27 - Mary! - Có ai đó kéo tay khiến tôi bừng tỉnh, nhưng giấc mơ vẫn còn mồn trong óc. - Mary, giờ chúng ta có thời gian để ngủ đâu! Tôi cố vén mắt lên và nhìn thấy Travis cúi xuống. Tôi cảm thấy người nặng trịch và đau đớn, rồi ngay tức trí nhớ phục hồi lại và tôi tỉnh hẳn, chiếc váy tượt ra khỏi bắp chân. Chân tôi được cuốn vải, những vết thâm đỏ bên dưới ra là những vết thương còn mới. “Đó là những vết cắn sao?” Ý nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu tôi. đứng lên ra chỗ mấy chiếc thùng được mở toang, những thứ bên trong đổ hết ra sàn nhà. Tất cả đám quần áo đẹp tôi từng mặc thử giờ vứt ngổn ngang, vài chiếc bị xé ra để băng vết thương cho tôi. - thể được gì. - , tay lùa vào trong tóc cứ như muốn tìm thứ gì đó. Tôi ngắm lưng , nhìn nghiến răng lại lúc khuôn mặt quay nghiêng. Tôi tự hỏi liệu mình có biết là mình bị cắn hay . Tôi lùa lưỡi hàm răng, muốn biết cái chết có vị gì, và cơn đói triền miên kia như thế nào. Tôi bóc lớp viền băng bằng những ngón tay run rẩy. Nó dán chặt vào da thịt nên mãi mới rứt ra được, mà rất đau. Travis đúng. thể khẳng định được rằng liệu đó có phải là vết cắn hay ? Nhưng khi tỉnh táo hoàn toàn tôi biết. Tôi biết rằng những mạch đập như thế này thể đẩy cơn lây nhiễm vào sâu trong cơ thể và giết chết tôi từng giờ từng phút. Tôi biết rằng những vết thương này bị gây ra bởi những móng tay và xương gãy cào xước chứ phải vết răng. Tôi biết rằng mình ổn, rằng tôi vẫn sống sót sau khi bị quẳng vào giữa đám sinh vật Vùng vô định. Travis ngồi xuống và lục tìm trong đống quần áo rải cạnh chiếc hòm, kiểm tra từng món rồi sau đó vắt vài chiếc lên vai. Những chiếc còn lại quăng vào trong góc. Argos có vẻ thích thú với việc đuổi bắt những chiếc quần áo vứt . Nó rượt theo rồi gầm gừ cắn xé mớ vải bằng hàm răng chắc khỏe. Tôi có thể cảm nhận những cơn chấn động hành lang bên dưới do lũ sinh vật dồn đống lại. Những thanh ấy nện thình thịch y như tiếng tim đập. Chúng tiếp tục trèo lên cho đến khi có thể với được trần nhà, với được cánh cửa sập bằng cách đứng chồng chất lên người nhau. Tôi vuốt cẳng chân trong lúc suy nghĩ, rồi bỗng nhiên nghe thấy cuốn sách đựng ảnh bị quăng vèo xuống nền nhà. Travis lục hết các hòm xiểng và quẳng bất cứ thứ gì mà cảm thấy vô dụng. - Chuyện gì thế, Travis? làm cái gì vậy? - Tôi hỏi. Tôi bò lại chỗ mấy cuốn sổ. Những tấm hình văng tung tóe khắp nơi. Quá trình trưởng thành của giờ thành đống lộn xộn. lại quăng ra tiếp cuốn sổ khác. Đấy là cuốn sổ mà tôi chưa nhìn thấy bao giờ. tờ giấy rơi ra ngoài khi nó bị quăng xuống sàn. Những trang giấy màu vàng bay ra lả tả. Tôi nhặt tờ có dòng chữ “Nước Mỹ ngày nay” được viết bằng chữ in hoa cỡ lớn ngay đầu. Travis ngăn lại trước khi tôi có cơ hội đọc kỹ. - Chúng ta phải tìm cách thoát ra khỏi đây, Mary. Chúng ta có nhiều thời gian đâu! Tôi nhìn cánh cửa dẫn ra ban công. Nó vẫn được đóng kín. - chuyện được với Harry rồi à? - Tôi hỏi. - Chỉ để thông báo rằng chúng ta vẫn còn sống thôi. - . - có thể chắc rằng ấy lo sợ đến nỗi mất hết cả kiên nhẫn rồi. Tôi đứng lên ra cửa. Khi mở cửa ra, tôi nhìn thấy cánh cửa cắm đầy mũi tên. cơn gió lùa vào tầng áp mái khiến những tờ giấy bay phấp phới. Tôi nhìn qua rìa ban công thấy Harry và Jed vẫy cuống cuồng. Họ chứng kiến ngôi nhà của chúng tôi bị tấn công. Họ chứng kiến và sốt ruột biết số phận tôi và Travis ra sao. Tôi quay vào trong với Travis và bất thần mũi tên xẹt qua đầu bay vào gian áp mái. Tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh và Travis vọt ra từ góc nhà ôm chặt cánh tay, máu rịn ra qua những kẽ ngón tay. giận dữ nhìn Harry tay vẫn cầm cung tên. Harry nhún vai vẻ lúng túng. - Tệ nỗi là con Argos lại đứng ở đây. - rít qua kẽ răng. - Nó mà dùng cung tên thấy còn an toàn hơn. Tôi kéo tay ra xem xét vết thương. - Chỉ là vết cào thôi mà. - trấn an tôi rồi tiếp tục quay lại với công việc soạn quần áo. Song tôi nhịn được cười khi xé chiếc váy hồng xếp nếp ra để băng vào cánh tay chặn máu. Tôi nhổ mũi tên lên khỏi sàn nhà và bóc mẩu giấy nhắn tin. “Làm thế nào bây giờ?” Dòng chữ run rẩy. Tôi biết trả lời thế nào nên đành để mũi tên sang bên và giúp Travis lục lọi những chiếc hòm. Tôi quỳ xuống bên cạnh, tay đặt lên vai . ngồi xổm trở lại và cứ xoa bóp bắp tay như thể đau lắm. Khi ngẩng đầu lên, tôi có thể đọc thấy nỗi buồn trĩu nặng trong đó. - Chúng ta làm được. - Tôi an ủi . Nhưng cả hai đều biết rằng thể, rằng cái gian áp mái này chính là nấm mồ dành cho chúng tôi. Argos lại oẳng lên khi mũi tên nữa bay vào phòng và gắn chặt lên mặt sàn. - Lẽ ra phải đóng cửa lại khi Harry cứ chăm chăm gửi thư sang thế này. - . - Họ lo lắng quá thôi mà! - Tôi . - Họ cũng muốn giúp mình! Travis rút mũi tên ra khỏi sàn rồi quẳng nó vào góc nhà mà buồn đọc thư. - Chúng ta có thời gian để trò chuyện với mọi người được. Chúng ta phải tự tìm cách thoát ra khỏi đây. Rồi lại chúi vào đống đồ, trong thoáng nhìn nghiêng, tôi thấy vẻ căng thẳng nét mặt mà cố giấu tôi. - Mary. - nhìn xuống bàn tay nắm chặt, những đốt ngón tay trắng bệch ra. - Em có thể được gì ? Ý là... Tôi thấy cổ họng nhô lên khi cố gắng nuốt khan. - Em có cảm thấy nó ? sợ câu hỏi này và nó cứ lơ lửng trong khí giống như thứ mùi khó chịu. - Em bị nhiễm. - Tôi đáp. Giọng tôi dứt khoát và mạnh mẽ. Nhưng trông có vẻ hoài nghi. - nghĩ là em biết được mình có bị lây nhiễm hay à? nghĩ rằng những kẻ bị lây nhiễm có thể cảm thấy cái chết ăn dần ăn mòn tĩnh mạch của họ hay sao? suy nghĩ về những điều tôi vừa rồi sau đó có vẻ an tâm. - Em phải cho biết nếu như có chuyện xảy ra nhé? - quay sang tôi. Tôi định rằng dĩ nhiên là thế nhưng rút cục chỉ bảo. - Lúc nào sắp kết thúc em bảo. - Tôi thế bởi vì tôi thể chịu đựng được ý nghĩ rằng mình làm tan nát trái tim trước khi tôi phải làm như thế. mở miệng định phản đối nhưng rồi lại nhìn đám quần áo rải rác khắp nhà. Những tiếng thùm thụp của lũ sinh vật Vùng vô định vẫn nện mặt sàn ở tầng dưới và khuôn mặt sắt lại vì kinh hoàng, vì tập trung cao độ. - Đừng để tâm đến bọn chúng. - bảo thế và tôi biết ý là lũ sinh vật dưới kia hay những người bên nhà trú cây. - Giúp xé những cái khăn trải giường này ra rồi thắt lại với nhau. Nếu thấy nó chưa chắc bện thêm lại. Chúng ta dùng làm dây đấy. Tôi gật đầu và ngồi bên đống quần áo. Tôi xé vải rồi thắt nút lại chặt. Cái váy đầu tiên là cái màu xanh lá cây mà cách đây vài tuần tôi mặc thử và tôi phải gạt bỏ ý nghĩ về người đàn bà từng mặc chiếc váy này khi xé vụn nó ra. Travis ra ban công và bắt đầu kéo những sợi dây thừng to thõng xuống đất. Chúng từng là phần của chiếc cầu. đá những tấm ván gỗ sang bên bằng cái chân lành trong khi cuộn những sợi dây thừng lại thành cuộn to. - Có cho nó sang được bên ấy ? - Tôi gọi to. - Chúng ta làm cho nó sang được, bằng cách này cách khác. - trả lời, tay vẫn làm và mắt nhìn lên. Những ngón tay loang loáng khi thắt nút những đoạn dây lại thành . Tôi cảm thấy mặt sàn rùng rùng dưới chân và tôi biết con Argos cũng cảm thấy thế vì nó gầm gừ khẽ trong cổ họng, đuôi cụp vào giữa hai chân. Nó chạy đến nghiêng đầu vào tôi, thân mình ấm áp của nó ở giữa tôi và cánh cửa sập. Lũ sinh vật kia vẫn liên tiếp trèo lên dồn tụ ở hành lang như nước túa vào trong thùng. biết bao lâu nữa chúng ủi đổ được cánh cửa này và những ý nghĩ ấy khiến tôi càng vội vàng làm nốt việc của mình. Khi xé xong tất cả chỗ váy áo và kết chúng lại thành sợi dây dài. Tôi đứng dậy và duỗi chân ra, rúm lại vì vết đau ống đồng. Sau đó tôi cũng ra ban công cùng Travis. Tôi hỏi xem tôi cần phải làm thêm gì nữa nhưng chỉ lầm bầm trong miệng. Tôi cứ đứng đó nhìn , vặn vẹo đôi bàn tay cách vô dụng. cơn gió trờ qua, thổi vào tầng áp mái làm cuốn tung đám giấy mặt sàn ra tận ngoài khoảng đầu lũ sinh vật bên dưới. Tôi cố túm lại nhưng tờ giấy trượt khỏi tay và rơi xuống đất. Chỉ còn trang kẹt lại dưới chân và tôi cẩn thận nhặt nó lên. Viền giấy tua rua như bị xé ra từ tờ giấy lớn hơn. Ngay cùng là dòng chữ “The New York Times” được viết bằng nét lớn. Bên dưới là dòng chữ “ lây nhiễm tràn qua các tiểu bang trung tâm: Dân cư dồn về phía Bắc”. Dưới nữa là bức hình đặc tả đám đông những sinh vật Vùng vô định, nó được thu hình từ cao như thể con chim làm điều đó vậy. Tôi đưa bức hình lên sát mắt, cố gắng nhìn các chi tiết li ti này. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều sinh vật Vùng vô định như thế trong đời. Tôi nhào vào nhà trong tâm trạng sửng sốt, thu nhặt những trang giấy mặt sàn để tìm thêm các bức hình khác. Những dòng chữ đen to tướng các trang giấy đập vào mắt tôi: Chính phủ phải dời đến khu bí mật; CDC[1] thể xác định được nguyên nhân lây nhiễm; Điểm chặn cuối cùng dãy núi miền Tây Bắc Mỹ bị phá vỡ; Dịch bùng nổ được thông báo đến toàn cầu; Các khu vực an toàn trước kia nằm trong tình trạng đe dọa do lây lan bùng phát quá nhanh. Những ngón tay tôi run lên. Tôi nhặt trang giấy có dòng chữ “Thành phố New York bị bao vây” và bức hình những tòa nhà cao quá sức tưởng tượng của tôi. Chúng khổng lồ, cái nọ nối tiếp cái kia xa ngút tầm mắt. Chỉ nhìn bức hình này thôi tôi cũng đủ thấy chóng mặt rồi. Giờ tôi nhớ lại những câu chuyện mà mẹ kể về những tòa nhà chạm tới tận trời xanh. Nhưng tôi chưa bao giờ lại nghĩ đến thứ gì giống như thế này, có mà trong mơ tôi cũng chẳng thấy chúng. Tôi nuốt khan, hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng khi nhận ra bức ảnh muốn gì. Nó chứng minh rằng mẹ tôi đúng, rằng những câu chuyện bà kể lại là . Rằng đại dương là có . Và rằng nó phải rất bao la rộng lớn. Tôi chạy ra ngoài ban công. - phải xem cái này . - Tôi níu tay áo Travis. nhìn tôi bằng ánh mắt xa ngàn dặm, nếp nhăn hằn sâu trán khi tập trung cao độ. - Em sẵn sàng chưa? - bước qua tôi để vào gian áp mái. Tôi theo , chìa tờ giấy ra. - Travis, nhìn cái hình này xem. Thử xem nó có nghĩa gì? vẫn nhìn tôi như từ nơi nào đó xa lắc, những lời lẽ của tôi dường như chẳng có ý nghĩa gì đối với cả. tiếng thùm thụp kinh hoàng và tiếng ván gãy chợt xuất ngay dưới chân chúng tôi. Sàn nhà tròng trành khiến tôi chới với và phải giơ tay lên để giữ thăng bằng. Tờ giấy nát nhàu trong tay. Travis phải đỡ để giữ cho tôi khỏi ngã. - Chúng ta phải nhanh lên, Mary! - hét to, chộp lấy sợi dây nhân tạo mà tôi vừa bện rồi nhào ra ngoài ban công. Tim tôi đập dồn hòa cùng với tiếng thùm thụm của lũ sinh vật quằn quại bên dưới. Cái hình trong tay tôi bị hỏng. Tôi sụp gối xem qua những trang giấy còn lại để tìm thêm bằng chứng, tìm hình ảnh khác của những tòa nhà. Nhưng tất cả dường như biến mất và tan vào thinh ngay khi tôi chộp lấy chúng. Mắt tôi nhòa vì những giọt nước mắt thất vọng. Thậm chí tôi còn nhìn thấy cả chữ lẫn hình nữa. Chỉ là khoảng trống rỗng chờ đợi thứ gì đó chèn vào. Chờ đợi hồi ức. Đúng lúc đó tay tôi chạm vào vật gì cứng và trơn nhẵn. Đó là bức ảnh tòa nhà cao thể tin được, giống như bức hình mà tôi làm hỏng vài phút trước đó. Những tòa nhà nhiều hơn tôi từng nghĩ vẫn tồn tại thế giới này. Xung quanh tấm hình có bo viền màu vàng nhạt và dòng chữ New York City viết bằng chữ in nghiêng. Tôi đứng đó mỉm cười, chân tôi đá phải cuốn sách trượt ngang sàn nhà. Tôi nhặt nó lên. So với Kinh thánh cuốn sách này xíu, chỉ to hơn tấm hình New York City chút đỉnh và dày bằng ngón tay cái của tôi. Tôi kẹp tấm hình vào bên trong rồi nhét quyển sách vào bên trong áo cho an toàn. Travis vẫn ở ngoài ban công thắt đầu dây bện của tôi với sợi dây thừng kia và đầu buộc vào mũi tên. nhắm mục tiêu, nín thở rồi buông dây cung. Mũi tên rẹt qua khí, cái đuôi dài với vải bện đủ sắc màu kéo lê đằng sau trước khi cắm phập vào rìa ngôi nhà trú ngay dưới chân Harry. - Tuyệt đẹp. - Tôi bảo . Miệng hơi cong lên kèm theo cái nháy mắt như muốn bảo “Đó là trong rất nhiều điều trội hơn trai của ”. Tôi nắm lấy bàn tay . Hơi ấm lan tỏa lên tận cổ tận má tôi. Chúng tôi thấy Harry tháo sợi dây ra khỏi mũi tên và bắt đầu kéo. Travis giữ đầu bằng bàn tay còn lại để sợi dây thể rơi xuống và rối tung trong đám lúc nhúc bên dưới. Cuối cùng, đoạn dây do tôi bện cũng được kéo hết và giờ là đến đoạn dây thừng. Người tôi run lên vì sợ khi nhìn chiều dài của khoảng . Và tức tôi đo lượng dây còn lại ban công để ước chừng khoảng cách. Tôi gần như phát khóc vì mừng rỡ khi Harry cầm sợi dây thừng cuốn quanh chạc cây. Travis kéo căng đầu dây bên này và buộc nó vào xà rầm tầng áp mái. Sàn nhà vẫn rung lên dưới chân khiến tôi tròng trành đến nỗi phải chộp lấy Travis cho khỏi ngã. Nhìn vào bên trong, có thể thấy cánh cửa sập như căng ra. Argos quẩn quanh đó, vừa sủa vừa gầm gừ. Thời gian của chúng tôi cạn dần. 28 phí thời gian thêm nữa, Travis chạy ào vào trong nhà. Tôi nghe thấy tiếng loảng xoảng khi đổ hết thùng bột mì ra ngoài. đám mây bột bao kín xung quanh khiến tôi thể nhìn thấy gì. kéo mạnh cái thùng ra rìa ban công, toàn thân lấm đầy bột trắng. Tôi những muốn cười phá lên vì cái hình dạng như con ma của , da trắng bệch như xác chết. Trắng bệch như lũ sinh vật Vùng vô định. Tôi phủi bụi cho , còn cũng gắng cười đáp lại. Tôi cố gắng thuyết phục con Argos chui vào ngồi trong cái thùng mà Travis dùng đoạn dây còn thừa để làm cái móc treo xung quanh rồi buộc nó vào sợi dây căng ra. Như vậy cái thùng có thể trôi từ ban công tới chỗ họ. Argos rên rỉ, cào móng vào cạnh thùng và tất cả những gì tôi có thể làm là giữ cho nó khỏi nhảy vọt ra ngoài. - Em phải với nó! - Travis bảo tôi. - Nhưng còn sao? - xin em, Mary, đừng có cãi lại nữa. Hãy làm điều này vì . Mồ hôi kết dính với bột mì mặt và tôi có thể thấy vô cùng căng thẳng. sợ. Vì thế nên tôi gật đầu và chui vào trong thùng, giữ chặt con Argos oằn èo. - Cúi xuống! - Travis hét lên và tôi thụt đầu xuống ngay trước khi tiếng xẹt to rít lên. Tôi ghé mắt qua miệng thùng và thấy mũi tên cắm phập vào gỗ ngay vị trí đầu tôi thò lên trước đó giây. Argos sủa tràng như thể bị xúc phạm vì cái đích ngắm kinh khủng của Harry. Sợi dây mà tôi bện buộc quanh đầu mũi tên. Travis nhét nó vào tay tôi, đầu kia kéo dài ra chỗ xà rầm. - Cầm cho chắc vào! - , đoạn đẩy mạnh chiếc thùng ra khỏi ban công và chúng tôi lơ lửng trong khí trước khi tôi có cơ hội để hét lên, để phản ứng hay để gửi lại nụ hôn tạm biệt. Tôi phải vật lộn với con Argos trong khi nó cứ vẫy vùng và rên ư ử. Tôi suýt tuột mất sợi dây vì Harry kéo mạnh đầu dây bện để kéo chúng tôi sang bên kia. Khi sang đến nơi, Harry đỡ tôi ra khỏi thùng còn con Argos nhảy nhót xung quanh, bột mì cứ thế tung ra sau mỗi cử động của nó. Tôi bị ho, người rung lên, đúng lúc đó thấy Cass há hốc miệng nhìn sang phía nhà bên kia. Tôi quay đầu lại. Travis kéo sợi dây cách lóng ngóng vụng về. cố gắng buộc sợi dây vào cái chân đau nên bị trượt ngã. Hai chân văng ra và chỉ còn giữ được nó bằng tay. Rồi những ngón tay của cũng trượt ra nốt và ngã nhào lại ban công. chùi tay lên ống quần, đám mây bụi lại túa ra. - Chúng ta cần chuyển lại cái thùng sang đấy! - Tôi bảo. - còn thời gian đâu! - Jed . Thậm chí đứng từ chỗ này, tôi cũng có thể nghe thấy lũ sinh vật Vùng vô định cố húc đổ bức tường. Tôi thấy Travis ngoái lại sau, mặt tái và toàn thân run rẩy. Cổ họng tôi ắng lại khi với sợi dây và cuốn chặt nó vào lòng bàn tay. Harry nắm chặt vai tôi như dường an ủi tôi, bảo vệ tôi hoặc giữ cho tôi đứng vững. Tôi muốn giằng ra vì điều đó làm tôi xao lãng cách vô ích, khiến tôi nhãng cái nhiệm vụ trước mắt là phải tập trung toàn bộ tâm trí vào Travis như thể điều đó có thể kéo sang được bên này vậy. buông chân và tức lơ lửng giữa trung. Hai cẳng chân quay mòng mòng trong khí. Đằng sau, lũ sinh vật xuất ở cửa gian áp mái, chúng đùn nhau ra ban công. Travis bậm chặt môi và tôi có cảm giác như chúng tôi cùng chung hơi thở vậy. sinh vật Vùng vô định, người đàn bà trẻ có mái tóc màu đỏ cam, nhào lên túm lấy Travis khi lơ lửng như con mồi. Mụ ta bay ra khỏi ban công, quyết tâm tóm được , và tay mụ túm được chân . Travis chỉ còn giữ được sợi dây bằng tay. Mụ kia đu người lên, mặt mụ nhích dần nhích dần lên chân Travis. Tôi có thể nhìn thấy máu tứa ra từ phần thịt bị mụ cắm móng tay vào. Cái miệng gần ghé sát. Những ngón tay bị trượt . Tôi cảm thấy người mình giật nảy lên và bổ nhào về phía sợi dây. Tôi muốn hét lên nhưng thanh tắc lại trong cổ họng khiến tôi thấy mình như bị bóp cổ. Máu bắt đầu tứa qua tay mụ đàn bà khiến cho tay mụ bị trơn trượt, giờ mụ ta phải nỗ lực gấp đôi thế. tên khác bất thình lình tấn công Travis và cũng ngã khỏi ban công, khiến mụ đàn bà đeo lấy chân Travis bị đánh bật ra. Thoát được gánh nặng, Travis bắt đầu đu về phía trước, hai chân vẫn quấn quanh sợi dây. hơi ngửa đầu ra sau chút và tôi biết rằng đối mặt với đám sinh vật kia chỉ trong khoảng cách hơn sải tay. “Nhanh lên!” Tôi muốn hét lên thế nhưng rồi lại cứng miệng lại. Tôi thấy Jed và Harry cũng lắp bắp thành tiếng. Travis chuyển từ tay nọ sang tay kia về phía chúng tôi. Tiếng rên rỉ của Vùng vô định lại bao trùm, vọng sang tận bên này trong khi sợi dây chùng xuống dưới sức nặng của , khiến hạ thấp gần đám sinh vật lúc nhúc bên dưới. Tôi nhận ra rằng cái thùng chở tôi và con Argos quá nặng nên hẳn là chúng tôi làm cho những nút dây lỏng ra hoặc những thớ vải bị kéo dãn căng. Lúc này bầu trời sáng rực lên, thứ ánh sáng cuối cùng của ngày tàn. Ánh mặt trời khiến tôi lóa mắt trong khi quan sát Travis di chuyển sang bên này. Sợi dây tiếp tục chùng xuống. Những thớ vải căng ra dưới sức nặng treo lơ lửng và đột nhiên thanh lạ xuất . Đó là tiếng vải cũ bị rách toạc. Tôi tiến về phía trước nhưng Harry lôi tôi lại. - Chúng ta thể làm được gì cả! - thế nhưng tôi giằng tay ra. Tôi ra sát rìa ngôi nhà và men ngoằn ngoèo tới chỗ xa nhất có thể. - Travis! - Tôi gọi to. - Travis, phải nhanh lên! lắc đầu. Đôi bàn tay như đông cứng lại. tên nữa vừa chui ra khỏi gian áp mái và nhào lên với lấy . Khi bị ngã ra ngoài, chạm vào sợi dây khiến nó đu đưa và càng bị rách thêm. Sợi dây chùng xuống thấp hơn, dường như thể thấp hơn được nữa. Đám sinh vật dưới mặt đất giờ như cuồng cả lên. Chúng vươn hết tay lên trời như muốn với gần đến từng giây từng phút. - Travis, phải nghe em! lại lắc đầu. Tôi thấy giọng mình trộn lẫn nước mắt, khiến cổ họng nghẹn ắng lại. - Sợi dây sắp đứt. - Jed với tôi. hạ thấp giọng để Travis thể nghe thấy được. - Cậu ấy làm được đâu. - Mary, em nên nhìn cảnh này. - Đó là Harry, giọng chỉ còn là tiếng thầm xíu khi đứng chắn ngay trước mặt tôi. - , em bỏ lại ấy đâu. - Tôi cầm sợi dây trong tay như thể kéo lại gần được ngay tức khắc, như thể nâng lên khỏi đám sinh vật lâu nhâu bên dưới. Sợi dây run rẩy trong lòng bàn tay tôi, những chuyển động của Travis truyền qua từng sợi vải. Tôi muốn nhắm mắt lại và đu mình đến chỗ Travis, để đươc ở sát bên và tự mình kéo sang bên này. Nhưng tôi biết rằng là vô ích nếu tôi ra đó với . Sợi dây đứt dưới sức nặng của cả hai và chúng tôi cùng chết. Tôi nhìn run rẩy như con mồi đu đưa mặt nước. - Travis. - Giọng tôi vẫn buột ra như tiếng lầm bầm. - Travis, nghe em. Quên Vùng vô định , quên sợi dây . Quên tất cả mọi thứ ngoại trừ giọng của em. nhắm mắt lại và nghe em đây này. làm những gì tôi bảo và tôi lại chộp lấy sợi dây. - Làm thế ! - Tôi hét to hơn bất kỳ tiếng thét nào trong đời. Lập tức đôi mắt khép lại. - Giờ em muốn tiến về phía em và bắt lấy sợi dây này! Tôi nhìn đôi bàn tay bắt đầu lại di chuyển chậm chạp. Đầu tiên chỉ nhích lên được tí chút rồi sau đó có vẻ tự tin hơn. - Rồi, tốt rồi đấy, cứ tiến lên nữa ! - Tôi trấn an khi tiến lại gần chúng tôi hơn chút. Sợi dây lại bắt đầu rách theo những chuyển động và tôi có thể cảm thấy những thớ vải rạn ra dưới tay mình. - Nhanh lên Travis. Làm nhanh hơn chút nữa! Giờ người đẫm mồ hôi nhưng gật đầu. Chẳng mấy chốc đu mình được sang nửa đoạn đây bên này. Lũ sinh vật Vùng vô định vẫn cuồng lên khi máu từ mắt cá chân từng giọt xuống dưới. Những tiếng rên rỉ dồn ép tất cả chúng tôi nhưng Travis tiến lại gần hơn. Tôi có thể cảm thấy căng thẳng của Harry và Jed khi họ quan sát cảnh này từ sau lưng tôi, khi họ động viên Travis tiến lên phía trước bằng những tiếng thầm. Họ sợ biểu lộ niềm hy vọng của mình làm mất tập trung. - Giúp ấy ! - Tôi kêu lên và cả hai tiến đến đầu sợi dây buộc ở chạc cây. Và họ ở đó để kéo Travis lên. Cuối cùng, Travis cũng sang bên này an toàn và tôi sụm xuống như vừa trút được gánh nặng ngàn cân.
29 Khi tôi thức dậy trời vẫn còn tối. Tôi nằm mình giường, đống chăn gần như khiến tôi ngạt thở. Tôi định cố gạt chúng ra đột nhiên thấy những ngón tay mơn trớn má mình. Tôi nhắm mắt lại trước những cảm xúc quen thuộc. - làm được. - Tôi thầm, đưa tay lên ôm choàng lấy . Tôi cảm thấy cơ thể mình ngút vào giường trong cảm giác nhõm, an lành. Rồi sau đó đột nhiên tôi chợt nhớ ra. - Chân ! - Tôi cố ngồi dậy. ấn tôi nằm xuống, nhàng nhưng dứt khoát. Tôi lại chìm nghỉm vào đống chăn ấm áp. Nhưng tôi vẫn kiến quyết ngồi dậy. - Ổn rồi mà. - để an lòng tôi. - Chỉ vài vết cào thôi. Mụ ta móng sắc quá. Trong ánh sáng mờ nhạt, tôi thấy lắc đầu như muốn gạt bỏ hết mọi hình ảnh cũ. Khuôn mặt bơ phờ và đôi mắt nhắm nghiền lại với vẻ đau đớn đến tuyệt vọng. - Nhưng làm được rồi mà. - Tôi bảo . - Ừ, làm được rồi. Chúng tôi im lặng trong giây lát, cùng lắng nghe vạn vật vươn mình thức giấc, cả những tiếng rên rỉ của Vùng vô định lẩn khuất bên dưới. - Chúng ta ở đây bao lâu rồi? - Cuối cùng tôi cũng lên tiếng. nhún vai. Bàn tay thõng trong lòng. - Họ bàn đến chuyện thiết kế hệ thống dây như chúng ta làm để thoát ra ngoài đường mòn. rời khỏi ngôi làng và khu nhà trú này. - đứng dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ. - Nhưng phải có người nào ở phía bên kia để cùng làm việc đó. quay sang tôi. - trong số bọn phải thoát vào rừng trước để ở đó thắt đầu dây kia. - Nhưng làm thế nào cơ chứ? Làm sao thoát ra khỏi đây được? Từ đây đến hàng rào xa quá, mà có quá nhiều... Câu cuối cùng bị treo lơ lửng giữa khí. Travis gật đầu, mà lẳng lặng kéo chiếc ghế để sát tường ra bên giường. Chân ghế lê lệt sệt mặt sàn gỗ. ngồi đó, gác chân lên chiếc ghế kia. Tôi thấy băng vải cuốn quanh mắt cá chân trái và cứ vô thức gãi vào đó. - Khi nào đây? - Tôi hỏi. - Khi nào chúng ta làm điều đó? vẫn nhìn tôi, ánh mắt chỉ đảo khắp phòng, nhìn lần lượt từng thứ , trừ tôi. - Có ý kiến là chúng ta phải chờ cho tới mùa đông. Hy vọng vào thời điểm đó lũ kia bị đóng băng hoặc chậm chân. Jed và Harry tích trữ đồ mang theo. Chừng nào trời mưa chúng ta tích đủ vào các thùng chứa nước. Chúng ta phải làm thế cho tới lúc đó. - Vài tháng à? - Tôi thầm. - Ừ, chắc phải chờ lâu đấy. lại kéo cái băng quanh mắt cá chân như chúng thắt chặt quá vậy. Tôi nhổm người lên để ôm lấy . Cảm giác như cánh tay giật nảy lên sau cú va chạm ấy. - Em tự hỏi điều đó có nghĩa gì đối với hai chúng ta? - Tôi . trả lời. Da thịt lạnh băng dưới cánh tay tôi, và trống rỗng, vô cảm. vẫn nhìn sang bên, và tôi đành lùi lại, kéo chăn trùm kín lên vai. Có điều gì đó ổn giữa tôi và Travis. điều gì đó thay đổi nhưng tôi biết đó là điều gì. - với em nào! - Tôi thầm, sợ hãi khi nghĩ đến những điều xấu nhất. nhấp nhổm ghế và rúm lại vì đau khi đặt cái chân băng bó xuống sàn. đứng lên, ra cửa sổ rồi lại ngồi xuống ghế. - Ngày hôm qua, tất cả những gì nghĩ ra được chỉ là để em được sống, để hai chúng ta được sống. - dừng lại như muốn tính xem nên phải gì, và sắp xếp các ý nghĩ thành lời thế nào cho phải. - Chỉ là hôm qua thôi ư? - Tôi hỏi. mỉm cười, phá vỡ căng thẳng trong giây lát. - Mary, lúc nhìn thấy em ở hành lang, lũ kia cứ lăn xả vào... - lắc đầu như muốn xua mọi hồi ức. - Lòng chết lặng. muốn thay thế vị trí của em để em được sống, để em thực được điều đó. nắm chặt lưng tựa chiếc ghế khiến những khớp tay trắng bệch ra. - Rồi nhận ra điều gì đó, Mary ạ. - buông tay ra, giờ những ngón tay gõ gõ vào mặt gỗ. lại ra phía cửa sổ như cố trì hoãn những gì sắp . Tôi co gối lên ngực, chuẩn bị tinh thần cho bất kỳ điều gì mà . - trung thực với em. - Cuối cùng cũng thốt lên. Da tôi nổi gai, mọi giác quan căng lên. Tôi có thể nghe hơi thở của , nghe tiếng khí lọt vào phổi và nhịp tim đập trong lồng ngực. Thậm chí tôi có thể đánh hơi thấy cả nỗi sợ của nữa. - Lẽ ra nên kể với em những gì mà Gabrielle cho nghe, về đại dương ấy. - Giờ mới dám nhìn tôi. Đôi mắt đau đớn và cầu khẩn. Cứ như thể mọi thứ xung quanh tan biến hết để chỉ còn lại Travis và tôi trong căn phòng xíu chót vót ngọn cây này. - Ý muốn gì? - Tôi đến nỗi dường như chỉ có tôi mới nghe thấy câu hỏi này. Tim tôi đập cách thương tiếc. - với em rằng ấy hề gì với cả, rằng bọn giao tiếp. gõ ngón tay vào khung cửa sổ làm bằng gỗ. cơn gió buổi sáng thổi tung mái tóc rồi luồn vào phòng và lại chợt tan biến. nhắm mắt như muốn tận hưởng cảm giác khí trong lành chờn vờn da thịt bị tù túng lâu ngày. - Gabrielle tới đại dương rồi. - Cuối cùng cũng . Tôi suýt ngạt thở. Mọi thứ xung quanh dường như chao trong giây lát. - Khi nào chứ? - Tôi thở hắt ra. - Mà làm thế nào? Trong khoảnh khắc tôi chợt ngộ ra rằng nếu ta đến được đó đại dương hẳn phải ở rất gần đây. Điều đó có nghĩa là nó vẫn tồn tại và tôi cũng có thể đến đấy. Tôi tung chăn ra và chân vướng lớp vải băng khiến tôi rúm người lại vì vết thương từ vụ tấn công của ngày hôm qua. Tôi ngã nhào về phía trước nhưng Travis buồn ra đỡ tôi dậy. Tôi tự đứng lên và bổ nhào về phía . Tôi kéo tay . - biết điều đó có ý nghĩa thế nào hay sao? - Tôi bảo . Cơ thể tôi trở nên hẫng. Đột nhiên, tôi cảm thấy đây là lần hạnh phúc nhất kể từ khi mẹ mất. - Chúng ta phải đến đó. Nếu ấy đến đấy chúng ta cũng có thể đến được thôi. Tôi bắt đầu lại lại, năng lượng sôi lên trong huyết quản. - ấy có rằng bao nhiêu xa ? ấy có với làm thế nào để đến đó ? - Tôi dừng lại rồi lại bước qua mặt Travis, ngực tôi khẽ chạm vào người . - ấy có trông nó như thế nào ? Những con sóng ấy? Và mùi vị của nó? Travis níu tay tôi lại, giữ tôi đứng im chỗ và gần như nhấc bổng tôi lên khỏi mặt sàn gỗ gồ ghề. - ấy bảo rằng nguy hiểm lắm, Mary! - Tôi có thể nhìn thấy lồng ngực nhấp nhô, hơi thở gấp gáp, mặt đỏ lên và hàm răng nghiến chặt lại. lắc người tôi. - ấy bảo nguy hiểm lắm. nhắc lại bằng giọng hơn, cứ như chỉ có cách nhắc nhắc lại điều đó tôi mới hiểu được vậy. Tôi nhăn mặt bối rối. - Nguy hiểm thế nào? - Tôi giằng tay ra rồi khoanh lại trước ngực. - ấy rằng lũ sinh vật Vùng vô định chui lên từ dưới nước rồi mới bước vào bờ. Và chẳng có cách nào để rào chỗ đó lại, có cách nào để tự bảo vệ mình được cả. ấy còn rằng những tên cướp biển tàn phá, cướp bóc các bờ biển nên ai thực an toàn ở đó. Tôi muốn phản đối, muốn rằng sai rồi. Nhưng thay vì làm thế tôi lại nhìn ra những cái cây bên ngoài cửa sổ với các tán lá rập rờn ngoài cánh rừng. Chúng chính là đại dương duy nhất mà tôi từng biết. - thể nào như thế được! - Tôi thầm. - Đúng vậy đấy. - . - Em biết điều đó là mà. Đại dương mà mẹ em vẫn kể là từ trước Thời tái sinh kia. Từ đó đến giờ mọi thứ thay đổi rồi. Tất cả mọi thứ. - Nhưng đại dương quá rộng lớn! - Tôi phản đối. - Quá bao la, quá sâu. Em hiểu làm thế nào mà Tái sinh có thể chạm tới đó được. ngừng lại vài giây trước khi đáp lời. - Chẳng có gì thế giới này có thể chống cự lại Vùng vô định được cả. - nhìn vào mắt tôi, và lần những ngón tay lên má tôi. - có gì cả, thậm chí cả chúng ta nữa. Suýt nữa tôi tin lời nhưng sau đó tôi lắc đầu, cơn giận buột ra ngoài. - sai rồi, Travis. sai rồi! - Tôi nắm chặt hai tay lại và đấm vào ngực . - Em hiểu tại sao lại kể cho em nghe những điều ấy nhưng sai rồi. cầm lấy tay tôi, những ngón tay bọc ra ngoài nắm đấm của tôi. - ấy với rằng nếu để em tìm đại dương, bao giờ còn được nhìn thấy em nữa. - Thế ta cũng sai nốt. - Tôi hét lên, vùng ra khỏi . Tôi lùi ra tít cửa để chúng tôi thể chạm vào nhau được. - Nếu kể cho em nghe , tại sao trước đây lại cho em biết? Tại sao lại gieo rắc niềm hy vọng cho em rồi xé nát nó vậy? - Bởi vì nghĩ rằng có thể bảo vệ được em. Bởi vì hy vọng rằng là đủ đối với em. - ! - Tôi lắc đầu dứt khoát. - Em từng nghĩ rằng cũng muốn nhìn thấy đại dương. Em nghĩ rằng đó cũng là giấc mơ của . Em nghĩ... - Tôi nuốt khan rồi hít hơi dài. - Em nghĩ rằng đến vì em. khẽ lắc đầu nhưng mắt nhìn tôi. Dường như cả thế gian này rời bỏ tôi vậy. Tôi nhận ra những gì , nhận ra những gì , nhận ra những đường hầm khúc khuỷu trong lòng. Đầu tôi lặp lặp lại câu duy nhất: ấy đến với mình. ấy đến với mình. Mọi thứ quay cuồng. Mọi thứ trở nên sáng chóa đến chịu nổi rồi mờ ảo dần. Tôi thấy người tròng trành đến nỗi phải bước lùi lại cho tới khi đầu gối đập vào thành giường mới ngồi xuống. Tôi thấy mình đau đớn đến nỗi muốn ói. - bao giờ đến vì em, đúng ? - Tôi hỏi. - xin lỗi, Mary. - vậy và điều đó cũng giống như từ “”. Mọi thứ trong tôi đổ vỡ, tiêu tan. - Em hiểu, tại sao giờ mới kể cho em nghe tất cả những điều này? Tại sao lại làm điều đó với em? - Tôi ngồi co gối, hai tay ôm lấy đầu. - Bởi vì ... - dừng lại giữa chừng rồi im lặng. Quai hàm hơi gợn lên. - Mary, muốn em vô cùng. Và cái hôm ở đồi đó là tất cả. Nó khiến nhận ra rằng cuộc sống phải là như thế, niềm hy vọng là như thế. muốn tin rằng rồi chúng ta được ở bên nhau. muốn tin rằng chúng ta có thể hủy bỏ lễ hôn ước kia và dù thế nào mọi chuyện rồi cũng ổn. Ánh mắt trở nên xa xôi và lắc đầu. - định đến với em, Mary. Cho dù biết rằng mình bao giờ có thể là tuýp người chồng giống như Harry cả. Cho dù là người tàn phế cũng phải đến với em. để niềm si mê lấn át hết mọi cảm giác khác. Nhưng rồi sau đó, cuộc gặp gỡ với Gabrielle khiến mọi thứ thay đổi. nhìn thấy chuyện gì xảy ra đối với những người nghe theo lời chỉ thị của các xơ. nhìn thấy trước chuyện gì xảy ra đối với cả hai chúng ta, với em. Và thể chịu đựng được điều đó. Tất cả những gì nhìn thấy là em mặc chiếc áo khoác đỏ đó và cào xé hàng rào. thể để điều đó xảy ra. - gục đầu xuống ngực. Nỗi hối tiếc về những điều lẽ ra phải xảy ra khiến tôi run giọng. - Lẽ ra chúng ta làm được điều đó. Lẽ ra chúng ta có thể trốn thoát. Khi quay sang nhìn tôi, đôi mắt đẫm nước mắt. - , chúng ta thể. - khẽ. - Chúng ta bao giờ có thể trốn thoát được. đặt tay lên chân mình. - Chân gãy. Rồi họ tìm thấy chúng ta. Chúng ta bao giờ khỏi đó được đâu. - quỳ gối và cầm lấy bàn tay tôi. - Em thấy gì sao, Mary? Kể từ lúc gặp Gabrielle, làm gì khác ngoài việc giữ cho em được an toàn bởi vì rất sợ mất em. Tôi lắc đầu, những ý nghĩ cứ luẩn quẩn điên cuồng. - Tại sao lúc trước với em tất cả những chuyện này? Tại sao đến bây giờ mới ra điều đó? - Bởi vì suốt thời gian qua muốn bảo vệ em. Gabrielle rằng đại dương rất nguy hiểm và nghĩ rằng ngăn cho em đến đó. Nhưng rồi ngày hôm qua, khi nhìn thấy em chìm nghỉm giữa đám sinh vật Vùng vô định, nhận ra rằng mình thể làm điều này thêm được nữa. thể là người ra quyết định thay cho em được. Ngày hôm qua nhận ra rằng vấn đề phải là về đại dương. Bởi vì thậm chí cho dù chúng ta bao giờ tìm thấy nó em vẫn cần đến . từng nghĩ rằng mình bảo vệ được em, chăm lo được cho em, nhưng chính bản thân em đủ mạnh mẽ rồi. chưa bao giờ nhìn thấy những gì giống như em làm ngày hôm qua. chưa bao giờ nhìn thấy người nào còn sống sót theo cách ấy. chiến đấu chống lại Vùng vô định và sống sót. - lắc đầu, đôi mắt sáng mở to. - Còn sợ hãi. Giống như vừa rút cái van ra khỏi người tôi khiến những đau đớn, giận dữ trôi hết ra ngoài, chỉ còn để lại khoảng trống rỗng bên trong. - Em vẫn luôn cần . - Tôi thầm. - Lúc nào em cũng chờ đợi . Và bao giờ dám đến với em. Tại sao lại để em chờ như thế? Travis thở dài, những ngón tay khum khum bậu cửa sổ. - nghĩ rằng thậm chí rồi sau đó cũng biết đủ cho em, Mary. phải về đại dương đâu, mà là về em và những gì em muốn, em cần. Có lẽ em hạnh phúc với trong vài năm... ngừng lại và tôi có thể thấy mắt lại ứa lệ. - thể là giấc mơ thứ hai, là lựa chọn thứ hai của em được. Tôi muốn quát vào những gì vừa , muốn đẩy mạnh vào người để phải rút lại những lời vừa rồi. Nhưng thay vì làm điều đó, tôi bước qua người để ra chỗ cửa sổ. Tôi nghiêng người ra ngoài, hông va vào thành cửa. Trong khoảnh khắc, tôi tự hỏi biết có thể ngửi thấy mùi muối biển từ vị trí này . Nếu tôi nhắm mắt lại và tập trung cao độ tôi có thể nhận ra tiếng sóng xô bờ được , có thể cảm nhận được mùi vị và khí của đại dương hay . Kể từ cái ngày ở đồi, kể từ lúc hứa rằng đến với tôi, điều này được coi là giấc mơ chung của cả hai chúng tôi, chứ bao giờ tôi nghĩ rằng chọn là cái này, hai là cái kia. - Mary! - Travis bước lại sau tôi. đặt tay lên vai nhưng tôi nguẩy ra. Tôi muốn những lời của là thực. Tôi muốn tin những gì , rằng tôi quá độc ác và ích kỷ. Hơi ấm của phả sang tôi, cố gắng khỏa lấp trống rỗng trong lòng tôi, nhưng tôi khoanh tay trước ngực chặt như cái lá chắn. Tôi quay và bước ra cửa. Lúc tôi bước qua bậu cửa, hỏi. - Em từ bỏ đại dương vì chứ? Tôi lưỡng lự, tay vẫn đặt tay nắm cửa. Tôi cũng từng hy vọng, rằng cũng như mẹ, tình gạt tất cả những giấc mơ khác của tôi sang bên. Nhưng cuối cùng tôi nhận ra rằng ngay cả điều đó cũng thể tẩy hết mọi thứ trong đầu óc tôi được, và tôi bước qua cửa, để lại mình mà câu trả lời. 30 Khó mà tìm được chỗ nào yên tĩnh mình ở những căn nhà trú cây này nên tôi đành dọc theo các cầu dây để tránh Travis và những người khác càng xa càng tốt. Tôi ngồi thả thõng chân ra ngoài, vết thương bữa trước ngứa ran lên khi những cái vảy bong ra. Tôi muốn khóc nhưng ép ra nổi giọt nước mắt nào. Tôi muốn hét lên nhưng lại muốn gây ra chú ý. Vì thế tôi đành ngồi nhìn cánh rừng và nghĩ đến lời thú nhận của Travis rằng bao giờ đến vì tôi, rằng để cho tôi cưới Harry. Tôi rút cuốn sách mỏng kẹp tấm hình New York city. Trong ánh sáng chan hòa của ban ngày, màu sắc tấm hình có phần còn ảm đạm hơn lúc tôi nhìn thấy trong gian áp mái, nhưng tôi quan tâm đến điều đó lúc miết những ngón tay lên tòa nhà và vô cùng băn khoăn về chúng. Tôi biết phải bao nhiêu người mới có thể xây nổi những thứ này và liệu số phận những người đó ra sao rồi, cả những câu chuyện bị thất lạc nữa. Tôi để tấm hình sang bên và tập trung vào cuốn sách. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cuốn sách nào như thế. Những cuốn sách duy nhất trong làng tôi là Kinh thánh và tập gia phả. Tôi lật trang bìa bọc da đỏ cách cẩn thận và nhìn thấy những con chữ vô cùng trang nhã ở trang đầu tiên. Tôi hiểu nghĩa của chúng là gì: Tập thơ trữ tình Shakespeare. Giấy dày ngả màu vàng và tôi cảm thấy viền sách như vụn ra dưới những ngón tay. thể cưỡng lại được, tôi lật hết quyển sách, hết trang này đến trang kia cách cẩn thận, và thấy ở đầu mỗi trang đều có chữ cái. Tay tôi đông cứng lại, gió cứ thổi táp vào mặt giấy. Tôi nuốt nước bọt và giở lại đầu sách. Ở trang đầu tiên, phía những đoạn văn bản có chữ cái I, trang tiếp theo chữ II. Người tôi run lên khi lần theo những ký tự này, tất cả đột nhiên trở nên ràng. Những chữ cái này là các con số. Óc tôi lóe lên những dòng chữ mà Gabrielle để lại cửa sổ. Tôi đối chiếu nó với văn bản trong cuốn sách bằng cách đọc lướt rất nhanh. Những dòng chữ về trừng phạt, những tai họa, điều thiện và điều ác, cả chân lý và số phận. Tôi nhớ lại những con chữ tìm thấy chiếc hòm ở gần làng và lật các trang để tìm số XVIII. dòng chữ đập vào mắt khiến tôi nín thở “Thần chết hề đánh lừa ngươi, những kẻ lạc đường trong bóng của chính mình...”. Tôi buông rơi cuốn sách. Những từ ngữ và chữ số cứ lởn vởn quay cuồng trong óc. Giờ điều rằng tôi hiểu tại sao mình lại nhận ra điều đó sớm hơn. Những lối mòn được đánh số. Và hẳn phải có công thức nào đó, trật tự nào đó mà chúng tôi chưa thể đoán định ra được. Tôi tập trung suy nghĩ đến nỗi hề nhận ra người nữa đứng bên cạnh từ lúc nào. Tôi dúi tấm hình vào trong cuốn sách và lại giấu nó vào dưới váy để cậu bé nhìn thấy. - Mary, rồi chết giống như những người khác đúng ? - Jacob hỏi bằng giọng ngây thơ. - Tái sinh và ăn thịt cháu đúng ? Nó cứ đá ngón chân vào các tấm ván xù xì lởm chởm những cành cây to. Tôi nhịn được cười. - cưng ạ. có bị nhiễm đâu. Tại sao cháu lại nghĩ thế? Nó cau mày và tôi nhận ra rằng lẽ ra mình nên cười như thế. - Đấy là tại Cass vậy. - Nó trả lời. - Chú Travis kể cho ấy nghe hết những chuyện xảy ra lúc trước, lúc mà chú trốn ấy. ấy ấy hiểu tại sao lại chết trong khi bị tất cả Vùng vô định bao vây. ấy nghĩ rằng chắc phải bị nhiễm rồi. - Nó hơi ngọng từ Cass thành Cath và Vùng vô định thành Vùng vô tịnh. - Nhưng chú Travis bảo đánh bại lũ sinh vật kia và là người rất dũng cảm. Nó hơi dừng lại chút và giờ thậm chí còn hạ thấp giọng hơn nữa. - có thể dạy cho cháu cách đánh nhau với bọn chúng được ? Bởi vì chúng cứ dọa cháu. Tôi kéo nó vào lòng. Môi nó run run và tôi phải quàng tay ôm chặt để trấn an. - ai muốn giống như chúng cả. - Tôi . - Và hứa với cháu rằng chúng ta làm tất cả những gì có thể để giữ cho cháu được an toàn. - Cháu có ý sợ chúng đâu, nhưng thỉnh thoảng cháu biết làm thế nào được. - biết cưng ạ. Tất cả chúng ta đều sợ cả. - Tôi bảo thằng bé thế và phần nào đó, khi ôm nó trong lòng tôi cũng bớt sợ hơn. - Cháu biết , chính con Argos cứu đấy. Nó cứu lúc bị ngã xuống. Nó cười khúc khích. - Cháu thích Argos. - Thế giờ nó là của cháu. Nó ngước nhìn tôi bằng đôi mắt mở to. - thế ạ? Niềm hy vọng trong giọng của thằng bé khiến tôi thấy vui lây. - Ừ, chắc rồi. Cháu cứ lấy nó . Có nó bên cạnh, cháu bớt sợ hơn. Nó ôm chầm lấy tôi, những ngón tay bé bấu chặt quanh cổ. Rồi đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đến gần. - Jacob. - Cass . - Chú Jed của cháu tìm để nhờ cháu giúp chú ấy chuẩn bị bữa tối. Cháu có muốn giúp chú ấy ? - Cass, đoán thử xem nào. - Nó hét lên và nhảy tót ra khỏi lòng tôi. - Mary rằng cháu có thể nhờ con Argos bảo vệ mình chống lại Vùng vô định. Cass mỉm cười và vuốt tóc nó. - mong là cháu cảm ơn ấy rồi. Tôi cất lời khi thấy má thằng bé đỏ ửng lên. - Dĩ nhiên là nó cảm ơn mình rồi. - Tôi nháy mắt với nó và thằng bé nhảy chân sáo qua cây cầu để về gọi Argos, tự nhiên như thể có vùng chết chóc dưới chân chúng tôi vậy. - Cảm ơn cậu. - Cass khi thằng bé khuất và tôi gật đầu. ra đứng cạnh chỗ tôi ngồi và tựa vào lan can trong khi đôi mắt dõi tận chân trời. Chúng tôi gần như chưa hề chuyện kể từ lúc thảm họa xảy ra, kể từ khi bảo rằng tôi phải cưới Harry. - Cậu biết , - , - dễ dàng hơn nếu như cả hai người cậu nhiều đến như vậy. Nếu như mọi thứ phải lúc nào cũng là về cậu. Thậm chí khi chúng ta lớn lên, lúc nào cũng là như thế. - phải thế đâu. - Tôi . Nhưng lời lẽ chẳng mấy thuyết phục khi mà lòng tôi quá trống rỗng để có thể bào chữa. - Ồ, đúng đấy chứ. - Giọng , trầm ngâm, chứ giận dữ. - Từ lúc lớn lên, lúc nào Travis cũng muốn nghe những câu chuyện của cậu. ấy muốn biết mẹ cậu kể cho cậu những gì và cậu kể lại cho mình những gì. Còn Harry muốn biết cậu thích gì và thích gì. Lúc nào cũng là về cậu. Cậu muốn điều gì. Cậu biết điều gì. - Mình xin lỗi. - Tôi chỉ được có thế vì biết phải gì khác vào lúc này. nhún vai. - Mình ra điều đó phải để gây chiến đâu. Mình chỉ muốn cậu hiểu mình thôi, hiểu rằng tại sao mình lại thay đổi. Tại sao tất cả chúng ta lại thay đổi. Mình cho rằng mình chỉ muốn cậu lại là người bạn thân nhất của mình, nhưng điều đó thể xảy ra nếu như mình giận cậu và cậu giả đò như mình hề tồn tại. - Mình chưa bao giờ làm như cậu tồn tại cả. - Tôi trả lời. cười khẽ, như hơi thở hắt ra. - Mình có trách cậu đâu, nhưng từng có lúc mình là người đầu tiên đến với cậu, khi mà mình còn quan trọng với cậu hơn bất kỳ thứ gì khác, bất kỳ ai khác. Và khi còn điều đó nữa mình cảm thấy bực bội. Chứ mọi chỉ đơn thuần là vì mình mất Travis hay Harry, vì cả hai người đều cậu. Mình cũng mất cả cậu nữa. Mất trước cả khi thảm họa xảy ra. Và phải mãi đến khi có Jacob mình mới hiểu ra điều đó. Bởi vì nó đến với mình trước. Tôi vẫn biết phải gì với . - Mình nghĩ rằng mình cố gắng tha thứ cho cậu, và mình đứng đây để với cậu rằng mình còn quan tâm đến Harry, Travis hay tất cả những điều đó nữa. Mình chỉ quan tâm đến Jacob và đảm bảo cho nó cuộc sống đầy đủ, rằng nó có thể lớn lên và tìm được con đường đúng đắn thế gian này. Giờ Jacob như con trai của mình rồi và chắc cậu hiểu tất cả những gì mình từng muốn là mái ấm gia đình. - nhún vai. - Giờ khi mình có nó tất cả những gì liên quan đến Harry và Travis chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Chỉ là vô cảm mà thôi. Tôi nằm ngửa sàn, cảm thấy mặt gỗ ấm nắng mặt trời hấp hơi qua lớp quần áo của tôi. Những đám mây trắng xốp bay qua bầu trời xanh, chúng vẫn tiếp tục đường của mình như hề hay biết có điều gì thay đổi ở bên dưới kia. Giống như trái đất này hề có cái chết, nỗi đau và rã nát. - Chỉ thỉnh thoảng khi mà mình còn quá nhiều hy vọng vào thế gian này mình thấy dường như định mệnh sắp xếp mọi thứ theo trật tự của nó. - . - Vẫn còn hy vọng mà. - Tôi . - Họ vạch ra kế hoạch rồi. Tôi cố gắng tưởng tượng ra hình thù của những đám mây mà thất bại. lại cười. - Ý cậu là kế hoạch chờ đợi cho tới mùa đông và cố gắng lẻn ra ngoài hàng rào kia ư? Mình muốn đặt nhiều niềm tin vào đó đâu. Mình nghĩ rằng nơi cuối cùng của chúng ta là ở đây, khu nhà trú này. Cái con người mà tôi biết từ khi lớn lên quá thực dụng như thế này. Có lẽ thế giới này khiến tất cả chúng tôi thay đổi rồi, ép chúng tôi phải đưa ra những quyết định vô cùng tệ hại ngay cả khi chúng tôi vẫn chưa sẵn sàng. - Mình vẫn chưa sẵn sàng từ bỏ niềm hy vọng. - Cuối cùng tôi cũng . - Và mình từ bỏ đại dương. - Mình cũng nghĩ mọi như thế, nhưng mình chỉ muốn cho cậu biết rằng nếu để lựa chọn giữa cậu cùng giấc mơ đại dương của cậu và việc giữ cho Jacob an toàn mình chọn Jacob. - Mình biết. - Tôi bảo , rồi lúc sau thêm. - Cậu là bà mẹ tuyệt vời, Cass ạ. Tôi những muốn thêm rằng hy vọng của tôi là tìm cách thoát ra khỏi đây, tìm nơi an toàn để ấy có thể kết hôn và gây dựng gia đình hạnh phúc. Nhưng thay vì ra điều đó, tôi lại hỏi có muốn cùng tôi tìm hình những đám mây kia và cuối cùng, cả buổi trưa, chúng tôi cùng nhau ngồi ngắm bầu trời giống như thế gian xung quanh chưa từng bao giờ có chuyện gì xảy ra.
31 - Cháy! Tôi giật mình choàng tỉnh giấc và quờ sang bên, tay tôi chạm phải cái chăn của Harry hay Travis hay của ai đó. Nhưng tôi chỉ có mình và hơi thở trong phổi bỏng rát khiến tôi phải cố nhớ lại xem điều gì đánh quỵ mình trong giấc mơ. - Cháy! Tôi lại nghe thấy từ này và liền sau đó trai tôi xuất bậu cửa, Jacob lại lủng lẳng vai. Tôi thấy hình ảnh họ mờ mờ ảo ảo, tất cả mọi thứ đều mờ ảo và đúng lúc đó tôi bắt đầu ho sặc sụa. - Mary, thôi, nhanh lên! - và biến mất khỏi ô cửa. Những chùm khói cuốn theo người . tay kéo vạt áo lên bịt mũi, tôi chui ra khỏi giường và quờ quạng chân trần nền đất. Lúc ra đến gần cửa có người chộp lấy tôi và kéo ra chỗ có khí. Trước khi kịp nhận ra điều gì, tôi bị lôi tuột ra ngoài, ở đó mọi người chạy chạy lại. Tôi có thể cảm thấy lửa cháy từ sau lưng. Những ngọn lửa tham lam nuốt dần nuốt dần nơi ở của chúng tôi. Chúng lan dần sang cả các ngôi nhà khác cây. Lửa sáng rực lên khi đốt trụi hết những kho chứa và các cành cây. Tất cả chúng tôi đành đứng ra rìa khu vực trú , đúng chỗ mà buổi trưa tôi và Cass ngồi ngắm mây trời. Giờ giữ chặt lấy Jacob, thằng bé thổn thức, run lên bần bật và luôn miệng lời xin lỗi. Jed, Harry và Travis đứng nhìn ngọn lửa, tay áo vén lên cao và trán đẫm mồ hôi. khí khô nỏ. Tiếng lửa cháy lan vào gỗ kêu lách tách hòa lẫn thanh rên rỉ của Vùng vô định. Chúng tôi bị kẹt lại đây. Lại là thảm họa lần nữa. Phía trống rỗng và bên dưới là lũ sinh vật Vùng vô định. Sau lưng là lửa ăn dần từng phần hệ thống nhà trú . Thỉnh thoảng, những ngọn lửa lại rớt xuống đám sinh vật bên dưới khiến chúng trở thành cây đuốc sống di động. Lửa lan sang từng tên và bén cả vào những ngôi nhà trong làng. - Mong sao lửa giết hết chúng chúng ta có thể thoát được. - Cass tựa cằm lên Jacob run rẩy. Những người khác câu gì. Họ đứng chết lặng, giống như thể bất cứ hành động nào lúc này đều là mạo hiểm. Tôi nhìn thấy vết bỏng loang rộng cánh tay phải của Jed. Xung quanh bỏng giãy và sáng chóa lên. Cuối cùng Travis cũng cất lời, giọng chìm lấp gần như nghe thấy gì. - trong số chúng ta phải lọt qua được bọn chúng. Chúng ta phải ra được con đường mòn để thắt đầu dây bên kia. Chúng ta phải xuống khỏi đấy và thoát được ra lối mòn. Cass siết chặt Jacob, hai tay bịt chặt tai thằng bé trong khi Jed và Harry khẽ gật đầu. - Người đó thể là em được. - Harry bảo Travis. - Chân em như thế. Tôi lận những lời của vào trong óc, cố tìm ra vẻ trách cứ trong đó nhưng thấy gì. - Em có thể được. - Tôi thầm. Tôi chờ đợi phản đối của họ, để rồi cầu xin họ. Và sau vài giây họ cũng cất lời. Đơn giản và thành . - , phải là em. - Họ . - Phải là trong số bọn ! Jed và Harry nhìn nhau trong khi suy nghĩ xem người nào trong hai người hy sinh vì tất cả. - Chí ít em cũng có thể lấy dây được. - Travis lẩm bẩm trong khi cà nhắc ngược lại khu nhà, về phía ngọn lửa lan đến gần. Jed choàng tay lên vai Harry còn Harry cũng vòng tay lên Jed. Họ bước ra quãng xa rồi chụm đầu vào nhau. Trông họ như cầu nguyện vậy và tôi tự hỏi liệu đây có phải tội lỗi của tôi khi suốt nhiều tháng qua tôi còn tin vào Chúa Trời nữa. Tôi tự hỏi lòng rằng nếu tôi từ bỏ niềm tin vào đại dương, từ bỏ Travis, từ bỏ mọi thứ chắn ngang con đường giữa tôi và Chúa tôi có thể cứu tất cả được ? Liệu tôi có thể cứu sống họ? Travis lại gần chỗ Jed và Harry chụm vào nhau cách kỳ quặc. quỳ gối ở rìa sàn, khu vực sát rừng Răng-Tay và con đường mòn là cứu tinh của chúng tôi. Tôi cũng ra chỗ để giúp tay thắt sợi dây. - Em hiểu rồi sau đó thế nào? - Tôi bảo , những ngón tay lóng ngóng run rẩy. - Chúng ta làm giống như hôm rồi từ bên ấy sang đây. Nhưng phải có người chạy ra đầu kia để buộc sợi dây. - đặt tay lên tôi, cảm giác ấm áp quen thuộc lại xuất . - Những ngày ở trong ngôi nhà đó, đấy chính là thế giới của , là cuộc sống thực của , là đại dương của . Nhìn vào mắt , tôi có thể thấy những lời lẽ lộn xộn cuộn lên từ đáy lòng, nhưng rồi chỉ thêm mỗi câu. - ước gì mình có thể giữ cho em được an toàn. lần ngón tay lên môi tôi rồi đứng dậy đưa sợi dây cho Harry và Travis, chuẩn bị để họ thoát sang bên kia. Tôi từ từ đứng dậy và trước khi kịp hiểu chuyện gì diễn ra bóng người vọt qua, những bước chân đều nhau, rồi phóng vọt từ rìa sàn xuống đất, bay qua đầu đám sinh vật bên dưới. Người nện đánh huỵch rồi lăn vòng tròn. tay cầm con dao, lửa cháy phản chiếu ánh kim loại lấp lánh. đứng bật dậy rồi chạy vọt về phía bìa rừng, hướng cánh cổng và con đường mòn, sợi dây bện đủ màu của tôi được quấn quanh ngực và kéo lê phía sau nền đất. Thoạt đầu, lũ sinh vật để ý đến có mặt của nhưng sau chúng quay cả về hướng đó. Chúng nhận ra . Chúng thèm khát. - Khônggg! - Tôi vừa chạy ra rìa sàn vừa hét lên. Tôi túm chặt lấy mặt sàn như thể cầm sợi dây trong tay và có thể kéo ngược lại chỗ an toàn. Tiếng thổn thức buột lên khía vào da thịt nhưng tôi thể nào ngưng lại được. Trái lại, những tiếng cầu xin cứ dồn dập thoát ra khỏi miệng tôi. - Ôi, xin... xin... chạy, vấp ngã, đứng dậy nhưng thể chạy hết tốc lực được. Chân quá yếu. Dáng của lệch hẳn sang bên. Cơ thể lại suy nhược. - Xin... ôi... xin... Lũ sinh vật đuổi kịp , những ngón tay của chúng vươn dài ra, chân chúng giẫm đạp lên sợi dây bện. bị kéo giật lại đằng sau và ngã quỵ gối vì sợi dây giằng lại. Tôi nghe thấy tiếng hét lên khi tên đầu tiên túm được . đánh ngã vài tên. Lưỡi dao cắm ngập vào tên, rút ra rồi lại chạy tiếp. Tôi nhìn thấy máu thấm ra ngoài áo sơ mi. trai tôi bắt đầu kéo vai, cố tránh cho tôi khỏi nhìn những cảnh đó nhưng tôi thể nào rời mắt khỏi chừng nào còn chưa đến được hàng rào an toàn. chạy tiếp nhưng lũ sinh vật dồn đống chặn đầu . - Ôi xin Người… - Tôi quên hết mọi từ ngữ đời, chỉ còn mỗi ý nghĩ duy nhất là sẵn sàng đánh đổi mạng sống cho . mũi tên xẹt qua đầu tôi và sau đó liên tục những mũi tên khác nữa được bắn ra. Mỗi mũi tên đốn hạ tên. Chúng ngã xuống lần lượt và cuối cùng Travis cũng ra giữa cái đống ngổn ngang ấy. chạy tiếp về phía cánh cổng. Harry đứng ngay sau lưng tôi, cung nỏ loang loáng, mặt tái và đẫm mồ hôi, nhưng những mục tiêu đều rất chính xác và dứt khoát. Jed cũng ra đứng bên cạnh , giương cao cây cung thứ hai và họ bắt đầu hạ đám sinh vật. vui sướng trào dâng trong lòng tôi. Từng tế bào da thịt tôi trở nên nhõm. Trong khoảnh khắc, khoảnh khắc nhạy cảm và mù quáng, tôi đột ngột linh cảm rằng Travis đến được hàng rào mà việc gì, rằng chúng tôi sống và tôi được nhìn thấy những gì phía bên kia khu rừng, rằng tôi nhìn thấy đại dương. Tồi nhắm nghiền mắt lại, hy vọng rằng cảm nhận trọn vẹn những cảm xúc đó. Nhưng rồi Travis lại vấp ngã lần nữa. Khi tiếng hét của vọng đến, cả người tôi sụm xuống. Ngay cả cánh tay tôi cũng đủ vững để đỡ cơ thể mất hết phần hồn. - Ôi xin... - Tôi thầm lần cuối cùng. Travis đứng dậy, lảo đảo, với tay lên hàng rào và lách qua cánh cổng. vài tên theo sát trước khi có thể đóng chặt cửa nhưng Harry và Jed giải quyết nhanh bọn chúng. Những mũi tên liên tiếp khiến chúng bất động. Cuối cùng Travis cũng được an toàn. Máu ra ướt đẫm áo và thậm chí đứng tít này tôi cũng có thể thấy lồng ngực phập phồng. Sau đó giơ tay lên vẫy và tôi cảm thấy sàn gỗ rung lên khi cả Harry và Jed cùng ngồi xuống đằng sau tôi. - ! - Tôi thầm, chưa sẵn sàng để chấp nhận bất cứ điều gì. Mất đến mười lần mới có thể quăng được đầu dây bện lên cành cây vững chắc của thân cổ thụ ngay cạnh lối mòn. Chúng tôi cảm thấy ngọn lửa ngày càng ngùn ngụt sau lưng. bắt đầu kéo sợi dây qua bãi đất trống. Chúng tôi nín thở. Hơi nóng thiêu đốt chúng tôi. Argos rên rỉ còn Jacob run lên. Cuối cùng phần dây thừng cũng được kéo hết sang và Travis buộc chặt đầu mối lại. Nó đu đưa tới lui. Cái sợi dây cứu tinh của chúng tôi. Đúng lúc ấy, Travis đổ sụp xuống gốc cây. Và trước khi mọi người kịp ngăn lại tôi lồng chân vào sợi dây, quấn chặt lấy mắt cá chân rồi bắt đầu đu chuyền tay nọ qua tay kia để sang lối mòn. Tôi nghe thấy Harry gọi tên mình, tôi thấy chụp lấy bàn chân tôi, nhưng tôi đá để bị kéo trở lại. - Vẫn chưa an toàn đâu! - Harry kêu to. - Em nên để người trong số bọn thử trước, phòng khi... Tôi lắc đầu, cố gắng tập trung vào đôi tay mình, và lờ vết bỏng ngay dưới đầu gối. - Thậm chí em còn thắt dây an toàn nữa. - hét lên. Tôi túm sợi dây chặt hơn và hơi ngửa đầu ra sau chút để có thể nhìn thấy Travis. Mọi thứ xung quanh thành ra lộn ngược. dựa vào gốc cây và đầu từ từ gục xuống. - ! - Tôi hét lên. - Em còn thèm mang vũ khí nữa. Nhỡ đâu cậu ấy Tái sinh sao? - Harry lại hét lên. Nhưng tôi bị làm phân tán, tôi chỉ tập trung vào đôi tay mình. Những thớ cơ người tôi căng ra. Sợi dây như cứa vào da thịt tôi. Tôi chăm chú nhìn Travis và cảm thấy vô cùng cần chạm vào để chữa lành vết thương cho . Khi sang tới bên kia, tôi để chân mình thõng xuống, máu vón cục dưới bàn chân tôi. Tôi quay sang phía khu trú , thấy Jed, Harry, Cass và Jacob nổi bật nền lửa. Tôi nhìn xuống, cổ căng ra đau nhói. Bên trái tôi là rừng Răng-Tay, lũ sinh vật Vùng vô định bắt đầu tụ lại và lê lết về phía chúng tôi. Bên phải là con đường mòn dẫn vào bóng tối. Travis ở ngay dưới chân tôi, người đầy máu, cánh tay giơ lên cao. Tôi gần như tê liệt vì sợ hãi. Tôi sợ cái cách ngồi như thế, sợ kiểu đưa tay ra cho tôi như thế, sợ vũng máu bao phủ lấy cơ thể và cả cái cách chờ đợi bên dưới, cứ như thể sẵn sàng cắn xé tôi vậy.
32 Tôi muốn hét lên mà chẳng có thanh nào buột ra. Tôi vẫn đu bằng hai tay, cơ thể nặng nề và rất khó thở. Những ngón tay tôi trơn ướt. Máu ứa ra từ vết dây cứa khiến da thịt tôi nhây nhớp. Tôi cố gắng túm chắc sợi dây, dùng cả chân để hỗ trợ, nhưng tay tôi mỏi quá rồi. Cơ bắp run lên vì bị treo người quá lâu. Tôi lại thấy giận cái tính nóng vội của mình khi để cho Harry thắt dây an toàn. Mắt tôi mờ lệ lúc chăm chú nhìn Travis ở bên dưới. Bàn tay duỗi ra nắm vào. Cuối cùng hạ tay xuống, cánh tay thõng ra hai bên. mất hết sức lực. Tôi nhảy xuống đất và bò lại chỗ . dựa mình vào thân cây ngay sau cánh cổng. Người run lên, thở dốc. Nhưng vẫn còn sống. - Travis! - Tôi hét lên khi kéo vào lòng. Tôi lay như đứa trẻ . - ổn thôi. ổn mà. gục đầu vào ngực tôi. Tôi có thể cảm thấy máu ứa lên da thịt tôi. - Tại sao lại làm thế, Travis? Tại sao? - Tôi nghẹn giọng. Môi mấp máy nhưng tôi chẳng nghe được từ nào. Mắt trợn ngược lên. Tôi cuống cuồng lay , gần như lắc người . - thể... - Tôi hét lên. - Em để đâu! nụ cười kéo nhệch khóe môi khiến giọt máu ứa xuống cằm. - Chúng ta giải quyết được chuyện này. - Tôi bảo . - Có thể gần đây còn ngôi làng khác. có người chữa được. Có phải bị cắn ? Có phải đấy phải là những vết cào giống như em ? Tiếng cười nho của khiến thời gian như ngưng đọng, kéo chúng tôi về thời khắc khi ngôi làng cũ chưa gặp thảm họa, trước khi bị gãy chân. Khi chúng tôi còn là những đứa trẻ. Trước khi tất cả những chuyện này xảy ra. - Là vết cào hay có sao đâu. - Giọng như nước chảy. - bị cắn từ lúc thoát ra khỏi ngôi nhà bên kia cơ mà. Chân tay tôi mềm nhũn. Mọi thứ quay cuồng sụp đổ. - chết rồi đấy chứ! - mở mắt ra. Tôi chỉ có thể khuôn miệng thành chữ “Tại sao” mà thể phát ra thanh nào, thể khiến thanh buột ra từ thân hình tôi run rẩy. Tôi nuốt khan, tay vuốt lên trán . Da đẫm mồ hôi và máu. Tôi cúi đầu xuống để có thể chạm vào . Môi tôi ở môi và giờ tất cả những gì còn lại trong óc là những ngày chúng tôi bên nhau trong nhà thờ, khi ấy tôi kể cho câu chuyện về đại dương. - Để em cầu nguyện cho . - Tôi thầm, sụt sịt, mắt sưng lên vì khóc. - Em chưa bao giờ giỏi cầu nguyện cả đâu. - cười khe khẽ. - Đó phải là điều em thích. Chỉ có những câu chuyện thôi. Tôi lắc đầu, nhắm nghiền mắt lại. - , chỉ có thôi. lại khẽ cười, lần này giống như thở hắt ra hơn là giống tiếng cười. - ước gì là như vậy. Tôi ôm vào lòng chặt hơn, muốn ép hết lây nhiễm ra khỏi người , muốn rửa sạch máu bằng tình của mình. - Em xin lỗi. - Tôi thầm. - Em rất, rất xin lỗi. Tôi thổn thức đến nỗi hầu như nghe thấy gì. Tất cả những gì còn lại bây giờ là hối tiếc những ngày cuối cùng ở bên Travis, tôi liên tục giận . Lẽ ra trong những ngày ấy tôi phải đành thời gian để nhớ trọn vẹn khuôn mặt , để đếm những vết tàn nhang vai . Tôi nhận ra rằng mình bao giờ còn được nhìn thấy nụ cười tỏa nắng khuôn mặt nữa, với đôi mắt hơi nheo lại và vài nếp nhăn ở đuôi mắt. Tôi bao giờ còn được nhìn thấy bước , cái dáng cà nhắc quen thuộc ấy. Tôi cũng bao giờ còn gặp lại cảm giác khi bàn tay đặt lên cổ tôi. Đột nhiên, tôi nhận ra rằng mình chẳng biết gì về cả. Tôi chưa bao giờ dành thời gian để tìm hiểu những điều ấy. Tôi biết có máu buồn ở gan bàn chân hay và những ngón chân dài bao nhiêu. Tôi biết hồi còn , mơ thấy những cơn ác mộng gì. Tôi biết thích những chòm sao nào bầu trời, hay tưởng tượng những đám mây ra thành hình gì. Tôi cũng biết thực hãi sợ điều gì và hồi ức nào gần gũi với nhất. Và giờ tôi còn đủ thời gian nữa rồi, bao giờ có đủ thời gian được nữa. Tôi muốn khoảnh khắc này mình ở bên , cảm thấy cơ thể ở trong lòng và nghĩ về bất kỳ điều gì khác, chỉ còn là nỗi hối tiếc về những gì mà tôi đánh mất. Những gì mà tôi mất. Những gì mà tôi bỏ qua. Chúng tôi còn được chia sẻ cuộc sống này, và tôi còn đủ thời gian để hồi tưởng lại hình ảnh của và thậm chí ngay cả bây giờ đây tôi cũng dần quên mất rồi. Tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho điều này, chưa sẵn sàng để mất . - Kể cho nghe về đại dương , Mary! - . - Hãy với rằng đó là nơi cuối cùng chưa bị tất cả những thứ này chạm tới. Tôi lắc đầu. - Đại dương chẳng là gì cả. Nó cũng giống như tất cả những nơi khác thế giới mà thôi. chạm vào cằm tôi, bàn tay đột nhiên trở nên mạnh mẽ. - Hãy hứa với rằng em tìm thấy đại dương! Tôi lắc đầu. - Nhưng rằng... - Quên những gì . Hãy hứa rằng em thay nếm vị muối của biển. Tôi muốn kéo lùi thời gian lại, để ngăn cho nó vận hành đến những điều diễn ra. Tôi muốn khoảnh khắc này bị trượt dần . Nhưng thể. Bàn tay Travis rời khỏi khuôn mặt tôi. - ! - Tôi níu lấy , cố gắng giữ cho ở lại bên mình. - Em chọn . Em chọn chứ phải đại dương! - Hãy hứa với , Mary! - nhắc lại. Lần này giọng yếu dần, hơi thở càng trở nên nặng nhọc. - Em . Nhưng trả lời. Bởi vì còn nữa. Cùng lúc đó, tôi thấy mình bị kéo ra khỏi người . - ! - Tôi chống lại nhưng những cánh tay giằng tôi ra quá mạnh. Đó là Harry. đẩy tôi sang phía bên kia lối mòn. Tôi bổ nhào trở lại. - Em phải bỏ cậu ấy lại. - Harry đẩy tôi lùi lại sau. - Đừng có cản đường tôi! - Tôi quát lên, những ngón tay bấu nền đất trong lúc cố gắng bò lại chỗ Travis. Harry chộp lấy vai tôi. - Em hiểu gì ư? Travis bị nhiễm rồi. Cậu ấy chuẩn bị Tái sinh. Jed đứng đằng sau tôi, tay cầm lưỡi hái. chờ đợi, sẵn sàng hành động khi Travis tái sinh. Sẵn sàng kết thúc mọi thứ. Tôi với tay lên lưỡi kim loại sáng lấp lánh. Chắc nghĩ rằng tôi muốn ngăn lại để bảo vệ cho Travis nên vùng chống lại tôi. - Mary! - Harry cố kéo tôi lại nhưng tôi lấy hết sức bình sinh xô ngã lăn ra đất, khiến văng cả vào người Cass. - Đưa nó đây cho em. - Tôi bảo Jed. - Cậu ấy phải... - Đưa đây cho em. - Mary, em nên là người làm... Bất thình lình tôi chộp lấy lấy lưỡi hái. Miệng hét lên. Lần này tôi giằng được cái cán. Tôi là người , là người chịu trách nhiệm về cái chết của , là người mà cố gắng cứu sống và hy sinh cả bản thân mình. - Mary, để ... - Bỏ tay ra! - Giọng tôi buột lên thành tiếng gầm. buông tay ra khỏi lưỡi hái và chỉ bằng động tác, tôi ngoắt lưỡi hái ra khỏi và hướng về phía Travis. Lúc này tôi muốn gì hơn là được nhắm mắt lại, để coi như tất cả những chuyện này phải là thực, chỉ là cơn ác mộng mà thôi. Nhưng ngay khi vung lưỡi hái về phía Travis, tôi thấy đôi mắt mở to. Đôi mắt thể xanh đến thế. từng thèm khát tôi bằng đôi mắt ấy, nhưng bao giờ thèm khát theo cách này. Tôi cắm ngập lưỡi hái vào cổ , người run lẩy bẩy khi cảm thấy cạnh sắc vào xương sống. Đôi mắt trở nên thất thần như thể còn nhìn thấy tôi. Thân thể mềm nhũn và những múi cơ dãn ra. ra . Vĩnh viễn. Máu chảy xuống ngực và tôi thổn thức nền đất. Jed rút lưỡi hái và nâng tôi dậy. Tôi bải hoải đến nhúc nhích được. Tôi muốn nắm lấy tay Travis, để có thể cảm thấy lần cuối, để những ngón tay chúng tôi được lồng vào nhau. Nhưng quá xa rồi. Khói lan nồng nặc quét sạch cả mùi cơ thể khiến tôi còn cảm thấy nó được nữa. Jed định dìu tôi ra xa. - ! - Tôi hét lên. Tôi đánh lại Jed. Thậm chí tôi còn ngạt thở đến khóc được nữa. Những hồi ức về Travis trở lên lộn xộn, xoắn quện vào nhau rồi tan ra rã rời. - Em làm những gì cần phải làm rồi. - Jed như thể lời lẽ có cơ an ủi được tôi vậy. - Em ấy. - Tôi thút thít. - ấy là tất cả đối với em. Tại sao em lại nhận ra điều đó sớm hơn chứ? Nỗi day dứt gặm nhấm, bào mòn tôi. Nó luồn qua huyết quản như muốn lấp đầy máu huyết của tôi vậy. - biết! - Jed . Tôi ngả đầu vào vai và cảm thấy cơ thể cũng run lên. Tôi biết rằng khóc. Khóc cho tôi, khóc cho Beth. Và tôi tự hỏi rằng biết còn thế giới nào độc ác hơn thế giới này, khi mà chúng tôi phải tự tay giết chết những người thân nhất. 33 Vài ngày trôi qua và chúng tôi chỉ biết bước mải miết, cố gắng để ngọn lửa bắt kịp. Mỗi bước chân chúng tôi đều phải đối mặt với nỗi đau mất Travis. Cass chỉ ở lì bên Jacob và tình cảm của với thằng bé trở nên dữ dội. Giống như thể nó chính là con đẻ của vậy, cứ như thể thằng bé chưa bao giờ thuộc về người đàn bà nào khác và chính là người mẹ đầu tiên của nó. cứ rịt lấy nó và thằng bé là người duy nhất có thể phá tan im lặng nơi . Harry chăm sóc cho Cass. luôn giám sát để ăn hết khẩu phần đạm bạc và an toàn trước đám lửa chực bén sát gót. Khi Cass mỏi tay và khuỵu ngã bế thằng Jacob thay . Tôi dật dờ mình lối mòn. Như kẻ lang thang. Chẳng thiết nhìn ngó thứ gì. Khi vấp ngã vì những rễ cây li ti, khi lướt qua dãy hàng rào và những sinh vật Vùng vô định, tôi cũng chẳng trông thấy gì. Chỉ liên tục tự vấn mình rằng tại sao tôi mất tất cả mọi thứ đời trừ chuyến này. Ngay cả niềm hy vọng cũng phải có điểm dừng chứ. Con đường này phải dẫn chúng tôi đến đó. Chính Jed phải kéo tôi vào giữa. nắm lấy tay tôi khi tôi cứ mấp mé phía bên phía hàng rào. Bàn tay dịu dàng dẫn tôi tiếp. Có lẽ nhận ra nỗi buồn lắng đọng khuôn mặt tôi. hiểu những giọt lệ vẫn lặng lẽ chảy xuống nghĩa là gì. ba ngày kể từ khi Travis ra vĩnh viễn. Cả hai chúng tôi đều mất những người thân nhất. Cả hai chúng tôi đều phải tự tay giết chết họ. Ngọn lửa vẫn cháy rừng rực sau lưng, đẩy chúng tôi tiến về phía trước. Tro bụi tung mù mịt, biến mọi thứ xung quanh thành màu ghi xám hoang lạnh. khí ngày càng trở nên đặc quánh đến khó thở. Những bước chân của chúng tôi vì thế cứ chậm dần chậm dần. ai nhắc tới Travis, tới đám lửa ngùn ngụt sau lưng hay chỗ thực phẩm mang theo từ nơi trú ngày càng cạn kiệt. ai ra lời về chuyện ngọn lửa đốt nóng hàng rào, điều đó làm cho sắt tan chảy và mềm . Nếu những sinh vật kia vẫn cứ theo chúng tôi thế nào chúng cũng xâm nhập được vào lối mòn khi hàng rào bị đổ sập. Cứ bước qua mỗi cánh cổng rồi đóng sập nó lại sau lưng chúng tôi lại thở hắt ra nhõm, nhưng rồi lửa vẫn bén đến gần trong khi chúng tôi ngủ, vì thế tất cả buộc phải tiếp. Nóng, mệt, kiệt sức và đói khát. Từng bước từng bước , chúng tôi cố gắng theo sát nhau cho khỏi lạc dấu trong đám khói mù mịt, cố gắng quên mùi thịt cháy khét lẩn quất trong khí. Chỉ có sống sót. Và tồn tại. ai muốn là người đầu tiên trong nhóm phải bỏ mạng cả. Đôi lúc, chân tôi chùn lại và đầu gối run lên vì mỏi. Tôi lấy ngón tay quệt mồ hôi ròng ròng cổ rồi viết tên Travis lớp tro phủ đầy cánh tay. Tôi biết nếu mình dừng lại nghĩa là để chết thêm lần nữa. chết vì tôi và tôi thể coi thường hy sinh của nếu dừng bước. đêm, sau khi những giấc mơ về Travis nhấn chìm tôi vào những giọt nước mắt và cơn cuồng nộ, tôi tách ra khỏi nhóm để gặm nhấm nỗi đơn mình. Bầu trời đêm sáng rực màu cam phía đường chân trời và người tôi run lên khi biết rằng ngọn lửa liếm dần đằng sau và ngày mai lại là cuộc đuổi bắt dài dặc. Trong bóng tối, tôi chợt nghe có tiếng sịt mũi. Tôi nhìn quanh cho tới khi nhận ra hình người bé ngồi thu lu dưới đất nhìn ngọn lửa đằng xa. Là Jacob. Tôi đến chỗ thằng bé, ngồi xuống bên cạnh và kéo nó vào lòng. Argos vẫn rời Jacob từ ngày có hỏa hoạn. Giờ nó cứ dũi cái mũi lạnh toát vào tay tôi. - Cháu định làm thế! - Nó . Kể từ lúc chúng tôi thoát ra khỏi đó, nó chẳng làm gì ngoài việc liên tục xin lỗi vì gây ra đám cháy. Tôi suỵt khẽ rồi hôn lên tóc thằng bé. - Cháu xin lỗi. - Nó vừa vừa thổn thức và tôi phải ôm nó chặt hơn. Nỗi tiếc nuối ân hận bao trùm cả hai và tôi muốn để những ý nghĩ tội lỗi này song hành suốt cuộc đời đứa trẻ. - có thể kể cháu nghe bí mật được ? - Tôi thầm. Tiếng thổn thức trở thành tiếng sụt sịt và tôi thấy nó gật đầu. - Mẹ vẫn kể cho nghe về đại dương và những ngôi nhà cao hơn cả ngọn cây, cao đến tận trời. Cả những người đặt chân lên mặt trăng nữa. Nó cười khúc khích. - lại bịa chuyện rồi, Mary! Nó thế nhưng tôi biết chắc rằng nó rất muốn tin tôi. Tôi nghiêng người và thầm. - Đó là , và có bằng chứng. Tôi rút cuốn sách có tấm ảnh New York city vẫn để trong áo và đưa cho nó xem bức hình. Nó gí sát mặt và nheo mắt. Ánh sáng từ đám lửa đằng xa chỉ đủ tỏ đường viền mờ mờ của những tòa nhà. Tôi thấy nó nín thở rồi lại thở hắt ra. - Đây là cái gì? - Nó hỏi, ngón tay chạm vào dòng chữ. - Đó là hình ảnh cái nơi tồn tại trước Thời tái sinh. Có thể giờ nó vẫn còn ở đấy. - Làm sao biết nó vẫn còn? Tôi nhún vai. - Tin tưởng và hy vọng. Đó là lý do tại sao lại đưa nó cho cháu xem. Những câu chuyện giữ cho bước chân của cháu tiến về phía trước. có nhiều thứ để hy vọng hơn là con đường mòn này. Tôi vuốt ngược tóc nó từ trán như mẹ tôi vẫn thường làm. lát sau, tôi đứng dậy, kéo nó đứng lên và dẫn về chỗ những người khác còn say giấc. Lần đầu tiên tôi trôi vào giấc mơ cách dễ dàng mà bị chúng hành hạ. Sáng hôm sau, chúng tôi tiếp tục lần theo lối mòn và tôi để ý thấy Jacob ngẩng cao đầu hơn chút, vai nó cũng còn rũ xuống nữa. Điều đó khiến tôi mỉm cười. Những ngày tiếp theo lê thê như có điểm dừng. Những khẩu phần ăn hạn hẹp mà Harry và Jed vớt vát được từ nơi trú cạn kiệt dần. Và cuối cùng, đúng vào lúc tôi nghĩ rằng mình thể nhích thêm được bước nào nữa những giọt mưa đầu tiên bắt đầu lốp đốp trán tôi. Cùng lúc sấm vang rền và chớp lóe sáng. Cơn mưa nặng hạt đổ xuống như vãi đá khiến chúng tôi đau điếng người. Trong lúc tiếp tục lê bước theo lối mòn, tôi chắc rằng tất cả cùng chung ý nghĩ: Liệu cơn mưa này có dập tắt nổi đám cháy ? Hay nó lại làm cho chúng tôi chậm bước? Chúng tôi có được phép nghỉ ngơi ? Tôi ngửa mặt lên trời khi cơn mưa vẫn ngày càng nặng hạt. Tôi để nước mưa chảy dài má, trộn lẫn nước mắt để quét hết nỗi điên giận, quét hết tro tàn cơ thể, xóa sạch cái tên Travis cánh tay tôi. Tôi dang rộng hai tay cho nước ùa vào da thịt. Cass và Harry vội vã chạy lối mòn. Jacob lõn chõn chạy ở giữa, mắt tìm kiếm chỗ trú, tán cây hay bụi rậm, bất cứ thứ gì để tránh những giọt mưa châm vào da thịt như thứ cực hình. Tôi để mình sụm xuống đất trong khi nước chảy trôi khắp người. Jed quỳ gối bên cạnh. đặt tay lên má tôi, hỏi tôi làm gì vậy. Tôi cười toét miệng và bảo rằng hãy cứ để tôi như thế. nhìn tôi lúc lâu, nước xuống từ tóc, mũi và cằm . Rồi để tôi lại mình. hiểu nỗi mất mát hành hạ ấy. Nước ngập thành vũng quanh người. Tôi bắt đầu trở thành phần của dòng chảy. Tôi tưởng tượng ra mình ngập chìm vào đại dương, hít thở khí đầy hơi nước. Phổi tôi nghẹt lại như bị chết chìm. Đất dưới lưng mềm nhũn như bùn và tôi lăn người cho đất bao phủ khắp cơ thể. Tôi ngập chìm trong nước, bùn đất và những giọt lệ. Tôi hét gào vào tiếng sấm, hét gào vào ánh chớp giật, hét gào Vùng vô định, gào lên rằng cớ sao chúng lại lấy mọi thứ của tôi như thế. Nhưng khắp Vùng vô định chỉ còn duy nhất tiếng rên rỉ và va đập vào hàng rào. Tôi đứng dậy, chạy dọc lối mòn, dứ nắm đấm trêu chọc bọn chúng. Nhưng chúng buông tay ra khỏi hàng rào và quay chỗ khác, lê lết về hướng Harry, Jacob và Jed với nỗi đói khát thèm thuồng bất tận. Giận điên người, tôi lao ra mép rào, thò ngón tay qua những mắt rào và lấy hết sức mình mà lay mà lắc. Tôi cứ thế đập vào sắt thép. Nhưng chúng vẫn bỏ tôi lại đấy. Lũ sinh vật lướt qua tôi cứ như thể tôi tồn tại vậy. Chính nước và bùn là tấm áo giáp khiến chúng thể đánh hơi ra tôi. Cuối cùng, Harry cũng quay trở lại và tìm thấy tôi xô kéo hàng rào. kéo tôi lại đúng lúc những ngón tay của lũ sinh vật sượt qua tóc tôi. nhàng gạt bùn mặt tôi rồi kéo tôi vào ngực trong khi cơn bão vẫn gầm rú đầu và lũ sinh vật đập xình xình vào hàng rào. thầm vào tai tôi. - cũng nhớ cậu ấy! Trong khoảnh khắc chúng tôi chia sẻ nỗi buồn thương bất thần nghe thấy tiếng gọi to. Tôi nhìn thấy Jed lao như tên bắn con đường mòn, lưỡi hái vung vẩy đầu. Khi mắt chúng tôi gặp nhau, dừng lại và đẩy cả hai về phía trước. Mặc dù nghe thấy hét cái gì, nhưng tôi và Harry cũng đứng lên theo . Chúng tôi qua Cass và Jacob run lẩy bẩy dưới bụi cây to. Argos lại bắt đầu quẩn quanh chân tôi. Tôi ngần ngừ và đẩy nó về phía Jacob. Cậu bé chộp lấy gáy con chó và vùi đầu vào lớp lông cổ. Argos ngước nhìn tôi khẽ rên rỉ. Tôi búng tai nó và gãi gãi núm tai. Nó nằm sát cạnh Jacob, mắt lim dim hài lòng. Thằng bé vô thức đặt tay lên bụng con chó, những ngón tay đập đập khiến cẳng trái con chó giật giật. Cass liếc nhìn lên và miệng khuôn thành từ “cảm ơn”. vẫn choàng tay ôm chặt Jacob, miệng ghé sát tai nó như thầm bí mật nào đó. Tôi chạy lên đuổi kịp Harry và Jed. Họ vẫn chờ tôi trong im lặng. Khúc đường mòn này rộng rãi nên chúng tôi có thể đứng thành hàng ngang. Jed đứng ở giữa. giơ lưỡi hái lên chỉ xuôi về phía đường mòn rồi sau đó để mặc nó rơi xuống đất như thể mất hoàn toàn sức lực. Tôi bước bước lại gần , chắc những gì mình nhìn thấy có hay , biết liệu thị giác có đánh lừa mình. Tôi có thể nghe thấy Harry thở hổn hển vì quãng chạy vừa rồi. Tôi khuỵu gối xuống, những cạnh sắc của hòn đá cứa vào da thịt khiến tôi bị chảy máu, máu quện với nước mưa chảy xuống tận ống chân. Đây là điểm tận cùng của hàng rào. Điểm kết thúc của con đường mòn. Chẳng có gì phía bên kia ngoại trừ rừng rậm. Thêm điểm chết khác nữa. Vai tôi rũ xuống, những ngón tay sục vào bùn đất. - rất tiếc, Mary! - Jed vậy vì biết đấy chính là niềm hy vọng của tôi. - nghĩ rằng chúng ta phải chờ cho cơn mưa này ngớt . - Harry bảo. - Hy vọng rằng mưa dập tắt được lửa. Rồi sau đó chúng ta quay ngược lại, trở về đoạn ngã ba và thử đường kia xem sao. Tôi lắc đầu, nước xuống tong tỏng từ tóc từ tai tôi. - Đây cũng là đường rồi. - Tôi , giọng chỉ to hơn tiếng thầm xíu. - Chúng ta tìm đường khác. - Harry bảo, cố gắng làm yên lòng tôi, cố làm cho tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhưng chẳng ích gì. Tôi tuyệt đối tin rằng mình đúng đường, và con đường này dẫn chúng tôi thoát khỏi rừng rậm để ra đến đại dương. - Biết đâu... - Tôi đứng lên và rúm lại vì vết đau đầu gối. Tôi tiến bước về phía trước. - Đừng làm điều gì ngu ngốc, Mary! - Harry . - Đây chỉ là ngõ cụt thôi. Lúc trước thỉnh thoảng chúng ta cũng vẫn gặp ngõ cụt đấy thôi. Lần này nhầm có gì lạ đâu. Cái ngõ cụt này có gì đặc biệt cả. Tôi lại lắc đầu. Cái ngõ cụt này có điều gì đó khác thường, điều gì đó khác tất cả những lối mòn còn lại. Tôi lần ngón tay lên những gờ sắt hàng rào cho tới khi chạm phải tấm sắt. - Đây là cánh cổng. - Tôi , cùng lúc có tiếng sấm nổ bầu trời. Tôi quay sang Harry và Jed. Họ mờ mờ nhân ảnh trong cơn mưa dày đặc. - Đây chính là cánh cổng! - Tôi hét lên. Tôi cứ miết vào tấm sắt để tìm những ký tự và rồi tôi nhìn thấy điều đó: Số I. Đây chính là cánh cổng đầu tiên. Hai người liếc nhìn nhau rồi ra đứng bên cạnh tôi. - Nhưng phía bên kia cổng làm gì còn hàng rào? - Harry lên tiếng. - Nó chỉ thông vào rừng thôi. Nếu đây là ngõ cụt sao phải có cổng nhỉ? Tim tôi đập thình thịch như trống làng. Nó đập điên cuồng đến nỗi hơi thở của tôi cũng phù phù cùng nhịp như thế. Nếu đây là cánh cổng đầu tiên nó cũng chính là điểm khởi đầu và kết thúc. - Bởi vì giờ là lúc chúng ta phải vào rừng! - Tôi . Và bằng trực giác của trái tim, tôi biết điều này là . Nhưng Harry chỉ cười phá lên. - Hài hước làm sao! - , rồi quay sang nhìn tôi, nhìn dáng vẻ trù tính của tôi về khu rừng trước mặt. chộp lấy vai tôi. - phải em thực tin vào điều đó đấy chứ? Giờ tôi thở gấp hào hển và gật đầu. Jed cũng bước lên cùng lúc. - Mary, em phải nghĩ cho nghiêm túc. - kéo tôi ra khỏi Harry. - Tại sao lại có người muốn ai đó vào rừng mới được chứ? - khoát tay vào rừng rậm tối đen. - Em biết. Nhưng điều đó quan trọng gì đâu. Cánh cổng này dẫn chúng ta đến với đại dương, đến điểm kết thúc của khu rừng. - Tôi chỉ vào tấm sắt. - Nó được đánh dấu bởi số I. Những chữ cái này tương ứng với các con số và đây chính là cánh cổng đầu tiên. Vì thế bên ngoài kia phải là đường . Nghe tôi thế, Harry phẩy tay và quay lưng lại. xoa bóp hai thái dương như thể điều đó giúp kìm chế được cơn giận dữ. - Mary. lại quay sang và đặt tay lên má tôi, những ngón tay miết nước mưa trơn ướt. Rồi nắm lấy tay tôi. Tôi nhìn những ngón tay đan vào nhau và nhớ lại cái ngày chúng tôi ở bên suối, khi mà tất cả những chuyện này chỉ mới bắt đầu. Trong khoảnh khắc chúng tôi nắm tay nhau ở dưới nước, cầu hôn tôi. Đột nhiên tôi nhận ra nỗi đau mà mình gây ra cho kể từ giờ phút ấy. phản bội. Cả lưỡng lự nữa. - Em xin lỗi. - Tôi bảo . Nước mưa chảy vào khóe miệng khi tôi thốt lên. - Em vô cùng xin lỗi vì tất cả mọi chuyện. nghiêng đầu. - Tại sao em lại phải xin lỗi nào? - Vì lẽ ra là người chồng tốt của em. - Tôi đáp lời. Có vẻ như lờ mờ nhận ra cái điều rằng tôi sắp sửa qua cánh cổng này và bỏ lại, vì thế càng siết chặt tay tôi. - luôn luôn ở bên cạnh để chăm sóc cho em, Mary. Tôi hơi mỉm cười. Trong khoảnh khắc tôi tự hỏi lòng rằng cuộc sống của tôi ra sao nếu ngày ấy tôi chạm vào bàn tay Harry ở dưới lòng suối. Nếu như lúc ấy tôi giặt xong rồi và lên đồi tìm mẹ khi bà đứng ngóng cha. Tôi có thể giữ cho bà tránh khỏi hàng rào và bà bị lây nhiễm. Như vậy tôi phải vào nhà thờ, Travis hay gặp Gabrielle. Tôi cũng bao giờ biết được bí mật ấy và khao khát cuộc sống bên kia hàng rào nữa. Tôi cưới Harry. Những đứa con của chúng tôi trưởng thành và chơi đùa với con của Cass và Travis, của Jed và Beth. Có thể tôi bằng lòng với điều đó. Thậm chí còn thấy hạnh phúc nữa. Nhưng liệu như thế có đủ ? Harry chợt buông tay tôi ra. - Nhưng cả hai chúng ta đều biết rằng em muốn ở bên cạnh mà. Tôi mở miệng định phản đối nhưng lắc đầu. - Em bao giờ muốn đâu. - thêm. Tôi cũng lắc đầu nhưng để sang điều khác. - Cái thế giới ấy còn tồn tại nữa rồi. - Tôi bảo . - Giờ chúng ta phải tự tìm ra con đường cho chính mình. Và đối với em, điều đó đồng nghĩa với việc qua cánh cổng này. Tôi liếc mắt về phía Jed trước khi tiếp tục. - Em xin . Hãy về với Cass . Hãy ở lại với ấy và Jacob. biết rằng ấy sợ sấm mà. - Nhưng chuyện gì xảy ra nếu chúng ta là những người cuối cùng còn sót lại Trái đất này. Nếu em bỏ lại bọn ở đây những em hủy hoại chúng ta mà còn hủy hoại luôn cả loài người nữa. - Nếu chỉ còn lại chúng ta, có lẽ chúng ta cũng cần phải nỗ lực sống sót mà làm gì. Chúng ta thể thay đổi được điều gì nữa và vì thế cứ việc mắc kẹt ở trong làng cho xong. - Cass đúng. Em chỉ đuổi bắt theo những câu chuyện kể lúc ngủ ngốc nghếch ấy và như thế là ích kỷ. - quăng cây rìu hai lưỡi xuống đất rồi quay gót trở lại lối mòn chìm sâu vào bóng tối. Tôi nhặt cây rìu lên, thử trọng lượng của nó. Cán rìu trơn nhẫy mưa và bùn đất. - Vẫn còn đường khác mà. - Jed ngay khi Harry vừa khuất. - Vẫn còn những con đường khác nữa. Có thể dẫn đến ngôi làng khác. Đây thể là con đường duy nhất dẫn đến đại dương, cho dù đại dương có tồn tại chăng nữa. Tôi nhìn nước mưa chảy dài má rồi giọt ra khỏi hàm. - , chính là con đường ấy đây! Tôi lại thấy vẻ phẫn nộ thoảng qua khuôn mặt . - Nhưng làm sao em biết được điều đó, Mary? - hét to, quai hàm nghiến lại vì giận. Tôi thõng hai tay, cũng giận kém. - Bởi vì em luận ra được mật mã. Bởi vì theo những mật mã ấy đây chính là cánh cổng đầu tiên. - Tôi quát lại . - Bởi vì Họ bao giờ lắp cổng ở đây mà lại có lý do... - Chúng ta thậm chí còn biết Họ là ai, Mary. Làm sao chúng ta có thể chắc chắn rằng Họ đặt cánh cổng ở đây chỉ vì lý do nào đó? Họ xây dựng nên dãy hàng rào này, và những cánh cổng có mặt ở khắp mọi nơi. Em nghĩ rằng nếu có điều gì đó quan trọng ở ngoài kia điều đó có nghĩa là Họ chỉ muốn chúng ta biết rằng họ xây dựng thêm lối mòn nữa ở đó à? - Jed, tất cả những gì em biết là... - Em chẳng biết cái gì hết! Em thuyết phục mọi người tin rằng chúng ta đúng đường và rồi cuối cùng con đường ấy dẫn đến ngôi làng… - Nhưng chúng ta đúng đấy thôi. Có phải là niềm tin thôi đâu. Em biết là chúng ta đâu mà. Em biết cách đọc những dấu hiệu đường. Và nó dẫn chúng ta đến ngôi làng của Gabrielle. - Nó dẫn chúng ta đến cái bẫy chết người, Mary ạ. - Lúc ấy chúng ta còn lựa chọn nào khác, Jed. - Giờ tôi thở hổn hển, ngực tôi phập phồng và đôi bàn tay vo vào thành hai nắm đấm. - Mà sao cứ quan tâm đến việc em qua cánh cổng này làm gì? tống cổ em ngay sau khi mẹ mất cơ mà. Tôi có thể thấy là bị bất ngờ bởi câu hỏi ấy. bước lùi lại. Vai hơi rũ xuống. Mắt xa xăm hướng vào rừng rậm và trong khoảnh khắc chúng tôi có thể nghe thấy tiếng mưa rơi ào ạt. - Bởi vì em là tất cả những gì còn lại mà có! - .
34 - Mary, chúng ta vẫn có thể quay trở lại. - Jed . Nước mưa văng ra khi khoát mạnh tay. - Chúng ta chờ mưa dập tắt đám cháy, rồi quay trở lại và tìm đường khác. Đám cháy kia chắc thiêu gần hết đám sinh vật Vùng vô định rồi. Chúng ta vẫn còn ít vũ khí, đương đầu với chúng được. Ánh mắt sáng rực lên cùng khẳng định trong đó. - Biết đâu chúng ta tìm được ngôi làng khác, ngôi làng toàn những con người thực . Chúng ta có cuộc sống... - bỏ lửng câu . - Đó là những gì muốn. khẽ đến nỗi tôi hầu như nghe thấy gì khi giọng lẫn cả vào tiếng sấm. - Mary, tại sao lại cứ phải chạy theo những giấc mơ cũ kỹ đó chứ? Đại dương có thể mang lại cho em những điều gì mà chúng ta thể làm nào? Tôi phân vân biết có đúng . Liệu có phải những giấc mơ về đại dương chỉ đơn thuần là những giấc mơ thời thơ ấu, là chuyện cổ tích. Từ lúc nào tôi lại cứ tin chắc rằng có nơi bị Thời tái sinh chạm đến. thế giới vẫn tồn tại phía bên kia khu rừng này. Tôi nghĩ đến chuyện quay lại, rồi theo ngã rẽ khác, ngã rẽ nào đó mà chúng tôi bao giờ tiên liệu được rằng nó có đúng đường hay . - Chí ít cũng phải chờ đến sáng mai mới quyết định được đúng ? - Jed giọng nhàng, như nhận ra lưỡng lự của tôi. nắm lấy cổ tay tôi kéo ngược lại lối mòn, và phần nào đó trong lòng tôi muốn nhượng bộ. Đúng lúc đó tôi lại nghe thấy những tiếng rên rỉ. Tôi nghe thấy tiếng xương gãy quen thuộc khi lũ sinh vật lách những ngón tay qua kẽ rào. - Nhưng chờ đến mai muộn quá! - Tôi giằng tay ra. - Ngày mai chúng bao vây chúng ta, bao vây cánh cổng này. Jed khoát tay lên hàng rào, nước văng ra từ những ngón tay . - Giờ chúng cũng chầu chực ngoài kia rồi và em vẫn cứ muốn ra ngoài ư? - Nhưng trời mưa, Jed. Nước mưa xóa hết mùi của em. Đây là cơ hội duy nhất để em có thể thoát ra khỏi đây. Tôi cảm thấy chân tay mình run lên vì sợ, vì thế tôi phải chống tay lên hông, hy vọng nhận ra bàn tay cầm rìu run rẩy. Tôi biết liệu có nghĩ rằng tôi đủ can đảm để qua cánh cổng . Tôi hay còn lưỡng lự đến mất hết khí phách để rồi phải quay trở lại. - Mary, được đâu. và Beth cố làm thế lúc trời mưa nhưng ấy vẫn bị tấn công đấy thôi. - Đấy là chị ấy bị Gabrielle tấn công. - Tôi chữa lại. - Mà Gabrielle chết rồi. Tôi lại nhớ đến cái thân hình khô xác của khi lần cuối cùng gặp lại. Tôi tự hỏi trong những giây phút cuối cùng ấy có tìm thấy thanh thản hay vẫn cứ tiếp tục sống như thế, thể di chuyển được và mắt dán nhìn bầu trời. Jed vẫn lắc đầu nhưng tôi đứng thẳng người, hoàn toàn cưỡng được thôi thúc muốn nhắm chặt mắt lại khi đặt tay lên cái chốt của cánh cổng khóa. - Em hứa với Travis rằng từ bỏ niềm hy vọng. - Tôi bảo . - Em hứa với ấy rằng em chấp nhận an toàn và yên lành, sống nhờ vào những giấc mơ nữa. - Những giấc mơ của em có giá trị gì nếu như em còn nữa? - Giọng chùng xuống. Như để đáp lại, tôi nhấc cái chốt cửa và lách ra ngoài. được vài bước, tôi nghe thấy Jed gọi to nhưng tôi vẫn dừng lại. Giờ tôi ở trong rừng Răng-Tay. còn hàng rào bảo vệ nữa. có sinh vật nào đứng ngoài cổng và tôi nhìn nghe thấy bất cứ thứ gì trong bóng tối đen đặc. Lần đầu tiên trong đời tôi đứng ở phía bên kia hàng rào. Tôi bắt đầu chạy, tay nắm chặt cây rìu. Cơn bão vật lộn xung quanh và tôi nghe thấy tiếng cây đổ, tiếng cành cây xoắn vặn trong gió. Tôi chắc những tiếng ồn xung quanh có liên quan đến lũ sinh vật kia hay , nhưng vẫn dán mắt xuống chân, cố lường trước những chướng ngại vật trong bóng tối để khỏi ngã. Cố tìm ra mục tiêu nào đó. được chừng năm chục bước tôi mới cho phép mình hít thở, hy vọng cơn sợ hãi được gạt bỏ ra ngoài. Nhưng tôi làm được điều đó. Những tiếng sột soạt xung quanh thậm chí còn làm tôi căng thẳng hơn, và tôi nhận ra rằng cho dù khắp người tôi được bao phủ bởi bùn đất lũ sinh vật Vùng vô định vẫn đánh hơi ra tôi. Cuối cùng tôi nhớ ra cái đầu gối rỉ máu. Lúc trước tôi ngã, bị chảy máu. Và giờ chúng lần theo tôi, qua mùi máu thoang thoảng trong bóng đêm dày đặc nước mưa. Tôi lại nghe thấy những tiếng rên rỉ, tiếng tru của bọn chúng. Trí óc bắt đầu thét gọi tôi quay trở lại khi còn chưa quá muộn, vẫn còn kịp để quay về cánh cổng, chọn cuộc sống có Harry bên cạnh và quay trở về làng. Nhưng cuối cùng tôi vẫn dấn bước. khí ướt át tuồn vào cuống họng và vào tận trong phổi. Hai cẳng chân tôi rát bỏng và tôi thấy mình bắt đầu yếu sức. Nỗi đói khát và cuộc chạy đua với thần lửa trong những ngày vừa qua đánh gục tôi. Động tác của tôi bắt đầu thiếu chính xác, cán rìu cứ trơn trượt trong tay. Tôi cảm thấy những ngón tay gẫy chộp lấy cổ tay mình. Tôi giật thột lại sau và run như cầy sấy. Tôi bắt đầu nhìn thấy chúng túa ra từ mọi chỗ trong những hốc tối. Tôi bị Vùng vô định bao vây. Phải cố ép mình được sợ, tôi nắm chặt cán rìu bằng cả hai tay và bắt đầu khua lên trước để mở đường, tay khua chân chạy. Da thịt rã nát lả tả xung quanh. Tiếng kim loại va chạm vào thịt thối rữa hòa lẫn tiếng mưa rơi nền đất và những bước chân lép nhép của tôi sục bùn đất. Nhưng chưa hết. Tôi bị trượt ngã. Những bàn tay chụp lấy cổ chân tôi. Tôi rướn người cố đứng dậy. Tôi loạng choạng. Cánh tay căng lên vì gắng sức. Tôi ghim chặt chân xuống đất, cố giữ cho mình đứng vững nền đất ẩm. Tất cả mọi nơi, chúng có mặt ở tất cả mọi nơi. Tôi bị kẹt lớp đất mục rải đầy cành lá, người tôi lún xuống, thể thoát ra được. Tôi mất phương hướng rồi. Cuối cùng, khu rừng này chiến thắng. Đó là điều hiển nhiên xảy ra. Tôi lại nghe thấy những tiếng gào thét, lần này là tiếng gào thét giận dữ chứ phải sợ hãi, tiếng gào thét thức giục tôi chạy . Đột nhiên lũ sinh vật Vùng vô định biến mất. Rồi bàn tay với lấy tôi, đẩy tôi tiến về phía trước. Là Jed. vung lưỡi hái sát bên tôi. Rồi xuất thanh khác xuyên qua rừng già: Tiếng nước chảy xiết. - lối này! - Tôi kéo lại Jed. Chúng tôi chạy vội theo hướng có thanh. Đột nhiên đất dưới chân tôi dốc ngược. Chúng tôi phải níu chặt lấy nhau để khỏi bị trượt ngã xuống dốc. Tôi buông rơi chiếc rìu để dùng cả hai tay bám vào nền đất hỗn độn. Cả gối, cả khuỷu, cả ngón chân tôi cắm sâu vào đất. Cành cây chà xát làn da mềm mại của tôi, đá cuội cào xước cẳng chân tôi và bụi gai kéo toạc má tôi. Cuối cùng tôi cũng chạm chân được vào chỗ đất bằng. Tôi hít thở sâu, gần như ngạt thở vì nước mưa. Người tôi nhiều vết thương đến đếm được. Giờ tất cả những gì tôi ao ước chỉ là được nghỉ ngơi, để kiểm tra xem sau những cú ngã tôi bị chấn thương đến mức nào. Nhưng rồi tôi lại nghe thấy những tiếng tru, tiếng nước chảy ở rất gần, vì thế tôi buộc mình phải đứng dậy. Tôi ngước nhìn lên và thấy đám sinh vật Vùng vô định ở đỉnh đồi. Rồi chúng cũng bị lăn xuống dốc giống như tôi. Giờ chúng xúm xung quanh, cánh tay chìa ra và miệng há to. Tôi nhìn thấy Jed giữa đám lúc nhúc đó. Tôi bắt đầu hét gọi tên , toàn thân sợ hãi. Rồi cuối cùng tôi cũng nhìn thấy . đứng ở chỗ chân dốc bị trượt xuống, mắt cũng nhìn tôi. Trong khoảnh khắc, gã to lớn bị trôi từ đỉnh dốc trơn trượt và va toàn bộ cơ thể vào người . Tôi nhìn thấy Jed bị nảy lên cao rồi nện lưng đánh huỵch xuống nền đất. Tôi bắt đầu chạy hết tốc lực. Đúng vào lúc gã kia lấy lại thăng bằng và đứng lên được tôi bị trượt chân, kẹt cứng trong bùn lầy. Vì tìm lại được cán rìu nên tôi đành chộp lấy cành cây để chặn lũ sinh vật lê lết xung quanh. - Jed! - Tôi hét lên. - Em đến đây, Jed, cố gắng lên! Những giọt nước mắt bất lực, vô vọng làm mờ mắt tôi. Tôi lấy cánh tay chùi mắt nhưng chỉ làm cho tình thế tồi tệ hơn vì giờ mắt tôi bị bao phủ bởi lớp bùn. Jed nằm im nhúc nhích. Gã kia bò lại gần . Tôi vọt đến đúng lúc cúi xuống Jed. Tôi hét lên, hy vọng làm phân tán chú ý của , để cắn trai tôi nữa. Nhưng vẫn cúi đầu xuống. Tôi quăng mạnh cành cây to lên người . Cành cây sượt qua đầu và liếc nhìn thấy tôi. Trong khoảnh khắc tôi nghĩ rằng mình chiến thắng. Tôi nghĩ rằng mình nhử được . Nhưng rồi với độc ác của loài động vật hoang dã, lại quay sang Jed và cúi thấp đầu. Tôi lại vấp ngã, cái đầu gối có vết thương đập xuống đất khiến cơn đau chói lên lộng óc. Tôi thấy bàn tay chộp lấy lưng mình. Tôi quay đầu lại và thu hết sức mình đấm mạnh vào mụ đàn bà phía sau. Mụ ta bật ngửa ra sau. Đúng lúc ấy tôi kịp nhận ra rằng mình ngã đúng vào chỗ Jed đánh rơi lưỡi hái. Tôi quặp chặt những ngón tay vào cán gỗ trơn láng, nhớ lại cảm giác lúc nâng nó lên để giết Travis. Tôi vung hái, kết liễu mụ kia rồi lại nhào về phía Jed. Lưỡi sắc vung về phía gã đàn ông. Mọi thứ hoàn toàn hỗn độn và tôi biết có bị cắn . Máu ở khắp mọi nơi. Máu tứa ra từ cánh tay, mặt, chân tôi từ lúc chúng tôi lăn xuống đồi. vẫn trong tình trạng vô thức nhưng khuôn ngực phập phồng. Tôi kéo mạnh , lắc vai . Nhưng trước mặt tôi có hai đứa trẻ con. Tôi để Jed lại đấy và tiến về phía chúng. Những ngón tay tôi hơi lỏng khỏi cây hái. Những sinh vật này có tính tham lam quá độ, có kỹ năng săn tìm. Sức mạnh duy nhất của chúng là số lượng mà thôi. Vì thế, khi hai đứa trẻ lê lết về phía tôi, việc vung lưỡi hái lên là rất dễ dàng. Tôi vung lưỡi hái và chúng ngã xuống thành đống quần áo lùm lùm phủ những thân hình khô xác. - Nhanh lên, Jed! - Tôi quay lại bên và lại kéo tay . - Chúng ta phải thôi! mở mắt nhưng thể nào đứng lên được. Động tác của chậm chạp, mất điều khiển. Tôi vẫn kéo tay , trụ vững chân trong bùn đất. Ở đây chỗ nào cũng có bùn lầy giữ chân chúng tôi. Ngày càng nhiều sinh vật xuất . Tôi lại phải để nằm đấy để chiến đấu. Dường như chúng tiến lên ngớt. Tôi nhìn lên đỉnh đồi và thấy còn xuất thêm vô số tên khác trượt xuống dốc. Tôi chắc rằng mình chết ở đây. Tôi lựa chọn sai lầm. Đây phải con đường mà tôi nên chọn. Cánh cổng ấy chẳng có nghĩa gì khác hơn là cánh cổng. Đó phải câu trả lời. Có quá nhiều sinh vật Vùng vô định cản đường chúng tôi. Quá đông để tôi có thể đương đầu lại được. 35 Bất thần bàn tay chụp lấy ngực tôi và khi định vung lưỡi hái lên, tôi kịp nhận ra đấy là Jed. Lưỡi sắc tức dừng lại trước khi cắm sâu vào cổ . Người gập lại, mặt co rúm vì đau đớn. - Lối này! - . Tôi ngoái lại sau, thấy đám sinh vật vẫn túa lại gần. Tối quá nên tôi nhìn chúng đông đến thế nào nhưng tôi biết ngần ấy đủ để chôn vùi cả hai chúng tôi. - Gần đây có con sông! - . - Đến đó chúng ta an toàn hơn. Tôi gật đầu và cà nhắc dẫn đường. Tôi cố gắng đỡ nhưng chính chân tôi cũng bị mất phương hướng và cứ chuội . Tiếng nước vỗ ì oạp lùng bùng bên tai. Đột nhiên tôi thấy Jed chậm lại, chân dò dẫm phía trước như muốn kiểm tra thứ gì đó. - Chúng ta phải nhanh lên. - Tỏi bảo . - Chúng sắp đuổi kịp rồi! giở tay lên ngăn lại khiến tôi im bặt. - Đây này! - bảo thế và tôi định tiến lên trước để nhìn xem chỉ cái gì. Nhưng kịp kéo tôi lại, đúng lúc tôi cảm thấy chân phải trượt vào khoảng . quỳ gối xuống và tôi làm theo. Hai chúng tôi dò dẫm bò lên trước và rồi tôi cảm thấy lòng bàn tay mình trống rỗng. Dãy núi đá này bị cắt ngang bởi dòng sông. Ngay phía là dòng thác khổng lồ. Nó cuộn xoáy và đánh tung những mảnh vụn vào bóng tối. Giờ tiếng nước gầm rú đến đinh tai nhức óc. Nó lồng lộn cùng cơn bão. Những đọt sóng lấp lánh bên dưới. Dòng sông sủi bọt và đói khát. Tôi sợ đến nỗi dám nhìn xuống, những ngón tay bám chặt vào bùn đất. Jed trèo chân sang tảng đá gần dòng thác. Tôi vội níu tay . - định làm gì đấy? - Giọng tôi nghẹn lại vì căng thẳng. - Cao quá nhảy được. - bảo tôi. - Chắc dưới kia còn có những tảng đá mà chúng ta nhìn thấy. Đành trèo xuống thôi vậy. Tôi lắc đầu. - Đất trơn lắm. Chúng ta làm được đâu. kéo tôi sang tảng đá bên kia. Những ngón tay bao bọc cách chắc chắn dù trơn ướt vì nước mưa. - Những cái rễ cây em ạ. Chúng ta coi chúng là dây vịn. Cẩn thận với mấy tảng đá đấy. - thêm. Trời mưa dễ làm chúng lở ra lắm! Tôi vẫn chưa bị thuyết phục. Tôi thể leo trèo với cái lưỡi hái này, nhưng cũng muốn bỏ nó lại. Nhưng rồi đám sinh vật tiến lại sát chúng tôi và Jed kéo tôi sang rìa đá bên kia trước khi tên đầu tiên kịp tóm được tôi. Tôi đành buông rơi vũ khí vào khoảng đen thẫm bên dưới để có thể di chuyển được lớp đất trơn mềm. Lũ sinh vật bắt đầu ngã rào rào. Chúng bổ nhào lấy chúng tôi, chộp lấy chúng tôi khi rơi qua rìa tảng đá. - Giữ chắc vào! - Jed hét lên. Những thân hình ùn ùn xuất ngớt. Những cánh tay chúng ngoào ra khi ngã ượt qua người khiến chúng tôi phải trèo xuống thấp hơn nữa. Chúng tôi tụt xuống cho đến khi tìm thấy mõm đá nhô ra bảo vệ cả hai tránh khỏi những thân hình vẫn liên tục rớt xuống. còn nghe thấy thanh gì nữa khi chúng lao sầm xuống mặt nước nhưng tôi vẫn dám nhìn xuống. Jed bước sang rìa đá ngồi cạnh và cả hai nép mình vào vách đá, những ngón tay sục sâu vào bùn đất để bám chặt lấy những rễ cây. Mưa vẫn xả lưng và tiếng sấm hòa lẫn với thanh của dòng thác ầm ào bên tai. Trong ánh chớp giật, tôi nhìn thấy những sinh vật bị cuốn trôi theo dòng nước bên dưới. Jed gì đó và phải cố căng tai ra mới nghe được. - ... xin lỗi, Mary. - Gì cơ? - Tôi hét lên. - rằng xin lỗi. - Lần này tôi mới nghe thấy tiếng . - Tại sao lại qua cổng? - Tôi hỏi. - Bởi vì là cả của em. - mỉm cười, rồi cười phá lên. - Và cũng muốn có niềm hy vọng. Tôi cũng nén được nụ cười mỉm. Từ chỗ nấp này, chúng tôi chẳng nhìn thấy gì ngoài đám sinh vật liên tục rơi xuống trong cơn mưa. Trong khoảnh khắc chỉ có hai chúng tôi, hồi ức lại trôi về quãng thời gian vẫn còn Beth, Harry và Travis, trước khi cha mẹ tôi Tái sinh và trước khi chúng tôi xung đột với nhau. - Cảm ơn . định đáp lời sinh vật nhảy xuống được tảng đá, lao vào người khiến văng xa ra khỏi tôi, văng vào khoảng . - Jed! - Tôi gào lên. Tôi vừa hét gào gọi vừa lần vào những rễ cành để leo xuống dưới. Thỉnh thoảng tôi bị hụt tay và ngã lăn lông lốc. Cuối cùng tôi cũng xuống được sát mép nước. Dập dềnh đầy những cành cây và xác lũ kia. Những ngọn sóng bạc trắng cuộn vào nhau thành đám hỗn độn. Thỉnh thoảng cái đầu nhô lên khỏi mặt nước nhưng lại biến mất ngay lập tức khiến tôi thể nhìn kỹ mặt được. Các cánh tay khua lên song thể biết được cánh tay nào là của Jed, cánh tay nào là của những sinh vật Vùng vô định. Những thân hình tiếp tục rớt xuống khiến nước bắn tóe lên. Tôi nhận ra rằng dòng nước ở đây chảy xiết, vì thế tôi bắt đầu tuột xuống khỏi tảng đá để xuôi dòng, hy vọng Jed bám được vào vật gì đó và tôi kéo được lên. Trong bóng đêm, cuộc kiếm tìm của tôi ngày càng trở nên điên cuồng và tuyệt vọng. Tôi nhìn thấy thân cây gẫy gục chìa ra mặt nước và tôi nhích từng tí để trèo lên, bắp đùi cọ vào lớp gỗ nhám. Nước mưa tiếp tục ào ạt lưng, những cơn gió quật xuống dãy núi đá khiến tôi phải ôm chặt thân cây cho khỏi ngã. Khi trườn ra được sát mép nước, tôi nhìn khắp mặt nước bên dưới. Dòng sông bị chặn lại vì thân cây khổng lồ kẹt lại trong khe đá hẹp khiến nước bị dồn ép trở lại. Vì thế sóng đánh lên tận chỗ tôi ngồi. Tôi trèo lại lên thân cây, tập trung hết cỡ để quan sát song vẫn nhìn thấy gì. Rồi đột ngột cánh tay chòi lên khỏi mặt nước. Nó chộp lấy tôi, giằng tôi xuống. Dìm tôi xuống nước. Tôi đấm đá điên cuồng, nhưng lại có thứ gì đó lôi tóc tôi. Đầu tôi lại nhô được lên khỏi mặt nước và trong khoảnh khắc, tôi tin chắc rằng người cứu mình là Jed. là người kéo tôi lên khỏi mặt nước. Nhưng rồi tôi lại nhìn thấy những khuôn mặt, những nỗi đói khát, những hàm răng. Tôi vùng vẫy bằng tất cả sức tàn còn lại. Dòng nước cuộn lấy tôi trong khi tôi cố chống lại sức nước. Chớp lóe bầu trời và tôi có thể nhìn mọi vật xung quanh, nhìn những thân hình lẫn trong những đám rác trôi nổi tạo thành đống hỗn độn quay cuồng giữa dòng nước. Và sau đó, mọi thứ chìm vào hư vô. Trong giấc mộng, tôi thấy mình quay lại khoảnh đất trống giữa rừng già. Xơ Tabitha đưa tôi đến đó qua những hầm ngầm dưới nhà thờ. Cánh rừng tĩnh lặng. cả tiếng muỗi vo ve, tiếng chim hót và tôi hoàn toàn độc. Đột nhiên, mọi thứ xung quanh tôi sụp xuống. Những tiếng la hét dội lại, đấy chính là tiếng hét của mẹ tôi lúc Tái sinh. Những sinh vật Vùng vô định túa vào tôi từ trong rừng rậm. Tất cả bọn chúng đều mặc áo khoác đỏ và phóng đến với tốc độ kinh hồn. Trong số đó có mẹ tôi, cả Jed, Cass, Harry và Jacob. Những khuôn mặt từ từ tiến lại gần tôi với ánh mắt đói khát. Nỗi kinh hoàng tràn ngập cho tới khi tôi nhớ ra những dãy hàng rào. Tôi được hàng rào bảo vệ kia mà. Tôi bò đất để tìm lối vào đường hầm nhưng nó biến mất. Mặt đất trống trơn. Thậm chí còn có cành cây để làm vũ khí. Những sinh vật vẫn lao sầm vào hàng rào sắt. Chúng vừa đẩy vừa kéo. Đầu tôi ong ong những tiếng rên rỉ của bọn chúng. Chúng réo gọi tôi. - Mary... Mary... Mary... Giống như bản thánh ca, như lời cầu nguyện. Máu tứa ra từ miệng chúng. Tất cả những sinh vật này chỉ mang khuôn mặt của mẹ, Harry, Jed, Cass và Jacob. Họ vươn tay về phía tôi, những ngón tay như móng vuốt chĩa vào tôi. Tiếng họ ào ã như những cơn gió hung dữ nhấn chìm tôi. Rồi sau đó dãy hàng rào tan biến. Chẳng còn gì ngăn cách giữa tôi và họ. Họ bò về phía tôi. Bò giống Gabrielle như khi tôi gặp lần cuối cùng. Hy vọng duy nhất của tôi là họ kiệt quệ sinh lực trước khi kịp tóm được tôi. Nhưng rồi tôi lại cảm thấy cẳng chân mình bị túm lấy rồi bị kéo xuống. Tôi bị bao vây, bị ngạt thở. Tôi thở được. Những bàn tay bấu vào tôi, giống như chúng muốn luồn sâu vào tận bên trong cơ thể tôi. Tôi bất lực. Trong khi những bàn tay vẫn tiến tới, tiến tới cho tới khi tôi bị ngập chìm vào giữa Vùng vô định.