1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

RBPM: Long Vương chương - Phiêu Lượng Hải Yêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: linhlan
      Beta: Quảng Hằng
      Chương 114: Công cụ làm ấm giường


      Long Triệt giữ Long Trạch lại, thậm chí sau khi thấy liền lập tức xoay người trở về tẩm cung của mình để các cung nữ hầu hạ, tắm rửa, thay quần áo. Mọi việc xong xuôi, mỏi mệt buông mình xuống ngủ.

      Thời gian gần đây, chưa từng có giấc ngủ ngon, vì tìm kiếm Tử Tô mà có nổi phút an ổn để chợp mắt. Mất bao công sức chạy tới chạy lui, đến lúc gặp lại nàng, mới hiểu mọi việc còn cách nào cứu vãn.

      Nàng muốn trở lại chỉ vì từng có nữ nhân, cũng chính nữ nhân này khiến cho thể cùng nàng chung sống trọn kiếp . Nghĩ đến đây, lòng hằn bùng lên cảm giác phẫn hận khôn tả!

      Vô cùng mệt mỏi, nặng nề chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ hề yên bình! Sau khi thông suốt mọi chuyện, Long Triệt dường như còn khả năng duy trì tỉnh táo vốn có, bỏ mặc tất cả mà từ từ lún sâu vào bóng đêm tĩnh mịch..............

      Uống xong bát dược phá thai, Trân Châu ngơ ngác để các cung nữ tùy ý chăm sóc mình. Nằm giường, đôi mắt trong suốt của nàng mở to vô hồn, tĩnh lặng nhìn về hướng chiếc đỉnh đặt kế bên.

      Các cung nữ thừa dịp nàng chú ý liền nhàng kéo nhau lại bàn luận . Những giọt nước mắt đồng tình,những thanh nức nở khe khẽ vang lên, tất cả đều lọt vào tai nàng nhưng nàng hoàn toàn phản ứng....

      Nàng vĩnh viễn nhớ , Long Triệt ở người nàng lạnh lùng phát tiết, ánh mắt lãnh liệt, cử chỉ vô tình cùng động tác thô bạo của khiến nàng đau nhói tim gan.

      cưỡng bức nàng trước mặt mọi người mà hề để ý đến tâm trạng của nàng. Thân thể nàng trần trụi phô ra giữa ánh nhìn của bao người xung quanh, có ai thấu hiểu được cảm giác nhục nhã, sợ hãi, thống khổ và vô cùng bất lực của nàng khi ấy ?

      Trong thời khắc Tử Tô đào hôn, nàng thực cảm thấy quá đỗi cao hứng, quá đỗi khoái hoạt. Trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần Tử Tô rồi, trái tim Long Triệt có lẽ lại trở về bên nàng, bởi vì chỉ có nàng là luôn luôn ở bên , chỉ có nàng là chưa từng muốn xa rời bao giờ......

      Thế nhưng, nàng vạn vạn lần cũng ngờ được......

      Nước mắt lại vô thanh vô thức rơi, rơi đến ướt đẫm bên gối, phá nát tâm tư của nàng. Nhưng hơn ai hết nàng hiểu, nàng rất Long Triệt! Khoảnh khắc cứu nàng, nàng biết, biết cả đời này chỉ có thể sống ở nơi có , biết cả đời này nàng cùng cách nào tách rời, biết rằng khắp thế gian, nàng vĩnh viễn chỉ là của mình ..............

      Đến hôm nay, cho dù đối xử tàn nhẫn với nàng thế nào chăng nữa nàng vẫn hối hận, càng oán hận . Chỉ có ưu thương, chỉ có đau lòng, trong tâm nàng có , lại người, vậy nhưng người đó lại thể cùng kết đôi long phụng. Tam giác tình , ba người cùng nhau truy đuổi, tất yếu bỏ lại hai người đau lòng. Hai người bị bỏ lại ấy ai khác chính là nàng và .

      Tử Tô là nữ tử thiện lương, so với nàng còn thiện lương hơn gấp bội. Tử Tô chính trực, hơn hết là vô cùng tốt đối với nàng, nề hà mà bảo Long Triệt lưu nàng lại, rồi cũng vì thấy nàng quá Long Triệt nên mới lặng lẽ rời , tất cả chỉ là muốn thành toàn cho nàng cùng người ấy. Tử Tô bằng tình đầy lý trí, giống với những nữ nhân khác, tình của nàng thể dung thêm người thứ ba, có lẽ vì vậy nên Tử Tô mới nhất quyết ở lại. Điều này chỉ có mình nàng hiểu được! Nếu là nàng, nàng cũng cứ vậy mà ra , nàng thấu hiểu cảm giác muốn cùng ai chia sẻ Long Triệt. Nhưng là do nàng thể hành động giống Tử Tô, nàng đủ dũng cảm, đủ kiên cường, càng đủ tự tin. Vậy nên, nàng cũng chỉ hèn mọn như thế, cũng chỉ biết đau lòng đến thế ..........

      Nàng vẫn thanh tỉnh, vẫn nằm suy ngẫm mọi . Thời gian lặng lẽ trôi , đêm nàng chưa hề chợp mắt.

      “Trân Châu tiểu thư, ngài..... ngài cả đêm ngủ?” Định vào hầu hạ Trân Châu rửa mặt nhưng vừa trông thấy bộ dạng của nàng, các cung nữ đều nhất loạt kinh hách. Hai mắt sưng đỏ, mâu quang mở to thất thần, nàng lẳng lặng nằm đó, yên ắng nhìn mọi vật.

      Trân Châu đáp lời, để mặc mấy người cung nữ vì nàng mà luống cuống tay chân.

      đầy nửa khắc, nàng bị lay đến nỗi thần trí thanh tỉnh, cũng bị các cung nữ kia ép uống ít dược vật. Vừa lúc ấy, ngoài tẩm cung truyền đến tiếng bước chân vội vã.

      “Trân Châu tiểu thư, Long Vương triệu ngài qua.” Thanh sang sảng dồn dập vang lên, mệnh lệnh này của Long Vương khiến cho thân thể yếu ớt của Trân Châu khẽ run lên vài cái.

      “Tiểu thư.” các cung nữ nhanh chóng nắm bắt được tình hình, vô cùng lo lắng quay sang nhìn nàng.

      Lúc này, cung nữ lớn mật bước ra cửa :“Tiểu thư thoải mái, phiền tỷ tỷ trở về bẩm báo Long Vương hộ .”

      Trân Châu hoàn toàn vô thố, đầu của nàng trống rỗng, vừa muốn tĩnh tâm sóng gió lại ùa đến, chỉ cần thoáng nghe thấy tên Long Triệt là nàng ngay lập tức cảm thấy sợ hãi.

      Đáng tiếc, người được phái tới tựa hồ tốt đến mức như vậy! chờ Trân Châu lên tiếng, mấy cung nữ bên ngoài vội vội vàng vàng tiến vào, thấy nàng ngồi, liền cung kính :“Trân Châu tiểu thư, đây là Long Vương phân phó, chúng nô tỳ thể tuân theo, nếu như ngài , sợ rằng Long Vương phát hỏa mất .”

      Các cung nữ lo lắng nhìn nàng, mệnh lệnh của Long Vương nào ai dám cãi lời, Trân Châu cũng đâu phải ngoại lệ.

      Trầm mặc trong chốc lát, nàng chậm rãi đứng dậy, đờ đẫn nhìn các cung nữ đáp :“Ta .” Thanh bi thương, trong trẻo nhưng cũng kém phần lạnh lùng của nàng nhu yếu vang lên , vẻ u uẩn khuôn mặt.

      Nàng biết, Long Triệt kêu mình đến khẳng định là có chuyện gì tốt. Có lẽ lại giống ngày hôm qua, tùy tiện ép buộc nàng, cho nàng có nổi ngày an bình.

      Ngay tại thời điểm nàng bị mấy cung nữ mang , Long Triệt nằm bốc hỏa giường . Mông mông lung lung tỉnh dậy, nhớ lại những chuyện vừa trải qua, thấy vạn phần mất hứng, liền lập tức sai người đến truyền Trân Châu. lát sau, Trân Châu được vài cung nữ đưa tới. Để Trân Châu yên ổn đứng trước mặt Long Triệt xong, các nàng liền khiếp đảm, vội vọt sang bên chạy trốn.

      “Cởi quần áo, lên hầu hạ bổn vương.” Thái độ của Long Triệt giống hệt như ngày hôm qua. Hận ý chưa hề suy giảm, điên cuồng nghĩ biện pháp cưỡng ép,bức bách nàng.

      Cơ thể Trân Châu run lên, lộ ra biểu tình sợ hãi, thế nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn cởi đồ, chút cũng dám cãi lại nghiêm lệnh. Thoáng chốc, thân thể nàng trần như nhộng,  lõa lồ phơi bày trước . Đón nhận ánh mắt lạnh như băng, có nổi nửa điểm thương tình của người đối diện, nàng cẩn thận tiến về phía trước vài bước rồi quỳ xuống bên giường.

      “ Mau lôi tất cả các loại mị thuật mà ngươi có ra đây để lấy lòng bổn vương. Nếu bổn vương vừa ý, ngươi có thể biến, nhưng nếu ,ngươi đừng bao giờ mơ tưởng đến việc rời khỏi nơi này.” Long Triệt nằm ở giường lãnh khốc, vô tình , châm chọc nhìn nàng.

      Lòng Trân Châu đau đớn khôn nguôi, nước mắt lại trào lên. Nhưng nàng nào có gan để chúng rơi xuống, sợ chúng lại chọc giận thêm nữa. Mềm yếu bước lên, nhục nhã dám che đậy những chỗ xấu hổ cơ thể mình, nàng tựa như loại kỹ nữ thấp hèn đến bên người Long Triệt. Lúc đầu ngập ngừng biết phải làm sao, thoáng chốc đỏ mặt, dám chần chừ, nàng liền nhắm mắt lại, vươn đầu lưỡi đinh hương ra, mềm mại dao động cơ thể .

      Mơn trớn từ xuống dưới rồi lại từ dưới lên , nàng dám bỏ qua bất cứ chỗ nào thân thể Long Triệt, tận lực dùng phương thức đáng hổ thẹn này mà chiều . nghe thấy thanh của , ngay cả tiếng thở dốc cũng thấy đâu, nàng chỉ có thể cảm nhận được tầm mắt lạnh lẽo của Long Triệt chăm chú nhìn mình, ánh mắt ấy làm cho nàng kinh hãi đến phát run.

      Cuối cùng cũng chạm đến bộ vị trọng yếu của , chu đôi môi , khe khẽ cắn, tất cả đều nằm trọn trong miệng nàng... Long Triệt gầm lên tiếng, rốt cuộc cũng xuất phản ứng!

      Nàng thầm thở phào nhõm, rồi tiếp tục ra sức mút mạnh. Thanh của vì hành động này của nàng mà ngày càng trầm trọng, tiếng thở dốc cũng càng lúc càng mau hơn.......................

      darkorange;Linh lan: Xin phép các nàng cho ta có ý kiến: khi nhận được chương này, lòng ta từng rất rất rất muốn edit, phần như các nàng,nhất là những người hay comt truyện này biết, ta là 1 trong những thành phần luôn luôn giơ biển " ai lớp Triệt ca" .Vậy mà..... lại phải tự tay xử ca ý! Nhưng ngẫm ngẫm lại, chung quy con người ai chẳng có mặt này mặt kia, nhất là ta lại có phần nào đấy hiểu đc hành động của LT, tuy rằng LT sai lầm khi hành hạ và đổ trách nhiệm cho TC , nhưng cũng do LT nghĩ nguyên nhân Tử Tô rời xa mình là vì nàng. Con người k fai lúc nào cũng lý trí đc! Ta chắc rằng số người đọc xong chương này rất căm ghét LT, thử đặt địa vị mình vào Trân Châu, ta nhất định cũng k thể chấp nhận huynh ấy. Nhưng đặt ngược lại vào vị trí của LT, ta cũng có thể phần nào hiểu cho huynh. Thôi đành phải trách tác giả chứ biết làm sao >"<!!!! Còn về phần LT, ta cực lực phản đối cách làm của Triệt ca, dù j vs TC, hành vi đó k thể tha thứ, chà đạp lên tình , xúc phạm lòng tự trọng !!!! Ôi, ta là ta trách cả 3, trách Tử Tô nhưng làm người khác hy vọng, trách Long Triệt vì mà đối xử phũ phàng nhẫn tâm vs Trân Châu, trách Trân Châu nhu nhược yếu đuối , dám dũng cảm đứng lên bảo vệ bản thân cũng như tình của mình, chẹp chẹp!!! Hờ hờ! Quên mất,lần đầu tiên ta edit cảnh H, các nàng đừng ném dép ta nhé, ta làm chỉ được thế thôi a,hjx hjx!!!

      darkorange;QH: Ta cũng có ý kiến, vì ta chịu nổi khi Triệt ca ta từ sang hận trở nên bạo lực thế này, nên đành nhờ Linh lan và Nàng Quinn thân giúp. Híc híc, Ai lớp các nàng!!!! *quẹt nước mắt* Thank kiu!!!!!



    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: linhlan

      darkorange;']Chương 115=Darkorange;Nữ nhân đáng thương!

      biết qua bao lâu, Long Triệt rốt cuộc cũng phát tiết . Lạnh lùng nhìn người dưới thân, trực tiếp đá nàng xuống giường, bàng quan đứng dậy tiến vào bể tắm phía trong tẩm cung. (   :-(!!!!  )

      Trân Châu chìm đắm trong dục vọng đột nhiên thấy mình bị đá mạnh, đầu óc trống rỗng, nàng chỉ kịp cảm nhận cảm giác đau đớn truyền khắp cơ thể.

      “Ngươi được rồi.” Lúc chuẩn bị rời bước, ném lại câu vô tình, rồi quay sang phân phó cung nữ hầu hạ mình, :“Đem thay toàn bộ tất cả những thứ ở giường, bổn vương muốn trông thấy bất cứ thứ gì dính dáng đến nàng ta."

      Những lời nhẫn tâm này khiến cho Trân Châu vô cùng khổ sở, đau lòng và quá đỗi xấu hổ. So với việc bị đá xuống giường trong lúc mê muội, chuyện này còn làm nàng khó chịu hơn. Nàng vẫn biết chán ghét mình, nhưng nàng thể ngờ lại vô tình đến thế. Chưa từng trải qua, chưa bao giờ nghĩ tới , nàng nhất thời thể bật lên câu gì.

      “Trân Châu tiểu thư, ngài được rồi.” Các cung nữ cơ hồ đều theo hầu Long Vương hết, chỉ để lạ hai người ở ngoài điện. Lúc này trong hai người đó đến trước mặt nàng, cung kính , ánh mắt lộ vẻ đồng tình. Dù rất muốn bênh vực Trân Châu nhưng các nàng có lòng mà có gan, càng có tài cán để chống lại Long Vương.

      Trân Châu đờ đẫn đứng lên, lếch thếch dò dẫm tìm quần áo tựa như cái xác hồn. Sau đó run run nhấc chân, nghiêng ngả, lảo đảo mà rời khỏi tẩm cung của Long Triệt.

      Nàng vẫn dám khóc như trước, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, tận lực để lộ ra vẻ khổ sở, bất lực của bản thân. Về đến cung, thấy các cung nữ vẫn đứng đó chờ mình, hốc mắt nhanh chóng hồng lên, nàng ngậm ngùi cúi đầu.

      “Tiểu thư.” Vài cung nữ theo hầu nàng từ trước đến giờ thấy nàng bị Long Triệt kêu , sợ nàng gặp chuyện ngoài ý muốn nên ngừng đứng ngoài cửa đợi

      Trân Châu ngẩng đầu lên, thậm chí nàng cúi càng thêm thấp. để tâm đến lời của những người xung quanh, nàng vội vàng chạy . Chạy chưa được vài bước nàng bị các cung nữ bắt kịp, lẳng lặng dìu Trân Châu về tẩm cung, dọc đường chỉ nghe được tiếng hít thở nặng nề của đôi bên.

      Trở lại cung, rửa mặt mũi cẩn thận, Trân Châu mệt mỏi buồn lên tiếng, trực tiếp tiến đến bên giường ngả mình xuống, im lặng nhắm mắt. Những giọt lệ vừa mới nguôi ngoai lại chực tuôn trào, nàng lần nữa hồi tưởng.........

      Những lời vô tình của Long Triệt ngừng vang lên trong tâm trí nàng, thô bạo hành hạ nàng, giận dữ vùi dập nàng. Hết thảy nàng đều tự nguyện nhận lấy, tình nguyện chịu đựng tất cả. Chỉ cần đừng bắt nàng rời xa , chỉ cần tâm đuổi nàng , nàng sẵn lòng chấp nhận tất cả. Bất kể là tra tấn hay thậm chí còn hơn thế nữa, nàng cũng đều cam tâm tâm tình nguyện nhẫn nhịn, bỏ qua. Nàng thể xa , chỉ có thể chung sống bên trọn đời!

      Trong khi bên này Trân Châu bị Long Triệt hành hạ bên Nam Hải Long Cung, Hồng Tuyến cùng Vu Mẫn cũng chẳng tốt hơn nàng là bao. Hai người bị đày vào lãnh cung, nơi tối tăm, hẻo lánh và lạnh lẽo nhất biển Nam Hải. Mà khi bị đày vào nơi ấy, bất cứ ai cũng đừng hòng mơ tưởng đến việc thoát ra ngoài, đừng trông mong gì đến việc có lại được tự do.

      “Long Vương, hãy tha cho ta, lần sau ta dám nữa. Van người vì nể mặt Tử Tô mà thả ta " Vu Mẫn khốn đốn cầu xin, sau khi bị đưa vào lãnh cung, nàng ngừng hoảng loạn kêu gào.

      Hồng Tuyến vì trọng thương mà nằm bẹp giường, hai cung nữ ở bên chăm sóc nàng. Vì nàng mà sắc thuốc, bón thuốc, hết lòng hết sức, tận tâm tận lực chữa trị. Qua lúc lâu, Hồng Tuyến mệt nhọc hổn hển thở, lại nghe được thanh quát tháo của Vu Mẫn, vừa phiền lại vừa tức, nàng khỏi hờn giận , "Đừng gào lên nữa, Long Vương nghe thấy đâu, ngươi có kêu đến chết cũng vô dụng" . Thân thể của nàng đau quá! nàng chỉ mong được im lặng lát, vậy mà có người cứ làm ồn bên tai.

      Nghe thấy Hồng Tuyến vậy, Vu Mẫn ngừng kêu gào, lòng bùng lên lửa giận, phẫn nộ đến gần nàng. Nhìn chằm chằm Hồng Tuyến, Vu Mẫn hung hăng giáng cho nàng vài cái tát.

      “ Tất cả là do ngươi, nếu phải tại ngươi tìm đến gây với Tử Tô, Long Vương có đối xử với chúng ta như thế này ? sớm chu cấp cho chúng ta, khiến cho nửa đời sau của chúng ta được hưởng vinh hoa phú quý, phải lo cơm ăn áo mặc. Có tiền muốn gì chẳng được? Nam nhân nào thoát được chinh phục của ngươi? Vì sao ngươi cứ cố tình tranh đoạt Long Vương? Long Vương là người ngươi có thể thích là chiếm được ư? Tỉnh lại ! Vọng tưởng làm Long Hậu? Ngươi ngồi đó mà mơ! "

      Biết mọi chuyện rồi trở nên như thế này nàng chẳng dại mà làm. Nếu nghe lời Hồng Tuyến tìm đến gây hấn với tử Tô, bây giờ nàng yên tâm ngồi hưởng thụ, ăn sung mặc sướng, muốn cái gì có cái đấy. Đâu phải như tại, đến nam nhân ở bên bầu bạn cũng chẳng thấy đâu. Vu Mẫn nổi giận, nàng phát hỏa, nàng hận chết Hồng Tuyến!

      Hồng Tuyến bị nàng đánh cho hoa mày chóng mặt, đầu óc quay cuồng, mãi mà vẫn chưa hồi phục nổi tinh thần. Hai cung nữ kế bên trông thấy tình cảnh như vậy liền sợ tới mực vội vọt ra xa, tuyệt đối dám ngo ngoe động đậy.

      Vu Mẫn hận thể giết được nữ nhân nằm trước mặt mình, nàng sớm biết, Tử Tô bao giờ tơ tưởng đến Long Duệ. Nhưng là Long Duệ có tâm ý đối với nàng ta, từ xưa đến nay, có mấy ai khống chế nổi tình cảm của mình bao giờ? Hơn nữa, Tử Tô còn mang bên mình đứa con của Long Duệ, mối quan hệ này so với bất cứ điều gì cũng đều quan trọng, mật thiết và đáng trân quý hơn rất nhiều.

      Nàng là nữ nhân đại, chỉ cần có tiền, nàng thích nam nhân nào mà đạt được? Ngoài Long Duệ, thiên hạ này đâu có thiếu soái ca? Long Duệ thân là Long Vương, tài phú vô số, phí chia tay đương nhiên bèo bọt. Nhưng tại sao? Cái gì nàng cũng có, thậm chí ngay cả tự do của bản thân cũng bị tước mất, hiển nhiên trong lòng nàng sinh ra cảm giác căm thù, uất ức.

      “Tiện nhân loại nhà ngươi, ngươi hiểu cái gì? Suốt ngày ngươi chỉ biết đến tiền, sáng mắt ra mà coi! Được làm Long Hậu là việc vô cùng vinh hạnh, ngươi trở thành nữ nhân tôn quý nhất Nam Hải, ai thấy ngươi đều phải cung kính cúi đầu, ngươi muốn cái gì có cái đó,muốn thế nào được thế nấy. Vu Mẫn à, ngươi đúng là loại nữ nhân ngu xuẩn, nông cạn, có não! " Hồng Tuyến bị đánh đến tỉnh người, phẫn nộ tột cùng nhưng lại cách nào đánh trả. Toàn thân đau đớn, nàng lấy đâu ra khí lực để đấu lại người kia?

      Vu Mẫn giận dữ nhìn Hồng Tuyến nhưng tiếp tục ra tay. Sau hồi hung dữ, tất cả sức lực của nàng cũng cứ vậy mà tan theo mây khói.

      rơi vào kết cục này rồi mà vẫn còn vọng tưởng? Long Hậu? Ngươi cứ ngồi đấy mà làm Long Hậu chốn lãnh cung này , Long Hậu thân ái ạ! " Vu Mẫn thở hồng hộc, chì chiết .

      Hồng Tuyến bị nàng nhiếc móc nhất thời tức giận đến thốt nên lời. Nhưng Vu Mẫn đúng, ở tại chốn này, địa vị các nàng may ra chỉ hơn cung nữ có 1 chút. có tự do, thể thoải mái hành động, phỏng chừng các nàng nhất định chết già ở nơi đây.

      Hai nữ nhân thôi tranh chấp nữa, lẳng lặng ngồi ngẫm nghĩ. Trong lòng hai người cùng dâng lên cảm giác sợ hãi, biết các nàng phải sống trông này bao lâu? Có phải chết già chốn u tịch này? Nghĩ đến đây, lòng hai người tránh khỏi run rẩy, hãi hùng.

             Mà Hồng Tuyến lại càng lo lắng hơn so với Vu Mẫn. Vu Mẫn dù sao cũng vần còn cứu tinh, nàng là bạn của Tử Tô, chỉ cần tìm được Tử Tô, chỉ cần Tử Tô vẫn nể tình nàng, vẫn nhớ nàng là bạn mình Vu Mẫn nghiễm nhiên có thể đường hoàng bước ra khỏi lãnh cung. Chỉ mình Hồng Tuyến là có chút hi vọng, nàng năm lần bảy lượt đắc tội với Tử Tô, Tử Tô đâu rỗi hơi đồng ý cứu nàng. Lúc này, thâm tâm của nàng càng trở nên lạnh lẽo, tuyệt vọng!

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Hà Đoàn & Quảng Hằng

      Beta: Quảng Hằng

      darkorange;Chương 116: Tiểu Long Nhi

      Chương 116

      Tiểu Long Nhi

      Long Duệ gấp rút trở về sau, lập tức chuẩn bị thức ăn cho Tử Tô cùng Tiểu Long Nhi, vừa chuẩn bị tốt, lớn liền đúng giờ rời giường.

      “Ăn bữa sáng.” Long Duệ tâm tình tốt, nhìn thấy hai người bọn họ liền vui vẻ kêu lên.

      Tử Tô liếc mắt ngắm cái,thực là kỳ quái, nhưng mà nàng cũng hỏi gì, chỉ đem Tiểu Long Nhi đặt ở bên cạnh bàn, chính mình rửa mặt.

      Tiểu Long Nhi hướng về phía Long Duệ thần bí cười cười, chính mình tự lấy thức ăn.

      Long Duệ ngồi vào bên người thằng bé lấy lòng, giúp bé lấy này lấy kia, vô cùng chịu khó.

      Chỉ chốc lát sau, Tử Tô liền xuất , nàng im lặng ngồi xuống, giống như Tiểu Long Nhi, tiếng bắt đầu ăn, đối với Long Duệ ở bên cạnh làm như thấy.

      Ăn trong chốc lát, ánh mắt Tiểu Long Nhi liền chuyển động nhanh như chớp, chỉ nghe đến thằng bé nãi thanh nãi khí : “Mẫu hậu, Bảo Bối muốn tìm Long Cung của chình mình.” Tử Tô ăn tay nhất thời ngừng chút, nàng giống như nghe qua Tiểu Long Nhi cũng có cung điện của chính mình, chính là nghe cung điện này thập phần thần bí, biết ở đâu.

      “Bảo Bối, con có biết ở nơi nào sao?” Nàng khỏi lo lắng , nghĩ rằng Tiểu Long Nhi có phải nghĩ tới cái gì hay , hoặc là mơ thấy cái gì. Bằng , tiểu gia hỏa này như thế nào lại có ý tưởng đột phát này? Nàng nghĩ rằng bé là sau khi lớn lên mới tìm.

      Tiểu Long Nhi nhu thuận lắc đầu, bé cái gì cũng biết, chỉ là vô cùng muốn tìm kiếm, bé muốn biết cung điện của chính mình ở nơi nào? Dài ngắn hình dáng ra sao?

      Tử Tô nhìn bé lắc đầu, há to miệng, biết thằng bé sao lại có ý tưởng này. “Con, con biết ở nơi nào, làm sao mà tìm a?” Nàng khỏi nhíu mày .

      Long Duệ đồng ý gật gật đầu, vội vàng : “Bảo Bối, Long Cung này chính là truyền thuyết trong Long Tộc, nhưng bởi vì vạn năm cũng xuất Tiểu Kim Long, cho nên ngay cả chúng ta thân là Long Vương của Long Tộc, chúng ta cũng biết cung điện của Kim Long ở nơi nào, ngay cả tư liệu ghi lại cũng là cực ít.”

      Tiểu Long đáng nhìn nhìn bọn họ, cười tủm tỉm : “Mẫu hậu, Long thúc thúc, nếu có truyền thuyết này, như vậy nhất định còn có địa phương này. Hơn nữa các Long thúc thúc đều , Bảo Bối là Kim Long, như vậy Bảo Bối nhất định có biện pháp tìm được. chừng, Kim Long còn có thể có rất nhiều, bọn họ nhất định là sinh hoạt cùng nhau ở nơi nào đó.”

      “Bảo Bối......” Tử Tô lo lắng, nếu là có tộc Kim Long sinh sống tại địa phương thần bí người biết đến, như vậy Bảo Bối vừa có phải trở lại hay ? Nàng phải là thể nhìn thấy con sao? mất thằng bé sao? Cho nên, nàng chính là sợ hãi.

      Bảo Bối rất đúng, Long Duệ nghĩ rằng, cho dù là Long Tộc trong lúc đó cũng có hơi thở độc đáo, phương thức tồn tại độc đáo, bọn họ có thể truyền tâm linh cảm ứng cho nhau.

      Tử Tô trầm mặc, nàng biết như thế nào, cũng biết nên hay là nên khuyên Tiểu Long Nhi nên , chính là, mỗi người đều có lý tưởng của chính mình để theo đuổi. Con trai của nàng vốn phải là người bình thường, thằng bé có khả năng sống cuộc sống bình thường, nó cam tâm, ngay cả làm mẫu thân như nàng cũng cam tâm.

      Lúc này, Tiểu Long Nhi cũng cảm giác được tâm tình của mâu thuẫn, khỏi đem ánh mắt hướng về phía nàng, chỉ cần mẫu hậu câu được, thằng bé vĩnh viễn cũng tìm. Cho dù tìm, cũng đợi cho mẫu hậu sau trăm tuổi, lúc này bé còn lo lắng tìm chính tộc loại của mình.

      Long Duệ gì, dám đưa ra ý kiến, sợ làm Tử Tô tức giận, lại tiếp cũng đủ uất ức, chính mình cũng là phụ vương thân sinh của Tiểu Long Nhi, nhưng ở trước mặt bọn họ, dám kiêu ngạo, lại phải cẩn thận.

      Tiểu Long Nhi nhìn sâu cái, vốn thằng bé là muốn cùng phụ vương thương lượng, nhưng phụ vương ở trước mặt mẫu hậu, bé lựa chọn vĩnh viễn là cái sau, cho nên bé thể nhận thức phụ vương này, chỉ có khi mẫu hậu thừa nhận, bé mới có thể nhận thức.

      Qua lâu, Tử Tô thế này mới hạ quyết tâm, thân thiết : “Bảo Bối, con cứ làm theo suy nghĩ của con , mẫu hậu đợi con.” Lòng của nàng kỳ vô cùng nặng nề, nhưng nàng thể liên lụyTiểu Long Nhi, thể vì chính mình, thể làm theo ý nguyện của chính mình.

      “Mẫu hậu.” Tiểu Long Nhi cảm động vô cùng, bay vào trong lòng, nàng gắt gao ôm nàng, nãi thanh nãi khí kêu mệt mỏi. Bé thân là long nhân, rất muốn tìm đến tộc loại chính mình, khát vọng thuộc cảm giác sở hữu.

      Tử Tô cũng gắt gao ôm , trong lòng nhất thời có vảm giác buồn bực, Tiểu Long Nhi hiểu biết, vẫn bận tâm cảm nhận của nàng, nàng lúc này cũng nên quan tâm suy nghĩ của thằng bé.

      Long Duệ cũng vô cùng cảm động, hai người bọn họ tựa như bảo vật trân quý, thiếu chút nữa buông ra, may còn kịp, nhất định phải bảo hộ bọn họ, trân trọng bọn họ. Hy vọng, tương lai nàng có thể cho cơ hội này.

      Ba người ăn xong bữa sáng, bắt đầu thương lượng như thế nào mang Tiểu Long Nhi tìm được cung điện của chính mình, dù sao đề cập đến tứ đại hải vực, căn bản biết nơi hải vực nào mới là nơi ở thần bí của Kim Long.

      Bởi vì hoàn toàn có kinh nghiệm, có tư liệu để tra tìm, cuối cùng đành phải theo quyết định của Tiểu Long Nhi, bé bắt đầu tìm kiếm từng hải vực .

      Cũng chỉ có thể làm như vậy, Tử Tô cùng Long Duệ đều đồng ý, Tử Tô lại quyết định xuống biển cùng tìm, nàng muốn tận mắt nhìn Tiểu Long Nhi, nếu là có cái gì nguy hiểm, nàng còn có thể chắn nhất chắn, đây là tình thương của mẹ.

      Quyết định xong, ba người quyết định lập tức xuất phát, đặc biệt Tiểu Long Nhi, thằng bé hưng phấn thôi, chỉ có thể trở về đến đại hải, lại có thể tìm được hang ổ của chính mình, thần bí mà cường đại Kim Long.

      Bọn họ ba người quyết định bắt đầu tìm từ nơi gần nhất Nam Hải, Long Duệ mang theo Tử Tô, Tiểu Long Nhi chính mình tự do tự tại ở hải lý tới lui tuần tra, bé ra chân thân, nhất thời trở thành Tiểu Long kim quang lòe lòe.

      Đáng khéo léo cái sừng đầu của thằng bé, thân rồng thon dài nhắn, người đầy vảy màu vàng, tứ chi ngắn đáng , con rồng chân chính hòa mình vào dòng hải lưu, mà cái đuôi của nó cứ lượn lờ trong nước lay động thôi.

      Tiểu Long Nhi xoay đầu, thân thể dần dần tỏa ra ánh hào quang lóe sáng, đêm nước biển đen kịn trở nên rực rỡ, làm sinh vật ở hải lí nhìn thấy nó, khỏi tất cung tất kính ượng bộ lui binh, long uy thể phát ra thị uy, bọn họ là bá chủ ở khu vực hải lý này, thống lĩnh mọi vật.

      Long Duệ mang theo Tử Tô gắt gao theo ở phía sau, ngay cả Long Duệ thân là Long Vương cũng cấm đối Tiểu Long Nhi phát ra long khí cường đại cảm thấy kinh ngạc, bởi vì phải đến lúc trở thành rồng trưởng thành mới có thể phát ra long khí, nhưng tiểu Kim Long bé như thế mới sinh ra được bao lâu phát uy long khí cường đại. Kim Long quả nhiên là kim long, cùng bọn họ long tộc bình thường thực là khác nhau rất xa. Nhưng mà, cũng thầm cao hứng. Bởi vì đây là con , đứa con mạnh mẽ, làm vinh quang cả dòng họ long tộc.

      Tử Tô phải là lần đầu tiên đến hải lý, nhưng mà mỗi lần nàng xuống biển cảm nhận cũng giống nhau, biển thần bí, rộng lớn, mở mang làm cho nàng sợ hãi, mỗi lần cảm giác hoàn toàn mới, tựa như nhân sinh mỗi lần ngộ đạo.

      Tiểu Long Nhi nhìn đông rồi đến ngó tây, rất tự tại, trong ánh mắt của bé, trong lòng có nồng đậm khát vọng, khát vọng có thể tìm được tộc nhân. Chính là, Nam Hải rất nhanh chóng tìm xong, ngoài bọn họ và Long Cung Long Duệ, bọn họ ở toàn bộ Nam Hải thu hoạch được gì.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      magenta;Edit: Hà Đoàn & Quảng Hằng

      Beta: Quảng Hằng

      sienna;Chương 117: Bộ tộc Kim Long Thần Bí 1
      Chương 117

      Bộ tộc Kim Long thần bí

      Tiểu Long Nhi vô cùng thất vọng, bởi vì bé đối với Nam Hải mong đợi lớn nhất, bé nghĩ rằng chính mình sinh ra ở Nam Hải, phụ vương là Nam Hải Long Vương, cung điện của chính mình cũng nhất định ở Nam Hải. Nhưng là, bé toàn lực tìm tòi ở Nam Hải, khỏi thất vọng rồi.

      “Bảo Bối, đừng nóng vội, có lẽ ở phải ở hải vực này đâu, chúng ta còn có ba địa phương chưa tìm, từ từ đến, phải làm chuyện gì cũng đều thuận lợi.” Tử Tô gặp Tiểu Long Nhi ủ rũ, tinh thần phấn chấn, khỏi an ủi .

      Tiểu Long Nhi tiến vào trong lòng của nàng, đầu của Tiểu Long để trong lòng nàng khổ sở : “Mẫu hậu, Bảo Bối nghĩ đến Nam Hải chính là nhà của Bảo Bối, nhưng tại sao nơi này phải?”

      Lời của Tiểu Long Nhi làm cho Long Duệ khổ sở vạn phần, chưa từng hy vọng Tiểu Long Nhi ở trong này? Tiểu Long Nhi là con chính mình thân sinh, nếu là cung điện của Tiểu Long Nhi ở nơi này, như vậy càng có thể chứng minh bọn họ là phụ tử. Phụ tử ở cùng chỗ, là chuyện vô cùng hạnh phúc a.

      “Bảo Bối, Nam Hải đương nhiên là nhà của con, mẫu hậu con cũng là người của Nam Hải, con đương nhiên cũng là tiểu Long Vương Nam Hải, Nam Hải Long Cung cũng là Long Cung của con a.” ôn hòa , tuyệt hy vọng làm bé mất hứng, bởi vì tâm tình cũng tốt.

      Tử Tô phản bác lời của , nàng ôn nhu ôm Tiểu Long Nhi, cũng khỏi an ủi : “Bảo Bối cần gấp, chúng ta nhất định tìm được.”

      Tiểu Long Nhi khổ sở trong chốc lát, ở trong lòng của nàng nghỉ ngơi chút sau, thế này mới ngẩng đầu lên, khôi phục biểu tình bình thường.

      Chỉ thấy vẻ mặt của bé ý cười trong suốt, vừa rồi những điều vui chợt lóe lên rồi qua . “Mẫu hậu, Long thúc thúc, Bảo Bối có việc gì, Bảo Bối nhất định tìm được.” Thằng bé lại long tinh hổ mãnh, lần nữa biến thành tiểu long hoạt bát đáng .

      Nhìn thấy bé khôi phục tinh thần, Tử Tô cùng Long Duệ kìm lòng đồng thời thở phào hơi nhõm, tâm hai người nặng nề rốt cuộc buông lỏng.

      “Mẫu hậu, Long thúc thúc, chúng ta tiếp tục tìm , tại nhắm hướng Đông Hải xuất phát.” Tiểu Long Nhi từ trong lòng của nàng thoát ra, ở hải lý thượng lủi hạ khiêu, giống như tiểu tướng quân, mấy cái chân rồng của bé huơ huơ về phía trước hào hứng .

      Tử Tô cùng Long Duệ bị vẻ mặt đáng của nó làm cho vui vẻ, sủng nịch nhìn , hai người cùng nhau gật đầu, trăm miệng lời : “Tuân mệnh.”

      Tiểu Long Nhi cười đến ngã nghiêng ngã ngửa, hi hi ha ha, lại giống như trước đây, ở hải lượn lên lượn xuống, bên chơi đùa, bên tìm kiếm. Bé thể lại làm cho mẫu hậu lo lắng, lúc bé thất vọng, phát trong lòng mẫu hậu rất khó chịu. Bé thể làm cho mẫu hậu khổ sở, nếu tìm được cung điện của chính mình tìm được bộ tộc kim long, nếu thực phải về ở cùng bọn họ, thể cùng mẫu hậu cùng chỗ,thằng bé tình nguyện tìm, cũng nguyện ý xa rời mẫu hậu.

      Tử Tô cũng biết tâm tư Tiểu Long Nhi, chính là cảm thấy muốn làm cho khổ sở, nhưng chính mình lại giúp được gì, ngoại trừ hết sức bồi ở bên, nàng cảm thấy bất lực.

      Vào lúc ba người ở trong biển chậm rãi từ từ tìm kiếm cung điện của Tiểu Long Nhi cùng bộ tộc Kim Long thần bí, ở địa phương thần bí, địa phương ai biết đến. Vài người ở ngạc nhiên nhìn trong nước biển thấy Tiểu Long Nhi cùng Tử Tô, Long Duệ.

      “Di, là Tiểu Kim Long, bộ tộc Kim Long chúng ta lại xuất .” người trung niên tuổi hơi lớn kích động vô cùng , ánh mắt màu vàng của ông nhìn chằm chằm vào Tiểu Long Nhi rời vẻ mặt phấn chấn.

      trung niên nam tử khác cũng kinh ngạc : “Trời ạ, Tiểu Kim Long, bất quá thằng bé ấy dường như là nhân long kết hợp, nhưng lại phát ra lực lượng cường đại a.” cũng nhìn chằm chằm Tiểu Long Nhi xem, nhưng mà đồng thời cũng chú ý tới Tử Tô cùng Long Duệ.

      “Nam Hải Long Vương Long Duệ.” Nam nhân trung niên thứ ba liếc mắt cái liền nhận ra Long Duệ, kêu ra tục danh của , chau mày. Kim Long lại xuất làm cho bọn họ kinh hỉ vạn phần, nhưng lai lịch làm cho người ta thực khó đoán.

      Tiểu Long Nhi, Tử Tô, Long Duệ sau đêm nghỉ ngơi, rốt cuộc cũng khôi phục tinh thần, ba người sau khi ăn uống no đủ, liền ở nhà làm việc gì.

      Qua ngày, Tử Tô ôm Tiểu Long Nhi chần chờ chút, suy nghĩ rồi mới : “ bằng ta ra ngoài tìm việc làm, dù sao ngốc cũng là ngốc, thể có việc gì, xảy ra chuyện gì, cứ mặc kệ mà sống a. Chúng ta ăn gì uống gì, cũng thể ăn khí.” Nàng cần chuẩn bị tiền tiết kiệm, để cho Tiểu Long Nhi cuộc sống tốt nhất, điều kiện tốt nhất. Cho dù chính mình khốn khó cũng thể để con chịu thiệt thòi.

      Tiểu Long Nhi có ý kiến, mẫu hậu ở bên người, làm sao dám chơi, sợ nàng lo lắng.

      Long Duệ đối với đề nghị của nàng nghĩ ngợi, thầm nghĩ tại ăn uống tất cả đều là lo, cũng tính là làm việc gì, đương nhiên bỏ bê công vụ Nam Hải Long Cung.

      “Ngươi làm việc cũng được nhiều tiền a, bằng, bằng theo ta về Long Cung .” Long Duệ muốn điều này lâu, lại sợ nàng hờn giận, lúc này mới lớn mật ra.

      Tử Tô lập tức cảm thấy mất hứng, nhìn cách xem thường, nam nhân này bất quá là muốn lừa bọn họ cùng Long Cung thôi, tâm tư ấy của , nàng như thế nào lại biết.

      “Xem như ta chưa gì, xem như ta chưa gì, ta chỉ là cảm thấy ngươi ra ngoài làm việc cho người khác, còn bằng chính mình làm chủ đâu.” Long Duệ sợ hãi, vội vàng giơ tay đầu hàng . Tử Tô nóng giận, đáng sợ.

      Lời , lập tức làm cho Tử Tô rơi vào trầm tư, lời Long Duệ cho nàng ý tưởng khác, ra ngoài việc quả thuận tiện, nếu là chính mình làm chủ, có vẻ tự do tự tại hơn.

      Nhưng làm cái gì tốt? Nàng cảm thấy buồn rầu, chút chủ ý cũng có.

      Lúc này, Tiểu Long Nhi bởi vì lời của bọn họ, cẩn thận suy tư, ánh mắt chuyển động nhanh như chớp, trong lòng vì Tử Tô mà ra chủ ý.

      Long Duệ thấy nàng trách cứ mình, ngược lại gì, sợ tới mức thở cũng dám thở mạnh, sau mới phát nguyên lai nàng chú tâm suy nghĩ. Lúc này mới yên tâm, lá gan cũng lớn hơn.

      Tử Tô vạn phần buồn rầu, nghĩ nghĩ lại, biết làm thế nào mới tốt. Vô tình nhìn lướt qua Long Duệ chút, trong đầu nàng lập tức lóe lên linh quang, nàng rất nhanh nắm bắt được ý tưởng.

      Ha ha ha, tục ngữ , dựa vào sơn ăn sơn, ven biển ăn hải. Nàng phải ở dựa vào hải sao, nhưng lại là như thế lợi hại hải, hoàn toàn có thể ở hải lý ngang.

      “Uy, nam nhân, ta có chủ ý này.” Nghĩ được phương pháp dễ làm, nàng cảm thấy khoái trá, hướng về phía Long Duệ, mặt mày hớn hở kêu.

      Long Duệ nhìn nang tươi cười sợ tới rùng mình cái, nhưng lại dám cãi lời nàng, cẩn thận chậm rãi tới, khi còn cách nàng mấy chục li dừng lại.

      “Ngươi, ngươi có cái gì phân phó?” lộ ra biểu tình lấy lòng, hỏi.

      Tử Tô thực hưng phấn, phải bởi vì thái độ của , mà vì ý tưởng của nàng. Nhìn thấy đến gần, nàng liền mặt mày hớn hở : “Ta quyết định ở bờ biển mở nhà hàng, buổi tối bán đồ nướng, thuận tiện bán hải sản.”

      A?! Hai nam nhân lớn quay mặt nhìn nhau, ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, biết nàng như thế nào lại nghĩ ra được chủ ý này.

      “Mở nhà hàng? Đồ nướng? Hải sản?” Long Duệ ngây ngốc lặp lại, giống như người máy. khẳng định gật gật đầu, hưng phấn thôi: “Ở bờ biển mở nhà hàng a, mặt hướng về phía biển, xuân về hoa nở, làm việc rất thoải mái hài lòng a, viễn cảnh mảnh tốt đẹp. Buổi tối có thể bán đồ nướng a, gia tăng thu nhập. Vì bảo đảm lợi nhuận của chúng ta, ngươi phải bắt cá cho ta, để ta buôn bán.” Nàng nhất nhất tuyên bố đại kế của nàng, càng càng hưng phấn, nước miếng tung bay.

      Long Duệ nuốt vài ngụm nước miếng, khóc ra nước mắt, thế nhưng lại bắt cá, đường đường là Long Vương mà phải bắt cá? Tin này mà truyền ra ngoài cười chết người.

      “Hảo, mẫu hậu, Bảo Bối đồng ý. Long thúc thúc, Bảo Bối đồng ý, Bảo Bối thích ý tưởng này, Bảo Bối thích. Bảo Bối còn có thể giúp mẫu hậu đuổi ngư, bắt cá, còn có thể lấy tiền lời.” Tiểu Long Nhi vừa nghe, lập tức theo lòng của nàng bay lên, cùng Tử Tô hưng phấn giống nhau. Ở giữa trung bay tán loạn, cái miệng nhắn ồn ào.

      Tử Tô đắc ý nở nụ cười, quả nhiên con giống mẹ, mẹ con bọn họ tâm ý tương thông, khẳng định tiền đồ sáng lạn.

      Chỉ có Long Duệ nghiêm mặt đau khổ, chính là muốn bọn họ cùng về Long Cung, lo ăn mặc.

      “Còn có, về phần chi phí, do ngươi phụ trách, ta có tiền.” Tử Tô cuối cùng câu, ai bảo hại mình thành như vậy? Cho nên phải gánh vác trách nhiệm.

      Long Duệ ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.

      Chưa tới hai ngày, quả nhiên mang theo tiền cùng Tử Tô, Tiểu Long Nhi đến bờ biển tìm cửa hàng, rất nhanh liền sắp xếp tốt hết thảy, chuẩn bị khai trương.

      Tiểu Long Nhi vô cùng hưng phấn vô cùng, chỉ cần có thể trở lại biển, đối với kế hoạch này của mẫu hậu là toàn lực duy trì. Lúc này Long Duệ cùng Tử Tô bận rộn ở nhà hàng, mình ở bờ cát chơi đùa. tuy mình, nhưng Tử Tô lo lắng, bởi vì năng lực của Tiểu Long Nhi, nàng phải biết, cho nên khắp thiên hạ Tử Tô hẳn là mẫu thân có thể yên tâm về con mình nhất.

      lúc Tiểu Long Nhi chơi vui vẻ, cực kì cao hứng, ông lão chậm rãi tới bên người , chẳng qua ông lão này quần áo rách nát, xanh xao vàng vọt, chống gậy, hai mắt hãm sâu.

      “Tiểu bảo bảo, xin thương xót, cho ông chút đồ ăn .” biết vì cái gì, ông lão vừa thấy Tiểu Long Nhi, liền bất chấp tất cả hướng cầu xin. Kỳ dù là ai cũng hướng đứa xin cơm, ông lão này biết là mù hay là choáng váng, vẫn ngây người, thế nhưng hướng Tiểu Long Nhi xin cơm.

      Tiểu Long Nhi chơi vui vẻ, đột nhiên nghe thấy tiếng cầu xin vang lên bên tai mình, khỏi ngẩng đầu lên, thấy ông lão đáng thương.

      “Tiểu bảo bảo, ông đói bụng, cho ông chút đồ ăn .” Ông lão kia vẫn như cũ mặt đổi sắc đáng thương giơ bàn tay bẩn ra trước mặt Tiểu Long Nhi.

      Tiểu Long Nhi nhìn , sau đó theo đứng dậy, hướng về phía cười ngọt ngào, nãi thanh nãi khí : “Hảo, ông chờ Bảo Bối chút, Bảo Bối lấy cho ông.” xong, liền hướng nhà hàng của Tử Tô mà phóng .

      Ông lão liền ở tại chỗ chờ, nhìn Tiểu Long Nhi về phía Long Duệ cùng Tử Tô, mặt lộ ra vẻ thâm ý.

      “Mẫu hậu, Bảo Bối cần nước và cơm.” Vừa vọt vào nhà hàng, Tiểu Long Nhi liền hướng về phía Tử Tô kêu lên, rồi tự mình tìm đến chỗ để nước lấy chai.

      Tử Tô bên bận rộn, bên thuận miệng , “Bảo Bối ngươi đói bụng sao? Bên kia có cơm, ngươi ăn .” Nàng tuyệt lo lắng Tiểu Long Nhi thể tự ăn cơm, cho nên nhân tiện .

      Tiểu Long Nhi lên tiếng hảo, chính mình cầm cái bát, mở nồi cơm nấu xong ra, xới bát lớn, lại gắp thiệt nhiều đồ ăn, mới cầm nước cùng cơm hấp tấp hướng lão nhân bờ cát phóng .

      “Đây ạ.” Tiểu Long Nhi ngẩng đầu, tay bé cầm đồ ăn, tay lại cầm nước, cười tủm tỉm nhìn ông lão.


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      magenta;Edit: Hà Đoàn & Quảng Hằng

      Beta: Quảng Hằng

      darkorange;'] darkorange;Chương 118: darkorange;Bộ tộcdarkorange; Kim Long darkorange;thần  bídarkorange; 2


      Chương 118

      Bộ tộc Kim Long thần bí [2]

      Nam nhân trung niên vẫn trầm mặc như cũ đứng trước ảo ảnh, nhìn chăm chú vào Tiểu Long Nhi, Tử Tô cùng Long Duệ vừa mới lay động, bọn họ tìm Cung điện Kim Long, chỗ ở của bộ tộc Kim Long thần bí. “Chúng ta có nên đem Tiểu Kim Long trở về?” Nam nhân trung niên thứ ba chần chờ dò hỏi, bởi vì chỉ cần có Kim Long tồn tại, bọn họ liền phải chỉ dẫ trở về, mà Kim Long là thể kế thừa Long vị Long tộc, thân mình Kim Long so với Long tộc cao hơn bậc, địa vị cả Long Vương cho nên bộ tộc Kim Long hoàn toàn đối với Long vị hứng thú, thân mình bọn họ cùng Long tộc cùng nhịp thở, có quan hệ huyết mạch thâm sâu.

      Kim Long có thể , là thần hộ vệ của Long tộc.

      Nghe được nam nhân trung niên , hai nam tử còn lại liền trầm mặc, bọn họ nhìn nhau hồi lâu, hai nam tử cùng chậm rãi lắc đầu. “ tại được, vẫn là để cho bọn họ tự mình tìm . Chúng ta nên hướng tộc trưởng bẩm báo cho thỏa đáng, để tộc trưởng quyết định.” Nam tử trung niên lớn nhất cuối cùng hạ quyết định .

      Hai nam tử còn lại có ý kiến, vì thế nhìn ba người biến mất ở Nam Hải, ở chỗ Đông Hải tiếp tục tìm kiếm, Ba nam nhân đối với Tiểu Long Nhi ấn tượng phi thường sâu sắc, chỉ có bởi vì thằng bé là nhân Long kết hợp, hơn nữa có lực lượng cường đại, hơi thở khủng bố, tại sao tiểu Kim Long mới sinh lại có thực lực mạnh mẽ như thế, biết sau khi trưởng thành là bộ dáng gì nữa.

      Ba nam nhân ngơ ngác suy nghĩ trong chốc lát, liền cùng nhau rời . Kỳ quái là bọn họ cũng phải ở hải lý tới lui bay lượn tuần tra, mà là tựa như ở đất bằng hành tẩu vậy, từng bước tiêu sái.

      Mà ngay tại bên cạnh ba người bọn họ, có vô số loại cá phát sáng biết tên lui tới tuần tra, bọn họ từng bước từng bước, liền có con cá ở trước mặt bọn họ, thay bọn họ chiếu sáng, rất xa nhìn lại, giống như ở dãy ngân hà.

      rồi mt hồi lâu sau, đường cũng càng ngày càng trống trải, chỉ thấy cách đó xa hề thiếu núi giả thủy tinh, những đám san hô rộng lớn, còn có dòng sông lung linh với ánh sáng màu bạc bên trong có rất nhiều chú cá xinh đẹp đáng khéo léo bơi, đuổi bắt nhau vui vẻ. Ven đường vô số vỏ sò được mở ra khép lại, bên trong có chứa những hạt trận châu lớn phát sáng, lấp lánh ánh sáng bạc, mặt được là thủy tinh trong suốt chạy dài, ánh lên những sắc màu rực rỡ, những đám tảo biểu đung đưa theo nhịp sóng vỗ y như những cánh hoa dập dờn trước gió. Bên đường có đóa hoa biển xinh đẹp thoát tục tô điểm thêm cảnh sắc vốn muôn phần kiều diễm, tản ra hương thơm thoang thoảng tươi mát.

      Con cá thấy ba nam nhân chiếu sáng đường đến nơi này liền thối lui, biết bơi về hướng nào, chỉ thấy trước mặt rộng mở trong sáng.

      Khi ba nam tử đ mặt đường thủy tinh, đột nhiên biết từ nơi nào xuất ba vị thiên tiên xinh đẹp, thanh nhã tú lệ, dáng lướt như bay, thần khí ôn nhu, những nữ tử mặc bộ xiêm y trắng thanh nhã. các nàng trang sức giống nhau, ánh mắt lưu chuyển, khóe miệng mỉm cười, môi đỏ mọng, có nhiều đồ trang sức, chỉ có mấy viên Trân Châu làm đẹp sợi tóc.

      “Thỉnh an ba vị đại nhân.” Kia ba thiên tiên nữ tử xinh đẹp thanh thanh thúy như chim oanh, nghe vào trong tai cực kì êm ái. Chỉ thấy ba nàng hơi hơi hướng tới ba trung niên nam tử hành lễ, .

      Ba nam tử cũng mỉm cười ôn hòa, hướng các nàng gật gật đầu, nam tử lớn tuổi liền cười : “Hải Châu, Hải Yến, Hải Hoa, tộc trưởng ở đâu?”

      Ba nữ nhân sau khi thi lễ xong, liền tránh sang bên nhường đường, đứng ở ven đường, lúc này nghe được câu hỏi, nữ tử kêu Hải Châu liền ôn nhu ứng tiếng : “Kim Vũ đại nhân, tộc trưởng trở lại.”

      Ba nam nhân nghe xong, khỏi cao hứng, cước bộ khỏi bước nhanh hơn, về phía trước.

      Chỉ thấy phía trước, quanh co khúc khuỷu, kì sơn dị thạch, cách đó xa, đó là đèn đuốc rực rỡ, tiểu kiều lưu thủy, cuối cùng mới xuất tòa kim bích huy hoàng, khí thế bàng bạc, cung điện khí thế cao ngất.

      Đỉnh Cung điện là ngói lưu ly, bên là những góc cong mái nhọn, đủ màu sắc rực rỡ, có vẻ cực kì đồ sộ.

      Ba nam tử nhanh chóng bước qua cây cầu phía trước cung điện, đường thủy tinh, chưa kịp đến cửa cung điện, từ xa nhìn thấy trung tâm cung điện có đề ba chữ vàng to: Kim Long điện. Nơi này là nơi ở của bộ tộc Kim Long thần bí. Sống và sinh hoạt tại chỗ sâu trong biển thuộc tầng thứ hai hải vực, cùng với các hải vực bình thường khác có giăng kết giới nhìn thấy.

      Phía trước Kim Long điện, hai bên trái phải đứng hai đội lính tôm tướng cua, mặt bọn họ chút thay đổi, thẳng táp đứng, nhúc nhích, thần thánh cũng thể xâm nhập.

      Nhìn thấy ba nam tử từ xa bước nhanh đến, lính tôm tướng cua nhóm này cư nhiên nhìn chớp mắt cũng có thể cảm nhận được hơi thở ba người bọn họ. Bọn họ chưa tới trước mặt, bọn họ liền tất cung tất kính hô: “Thỉnh an ba vị đại nhân.”

      Ba nam tử hơi hơi gật gật đầu, tiếp tục về phía trước, theo bọn họ phía sau ba vị nữ tử tiến đến nghênh đón kia, các nàng nhắm mắt theo đuôi theo. Cửa lớn của cung điện vốn dĩ đóng chặt, ngay lúc bọn họ vừa bước đến, bỗng nhiên chậm rãi mở ra từ bên trong.

      “Hoan nghênh ba vị đại nhân hồi cung.” Chỉ thấy cửa lớn cung điện kia mở ra, bên trong truyền đến thanh êm tai dê nghe, giọng nữ chỉnh tề thanh thúy.

      Ba nam tử mặt lộ vẻ mỉm cười, nhanh chóng bước vào cửa lớn của cung điện, gặp được bên trong nghênh đón ở bên hai sắp xếp cùng Hải Hoa, Hải Châu, Hải Yến vô cùng xinh đẹp động lòng người, bọn nữ tử quần áo phụ tùng giống nhau như đúc.

      Cùng bên ngoài cảnh vật bất đồng là, bên trong xa hoa vạn phần, nhưng đồng thời cũng thực trang nghiêm, yên lặng. Trong cung điện, lính tôm tướng cua ít, cung nữ ít, nhưng mỗi người lại đều phát ra thanh, ngay cả tiếng hít thở cũng dường như thể nghe thấy.

      Trong cung điện, tầng tầng lớp lớp, những dãy cung điện lộng lẫy nối đuôi nhau, bên trong có cung điện, trong cung điện có những tòa cung hơn, từ bên ngoài nhìn vào hoàn toàn thể nhìn thấy bên trong lại vô cùng rộng rãi như thế, người đông thế mạnh, công trình kiến trúc vừa đẹp vừa tinh xảo, quả thực có thể dùng tới từ tàinăng thần bút để hình dung.

      Ba nam tử sau khi tiến vào cung điện, phía trước liền xuất thêm ba nữ tử tuyệt sắc khác, các nàng hơi hơi hướng bọn họ hành lễ, sau đó tới trước mặt bọn họ dẫn đường. Mà ba nữ nhân vẫn theo ở phía sau bọn họ Hải Yến, Hải Châu, Hải Hoa lúc này cũng chậm rãi hướng phía sau lưng bọn họ hành lễ, sau đó chậm rãi lui xuống.

      Chỉ chốc lát sau, sáu người bọn họ rốt cuộc tới cung điện chính, mà trước cửa chính cung, bọn lính tôm tướng cua từ xa xa nhìn thấy bọn họ, liền cúi người thi lễ, đứng ở bên hai vị tuyệt sắc nữ tử trong đó vị còn lại là bước nhanh tiến vào bên trong.

      Ba nữ tử dẫn bọn họ tới nơi này liền lập tức lui xuống, ba nam nhân im lặng đứng ở trước cửa cung, cùng đợi gọi đến.

      Chốc lát sau, nữ tử bước vào bên trong bẩm báo liền vội bước ra, tới trước mặt ba nam nhân, chậm rãi hướng bọn họ hành lễ, mỉm cười : “Tộc trưởng thỉnh ba vị đại nhân vào.”

      Ba nam tử liền đối với nàng mỉm cười, nàng kia vội vàng xoay người ở trước mặt bọn họ, dẫn đường tiến nhập chủ cung. Chủ cung cùng bên ngoài hoàn toàn giống nhau, sàn hoàn toàn được t bằng bạch ngọc, cột cũng là thủy tinh, bên thủy tỉnh có điêu khắc hình rồng bay lượn xung quanh những đám mây. Chính cung rộng lớn vô cùng, ngoài Long vị đặt ở giữa chính cung, bốn phía xung quanh cẩn đầy dạ minh châu lớn chiếu sang lấp lánh.

       

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :