Sát Thiên Mạch ngoại truyện- Lữ Vũ Uyên

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Tên truyện:Sát Thiên Mạch ngoại truyện.
      Tác giả: Lữ Vũ Uyên.
      Thể loại :huyền huyễn, tiên hiệp.
      Nhân vật: Sát Thiên Mạch, Tôn Hương.
      Số chương:4
      Giới thiệu : Có lẽ vì mến Sát Tỷ tỷ quá nên thấy người đàn ông đẹp hơn hoa chết như thế rất bất công. Mạn phép nhà văn Quả Quả viết tiếp câu chuyện về thiên hạ đệ nhất mỹ nam lục giới.. Ít nhất để thoã mãn luyến tiếc trong lòng.
      Chương 1:Trăm năm sau.
      Trăm năm sau cuộc chiến giữa thần Hoa Thiên Cốt và Bạch Tử Hoạ hai giới thần ma phân ranh giới. Thiền Xuân Thu trở thành Ma quân với quyền lực vô thượng, Trường Lưu vững chãi với lãnh đạo của Bạch Tử Hoạ. ai còn nhớ đến tiểu bất điểm với cái đầu bánh bao dễ thương nữa! Nàng trở thành ký ức sâu thẳm của kẻ thương nàng.
      Thiền Xuân Thu mân mê cỗ quan tài băng chứa người thương nhất. Trăm năm rồi ,mái tóc tím vẫn bóng mềm, đôi môi đỏ hồng vẫn thắm, chỉ đôi mắt dài với mi tâm đỏ rực mãi nhắm lại. Thánh quân à, người có nghe ta ? Trăm năm rồi, ta kéo dài cuộc sống nhàm chán này bởi kỳ vọng người tỉnh lại. Ta khao khát được nghe người ra lệnh, thấy đôi mắt rực lửa, thấy nụ cười hàm tiếu khẽ nhoẻn cười khi ngắm chính mình trong gương. Trăm năm rồi, lúc nào hình bóng người ngự trị trong từng góc của Thất Sát điện. Bây giờ thần ma vạch ranh giới, ta vì chờ đợi người chán cảnh tranh đoạt. Ta làm Ma quân chỉ để đợi người quay trở lại, như xưa...
      - Ma quân, bên ngoài Thất Sát có tiểu nương cầu kiến!
      - Ai mà cả gan bén mảng đến Thất Sát ty thế? - Quay bước về thần điện, bảo thuộc hạ dắt con bé vào. Con nhãi ranh chừng mười sáu tuổi, nét trẻ thơ đọng đôi mắt đen láy trong veo. Nó ôm tay món vật báu khiến Thiền Xuân Thu phải đứng bật dậy:
      - Thượng cổ dao quang cầm!
      - Có hiểu biết! - Con bé quả lớn mật, khẩu khí đầy cao ngạo. phẩy tay bảo dâng trà, điềm tĩnh:
      - Ngươi là...
      - Ta là Tôn Hương, đồ đệ của Dị Hủ các. Ta mang món thần khí đệ nhất lục giới đến đánh thức Sát Thiên Mạch! - Con bé vuốt ve cây đàn dài hơn chiều cao của nó nhàng. vừa nghe nhảy khỏi ngai, bấu lấy cần cổ trắng ngần giọng run run:
      - Ngươi mà lộng ngôn bổn Ma quân bóp chết ngươi!
      - Thiền Xuân Thu, ta bước chân đến đây ngươi nghĩ làm gì được ta sao? - Con bé chỉ thở cái đấng Ma quân bị hất ra xa bảy bước. gần như tin vào mắt mình, con nhãi bé này mang nội lực kinh người. Tại sao trong lục giới chưa từng nghe tên Tôn Hương nhỉ? thở ra, thận trọng tiến lại gần:
      - Vì sao ngươi muốn giúp ta hồi sinh Thánh quân?
      - Ta chẳng việc gì phải giúp ngươi, Dị Hủ các làm gì cần ngươi quản sao? - bé lạnh lùng, phong thái tà mị hoàn toàn khác vẻ đạo mạo của truyền nhân dị hủ các cộng với cung cách ngạo mạn này... con bé là truyền nhân của Sát Thiên Mạch phải hơn! Xét mỹ mạo nó lộng lẫy như phượng hoàng trong nắng sớm, xét phong thái ưu trầm hơn hẳn các tiên nhân, mang vẻ đẹp thu hút khác người. Thánh quân mà hồi sinh phải ngạc nhiên vì có kẻ sánh ngang hàng sắc đẹp!
      Ôm thượng cổ dao quang cầm, con bé tiến bước:
      - Đưa ta đến chỗ Thánh quân của các người, trong vòng Thất Sát điện lui cả ra ,ngươi ở lại.
      Nhìn quan tài băng của Sát Thiên Mạch, con bé mỉm cười bất ngờ chưởng đập nát băng lôi thân xác Thánh quân ra đại điện. Tung thượng cổ dao quang cầm lên trung, ba mươi sáu dây đàn chăng tứ phía tạo kết giới. tay gỡ sạch y phục người Sát Thiên Mạch, tay kia đỡ lấy đàn. Liếc nhìn Thiền Xuân Thu ngây người nhìn thân thể đẹp như tượng của chủ nhân , Tôn Hương lạnh lùng:
      - Canh giữ cho ta!
      Cảnh mà Ma quân thấy hẳn là độc nhấy vô nhị và thể xảy ra lần nữa: Tôn Hương trút xiêm áo hoàn toàn khoe cả thân hình diễm lệ, dây đàn quấn vòng phía dưới. để Sát Thiên Mạch dựa vào lòng, tay dịu dàng vuốt ve mái tóc tím, bàn tay kia gảy thượng cổ dao quang cầm! Tiếng đàn ngân lên thấu đến cửu thiên, như lông hồng, vi vút như tiếng hạc tiên trong trăng lại dịu êm như suối . Thiền Xuân Thu khỏi phấn khích mà rằng sao lại có hai đại mỹ nam nữ lục giới trước mắt như thế!
      Bạch Tử Hoạ vừa xuất quang nghe được tiếng đàn thánh thót vang liền hỏi Vân :
      - Ngươi có nghe tiếng đàn ?
      - Thưa tôn thượng, tiếng đàn phát ra từ Thất Sát điện ba ngày. Chúng tiên đến gần được vì Thiền Xuân Thu cho ma nhân canh kỹ càng, vì sao chúng lại có được tiếng đàn thần kỳ đó! - Vân thà trình báo, Bạch Tử Hoạ điềm đạm thưởng trà sen, mắt vô ưu nhìn về hướng điện Thất Sát :
      - Xem ra ta sắp gặp lại cố nhân rồi! Sát Thiên Mạch, ngờ ngươi may mắn. Được cả thánh sứ Dị Hủ các phá đá mang dao quang thượng cổ thần khí hồi sinh ngươi!
      - thế sao? Nếu thế có thể nhờ vị thánh sứ đó hồi sinh Hoa Thiên Cốt ? - Vân mừng rỡ song nhận thấy đôi mắt thoáng vệt sầu của tôn thượng buồn:
      - được, Sát Thiên Mạch được lưu giữ di thể, nàng ấy tan thành tro bụi từ trăm năm trước. Hơn nữa thánh sứ Dị hủ các ngàn năm mới xuất thế lần, Sát Thiên Mạch là có số!
      - Tại sao thánh sứ lại hồi sinh tên ma đầu ấy chứ? - Vân rùng mình nhớ trận chiến đầy máu và đôi mắt đỏ ngầu giận dữ của Sát Thiên Mạch khi Hoa Thiên Cốt bị đày đến Man hoang. Tôn thượng giở quyển kỳ thư thở :
      - Dị hủ các gì là biết, ắt có lý của họ. Ta cũng chưa từng gặp qua thánh sứ, sư phụ ta từng gặp nàng ấy khi vẫn còn là đứa bé. Nàng đẹp đến mức phượng hoàng phải ngã mình chào, chao liệng đón mừng. Tôn Hương thánh giả của Dị Hủ các!
      Sát Thiên Mạch chớp chớp hàng mi cong hé đôi mắt đỏ tươi nhìn kẻ ôm vào lòng. Mặt nép sát vào ngực, nghe nhịp tim bình lặng, làn da mát, mềm. Gương mặt quyến rũ mê người với đôi mắt đan phượng đen láy, mái tóc đen dài tung bay và mùi hương thoang thoảng! có chút ngạc nhiên khi thấy vẻ đẹp có khả năng cạnh tranh với mỹ mạo vô song, mở bờ môi mọng đỏ :
      - Này, ngươi là ai mà đẹp như ta vậy hả?
      - Tôn Hương! - Nàng đẩy , gảy dây đàn bị bắn ra ngoài kết giới. Thiền Xuân Thu dùng tấm dạ y lớn đón lấy , bao bọc thân thể trần trụi. Các dây đàn từ từ thu về, chốc lát nàng khoát người tà áo trắng ,tay ôm thượng cổ dao quang cầm. Sát Thiên Mạch gợi nhớ được Tôn Hương là kẻ nào nhưng cây thần khí này hoá đá ngàn năm cùng thánh sứ Dị Hủ các, chau mày tiến thêm bước, tay sờ vào sợi dây đàn:
      - Ngươi chẳng lẽ là thánh sứ Dị Hủ các?
      - Thánh quân, ta hồi sinh người. Nghỉ ngơi , có duyên tương ngộ! - Tôn Hương nhoẻn nụ cười khuynh thành với rồi ôm đàn biến mất. thoáng ngẩn ngơ rồi quay lại nhìn Thiền Xuân Thu. Tên thuộc hạ này nước mắt ròng ròng ôm lấy chẳng nên lời. chớp mắt bảo:
      - Ngươi tránh ta ra xem nào. Cho ta biết sau cùng là thế nào?
      tức giận đập nát đèn lưu ly trong đại điện khi biết Hoa Thiên Cốt còn và kẻ hạ sát nàng là Bạch Tử Hoạ. Nước mắt nóng hổi rơi xuống, nghiến răng:
      - Bạch Tử Hoạ, ta bắt ngươi đền mạng!
      - thần ngày xưa ra lệnh ai được báo thù, nàng ấy vẫn là mong bình yên cho lục giới! - Thiền Xuân Thu ôm lấy vỗ về, nhìn da dẻ mình rồi thở dài:
      - Ta còn như xưa, ngươi xem, chắc Tôn Hương thất vọng khi thấy ta lắm!
      - Người vẫn là thiên hạ đệ nhất mỹ nam lục giới. Hay tôi tìm Hoa Mãn Lâu về chăm chút dung nhan cho Người nhé! - Ma quân dỗ dành, thấy cầm gương, khoé môi khẽ nhếch lên biết thánh quân tạm quên việc tìm Bạch Tử Hoạ. Cái kiểu tự luyến này đôi khi lại hay, ít nhất trong vài năm nữa...
      Last edited: 2/6/17
      Hale205 thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Chương 2:Tôn Hương.
      Bạch Tử Hoạ ngự kiếm đến nơi cư của Dị Hủ các, bốn bề thanh liên đua nở, trúc quan phủ cả vùng. Đông Phương Kỷ Hà-truyền nhân Dị Hủ các vòng tay cúi chào :
      - Tôn thượng!
      - Ta muốn yết kiến Tôn Hương thánh sứ! - Bạch Tử Hoạ điềm nhiên đáp, Kỷ Hà nhíu mày cái đoạn bảo:
      - Chúng tôi biết Tôn Hương thượng sứ xuất thế nhưng ngài ấy trở về Dị Hủ các. Tôn thượng biết à? Tôn Hương hận Dị Hủ đương gia ngàn năm trước cứu tướng công nàng nên ôm đàn hoá đá trong trời đất, thề bước chân vào Dị Hủ các nửa bước.
      - Ta biết tìm nàng ấy ở đâu? Nàng hồi sinh Sát Thiên Mạch! - Tôn thượng khẽ chào quay về, đường lại gặp Hoa Mãn Lâu. tay cầm gậy, tay kia xách chiếc gùi đựng đầy thảo dược. nghe được mùi, cười tươi:
      - Tôn thượng, ngài hạ cố đến đây có gì cấp bách?
      - Ta muốn tìm Tôn Hương thượng sứ, ngươi có nghe mùi hương mai côi của nàng ấy gần đây ? - Bạch Tử Hoạ vỗ vai hỏi, Hoa Mãn Lâu lắc đầu:
      - Thưa , từ lúc tiếng đàn tắt đến nay ba năm rồi nghe mùi hương ngài ấy nữa!
      ...Lại Sát Thiên Mạch sau ba năm tĩnh dưỡng nguyên khí khôi phục, dung mạo có phần xuất chúng hơn xưa. đưa đôi mắt đỏ rực nhìn say sưa vào gương thầm:
      - Thiền Xuân Thu, ngươi Tôn Hương đẹp hay ta đẹp hơn?
      - Thánh quân! - Ma quân giấu thương khi nhìn nụ cười Sát Thiên Mạch, lườm y mà đôi mắt reo vui:
      - Ngươi dẻo miệng! Này, tại sao tìm được Tôn Hương, ta muốn cầu nàng ta hồi sinh tiểu bất điểm!
      - Bọn thuộc hạ truy tầm rất lâu, cứ như nàng ta tan vào khí! - Ma quân , cầm lược chải tóc nghĩ ngợi đoạn ra lệnh :
      - Hoa Mãn Lâu về bảo cứ ở đây đợi ta, ta chuyến! - cưỡi hoả phượng hoàng bay lượn khắp tứ hải, nhìn ngắm lâu trần gian xinh đẹp. kỳ thực muốn tạ ơn cứu mạng của nàng ta, muốn nàng ta chỉ điểm mùi hương mê hồn, muốn nàng ta giúp hồi sinh Hoa Thiên Cốt! Cốt Đầu à, tỷ tỷ trở về, sao muội lại bỏ ta mà ? Chỉ cần muội còn sống dù muội ai, ở đâu ta cũng nguyện lòng...
      bay qua tuyết sơn chợt nghe tiếng sáo xương quen thuộc, hoả phượng hoàng đột nhiên chao liệng rồi sà xuống trước động băng cúi đầu. Sát Thiên Mạch bán tín bán nghi vào, cây sáo này của Cốt Đầu mà!
      Bên trong động băng khổ công tìm kiếm nghịch cây sáo xương, mái tóc bóng huyền trải dọc thân người tô thân hình mỹ lệ sau lớp áo lụa trắng. vừa định mở lời nàng ta ném cây sáo xương đến tay:
      - Của thánh quân trả lại cho thánh quân!
      - Sao nàng có cây sáo xương này, nó thuộc về... - chưa kịp nàng phóng tiếp đoá mai côi trắng thơm lừng vào tay:
      - Của thần Hoa Thiên Cốt!
      nhìn nàng rồi bật cười hào sảng :
      - Dị Hủ các có gì biết nữa nhỉ?
      - Ta hồi sinh ngài liên quan đến Dị Hủ các.Ngài tìm ta? - Khoảnh khắc đôi mắt đen láy nhìn xoáy vào quả khiến trái tim Sát Thiên Mạch nhói lên, đau buốt. vội quay tránh ánh nhìn vừa sắc bén vừa bi thương :
      - Ta thấy nàng, tưởng rằng mất tích ở đâu!
      - Ta vẫn ở động băng này, chỉ là nguyên thần và đàn bị thương tổn nên ngủ đông vài năm... Ngài... Xem khí sắc hồi phục hẳn! mừng cho ngài. - Tôn Hương vuốt ve từng sợi dây đàn, môi cong mỉm cười nhưng đôi mắt long lanh. khẽ nâng gương mặt xinh đẹp lên, vừa hỏi vừa ngạc nhiên vì chưa từng để ý đến ai ngoài cái đầu bánh bao kia:
      - Sao lại khóc rồi? , ta lột da rút gân kẻ đó cho nàng!
      càng nhìn gương mặt đó trái tim càng đau, cảm giác mà đối diện với Tôn Hương khác xa với Hoa Thiên Cốt! Tiểu bất điểm với là món trân bảo cần bảo vệ, vì nàng ấy sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, lòng hề vướng chút tạp niệm sân si nào! Nhưng đôi mắt Tôn Hương đầy u uẩn, tin cậy, thương khiến như bị nhấn chìm. Trái tim đập nhanh hơn, nhói đau mà lý giải được. Thánh sứ Dị hủ các tựa đầu vào lòng , bất giác cũng choàng tay ôm lấy nàng :
      - Ai đời này có thể khiến ta khóc được chứ? Thấy nhan sắc khuynh thành của ngài ta thẹn nên khóc đấy thôi!
      Hắm mỉm cười hôn vầng trán trắng mịn, mùi hương từ nàng mang cho cảm giác thân quen, đầy ắp thương. ôm nàng thêm chút nữa :
      - Sát Thiên Mạch xưa nay thích nợ ân tình, nàng muốn điều gì ta thành toàn cho nàng!
      - Ngài ở bên ta đêm nay, ôm ta suốt đêm nay được ? - Nàng dụi đầu vào ngực thỉng cầu, nhướng mày bởi lời có phần bạo dạn của nữ nhân song vẫn bế nàng ngồi lên chân, dịu dàng:
      - Nàng cứu ta, chút chuyện này ta làm được!
      Đêm càng khuya động băng càng rét buốt, tung hoả diệm đốt cụm lửa lớn sưởi ấm. Tôn Hương tay ôm ghì lấy nếp áo, đôi mắt cứ nhìn mãi gương mặt thanh tú vô ngàn. cọ cọ mũi vào gò má hồng bảo:
      - Ngủ , nếu nàng muốn ngày mai ta vẫn ôm nàng như thế!
      - đêm thôi! Với ta thế là đủ. -Tôn Hương thầm, giọng êm như ru. đỡ nàng ngồi dậy, nắm đôi tay thon bóp :
      - Có nàng ngủ trong đá ngàn năm ?
      - Ta đúng là ôm dao quang thượng cổ thần khí hoá đá ngàn năm. - Nàng lại dựa vào ngực , đôi mắt nhíp lại thành vệt ngang mềm mại. Sát Thiên Mạch xoa tấm lưng ong, khẽ hỏi:
      - Thánh sứ luôn có mùi hương này ư?
      - Chỉ riêng ta thôi. Ta là thánh sứ cuối cùng của Dị hủ các. Ngài muốn mùi hương này phải ? - Nàng mơ màng, mỉm cười thành :
      - Nó khiến ta thấy tâm tình thư thái...
      - Ta cho ngài, ngài còn muốn gì nữa?
      - Ta muốn nàng hồi sinh Hoa Thiên Cốt, chỉ cần nàng làm được ta hai tay dâng hết thiên hạ này, thần khí hay cả bản thân ta! - mà trong lòng cảm nhận được trái tim Tôn Hương khóc, vạn nhất bây giờ lại lý giải được nàng là ai, quá khứ của có bóng dáng nàng ta ? Nàng thoáng thở dài rồi ngọt ngào:
      - Ta thành toàn cho ngài, bất cứ điều gì!
      Sát Thiên Mạch giật mình tỉnh giấc bình nguyên rộng lớn. Tôn Hương lại mất tăm hơi! Cây sáo xương và đoá mai côi trắng là hai thứ bảo chứng chuyện đêm qua là mơ. vuốt ve cánh mai côi thơm ngọt, ngắm bóng mình dưới mặt nước đôi mắt tư lự:
      - Ta sao lại đẹp như thế! Nhưng nếu có Tôn Hương soi cùng ta vô cùng hoàn mỹ! E rằng ta phải đến Dị hủ các chuyến.
      Đông Phương Kỷ Hà ngây người nhìn tên ma đầu nổi tiếng lục giới trăm năm trước. Người đời vẫn truyền tai nhau về vẻ đẹp như trăng thu, như ánh nước, đẹp bá mị của Lư Hoả Phi Đồng Sát Thiên Mạch nhưng phải đến lúc diện kiến mới mở rộng tầm mắt. cao ,vai rộng dáng đường bệ của đấng tu mi nhưng gương mặt trắng lạnh đẹp vô ngần, nét đẹp vượt xa nhi nữ. Chỉ đôi mắt đỏ tươi dưới hàng mi cong vút khiến kẻ đối diện ngẩn ngơ. Sát Thiên Mạch vuốt mái tóc tím hờ hững:
      - Sao, ngươi thấy ta đẹp quá á khẩu luôn rồi à? Xem ra ngươi phải ra đời nhiều hơn, ngươi kém cỏi. Đông Phương Úc Khanh khi xưa thấy ta bất quá mắng vài câu ghen tị chứ như ngươi!
      - Ơ... Thánh quân của Thất Sát điện sao lại đến đây? - Kỷ Hà lắp ba lắp bắp khi rót trà mời, phe phẩy cây quạt lông công tay, đôi mắt vẫn ngắm mình qua chiếc gương đồng trong tàng thư các:
      - Ta muốn hỏi về Tôn Hương!
      - Lạ , hôm trước tôn thượng cũng đến đây hỏi về thánh sứ! - Kỷ Hà lẩm nhẩm nhưng lọt tai , vừa nghe tên Bạch Tử Hoạ liền nổi giận, đôi mắt đỏ yên ắng chợt nổi sóng, nghiến răng:
      - Lại là Bạch Tử Hoa, đúng là oan gia, sao ta lại cứ nghe đến !
      - Vãn bối Tôn Hương thánh sứ từng thề bước chân vào Dị Hủ các nên về đây! - cúi người tâu, nhân tiện ngắm gương mặt thanh tú gần như trong suốt lộ những đường gân đỏ. Sát gia vân vê tà áo, chau mày:
      - Ngươi có biết vì sao thánh sứ ôm đàn hoá đá ?
      - Vãn bối đọc trong kỳ thư là ngàn năm trước tướng công của thánh sứ là con trai của Dị Hủ đương gia, người tuấn, sau khi cùng Tôn Hương trộm thượng cổ dao quang cầm trọng thương. Tôn hương bảy ngày đem quỳ bàn chông dưới mưa cầu Dị Hủ đương gia dạy cách khải đàn cứu chồng nhưng vô vọng. Tôn Hương ôm xác chồng trong cơn mưa khóc thấu trời xanh. Sau đó sư phụ của tôn thượng bảo nàng ta dùng thân mình hoà cùng thần khí thượng cổ ngàn năm say ngủ, ngàn năm sau gặp lại tướng công. Hận Dị Hủ đương gia nên nàng thề bước chân vào Dị Hủ các.
      Last edited: 3/6/17
      Hale205 thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Chương 3: thần trở lại.
      Sát Thiên Mạch về Thất Sát ngồi đăm chiêu hồi lâu, chân mày chau lại càng khiến gương mặt đẹp lộng lẫy. Thiền Xuân Thu bê khay nước hoa hồng đặt trước mặt, ân cần:
      - Thánh quân, mời rửa mặt. Hoa Mãn Lâu cất công làm chờ người về.
      - Hừm... Thơm , nhưng thơm bằng hương mai côi của Tôn Hương. - vốc nước lên mặt, tự hỏi sao lại bất giác nhớ đến đại mỹ nhân sống lâu năm đó chứ?
      Hoa Mãn Lâu hiền hoà thoa thảo dược lên người , hỏi:
      - người ngài có mùi hương của thánh sứ!
      - Ta ôm nàng ấy cả đêm, cảm giác khó tả... Ta... nhất thời chưa đoán ra, nhưng nàng ta hứa giúp ta hồi sinh Cốt Đầu! - hoan hỉ , tay mân mê lọn tóc tím óng ả. Hoa Mãn Lâu lại cười, Sát Thiên Mạch bẹo má cười vang:
      - Ngươi luôn tốt với mọi người, đúng là ai như ngươi!
      Hoa Mãn Lâu chẳng gì, đưa túi thơm:
      - đây là túi thơm từ hoa mai côi trắng ngài mang về!
      - Ngươi có lòng! Ta muốn đa tạ Tôn Hương. Thiền Xuân Thu, ngươi có cách nào tìm ra tên tướng công mà nàng ấy muốn gặp lại ? Tên là Thiên Sát Tinh Quân Nghê Hoàng! - ngửi lấy ngửi để túi hương khẽ . Ma quân vắt cả óc cũng nhớ cái tên đó từ đâu, chợt thuộc hạ hớt hải vào hồi báo :
      - Trình Thánh quân, Ma quân... Bầu trời chuyển sang màu đỏ, hồng hoang rơi tuyết đỏ, tuyết rơi đến đâu là cỏ cây chết sạch.
      - Hả? Chẳng lẽ thần xuất thế lần nữa? - Thiền Xuân Thu choáng váng, thần có thế nào, chúng sinh ra sao với quan trọng. lo lắng Thánh quân vừa khoẻ lại, nếu chạm trán thần ra sao?
      Sát Thiên Mạch ra nhìn bầu trời, cười vang :
      - Tôn Hương quả lợi hại, cả tiểu bất điểm tan thành tro bụi vẫn triệu hồi được. Nếu nàng ấy muốn ta dâng cả Thất Sát điện, cho nàng ấy làm Ma quân cũng chẳng sao.
      Vệt đỏ lấp lánh vụt qua nền trời phóng về phía Trường Lưu, Sát gia vội cưỡi hoả phượng hoàng theo bén gót. Cái kẻ trong vệt đỏ chẳng thèm chú ý đến , lộn vòng đáp xuống đại điện Trường Lưu. Bạch Tử Hoạ nhìn lại cố nhân lòng vừa mừng vừa lo, diện mạo đúng là Hoa Thiên Cốt nhưng nàng có chút biểu cảm nào. Khoác hồng y rực lửa, đôi mắt xếch lên kiêu hãnh, lạnh lùng nhìn cả môn phái Trường Lưu:
      - Hôm nay ta tắm máu Trường Lưu!
      - Cốt Đầu, nàng... - Tôn thượng chẳng kịp hết câu bị trường thương tay nàng đâm qua thân. Đôi mắt ấy lãng quên tất cả, chút gợn nào về kẻ ngày xưa nàng tha thiết! Hất Bạch Tử Hoạ văng xa, nàng dùng lụa đỏ và trường thương chốc giết vô số đệ tử Trường Lưu. Uy lực thần mạnh mẽ, cả Hiên Viên kiếm cũng bị bẻ làm đôi. Sát Thiên Mạch từ cao nhìn xuống, vốn ưa đám tiên nhân này lắm, dù có chết sạch chẳng để tâm nhưng Cốt Đầu hiền lành sao trở nên cuồng sát như thế! Cái đầu bánh bao thích biến mất thay vào mái tóc dài đỏ thẫm, tóc những con xà long có đôi mắt hồng ngọc cuộn tròn. Bạch Tử Hoạ tung thần khí Thiên Thiêm luyện nhằm nhốt thần, Sát gia vội hét lớn bay xuống đỡ cho nàng. Thần khí va phải văng xa, ngực toát vết thương dài. Tôn thượng ưu trầm bảo:
      - Sát Thiên Mạch, ngươi làm gì thế? Nàng còn là Hoa Thiên Cốt, nàng nhận ra ngươi!
      - Hự... Đó là việc của ta, dù tiểu bất điểm có giết ta ta cũng trách. Vẫn mãi là tiểu muội muội ta thương nhất! - ôm lấy ngực môi phun dòng máu đỏ tươi, mắt nhìn thần đầy đau thương. thần nghiêng đầu nhìn rồi tiến lại, nhàng ôm vào lòng:
      - Sát tỷ tỷ, sao ta lại quên tỷ được chứ? Đời này tỷ là người thương ta nhất.
      - Muội nhớ ta, nhớ ra ta sao? - mừng rỡ, nở nụ cười như hoa rồi lại phun máu. ngại ngùng nhìn nàng :
      - Tiểu bất điểm, muội xem, tỷ thế này có phải xấu lắm ?
      - Tỷ là người đẹp nhất, tỷ tỷ của muội! - thần mải ngắm ngờ Lãng Điệp ngân thương của thượng tiên bay đến, tránh kịp bị cắm bên vai. trông nàng nhíu mày đau lòng, vội :
      - thôi!
      - Muội , tỷ tỷ, thất lễ! - Nàng trói bằng dây lụa đỏ đoạn tung lên mây. Sức mạnh của so với nàng giờ trời vực. Muốn giúp nàng, thể. Muốn ngăn cản nàng, lại càng thể. Bị thương thần càng say máu, chẻ cây ngân thương tan tành. Tuyết đỏ càng đỏi xuống dày hơn. Bạch Tử Hoạ than rằng:
      - Ông trời ơi, chẳng lẽ vận số Trường Lưu hết, nhân giới biến thành ma giới cả sao?
      Tiếng đàn thánh thót vang lên từ trời cao, Sát gia thấy Tôn Hương ôm thần khí ngồi hoả phượng hoàng. Mỗi tiếng đàn mà những cơn mưa hoá tuyết đỏ thành tuyết trắng. Nàng choàng tay ôm lấy mang xuống đất, hỏi khẽ:
      - Ngài sao chứ?
      - Tôn Hương, vì sao tiểu bất điểm của ta lại như thế? - vừa tháo mớ lụa đỏ vừa lo lắng hỏi. Thánh sứ dùng tay lau vệt máu môi , tay vẫn khảy đàn :
      - Ta vốn chưa làm gì cả! thần có linh lực cực lớn giấu ở Man hoang, giờ linh lực ấy hoàn chỉnh tự hồi sinh thần. Nhưng linh lực đạo tẩy sạch tình ái của Hoa Thiên Cốt. Ngài là thứ duy nhất nàng ấy nhớ vì tình cảm của ngài là vô oán vô hối, chí tâm chí ái.
      -Nàng hồi sinh ta vì nàng biết điều đó phải ? - thất vọng , có nghĩa sống của cũng bị sắp xếp của Dị Hủ các. Nàng kéo mặt lại, hôn khẽ bờ môi âu yếm:
      - Ngàn năm trước ta cứu ngài được, ngàn năm sau vạn lần để ngài chết!
      thần phát ra mỹ nữ khảy đàn phá trận hoả tuyết liền tung trường thương thẳng đến chỗ Sát Thiên Mạch. Tôn Hương đẩy vào thân đàn, dùng dây đàn bảo vệ và lao lên trung đấu với Hoa Thiên Cốt. nhìn lên mà đau như cắt, những lời của nàng chạm đến trái tim nhưng tình thương dành cho Hoa Thiên Cốt lớn hơn. Cả hai đấu nhau như thế lưỡng bại câu thương, muốn tiểu bất điểm bị thương lại càng để Tôn Hương chết! Dùng ma công phá đứt dây đàn, bị dây đàn đứt cứa vào mặt, máu loang khắp làn da trắng. Dao quang cầm vừa đứt dây Tôn Hương như bị trúng đòn, nàng rơi lảo đảo trong trung. giơ tay đón lấy nàng, ôm nàng trong lòng:
      -Thứ lỗi cho ta!
      - Cẩn thận! - Nàng đẩy ra hứng trọn trường thương xuyên tâm, nhưng đôi mắt nàng lại nhìn như cười :
      - Ta thành toàn cho ngài...
      Dùng trảo công kéo cây đàn về phía mình, nàng kéo cả Hoa Thiên Cốt vào vòng xoáy. nhìn thấy cả hai quyện vào nhau, trời đất chợt đổ mưa như trút nước. gào lên trong vô vọng:
      - Tôn Hương, Hoa Thiên Cốt! Đừng đánh nhau nữa, ta muốn hai nàng chết...
      Tiếng nổ lớn vang lên long trời, chỉ còn nghe tiếng sau cùng của Tôn Hương:
      - Thiên Sát Tinh Quân Nghê Hoàng, thiếp chàng! Sống tốt, Sát Thiên Mạch.
      Nước mắt rơi hoà vào trong mưa, giờ hiểu vì sao nàng luôn tốt với . Nàng dùng tất cả sinh lực, sinh mệnh để cho . đời vì Hoa Thiên Cốt! vẫn là hiểu vì sao nàng mang chút lòng ganh tị nào, thà chết cũng giúp mang Tiểu Cốt trở về...
      Last edited: 4/6/17
      Hale205 thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Chương 4: Hương thơm.
      Sát Thiên Mạch mơ màng ngửi được mùi mai côi trắng, khẽ gọi :
      - Tôn Hương!
      - Thánh quân, người lại mơ à? - Thiền Xuân Thu đỡ dậy, sau mười sáu năm Thánh quân vẫn chưa quên được thánh sứ Dị hủ các. biết trái tim chỉ Hoa Thiên Cốt nhưng tấm lòng của Tôn Hương càng đáng quý. Sau khi nàng ấy đổi thân xác cho Hoa Thiên Cốt, mang thân xác và linh lực thần tự diệt nhân thế chỉ còn cây đàn dao quang là thực để tưởng nhớ nàng. Tiểu Cốt tròn trĩnh chạy vòng quanh , ôm lấy nghịch ngợm:
      - Tỷ tỷ, muội muốn đến bái Bạch Tử Hoạ làm sư phụ!
      - Muội thích đến vậy à? - véo véo gò má tròn, kéo tiểu bất điểm vào lòng .nàng ta chúm chím môi cười:
      - Tôn thượng đến đây ba lần, ngài ấy muốn muội làm đệ tử Trường Lưu. Muội ngưỡng mộ ngài ấy!
      - Ta hiểu. Ta đẹp hơn , võ công kém hơn sao muội chịu học ta? - vờ chau mày trêu chọc, nhóc ngốc chu môi ngượng ngùng:
      - Tỷ tỷ...
      - Thôi được, thôi được! Chiều ý muội, ngày mai ta đưa muội đến Trường Lưu! - cười tươi, sau khi gặp Tôn Hương ngộ ra nhiều điều. Tôn Hương quí hơn mạng nhưng sẵn sàng chiều ý , há thua kém nàng ấy sao? , có cách của ! toàn tâm bảo vệ tiểu bất điểm mặc kệ nhóc con có hay ...
      Nhóc con mừng rỡ nắm hai tay đung đưa:
      - Tỷ chứ? Tỷ tỷ chẳng những đẹp nhất mà còn hiểu lý lẽ nhất!
      - Ta?
      - Ngày ngày muội đều nghe tỷ mắng mỏ Tôn thượng, cứ nghĩ bao giờ tỷ cho phép muội đến Trường Lưu! - Nhóc con bẽn lẽn, xoa cái đầu bánh bao khiến tóc rối beng, cười :
      - Là vì muội cả, ta dẹp bớt thâm thù với . Nhóc con, nhớ luôn buộc sáo xương bên tay, bất kỳ kẻ nào hiếp đáp muội, cứ thổi nó, tỷ tỷ đến cho chúng mềm xương!
      Bạch Tử Hoạ tin vào mắt mình khi thấy hoả phượng hoàng liệng Tuyệt tình điện. Sát Thiên Mạch khoác hồng bào, mái tóc tím mê hoặc , xoáy đôi mắt trong veo vào tôn thượng Trường Lưu:
      - Ngươi nhìn ta gì chứ? Ngươi nhìn trăm năm nữa ngươi vẫn đẹp bằng ta!
      - Khẩu khí đổi! Ngươi đưa Tiểu Cốt đến chỗ ta? - Bạch gia đến trước mặt nhóc con, khẽ vuốt cái đầu tròn. Thánh quân cười mỉm, khuôn miệng xinh đẹp nhưng đôi mắt quắc lên, sắc bén:
      - Lần này ngươi liệu lấy, nếu lần nữa tổn thương nàng, chỉ cần sợi lông ta làm cỏ cả Trường Lưu.
      - Đúng là ngạo mạn đổi! -Vân kéo nhóc con về bên cạnh, Sát Thiên Mạch liếc nhìn Hoa Thiên Cốt cái rồi nhảy lên hoả phượng hoàng, ngạo nghễ:
      - Sát Thiên Mạch ta cái gì cũng biết, chỉ là biết điều! Các ngươi liệu mà chăm sóc tốt cho tiểu bất điểm nhà ta!
      ngao du tứ hải chẳng buồn trở về, Thiền Xuân Thu nhớ phải tự tìm. khắp nơi nhưng mỗi ngày nhóc con làm gì đều biết, kẻ nào chút gây khó dễ bị Thiền Xuân Thu xử lý êm gọn. Hôm nay đến Trường Bản kiều, vừa vào trấn đột nhiên nghe mùi hương mai côi trắng thoang thoảng. ngửa mặt lên trời sảng khoái hít lấy, vừa hay nghe tiếng dân làng đuổi đánh ai đó. liền dùng khí lực tống họ ra xa, ôm lấy bé mang mùi hương mai côi trắng. bé tóc dài đen nhánh, bảy phần là tuyệt sắc tựa Tôn Hương, véo cánh mũi bảo:
      - Các ngươi đẹp bằng nhóc này nên ganh tị hả?
      - Con nhãi sinh ra tự có mùi hương tinh, đàn ông chỉ cần ngửi mê nó đến lú lẫn! Đánh chết nó ! - cau mày phẩy tay hất cả bọn lên cành cao la oai oái, bế nhóc cưỡi hoả phượng hoàng bay . trở về động băng, lấy nước lau gương mặt lấm lem:
      - Nàng tên gì? Bị đánh phải đánh trả ngốc thế!
      - Ta có tên, ta là con người chạy nạn. -Nàng thỏ thẻ, đôi môi chúm chím đáng . cởi áo ngoài khoác thêm cho nàng, vuốt mái tóc huyền :
      - Ta đặt cho nàng cái tên nhé, Tôn Hương được ?
      Nàng e lệ gật gật đầu, lại bảo:
      - Sao nàng nhìn thẳng ta?
      -Ngài đẹp quá, ta thẹn mình bằng nên dám nhìn... - nhìn nhóc thấy cực kỳ thú vị, lẽ nào nàng con ấy thác sinh lên để có dịp trả món nợ ân tình?
      nhóc thấy thượng cổ dao quang cầm dựa góc động băng tùy hứng khảy cái. Tiếng đàn phát ra khiến sửng sốt, đời này ngoài thánh sứ Dị Hủ các ai gảy được thần khí này! ôm lấy thân hình gầy guộc, đôi mắt đỏ tươi long lanh:
      - Nàng theo ta chứ? Ta để ai ức hiếp nàng, ta đưa nàng ngao du cùng ta.
      - Ngài là... - nhóc phản ứng cái ôm nồng nhiệt của , đôi má đỏ hồng xinh đẹp. đùa:
      - Nàng lại đặt cho ta cái tên xem sao...
      - Ừm... Thế gọi ngài là Nghê Hoàng được ?
      - Ta là Sát Thiên Mạch, nhưng cũng là Nghê Hoàng, mãi mãi là Nghê Hoàng của nàng! - hôn vầng trán, tim nhói đau nữa, có lẽ ý niệm ngàn năm cuối cùng cũng tháo bỏ được. bầu trời bóng hoả phượng hoàng rực rỡ băng qua Tuyệt tình điện, Hoa Thiên Cốt ngự kiếm cùng sư phụ cười reo khi thấy bóng tỷ tỷ và mỹ nữ ôm thượng cổ dao quang cầm...
      Hết..
      Hale205 thích bài này.

    5. Oke la

      Oke la New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      11
      Đây là tự sáng tác à bạn
      Vũ Uyên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :