18 Tôi vẫn giữ lời hứa của mình: kể cho ai về chuyện của Beth. Nhưng tôi kín đáo theo dõi chị dâu. Tôi cần phải chắc chắn rằng Jed bao giờ để vợ mình. Cho dù có vũ khí tôi cũng sẵn sàng giết chị cho dù tôi có muốn hay . Tối hôm đó, khi mặt trời lặn những tán cây, con đường mòn trở nên rộng rãi hơn khiến chúng tôi bớt căng thẳng vì nếu hàng rào khép chặt lại sảy chân là chúng tôi phải làm mồi cho lũ sinh vật Vùng vô định qua mắt lưới rào. Chúng tôi nhìn thấy hòm gỗ to có nẹp kim loại ngay giữa bãi đất. Cái nẹp sắt này to dài và có thêm cả chiếc khóa gỉ ở đầu. Argos đánh hơi chiếc hòm gỗ và vừa nhảy vòng tròn vừa ngoáy tít đuôi cực kỳ phấn khích. Chúng tôi đứng xung quanh và nhận ra những dòng chữ khắc mặt gỗ. Tôi xoa tay lên bề mặt để phủi những lá úa rụng ở . XVIII. Tôi nhớ lại những dòng chữ mà Gabrielle để lại cửa sổ phòng : XIV. - Những số này có nghĩa là gì? - Tôi hỏi Jed. nhún vai. - Nó có nghĩa cơ à? - Có phải những Người bảo vệ để nó ở đây ? - Tôi gạn hỏi. - , cái hòm gỗ này lúc nào cũng được đặt ở đây. Các xơ cũng có nhắc đến nó và cầu bọn phải giữ nguồn dự trữ này. - Thế còn chìa khóa sao? - Harry hỏi. Jed lại nhún vai. - biết làm sao lại hề nghĩ đến chuyện mang nó theo người. Tôi quay mặt để cố nén cười. Harry bổ rìu vào chiếc khóa. Bổ đến lần thứ ba nó cũng tung ra. Bên trong có hai túi nước, hai túi thức ăn và hai chiếc rìu hai lưỡi nữa. Jed và Travis mỗi người cầm cái. - Chúng ta nên ngủ lại đây đêm nay. Chỗ này rộng rãi. - Harry . Tất cả chúng tôi đều đồng ý, cảm thấy an tâm hơn vì thoát ra khỏi khúc đường chật hẹp kẹp giữa hai hàng rào. Những người đàn ông bắt đầu xẻ cái hòm ra để làm củi đốt còn tôi và Cass chuẩn bị bữa ăn đạm bạc. Tối hôm đó chúng tôi rất ít trong khi ăn. Tôi nhìn ngọn lửa lẹm vào những dòng chữ khắc gỗ và lại nhớ đến Gabrielle, nhớ đến hình ảnh của qua ô cửa sổ nhà thờ đêm hôm đó. Mái tóc dài đen ôm gọn khuôn mặt khiến nó nhợt nhạt và tối sẫm, giống như mặt trăng lơ lửng giữa đường chân trời. Đấy là lúc trước khi Tái sinh vào Vùng vô định. Đấy là khi còn là giống như tôi, nhìn dán mắt qua ô cửa sổ khóa trái về phía con đường mòn xuyên qua cánh rừng, con đường mòn hứa hẹn về thế giới khác. Đêm đến, khi tôi chìm vào giấc ngủ chập chờn với Argos ở trong lòng, tôi lại mơ thấy Cass và Jacob lao qua hàng rào về phía tôi. Họ ở phía bên kia cánh cổng có khóa còn tôi ở phía bên này. Những tiếng rên rỉ của lũ sinh vật ầm ĩ xung quanh và tôi biết rằng hai người này đến với tôi hay gia nhập với bọn chúng. Cass mở miệng hét lên và tôi giật nảy mình thức giấc ngay khi nhận ra rằng đúng thực là vừa hét bên tai tôi . Tôi thấy con Argos phản ứng lại bằng những tiếng gầm gừ. Tôi ngồi dậy và quay sang Cass vẫn còn hét lên rồi chỉ tay vào thứ gì đó. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là sai lầm của Jed. Beth hẳn Tái sinh, nhưng sau đó tôi thoáng thấy ánh đỏ vụt qua và tim tôi như ngừng đập. Tôi nín thở khi nhìn thấy Gabrielle tiến về phía chúng tôi. Tôi cứng người, răng va vào nhau lách cách, nhưng rồi sau đó tôi nghe thấy tiếng hàng rào lạch cạch khi Gabrielle lao sầm vào. Thân của ta nhô ra ba mũi tên và cánh tay lệch cách kỳ dị, nhưng điều đó khiến ta dừng lại hay thậm chí làm cho tốc độ chậm . Những sinh vật khác lê lết đằng sau ta, tụ cả lại ở hàng rào và la hét chúng tôi. Travis ném đất vào đám than hồng còn sót lại từ đống lửa đêm hôm trước, Harry và Jed đứng bật dậy, rìu sẵn sàng trong tay. Nhưng hàng rào cản những sinh vật kia lại và chúng tôi chỉ còn bị thứ mùi da thịt hôi hám và những tiếng rên rỉ tuyệt vọng của chúng tra tấn. Chúng tôi lặng lẽ rời khỏi chỗ ngủ, lại thành hàng đơn khi lối mòn trở nên hẹp lại. Chúng tôi bước nhanh. Lũ sinh vật Vùng vô định lê chậm chạp đằng sau nhưng thể đuổi kịp. Tuy nhiên Gabrielle theo sát chúng tôi. ta giống hệt Argos, cứ chạy men theo hàng rào rồi thỉnh thoảng lại quay sang đẩy, thử xem có chỗ nào yếu cố gắng lọt qua. - Làm thế nào mà ta ra khỏi làng được nhỉ? - Tôi nghe thấy Beth rên lên. - Làm thế nào mà ta tìm thấy chúng ta? Jed kéo vợ vào sát người mình. Lối mòn đoạn này đủ rộng để họ sóng đôi cùng nhau. Qua vai chị, mắt gặp ánh mắt tôi. - Chắc ta quay lại đây qua lỗ thủng hàng rào. - . - Điều đó nghĩa là chẳng còn gì trong làng cho ta nữa. - Tôi nghe Harry . - Điều đó nghĩa là cả làng chết rồi. Nếu như họ thể giết chết ta... Giọng chùng lại, còn những người khác thả theo những suy luận riêng của mình. Cass gần đầu hàng, phắt dừng lại sau câu của Harry. Tôi vượt lên và đặt Jacob vào tay tôi rồi tụt lại sau thổn thức dứt. Tôi nghe thấy cơ thể run lên trong khi cố gắng hít thở. Tôi muốn dừng lại để ôm lấy mà an ủi, nhưng thay vì làm điều đó tôi chỉ nắm tay Jacob chặt hơn. - Tại sao kẻ đó lại khác thế? - Nó lí nhí hỏi tôi bằng giọng ngọng nghịu của đứa trẻ. Nó chỉ chiếc áo đỏ sáng chói của Gabrielle. Tôi lắc đầu. Tôi nhớ lại cái lần Gabrielle bị nhốt trong nhà thờ với các xơ, lần cuối cùng tôi nhìn thấy ta rồi tôi cứ thế tìm kiếm mà bao giờ còn có thể tìm thấy được nữa. Tôi nghĩ về con đường hầm, những cánh cửa đóng kín, căn phòng và những dòng chữ viết tay trong cuốn Kinh thánh. Tôi thể tự đặt ra câu hỏi thêm lần nữa rằng các xơ làm gì với Gabrielle, có phải chính họ là người gây ra toàn bộ thảm họa này hay . đám mây chờm qua che khuất ánh mặt trời gay gắt xói thẳng lên đỉnh đầu. Quãng đường này lại rộng ra và chúng tôi bước gần tới cánh cổng chia cắt hai phần hàng rào. Phía cái đòn bẩy là thanh sắt với dòng chữ XIX khắc bên . Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nó làm tôi nhớ đến bậu cửa vào của những ngôi nhà trong làng đều có những dòng chữ trong Kinh thánh do các xơ khắc lên. Tôi miết tay lên những dòng chữ theo cách mà tôi vẫn được dạy để nhận biết các vần thơ Kinh thánh trước khi bước vào nhà. Nhưng thay vì nghĩ tới Chúa, như chúng tôi vẫn được dạy như thế, tôi lại chỉ nghĩ đến Gabrielle. Tôi băn khoăn về những dòng chữ mà Gabrielle viết cửa sổ và những chữ khắc chiếc hòm gỗ chúng tôi tìm thấy đêm qua, rồi cả những chữ này nữa có liên quan gì đến nhau, nhưng tôi thể nào luận ra được. Tôi nhìn về phía Gabrielle giờ vẫn ủi vào hàng rào với điên cuồng mà chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy ở bất kỳ sinh vật Vùng vô định nào trước đây. Tôi ước gì mình có thể hỏi ta những điều này, có thể an ủi ta, bảo ta hãy yên tĩnh rồi cầu xin giúp đỡ của ta nữa. Nhưng cuối cùng tôi chỉ chộp lấy phần sắt khắc chữ của thanh đòn bẩy và khi định kéo nó ra Cass há hốc miệng và bước về phía tôi. - Cậu định làm gì thế? - hét to đến nỗi ngay cả Gabrielle cũng nghe thấy. - Cậu biết phía bên kia có thứ gì? Cánh cổng này tạo ra để làm gì? Chuyện gì xảy ra nếu ở đó cũng có những sinh vật Vùng vô định? Mary, cậu giết hết bọn mình mất. - Chúng ta còn lựa chọn nào khác. - Tôi đáp lời trong khi kéo chiếc đòn bẩy và cánh cửa mở rộng ra kèm theo thanh cọt kẹt. Tôi ngạc nhiên vì nó nặng đến như vậy. Tôi đứng giữ cửa cho những người khác từ từ qua. Jed vẫn choàng cánh tay che chở lên vai Beth và tôi chợt để ý thấy mắt chị trũng sâu xuống, những bước chân bớt phần vững chãi, mái tóc nâu rũ xuống quanh mặt. Tôi cố gắng kéo trai mình lại để bảo đêm nay phải cẩn trọng để mắt đến chị, quá nguy hiểm rồi. Nhưng lắc đầu trước khi tôi kịp gì và bảo rằng mọi vẫn trong tầm kiểm soát. Lúc Harry và Travis qua cổng, tôi tự hỏi biết họ có thấy thay đổi của chị mình hay ? Họ có biết điều gì chờ đợi chị vào đêm hôm nay ? Dĩ nhiên là rồi. Tôi biết rằng Jed vẫn chưa gì về việc Beth bị lây nhiễm, cho dù mỗi bước là bước nhích dần đến cái chết. Tôi đóng cổng lại nhàng khi mọi người qua. Sau khi kéo cái chốt lại, tôi lại tìm thấy tấm sắt khác ở phía mặt cổng bên này. Những chữ cái được khắc bằng a xít XVIII - cùng là những chữ cái khắc chiếc hòm gỗ. Tôi cố gắng ghép chúng lại với nhau để luận ra xem những chữ này có nghĩa gì nhưng cuối cùng vẫn chẳng đến kết luận nào. Tôi lắc đầu miết tay dọc theo tấm sắt. Cái gờ sắc của nó cứa vào ngón tay cái tôi. Vừa rảo kịp những người khác, tôi vừa mút sạch máu tay. được đoạn con đường mòn rẽ ra hai nhánh và chúng tôi phải đối mặt với lựa chọn. Argos chạy lon ton lại chỗ từng người, cuống cuồng đánh hơi mọi thứ trước khi ngồi tịt dưới chân tôi, lưỡi nó thè dài ra bên mép. - Chúng ta có thể chia nhau ra để thị sát trước hoặc chọn lấy đường thôi. - Harry , tay chống hông trong khi ngó nghiêng nhánh rẽ bên phải. Chỗ ba con đường gặp nhau này có bãi đất trống rộng rãi và Beth tranh thủ nằm cuộn tròn nền đất. Chiếc khăn choàng của chị quấn chặt quanh người và đầu chị gối lên đùi Jed. Cass ngồi cạnh Jacob, cánh tay choàng qua vai cậu bé trong khi giúp đỡ nó viết những con số mặt đất. - Chọn dễ thôi mà. - mà ngẩng đầu lên. - Chúng ta nên chọn con đường tránh xa ta ra. chỉ về phía Gabrielle liên tục lao mình vào hàng rào vẫn với vẻ giận dữ như lúc ta vừa tìm ra chúng tôi. ta là lý do khiến chúng tôi buộc phải thành hàng lối mòn chật hẹp này, chỉ sợ rằng nếu hàng đôi ta có thể chộp được người nào đó. - Ý kiến của Cass rất hay. - Travis . - Nếu chúng ta theo lối rẽ bên trái ta còn cách nào theo được nữa. Tất cả mọi người đều đồng ý. Jed giúp đỡ Beth đứng lên và chúng tôi mệt nhọc lê bước theo con đường mòn rẽ sang trái, bỏ mặc Gabrielle cứ tìm cách phá sập hàng rào phía sau. Con đường mòn quạnh quẽ hẳn khi thiếu mất có mặt của và phần nào đó trong lòng tôi nhận ra rằng mình nhớ ta. Trong ánh nắng gay gắt ban ngày, chúng tôi gặp thêm hai ngã rẽ nữa lối mòn chật hẹp và chúng tôi cứ thế lựa chọn ngẫu nhiên. Nhưng ngay khi ánh mặt trời vừa tắt để nhường chỗ cho gian tối tăm mờ mịt Harry, vẫn dấn bước phía trước, chợt dừng lại. - Ngõ cụt rồi! 19 - Gì cơ? - Cass kêu lên. Giọng có vẻ bị kích động và bước vòng lên chỗ Harry để tận mắt nhìn thấy điều đó. đập mạnh vào phần hàng rào chắn ngang con đường mòn và điều đó làm tôi liên tưởng đến lũ sinh vật Vùng vô định, chúng lúc nào cũng muốn những gì ở phía bên kia rào. Cuối cùng Travis cũng đến bên cạnh và choàng tay lên người . bảo im lặng và đung đưa vỗ về. Harry cũng bước lại sau đặt tay lên vai . Tất cả đều muốn ngăn những tiếng thổn thức run rẩy của Cass. Thậm chí con Argos cũng quẩn quanh, nhổm lên liếm bàn tay. níu lấy Travis. Tôi có thể nhìn thấy những ngón tay bấu mạnh vào thịt ngay dưới cổ áo. Tôi thể nào thôi quan sát hành vi ấy với cảm giác ghen tuông ghê gớm. Ruột gan tôi cồn cả lên. - Vô ích thôi. - Cass thầm, cả thân mình run lên. - Tất cả mọi thứ. Chúng ta mất tất cả. Cha và mẹ... chị ... - cố gắng hít thở và tôi nhìn thấy những giọt lệ rịn ra từ khóe mắt Travis và Harry. - Họ chết hết rồi. Và chúng ta... chúng ta... con đường mòn này, ôi Chúa ơi... Những lời lẽ của biến thành tiếng rên rỉ. Travis kéo lại gần và vuốt tóc để xoa dịu. Cổ họng tôi tắc nghẹn và ruột gan lại quặn lên, nhưng chẳng có gì tiếp theo và cũng ai để ý đến điều đó. Tôi muốn giằng Cass ra khỏi tay nhưng rút cục cũng chỉ loanh quanh chỗ Beth nằm cuộn tròn nền đất. Tôi vài bước ngược lại lối mòn để tránh cảnh đó. Tôi cố gắng hít thở sâu nhưng người vẫn run lên. Tôi biết nỗi đau của họ. Tôi hiểu điều đó. Tôi từng sống với những cảm giác day dứt như vậy. Tôi biết lẽ ra mình nên cảm thông vì tất cả chúng tôi rơi vào cảnh ngộ giống nhau, nhưng tôi sao ngăn được cơn thịnh nộ cồn lên trong ruột. - Chúng ta nên nghỉ lại đây đêm nay. - Jed to. - chắc Beth có thể thêm nữa được ? Tôi chờ cho họ biết lý do tại sao, như hứa, về chuyện chị bị lây nhiễm. Nhưng cuối cùng cũng chỉ . - ấy quá suy sụp sau cái chết của cha mẹ. Tôi phẩy tay và dợm bước nhưng Jed đuổi kịp trước khi tôi khoảng cách khá xa đủ để cả nhóm ai nghe thấy được. - Vô ích thôi. với tôi hay Travis, Harry, Beth hay với con đường mòn tôi cũng biết nữa. Tôi chỉ biết rằng tôi điên lên vì tất cả mọi chứ xảy ra. Tôi cảm thấy cơn giận này cũng giống hệt như phát súng vừa xuyên qua cơ thể. Song tôi thể ngăn được tiếng cười gằn trong cổ họng. - muốn chuyện gì vô ích cơ, Jed? Tôi muốn xả cơn giận dữ này ra ngoài và là người thân nhất của tôi. - Về bí mật nho của với Beth ấy à? - Tôi to lên, cố ý cho tất cả mọi người đều nghe thấy. Cả Travis và Harry ngay lập tức ngước nhìn tôi khi nghe nhắc đến tên chị . Đột nhiên, tôi cảm thấy vô cùng muốn làm tổn thương Travis vì đứng ôm Cass. Những ngón tay của níu lấy cổ tay y như sợi dây Gắn ước vậy. Tôi muốn làm tổn thương vì khiến tôi phải mãnh liệt, vì đến cầu hôn tôi trước đêm cuối cùng của tôi với Harry, vì đến với tôi trước khi tất cả những chuyện này trở nên phức tạp và tồi tệ. - Hãy với họ Jed. - Tôi , ánh nhìn của tôi vẫn chiếu thẳng vào đôi mắt đầy nghi hoặc của Travis. - hứa rằng làm thế mà. Hãy với họ rằng Beth sắp chết rồi. Hãy rằng chịu giết chị ấy và gây nguy hiểm cho tất cả chúng ta. Tôi nhúc nhích ngay cả khi nhìn thấy cánh tay Jed vung lên mặt tôi, ngay cả khi tôi cảm thấy lằn má mình rát bỏng. Thậm chí tôi còn thèm lùi lại hay đưa tay lên chặn vết đau. ràng là Travis chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả. Nghe thấy người nhắc đến tên mình, Beth choàng tỉnh dậy. Rồi thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, chị ngồi dậy ngay lập tức. Chiếc khăn san rơi ra khỏi vai và lộ nguyên vết thương thối rữa ở bên dưới. Harry rít lên như con thú bị thương và khuỵu gối xuống bên chị mình. Travis chỉ đứng nguyên đó nhìn tôi trong khi tôi cảm thấy cơ thể nóng lên rần rần. Tôi căm ghét chính mình, cơn xấu hổ ngập tràn và nhấn chìm tôi. Tôi quay người chạy ngược con đường mòn. Nhưng chí ít tôi cũng biết rằng giờ Travis cũng đau đớn như tôi vậy. Tôi lang thang dọc theo những nhánh rẽ con đường mòn. Mỗi lần rẽ lại để lại đống đá hay đống cành cây vụn để đánh dấu đường quay trở lại. Tôi ước gì mình có thể tìm ra thứ gì đó hữu ích, thứ gì đó có thể mang về để chứng minh rằng chúng tôi đúng hướng, chúng tôi phải lang thang trong rừng cho đến khi kiệt sức vì đói và mất nước. Nhưng tôi chẳng tìm thấy gì cả, chỉ là những con đường vô tận với gai góc và cỏ dại mọc cao ngút. Những dây nho dại nâu xác bò dọc theo những mắt rào với những nụ chồi có lẽ từng trổ hoa nhưng giờ gẫy gục và chết khô. Cuối cùng tôi cũng thấy mình quay lại ngã ba đầu tiên lối mòn. Tôi ngồi đó và nhìn chằm chằm vào rừng rậm. Ở đây vô cùng yên tĩnh. Những sinh vật Vùng vô định hề xớn xác vì những bước chân của tôi nữa. - Gabrielle? - Tôi hỏi thinh . Mới đầu giọng tôi còn rụt rè, sau lớn dần. - Gabrielle! Tôi hét lên thế. Chẳng mấy chốc tôi nghe thấy tiếng loài nào đó luồn qua những bụi rậm, rồi chiếc áo đỏ sáng của lóe lên giữa đám lá cây. ta lao vút đến dãy rào. phải vì nghe thấy tên mình mà ta xuất , mà vì tồn tại của tôi. ta đến phải vì tôi gọi, mà vì ta khát thèm tôi, vì ta hoàn toàn mất trí, đói khát và biết gì khác ngoài cơn đói thịt người. ta có vẻ chậm chạp hơn chút, có lẽ vì cơ thể bị xé toạc phần nên mất quá nhiều năng lượng. ta vẫn lách những ngón tay qua kẽ rào để vươn về phía tôi. Miệng ta nghiến vào mắt rào sắt trong lúc chờ đợi tôi bước đến gần. Tôi nghĩ đến việc thò ngón tay qua mắt lưới để cho vào miệng ta, để cho ta nghiến ngấu tôi và lây nhiễm sang tôi. Cứ ở con đường mòn này và chờ đợi thực quá sức chịu đựng. Tôi nghĩ đến mẹ ở nơi nào đó trong rừng và có lẽ tôi tìm thấy bà nếu như tôi thuộc về Vùng vô định. Tôi luôn tự hỏi rằng liệu những sinh vật Vùng vô định có nhận được ra nhau , liệu những kẻ sống như loài động vật hoang dã đó có hiểu chút gì về tình thực hay . Tôi đưa tay chạm vào móng tay của ta, ngón duy nhất bị gãy tơi tả vì thò qua mắt rào. - là ai? - Tôi hỏi. Đôi mắt ta bất định và có màu xanh đục. Tôi biết ta nhìn thấy tôi. Những giọt lệ chảy dài xuống má tôi, lã chã xuống cả áo. - Ở bên ấy có dễ chịu hơn ? - Tôi hỏi , tay vẫn lần theo ngón tay . ta cố gắng chộp lấy tôi, nhưng quá vụng về để làm được điều đó. ta cao hơn tôi, nhưng vóc dáng cũng tương tự. Vào thời điểm khác rất có thể người ta nhầm chúng tôi là chị em , mặc dù cái mũi của cao và dài hơn tôi. Giờ nó bị vỡ lòi cả xương sống ra ngoài. - Tôi xin lỗi. - Tôi bảo . Tôi rất muốn tin rằng có thể nghe thấy tôi , có thể hiểu được nhưng chỉ liên tục cào xé. Và khi mặt trời lặn khuất sau bầu trời, tôi vẫn tiếp tục rơi những giọt nước mắt nặng nề. Tôi gắng quay bỏ mặc lại đấy và lấy tay quẹt mũi. Đúng lúc đó tôi nhận ra thứ gì đó ánh lên bãi cỏ chỗ hai lối mòn gặp nhau. Tôi quay đầu lại và liếc nhìn theo nhưng lại thấy gì nữa. Vì thế tôi bước lại gần hàng rào chia cắt hai lối mòn và đá chân nền đất. Tôi nghe thấy tiếng keng và quỳ xuống, dùng những ngón tay đẫm nước mắt để bới cỏ cho đến khi tôi tìm thấy nó. Ngay dưới chân rào là thanh kim loại giống hệt cái tấm sắt treo phía đòn bẩy ở cánh cổng con đường mòn. Nó nằm ngay phía bên phải của phần rào chia cắt, cách chưa đầy bàn tay. Cũng giống như tấm sắt kia, miếng này cũng được khắc chữ. Tôi miết tay lên bề mặt để chùi hết lớp đất. Tôi có thể đọc được chữ ngay khi rờ lên những gờ nổi của nó: XXIX. Kinh ngạc tột độ, tôi tiếp tục dò tìm nhánh kia của con đường mòn, gạt hết đám cỏ dại cao ngút và cuối cùng tìm thấy thanh sắt nữa với những dòng chữ tương tự: XXIII. Tôi bật ngửa ra sau cái huỵch. Tôi cứ ngồi yên đó. Cũng giống như những cánh cổng, các lối mòn này đều được đánh dấu. Đây phải chuyện ngẫu nhiên. Thắt ruột vì hy vọng có thể tìm thêm những thứ tương tự và ghép chúng lại với nhau, tôi nhỏm lên và chạy về nhánh rẽ kia. Tôi xé gió mà chạy. Đến nơi, tôi quỳ gối và lần tìm cỏ cho tới khi nhìn thấy hai tấm sắt khác, mỗi lối mòn thanh. Lại là những dòng chữ tương tự: VII, IV. Tôi nhắm mắt lại và cố gắng suy luận các con chữ, cố gắng nghĩ xem chúng muốn gì với tôi, chúng có điểm chung gì, nhưng tim tôi đập quá mạnh, máu chảy rần rật trong cơ thể cũng với tốc độ như thế, phấn khích như thế, và điều đó khiến tôi thể nào tập trung cho được. Những ngón tay tôi run lên khi miết lên những con chữ lần nữa, lần nữa rồi lại lần nữa. Tôi vắt óc nhớ lại những con chữ ô cửa sổ mà Gabrielle để lại: XIV. Những chữ này là loại mật mã, và những tấm sắt chính là để đánh dấu. Tôi vẫn chưa thể tìm ra đầu mối nào. Tôi thể ghép chúng lại với nhau. Tôi cắn chặt răng thất vọng và ném những nắm đất lên các thanh sắt mà tôi vừa xem xét. Tôi giấu chúng dưới cỏ. Khi mặt trời khuất dần sau những rặng cây và da thịt tôi râm ran rát bỏng, tôi trở về chỗ mọi người ở cuối con đường. Những chữ số cứ luẩn quẩn trong đầu. Lúc nào tôi cũng nghĩ tới suy luận: Có mối liên hệ nào đó giữa những chữ cái này và Gabrielle. Những chữ cái này dẫn tôi tới chỗ , hé mở bí mật về thân thế và nơi từng ở. ta cố gắng với tôi điều gì đó khi viết những chữ cái này lên cửa sổ bằng cách phả hơi thở cho mờ lớp kính. Tôi chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp nhận thông điệp của . Tôi đặt ngón tay lên môi trong lúc suy nghĩ. Tôi thấy có nhu cầu phải với mọi người về phát này, giải thích cho họ rằng giờ chúng tôi có phương hướng rồi, có mục đích rồi. Tôi thất thểu con đường mòn, qua những đống đá mà tôi vun vào để đánh dấu, thỉnh thoảng tôi dừng lại chỉ để tìm những thanh sắt đó. Cứ mỗi lần miết tay lên những chữ cái tôi lại kìm nổi nụ cười. Tôi vẫn vẩn vơ với niềm vui cho đến tận khi rẽ vào góc lối mòn và nhìn thấy Cass ngồi đó. Jacob nằm ngủ cách đấy vài bước chân, bàn tay nó túm chặt Argos như níu giữ hồi ức sống trước khi thảm họa xảy ra. - Beth chết rồi! - , thậm chí còn buồn ngẩng đầu lên nhìn tôi. - Họ đào mộ cho chị ấy. Mình muốn Jacob nhìn thấy cảnh chị ấy bị cắt cổ. Nó chứng kiến quá nhiều rồi. Nỗi đau buồn lan tỏa sang tôi, niềm vui vừa khám phá ra những thứ kia lập tức biến mất. Tôi vẫn chưa lời tạm biệt. Tôi có mặt ở đó. Tôi làm gì vào những giờ phút cuối cùng của chị ấy ngoài việc gây ra nỗi tổn thương cho chị. - Mình nên đến đó giúp họ. - Tôi . Giọng tôi căng thẳng và đau đớn khi buột thoát ra khỏi cổ họng. Những giọt lệ lại ứa ra khỏi hốc mắt và lăn xuống gò má tôi. vươn tay chụp lấy mắt cá chân khi tôi qua. - Đừng! - . Tôi khuỵu gối xuống và ngồi xù xụ bên . - Mình xin lỗi! - Tôi . Lại xin lỗi, cứ như thể đây là những từ duy nhất tôi được phép ra vậy. gật đầu. Thái độ của quá cẩn trọng, quá nghiêm trang. Đấy phải là Cass mà tôi từng biết, phải là cái người giống như ánh nắng mặt trời, cái con người luôn vô tư và hạnh phúc. Tôi đau đớn khi nhìn thấy những bóng đen bao trùm lên . Tôi gục đầu vào gối, hai tay quặp ra sau gáy. Đột nhiên việc tìm thấy những con chữ các mẩu sắt dường như trở nên vô ích, cứ như thể thế gian này mở toác miệng ra vậy. Thực tế nhắc nhở chúng tôi rằng cuộc sống này là công bằng, và là vô ích khi ta cứ cố gắng tồn tại trong khi xung quanh chẳng còn gì ngoài cõi chết. Những cái chết được báo trước và liên tục. đám mây dày làm tắt lịm nốt ánh sáng ngày cuối cùng, khiến cảnh vật xung quanh chìm trong bóng đêm lạnh lẽo. Những cơn gió luồn qua tán cây làm lá sáng lên ở mặt dưới. Mùi ẩm ướt của cơn mưa lận vào tận vị giác và từ khoảng cách này tôi có thể nghe thấy những tiếng tru ri rỉ của Vùng vô định khi chúng đứng dậy để tìm chúng tôi. Chúng nghe thấy tiếng bước chân và ngửi thấy mùi của tôi rồi. Tôi quyết định kể gì cho họ về những chữ số kia nữa. nên nhen nhóm hy vọng trong lòng họ. Tôi muốn nhìn thấy Cass lại thất vọng, muốn mang đến cho họ gánh nặng phải chờ đợi. Biết đâu những chữ số kia chẳng có ý nghĩa gì cả sao? Điều gì xảy ra nếu con đường này chẳng dẫn đến đâu? Rồi nếu chúng tôi giải được câu đố, chúng tôi chờ đợi kết quả và chẳng tìm thấy nó? Chỉ mình tôi biết việc các lối mòn được đánh dấu là quá đủ rồi, chỉ mình tôi tìm kiếm những chữ số của Gabrielle cũng là quá đủ. Tôi tự hỏi liệu những lối mòn này có dẫn đến Vùng vô định, liệu định mệnh có khiến chúng tôi thể tránh khỏi cái chết, liệu tôi có đúng nếu như quả chẳng có nơi nào tồn tại đại dương, chẳng có nơi nào đủ rộng lớn để Tái sinh thể chạm tới.
20 Sau khi chôn cất Beth, Harry và Travis quay về chỗ tôi và Cass ngồi trong im lặng. Họ nhìn thấy Jacob thiu thiu ngủ bên con Argos, bờ vai xương xẩu của nó trồi lên trụt xuống đều đều. Harry thông báo rằng kế hoạch của chúng tôi là phải quay trở lại chỗ vẫn còn lửa trại đêm hôm qua ở khu vực ngã ba hàng rào. Tôi để yên cho họ trước còn mình quay lại ngõ cụt. Tôi nhìn thấy Jed đứng bên ụ đất. Tôi có thể cảm thấy nỗi đau trĩu nặng hai vai . Tay thõng xuống như còn sống. - Chính kẻ mặc áo đỏ đó tấn công ấy! - Jed , mắt vẫn dán xuống những nấm đất giờ ngấm vào da thịt người vợ chết của . - Nó quá nhanh. Quá đông. Mà Beth ... nuốt khan. Im lặng. - Beth lại có thai rồi. - Cuối cùng cũng tiếp. Giọng rạn vỡ khi câu này và tôi hơi lưỡng lự trước khi bước lại bên , trước khi kéo tay quàng lên vai mình để có thể cùng chia sẻ nỗi đau. Trong khoảnh khắc, tôi sợ rằng cự tuyệt tôi, nhưng rồi sau đó dựa hẳn vào tôi. Giờ tôi là thứ duy nhất có thể giữ cho đứng vững. Và cuối cùng tôi cũng cảm thấy chúng tôi lại là em trở lại. Sợi dây gắn kết từ khi chúng tôi còn là đứa trẻ quá bền chặt để có thể cắt đứt. - Jed. - Tôi ngừng lại hít thở sâu, sợ rằng làm hỏng mất giây phút này. - Chuyện gì xảy ra với Beth thế? Chị ấy bị lây nhiễm thế nào? viên sỏi sượt khỏi nấm mộ dưới chân . buông tôi ra và cúi xuống để nhặt nó lên rồi vân vê giữa ngón trỏ và ngón cái. - Lúc ấy bọn chạy đến nhà thờ. định với xơ Tabitha rằng Beth có thai để ấy được chúc phúc cùng những bà mẹ khác trong Lễ Thề nguyền. Má tôi nóng lên vì hồi ức của ngày cuối cùng ấy. liếc nhìn về rừng rậm. - Rồi bọn nghe thấy tiếng còi báo động nên nấp vào căn lều trống. Lúc em và Harry chạy qua vẫn còn cố thủ ở đó. nhìn thấy em chạy về phía con đường mòn và nhận ra rằng ý tưởng của em là rất đúng. Đó là con đường duy nhất để thoát thân. Hơn nữa cũng lo cho em, Mary ạ. Nhưng Beth ... - lắc đầu khi nhớ lại. - ấy muốn vào con đường mòn. ấy quá sợ hãi. ấy chỉ muốn leo lên chỗ trú , đó là nơi mà ấy biết chắc chắn là an toàn. Chúng ta vẫn luôn được dạy như vậy mà. Khi cố gắng giải thích cho ấy hiểu rằng con đường ấy rất an toàn, rằng trước đấy vào đó cùng những Người bảo vệ, ấy có vẻ hiểu gì hết. vung tay về phía sau như muốn ném hòn sỏi vào trong rừng nhưng rồi lại dừng lại. - Chính kéo ấy theo. Chính là người kéo ấy vào lối mòn khi trời bắt đầu đổ mưa. nghĩ rằng nếu bọn chờ cho đến khi trời tối... có thể qua mặt tất cả bọn chúng. Nhưng chỉ vừa ra khỏi lều được đoạn cái Kẻ chạy nhanh đó chộp lấy ấy. nghĩ rằng cơn mưa đánh lạc hướng chúng để có thời gian thực kế hoạch, nhưng với Kẻ chạy nhanh vô ích. Lúc đó mọi người còn la hét và đánh nhau rất hỗn loạn nên nghe thấy nó đến. giằng nó ra khỏi Beth. Và Chúa giúp . quẳng nó vào chỗ người còn sống khác để giữ cho Beth được an toàn. Tôi bắt chéo tay ôm ngang người mình, hình dung ra mọi như thế nào đối với Jed, hình dung ra trách nhiệm đối với người ta thương nhất bị lây nhiễm. - Nhưng sau đó chẳng làm được gì nữa. - Giọng chùng xuống não nề. - Những người chỗ trú gần căn lều, những người mà chúng ta biết từ lúc mới sinh ra, họ nhìn thấy Beth bị tấn công và bắt đầu bắn tên vào ấy. Họ cố giết ấy nên thể lùi lại được nữa. Và máu từ vết thương của ấy lôi theo đám sinh vật Vùng vô định. Rồi cuối cùng bọn cũng đến cánh cổng. cố gắng hít thở để kìm chế tiếng nấc. Lúc này tôi muốn gì khác hơn là kéo vào lòng để xoa dịu nỗi đau và khốn khổ như cách mà các bà mẹ vẫn làm với đứa con trai. Nhưng tôi làm thế. Tôi đứng cạnh mộ Beth và nhìn trừng trừng về phía rừng rậm, tự hỏi lòng rằng lý do vì sao chúng tôi lại chưa được chuẩn bị tinh thần để đón nhận cái chết, trong khi chúng tôi luôn bị thần chết rình rập, luôn nhìn thấy nó, luôn biết rằng chỉ sơ sảy thôi là có thể dẫn đến lây nhiễm. Và khi điều đó xảy ra chúng tôi lại chưa sẵn sàng. Chúng tôi vẫn còn quá nhiều điều để hối tiếc. - có lựa chọn nào khác. - Cuối cùng câu đó như thể muốn xin tôi tha tội. - thể để ấy trở thành kẻ trong số bọn chúng. thể chịu đựng được khi nghĩ đến việc ấy phải sống ở trong rừng. - Em biết. - Tôi bảo , lòng lại nghĩ đến mẹ và lựa chọn của bà, sư lựa chọn mà tôi để cho mẹ quyết định. - Đó là điều khó khăn nhất mà từng làm. - Em biết. - Tôi nhắc lại. Nỗi đau này là quá lớn để có thể thêm điều gì. Jed gật đầu siết chặt vai tôi rồi bước ngược lại lối mòn để bắt kịp những người khác về phía dựng trại. Tôi đằng sau, suy nghĩ về lời của tôi với Jed. Bởi vì tôi chấp nhận bàn tay của Chúa Trời, tôi tin vào số mệnh hay can thiệp của thần thánh. Tôi cũng tin rằng những con đường mòn của chúng tôi được lựa chọn từ trước và cuộc sống của chúng tôi còn lựa chọn nào khác. Sáng hôm sau mặt trời gay gắt mà dịu hơn. Nhưng khí ẩm thấp oi nồng khiến da thịt chúng tôi nhớp nháp. Cho dù sáng nay chúng tôi phải bắt đầu tiếp cũng ai muốn rời khỏi khoảnh đất trống nho này. Cass uống ngụm nước rồi chuyển lại. Tôi thấy túi nước hẳn . ngày thứ ba kể từ khi xảy ra vụ sập rào. Chúng tôi cáu kỉnh, sợ hãi và khốn khổ. - Chúng ta nên quay trở lại! - Cass . Bên cạnh tôi Harry thở hắt ra cái như thể giữ khí ở trong phổi lâu lắm rồi. Argos nằm dưới chân tôi, đầu ghếch lên gối tôi, xương sườn nhô ra như những rãnh nước khi tôi lùa tay xuống bụng nó. Đuôi nằm quặp đờ xuống đất. - Chúng ta đủ nước để cứ lang thang mục đích thế này. - Cass tiếp tục. - Chúng ta thể sống mà có nước. Và chúng ta cũng thể hy vọng đến việc cứ thế này và cầu trời cho mưa rơi xuống. ngày mới bắt đầu, tôi cảm thấy mồ hôi mình vã ra đủ lấp đầy túi nước kia. - Có lẽ chúng ta nên tìm nước. - Travis gợi ý. - Tất cả những gì chúng ra cần làm là quay lại. - Cass phản đối. rành rẽ từng từ cứ như thể dượt di dượt lại những câu thoại này trong óc rồi. - Cass thân , nghĩ... - Travis . Và tôi lại cảm thấy ruột gan quặn thắt vì cái từ thân . Tôi quay hướng khác, mắt nhìn lũ sinh vật Vùng vô định tụ cả lại ở hàng rào. Ánh mắt tôi bỏ qua chúng để mông lung vào trong rừng rậm. - Em quan tâm đến việc nghĩ gì! - Cass cắt ngang. Tôi phải cắn môi để cố nín cười. Tôi chưa bao giờ thấy Cass lạnh lùng như thế này. Điều này rất phi tự nhiên, kỳ quặc và phương diện nào đó rất hài hước. - Tất cả những gì em quan tâm bây giờ là chúng ta gần hết nước rồi. - đứng lên và gí túi nước vào mặt , khiến bật ngửa ra sau. - Chỉ vài ngày nữa thôi là chúng ta cũng hết cả thức ăn. Tất cả những gì em quan tâm bây giờ phải là việc lãng phí thời gian trong rừng chỉ vì chúng ta sợ phải quay trở lại. giậm chân xuống đất cách kích động, giống như thể kiểm soát được bản thân mình nữa vậy. - Chẳng còn gì để quay lại nữa đâu. - Jed cách dứt khoát. - hề biết điều đó. - Cass cao giọng, càng lúc càng trở nên tuyệt vọng. - thể biết được điều đó. chỉ biết được rằng mọi thứ rất tồi tệ lúc rời khỏi đấy. thể rằng mọi chuyện trở nên tốt hơn, rằng họ đẩy lùi được lũ kia. Jed gì. Thái độ của hàm ý rằng lui vào trong hồi ức và những kỷ niệm về Beth. Cass bắt đầu lại lại. - Mọi người nhìn thấy những gì diễn ra ở đây sao? Nếu con đường này cũng là ngõ cụt nữa sao? Chúng ta cứ dò dẫm theo những lối mòn này cho đến lúc lết được nữa rồi chết rũ ở đây hay sao? vung vẩy tay trong khi . hăng tiết đến nỗi nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt Jacob. làm nó sợ. - Cứ lang thang thế này để nhằm mục đích gì? - hét lên. - Ngoài kia vẫn có thế giới khác. - Cuối cùng tôi cũng lên tiếng. cười phá lên, mắt mở to tinh quái. - Có cái gì ngoài kia chứ, Mary? Ý cậu là đại dương ư? - đặt tay lên gối và cúi gập người cho đến khi mặt đối diện ngang tôi. - Chúng ta có thể uống cái đại dương ấy được , Mary? Cái đại dương quý giá của cậu có cứu được chúng ta khỏi chết dần con đường mòn này ? Rồi đứng thẳng lên, tuyên bố. - Tôi quay trở lại. nhìn chúng tôi lượt trước khi thêm. - Và tôi mang Jacob theo. chìa tay ra cho Jacob nhưng nó chỉ khóc thút thít và lùi lại. Nó sợ vẻ điên cuồng lóe lên trong đôi mắt , nó sợ nhìn thấy cái chết mà nó từng chứng kiến ở trong làng. Cass bước lại chỗ Jacob và chộp lấy tay nó, kéo nó đứng dậy, nhưng nó nhất quyết chịu đứng lên. Tiếng thút thít của nó chuyển thành tiếng nấc nghẹn, đến nỗi thân hình nó cũng run lên bần bật. Nhưng Cass vẫn chịu buông nó ra. Cuối cùng nó kêu thét lên “Ôi đau quá” khiến Harry phải bước lại gần để giằng Cass ra. vùng ra, tay chộp lấy vai Harry. Những ngón tay bấu mạnh vào da thịt. - với em. - bảo , thực ra là cầu xin . Giờ thở hổn hển. Người căng ra và run rẩy như thể phải cố gắng để hít thở. - Jacob có thể là của chúng ta. và em. Chúng ta có thể thay đổi tất cả những chuyện này. Chúng ta sắp xếp lại tất cả. Mọi nên theo đúng trật tự của nó. - nhanh. Câu nọ ríu vào câu kia y như có thể quên mất những ý nghĩ bất kỳ lúc nào. Chẳng ai nhúc nhích. Chẳng ai dám hít thở khi nhìn thấy Cass như thế. - Hãy nghĩ mà xem, Harry. - . Giọng trở nên mềm mỏng hơn. - Mọi lại giống như trước kia thôi. Như hồi Travis bị ốm và chỉ có em với . Trong giây lát tôi nhớ đến Cass hồi còn là đứa trẻ với mái tóc bạch kim và đôi mắt ngây thơ. lắng nghe tất cả những câu chuyện của mẹ qua lời kể của tôi cho dù chẳng hề quan tâm đến chúng. bao giờ hiểu được cái thế giới trước Thời tái sinh. Cuộc sống của luôn luôn là ở đây và ở tại, trong niềm hạnh phúc khi thấy ngôi làng vẫn được bảo vệ thoát khỏi Vùng vô định và bất kỳ thứ gì tồn tại phía bên kia hàng rào. - Điều gì xảy ra nếu như chỉ còn mỗi chúng ta còn sống sót? - nhìn từng người , tay khua lên. - Điều gì xảy ra nếu như chúng ta đúng thực là những người duy nhất còn lại thế giới này? Chúng ta thể để cho ta chết. Chúng ta thể kết thúc mọi thứ được! Harry nhìn quanh, mắt mở to, má đỏ ửng lên. Ánh mắt cuối cùng dừng lại tôi, giống như ra dấu xin được giúp đỡ, giống như tôi có thể biết được phải làm gì trong trường hợp này. - Những lối mòn này được đánh dấu. - Cuối cùng tôi cũng lên tiếng, mắt nhìn xuống tay mình. - Ở dưới lối rẽ kia có tấm sắt khắc chữ số. Ngay cánh cổng vào làng cũng có miếng giống như thế. chiếc hòm mà chúng ta tìm thấy cũng vậy. Mắt Harry tròn xoe rồi sau đó giằng ra khỏi Cass và quỳ xuống đoạn phân chia giữa hai lối rẽ để vạch cỏ tìm kiếm, cho tới khi nhìn thấy miếng sắt . đọc to dòng chữ: IV và VII. Tôi xoắn mạnh sợi dây Gắn ước vẫn thắt vòng quanh cổ tay. Tôi muốn kể cho họ nghe những dòng chữ mà Gabrielle để lại cửa sổ cho tôi. Đó là sợi dây liên hệ cuối cùng giữa chúng tôi, là bí mật cuối cùng mà chúng tôi chia sẻ cho nhau. - Những chữ số này đều có ý nghĩa. - Cuối cùng tôi chỉ thế. - Em nghĩ rằng nếu chúng ta theo những chữ số này ta có thể đoán ra được mối liên quan giữa chúng và biết được chúng dẫn ta đến đâu. Cass làu bàu khẽ trong họng. - sao nào? Chúng ta theo lối mòn rồi và đó là ngõ cụt, nó chẳng dẫn đến đâu cả. Điều này giống như những gì mà người ta với chúng ta: Chẳng hề có điểm kết thúc ở rừng Răng-Tay. - Nếu chúng có mặt ở đây là để dành cho chúng ta sao? - Travis hỏi. Giọng điềm tĩnh và thận trọng. nhìn từng người . - ràng chúng ở đây để chỉ dẫn cho ta về những lối mòn này. Những Người bảo vệ để kho dự trữ ở đây ngay cả khi họ được chỉ thị rằng con đường này bị cấm. Bị cấm vĩnh viễn. Nếu như có điểm kết thúc ở cuối khu rừng này sao nào? - Chúng ta cần quay lại! - Cass nhắc lại. Nhưng lần này bờ vai rũ xuống, khuôn mặt mất hết thần khí và giọng trống rỗng vô cảm. - Cho tôi xin. - quay sang Harry và nhắc lại. - Em xin . Nhưng ai tiến lại gần hết và cuối cùng quay lưng xa khỏi chỗ chúng tôi. Mới được đoạn ngã khuỵu gối và bắt đầu khóc. Tiếng rên rỉ như hòa cùng với lũ sinh vật Vùng vô định ẩy hàng rào. Cuối cùng Jed cũng đứng dậy và bước lại gần . Mới đầu giơ tay lên như muốn đẩy ra xa nhưng vẫn lùi lại. Thay vì làm thế, ngồi xuống sát bên rồi kéo vào lòng và vòng tay che chở. Tôi còn nhớ cũng từng ôm tôi như thế khi chúng tôi còn , đấy là lúc tôi thức dậy sau cơn ác mộng và khóc thút thít. Tôi quay để nhìn thấy Jed an ủi Cass, mắt tôi cay xè khi nhớ lại những ngày xưa cũ. Lúc ấy, điều duy nhất mà tôi lo lắng chỉ là những con quái vật trong giấc mộng, và luôn có mặt ở đó để xoa dịu tôi. Giờ chúng tôi ngồi đây, mỗi người thế giới riêng biệt. - Nhưng nếu ấy đúng sao? - Cuối cùng Travis lên tiếng. - Chuyện gì xảy ra nếu chúng ta là những người cuối cùng còn sót lại? ai trả lời cả. 21 Chúng tôi mất gần ngày để quay ngược trở lại, và như vậy là thực tế chưa tiến được bước nào con đường mòn mà chúng tôi chọn. Chúng tôi quyết định dừng chân sớm vì tất cả mọi người đều kiệt sức. Đêm hôm đó tôi rời khỏi nhóm để ngược lại lối mòn về hướng ngôi làng mà đúng ở điểm đó, chúng tôi chia tay Gabrielle. ngày trôi qua kể từ lần cuối cùng nhìn thấy , lúc mà tôi tìm thấy những mẩu sắt đánh dấu các con đường. Nhưng khi bước sát lại hàng rào để nhìn sâu vào trong rừng, tôi bắt gặp bóng áo đỏ kỳ lạ đó nữa. Tôi ngồi bó gối và thưởng thức nỗi đơn. Khoảnh khắc tĩnh lặng quá ngắn ngủi trước khi đám sinh vật của Vùng vô định đánh hơi thấy tôi và tụ cả lại hàng rào. Rất hiếm khi tôi ngồi sát hàng rào mà lại có lũ chúng để suy nghĩ về cuộc sống trước Thời tái sinh, trước khi những thanh rên rỉ này xuất . Đột nhiên da tôi gai lên khi nghe thấy tiếng bước chân lệt xệt đằng sau. Tôi né mình và quay lại, nhưng chỉ có Travis khập khiễng tiến lại gần. ngồi sát cạnh tôi, cái chân đau duỗi thẳng ra, tay xoa xoa chỗ xương từng bị gãy. Chẳng ai với nhau câu gì. Tôi dựa đầu lên vai và quay sang hôn lên trán tôi. Tôi chắc rằng đấy là cử chỉ âu yếm để báo cho tôi biết rằng vẫn ở đây với tôi. Khi đôi môi chạm vào da thịt, khắp người tôi rạo rực. Đó còn là cảm giác kèm với tĩnh lặng khi mà ở đây chỉ còn có hai chúng tôi, có cái chết, có những trách nhiệm và ràng buộc. Tôi vượt quá ngưỡng của khao khát. Tôi cần Travis khủng khiếp với cảm giác chưa bao giờ từng trải qua. Chỉ cần có thôi. Chiếc váy kêu sột soạt khi tôi quỳ thẳng đầu gối để đối mặt với . Đôi mắt mở to nhìn xuôi xuống con đường mòn. Tôi kéo cằm lại để bắt phải nhìn vào mắt tôi. Tôi cảm thấy mùi ẩm mốc của khí khi hít thở. Rồi cuối cùng, tôi níu lấy vai , nhích người vào sát hết sức có thể và cứ thế ép sát thêm nữa, thêm nữa. Có quá nhiều lớp vải ngăn cách và tôi cảm thấy cáu kỉnh vì điều đó khiến tôi thể ngấu nghiến tất cả con người ngay lập tức. Trong khoảnh khắc, tôi hiểu cảm giác thèm muốn của lũ sinh vật Vùng vô định, cái nhu cầu thịt người từ cơ thể còn sống. Bàn tay vuốt tóc tôi và môi nhích lại gần hơn, sát vào môi tôi. Những kỷ niệm, nghi ngờ và nỗi sợ hãi tấn công cùng lúc và tôi cố gắng gạt chúng sang bên để chỉ có tôi là duy nhất ở đây, duy nhất bây giờ. Hơi thở của chúng tôi sát nhau, càng lúc càng cần thêm khí, càng lúc càng cần nhau thêm. Và rồi môi cuốn lấy môi tôi. Dịu dàng, mềm mại, giống như chiếc lá rơi mặt nước. cầm lấy tay tôi và trong khoảnh khắc tôi cảm thấy lưỡng lự nơi . Đấy là khi những ngón tay chạm vào sợi dây Gắn ước vẫn thắt chặt lấy cổ tay tôi. rời khỏi tôi. Môi trượt ra khỏi môi tôi và tôi cảm thấy má mình nóng hổi những giọt nước mắt. Tôi thể chịu đựng nổi khi bắt gặp ánh mắt của , ánh mắt băn khoăn nghi hoặc. xích ra xa, giống như rứt thịt ra khỏi cơ thể tôi, rồi cuối cùng đứng dậy. Mắt lóng lánh. Sau đó thất thểu ngược lại lối mòn. Tôi những muốn chạy theo , để cầu cho tôi biết tại sao lại đến với tôi trước Lễ Gắn ước. Tôi muốn trách mắng vì cái sợi dây cứ buộc lấy cổ tay tôi thế này. Tôi muốn giải thích rằng tôi bao giờ làm điều đó nếu tôi biết rằng đến. Tôi muốn cầu xin tha thứ vì tôi nghi ngờ , nghi ngờ về chuyện cầu hôn tôi trước Lễ Thề nguyền. Tôi muốn tin rằng bao giờ cho phép tôi lấy trai mà kế hoạch chỉ bị hỏng vì vụ tấn công kia. Nhưng rồi sau đó, tôi bị phân tán bởi tiếng động của rừng già, ánh đỏ lướt qua mắt tôi. ta chạy nữa, cũng bước hay đứng được mà bò. ta kéo lê cái thân gẫy nền đất về phía tôi, những ngón tay bấu lên đất. Động tác của Gabrielle chậm chạp đến chịu nổi. Tôi gần như cảm thấy buồn khi thê thảm thế này. Cơ thể ta có lẽ mất hết năng lượng và bắt đầu suy yếu rồi. Cho đến giờ, theo như những gì chúng tôi từng biết các sinh vật này chết, bị suy yếu, trừ phi chúng bị chém đầu hay thiêu thành tro. Chúng thối rữa, chỉ từ từ tách lìa từng bộ phận, quá trình chậm chạp như của những loài động vật ngủ đông vậy. Và tôi thấy lạ lùng khi nhìn thấy Gabrielle thể tự lo liệu được thế này. Cánh tay ta vươn về phía tôi, giống như cầu xin vậy. Tiếng rên rỉ của ta và the thé như tiếng trẻ con khóc đòi được dỗ dành. Nhưng ánh mắt ta vẫn vậy. Nhu cầu của ta vẫn thế. Tuy nhiên tôi thấy buồn vì điều đó, khi chứng kiến những giấc mơ của giờ biến thành thế này. Tôi cố nhớ lại lúc đứng trước ô cửa sổ nhà thờ và tự hỏi rằng liệu cuộc sống của trước đây có phức tạp như của tôi hay . có bao giờ bị giằng xé giữa tình và nghĩa vụ . Và tồn tại của bây giờ có đơn giản chỉ là vì nhu cầu, nỗi khát thèm ấy . Tôi nghĩ về Travis, Harry và cả con đường mòn vô tận này nữa. Tôi nhận ra rằng thỉnh thoảng cái chết chợt đến trước khi ta kịp chờ đợi nó. Chúng ta hiếm khi nào kịp chuẩn bị tinh thần cho cái chết của bạn bè, gia đình và những người mà ta thương. Chúng ta cũng bao giờ chuẩn bị cho cái chết của chính chúng ta. bao giờ chuẩn bị tinh thần để chịu đựng những nuối tiếc cả. Tôi lao dọc lối mòn, nước mắt nhòe mờ. Khi gặp lại mọi người, tôi tiến thẳng đến chỗ Harry và đưa tay lên, sợi dây Gắn ước giờ bẩn thỉu và tơ tướp. - Cắt . - Tôi bảo . - Cắt bằng rìu ấy! đặt tay tôi lên lòng bàn tay , tách sợi dây ra khỏi làn da trắng mỏng manh của tôi. Lưỡi rìu sắc lạnh dễ dàng cắt đứt sợi dây mảnh. vẫn giữ tay tôi trong khi sợi dây Gắn ước rụng xuống đất. Tôi cảm thấy hơi kéo tôi về phía mình nhưng tôi chùn lại. Sau đó đưa cổ tay tôi lên miệng và hôn lên chỗ da bị sợi dây làm cho trầy xước. Lúc buông tôi ra, đôi mắt Harry dừng lại ở tôi mà nhìn về phía người em trai. thoáng nụ cười sở hữu lên nét mặt . Dường như những con đường này có điểm kết thúc. Hàng sáng chúng tôi liếm chút sương đọng lại lá cây. Chúng tôi cố gắng tìm bóng mát để tránh cái nắng nóng ban ngày và ngủ để duy trì năng lượng. Nhưng chúng tôi vẫn cứ chết dần. Những bước trở nên hụt hẫng và bơ phờ. Dáng cà nhắc của Travis ràng hơn, cứ như chỉ còn đủ sức để kéo lê được cái chân đằng sau. Argos vẫn chạy theo chúng tôi nhưng cũng chẳng còn lăng xăng dò đường phía trước nữa mà chỉ thở hổn hển với nỗ lực sống còn. buổi trưa, hai ngày sau khi chôn cất Beth và ba ngày sau thảm họa, cơn bão trờ qua khiến chúng tôi choáng váng vì sung sướng. Nhưng rút cục chỉ có mưa phùn, đủ để thấm ướt quần áo và đầu lưỡi chứ đủ để hứng đầy những túi nước. Chúng tôi vẫn còn sống. Mỗi bước chân lại đối diện với lũ sinh vật song hành phía bên kia rào. Có đôi lúc tôi tự hỏi mình rằng giữa chúng tôi và chúng khác nhau cơ bản ở điều gì. Ngày lại ngày, tôi cảm thấy gánh nặng của trách nhiệm thêm đè nặng vai. Câu hỏi của Travis cứ luẩn quẩn trong đầu: Có phải chúng tôi là những người duy nhất còn sống sót ? Và nếu đúng là như thế có phải tôi giết nốt tất cả bằng cách cứ nhất quyết đòi xuyên qua khu rừng này? Nếu quay trở về làng, liệu chúng tôi có thể thay đổi được điều gì trong trận chiến chống lại Vùng vô định ? Có phải lẽ ra chúng tôi nên quay lại? Lẽ ra chúng tôi nên chọn nhánh rẽ khác con đường mòn? Có phải tôi có trách nhiệm duy trì những gì còn sót lại của nhân loại? Mười ngày sau thảm họa, khi ánh mặt trời thiêu đốt xuyên qua làn sương mù, chúng tôi lại gặp hai nhánh rẽ khác. Lần này có khoảnh đất vuông trước hai lối rẽ và mỗi lối mòn đều lắp chiếc cổng nữa. Cass đổ sụm xuống, kéo Jacob vào lòng và đưa cho nó khẩu phần cuối cùng của mình, chỗ thức ăn mà dành để cứu cậu bé. nhắm mắt lại và tì má lên đầu đứa bé trong khi nó nuốt nốt mẩu thịt khô. Tôi lẫn lộn khi đếm các ngã ba con đường mà chúng tôi qua. Đầu tiên tôi hình dung nó trong đầu như cái bản đồ, cố gắng nhớ lại những lối mòn được đánh dấu bằng các chữ số. Trong suốt những ngày vừa rồi tôi cố gắng sắp xếp chúng lại với nhau để tìm ra lời giải đáp. Nhưng rồi tôi bắt đầu quên, hình ảnh về các lối mòn và những tấm kim loại tôi giữ trong đầu trở nên chếnh choáng và mờ nhạt dần đến nỗi thỉnh thoảng tôi chắc rằng những dòng chữ kia bị lặp lại, rằng chúng tôi vào những lối mòn từng , giống như ma trận thực . Tôi sẵn sàng từ bỏ, chấp nhận thua cuộc. Tôi kể cho họ nghe về những dòng chữ mà Gabrielle để lại và cầu xin tha thứ vì tôi đưa họ đến cái nơi mà Harry tìm thấy những tấm sắt gắn cánh cổng khi chúng tôi qua. - X-X-X-I. - , trước khi chạy sang cái bên kia. IX-I-X, và cuối cùng X-I-V. Tôi nhảy dựng lên. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực giống như tôi khát khí vì bị mất nước quá lâu. Tôi bổ nhào đến cánh cổng cuối cùng. Harry dựa vào đó, mặt tì vào những mắt lưới gỉ sét và nhìn xuôi xuống lối mòn. Tôi miết tay lên bề mặt tấm sắt rồi rờ theo những con chữ: XIV. Còn trong đầu, tôi cũng lần ngón tay lên ô cửa kính nhà thờ, theo lối mòn mà Gabrielle để lại cho tôi. XIV. Đây chính là những chữ số của ấy. Đây là con đường mòn của ấy. - Chúng ta nên nghỉ lại đây trước khi xa hơn. - Harry , nhưng tôi nhanh tay kéo cái đòn bẩy để mở toang cánh cổng. Sau lưng tôi những người khác phản đối nhưng tai tôi nóng bừng lên rồi. Tôi thể chờ họ. Tôi thể nghỉ ngơi. Tôi chạy theo lối mòn, chân tôi quá mỏi nhưng trí óc đẩy chúng về phía trước. Tôi có thể nghe thấy những người khác lao xao đằng sau, nghe thấy Cass kêu lên rằng thể tiếp tục được nữa, cứ để lại mình. Nhưng tôi chờ được nữa. Ánh nắng buổi ban trưa xuyên qua bầu trời khiến tôi buộc phải khuỵu gối xuống. Hơi thở nặng nhọc trong lồng ngực. Toàn thân tôi phản kháng và kiệt sức. Cuối cùng những người khác cũng bắt kịp, miệng ai nấy đều thở hổn hển. - Nó phải ở đây. - Tôi bảo họ, khi tôi nhìn thấy ngôi làng thấp thoáng qua những tán cây.
22 có ai cả. có khói bốc lên từ những nếp nhà. Những căn nhà trú cây rỗng , thang nằm chỏng chơ nền đất, bậc thang bị cỏ dại mọc lút. Mọi thứ ở đây đều yên tĩnh. Câm lặng. Và hoang vu. Suốt quãng thời gian ở con đường mòn, lúc nào chúng tôi cũng nghe thấy tiếng rên rỉ của những sinh vật Vùng vô định. thanh triền miên ấy ngừng nhắc nhở chúng tôi về cái chết. Nhưng ở đây, những tiếng rên rỉ ấy khác nào tiếng kêu vo ve, thậm chí nó còn giống như giai điệu của sống nữa. Đó là lý do tại sao ai trong chúng ta để ý khi nào những thanh nhất trong trung thay đổi, tăng cao và hòa phối cùng nhau. Bởi vì chúng vẫn thường bao phủ và hòa lẫn với chúng ta trong khi ta bị tấn công bởi những tiếng ồn khác. Chúng tôi vẫn thẳng tiến như bị cái nơi trống rỗng xa lạ này thôi miên. - Thức ăn! - Jacob kêu lên cách hưng phấn và kích động. Nó giằng khỏi bàn tay khô xác của Cass và chạy về phía tòa nhà gần nhất. Cass hụt hơi gọi với theo. vội chạy theo sau, giọng mất hết thần khí. ai giữ lại. Tất cả chúng tôi tiếp tục sâu hơn vào ngôi làng. Cho dù có người ở nhưng nơi này dường như còn trật tự hơn làng chúng tôi. Đường sá ở đây rộng rãi và được lát gạch. Những tòa nhà to lớn và chắc chắn hơn. Có cả dãy phố dành riêng cho việc mua bán với những biển hiệu quảng cáo treo ngoài cửa giờ rung rinh trước gió. Chúng tôi bước dọc theo con đường có vẻ như là phố chính. Harry và Jed về phía ngôi nhà có treo bán vũ khí, để mặc tôi và Travis cứ đứng im đó mà nhìn ngắm mọi vật xung quanh với kinh ngạc tột độ. Tôi ngước nhìn lên và thấy rằng giống như làng tôi, nơi này cũng có cả các nhà trú ở cây để đề phòng những vụ tấn công từ hàng rào. Nhưng khác ở chỗ, những ngôi nhà trú này được xây dựng thành cả quần thể với đường chen giữa, dây thừng và ròng rọc, giống như phiên bản của ngôi làng dưới mặt đất vậy. Giống như phản chiếu mặt nước. Tôi đứng nguyên đó, để mặc cho những tia nắng mặt trời xuyên qua các nụ chồi cây và rọi lên mặt tôi lốm đốm. Lòng tôi dậy lên cảm giác thanh bình. Tôi nhắm mắt lại và lắng nghe thanh của gió tẽ qua cành lá khiến các mối thừng đập vào thân cây và cánh cửa ở ngôi nhà gần đó khẽ sập vào tường. Thế giới mới tràn ngập các giác quan khiến tôi hề để ý tới những tiếng rên rỉ tăng dần. Mãi cho đến lúc nghe thấy tiếng hét. Mãi cho đến lúc trai tôi hét lên “Chạy ”. Mãi cho tới khi Travis chụp lấy cánh tay tôi và tiếng kính vỡ va đập vào thị giác tôi. Chúng xuất từ những ô cửa ngay dưới ánh mặt trời. Những sinh vật Vùng vô định chờ đợi thịt tươi trong ngôi làng này từ quá lâu rồi. Chúng vào đây qua lỗ thủng hàng rào và vừa rồi đập vỡ những ô cửa sổ bụi bẩn. Tất cả là vì chúng tôi. Tôi chạy đến nơi trú gần nhất nhưng Travis lại kéo tôi quay ngược lại. - Cái thang. - , những ngón tay bấm sâu vào da thịt tôi. - Chân . thể leo lên được. Trong khoảnh khắc tôi hiểu gì hết khi cứ cố kéo tôi ra khỏi con phố và chạy về phía cánh cổng ngăn cách với con đường mòn, trở về cái nơi quen thuộc có thể bảo vệ chúng tôi khỏi Vùng vô định, trở về cái nơi mà chúng tôi xuất phát. Tôi giằng ra khỏi , tôi thể quay trở lại lối mòn ấy được. Tôi thể từ bỏ ngôi làng này và cuộc kiếm tìm đại dương cũng như điểm kết thúc của khu rừng. Tôi biết rằng khi quay lại lối mòn chúng tôi bị nhốt ở đó vĩnh viễn, các sinh vật kia thường trực ở cửa hết ngày nọ tháng kia. Chúng tôi thể trở lại đây được nữa. - Chúng ta làm thế được đâu. - Tôi bảo Travis. Và tôi đúng. Chúng tôi đứng quá xa. Lũ kia đứng chặn giữa chúng tôi và dãy hàng rào. Chúng quá đông nên khó mà trốn thoát được. Tôi thúc con Argos nằm co rúm dưới chân, tai cụp ra sau, những tiếng gầm gừ dội vào bắp chân tôi. Nó nhìn tôi trong giây lát, lưỡng lự thấy . Cuối cùng tôi đành lấy gối thúc vào người nó. Sau rốt nó cũng đứng dậy rồi cắm đầu cắm cổ chạy qua các dãy nhà. Những tiếng gầm gừ ngớt đường tẩu thoát khi nó đánh hơi thấy mùi chết chóc từ những sinh vật Vùng vô định. Lần này chính tôi kéo Travis. vẫn khập khiễng vì cái chân đau cứng lại. khiến tôi phải chậm lại nhưng tôi thể bỏ mặc ở đây được. Tôi nghe thấy những tiếng la hét kinh hoàng của Jed và Harry nhưng có thời gian để ra chỗ họ. Tôi chỉ đoán được rằng họ cũng tìm nơi trú vì những căn nhà trú cây còn trống rỗng. Argos sủa ông ổng vào các ô cửa. Lũ sinh vật túa ra từ các ngôi nhà, từ mọi nơi nấp trong làng khiến tôi bắt đầu kinh hoàng khi nghĩ rằng còn chỗ nào an toàn cho chúng tôi nữa. Nơi này giống y như cái tổ cho lũ sinh vật trú đông. Chúng tôi tránh xa trung tâm ngôi làng, tránh xa những cửa hiệu để chạy về phía khu nhà ở. Những đám khác cũng lê mình qua cánh đồng xung quanh, chúng đông vô cùng và đánh hơi thấy chúng tôi rồi. Travis bị vấp ngã và tuột khỏi tay tôi. Tôi quay lại và lập tức nhìn thấy cậu bé tiến lại gần. Quần áo nó rách rưới, cánh tay thõng sang hai bên. Tôi bị ánh mắt của nó thôi miên, đôi mắt xanh đục kỳ quặc tương phản với lớp da trắng và mái tóc đỏ rực. Những đốm tàn nhang mũi nó lan ra cả má và dái tai. Trông nó gần như còn sống, như thể nó vừa chợt tỉnh giấc sau giấc ngủ trưa thấy cả thế gian này trở nên hoang tàn và bị những kẻ khác chiếm đóng. Trước khi kịp nhận ra điều đó, suýt tí nữa tôi chìa tay ra để đón nó, để với nó rằng mọi thứ ổn thôi, rằng nó chỉ vừa thức giấc sau cơn ác mộng và điều đó qua mau sau khi nó trôi vào những giấc mơ ngọt ngào khác. Nó gần như ở trong vòng tay tôi, đầu nó sát bàn tay tôi, miệng nó há ra để lộ những chiếc răng đúng vào lúc bàn chân ủng thoáng qua mắt vung lên đầu thằng bé khiến nó bị văng bật ra sau. Đấy là Travis. vừa túm lấy cái chân đau vừa chụp lấy tôi lôi ra xa khỏi thằng bé. Tôi thể ngoái lại đằng sau để nhìn thằng bé giờ lồm cồm bò dậy. Máu lốm đốm trộn lẫn tàn nhang mặt nó. Sống mũi nó giờ lõm vào sau cú đá vừa rồi. Nhưng nó vẫn tiến về phía tôi. Mắt nó dán vào tôi. Argos ngoạm vào gót chân tôi, răng nó ấn sâu vào thịt. Nó lấy cả thân mình để ủi tôi , để dồn tôi và Travis về phía ngôi nhà ba tầng rộng rãi có bức tường dày ở phía cuối phố. Những sinh vật Vùng vô định giờ ở rất gần, chỉ cách vài tầm với, và ngay khi vừa vào trong nhà, chúng tôi chỉ kịp đóng sập cánh cửa ngay trước mặt chúng. Miệng chúng ngoác rộng ra khi dò tìm chúng tôi. Chúng cố đẩy để cửa mở. Thứ mùi chết chóc tỏa ra nồng nặc và Travis phải ủn mạnh vào cửa cho tới khi nó được đóng sập lại. yên tĩnh trong ngôi nhà thúc giục tôi hành động. Tôi chạy về phía những ô cửa sổ, vội vàng đóng hết cửa chớp, lấy thêm những tấm ván dày dựng vào tường để chèn thêm cho chắc. Sau khi chắc chắn rằng tầng trệt an toàn, tôi chạy tiếp lên gác và nhìn thấy hành lang dài với những cánh cửa đóng kín hai bên. Móng chân Argos cào lên mặt sàn gỗ khi nó đánh hơi qua các khe cửa bên dưới. khí này tù túng và ẩm ướt. Khi chạy đến cánh cửa cuối cùng, con Argos dường như run lên, tiếng sủa nhưng dai dẳng làm toàn thân nó run rẩy. Tôi đặt tay lên cánh cửa, tai áp vào mặt gỗ. Tôi nghe thấy những thùm thụp nho lặp lặp lại. Giống như con mèo bị nhốt trong tủ chạn vậy. Nó dội vào tim tôi đập thình thịch. Cho dù biết rằng lẽ ra mình nên chờ Travis, tôi vẫn nuốt trôi cơn sợ hãi xuống cổ và mở hé cánh cửa ra khiến nó kêu đánh cạch, sẵn sàng hứng chịu những bàn tay của lũ sinh vật Vùng vô định. Nhưng chẳng có gì cả. Chỉ có tiếng thùm thụp kia giờ ràng hơn vì có vật cản cách . Tôi mở cửa to hết cỡ và rất ngạc nhiên vì trong phòng sáng quá. Chiếc cửa sổ rất to nên ánh nắng mặt trời lọt qua cả tấm rèm. Cạnh bức tường là chiếc giường với tấm chăn ghép hai màu xanh da trời và vàng nhạt. Phía có treo bức tranh cành lá sum suê. Tôi nhìn ra sau cánh cửa và phát ra những tiếng thùm thụp kia đến từ đâu. Trong góc tường có chiếc nôi trắng bọc diềm ren trắng. Tôi muốn chứng kiến thêm điều gì nữa nhưng vẫn ép mình tiến lại gần hơn để nhìn vào bên trong. đứa bé sơ sinh đá tung chăn ra từ lâu rồi. Da nó tím tái và miệng há ra ngừng để kêu lên những tiếng thét câm lặng. Nó chưa đủ tháng để lật mình lại, ngồi dậy và trèo ra ngoài, nên đành nằm nguyên đó mà đá cái chân mũm mĩm vào thành cũi, miệng ngớt đòi mẹ. Đòi ăn. Đòi thịt người. Mắt nó nhắm nghiền nên tôi thể căn cứ vào dấu hiệu đó để khẳng định nó thuộc về Vùng vô định. Tôi chỉ có thể đoán được điều ấy vì da thịt nó trông cắt được giọt máu và cái thóp mềm trán nó còn đập nữa, vì lớp da dãn chùng ra, vì cái mùi người nó. Và còn bởi vì đứa trẻ nào có thể sống sót trong ngôi làng này trong thời gian lâu như thế. Nó vung chân lên và ngay lập tức tôi nhìn thấy vết cắn, nó tròn tròn ngay mắt cá chân và chính điều đó để đứa trẻ lại nơi này. Tôi cứ đứng đó mà nhìn con bé. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy trẻ sơ sinh bị lây nhiễm bao giờ. Lẽ ra tôi nên động lòng trắc . Tôi nên cảm thấy lòng dậy lên tình cảm với đứa trẻ bơ vơ này, đấy là thứ bản năng làm mẹ tiềm trong tôi. Lẽ ra tôi nên thay cái tã bẩn thỉu cho nó. Tôi phải chăm sóc nó. Đôi chân tôi bắt đầu run lên vì kiệt sức. Mọi thứ xung quanh quay cuồng đến nỗi tôi phải bám lấy thành cũi để giữ thăng bằng. Argos vẫn lại lại ngoài hành lang và rền rĩ. Đầu nó nghển cao lên, răng nhe ra. Căn phòng phảng phất mùi chết chóc, nó nhấn chìm mọi giác quan khiến đầu tôi căng ra. Con chó muốn tôi tiến lại gần nguy hiểm của Vùng vô định. Đứa trẻ vẫn im lặng, miệng há to rên rỉ, chân đạp điên cuồng. Đấy là nhu cầu hiển nhiên của nó. Tôi quá mệt mỏi vì cái nhu cầu này. Nhu cầu sống còn, ăn uống, an toàn và được an ủi. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là yên tĩnh và giấc ngủ. thanh thản. Có vậy thôi. Tôi lại nghĩ đến lựa chọn của mẹ khi bà muốn gặp lại cha tôi ở trong rừng. có lúc tôi tin rằng bà bị lây nhiễm vì bất cẩn, vì niềm khát khao điên dại khi nhìn thấy cha dọc hàng rào. Nhưng giờ tôi chắc lắm. Giờ tôi tự hỏi liệu có phải chỉ đơn giản là bà từ bỏ mọi thứ , khi mà tranh đấu cõi đời này và niềm hy vọng cuối cùng nơi bà bị dập tắt. Điều này chợt lóe lên trong tâm khảm, khiến khắp người tôi nóng như thiêu đốt và tôi cảm thấy những đầu ngón tay mình như bốc lửa. Cơn giận xâm chiếm lấy tôi. Tôi giận mẹ, giận chính tôi, giận cái cuộc sống luôn bị Vùng vô định chế ngự. Tôi hít hơi dài rồi kéo chiếc chăn ra khỏi nôi đặt xuống nền nhà. Tôi nhàng bế đứa trẻ dậy, nâng đầu nó lên và đúng lúc ấy, trong chớp mắt, nó quay sang tôi giống như thể nó vẫn còn là đứa trẻ khỏe mạnh, như thể tôi là mẹ của nó. Những giọt lệ bắt đầu lăn xuống má tôi. Đứa trẻ này có thể là con của trai tôi. Cũng có thể là con của mẹ tôi. Hoặc là của Travis và tôi. người nào đó từng là cha nó. người nào đó từng ôm nó trong tay giống như bây giờ. Tôi quỳ xuống cạnh chiếc nôi và đặt nó lên chính giữa chăn, nước mắt của tôi tạo thành vòng tròn thẫm tối khi nó chảy xuống mặt vải. Tôi ậm ừ trong miệng trong lúc cuốn góc chăn lại chặt thành chiếc tã rồi ôm nó vào lòng, cố gắng an ủi nó. Có lần, hồi còn ở trong làng, tôi từng hình dung ra những đứa con của tôi và Travis. Chúng cũng có mái tóc đen và đôi mắt xanh như . Chúng vạm vỡ và khỏe mạnh. Chúng chẳng có chút gì giống đứa trẻ này cả. Tôi vuốt ngón tay lên trán và sống mũi nó. Cass dạy tôi điều này khi làm thế với đứa em , như thế trẻ con dễ ngủ hơn. Nhưng đứa trẻ này bao giờ ngủ, bao giờ mơ, và bao giờ biết thương. Tôi run lên khi nghe tiếng chân Travis cà nhắc dọc hành lang. - Những người khác leo lên nhà trú an toàn rồi! - khi bước vào trong phòng. Rồi dừng lại khi nhìn thấy tôi và cái thứ ở trong tay tôi. Mặt rúm lại vì kinh hãi khi nhận ngay ra tình thế. - Mary! - , giơ tay lên ra hiệu cho tôi ra hành lang. Giọng căng thẳng mặc dù cố gắng làm cho nó mềm mỏng và dịu dàng. Tôi có thể cảm thấy chần chừ của , dường như muốn hét lên để cầu tôi hãy tỉnh táo trở lại. Nhưng tôi cứ nâng niu đứa trẻ trong lòng, ậm ừ ru nó trong khi nó rên lên những tiếng hét nho . - Mary! - nhắc lại. Lần này là lời cầu. bước về phía tôi để giằng nó ra khỏi tay. Nhưng trước khi kịp làm điều đó tôi bước lại phía cửa sổ và ép chặt cái thân hình mềm oặt của nó vào người. tay ôm nó, còn tay kia mở khung kính cửa sổ. Tôi để cho luồng khí mát lành ùa vào người, kỳ cọ hết mùi chết chóc hôi thối trong phòng. Tôi nghiêng người ra ngoài để ánh nắng mặt trời rọi da thịt và làm khô những giọt nước mắt. Rồi sau đó tôi thả đứa trẻ mới sinh xuống. Nó rơi vào đám sinh vật lúc nhúc bên dưới và tôi nhìn, nghe thấy tiếng nó rơi xuống nền đất. Tôi hy vọng nó thể sống sót sau cú rơi từ tầng hai xuống để rồi cuối cùng, nó ra thực . Nhưng tôi cũng biết rằng nếu cái sinh vật đó còn sống sót, nó cũng phải là mối mối đe dọa đối với chúng tôi. cơn rùng mình chạy dọc cơ thể. Travis đến đằng sau và choàng tay lên vai tôi, đôi bàn tay cũng run lên. Tôi đặt những ngón tay lên má , cảm thấy nhịp tim dồn dập của lan cả lên tĩnh mạch. ấm áp trào dâng. - Giờ chúng ta an toàn rồi! - Tôi bảo . - Kể cho câu chuyện ấy , Mary. - thầm bên tai tôi. Hơi thở của mềm mại, ẩm ướt và sống động. kéo tôi lại chiếc giường kê sát tường. - Em biết mình còn nhớ gì nữa hay ? - Tôi vẫn khóc và ngồi xuống kéo tôi sát lại bên cạnh. - Kể cho nghe về đại dương ! - giục. Bàn tay nắm lấy tôi và kéo những ngón tay tôi lên sát miệng . Môi ngậm lấy ngón cái của tôi. Tôi nhớ lại cái đêm đầu tiên được đưa đến nhà thờ và tôi cho uống nước tuyết. Lúc ấy tôi cũng cảm thấy khuôn miệng bỏng rát bao bọc những ngón tay lạnh giá của tôi như thế này. Tôi nhớ lại cảm giác lần đầu tiên cơ thể tôi dường như tan chảy, đó là cảm giác sống động thực . Tôi lại cho phép mình thoát ra khỏi trạng thái căng thẳng, sợ hãi và đau đớn trong khi những ngày vừa qua khi đổ sụp vào thân hình mạnh mẽ của . Tôi cho phép mình lại dấy lên niềm hy vọng lần nữa. - Em sợ rằng nó tồn tại. - Giọng tôi nghẹn lại. nằm xuống giường và kéo tôi vào lòng, hơi thở nóng bỏng gáy tôi, môi run rẩy da thịt tôi. ôm tôi chặt, bàn tay tôi chìm lấp trong lòng bàn tay và ngón cái mơn trớn cổ tay tôi. Tôi tự cho phép mình lãng quên cái thế giới mà tôi sống. Tôi quên ngôi làng cũ của mình và cả ngôi làng này nữa. Quên các xơ, con đường mòn và khu rừng. Tôi cũng còn nghĩ đến Vùng vô định hay trai tôi, cả gắn ước với Harry hay người bạn thân nhất nữa. Chúng tôi mình trong ngôi nhà có thể tồn tại trước hay sau Thời tái sinh. Nó tồn tại trong quãng thời gian yên bình bị quấy rầy bởi cái chết, sinh tồn hay nỗi kinh hoàng. Vì trong khoảnh khắc này, tôi chỉ muốn nghĩ đến cuộc sống của hai chúng tôi chứ phải bất cứ thứ gì khác. 23 Những ngôi nhà trú tồn tại như thể những người xây dựng nên ngôi làng lường trước nỗi đe dọa luôn xuất phía bên kia hàng rào. Trong khi nơi trú làng tôi nhắn và được xây dựng bằng các vật liệu sơ sài khu vực nhà trú cây ở đây cũng giống như ngôi làng nữa. Nhà nào cũng to như cái nơi mà tôi nấp. Chúng giống những cái tổ khổng lồ chạc cây to. Có cả các cầu dây nối liền từ nhà này sang nhà kia. Cho dù vậy, chúng tôi vẫn thể giao tiếp từ khoảng cách mà tôi đứng ngoại trừ vẫy tay ra hiệu. Nhưng điều rằng các thành viên còn lại trong đoàn vẫn vui vẻ, khỏe mạnh trong những ngôi nhà cây của họ. Chúng tôi cũng thế, cho dù nơi bất khả xâm phạm bé này có bị các sinh vật Vùng vô định cứng đầu bao vây, trước mắt bên trong vẫn an toàn. Các cửa chớp rất dày còn được gia cố thêm bằng những thanh gỗ ở tầng . Trong khi lũ sinh vật ngoài kia vẫn ngừng xô đẩy tường và cửa vào ở bên trong, chúng tôi hề hấn gì cho tới khi ngoan cố của chúng có thể húc đổ cái công kiên cố này. Có cảm giác như ngôi nhà được xây dựng để đề phòng cuộc tấn công như vậy và điều đó làm tôi tự hỏi vì sao làng tôi lại chuẩn bị mọi thứ kém đến thế. Tại sao ngôi làng này lại khác nơi tôi ở nhiều đến thế. Tại sao những ngôi nhà ở đây lại to và đẹp đến như vậy. Tầng trệt chỉ có phòng khổng lồ duy nhất dành cho bếp, khu vực ăn và phòng khách. Ngay giữa phòng có lò sưởi bằng gỗ lớn. Và choán gần hết bức tường là cái bếp lò to đến nỗi tôi còn có thể chui lọt bằng cách đứng vào trong đó. Phòng ăn có bàn dài với những chiếc ghế băng xung quanh đủ để gia đình đông đúc và vô số khách mời ngồi vừa. Bức tường cuối khu vực phòng khách treo kín vũ khí. Có vài chiếc giáo dài, vài cái rìu cán dài và số loại vũ khí mà tôi chưa được nhìn thấy bao giờ. Tất cả đều có lưỡi rất sắc. Còn cả những chiếc nỏ và ống đựng tên. Và ở vị trí trang trọng ngay phía lò sưởi treo hai thanh kiếm lưỡi cong với chiếc cán được khảm những hình thù khó hiểu. Ở phần sau ngôi nhà, ngay dưới gầm cầu thang là phòng ngăn nắp chứa đầy thực phẩm. Sâu bên trong ngồn ngộn ba bốn giá đỡ dài rộng với đầy những vại chứa rau và hoa quả. Thảo quả khô và thịt khô treo lúc líu trần nhà. Còn có cả những thùng đựng bột mì và ngô to tướng kê dọc tường. Cái kho dự trữ này dường như đủ nuôi sống chúng tôi trong vòng vài năm. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy lúc nhiều thực phẩm như thế và đột nhiên tôi chợt băn khoăn rằng biết nhà thờ của chúng tôi có cái kho chứa đồ như thế này hay . Ngay ngoài cánh cửa bên kia của kho chứa có khoảnh sân khép kín được bao quanh bởi những bức tường gạch rất dày. vài chậu đất men sẵn sàng cho việc trồng cây. cái bơm đặt ngay chính giữa để bơm nước sạch vào trong nhà và khu vườn. Argos hoàn toàn có thể ra đây ngủ trưa dưới ánh nắng mặt trời. Hiển nhiên là chủ nhân của ngôi nhà dự tính trước điều này, dự tính trước vụ đột nhập hàng rào vô cùng khó tin và điều đó khiến họ bị lập như hòn đảo giữa Vùng vô định. Khu vực gác có tất cả bốn phòng: ba phòng ngủ khép kín và phòng trẻ. Chúng tôi vẫn để nguyên những cánh cửa đóng kín như thế từ ngày đầu tiên đến đây và cho đến giờ vẫn chưa mở ra. Giống như ngôi nhà cũ của tôi ở làng, cái nhà rộng lớn này cũng có cầu thang bắt vào tường phía cuối hàng lang. Tôi trèo lên và đẩy chiếc cửa sập dẫn lên căn phòng rộng lớn chạy suốt chiều dài ngôi nhà. Ở này cũng có thực phẩm dự trữ sắp hàng dọc bức tường và thêm rất nhiều vũ khí chất thành đống gọn gàng. Tôi nhìn thấy mấy chiếc hòm dựng phía cuối phòng nhưng cũng bận tâm mở nó ra làm gì. Đằng đó có cánh cửa màu trắng. Tôi kéo cái chốt và cố mở nó ra. Cuối cùng cánh cửa cũng lay chuyển rồi mở ra ban công với những chấn song dày bên trái và bên phải, còn phía đối diện trống huếch. Khi bước vào khoảng gian tràn ngập ánh sáng mặt trời này, tôi chạm tay vào bậu cửa bên phải theo thói quen vẫn thường làm khi miết tay vào những vần thơ trong Kinh thánh khảm tường. Nhưng bức tường ở đây trần trụi và trơn nhẵn. Chẳng có gì được viết mặt gỗ, có nhắc nhở đến Chúa Trời và những lời răn dạy của Người. Tôi nhớ lại lúc bước qua các bậu cửa trong làng này và nhận ra rằng chúng đều như thế cả. Tôi biết tại sao các xơ trong làng lại bắt buộc mọi người phải khắc in lời Kinh thánh. Rồi cũng ngay tức tôi nhận ra rằng trong ngôi nhà này hề có ghế băng để cầu nguyện. Cũng có những tấm thảm ghi lời răn của Người treo tường. Trong ngôi nhà này chẳng có gì liên quan đến Chúa. Điều này khiến tôi phải tự hỏi rằng tại sao nơi này lại cho phép báng bổ và tự do đến như vậy? Chẳng lẽ các xơ ở đây điều hành mọi thứ cách nghiêm khắc hay sao. Hoặc có lẽ họ điều hành tất cả. Tôi tựa vào những chấn song và nhìn xuống đám sinh vật Vùng vô định qua hai tầng gác. Tôi nhận ra rằng kẻ nào trong số bọn chúng mặc trang phục của các xơ cả, kẻ nào mặc áo choàng đen. Tôi quan sát những ngôi nhà xung quanh: ngôi nhà nào trang trí những hình ảnh liên quan đến Chúa. Và cho đến giờ phút này tôi cũng chưa nhìn thấy cái nhà thờ nào. Đầu óc tôi quay cuồng khi cố gắng cắt nghĩa được nơi này, cố gắng nghĩ xem liệu có thể tồn tại nơi có Chúa Trời và các xơ hay . Chóng mặt, tôi ngồi phệt xuống đất, chân tôi gác lên rìa ban công và chìa ra ngoài khoảng . Hành động này càng khiến tôi cảm thấy mất trọng lượng. Tôi chưa bao giờ quen với cuộc sống mà lại có các xơ, có giám sát thường trực mọi nơi mọi lúc của họ. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ xem liệu có phải Chúa được phân tách ra từ chính các xơ hay , rằng Chúa và các xơ là mối quan hệ khăng khít và người này khó có thể tồn tại nếu thiếu người kia. Những ý nghĩ dần, làm hơi thở tôi trở nên gấp gáp. Rồi chợt có cái gì đó thoáng qua góc mắt khiến tôi phần nào nhãng phát vừa rồi. Tôi nhận ra Harry đứng ở rìa ngôi nhà trú cái cây cách đó xa. Tôi đứng vụt dậy khiến mắt hoa lên, và tôi phải đưa tay lên che ánh nắng mặt trời mới có thể nhìn vạn vật. Cái cây khổng lồ đó nằm ngay phía bên kia con đường đất ở mặt trước ngôi nhà. Nghĩa là con đường chắn ngang giữa nơi trú của Harry và chỗ ban công tôi đứng. Tôi nhận ra rằng cái ban công này cũng từng là phần của hệ thống nhà cây được thiết kế vô cùng công phu và ngay dưới chân tôi cũng vẫn còn những sợi dây thừng treo vắt vẻo. Chúng đu đưa rìa ban công ở phần có chấn song và thõng xuống tận mặt đất tới chỗ mà các sinh vật kia vẫn lại. Trông có vẻ như những sợi dây này từng là phần của cây cầu bắc ngang qua khoảng trước mặt. Và tôi ngẫm ra rằng ngôi nhà này, ngôi nhà của chúng tôi, có thể là cái neo của toàn bộ hệ thống trú . Và giờ , vì vài lý do tự nhiên hoặc phi tự nhiên, chúng tôi bị lập mình. Tôi ngẫm nghĩ xem tôi và Travis có cách nào được sang bên kia hoặc tìm cách cho họ sang được bên này hay . Liệu có cách nào đó để sửa chữa được cây cầu bị đứt. Tim tôi đập rộn lên vì ý nghĩ này, bởi vì tôi vẫn chưa sẵn sàng rời bỏ gian tự do bên Travis sớm như thế. Harry vẫy tôi và tôi vẫy lại. Chúng tôi đứng đó và nhìn nhau trong giây lát, trước khi tôi nhận ra rằng mình miết lên chỗ cổ tay mà lúc trước sợi dây Gắn ước chà xát khiến giờ vẫn để lại lớp vẩy. cố gắng với tôi điều gì đó nhưng khoảng cách quá xa và những tiếng rên rỉ ầm ĩ ngớt của lũ sinh vật Vùng vô định làm tôi luận ra được. Tôi nhún vai và đưa tay lên tai. lại hét lên, bàn tay khum lên miệng. Tôi lại tiếp tục lắc đầu. phẩy tay, hàm ý rằng những gì cũng quan trọng lắm đâu. lúc sau, quay trở lại ngôi nhà trú mà Cass, Jed và Jacob đợi sẵn ở đó. Tôi có thể nhìn thấy những chùm khói bay lên từ ống khói và tôi phân vân biết họ ổn định được mọi thứ hay chưa. Nếu họ cảm thấy hạnh phúc với cái nơi ở mới này tôi và Travis cũng vậy. Tôi quay trở lại tầng áp mái, lòng bàn tay tôi lại miết lên bức tường nhẵn thín ở bậu cửa. Thói quen khó bỏ và trống rỗng nơi bức tường vẫn khiến ngón tay tôi ngừng tìm kiếm. Vài ngày trôi qua, tôi và Travis bắt đầu thuộc về thế giới khác. Phần lớn thời gian, chúng tôi ở ở gác, những ô cửa sổ này có thể rộng mở để ánh sáng và khí tràn vào. Những tiếng rên rỉ triền miên của Vùng vô định lại hòa nhập với đời sống thường ngày. thanh bao giờ ngớt ấy giờ chỉ còn là tiếng vo ve trong óc chúng tôi. Chỉ thảng hoặc, lúc tôi trèo lên ban công để ngắm nhìn trai, ngắm nhìn người mà tôi hứa hôn và bạn thân nhất tôi mới tự hỏi lòng rằng liệu họ có trải qua cuộc sống giống như tôi hay , trong yên tĩnh nội tại đối lập với mối đe dọa thường trực bên ngoài cánh cửa. lần tôi suýt hỏi Travis rằng tại sao đến với tôi lúc chúng tôi còn ở trong làng. Lúc ấy tôi ngồi bên bàn ăn đối diện với Travis và có khoảng lặng giữa cuộc chuyện. Tôi vô cùng muốn biết câu trả lời, muốn biết rằng nếu có thảm họa kia cuộc sống tiếp theo của tôi như thế nào. Tôi vun những ý nghĩ lại, nỗi đau khi mòn mỏi chờ đợi vẫn còn tươi nguyên trong cổ họng. Nhưng rồi mỉm cười cầm lấy tay tôi, lòng bàn tay cọ ráp lên da thịt tôi và tôi chợt nhận ra rằng điều đó chẳng thành vấn đề nữa. Bởi vì giờ phút này chúng tôi ở bên nhau. Và tôi muốn làm hỏng giây phút mà chúng tôi vừa tìm thấy. Hàng ngày chúng tôi lặp lặp lại lịch trình thế này. Argos ngủ gà ngủ gật hết chỗ nọ đến chỗ kia. Travis kiểm tra lại xem có điểm nào chắc chắn , còn tôi nấu ăn. Thế giới bên ngoài dừng lại ở bậu cửa ra vào và điều này đồng nghĩa với việc cách li chúng tôi khỏi những người khác. Ở đấy, trong ngôi nhà này, chỉ có chúng tôi, cuộc sống của chúng tôi và nhiều lúc tôi cũng cho đó là niềm hạnh phúc. Cho đến ngày, khi tôi từ ban công vào gian áp mái và nhìn thấy những hòm gỗ xếp dọc tường. Lần đầu tiên tôi bị chúng gây chú ý. Tôi miết tay lên mặt gỗ trơn láng, mùi gỗ tuyết tùng choán hết đầu óc tôi. Cho dù biết chắc rằng chẳng có ai đứng đằng sau vì Travis thể leo lên thang được, nhưng tôi vẫn nhìn quanh để chắc chắn bị người theo dõi. Sau đó tôi thận trọng nâng cái chốt của hòm gỗ đầu tiên. Bên trong đầy quần áo và tôi nén được nụ cười, vui sướng vì có thứ để giải trí trong suốt buổi trưa. Tôi lấy ra từng thứ đồ được thêu móc phức tạp và tinh xảo. Thứ nào cũng gấp gọn ghẽ. Chúng có nhiều màu khác nhau, vài cái sáng màu, vài cái sẫm màu và có những màu tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Chất vải mềm và mỏng như tơ. Các mắt lưới móc tinh xảo bề mặt khiến những chiếc váy thêm phần dày dặn và chắc chắn. Tôi ướm thử chiếc vào người và băn khoăn biết mình mặc thứ đồ đẹp đẽ này vào ra sao. Cuối cùng tôi cũng thể cưỡng lại ham muốn được khoác chúng lên người. Đầu tiên tôi cảm thấy choáng váng và phấn khích khi chất vải lạ lùng kia phủ lên da thịt. Nhưng rồi sau đó tôi lại tự hỏi người đàn bà nào từng mặc những thứ này. Nhiều ngày sống trong ngôi nhà, tôi vẫn thường tự cấm mình hình dung ra những người chủ cũ. Kể từ lúc thả đứa bé qua cửa sổ, tôi tránh nghĩ đến những đứa trẻ từng ngồi ăn bên chiếc bàn ở tầng trệt, nghĩ đến những người đàn ông cầm vũ khí, những người đàn bà tích trữ rau quả cách kỹ lưỡng để phòng ngừa vụ tấn công mà cuộc sống của họ thể kéo dài để mà chứng kiến nó. Và giờ tôi mặc những chiếc áo của người đàn bà ấy. Tôi bị những hình ảnh về người đàn bà chủ nhà hành hạ. Tôi biết chắc rằng ta cao hơn tôi bởi chiếc váy ngủ rủ xuống quá chân và quét lê lên sàn nhà đầy bụi bặm. Tôi cũng biết rằng ngực ta lớn hơn ngực tôi, có lẽ là vì ta sinh con rồi. Cánh tay ta cũng to hơn vì ống tay áo trùm kín cả cổ tay tôi. Nhưng tôi biết mơ thấy gì khi hàng đêm vùi mình trong chiếc váy này. Và người đàn ông nào choàng cánh tay ấm áp lên eo lưng, khiến da thịt run rẩy và bờ mi bối rối. Đột nhiên tôi thấy chóng mặt. Mọi ý nghĩ xung đột bên trong và tôi thấy rằng mình cần phải biết hết những điều này. Tôi chạy ra ban công, mình vẫn mặc chiếc váy của người đàn bà chủ nhà. Tôi quỳ gối quan sát những sinh vật bên dưới, chăm chú xem xét những cánh tay, khuôn ngực, mái tóc và cổ tay của từng người phụ nữ. Người nào trong số họ từng chui đầu qua chiếc váy này? Người nào trong số họ suông tay lên lớp vải? Người nào từng có con, nuôi lớn lũ trẻ và ngủ trong chiếc giường mà tôi ngủ? Rất khó phân biệt lũ sinh vật Vùng vô định qua lớp da chùng dãn, những đôi mắt vô cảm và cơn đói triền miên dứt. Chẳng có người đàn bà nào bên dưới đúng như trong hình dung của tôi cả. Tôi bèn chạy về chỗ cầu thang, trèo xuống phòng ngủ và thò đầu qua từng ô cửa sổ. Nhưng vô cùng khó khăn. Bọn chúng đông đúc và đứng ken kín nhau. Chúng còn bò lổm ngổm lên người nhau, chân đá tung đám bụi trong khi cố tìm cách lọt được vào bên trong ngôi nhà để tấn công tôi và Travis. màng vén cao chiếc váy lòe xòe, tôi bổ nhào xuống dưới nhà và vớ lấy chiếc mác cán dài khiến Travis giật nảy mình. Tôi nghe thấy gì vì còn vội leo trở lại thang gác, chiếc mác đập nẩy vào tường hành lang. Tôi lao ra cửa sổ. Đầu mác gỉ sắc kéo lê đằng sau, cào xước mặt sàn gỗ sần sùi. Tôi nhoài người ra bên ngoài, cố vươn cái mác ra xa hết cỡ khiến chiếc váy căng ra. Từ cửa sổ tầng hai, tôi thúc cái mác vào đám sinh vật bên dưới, cố lùa chúng dãn ra để có thể nhìn cho từng khuôn mặt đàn bà. Giống như cơn đói ngấu chưa được thỏa mãn hay cơn khát thể dập tắt, tôi khát khao muốn biết xem ai từng sống trong ngôi nhà này, và tôi thay thế cuộc sống của ai đây. Người nào là người vợ, người mẹ? Tôi gần như tin chắc rằng mình có thể xác định được điều đó khi nhìn vào đôi mắt của kẻ cố xô đẩy cánh cửa để tìm kiếm lối vào nơi ở cũ. Nơi ở mà tôi đánh cắp của ta. Tôi gần như điên cuồng, cứ thế ủi chiếc mác vào đám sinh vật hỗn loạn trong khi đôi mắt mờ lệ. Cuối cùng Travis cũng khập khiễng vào phòng, hơi thở nặng nhọc vì phải nỗ lực leo lên thang. đặt tay lên vai nhưng tôi nguẩy người ra. Tôi cứ chọc bừa vào từng thân hình, miệng hét lên. - Người nào? Người nào trong số bọn mi? Cuối cùng cũng giằng cây mác khỏi tay tôi và kéo tôi tránh xa ô cửa sổ. Nhưng lúc này trí óc tôi chỉ luẩn quẩn với những khả năng và giả thuyết. - Có khi ấy chỗ khác rồi. - Tôi bảo . - Có khi ấy trở về nhà được nên ra ngoài cánh cổng. Biết đâu ấy cũng giống như Gabrielle. Tôi đưa tay lên ôm mặt. Trong khoảnh khắc, mọi thứ lại dồn tụ trong đầu tôi. Biết đâu ta trốn thoát, biết đâu những chủ nhân ngôi nhà này đều ở cả ngoài đó và tìm kiếm. Biết đâu tôi chính là người tìm ra họ, nhận ra họ và đưa họ . Tôi bắt đầu lại lại, trí óc tôi rộn lên vì điều đó. - Em phải ra ngoài cổng! - Tôi , giọng hổn hển đầy phấn khích. - Em phải tìm được ấy. - Ai cơ? - Travis hỏi tôi. lớn giọng gay gắt trong khi bàn tay túm chặt lấy vai tôi. - Em định tìm ai? - ấy! - Tôi bảo , chỉ vào người mình, chỉ chiếc váy mà tôi mặc. - Em định gì, Mary? chẳng hiểu gì cả. giữ chặt khiến tôi thể lại lại được nhưng chân vẫn giậm lên mặt sàn, những ngón chấn ấn sâu vào mặt gỗ nhấp nhổm muốn chạy làm cái điều mà tôi khao khát. - thấy gì hay sao? Rất có thể người nào đó giờ cũng ở trong làng chúng ta, ở ngôi nhà của chúng ta. Họ cũng tìm thấy quần áo của em và nghĩ rằng em thuộc về Vùng vô định, nhưng có phải thế đâu. Em vẫn ở đây và họ bao giờ biết được điều đó. Tôi giằng ra và tiếp tục lại. Tôi lùa tay vào tóc và cuộn chúng lại với nhau trong lúc suy nghĩ, cố gắng tập trung vào những suy luận quay cuồng trong óc. Chúng tôi là ai nếu như có tất cả những câu chuyện này? Điều gì xảy ra nếu còn ai sống sót để lưu giữ và lắng nghe mọi ký ức? còn ai biết tồn tại của tôi nào? Biết đâu chúng tôi là những người duy nhất còn sót lại thế gian này sao, vậy còn ai biết những chuyện này nữa? Và nếu như còn những câu chuyện khác, của những người khác sao? Và ai nhớ đến chúng đây? - Chẳng còn ai trong làng mình đâu, Mary! - bảo tôi. - Và người đàn bà từng sống trong ngôi nhà này, tại sao lại phải quan tâm đến ta? ta còn ở đây nữa. Nếu như ta trốn thoát và còn sống, ta cũng vào con đường mòn mà chúng ta . Tôi giơ tay lên chặn ngang. - đúng! - Mọi ý nghĩ trong đầu tôi trở nên ràng. - Hẳn là ấy rồi. Hẳn là ấy theo con đường mòn khác và giờ vẫn tiếp tục tiếp. Travis lắc đầu. - Mary! - níu tay tôi lại. - cho biết tại sao điều đó lại quan trọng với em đến thế. Giờ em , tại sao đột nhiên mọi thứ lại trở nên quan trọng nào? Tôi dừng bước và nhìn sâu vào mắt , đôi mắt điềm tĩnh, đẹp đến thể tin được. - Bởi vì ai biết về ấy cả, và điều đó cũng có nghĩa là ai biết về em nữa. - Tôi thầm. - Khi người ta vào làng mình, có ai biết gì về em đâu cơ chứ. - Có biết, Mary. - đặt tay lên má tôi, rồi lần những ngón tay xuống cằm, và tôi buộc phải nhắm mắt lại để thể đọc được những ý nghĩ neo chắc trong đầu mà tôi thể ra thành lời, rằng như thế này là vẫn chưa đủ. Rằng tôi sợ rằng ngay cả chính cũng là chưa đủ đối với tôi. Cổ họng tôi nghẹn lại khi kéo tôi ấp vào ngực. - biết em là đủ, Mary. - nhắc lại. Giọng của làm tôi run rẩy. Môi ở tai tôi như thể đọc được những suy nghĩ trong đầu tôi rồi. - Ngay cả cuộc sống với cũng chưa đủ hay sao, Mary? Tôi đành gật đầu với trống rỗng trong lòng vì tôi dám cho nghe , cho dù có đọc được ý nghĩ trong đầu tôi, cho dù có chứng minh với tôi rằng hiểu tôi đến như thế nào, cho dù biết câu trả lời của tôi. Và bởi vì tôi vẫn còn hy vọng lấp đầy trống rỗng và những khao khát trong lòng tôi, rằng sáng ngày mai, tôi vẫn có thể thức giấc trong vòng tay của và như thế cũng là đủ.
24 Phần lớn thời gian tôi ở ban công tầng ba. Travis đau chân nên thể leo lên đây được. Tôi biết trong lúc tôi ngồi mép những tấm ván gỗ, chân đu đưa ra ngoài khoảng đầu lũ sinh vật Vùng vô định làm gì cả ngày ở dưới ấy. Mùa hạ tiết trời khô và nóng nên trưa nào tôi cũng chờ hoài những cơn mưa trong vô vọng. Tôi mặc lại quần áo của mình, còn tất cả chỗ quần áo của nữ chủ nhân ngôi nhà tôi gấp gọn lại vào trong thùng và đậy nắp lại như cũ. Mỗi lần qua tầng áp mái để về chỗ quen thuộc của mình ngoài ban công, tôi thường cố tránh nhìn những chiếc hòm kê sát tường ấy, nhưng lần nào cũng thể lén liếc vào đó. Tôi khỏi băn khoăn rằng biết bên trong những chiếc hòm còn lại có thứ gì. Tôi thầm hứa với Travis rằng mạo hiểm như thế thêm lần nữa, rằng tôi làm bất cứ điều gì có thể gây nguy hiểm cho cả hai, rằng tôi cố gắng hạnh phúc với cuộc sống nho tại và đương nhiên phải ngăn cái thói tò mò của mình lại. Tuy nhiên, tôi vẫn ngừng tự hỏi rằng còn có thứ gì khác nữa trong mấy chiếc hòm chưa mở kia? Và rồi buổi trưa, khi thể chịu đựng buồn chán thêm được nữa, tôi lén lên tầng áp mái và bắt đầu khám phá những chiếc hòm. Vẫn là quần áo, tôi xếp chúng sang bên, chỉ dừng lại giây lát để miết tay lên lớp vải mềm mại và những khuy áo lấp lánh sáng. Trong này có thêm nhiều loại quần áo: áo khoác mùa đông dày, áo vest giống như của Gabrielle mặc nhưng toàn màu xỉn. Tôi lùa tay lên mặt vải nhưng cố ép mình gạt bỏ chúng sang bên ngay khi bắt đầu nghĩ đến những chủ nhân của các bộ quần áo này. Tôi thể để mình cứ mãi băn khoăn về những cư dân của ngôi làng và các câu chuyện chưa kể của họ. Rồi dưới đáy chiếc hòm, tôi tìm thấy chồng sổ bọc da cũ kỹ. Tôi cầm lên cách thận trọng. Những mẩu da vụn bong ra khi tôi nhấc chúng ra khỏi chỗ cất giấu bí mật. Tôi lật trang bìa của cuốn thứ nhất và rờ những ngón tay theo trang giấy. Đấy là bức hình mà viền mép ố vàng. Hình của đứa trẻ sơ sinh. Trong đời mình tôi mới chỉ nhìn thấy bức tranh duy nhất, đấy là bức tranh bị cháy trong vụ hỏa hoạn ở làng tôi nhiều năm trước đây và giờ tôi thực choáng váng khi lại bắt gặp hình ảnh sống động như thế. Tấm hình này lưu giữ khoảnh khắc đặc biệt trong cuộc đời và ngưng đọng thành bất tử để cho người lạ mặt như tôi chiêm ngưỡng và trầm trồ. Tôi cẩn thận giở sang trang sau để tìm những bức hình khác. Có hình căn phòng với nắng sớm tràn qua ô cửa. người đàn ông trẻ để râu ngồi uể oải giường, tay bế đứa trẻ trong tấm hình trước ngủ yên trong những chiếc tã. Rồi hình đứa trẻ ngồi bên bàn, thức ăn nhom nhem quanh khuôn mặt tươi tắn của nó. Hình đứa trẻ chập chững bước , tay vịn lấy bàn và người đàn ông mặt đứng sau con bé đỡ cho nó khỏi ngã. Cũng có cả những bức ảnh đặc tả cảnh bên ngoài. đứa trẻ ngồi xích đu, người phụ nữ trẻ đứng bên cạnh nhìn mái tóc nó bay trong gió. Hình đứa trẻ phùng má thổi những ngọn nến chiếc bánh ngọt. Như bị thôi miên, tôi cuống cuồng lật hết trang nọ đến trang kia để nhìn đứa trẻ lớn lên từng ngày. Cho tới lúc tôi giở đến tấm hình trẻ có mái tóc đen dài ẩm ướt rũ xuống vai. Mẹ đứng đằng sau, tay choàng lên người . Xung quanh họ, những ngọn sóng ngừng cuộn lên, bọt tung trắng xóa trước khi xô vào bờ. Đấy là đại dương. Giống hệt như bức tranh hồi bà cố tôi còn là đứa trẻ. Và trong khoảnh khắc, tôi phải nín thở vì trong tấm ảnh trông rất giống tôi, còn bà mẹ này trông cũng giống như mẹ tôi. Những giọt lệ nghẹn lại trong cổ và người tôi bắt đầu run lên. Cho dù trẻ này bao giờ có thể là tôi được. Người ấy cao lênh khênh, còn bà mẹ thấp và tròn trịa hơn mẹ tôi, nhưng trong khoảnh khắc trước khi trí óc tôi kịp nhận ra những khác biệt nho ấy tôi chìm vào những hồi ức về mẹ và đại dương. Tôi lật tiếp phần còn lại nhưng những trang sau trống rỗng. Đó là tấm hình cuối cùng. mà tôi chưa bao giờ gặp, người tồn tại từ trước Thời tái sinh và vẫn an toàn với mẹ của mình ở trước đại dương. Đột nhiên, cái tầng áp mái này trở nên quá tù túng. Ngôi nhà này còn đủ cho tôi nữa rồi. Tôi biết rằng tôi bao giờ gắn đời mình với cuộc sống biệt lập thế này. Rồi tôi cũng nhận ra rằng mình vẫn còn khao khát cái đại dương kia và việc cứ ngồi im chỗ trong an toàn là đủ. Khắp người tôi ran lên vì ý nghĩ này và tôi lắc mạnh đầu để cố thuyết phục mình rằng câu chuyện này thể là được, rằng ở đây tôi hạnh phúc khi có Travis, rằng đây chính là những gì mà tôi luôn mong muốn: an toàn và tình . khí xung quanh trở nên khó thở, như thể nhấn chìm tôi trong cái gian nặng nề này, khiến tôi phải bổ nhào ra cửa và đứng rìa ban công mà ngó những người khác ngôi nhà trú của họ. Tôi đưa tay lên bịt chặt mắt khi ánh sáng chói chang khiến tôi lòa . Suốt buổi chiều còn lại, tôi cứ đứng đó nhìn họ diễn tiến cái lịch trình hàng ngày. Thỉnh thoảng, người dừng lại để vẫy tôi và tôi cũng vẫy lại, nhưng rồi họ cứ tiếp tục lại như thể có tôi ở đó vậy. Ngôi nhà cây tuềnh toàng hơn chỗ mà tôi và Travis ở. Tường được làm bằng những thân gỗ xù xì, có kính lắp vào cửa sổ. Nó vắt ngang qua những cành cây và khó mà được rằng ngọn cây kia kết thúc ở đâu và ngôi nhà bắt đầu từ đâu. Cũng có hàng hiên bao quanh nhà, với nền bằng gỗ và lối bắc tới tận những ngọn cây xung quanh để có thể đến những nhà khác. Cái hệ thống này cứ lơ lửng nóc ngôi làng. Có vẻ như họ có khá nhiều thực phẩm dự trữ vì tôi nhìn thấy họ ăn uống và cười . Và nếu như họ có gian rộng lớn như thế để muốn đâu , có lý gì mà họ lại muốn dính tịt lấy nơi đó. Tất cả sống dưới cùng mái nhà. gia đình hạnh phúc. Giống như cái gia đình trong tấm hình. Hôm nọ Harry và Jed lôi chiếc bàn từ trong nhà ra và giờ họ dùng bữa ngoài trời. Họ quay đầu lại mỉm cười. Tôi nhìn thấy bàn tay Harry nấn ná lâu hơn eo lưng Cass. cũng để ý đến Jacob nhiều hơn, giống như nó là con trai của vậy. Cho dù chẳng nghe thấy lời nào từ khoảng cách ầm ĩ lũ sinh vật kia, tôi cũng cảm thấy cuộc sống của họ có vẻ tươi sáng, nhộn nhịp và đủ đầy hơn tôi rất nhiều. Điều đó khiến ngôi nhà của tôi trở nên quạnh quẽ và hoang vắng. Cũng phải là vì tôi và Travis chuyện với nhau, mà vì dường như từ ngữ trở nên còn cần thiết giữa hai chúng tôi nữa. Chỉ cần ánh nhìn cũng đủ để chúng tôi hiểu được ý muốn của người kia. Vì thế, thế giới của hai chúng tôi dường như rơi vào im lặng. Chúng tôi đều cố gắng hoạch định những điều tốt nhất cho ngôi nhà này, cho cuộc sống của chính chúng tôi. Tôi vẫn luẩn quẩn với suy nghĩ rằng làm thế nào để có thể gặp được những người còn lại và thoát ra khỏi ngôi làng này. Cả những ngón chân của tôi cũng co rút lại khi ý nghĩ cứ lang thang con đường mòn để tìm kiếm cánh cổng kế tiếp, ngôi làng kế tiếp, và đại dương nữa. Tìm kiếm người đàn bà từng sống trong ngôi nhà này và với ta rằng vẫn còn có người nhớ đến có mặt của , rằng cuộc sống của vẫn còn có ý nghĩa. buổi sáng muộn, tôi bước ra ngoài ban công, những tấm ván lót sàn nóng ran lên vì hấp hơi nắng hè. Tôi nhìn thấy Harry đứng ở cuối nhà, nơi gần với tôi nhất. vẫy tay chào tôi và tôi cũng vẫy lại. Sau đó lấy ngón tay khoanh hình tròn như muốn ra dấu điều gì đó. Tôi so vai đặt dấu hỏi, hiểu định gì. lại vẽ vòng tròn vào trong khí nhưng tôi vẫn chẳng hiểu gì hết. tiếp tục ra hiệu hồi rồi sau đó đầu hàng, đứng hai tay chống nạnh. Rút cục quay , đầu ngoái lại sau. Tôi cũng làm thế, mắt vừa nhìn vừa quay người . lắc đầu và tôi thấy vai rung lên vì cười. Cuối cùng vẫy tay chào tôi rồi quay lại với mọi người. Còn tôi ngồi ở chỗ thường lệ, chân thò ra ngoài, mở lọ sung muối, phết mứt lên chiếc bánh mì mới làm. Tôi tung tẩy đôi chân, cảm thấy khí trong lành lùa qua váy trong lúc nhìn ngắm khoảng cách giữa ngôi nhà và dãy hàng rào, khoảng cách giữa cái ban công và nơi trú của Harry, và lũ sinh vật đông đúc tồn tại giữa chúng tôi. Tôi tìm cách để trốn thoát. Ngày lại ngày, khát khao tìm kiếm đại dương lại tiếp tục ran lên da thịt. Tôi gắng nghĩ đến cuốn sách đầy hình ảnh trong cái hòm ở tầng áp mái. Tôi chưa kể cho Travis nghe điều đó vì sợ rằng lại cho đó là điều huyễn tưởng, rằng tôi lại bị những chủ nhân cũ và câu chuyện của họ ám ảnh. Tôi tự hỏi rằng liệu trong tấm hình kia có biết điều gì xảy đến , rằng thế giới thay đổi cách nghiêm trọng. phần nào đó tôi cứ muốn tin rằng những bức hình kia được chụp vào sau Thời tái sinh, rằng bà mẹ và con đến giờ này vẫn còn an toàn khi đứng trước những con sóng đại dương. Nhưng tôi lại nhìn thấy hoảng sợ trong đôi mắt họ. có ai sống sau Thời tái sinh mà lại có nỗi sợ hãi. Đó là nỗi sợ về cái chết luôn rình rập. Để cố gắng nghĩ đến những điều này nữa, mắt tôi dò tìm khắp ngôi làng. Tôi tự hỏi biết cái cảm giác được dạo những con phố kia như thế nào. như thế nào khi cuộc sống đầy đủ là như thế. Ngôi nhà mà chúng tôi ở nằm ở cuối con đường. Hai bên có những ngôi nhà gỗ xinh xắn rải rác. Vì khoảng cách xa lắm nên tôi có thể nhìn những cửa hàng cửa hiệu mà chúng tôi bắt gặp vào cái ngày đầu tiên đến đây. Các biển hiệu quảng cáo nhiều loại hàng hóa như quần áo, thực phẩm và dịch vụ. Chúng vẫn còn nguyên vẹn và giờ đung đưa trong gió . Đó là quang cảnh kỳ lạ bởi vì ở làng tôi, các xơ là người cung cấp mọi thứ nên cần thiết phải mua bán làm gì. Nhưng càng ngày tôi càng nhận ra rằng có bất cứ hình ảnh nào liên quan đến Chúa ngự các tòa nhà. Thay vào đó là hình ảnh của lũ sinh vật Vùng vô định lúc nào cũng túa ra từ các ngôi nhà và cửa hàng. Quá hiển nhiên để nhận ra điều đó. Vì thế tôi quay chỗ khác, cố gắng ép mình nhìn sang phía nhà của Harry, Jed, Cass và Jacob. Khi mặt trời lên giữa đỉnh đầu, tôi bắt đầu cảm thấy khát nước, vì thế tôi đứng lên để vào nhà. Đúng lúc đó tôi nhìn thấy nó, cái mũi tên nhô ra khỏi mặt gỗ của cánh cửa ra vào. Phần thân mũi tên có mẩu giấy quấn chặt xung quanh. Tôi tháo nó ra bằng những ngón tay dính đầy mứt. Ngay tức tôi nhận ra nét chữ xiên xẹo xíu của Harry: Cuối cùng cũng liên lạc được nhé. Tôi thể nén được cười. Rồi tiếng cười khúc khích chuyển thành tràng cười to khi tôi nhìn thấy những mũi tên khác găm vào mặt tường gỗ của ngôi nhà, nhưng ngoài tầm với của tôi. Mũi tên nào cũng có mẩu giấy quấn thân. Ít nhất có tới mười mũi tên như thế bắn sang. Sau đó tôi nhìn qua hàng chấn song của ban công và thấy vài sinh vật Vùng vô định cuống cuồng trong đám bụi vì những mũi tên găm vào cơ thể chúng. Mũi tên nào cũng có giấy quấn quanh. Giờ tôi cười to đến nỗi phải cúi gập người xuống để thở. Tôi quay lại để tìm Harry. đứng chỗ cuối nhà, tay vẫy vẫy như mọi khi, nụ cười rộng ngoác lên nét mặt. Giờ tôi mới hiểu cái cử chỉ ban nãy của , chỉ là ra hiệu cho tôi quay lại nhìn ra sau. Tôi lại cười khúc khích. Thậm chí đứng ở đây tôi cũng có thể thấy được rằng mãn nguyện về bản thân mình. tự hào rằng cuối cùng mình cũng nghĩ ra được phương thức để giao tiếp, cho dù cái phương thức này có kỳ quặc đến đâu chăng nữa. Tôi vẫy lại và áp tin nhắn vào ngực. Tôi biết tin nhắn ở mũi tên đầu tiên kia viết gì. Biết đâu viết dài hơn nhưng cuối cùng những phần thư kia lại rơi vào những mũi tên bị thất lạc. Liệu có bao nhiêu sinh vật Vùng vô định bên dưới mang mình kế hoạch tẩu thoát của chúng tôi. Giờ đến lượt tôi viết lại. Tôi chạy vào nhà, xuống gác, vào bếp để tìm Travis. ở trong kho chứa đồ ngồi đếm các lọ mứt và ghi chú ra sổ tay. - Bọn em liên lạc được với nhau rồi! - Tôi phất mẩu giấy ra trước mặt . hơi cau mày, có lẽ hiểu gì hết vì tôi phấn khích đến độ thể giải thích cho ràng được. Nhưng rồi cũng mỉm cười khi thấy tôi cười toe toét và cầm mẩu giấy đọc. - Của Harry đấy! - Tôi . - ấy quấn nó vào thân mũi tên rồi bắn sang nhà mình. Nhưng bị trượt mất mấy mũi. Thực ra trượt gần hết. là em hứa hôn với tay bắn cung tồi nhất làng mình. Tôi nhận ra điều này mãi cho đến khi cái từ “hứa hôn” buột ra khỏi miệng. Đâm ra cứ như thể những mũi tên kia là các lá thư riêng tư lơ lửng trong khí vậy. Giống như lời hứa hẹn bị chậm trễ. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau và tôi nghĩ rằng mình nhìn thấy nỗi buồn trong đó. Điều đó khiến cho tất cả những gì mà chúng tôi có ở đây cứ tựa như bong bóng vậy, tan lúc nào hay, vì thực tế tôi và Harry đính ước rồi. - Travis! - Tôi , biết dùng lời nào để làm yên lòng . - Thế em định viết lại thế nào? - , giọng trống rỗng. đưa cho tôi mẩu giấy và lại tiếp tục công việc đếm những chiếc lọ. - Em biết. - Tôi bảo thế và đó là . phần tôi muốn viết cho tất cả, rằng tôi nhớ cái tình bạn khăng khít từ thuở của chúng tôi, nhớ cái đêm Gắn ước đó và chúng tôi từng thân thiết với nhau đến thế nào. Chúng tôi rất gần gũi và suýt trở thành vợ chồng trước khi thảm họa xảy ra. Đột nhiên tôi chợt nhận ra rằng mình đơn biết chừng nào. Đây quả là suy nghĩ đáng sợ khi mà tôi đối diện với Travis. Travis, người làm trái tim tôi run rẩy và những ngón tay tôi gai lên khi chỉ mới nghĩ đến . Travis, người mà tôi thuộc tới từng nhịp đập của con tim, từng hơi thở trong giấc ngủ. Tôi buông rơi mẩu giấy và nó bay ra góc tường kèm theo tiếng thở dài. Travis quay người định nhặt nó nhưng tôi ngăn lại khi mới quỳ nửa gối xuống đất. Tôi cũng ngồi sàn, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi lần tay lên khuôn mặt , cố gắng nhớ lại cảm giác lần đầu tiên tôi làm như thế với . Tôi biết trong khoảnh khắc, gần gũi của tôi tác động mạnh đến . Tôi cảm thấy điều đó qua hơi thở của , qua tiếng khí lọt qua cổ họng, và đôi môi hơi hé mở, mi mắt chớp liên hồi. nhìn tôi với vẻ khao khát mơ hồ. kéo mặt tôi về phía , đôi môi chạm môi tôi và rồi kéo đầu tôi lên vai . Vòng tay ôm tôi chặt và tôi hiểu rằng cần có tôi biết bao. Tôi thu mình trong lòng , để luồn những ngón tay qua tóc. Và tôi nhắm mắt lại vì phần nào đó trong lòng tôi vẫn còn cảm thấy đơn và mất mát. phần nào đó tôi biết tương lai mình ra sao sau tất cả những câu chuyện này, và thứ hạnh phúc mà chúng tôi nắm giữ là thứ gì. Liệu có người nào trong chúng tôi có tương lai khi mà chúng tôi là những người cuối cùng còn sót lại trong thế giới loài người? Những trách nhiệm bủa vây lấy tôi. Trách nhiệm với Travis, với Argos và lời hứa hôn với Harry dù sao cũng vẫn ràng buộc hai chúng tôi, cho dù chúng tôi bao giờ còn được tham gia buổi lễ cuối cùng. Ngực tôi nặng trĩu vì những điều đó. Đấy là nỗi sợ khi gặp thất bại. Tôi chuồi ra khỏi cánh tay Travis và tránh nhìn vào dấu hỏi to tướng trong đôi mắt . cũng ngăn tôi lại. Sau đó tôi chạy quanh nhà để tìm giấy, những ngón tay tôi run lên khi mang xấp giấy lên căn phòng ngủ gác. Lúc nhìn vào trang giấy trắng tinh, tôi ngập chìm trong những ý nghĩ mà thể tìm được lời nào để diễn tả. Liệu từ ngữ có thể truyền tải nổi tâm trạng rối loạn sôi réo trong lòng tôi được . Vì thế tôi bắt đầu viết tất cả những gì mà tôi mong được kể cho Harry, rồi đến Travis, Jed và Cass. Với tôi, cha tôi, tương lai của tôi nữa. Tôi viết hết ra, những dòng chữ vội vã xiên xẹo kín đầy những trang giấy trắng. Khi viết xong, tôi lại mang xấp giấy lên tầng áp mái và ngồi tựa lưng vào tường, hộp đựng mũi tên để dưới chân. Tôi lấy sợi dây vừa tìm thấy trong giỏ đồ may vá và buộc mảnh giấy quanh mũi tên bằng những ngón tay run rẩy lấm lem đầy mực viết. Sau đó tôi bước ra ngoài ban công và nhắm thẳng mục tiêu. Từ khi lớn lên, đứa trẻ nào trong làng tôi cũng được dạy cách sử dụng vũ khí, bao gồm cả cung nỏ nữa. Tôi cảm thấy thứ vũ khí này vô cùng quen thuộc khi tra tên vào nỏ. Tôi chợt băn khoăn biết mẩu giấy và sợi dây buộc có ảnh hưởng đến đường bay của nó . Tôi nhắm đích rồi kéo căng dây cung cho mũi tên lao . Tôi nhìn thấy nó lượn vòng trong khí trước khi ghim vào đầu mụ đàn bà bên dưới. Mụ ta ngã xuống nhưng đứng dậy nữa. Tôi lại lấy mũi tên khác, quấn thư vào và bắn tiếp. Liên tục những mũi tên của tôi, những câu chuyện của tôi găm vào sọ các sinh vật Vùng vô định vẫn ngừng bao vây xung quanh. Cơn đói làm chúng điên lên mà thèm để ý đến việc chúng bước qua vô số những xác chết thực . Rồi sau khi chỉ còn sót lại mũi tên, tôi thấy mình hạ được hai mươi tên. Vậy mà chẳng có gì. mề đay. gì ghi nhận thành quả của tôi hết. Tôi cầm mũi tên cuối cùng với những dòng chữ cuối cùng và buông dây. Nó bay thẳng và cắm phập vào nền gỗ ngay dưới chân Harry, lúc này đứng ở rìa khu nhà trú và quan sát cuộc săn của tôi. cúi xuống nhặt mẩu giấy, còn mũi tên cứ để nguyên đấy. mở lá thư ra và đọc. Tôi với rằng chúng tôi ổn và hỏi xem liệu bên ấy mọi thứ có tốt . Rồi tôi hỏi biết mọi người có nghĩ đến việc trốn thoát ? Giờ tôi chỉ việc chờ đợi câu trả lời của .
25 - Chúng lại bắt đầu tấn công! - Travis khi tôi xuống nhà. ngồi ở chiếc bàn ttống to tướng ngay giữa phòng chính, mắt dán vào cửa ra vào. Argos ngồi bên cạnh và Travis gãi vào tai nó cách lơ đãng. Cả hai chúng tôi đều nghe thấy tiếng cào vào mặt gỗ. Dường như những thanh này là bất tận. - Em tưởng rằng cái cánh cửa này giữ chân được bọn chúng. - Tôi cố gắng để giọng mình lộ ra vẻ trách móc nhưng thể cảm thấy cảm giác của phản bội ở trong đó. Cứ như thể Travis hứa bảo vệ tôi và giờ đầu hàng vậy. - Cả hai chúng ta đều biết điều này thể kéo dài vĩnh viễn được. - thế và tôi biết có phải chỉ đơn thuần là về cánh cửa và nơi cố thủ của chúng tôi hay . - Làm thế nào mà biết là chúng sắp vào được bên trong? - Tôi hỏi, hạ thấp giọng khi bước về phía cánh cửa và đặt tay lên những tấm gỗ ván ngăn cách tôi với thế giới bên ngoài. Chúng vẫn có vẻ chắc chắn nhưng tôi nhìn thấy những chằng gỗ như căng ra. - có thể nghe thấy điều đó. Những tấm gỗ này bắt đầu kẽo kẹt dưới sức nặng của bọn chúng. Đó là tất cả những gì nghe thấy khi ngồi im ở đấy mình. Tôi cúi gằm mặt xuống khi nghe những lời trách móc của . - Em cố gắng vạch ra con đường thoát. - Tôi bảo . - Nhưng em vẫn chưa thể đưa ra cái kế hoạch này được. - Ồ. - chỉ có thế. Tôi rờ tay theo những vết rạn to mặt gỗ. - Để trong hai chúng ta chạy qua đám này, đó phải là việc khó. Chỉ là... - Tôi lưỡng lự ngừng lại. - Chỉ là vì cái chân của đúng ? - hộ tôi. Tôi gật đầu. - Và con chó nữa. - Tôi thêm. Travis gần như mỉm cười nhưng nụ cười giống như tiếng thở dài khi vỗ lên đầu con Argos. Argos chúi về phía chân Travis để đáp lại, mắt nó nhắm lại hài lòng. Đó là biểu của lòng trung thành. Tôi quay sang , tay chắp ra sau khi tựa lưng vào cánh cửa. - Em bỏ lại đâu! - Tôi bảo . - biết. - Travis . - Nghe giọng cứ như là tin em vậy. - tin chứ! - đáp lại, - Chúng ta tìm cách thoát ra khỏi đây. Tôi định tiến lại gần nắm lấy tay , van nài hãy tin tưởng ở tôi hỏi. - Thế còn sau đó sao? Chuyện gì xảy ra tiếp theo? - Sau đó chúng ta tìm cách ra khỏi ngôi làng này và xuôi theo lối mòn để đến thế giới bên ngoài. - Tôi hàng tràng. - Giống như chúng ta vẫn luôn rằng… - Giống như em luôn thôi. - Travis cắt ngang lời tôi. Mắt nhìn tôi. Tôi nuốt nước miếng, cảm giác trống rỗng lại xâm chiếm. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Hơi thở trở nên gấp gáp. Tôi lại tựa lưng vào cánh cửa. - Travis, em hiểu. Đây là những gì mà chúng ta vào cái ngày mình ở đồi. Từ lúc còn ở trong nhà thờ, em kể cho nghe về đại dương và... - Tôi phác cử chỉ về phía chân và cùng lúc cũng đặt tay lên chỗ chân đau. - Bởi vì nghĩ rằng điều đó làm cho em thấy hạnh phúc. - . - Lúc còn ở đồi, khi chúng ta hôn nhau, muốn em hơn mọi thứ đời này, hơn cả ngôi làng, hơn cả tình em hay cả người mà hứa hôn. - dừng lại ở từ này như thể nó đắng ngắt đầu lưỡi vậy. - vẫn muốn em hơn bất kỳ thứ gì đời này. nghĩ là liều mình vì em. tì khuỷu tay lên mặt bàn, bàn tay đỡ lấy đầu, những ngón tay thục sâu vào trong tóc. Con Argos rên rỉ bên cạnh. Dường như nó cảm thấy buồn vì cơn giận dữ của người chủ mới, buồn vì khí căng thẳng diễn ra. - Thế tại sao sau đó đến với em? - Tôi hỏi, giọng như gió thoảng. Bàn tay tôi nắm chặt. Cơn giận và nỗi bẽ bàng vì đến với tôi lại bắt đầu trồi lên trong lòng. Rất lâu sau gì. Rồi sau đó mới cất lời. - Thậm chí là em đâu có biết chân gãy thế nào có phải ? Tôi lắc đầu. chưa bao giờ kể cho tôi nghe chuyện ấy và tôi cũng chưa bao giờ hỏi, vì cứ đoán rằng thế nào cũng kể cho tôi nghe vào thời điểm thích hợp. tiếp nhưng vẫn nhấc đầu ra khỏi cánh tay. - Đó là vì cái tháp ấy. Cái tháp quan sát đỉnh đồi ấy. từng trèo lên đó để nhìn qua dãy hàng rào về phía rừng rậm và tự hỏi biết liệu còn điều gì khác thế gian này nữa hay . từng hỏi lòng mình rằng liệu chăng ngôi làng bé của chúng ta là tất cả những gì còn sót lại Trái đất từng rất rộng lớn này? Có phải chúng ta là những người cuối cùng còn lại? Có phải chúng ta chính là những người mà Chúa đặt niềm tin vào tương lai phát triển của loài người? - Rồi ngước nhìn tôi. - Chúng ta phải là Noah, cũng phải là Moses, phải các nhà tiên tri. tại sao chúng ta lại là như thế. Và bắt đầu tự hỏi lý do tại sao các xơ lại rằng chúng ta là tất cả những gì còn lại của thế giới, rằng dãy hàng rào kia là để đánh dấu nơi tận cùng của thế giới. Thế rồi trèo lên ngọn tháp ấy và lập kế hoạch thoát ra ngoài. Đôi mắt nhìn ra xa xăm như thể hồi tưởng lại những hình ảnh hồi còn ở trong làng, ở ngọn tháp đó. Giống như nhìn thấy những cảnh vật cũ và cảm thấy cơn gió mơn trớn qua tai. - Em có biết rằng hồi chúng ta còn , Cass từng kể cho nghe những câu chuyện của em ? ấy cười em. phải theo ý ấy đâu mà là Cass từng cười cợt tất cả những gì xảy ra trước khi... - phác cử chỉ khoanh tròn mọi thứ xung quanh chúng tôi. Tôi lắc đầu. - Em cũng nghĩ Cass bao giờ tin vào những câu chuyện của em. Và cũng bao giờ nhớ chúng cả. - Ừ đúng. cầu ấy kể thêm nếu ấy nghe được bất kỳ câu chuyện mới nào từ em. - Thế tại sao lại tự hỏi em? - Tôi thầm. - Bởi vì em là của Harry rồi. - đáp lại. - Có phải lúc nào cũng thế đâu. - Có chứ, luôn luôn là thế. Em luôn luôn ở trong mắt ấy. - thêm bằng giọng . Tôi bắt đầu lại lại trước cánh cửa, khoảng cách lại càng lúc càng tăng lên cho tới khi tôi bước dọc căn phòng. - Thế tại sao lại quan tâm đến những câu chuyện của em? - Cuối cùng tôi cũng cất tiếng hỏi. - Bởi vì em cũng quan tâm đến điều đó. Em cũng biết về thế giới ở bên ngoài kia. Phía sau dãy hàng rào. - sao nào? - Vì cần cái niềm tin ấy. cần... - nhún vai. - cần có niềm tin em ạ. - Em vẫn chưa hiểu. - Tôi bảo . vỗ mạnh tay xuống mặt bàn khiến cả tôi và Argos đều giật mình. - Hôm ấy trèo lên đỉnh tháp để lời chào từ biệt cánh rừng, từ biệt những giấc mơ và chấp nhận cuộc sống mà chọn, để quên cái thế giới bên ngoài hàng rào kia, để quên những điều về em . Tôi dừng bước. - Vậy chuyện gì xảy ra? - Hôm ấy tuyết trơn quá. bất cẩn. nghĩ về em và những câu chuyện kể về đại dương, rằng niềm tin của em mới mạnh mẽ làm sao. - lại đặt tay lên đầu Argos, mắt nhìn tôi khi . - bị trượt chân. Tôi ngồi uỵch xuống chiếc ghế. - Em chưa bao giờ biết chuyện đó. lắc đầu, ánh mắt vẫn dán vào Argos. - Đầu tiên, lúc mới bị gãy chân, ngất vì đau và khi ấy nghĩ rằng đó là do Chúa trừng phạt ham muốn vô độ, vì hài lòng với lựa chọn của mình, vì dám tưởng tượng ra thế giới phía bên ngoài khu rừng. - ngước nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của tôi. - Sau đó lại càng sẵn sàng từ bỏ tất cả để theo con đường của Người, cho dù đó là con đường gì chăng nữa. Nhưng rồi em vào phòng hàng đêm và kể cho nghe về đại dương. Em kéo ra khỏi nỗi đau và biết mình nên tin vào điều gì nữa. biết liệu có phải mình được chỉ cho con đường đúng đắn . vuốt tay lên mặt. - Em phải hiểu rằng Harry luôn em, rằng ấy làm bất cứ điều gì vì em. - Em chắc điều đó có là đủ hay ? - Tôi bảo . Khóe môi hơi nhếch lên như vẽ ra nụ cười. - cũng chắc rằng trong hai bọn có đủ cho em hay , Mary. - . Tôi biết hy vọng rằng tôi sai rồi. Tôi có thể nhìn thấy điều đó khi nín thở chờ đợi lời bào chữa của tôi. Nhưng thay vì làm vậy, tôi lại nhìn ra cửa, nhìn những mảnh gỗ ván như nhô lên dưới sức nặng của lũ sinh vật Vùng vô định cố sức ủn vào. Chúng ngừng làm như thế cho đến khi nào chúng tôi chết hết ở đây. cơn rùng mình chạy qua người khiến tôi phải vỗ tay vào chân để gọi con Argos đến bên cho khuây khỏa. Nhưng nó rời Travis. Nó vẫn cứ nghếch đầu lên lòng , đôi mắt nâu mở to nhìn tôi chằm chằm. Giờ tất cả những gì tôi có thể nhớ lại được là chờ đợi. Từng phút từng giây tôi chờ đến với tôi. - Em ước gì em biết được điều đó, Travis. - Tôi . - Em ước gì em hiểu được điều đó. - biết. - thế bởi vì biết điều đó. hiểu niềm khao khát của tôi hơn cả tôi. Sau đó tôi lại nghĩ về mẹ. Mẹ tôi, người lớn lên cùng những câu chuyện kể về đại dương và rồi truyền chúng lại cho tôi nhưng bao giờ tự mình tìm kiếm nó. Bà tin những câu chuyện này. Và bà để lại niềm khao khát đó qua những lời kể rung động khi về cái thời trước khi Tái sinh. Cả cái cách bà nâng niu bức tranh cụ cố đứng trước biển nữa. Tôi chưa bao giờ hỏi bà xem tại sao bà rời bỏ ngôi làng, tại sao bà lại tìm đại dương cho mình, tại sao bà truyền lại câu chuyện đó cho tôi mà kèm theo lời chỉ dẫn nào cả. Giờ tôi tự hỏi có phải bà ra là vì chúng tôi hay , vì tôi và Jed. Nhưng từ sâu thẳm trái tìm tôi biết rằng phải thế. Bà tìm đại dương là vì cha tôi. Vì ông quá đủ cho bà, quá đủ để giữ bà thu gọn trong những dãy hàng rào suốt phần đời còn lại. Cho đến tận khi cha ở phía bên kia hàng rào. Chỉ lúc ấy bà mới chịu rời bỏ ngôi làng, chỉ khi ấy bà mới dám liều lĩnh. Vì người đàn ông mà mình thương, bà sẵn sàng lang thang trong rừng rậm và chịu đựng những cơn đói khát triền miên. Chứ phải vì đại dương. phải vì chính bản thân bà. - Giờ chúng ta phải làm gì đây? - Tôi thầm, cảm thấy sợ khi phải nghe câu trả lời. Ngôi nhà vẫn rung lên vì tấn công của những sinh vật từ bên ngoài. Tôi lại phía cửa rồi dựa vào đó như thể trọng lượng của tôi có thể giữ được cánh cửa này. - Chúng ta tìm cách lọt ra ngoài. Chúng ta tiếp! Tôi gật đầu và cả hai chúng tôi im lặng trong giây lát. Chúng tôi vẫn nhìn nhau nhưng mỗi người đuổi theo ý nghĩ riêng, thế giới riêng. - có nghĩ rằng họ biết chúng ta muốn ra ngoài ? - Cuối cùng tôi cũng cất tiếng hỏi. Rồi khi nhìn thấy vẻ bối rối nét mặt , tôi lại tiếp. - phải ra chỗ Harry và những người khác. Ý em là ra hẳn ngoài kia, phía ngoài hàng rào. Xuôi theo con đường mòn. Tôi khoát tay về phía những cánh cửa sổ rùng rùng chuyển động. Travis nhún vai. - cho rằng mình chưa bao giờ nghĩ đến điều ấy. mất quá nhiều thời gian đỉnh tháp để cố gắng nghĩ ra cách làm thế nào để thoát ra khỏi làng chứ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lại có những kẻ cố gắng lọt vào ngôi làng của chúng ta. Tôi gõ những ngón tay lên cánh cửa, bàn tay vẫn để sau lưng trong lúc suy nghĩ. - có nghĩ rằng Gabrielle cố gắng tìm chúng ta hay ? có nghĩ rằng ấy biết chúng ta ở đó hay chỉ đơn thuần vì ấy cũng theo con đường mòn giống như chúng ta, cứ bất kể nó dẫn đến đâu chăng nữa? - biết. Cũng có thể ta thoát được ra khỏi ngôi làng này khi bị tấn công, cũng giống như chúng ta vậy. Tôi tựa đầu lên cánh cửa rồi ngước nhìn trần nhà. Tôi nghĩ đến cái đêm nhìn thấy dấu chân của Gabrielle tuyết. - Lúc trước em luôn hình dung ra rằng ấy chọn cách rời khỏi làng, rằng ấy có được dũng cảm mà em có. Lúc còn ở trong nhà thờ, trong bóng đêm tĩnh lặng, em thường mơ thấy mình lần theo những vết chân ấy, thấy mình trèo qua cửa sổ và chạy dọc lối mòn cho đến khi tìm thấy ngôi làng của ấy. - Những giọt lệ rịn ra khỏi khóe mắt và tôi cảm thấy hơi xấu hổ khi chúng lăn xuống gò má. - Rồi khi ấy tất cả mọi người dang tay chào đón và em hỏi họ về đại dương. Họ dẫn em đến đấy. Em thoát khỏi các xơ và Vùng vô định, thoát khỏi mọi luật lệ, mọi lời hứa, lời thề và lời đính ước. Thậm chí cho đến giờ phút này, tôi vẫn thấy những giấc mơ ấy lên mồn trong trí óc. Tôi có thể cảm thấy những cánh tay của họ ôm quanh người tôi. Tôi có thể cảm nhận vị muối trong khí. - Rồi em thoát khỏi mọi thứ. Nhưng khi đến đây rồi em hiểu. - Tôi cụng đầu mình vào cánh cửa, nỗi bực bội lúc trước lại cộn lên. - Em nhận ra rằng ấy chỉ vì ngôi làng của ấy bị tấn công. ấy phải người hùng, cũng phải nhà thám hiểm. ấy cũng giống như em mà thôi, buộc phải rời khỏi ngôi nhà của mình trong sợ hãi mà có bất kỳ lựa chọn nào khác. Tôi cắn môi rồi thêm. - Điều đó làm em phân vân rằng liệu em có rời khỏi làng nếu như hàng rào bao giờ bị sập. Hoặc em cứ ở làng để chờ đợi mãi mãi. Travis ngồi yên đó nhìn tôi. Tôi chờ phản ứng lại, rằng tôi sai rồi. Nhưng sau đó tôi chỉ nghe thấy tiếng động kỳ lạ. Travis cũng nghe thấy. Cả hai chúng tôi quay đầu tứ phía để xác định xem tiếng động đó phát ra từ đâu. Tiếng kẽo kẹt tăng dần cấp độ đến nỗi tôi thể nghe thấy nó. Và liền theo đó là tiếng nổ kiểu có thứ rạn nứt. Argos bắt đầu sủa và tôi cảm thấy cánh cửa rùng rùng chuyển động. Travis đứng bên cạnh tôi. kéo tôi ra chỗ cầu thang. Argos quẩn quanh, cố đẩy chúng tôi về phía trước. Nó luôn ở đằng sau để sẵn sàng bảo vệ chúng tôi. Mới tiến được nửa chừng về phía cầu thang tiếng loảng xoảng to đến nỗi tôi phải bịt hai tai lại. Tôi nghe thấy con Argos cào móng liên hồi lên những bậc cầu thang. Những thanh rên rỉ xuất ngay đằng sau nó, dội ra từ những bức tường nhà. Thêm những tiếng loảng xoảng đổ vỡ và tiếng đồ đạc bị kéo lê mặt gỗ. Những sinh vật Vùng vô định ở trước mặt chúng tôi. 26 Tôi đẩy Travis lên cầu thang. Đám sinh vật Vùng vô định vẫn bâu nhâu ở bên dưới. Những tấm ván gỗ chèn cửa sổ giờ gãy vụn đến nửa. Và lũ sinh vật từ những cái lỗ đó ào vào như máu túa ra từ vết thương. Hàng ngàn ý nghĩ chạy qua đầu tôi. Làm thế nào để ngăn chúng lại. Làm thế nào để đánh lại chúng. đâu bây giờ. Làm sao trốn thoát được đây. Làm sao có thể sống sót. Hình ảnh cái chân Travis, con Argos, cầu thang và tầng áp mái ào lên lúc. Travis bị vấp ngã ở hành lang. Dáng của khó nhọc vì cứ phải kéo lê cái chân đau. - Khăn trải giường! - Tôi bảo . - Lấy mấy cái khăn trải giường ! vào buồng ngủ mà cần phải hỏi lại. Tôi cũng vào buồng khác và lấy hết chăn giường. Chúng nặng nề đồ sộ nên tôi phải mất thời gian để lôi được ra ngoài cửa. Sau đó tôi quay lại hành lang và chất đống nó ở cầu thang để tạo thành chướng ngại vật cản đường bọn kia. Tuy nhiên rồi chúng cũng tìm cách qua được. Chúng dùng sức mạnh ủi đổ đống chăn này để lên được gác. Tôi chạy lại tìm Travis để lấy đống khăn trải giường của . Tôi quấn chiếc quanh người Argos. Nó vẫn gầm gừ, rên rỉ và run lẩy bẩy. buồn vỗ về nó, tôi chỉ lẳng lặng quấn chặt chiếc khăn lại rồi thắt nút hai đầu cho đến khi Argos thành bó tròn. Nó nhe răng xòa móng vặn vẹo trong cái đám lùng nhùng đó. Tôi vác con chó được “đóng gói” lên vai rồi leo lên tầng áp mái. Tôi thả nó xuống sàn. Nó loay hoay cuống cuồng lủi vào góc, lông dựng đứng lên và đôi mắt mở to. Tôi nhìn thấy Travis đứng ở bậc thang thứ nhất. Dường như thời gian ngưng lại ở khoảnh khắc này và chỉ có những nhịp đập trong lồng ngực tôi là nhắc nhở thời gian vẫn trôi . Tôi có thể nghe thấy tiếng xô đổ những tấm nệm, tiếng bước chân nện xuống hành làng. Và chúng từ từ tiến về phía Travis, về phía chiếc thang. tay bấu lấy bậc thang, còn mắt ngoái lại sau nhìn lũ sinh vật Vùng vô định tiến gần về phía mình. Tôi thõng chân xuống dưới để giúp lên nhưng lắc đầu dứt khoát. biết làm gì khác, tôi đành nhào đến chỗ để vũ khí và chộp lấy chiếc rìu cán dài có hai lưỡi sắc. Tôi kéo nó ra chỗ cửa sập và hạ xuống cho Travis. ngước nhìn tôi, tay thả khỏi bậc cầu thang. Tôi quên mất là mắt xanh đến thế và con ngươi lại ánh lên màu nâu nhạt. Dưới hàng lông mày bên trái còn có vết sẹo. Trước khi kịp ngăn lại tôi tụt xuống khỏi cửa sập mà thèm sử dụng những bậc thang nữa. Tôi nhảy xuống sát cạnh , bên gối ngã khuỵu xuống đất sau cú nhảy. Tôi giằng lấy cây rìu từ tay Travis và đối mặt với lũ sinh vật Vùng vô định. Tôi hét lên với Travis. - phải tìm cách trèo lên. Nhanh lên! Ngay khi nhận ra đồng tình của , tôi quay lại hành lang, cầm cây rìu bằng cả hai tay. Trong đời tôi chưa bao giờ giết người. Mới chỉ có lần tôi ngồi ban công và bắn tên vào lũ sinh vật bên dưới. Nhưng cảm giác phải cắt vật sắc vào da thịt lại hoàn toàn khác. Cho dù vẫn ý thức được rằng lũ sinh vật này phải là con người, nhưng phần nào đó trong đầu tôi vẫn phủ nhận này. Cái rằng những người đàn ông, những người đàn bà và những đứa trẻ tiến về phía tôi thực ra chỉ trông giống con người mà thôi. Đặc biệt là đối với những sinh vật vừa mới Tái sinh. Chúng vẫn còn nguyên chân tay và da thịt. Những ngón tay vẫn chưa bị gãy vì cố thò qua hàng rào và những cánh cửa. Có cả phụ nữ mang thai, thân hình đẫy đà phình nở, đôi mắt còn sáng bước lại gần. Nhưng ràng là ta chết và cần phải giết ta thêm lần nữa. Những ý niệm này vô cùng mơ hồ. Song tôi vẫn vung cánh tay lên bằng tất cả sức lực. Lưỡi rìu lia ngang hành lang và vài cái đầu lìa khỏi cổ, kết thúc cuộc sống dai dẳng tuyệt vọng. Thậm chí tôi còn nhận ra rằng mình la hét cho đến khi cảm thấy bị ngộp thở. Cây rìu bị cắm phập vào mặt gỗ. Tôi rút nó ra và lại vung lên, máu tóe ra từ lưỡi rìu. Tôi vung rìu lên liên tiếp, những chiếc đầu của lũ sinh vật Vùng vô định lấp đầy hành lang. Nhưng đột nhiên tôi bị mất tập trung. trạc tuổi tôi trèo lên bậc thang cuối cùng. ta mặc chiếc áo khoác đỏ giống như Gabrielle. Tay tôi chùng . Tôi bị phân tán tư tưởng và hơi mất đà. Tôi lưỡng lự đôi chút. Rồi có thứ gì đó chộp lấy bàn chân tôi. Tôi vùng lại đá mạnh. Chiếc rìu rơi ra khỏi tay. Tôi chới với mất trọng lượng và ngã nhào xuống. Bàn tay kia vẫn túm chặt lấy mắt cá chân. Tôi vừa la hét, vừa đá, vừa gạt để lùi lại được ra sau. Thêm nhiều bàn tay túm lấy cổ chân. Chúng kéo giật cách tàn nhẫn. Lũ sinh vật Vùng vô định tiếp tục túa lên gác và nhào về phía tôi. Tôi bước qua những xác chết. Giờ chúng chết thực , tuy nhiên vẫn cứ cố túm lấy tôi. Tôi chỉ còn nhìn thấy làn sóng nhào lên thang và cảm thấy mình bất lực. Tôi sẵn sàng để chết. Trong khoảnh khắc tôi tự hỏi liệu có đau ? Và sau khi Tái sinh, cơn khát thèm thịt người có giống như cảm giác khát thèm đại dương trong lòng tôi hay ? Tôi muốn nhắm mắt lại và buông xuôi, để yên cho mọi kết thúc, cuốn trôi và nhấn chìm tôi vào Vùng vô định. Nhưng rồi khi bắp chân tôi tấy lên như có hàng ngàn con ong châm chích, tôi lại nghe thấy có người gọi tên mình. Tôi muốn nhìn xem cơn đau ấy đến từ đâu, muốn trông thấy hàm răng của lũ sinh vật kia cắm phập vào da thịt để khắp cơ thể tôi lan truyền lây nhiễm. Tôi chỉ ngước mắt lên nhìn Travis ở cầu thang, miệng hét lên còn đôi mắt mở to. chìa tay ra cho tôi và tôi vươn người về phía , cố gắng cách tuyệt vọng để chạm được vào những ngón tay . Đúng lúc ấy tôi nhìn thấy vật di chuyển tầng áp mái. Trước khi kịp hiểu chuyện gì xảy ra, tôi thấy những chiếc răng nhe ra điên cuồng. Tôi nghe tiếng móng vuốt cà mặt gỗ và sau đó là những tiếng gầm gừ hung dữ dội lại hành lang khi Argos tấn công các sinh vật Vùng vô định nằm dưới chân tôi. Nó cắn xé da thịt bằng những chiếc răng nanh. Ngay khi được tự do, tôi nhào đến chỗ cầu thang. Bàn tay tôi nắm lấy tay Travis. mới lên được nửa cầu thang và tôi vội vàng trèo hai bậc cho tới khi ở ngay dưới . Rồi bằng sức mạnh sinh tồn, tôi dồn toàn bộ sinh lực để đẩy vọt lên tầng áp mái. Ở bên dưới, Argos vẫn chiến đấu với lũ sinh vật Vùng vô định. Những thanh rên rỉ ngày càng tăng khi quân số của chúng nhân lên gấp bội. Tôi nghe tiếng kêu ăng ẳng và nhìn xuống thấy con Argos quay lại chỗ tôi. suy nghĩ, tôi tụt xuống cầu thang và chộp lấy gáy nó. Ngay tức khắc người nó mềm , cứ như thể biết rằng cuộc đụng độ này có thể làm cho tôi lạc mất nó vậy. Rồi chúng tôi ở tầng áp mái cùng nhau. Travis đóng sập cánh cửa lại và cài thêm cái chốt to tướng. Argos người đầy máu giờ run lẩy bẩy. Nó cứ liếm chân tôi và Travis phải đẩy nó ra để được ngồi cạnh tôi. Tôi ngồi co gối, toàn bộ trọng lượng dồn lên hai bàn tay. Tôi sợ bắt gặp ánh mắt . Vì thế cả hai chúng tôi cứ nhìn mãi xuống chân. Đôi chân tôi lấm lem đầy máu và váy rách nát. - Em bị cắn à? - Giọng nghẹn lại. Những ngón tay cuống cuồng lần da thịt tôi, cố tìm ra vết thương. - Em biết. - Em có bị cắn ? - hét lên và tôi cũng hét lại. - Em biết. dừng lại, mắt vẫn dán vào những vết máu, vài giọt xuống sàn nhà. ôm vòng lấy chân tôi. Mắt nhắm lại giống như cảm thấy lây nhiễm của Vùng vô định ăn mòn qua khắp thân thể tôi, giết tôi chết dần chết mòn. - em, Mary! - và tôi rơi lệ. Tôi run lên thổn thức vì sợ hãi và đau đớn, rồi thể làm gì khác, tôi bíu lấy Travis như cái neo. kéo tôi lại và tôi ngồi cuộn tròn trong lòng mà khóc. Mắt tôi chìm vào bóng tối khi những ngón tay luồn qua tóc. Má tôi ướt đẫm và người vẫn run lên cầm cập. Trong những giấc mơ, tôi vẫn cảm thấy các bàn tay lôi kéo từ mọi hướng, xé rách da thịt tôi đến tận xương và bất kỳ ở chỗ nào tôi cũng nhìn thấy những móng sắc của mẹ cào xé tôi.