1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sát thủ mười hai tuổi, nằm cười giữa hoa đào! - Mục Đan Phong (11) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8:
      Editor: DiepYCa
      Beta: YSam
      Đến bây giờ nàng còn biết đây là triều đại gì, nhưng ký lai chi tắc an chi*, dựa vào bản lĩnh của nàng, cho dù thể như cá gặp nước, nhưng việc ấm no tuyệt đối thành vấn đề.
      .
      * Ký lai chi tắc an chi tương tự "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng".

      Nàng săn được con thỏ hoang ở cái đồng hoang, vốn định quay về nướng trong ngôi miếu đổ nát kia, nhưng nhớ tới ánh mắt nhìn chằm chằm của con Bạch Hổ, nàng lại thôi.

      Người kia rất vô lương tâm, còn rất quỷ dị! Nàng thể trêu vào còn biết chạy trốn sao?

      Ban đêm hoang vu như vậy cũng an toàn, xa xa, trong núi sâu thỉnh thoảng
      truyền đến tiếng Hổ gầm, Vượn kêu, làm cho kinh sợ lòng người.

      Phong Lăng Yên cố hết sức hướng về phía chân trời mà bước , chợt nghe thấy tiếng nước ào ào truyền đến bên tai, liền mực tìm kiếm theo tiếng nước, liền thấy ở cách đó xa có hồ sóng, trong lòng nàng vui vẻ, vội chạy tới đó.

      Hồ sóng này bị rừng cây phía sau che khuất hết nửa, cũng được xem như là chỗ vô cùng bí .

      Nàng ở bên cạnh bờ lột da con thỏ, rửa sạch, rồi lại nhặt củi khô, nhóm thành đống lửa, đem thỏ nướng chín, mặc dù có gia vị gì, nhưng nàng rất đói rồi, nên khi ăn vào cũng cảm thấy là hương vị ngọt ngào. Sau khi ăn gần hơn nửa con thỏ, cuối cùng nàng cũng no.

      Thấy nước chảy ào ào trong hồ, hồ nước trong suốt, ở dưới ánh trăng được chiếu sáng lấp lánh.

      Từ khi nàng xuyên qua đến giờ khó khăn vẫn ngừng, vừa mới bị ít bùn lầy bắn tung tóe lên người, chỉ cảm thấy người vô cùng bẩn. Chỉ muốn tắm rửa rồi tính tiếp.

      Bây giờ là đêm hôm khuya khoắt, nơi hoang vu này lại có lấy bóng người, quả phải lo lắng bị người rình xem.

      Nàng cởi bộ y phục rách nát người ra, đặt bên cạnh đống lửa hong khô. Sau đó phù phù tiếng nhảy xuống nước.

      Hồ này sâu, nước lại cực lạnh. Phong Lăng Yên liên tục rùng mình vài cái, đầu tiên chỉ dám lấy tay vốc nước giội lên người, sau đó từ từ thích ứng, mới dám từ từ chìm xuống.

      Miệng vết thương của nàng còn chưa khép lại, có chút tơ máu thấm ra bên ngoài, hồ nước xanh biếc giờ ra hai tơ máu đỏ thẫm khác biệt, tạo ra thú vị khác thường.

      Sau khi đem bùn đất người rửa sạch , lại dùng tay đem mái tóc rối tung gom lại, tùy tiện bó thành búi tóc, liền hướng về ánh sáng chiếu mặt nước mà soi, trong nước ra hình ảnh đứa bé môi hồng răng trắng, mặt mày vô cùng thanh tú, cũng là tiểu mỹ nhân chưa trưởng thành.

      Tướng mạo này có tám chín phần giống nàng ở đại, nhưng lại thanh tú hơn vài phần so với nàng. Phong Lăng Yên thở dài, chung cũng có chút tốt đẹp.

      Tuy rằng xuyên việt cảm thấy có chút bi thương, có chút dọa người, nhưng cũng may ông trời cho nàng cái thân xác đẹp, cũng xem như chấp nhận được.

      Nàng lại rửa sạch vài lần, định lên bờ, chợt thấy khí xung quanh có chút quỷ dị.

      Tuy rằng xung quanh trước đó yên tĩnh, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu chim hót vang, mà lúc này lại chỉ có yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.

      “Phần phật!” Trong rừng cây cách đó xa đột nhiên bay ra vô số phi điểu (con chim), sợ hãi kêu lên rồi bay về phía xa xa…..

      Đột nhiên trong lòng Phong Lăng Yên trầm xuống, có vật gì đó xuất sao?

      Nàng gắng hết sức vội vàng bơi lên bờ, định mặc y phục trước rồi tính sau. Vừa mới bơi được vài cái, thân thể nàng đột nhiên cứng đờ!

      Trong rừng cây cách đó xa đột nhiên phát lên ánh sáng xanh biếc của vô số “đèn lồng” , u giống như lửa ma trơi.

      Những chiếc “đèn lồng” kia nhanh chóng tới gần, rốt cuộc Phong Lăng Yên cũng nhìn được, giống như quay đầu liền bị người ta giội cho chậu nước đá, từ đầu đến chân đồng thời đều lạnh như băng!

      Đó là sói! Khoảng chừng mấy trăm con sói đói! Kích động hương về phía bên bờ của hồ nước đối điện mà xông tới!

      Nếu như là hai con sói đói, bằng bản lãnh của mình, Phong Lăng Yên còn có thể đối phó, nhưng mấy trăm con sói đói____ cho dù là con hổ cũng chỉ có thể chạy trốn!

      Nàng cần nghĩ ngợi, quay đầu liền bơi trở lại hướng cũ, coi như là phải chết, nàng cũng muốn đánh cược lần.!

      Trần truồng

      Nàng bơi hết tốc độ, sau khi tiếng động phía sau phù phù phù phù phù phù giống như bánh sủi cảo rơi.

      Nghiêng đầu quan sát, khuôn mặt liền tối sầm, những con sói kia cư nhiên cũng xuống nước, nhanh chóng bơi về phía nàng.

      Sói biết bơi? Mồ hôi Phong Lăng Yên chảy ra như biển. Thân thể này của nàng cũng có mấy lạng thịt, chúng nó bao vây bắt nàng làm gì? !(Sam: chả lẽ bắt chụy để chưng??=3:)

      May mà kỹ thuật bơi lội của nàng cực cao, lúc học ở trường cũng từng giành giải nhất. Bơi ở trong nước so với cá còn nhanh hơn.

      Rất nhanh liền bơi tới bờ bên kia, cũng bất chấp thân thể mình bây giờ trần truồng, liền trần truồng nhảy lên bờ.

      Chợt nghe thấy tiếng Hổ gầm, tiếng gió vừa vang lên, quả là trước mắt nàng thấy con Bạch Hổ, Bạch y nhân cưỡi mình Bạch Hổ.

      "Tiểu nha đầu, mau lên đây!" bàn tay trắng muốt như ngọc đưa ra.

      Lúc này Phong Lăng Yên cũng bất chấp xấu hổ, bàn tay bé của nàng phối hợp để vào bàn tay to của , phi thân lên, ngồi lên lưng Bạch Hổ.

      Đoán chừng đây là lần đầu tiên Bạch Hổ chở thêm người lưng ngoại trừ chủ nhân, thân mình hơi hơi cứng lại, cúi đầu trầm thấp gào thét tiếng.

      người Phong Lăng Yên ấm áp, cái áo lông cáo bao bọc thân thể nhắn xinh xắn của nàng. cánh tay siết chặt chiếm hữu vòng eo nhắn của nàng.

      Lúc này đám sói cũng bơi tới gần, thấy sắp lên gần tới bờ.

      Trong đó cái thân thể chạy cực nhanh, sắp nhảy lên bờ, nó muốn thức ăn ngon đến miệng còn bị đoạt mất như vậy, tru lên tiếng, phi thân lên, tấn công về phía Phong Lăng Yên!

      Bạch y nhân kia vung lên ống tay áo, nhàng chưởng chưởng vào đầu con sói, con sói kia trở mình lăn lộn vòng trung, phù phù tiếng rơi vào trong nước.

      Bạch y nhân kia vỗ đầu con hổ: "Tuyết Nhi, mau!"

      Bạch Hổ thét dài tiếng , bốn chân mở ra chạy cực nhanh, tốc độ chạy lúc này của nó giống như Đằng Vân(cưỡi mây), trong chớp mắt bỏ rơi đám sói lại đằng sau…..

      Bọn họ vừa mới chạy , con sói đói bị Bạch y nhân chưởng chưởng rơi vào trong nước kia bắt đầu giãy dụa rồi từ từ chìm vào đáy nước, máu tươi trong miệng phun trào mãnh liệt, phun ra máu tươi nhưng lại có màu đen pha ánh tím.

      Máu màu đen tím nhanh chóng hòa tan vào trong nước, đột nhiên thân thể những con sói xung quanh cũng mau chóng run rẩy lên, cũng bắt đầu phun từng ngụm từng ngụm máu!

      Máu cũng là màu đen tím, máu tươi trong nước sông càng ngày càng nhiều, đám sói phun máu cũng càng ngày càng nhiều…….

      Thời gian quá nửa ly trà , tất cả sói trong nước đều lật ngửa bụng, trong hồ nước to đều chi chít xác chết của sói như vậy.... ...

      Còn lại mấy con sói may mắn có xuống nước, vừa thấy tốt, toàn bộ liền quay đầu chạy mất.

      màn quỷ dị này đương nhiên Phong Lăng Yên thấy được.

      Lúc này, nàng bị Bạch y nhân ôm ở trong ngực, cưỡi lưng con Hổ chạy nhanh .

      Nàng gần như đem cả khuôn mặt nhắn của mình đều vùi vào trong áo lông cáo trắng như tuyết.

      Mất mặt, quá mất mặt!

      Toàn bộ bộ dáng trần truồng của mình rơi vào trong mắt nam tử này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9:
      Editor-Beta: YSam
      Choáng a, vì sao thời điểm bản thân mình chật vật nhất luôn gặp phải ?

      Cái chính là phải ngủ ở trong ngôi miếu đổ nát kia sao?

      Làm sao có thể kịp thời chạy tới ?

      Nhìn chưởng vừa mới ra kia, dường như võ công yếu như bộ dạng.

      rốt cuộc là người nào?

      và cái Hắc Diễm Môn kia biết có quan hệ hay . . . . . . ?

      Ừ, ngay cả có quan hệ cũng còn quan trọng, thân thể ta đây giờ chỉ là tiểu binh(người lính) bình thường ở đây thôi, chưa chắc nhận thức được. . . . . .

      Ở trong đầu Phong Lăng Yên có vô số nghi ngờ lượn quay, quấy nhiễu đến nàng đau đầu.

      Đầu của nàng có chút đau, mà miệng vết thương trước ngực hình như lại nứt ra, lại đau lại ngứa, vừa đau vừa rát, là khó chịu.

      Trước mắt cũng chợt ập đến trận tối đen. . . . . .

      Cuối cùng bước chân Bạch Hổ cũng chậm lại.

      Nam tử kia nắm chặt cánh tay, mỉm cười: "Tiểu nha đầu, ta cứu ngươi, ngươi làm như thế nào để cảm tạ ta đây?"

      Nhưng tiểu nha đầu được bảo bởi áo lông hồ trong ngực có chút động tĩnh nào.

      Đôi mắt bạch y nam tử lóe lên, ngón tay ở cái trán nàng dò xét.

      Trán của nàng thế nhưng lại nóng đến kinh người, thân mình nho núp ở trong áo lông Hồ(cáo), nhúc nhích.

      Nguyên lai hôn mê bất tỉnh rồi.

      Bạch y nam tử thở dài, vỗ vỗ đầu Bạch Hổ: "Tuyết Nhi, Vân Hải cốc."

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Phong Lăng Yên chỉ cảm thấy thân thể có lúc giống như bị lửa đốt, có lúc lại như là bị trần truồng ném vào trong băng đá, khó chịu đến nên lời.

      Nàng cố hết sức muốn mở to mắt, nhưng mí mắt giống như treo vật nặng ngàn cân, hoàn toàn mở ra được.

      Nôn nóng lên, lại hôn mê bất tỉnh.

      Trong mơ nàng như về lại thời đại kia của mình, cùng bạn thân Vân Hành Liệt của mình thi hành nhiệm vụ.

      Hao phí hết trăm cay nghìn đắng rốt cục cũng đánh chết cái trùm ma túy lớn kia, lại nghĩ rằng cái trùm ma túy lớn kia lúc sắp chết đưa tay giơ cây súng lên.

      Bắn vào chính giữa ngực Vân Hành Liệt, giữa vũng máu văng tung tóe, Vân Hành Liệt chậm rãi ngã xuống. . . . . .

      "Hành Liệt!"

      Phong Lăng Yên kêu lên tiếng thảm thiết, mở choàng mắt!

      Vừa mở mắt, thân thể của nàng bỗng nhiên cứng đờ.

      Nàng —— nàng vừa thấy cảnh tượng cực kỳ kinh người. . . . . .

      khung cảnh đen như mực, tóc đen dường như rủ xuống ở lớp vải trước ngực mình, mà vị trí nào đó trước ngực tuy bị tê liệt, nhưng vẫn có hơi ấm áp của đụng chạm. . . . . .(Sam:thằng kia bỏ tay ra ….khỏi tỷ ta)

      Bị người ta cợt nhả!

      Phong Lăng Yên cả kinh cái này phải chuyện đùa, cơ hồ chút nghĩ ngợi, đánh ra chưởng!

      Người nọ giống như mây bay nước chảy lưu loát thối lui, tát này của nàng liền rồi xuống trung.

      Người nọ vén chút tóc trán lên, mỉm cười: "Tiểu nha đầu, ta cứu ngươi mạng, ngươi lại cho ta cái tát, là như thế nào?"

      Phong thái của xinh đẹp tuyệt trần, dung mạo dính bụi trần, dưới nụ cười dường như là ba nghìn hoa đào nở ra rực rỡ.

      Trong lòng Phong Lăng Yên nhảy dựng, thiếu chút nữa mù luôn con mắt.

      Trong lòng thầm khẽ nguyền rủa, đại nam nhân nhưng sau lớn lên lại hại nước hại dân như vậy làm cái gì?

      Hồng nhan họa thủy. . . . . . , là lam nhan họa thủy* a!
      (*): Hồng nhan là chỉ con , lam nhan là chỉ con trai, phân biệt màu xanh và hồng ấy ^^

      Nàng vô thức nhìn chung quanh, lúc này mới phát mình nằm ở phía cái giường xinh đẹp.

      Đệm chăn mềm mại, có tua bay phất phới, vật dụng trong nhà toàn là bằng gỗ nhựa -lô-phan( nhựa thông)

      bàn đặt cái lư hương đốt hoa mai, đám khói trắng trong veo lượn lờ tản ra mùi thơm.

      Phòng này vừa thanh nhã lại hoa lệ, giống như là phòng khách bình thường.

      Mà vết thương trước ngực mình cũng băng bó xong.

      Cảm giác miệng vết thương mát lạnh lại vừa dễ chịu, còn có cái loại đau đớn sột soạt nữa.

      Tốt, phải như vậy chứ

      người mặc bộ áo choàng có thêu hoa mai, kiểu dáng áo choàng rất đơn giản, nhưng hoa văn lại rất lộn xộn, nhìn thanh nhã mà lại dính bụi trần.

      Lại vừa trơn bóng rất thích hợp mặc người, cảm giác cực kỳ thoải mái.

      Nàng giương mắt liếc nhìn mắt bạch y nam tử, bạch y nam tử cũng nhìn nàng mỉm cười.

      Đôi mắt hai người nhìn vào nhau, bỗng nhiên khuôn mặt Phong Lăng Yên đỏ lên.

      Nhớ tới toàn bộ thân thể trần trưồng của mình đều rơi vào trong mắt của , cảm thấy vô cùng xấu hổ: "Ngươi. . . . . . Là ngươi thay quần áo cho ta?"

      Lông mày thanh tú của Bạch y nam tử nhíu lên,tựa tiếu phi tiếu: "Chẳng lẽ lại do ngươi cởi bỏ?"

      Oanh!

      mặt Phong Lăng Yên như bị lửa đốt: "Ngươi. . . . . . Ngươi có thể cho. . . . . . nữ tử khác làm mà. . . . . ."

      " Nữ tử khác? Ha ha, trong lúc này có nữ tử khác, đơn thuần cũng chỉ có vài gia đinh. . . . . ."

      Bạch y nam tử tự nhiên cười, nụ cười vô hại với người và súc vật.

      Khuôn mặt Phong Lăng Yên đen hết bên.

      Ôi, quên , dù sao thân thể mình bây giờ cũng chỉ có mười hai mười ba tuổi, dường như vừa lại vừa khô khan(ý ngực phẳng ấy ^^), cũng còn cái gì phải sợ hãi khi người khác thấy .

      việc cấp bách, chính mình so đo.

      Biết vừa rồi là nam tử này giúp mình băng bó miệng vết thương, cũng có ý định đùa giỡn.

      Nàng cũng thoải mái.

      Ngẩng đầu liếc mắt nhìn bạch y nam tử, kìm lòng được mở miệng: "Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao phải theo dõi ta?"

      Đánh chết nàng cũng tin đêm qua cứu giúp nàng chỉ là trùng hợp gặp phải.

      Nhất định là cố gắng theo ở phía sau.

      Chỉ là nàng rất buồn bực, môt là nàng có tiền, hai là nàng có bối cảnh, nhìn qua chỉ là người ăn mày bình thường .

      Người vô cùng tuấn tú này bởi vì cái gì muốn theo dõi nàng?

      Nàng tự nhiên cho là ham vẻ mặt xinh đẹp của nàng.

      Bản thân người này sinh ra liền hại nước hại dân , chỉ cần giơ ngón tay thôi, chỉ sợ đống mỹ nữ đối với thương nhung nhớ.

      Đương nhiên nghĩ muốn cướp sắc của nàng. . . . . .



      Gỗ nhựa thông:
      Là axit Abietic xem thêm ở đây

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10:

      Editor: DiepYCa
      Beta: YSam

      Bạch y nam tử kia lành lạnh liếc nhìn nàng cái: “Đầu năm này làm người tốt cũng dễ, chẳng lẽ ta cứu lầm ngươi rồi?

      Phong Lăng Yên cứng lại: “Cái này…..Ta, phải ta trách ngươi, chỉ là…Chỉ là muốn hiểu ….”

      "Hiểu ?"

      Trong đôi mắt của bạch y nam tử kia nên chút chế giễu, lại thở dài, chậm rãi : “Được rồi, nếu Công chúa điện hạ hỏi, vậy tại hạ cũng đành phải ăn ngay , ta muốn lấy mười vạn lượng tiền thưởng kia……”

      Công Chúa Điện Hạ? Mười vạn tiền thưởng? !

      Phong Lăng Yên bị hai cái từ này làm cho kinh động, vẻ mặt bộ bị sét đánh tới: “Cái gì…..Cái gì Công chúa điện hạ ?”

      Trong đôi mắt bạch y nam tử chợt lóe lên hào quang: “Đương nhiên là Công chúa điện hạ của Hỏa Vân quốc, chẳng lẽ công chúa quên chính mình?”

      Phong Lăng Yên mở to hai mắt, vô ý thức cúi đầu liếc mắt nhìn thân thể của mình.

      Hẳn là —— cái thân thể này ngờ lại có thể là vị công chúa?

      đúng, nàng phải là đệ tử thực tập của Hắc Diễm Môn sao?
      Mạng như cỏ rác, làm sao lại nhảy lên thành công chúa rồi?

      Chính là Hỏa Vân quốc cái gì, ngất a, nguyên lại mình xuyên qua đến triều đại mất quyền lực!

      Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt ngiền ngẫm của nam tử kia, nàng đổ chút mồ hôi.

      Sử dụng thủ đoạn của các nữ chính xuyên qua thường dùng: “Cái kia…..Đầu ta bị đụng phải chút, đối với chuyện lúc trước nhớ . Ngươi ta là Công Chúa Hỏa Vân quốc, có chứng cớ gì? Ngươi, vậy ngươi là ai?”

      Nam tử kia thấy vẻ mặt của nàng giống giả bộ, xác thực bộ dáng mất trí nhớ.

      Trong con ngươi chợt lóe lên ánh sáng nhạt, thản nhiên : “Tin đồn Công chúa nhất Hỏa Vân quốc khi được sinh ra sau lưng có vết bớt hình đám mây, hóa ra lại là .”

      Sau lưng có bớt?

      Phong Lăng Yên vô ý thức quay đầu nhìn, cái bớt ở chính giữa lưng, làm sao nàng có thể nhìn thấy?

      khỏi cười khổ: "Ngươi. . . . . . Ngươi làm thế nào biết ta. . . . . ."


      muốn hỏi ngươi làm thế nào biết sau lưng ta có vết bớt, đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua người mình trần truồng, người có vết bớt hay dấu vết gì hiển nhiên qua khỏi ánh mắt của ……

      đúng! Từ tối hôm qua trú mưa tại ngôi miếu đổ nát, nam tử này vẫn theo dõi mình, khi đó chính mình vẫn mặc quần áo!

      Làm thế nào vẫn nhận ra mình ?

      Tựa hồ nhìn ra được nghi nghờ trong lòng của Phong Lăng Yên, nam tử kia cười nhạt tiếng.

      Chậm rãi : “ Phía sau thân y phục bị phá rách của ngươi có lỗ thủng……”

      ra lỗ thủng để lộ bí mật!

      Cuối cùng Phong Lăng Yên cũng hiểu được, trong lòng liền thoải mái.

      Hóa ra bởi vì thân phận công chúa của mình mà cứu giúp, cũng giải thích trước đây……

      Chỉ là người công chúa có vết bớt phải là bí mật của hoàng tộc, e dè tuyên bố ra ngoài chứ?

      Làm sao mà người này biết được?

      Kiếp trước Phong Lăng Yên là sát thủ, tự nhiên bỏ được tính tình đa nghi, bất cứ chuyện gì đều cân nhắc cực kì tinh tế.

      Nàng ngước mắt cười: “Đa tạ công tử cứu giúp. biết tôn tính đại danh của ân công? Chuyện bí mật như vậy ân công cũng biết, chắc phải có quan hệ mật thiết với hoàng tộc, chẳng lẽ cũng là người của Hỏa Vân quốc?”

      Trong đôi mắt bạch y nam tử lên chút tán thưởng, tâm tư tiểu nha đầu này rất kín đáo, cũng rất thông minh.

      cười nhạt tiếng: “Tại hạ bất quá chỉ là người rảnh rỗi trong giang hồ, cũng có quan hệ gì cùng hoàng tộc. Ừm, lúc trước công chúa mất tích bố cáo dán khắp trong Hỏa Vân quốc, người tìm thấy được công chúa có thể được phần thưởng mười vạn. Mười vạn lượng bạc trắng này cũng đủ tại hạ dùng trong năm”.

      Phong Lăng Yên sững sờ, biết nên giận hay nên cười.

      ra mình ở trong mắt người này nàng chính là bạc trắng……
      Tiêu dùng năm?

      Người này lấy bạc đổi cơm ăn? !

      Tuy rằng nàng biết quy tắc đổi tiền tệ của triều đại này, nhưng bạc xem như là kim loại quý.

      Vô luận ở triều đại nào đồng tiền cũng có quyền lực.

      Mười vạn lượng bạc trắng, là toàn bộ gia sản của tầng lớp trung lưu, người này lại còn tiêu dùng trong năm……

      Phá gia chi tử, Phá gia chi tử a !

      Nàng cần bị cợt nhả?

      Nhưng mà nàng muốn làm công chúa cái gì, thông thường dưới mọi tình huống công chúa đều bị đem hòa thân .

      Huống chi trong thâm cung nội viện có tên là nơi người ăn thịt người.

      Nàng muốn sinh tồn ở trong khe hẹp đó, lại càng muốn bị người kia mang cầm lấy đổi bạc…….

      Nàng cười tiếng: "Vô luận như thế nào, là ngươi cứu ta, tôn tính đại danh của ân công còn cho ta biết."

      "Ta họ Cung tên Yên Mạch, tiểu công chúa, vết thương người ngươi có độc, độc tố còn sót lại chưa hết, hay là ngươi nghỉ ngơi nhiều chút ."

      Ngón tay đánh ra, cây ngân châm bay ra, đâm đúng ở huyệt ngủ của nàng.

      Thủ pháp của như điện, nhanh đến làm cho nàng kịp phản ứng.

      Đôi mắt Phong Lăng Yên trợn lên, giống như muốn hỏi cái gì, nhưng bị cơn buồn ngủ vây hãm, mí mắt rốt cuộc thể kháng cự, nặng nề khép lại….

      Ngón tay Cung Yên Mạch xoa khuôn mặt nàng, tia khó lường lóe lên trong đôi mắt.

      "Tiểu thỏ tử, ra ngươi là công chúa, làm công chúa so với làm sát thủ có tiền đồ hơn. . . . . . ngủ giấc tốt a."

      Vỗ vỗ khuôn mặt nàng, lại thay nàng dịch dịch góc chăn, xoay người ra ngoài.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      "Tuyết Nhi, cho ngươi ăn gà ."

      con gà nướng vàng óng ánh lắc lư, lay động ở trong bàn tay trắng nõn, sau đó bay ra lên đường vòng cung.

      Bạch Hổ lười biếng ỉu xìu ngẩng dầu giương mắt nhìn lên, nhìn cũng thèm nhìn nàng.

      "Tuyết Nhi, ta chỉ ra ngoài chút được ? Dù sao cứ ở trong gian phòng này, ta kìm nén đến nội thương!"
      Phong Lăng Yên dùng hảo ngôn hảo ngữ(*) thương lượng với Bạch Hổ nằm ngoài cửa ra vào.
      (*): ngôn ngữ, thiện ý tốt đẹp

      Bạch Hổ cúi đầu rít gào tiếng, đôi mắt hổ phát ra ánh sáng lửa nhìn chằm chằm vào chỗ nàng, nhìn qua bộ dáng châm chước.

      Phong Lăng Yên đau đầu vuốt vuốt thái dương, nàng dưỡng thương suốt ba ngày tại gian trong phòng này.

      bước cũng thể ra ngoài căn phòng .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Nàng xứng bị khinh bạc? 2
      Editor - Beta: YSam


      Nguyên nhân điều đó, ma là vì vị hổ môn thần(*) này.
      (*)môn thần : thần giữ cửa

      Vị này hổ môn thần rất làm tròn bổn phận, bất luận lúc nào Phong Lăng Yên muốn ra ngoài, đều có thể nhìn thấy bóng dáng dũng mãnh kia của nó. . . . . .

      Tuy rằng Phong Lăng Yên biết chút vu thuật(*), nhưng chỉ là Chướng Nhãn pháp( thủ thuật che mắt).
      (*): phép thuật, thuật,ma thuật,…

      Có thể lừa người, có điều thể lừa được cái mũi của động vật.

      Thỉnh thoảng nàng bất chấp hết tàn nhẫn định tìm chút dược vật làm cho Bạch Hổ choáng váng đến bất tỉnh, nhưng bột đố gột nên hồ(*), ngay cả nguyên liệu nàng cũng sờ tới được. . . . . .

      (*): sam biết đây là câu ca dao, có loại bột năng hay bột mì gì đó khi mình nấu và đổ xíu nước sôi hoặc lạnh và nó là kết dính như hồ, lúc sam có chơi cái này ) nhưng vẫn biết nghĩa gì, hiểu tạm ở đây là nếu có nguyên liệu làm sao ra được thuốc.

      Mỗi ngày đúng giờ đều có tiểu Đồng(đứa bé ) xinh đẹp, tinh tế đưa cơm canh cùng dược phẩm tới.

      Phong Lăng Yên vốn định tìm đồng tử(thằng bé) rảnh rỗi dập đầu trò chuyện, Nhân tiện hỏi thăm chút chuyện của triều đại này.

      Nhưng ngờ nàng hỏi thăm nửa ngày đến miệng đắng lưỡi khô mới phát đồng tử kia lại là người bị câm, căn bản là chuyện được!

      Mà ba ngày nay cái người Cung Nhân Mạch kia giống như bị mất tích, cũng xuất lần.

      Cũng may là thuốc của vô cùng hiệu nghiệm.

      Vết thuơng nặng như vậy Phong Lăng Yên liên tiếp bôi loạn lên nhưng ba ngày sau đó, tất cả độc còn sót lại cũng quét sạch, miệng vết thương cũng bắt đầu vảy kết .

      Phong Lăng Yên vô cùng buồn bực, kiên nhẫn cũng dần dần biết mất và hầu như còn, nàng kìm nén đến muốn điên rồi!

      "Cung Nhân Mạch, Cung Nhân Mạch! Ngươi ra đây, ngươi ra đây! Nếu ngươi ra ta liền đem chỗ ở này của ngươi phá dỡ bỏ!"(sam: sư tử nổi điên ))

      Giọng của nàng , chấn động đến mức Bạch Hổ kia cũng lui về phía sau hai bước.

      "Dừng, nháo loạn như vậy đủ rồi, toàn bộ thương thế của ngươi tốt chứ?"

      tiếng Sư Tử Hống này của nàng quả nhiên rất hữu hiệu, rốt cuộc buộc nhân vật chính trong tiếng la hét ra.

      Cung Nhân Mạch thản nhiên đến, xoay cây sáo ngọc trong tay, nhìn qua nhàn nhã tự đắc vô cùng.

      "Cung Nhân Mạch, ngươi đem ta nhốt ở chỗ này là có ý gì?"

      Nhìn thấy nhân vật chính đến, những lời cửa miệng đàng hoàng mà Phong Lăng Yên dốc lòng kìm nén rốt cuộc cũng tìm được chỗ trút giận.

      Nàng nhảy vài bước đến trước mặt Cung Nhân Mạch , nhìn qua bộ dạng rất có khí thế.

      Tiếc rằng tại nàng rất thấp, đỉnh đầu nàng chỉ tới lồng ngực của , làm cho khí thế bức người của nàng lập tức chút.

      "Tiểu nha đầu, tốt xấu gì cũng là ta cứu ngươi mà, đây là thái độ ngươi đối đãi với ân nhân?"


      Cung Nhân Mạch thuận tay dùng sáo ngọc trong tay gõ cái đầu Phong Lăng Yên.

      ràng là động tác của rất tùy ý , nhưng quan trọng là Phong Lăng Yên hoàn toàn né tránh được.

      Bị cái, mặc dù cũng đau, nhưng trong lòng có chút ủ rũ.

      Hiên tại thân thủ của nàng xem như là tồi, nhưng làm sao có thể cùng người trước mắt này so sánh, bản thân mình có vẻ như món ăn vậy?

      Quả cứu mình, nhưng cũng là vì mười vạn lượng bạc trắng kia, nàng mới cần đối với cảm động đến rơi nước mắt. . . . . .

      Phong Lăng Yên nhảy vài bước, khuôn mặt xinh đẹp sa sầm: "Cho dù ngươi cứu ta nhưng cũng thể giam cầm ta biến tướng. . . . . ."
      (biến tướng : trá hình, sam để vậy vì đây là truyện xk, thể sử dụng từ đại quá)

      Cung Nhân Mạch chán nản : "Miệng vết thương của ngươi bị sinh mủ, lại trúng loại kỳ độc, nếu như phải ta kịp thời ra tay, ngươi sớm mất cái mạng này. Tuy rằng ta thay ngươi loại bỏ độc, nhưng trong vòng 3 ngày lại thể tiếp xúc với gió ."

      Phong Lăng Yên sững sờ, nguyên lai cho nàng ra khỏi phòng là vì nguyên nhân này.

      Trong lòng có chút bán tín bán nghi, ấp úng : "Ngươi. . . . . . Ngươi có thể với ta mà."
      (bán tính bán nghi: nửa tin nửa ngờ)

      Cung Nhân Mạch liếc nhìn nàng, cười lạnh: " như thế nào? Ngươi nghe sao? Ta chẳng muốn cùng tiểu hài tử tốn nhiều lời ."

      Tiểu hài tử? Nàng mới phải tiểu hài tử!

      Tâm trí của nàng hai mươi hai tuổi rồi!

      Phong Lăng Yên rất muốn phản bác .

      Nhưng người trước mắt này tính tình cổ quái, hành động cũng khác biệt người thường, nàng có thăm dò được lai lịch của , tốt nhất vẫn đừng tùy tiện tiết lộ việc mình xuyên qua mà đến đây. . . . . .

      "Để cho ta xem thương thế ngươi ra sao?"

      Phong Lăng Yên chút sững sờ, chợt thấy trước ngực mát lạnh, vạt áo bị người cởi bỏ. . . . . .

      "A ——! Lưu manh!"

      Phong Lăng Yên theo bản năng vung ra chưởng!

      Cổ tay liền bị phát bắt được, mặt Cung Nhân Mạch giống như tựa tiếu phí tiếu (cười như cười): "Ngươi nghĩ rằng ta cợt nhã ngươi?"

      Phong Lăng Yên vừa lui về phía sau, hừ tiếng.

      Vội vàng đem vạt áo trong tay che đậy.

      Khóe môi Cung Nhân Mạch nhếch lên: "Ngươi tự mình nghĩ mình xinh đẹp!"

      Phong Lăng yên: ". . . . . ."

      Cái gì gọi là nàng tự nghĩ nàng xinh đẹp?

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :