sam phiêu phiêu cùng Định Viễn Hậu thanh sam chắp hai tay ra sau lưng, đứng thẳng, ánh mắt nhìn Viễn Sơn, câu.

      Đúng lúc này, vài bóng dáng xuất .

      Bốn hắc y nhân căng thẳng, đồng thời nắm chuôi kiếm lưng. Tùy thời chuẩn bị, nếu có tình huống gì, xuất kiếm.

      Trong đình, Lạc vương cùng Định Viễn Hậu chỉ là chuyển ánh mắt về hướng người tới. Híp mắt lại, bạc môi câu lên, lộ ra chút tươi cười quỷ dị.

      Vài bóng dáng tới, đầu là nam tử bạch y, ngũ quan thâm thúy, tử đồng khiến người khác phải hồn xiêu phách lạc. Ngón tay thon dài ôm oa nhi phấn điêu ngọc mài, tiểu oa nhi để sơ song kế, huyết y như những đóa hoa đỏ ven đường lay động, làm người ta thể rời mắt.

      Phía sau hai người, theo là nam nữ và tuyết lang.

      Nam nữ bạch y phiêu phiêu, khuôn mặt tầm thường. Tuyết lang hình thể to lớn, thân lông trắng, lại có đôi huyết đồng, lợi hại vô cùng.

      Lạc vương nhìn tử đồng thiếu niên, đôi mắt thâm thúy xẹt qua tia phức tạp. Đường đệ trưởng thành, mà bọn họ cũng còn như xưa. Mâu quang chợt lóe, lại lạnh lùng như cũ.

      Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan ở ngoài đình, ánh mắt nhìn Lạc vương. Đường huynh trong trí nhớ còn, tuy nam nhân trước mắt dung mạo biến hóa nhiều. Nhưng cặp mắt kia còn hồn nhiên như còn bé, giờ giống như mãnh thú có cảm tình, chỉ còn lạnh lùng.

      Hai người cứ nhìn nhau, thời gian dường như dừng trôi.

      Mặt trời càng lúc càng mờ nhạt, khắp trời đất bị nhuộm thành màu cam, sau đó sắp thành màu đỏ.

      "Đường huynh, lâu gặp."

      lâu sau, lâu đến mức Lãnh Loan Loan nghĩ hai người biến thành hóa thạch, Dạ Thần mở miệng.

      "Tại hạ dám trèo cao, Thái tử điện hạ vẫn gọi tại hạ là Lạc vương ." Lạc vương tiếp lời, khóe môi treo ý cười lạnh lùng.

      Dạ Thần cứng đờ, tử đồng cụp xuống, sau đó ngẩng đầu, tử đồng cũng mảnh mông lung. Người khác nghĩ gì.

      Lãnh Loan Loan kiên nhẫn đảo mắt, hai người kia đến đây là để làm gì?

      "Lạc vương, phải ngươi nên mời chúng ta vào sao?"

      Giọng non nớt lại lạnh lùng của Lãnh Loan Loan khiến cả Lạc vương và Định Viễn Hậu đều nhìn nàng. Hóa ra oa nhi này là tiểu thái tử phi. Quả nhiên nàng giống đứa bình thường. Cặp mắt đen láy kia ràng có nửa điểm giống trẻ con, ngược lại trầm ổn lại kiêu ngạo, giống tiểu nữ vương bễ nghễ thiên hạ.

      Lạc vương ngẩn ra, sau đó khuôn mặt tuấn tú khách sáo tươi cười:

      "Là bổn vương thất lễ, Thái tử, Thái tử phi mời vào."

      Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan vào đình. Ninh Phong Cách, Thủy Dao, tuyết lang cũng theo lại bị bốn hắc y nhân ngăn lại.

      Lãnh Loan Loan vừa nhìn thấy, nhíu mi, khuôn mặt nhắn lạnh lùng với Lạc vương:

      "Sao vậy? Lạc vương sợ chúng ta làm ngươi bị thương?"

      Lạc vương cười, tiểu thái tử phi khích sao? khoát tay với bốn hắc y nhân, bọn họ cho Ninh Phong Cách, Thủy Dao, tuyết lang vào đình.

      "Tham kiến Thái tử, Thái tử phi."

      Định Viễn Hậu cúi đầu, hành lễ với Dạ Thần, Lãnh Loan Loan.

      "Hậu gia cũng ở đây."

      Dạ Thần gật đầu với , giống như mới phát .

      Lãnh Loan Loan nghe được lới của Dạ Thần, ngẩng đầu nhìn Định Viễn Hậu. Người này là lão cha chu bách hợp kia sao? thanh sam, dáng người bình thường, khuôn mặt nho nhã, đôi mắt tang thương, nhìn ra sao lại có nữ nhi như vậy? Chậc chậc, người ta thượng lương bất chính, hạ lương oai. Có lẽ Định Viễn Hậu này cũng là tên trong ngoài đồng nhất.

      "Thảo dân tham kiến Lạc vương, Định Viễn Hậu gia."

      Ninh Phong Cách cũng hành lễ với Lạc vương, Định Viễn Hậu.

      "Ngươi là?"

      Lạc vương cùng Định Viễn Hậu nhìn, thấy trẻ tuổi, khí vũ bất phàm.

      "Thảo dân Ninh Phong Cách." Ninh Phong Cách giấu diếm, cười yếu ớt trả lời.

      "Nguyệt Diễm thủ phủ Ninh công tử."

      Lạc vương cùng Định Viễn Hậu hơi giật mình, nghĩ tới thủ phủ công tử cũng đến cùng Lạc vương. Xem ra giao tình của bọn họ cũng bình thường.

      Ninh Phong Cách gật gật đầu, đứng bên cạnh Dạ Thần cùng Lãnh Loan Loan.

      Nghi thức xã giao xong, mọi người ngồi xuống bàn.

      "Đường huynh, mấy năm nay ngươi khỏe ?" Dạ Thần đánh vỡ khí yên tĩnh, chung quy cũng còn nhớ tình cảm năm xưa.

      Lạc vương nhìn cái, cười lạnh thản nhiên mở miệng:

      "Thái tử nhọc công, thần rất tốt. Bất quá, nếu thần tốt, chỉ sợ có người tốt."

      Dạ Thần ngẩn ra, hiểu ý tứ của .

      "Ta , Lạc vương muốn gì?" Lãnh Loan Loan ngồi đùi Dạ Thần, chút để ý mở miệng. "Ngươi muốn tìm lão hoàng đế để báo thù sao?"

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 88. Chạm mặt đối địch [trung]

      Editor: Ngọc Nguyệt

      "Ta , Lạc vương muốn gì?" Lãnh Loan Loan ngồi đùi Dạ Thần, chút để ý mở miệng. "Ngươi muốn tìm lão hoàng đế báo thù sao?

      e dè thẳng, cặp mắt hắc bạch phân minh như hóa thành mũi tên nhọn xuyên thấu Lạc vương. Làm thể che giấu, trong lòng cũng rất cả kinh.

      Định Viễn Hậu kinh ngạc nhíu mày, nghĩ tới tiểu thái tử phi cư nhiên lại trắng ra như vậy.

      "Vậy thế nào?"

      Lạc vương thấy đối phương thẳng vào vấn đề, cũng kiêng dè. Đôi mắt thâm thúy chống lại cặp mắt trong suốt như gương của Lãnh Loan Loan, bên trong là ảnh ngược.

      Tốt lắm, tiểu thái tử phi làm thất vọng.

      "Ngươi muốn báo thù, hay muốn giết lão hoàng đế, bản thái tử phi quan tâm. Nhưng là..." Vừa vừa nhìn .

      "Thực may, ta để ý nam nhân của ta. Mà ngươi báo thù làm thương tâm, cho nên ta khuyên ngươi nên bỏ qua ý niệm, nếu ..."

      Khẩu khí uy hiếp, cần cũng biết.

      Lạc vương cùng Định Viễn Hậu sửng sốt, ngay cả bốn hắc y nhân ở ngoài đình cũng cảm thấy bất khả tử nghị. Tiểu nữ oa này cư nhiên uy hiếp chủ tử.

      khí yên tĩnh cổ quái, gió đêm phất động, ngoài đình hoa theo gió bay, như sóng biển.

      "Ha ha a..."

      Đột nhiên Lạc vương cười, sau đó tiếng cười càng ngày càng lớn, cuối cùng thậm chí cười ra nước mắt. Tiếng cười quanh quẩn ở toàn bộ giao thành, khiến cả những con vật gần đó cũng bị kinh động.

      Lãnh Loan Loan nhếch miệng, mặt chút thay đổi nhìn Lạc vương cuồng tiếu.

      "Cười hay lắm?" Dám cười nàng, đáng chết.

      "A, ngươi cảm thấy chỉ câu uy hiếp, bổn vương buông tha chuyện báo thù sao?"

      Lạc vương dừng cưới, mặt băng sương nhìn Lãnh Loan Loan. Tuy thể thừa nhận tiểu thái tử phi này phải phàm nhân, nhưng nếu cản trở việc báo thù của , lưu tình là trảm.

      Lãnh Loan Loan cười ta làm khuôn mặt nhắn phấn điêu ngọc mài kia trở nên quỷ dị.

      " có chuyện gì bản thái tử phi làm được."

      Lời cuồng vọng đến cực điệm, biểu tình kiêu ngạo đến ai bì nổi. Thân hình nho tỏa ra khí thế kinh người, ngoại trừ Dạ Thần, Thủy Dao, tuyết lang, những người khác đều nghẹn họng trân trối nhìn nàng.

      Gió, nhàng thổi, khiến sợi tóc mọi người bay lên.

      Lạc vương kinh ngạc nhìn Lãnh Loan Loan, muốn biết tột cùng là vì nguyên nhân gì mà tiểu thái tử phi lại cuồng vọng như thể đó là chuyện đương nhiên. Nàng thực có bản lĩnh cuồng vọng như thế sao?

      cùng Định Viễn Hậu liếc nhau, hai người hiểu tâm tư của thái tử phi. Cảm thấy tiểu nữ oa thể làm được, về phương diện khác lại có cái nhìn tương phản, nàng có thể làm chúa tể thiên hạ...

      Ninh Phong Cách lại thêm tò mò về Lãnh Loan Loan, khuôn mặt nhắn phấn nộn kia làm tin tưởng tiểu thái tử phi phải cuồng ngôn, nhưng sao nàng có thể lợi hại như thế? người đến tột cùng cất giấu bí mật gì, rất muốn biết.

      "Đường huynh cho rằng Phụ hoàng hại chết Hoàng thúc sao?"

      lâu sau, đánh vỡ yên tĩnh là Dạ Thần. Tử đồng mang theo vài phần sắc bén nhìn Lạc vương, tin thông minh như đường huynh lại tin tin đồn, mà chưa có chứng cứ xác thực.

      Nghe được lời của Dạ Thần, Lạc vương ngẩng đầu nhìn . Đôi mắt thâm thúy tràn đầy hận ý, bên môi mang ý cười châm chọc cùng lãnh khốc:

      "Làm sao? Đến bây giờ còn rằng phải thí huynh đoạt vị hay sao? Bổn vương nhượng bộ." phải chứng thực, có rất nhiều dấu hiệu đều chỉ Hoàng đế.

      "Đường huynh..." Dạ Thần nghĩ tới lại cố chấp như thế, chẳng lẽ phải chĩa kiếm vào nhau sao?

      " cần nữa." Lạc vương khoát tay, lạnh lùng nhìn . "Nhiều lời, bổn vương quan tâm các ngươi dùng biện pháp gì ngăn cản bổn vương báo thù. Nhưng bổn vương cũng trả lời các người, ngăn ta phải chết!"

      Lời vừa ra, ly trà bàn rơi xuống đất.

      Đồng thời, bốn hắc y nhân ngoài đình rút kiếm ra. Bốn phía đình lại xuất đống hắc y nhân, người nào cũng cầm bảo đao hàn quang lóe ra.

      "Hóa ra ngươi muốn diệt trừ chúng ta."

      Lãnh Loan Loan thản nhiên , biểu tình chút sợ hãi. Phải biết nàng cùng Thủy Dao, tuyết lang rất mẫn cảm với hơi thở xa lạ. Sớm biết có người mai phục, chẳng qua muốn nhìn xem có thể khiến Lạc vương quay đầu là bờ hay , bất quá tại xem ra hết thảy đều uổng phí rồi.

      Nàng nhìn Dạ Thần, quả nhiên thấy tử mâu thất vọng cùng khiếp sợ. Nam nhân này thủy chung vẫn còn phần tình cảm huynh đệ với Lạc vương, bất quá tại tốt rồi, hẳn mềm lòng nữa.

      "Tiểu thái tử phi quả nhiên thông minh." Lạc vương nhìn biểu tình thất vọng của Dạ Thần, chỉ nhìn chằm chằm Lãnh Loan Loan. Khóe môi giương lên, tựa tiếu phi tiếu. " đáng tiếc cho tiểu oa nhi thông minh."

      "Muốn giết chúng ta, phải xem các ngươi có bản này ."

      Lãnh Loan Loan giơ tay, Thủy Dao cùng tuyết lang như tia chớp đánh tới bốn hắc y nhân bốn phía.

      Thủy Dao thân thủ nhanh nhẹn, kiếm chỉ chỗ nào, người mất mạng chỗ đó.

      Tuyết lang nanh sói lợi hại, mỗi lần cắn đứt cổ hắc y nhân.

      Trong chớp mắt, huyết nhiễm cả đình, nơi xinh đẹp như thế hóa thành địa ngục nhân gian.

      "Này..."


      Lời tác giả: Mọi người đều đoán Cửu Nhi có phương pháp đặc biệt đối địch phải , nhưng phải, ha ha, đáp án tại chương sau có thể xuất ... Kỳ viết Lạc vương là nguyên nhân dẫn đến nam nhị hào... Ha ha... Về phần kết cục của Lạc vương, có thể là ngoài ý muốn của mọi người...
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 89. Chạm mặt đối địch[hạ]
      Editor: Ngọc Nguyệt
      "Này..."
      Mùi máu tươi tràn ngập trong khí che dấu mùi hoa.

      Lạc vương, Định Viễn Hậu chỉ nhìn thấy giai nhân, xung quanh tràn ngập hơi thở tử vong.

      Ninh Phong Cách cũng ngây người trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan.

      Đến tột cùng nàng là nữ tử thế nào? ràng khuôn mặt phấn điêu ngọc mài làm người khác quý, nhưng lời lại làm người khác tức chết, mà tại lạnh lùng đối diện với cảnh huyết tinh, nàng càng làm lòng người kinh hãi. muốn hỏi, rốt cuộc nàng có tâm hay ? Nếu , tiểu nữ oa sao có thể kiên quyết như thế?

      " biết Lạc vương còn có cách gì trừ bỏ chúng ta?"

      Lãnh Loan Loan dựa đầu vào ngực Dạ Thần, cảm giác hơi thở quen thuộc ấm áp, trong lòng dần hòa ta, nhưng sắc mặt vẫn sắc bén với Lạc vương, Định Viễn Hậu.

      "Ngươi phải người."

      Định Viễn Hậu luôn bình tĩnh mở to mắt trừng Lãnh Loan Loan. Tàn thi đầy đất, máu còn chảy, mùi máu tươi quanh quẩn chóp mũi, cặp mắt cơ trí cũng bị mờ dần. tin được tiểu oa nhi mới năm sáu tuổi có thể tàn nhẫn như thế.

      Lãnh Loan Loan gật đầu, đúng. Mình phải nhân loại, tại nàng là xà a. Xà rất tàn nhẫn, đúng sao? Huống hồ ăn miếng trả miếng, nàng chưa bao giờ cảm thấy mình làm sai. Nếu nàng cho bọn họ xuất thủ, chỉ sợ người chết là mình. Đến lúc đó có ai đồng tình với bọn họ ?

      Lạc vương liếc Lãnh Loan Loan cái, lại chuyển tầm mắt rơi xuống người Dạ Thần.

      "Lúc đầu còn thắc mắc sao ngươi lại muốn thành thân cùng tiểu oa nhi sáu tuổi, tại xem ra ngươi thông mình, hổ là con người kia, tại ngươi cũng giết ta sao?"

      Dạ Thẩn ngẩn ra, tuy cũng cảm thấy thủ đoạn của Cửu Nhi có phần tàn nhẫn. Nhưng người trong hoàng thất, nhìn quen cảnh lục đục, huyết tinh giết chóc, cũng hiểu được nàng.

      "Đường huynh, ta muốn là kẻ thù của ngươi."

      Nếu trăm phương ngàn kế muốn báo thù, muốn đoạt giang sơn, sau đó khiến cho dân chúng Nguyệt Diễm khổ sở, mình cần gì phải phòng ?

      " muốn là kẻ thù của ta?" Lạc vương châm biếm nhìn , như nghĩ dối. "Ha ha ha..." Cuồng tiếu, tiếng cười mang theo lãnh ý.

      "Như vậy phải giải thích thế nào?" Giết hết thủ hạ của , còn cái gì mà muốn là kẻ thù của . quả nhiên là vô sỉ giống người kia, bên ngoài tỏ vẻ thân thiết, thực ra lại bí mật sử dụng thủ đoạn. Đáng thương phụ vương minh lại tin tiểu nhân, nên mất mạng...

      "Nực cười, vừa ăn cướp vừa la làng, đến tột cùng là ai ra tay trước?" Ninh Phong Cách nghe được lời của Lạc vương cũng nhịn được châm chọc.

      "Tâm mềm yếu phải trả giá đại giới." Lãnh Loan Loan nhíu mày . "Chẳng lẽ ngươi muốn thả hổ về rừng sao?"

      Ngẩng đầu nhìn Dạ Thần, biểu tình nghiêm túc. Nàng biết Dạ Thần chán ghét mình, hơn nữa cũng phải thích bộ dạng tại của mình. Nàng chính là nàng, Lãnh Loan Loan độc nhất vô nhị. Muốn thiện lương, muốn nhu nhược, thỉnh nơi khác tìm người.

      Dạ Thần ngẩn ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Lạc vương.

      Lạc vương cũng nhìn thẳng , chút yếu thế. Hận ý có thể đốt sạch toàn bộ Nguyệt Diễm, muốn cho , nếu hôm nay bọn họ bỏ , ngóc đầu trở lại, tìm lão hoàng đế báo thù, đoạt lại ngôi vị của phụ vương.

      Nhưng Định Viễn Hậu giống Lạc vương có huyết hải thâm cừu với hoàng thất, ngược lại, còn muội muội, nếu thất bại, chỉ sợ những khó giữ được cái mạng này, còn có thể liên lụy đến muội muội, thậm chí là người trong nhà. Nhìn ánh mắt lãnh khốc của Lãnh Loan Loan, mới biết được, mình cư nhiên làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

      quỳ xuống, dập đầu với Dạ Thần cùng Lãnh Loan Loan:

      "Thái tử, thái tử phi tha mạng, thần cũng phải muốn tạo phản như Lạc vương, thần vì nữ nhi bị biếm làm nô lệ, nhất thời tức giận, mới có thể hồ đồ nghe Lạc vương xúi giục, tại thần biết tội, xin người cho thần cơ hội để sửa..."

      rất cố gắng làm gia tộc được vẻ vang, tại lại hồ đồ đến mức hiến người trong gia tộc cho người bất nghĩa, rất hồ đồ. Định Viễn Hậu sốt ruột, cũng coi như là người cơ trí, giờ lại phạm phải sai lầm thế này, chỉ mong có thể vãn hồi.

      "Ha ha ha..." Lãnh Loan Loan nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời nhìn Lạc vương. "Thế nào, ngay cả minh hữu của ngươi cũng như thế, ngươi còn có thể báo thù sao?"

      Lạc vương ngoan độc trừng mắt nhìn Định Viễn Hậu quỳ mặt đất, hừ, lão gia hỏa này lại nhanh chóng đầu hàng như thế, để dễ dàng đổi ý như vậy. Ống tay áo giương lên, đánh chưởng về phía Định Viễn Hậu.

      Định Viễn Hậu hộc ra máu, lăng lăng nhìn cái, sau đó ngã xuống đất, chết.

      "Bây giờ chỉ còn mình ngươi."

      Lãnh Loan Loan cũng thương hại Định Viễn Hậu, chết cũng do gieo gió gặt bão. Nếu kiên quyết giữ vững lập trường đứng bên Lạc vương, có thể nàng còn để mắt . Bởi vì ít nhất có thể dũng cảm lựa chọn, nhưng lại đầu hàng, phản bội, xứng đáng bị như thế.

      "Ha ha ha..."

      tiếng cười xa truyền đến, bóng dáng màu đỏ như tia chớp bay vút vào đình.


      Lời tác giả: [Sáu tuổi tiểu xà hậu] Mời mọi người phiếu phiếu cho nó nha. Địa chỉ ngay dưới giới thiệu vắn tắt tiểu thuyết... Cám ơn!

      Nam nhị hào rốt cục cũng khoan thai đến... Ha ha... Hạ chương biết... Vốn cũng định cho Ninh Phong Cách làm nam xứng... Nhưng cảm thấy... Ừm... Có lẽ là thứ nam xứng ... phải nam nhị hào, thân nhóm hoa hoa nga... Nam nhị hào cũng là nghiệt... Phiếu + hoa + bình + thu.. Nguyệt mặt dày muốn nhờ!!o[n_n]o

      Thông báo: Vì sắp phải thi cho nên Ngọc Nguyệt tạm dừng edit thời gian để ôn và thi. Thời gian ngắn nhất là tháng sau, sau khi thi xong. Rất xin lỗi vì bất tiện này. Mong mọi người thông cảm!

      À, mọi người cho Ngọc Nguyệt hỏi, đăng bài bao lâu vị tính là tạm ngừng đăng?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :