Ring, Vòng Tròn Ác Nghiệt - Suzuki Koji(Kinh dị)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      12

      thể đưa ra lời giải thích logic, nhưng bằng kinh nghiệm có được qua những cuốn tiểu thuyết và những bộ phim truyền hình tẻ nhạt, Asakawa cảm thấy rằng, khi câu chuyện tiến triển theo hướng này họ cần phải hành động theo cách thức truyền thống. Có nhịp độ nhất định trong những diễn biến của câu chuyện. Nghĩa là, mặc dù họ cố ý tìm chỗ náu của Yamamura Sadako, nhưng giữa lúc loay hoay mọi thứ bỗng nhiên sáng tỏ, cả cái tai họa giáng xuống đầu ta và nơi ta bị vùi lấp. Vì vậy, lúc nghe Ryuji : "Có cửa hàng ngũ kim nào lơn lớn cậu dừng xe lại cho tớ", cái niềm tin cho rằng Ryuji cũng nghĩ giống mình làm Asakawa yên tâm. Asakawa vẫn chưa hình dung ra công việc ấy vất vả nhường nào. Nếu cái giếng cũ vẫn chưa bị lấp kín việc tìm ra nó ở xung quanh Villa Log Cabin là hề khó. Và khi xác định được vị trí của cái giếng việc đưa hài cốt của Yamamura Sadako lên cũng dễ như trở bàn tay. Gã thấy mọi thứ đều đơn giản, mà bởi vì gã muốn nghĩ như thế. giờ chiều, ánh nắng hắt lên con đường dốc chói chang. Chính cái khung cảnh thanh bình của khu phố vào ngày thường và cái chói chang làm mờ trí tưởng tượng của gã. Asakawa quên mất rằng, dù chỉ dưới độ sâu bốn năm mét, song cái đáy giếng chật hẹp lại là thế giới hoàn toàn khác so với mặt đất tràn trề ánh nắng.

      Asakawa đạp phanh lúc nhìn thấy tấm biển của cửa hàng ngũ kim Nishizaki. Nhìn những chiếc thang gấp và máy cắt cỏ dựng ngoài mặt tiền, gã chắc mẩm rằng có thể mua được mọi thứ cần thiết ở đây.

      - Cậu thấy cần cái gì mua.

      rồi Asakawa chạy về phía bốt điện thoại gần đó. Gã dừng lại trước cửa rồi rút ra tấm thẻ điện thoại từ trong ví.

      - Này, phải lúc để cậu buôn điện thoại đâu đấy.

      Lời phàn nàn của Ryuji tới được tai Asakawa, Ryuji lẩm bẩm mình rồi vào trong cửa hàng, y lần lượt lượm từng thứ : dây thừng, xô, xẻng, bánh xe ròng rọc, đèn rọi...

      "Có thể đây là cơ hội cuối cùng để được nghe giọng của hai mẹ con", cơn nóng ruột ấy thôi thúc gã. Vì gã thừa hiểu rằng thời gian còn nhiều. Chín tiếng là thời hạn cuối cùng của gã. Asakawa cắm thẻ điện thoại vào và bấm số nhà vợ ở Ashikaga. Người nhấc ống nghe là ông bố vợ.

      - Con Asakawa đây ạ, bố gọi Shizu và Yoko hộ con được ?

      Ngay lập tức đòi vợ và con đến nghe máy mà lời hỏi thăm bố vợ quả là vô lễ. Nhưng gã còn thời gian để lo lắng tới tâm trạng của bố vợ. Ông định điều gì đó nhưng ngay lập tức quay sang gọi Shizu và Yoko, có vẻ như ông hiểu được tình thế cấp bách của gã. may mắn vì phải mẹ vợ gã cầm máy trước. Nếu là bà, gã phải thể màn chào hỏi dài lê thê và khó lòng mà tìm được cơ hội để chấm dứt.

      - Vâng, em nghe đây.

      - Shizu à?

      Gã thấy nhớ giọng của vợ quá.

      - ở đâu?

      - Atami. Em thế nào?

      - , cũng bình thường thôi. Yoko quấn ông bà ngoại lắm.

      - Con có ở đấy ?

      Gã nghe thấy con. Nó vẫn chưa được thành lời, chỉ là những thanh bập bập. Có tiếng nó ra sức trèo lên đùi mẹ để đòi bố.

      - Yoko, pa pa đây.

      Shizu áp ống nghe vào tai Yoko.

      - Pặp... pặp... pặp...

      Đấy là thanh mà gã nghe được. Hẳn là con gã muốn gọi pa pa. Tiếng hổn hển và tiếng cọ sát của miệng và má con bé vào ống nghe còn lớn hơn cả tiếng nó . Nhưng có lẽ chính vì thế mà gã cảm thấy con ở gần hơn. Gã bỗng thấy ngực mình nhói lên, gã muốn ngay lập tức rời bỏ nơi này để về ôm lấy Yoko.

      - Chờ pa pa nhé Yoko! Pa pa píp píp về đón con.

      - ? Bao giờ về?

      Shizu nghe máy từ lúc nào.

      - Chủ nhật. Phải rồi. Chủ nhật thuê ô tô, chúng ta lái xe Nikko chơi rồi về nhà.

      - Ôi, hả ? Yoko ơi, thích quá, pa pa hứa đưa mẹ con mình chơi vào Chủ nhật đấy.

      Gã thấy trong tai nóng bừng. Liệu lời hứa ấy có nên ? Bác sỹ bao giờ được phép làm cho bệnh nhân hy vọng thái quá, để giảm cảm giác bị sốc về sau.

      - sắp giải quyết xong vụ việc ấy chưa?

      - Sắp xong rồi.

      - Khi nào mọi chuyện kết thúc, phải kể lại cho em nghe từ đầu đấy nhé. hứa rồi đấy.

      hứa với vợ là kể hết mọi chuyện khi xong việc, nhưng bù lại, được hỏi gì hết. Vợ gã làm đúng như lời gã dặn.

      - Này, cậu định đến bao giờ đấy?

      Có tiếng Ryuji từ đằng sau. Quay đầu lại, Asakawa thấy y mở cốp xe và quẳng món đồ lề mua được vào trong.

      - gọi điện lại sau. Tối nay chắc là được.

      Asakawa đưa tay lên phím ngắt. Gã chỉ cần ấn xuống là điện thoại mất tín hiệu. Gã hiểu mình gọi điện thoại để làm gì. Chỉ để nghe giọng vợ con hay là để thông báo điều gì đó quan trọng hơn? Nhưng dù cho gã có kéo dài cuộc trò chuyện ra cả tiếng đồng hồ, khi dập máy rồi, chắc chắn gã lại tiếc rằng mình vẫn chưa được nửa điều muốn . Rốt cuộc là chẳng khác gì nhau. Asakawa đặt tay lên phím ngắt, thả lỏng người. Đằng nào tất cả cũng kết thúc vào mười giờ đêm nay. Mười giờ đêm nay...

      Đường lên núi giữa trưa, ánh nắng làm nhoà cái khung cảnh quái đản của đêm hôm trước khiến Pacific Land Nam Hakone phảng phất bầu khí của cao nguyên rất đỗi bình thường. Tiếng bóng tennis nghe cũng căng hơn. Những trái bóng vun vút lao qua lưới với thứ thanh khô khốc chứ phải cái dư binh binh kéo dài. Núi Phú Sỹ trắng mờ trước mặt. Những mái nhà kính trồng rau nằm rải rác dưới chân núi ánh lên màu bạc.

      Buổi chiều ngày thường, Villa Log Cabin có khách. Chắc chỉ có vào thứ Bảy, Chủ nhật và đợt nghỉ hè, khu biệt thự cho thuê này mới kín phòng. Hôm nay, ngôi biệt thự B-4 còn trống. Để mặc cho Ryuji hoàn tất thủ tục, Asakawa mang hành lý vào và thay sang bộ cánh hơn.

      Asakawa đưa mắt nhìn căn phòng hồi lâu. Vào cái đêm cách đây tuần, gã bán sống bán chết bỏ chạy khỏi ngôi nhà ma ám này. Thậm chí, trong lúc cố nhịn cơn buồn nôn để chạy vào toilet, tý nữa vãi cả ra quần... Và gã vẫn còn nhớ như in dòng chữ viết nghịch ngợm gã nhìn thấy bên cạnh lúc quỳ xuống bồn cầu. Asakawa mở cửa toilet. Vẫn là dòng chữ ấy ở vị trí ấy.

      Hơn hai giờ. Hai người ra ban công, vừa nhìn xuống những bụi cỏ quanh đó vừa ăn chỗ cơm hộp mua đường. nôn nóng suốt từ lúc gặp bác sỹ Nagao đến giờ bỗng trở nên nguôi ngoai. Dù ở bất kỳ tình huống gấp gáp nào, bao giờ cũng có lẫn những khoảng thời gian trôi chậm chạp như thế này. ít lần Asakawa chợt nhận ra rằng, mình lãng phí thời gian quý giá, vào những giây phút thơ thẩn ngồi ngắm cà phê xuống từ ống xi-phông mặc cho thời hạn nộp bản thảo đến gần.

      - Phải chén cho đẫy cái . - Ryuji .

      Y mua hai phần cơm hộp cho hai người. Asakawa có vẻ đói, chốc gã lại dừng đũa và chăm chú quan sát căn phòng. Như nghĩ ra điều gì đó, gã hỏi Ryuji.

      - Này, chúng ta phải làm xem chúng ta làm gì chứ?

      - Tìm ra rồi làm gì?

      - Mang về cho yên nghỉ ở Sashikichi.

      - Vậy câu thần chú là... mong muốn đó của Sadako?

      Ryuji và đầy mồm cơm, thong thả nhai và nhìn mông lung vào điểm. Qua vẻ mặt ấy có thể thấy rằng ngay bản thân y cũng chưa hoàn toàn đồng ý với câu trả lời của mình. Asakawa bỗng thấy sợ. Gã cần chỗ bấu víu chắc chắn cho cái cơ hội cuối cùng. Gã thể làm lại.

      - Đó là điều duy nhất mà chúng ta có thể làm được vào lúc này.

      Ryuji vậy rồi quăng hộp cơm rỗng ra ngoài.

      - Thế cậu nghĩ sao về khả năng Sadako muốn chúng ta trả thù kẻ giết mình?

      - Nagao Jotaro? Cậu muốn rằng nếu chúng ta khử Yamamura Sadako yên lòng ấy à?

      Asakawa nhìn sâu vào đáy mắt Ryuji ngõ hầu tìm ra được tâm địa của y. Biết đâu, Ryuji giết tay bác sỹ Nagao để cứu mạng mình trong trường hợp việc mang hài cốt Sadako về an táng ở Sashikichi cũng cứu được gã? Như thế, gã chỉ là viên đá thử của Ryuji.

      - Thôi, cậu dẹp cái ý nghĩ vớ vẩn ấy . - Ryuji cười. - Cậu nên nhớ, nếu Sadako hận Nagao chẳng còn sống đến bây giờ.

      - Đúng là ta hoàn toàn có cái sức mạnh ấy.

      - Vậy tại sao ta lại bị Nagao giết cách dễ dàng như thế?

      - biết. Nhưng cậu nên nhớ, ta chỉ toàn trông thấy chết chóc và thất bại của những người thân thiết xung quanh mình. Việc ta lặn mất tăm khỏi đoàn kịch cũng là thất bại. Hơn nữa, ta lại biết được cái chết của người bố đến gần khi tới thăm ta ở trại điều dưỡng lao.

      - Ý cậu là những người yếm thế căm thù kẻ giết mình?

      - , đúng ra là chính Sadako điều khiển ý nghĩ của bố già Nagao. Tức là ta tự sát bằng cách mượn tay Nagao.

      Có vô số những động cơ khiến ta muốn tự sát: người mẹ nhảy xuống miệng núi lửa Mihara, người cha sắp chết vì bệnh lao, giấc mơ trở thành diễn viên tan vỡ, dị tật cơ thể bẩm sinh... thực tế, ta nghĩ đến việc tự sát mới là lạ. Shigemori, người sáng lập ra đoàn kịch Hisho được Yoshino đề cập đến trong bản fax, chết vì trụy tim ngay ngày hôm sau, sau khi đột nhập vào căn hộ của Sadako nhân cơn say. Việc Sadako giết Shigemori bằng năng lực đặc biệt là gần như thể chối cãi. Sadako có khả năng như thế. ta có thể trừ khử hoặc hai người đàn ông cách dễ dàng mà để lại bất cứ dấu vết nào. Thế tại sao Nagao lại vẫn sống? Mâu thuẫn ấy được giải quyết nếu giả định rằng ta tự sát bằng cách điều khiển ý nghĩ của Nagao.

      - Được rồi, cứ cho là Sadako tự sát , nhưng tại sao ta lại để mình bị cưỡng dâm trước khi chết? Cậu đừng có với tớ cái điều ngu ngốc kiểu như ta muốn phải ân hận vì chết mà chưa được phá trinh đấy.

      Asakawa dằn mặt trước. Nó khiến Ryuji rơi vào thế bí. Bởi vì đúng là y định như thế .

      - Chẳng lẽ như thế là ngu ngốc?

      - Cậu bảo sao?

      - muốn chết trong khi vẫn còn trinh chẳng lẽ lại là điều ngu ngốc đến thế? - Ryuji vặn lại với bộ mặt nghiêm túc đáng kinh ngạc. - Nếu là tớ tớ thấy tiếc. Vì tớ muốn chết trong tình trạng đồng trinh.

      Chẳng có vẻ gì là Ryuji, Asakawa thấy thế. Gã thể giải thích được cách đầy lý lẽ, nhưng cả lời và nét mặt đều giống với Ryuji chút nào.

      - Cậu nghiêm chỉnh đấy chứ? Nhưng đàn ông và đàn bà khác nhau đấy. Đặc biệt là trong trường hợp của Sadako.

      - Hề hề, tớ đùa thôi. Tóm lại là Sadako muốn bị hãm hiếp. là như thế rồi. Vì có ai tự muốn mình bị làm nhục bao giờ đâu? Thực tế là ta cắn nhát vào vai Nagao đến lòi cả xương ra còn gì. Có lẽ ý muốn được chết mới chỉ bất chợt nảy ra với ta ngay sau khi bị giở trò, và trong lúc nghĩ ngợi gì, ta sai khiến Nagao Jataro làm việc đó...

      - Nhưng như vậy ắt hẳn ta phải căm thù Nagao chứ? Cậu giải thích sao đây?

      Asakawa vẫn chưa bằng lòng với lập luận của Ryuji.

      - Cậu quên rồi à? Nên hiểu rằng căm thù của Yamamura hướng vào cả đám đông dư luận chứ phải vào bất kỳ cá nhân cụ thể nào. So với giận dữ ấy, lòng căm ghét Nagao chả đáng gì.

      Nếu ta căm thù số đông, câu thần chú là gì?... Giết người hàng loạt.

      Giọng trầm đục của Ryuji cắt ngang dòng suy nghĩ của Asakawa.

      - Dẹp thôi. Thà mau mau tìm Sadako còn hơn là ngồi đấy mà nghĩ ngợi lung tung. Chỉ có Sadako mới trả lời được mọi bí .

      Uống cạn lon trà Ô Long, Ryuji đứng dậy, ném chiếc lon rỗng xuống triền dốc.

      Đứng sườn dốc thoai thoải, hai người nhìn lướt qua những lùm cỏ dưới chân. Ryuji ấn liềm vào tay Asakawa rồi hất cằm về phía vạt đồi bên trái ngôi biệt thự B-4. Có vẻ như Ryuji muốn gã dọn cỏ để kiểm tra địa hình. Asakawa đứng chùng chân, vung liềm theo đường vòng cung song song với mặt đất và cắt cỏ.

      Theo lời kể gần ba mươi năm về trước từng có ngôi nhà cũ và cái giếng trước sân ở chỗ này. Asakawa vươn thẳng lưng. Nếu là gã, gã cất nhà ở đâu? Nghĩ thế, Asakawa đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Chắc chắn gã chọn nơi có tầm nhìn đẹp. Đấy là lý do duy nhất để dựng nhà ở đây. Vậy chỗ nào là đẹp nhất? Asakawa vừa căng mắt nhìn xuống những khu nhà kính trồng rau ở tít dưới chân núi vừa thay đổi vị trí để xem xét biến đổi của cảnh sắc. Nhưng nhìn từ góc độ nào quang cảnh cũng chẳng khác nhau là mấy. Tuy nhiên, để làm nhà miếng đất của ngôi biệt thự A-4 nằm kế bên B-4 là thích hợp nhất. Rất dễ nhận thấy rằng chỉ có địa điểm ấy là bằng phẳng khi nhìn từ bên cạnh. Asakawa bỏ ra khoảng giữa A-4 và B-4 rồi cắt cỏ và dùng bàn tay để kiểm tra mặt đất.

      Asakawa có ký ức nào về việc kín nước từ giếng. Thậm chí, gã còn nhớ rằng gã chưa bao giờ được chạm vào giếng. biết cái giếng ở vùng núi này có hình dạng ra sao? Nước có phun ra từ trong mạch ? Gã chợt nhớ tới cái đầm lầy nằm lọt giữa những gốc cây cao cách đó vài trăm mét theo hướng đông về phía khe núi. Gã thể tập trung tư tưởng cách tốt nhất. Gã biết phải nghĩ gì trong khi tiến hành công việc vào những lúc như thế này. Gã cảm thấy máu bốc lên đầu. Gã nhìn đồng hồ, gần ba giờ. Còn bảy tiếng nữa là kết thúc. Mình cứ làm những việc như thế này liệu có kịp ? Nghĩ thế càng khiến tư duy của gã rối loạn hơn. Gã thể nắm bắt được hình ảnh của cái giếng. Có cái gì ở cái giếng cũ? Chắc chắn là có những tảng đá được xây theo đường hình tròn. Nhưng nhỡ nó bị phá huỷ và bị lấp dưới những lớp đất rồi sao? Ôi , nếu như vậy kịp. Bọn gã làm sao mà đào lên được. Thế rồi gã lại nhìn đồng hồ. Đúng ba giờ. Cổ họng gã lại khô khốc mặc dù trước đó gã uống hết gần nửa lít trà Ô Long ban công. Hãy tìm mô đất, hãy tìm những tảng đá, có giọng vang lên trong tâm trí gã. Asakawa chọc xẻng vào đụn đất nhô lên. dồn nén liên tục của thời gian, máu làm thần kinh gã rệu rã, nhưng ngược lại, chính vì thế mà gã cảm thấy nhọc. So với lúc ngồi ăn cơm hộp ban công, thời gian trôi theo cách hoàn toàn khác. Tại sao gã lại cuống cả lên khi vừa mới bắt tay vào việc? Liệu gã có nên làm cái công việc này? Trong khi còn có bao nhiêu thứ khác phải làm.

      Ngày xưa, có lần gã từng đào cái hang vào vách đất. Có lẽ vào năm lớp bốn hay lớp năm gì đó. Ha ha ha, Asakawa bật cười yếu ớt vì gã chợt nhớ ra kỷ niệm đó.

      - Này, cậu làm cái khỉ gì vậy?

      Asakawa ngẩng mặt lên vì giật mình trước giọng của Ryuji.

      - Cậu làm gì từ nãy đến giờ thế hả? Lại còn chui rúc vào tận chỗ này... Sao tìm rộng ra nữa?

      Asakawa há hốc mồm ngẩng lên nhìn Ryuji. Ánh nắng chiếu lại từ sau lưng khiến khuôn mặt Ryuji tối sầm. Thế rồi những giọt mồ hôi rịn ra từ khuôn mặt đen ấy rỏ tong tỏng xuống chân. Gã làm gì ở đây ư? Có cái hố mặt đất ngay trước mắt gã, do chính gã đào.

      - Cậu định đào bẫy sập chắc?

      Ryuji vừa thở mạnh vừa . Asakawa nhíu mày định nhìn đồng hồ.

      - phải nhìn đồng hồ liên tục như thế, đồ ngốc!

      Ryuji gạt tay Asakawa . Sau khi lườm gã hồi, Ryuji thở dài, ngồi xổm xuống rồi ôn tồn thầm với gã.

      - Cậu nghỉ ngơi lát .

      - Làm cóc gì có thời gian.

      - Tớ bảo cậu phải bình tĩnh hiểu chưa? Cuống quít lên chỉ có mà công cốc.

      Ryuji đẩy vào ngực Asakawa ngồi xổm khiến gã mất thăng bằng bật ngửa ra sau và chổng hai chân lên trời.

      Asakawa tìm cách ngồi dậy.

      - Cấm cử động! Nằm im! Đừng có tốn sức vào những việc vô ích.

      Ryuji giữ chặt chân ngực Asakawa cho tới lúc gã thôi giãy giụa. Asakawa nhắm mắt và từ bỏ ý định chống cự. Sức nặng của bàn chân Ryuji rời xa khỏi cơ thể gã. Gã khẽ mở mắt, gã nhìn thấy Ryuji guồng mạnh đôi chân ngắn ngủn để vòng về phía bóng râm dưới ban công ngôi biệt thự B-4. Bước chân Ryuji như với gã điều gì đó. Bỗng nhiên, linh cảm về việc tìm thấy cái giếng ở nơi xa khiến cơn sốt ruột của gã nguôi ngoai.

      Asakawa chẳng buồn động đậy ngay cả khi Ryuji rồi. Gã dang rộng chân tay nhìn trời. Mặt trời chói chang. Gã thấy ngán ngẩm vì tinh thần của mình quá ư mềm yếu so với Ryuji. Gã còn đủ tự tin để giữ nổi mình khi mỗi giây phút của bảy giờ còn lại trôi qua. Lúc này, gã nên tuân theo mọi mệnh lệnh của Ryuji. Quên cái tôi và đặt mình dưới chỉ huy của người có tinh thần dẻo dai là tốt nhất. Tự đánh mất mình chính là cách để ta thoát khỏi nỗi sợ. Hãy chôn mình xuống đất và hòa làm với thiên nhiên! Ý nguyện của Asakawa dường như chạm được tới Đấng Tối cao. cơn buồn ngủ dữ dội kéo đến khiến gã mất dần ý thức. Thế rồi, trong khoảnh khắc chìm vào giấc ngủ, gã mơ thấy mình cho Yoko tàu bay giấy, và cùng lúc, gã nhớ lại cái kỷ niệm hồi tiểu học và gã lần nhớ tới ban nãy.

      Ở cuối thị trấn nơi Asakawa lớn lên có cái sân vận động thuộc quyền quản lý của tư nhân, bên dưới vách đất cạnh đó là đầm lầy có rất nhiều tôm càng. Hồi còn học tiểu học, Asakawa thường hay cùng chúng bạn ra đầm lầy ấy bắt tôm. Ngày hôm đó, vách đất màu đỏ nhô lên sừng sững cạnh đầm lầy dưới nắng xuân như khiêu khích. Chán cái việc cứ phải ngồi buông cần câu xuống mặc nước, Asakawa bỗng nhiên muốn đào cái hang vào trong vách đất gần như dốc đứng bị mặt trời chiếu tới. Đất sét rất mềm, chỉ cần dùng mảnh ván xắn vào là đất rơi xuống chân lả tả. Thấy thế, lũ bạn cũng kéo tới nhập hội. Ba đứa hay là bốn đứa gì đó. Như thế là vừa đủ để đào cái hang. Nếu nhiều hơn ngần ấy vướng víu vì đầu đứa này đập phải đầu đứa kia, còn nếu ít hơn công việc của mỗi đứa thêm phần nặng nhọc.

      Sau giờ đồng hồ, cả bọn đào được cái hang vừa đủ đứa chui lọt. Chúng tiếp tục đào. Có đứa trong bọn đòi về vì chúng đường về nhà. Chỉ có Asakawa đầu têu ra trò đó là im lặng đào tiếp. Thế rồi khi mặt trời sắp lặn, cái hang lớn tới mức tất cả lũ trẻ ở đó đều có thể khom người chui vừa. Asakawa ôm gối khúc khích cười cùng chúng bạn. Việc cuộn mình ngồi trong hang đất sét cho chúng cái cảm giác như được trở thành người nguyên thuỷ Mikkabi mà chúng vừa học trong tiết lịch sử.

      Thế rồi khuôn mặt lấp mất cửa hang. Asakawa thể nhìn nét mặt vì ánh nắng chiều sắp tắt chiếu lại từ phía sau lưng làm cho nó đen thủi, tuy thế Asakawa vẫn nhận ra bà hàng xóm năm nay xấp xỉ năm mươi tuổi sống ở cạnh nhà.

      - Sao lại đào hố ở đây? Các cháu mà bị chôn sống là bác sợ lắm đấy.

      Bà hàng xóm vừa ngó vào trong vừa vậy. Asakawa và hai đứa kia đưa mắt nhìn nhau. Tuy mới học tiểu học, song bọn chúng cũng nhận ra kỳ lạ trong cách nhắc nhở của bà ta. Thay vì : "Các cháu thôi , nguy hiểm lắm" bà ta lại bảo: "Các cháu mà bị chôn sống ở đây những người sống gần nhà như bác rất sợ, nên phải thôi ". Bà ta chỉ nghĩ đến mình. Hề hề hề, Asakawa quay sang lũ bạn cười. Khuôn mặt đen sẫm của bà hàng xóm chẹn ở cửa hang như nhân vật trong kịch bóng.

      Khuôn mặt Ryuji đột nhiên chèn lên khuôn mặt bà hàng xóm.

      - Ái chà, vẫn nằm ễnh ra từ nãy đến giờ cơ à? Thần kinh có vẻ cứng cáp hơn rồi đấy. Đồ con khỉ, nhăn nhăn nhở nhở cái gì thế?

      Gã bị Ryuji đánh thức. Mặt trời ngả dần xuống đường chân trời đằng tây, theo sát sau đó là bóng chiều chạng vạng. Thân mình và khuôn mặt Ryuji chắn ngang ánh sáng yếu ớt từ phía tây khiến chúng còn đen hơn trước.

      - Cậu lại đây chút.

      Sau khi lôi cổ Asakawa dậy, Ryuji im lặng luồn xuống dưới ban công ngôi biệt thự B-4. Asakawa cũng theo. Phía dưới ban công, ở giữa những cây cột đỡ của ngôi biệt thự B-4 là vách ngăn bằng gỗ. đó, có tấm bị bật ra. Ryuji thò tay vào giữa khe hở và dùng hết sức giật mạnh. Tấm ván kêu đánh rắc rồi bị tước thành đường chéo. Nội thất trong phòng đại là thế, vậy mà vách tường gỗ che phần gầm nhà dưới hiên lại cẩu thả tới mức có thể dùng tay phá vỡ cách dễ dàng. ra những chỗ ai để mắt tới là toàn đồ rẻ tiền. Ryuji đưa đèn rọi vào bên trong, rồi hất hàm ý bảo Asakawa: "Nhìn !". Asakawa ghé mắt dòm vào trong qua khe hở. Chỗ đèn rọi tới có cái ụ nhô lên nằm chếch về phía Tây so với tâm nhà. Nhìn kỹ, gã thấy phía ngoài là mặt cong vẫn còn nguyên những hình tảng đá như lúc vừa xây xong. Có nắp đậy bằng bê tông ở bên , cỏ mọc tua tủa vô tội vạ từ các khe đá và mạch vữa xi măng. Ngay lập tức, Asakawa hiểu ra rằng có cái gì ở phía . Phòng khách của ngôi biệt thự. Còn máy thu hình và bộ đầu video được đặt ngay phía cái miệng giếng hình tròn. ra tuần trước, Yamamura Sadako giấu mình ở đây và theo dõi gã từ khoảng cách gần như thế này.

      Ryuji lần lượt dỡ từng tấm ván cho tới lúc lỗ hổng vách tường lớn bằng thân người. Hai người chui qua rồi bò về phía miệng giếng. Ngôi biệt thự được xây sườn dốc vì thế càng bò lên sàn nhà càng thấp và ngột ngạt. Gầm nhà tuy tối nhưng dù sao cũng vẫn đủ dưỡng khí, vậy mà Asakawa lại thấy khó thở. Đất ở đây lạnh hơn bên ngoài. Asakawa biết rất cái công việc phải làm. Mặc dù biết song gã vẫn chưa thấy sợ. Nhưng, đầu gã mới chỉ là sàn nhà mà gã thấy khó thở. Vậy nhỡ gã phải chui xuống đáy giếng, nơi còn tăm tối hơn nhiều, sao? Làm gì có chuyện nhỡ... Để kéo xác Yamamura Sadako lên, gần như chắc chắn gã phải chui xuống giếng.

      - Ê, giúp tớ tay. - Ryuji cất tiếng.

      Ryuji nắm lấy đầu cốt sắt lòi ra từ miếng vỡ của chiếc nắp đậy và cố lôi nó về phía chân dốc, nhưng lực kéo đủ mạnh vì sàn nhà quá thấp. Cho dù có thể nâng được tạ đòn nặng 140kg nhưng điểm tựa vững cướp của Ryuji nửa phần sức lực. Asakawa vòng lên phía rồi nằm ngửa người ra đất. Sau đó, gã tỳ hai tay vào cột, giữ chắc thân mình và đạp mạnh cái nắp bằng hai chân. Tiếng bê tông và đá nghiến vào nhau ken két. Asakawa và Ryuji hò nhau bắt nhịp. Cái nắp dịch chuyển. Bao nhiêu năm rồi miệng giếng mới mở ra? Nó bị đóng lại từ khi nào? Từ khi Villa Log Cabin được xây dựng? Từ khi Pacific Land Nam Hakone ra đời? Hay từ hồi vẫn còn trại điều dưỡng lao? Gã chỉ có thể đoán được khoảng thời gian mà miệng giếng bị bịt lại qua cái vết tiếp giáp rất kín giữa tấm bê tông và những viên đá, và qua cái thanh ken két như tiếng khóc than khi chúng tách khỏi nhau. thể là nửa năm hay hai năm. Dài nhất cũng phải đến hai mươi lăm năm. Nhưng , miệng giếng cuối cùng cũng hé mở. Ryuji thọc xẻng vào và bẩy thử.

      - Khi nào tớ ra hiệu cậu đè cả người lên cán xẻng nghe !

      Asakawa đổi tư thế.

      - Được chưa? , hai... ba!

      Asakawa vít cán xẻng xuống theo nguyên lý đòn bẩy, đồng thời Ryuji cũng ấn mạnh hai tay lên cạnh nắp. Cái nắp kêu lên bi thống rồi rơi ầm xuống đất.

      Thành giếng hơi ẩm. Asakawa và Ryuji mỗi người cầm chiếc đèn rọi, bám tay vào thành giếng ẩm ướt và nhổm dậy. Trước khi lia đèn xuống dưới, hai người phải đưa đầu và vai vào giữa khoảng trống chỉ cao chừng năm mươi xăng-ti-mét giữa sàn nhà với giếng. Khí lạnh bốc lên đem theo thứ mùi khăn khẳn. Mật độ của cái gian ấy đậm đặc tới mức như chỉ cần thả tay ra chút là bị nó hút vào. Chắc chắn là ta ở đây. Kẻ có khả năng đặc biệt hiếm thấy, người con bị hội chứng tinh hoàn nữ hóa... Mà , cách gọi "người con " hề phù hợp. Về phương diện sinh vật học, đàn ông và đàn bà được phân biệt với nhau bởi cấu tạo của tuyến sinh dục. Cho dù ta có mang mình cơ thể của mỹ nữ ta vẫn là đàn ông nếu ta có cấu tạo tuyến sinh dục là tinh hoàn. Asakawa thực biết nên gọi Yamamura Sadako là đàn ông hay đàn bà. Khi nghĩ ra cái tên Sadako, hẳn là cha mẹ ta hy vọng ta lớn lên thành . Sáng hôm nay, tàu Atami, Ryuji có : kẻ mang mình cả bộ phận sinh dục nam và bộ phận sinh dục nữ mới là thân của sức mạnh và vẻ đẹp tuyệt đối... Có lần, Asakawa thể chớp mắt khi xem bức hình điêu khắc trong cuốn Mỹ thuật La Mã Cổ đại Toàn tập. Vì gã nhìn thấy khúc DV hoàn hảo thò ra từ giữa khe háng của người con tuyệt đẹp nằm lõa thể đá...

      - Có thấy gì ? - Ryuji hỏi.

      Chiếu đèn xuống, gã nhận thấy dưới đáy có nước. Từ đây tới mặt nước sâu khoảng bốn đến năm mét. Nhưng còn dưới nữa biết được.

      - Bên dưới có nước.

      Ryuji lồm cồm bò về phía cây cột rồi buộc chặt đầu sợi dây thừng vào đó.

      - Nào, thả đèn xuống dưới. được làm rơi đâu đấy.

      ... Hoá ra Ryuji định trèo xuống cái hố này. Mới nghĩ vậy Asakawa bủn rủn cả hai chân. Nếu xuống dưới đó... Cái hố vừa hẹp vừa dựng đứng đập vào mắt Asakawa khiến trí tưởng tượng của gã thức dậy. Ta thể làm được. Ngâm mình trong làn nước tối om ấy để rồi làm gì? Chắc chắn là để vớt cái xác lên... Nhưng làm sao ta có thể làm được việc này. Ta điên mất.

      Vì thế, trong lúc nhìn Ryuji leo xuống dưới, Asakawa cảm thấy vô cùng biết ơn và quên cầu trời để đừng đến lượt gã.

      Có lẽ tại mắt quen với bóng tối, Asakawa bắt đầu nhìn thấy hơn mặt trong của thành giếng phủ đầy rêu. Vách tường đá nổi lên thành bao nhiêu là mắt, mũi, miệng dưới ánh đèn vàng vọt. Nếu đưa mắt nhìn chỗ khác, những hình thù đá gào lên thảm thiết rồi biến thành khuôn mặt người chết méo mó. Vô số những hồn với tay lên miệng giếng và dập dờn như rong biển. Những hình ảnh ấy thể nào tan khi nhìn thấy chúng. Những hòn sỏi rơi lộp độp xuống khoảng hình ống chỉ rộng chừng mét đầy khí và bị những cái họng của lũ hồn nuốt gọn.

      Ryuji trườn người vào khoảng trống giữa giếng với sàn nhà, dùng hai tay quấn lấy thừng rồi từ từ tụt xuống.

      - Asakawa! Mang cho tớ cái xô. Cả ít thừng nữa.

      Xô vẫn để ban công. Asakawa bò ra khỏi gầm nhà. Ngoài trời tối. Nhưng gã cảm thấy sáng hơn trong đó nhiều. Và hết, cái cảm giác được giải thoát cùng với bầu khí trong lành tràn trề dưỡng khí mới tuyệt vời. Nhìn quanh khu biệt thự, gã chỉ thấy chút ánh sáng lọt ra từ ngôi biệt thự A-1 nằm ven đường. Asakawa cố gắng xem đồng hồ. Tiếng quây quần vẳng ra từ đó khiến cho mình nó nổi bật lên ở đằng xa, giống như thế giới hoàn toàn khác. cần nhìn đồng hồ, gã cũng đoán được thời gian qua thanh loáng thoáng của bữa cơm chiều.

      Asakawa trở lại giếng, buộc xô và xẻng vào đầu dây thừng rồi thả xuống dưới. Ryuji dùng xẻng xúc đất vào xô. Chốc chốc, y lại ngồi xuống mò tay vào trong bùn nhưng tìm thấy gì.

      - Kéo xô lên! - Ryuji quát.

      Asakawa tỳ bụng vào thành giếng kéo chiếc xô lên. Sau khi đổ hết bùn, đá ở bên trong gã lại giòng xô xuống. Có vẻ như rất nhiều đất đá chảy vào giếng trước khi nó được bịt lại nên Ryuji đào mãi mà chẳng thấy cẳng chân hay cánh tay đẹp đẽ nào của Sadako ra cả.

      - Asakawa!

      Ryuji ngừng tay, ngẩng đầu lên. Asakawa đáp.

      - Asakawa! Cậu sao thế?

      ... Chả sao cả, vẫn ở đây.

      Asakawa định trả lời như vậy.

      - Nãy giờ chưa thấy cậu mở miệng được câu nào. Hay là dô hầy tý cho đỡ buồn.

      - ...

      - Hay là hát chút , nếu thích dô hầy. Làm bài cò lả chẳng hạn.

      - ...

      - Ê, Asakawa! Cậu vẫn ở đấy chứ? Chưa bị ngất chứ hả?

      - ... sao. - Cuối cùng gã cũng thốt lên được với cái giọng khàn khàn.

      - Phì, đồ vô tích .

      Ryuji như nhổ nước bọt rồi cắm lưỡi xẻng xuống nước.

      Y làm như thế biết bao nhiêu lần. Mặc dù mực nước hạ dần nhưng chẳng có cái gì giống như thứ ấy ra. Còn chiếc xô được kéo lên với tốc độ chậm trông thấy. Cuối cùng nó chẳng nhích thêm được phân nào nữa. Thế rồi Asakawa tuột tay và đánh rơi chiếc xô từ lưng chừng giếng. Mặc dù tránh được cú rơi trực diện, song Ryuji vẫn bị bùn và nước giội từ đầu đến chân. Vừa bực mình y vừa nhận ra rằng tay Asakawa đuối sức.

      - Đồ hậu đậu! Cậu định giết tớ đấy hả! - Ryuji leo lên bằng dây thừng. - Đổi phiên.

      ... Đổi phiên!

      Asakawa giật nảy mình khiến đầu gã đập mạnh vào gầm nhà.

      - Khoan , Ryuji. sao đâu, tớ vẫn còn sức.

      Asakawa đứt quãng. Ryuji thò cổ lên khỏi giếng.

      - Còn ở chỗ nào mà còn. Thôi, thay phiên.

      - Kho... khoan . Nghỉ tý là lại sức ngay mà.

      - Đợi đến lúc cậu hồi sức sáng bảnh mắt ra rồi.

      Ryuji chĩa đèn vào mặt Asakawa. Ánh mắt Asakawa hơi đổi khác. Nỗi sợ hãi trước cái chết cướp sáng suốt của gã. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận thấy gã mất khả năng suy xét bình thường. Thực ra chẳng cần phải nghĩ ngợi nhiều cũng biết được rằng, giữa việc xúc bùn bằng xẻng và việc kéo xô nặng lên độ cao bốn đến năm mét, đằng nào tốn sức hơn.

      - Thôi nào, xuống nhanh lên! - Ryuji ấn người Asakawa về phía thành giếng.

      - Chờ chút . được đâu, Ryuji à.

      - Cậu bảo sao?

      - Mình bị chứng sợ gian hẹp.

      - Cậu nhảm gì thế.

      Asakawa co rúm người lại hề nhúc nhích. Mặt nước dưới đáy giếng xao động.

      - được, mình chịu thôi.

      Ryuji tóm ngực áo Asakawa lôi lại rồi tát cái, hai cái vào mặt gã.

      - Thế nào, tỉnh chưa? Mình chịu thôi à? Còn nhảm nữa ? kẻ biết cách có thể cứu mình thoát khỏi cái chết mà hành động là ngợm chứ phải người. Cậu nên nhớ rằng chỉ có mỗi cái mạng của cậu. Cậu quên cuộc điện thoại lúc nãy rồi sao? Cậu đành lòng nhìn cún con đáng nhà cậu bị cướp vĩnh viễn hay sao?

      Nghĩ đến vợ con, gã thể rúm mình hèn nhát. Đúng là sinh mệnh của hai người đều nằm cả trong tay gã. Nhưng cơ thể chịu nghe lời gã.

      - Này Ryuji, việc này, có là có ý nghĩa ?

      Mặc dù biết rằng câu hỏi như thế vào lúc này vô nghĩa song Asakawa vẫn yếu ớt hỏi. Ryuji nới lỏng bàn tay tóm ngực áo Asakawa ra.

      - Tớ cho cậu thêm chút về lý thuyết của tiến sỹ Miura. Để oán niệm tồn tại thế giới này cần có ba điều kiện: gian đóng kín, nước và thời gian để đạt đến cái chết. Nghĩa là, nếu người chết từ trong gian khép kín và có nước , hầu hết các trường hợp, oán niệm của người đó ám vào chỗ ấy. Cậu thử nhìn cái giếng này xem. gian hẹp và kín, có cả nước nữa. Nhớ lại lời bà lão trong cuộn băng rồi cậu thấy.

      ... Kể từ dạo đó, sức khoẻ cháu thế nào? Cháu mà cứ nghịch nước là quỷ ác tới đấy.

      Nghịch nước, nghịch nước. Phải rồi, cho đến bây giờ Yamamura Sadako vẫn mình dưới lớp bùn tối đen kia và tiếp tục chơi trò nghịch nước. Cái trò đùa với mạch nước ngầm chảy hoài bao giờ dứt.

      - Lúc bị thả xuống giếng Yamamura Sadako vẫn còn sống. Và rồi trong lúc chờ cái chết đến, ta gieo rắc oán niệm của mình khắp mặt trong thành giếng. Như vậy, ở trường hợp của ta, cả ba điều kiện đều hội đủ.

      - ... Thế sao?

      - Thế ... Theo lời tiến sỹ Miura, cách giải lời nguyền rất đơn giản. Tóm lại là chúng ta chỉ cần giải phóng oán niệm ấy. Chúng ta chỉ cần đưa hài cốt lên khỏi đáy giếng chật hẹp và mang về an táng tại quê nhà sau khi phụng niệm cẩn thận. Chúng ta kéo ta về với thế giới rộng rãi và sáng sủa.

      Vừa nãy, lúc bò ra khỏi gầm nhà để lấy xô, Asakawa tưởng như mình vừa được giải thoát, cảm giác thể diễn tả thành lời. Chỉ cần làm cái điều tương tự với Yamamura Sadako là xong? Phải chăng ta mong đợi điều ấy?

      - Cậu định đó chính là câu thần chú?

      - Có thể là thế mà cũng có thể là .

      - Như thế chả biết đâu mà lần.

      Ryuji lại kéo mạnh ngực áo Asakawa.

      - Cậu nghe cho kỹ đây. Chẳng có quái gì đảm bảo cho tương lai của chúng ta hết. Phía trước chúng ta chỉ toàn là những thứ chả biết đâu mà lần thôi, cậu hiểu . Nhưng dầu vậy cậu vẫn phải sống. Cậu thể dừng mọi hoạt động sống chỉ vì cái lý do chả biết đâu mà lần của cậu. Vấn đề là cơ may. Câu thần chú, hay ý muốn của Sadako rất có thể là cái gì đó khác. Nhưng bằng cách đưa xác ta ra khỏi đây, cơ may xóa bỏ lời nguyền trong cuộn băng là rất lớn.

      Mặt Asakawa méo xệch. Gã kêu thầm trong bụng.

      ... gian khép kín ấy à? Nước ấy à? Thời gian để đạt đến cái chết ấy à? Oán niệm khó tan nhất khi hội đủ cả ba điều kiện ấy à? Có cái quái gì làm chứng cho trò ba hoa của lão học giả bịp bợm Miura kia chứ?

      - Sao, hiểu rồi xuống .

      ... Đếch hiểu. Tao hiểu gì hết!

      - Sắp chết đến nơi rồi mà còn chần chừ nữa à? - Ryuji dần dịu giọng. - Cậu đừng nghĩ rằng ta có thể sống sót mà cần chiến đấu.

      ... Đồ khốn! Tao cần quái gì nghe triết lý sống của mày.

      Nhưng Asakawa vẫn trèo lên thành giếng.

      - Tốt. Cuối cùng cậu cũng nhận ra điều cần làm rồi hả?

      Asakawa giữ chặt dây thừng rồi thả mình vào trong lòng giếng. Khuôn mặt Ryuji ở ngay trước mắt.

      - sao, chẳng có gì trong đó cả đâu. Kẻ thù lớn nhất của cậu chính là cái trí tưởng tượng bạc nhược kia kìa.

      Ngước nhìn lên, gã chói mắt vì bị ánh đèn chiếu thẳng vào mặt. Gã áp chặt lưng vào thành giếng rồi từ từ nới lỏng bàn tay nắm chặt sợi dây thừng. Mũi chân gã trượt mặt đá. Gã tuột mạch xuống chừng mét. Ma sát làm tay gã nóng ran.

      Asakawa chỉ đu người lơ lửng ngay phía mặt nước chứ chưa dám tụt hẳn xuống. Gã duỗi chân ra và nhúng đến mắt cá như kiểu thử độ nóng của nước tắm. Đồng thời với cảm giác lạnh buốt, lông tơ khắp người gã dựng ngược. Gã vội rụt chân lại. Nhưng tay gã còn đủ sức để đu sợi dây thừng. Gã từ từ trượt xuống do sức nặng của cơ thể, thế rồi chịu được nữa, gã chống hai chân xuống nước. Đà rơi khiến chân gã ngập trong lớp đất mềm dưới đáy nước. Asakawa bíu chặt lấy sợi dây thừng trước mặt. Gã bắt đầu hoảng loạn khi tưởng tượng ra vô số những cánh tay vươn ra từ lòng đất hòng lôi gã xuống bùn. Bức tường ngột ngạt chặn bốn phía: trước mặt, sau lưng, hai bên cạnh. Nó nhếch miệng cười như muốn : ngươi tiệt đường rồi!

      ... Ryu...ji!

      Gã định kêu lên nhưng thành tiếng. Gã thấy khó thở vô cùng. Chỉ có thứ thanh nghèn nghẹt lọt ra từ cuống họng. Gã ngửa đầu lên như đứa trẻ sắp chết đuối. Gã thấy cảm giác ươn ướt, nong nóng ở đũng quần.

      - Thở , Asakawa!

      Asakawa nín thở cách vô thức vì cảm giác quá ngột ngạt.

      - Có tớ ở đây, yên tâm !

      Cuối cùng Asakawa cũng hít được hơi sau khi giọng của Ryuji kèm theo những tiếng vọng chạm tới đầu gã.

      Nhịp tim của gã vẫn chưa điều hòa trở lại. Gã chưa ở vào trạng thái có thể tiến hành được công việc. Gã dùng hết sức để nghĩ tới thứ gì đó khác. thứ gì đó vui vẻ hơn. Nếu cái giếng này ở dưới bầu trời đầy sao hẳn là gã cảm thấy khó thở đến thế này. Nhưng khốn nạn thay nó lại nằm lọt dưới gầm ngôi biệt thự B-4. Tình trạng ấy chặn đứng mọi lối thoát. Mặc dù tấm nắp đậy được bỏ nhưng ngay nó lại là cái sàn nhà giăng đầy mạng nhện. Yamamura Sadako sống ở chỗ này trong suốt hai mươi lăm năm... Phải rồi, ta ở đây, ngay dưới chân gã. Nơi này là nấm mồ của người chết. nấm mồ. Gã thể nghĩ được cái gì khác. Ngay cả ý nghĩ cũng bị nhốt kín gì đến chuyện vùng vẫy để thoát ra. Cuộc đời Yamamura Sadako khép lại đầy bất hạnh tại đây, bằng năng lượng ý nghĩ, những hình ảnh lóe lên vào phút lâm chung đọng lại dai dẳng ở nơi này. Những dư ảnh ấy qua thời gian cứ lớn dần lên, trưởng thành, hít thở, như dâng lên hạ xuống của thuỷ triều, lặp lặp lại quãng chu kỳ mạnh yếu và khi tình cờ dao động với tần số bằng đúng tần số của chiếc ti vi đặt ở bên chúng bất ngờ xuất thế giới này. Sadako thở. Tiếng hổn hển từ đâu bao bọc lấy cơ thể gã. Yamamura Sadako, Yamamura Sadako... Cái tên ấy liên tiếp dội vào óc gã, rồi khuôn mặt đẹp đến đáng sợ của ta bước ra từ tấm ảnh, lúc lắc cái cổ cách gợi tình. Yamamura Sadako ở đây. Asakawa hăng hái mò tay xuống bùn tìm ta. Gã nghĩ tới khuôn mặt cùng thân hình tuyệt mỹ của Sadako và cố gắng để nó đừng tan mất. Bộ hài cốt của người con đẹp vấy đầy nước tiểu của ta... Asakawa đưa mũi xẻng xúc bùn. Gã còn bận tâm đến thời gian. Gã tháo đồng hồ trước khi xuống dưới này. kiệt sức và căng thẳng cực độ làm tê liệt cảm giác nôn nóng và làm gã quên thời gian. Nó giống như khi say rượu. Người ta cảm nhận được thời gian nữa. Gã chỉ có thể đếm được thời gian bằng số lần chiếc xô đầy bùn lên xuống hay số nhịp tim khi cố lắng nghe...

      Rồi Asakawa cũng tóm được hòn đá lớn hình tròn. Gã sờ thấy hai cái hốc bờ mặt trơn láng. Gã nhấc nó lên khỏi vũng nước. Gã lấy nước rửa qua đám đất bám trong những cái hõm, trước mắt gã là chiếc đầu lâu mà chỗ tay gã cầm trước đây có lẽ là hai bên tai. Trong tưởng tượng, da thịt dần dần phủ lên nó. Nơi hốc mắt sâu hoắm ra đôi đồng tử to và sáng, sau đó da thịt đùn lên từ hai cái lỗ nằm ở chính giữa tạo thành sống mũi thanh tú và quý phái. Mái tóc dài ướt sẫm, nước chảy xuống tý tách từ mang tai và cổ. Sadako chớp chớp đôi mắt đượm vẻ u buồn hai hay ba lần rồi lấy tay định quệt giọt nước đọng lại mi. Khuôn mặt Sadako trông méo mó khổ sở vì bị kẹp giữa hai bàn tay của Asakawa. Dù thế, vẻ đẹp ấy vẫn hề vẩn đục. ta mỉm cười với Asakawa rồi bất ngờ nheo mắt như để nhìn gã hơn.

      ... Tôi mong được gặp biết mấy.

      xong Asakawa ngã phệt xuống đất. Có tiếng Ryuji vọng tới từ rất xa đỉnh đầu.

      ... Asakawa! Thời hạn của cậu là 10:04 phải ? Thế ăn mừng , bây giờ là 10:10 rồi.

      ... Này Asakawa, có nghe thấy tớ ? Cậu vẫn sống chứ? Lời nguyền được giải rồi. Chúng ta được cứu sống rồi. Ê, Asakawa! Cậu định làm Sadako thứ hai ở dưới đấy chứ. Có chết cũng đừng ám quẻ tớ nghe chưa. Mau mau siêu độ cho tớ nhờ. Asakawa! Còn sống trả lời .

      Mặc dù nghe thấy tiếng Ryuji nhưng Asakawa còn chút ý niệm nào rằng mình vừa được cứu sống. Gã phủ phục và ôm hộp sọ của Yamamura Sadako vào ngực, giống như ở thế giới khác, trong giấc mơ.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Lan Tỏa





      1

      Thứ Sáu, ngày 19 tháng Mười

      Asakawa bị đánh thức bởi cú điện thoại từ phòng quản lý. Mười giờ sáng là thời điểm phải trả phòng. Người quản lý gọi để hỏi xem họ có định nghỉ thêm ngày nữa hay . Vẫn cầm ống nghe, gã với tay về phía chiếc đồng hồ dưới gối. Cánh tay gã mỏi rã rời, chỉ riêng việc nhấc nó lên thôi cũng thấy nhọc. Bây giờ chưa thấy nhức nhưng qua ngày mai là cơn đau cơ hành hạ gã. Gã đeo kính, vì vậy gã nhìn thấy gì nếu đưa đồng hồ lên sát mặt. Mười giờ vừa trôi qua được ít phút. Gã thể nghĩ ngay ra được câu trả lời. Vì gã còn chưa định thần được là gã ở đâu.

      - ... Quý khách có nghỉ lại đêm nay ạ? - Người quản lý nén cơn sốt ruột hỏi.

      Ryuji rên ư ử bên cạnh. ràng đây phải là phòng gã. biết tự khi nào màu sắc của thế giới được tô lại. Sợi dây liên hệ giữa quá khứ với tại và tương lai cắt đứt thành hai đoạn: trước và sau khi ngủ.

      - A lô...

      Người quản lý lo lắng biết có ai ở đầu dây hay . niềm vui vô cớ bỗng trào lên trong ngực Asakawa. Ryuji trở mình rồi hé mắt. Nước dãi sùi ra bên mép. Ký ức của y mông lung, tìm đâu cũng chỉ thấy những khung cảnh tối tăm. Khoảng ký ức từ lúc gặp bác sỹ Nagao cho đến khi chạy xe tới Villa Log Cabin Ryuji còn nhớ, chứ đoạn tiếp theo lờ mờ. Những hình ảnh đen tối cứ lần lượt ra khiến y muốn tắc thở. Ryuji có cảm giác như y vừa mơ giấc mơ cực kỳ dữ dội song lại quên ngay khi tỉnh giấc. Nhưng lạ là y thấy vui.

      - A lô, quý khách có nghe thấy ạ?

      - Vâng...

      Mãi rồi Asakawa cũng lên tiếng. Gã đổi ống nghe sang tay bên kia.

      - Giờ trả phòng là mười giờ thưa quý khách.

      - Tôi hiểu. Tôi chuẩn bị ngay.

      Đáp lại thông báo ngắn gọn của người quản lý Asakawa cũng trả lời cách ngắn gọn. Gã nghe thấy tiếng nước máy chảy rí rách. Đêm qua, trước khi ngủ hình như gã vặn chặt vòi nước. Asakawa bỏ ống nghe.

      Đôi mắt Ryuji nãy giờ hơi hé bây giờ lại nhắm tịt. Gã lay người Ryuji.

      - Ryuji, dậy .

      đoán được là mình ngủ trong bao lâu. Thông thường gã chỉ ngủ từ năm đến sáu tiếng nhưng gã biết mình ngủ nhiều hơn thế qua trạng thái cơ thể lúc tỉnh dậy. Vả lại lâu lắm rồi gã mới được ngủ ngon và vô ưu đến thế.

      - Ryuji! trả phòng bây giờ là bị tính thêm tiền đấy.

      Asakawa lay mạnh hơn nhưng Ryuji vẫn dậy. Gã ngước mắt lên và nhìn thấy cái bọc bằng ni-lông đặt mặt bàn ăn. Asakawa bất chợt nhận ra thứ được đựng trong chiếc bao trắng đục ấy. Chỉ với mối nối rất , gã cởi bỏ được toàn bộ bức màn che phủ giấc mơ. Mình gọi tên Yamamura Sadako. Sadako được kéo lên từ trong lòng đất lạnh giá và nằm thu lu bé trong cái bọc bằng ni-lông. Có tiếng nước chảy lách rách... Tối qua, Ryuji dùng nước máy để tắm rửa cho cái di hài đầy bùn đất của Sadako. Lúc này, nước vẫn chảy. Vào khi đó, hạn thời gian trôi qua. Và Asakawa vẫn sống, cho tới tận bây giờ. Gã sung sướng tột độ. Khi cái chết bén gót qua, nồng độ sinh mệnh trở nên đậm đặc hơn và bắt đầu tỏa sáng lấp lánh. Hộp sọ của Sadako đẹp như cái chặn giấy làm bằng đá hoa cương.

      - Này Ryuji! Dậy mau.

      Asakawa bất giác có linh cảm xấu. Gã vẫn cảm thấy có cái gì đó chưa ổn. Gã áp tai lên ngực Ryuji. Gã muốn chắc chắn rằng Ryuji vẫn sống bằng cách kiểm tra nhịp tim từ lớp áo thể thao dày. Nhưng khi Asakawa còn chưa kịp chạm tai vào ngực Ryuji đột nhiên có hai bàn tay hộ pháp khóa chặt cổ gã. Asakawa hoảng hốt cố sức vùng vẫy.

      - Hề hề hề, đồ ngốc! Cậu tưởng tớ ngỏm rồi hả?

      Ryuji buông cổ Asakawa ra rồi cất tiếng cười nghe lạ như đứa trẻ. Sau những vụ việc kiểu như thế này, gã tin rằng mọi chuyện đều có thể xảy ra. Chẳng có gì đáng đùa ở đây cả. Gã chẳng mảy may nghi ngờ nếu ngay lúc này Sadako sống dậy và đứng cạnh chiếc bàn kia còn Ryuji chết với bàn tay bứt tóc ngay trước mắt gã. Asakawa ghìm cơn giận. Gã nợ Ryuji quá nhiều.

      - Cậu thôi cái trò vớ vẩn ấy .

      - Trả đũa chút, bù lại cho trò hù doạ của cậu đêm qua.

      Ryuji vẫn nằm đấy và cười hềnh hệch.

      - Mình làm sao?

      - Cậu ngất xỉu dưới đáy giếng chứ còn sao. Thời gian hết, cứ tưởng là cậu chầu trời rồi, làm tớ lo phát sốt.

      - ...

      Asakawa chớp chớp mắt.

      - nhớ gì hả. Chậc, đúng là đồ vô tích .

      Đúng là chẳng có chút ký ức nào gợi gã nhớ tới việc gã tự bò ra khỏi cái giếng.

      Đêm qua, Asakawa được kéo lên bằng dây thừng trong tình trạng gần như kiệt quệ. Cuối cùng gã cũng nhận ra điều đó. chẳng nhàng gì khi phải kéo cơ thể nặng 60kg lên từ độ sâu bốn năm mét ngay cả với đôi tay lực lưỡng của Ryuji. Cái cảnh Asakawa bị treo lủng lẳng giống hệt với bức tượng đá En-no-Ozunu được vớt lên từ đáy biển. Nhưng khác với sức mạnh thần kỳ nhập vào người Shizuko lúc tìm ra bức tượng, cái mà Ryuji nhận được sau khi kéo Asakawa lên chỉ là cảm giác đau nhức trong các bắp cơ.

      - Ryuji. - Giọng Asakawa hơi đổi khác.

      - Gì cơ?

      - Mình nợ cậu nhiều quá.

      - Thôi ông tướng, nghe ghê cả người.

      - có cậu giúp đỡ chắc giờ này mình ... Mình mang ơn cậu.

      - bảo thôi mà. Buồn nôn bỏ xừ. Được thằng giá áo túi cơm mang ơn xơ múi gì cơ chứ.

      - ăn trưa thôi. Mình đãi.

      - Đương nhiên là cậu đãi rồi.

      Ryuji quả quyết nhỏm người dậy, chân y hơi lảo đảo. Cơ bắp toàn thân y bải hoải. Ngay cả Ryuji cũng ở vào tình trạng thể điều khiển cơ thể mình theo ý muốn.

      Asakawa gọi điện về Ashikaga cho vợ từ trạm dừng chân của Pacific Land Nam Hakone để thông báo rằng gã tới đón vào sáng Chủ nhật như hẹn. Shizu hỏi: " giải quyết xong rồi hả ?" nhưng Asakawa chỉ đáp: "Có lẽ thế..." Cách duy nhất để suy ra điều đó là dựa vào : gã còn sống. Nhưng khi đặt máy xuống rồi, cảm giác còn lại trong gã là cái gì đó lý giải nổi. Vẫn có gì chưa ổn. Nhưng mặt khác, gã lại muốn tin rằng mọi chuyện kết thúc êm đẹp chỉ với cái lý do rằng gã còn sống. biết chừng Ryuji cũng có cùng mối bận tâm như gã. Nghĩ vậy nên vừa quay về bàn gã lập tức hỏi Ryuji.

      - Ryuji này, chuyện như thế là kết thúc rồi đúng ?

      Trong lúc Asakawa gọi điện, Ryuji chén sạch bữa trưa.

      - Cún con có vui ? - Ryuji trả lời ngay câu hỏi của gã.

      - Vui. Mà cậu nghĩ sao? - Vẫn có cái gì đó chưa nhõm đúng ?

      - Cậu thấy băn khoăn à?

      - Thế còn cậu?

      - Cũng có.

      - Chưa ổn ở chỗ nào?

      - Lời tiên tri của bà lão: "Sang năm, cháu sinh con."

      Quả là Ryuji cũng có mối ngờ vực giống mình. Vừa nghĩ như thế xong Asakawa lại lập tức muốn chối bỏ.

      - Nhỡ người được đề cập đến trong trường hợp này là Shizuko sao?

      - đời nào. - Ryuji gạt phắt . - Cuốn băng video được ghi lại bằng mắt và tâm tưởng của Sadako, mà bà lão lại hướng về phía màn hình. Vì thế cháu ở đây chỉ có thể là Sadako.

      - Có thể lời tiên tri của bà lão phải là .

      - Khả năng tiên đoán của Sadako là bách phát bách trúng...

      - Nhưng Sadako thể đẻ được con.

      - thế mới mắc mớ. phương diện sinh học, Sadako phải là phụ nữ mà là đàn ông nên thể sinh con. Vả lại, ta vẫn còn trinh trắng cho đến trước lúc chết. Hơn nữa...

      - Hơn nữa làm sao?

      - Người đàn ông đầu tiên của ta lại là Nagao, bệnh nhân đậu mùa cuối cùng của Nhật Bản, danh hiệu quái gở...

      Từ xa xưa, thiên thần và quỷ sứ, tế bào và virus, đàn ông và đàn bà, thậm chí là cả ánh sáng và bóng đêm đều tồn tại dưới cùng bản thể, hề đối nghịch. Asakawa bỗng rơi vào trạng thái bất an. khi câu chuyện dính dáng đến cấu trúc di truyền hay hình dạng của vũ trụ trước khi trái đất hình thành còn là việc mà cá nhân có thể giải quyết được nữa. Về điều này, gã phải tự thuyết phục mình. Gã phải dẹp bỏ mối bận tâm bằng mọi cách để khẳng định rằng dù gì mọi chuyện cũng kết thúc.

      - Này, mình vẫn sống đây thôi. Câu thần chú bị xóa mất giải mã được rồi. Vụ việc thế là kết thúc...

      Thế rồi Asakawa đột nhiên liên tưởng tới chuyện. Gã tự hỏi, phải chăng chính bức tượng đá En-no-Ozunu cũng dùng sức mạnh ý nghĩ để được vớt lên khỏi đáy biển? Ý nghĩ ấy tác động vào Shizuko, bắt ta hành động và ban tặng cho ta sức mạnh mới. Gã cảm thấy hai việc này quá đỗi giống nhau: việc đưa di hài Yamamura Sadako ra khỏi đáy giếng với việc vớt bức tượng đá En-no-Ozunu lên khỏi đáy biển... Thế nhưng, chính cái khả năng mà Shizuko được ban tặng, trớ trêu, lại mang đến cho ta những bất hạnh. Đấy là điều làm gã bận tâm. Tuy nhiên, đó là câu chuyện xét khía cạnh kết quả. Còn trong trường hợp này, có lẽ chỉ cần bàn đến khả năng sức mạnh tương tự từ bên ngoài giải thoát cho bọn họ khỏi lời nguyền là đủ. Asakawa cố buộc mình phải nghĩ như vậy.

      Ryuji chăm chăm nhìn lên mặt rồi xuống vai Asakawa, y gật đầu liền hai cái sau khi chắc chắn gã đàn ông trước mặt mình sống.

      - Về chuyện đó chắc là có vấn đề gì. - Ryuji thở phù cái và nhún người ghế. - Chỉ có điều...

      - Sao cơ?

      - Rốt cuộc Yamamura Sadako sinh ra cái gì? - Ryuji vừa nhấc người dậy vừa tự hỏi chính mình.




      2

      Asakawa và Ryuji chia tay nhau ở ga Atami. Asakawa định chuyển bộ hài cốt của Sadako về cho thân quyến của ta ở Sashikichi và nhờ họ an táng giúp. Hẳn là họ chỉ thấy phiền toái khi bỗng nhiên bị trao vào tay bộ hài cốt của cháu họ sau gần ba mươi năm biệt tích. Nhưng hài cốt là hài cốt nên gã đâu có thể bỏ mặc. Gã cũng có thể cầu chính quyền mai táng ta vào ngôi mộ vô chủ nào đó nếu biết tung tích, nhưng chính vì biết rằng đó là Yamamura Sadako nên gã buộc phải trao lại ta cho quyến thuộc ở Sashikichi. Ở Sashikichi gã gợi ý với họ rằng ta tự sát, vì thời hiệu điều tra hết từ lâu, vả lại, bày đặt chuyện hung thủ ra vào lúc này chỉ tổ mua thêm rắc rối. Gã muốn trao hài cốt xong rồi quay về Tokyo ngay, nhưng tàu khởi hành từ đảo Oshima hết nên nếu từ bây giờ gã phải ở lại đó đêm. Mà bằng máy bay càng bất tiện vì gã để ô tô ở cảng Atami.

      - mình cậu đưa hài cốt là đủ.

      Ryuji kẻ cả lúc xuống xe trước cửa ga Atami. Hài cốt của Sadako lúc này được đặt ở ghế sau trong bọc vải màu đen chứ phải bao ni lông nữa. Cái gì chứ việc chuyển gói này cho nhà Yamamura ở Sashikichi đến đứa trẻ ranh cũng làm được. Điều quan trọng là làm thế nào để họ chịu nhận nó. rất phiền toái nếu họ từ chối và gã chẳng biết đem đằng nào. Gã cảm thấy câu thần chú chưa thể hoàn tất nếu hài cốt của ta được người thân cầu siêu. Chỉ có điều, sao nhỉ, họ dựa vào căn cứ nào để tin rằng đó là Yamamura Sadako khi bỗng nhiên bị chìa ra bộ xương cách nay hai mươi lăm năm? Asakawa hơi lo lắng.

      - Thôi nhé, hẹn cậu ở Tokyo. - Ryuji vẫy tay rồi bước qua cửa soát vé ga Atami. - Tớ uống với cậu khi nào rảnh việc.

      Ryuji còn núi luận văn phải hoàn thành gấp.

      - Cảm ơn. Mình hậu tạ cậu sau.

      - Thôi khỏi, thế cũng vui rồi.

      Asakawa trông theo bóng Ryuji cho tới khi biến mất vào trong những bậc thang dẫn lên sân ga. Thế rồi ngay trước khi khuất hẳn, Ryuji bất ngờ chệch chân khỏi bậc cấp và suýt ngã. Mặc dù lấy lại được thăng bằng nhưng cái khoảnh khắc chấp chới ấy, những đường nét rắn rỏi của cơ thể Ryuji bỗng nhòe thành hai hình trong mắt Asakawa. Asakawa thấy mệt, gã đưa tay dụi mắt. Thế rồi khi bỏ hai tay ra khỏi mắt Ryuji khuất hẳn sân ga. Đúng lúc ấy, cảm giác rất lạ xâm chiếm gã. Kèm theo đó là mùi cam quýt chân tướng cù vào hốc mũi...

      Chiều hôm ấy, Asakawa mang bộ hài cốt đến nhà Yamamura Takashi cách an toàn. Vừa thả lưới về, Yamamura Takashi lập tức hiểu ra rằng cái gì nằm trong bọc vải màu đen tay Asakawa. Gã đưa hai tay ra và : "Thưa bác, đây là hài cốt của Sadako". Ông lão ngắm cái bọc lát, nheo mắt lại đầy nhớ thương rồi quả quyết bước tới nhận lấy sau khi cúi đầu thấp và : "Phiền lặn lội đường xa". Asakawa chưng hửng. Gã ngờ được rằng ông lão lại nhận lấy cách dễ dàng đến thế.

      Yamamura Takashi như đọc thấy câu hỏi của Asakawa, ông với giọng đầy quả quyết.

      - Đúng là Sadako rồi.

      Sadako sống ở quán trọ Yamamura cho tới năm ba tuổi và sau đó là từ chín tuổi đến mười tám tuổi. Rốt cuộc Sadako có ý nghĩa như thế nào với ông lão Yamamura Takashi năm nay sáu mốt tuổi? Gã có thể hình dung ra được tình của ông lão qua nét mặt lúc ông nhận lấy hài cốt. Ông lão hề kiểm tra xem nó có đúng là của Sadako hay . Có lẽ việc làm ấy là cần thiết. Ông lão có thể cảm nhận được điều đó bằng trực giác của mình. Ánh mắt sáng rực khi mới nhìn thấy cái bọc lên tất cả. Chắc chắn sức mạnh nào đó làm việc này.

      Xong xuôi rồi Asakawa muốn tránh xa Yamamura Sadako càng sớm càng tốt. Gã dối rằng phải ngay cho kịp giờ máy bay và nhanh nhẹn cáo lui. Vì nếu chẳng may mà gia đình đổi ý và từ chối nhận bộ hài cốt vì có chứng cứ công toi. Nhất là gã chẳng biết phải trả lời ra sao trong trường hợp bị hỏi này hỏi nọ về Sadako. Phải rất lâu nữa gã mới có thể kể câu chuyện này với người khác. Đặc biệt là vào lúc này, gã chưa sẵn sàng tâm lý để chuyện với người thân của ta.

      Nhân tiện gã ghé qua cảm ơn Hayatsu ở ban tin tức rồi tới khách sạn Suối Nước khoáng Oshima. Gã muốn thư thái ngâm mình trong làn nước nóng để trút cái mệt nhọc và để sắp xếp toàn bộ diễn biến của vụ việc thành bài báo.




      3

      Vào khoảng thời gian Asakawa nhận phòng ở khách sạn Suối Nước khoáng Oshima Ryuji ngủ gục chiếc bàn trong căn hộ chung cư ở Higashi-nakano. Môi y dán lên bài luận văn viết dở khiến cho những dòng mực màu xanh đen nhoè vì nước bọt. Có lẽ do y quá mệt, bàn tay vẫn nắm chặt cây bút máy quý hiệu Mont Blanc. Ryuji chưa chịu dùng máy đánh chữ cho công việc viết luận văn.

      Hai vai giật mạnh, khuôn mặt tỳ lên bàn méo cách thiếu tự nhiên. Ryuji bất ngờ bật dậy. Y vươn người và mở to hai mắt tới mức chẳng có vẻ gì là vừa thức giấc. Đôi mắt mí của Ryuji vốn xếch ngược nhưng khi mở to hết cỡ trông chúng lại có vẻ đáng khác thường. Hai con ngươi đỏ quạch. Y vừa nằm mơ. Ryuji, kẻ tuyên bố sợ bất cứ thứ gì cõi đời này run. Y nhớ được nội dung của giấc mơ. Chỉ cái cơ thể run lên từng cơn là rất về đáng sợ của giấc mơ ấy. Khó thở. Y nhìn đồng hồ: 9:40 phút tối. Thời gian này ám chỉ điều gì? Y thể nghĩ ra ngay. Bóng đèn huỳnh quang trong phòng và chiếc đèn bàn ngay trước mặt Ryuji tỏa sáng. Ánh sáng hề thiếu vậy mà y cảm thấy vẫn chưa đủ. Nỗi sợ bóng tối của bản năng... giấc mơ toàn hắc ám thể nào diễn tả nổi.

      Ryuji xoay chiếc ghế ngồi và nhìn thấy bộ đầu video. Cuộn băng vẫn ở trong đó. hiểu sao y thể rời mắt chỗ khác. Y nhìn chằm chằm vào nó. Y thở gấp. Vẻ nghi hoặc lộ ra mặt. có thời gian cho những tư duy logic, chỉ có những hình ảnh chạy phía trước.

      - Hỏng rồi, nó đến...

      Ryuji chống hai bàn tay lên mép bàn, lắng nghe động tĩnh phía sau lưng. Chung cư nằm ở nơi yên ắng sau con phố lớn nên y thể phân biệt được những tạp hỗn độn lẫn vào nhau. Thỉnh thoảng lắm mới có tiếng rồ máy và tiếng lốp xe nghiến xuống mặt đường của chiếc ô tô nào đó, còn lại mọi thanh khác của phố xá đều vón thành mớ mơ hồ bồng bềnh sang phải rồi sang trái ở sau lưng y. Nếu chú ý lắng nghe, đôi khi Ryuji có thể phân biệt được nguồn phát ra của từng thanh . Trong đó có cả tiếng côn trùng. Mớ thanh hỗn độn ấy dập dờn như đốm ma trơi. thực xa xăm... Ryuji có cảm giác như vậy. Thế rồi, thực càng trôi xa càng có nhiều những khe hở hình thành xung quanh Ryuji, từ chúng tỏa ra bầu khí quái gở. Khí lạnh ban đêm và hơi ẩm quấn da biến thành bóng đen đè nặng lên y. Nhịp tim Ryuji bắt đầu vượt qua tiếng tích tắc của kim giây đồng hồ và nhanh lên trông thấy. Ngực y trĩu nặng. Ryuji nhìn lại đồng hồ lần nữa. 9:44. Y nuốt nước bọt biết bao nhiêu lần sau mỗi bận nhìn đồng hồ.

      ... tuần trước, lúc mình xem cuộn băng ở nhà Asakawa là lúc mấy giờ? Hình như bảo khoảng chín giờ cún con nhà ngủ... Nếu mình ấn nút play ngay sau đó... lúc mình xem hết cuộn băng là...

      Ryuji chắc là mình xem hết cuốn băng vào thời điểm nào. Nhưng y biết thời khắc ấy đến gần. Ryuji thừa hiểu cái bóng đen đè nặng lên gã lúc này phải là ảo giác. Nó hoàn toàn khác với nỗi sợ gây ra do bệnh tưởng. Nó phải chứng mang thai tưởng tượng. ràng, nó tiến đến. Chỉ có điều Ryuji hiểu...

      ... Tại sao nó chỉ đến chỗ mình?

      ... Tại sao nó lại chỉ đến chỗ mình mà đến chỗ Asakawa? Ê, như thế là bất công.

      Những câu hỏi cứ tuôn ra bất tận.

      ... Thế nghĩa là sao? Bọn ta giải mã được câu thần chú rồi cơ mà? Nếu vậy tại sao? Tại sao? Tại sao?

      Ngực y đập thình thịch. Y cảm thấy như có bàn tay của ai đó thò vào trong ngực và bóp chặt tim y. Xương sống đau nhói. cảm giác lạnh buốt chạy qua cổ. Ryuji kinh ngạc đứng lên khỏi ghế nhưng cơn đau dữ dội từ hông chạy dọc sống lưng làm y khuỵu ngã xuống sàn.

      ... Phải nghĩ xem ta cần làm gì!

      Cái ý thức được duy trì cách khó khăn ra lệnh cho cơ thể. Đứng dậy! Phải đứng dậy và suy nghĩ! Ryuji bò lê chiếu tới bộ đầu video. Y ấn nút eject và lấy cuộn băng ma ám ấy ra. Tại sao y lại hành động như thế? Vì đó là điều duy nhất mà y có thể làm được vào lúc này. Ngoài việc xem xét tỉ mỉ cuốn băng giết người ra, y còn có thể làm được gì ở nơi này? Ryuji lật mặt sau cuộn băng lên xem xét rồi định đút nó lại vào trong máy, nhưng y ngừng lại. miếng nhãn ở gáy băng có dòng chữ do Asakawa viết: Liza Minnelli, Frank Sinatra, Sammy Davis, Jr./1989. Có vẻ như chương trình nhạc phát ti vi. Asakawa xóa nó và ghi chèn đoạn băng giết người lên đó. dòng điện chạy dọc sống lưng Ryuji. ý nghĩ nhanh chóng hình thành trong cái đầu trống rỗng của y. thể như thế... có lúc Ryuji phủ nhận cái ý nghĩ bất chợt lóe lên ấy, nhưng khi lật ngược cuốn băng, dòng điện thoáng qua kia chuyển thành niềm xác tín. Ryuji bỗng hiểu ra mấy việc cùng lúc bằng tư duy cực nhanh của mình: bí mật của câu thần chú, lời tiên tri của bà lão, và sức mạnh khác chứa trong cuốn băng... Tại sao Asakawa được cứu sống còn y phải đối mặt với cái chết... Và Yamamura Sadako đẻ ra cái gì... Lời gợi ý chẳng ở đâu xa. Ryuji chưa bao giờ nghĩ đến dung hợp giữa sức mạnh của Sadako với sức mạnh khác. ta muốn có con. Nhưng cấu tạo cơ thể cho phép ta làm việc đó. Vì thế, ta bắt tay với quỷ dữ... và sinh ra nhiều đứa con... Điều ấy đem đến hậu quả như thế nào? Ryuji nghĩ. Y nén cơn đau và cười. nụ cười cay đắng.

      ... Trò đùa quái ác. Ta những muốn chứng kiến hồi kết của loài người... nhưng tại sao... ta lại là kẻ đầu tiên?

      Ryuji lết đến gần chiếc điện thoại và bắt đầu quay số nhà Asakawa nhưng ngay lúc đó y chợt nhớ ra rằng gã ở Oshima.

      ... Nếu mình chết, hẳn là thằng cha đó phải bất ngờ lắm.

      Cơn tức ngực làm xương sườn y kêu cọt kẹt.

      Thuận tay, Ryuji quay số gọi Takano Mai. Giữa niềm ham sống mãnh liệt với ý nguyện muốn nghe giọng Mai lần cuối, Ryuji thể phân biệt được cái nào thôi thúc y gọi điện. Giữa lúc ấy có giọng vang lên trong đầu gã.

      ... Dừng lại, nên kéo ấy vào chuyện này.

      Song lại có giọng khác của hy vọng: nhưng biết đâu vẫn còn kịp?


      Chiếc đồng hồ bàn đập vào mắt Ryuji: 9:48. Ryuji áp tai vào miệng ống nghe và chờ Takano Mai. Đầu y ngứa ngáy, nhột nhạt cách khó tả. Y đưa tay gãi sồn sột và nhận thấy vài sợi tóc vừa bị rứt đứt. Chuông đổ lần thứ hai, Ryuji ngẩng đầu. Y nhìn thấy mặt mình phản chiếu lên tấm gương treo dọc cánh tủ đứng. Quên mất mình kẹp chiếc điện thoại vai, Ryuji ghé sát mặt mình vào gương. Hành động ấy khiến ống nghe rơi xuống nhưng y chẳng bận tâm, y mải nhìn mình trong gương. Tấm gương phản chiếu người khác. Hai má vàng bủng, khô rát và nứt nẻ, những cái vảy màu nâu nằm rải rác giữa các khe hở của những sợi tóc rụng dần... Ảo giác, chắc chắn là ảo giác. Ryuji tự thuyết phục mình. Mặc dầu vậy, y vẫn làm sao kiềm chế được tình cảm. "A lô!", có tiếng người phụ nữ phát ra từ chiếc ống nghe nằm lăn lóc sàn. chịu đựng được nữa, y thét lên đau đớn. Giọng của Takano Mai, người mà y , lọt được tới tai y vì bị tiếng thét át mất. Kẻ trong gương chính là hình dạng của y trăm năm sau. Quả thực, ngay cả đến Ryuji cũng thể hình dung ra được việc thấy mình biến thành con người hoàn toàn khác lại đáng sợ đến thế...

      Nghe đến hồi chuông thứ tư Takano Mai nhấc ống nghe và cất tiếng "A lô!". Tuy nhiên, đáp lại chỉ là những tiếng kêu đau đớn "A...a...a...". Cơn rùng mình chạy qua đường dây điện thoại. Cứ thế, nỗi sợ hãi truyền từ căn hộ của Ryuji tới căn phòng của Takano Mai cách nguyên vẹn. Takano Mai hoảng hốt đưa ống nghe ra xa khỏi tai. Tiếng rên rỉ vẫn tiếp diễn. Giật mình trước tiếng thét lúc ban đầu, nhưng tiếng rên sau đó khiến ngờ vực. vài lần Takano Mai từng nhận được những cú điện thoại trêu chọc nhưng lần này khác, nghĩ thế và lập tức đưa lại ống nghe lên tai. Tiếng rên ngừng bặt. Chỉ có im lặng hoàn toàn.

      9:49 tối. Cùng với tan vỡ đầy nghiệt ngã của ước nguyện được nghe thấy giọng người con mình lần cuối, Ryuji lìa đời trong tiếng kêu thắt ruột. Hư vô dần bao bọc lấy ý thức... Lại lần nữa giọng của Takano Mai phát ra từ chiếc ống nghe ngay cạnh tay y. Ryuji dang rộng hai chân sàn nhà, tựa lưng vào thành giường, ném cánh tay trái lên tấm đờ-ra và cố với bàn tay phải về chiếc điện thoại phát ra tiếng thầm "A lô!". Y ngật cổ hẳn ra đằng sau, trố mắt nhìn lên trần nhà. Thế rồi ngay trước khi hư vô vào thân xác, Ryuji biết rằng mình cầm chắc cái chết, y thầm nghĩ với tất cả sức lực của mình: "Ta muốn với Asakawa về bí mật của cuốn băng".

      "A lô! A lô!", Takano Mai liên tục gọi sang phía đầu dây bên kia. có tiếng trả lời. gác máy. Tiếng rên ấy rất quen. linh cảm lành lướt qua đầu, nhấc máy và quay số cho người thầy mà tôn kính. Có tiếng tút tút báo bận. dập máy rồi lại quay số. Máy vẫn bận. Đến lúc ấy Takano Mai hiểu ra rằng, chính là Ryuji vừa gọi đến và có chuyện gì đó chẳng lành xảy ra.




      4

      Thứ Bảy, ngày 20 tháng Mười

      Lâu lắm rồi gã mới về nhà, nhưng ngôi nhà có vợ và con là trống trải. Mấy ngày trôi qua rồi nhỉ, Asakawa bấm đốt ngón tay. đêm ở Kamakura, hai đêm mắc kẹt đảo Oshima vì cơn bão, đêm ở Pacific Land Nam Hakone, và lại đêm đảo Oshima. Mới chỉ có năm đêm. Vậy mà gã cảm thấy như xa nhà lâu lắm. Những chuyến lấy tin dài bốn, năm ngày liền là chuyện cơm bữa song bao giờ gã cũng cảm thấy tiếc vì chúng trôi quá nhanh mỗi khi nghĩ lại.

      Asakawa ngồi xuống trước chiếc bàn làm việc và bật máy đánh chữ. Khắp người gã vẫn còn ê ẩm, chỉ riêng việc đứng lên ngồi xuống thôi cũng đủ khiến cho hông đau nhức. Đêm qua, gã ngủ hơn mười tiếng, nhưng như thế cũng giúp gã giải tỏa hết mọi mệt mỏi tích tụ trong tuần mất ngủ vừa qua. Song gã vẫn chưa thể nghỉ ngơi. Nếu giải quyết chỗ công việc còn tồn đọng thể lái xe đưa vợ Nikko chơi vào sáng ngày mai như hứa.

      Asakawa nhanh chóng quay mặt vào chiếc máy đánh chữ điện tử. nửa bài báo cáo nằm trong đĩa mềm. Gã viết nốt nửa còn lại, đoạn từ sau khi danh tính của Yamamura Sadako được làm hôm thứ Hai, và cố gắng hoàn tất bản thảo nhanh.

      Cho tới giờ cơm chiều gã viết được năm trang. Đấy là tốc độ trung bình. Về khuya, nhịp độ làm việc của gã còn nhanh hơn nữa. Cứ cái đà này gã hoàn toàn có thể đón vợ con với tâm trạng khá thoải mái. Và rồi từ thứ Hai tuần sau, cuộc sống thường nhật chẳng có gì khác trước lại bắt đầu. Gã thể hình dung được ngài tổng biên tập phản ứng ra sao với bản thảo của gã nhưng gã chưa thể cho ông ta đọc chừng nào chưa xong. Tuy biết rằng vô ích song gã vẫn sắp xếp lại các kiện trong tuần vừa qua để viết nốt phần còn dang dở. Chỉ khi nào bản thảo hoàn thành vụ án của gã mới kết thúc.

      Thỉnh thoảng Asakawa lại ngừng bàn tay gõ lên bàn phím. tờ fax đặt cạnh gã là ảnh của Yamamura Sadako. Quả thực, cảm giác người con đẹp đến rợn người len lén quan sát mình khiến tư tưởng Asakawa bị phân tán. Gã nhìn thấy những cảnh tượng giống hệt như những gì mà đôi mắt vô cùng quyến rũ kia nhìn thấy. Đến tận lúc này, gã vẫn chưa thể gột bỏ được cái ý nghĩ rằng phần của ta nhập vào người gã. Asakawa bỏ bức ảnh ra khỏi tầm mắt. Công việc thể tiến triển khi cứ bị Yamamura Sadako nhìn chòng chọc.

      Sau khi kết thúc bữa chiều ở hàng cơm gần nhà, Asakawa bỗng nhớ tới Ryuji: biết giờ này làm gì? đúng hơn mới đầu gã chỉ mơ hồ nhớ tới khuôn mặt Ryuji mà thôi. Nhưng khi trở về phòng và tiếp tục công việc, gương mặt Ryuji trong đầu gã mỗi lúc lên rệt hơn.

      ... Giờ này làm gì nhỉ?

      Đôi lúc, gã cảm thấy những đường nét của gương mặt Ryuji nhòe làm hai. cảm giác sốt ruột khó tả khiến gã với tay về phía chiếc điện thoại. Ống nghe được nhấc lên ở tiếng chuông thứ bảy, Asakawa thở phào nhõm. Nhưng bên kia đầu dây là giọng nữ.

      ... A lô, tôi nghe.

      giọng thanh , nhưng gần như còn sức lực. Asakawa lập tức nhận ra giọng ấy.

      ... A lô, tôi là Asakawa đây.

      - Vâng. - Tiếng đáp lại rất .

      - Có phải Takano Mai đấy ? Cảm ơn vì bữa cơm hôm trước.

      - Dạ, có gì ạ. - Takano Mai thầm khe khẽ và vẫn tiếp tục cầm máy.

      - Ryuji... có ở đấy ?

      Sao vẫn chưa chuyển máy cho Ryuji? Asakawa nghi hoặc.

      - Xin lỗi , Ryu...

      - Thầy, mất rồi ạ.

      - ... Hả?

      ai biết gã cấm khẩu trong bao lâu. Sau tiếng hả ngơ ngác, gã chỉ biết dán mắt vô hồn vào điểm trần nhà. Phải đến lúc chiếc ống nghe cầm trong tay suýt rơi xuống đất gã mới thốt ra được câu hỏi tiếp theo: "Bao giờ?"

      - Khoảng mười giờ tối hôm qua...

      Thời gian mà Ryuji xem xong cuộn băng trong căn phòng của Asakawa là 9:49 phút tối thứ Sáu tuần trước. Đúng như thời gian được cảnh báo.

      - Thế nguyên nhân cái chết là gì?

      Gã đâu cần phải hỏi điều này.

      - Suy tim cấp tính..., người ta nguyên nhân vẫn chưa được làm .

      Asakawa gần như còn đứng vững được nữa. Vụ án vẫn chưa kết thúc. Bây giờ mới là hiệp hai.

      - Mai vẫn còn ở đó chứ?

      - Vâng, tôi phải sắp xếp nốt chỗ di cảo của thầy.

      - đừng về vội, tôi đến đó bây giờ.

      Asakawa ngã khuỵu cùng lúc chiếc ống nghe được đặt xuống. Mười giờ sáng mai là hạn chót của vợ và con gã, cuộc chiến với thời gian mới chỉ bắt đầu. Hơn nữa, lần này gã phải chiến đấu mình. Ryuji còn. Gã thể ngồi bẹp ở đây được nữa. Gã phải hành động gấp gáp... phải nhanh lên mới được...

      Asakawa chạy ra phố lớn để xem xét tình hình giao thông. Có lẽ ô tô nhanh hơn tàu điện. Asakawa lao qua vạch đường dành cho người bộ rồi leo lên chiếc xe thuê đậu phố. may là gã kéo dài hợp đồng đến ngày mai vì định đón vợ và con .

      Nhưng rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

      Asakawa vừa cầm vô lăng vừa cố gắng tập trung suy nghĩ. Nhưng các mảnh ý nghĩ cứ dội về như những cảnh flashback mà thể nào ghép lại được với nhau. Càng nghĩ, sợi dây nối các kiện càng rối rắm, đầu óc càng hỗn loạn và muốn nổ tung. Bình tĩnh! Phải bình tĩnh để suy nghĩ! Asakawa ra lệnh cho mình. Cuối cùng, gã cũng nắm được điểm mấu chốt cần phải tập trung vào.

      ... ràng bọn ta vẫn chưa tìm ra câu thần chú, nghĩa là lối thoát cho cái chết vẫn trong vòng bí . Và mong muốn của Yamamura Sadako phải là việc được tìm thấy hài cốt để siêu thoát. Mong muốn của ta nằm ở chỗ khác. Nhưng rốt cuộc đó là cái gì? Và điều khó hiểu nhất là tại sao ta vẫn sống mặc cho câu thần chú chưa được giải mã? Như thế nghĩa là sao? Giải thích ! Tại sao chỉ có ta còn sống?

      Mười giờ sáng mai là thời khắc định mệnh của vợ và con Asakawa. Lúc này là chín giờ tối. Nếu làm được gì cho tới khi đó, gã mất cả hai người.

      Ryuji xem xét vụ việc này từ xuất phát điểm là lời nguyền của Yamamura Sadako sau cái chết bất ngờ, nhưng càng lúc Asakawa càng thấy cách triển khai ấy bất hợp lý. Gã linh cảm thấy trò trêu ngươi ác ý sâu xa hơn thế nhiều.

      Takano Mai ngồi quỳ gối trong căn phòng kiểu Nhật, đặt tập luận văn chưa công bố của Ryuji đùi và lật giở từng trang. đọc lướt qua chúng nhưng nội dung của tập luận văn, vốn khó hiểu, sao lọt được vào đầu lúc này. Căn phòng trống trải. Xác của Ryuji được đưa về nhà bố mẹ ở Kawasaki sáng sớm nay nên còn ở đó nữa.

      - có thể kể lại tường tận việc tối hôm qua được ?

      Gã đau lòng trước cái chết của Ryuji, người bạn và thậm chí là chiến hữu, nhưng gã có nhiều thời gian để dìm mình trong thương xót. Asakawa ngồi xuống cạnh Mai, khẽ cúi đầu.

      - Có lẽ là vào khoảng hơn 9:30 tối, thầy gọi điện đến cho em...

      Mai kể lại tường tận việc xảy ra tối hôm qua. nghe thấy tiếng rên trong ống nghe, sau đó là im lặng, rồi khi vội vã lao đến căn hộ của Ryuji thấy Ryuji tựa vào giường và dang rộng hai chân... Mai rời ánh mắt khỏi vị trí tìm thấy thân thể, đôi mắt ngấn nước trong khi kể về tình trạng của Ryuji lúc đó.

      - Em gọi thế nào thầy cũng trả lời...

      Asakawa cho Mai thời gian để khóc.

      - Lúc ấy, trong phòng có gì lạ ?

      Mai lắc đầu.

      - ... Chỉ có chiếc ống nghe rơi ra ngoài và kêu lạo xạo.

      Ryuji gọi điện cho Mai ngay trước cái chết... Để làm gì? Asakawa xác nhận lần nữa.

      - có chắc là Ryuji gì với ? Ví dụ như về cuộn băng chẳng hạn...

      - Cuộn băng?

      Mai chau mày như tự hỏi, cuộn băng có quan hệ gì tới cái chết của Ryuji?

      Liệu có phải Ryuji tìm ra câu thần chú thực ngay trước phút lâm chung? Asakawa bao giờ biết được.

      ... Vì sao Ryuji lại gọi điện cho Takano Mai? Chắc chắn gọi cho ấy vì biết mình sắp chết, nhưng... có phải gọi chỉ vì muốn nghe thấy giọng của người mình trước lúc chết? Hay là có thể cho rằng Ryuji giải mã được câu thần chú và định nhờ Takano Mai thực . Vì thế mới gọi cho ấy. Nghĩa là, cần phải có trợ giúp của người thứ ba để thực câu thần chú.

      Asakawa chuẩn bị . Mai tiễn gã ra đến cửa.

      - Mai vẫn ở lại đây đêm nay phải ?

      - Vâng, tôi còn phải thu xếp chỗ bản thảo.

      - Vậy à. Xin lỗi vì quấy rầy .

      Asakawa định quay bước.

      - Xin lỗi, tôi muốn với điều này...

      - Vâng.

      - Asakawa hiểu nhầm quan hệ giữa tôi với thầy, đúng ?

      - sao?

      - Nghĩa là, nghĩ, chúng tôi có quan hệ trai ...

      - ... À , đâu có chuyện đó.

      Mai có thể đọc thấy trong ánh mắt của người đàn ông cái điều mà ta nghĩ về quan hệ giữa với Ryuji. Và ánh mắt đầy ngụ ý của Asakawa khiến phiền lòng.

      - Chắc còn nhớ, lần đầu tiên tôi gặp , thầy giới thiệu với tôi là bạn thân của thầy. Tôi hơi ngạc nhiên. Vì thầy chưa gọi ai là bạn thân ngoài . Nên tôi nghĩ người rất đặc biệt đối với thầy. Chính vì thế...

      Mai ngừng lời rồi tiếp.

      - Chính vì thế tôi mong , với tư cách người bạn thân, hiểu hơn về thầy. Thầy Ryuji, theo những gì tôi được biết ... chưa từng quan hệ với người con nào...

      ... Nghĩa là Ryuji chết khi vẫn đồng trinh?

      có lời nào để đáp lại, Asakawa chỉ lặng thinh. Gã cảm thấy Ryuji trong ký ức của Mai là con người hoàn toàn khác. Và câu chuyện có điều gì đó ổn...

      - Thế nhưng...

      Thế nhưng đâu có biết việc xảy ra hồi lớp 11 của Ryuji? Asakawa định thế nhưng thôi. Gã muốn vạch tội người khuất vào lúc này và cũng muốn làm xấu hình ảnh của Ryuji yên nghỉ trong tim Mai.

      Tuy nhiên, gã lại cảm thấy mối băn khoăn trong đầu. Asakawa tin vào trực giác của phụ nữ. Vả lại, người thường xuyên gần gũi với Ryuji như Mai cho rằng Ryuji vẫn đồng trinh ắt phải có cơ sở. Gã bắt đầu nghĩ thế. Vậy , việc Ryuji xâm phạm nữ sinh đại học ở gần nhà hồi lớp 11 chẳng qua chỉ là câu chuyện bịa đặt...

      - Trước mặt tôi, thầy lúc nào cũng như đứa trẻ. Thầy kể với tôi mọi chuyện, giấu giếm điều gì hết. Tôi nghĩ rằng tôi biết hầu hết thời tuổi trẻ và những lo âu của thầy.

      - Vậy ư?

      Ngoài câu ấy, Asakawa chẳng còn biết đáp lại thế nào.

      - Khi ở trước mặt tôi, thầy là cậu bé mười tuổi, nếu ở đó có thêm người thứ ba, thầy là quý ông. Còn ở trước mặt , hẳn thầy cố tỏ như mình là tên đốn mạt. Nếu làm thế...

      Takano Mai vội đưa tay vào chiếc xắc trắng, rút ra tấm khăn tay rồi ấp lên mắt.

      - Nếu làm thế, thầy thể tồn tại được trong xã hội này... có hiểu điều ấy ?

      Đầu tiên, gã ngạc nhiên. Nhưng, gã liền nghĩ tới chuyện. Ấy là cái tính cách độc, người bạn của Ryuji thời cấp ba, mặc cho y có tài năng đặc biệt trong việc học hành và chơi thể thao.

      - Thầy là con người thuần túy... Thầy khác xa lũ nam sinh lòe loẹt, những kẻ thể sánh được với thầy.

      Chiếc khăn trong tay Mai thấm đẫm những giọt lệ trào ra từ hai khoé mắt.

      Asakawa đứng ở khung cửa hẹp, gã có quá nhiều điều phải nghĩ ngợi nên thể ngay lập tức tìm được lời lẽ để với Mai. Ryuji mà Mai biết khác quá xa so với Ryuji mà gã biết, hai tiêu điểm chệch hẳn khỏi nhau khiến gã thể nắm bắt được cách nét hình ảnh con người ấy. Trong Ryuji có những mảng tối. Nhân cách của Ryuji giống như thứ sao tóm được cho dù gã có cố công quờ quạng. Rốt cuộc thể biết vào năm lớp 11 có phải Ryuji làm bậy với nữ sinh sống ở gần nhà y hay ... Và có là y vẫn tiếp tục hành vi ấy cho tới sau này như y hay ? Asakawa muốn rối trí vì những chuyện đâu. Nhất là lúc này, khi mà hạn chót chờ vợ và con gã vào ngày mai.

      Thế rồi Asakawa chỉ .

      - Đối với tôi, Ryuji là người bạn thân tuyệt vời nhất.

      Câu ấy hình như làm Mai vui sướng, gương mặt đáng của ánh lên nụ cười trong nước mắt. Đôi mắt như khẽ , tôi hiểu. Asakawa đóng cửa rồi vội vã bước xuống những bậc thang của tòa chung cư. Gã ra tới đường, nhưng càng rời xa căn hộ của Ryuji, hình ảnh về người bạn dấn thân vào trò chơi nguy hiểm đến hy sinh cả mạng sống của mình càng lên ràng trong gã. thèm chú ý tới xung quanh, Asakawa để mặc cho nước mắt mình trào ra.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      5

      Chủ nhật, ngày 21 tháng Mười

      Kim đồng hồ nhích qua 0 giờ, sang Chủ nhật. Asakawa vừa ghi lại những điểm mấu chốt tay vừa cố gắng sắp xếp các dòng suy nghĩ.

      ... Ngay trước khi chết, Ryuji tìm ra lời giải cho câu thần chú và cố gắng gọi điện cho Takano Mai để gọi ấy đến. Nghĩa là, để thực câu thần chú cần phải có trợ giúp của Takano Mai. Nhưng vấn đề là tại sao mình vẫn sống? Chỉ có thể có câu trả lời. Đó là, trong khoảng tuần ấy, mình vô tình thực câu thần chú mà hề biết. còn cách giải thích nào khác. Tóm lại, nếu có người thứ ba giúp đỡ, bất cứ ai cũng có thể thực được câu thần chú cách dễ dàng. Nhưng vẫn còn câu hỏi nữa. Đó là tại sao bốn đứa trẻ lại chạy trốn mà thực câu thần chú? Nếu đơn giản đến vậy, bọn chúng hoàn toàn có thể giả vờ can đảm trước mặt ba đứa kia rồi bí mật thực câu thần chú lắm chứ? Hãy suy nghĩ cho kỹ. Trong tuần vừa rồi mình làm gì? Điều gì mình làm mà Ryuji làm?

      Nghĩ đến đó Asakawa hét lớn.

      - Làm sao ta biết được chuyện đó! Có vô khối những việc ta làm mà Ryuji làm trong tuần vừa qua... điên rồ.

      Asakawa đấm vào bức ảnh có Yamamura Sadako.

      - Đồ khốn! Mi còn muốn làm khổ ta đến bao giờ?

      Gã đấm liên hồi vào mặt Sadako. Nhưng nét mặt Sadako chẳng hề thay đổi, ta vẫn giữ nguyên vẻ đẹp cho đến phút cuối cùng.

      Asakawa vào bếp, rót whisky đầy đến miệng ly. Gã cần phải giải tỏa đám máu tụ lại trong đầu. Gã định nốc trọn hơi nhưng dừng lại. Biết đâu gã chợt nghĩ ra câu thần chú và phải lái xe trong đêm đến Ashikaga. Gã nên hạn chế uống rượu. Gã giận mình vì cứ cố muốn dựa dẫm vào cái gì đó. Lúc khai quật hài cốt của Yamamura Sadako ở Villa Log Cabin, Asakawa gần như đánh mất mình trước cơn sợ hãi. Nhưng cuối cùng gã cũng đạt được mục đích chỉ bởi vì có Ryuji ở bên cạnh.

      - Ryuji! Ryu..ji...! Mình xin cậu, hãy giúp mình !

      ... Mình thể sống nổi nếu vợ con mình bị đem mất, mình thể chịu được cuộc sống như thế!

      - Ryu...ji...! Giúp mình . Tại sao mình còn sống? Chẳng lẽ vì mình là kẻ đầu tiên phát ra Yamamura Sadako? Nếu như vậy, vợ và con mình thoát khỏi cái chết. thể như thế được, phải Ryuji?

      Tâm trí Asakawa rối loạn. Mặc dù biết phải là lúc than khóc nhưng gã còn đủ bình tĩnh. Thế rồi sau hồi gào thét với Ryuji, gã trấn tĩnh lại. Gã tiếp tục ghi những điểm quan trọng khác ra giấy. Lời tiên tri của bà lão... Có là Yamamura Sadako sinh con? Liệu điều đó có quan hệ gì với Nagao Jotaro, kẻ giao cấu với ta ngay trước khi ta chết và là bệnh nhân đậu mùa cuối cùng của Nhật Bản? Trả lời cho những câu hỏi ấy chỉ toàn là những dấu chấm hỏi. có bất kỳ căn cứ chắc chắn nào mách bảo. Liệu lập luận này có giúp gã tìm ra câu thần chú hay ? Gã phải tính toán vì thời gian cho phép gã mắc sai lầm.

      Lại vài giờ nữa trôi qua. Bên ngoài trời sắp sáng. Asakawa ngã xuống sàn nhà, bên tai gã có tiếng thở của người đàn ông. Có tiếng chim hót kêu chích chích. Gã biết đó là chiêm bao hay thực. biết tự lúc nào gã nằm vật sàn và ngủ thiếp . Rồi gã khẽ nheo mắt trước ánh nắng chói chang của buổi sáng. Gã thấy bóng người bước khỏi trong làn nắng dịu. Gã thấy sợ. Gã bỗng choàng tỉnh và nhìn mãi về phía cái bóng.

      - ... Ryuji, cậu có ở đấy ?

      Cái bóng đáp lại mà chỉ có tựa đề cuốn sách lên như được in thẳng vào những nếp nhăn trong não gã.

      "Loài người và dịch bệnh"

      Dưới lớp mí mắt nhắm lại của Asakawa, tựa đề cuốn sách nổi lên trắng sáng và nét, sau đó nó từ từ biến mất cùng với . Cuốn sách đó chắc chắn nằm trong phòng làm việc của Asakawa. Gã mua nó lúc bắt đầu điều tra vụ án này vì ngờ rằng thủ phạm gây ra cái chết đồng thời cho cả bốn nạn nhân là chủng virus. Tuy chưa đọc, nhưng gã còn nhớ rất nó được cất ở vị trí nào giá sách.

      Mặt trời buổi sáng chiếu vào từ ô cửa sổ phía đông. Gã thấy đầu đau buốt khi định đứng dậy.

      ... giấc mơ?

      Asakawa mở cửa phòng làm việc. Gã với lấy cuốn sách mà kẻ nào đó ám thị cho gã: "Loài người và dịch bệnh". Tất nhiên, Asakawa đoán được kẻ ám thị cho gã ấy là ai. Đó chính là Ryuji. Ryuji đến thăm gã trong chốc lát để báo cho gã biết bí mật của câu thần chú.

      Lời giải cho câu thần chú nằm ở đâu trong cuốn sách dày hơn 300 trang này? Trực giác lại mách bảo gã. Trang 191. Tuy đậm nét nhưng con số ấy chui vào đầu gã cùng với tên cuốn sách. Gã giở tới trang đó. Phút chốc, có hai con chữ cứ lớn dần lên và đập vào mắt gã.


      Sao chép Sao chép Sao chép Sao chép


      Bản năng của virus là tự nhân lên. "Virus xâm chiếm các tế bào sống và tự sao chép để nhân lên".

      - Trời ơi!

      Asakawa kêu lên tiếng thất thanh. Cuối cùng gã chạm được tới ý nghĩa của câu thần chú.

      ... Thế là : việc mình làm mà Ryuji làm trong tuần qua. Mình mang cuộn băng đó từ Villa Log Cabin về và sao cho Ryuji xem. Nội dung của câu thần chú chẳng phải là rất đơn giản hay sao? việc mà ai cũng làm được. Đó là sao chép và cho người khác xem... Chỉ cần tiếp tay cho nhân lên của nó bằng cách ấy - cho kẻ chưa xem bao giờ xem nó. Bốn đứa trẻ sau khi giở trò nghịch ác ngu ngốc để cuộn băng lại Villa Log Cabin, nên chẳng có đứa nào định quay lại để lấy nó và thực câu thần chú.

      còn cách lý giải nào khác. Asakawa nhấc ống nghe và quay số nhà vợ ở Ashikaga. Người nghe máy là Shizu.

      - Shizu, em phải nghe kỹ những điều . muốn bố mẹ xem thứ này. Ngay bây giờ. Em được cho hai người ra ngoài cho tới khi nào đến. chưa? Đây là việc vô cùng hệ trọng.

      ... Trời ơi, phải chăng mình bán linh hồn cho quỷ dữ? Mình tìm cách đẩy bố mẹ vợ lâm vào tình thế nguy hiểm nhất thời để cứu lấy mạng sống của vợ và con . Nhưng để cứu con và cháu , chắc chắn hai người vui vẻ nhận lời. Và nếu họ sao cuốn băng ra và lại cho người khác xem tránh được cái chết. Nhưng tiếp sau đó ra sao? Và sau đó nữa?

      - Chuyện gì vậy ? Em chẳng hiểu gì cả.

      - phải hỏi, cứ làm như . tới đó ngay bây giờ. À, còn nữa. Ở đó có đầu video ?

      - Có.

      - Beta hay VHS?

      - VHS.

      - Được rồi, ngay đây. Tuyệt đối được đâu, em chưa?

      - Nhưng mà khoan . định cho bố mẹ xem cuốn băng đó à?

      biết trả lời sao, Asakawa đành im lặng.

      - Phải ?

      - ... Phải.

      - Có nguy hiểm ?

      ... Có nguy hiểm ấy à? Nếu làm thế, và con chết sau năm giờ nữa. Thôi , đồ ngốc! Đừng có hỏi nhiều. Tôi có thời gian để kể lể mọi chuyện vào lúc này. Cố gắng lắm Asakawa mới kiềm chế được cơn nóng giận khiến gã muốn quát tướng lên.

      - nhiều, cứ làm theo những gì !


      Bảy giờ kém. Nếu ngay bây giờ gã chạy xe theo đường cao tốc và gặp tắc đường, gã đến nhà vợ ở Ashikaga trước chín giờ. Nếu tính cả thời gian để sao hai cuốn băng, phần của vợ và con gã, vừa khít đến mười giờ. Asakawa đặt ống nghe xuống, mở tủ đựng ti vi và rút nguồn điện của chiếc đầu video. Gã phải mang nó theo đến Ashikaga vì đằng nào cũng cần hai cái cho việc sao băng.

      Trước khi ra khỏi phòng, Asakawa nhìn lại Yamamura Sadako lần nữa.


      ... Mi đẻ ra thứ của nợ.

      Từ dốc nối Oi, Asakawa quyết định cho xe chạy lên đường cao tốc nội đô, tuyến ven biển men theo vịnh Tokyo, rồi sau đó rẽ sang xa lộ Tohoku. bao giờ xảy ra tắc đường ở xa lộ Tohoku. Vấn đề là làm sao thoát khỏi nút tắc đường cao tốc nội đô. Lúc trả lệ phí giao thông và nhìn lên biển báo tắc đường ở dốc nối Oi, Asakawa mới chợt nhận ra rằng hôm nay là Chủ nhật. Có lẽ vì thế mà xe cộ qua đường hầm xuyên biển cũng vắng chứ nối thành hàng dài như mọi khi, và thậm chí gã cũng phát thấy có dấu hiệu ùn tắc nào ở đoạn hợp lưu. Cứ cái đà này gã đến nhà vợ ở Ashikaga vào chín giờ như dự kiến và có thừa thời gian để sao hai cuốn băng. Asakawa thả lỏng chân ga. Điều khiến gã sợ nhất lúc này là dính vào vụ tai nạn vì phóng quá nhanh.

      Vừa chạy dọc theo sông Sumida gã vừa nhìn xuống dưới, đây đó, gã nhận thấy gương mặt vừa thức giấc của phố phường vào ngày Chủ nhật. Người ta bước với dáng vẻ khác hẳn ngày thường. buổi sáng Chủ nhật thanh bình...

      Asakawa chợt nghĩ. Hành động này của gã đem đến hậu quả như thế nào? Khi lũ virus, của vợ gã, của con gã, được thả ra theo hai hướng, chúng lan rộng đến mức nào? Gã có thể tính tới việc sao băng, đưa cho những người từng xem rồi xem lại và quay vòng trong nhóm nhất định để ngăn chặn nhân rộng của chúng. Nhưng làm vậy ngược lại với ý muốn sao chép của virus. Lúc này, gã cách nào biết được cuộn băng hoạt động với cơ chế ra sao. Để biết được điều đó cần phải làm các cuộc thí nghiệm. Nhưng chưa thể có những người dám hy sinh tính mạng để tìm ra khi tình trạng lây lan chưa đủ nghiêm trọng. Nếu chỉ với phương pháp đơn giản là sao băng rồi đem cho người khác xem mà thoát được nguy hiểm bất cứ ai cũng làm việc đó. Thế rồi, qua những câu chuyện truyền miệng, người ta nhất định thêm thắt rằng, cần phải đưa cuộn băng cho người chưa xem nó bao giờ, và cả cái ân hạn vốn dài tuần lễ cũng theo đó mà ngắn lại. Những người xem phải cuộn băng đợi hết tuần mà ngay lập tức sao ra để đưa cho ai đó khác xem... Rốt cuộc cái vòng tròn ấy lan ra đến đâu? Chắc chắn chẳng mấy chốc, cuộn băng như thứ dịch bệnh đánh vào nỗi sợ mang tính bản năng của con người lan ra khắp xã hội. Hơn thế nữa, bị ám ảnh bởi nỗi sợ, ai dám chắc rằng họ đặt ra những tin đồn như: "Người nào xem rồi phải sao ra ít nhất hai bản và phải đưa cho ít nhất hai người khác xem". Giống như trò bán hàng đa cấp, nó lan tỏa với tốc độ mà dòng chảy thể nào so sánh được. Chưa đầy nửa năm, toàn bộ công dân Nhật Bản trở thành những người mang bệnh, rồi tiếp đó, lây lan vượt ra ngoài biên giới. Trong vòng quay ấy, vài người bỏ mạng khiến cho tất cả hiểu ra rằng đó phải là trò đùa và họ càng ra sức nhân rộng những cuốn băng. Gã thể tưởng tượng được điều ấy gây ra cơn hoảng loạn như thế nào và kết thúc trong tình trạng ra sao. Và cả việc có bao nhiêu nạn nhân thiệt mạng nữa... Hai năm trước dạo bùng nổ những chuyện thần bí, con số bài viết gửi về các tòa soạn lên tới hơn mười triệu. Có thế lực siêu nhiên nào đó thao túng. Và biết đâu, nhờ thế lực ấy, loài virus mới thả sức hoành hành...

      Yamamura Sadako căm ghét người đời vì đẩy cha mẹ ta tới cái chết. Virus đậu mùa căm thù con người vì dồn chúng tới bờ vực của diệt vong. Hai mối thù hận ấy kết hợp lại trong cái cơ thể của kẻ dị thường và tái xuất thế giới với hình dạng thể ngờ tới.

      Asakawa và cả gia đình gã, những kẻ may xem cuộn băng vô tình nhiễm phải loài virus ấy. Họ là những kẻ mang mầm bệnh. Rồi đây, những con virus trực tiếp tấn công vào các gen di truyền, cốt lõi của sống. Nó gây ra hậu quả gì? Lúc này đây gã vẫn chưa biết được. Và nó ảnh hưởng như thế nào tới lịch sử sau này, mà , tới tiến hóa của nhân loại?

      ... Để bảo vệ gia đình, ta sắp phát tán ra thế giới thứ bệnh dịch có thể hủy diệt cả loài người.

      Asakawa sợ hãi khi nghĩ tới ý nghĩa của cái hành động mà mình sắp làm. Có tiếng thầm rất khẽ trong tai gã.

      ... Chỉ cần hy sinh vợ con mi là mọi chuyện chấm dứt thôi mà. Mất vật chủ, virus tiêu vong. Mi cứu được cả nhân loại.

      Nhưng tiếng ấy quá .

      Xe rẽ vào xa lộ Tohoku. Đường đông. Cứ như thế này đến kịp. Asakawa lái xe trong tư thế gồng vai, hai tay nắm chặt vô lăng. "Ta hối hận. Chẳng có lý gì mà ta phải hy sinh gia đình mình. Có những thứ mà ta phải bảo vệ bằng mọi giá khi chúng bị đe doạ".

      Asakawa lớn tới nỗi át cả tiếng động cơ, như thể lần nữa khẳng định quyết tâm. Nếu là Ryuji, làm gì trong hoàn cảnh này? Về điều ấy gã chẳng có gì phải băn khoăn. Vì chính linh hồn của Ryuji chỉ cho Asakawa câu thần chú. Nghĩa là, muốn Asakawa cứu lấy vợ và con mình. Gã thấy yên tâm về điều đó. Nếu là Ryuji, hẳn là thế này.

      ... Vào lúc này, hãy thành thực với cảm giác của chính bản thân mình! Trước mặt chúng ta là tương lai bất định. Mọi chuyện cuối cùng rồi đều có kết cục của nó. Và biết đâu loài người giải quyết được mọi thứ bằng tài trí của mình. Đối với loài người, đây chính là thử thách. Ở thời nào cũng vậy, quỷ sứ luôn thay hình đổi dạng để tồn tại. Dù chúng ta có ra sức tiêu diệt, bọn chúng vẫn cứ xuất mà thôi.

      Giữ đều chân ga, Asakawa nhằm thẳng hướng Ashikaga tới. Bầu trời Tokyo gã vừa bỏ lại đằng sau in mặt gương chiếu hậu. Dưới bầu trời ấy, những đám mây đen quái gở chuyển động, cái cách chuyển động giống như loài rắn, mặc khải về lan tràn của cái ác.




      CHÚ THÍCH

      1. Chế độ đánh lửa

      2. Shizu trong tiếng Nhật có nghĩa là im lặng

      3. Raiders of the Lost Ark

      4. Star Wars

      5. Back to the Future

      6. Friday the 13th...

      7. The Exorcist: tên bộ phim kinh dị Mỹ được dựng theo tiểu thuyết cùng tên của William Peter Blatty do William Friedkin làm đạo diễn

      8. The Omen: loạt phim kinh dị Mỹ được dựng theo tiểu thuyết cùng tên của David Seltzer do Richard Donner làm đạo diễn

      9. Bậc tiểu học ở Nhật có 6 lớp

      10. Vitalism

      11. Đơn vị đo khí áp. nay được thay thế bởi đơn vị có tên gọi hectopascal. 1 millibar bằng 1 hectopascal

      12. Chỉ quân Mỹ vào tiếp quản Nhật Bản sau khi nước này thua trận trong Thế chiến II

      13. Tên tiếng Đức là Der Zauberberg. Tác phẩm này được Thomas Mann hoàn thành năm 1924 và được coi là trong những tác phẩm có ảnh hưởng nhất của nền văn học Đức thế kỷ 20

      14. Tiểu thuyết gia Nhật Bản (1901-1932). Các tiểu thuyết của ông chủ yếu lấy cảm hứng từ căn bệnh lao của mình

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :