1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sát thủ mười hai tuổi, nằm cười giữa hoa đào! - Mục Đan Phong (11) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.2
      “Vậy ngươi cũng biết thân phận của nàng? Nàng bình thường biểu như thế nào?”

      Thanh nam tử áo tím nhàn nhạt, nghe ra cảm xúc gì.

      Nam tử hung hãn : Ta nhặt được nàng nàng mất trí nhớ, nhớ cha mẹ huynh đệ, mặc dù căn cốt của nàng tệ, có thể là rất cơ trí, nhưng bình thường thích chuyện, lá gan cũng có chút ….”

      Ngón tay như bạch ngọc của nam tử áo tím gõ lên mặt bàn, con ngươi như Diệu Thạch màu đen nhắm lại. Giống như trầm tư cái gì.

      bắt đầu nhúng tay, hắc diễm thông minh nên ra lệnh nhữ, im lặng chờ đợi phân phó của .

      Nam tử áo tím cười nhạt tiếng: “Này cũng có chút kỳ quặc rồi, như vậy chuyện kỳ quặc chúng ta phải xem chứ, chư vị, muốn cùng bổn tọa đầm Hắc Long xem náo nhiệt hay ?”

      ……

      Phong Lăng yên buồn bã ngồi xổm ở đầm Hắc Long, thở dài lại thở dài.

      Hắc Diễm Môn này lý mà, phải là chỉ mất tiểu nha đầu đáng chú ý sao, vì sao lại lùng bắt với quy mô lớn như thế?!

      Hại nàng cơ hồ thi triển gần hết các kiểu kỹ năng rồi.

      Dụ ra để giết hai cái nam tử áo đen, nàng liền nghe được tiếng chó sủa.

      Biết mặc dù thuật dịch dung của mình cao minh Vô Song, có thể gạt được người lùng bắt, nhưng đối với chó săn lại có tác dụng.

      Nàng đành phải tiếp tục chạy trốn, may mắn chạy lại phát đầm nước.

      Nước trong đầm sâu, nhưng phạm vi xung quanh , đúng là có thể tránh né cái mũi thính của đám chó săn.

      Nàng chạy đến giữa đầm, liền dùng Thuật Dịch Dung cộng thêm vu thuật biến chính mình thành tảng đá.

      Vả lại nước trong đầm sâu, nàng còn có thể lộ ra mặt để hô hấp, đương nhiên người ở bên ngoài nhìn vào, chỉ là tảng đá lộ ra góc nhọn mà thôi.

      Quả nhiên được bao lâu, tiếng gió liền vang lên, theo vài tiếng chó sủa, đầm xuất mười mấy Hắc y nhân tìm kiếm.

      Những Hắc y nhân này ở bờ đầm băn khoăn chút, liền xuống dưới, nước dưới nước tìm nửa ngày, cũng tìm ra được cái đinh nào đến giữa trưa.

      Lại tìm xung quanh cái đầm lần, nhưng vẫn như cũ hai tay trống trơn.

      Bởi vì này những người này, vừa tìm vừa chuyện với nhau.

      Trong lúc bọn chuyện Phong Lăng Yên mới biết được danh hiệu của mình, gương mặt nhất thời đen thể đen hơn.

      Nàng thiếu nữ xinh đẹp làm gì có chỗ nào giống con thỏ.

      Con thỏ? Nàng cái thiếu nữ đẹp ở đâu như con thỏ rồi? Hừ, Hắc Diễm Môn này đặt tên sáng sủa!

      Mà trong lúc bọn họ chuyện với nhau, Phong Lăng Yên cũng mới biết lần này nếu như Hắc Diễm Môn tìm thấy mình chết tâm.

      Hơn nữa dưới núi trải rộng môn đồ của Hắc Diễm Môn, bọn họ nếu chịu rút lui…, nàng căn bản có khả năng chạy ra !

      Vu thuật của nàng chỉ có thể khiến nàng ‘biến’ thành thứ xê xích với nàng bao nhiêu, nàng cũng thể biến từ tảng đá thành ngọn núi được?

      Mà thay đổi vật -- cũng chỉ có thể biến hoàng dương, nai con.

      Nếu như tùy tiện nhảy ra…, chỉ sợ bị người của Hắc Diễm Môn mũi tên bắn chết, sau đó nướng ăn….

      Tất cả con đường cũng thông, cho nên Phong Lăng Yên chỉ có thể bi thương đợi ở đầm nước giả làm tảng đá lớn.

      Ngâm mình ở trong nước hơn canh giờ, chân của nàng cứng ngắc giống như cọc gỗ…

      vất vả những người này tìm hết nơi này, liền có vẻ rút , lại nơi khác tìm tòi.

      Phong Lăng yên nhảy dựng lên, hoạt động tay chân cứng ngắc, nhìn qua bên kia bờ có tảng đá mảnh dài.

      Tảng đá kia hơi giống như hình người, trong nội tâm nàng vừa động, đột nhiên nảy ra chủ ý.

      Vội hai bước ba bước nhảy lên lên bờ, kéo tảng đá dài kia vào trong nước.

      May mà tảng đá kia chìm, cũng có sức nặng của người trưởng thành.

      Đến lúc này, Phong Lăng yên cũng bất chấp hết.

      Lột y phục của Tần Phong số 15 ra, nằm ở tảng đá nhọn dài kia.

      Lại ngụm cắt nát ngón giữa, vài giọt máu lên tảng đá, miệng lẩm bẩm.

      Tảng đá kia liền biến thành bộ dáng y hệt nàng.

      Đáy hồ có nhiều đá vụn rải rác, nàng kéo thứ ‘giả người’ tới góc hẻo lánh ở đầm, lại rắc ít cỏ rêu lên lưng nó…
      Last edited by a moderator: 13/12/14

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Thần tiên? quái? ! Thế giới này huyền huyễn rồi!

      Editor-Beta: YSam
      Vừa mới làm xong toàn bộ, lại nghe được vài tiếng chó sủa hướng phía bên này chạy tới.

      Phong Lăng Yên vội chạy về chỗ lúc nãy đứng yên, người ngoài nhìn phía trước vẫn thấy là khối tảng đá lớn như cũ . . . . .

      Những hắc y nhân kia lại dắt chó ngao qua lại lại, lần này quay lại đầm Hắc Long còn có năm khuôn mặt mới.

      Hồng Y, Lam Y, Hoàng Y, Lục Y dường như bầy quạ đen trong đám người này có vẻ đặc biệt dễ làm người khác chú ý.

      Năm người này hiển nhiên so với những Hắc y nhân khác võ công cao minh hơn, nhìn như bước chậm nhàn nhã , nhưng tốc độ lại cực nhanh. Dáng người mỹ diệu(*), Đạp Tuyết Vô Ngân.(**)
      *:tuyệt đẹp
      **: ,đến có vết tích, tiếng động

      Trong lòng Phong Lăng Yên nhảy dựng vì hồi hộp, mấy người này khinh công tùy tiện xuất ra cái, so với nàng cũng đều cao hơn.

      Wow, nếu như chính mình rơi vào trong tay bọn họ, chỉ sợ là bánh bao thịt đánh chó, có có về. . . . . .

      Nàng đứng ở trong nước, cử động cũng dám, cả mí mắt gần như cũng dám nháy.

      Bỗng nhiên ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt của hoa mai, vô số cánh hoa hoa mai đỏ tươi từ trung lất phất rơi.

      Trong lòng của Phong Lăng Yên nhảy dựng , vừa ngước mắt lên xem xét, đột nhiên thân thể cứng đờ.

      Thần tiên? quái? ! Thế giới này huyền huyễn rồi!


      Vốn là từ trung bay tới năm dải lụa mỏng, hồng, lam, vàng, lục, đen đan xen vào nhau bay đến, ở giữa trung từ từ tách ra.

      Mạnh mẽ liếc mắt nhìn lại cái, giống như dòng cầu vồng treo nghiêng, lộng lẫy.

      Ở đỉnh đầu năm dải lụa mỏng là cỗ kiệu thêu Long Bạch Sắc(Rồng màu trắng,Bạch Long), đỉnh kiệu cờ tua lộng lẫy, phía bốn góc đều có thủy tinh cầu, ở dưới ánh trăng lóe lên quỷ dị, rực rỡ.

      Người bợ đỡ chính là bốn thiếu nữ mặc lụa mỏng , cùng các nàng là lụa mỏng vẩy múa trong tay, cỗ kiệu thêu Long Bạch Sắc chậm rãi hạ xuống, rơi vào cỏ bên cạnh đầm Hắc Long.

      "Cung thỉnh môn chủ hạ kiệu."

      Ở phía trước thiếu nữ tung hoa giơ tay lên, thảm hoa nhiều màu sắc được trải mở ra, giống như dòng cầu vồng trải ra ở mặt đất.

      Màn kiệu vén lên, tử y nam tử lay động theo gió bước ra.

      Mặt nạ màu bạc hình bướm, khóe môi màu hồng khẻ nâng lên, dường như cười cũng dẫn theo ba phần ý cười.

      Vạt áo màu tím hất lên, ba nghìn sợi tóc tùy tiện để rối tung, cả người nhìn ung dung hoa lệ, đẹp đẽ lại mang tia tà mị thoải mái như thế.

      Người này vừa mới hạ kiệu, tất cả Hắc y nhân cùng với Ngũ Sắc Sứ( chỉ mấy nương 7 màu^^) đồng thời đều cúi người xuống: "Cung nghênh tổng môn chủ."

      Sắc mặt Tử y nam tử rất thản nhiên, nhìn ra hỉ nộ(*), chỉ khẽ gật đầu.
      (*) vui hay Giận
      Con ngươi giống như Hắc Diệu Thạch(*) chậm rãi quét qua mặt nước cả đầm Hắc Long.
      (*): Đen và sáng như đá

      Nước hồ Đầm Hắc Long cũng tính là sâu, trong đầm có rất nhiều đá hình thù kỳ lạ mọc lên san sát nhau, đây cũng là nguyên nhân Phong Lăng Yên giả làm tảng đá lớn.

      Bị liếc mắt quét qua cái, thiếu chút nữa Phong Lăng Yên giật mình rùng mình cái.

      Lại cảm giác được con mắt sáng rắm thúi của tổng môn chủ giống như kính chiếu , mặc dù chỉ là thảnh nhiên liếc cái, lại làm cho tấm lòng bé của nàng run rẩy lên, người này phải là có thể nhìn ra nguyên hình nàng chứ?

      Nếu biến thái chẳng phải là thủ lĩnh rồi. . .

      Choáng voáng, vốn dĩ người này là tổng môn chủ biến thái của bang hội kia, thủ lĩnh của bang hội tiểu biến thái chẳng phải là đại biến thái?

      " điều tra qua toàn bộ vùng nước ở nơi đây?"

      Tử y nam tử mở miệng, thanh giống như tiếng suối ở núi đá chảy róc rách xuống ,lời trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe.

      Ưm, cái đại biến thái có giọng rất tốt, rất cân xứng, nếu như biết ca hát mà ..., chừng là Thiên vương,chính là nhân vật nổi tiếng nhất. . . . . .

      Tuy nhiên thân thể Phong Lăng Yên có cảm động, nhưng ở trong lòng tự oán thầm .

      Tật Phong số 10 cúi người xuống: "Dạ! Môn chủ, thuộc hạ vừa mới phái mười người xuống nước tìm tòi lần nữa. có phát cái gì khác thường."

      "Lục soát lại lần nữa!" Tử y nhân nhàn nhạt phân phó.

      "Dạ!" Lần này là tật phong số 14, sau đó các thị vệ đềuxuống nước. . . . . .

      Có nhiều người ở trước mặt Phong Lăng Yên bơi qua, thậm chí có người mặc áo bào dài lướt qua gò má Phong Lăng Yên . . . . . .

      Phong Lăng Yên cắn răng chịu đựng. chút cũng dám di chuyển.

      Bỗng nhiên đỉnh đầu có tiếng gió hiu hiu vang lên, ánh mắt Phong Lăng Yên hoa lên, chỉ thấy bộ bào tím đạp nước mà .

      Tay áo bồng bềnh, nước cũng nhàn nhã từng bước chậm, giày mặc chân có chút ẩm ướt nào. . . . . .

      Phong Lăng Yên mở to hai mắt.

      Ông trời! Đây là khinh công kỳ lạ gì?

      Trước kia nàng vẫn cho rằng theo lời của người xưa khinh công ‘Đăng bình vượt thủy(*) ’ là khoa trương , .
      (*): lên bèo mà sang sông

      nghĩ tới người trước mắt này còn lợi hại hơn, lại trực tiếp đặt chân ở mặt nước!

      Nàng còn chưa có kinh ngạc xong, vị tử y môn chủ kia ở trước mắt của nàng đột nhiên dừng lại.

      Khuôn mặt Phong Lăng Yên tối sầm lại cố gắng chịu đựng, lần này xui xẻo rồi, môn chủ sống sống chết chết đứng cách nàng chỉ vẹn vẹn có khối tảng đá lớn dài thước.

      Gió thổi tử sam của bay phần phật, góc áo bào thỉnh thoảng lượt qua gương mặt của nàng.

      Làm cho nàng ngước mắt lên cũng chỉ có thể nhìn thấy dưới áo bào của là quần lót màu trắng thuần khiết (sam: ==`). . . . . .

      Chân của thẳng tắp và thon dài, có lẽ cơ thịt của cơ thể trong quần lót cũng là cân xứng và rắn chắc . . . . . .

      Thiếu chút nữa Phong Lăng Yên nhốn nha nhốn nháo trong gió——

      Ách, lão Thiên, nàng phải cố tình muốn nhìn trộm hạ thân của . . . . . .

      đứng ngay vị trí này làm cho nàng nhìn nhìn thấy chỗ khác. . . . . .
      Cái trán Phong Lăng yên có vô số hắc tuyến chạy xuống, 囧 đáy lòng lại có tia may mắn hơn được nữa .

      May mắn là cái đại biến thái chỉ là đứng tảng đá ở gần nàng, có trực tiếp đứng ở đỉnh đầu của nàng. . . . . .

      Từng đợt mùi thơm hoa mai nhàn nhạt truyền đến chóp mũi của Phong Lăng Yên.

      Nàng sửng sốt chút, nghĩ tới mùi thơm cái người đại biến thái thơm ngát như thế.

      nhất định là tắm rửa bằng cánh, hơn nữa cánh hoa này là hoa mai, người này cũng biết tàn phá bao nhiêu hoa mai mới làm cho cả người thơm như vậy. . . . . .

      Phong Lăng Yên nhìn lên quần lót trắng thuần khiết của đến ngây ra, vẫn nhìn thấy phong cảnh khác.

      Chương 4: Tìm Được Rồi

      Editor: YSam, DiepYCa

      Beta: YSam

      Tiếng nước ào ào xung quanh truyền vào tai dứt, biết những người kia tìm tòi ở trong nước.

      "Tìm được rồi!"

      tiếng hoan hô vang lên, “phần phật” tiếng nước vừa vang lên, xem ra có người ngoi lên từ mặt nước.

      Trong lòng Phong Lăng Yên vừa hơi khẽ động chút, tiếng gió vừa vang lên, Tử Y đỉnh đầu bỗng nhiên thấy nữa. Nàng rốt cục cũng có thể thấy cảnh vật bên ngoài.

      Lúc này hắc y trẻ tuổi hung hãn nâng ‘ thi thể ’ Phong Lăng Yên dùng tảng đá hóa thành, chốc lát liền bơi tới bờ.

      nhàng đem ‘ thi thể ’ đặt ở cỏ, quỳ rạp xuống trước mặt tử y nam tử kia: "Bẩm môn chủ, đây chính là thi thể của Ngọc Thố , nàng bị bèo và rong trong nước cuốn lấy, chết. . . . . ."

      "Ách. . . . . . Hóa ra chết mất rồi sao?"

      Giọng bay bổng của tử y nam tử , nghe ra vui hay giận, xoay người ở chạm vào mặt của thi thể thản nhiên : " lạnh như băng rồi lại còn cứng ngắc . . . . . ."

      Trong lòng Phong Lăng Yên nhảy dựng, mặc dù nàng có thể đem tảng đá kia biến thành hình dáng tướng mạo của mình nhưng mà thay đổi được lạnh như băng cùng cứng rắn vốn có của tảng đá kia. . . . . .

      Chỉ mong tên môn chủ này đừng nhìn ra cái gì là tốt rồi. . . . . .

      Cũng may người chết vốn cũng chính là lạnh như băng , cẩn thận chạm đến, chưa hẳn có thể nhận ra cái gì khác thường.

      Trong lòng Phong Lăng Yên thầm an ủi chính mình.

      Ngón tay ở dưới nước tự chủ nắm chặt lại, móng tay suýt nữa đâm vào trong thịt.

      Đầu óc những người này đều cho lừa đá rồi?

      Khóe môi của tử y nhân khẽ nâng, lộ ra nụ cười vô cùng nganh ngạnh và ung dung, móng tay gảy chút: "Đứa này chết khoảng canh giờ rồi, vừa rồi là ai tìm thấy ? Lại có thể phát gì sao?"

      Tiếng của vô cùng , cơ hồ dẫn theo nụ cười.

      Nhưng niềm vui vẻ này khi lọt vào trong ánh mắt mọi người so với Tu La Dạ Xoa càng thêm đáng sợ hơn.

      Phù phù! Phù phù! Phù phù! Có mười Hắc y nhân quỳ thẳng xuống đất, dám ngẩng đầu: "Thuộc hạ. . . . . . Thuộc hạ bất lực, đáng chết. . . . . ."

      Thanh của bọn phát run, thân thể càng run hơn giống như lá rụng trong gió

      Tử y nhân cười nhạt tiếng: "Đáng chết đến nỗi, chỉ là ánh mắt của các ngươi quả có vấn đề, người sống lớn ràng như vậy mà có nhìn thấy, đều tự phế cái áp phích*. (* áp phích, giang hồ tiếng lóng ‘ con mắt ’)"

      Phong Lăng Yên đánh rùng mình, cái môn chủ biến thái này ác độc, sai lầm như vậy ràng muốn phế nhân nhà đích con mắt. . . . . .

      Mười Hắc y nhân nghe được câu này như dâng tặng luân , nhất tề đáp ứng tiếng ‘ Dạ! ’

      Tay trái đều xuất , huyết quang tóe , mười người thành mười cá ‘ độc nhãn long ’!

      Bọn họ đau thân thể đều có chút run rẩy, rồi lại nhất tề quỳ mặt đất: "Thuộc hạ đa tạ hội chủ nhân từ, khiển trách nhàng."

      Thanh đều nhịp, tựa hồ như lời kịch trải qua nhiều lần diễn luyện.

      Hơn nữa mặt của mỗi người tuy nhiên đau có chút vặn vẹo, nhưng lại thành tâm thành ý cảm động đến rơi nước mắt. . . . . .

      Phong Lăng yên thiếu chút nữa cắn được đầu lưỡi của mình, nguyên lai đây là khiển trách nhàng——

      Những người này đầu óc làm cho lừa đá rồi?


      Thằng nhãi này phát ra cái sở hở gì chứ?

      Ánh nhìn của nam tử tử y dời trong nháy mắt, cười tiếng, ngáp cái: “ Tốt lắm, tìm được ‘trốn quân cờ’, các ngươi cũng đều trở về .”

      Xoay người vào trong chiếc kiệu đỉnh thêu Rồng, nhàn nhạt phân phó tiếng: “ Xuống núi”.

      Năm nữ tử lên tiếng đáp ứng, nâng cỗ kiệu lên, tấm lụa mỏng Lưu Vân trong tay giương ra, dường như bay lên.
      Quấn cái cây lớn cách đó xa, hơi mượn lực, năm người cùng cỗ kiệu bay lên….

      Rốt cuộc tất cả mọi người rời .

      Chút ồn ào trước đó biến mất, đầm Hắc Long giờ yên tĩnh lại.

      Chứng kiến bóng dáng Hắc y nhân cuối cùng biến mất nơi rừng sâu, Phong Lăng Yên liền yên tâm cử động thân thể cơ hồ muốn cứng ngắt, rốt cục cũng nhảy từ trong đầm nước ra ngoài.

      Hô! Giả thành tảng đá mệt muốn chết nàng!

      Cũng may nguy hiểm hết, rốt cục nàng cũng qua được cửa ải này, dễ dàng mà!

      Nhớ tới cái liếc mắt trước khi rời của Tổng môn chủ mặc tử y kia, trong lòng Phong Lăng Yên lại có chút yên.Nàng cảm giác Tổng môn chủ tử y kia dường như nhìn ra cái gì…

      Bất quá dựa vào tàn nhẫn của ( Tổng môn chủ mặc tử y), nếu quả nhìn ra cái gì, chỉ sợ là dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy?
      Ừ, có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều, nhất định là như vậy!

      Nàng nhìn nhìn xung quanh, lúc này mới lên bờ, nhìn nhìn nơi mai táng của “chính mình”, thở dài.

      Vừa rồi trong lúc tình thế cấp bách, nàng cởi y phục ra để mặc ở người cái tảng đá giả thành nàng kia.

      tại, người nàng trống trơn, nàng cần có bộ y phục che đậy thân thể….

      Cũng may thi thể giả này bị chôn sâu, nàng chỉ hai ba lần đào đào lên.

      Đem bộ y phục mặc lại ở người mình. Nàng cười hì hì nhìn thoáng qua thi thể giả trơn bóng, ở phía nó ( thi thể giả) sờ soạng cái, rốt cục khôi phục lại hình dạng tảng đá.

      Sau đó, cước đá tảng đá vào trong nước, vỗ vỗ bàn tay bé .

      Hừ, tha cho Hắc Diễm môn giống như quỷ của ngươi, muốn uống nước rửa chân của bổn nương. Muốn bắt ta? Kiếp sau a!

      Gió trong núi thổi vào người có chút mát, dường như bảo vệ được cái mạng , nhưng trong lúc này, vấn đề lớn lại là làm thế nào sống tại nơi này.
      N
      àng sờ mó ở trong túi áo, rất tốt, trừ bỏ ít dược phẩm, đồng tiền cũng có!

      Lông mày nhắn của Phong Lăng Yên nhăn lại, Hắc Diễm môn này cũng quá keo kiệt ?

      Dầu gì Tật Phong thứ 15 này cũng là tướng quân thế mà người ràng có lấy đồng tiền, đúng là cái người nghèo!

      Khô Đằng, cây già, quạ đen chiều hoàng hôn, gió tây, hoa tàn,


      cảnh( khí và cảnh sắc) thê lương đủ. Mặt trời chiều ngả về phía Tây, người xuyên qua nơi xa.

      Phong Lăng Yên đấm đấm cái chân run lên, vuốt mái tóc rối bời trán, trong lòng lại lần nữa ân cần hỏi thăm tám đời tổ tông của Hắc Diễm môn.
      Phương Lăng thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: làm sao nhìn ra nàng là nữ hài tử?

      Editor: DiepYCa
      Betar: YSam

      Chọn nhân tài mà lại có thể đem nàng tới nơi ngay cả phân chim cũng có.

      Kể từ khi xuống núi, nàng suốt ngày, mới tìm được gia đình trong ngọn núi.

      Chắc là nhà của người săn bắn trong núi, bất quá cũng chỉ đủ sinh sống.

      Mà hiển nhiên nhà này có nữ chủ nhân, bởi vì Phong Lăng Yên tìm tòi trong phòng của (chỉ người săn bắn) nửa ngày, cũng tìm được bộ y phục của nữ nhân, còn cách đành phải trộm bộ y phục của nam nhân , tùy tiện mặc vào người..

      Cầm bộ quần áo của Tật Phong số 15 ném vào cái khe núi, lúc này nàng mới xoay người ra núi lớn, lên con đường cũ nát.

      Miệng vết thương trước ngực tuy được bôi thuốc trị thương, nhưng bởi vì ngấm nước, có vẻ như bị nhiễm trùng.

      Khẽ động chút liền đau như bị hỏa thiêu hỏa liệu*.
      *: như nung như đốt, ý chỉ đau như bị thiêu rụi,tựa câu đau đến tan xương nát thịt

      Con đường này rất hoang vắng, mình nàng về phía trước hơn nửa ngày, cũng gặp phải người đường nào.

      loạt sấm lớn ầm ầm xẹt ngang qua phía chân trời, ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết từ khi nào, bầu trời cuồn cuộn những đám mây đen.

      trận gió lớn nổi lên, thổi lên người nàng, khiến y phục bay lên phần phật, trước mắt như nhìn thấy trận mưa lớn đổ xuống.

      Phong Lăng Yên khẽ nguyền rủa tiếng, vội vã chạy trốn, định thừa dịp trước khi mưa lớn trút xuống nhanh tìm thấy sơn động để tránh mưa.

      Mưa tới quá mức nhanh, trận gió lớn thổi qua, hạt mưa lớn như đồng tiền liền đổ ập xuống. Trong nháy mắt mưa to tầm tã.

      Xa xa, trong màn mưa, dãy núi giống như con thú to lớn dữ tợn, mưa to trút xuống khiến cỏ dại bên đường ngã trái ngã phải.

      Chốc lát đất dưới chân chịu nổi thành vũng bùn.

      Toàn thân Phong Lăng Yên bị mưa xối ướt, gió lạnh thổi xoáy qua bên tai, thổi nghiêng làn mưa, đánh vào người nàng, hơi lạnh thấu thẳng vào tận xương tủy.

      Dường như muốn quất ngã đứa bé trước mắt này ….

      Nàng càng ngừng hướng phía trước chạy nhanh, đường núi trơn ướt, bùn đất bắn tung tóe khắp người nàng, trong làn mưa to tầm tã, hình như nàng mơ hồ nhìn thấy cái nhà ở phía trước cách đó xa, khỏi vui mừng khôn xiết, chạy đến trước mắt mới nhìn , ra phải nhà mà là tòa miếu đổ nát, cánh cửa nửa mở nửa đóng, ở trong mưa bị gió thổi rung lên.

      Phong Lăng Yên bị mưa giội cho đầu đau não căng, đẩy cánh cửa xông vào!

      Nàng vừa bước chân vào, thân thể đột nhiên cứng đờ, trong miếu tối như mực, chỉ nhìn thấy hai luồng ánh sáng xanh rờn rợn phát ra…..

      tốt, trong miếu có mãnh thú trú tránh mưa!

      Trong lòng Phong Lăng Yên nhảy dựng, vô thức tông cửa xông ra ngoài!

      Ngao !

      Trong miếu truyền ra tiếng rít gào. Gần như ở bên tai, khiến màng tai người nghe vang lên vù vù.

      Đôi chân Phong Lăng Yên mềm nhũn, choáng a! Đó là con hổ!

      Hơn nữa nghe thanh , hình như là con hổ vô cùng to lớn!

      Việc giả thành tảng đá giờ còn kịp, nàng sờ khắp toàn thân từ xuống dưới, thứ duy nhất có thể dùng phòng thân ngay lúc này là thanh chủy thủ dài hơn thước.

      "Hô!"

      Lập tức, mãnh hổ đẹp lộng lẫy nhảy ra ngoài.

      Hai con mắt màu xanh tối tăm giống như hai luồng Qủy Hỏa(*), chiếu lên bộ lông trắng tuyệt đẹp của nó, nhìn qua hùng mạnh, đặt biệt hung ác và tàn nhẫn.
      (*): Ma trơi [​IMG]

      Cư nhiên là con Bạch Hổ quý hiếm !

      Nó nhìn Phong Lăng Yên từ xuống dưới, dường như suy nghĩ đứa trước mắt này có nhét đủ kẽ răng hay ….

      Phong Lăng Yên nắm chặt cây chủy thủ trong tay, hai con mắt nhìn chăm chú người con bạch hổ kia.

      quan tâm nó quý báu hay quý báu, cho dù nó là gấu trúc bảo vật của quốc gia, nếu uy hiếp đến tính mạng của nàng, trước tiên giết chết rồi sau vậy!

      Chỉ là ——

      tại sức nàng còn yếu, biết có phải là đối thủ của con Bạch Hổ này hay ?

      Con Bạch Hổ kia rống lên tiếng “ Ngao”, chân trước khụy xuống như ngồi xổm, chân sau kéo căng lên, cái đuôi dựng thẳng giống như Thiết Bổng(thanh sắt).

      Đây đúng là tư thế muốn tấn công!

      Phong Lăng Yên gần như muốn ngừng thở, nàng biết , khoảng khắc quyết định sinh tử đến!

      “ Tuyết Nhi, ngươi nhìn thấy cái gì? Kêu lớn tiếng như vậy, ầm ỹ đến ta…..”

      Bỗng nhiên, tiếng gọi mệt mỏi từ trong miếu truyền ra. Thanh như ngọc thạch(*) va chạm với nhau, trong trẻo nhưng lạnh lùng và có chút từ tính, dễ nghe thể diễn tả.
      (*): đá màu xanh lục thường được làm vòng tay, tựa như cẩm thạch
      [​IMG]

      Phong Lăng Yên sững sốt, trong miếu vậy mà có người sao?

      Vậy…..vậy con Bạch Hổ này được nuôi trong nhà? nhịn được ngẩng đầu lên nhìn.
      Thứ đầu tiên đập vào tầm mắt chính là cái ô giấy dầu(*) màu thiên thanh (xanh da trời).
      Ô Giấy Dầu nè :

      mặt ô là bức tranh vẽ mưa bụi lất phất, chiếc ô được đặt đứng che phía người bạch y nhân.

      Khuôn mặt bị chiếc ô che mất nửa, sợi tóc đen nhánh lưu tán khắp bả vai,
      thản nhiên đứng ở đó, giống như là bức tranh thủy mặc.

      Nhìn qua vừa xinh đẹp, tao nhã, dính bụi trần

      Chỉ liếc mắt nhìn lại cái, giống như uống tách trà xanh, khiến tinh thần sảng khoái từ đầu đến chân, quên hết lo âu, mệt mỏi.

      ra là tiểu nương, Tuyết nhi, trở về, đừng dọa nàng sợ”.

      Bạch y nhân kia vẫy tay cái.

      Bạch Hổ hung mãnh(hung dữ,mạnh mẽ) bên kia nghe được tiếng gọi của bạch y nhân, liếc mắt nhìn chằm chằm Phong Lăng Yên cái, lúc này mới lắc lắc cái đuôi, rồi mới trở về.

      Dùng cái đầu hổ to lớn ở người Bạch y nhân từ từ cọ xát, nhìn qua giống như là con mèo ngoan ngoãn.

      Phong Lăng Yên có chút sững sốt, nàng tại mặc bộ y phục vừa dài vừa rộng bị rách tơi tả, đầu tóc lộn xộn, rối tung và bù xù.

      Bởi vì khí trời lạnh, thắt lưng nàng chỉ quấn miếng da Hổ lớn thuận tiện lấy từ trong nhà người săn bắt thú kia.

      Thân hình mười hai mười ba tuổi còn chưa trưởng thành, nhìn qua dưới như nhau…..

      Bỗng nhiên liếc mắt nhìn cái, hiển nhiên là giống như con Tôn hầu tử, làm sao nhìn ra nàng là nữ hài tử?

      Nam tử này thoạt nhìn qua nho nhã thư sinh, nghĩ tới lại có đôi mắt lợi hại!

      "Tiểu nương, vào , mặc dù dạo trong mưa là hứng thú tồi, nhưng mưa này cũng có chút quá lớn, nếu ướt dẫn đến bị bệnh tốt rồi." câu này chính là của bạch y nam tử kia.

      Trong bóng đêm, nhìn vẻ mặt như thế nào, nhưng trong giọng lại giống như có hàm ý cười vậy.

      Phong Lăng Yên hừ tiếng, vào.

      Nhưng trong lòng nàng có chút yên, lúc này trong ngôi miếu vắng vẻ hoang tàn đổ nát, đêm mưa gặp phải đúng con hổ là sủng vật của nam tử, phải là chuyện đáng để vui mừng.

      Nhưng bên ngoài mưa to tầm tã, trong phạm vi vài dặm chỉ có chỗ tránh mưa như vậy, trước tiên nàng cũng chỉ có thể bước vào.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6:Ngươi sợ ta ăn ngươi?
      Editor: DiepYCa - YSam
      Beta: YSam

      “ Xích!” ánh lửa sáng lên, ra là bạch y nam tử nhóm lửa, ánh lửa chớp lên chợt sáng chợt tắt, chiếu lên khuôn mặt dường như có chút quỷ khí u tĩnh mịch của .

      Nếu phải Phong Lăng Yên là kẻ tài cao gan lớn, sớm bị dọa cho ôm đầu chạy trốn.

      Lúc này, toàn thân nàng đều có nước giọt, hiển nhiên là bị ướt sũng.

      Nàng mấp máy môi, cơ hồ lạnh đến muốn phát run.

      Chẳng qua lúc này, nàng lại để ý đến những điều đó, nàng nắm chặt thanh chủy thủ trong tay áo, đôi mắt đề phòng nhìn chăm chú vào người Bạch Hổ kia.

      Chỉ sợ nó lại đột nhiên nhảy dựng lên gây rối loạn cho nàng.

      Nam tử kia lấy tay vuốt xuôi theo lông Bạch Hổ, khe khẽ thở dài: “Ngu ngốc, liều lĩnh chạy ra ngoài như vậy, bị bệnh làm sao bây giờ?”.

      “Vù!” tiếng, nhóm lên đống lửa, cả đại điện(nơi thờ Thần Phật chính trong đền miếu) dường như sáng hẳn lên.

      Phong Lăng Yên nhìn xung quanh, thấy tượng Phật trong ngôi miếu đổ nát này cực kỳ hoang tàn .

      Nhưng cũng may, trong đại điện có chỗ nào bị rỉ nước mưa, bên trong có ít cành lá khô héo úa, chắc là ngày thường bị gió cuốn vào.

      “Tuyết nhi, lại đây hơ lửa chút,”

      Nam tử kia hướng Bạch Hổ vẫy cái tay gọi cái.

      Bạch Hổ lắc đầu quẫy cái đuôi tới, để bộ da lông sát vào đống lửa để hơ.

      Nam tử kia liếc mắt nhìn Phong Lăng Yên, ngáp cái: “Tiểu nương, ngươi cũng tới sưởi ấm sưởi ấm a…”.

      Khuôn mặt Phong Lăng Yên tối sầm, nam tử này từ sớm nghỉ ngơi trong này, lại lâu la chịu đốt đống lửa, nhưng thấy con hổ bị mưa xối ướt hết mới đốt lên, thực ra rất đau lòng cho con Bạch Hổ kia…

      Làm cho nàng phải nhờ cậy vinh dự của con“Tuyết nhi” này, nàng mới khinh thường đấy.

      Xoay ngươi thu gom ít cành lá khô héo, ngón tay giữa bắn ra, luồng ánh lửa phát ra, đốt lên đống lửa.

      Cái miệng nhắn vểnh lên cái: “ Đa tạ, ta sưởi ấm ở đây là tốt rồi”.

      Trong đôi mắt nam tử kia lên chút ánh sáng nhạt, miễn cưỡng nở nụ cười : “Tiểu nương, ngươi sợ ta ăn ngươi?

      Phong Lăng Yên liếc mắt nhìn con hổ cùa cái, cũng phải là nàng lo lắng nam tử này ăn nàng, mà nàng lo lắng chính là con hổ uy phong lẫm liệt của đem nàng lót dạ…

      Hơn nữa nam tử này cũng quỷ dị, khiến nàng thể phòng bị. Nàng vẫn là cố gắng tiếp xúc cùng là tốt.

      Nghe được câu này của nam tử kia, nàng cũng cười cười: “Ta ở chỗ này là được.

      Trong miếu tối tăm, vì sao công tử châm lửa sớm chút?”.

      Làm hại nàng cho rằng có người ở trong miếu, nào ngờ đột nhiên con hổ xuất bị dọa sợ hãi kêu lên tiếng.

      xong câu, Phong Lăng Yên toát chút mồ hôi.

      Nơi này đúng là cổ đại, chỉ là nàng biết vài câu cổ văn này vậy là đúng hay …..

      Nam tử kia tiện tay vuốt lông Bạch hổ xuống, thản nhiên : “Lúc ngủ, tiểu sinh(*) sợ nhất là ánh sáng. Cũng nghĩ là có người tới.”
      (*): cách xưng hô của người nam trẻ, học trò tự xưng, thường thấy trong Bạch Thoại thời kỳ đầu

      Những lời đáp này hề sơ hở. Phong Lăng Yên tắc nghẽn cứng lại, theo bản năng liền : “Nơi này là miếu bỏ hoang có người ở, chừng có mãnh thú, nếu đốt lửa có thể dọa chúng chạy….”

      Câu của nàng càng càng , bởi vì nàng chợt thấy con hổ này.

      Có con hổ này bảo vệ ở bên người, sợ gì bị mãnh thú công kích bất ngờ?

      Trách được, dám ngủ ngon ở trong cảnh tối lửa tắt đèn này.

      Nam tử kia tựa tiếu phi tiếu(*) nhìn nàng cái, thân mình Phong Lăng Yên rụt lại, có chút xấu hổ.
      (*): cười như cười, nếu ai đọc truyện lâu có lẽ biết câu này ^^

      Thầm mắng người mình bị thu nửa, thông mình dường như cũng bị thu hẹp lạ nửa, lại có thể ngu ngốc hỏi ra vấn đề như vậy.

      Khuôn mặt xinh đẹp khỏi đỏ lên, vén đám tóc rối trán lên chút: “ Quên , xem như ta chưa .”

      Nam tử kia cười nhạt tiếng: “ Nơi này hoang giao dã ngoại (vùng hoang vu), đứa bé như ngươi sao có thể tới nơi này?”.

      Trong lòng Phong Lăng Yên nhảy dựng, nghĩ cái liền cười ha ha: “ Ta….ha ha, ta, ta là

      Cái Bang, lang thang đến nơi đây.”

      Cái Bang?

      Nam tử kia nhíu lông mày chút: “Thực ra đây là lần đầu tiên ta nghe có cái bang hội này…”.

      Phong Lăng Yên sửng sốt chút, chẳng lẽ thời cổ đại này có cái bang hội Cái Bang?

      Rốt cục nàng xuyên đến cái triều đại gì đây?

      Nàng liếc mắt nhìn nam tử kia, muốn hỏi nhưng rốt cuộc dám mở miệng.

      Vẫn là quên , nam tử này quỷ dị như thế, cũng biết là có lai lịch gì, càng hỏi càng sai, vẫn là về sau tìm được nhà dân thường nàng lại hỏi thăm a.

      Nàng nở nụ cười khô khốc: “Ha ha, đương nhiên ngươi là chưa nghe đến, là tiểu bang hội, tiểu bang hội mà thôi. Chính là tiểu ăn mày….tiểu ăn mày coi bốn biển là nhà, tự nhiên đến đâu xem nơi đó là nhà.”

      Ánh mắt nam tử kia nhìn lên chiếc “hổ da váy” ở bên hông của nàng cái, nhàng : “Cái tiểu ăn mày ngươi ra còn có thể đánh hổ, khối da hổ xinh đẹp…..”.

      Ánh mắt thân thiện của Bạch Hổ bên kia cũng liếc đến khối da hổ bên hông nàng cái, bộ dạng con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

      Phong Lăng Yên rơi chút mồ hôi, giả bộ như hiểu hết ý nghĩa trong lời của , liếc mắt nhìn nam tử.

      Dưới ánh lửa chiếu rọi, rốt cục cũng thấy được bộ dáng của nam tử kia.

      Diện mạo nam tử này thể dùng hai chữ tuấn mĩ để hình dung.

      Lông mày khuất sau chút tóc mai, đôi mắt phượng dưới ánh lửa tràn ngập các loại màu sắc.

      ràng là khuôn mặt trong trắng thuần khiết, lại cố tình xinh đẹp làm cho người khác dám đến gần để nhìn.

      Vẻ mặt lộ vẻ vân đạm phong khinh, nhưng dường như có ma lực lôi kéo kì lạ. Mái tóc dài đen nhánh thả xuống dưới.

      Rất kì quái, nam tử trẻ tuổi bình thường tóc tai bù xù, cuối cùng lại tránh được có vài phần hứng thú mãnh liệt .

      Nhưng mà, trái lại như vậy nhìn vô cùng thanh nhã, hoàn toàn có nửa phần tản mạn.

      Khiến người ta dường như cảm thấy đời này, nam tử tuấn đều nên để mái tóc rối tung như vậy, mới được xưng tụng là mỹ nam tử.

      Trong lòng Phong Lăng Yên kìm lòng được nhảy dựng, ánh mắt suýt nữa rời ra được.( ẻm mê troai kìa >.<)

      lệnh đường, nam tử này đẹp, bất quá chỉ sợ Tống Ngọc - Phan An(*) trong truyền thuyết cũng là như thế, lại là cái tai họa nhân gian……

      (*) là hai đại mỹ nam nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc, nhưng vì vẻ đẹp mỹ nam của mình là gây ra nhiều họa cho chính mình, chết rất bi thảm
      Xem thêm 2 mỹ nam này đại Đây

      Tuy nam tử này xinh đẹp đến rung động lòng người, nhưng trong tiềm thức Phong Lăng Yên lại cảm giác được tia nguy hiểm, muốn cùng có quá nhiều cùng quan hệ.

      Cuộn mình lại góc gần đống lửa.

      Quần áo người nàng hoàn toàn ướt đẫm, lúc này dính sát ở người, mặc dù ở bên cạnh đống lửa, nhưng quần áo vẫn ướt sũng như trước lạnh giống như cái băng phiến(long não) , làm cho nàng lạnh đến phát run.

      Nam tử kia liếc nhìn nàng: "Tiểu nương, ta thấy quần áo ngươi đều ướt đẫm, hay là cởi ra hơ lửa ."

      Phong Lăng Yên sững sờ, người nàng mặc lớp áo mỏng như vậy, nếu theo lời mà cởi ra trần truồng rồi!

      Mặc dù là tính cách nàng tương đối cởi mở như người đại, nhưng còn chưa cởi mở đến vậy, khỏi trừng mắt liếc nam tử kia, trong lòng thầm mắng tiếng: "Người này nhìn qua tao nhã , nghĩ tới lại chỉ là kẻ phóng đãng . . . . . ."

      Trong đôi mắt nam tử kia chợt có ánh sáng lóe lên, chậm rãi cầm hành trang của bản thân, vỗ vỗ : "Trong túi này của ta có rất nhiều y phục mặc , vốn là muốn đưa cho ngươi bộ, nhưng nương còn cảm kích, quên ."

      Phong Lăng Yên nghiêm mặt cứng đờ, nàng vô cùng tinh mắt, nhìn thấy trong hành trang của nam tử kia quả có rất nhiều y phục, đều là tơ lụa thượng hạng, nhìn qua vô cùng quý giá và đẹp đẽ.

      Chóang voáng, sớm biết như thế, nàng đồng ý cởi cái y phục vừa ẩm ướt lại vừa bẩn của nàng rồi——

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Mười năm tu luyện cùng thuyền, trăm năm tu luyện cùng ngủ miếu(*)


      Editor - Betar: YSam

      tại lại đổi cách xưng hô(theo kiểu cổ đại đó), khỏi có chút ngượng ngùng. Phong Lăng yên buồn bực muốn trực tiếp cào tường.

      Nhanh chóng bỏ thêm vài cành củi khô vào trong lửa, làm cho ngọn lửa lại mạnh thêm chút.

      Nàng chạy trốn được ngày, cho dù lúc sáng bẫy thỏ hoang để nướng ăn, nhưng cho tới bây giờ còn hạt gạo vào bụng.

      tại cái thân thể này lại ở giai đoạn cơ thể mau chóng phát triển, đặc biệt dễ bị đói, bây giờ dừng lại, lửa đói khỏi dâng lên.

      Nàng liếm liếm khóe môi, bụng đói, nhưng người nàng ngay cả khối lương khô cũng có mang. . . . . .

      Ánh mắt khỏi nhìn về phía nam tử kia, người người này hẳn là mang theo lương khô ? Có cần hướng xin khối?

      Nàng cười tiếng, ra sức làm cho nụ cười mặt mình có môt chút ngọt ngào, muốn mở miệng hỏi.

      Nam tử kia đột nhiên vỗ vỗ đầu Bạch Hổ: "Tuyết Nhi, đói bụng ? Chúng ta ăn chút gì."

      Đứng dậy, tự mình từ dưới bàn lấy ra cái bọc gói , mở ra cái bọc gói, bên trong có mấy giấy dầu gói, bọc giấy mở ra, bên trong là con gà quay được vàng óng ánh. . . . . .

      Đôi mắt Phong Lăng Yên sáng ngời, nghĩ cách diễn đạt muốn mở miệng xin.

      Lại nghĩ rằng nam tử kia đem gà quay hướng về phía Bạch Hổ ném , Bạch Hổ nhảy vút lên trời cao, đem miệng đón nhận. . . . . .

      Phong Lăng Yên nuốt ngụm nước miếng thèm ăn, chịu đựng nhúc nhích, nàng cũng thể cùng con hổ tranh giành thức ăn a?

      Đôi mắt - trông mong nhìn vào cái bọc giấy khác trong tay nam tử kia. . . . . .

      Hừ, mười năm tu luyện cùng thuyền, trăm năm tu luyện cùng miếu ngủ, tốt xấu cũng cùng chỗ tránh mưa rồi, dù sao vẫn tiện ăn mình ?

      Nam tử kia từ tư mở ra cái bọc giấy khác, mùi thơm ngát bay ra, được gói cẩn thận trong giấy đúng là điểm tâm, cần nếm thử, chỉ bằng cái mùi thơm ngát này liền biết là cực phẩm tinh xảo.

      Lửa đói trong Phong Lăng Yên càng mạnh, tiếng ùng ục trong bụng vừa vang lên, nước miếng thèm ăn của nàng thiếu chút nữa chảy xuống.

      Vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, muốn làm cho nam tử này nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.

      Nam tử kia rốt cục cũng nhìn nàng cái, đột nhiên khẽ cười: "Tiểu nương thân kiên quyết, ắt hẳn ăn cái thức ăn của ăn xin này, tại hạ vẫn là nên vũ nhục nương rồi, chính mình hưởng thụ a."


      Ngón tay giống như bạch ngọc bốc lên khối bánh, bỏ vào trong miệng, dựa nửa người ở người con hổ, ăn xong liền kêu lên hương vị ngọt ngào.

      Phong Lăng Yên phẫn nộ liếc cái, nghiêng đầu .

      Thằng nhãi này là cố ý ! tay Phong Lăng Yên nắm chặt thành hai đấm, hận thể quyền đánh vào lời trước đây, sau đó đem điểm tâm này đoạt lấy . . . . . .

      Nàng vụng trộm mài mài răng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn lòng, hít sâu hơi, đè éplửa đói.

      Xem như nàng gặp vận xui rủi, gặp phải cái nam nhân lòng dạ xấu xa như vậy.

      Hừ, ăn ăn, dù sao đêm ăn cũng đói chết! Chờ mưa lớn ngừng, nàng bắt đầu bẫy thỏ hay chim trĩ gì đó, muốn nhìn nàng chê cười, dễ dàng như vậy!

      Đêm dần khuya, mưa to vẫn có dấu hiệu ngừng, chỉ là chút.

      Bạch y nam tử từ trong hành trang rút ra cái áo khoác trắng như tuyết, trải lên bàn thần trong miếu.

      Lại lấy hành trang buộc lại, nằm ở bàn thần cùng y phục, hài lòng trở mình chút"Đột nhiên mưa to gió lớn , đúng là thời tiết tốt để ngủ, nương tự nhiên, tại hạ phụng bồi(tiếp) ."

      Phong Lăng Yên hừ tiếng, cũng thèm nhìn , chỉ ở trước đống lửa thỉnh thoảng bập bềnh, làm cho y phục ẩm ướt người đều khô chút ít.

      Cứ như vậy trôi qua hơn canh giờ, y phục người ẩm ướt Phong Lăng Yên cuối cùng cũng khô mọt nửa.

      Nghiêng đầu nhìn lên, liền thấy bạch y nam tử kia ngủ say tứ chi xòe ra ở bàn thần.

      Da lông người con Bạch Hổ khô toàn bộ, nằm ở bàn dài của thần ở bên cạnh, đôi mắt hổ xanh rờn híp nửa, nháy cũng nháy nhìn chằm chằm vào nàng.

      Toàn thân Phong Lăng Yên thấy rét run vì cái nhìn của nó, cũng biết con hổ sau khi ăn xong gà quay no chưa, tại nhìn chằm chằm vào nàng, phải là muốn đem nàng làm điểm tâm chứ?

      Mưa từ từ ngừng, Phong Lăng Yên đói đến vào tâm, được, nàng muốn ra ngoài săn!

      Nàng vừa mới nhảy dựng lên, con Bạch Hổ liền cuối đầu gầm thét tiếng, thân mình đột nhiên đứng lên khỏi ghế. Hai con mắt màu xanh tràn đầy lửa đốt mở to ra nhìn nàng!

      Phong Lăng Yên sợ hãi kêu lên tiếng, vội lắc khoát tay: "Ngươi đừng khẩn trương, ta, ta định ra ngoài săn thú. . . . . ."

      Thụt lùi ra cửa miếu, lại hướng vào trong miếu nhìn cái, con hổ cũng có đuổi theo ra .


      Nàng thở ra hơi dài. Ai, nàng cực kỳ đau buồn a.

      Nếu là thân thủ trước kia, cần sợ con hổ rồi?

      Đáng tiếc tại cái thân thể này tuy rằng rắn chắc, nhưng có bao nhiêu nội lực, lại còn sức yếu, làm cho công lực bình thường mười phần của nàng phát huy chỉ có được ba phần, làm hại nàng tại chỉ có thể chịu đựng . . . . . .

      Tuy trận này mưa tới vội, khi cũng tương đối nhanh, vừa mới còn là mây đen rậm rạp, lúc này trời cũng đầy sao.

      Ánh trăng bao phủ khắp nơi, mọi thứ gì đó đều mông lưng ở dưới ánh trăng.

      Sau cơn mưa khí tươi mát, Phong Lăng Yên hít thở mấy ngụm hơi dài, đem buồn bực cùng mờ mịt trong trái tim thở ra rất nhiều.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :