1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ra tường ký - Mạc Mạc Vô Vũ (71c) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68: Tân nương biến mất

      Bởi vì thời gian gấp gáp cho nên công việc của hai nhà bọn họ lu bù lên. Cách ngày thành thân chỉ còn đến tháng, phía Cận gia vẫn tốt hơn chút có người hỗ trợ đặt mua đồ cưới.

      Tuy rằng Cổ gia cũng trước, cần đồ cưới cũng được. Nhưng là Cận lão cha cảm thấy cho dù ít cũng nên đặt mua chút liền lấy gần hết chỗ bạc Cận Liễu Liễu tích cóp được bấy lâu nay làm đồ cưới, muốn cho nàng bị người Cổ gia xem .

      Cận Liễu Liễu tuy rằng vẫn mạnh miệng việc này quan trọng, nhưng ra nàng hy vọng có thể giữ chỗ bạc đó lại cho phụ mẫu, nhưng sau khi Cận lão cha quyết định ai cản được.

      Về phần Cổ gia, từ xuống dưới nhiều hạ nhân như vậy sớm bận đến hai chân rã rời. Viện lớn nhất phủ được dùng làm tân phòng hết thảy gia cụ đồ dùng đều phải thay mới.

      Để Cận Liễu Liễu thích thanh tĩnh bị tiếng động làm phiền, Cổ Vưu Chấn hao hết tâm tư xây dựng hoa viên, dùng cẩm thạch tốt nhất xây nên ngọn núi giả tinh xảo linh lung, ao cá để Cận Liễu Liễu cần ra ngoài cũng có thể ngắm cảnh được.

      Vì nghênh đón thiếu phu nhân vào cửa, Ngọc Trúc cũng tăng tốc độ, dạy dỗ cẩn thận từng nha hoàn mới mua, đến cả những vú già, nha hoàn cũ trong phủ cũng được dặn dò cẩn thận, e sợ cho các nàng hầu hạ Cận Liễu Liễu tốt.

      Tất yếu cũng phải tổng vệ sinh toàn phủ, toàn bộ đồ dụng tốt nhất dành cho lễ mừng năm mới đãi khách cũng mang ra rửa sạch sạch . Nơi nơi giăng đèn kết hoa, tất cả người hầu đều mặc quần áo mới.

      Thức ăn dùng trong tiệc rượu cũng được chọn, Cổ Bân bị làm phiền, toàn bộ công việc đều ném cho Cổ Vưu Chấn, tùy ý sắp xếp.

      “Bộ xương cốt già nua này của ta chịu nổi mệt nhọc đâu, ngươi cũng phải là lần đầu tiên thành thân khẩn trương như vậy làm cái gì?” nhìn con sốt ruột đến sắp phát hỏa, lạnh lng .

      Cổ Vưu Chấn căn bản rảnh quan tâm phụ thân , tự bản thân xem thực đơn rồi chọn thiệp mời, ngay cả số ghế hay cái gì linh tinh cũng đều đích thân xem qua lần.

      tại khắp kinh thành đều cái người thiên thượng có địa hạ vô cổ Thượng Thư Cổ Vưu Chấn đại nhân muốn kết hôn, cưới nữ tử từng là thiếp thất của Lục điện hạ, nữ tử từng dùng tiếng ca rung động toàn thành.

      Lần này nàng lại trở thành tiêu điểm của toàn thành. Trong lòng mọi người đều có nghi vấn, nữ nhân này rốt cuộc có mị lực gì?

      Lúc trước Lục điện hạ vì nàng mới thả phụ thân Cổ Vưu Chấn ra. Mà sau khi Lục điện hạ qua đời nàng cư nhiên còn có thể có biện pháp lần nữa bắt Cổ Vưu Chấn hàng phục. Hơn nữa phải làm thiếp cư nhiên là tam môi lục sính, bát nâng đại kiệu đại gả.( chung là linh đình long trọng, lễ nghi dùng để cưới vợ cả)

      Từ xưa đến nay nam nhân dựa vào chinh phục thiên hạ để chinh phục nữ nhân, mà nữ nhân chính là dựa vào chinh phục nam nhân để chinh phục thiên hạ.

      tại Cận Liễu Liễu bởi vì trước sau chinh phục hai nam tử phong hoa tuyệt đại, tất nhiên theo lý thường cũng chinh phục được mọi người.

      Toàn bộ nữ tử đều hâm mộ Cận Liễu Liễu, có thể gả cho Cổ Vưu Chấn nam tử tuấn mỹ vô trù, văn thao vũ lược như vậy.

      Toàn bộ nam tử đều ở hâm mộ Cổ Vưu Chấn có thể có được Cận Liễu Liễu nữ tử thanh lệ tuyệt tục, đẹp như hoa mùa xuân như vậy.

      Kỳ rốt cuộc Cận Liễu Liễu trông như thế nào căn bản dân chúng tầm thường thể nà được. Về phần những người trước đây từng gặp nàng ở yến hội đến bây giờ hơn ba năm cũng chỉ nhớ là thân ảnh đẹp mắt mà thôi.

      Cận Liễu Liễu vẫn tránh ở trong tiểu viện của Hứa Tam Nương yên lặng may đồ chuẩn bị xuất giá, tin đồn bên ngoài nàng cũng nghe được. Bất quá mỗi ngày Hứa Tam Nương đều mang về đến đống tin tức lớn .

      Hứa Tam Nương vẫn rất kiêu ngạo, vì vậy toàn thành đồn đại về nữ tử tuyệt sắc là do nàng truyền ra.

      tại lòng Cận Liễu Liễu đều đắm chìm trong cảm giác vui sướng sắp được làm tân nương nên đối với hết thảy tin đồn nàng đều để trong lòng, mặc kệ hai đệ đệ nghe xong vô cùng nhập thần, nàng luôn nhợt nhạt cười quay đầu liền quên ngay.

      Lúc này Cổ Vưu Chấn rất ít đến đây, thứ nhất là vì phải chuẩn bị việc thành thân rất nhiều, việc nhiều kể hết; thứ hai là cố kỵ Cận lão cha thuyết giáo .

      Bất quá vào đêm khuya, cũng nhân lúc rảnh rỗi trước mặt đám ám vệ, nghênh ngang tiêu sái bước vào phòng Cận Liễu Liễu.

      Đúng lúc hai người tình nùng mật ý, Cổ Vưu Chấn lại lâu được thân mật, vì thế lại giở trò lưu manh xông đến Cận Liễu Liễu.

      Nhưng Cận Liễu Liễu lại giống như con cá trạch, mỗi lần đều trốn ra khỏi dưới thân . Cổ Vưu Chấn sợ hãi nếu gây tiếng động lớn bị nhạc phụ đại nhân nghe thấy chỉ có thể giọng cầu xin nàng.

      “Liễu Liễu, chúng ta là lão phu lão thê , nàng xem nàng đừng cố chấp như vậy được ?”(vợ chồng già—–^^^^^^^ta nghĩ là ý là vợ chồng lâu nawm^^^^^)

      “Ai là lão phu lão thê với chàng? Ta chưa từng gả cho nàng.” Cận Liễu Liễu tức giận liếc mắt lườm.

      Cổ Vưu Chấn lộ vẻ tiêu sái lại chẳng biết xấu hổ mỉm cười ngừng cố gắng vươn người qua: “Nương tử ngoan, đây bất quá chỉ là lời xưng hô ngoài miệng thôi, hai người chúng ta người khác biết, nhưng trong lòng chúng ta biết ràng a. Nương tử, nàng xem còn năm ngày nữa là đến ngày thành thân đâu, bây giờ cũng sắp đến rồi, đúng ?”

      Cận Liễu Liễu cười nhìn Cổ Vưu Chấn làm mặt hề, cặp mắt to cong thành hình trăng lưỡi liềm, đôi môi đỏ mọng tú lệ nhếch lên thành đường cong hoàn mỹ, khoe ra hàm răng trắng đều như trân trâu: “Dù sao chàng cũng đợi lâu như vậy, đợi thêm mấy ngày nữa có sao đâu?”

      “Liễu Liễu.”

      Cận Liễu Liễu xoay người ngồi lên nhuyễn tháp, ngữ cười thản nhiên: “Nghĩa là vài ngày cũng đợi được? Ta xem chúng ta vẫn nên hủy bỏ hôn . Dù sao ta ở mình cũng được…” (lời tràn đầy ý cười)

      Nháy mắt Cổ Vưu Chấn liền trở lại nghiêm túc đứng đắn: “Chờ, chờ, bao lâu cũng chờ được.”

      chậm rãi cọ cọ lên người Cận Liễu Liễu, ngồi xuống bên cạnh nàng xem thứ đồ trong tay nàng, hỏi: “Đây là cái gì?”

      “Khăn uyên ương hí thủy, còn chút nữa là thêu xong. Ngày thành thân định quá sớm lúc đầu ta còn sợ kịp.” Cận Liễu Liễu ôn nhu cười.

      Trong lòng Cổ Vưu Chấn như có dòng nước ấm chảy qua ôm lấy nàng, : “Trong nhà có tú nương, kỳ toàn bộ cứ để cho nhà ta xử lý cũng như nhau

      “Như vậy sao được? Tú nương thêu nào có được tốt như ta tự thêu.”

      “Ta chỉ sợ nàng bị mệt thôi.”

      Cận Liễu Liễu hé miệng nở nụ cười dịu dàng: “Cho dù ta đồng ý phụ thân ta cũng đáp ứng a. sợ nhất là ta thiếu đồ cưới gả bị nhà các ngươi xem thường.”

      Cổ Vưu Chấn : “Làm sao có thể? Ta cưới được nàng như tiên nữ trời, chỉ sợ nàng muốn gả, ai vì mấy chuyện đồ cưới này mà gây khó dễ cho nàng?”

      “Cho dù chàng và phụ thân chàng gì nhưng hạ nhân nhà chàng khỏi đàm tiếu. Nhà của ta cố gắng chút cũng bớt ít chuyện cho người ta đúng ?”

      “Vẫn là nương tử nghĩ chu đáo.” Vẻ mặt Cổ Vưu Chấn nịnh nọt.

      Cận Liễu Liễu lại liếc mắt lườm: “Đó là phụ thân ta , ta làm sao có thể dự đoán được nhiều như vậy? Đúng rồi, ngày mai thử gả y. Từ ngày mai trở chàng được tới đây, ta nghe người ta trước khi thành thân mà gặp mặt được tốt .”(áo cưới)

      “Cái gì? Ngày mai được đến đây? Nàng nghe những lời đồn này ở đâu? Ai trước khi thành thân được gặp mặt ?” Cổ Vưu Chấn có chút nổi giận.

      Cận Liễu Liễu : “Thà rằng tin còn hơn , nghe lời người già mới tốt. Chàng muốn thanh thản ổn định thú ta về?”

      Cổ Vưu Chấn hơi nhíu mày: “Vậy chỉ có thể nghe nương tử.”

      phải nghe, chàng nhìn mặt chàng kìa.” Cận Liễu Liễu sẳng giọng, nhưng là trong lòng lại tràn đầy cảm giác ngọt ngào.

      Buổi tối cứ ngồi dưới đèn như vậy nàng thiêu thùa may vá, Cổ Vưu Chấn ở bên nhìn nàng, hai người trò chuyện bất tri bất giác cũng đến hơn nửa đêm.

      Cận Liễu Liễu thêm dầu thắp lần nữa, khi trở về Cổ Vưu Chấn tựa vào nhuyễn tháp ngủ say.

      Cận Liễu Liễu hơi hơi có chút giật mình, quen biết lâu như vậy vẫn đều cảm thấy làm được, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của nàng chỉ cảm thấy kinh ngạc.

      Thời gian này nhất định bận đến sắp hỏng rồi.

      Nghe vì việc hôn nhân, xin Hoàng thượng mười ngày nghỉ ngơi, lại vì phải làm bù việc của mười ngày khi làm công ngay cả đại tiện cũng dám .

      Về nhà còn phải lo chuyện thành thân lớn cũng khó trách mệt đến như vậy.

      Tuy rằng bây giờ là mùa hạ, nhưng sau nửa đêm vẫn có chút cảm giác hơi lạnh. Cận Liễu Liễu khinh thủ khinh cước cầm cái chăn mỏng đắp lên người Cổ Vưu Chấn, sau đó nhàng ngồi xuống bên cạnh rồi cứ ngồi như vậy nhìn .

      Khuôn mặt vẫn như ngày trước đẹp như vẽ, nhưng lại nhu khí giống nữ nhi, có vẻ tư thế oai hùng. Lông mi rất dài, da mặt tinh tế mịn màng, cái mũi cao thẳng hài hòa cùng hàng mi dài mang đến cảm giác ôn nhu.

      M tâm còn nhíu chặt giống như lúc mới gặp lại, như là hàm chứa vô cùng vô tận ưu sầu, thời mi tâm trơn bóng như ngọc.(chỗ giữa lông mày)

      Môi mềm mại, ấm áp, cười rộ lên vô hạn phong tình.

      Cận Liễu Liễu nhớ tới mỗi lần cùng tình nồng ý mật, hoặc cuồng bạo, hoặc ôn nhu hôn, mặt bất giác đỏ lên, đôi tay bé bất tri bất giác liền vươn qua nhàng chạm lên bạc môi như hai cánh hoa.

      chậm mà xảy ra nhanh, bạc môi đột nhiên mở ra, nhàng cắn hai ngón tay của Cận Liễu Liễu. Nàng sợ hãi nhảy dựng, “A” kêu lên tiếng thấy Cổ Vưu Chấn tựa tiếu phi tiếu, vẻ mặt gian xảo nhìn nàng.

      “Chàng, chàng phải ngủ sao?”

      “Vốn là ngủ, nhưng sau đó lại có nữ tử thèm dãi mỹ mạo của bổn thiếu gia, vẫn mơ ước ở bên khiến bổn thiếu gia ngủ cũng bất an. Sau đó tên nữ tử kia cư nhiên to gan lớn mật thân thủ muốn đùa giỡn bổn thiếu gia. Nàng bổn thiếu gia làm sao còn có thể ngủ?”

      Cận Liễu Liễu dùng sức kéo bàn tay bé trở về: “Chàng xấu.”

      Cổ Vưu Chấn ngồi thẳng người lên, chăn bị chảy xuống eo, thân thủ đỡ đầu vai gầy yếu mềm mại của Cận Liễu Liễu: “Nương tử, bổn thiếu gia cho nàng đùa giỡn, cho dù là Bá Vương ngạnh thượng cung cũng được.”(cái nỳ ai cũng bít nhá, ta trong sáng lém, chả bít đâu)

      Cận Liễu Liễu lại vừa bực mình vừa buồn cười, đỏ mặt nở nụ cười, : “Được đó, đợi đến ngày thành thân, xem ta Bá Vương ngạnh thượng cung như thế nào . Về phần bây giờ chàng vẫn nên ngủ , buổi sáng có người gọi chàng. Nếu chàng nghỉ ngơi tốt,ta chỉ sợ đến lúc đó chàng lòng có dư mà lực đủ.

      Cổ Vưu Chấn còn muốn tranh cãi vài câu lại bị Cận Liễu Liễu dùng bàn tay bé bưng kín miệng: “Phu quân ngoan chàng mệt sao? Chàng ngủ ta ngủ cùng chàng. Bất quá chỉ ngủ được làm cái khác.”

      Mặt Cổ Vưu Chấn lộ ra nụ cười vì thế nhắm mắt lại, Cận Liễu Liễu kéo chăn lên cho sau đó nàng cũng nằm xuống bên cạnh ngủ.

      Ngày hôm sau tỉnh lại, sáng sớm thấy Cổ Vưu Chấn đâu. Cổ Vưu Chấn đương nhiên là vào triều, ngay cả Cận Văn Hiên cũng bị cận gia tẩu tử lặng lẽ bế ra ngoài, chỉ để lại mình Cận Liễu Liễu ngủ say trong phòng.

      Nàng thỏa mãn xoa xoa thắt lưng, ngồi dậy lại phát vạt áo mở rộng, ngay cả cái yếm tận cùng bên trong màu vàng nhạt cũng bị tháo ra.

      cần phải , nhất định là cái đồ háo sắc kia cởi xiêm y của nàng, trước khi rời còn quên chiếm chút tiện nghi.

      Trong lòng nàng thầm mắng, mặt lại giấu được nụ cười. Chậm rãi đứng lên thay xiêm y ôm Cận Văn Hiên ăn điểm tâm, chỉ lát nữa gả y được đưa đến.

      Người thợ may là nhân vật nổi danh số trong kinh thành làm được xiêm y vô cùng tinh xảo, sau khi mặc vào cho dù bộ dáng có như bao cỏ cũng thành thái tử, huống chi Cận Liễu Liễu là giai nhân thiên sinh lệ chất mạn diệu.

      Bởi vì là mùa hè, tuy rằng gả y là bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp, nhưng là vì dùng vải sa mỏng sang quý mặc ở người chẳng những cảm thấy oi bức, ngược lại còn mang đến cảm giác thoải mái mát mẻ.

      Cận Liễu Liễu được nha hoàn trợ giúp thay gả y vào nhãn tình người thợ may sng lên, hưng phấn khiến mặt đỏ bừng: “Đây quả thực là thiên tiên hạ phàm!”

      Cận gia tẩu tử cầm gả y lên sờ sờ, : “Lúc trước gả cho phụ thân ngươi ta cũng mặc bộ xiêm y đỏ thẫm như vậy. Thời tuổi trẻ, ta cũng là khuê nữ xinh đẹp nổi danh khắp mười dặm, nghe cha ngươi học vấn đầy mình, vì thế liền gả cho . Sinh ba đứa cũng chỉ có ngươi xinh đẹp nhất. A Bảo, A Bối coi như là thanh tú đoan chính, nhưng ngươi nha, lấy hết được vẻ đẹp của ta và phụ thân ngươi.”

      Tất cả mọi người trong phòng đều choáng váng mờ mắt, trừ bỏ hai chữ “tuyệt trần” cũng biết gì hơn. Người thợ may liền đánh dấu lên mấy chỗ cần sửa chữa, mang qua sửa lại chút, ngày mai lại mang đến.

      Sau đó thời gian trôi rất nhanh, chỉ chớp mắt ngày mai chính là thành thân. Đến lúc này Cận Liễu Liễu vốn lo lắng đột nhiên bình tĩnh trở lại.

      Đến giữa trưa, ông mặt trời chiếu ra ánh sáng màu bạc, thời tiết rất nóng, mọi người đều tranh thủ thời gian vào phòng uống trà lạnh nghỉ tạm lát.

      Cận Liễu Liễu dỗ Cận Văn Hiên ngủ, còn mình bước đến gian phòng đem kiểm tra lần nữa đồ dùng ngày mai.

      Hôn của bọn họ xem như oanh động toàn thành, ngay cả Hoàng Thượng cũng hiếu kỳ là muốn tới xem lễ. Cổ Vưu Chấn phái Ngọc Trúc đến đây nhiều lần, ngàn dặn vạn dò chỉ hy vọng đừng xảy ra chuyện gì.

      Cận Liễu Liễu cũng biết chỉ cần bước chân ra khỏi cửa, nhất cử nhất động của mình đều bị người ta chú ý, đương nhiên càng dám chậm trễ.

      nữ nhân nếu được danh hiệu mỹ nhân, liền ước gì cả đời đều là mỹ nhân. Chẳng sợ già xấu cũng nghĩ mình từng cũng là nhân vật nổi danh, cũng có đoạn truyền thuyết

      Cận Liễu Liễu biết truyền thuyết của mình bước sắp đến đỉnh, cho nên càng ở chỗ cao lại càng phải cẩn thận, sợ bị người khác chọc thủng.

      Nàng cầm mũ phượng lắc lắc, trong lòng lần nữa tán thưởng thợ thủ công khéo tay làm ra món đồ tinh xảo thế này, thình lình sau lưng thổi qua trận gió lạnh.

      Trong lòng Cận Liễu Liễu có chút sợ hãi, cẩn thận quay đầu lại nhìn, cửa vẫn mở rộng nhìn ra sân cái gì cũng có.

      Nàng cười thầm bản thân nghi thần nghi quỷ, vì thế quay đầu lại muốn tiếp tục kiểm tra trang sức, trước mắt lại có nam tử cao lớn thon dài đứng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần vô luân ra nụ cười lạnh buốt, nháy mắt với nàng.

      Toàn thân Cận Liễu Liễu run lên như là rơi vào hầm băng, tứ chi đều run lên, trong đầu cũng chỉ lặp lại câu: là kỳ lạ, kỳ lạ !

      Nàng há to miệng, nhưng thốt ra lời chỉ có thể dùng ngón tay run run hơi hơi gấp khúc chỉ về phía nam tử kia.

      Cũng khó trách nàng, có ai nhìn thấy cái Quỷ Hồn vui vẻ, còn có thể trấn định được đâu?

      Nam tử—— hẳn là nam quỷ vẫn là cười, hơn nữa càng cười càng vui vẻ, đôi mắt đào hoa híp lại thành hàng, lòng Cận Liễu Liễu lại càng ngày càng lạnh.

      Trước khi thành thân ngày nhìn thấy Quỷ Hồn của nam nhân trước kia, có thể bình tĩnh sao? Có thể ?

      “Ta…

      Quỷ Hồn thấy nàng lắp bắp , lại cười càng ngọt ngào thình lình vươn bàn tay ra, sờ soạng sau lưng Cận Liễu Liễu phen, nàng hoảng sợ hét lên tiếng, hai mắt tối đen lại cái gì cũng biết.

      Lại là trận gió lạnh thổi qua, trong phòng chỉ còn lại có bàn chỉnh tề các loại gương, xiêm y, trang sức, bên đặt phượng sai vàng óng, còn có giường lớn trong buồng Cận Văn Hiên ngủ ngon lành.

      Chương 69: Đòi nợ

      Cổ Vưu Chấn tức giận đến sắp điên!

      Ngày mai thành thân nhưng tân nương tử ở ngay dưới mí mắt của phần đông ám vệ bình lý tiêu thất! (biến mất trong bình yên).

      Hai canh giờ trước trong lúc ngủ mơ Cận Văn Hiên tỉnh lại xoa xoa hai mắt nhập nhèm buồn ngủ, phát mẫu thân nằm bên cạnh liền theo thói quen nhìn ra bên ngoài hô to: “Mẫu thân”.

      có hồi .

      nghĩ chắc là mẫu thân phải ra phòng ngoài làm việc vì thế lại gọi to thêm: “Mẫu thân!”

      Theo lẽ thường sau khi tỉnh dậy gọi mẫu thân, Cận Liễu Liễu sớm bước nhanh chạy vào phòng ôm lấy Cận Văn Hiên. Nhưng Cận Văn Hiên liên tục kêu vài lần vẫn thấy mẫu thân vào phòng.

      Trong lòng Cận Văn Hiên có chút mất hứng vừa tỉnh ngủ luôn luôn cảm thấy thoải mái, vì thế mẫu thân đến bên cạnh hôn vào má , lại ôm cái mới có thể thổi tan cái bụng thoải mái của .

      Nhưng hôm nay thấy mẫu thân đâu trong lòng chẳng những càng thêm thoải mái cũng bắt đầu cảm thấy bất an.

      Mẫu thân đâu rồi?

      chầm chập đứng lên, nhấc cặp chân ngắn nhảy xuống giường, cũng đôi hài dưới giường cứ như vậy “Lạch cạch lạch cạch” chạy ra ngoài.

      “Mẫu thân!” Cận Văn Hiên vòng trong phòng, có ai.

      bĩu môi ra khỏi phòng. Trong viện rất nóng mặt trời chiếu chói lọi nhưng có bóng dáng ai.

      “Mẫu thân!” Lúc này sử dụng tất cả khí lực bú sữa hô rách cổ họng, nhưng vẫn nghe thấy tiếng Cận Liễu Liễu trả lời .

      Rốt cục cái miệng nhắn của mở to, “Oa oa” khóc lớn lên.

      Vì thế cơ hồ tất cả mọi người bị tiếng gào khóc của làm kinh động.

      Cận gia tẩu tử là người đầu tiên ra khỏi phòng nhìn thấy ngoại tôn bảo bối của mình chỉ mặc quần lót, tóc rối bù, chân trần đứng dưới trời nắng to khóc đến mặt đỏ bừng, nàng lập tức giận điên lên

      “Bảo bối của ta, làm sao vậy? Sao lại khóc thành như vậy? Mẫu thân của ngươi đâu? A?” Cận gia tẩu tử ôm lấy Cận Văn Hiên, thân thủ giúp lau nước mắt nước mũi.

      Cận Văn Hiên vô cùng ủy khuất: “ thấy mẫu thân, thấy mẫu thân!”

      xong tiếp tục gục đầu lên vai Cận gia tẩu tử mà khóc.

      thấy mẫu thân? Đừng khóc đừng khóc a, nhất định là mẫu thân ra nhà trước có việc, bà mang ngươi tìm mẫu thân a, đừng khóc đừng khóc a.” Cận gia tẩu tử dỗ Cận Văn Hiên ôm ra nhà trước.

      Lúc này bọn hạ nhân nghe thấy tiếng khóc cũng chạy ra, người hầu đắc lực nhất của Hứa Tam Nương-Ngô tẩu chạy đến với Cận Văn Hiên: “Tiểu thiếu gia làm sao vậy? Sao lại khóc to như vậy? Đáng thương .”

      Cận gia tẩu tử hỏi: “Ngô tẩu, ngươi có nhìn thấy Liễu Liễu nhà chúng ta ?”

      Ngô tẩu : “ gặp nha. Làm sao vậy? Thiếu phu nhân ở trong phòng?”

      “Đúng nha, Văn Hiên tỉnh dậy thấy mẫu thân nên khóc.”

      “Có phải ra ngoài hay ?”

      “Chắc phải đâu, ngày mai chính là ngày đại hỉ. Hơn nữa nếu nàng ra ngoài cũng với chúng ta tiếng.”

      “Có phải nhà xí

      nha hoàn chạy đến : “Ta xem có người.”

      Cận gia tẩu tử : “Nếu ở nhà xí cũng có thể nghe thấy Văn Hiên khóc khẳng định cũng nhanh ra. Viện này chỉ lớn như vậy có thể ở nơi nào chứ?”

      Bọn hạ nhân trong nhà tìm khắp mọi nơi trong viện vẫn thấy Cận Liễu Liễu, Cận Văn Hiên càng khóc càng to.

      Cận gia tẩu tử có chút gấp gáp: “Có chuyện gì thế này? Theo lý nàng phải người đúng mực như vậy, ra ngoài cũng tiếng a.”

      Ngô tẩu : “Trước cửa viện luôn có Lâm thúc và tiểu Lâm tử đứng gác, nếu thiếu phu nhân ra ngoài khẳng định bọn họ phải nhìn thấy. Việc này kỳ quái .”

      Đám ám vệ được Cổ Vưu Chấn phái tới cũng nghe thấy tiếng xôn xao trong viện, người trong đó vội chạy trở về báo cho Ngọc Trúc biết. Ngọc Trúc vừa nghe hoảng sợ, lập tức chạy về báo cho Cổ Vưu Chấn.

      Cho tới hôm nay Cổ Vưu Chấn mới làm xong hết công , vừa có thời gian rảnh rỗi thử gả y, thương lượng công việc với phụ thân vừa nghe tin thấy Cận Liễu Liễu mang theo người phi ngựa phóng đến viện của Hứa Tam Nương.

      Vừa đến nơi, người bên trong từ xuống dưới đều lo lắng, thấy đến cả đám người chạy qua líu ríu ngừng.

      Đầu tiên Cổ Vưu Chấn gọi tất cả ám vệ ra, hỏi từng người: “Các ngươi vẫn thủ tại chỗ này đúng ? thấy thiếu phu nhân đâu sao?”

      ám vệ : “Ta là người cuối cùng nhìn thấy thiếu phu nhân, lúc đó nàng vào trong nhà kiểm tra đồ đạc, sau đó vẫn chưa thấy thiếu phu nhân ra ngoài.”

      Phía trước phía sau tổng cộng có sáu ám vệ, ai thấy Cận Liễu Liễu ra khỏi sân.

      Trong lòng Cổ Vưu Chấn thầm kêu ổn, nhớ tới người tối hôm đó quăng vào phòng viên đá kia, biết nhất định là đến vì Cận Liễu Liễu, đối phương là người có võ công cao cường.

      Có thể vượt qua tầm mắt của toàn bộ ám vệ, giữa ban ngày ban mặt vô thanh vô tức bắt người sống nhất định phải người bình thường có thể làm được.

      “Kêu tất cả mọi người ra ngoài tìm, được bỏ qua bất kỳ dấu vết nào.” tại việc có thể làm cũng chỉ có thế.

      Cận Văn Hiên vẫn còn khóc, ầm ỹ nháo muốn mẫu thân. Cổ Vưu Chấn qua dỗ lại bị dùng nắm đấm hung hăng ân cần thăm hỏi chút.

      Cổ Vưu Chấn đành phải mình phẫn nộ trở vào căn phòng Cận Liễu Liễu ở hy vọng có thể phát cái gì đó.

      Bên bàn là cái mũ phượng vàng rực rỡ, chắc là thời điểm Cận Liễu Liễu đứng ở chỗ này xem cái mũ phượng, cái kẻ xấu kia vào trong phòng sau đó mang nàng .

      Cận Liễu Liễu chỉ là nữ tử bình dân cừu oán với người khác người nào tìm tới gây phiền toái cho nàng chứ? Càng đừng là loại người võ công cường như thế nà

      Nghĩ đến đây vấn đề hẳn do Cổ Vưu Chấn mà phát sinh.

      Nhưng thời gian trước sắp xếp tra xét hết tất cả những người đối địch với phát đối phương có hành động lạ nào. Cho dù là có hành động lạ gì cũng giống như vậy-bắt tân nương tử của a!

      có dấu vết gì để lại, tra được cái gì.

      Cổ Vưu Chấn gắt gao cầm trâm cài trong tay, đây là lần đầu tiên trong đời lâm vào tuyệt cảnh như thế này.

      Toàn bộ nhân mã phái ra ngoài đều tìm thấy thân ảnh Cận Liễu Liễu, mà bọn họ cũng có khả năng từng nhà điều tra, mà cho dù muốn xét nhà cũng chưa chắc tìm được

      Có kẻ muốn dấu người làm sao dễ dàng bị người khác tìm được như vậy?

      Cổ Bân nghe tin cũng tới: “Đây là có chuyện gì? Người êm đẹp làm sao có thể thấy được?”

      thấy tôn tử bảo bối của mình khóc đến nỗi mắt sưng vù, lòng rất đau : “ tìm thấy người hôn ngày mai phải làm sao bây giờ? Ngay cả Hoàng Thượng cũng tới, thể tại dâng tấu lên Hoàng Thượng thấy tân nương tử.”

      Cổ Vưu Chấn cả giận : “Cha, đừng nữa ! Hôn làm làm! Nhưng nếu người xảy ra chuyện phải làm sao?”

      Cổ Bân nhìn khuôn mặt thịnh nộ của con, gì chỉ cúi đầu dỗ cháu trai bảo bối

      Cổ Vưu Chấn rống hồi với phụ thân rồi cũng bình tĩnh trở lại.

      Cứ ở đây lo lắng suông cũng có tác dụng nếu đối phương muốn uy hiếp mà bắt Cận Liễu Liễu vậy nhất định đến tìm . Như vậy vẫn nên bình tĩnh chuẩn bị tốt,chờ ở chỗ này .

      mình Cổ Vưu Chấn đứng ở trong phòng Cận Liễu Liễu, lời nào chỉ nhìn chằm chằm ra cửa sổ.

      Quả nhiên, qua cái canh giờ nữa, “Phốc” tiếng hòn đá bay vào trong phòng. Cổ Vưu Chấn đuổi theo ra bên ngoài đối phương thấy bóng dáng.

      yên lặng lên tiếng trở lại phòng, nhặt tảng đá kia lên. Bên ngoài tảng đá được bọc bởi miếng vải , là tơ lụa mềm mại màu vàng nhạt miếng vải còn thêu hoa tinh tế.

      Cổ Vưu Chấn nhận được miếng vải này đây miếng vải lót bên trong yếm của Cận Liễu Liễu, còn từng hỏi qua nàng thêu hoa gì đó.

      Tặc tử lớn mật a!

      Quả thực là vô pháp vô thiên !

      Cư nhiên dám xé xiêm y trong cùng của Cận Liễu Liễu!

      Cổ Vưu Chấn dám tiếp tục suy nghĩ nữa!

      Ai biết

      Cận Liễu Liễu có bị vũ nhục hay ?

      nghiến răng ức chế được tức giận, tay run run chậm rãi vươn ra cầm miếng vải lên, thấy bên viết hàng chữ cực : Tây Sơn Vọng Xuân hồ.

      Cổ Vưu Chấn hít sâu vài cái, bình tĩnh suy nghĩ, ra ngoài tìm Ngọc Trúc cẩn thận dặn dò vài câu, sau đó mang theo người cưỡi khoái mã phi đến Tây Sơn.

      Bên kia, cạnh Tây Sơn Vọng Xuân hồ có cái sơn động rất lớn, Cận Liễu Liễu chỉ mặc cái yếm màu vàng nhạt bị xé rách, ôm đầu gối run rẩy ngồi đệm giường trong sơn động.

      Nàng ngất xỉu lúc lâu, lúc tỉnh lại khỏi ngẩn người tất cả xiêm y bên ngoài đều thấy, chỉ còn lại nội sam mà quần và yếm còn bị xé rách lung tung.

      Nàng lúc đầu nghĩ rằng mình bị xâm phạm, chỉ hận thể đập đầu vào vách đá chết .

      Nhưng hơi bình tĩnh lại chút, nàng cởi quần mình ra phát cũng có gì khác thường, cái khố vẫn còn nguyên.

      Hẳn là Quỷ Hồn kia có làm gì nàng, chỉ cởi xiêm y của nàng mà thôi.

      Kỳ cũng đúng thôi, Quỷ Hồn có thể làm gì với nàng chứ?

      Nhưng mà, nhưng mà vì sao đến tận bây giờ Quỷ Hồn của Hàn Thượng mới có thể trở về tìm nàng tính s

      Ngay khi nàng và Cổ Vưu Chấn đương vụng trộm còn sinh hạ Cận Văn Hiên tại sao lại tha đến tận bây giờ chứ?

      Ngày mai nàng thành thân chuyện về Hàn Thưng nàng quăng lên chín từng mây rồi, tại sao bây giờ hồn bất tán của Hàn Thượng mới trở về.

      Như vậy bây giờ phải làm sao!

      Từ thuở Cận Liễu Liễu rất sợ mấy chuyện thần thần quỷ quỷ, bình thường buổi tối cũng dám ra ngoài mình đường tối, lúc này ngay giữa ban ngày ban mặt thấy quỷ nàng sao sợ hãi chứ?

      Run lên hồi lâu, nàng quỳ gối xuống hai tay chắp thành hình chữ thập, miệng ngừng lẩm bẩm “A di đà Phật”.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68: Tân nương biến mất

      Bởi vì thời gian gấp gáp cho nên công việc của hai nhà bọn họ lu bù lên. Cách ngày thành thân chỉ còn đến tháng, phía Cận gia vẫn tốt hơn chút có người hỗ trợ đặt mua đồ cưới.

      Tuy rằng Cổ gia cũng trước, cần đồ cưới cũng được. Nhưng là Cận lão cha cảm thấy cho dù ít cũng nên đặt mua chút liền lấy gần hết chỗ bạc Cận Liễu Liễu tích cóp được bấy lâu nay làm đồ cưới, muốn cho nàng bị người Cổ gia xem .

      Cận Liễu Liễu tuy rằng vẫn mạnh miệng việc này quan trọng, nhưng ra nàng hy vọng có thể giữ chỗ bạc đó lại cho phụ mẫu, nhưng sau khi Cận lão cha quyết định ai cản được.

      Về phần Cổ gia, từ xuống dưới nhiều hạ nhân như vậy sớm bận đến hai chân rã rời. Viện lớn nhất phủ được dùng làm tân phòng hết thảy gia cụ đồ dùng đều phải thay mới.

      Để Cận Liễu Liễu thích thanh tĩnh bị tiếng động làm phiền, Cổ Vưu Chấn hao hết tâm tư xây dựng hoa viên, dùng cẩm thạch tốt nhất xây nên ngọn núi giả tinh xảo linh lung, ao cá để Cận Liễu Liễu cần ra ngoài cũng có thể ngắm cảnh được.

      Vì nghênh đón thiếu phu nhân vào cửa, Ngọc Trúc cũng tăng tốc độ, dạy dỗ cẩn thận từng nha hoàn mới mua, đến cả những vú già, nha hoàn cũ trong phủ cũng được dặn dò cẩn thận, e sợ cho các nàng hầu hạ Cận Liễu Liễu tốt.

      Tất yếu cũng phải tổng vệ sinh toàn phủ, toàn bộ đồ dụng tốt nhất dành cho lễ mừng năm mới đãi khách cũng mang ra rửa sạch sạch . Nơi nơi giăng đèn kết hoa, tất cả người hầu đều mặc quần áo mới.

      Thức ăn dùng trong tiệc rượu cũng được chọn, Cổ Bân bị làm phiền, toàn bộ công việc đều ném cho Cổ Vưu Chấn, tùy ý sắp xếp.

      “Bộ xương cốt già nua này của ta chịu nổi mệt nhọc đâu, ngươi cũng phải là lần đầu tiên thành thân khẩn trương như vậy làm cái gì?” nhìn con sốt ruột đến sắp phát hỏa, lạnh lng .

      Cổ Vưu Chấn căn bản rảnh quan tâm phụ thân , tự bản thân xem thực đơn rồi chọn thiệp mời, ngay cả số ghế hay cái gì linh tinh cũng đều đích thân xem qua lần.

      tại khắp kinh thành đều cái người thiên thượng có địa hạ vô cổ Thượng Thư Cổ Vưu Chấn đại nhân muốn kết hôn, cưới nữ tử từng là thiếp thất của Lục điện hạ, nữ tử từng dùng tiếng ca rung động toàn thành.

      Lần này nàng lại trở thành tiêu điểm của toàn thành. Trong lòng mọi người đều có nghi vấn, nữ nhân này rốt cuộc có mị lực gì?

      Lúc trước Lục điện hạ vì nàng mới thả phụ thân Cổ Vưu Chấn ra. Mà sau khi Lục điện hạ qua đời nàng cư nhiên còn có thể có biện pháp lần nữa bắt Cổ Vưu Chấn hàng phục. Hơn nữa phải làm thiếp cư nhiên là tam môi lục sính, bát nâng đại kiệu đại gả.( chung là linh đình long trọng, lễ nghi dùng để cưới vợ cả)

      Từ xưa đến nay nam nhân dựa vào chinh phục thiên hạ để chinh phục nữ nhân, mà nữ nhân chính là dựa vào chinh phục nam nhân để chinh phục thiên hạ.

      tại Cận Liễu Liễu bởi vì trước sau chinh phục hai nam tử phong hoa tuyệt đại, tất nhiên theo lý thường cũng chinh phục được mọi người.

      Toàn bộ nữ tử đều hâm mộ Cận Liễu Liễu, có thể gả cho Cổ Vưu Chấn nam tử tuấn mỹ vô trù, văn thao vũ lược như vậy.

      Toàn bộ nam tử đều ở hâm mộ Cổ Vưu Chấn có thể có được Cận Liễu Liễu nữ tử thanh lệ tuyệt tục, đẹp như hoa mùa xuân như vậy.

      Kỳ rốt cuộc Cận Liễu Liễu trông như thế nào căn bản dân chúng tầm thường thể nà được. Về phần những người trước đây từng gặp nàng ở yến hội đến bây giờ hơn ba năm cũng chỉ nhớ là thân ảnh đẹp mắt mà thôi.

      Cận Liễu Liễu vẫn tránh ở trong tiểu viện của Hứa Tam Nương yên lặng may đồ chuẩn bị xuất giá, tin đồn bên ngoài nàng cũng nghe được. Bất quá mỗi ngày Hứa Tam Nương đều mang về đến đống tin tức lớn .

      Hứa Tam Nương vẫn rất kiêu ngạo, vì vậy toàn thành đồn đại về nữ tử tuyệt sắc là do nàng truyền ra.

      tại lòng Cận Liễu Liễu đều đắm chìm trong cảm giác vui sướng sắp được làm tân nương nên đối với hết thảy tin đồn nàng đều để trong lòng, mặc kệ hai đệ đệ nghe xong vô cùng nhập thần, nàng luôn nhợt nhạt cười quay đầu liền quên ngay.

      Lúc này Cổ Vưu Chấn rất ít đến đây, thứ nhất là vì phải chuẩn bị việc thành thân rất nhiều, việc nhiều kể hết; thứ hai là cố kỵ Cận lão cha thuyết giáo .

      Bất quá vào đêm khuya, cũng nhân lúc rảnh rỗi trước mặt đám ám vệ, nghênh ngang tiêu sái bước vào phòng Cận Liễu Liễu.

      Đúng lúc hai người tình nùng mật ý, Cổ Vưu Chấn lại lâu được thân mật, vì thế lại giở trò lưu manh xông đến Cận Liễu Liễu.

      Nhưng Cận Liễu Liễu lại giống như con cá trạch, mỗi lần đều trốn ra khỏi dưới thân . Cổ Vưu Chấn sợ hãi nếu gây tiếng động lớn bị nhạc phụ đại nhân nghe thấy chỉ có thể giọng cầu xin nàng.

      “Liễu Liễu, chúng ta là lão phu lão thê , nàng xem nàng đừng cố chấp như vậy được ?”(vợ chồng già—–^^^^^^^ta nghĩ là ý là vợ chồng lâu nawm^^^^^)

      “Ai là lão phu lão thê với chàng? Ta chưa từng gả cho nàng.” Cận Liễu Liễu tức giận liếc mắt lườm.

      Cổ Vưu Chấn lộ vẻ tiêu sái lại chẳng biết xấu hổ mỉm cười ngừng cố gắng vươn người qua: “Nương tử ngoan, đây bất quá chỉ là lời xưng hô ngoài miệng thôi, hai người chúng ta người khác biết, nhưng trong lòng chúng ta biết ràng a. Nương tử, nàng xem còn năm ngày nữa là đến ngày thành thân đâu, bây giờ cũng sắp đến rồi, đúng ?”

      Cận Liễu Liễu cười nhìn Cổ Vưu Chấn làm mặt hề, cặp mắt to cong thành hình trăng lưỡi liềm, đôi môi đỏ mọng tú lệ nhếch lên thành đường cong hoàn mỹ, khoe ra hàm răng trắng đều như trân trâu: “Dù sao chàng cũng đợi lâu như vậy, đợi thêm mấy ngày nữa có sao đâu?”

      “Liễu Liễu.”

      Cận Liễu Liễu xoay người ngồi lên nhuyễn tháp, ngữ cười thản nhiên: “Nghĩa là vài ngày cũng đợi được? Ta xem chúng ta vẫn nên hủy bỏ hôn . Dù sao ta ở mình cũng được…” (lời tràn đầy ý cười)

      Nháy mắt Cổ Vưu Chấn liền trở lại nghiêm túc đứng đắn: “Chờ, chờ, bao lâu cũng chờ được.”

      chậm rãi cọ cọ lên người Cận Liễu Liễu, ngồi xuống bên cạnh nàng xem thứ đồ trong tay nàng, hỏi: “Đây là cái gì?”

      “Khăn uyên ương hí thủy, còn chút nữa là thêu xong. Ngày thành thân định quá sớm lúc đầu ta còn sợ kịp.” Cận Liễu Liễu ôn nhu cười.

      Trong lòng Cổ Vưu Chấn như có dòng nước ấm chảy qua ôm lấy nàng, : “Trong nhà có tú nương, kỳ toàn bộ cứ để cho nhà ta xử lý cũng như nhau

      “Như vậy sao được? Tú nương thêu nào có được tốt như ta tự thêu.”

      “Ta chỉ sợ nàng bị mệt thôi.”

      Cận Liễu Liễu hé miệng nở nụ cười dịu dàng: “Cho dù ta đồng ý phụ thân ta cũng đáp ứng a. sợ nhất là ta thiếu đồ cưới gả bị nhà các ngươi xem thường.”

      Cổ Vưu Chấn : “Làm sao có thể? Ta cưới được nàng như tiên nữ trời, chỉ sợ nàng muốn gả, ai vì mấy chuyện đồ cưới này mà gây khó dễ cho nàng?”

      “Cho dù chàng và phụ thân chàng gì nhưng hạ nhân nhà chàng khỏi đàm tiếu. Nhà của ta cố gắng chút cũng bớt ít chuyện cho người ta đúng ?”

      “Vẫn là nương tử nghĩ chu đáo.” Vẻ mặt Cổ Vưu Chấn nịnh nọt.

      Cận Liễu Liễu lại liếc mắt lườm: “Đó là phụ thân ta , ta làm sao có thể dự đoán được nhiều như vậy? Đúng rồi, ngày mai thử gả y. Từ ngày mai trở chàng được tới đây, ta nghe người ta trước khi thành thân mà gặp mặt được tốt .”(áo cưới)

      “Cái gì? Ngày mai được đến đây? Nàng nghe những lời đồn này ở đâu? Ai trước khi thành thân được gặp mặt ?” Cổ Vưu Chấn có chút nổi giận.

      Cận Liễu Liễu : “Thà rằng tin còn hơn , nghe lời người già mới tốt. Chàng muốn thanh thản ổn định thú ta về?”

      Cổ Vưu Chấn hơi nhíu mày: “Vậy chỉ có thể nghe nương tử.”

      phải nghe, chàng nhìn mặt chàng kìa.” Cận Liễu Liễu sẳng giọng, nhưng là trong lòng lại tràn đầy cảm giác ngọt ngào.

      Buổi tối cứ ngồi dưới đèn như vậy nàng thiêu thùa may vá, Cổ Vưu Chấn ở bên nhìn nàng, hai người trò chuyện bất tri bất giác cũng đến hơn nửa đêm.

      Cận Liễu Liễu thêm dầu thắp lần nữa, khi trở về Cổ Vưu Chấn tựa vào nhuyễn tháp ngủ say.

      Cận Liễu Liễu hơi hơi có chút giật mình, quen biết lâu như vậy vẫn đều cảm thấy làm được, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của nàng chỉ cảm thấy kinh ngạc.

      Thời gian này nhất định bận đến sắp hỏng rồi.

      Nghe vì việc hôn nhân, xin Hoàng thượng mười ngày nghỉ ngơi, lại vì phải làm bù việc của mười ngày khi làm công ngay cả đại tiện cũng dám .

      Về nhà còn phải lo chuyện thành thân lớn cũng khó trách mệt đến như vậy.

      Tuy rằng bây giờ là mùa hạ, nhưng sau nửa đêm vẫn có chút cảm giác hơi lạnh. Cận Liễu Liễu khinh thủ khinh cước cầm cái chăn mỏng đắp lên người Cổ Vưu Chấn, sau đó nhàng ngồi xuống bên cạnh rồi cứ ngồi như vậy nhìn .

      Khuôn mặt vẫn như ngày trước đẹp như vẽ, nhưng lại nhu khí giống nữ nhi, có vẻ tư thế oai hùng. Lông mi rất dài, da mặt tinh tế mịn màng, cái mũi cao thẳng hài hòa cùng hàng mi dài mang đến cảm giác ôn nhu.

      M tâm còn nhíu chặt giống như lúc mới gặp lại, như là hàm chứa vô cùng vô tận ưu sầu, thời mi tâm trơn bóng như ngọc.(chỗ giữa lông mày)

      Môi mềm mại, ấm áp, cười rộ lên vô hạn phong tình.

      Cận Liễu Liễu nhớ tới mỗi lần cùng tình nồng ý mật, hoặc cuồng bạo, hoặc ôn nhu hôn, mặt bất giác đỏ lên, đôi tay bé bất tri bất giác liền vươn qua nhàng chạm lên bạc môi như hai cánh hoa.

      chậm mà xảy ra nhanh, bạc môi đột nhiên mở ra, nhàng cắn hai ngón tay của Cận Liễu Liễu. Nàng sợ hãi nhảy dựng, “A” kêu lên tiếng thấy Cổ Vưu Chấn tựa tiếu phi tiếu, vẻ mặt gian xảo nhìn nàng.

      “Chàng, chàng phải ngủ sao?”

      “Vốn là ngủ, nhưng sau đó lại có nữ tử thèm dãi mỹ mạo của bổn thiếu gia, vẫn mơ ước ở bên khiến bổn thiếu gia ngủ cũng bất an. Sau đó tên nữ tử kia cư nhiên to gan lớn mật thân thủ muốn đùa giỡn bổn thiếu gia. Nàng bổn thiếu gia làm sao còn có thể ngủ?”

      Cận Liễu Liễu dùng sức kéo bàn tay bé trở về: “Chàng xấu.”

      Cổ Vưu Chấn ngồi thẳng người lên, chăn bị chảy xuống eo, thân thủ đỡ đầu vai gầy yếu mềm mại của Cận Liễu Liễu: “Nương tử, bổn thiếu gia cho nàng đùa giỡn, cho dù là Bá Vương ngạnh thượng cung cũng được.”(cái nỳ ai cũng bít nhá, ta trong sáng lém, chả bít đâu)

      Cận Liễu Liễu lại vừa bực mình vừa buồn cười, đỏ mặt nở nụ cười, : “Được đó, đợi đến ngày thành thân, xem ta Bá Vương ngạnh thượng cung như thế nào . Về phần bây giờ chàng vẫn nên ngủ , buổi sáng có người gọi chàng. Nếu chàng nghỉ ngơi tốt,ta chỉ sợ đến lúc đó chàng lòng có dư mà lực đủ.

      Cổ Vưu Chấn còn muốn tranh cãi vài câu lại bị Cận Liễu Liễu dùng bàn tay bé bưng kín miệng: “Phu quân ngoan chàng mệt sao? Chàng ngủ ta ngủ cùng chàng. Bất quá chỉ ngủ được làm cái khác.”

      Mặt Cổ Vưu Chấn lộ ra nụ cười vì thế nhắm mắt lại, Cận Liễu Liễu kéo chăn lên cho sau đó nàng cũng nằm xuống bên cạnh ngủ.

      Ngày hôm sau tỉnh lại, sáng sớm thấy Cổ Vưu Chấn đâu. Cổ Vưu Chấn đương nhiên là vào triều, ngay cả Cận Văn Hiên cũng bị cận gia tẩu tử lặng lẽ bế ra ngoài, chỉ để lại mình Cận Liễu Liễu ngủ say trong phòng.

      Nàng thỏa mãn xoa xoa thắt lưng, ngồi dậy lại phát vạt áo mở rộng, ngay cả cái yếm tận cùng bên trong màu vàng nhạt cũng bị tháo ra.

      cần phải , nhất định là cái đồ háo sắc kia cởi xiêm y của nàng, trước khi rời còn quên chiếm chút tiện nghi.

      Trong lòng nàng thầm mắng, mặt lại giấu được nụ cười. Chậm rãi đứng lên thay xiêm y ôm Cận Văn Hiên ăn điểm tâm, chỉ lát nữa gả y được đưa đến.

      Người thợ may là nhân vật nổi danh số trong kinh thành làm được xiêm y vô cùng tinh xảo, sau khi mặc vào cho dù bộ dáng có như bao cỏ cũng thành thái tử, huống chi Cận Liễu Liễu là giai nhân thiên sinh lệ chất mạn diệu.

      Bởi vì là mùa hè, tuy rằng gả y là bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp, nhưng là vì dùng vải sa mỏng sang quý mặc ở người chẳng những cảm thấy oi bức, ngược lại còn mang đến cảm giác thoải mái mát mẻ.

      Cận Liễu Liễu được nha hoàn trợ giúp thay gả y vào nhãn tình người thợ may sng lên, hưng phấn khiến mặt đỏ bừng: “Đây quả thực là thiên tiên hạ phàm!”

      Cận gia tẩu tử cầm gả y lên sờ sờ, : “Lúc trước gả cho phụ thân ngươi ta cũng mặc bộ xiêm y đỏ thẫm như vậy. Thời tuổi trẻ, ta cũng là khuê nữ xinh đẹp nổi danh khắp mười dặm, nghe cha ngươi học vấn đầy mình, vì thế liền gả cho . Sinh ba đứa cũng chỉ có ngươi xinh đẹp nhất. A Bảo, A Bối coi như là thanh tú đoan chính, nhưng ngươi nha, lấy hết được vẻ đẹp của ta và phụ thân ngươi.”

      Tất cả mọi người trong phòng đều choáng váng mờ mắt, trừ bỏ hai chữ “tuyệt trần” cũng biết gì hơn. Người thợ may liền đánh dấu lên mấy chỗ cần sửa chữa, mang qua sửa lại chút, ngày mai lại mang đến.

      Sau đó thời gian trôi rất nhanh, chỉ chớp mắt ngày mai chính là thành thân. Đến lúc này Cận Liễu Liễu vốn lo lắng đột nhiên bình tĩnh trở lại.

      Đến giữa trưa, ông mặt trời chiếu ra ánh sáng màu bạc, thời tiết rất nóng, mọi người đều tranh thủ thời gian vào phòng uống trà lạnh nghỉ tạm lát.

      Cận Liễu Liễu dỗ Cận Văn Hiên ngủ, còn mình bước đến gian phòng đem kiểm tra lần nữa đồ dùng ngày mai.

      Hôn của bọn họ xem như oanh động toàn thành, ngay cả Hoàng Thượng cũng hiếu kỳ là muốn tới xem lễ. Cổ Vưu Chấn phái Ngọc Trúc đến đây nhiều lần, ngàn dặn vạn dò chỉ hy vọng đừng xảy ra chuyện gì.

      Cận Liễu Liễu cũng biết chỉ cần bước chân ra khỏi cửa, nhất cử nhất động của mình đều bị người ta chú ý, đương nhiên càng dám chậm trễ.

      nữ nhân nếu được danh hiệu mỹ nhân, liền ước gì cả đời đều là mỹ nhân. Chẳng sợ già xấu cũng nghĩ mình từng cũng là nhân vật nổi danh, cũng có đoạn truyền thuyết

      Cận Liễu Liễu biết truyền thuyết của mình bước sắp đến đỉnh, cho nên càng ở chỗ cao lại càng phải cẩn thận, sợ bị người khác chọc thủng.

      Nàng cầm mũ phượng lắc lắc, trong lòng lần nữa tán thưởng thợ thủ công khéo tay làm ra món đồ tinh xảo thế này, thình lình sau lưng thổi qua trận gió lạnh.

      Trong lòng Cận Liễu Liễu có chút sợ hãi, cẩn thận quay đầu lại nhìn, cửa vẫn mở rộng nhìn ra sân cái gì cũng có.

      Nàng cười thầm bản thân nghi thần nghi quỷ, vì thế quay đầu lại muốn tiếp tục kiểm tra trang sức, trước mắt lại có nam tử cao lớn thon dài đứng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần vô luân ra nụ cười lạnh buốt, nháy mắt với nàng.

      Toàn thân Cận Liễu Liễu run lên như là rơi vào hầm băng, tứ chi đều run lên, trong đầu cũng chỉ lặp lại câu: là kỳ lạ, kỳ lạ !

      Nàng há to miệng, nhưng thốt ra lời chỉ có thể dùng ngón tay run run hơi hơi gấp khúc chỉ về phía nam tử kia.

      Cũng khó trách nàng, có ai nhìn thấy cái Quỷ Hồn vui vẻ, còn có thể trấn định được đâu?

      Nam tử—— hẳn là nam quỷ vẫn là cười, hơn nữa càng cười càng vui vẻ, đôi mắt đào hoa híp lại thành hàng, lòng Cận Liễu Liễu lại càng ngày càng lạnh.

      Trước khi thành thân ngày nhìn thấy Quỷ Hồn của nam nhân trước kia, có thể bình tĩnh sao? Có thể ?

      “Ta…

      Quỷ Hồn thấy nàng lắp bắp , lại cười càng ngọt ngào thình lình vươn bàn tay ra, sờ soạng sau lưng Cận Liễu Liễu phen, nàng hoảng sợ hét lên tiếng, hai mắt tối đen lại cái gì cũng biết.

      Lại là trận gió lạnh thổi qua, trong phòng chỉ còn lại có bàn chỉnh tề các loại gương, xiêm y, trang sức, bên đặt phượng sai vàng óng, còn có giường lớn trong buồng Cận Văn Hiên ngủ ngon lành.

      Chương 69: Đòi nợ

      Cổ Vưu Chấn tức giận đến sắp điên!

      Ngày mai thành thân nhưng tân nương tử ở ngay dưới mí mắt của phần đông ám vệ bình lý tiêu thất! (biến mất trong bình yên).

      Hai canh giờ trước trong lúc ngủ mơ Cận Văn Hiên tỉnh lại xoa xoa hai mắt nhập nhèm buồn ngủ, phát mẫu thân nằm bên cạnh liền theo thói quen nhìn ra bên ngoài hô to: “Mẫu thân”.

      có hồi .

      nghĩ chắc là mẫu thân phải ra phòng ngoài làm việc vì thế lại gọi to thêm: “Mẫu thân!”

      Theo lẽ thường sau khi tỉnh dậy gọi mẫu thân, Cận Liễu Liễu sớm bước nhanh chạy vào phòng ôm lấy Cận Văn Hiên. Nhưng Cận Văn Hiên liên tục kêu vài lần vẫn thấy mẫu thân vào phòng.

      Trong lòng Cận Văn Hiên có chút mất hứng vừa tỉnh ngủ luôn luôn cảm thấy thoải mái, vì thế mẫu thân đến bên cạnh hôn vào má , lại ôm cái mới có thể thổi tan cái bụng thoải mái của .

      Nhưng hôm nay thấy mẫu thân đâu trong lòng chẳng những càng thêm thoải mái cũng bắt đầu cảm thấy bất an.

      Mẫu thân đâu rồi?

      chầm chập đứng lên, nhấc cặp chân ngắn nhảy xuống giường, cũng đôi hài dưới giường cứ như vậy “Lạch cạch lạch cạch” chạy ra ngoài.

      “Mẫu thân!” Cận Văn Hiên vòng trong phòng, có ai.

      bĩu môi ra khỏi phòng. Trong viện rất nóng mặt trời chiếu chói lọi nhưng có bóng dáng ai.

      “Mẫu thân!” Lúc này sử dụng tất cả khí lực bú sữa hô rách cổ họng, nhưng vẫn nghe thấy tiếng Cận Liễu Liễu trả lời .

      Rốt cục cái miệng nhắn của mở to, “Oa oa” khóc lớn lên.

      Vì thế cơ hồ tất cả mọi người bị tiếng gào khóc của làm kinh động.

      Cận gia tẩu tử là người đầu tiên ra khỏi phòng nhìn thấy ngoại tôn bảo bối của mình chỉ mặc quần lót, tóc rối bù, chân trần đứng dưới trời nắng to khóc đến mặt đỏ bừng, nàng lập tức giận điên lên

      “Bảo bối của ta, làm sao vậy? Sao lại khóc thành như vậy? Mẫu thân của ngươi đâu? A?” Cận gia tẩu tử ôm lấy Cận Văn Hiên, thân thủ giúp lau nước mắt nước mũi.

      Cận Văn Hiên vô cùng ủy khuất: “ thấy mẫu thân, thấy mẫu thân!”

      xong tiếp tục gục đầu lên vai Cận gia tẩu tử mà khóc.

      thấy mẫu thân? Đừng khóc đừng khóc a, nhất định là mẫu thân ra nhà trước có việc, bà mang ngươi tìm mẫu thân a, đừng khóc đừng khóc a.” Cận gia tẩu tử dỗ Cận Văn Hiên ôm ra nhà trước.

      Lúc này bọn hạ nhân nghe thấy tiếng khóc cũng chạy ra, người hầu đắc lực nhất của Hứa Tam Nương-Ngô tẩu chạy đến với Cận Văn Hiên: “Tiểu thiếu gia làm sao vậy? Sao lại khóc to như vậy? Đáng thương .”

      Cận gia tẩu tử hỏi: “Ngô tẩu, ngươi có nhìn thấy Liễu Liễu nhà chúng ta ?”

      Ngô tẩu : “ gặp nha. Làm sao vậy? Thiếu phu nhân ở trong phòng?”

      “Đúng nha, Văn Hiên tỉnh dậy thấy mẫu thân nên khóc.”

      “Có phải ra ngoài hay ?”

      “Chắc phải đâu, ngày mai chính là ngày đại hỉ. Hơn nữa nếu nàng ra ngoài cũng với chúng ta tiếng.”

      “Có phải nhà xí

      nha hoàn chạy đến : “Ta xem có người.”

      Cận gia tẩu tử : “Nếu ở nhà xí cũng có thể nghe thấy Văn Hiên khóc khẳng định cũng nhanh ra. Viện này chỉ lớn như vậy có thể ở nơi nào chứ?”

      Bọn hạ nhân trong nhà tìm khắp mọi nơi trong viện vẫn thấy Cận Liễu Liễu, Cận Văn Hiên càng khóc càng to.

      Cận gia tẩu tử có chút gấp gáp: “Có chuyện gì thế này? Theo lý nàng phải người đúng mực như vậy, ra ngoài cũng tiếng a.”

      Ngô tẩu : “Trước cửa viện luôn có Lâm thúc và tiểu Lâm tử đứng gác, nếu thiếu phu nhân ra ngoài khẳng định bọn họ phải nhìn thấy. Việc này kỳ quái .”

      Đám ám vệ được Cổ Vưu Chấn phái tới cũng nghe thấy tiếng xôn xao trong viện, người trong đó vội chạy trở về báo cho Ngọc Trúc biết. Ngọc Trúc vừa nghe hoảng sợ, lập tức chạy về báo cho Cổ Vưu Chấn.

      Cho tới hôm nay Cổ Vưu Chấn mới làm xong hết công , vừa có thời gian rảnh rỗi thử gả y, thương lượng công việc với phụ thân vừa nghe tin thấy Cận Liễu Liễu mang theo người phi ngựa phóng đến viện của Hứa Tam Nương.

      Vừa đến nơi, người bên trong từ xuống dưới đều lo lắng, thấy đến cả đám người chạy qua líu ríu ngừng.

      Đầu tiên Cổ Vưu Chấn gọi tất cả ám vệ ra, hỏi từng người: “Các ngươi vẫn thủ tại chỗ này đúng ? thấy thiếu phu nhân đâu sao?”

      ám vệ : “Ta là người cuối cùng nhìn thấy thiếu phu nhân, lúc đó nàng vào trong nhà kiểm tra đồ đạc, sau đó vẫn chưa thấy thiếu phu nhân ra ngoài.”

      Phía trước phía sau tổng cộng có sáu ám vệ, ai thấy Cận Liễu Liễu ra khỏi sân.

      Trong lòng Cổ Vưu Chấn thầm kêu ổn, nhớ tới người tối hôm đó quăng vào phòng viên đá kia, biết nhất định là đến vì Cận Liễu Liễu, đối phương là người có võ công cao cường.

      Có thể vượt qua tầm mắt của toàn bộ ám vệ, giữa ban ngày ban mặt vô thanh vô tức bắt người sống nhất định phải người bình thường có thể làm được.

      “Kêu tất cả mọi người ra ngoài tìm, được bỏ qua bất kỳ dấu vết nào.” tại việc có thể làm cũng chỉ có thế.

      Cận Văn Hiên vẫn còn khóc, ầm ỹ nháo muốn mẫu thân. Cổ Vưu Chấn qua dỗ lại bị dùng nắm đấm hung hăng ân cần thăm hỏi chút.

      Cổ Vưu Chấn đành phải mình phẫn nộ trở vào căn phòng Cận Liễu Liễu ở hy vọng có thể phát cái gì đó.

      Bên bàn là cái mũ phượng vàng rực rỡ, chắc là thời điểm Cận Liễu Liễu đứng ở chỗ này xem cái mũ phượng, cái kẻ xấu kia vào trong phòng sau đó mang nàng .

      Cận Liễu Liễu chỉ là nữ tử bình dân cừu oán với người khác người nào tìm tới gây phiền toái cho nàng chứ? Càng đừng là loại người võ công cường như thế nà

      Nghĩ đến đây vấn đề hẳn do Cổ Vưu Chấn mà phát sinh.

      Nhưng thời gian trước sắp xếp tra xét hết tất cả những người đối địch với phát đối phương có hành động lạ nào. Cho dù là có hành động lạ gì cũng giống như vậy-bắt tân nương tử của a!

      có dấu vết gì để lại, tra được cái gì.

      Cổ Vưu Chấn gắt gao cầm trâm cài trong tay, đây là lần đầu tiên trong đời lâm vào tuyệt cảnh như thế này.

      Toàn bộ nhân mã phái ra ngoài đều tìm thấy thân ảnh Cận Liễu Liễu, mà bọn họ cũng có khả năng từng nhà điều tra, mà cho dù muốn xét nhà cũng chưa chắc tìm được

      Có kẻ muốn dấu người làm sao dễ dàng bị người khác tìm được như vậy?

      Cổ Bân nghe tin cũng tới: “Đây là có chuyện gì? Người êm đẹp làm sao có thể thấy được?”

      thấy tôn tử bảo bối của mình khóc đến nỗi mắt sưng vù, lòng rất đau : “ tìm thấy người hôn ngày mai phải làm sao bây giờ? Ngay cả Hoàng Thượng cũng tới, thể tại dâng tấu lên Hoàng Thượng thấy tân nương tử.”

      Cổ Vưu Chấn cả giận : “Cha, đừng nữa ! Hôn làm làm! Nhưng nếu người xảy ra chuyện phải làm sao?”

      Cổ Bân nhìn khuôn mặt thịnh nộ của con, gì chỉ cúi đầu dỗ cháu trai bảo bối

      Cổ Vưu Chấn rống hồi với phụ thân rồi cũng bình tĩnh trở lại.

      Cứ ở đây lo lắng suông cũng có tác dụng nếu đối phương muốn uy hiếp mà bắt Cận Liễu Liễu vậy nhất định đến tìm . Như vậy vẫn nên bình tĩnh chuẩn bị tốt,chờ ở chỗ này .

      mình Cổ Vưu Chấn đứng ở trong phòng Cận Liễu Liễu, lời nào chỉ nhìn chằm chằm ra cửa sổ.

      Quả nhiên, qua cái canh giờ nữa, “Phốc” tiếng hòn đá bay vào trong phòng. Cổ Vưu Chấn đuổi theo ra bên ngoài đối phương thấy bóng dáng.

      yên lặng lên tiếng trở lại phòng, nhặt tảng đá kia lên. Bên ngoài tảng đá được bọc bởi miếng vải , là tơ lụa mềm mại màu vàng nhạt miếng vải còn thêu hoa tinh tế.

      Cổ Vưu Chấn nhận được miếng vải này đây miếng vải lót bên trong yếm của Cận Liễu Liễu, còn từng hỏi qua nàng thêu hoa gì đó.

      Tặc tử lớn mật a!

      Quả thực là vô pháp vô thiên !

      Cư nhiên dám xé xiêm y trong cùng của Cận Liễu Liễu!

      Cổ Vưu Chấn dám tiếp tục suy nghĩ nữa!

      Ai biết

      Cận Liễu Liễu có bị vũ nhục hay ?

      nghiến răng ức chế được tức giận, tay run run chậm rãi vươn ra cầm miếng vải lên, thấy bên viết hàng chữ cực : Tây Sơn Vọng Xuân hồ.

      Cổ Vưu Chấn hít sâu vài cái, bình tĩnh suy nghĩ, ra ngoài tìm Ngọc Trúc cẩn thận dặn dò vài câu, sau đó mang theo người cưỡi khoái mã phi đến Tây Sơn.

      Bên kia, cạnh Tây Sơn Vọng Xuân hồ có cái sơn động rất lớn, Cận Liễu Liễu chỉ mặc cái yếm màu vàng nhạt bị xé rách, ôm đầu gối run rẩy ngồi đệm giường trong sơn động.

      Nàng ngất xỉu lúc lâu, lúc tỉnh lại khỏi ngẩn người tất cả xiêm y bên ngoài đều thấy, chỉ còn lại nội sam mà quần và yếm còn bị xé rách lung tung.

      Nàng lúc đầu nghĩ rằng mình bị xâm phạm, chỉ hận thể đập đầu vào vách đá chết .

      Nhưng hơi bình tĩnh lại chút, nàng cởi quần mình ra phát cũng có gì khác thường, cái khố vẫn còn nguyên.

      Hẳn là Quỷ Hồn kia có làm gì nàng, chỉ cởi xiêm y của nàng mà thôi.

      Kỳ cũng đúng thôi, Quỷ Hồn có thể làm gì với nàng chứ?

      Nhưng mà, nhưng mà vì sao đến tận bây giờ Quỷ Hồn của Hàn Thượng mới có thể trở về tìm nàng tính s

      Ngay khi nàng và Cổ Vưu Chấn đương vụng trộm còn sinh hạ Cận Văn Hiên tại sao lại tha đến tận bây giờ chứ?

      Ngày mai nàng thành thân chuyện về Hàn Thưng nàng quăng lên chín từng mây rồi, tại sao bây giờ hồn bất tán của Hàn Thượng mới trở về.

      Như vậy bây giờ phải làm sao!

      Từ thuở Cận Liễu Liễu rất sợ mấy chuyện thần thần quỷ quỷ, bình thường buổi tối cũng dám ra ngoài mình đường tối, lúc này ngay giữa ban ngày ban mặt thấy quỷ nàng sao sợ hãi chứ?

      Run lên hồi lâu, nàng quỳ gối xuống hai tay chắp thành hình chữ thập, miệng ngừng lẩm bẩm “A di đà Phật”.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :