1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

RBPM: Long Vương chương - Phiêu Lượng Hải Yêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 109

      Lửa giận của Tử Tô

      Hồng Tuyến cùng Vu Mẫn theo sau liền lạnh run xuất ở cửa, các nàng dám nhìn Long Duệ, hai người đều cúi đầu, sợ hãi vô cùng.

      Long Duệ ánh mắt thực sắc bén, nhưng chính là vụng trộm thừa dịp lúc Tử Tô chú ý, mới dám hướng hai nữ nhân kia tức giận. tại rốt cuộc hiểu được, nữ nhân cần nhiều làm gì, chỉ là tốt rồi.

      Là tốt so với tại, dùng từ vô cùng thê thảm cũng chưa thể hình dung đủ, dám cãi lại, dám trả lời, trừ phi muốn biến mất vĩnh viễn trước mặt Tử Tô, bằng phải chịu.

      Tử Tô hoàn toàn chú ý tới ở sau lưng chính mình giở trò, nàng tức giận tận trời, nổi trận lôi đình, hôm nay mặt mũi đều bị mất hết, nếu là nàng về sau, khẳng định cũng bị người chỉ trỏ, nàng là vô tội a, vậy mà bị đối xử như thế, trong cơn giận dữ, nàng đem tất cả cơn tức toàn phát tiết ở tại người .

      “Mời quản kĩ nữ nhân của , đừng cho các ấy giống chó điên chạy khắp nơi gây rối. Gặp người liền cắn, nếu bị bệnh chó dại, xin làm ơn nhốt lại, đừng thả ra chạy lung tung khắp nơi hại người hại mình. “Tử Tô nhanh mồm nhanh miệng , châm chọc thôi, ánh mắt lạnh như băng, có độ ấm.

      A? Nàng đem các nàng ta so sánh với chó? Long Duệ nghe được câu so sánh của nàng muốn bật cười, nhưng dám cười, sợ làm Tử Tô lại càng cao hứng.

      Hồng Tuyến cùng Vu Mẫn đương nhiên cũng nghe lời ám chỉ ý của nàng, tuy rằng vô cùng tức giận, nhưng các nàng dám gì, bởi vì Long Duệ cùng Tiểu Long Nhi đều ở đây, mà Tử Tô vẫn hung mãnh.

      “Ta biết các ấy lại chạy đến cắn , vốn ta muốn cho các ấy số tiền lớn, ai ngờ các ấy thế nhưng lại như vậy.” Long Duệ vô tội , vẻ mặt bất đắc dĩ, bất an.

      Tử Tô tức giận trừng mắt nhìn , vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, ra bởi vì chuyện này, hai nữ nhân này mới có thể hoài nghi chính mình ở sau lưng xúi giục hưu các nàng.

      Hồng Tuyến cùng Vu Mẫn nghe được, sắc mặt trắng bệch, xem ra Long Vương là muốn lưu các nàng lại, để cho các nàng rời là chắc chuyện chắc chắn.

      “Long Vương, là lỗi của chúng tôi, thỉnh Long Vương tha thứ chúng tôi lần , cầu Tử Tô Long Hậu tha thứ chúng tôi , chúng tôi phải cố ý, chúng tôi sai lầm rồi.” Hồng Tuyến thực thức thời, lập tức quỳ xuống hướng Tử Tô giải thích, còn dập đầu.

      Vu Mẫn thấy thế, nghĩ nghĩ, liền cũng lập tức quỳ xuồng, mục tiêu của nàng là Tử Tô, cầu xin : “Tử Tô, đều là mình tốt, mình nên hoài nghi bạn, bạn cùng mình là bạn tốt, lẽ ra mình nên nghi ngờ bạn, là lỗi của mình.”

      Tử Tô gì nhìn nàng, biết cái gì cho phải, thậm chí là muốn giận, cũng biết nên giận như thế nào.

      Long Duệ trong lòng run sợ nhìn được lời với Tử Tô, càng sợ hãi là nàng nếu là tha thứ, khẳng định phải đuổi ra khỏi nhà, nếu bị nàng đuổi ra khỏi nhà, hai nữ nhân này tuyệt đối sống yên ổn. Nghĩ như vậy, khỏi đưa ánh mắt như hung thần ác sát, nhìn về phía Hồng Tuyến cùng Vu Mẫn, như muốn ăn tươi các

      Hồng Tuyến cùng Vu Mẫn đương nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt khủng bố kia của Long Duệ, các nàng hoảng sợ bất an, biết lúc này Long Duệ nếu là thực nổi giận, các nàng đều có kết cục tốt.

      Lúc này, Vu Mẫn cũng vô cùng hối hận, sớm biết như thế nàng xuất , nàng nên hoài nghi Tử Tô như vậy, bây giờ tiến thoái lưỡng nan. Tử Tô giận hồi lâu, thế này mới làm cơn tức giận của mình bình ổn lại, nàng biết mọi người đều có sai, thể đổ lỗi cho các nàng được, chỉ có nam nhân là chết tiệt nhất.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng
      seaTặng Tử Nhi


      darkorange;']Chương 110:  Phụ trách rốt cuộc

      Long Duệ cảm thấy vô cùng ổn, tình huống vô cùng ổn.

      Hồng Tuyến cùng Vu Mẫn chật vật nhưng nàng oán, chỉ còn lại có mình đối mặt Tử Tô mỉm cười lấy lòng , nhưng nữ nhân trước mắt hoàn toàn chút ý cười cũng có.

      “Cười cái gì cười? Có cái gì buồn cười ?” Tử Tô căm tức vạn phần, nhìn tươi cười, nàng lại càng duyệt, nhịn được cả giận .

      Long Duệ lập tức thu hồi tươi cười, biết làm nên biểu như thế nào , nghiêm túc được, cười cũng được, khóc cũng được, trong khoảng thời gian ngắn, vẻ mặt của thay đổi thất thường, biểu tình ngừng thay đổi , cũng biết nên làm thế nào mới tốt đây.

      Tử Tô nhìn bộ dáng của , nhất thời biết là khóc hay là cười, giận cũng giận được. Nam nhân này da mặt dày  ngay cả viên đạn cũng bắn thủng a, đuổi cũng đuổi , mắng cũng giống nhau, nàng có cách với .

      (Haiii, ta kết luận được câu: Đẹp trai bằng chai mặt,  LD: *sút đá* QH: *ôm mông khóc ròng*)

      Nhưng ra Tiểu Long Nhi, nhìn thấy vẻ mặt của , rốt cục đáng oa tiếng bật cười, cười đến ngã trái ngã phải,ôm bụng cười ngừng.

       

      “Ha ha ha......, là vui, buồn cười a.” Tiểu Long Nhi vừa cười vừa nãi thanh nãi khí , cười đến ánh mắt đều nhắm hẳn lại, hàm răng trắng lóa trông đáng .

      Long Duệ nhìn , rốt cuộc vẻ mặt cũng có biểu xác định, dáng vẻ đáng thương vô cùng, giống như bị bỏ rơi vậy.

      Tử Tô nhìn  lớn này, rốt cục vẫn thể nổi giận,nàng cũng cảm thấy được có chút buồn cười . Nhưng là nàng vẫn thấy vẫn phải có trách nhiệm với các nàng ta, thể cứ như vậy từ bỏ người khác.

      phải chịu trách nhiệm với các ấy, để các ấy  ở lại, ta ghét nhất nam nhân phụ tình nguười khác.Nếu là người như thế, tôi đồng ý cho ở đây đâu, nhưng cũng đừng dạy hư con tôi.”Nàng hờn giận , đối trừng mắt lãnh đạm, có biểu tình tốt.

      Long Duệ vội vàng gật đầu, nhưng lẽ hắncứ cùng hai nữ nhân thích sống chung cả đời như vậy? Ngẫm lại liền phát run, mới cần đâu, chết cũng muốn.

      Hối hận a, hối hận đến mức ruột cũng xanh mét, lúc trước nên có hoa tâm như vậ , nay, lọt vào báo ứng , ngẫm lại Long Triệt chỉ có nữ nhân duy nhất,nàng đều nhịn được đào hôn, mà tại có hai, đúng, giống như chỉ hai, cái này lớn hơn nữa. Càng nghĩ, mồ hôi lạnh lại càng tuôn liên tiếp.

      Tiểu Long Nhi hướng thần bí mỉm cười, dáng vẻ rất vui khi thấy gặp họa, hề có ý định lên tiếng giải vây.

      còn đứng ở nơi này làm gì? Còn mau ?” Cửa này cũng ra được, nàng đành phải đứng ở trong nhà tạm thời sống, gặp Long Duệ còn ngẩn người, nàng nhịn được giận dữ hét.

      Long Duệ vội vàng nhảy dựng lên, được cúi đầu khom lưng, chuẩn bị nghe lời của nàng rời hồi Long Cung. lưu luyến rời vừa muốn , lập tức lại bị nàng gọi lại.

      về nhà nấu cơm cho chúng tôi , nếu kêu vài tên lính tôm tướng cua đến chăm sóc bé cũng được.” Tử Tô hung tợn , dáng vẻ muốn tra tấn .

      Long Duệ nghe xong, vô cùng kinh hỉ , chỉ cần nàng đuổi mình , gọi làm gì cũng được.“Được, được, ta rất nhanh trở lại.” xong, mừng rỡ vô cùng, chỉ thiếu hoa tay múa chân thôi .

      Nam Hải Long Cung

      Long Duệ đường chạy như điên về tới Long Cung, vừa hạ thân xuống Long Cung,thậm chí là ngay cả thở cũng có suyễn chút, lập tức đem Hồng Tuyến cùng Vu Mẫn gọi vào trước mặt.

      Long Duệ ngồi ở long vị, vẻ mặt tối tăm nhìn hai nữ nhân quỳ run rẩy ngừng kia,rốt cục đem tất cả lửa giận phát tiết người các nàng .

      “A, Long Vương tha mạng a, Long Vương tha mạng.” Thanh thê lương của Hồng Tuyến quanh quẩn  trong toàn bộ Long Cung . Chỉ thấy nàng đầu rơi máu chảy, tóc tai bù xù té mặt đất, hoảng sợ vô cùng, run lẩy bẩy.

      Long Duệ chẳng qua là nhàng vung tay lên, nàng liền bị cỗ lực lượng cấp nhấc lên, sau đó hung hăng đụng vào tường Long Cung , rơi xuống đất, nên mới thành như thế này .

      “Hừ, tha mạng, ngươi mình tìm Tử Tô, dám nhục mạ ấy, đối với ấy bất kính, ngươi cũng biết, nàng là Long Hậu cao quý , ai cho phép tiện nhân nho như ngươi miệt thị ? Còn nữa bổn vương qua , vậy mà các ngươi dám xem như nghe thấy,vào tai này ra tai kia, có phải trong mắt các ngươi xem bổn vương ra gì?Có phải Nam Hải này do ngươi chưởng quản Long Cung hay ? Ai cho ngươi có lá gan lớn như vậy ? Dám cãi lời bổn vương. Hôm nay bổn vương thanh lý môn hộ, ngươi nghĩ ngươi là chủ nhân nơi này.”Long Duệ càng càng nổi giận, ở chỗ Tử Tô chịu ủy khuất sao,nhưng nếu Tử Tô bị ủy khuất, thể nào tha thứ được, cũng biết tại sao, nhưng tự thề với lòng rằng, thể để cho nàng có nửa điểm ủy khuất.

      Hồng Tuyến sợ hãi, nàng lúc trước chính là dựa vào đố kỵ cùng phẫn nộ, mới liều lĩnh tìm Tử Tô, làm sao nghĩ đến, Long Vương lại có thể quan tâm để ý thương nhân gian kia đến mức độ này, hơn nữa tại nàng phải gánh chịu lửa giận của Long Vương . Giờ khắc này, nàng hối hận vạn phần, lúc trước nên tìm Tử Tô.

       “Long Vương, tha mạng, Hồng Tuyến dám nữa , Hồng Tuyến về phía Long Hậu giải thích, cầu nàng tha thứ, Long Vương, tha mạng, nghĩ tình Hồng Tuyến trước đây hầu hạ ngài,tha cho Hồng Tuyến mạng .” Hồng Tuyến đau khổ cầu xin , chịu đựng đau đớn người, ngừng hướng Long Duệ cao cao tại thượng dập đầu.

      Vu Mẫn ở bên sợ hãi thân thể như gió thu cuốn hết lá vàng run run, sắc mặt nàng trắng bệch, sợ hãi tràn ngập nội tâm của nàng , nàng hối hận. Sớm biết như thế, cầm số tiền rời khỏi nơi đây, so với tại tốt hơn nhiều, nếu chết chẳng đáng, chết cũng bị thương,chỉ sợ tại Long Duệ cũng cho nàng ta chút tiền nào.

      Long Duệ cũng thèm nhìn tới liếc mắt cái Hồng Tuyến đau khổ cầu xin, đem ánh mắt chuyển về Vu Mẫn sợ hãi, Vu Mẫn sợ tới mức cũng lời nào.

      “Ngươi, thế nhưng hợp tác cùng Hồng Tuyến, tìm Tử Tô làm khó dễ, thân phận ngươi là gì ? Lúc trước là ai giúp ngươi? Ngươi hôm nay đoạt được đến hết thảy, nếu phải ấy, ngươi có sao? Tâm địa ngươi độc như rắn rết, ai giúp ngươi, phải bị ngươi cắn ngược lại cái. Ta thể thừa nhận, ánh mắt của ta cực kém, thế nên mới chọn hai nữ nhân tâm địa xấu xa như các ngươi, hôm nay đúng là báo ứng của ta. là tâm địa như rắn rết, độc nữ nhân. Hai người các ngươi là hết thuốc chữa.” càng càng phẫn nộ, càng giận chính bản thân mình, có mắt, loại nữ nhân như thế này cũng chấp nhận, tức muốn hộc máu.

      Vu Mẫn càng nghe sắc mặt càng trắng, câu tâm địa như rắn này làm cho nàng nhớ tới, Tử Tô đối với nàng tốt như thế nào,nếu phải nàng giúp mình, chính mình làm sao có thể ở cùng với Long Duệ?Ngay cả Hồng Tuyến đánh mình, cũng là nàng ra tay giúp mình. Mình thế nhưng hoài nghi nàng, nhục nhã nàng, thay đổi là mình, mịnh cũng giận dữ và oán hận .

      “Long Vương, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi, ta nên trách Tử Tô, tôi cái gì cũng biết, tôi chỉ là phàm nhân, là Hồng Tuyến bảo tôi theo,tôi chỉ là muốn biết chân tướng, cũng phải muốn thương tổn Tử Tô. Cầu Long Vương tha mạng, buông tha Vu Mẫn .” Nàng khôi phục chút suy nghĩ sau, lập tức thừa nhận sai lầm, chính là hối hận cũng muộn, cho dù nàng như vậy, chỉ sợ Long Vương cũng tha nàng.

      nghĩ tới, Long Duệ chỉ là trừng mắt nàng, tức giận tận trời, nhưng đối đãi giống như Hồng Tuyến vậy, bởi vì biết nàng là phàm nhân, thể dùng lực tra tấn nàng, nếu nàng lập tức mất mạnh, nếu sau này Tử Tô biết, dám đối diện với nàng,Vu Mẫn hẳn là cảm thấy chính mình là may mắn , bởi vì cùng Tử Tô từng là bằng hữu, bằng Long Duệ trong lúc tức giận như thế này, sao có thể tha mạng cho nàng.

       



    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      EDit: Quinn & Quảng Hằng


      Chương 111: Tra Tấn


       

                Vu Mẫn là gặp may mắn, có Tử Tô làm chỗ dựa vững chắc như vậy, cho nên mới làm cho Long Duệ hề động thủ đánh nàng, nhưng đối nàng có nửa điểm hảo cảm.

                Long Duệ đánh nàng, cũng chứng tỏ để cho nàng có ngày yên lành, Hồng Tuyến đương nhiên cũng có ngày thoải mái.Dù sao hai nữ nhân này, là vĩnh viễn cũng muốn, đụng chạm đến.Nhưng, cũng thể đuổi các nàng , bởi vì Tử Tô thích nam nhân vô tình vô nghĩa phụ lòng ?

       

                "Các ngươi từ nay về sau, được bước ra Long Cung nửa bước, chỉ có thể ở lãnh cung, hơn nữa cũng cho bước ra lãnh cung nửa bước, mọi sinh hoạt của các ngươi đều do cung nữ chuẩn bị. Các ngươi tốt nhất nên an phận thủ thường chút cho bổn vương , nếu về sau lại xảy ra những chuyện gì, các ngươi coi chừng cái mạng của các ngươi, bổn vương tuyệt nương tay đâu.” hung tợn , biết tốt xấu, vốn dĩ định cho các nàng số tiền lớn

      Để các nàng dù đến chết vẫn lo ăn lo mặc, nghĩ tới các nàng lại muốn tiến thêm thước.

       

                "A. . . . . ." Vu Mẫn kêu sợ hãi tiếng, thấp thỏm lo âu, thập phần sợ hãi, nàng chút nghĩ ngợi, liền lại bùm tiếng, liên tục bò về phía trước vài bước, cầu xin : "Long Vương, tôi muốn lãnh cung, tôi muốn trở về nhân gian, tôi phải cố ý, tôi cũng tìm Tử Tô , ngài để cho tôi quay về nhân gian , tôi an phận thủ thường , gây ra bất cứ chuyện gì nữa ."

       

                Nàng tuy biết lãnh cung là như thế nào,chỉ biết, nhất định phải là địa phương tốt, nhớ đến lúc xem phim cổ trang, lãnh cung trong hoàng cung lạnh lẽ u ám, chắc có lẽ khác nhau đâu, để cho nàng phải chết già cả đời ở nơi đó, chi bằng giết nàng, hoặc cho nàng trở về nhân gian sống cuộc sống như trước kia.Nhân gian là nơi phồn hoa, muốn cái gì có? Nếu Long Vương cho nàng ta chút ít tiền nàng cũng cần phải lo lắng gì cả. tại, nàng chân chính có thể cảm nhận được cái gì gọi là hối hận đến chết mất.

       

       

      Ý định của Vu Mẫn là sai,đáng tiếc, Long Duệ có tính nhẫn nại, càng muốn bàn về vấn đề này nữa, là người cương quyết, khi ra ý định vĩnh viễn thể thay đổi.

                         Hồng Tuyến đau đến ra lời, nếu nàng cũng cầu xin, khi nghe đến nơi này, nàng cảm thấy có thiên lý , đừng những chuyện khác, cho dù vẫn có người hầu hạ, nhưng đến chết vẫn ở chốn đó, nàng cam tâm.

                "Mệnh lệnh của bổn vương ban ra thể thu hồi,các ngươi tự giải quyết cho tốt , từ hôm nay trở , nếu để cho bổn vương phát các ngươi an phận lần nữa, bổn vương dễ dãi như lần này đâu.”Long Duệ lạnh lùng , trầm nhìn các nàng, dám phá hư chuyện tốt của ,các nàng có mười cái mạng cũng đủ.

                Vu Mẫn thiếu chút nữa tuyệt vọng ngất xỉu , chỉ thấy nàng mềm nhũn tê liệt ngã xuống mặt đất, lâu thể hoàn hồn, lâu thể lời nào, tim của nàng thiếu chút nữa thể đập tiếp nữa.

       

                Hồng Tuyến vẻ mặt cũng tuyệt vọng, ánh mắt lộ ra tro tàn, nàng là thông minh đời, hồ đồ nhất thời a, nàng vốn tưởng rằng đối thủ lần này chẳng qua là nhân loại, nghĩ tới đối thủ quả chỉ là nhân loại, nhưng nhân loại này cố tình phải bất luận kẻ nào, mà là Tử Tô. Nữ nhân này từ  khi sinh hạ tiểu kim long , nàng phải là người thường, mà là long hậu mỗi người cũng dám đắc tội. Quan trọng hơn phụ thân của bảo bối lại phải là người khác, lại chính là Long Duệ mà các nàng tranh đoạt.

       

      Sao nàng suy nghĩ cho kĩ, Long Duệ  có bao giờ nỡ xuống tay với mẹ con nàng ấy? Long Duệ cần hai mẹ con nàng ấy sao? Cho dù cần, cũng dám tức giận với hai mẹ con bọn họ,ngay cả nửa điểm bất kính cũng có thể có. Tiểu kim long có nhận hay vẫn mực theo. Nếu Tử Tô chán ghét , cho Tiểu Long Nhi nhận cha,như vậy Long Duệ chỉ nửa điểm cơ hội tiếp cận con cũng có, đừng đến đem vinh quanh về cho Long tộc.

       

                         Càng nghĩ, Hồng Tuyến cũng nên cùng Tử Tô đối nghịch, càng thể đắc tội nàng. Long vương cũng dám đắc tội, vậy nàng đắc tội cái gì? Này phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao? Này phải muốn chết là cái gì?

       

                Đáng tiếc, đến khi hai nữ nhân nghĩ thông suốt, quá muộn . Long Duệ là sửa đổi, chỉ vì Long Duệ nghĩ đến, nếu để cho Tử Tô biết đối đãi hai người tốt, còn bằng đem các nàng nhốt tại lãnh cung trong long cung, vẫn như cũ để cho các nàng vẫn hưởng thụ  cuộc sống ẩm y ngọc thực, coi như nuôi sống hai phế nhân là được rồi.

       

                Long cung lính tôm tướng cua, cùng với tất cả các cung nữ trong lúc này tiếp nhận được mệnh lệnh của long vương , đội lính tôm tướng cua áp giải Vu Mẫn cùng Hồng Tuyến đến lãnh cung sau khi trở về, mới nhanh chóng  rời khỏi long cung, lập tức trở lại nhân gian.

       

                rời là bầu trời tối đen, đến khi trở lại bầu trời hửng sáng , nhanh chóng lại vào phong bếp làm bữa sáng, cũng nghĩ muốn lại làm cho nàng phát hỏa .

       

                lúc Long Duệ xử trí hai nữ nhân của mình, Long Triệt nản lòng thoái chí về tới chính long cung của mình, đầu ngã vào long vị lời.

       

       

                Long Trạch cùng Long Dịch lo lắng thôi ngồi ở bên cạnh . Nhưng gì nên khuyên, nên nên làm, họ cũng tận sức, tại

       họ thể giúp gì chỉ có thể dựa vào chính bản thân mà thôi.

                Nhưng mà, làm cho Long Trạch cùng Long Dịch trăm ngàn lần cũng ngờ chính là, Long Triệt sa sút ngồi ở long vị ngày đêm, cái gì cũng , cái gì cũng làm, chính là ngồi im lặng giống như pho tượng.

                Long Trạch cùng Long Dịch rốt cục ngồi yên, nếu sinh khí, mắng chửi người, khóc, bọn họ còn có thể yên tâm, nhưng mà cho tới nay, đại ca của vốn luôn trầm tĩnh thành thục, ôn nhu nghiêm túc lại có thể xảy ra những chuyện như thé này, thể ngờ tới được.

       

                Trong lúc hai người còn do dự biết có nên khuyên bảo hay , cuối cùng vẻ mặt của Long Triệt cũng buông lỏng, con mắt cũng bắt đầu chuyển động, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ, hề thay đổi chút nào.

               

                Cũng them nhìn Long Trạch và Long Dịch ở phía dưới, vẻ mặt trầm, lạnh lung quát nhóm thủ hạ binh tôm tướng cua: “, mang Trân Châu đến gặp Bổn Vương.” Giọng điệu của lạnh đến nổi làm cho người ta sợ hãi, làm cho người ta rét mà run.

                Binh tôm tướng cua nghe được mệnh lệnh của , lập tức vội vàng chạy chấp hành mệnh lệnh, chi chốc lát sau, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, cuối cùng Trân Châu xuất trong tầm mắt của tất cả mọi người.

                Tất cả mọi người đều biết Long Triệt kêu mang Trân Châu đến là có ý gì, chỉ là trong lòng hề có dự cảm tốt, chỉ sợ đây phải là chuyện tốt lành gì.

                Quả nhiên ngoài dự đoán, vừa thấy Trân Châu bước bước vào Long cung, ánh mắt của Long Triệt càng trở nên lãnh liệt, càng trở nên trầm. Lạnh lung nhìn Trân Châu từng bước tới, chờ nàng hành lễ, liền dung giọng giống như ma quỷ ra lệnh: “Cởi hết quần áo ra.”

       

                Trân Châu nghe như vậy khỏi ngẩn người ra, kinh ngạc thôi khi nhìn thấy vẻ mặt lãnh khốc vô tình của , bị làm sao vậy?

       

                Toàn than Trân Châu run rẩy, sợ hãi dám ngẩng đầu lên. Lời của Long Triệt làm cho nàng thống khổ vạn phần, lại làm cho nàng sợ hãi, thể chịu đựng nổi.

       

                “Bổn Vương kêu cởi quần áo có nghe hay ? Đừng để Bổn Vương phải lại lần thứ hai.” Long Triệt kiên nhẫn, lạnh lùng . Ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nàng, đem tất cả tức giận phát tiết lên than thể nàng. , phải nàng là đầu sỏ gây nên tất cả mọi chuyện, nàng chính là nguyên do làm cho Tử Tô rời , cho nên, hận nàng, thống hận, căm giận, chán ghét.

       

               

       

       



    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quinn


      Chương 112: Nhục nhã


      Long Trạch và Long Dịch kinh ngạc vô cùng, biết ra Long Triệt muốn làm cái gì, tại sao lại kêu nàng cởi quân áo. Hai người bốn mắt nhìn nhau, là khó hiểu.

      “Long Triệt, ngươi muốn làm cái gì?” Long Trạch do dự chút, vẫn là nhịn được, đứng lên khuyên nhủ. Trực giác mach bảo , người huynh đệ của làm ra chuyện gì tốt đẹp, đặc biệt ở trong lúc tâm trạng xấu như thế này.

      Chỉ là, Long Triệt cũng để ý đến , ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía Trân Châu đứng sợ hãi ở phía trước, thấy nàng có làm theo như lời mình , khỏi tức giận vạn phần.

      “Có nghe hay ? Lập tức làm theo lời của Bổn Vương.” lặp lại từng chữ từng chữ, vẻ mặt cực kỳ hài lòng và kiên nhẫn, chỉ sợ nếu nàng nghe theo, biết làm ra những chuyện kinh khủng gì.

      Lúc này Trân Châu cắn chặt môi dưới, máu tươi từ trong đôi môi đỏ mọng của nàng chậm rãi chảy ra, nàng kinh hoảng, nàng sợ hãi, Long Triệt như vậy làm cho nàng cảm thấy lo lắng bất an, nàng hiểu được, Tử Tô đào hôn làm cho trở thành như vậy.

      Thời điểm nàng biết bọn họ phải thành thân, lòng của nàng như có vạn tiễn xuyên tim, yên lặng thừa nhận, ở trong lòng thầm chúc phúc bọn họ. Mấy ngày nay, nàng ngủ được, ăn cũng vô, chỉ cảm thấy sống bằng chết. Nhưng khi nghe được tin tức Tử Tô đào hôn, cả người nàng nhất thời tràn ngập sức sống, trong lòng nàng thế nhưng lại vì Tử Tô đào hôn mà cảm thấy vui mừng, sung sướng. Chỉ là khi nàng biết phản ứng của Long Triệt, lòng của nàng nhất thời rơi xuống đáy cốc,  lo lắng yên.

      giờ trở lại, thế nhưng làm trò ở trước mặt mọi người kêu mình cỡi quần áo ra, nàng cảm thấy sao lại khó khăn như vậy, nơi này có rất nhiều người, cũng ra lệnh cho bọn họ ra ngoài, chính là cứ để như vậy…………

      “Đừng để Bổn Vương phải lặp lại lần nữa.” Cả người Long Triệt phát ra hơi thở lạnh lẽo, cực kỳ bất mãn, tức giận trừng mắt nhìn nàng, hơi thở kinh khủng đó làm cho người ta rét run.

      Trân Châu gắt gao nhắm hai mắt lại, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, nàng vươn hai tay run rẩy, bắt đầu cởi nút thắt áo.

      Rất nhanh từng mảnh vải lụa lần lượt rơi xuống, tựa như những cánh hoa rực rỡ rơi rụng, tung bay trong gió, chỉ lát sau, khối thân thể tuyết trắng liền ra trong Long cung to lớn.

      Ngoại trừ Long Triệt ra, tất cả mọi người đều kìm lòng đậu mà cúi đầu, nhìn xuống mặt đất, dám nhìn về phía thân thể tuyết trắng thuần khiết kia.

      Cung điện to như vậy, nhưng ngay cả tiếng hít thở cũng nghe thấy. Mọi ngươi sợ làm Long Triệt nghe được tiếng hít thở nặng nề, càng làm cảm thấy tức giận, hài lòng. Càng sợ biết bước tiếp theo biết lại muốn làm cái gì, chỉ sợ chính mình trở thành người thế tội.

      Thân thể trần trụi của Trân Châu chịu đựng tất cả  cảm giác hổ thẹn, đứng ở cung điện, đôi mắt nàng nhắm chặt, dám nhìn bốn phía xung quanh, ngoại trừ thân thể run rẩy, nước mắt còn ngừng rơi xuống, nàng muốn cứ như vậy mà chết .

      Nhưng mà tra tấn như vậy vẫn còn chưa xong, đây phải là kết quả cuối cùng. Chỉ thấy Long Triệt ngồi Long vị cực kỳ hài lòng, đặc biệt chán ghét nước mắt của nàng.

      “Thu hồi nước mắt của ngươi, nếu để cho Bổn Vương nhìn thấy ngươi rơi nửa giọt lệ, hôm nay những người có mặt ở nơi này đều phải hưởng dụng qua thân thể của ngươi, mới có thể rời .” giống như ném xuống quả bom cỡ nặng, tiếng trầm của chỉ bùng nổ trong lòng nàng, mà ngay cả những người trong cung điện cũng giật mình.

      Trân Châu lien tục phe phẩy đầu, sợ hãi, nhanh chóng lau chùi nước mắt mặt, nàng thể, nàng thể để ra lệnh cho người khác chạm vào mình, ai cũng thể.

      Đối với bộ dáng điềm đạm đáng của nàng, Long Triệt chút lòng thương tiếc, chỉ mắt lạnh nhìn nàng, giống như mọi chuyện lien quan đến mình, lại càng thông cảm cho nàng. chính là muốn nhục nhã nàng, chính là muốn tra tấn nàng.

      Chờ nàng lau khô nước mắt, khóc cũng dám khóc, sắc mặt vẫn như cũ, hề dịu chút nào, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt chút thay đổi.

      “Ngươi, lại đây.” Ngay sau đó, đột nhiên ra lệnh, đôi mắt nhìn về phía người quyến rũ, thu hút phía trước, thân thể nổi lên nửa điểm phản ứng, người trước mắt phải nàng (ý chỉ Tử Tô, ta ko biết có phải ), ngoại trừ có hận, có giận, nghĩ muốn phát tiết tất cả ra ngoài, cái gì cũng có.

      “Long Triệt, ngươi muốn làm gì?” vất vả Long Trạch mới tìm lại được giọng của mình, thể tin được những việc xảy ra trước mắt, bình thường chỉ có Long Duệ và Long Dịch làm được, bây giờ rang đến phiên làm. Đây là người huynh đệ tao nhã, đôn hậu, ôn hòa mà quen biết, Long Triệt đây sao? Lúc này làm cho người ta có cảm giác được thua gì ác ma.

      Ánh mắt lãnh liệt của Long Triệt từ người Trân Châu chuyển đến người , cười như cười, châm chọc: “Long Trạch, nếu ngươi cũng muốn tham gia, ta ngại đâu, nếu ngươi thích nàng, ta có thể cho ngươi hưởng dụng trước, hay ngươi dùng xong rồi đến Long Dịch, hoặc cả hai cũng có thể cùng nhau hưởng dụng, ngươi nhất định là chưa bao giờ thử qua phương thức kích thích như vậy đâu.”

      hơi làm cho vẻ mặt của ba người đều khác nhau, đương nhiên Trân Châu là người đau buồn nhất, còn Long Trạch là kinh ngạc, và Long Dịch là dám tin. Bởi vì Long Dịch nghĩ tới Long Triệt cũng có thể mở miệng ra những chuyện này, điều này làm cho rất là khó hiểu.

      “Ta có hứng thú với nữ nhân của ngươi.” Hơn nữa ngày Long Trạch mới thốt ra được câu, lời của làm cho tâm của Trân Châu nhất thời được thả lỏng chút.

      Long Dịch cũng hừ lạnh : “Ta đối với nữ nhân của ngươi cũng có hứng thú, ta có rất nhiều phụ nữ rồi.” Long Triệt phát điên cái gì vậy? Có phải là chịu đả kích quá lớn hay ?

      Long Triệt thu hồi ánh mắt từ người bọn họ, ngược lại nhìn về phía Trân Châu về hướng mình, ánh mắt của cũng hề có lấy tia độ ấm.

      Chỉ chốt lát sau, Trân Châu mảnh vải che thân tới trước mặt , thân thể kia làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, chút tỳ vết nào, tựa như khối bạch ngọc thượng hạng.

      Đáng tiếc, Long Triệt hoàn toàn có thưởng thức, ngay cả ánh mắt nhìn về phía thân thể của nàng đều chứa đầy khinh miệt, xem thường, thậm chí nét mặt lộ vẻ chán ghét.

      “Mở ánh mắt của ngươi ra.” Long Triệt quát lên, bất mãn khi nhìn thấy nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, thể kìm được cơn giận, lúc này có chút hài lòng, liền phát hỏa.

      Trân Châu đành phải nghe lời mở to mắt, nghĩ muốn che lấp làn da phơi bày trong khí cũng dám, sợ bị trừng phạt nghiêm khắc.

      Nhưng, trong giây tiếp theo, toàn thân nàng như ngã vào đáy cốc. Chỉ nghe bên tai truyền đến giọng như ác ma của Long Triệt, giọng lạnh như băng: “Nằm lên bàn, mở hai chân ra.”

      chỉ có nàng kinh ngạc, mà ngay cả tất cả mọi người ở phía dưới cũng bị dọa đến nhảy dựng. Trời ạ, có phải Long Vương điên rồi hay , mọi người hẹn mà ai nấy cũng đều thầm nghĩ như vậy. Có rất nhiều cung nữ lặng lẽ ngượng ngùng, xấu hổ đến nổi đỏ mặt tía tai.

      Nhưng Trân Châu lại biết nghiêm túc, thân thể nàng phát run, máu như ngừng chảy vào tim, có điều nàng vẫn cắn răng làm theo lời , nằm lên bàn, mở hai chân ra, nàng biết muốn làm gì.

      Quả nhiên, Long Triệt vẫn lạnh lung, từ đầu đến cuối càn quét toàn bộ thân thể nàng, bàn tay của nắm lấy chân của nàng, mạnh mẽ tiến vào.

      Chẳng bao lâu sau, chỉ nghe trong cung điện truyền đến tiếng kêu thảm thiết, cùng với tiếng thở dốc và thânh rên rỉ…………

      Trân Châu chỉ cảm thấy bản thân chết lặng, cực kỳ bi thương nhìn người nam nhân phía cơ thể mình, chút ham muốn tình dục, chút cảm tình, mà chỉ có lửa giận, chỉ có phát tiết. Thậm chí là làm trò trước mặt mọi người, trước mặt mọi người muốn nàng, trước mặt mọi người nhục nhã nàng, chỉ vì nàng phải nàng ấy, chỉ vì nàng ấy đào hôn, liền hận chính mình, liền chán ghét chính mình, thậm chí là muốn giết chính mình.

       

               



    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ']Edit: Quinn


      Chương 113: Đau lòng

      biết qua bao lâu, trầm mặc và bất an bao trùm cả cung điện, ngoại trừ Long Trạch và Long Dịch có người nào dám , cũng có người nào dám ngẩng đầu. Ngay cả người có thể ngẩng đầu như Long Trạch và Long Dịch cũng nhịn được mà xoay đầu sang bên, sau đó rốt cuộc chịu đựng được nữa, hai người trước sau rời khỏi cung điện.

      Long Triệt điên rồi! Đây cũng chính là tiếng lòng của hai người. Long Triệt thay đổi, đây là điều mà cả hai người đều nhận thức được. Hai người có chút bất đắc dĩ, biết phải làm sao? Tử Tô nhất định trở lại, bọn họ cũng khuyên bảo được.

      “Long Trạch, ta về trước.” Sau khi bước ra khỏi cung điện, Long Dịch liền muốn quay trở về, nghĩ ở lại nơi này, ở Long cung của chính mình vẫn là tiêu diêu tự tại hơn cả, ai quản thúc, mới cần xen vào tình của bất kỳ người nào, nhìn thấy bộ dáng của Long Triệt, khỏi sợ hãi.

      Long Trạch cũng muốn , có điều, vẫn cảm thấy yên lòng, hơn nữa, cho dù phải cũng nên cáo biệt Long Triệt tiếng, Long Dịch im lặng tiếng động rời , nhưng thể làm như vậy.Vì thế, gật gật đầu, đồng ý.

      Long Dịch hai lời liền rời khỏi, nhìn thấy bóng dáng của càng ngày càng xa, Long Trạch cảm thấy bất đắc dĩ, cảm giác được bốn huynh đệ còn giống như trước kia nữa, dường như tất cả mọi người đều bắt đầu thay đổi.

      rất là lo làng, biết thay đổi như vậy là tốt hay xấu, nhưng người làm cho lo lắng nhất chính là Long Triệt, tại huynh ấy trong tình trạng đáng sợ nhất, phức tạp nhất.

      Mà khi hai người bọn họ rời khỏi cung điện bao lâu tiếng thở dốc trong cung điện cũng ngừng lại, Trân Châu nằm bàn, tóc tai hỗn độn, mắt mở to vô hồn, trống rỗng biết nhìn cái gì, thân thể tuyết trắng chỗ xanh chỗ tím, dường như còn nơi nào hoàn hảo.

      Nàng có phát ra bất kỳ thânh nào, bất kể có đau đớn hay ? Là vui thích hay là thống khổ, Long Triệt cho nàng rơi lệ, từ đầu đến cuối nàng cũng rơi nửa giọt lệ.

      Long Triệt phát tiết xong rồi, cũng thèm liếc mắt nhìn nữ nhân dưới thân cái, ghét bỏ nàng, chán ghét nàng, thống hận nàng. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, lạnh giọng phân phó các cung nữ: “Cho nàng uống thuốc sẩy thai, được để cho loại nữ nhân này có mang con nối dõi của bổn vương.”

      Lời của làm cho Trân Châu vốn nằm im bất động đột nhiên co rúm lại chút, vẻ mặt hơi hơi thay đổi, sau đó lại khôi phục vẻ mặt như trước.

      “Dạ, Long Vương.” Những cung nữ này trong lòng run sợ, lập tức . Ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên, nhiều năm qua như vậy, đây là lần đầu tiên ở Đông Hải Long Cung xảy ra chuyện kihn thiên động địa như thế, tính cách Long Vương vốn ôn hòa thế nhưng lại có thay đổi lớn như thế.

      Sau khi phân phó xong Long Triệt cũng hề nhìn về phía Trân Châu nằm bàn, vừa ra ngoài vừa vô tình : “Lập tức nâng nàng , đừng làm ô uế cung điện của bổn vương.”

      Câu này, cuối cùng cũng khiến cho Trân Châu có phản ứng, nước mắt của nàng ở nơi mà nhìn tới, lặng lẽ chảy xuống, ánh mắt trống rỗng vô hồn nổi lên tia dao động.

      Nàng rất bẩn, nàng xấu xa, nếu phải là bởi vì nàng toàn tâm toàn ý muốn ở lại bên người , Tử Tô vì thành toàn cho nàng mà đào hôn, cũng vì như vậy mà tính tình thay đổi ngờ. Tất cả đều là lỗi của nàng, đều do nàng tốt.

      Ngay lúc nàng rơi lệ, các cung nữ nghe theo mệnh lệnh của Long Triệt, lập tức nhanh về hướng Trân Châu nằm bàn, ba chân bốn cẳng vội vàng nâng nàng lên, cố nhìn vào thân thể trần trụi của nàng, dùng tốc độ nhanh nhất nâng nàng rời khỏi cung điện.

      Trân Châu có phản kháng, để tùy ý bọn họ nâng mình .

      Chỉ lát sau, nàng được nâng về tẩm cung của mình, các cung nữ hầu hạ nàng, vừa thấy bộ dáng khi trở về của nàng, đều kìm lòng được mà khóc ra tiếng.

      “Tiểu thư, người thế nào?” Chờ cho các cung nữ nâng Trân Châu trở về vừa rời khỏi, bọn họ liền nhào tới, bên vừa tìm thứ gì đó che lại thân thể cho nàng, bên chuẩn bị nước ấm.

      Trân Châu hề mở miệng chuyện, vô cùng im lặng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Tùy ý mặc cho người ở bên cạnh cái gì, hỏi cái gì, cổ họng cũng thốt lên tiếng.

        lâu sau, nước ấm được mang tới, các cung nữ nhanh chóng nâng nàng vào trong nước ấm, tắm rửa cho nàng, mọi người ai cũng giọng khóc nức nở.

      Cuối cùng sau khi tắm rửa cho nàng xong, các cung nữ lại mặc quần áo sạch vào cho nàng, bọn họ đau lòng thôi, chuẩn bị chuẩn bị thức ăn cho nàng.

      Đúng lúc Trân Châu mới vừa dịu lại ngoài tẩm cung có người thông báo có vài vị cung nữ đến đây, trong tay cung nữ đầu bưng cái mâm, mâm có đặt cái chén còn bốc khói.

      “Trân Châu tiểu thư, đây là do Long Vương ra lệnh cho nô tỳ mang thuốc sẩy thai tới, xin người lập tức dùng.” xong, nhanh chóng đưa chén đến trước mặt nàng.

      Trân Châu sững sờ nhìn vào chén thuốc sẩy thai đen tuyền vẫn còn bốc khói nghi ngút kia, mùi vị thuốc Đông y lan tỏa khắp nơi.

      “Trân Châu tiểu thư………..” Thấy nàng tiếp nhận, cung nữ đầu kia vừa nóng nảy, vội vàng lại lo lắng lên tiếng thúc giục, còn ngẩng đầu nhìn nàng với vẻ đầy nghi hoặc. Đoán nàng có phải muốn cãi lại mệnh lệnh hay ? Hay là muốn uống?

      Nàng kêu lên như vậy rốt cuộc làm cho Trân Châu khôi phục lại tinh thần, nàng bi thương thống khổ vạn phần khi tiếp nhận chén thuốc sẩy thai, ngơ ngác nhìn chút, sau đó còn nửa điểm do dự, ngửa đầu uống cạn hết toàn bộ chén thuốc. Nàng uống vừa nhanh vừa vội, khiến cho ít thuốc chảy ra khỏi khóe miệng.

      Giờ phút này lòng của nàng đau quá, đau đến nổi cái gì cũng muốn nghĩ, trong lòng và trong mắt đều chỉ có chén thuốc này, sau khi uống xong, nàng đờ đẫn thả chén lại vào trong mâm.

      “Cám ơn Trân Châu tiểu thư, nô tỳ phải trở về bẩm báo đây.” Mấy cung nữ kia thấy nàng ngoan ngoãn uống xong rồi, lúc này tâm mới thả lỏng chút, cung kính .

      Trân Châu cũng gì cả, đối với lời của bọn họ đều làm như mắt điếc tai ngơ. Mãi cho đến lúc các nàng rời , nàng cũng có phản ứng gì.

      Mà lúc này ở trong tẩm cung, các cung nữ lần lượt thu được tin tức, ai nấy đều đồng tình với hoàn cảnh của nàng. Vốn dĩ khi biết Tử Tô đào hôn, làm cho các nàng thấy được Trân Châu nhất định có hy vọng trở thành Long Hậu, chỉ là hy vọng này tồn tại được bao lâu hoàn toàn tan biến dấu vết.

      Mọi người yên lặng hầu hạ nàng, đút nàng ăn cơm, cho nàng uống nước, nàng giống như người gỗ mặc cho người ta sắp xếp, hề ra sức phản kháng.

      Khi Long Triệt vừa ra khỏi cung điện, Long Trạch liền im lặng tiến lên, thản nhiên : “Xong việc? Long Dịch trở về rồi. nhờ ta chuyển lời từ biệt với ngươi.”

      “Ừ, ngươi thế nào? Khi nào ?” Long Triệt hề cảm thấy ngoài ý muốn, that ra lúc Long Dịch , ở bên trong biết.

      Long Trạch cực kỳ bất mãn, nhưng lại vô cùng lo lắng với : “Long Triệt, trong bốn Long Vương của chúng ta, ngươi là người chính chắn, thận trọng nhất, tính cách cũng tốt nhất. Cho dù Tử Tô rời khỏi, ngươi cũng cần hủy hoại bản thân như vậy, cũng cần đối đãi với những người khác như vậy, nàng có sai, tại sao ngươi có thể đem tất cả tức giận phát tiết lên người nàng chứ?”

      “Ngươi đủ chưa? Ta làm cái gì cũng liên quan đến chuyện của ngươi.” Lời của làm cho Long Triệt cực kỳ khó chịu, bất mãn liếc mắt nhìn cái.

      Long Trạch gì, bất đắc dĩ tiếp: “Được, được, được, ta , ta sắp phải rồi, dù sao cũng liên quan đến ta, ta cứ nhắm mắt làm ngơ, ngươi tự mình bảo trọng . Nhưng mà, ta phải nhắc nhở ngươi câu, ngươi làm như vậy, nếu sau này Tử Tô biết được, biết nàng nghĩ như thế nào? Chỉ sợ cảm thấy vô cùng may mắn đó.”

      Long Trạch xong, cũng quay đầu lại, cũng quan tâm đến việc có tức giận hay ? Chính mình phải cho hết, sau này bao giờ……quan tâm đến chuyện của nữa.

       



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :