1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Rồng Bay Phượng Múa - Minh Nguyệt Thính Phong (81c + 1 Kết thúc)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 33, Lại . . .



      Nam tử kia ngồi xổm xuống, bỏ tiền, chỉ nhìn Phượng Trữ ở bên kia thu tiền, lại quay đầu sang nhìn Bảo nhi, thở dài, đưa tay sờ đầu của Bảo nhi.



      Bảo nhi kinh hãi, cọ cọ lui về phía sau, tại sao lại gặp thúc thúc hư hỏng trả tiền còn sờ đầu của nàng? Nhưng thúc thúc hư hỏng này so với thúc thúc trước kia đẹp trai hơn.



      Thường tỷ nhìn qua Bảo nhi, nàng vừa thấy tình hình này, vội kéo tay Phượng Trữ: “Phượng Phượng, ngươi xem, bên kia có đại hiệp nhìn ôn nhu cùng Bảo nhi chuyện. Liệu có việc gì ?”



      Đại hiệp nhìn ôn nhu? Tuy lời miêu tả rất chung chung nhưng trong lòng Phượng Trữ lộp bộp chút, nàng chỉ biết người mà người khác vừa thấy là biết là hiệp khách. Nàng vội vàng quay đầu, quả nhiên thấy đúng là Long Tam ngồi xổm trước mặt Bảo nhi, nhưng nàng nhìn thấy ôn nhu như Thường tỷ , nàng chỉ thấy trong ánh mắt nhìn chăm chú Bảo nhi kia đầy thương tâm.



      Bảo nhi cũng suy nghĩ nhiều, nàng đơn thuần chỉ muốn giúp nương kiếm được nhiều tiền, tuy rằng sợ hãi lùi vài bước, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định lại hỏi câu: “Có thể cho tiền tiền ?” Nàng giọng, lại là sợ hãi, thanh oa nhi lộ ra đáng cùng đáng thương.



      Long Tam nhịn được mỉm cười, nhưng hốc mắt của cũng nóng nóng. Bảo nhi rốt cục quyết định buông tha cho thúc thúc quái dị này, nàng quay đầu nhào vào trong lòng Phượng Trữ, bắt đầu cáo trạng: “Nương nương, thúc thúc kia trả tiền tiền, còn sờ đầu của Bảo nhi.”



      Phượng Trữ ôm lấy Bảo nhi, an ủi hai câu, xoay người thu thập các đồ lặt vặt dùng để làm xiếc, cúi đầu muốn . Long Tam tiến lại, đoạt lấy kiếm cùng băng ghế của nàng, : “Ta giúp nàng cầm.”



      Trước mặt mọi người, Phượng Trữ dám cùng tranh cãi, vì thế chuyện, ôm lấy Bảo nhi trước. Thường tỷ vội vàng lên muốn hỏi, Phượng Trữ lại giành trước: “Chúng ta về trước .” Thường tỷ ngẩn người, gật gật đầu. Long Tam ở bên hướng Thường tỷ cười cười, gật đầu xem như chào hỏi qua.



      Phượng Trữ ở bên nhìn trong lòng nổi lửa, cười cười cười, cả ngày gặp nữ nhân nào là cũng đều cười cười với người đó, đáng ghét.



      Hai người yên lặng đoạn, Phượng Trữ bắt đầu cảm thấy bất an, người này tới đây làm cái gì? Ngẫu nhiên? giống. Cố ý tìm nàng? có khả năng. Hưu thư viết, mỗi ngày nàng đều gối đầu lên ngủ, hãy còn nóng hổi nha.



      Đầu của Bảo nhi gối lên vai của Phượng Trữ cũng vụng trộm nhìn Long Tam, Long Tam bất đắc dĩ hướng nàng cười cười, Bảo nhi thẹn thùng vùi mặt vào vai của Phượng Trữ. Phượng Trữ lấy cớ, quay đầu hướng Long Tam quát: “Tại sao ngươi đùa giỡn nữ nhi của ta?”



      Long Tam sửng sốt, rồi sau đó thở dài: “Phượng Nhi, nàng đừng bừa.”



      “Là bừa sao?” Phượng Trữ đem Bảo nhi ra làm chứng: “Bảo nhi, vừa rồi có phải thúc này sờ đầu con ?”



      Bảo nhi gật đầu, nho giọng : “ còn chưa trả tiền tiền.”



      Phượng Trữ lại hỏi: “Vậy có phải thúc này cười với con ?”



      Bảo nhi lại gật đầu, ngẫm nghĩ xong lại bổ sung câu: “ còn chưa trả tiền tiền.” Nàng luôn nhớ nương thực vất vả, nhưng thúc này lại trả tiền.



      Phượng Trữ quay đầu sang, định chất vấn Long Tam, nhưng nghĩ nghĩ thấy lời này đúng, vì vậy lại quay đầu hướng Bảo nhi giáo dục: “Bảo nhi a, con là nữ nhi, cho dù nam tử có cho tiền, cũng được để cho người ta cười loạn sờ loạn.”



      Điều này làm Bảo nhi hồ đồ, nàng nhăn đôi mày : ” Nhưng vài người lúc cho tiền cũng sờ đầu của Bảo nhi nha.”



      Phượng Trữ bị nghẹn chút, nghĩ nên đáp như thế nào, Bảo nhi lại : “Người nào lúc cho Bảo nhi tiền cũng cười a.” Phượng Trữ lần này có gì mà chống đỡ, Long Tam ở bên thở dài tiếng: “Bảo nhi a, nương chỉ giỡn với con thôi.”



      Bảo nhi quay đầu nhìn Long Tam, Long Tam nở nụ cười, Bảo nhi lại thẹn thùng đem mặt giấu vào hõm vai của Phượng Trữ. Phượng Trữ bực mình nhìn Long Tam: “Ngươi xem, đều là do ngươi nháo.”



      Long Tam vô tội nháy mắt mấy cái, Phượng Trữ “Hừ” tiếng hướng phía trước tiếp tục . Hai người im lặng lại thêm đoạn, Bảo nhi ngáp cái, tựa vào vai của Phượng Trữ ngủ.



      Phượng Trữ đau lòng Bảo nhi, hề vòng vèo, mang Long Tam về tới tiểu viện thuê. Long Tam thần sắc như thường cùng nàng vào phòng, buông xuống đống dụng cụ linh tinh dùng để làm xiếc, nhìn Phượng Trữ bế Bảo nhi lên giường, dỗ ngủ say.



      Phượng Trữ dỗ Bảo nhi ngủ xong, lại lúng túng vòng quanh phòng, chút lại rót nước uống, chút lại dọn dẹp cái bàn, chút lại thu dọn quần áo, loanh quanh nửa ngày, ánh mắt nóng như lửa phía sau kia làm cho nàng chịu nổi xoay người hỏi: “Ngươi đến tột cùng là muốn như thế nào?”



      “Muốn gì ư? Nàng muốn trở về Phượng gia, ta muốn ở đây chăm sóc cho nàng.” Long Tam lần này bôn ba lo âu, đến khi lấy được tin tức của nàng lại rất kiên định . Giãy dụa do dự ban đầu cuối cùng thua vướng bận lo lắng về nàng, đối Phượng Trữ : “Ta thể nhìn nàng chịu khổ.”



      Đòn sát thủ ôn nhu này của đối Phượng Trữ lần nào cũng đều dùng được , nàng chút khí thế cũng còn, than thở : “Ai ta chịu khổ, ta tốt a. Ngươi xem, có ngươi, ta cũng có thể tự do tự tại, ta bây giờ còn kết giao bằng hữu, có nơi mình ở, ta còn có thể kiếm tiền nha…”



      Nàng vẫn , Long Tam tới nắm tay nàng, chuyện, chỉ cầm lấy tay nàng cẩn thận nhìn, lại nhàng chạm vào vết chai bàn tay của nàng.



      Phượng Trữ run rẩy, cảm thấy nơi bị chạm vào tê dại, nàng lắp bắp : “Ta, ta, ta, vết chai đó là ban đầu có, phải bởi vì gần đây làm việc nên mới có đâu.”



      “Ân.” Long Tam phản bác, nhàng đáp lại, sau đó thực tự nhiên hỏi: “Vì sao phải ?”



      Phượng Trữ bĩu môi: “Nương ta thương lượng với cha ta, muốn đem Bảo nhi cho người ta, ta, ta thể lại bỏ đứa này mặc kệ … Ta hiểu được cảm giác này, muốn Bảo nhi phải trải qua.”



      “Ta chỉ biết, nhất định xảy ra chuyện gì đó, bằng người luôn hy vọng có gia đình như nàng chắc chắn chạy trốn như vậy.” Long Tam ôn nhu , từng lời rơi vào lòng của Phượng Trữ. Nàng cúi đầu, che giấu biểu tình thương tâm. hiểu nàng, đối xử với nàng tốt nhất, nhưng nàng lại thương nhất.



      “Bảo nhi là đứa bé, bọn họ nghĩ nàng hiểu, kỳ Bảo nhi thực thông minh, nàng chỉ là nhiều, nàng hiểu được ai đối nàng tốt, nha hoàn dù chăm sóc nàng, cho nàng ăn ngủ, nhưng giống cha mẹ ruột thương nàng, để nàng có thể ở trước mặt huyên thuyên. Cha nương ta mặc dù cũng chăm sóc nàng, nhưng nàng lớn như vậy, vẫn chưa thấy qua cha mẹ của chính mình, trong lòng nàng lúc nào cũng sợ hãi. Lần này nương ta với nàng mang nàng đến sống cùng cha mẹ, cuối cùng cái gì cũng chưa làm liền trở về, đứa ngầm hỏi ta vài thứ, thực lo lắng. Ta dám nghĩ đến sau khi trở về bị đem cho người khác, nàng sống sợ hãi như thế nào, ta tuyệt để nàng như thế, tuyệt đối bỏ lại nàng nữa .” Phượng Trữ khẽ cắn môi, đem những lời trong lòng ra.



      “Ân.” Long Tam đáp, tỏ vẻ cũng nghe hiểu, nhưng vẫn cầm tay nàng chịu buông.



      Phượng Trữ lại : “Những lời ngươi cùng Nhị bá, ta cũng nghe được. Đứa này có khả năng là của ngươi, ta còn mặt mũi nào gặp ngươi. Cho nên, cho nên…”



      “Cho nên nàng liền trộm bạc của ta để bồi thường cho ta?”



      “Đó là mượn , là mượn.” Phượng Trữ đỏ mặt: “Ta về sau nhất định trả.”



      “Liền giống như lần trước trốn , còn dùng bạc của ta sao?” Long Tam trêu chọc nàng.



      Phượng Trữ mặt nóng lên, nhớ tới nàng lần trước trốn , trộm ít bạc cùng vật phẩm, trong lòng nàng băn khoăn, nhưng sau Long Tam cùng nàng vụng trộm trả trở về, khi đó nàng vui vẻ đến cỡ nào, nhưng là lần này… г о ч



      “Ta trả.” Phượng Trữ mạnh miệng.



      “Nàng có biết cha nương nàng vẫn ở đây tìm nàng ?” Long Tam bỗng nhiên chuyển đề tài.



      “Ta biết, ta trốn tránh, còn cố ý ở lại thành này.”



      “Ta chuyện với bọn họ, chuyện tìm nàng cứ giao cho ta.” Long Tam luôn có khả năng làm cho người ta tin tưởng.



      Phượng Trữ kinh ngạc : “Bọn họ làm sao có thể đồng ý?”



      “Nương của nàng còn ước gì được như thế.” Long Tam ra tình hình thực tế.



      Phượng Trữ đô miệng, cảm thấy trong lòng thực thoải mái, nàng thẳng thừng: “Bà ấy mắng ta biết xấu hổ, như bà ấy cũng có hơn gì đâu. Bà ta nháo các ngươi như vậy, ta cảm thấy quá mất mặt. Long Tam, ngươi đừng để ý bà ấy, ta rời nhà trốn , cùng Long gia các ngươi quan hệ, bà ấy có lý do gì lại đến nhà ngươi nháo. Mà ta mang theo Bảo nhi, quá tốt. Ta có thể chăm sóc chính mình, ta tuyệt đối trở về đâu.”



      “Ta để ý đến bà ấy, ta đương nhiên phải vì bà ấy. Ta cũng tính đem nàng đưa trở về, bọn họ làm cho nàng vui, làm cho nàng rời nhà trốn , ta làm sao có thể lại đưa nàng trở về?”



      Phượng Trữ ngẩng đầu: “Vậy ngươi tìm đến ta làm cái gì?”



      “Ta phải vì nhà của nàng nhờ vả mà tìm nàng, là nhị ca phát nàng trộm bạc, ta đoán là nàng tính làm gì đó, ta đuổi theo cha nương nàng, biết nàng bỏ trốn, lúc đó mới với bọn họ chuyện tìm nàng cứ giao cho ta.”



      Phượng Trữ chớp mắt, cân nhắc ý tứ trong lời này. Long Tam lại : “Như vậy, bọn họ lại tiếp tục trở về Hồ Châu , có người tìm nàng nữa, nàng có thể an ổn ở đây vài ngày.”



      “Ý của ngươi là có người đến ép ta trở về Phượng gia?”



      “Ân, ta chuẩn bị tốt rồi, sau khoảng thời gian đưa tin tức cho bọn họ, trong thời gian đó người đến quấy rầy nàng. Đám hắc y nhân vốn muốn giết nàng, ta tìm hiểu, tạm thời vẫn chưa có động tĩnh gì, nàng cũng đừng lo lắng.”



      Phượng Trữ há to miệng, suy nghĩ nửa ngày: “Ta cần trở về Phượng gia, vậy ngươi tìm ta có chuyện gì?”



      Long Tam ngậm miệng, nhìn chằm chằm Phượng Trữ, vừa rồi rất ràng ý định của mình, nàng vẫn giả ngu là như thế nào. nhìn Phượng Trữ chằm chằm khiến nàng nổi hết gai ốc, cuối cùng đành giả bộ hung ác : “Nếu có chuyện gì, vậy ngươi về .”



      như thế nào?”



      Phượng Trữ choáng váng, Long Tam gia biết chơi xấu sao? Nàng nắm quyền giơ ra trước mắt nhứ nhứ: “Ngươi đừng cho rằng hai nhi quả phụ chúng ta dễ khi dễ, tại ta có Bảo nhi, ai dám khi dễ chúng ta, ta đánh chết .”



      “Tốt lắm, có ý nghĩ như vậy là được rồi.” Long Pam phụ họa nàng.



      Phượng Trữ lần này bị chọc giận: “Ngươi đừng lấy ta làm trò cười, ta tức giận.”



      Long Tam thần sắc như thường : “Ngươi trộm bạc của nhà ta, tại sao còn kiêu ngạo như vậy? Muốn đuổi ta sao, chỉ sợ là thể.”



      “Vậy ngươi muốn thế nào?”



      Long Tam nhìn trái nhìn phải, kéo chiếc ghế duy nhất trong phòng đến, ngồi lên: “Ta sợ nàng quỵt nợ trả, cho nên ở đây canh, lúc nào nàng có tiền trả, chúng ta lại bàn đến chuyện ta hay ở.”



      Phượng Trữ ngây ngốc nhìn , Long Phi Long Tam gia, biến thành tên vô lại?
      tart_trung thích bài này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 34, Đầu muốn nổ tung . . .



      Long Tam quay đầu nhìn Bảo nhi ngủ say, lại quay sang nhìn Phượng Trữ, : “Ta ở đây cũng có chỗ tốt.”



      “Có chỗ tốt gì?”



      Long Tam cười cười: “Lo cơm nước. Đảm bảo hai người luôn có cơm ngon, ăn no!”



      Đây vốn là câu đùa, nhưng Phượng Trữ lại cảm thấy rất muốn khóc, nàng dùng sức nháy ánh mắt, cắn môi, nỗ lực kềm chế. Long Tam nhìn biểu tình của nàng, đứng lên đến bên người nàng, đem nàng kéo vào trong lòng: “Ta còn có thể làm bảo tiêu cho nàng.” Nghĩ nghĩ, lại bồi thêm câu: “Làm sát thủ cũng được.”



      Nước mắt của Phượng Trữ dâng lên, trong lòng kích động vì câu kia chắc chắn là lừa chính mình. Nhưng mấy ngày nay nàng suy nghĩ nhiều lắm, nàng bất lực với tương lai, cuộc sống của nàng khủng hoảng, tất cả đều là dựa vào Bảo nhi mà áp chế, nàng liều mạng với chính mình, nàng phải bảo vệ Bảo nhi, nàng thể sợ hãi, bởi vì Bảo nhi sợ hãi theo nàng, nàng thể yếu đuối, bởi vì Bảo nhi thương tâm. Nàng cho mình rất nhiều áp lực cùng cổ vũ, mới thích ứng được cuộc sống tại. Nhưng khi lại gần nàng, nàng liền cảm thấy chính mình lại lộn xộn .



      Nàng lại ỷ lại như trước đây, làm mà hề để ý chuyện trước sau, có nhiều tưởng tượng tốt đẹp cùng ước mong, nhưng cuối cùng lỡ như lại tan thành bọt nước sao?



      Phượng Trữ gục mặt khóc hồi, ngẩng lên cùng Long Tam câu: “Ngươi nếu thể lo cơm cả đời cho ta cùng Bảo nhi, vậy xin ngươi tại cũng đừng quản. Ta có yếu ớt như ngươi nghĩ, !”



      Long Tam đem nàng ôm chặt : “Cả đời dài như vậy, nàng tại liền có kết luận có phải quá sớm ?”



      “Vậy ngươi tính quản bao lâu?” Phượng Trữ cảm thấy chính mình sợ hãi cùng hy vọng.



      “Nàng muốn ta quản bao lâu ta quản bấy lâu, được ?” Long Tam cảm thấy chính mình khẩn trương lại chờ mong.



      Phượng Trữ lời nào, Long Tam cũng gì, hai người cứ như vậy ôm nhau, trốn tránh , tranh thủ hạnh phúc. Cuối cùng khung cảnh bị Bảo nhi tỉnh ngủ muốn tiểu phá vỡ.



      “Nương nương, tiểu.”



      Bảo nhi khiếp sợ kêu tiếng, hành động của Phượng Trữ cực kỳ nhanh nhẹn, “Hô” chút ôm Bảo nhi hướng nhà vệ sinh mà phóng như có lửa đốt mông, Long Tam còn chưa phản ứng kịp, nhìn vòng tay chính mình trống trơn, nhìn cái giường trống trơn, có chút ngây người, ôm đứa nhà vệ sinh tại sao phải chạy nhanh như vậy?



      Qua lúc, Phượng Trữ ôm Bảo nhi trở lại. Bảo nhi ràng tiểu xong thấy thư thái, cái đầu ngáp , sau đó lại chui vào vai của Phượng Trữ nhìn lén Long Tam.



      Phượng Trữ đặt Bảo nhi giường, cầm hai món đồ chơi đưa cho nàng, : “Bảo nhi ngoan, tự chơi chút, nương cùng thúc trò chuyện.”



      Bảo nhi nhìn Long Tam kỹ, gật gật đầu đồng ý. Phượng Trữ hôn nàng, mang Long Tam ra khỏi phòng. đợi nàng mở miệng, Long Tam giành : “Hai người nấu cơm như thế nào ?”



      Phượng Trữ chỉ phòng bếp trong viện: “Mọi người xài chung chỗ đó.”



      “Nàng tự nấu?”



      “Ta biết nấu ăn, đều là ăn chung với Thường đại nương cùng con của bà.”



      Long Tam nhíu mày, nhưng rất nhanh khôi phục như thường.



      “Rửa mặt giải quyết như thế nào?”



      “Sau viện có giếng nước, tự mình múc nước, giặt quần áo hay làm gì, cũng dùng cái giếng đó.”



      Long Tam nhìn quanh đánh giá viện này, ôn nhu : “Cùng ta đến khách điếm ở được ?”



      Phượng Trữ lắc đầu.



      “Bằng hữu của ta ở đây, ta muốn .”



      phải mới vừa muốn lo cơm nước sao? Khi nào đến ở?”



      Long Tam trừng mắt nàng, Phượng Trữ cũng trừng trở lại, Long Tam nghĩ nghĩ: “Vậy ta lo cơm nước, nhưng ta nấu ăn.”



      Phượng Trữ cắn răng lời nào, chắc chắn ở được hai ngày là bỏ chạy, nàng tuyệt thể mềm lòng.



      “Nàng cho Bảo nhi uống nước, xong rồi chúng ta ăn cơm.” Long Tam phân phó nhưng Phượng Trữ vẫn bất động. Nàng muốn , nàng dần dần trở nên yếu đuối, nàng còn phải dựa vào kiên cường nuôi dưỡng Bảo nhi.



      “Vịt bát bảo, thịt viên tứ hỉ, canh cá tươi cải củ, cà tím chiên, bí đỏ luộc mềm, thịt băm hương duẩn, đậu hủ gạch cua…” Long Tam kể ra đống tên đồ ăn Phượng Trữ thích, trong đầu Phượng Trữ lập tức xuất hương thơm món ăn ngào ngạt nóng hầm hập, nước miếng mau mau chảy ra. Nàng lâu có ăn cơm ngon, thậm chí nhiều thời điểm cũng được ăn no, lúc chạy trốn Phượng gia, nàng cho Bảo nhi ăn no, nhưng chính mình lại đói bụng. tại ăn chung với mẹ con Thường đại nương, nàng cũng dám ăn thỏa thích, tiền người cũng nhiều, nàng muốn tiết kiệm chút tiền ăn. Long Tam dùng chiêu này đến đối phó nàng, là rất ngoan độc .



      Long Tam lại : “Đây là tiệm ăn tốt nhất trong thành này mà ta ăn, đồ ăn được làm vô cùng ngon. Nàng muốn nếm thử sao? Ta chỉ lo cơm nước thôi, chuyện này cũng được sao?”



      Phượng Trữ cảm thấy nước miếng dâng tràn, quả là quyết định khó khăn a.



      Long Tam lại tiếp lời: “Chỉ lo cơm nước thôi, những chuyện khác nàng muốn thế nào cũng được, ta can thiệp, ta chỉ lo cơm nước, được ?”



      Phượng Trữ vẫn còn do dự, lại nghe Long Tam : “Đầu bếp của tiệm ăn đó từng làm ở tửu lâu trong kinh thành, hương vị đồ ăn cũng rất đặc sắc, món sở trường của trong quán là canh thịt viên bao, da bạc hãm đại, mỹ vị nhiều nước. Chỉ là ăn cơm, ăn cái gì cũng được, tùy nàng chọn lựa, đảm bảo ăn vừa no vừa ngon, được ?”



      .” Lần này Phượng Trữ lớn tiếng đáp ứng . Nàng nắm chặt tay, có bộ dáng bất cứ giá nào cũng phải thưởng thức. Có ăn mà nhận là ngốc tử, là đại ngốc tử! Phượng trữ quyết định, trước có bữa cơm no rồi tính sau, những thứ còn lại mặc kệ nó .



      Vì thế Phượng Trữ với Bảo nhi hôm nay được ra ngoài ăn, nàng chải đầu cho Bảo nhi, thay bộ đồ mới. Bảo nhi chưa từng đến tửu lâu ăn cơm, đối với khung cảnh ồn ào có chút lo sợ, nàng ôm chặt cổ Phượng Trữ buông tay, đầu giấu ở sau vai Phượng Trữ, nhưng cũng tò mò vụng trộm nhìn ngó chung quanh.



      Long Tam dẫn hai người vào nhã gian, Phượng Trữ trước tiên là hỏi tiểu nhị vị trí nhà vệ sinh, Long Tam kỳ lạ hỏi: “Làm sao vậy?”



      Phượng Trữ hôn lên khuôn mặt nhắn của Bảo nhi, : “Trẻ nín được, hỏi trước tốt hơn.” Long Tam nhìn Phượng Trữ rồi lại nhìn Bảo nhi, Bảo nhi nhìn thẳng cái, lại thẹn thùng hướng vào trong lòng Phượng Trữ trốn.



      Phượng Trữ thành khách khí kêu bàn lớn toàn đồ ăn, Long Tam mặt đổi sắc nhìn nàng. Phượng Trữ thoải mái ăn uống, Bảo nhi cũng ăn nhiều hơn so với ngày thường, ăn hơn phân nửa chén cơm, bàn toàn đồ ăn nàng đều thử chút, luôn luôn vui vẻ cười cười.



      Long Tam động đũa chút nào, kỳ trong đầu bây giờ thực loạn, chưa nghĩ ra sau này nên làm cái gì bây giờ, chuyện phiền toái của Phượng gia, chuyện phiền toái của Long gia, bệnh của Phượng Trữ, manh mối rối tung của lần đoạt bảo trước, cha của Bảo nhi, rất nhiều, rất nhiều chuyện phải lo. Ở bên Phượng Trữ, chính là ở bên đống lớn phiền toái.



      Nhưng từ lúc đuổi kịp hành trình của Phượng gia, lại phát muộn bước, Phượng Trữ mất tung tích, trong lòng đầy sợ hãi, sợ hãi hơn những gì trải qua. sợ nàng gặp phải chuyện ngoài ý muốn, sợ cuộc sống của nàng lâm vào cảnh đói khổ, sợ nàng có nơi ở phải bơ vơ lạnh lẽo ngoài đường, sợ nàng phải chăm sóc đứa mà mệt mỏi… sợ, trong cuộc sống của nàng .



      Nhiều sợ hãi như vậy, so với đau xót cùng phiền toái nàng gây ra cho còn làm nóng lòng hơn, vì thế muốn làm điều gì khác, ngoại trừ ý nghĩ tìm nàng. Gặp được nàng, lại muốn làm gì khác, chỉ muốn có thể ở lại bên người nàng. Nhưng sau này sao?



      Long Tam nắm chặt hai bàn tay, chăm chú nhìn hai mẹ con hết ăn lại uống, giờ phút này các nàng vui vẻ như vậy, khiến cho dị thường an tâm. Nhưng lại dự đoán được, Phượng Trữ ăn uống thoải mái xong, lại bắt đầu quỵt nợ.



      “Ta quyết định, chỉ cho ngươi lo bữa cơm này thôi. Về sau cần.” Phượng Trữ hôm nay được ăn bữa là thoải mái thỏa mãn, lại trở lại bộ dạng đắc ý tiểu kiêu ngạo.



      Long Tam trong lòng nhảy dựng, có chút khẩn trương: “ phải ăn rất ngon sao? Nàng xem Bảo nhi cũng thích.”



      Bảo nhi ăn thịt người nhu nhược, lần này đối Long Tam cười, hết thẹn thùng. Phượng Trữ hôn lên đỉnh đầu Bảo nhi, đúng lý hợp tình : “Lần nào cũng được ăn ngon như vậy, hai mẹ con chúng ta về sau làm sao bây giờ? Cho nên xem như lâu lâu ngẫu nhiên có bữa ăn ngon là tốt rồi.” Cảm xúc sau khi cơm no dần bình tĩnh lại, Phượng Trữ khôngcòn kích động như lúc đầu nữa.



      Long Tam thiếu chút nữa nhịn được, Phượng Trữ lại : “Bạc của ngươi, ta tạm thời chưa trả được, phải từ từ dành dụm tiền, ngươi nếu nhàn rỗi có việc gì, cũng có thể nhàn nhã ở đây chờ.” Nàng xong, bế Bảo nhi lên : “Bảo nhi, mau cám ơn với thúc, chúng ta về nhà .”



      Bảo nhi thực nhu thuận cảm ơn, cùng Phượng Trữ tay trong tay, tung tăng về nhà. Long Tam thấy trong lòng đắng nghét, ngồi yên hồi, lại vội vã đuổi theo hai người, theo các nàng về tới phòng . nhìn Phượng Trữ dạy Bảo nhi dọn dẹp đồ chơi, nhìn nàng chuyện phiếm với Bảo nhi, nhìn Bảo nhi ôm quần áo theo nàng đến bên cạnh giếng múc nước giặt quần áo, vẫn nhìn, lẳng lặng quấy rầy, Phượng Trữ coi như tồn tại, Bảo nhi lại luôn vụng trộm đối cười.



      Sau đó hai mẹ con nàng sang nhà Thường đại nương la cà, cũng chỉ ngồi ở trong phòng chờ. Đợi cho cuối cùng, chờ đến khi các nàng muốn ngủ lộ ra ý muốn trục khách. Khi đó Phượng Trữ chuẩn bị cho Bảo nhi ngủ, Long Tam bước qua lời ôm lấy Phượng Trữ, Phượng Trữ còn chưa kịp “Ai” tiếng, lại nhanh chóng buông ra, ngồi xổm xuống xoa xoa đầu Bảo nhi, : “Thúc thúc ngày mai lại đến.”



      Bảo nhi hé miệng ngại ngùng cười, Phượng Trữ dùng sức trừng Long Tam, Long Tam cho nàng nụ cười ôn nhu, rồi xoay người bước . Phượng Trữ oán giận thầm: “Xấu quỷ, ta mới sợ ngươi, xem ai nháo ai.”



      Bảo nhi tắm rửa sạch , hai mẹ con ngủ, Bảo nhi nho : “Nương nương, thúc luôn cười với Bảo nhi.”



      Phượng Trữ bĩu môi: “ đối ai cũng cười, đáng ghét.”



      Bảo nhi có chút khẩn trương: “Nương nương, nương ghét thúc sao?” Nhưng nàng rất thích thúc này, có nên ?



      Phượng Trữ nhìn sang Bảo nhi, nắm tay nàng đáp: “, nương thích thúc, thực thích thực thích, thích nhất đời này.”



      Bảo nhi chớp mắt, hiểu lắm. Phượng Trữ vất vả mới có đối tượng để tâm , mặc kệ nàng hiểu hay , đem tâm trong lòng hết ra: “Nương thực thích thúc, thúc là người tốt, là người tốt nhất đời, nhưng là nương làm sai chuyện, nương xứng ở bên thúc. Nương thực sợ hãi.” Nàng nhìn thấy bộ dáng Bảo nhi có chút lo lắng, nhanh: “Nhưng nương có Bảo nhi, nương có Bảo nhi nên cái gì cũng sợ .



      Bảo nhi nhìn Phượng Trữ chăm chú, sau đó nở nụ cười, tiến vào lòng của Phượng Trữ: “Nương nương có Bảo nhi, Bảo nhi có nương nương.” Phượng Trữ ôm lấy Bảo nhi hôn : “Đúng vậy, nương có Bảo nhi, Bảo nhi có nương. Thúc thúc ở đây, sau này hối hận … Nếu hối hận , ta phải làm sao bây giờ? Dù sao cũng đau, thà đau ngắn còn hơn đau dài…” Phượng Trữ càng càng giọng, trong lòng thương cảm, Bảo nhi nghe phía sau , tiểu oa nhi cũng hiểu hết, nàng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.



      Sáng sớm hôm sau, Long Tam trở lại tiểu viện của Phượng Trữ, vừa vào cửa, liền nhìn thấy Bảo nhi tóc tai tán loạn, xiêm y chỉnh đứng nhìn xung quanh, nhìn thấy Long Tam đến, cái miệng nhắn khóc hoảng: “Thúc thúc, nương nương, đau đau…”



      Long Tam kinh hoảng, tay ôm lấy Bảo nhi bế vào, liền hướng vào phòng của Phượng Trữ, Phượng Trữ ôm bụng cuộn mình giường, Long Tam sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đặt Bảo nhi lên ghế, đưa tay xoay người Phượng Trữ lại.



      Phượng Trữ rên rỉ vì đau, trợn mắt nhìn thấy Long Tam, lập tức yếu ớt được: “Long Tam, Long Tam, ta thoải mái, ta ói, bụng ta đau quá.”



      Bảo nhi cũng ngồi yên, xuống ghế, oa oa khóc, thân mình bé dựa vào bên giường, đưa tay kéo tay áo của Long Tam, mặt phen nước mũi phen nước mắt: “Thúc, thúc, nương nương, đau đau…”



      Trong lúc nhất thời, trong phòng tràn ngập tiếng khóc tiếng la của hai nữ nhân lớn , Long Tam tay ôm người, cái đầu như muốn nổ tung.



      Tác giả ra suy nghĩ của mình: nam nữ giằng co bắt đầu, hai nữ nhân PK nam nhân…

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 35, Học làm vú em . . .


      Đại phu rất nhanh được thỉnh đến, nguyên lai là Phượng Trữ trước đây ăn uống theo quy luật, lúc no lúc đói, tâm tình lo âu, hư hỏa rất thịnh, tính khí ra tật xấu. Hơn nữa thời gian này lại làm việc mệt nhọc, thân mình hư nhược, hôm qua vừa vui chút lại buồn bã, lại ăn quá nhiều, thân thể kém, vì thế bất bình thường chút là bệnh. Đêm qua nàng nôn ói liên tục, nôn hết những gì ăn, dạ dày đau, miệng chua, vô cùng đau đớn .

      Đại phu hỏi tình trạng, xem mạch, trước cho Phượng Trữ uống viên tiêu thực, sau đó lại xem mạch hồi, cho đơn thuốc. Long Tam ôm Bảo nhi nước mắt lưng tròng ở bên nhìn, bên nghe đại phu , bên còn phải lo lắng cho Bảo nhi, đại phu Bảo nhi nghe hiểu, vì thế Bảo nhi bám lấy hỏi Long Tam, Long Tam giải thích cho Bảo nhi xong vẫn hiểu, vì thế nàng càng hỏi nhiều. Long Tam có cách nào, đành phải tổng kết câu: “Nương của con hôm qua ăn nhiều quá, ăn hỏng cả bụng, uống thuốc rồi nghỉ ngơi chút tốt hơn.”

      Bảo nhi nghe xong, thực hài lòng với lão đại phu, nàng ở bên tai Long Tam nho giọng cáo trạng: “Thúc, lão bá bá kia chuyện ràng, làm cho Bảo nhi .”

      Long Tam bất đắc dĩ, đành phải vuốt vuốt đầu Bảo nhi: “Bảo nhi ngoan, bá bá phải cố ý.”

      Bảo nhi gật gật đầu, lát sau mặt đỏ hồng, bám vào bên tai Long Tam giọng : “Thúc, tiểu…”

      Long Tam sửng sốt, rồi sau đó kinh hãi, nhanh chóng quay đầu nhìn xem, Phượng Trữ vừa mới khóc mệt, lại mới uống xong thuốc, cơ thể suy yếu buồn ngủ, từ từ nhắm hai mắt lim dim, lão đại phu vùi đầu viết phương thuốc, Long Tam lại quay đầu nhìn Bảo nhi cánh tay, nàng mở to mắt tròn, vô tội lại đáng thương nhìn .

      Long Tam thanh thanh cổ họng, với lão đại phu tiếng: “Ta mang đứa vệ sinh, hồi sau trở lại.” Lão đại phu gật đầu đáp lại, Long Tam xấu hổ ôm Bảo nhi ra ngoài.

      Còn chưa đến nhà vệ sinh, chợt thấy cánh tay ấm áp, giống như có chất lỏng chảy lên, Long Tam trong lòng cả kinh, thấy Bảo nhi khuôn mặt nhắn đỏ bừng, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, nàng nho thanh khiếp vía : “Thúc, thúc quá chậm.”

      Long Tam khóc ra nước mắt, nhưng lại bị người khác giành trước khóc, chỉ đành an ủi: “Là thúc sai rồi, lần tới thúc ráng nhanh hơn, Bảo nhi ngoan, khóc.” Bảo nhi hé miệng gật gật đầu, dụi mắt: “Bảo nhi ngoan, Bảo nhi chảy nước tiểu lên người thúc.”

      phải, phải, là thúc sai rồi. Thúc có việc gì, Bảo nhi khóc, Bảo nhi ngoan nhất.” Long Tam bên dỗ, hiểu ra lý do vì sao Phượng Trữ mang đứa nhà vệ sinh phải chạy.

      đem Bảo nhi trở về phòng , đại phu viết xong phương thuốc, thấy trở về nhanh như vậy có chút kinh ngạc, đại phu dặn dò Long Tam dưỡng bệnh cần chú ý những gì, sau đó cáo từ. Long Tam đặt Bảo nhi xuống đất rồi móc túi lấy tiền, cố gắng để lộ ống tay áo ướt nước tiểu. Nhưng lúc Bảo nhi thấy bỏ tiền ra trả, lại ôm lấy chân .

      Long Tam kinh ngạc cúi đầu nhìn nàng, thấy Bảo nhi bộ dáng sốt ruột kéo kéo ống quần, cúi đầu xuống, Bảo nhi nho giọng bên tai : “Thúc, bá bá này làm cho nương nương hết đau, tại sao còn muốn tiền tiền?” Sáu chữ cuối giọng điệu lo lắng, theo như nàng thấy, bá bá này làm gì cả chỉ trò chuyện như thế sao lại tốn tiền?

      Long Tam dở khóc dở cười, chỉ đành : “Uống thuốc xong nương mới có thể hết bệnh, Bảo nhi đừng vội.” thanh toán tiền, tiễn đại phu, bắt đầu bắt tay vào thay quần cho Bảo nhi. Nhưng dạo quanh vòng tìm thấy cái quần sạch nào, Long Tam có chút sốt ruột, sợ Bảo nhi mặc đồ ướt bị cảm lạnh, đành lấy xiêm y của Phượng Trữ quấn quanh người Bảo nhi, sau đó cởi cái quần ướt ra.

      Bảo nhi nhìn xiêm y, nhắc nhở thúc: “Đây là đồ của nương nương.”

      Long Tam cảm thấy kiên nhẫn của mình sắp cạn, cố gắng bảo trì ngữ khí nhàng: “ thấy quần của Bảo nhi, cho nên lấy đồ của nương cho Bảo nhi dùng trước. Đợi thúc để thúc tìm quần cho con.”

      Long Tam muốn hỏi Phượng Trữ, nhưng nàng vẫn ngủ, Long Tam nghĩ nàng đêm qua khó chịu trong người, chắc chắn ngon giấc, vì thế đành lòng đánh thức nàng, chỉ đành tự mình tìm quanh. Mãi mới tìm thấy phần xiêm y tận dưới đáy tủ, thở phào, quay người lại, lại thấy Bảo nhi khoác xiêm y của Phượng Trữ, đá vạt áo, phất tay áo, phơi mông trắng ra xoay a xoay.

      Long Tam tái cả mặt, Bảo nhi chơi vui, thấy Long Tam nhìn mình chăm chăm, mân miệng, nhanh nhanh lấy xiêm y rông lòng thòng bao người lại. Long Tam hít vào thở ra, hít vào thở ra, bình tĩnh bình tĩnh, ngồi xổm xuống khoa tay múa chân cầm cái quần của Bảo nhi, hướng nàng vẫy tay: “Đến, thúc đổi quần cho con.”

      Bảo nhi qua, vịn lấy cánh tay của Long Tam, chân ngắn cho vào ống quần, bên chỉ đạo, phải mặc như vậy, nương là làm như thế này, thế này. Long tam hừ hừ ừ làm theo, hơn nửa ngày rốt cục cũng mặc xong được cái quần.

      Sừa soạn hoàn chỉnh cho Bảo nhi, mặt trời cao ba sào, nhìn bộ dáng Bảo nhi thế này nhất định ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn đâu, Phượng Trữ vẫn ngủ, mà còn phải mua thuốc, nghĩ nghĩ, quyết định trước mang Bảo nhi ăn điểm tâm .

      Bảo nhi thuận theo: “Nương nương bị bệnh, Bảo nhi .”

      “Nương còn phải chờ Bảo nhi mang thuốc cùng thức ăn trở về nha, Bảo nhi nương làm sao có thể khỏi bệnh?”

      Bảo nhi cảm thấy thúc thúc chuyện có lý, nhưng là nàng còn có vấn đề: “Nương nương , chưa chải đầu thể ra cửa.”

      Chải đầu? Long Tam lại choáng váng, làm sao có thể chải đầu cho tiểu oa nhi? Bảo nhi tự động tự giác cầm lược đưa cho , Long Tam kiên trì chải chải, nhưng tóc của Bảo nhi vừa mềm lại mịn, chải thế nào cũng tuột về chỗ cũ, Long Tam cắn răng cái, cầm dây đỏ tùy tiện cột tóc Bảo nhi thành túm đơn giản sau đầu, nhân tiện : “Chải xong rồi.”

      Bảo nhi cầm gương xem xem, trái soi phải soi, : “Nương nương cột tóc như thế này.”

      “Đây là kiểu tóc mới thúc làm cho con, nương chưa từng làm bao giờ.”

      Bảo nhi còn nhíu nhíu mày tự hỏi, Long Tam rốt cục chịu nổi xuất tuyệt chiêu: “Bảo nhi có đói bụng ? Điểm tâm ăn ở quán hôm qua có ngon ? Ở đó còn có gà hầm, đào tâm giáp tô, khỏa đường phấn viên, thúc mang con ăn, ăn no rồi mua thuốc cho nương.”

      Bảo nhi cũng chỉ là tiểu hài tử, vừa nghe ăn ngon mắt sáng rực lên, dùng sức gật đầu, nhưng cũng quên dặn: “Cũng mua đồ ăn cho nương ăn nga.”

      “Ừ.” Long Tam đáp lời, trong lòng nghĩ nghĩ, Phượng Trữ tiêu hóa tốt, thể lại ăn nhiều. ôm Bảo nhi, đến trước hiệu thuốc bắc, để lại phương thuốc cho hiệu thuốc chuẩn bị, lại ôm Bảo nhi đến cửa hàng bên cạnh tửu lâu mua cho nàng thêm mấy bộ xiêm y, cũng mua luôn quần áo cho chính mình, cuối cùng cũng thay được bộ quần áo dính nước tiểu, lại tính toán Phượng Trữ có bệnh trong người, lại đặt thêm mấy bộ xiêm y, mấy ngày tới cần vất vả giặt quần áo.

      Đặt hàng xong, dặn dò lúc hoàng hôn tới lấy, Long Tam lại đưa Bảo nhi về tửu lâu, kêu toàn những món ngon, Bảo nhi phi thường vui vẻ, vừa ăn vừa hỏi những bộ xiêm y nhiều màu kia là xiêm y cho nàng sao? Để làm cái gì? Long Tam kiên nhẫn trả lời, bắt chước Phượng Trữ ngày hôm qua đút cơm cho Bảo nhi, để ý canh giờ, thấy đến giờ cơm trưa.

      Bảo nhi tự ăn được mấy muỗng, Long Tam cũng đút được thêm mấy muỗng, chút cơm xem như thuận thuận lợi lợi ăn xong. Long Tam đối với oa nhi này, hoàn toàn có chút tính tình công tử nào, nàng này so với Phượng Trữ còn khó đối phó hơn, còn sợ hầu hạ tốt khiến Phượng Trữ nổi giận. Bữa cơm này ăn được bao nhiêu, hoàn toàn chỉ lo đút cho nàng ăn. khỏi cảm thán hôm qua Phượng Trữ là quá giỏi, vừa đút cho Bảo nhi ăn no, lại có khả năng tự ăn no căng đến nỗi đau bụng, hôm qua nhìn cảm thấy bình thường, hôm nay được tự mình thử qua, đúng là tốn nhiều công lực . г 0 u

      Long Tam nhanh chóng đem phần đồ ăn còn lại bàn nhét vào bụng, sau đó dặn chủ quán đưa cháo đến tiểu viện của Phượng Trữ, để lại bạc, mang theo Bảo nhi qua dược quán lấy thuốc, sau đó dẹp đường hồi phủ.

      đường về, Long Tam hỏi: “Sáng sớm tại sao con đứng mình trước cửa viện?”

      Bảo nhi đáp: “Đại nương cùng di có nhà, trong viện có người, nương nương đau đến động đậy, Bảo nhi sợ hãi, muốn ra cửa tìm người hỗ trợ.”

      Long Tam cảm thấy đau lòng, đứa còn như vậy, lại gặp phải tình huống như vậy, chắc nàng kích động lắm. ôm Bảo nhi vào trong ngực chặt, tự trách: “Đều là thúc tốt.” Nếu phải lấy mỹ thực dụ dỗ Phượng Trữ, Phượng Trữ cũng biết tiết chế mà ăn đến đổ bệnh. Nếu bỏ rơi hai mẹ con nàng, hai người cũng lưu lạc đến tận đây, khiến Phượng Trữ đổ bệnh.

      Bảo nhi đương nhiên biết Long Tam nghĩ gì, nàng lắc đầu : “Thúc ở đây, Bảo nhi sợ, nương nương cũng mau khỏe. Đêm qua nương còn , đời này nàng thích nhất chính là thúc.”

      Long Tam trong lòng mừng như điên, vội vàng hỏi: “ vậy à?”

      Bảo nhi gật đầu, Long Tam lại hỏi tiếp: “Nương con còn ?”

      Bảo nhi ngước khuôn mặt nhắn lên cẩn thận nghĩ nghĩ: “Nương còn , thúc lúc nào cũng cười, rất đáng ghét.”

      Long Tam ý cười cứng ở mặt, tại sao vừa mới là thích, tại lại chán ghét. Bảo nhi lại : “Nương nàng sợ hãi, bất quá có Bảo nhi, nàng sợ.” đến đây, mặt tiểu oa nhi có chút đắc ý: “Bảo nhi rất lợi hại .”

      Long Tam cười khổ, cúi đầu chạm vào chạm vào khuôn mặt nhắn của Bảo nhi: “Đúng rồi, Bảo nhi rất lợi hại.” cũng vì tiểu oa nhi này mà trong lòng bất ổn, sầu khổ khó chịu.

      lớn trở về nhà, Phượng Trữ bị đánh thức, Long Tam thả Bảo nhi xuống bên giường, cúi người sờ lên mặt của Phượng Trữ: “Có cảm thấy tốt hơn chút nào ?”

      Phượng Trữ gật gật đầu, cảm thấy cả người yếu ớt, nhịn được dùng mặt cọ cọ lên tay của làm nũng: “Làm sao bây giờ? Hai ngày tới sợ là ăn được này nọ ?”

      “Còn muốn ăn nữa à?” Long Tam trừng mắt: “Chút nữa ta sắc thuốc cho nàng, nhất định phải uống.”

      Phượng Trữ đô miệng mất hứng, lúc này ngoài cửa có người kêu to, là người ở tửu lâu đưa cháo đến, Long Tam ra ngoài nhận, quay lại vừa thấy, Bảo nhi đá bay hài của mình, trèo lên giường chui vào chăn nằm chung với Phượng Trữ, hai mẹ con nho chuyện.

      Long Tam vào phòng, chợt nghe Phượng Trữ hỏi Bảo nhi: “Tại sao chải đầu ra ngoài?” Sau đó Bảo nhi thành thành trả lời: “Thúc đây là kiểu tóc mới…” Long Tam vừa nghe, khụ khụ hai tiếng, cầm lấy gói thuốc cùng ấm sắc thuốc nhanh ra ngoài đến phòng bếp sắc.

      Đợi bưng thuốc trở về, nhìn đến giường chỉ có mình Bảo nhi, bị dọa nhảy dựng: “Nương con đâu?”

      “Nhà vệ sinh.” Bảo nhi nhanh nhảu đáp. Long Tam nhíu mi, đặt thuốc lên bàn, ra ngoài tìm Phượng Trữ, mới ra khỏi phòng liền nhìn thấy nàng bước chậm trở về, cả thân người quấn vài lớp áo chỉ chừa lại cái đầu. Nàng rửa mặt chải đầu thay quần áo, muốn nhà vệ sinh đem cũng phải quấn thêm mấy lớp áo mới dám , Long Tam bước đến bế nàng lên đưa vào phòng, thả lại giường.

      “Tại sao để thùng phân trong phòng?” Long Tam thấy Phượng Trữ vất vả như vậy liền tức giận .

      “Phòng ở quá , thông gió lại tốt, để thùng phân trong này rất thối.” Phượng Trữ nhăn nhăn cái mũi, giống như nàng ngửi thấy được mùi thối. Bảo nhi ở bên cũng phụ họa: “Bảo nhi cùng nương đều thích.”

      Long Tam bên đưa chén thuốc cho Phượng Trữ, vừa nghĩ, là, hai người đều thích, chỉ thích tự hành xác chạy đến nhà vệ sinh. Phượng Trữ vừa thấy nghiêm mặt, thuốc có mùi khó chịu cũng dám than, uống hơi cạn hết. Long Tam lúc này mới bớt nghiêm, xoa xoa đầu của nàng.

      Uống xong thuốc rồi, phòng hai kẻ lớn có việc gì làm, Long Tam nhìn phần cháo mà tiểu lâu đưa đến, với Bảo nhi: “Nếu đói bụng với thúc, để thúc múc cháo cho con ăn.” Bảo nhi gật đầu, Phượng Trữ ôm chăn phục: “Cháo đó phải cho ta ăn sao?”

      Long Tam kéo ghế dựa ở bên giường ngồi xuống, trừng mắt nhìn nàng: “Nàng yếu như vậy, trước ngủ giấc , thức dậy mới được ăn.”

      Phượng Trữ , nàng lần này là cảm thấy bệnh quá tệ, chút sức lực cũng có, quả nhiên đời có món ngon tự dưng trời rớt xuống, cái gì cũng phải trả giá mới có. Nàng nhắm mắt lại, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi câu: “Trong cháo có thịt ?” Long Tam “Hừ” tiếng, lười trả lời nàng.

      Lúc này Bảo nhi có chút nhăn nhó ở giường giật giật, Long Tam thấy, rất là cảnh giác: “Bảo nhi, làm sao vậy?”

      Bảo nhi đỏ mặt, nho : “Thúc, mắc tè.”

      Nàng vừa ra lời này, uy lực vô cùng, Phượng Trữ mở to mắt, Long Tam “Vèo” đứng lên, phen ôm Bảo nhi lao ra bên ngoài, Bảo nhi “Oa” tiếng kêu to, bị Long Tam ôm lên, phóng như bay ra khỏi phòng. Phượng Trữ nháy mắt mấy cái, có chút muốn cười, lại vừa muốn khóc.

      Làm sao bây giờ? Nàng dường như càng thích Long Tam, nếu thực rồi, còn lại nàng cùng Bảo nhi, nên làm cái gì bây giờ?

      Nàng còn rối rắm khổ sở, Long Tam ôm Bảo nhi trở lại. Phượng Trữ che giấu tâm , cười : “ tiểu chưa? Có biết dội nước ?”

      Bảo nhi đỏ hồng khuôn mặt nhắn, thực nghiêm túc lắc đầu. Long Tam vẻ mặt xấu hổ, đem Bảo nhi thả lại giường, : “Nếu lại mắc, con lại kêu thúc.”

      Bảo nhi gật gật đầu, sau đó tiến vào chăn, đem khuôn mặt nhắn giấu ở trong lòng Phượng Trữ. Phượng Trữ cảm thấy kỳ lạ, vội hỏi: “Sao lại thế này?”

      Bảo nhi bám vào bên tai Phượng Trữ nho giọng : “Thúc chạy rất nhanh, như gió vậy đó, vèo cái.” Bảo nhi khoa tay múa chân tạo dáng gió thổi qua.

      “Sau đó sao?” Phượng Trữ hỏi.

      Bảo nhi đỏ mặt: “Bảo nhi thấy rất vui, đến nhà vệ sinh, lại hết mắc tè.”

      Phượng Trữ sửng sốt hồi, lại giật mình, nhịn được cười ha ha, nàng cười, lại bị đau bụng, ôm chăn thành đống, Bảo nhi thấy nương nở nụ cười, cũng bắt chước hắc hắc ngây ngô cười, Phượng Trữ bên cười, bên xoa bụng của Bảo nhi: “Bảo nhi a, thể như vậy, nghẹn tiểu là tốt.”

      Long Tam nhìn hai mẹ con ở giường cười ngừng, mặt tái hết. nào biết chăm sóc tiểu oa nhi lại khó như vậy, chậm bị tè lên người, chạy nhanh lại tè ra?

      Phượng Trữ cười đến thở nổi, nàng nhìn biểu tình của Long Tam càng cảm thấy buồn cười, nàng bắt chước ngữ khí của Bảo nhi, thanh thanh cổ họng : “Thúc, tè mà dùng khinh công là được.”

      Bảo nhi ôm mặt đỏ bừng cười khanh khách, Long Tam mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn Phượng Trữ kia bệnh còn chịu an phận, rốt cục tay đưa qua ôm lấy nàng vào trong ngực mà cù, oán hận : “Nàng đúng là quỷ gây .”

      Phượng Trữ thét chói tai, ở trong lòng vừa cười lại nháo, Bảo nhi cũng chui vào giữa hai người, hồi kêu “Thúc”, hồi kêu “Nương”, trong lúc nhất thời, trong căn phòng tràn đầy tiếng cười đùa, trong lòng Long Tam, trong lòng Phượng Trữ, đều đem ưu sầu bi thương, ân oán tình cừu, trì hoãn mê đoàn, tạm thời quăng hết lên chín tầng mây.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 36, Dây dưa . . .


      Buổi chiều ngày hôm sau, Long Tam lấy hiệu suất cực cao hoàn thành chuyện phiền toái nhất nay —— chuyển nhà. phải chuyển đến căn phòng của Phượng Trữ, mà là đưa hai mẹ con Phượng Trữ chuyển đến tứ hợp viện mới.

      Sân lớn, nhưng cũng khá sạch , phòng ở so với phòng trước đây của Phượng Trữ to hơn gấp đôi, chia làm ba gian có vách ngăn tách biệt, nhà xí, chỗ rửa mặt, nơi lấy nước, cổng ra vào, đều thuận tiện hơn rất nhiều. Trong viện còn có Tào đại nương lo cơm nước cùng tiểu nha hoàn tên Tiểu Trúc hầu hạ.

      Phượng Trữ cùng Bảo nhi phòng, Long Tam phòng, Tào đại nương cùng Tiểu Trúc ở tại phòng đối diện, còn gian, Long Tam cư nhiên dùng làm thư phòng.

      Trong lòng Phượng trữ tất nhiên là muốn chuyển, nàng nghĩ đến tương lai ở bên Long Tam mà lòng tràn ngập yên. đuổi theo nàng, quan tâm nàng, nhưng những chuyện phát sinh thể vãn hồi được, cho dù thèm nghĩ nữa, nhưng trước mắt Long Phượng hai nhà oán cừu phiền toái, nàng cảm thấy chính mình rất bất lực.

      Nàng thầm muốn sống an ổn yên vui qua ngày, cho dù khổ chút mệt chút cũng sợ, nhưng ánh mắt khinh khi, sỉ nhục của mọi người, lòng của nàng rất yếu ớt, chịu nổi.

      Nhưng Long Tam có cho nàng cơ hội cự tuyệt, thừa dịp buổi trưa nàng ăn xong uống thuốc rồi ngủ, vụng trộm dụ dỗ Bảo nhi theo bế nàng lên xe ngựa đến chỗ nhà mới. Đến khi Phượng Trữ tỉnh lại, ở trong phòng mới rồi.

      Bảo nhi chạy ra trước chạy ra sau, là thích cái sân này, Long Tam thừa dịp Phượng Trữ ngủ say, dụ dỗ làm cho Bảo nhi cảm thấy nơi chơi vui này là nhà mới, Phượng Trữ thấy Bảo nhi vui vẻ, nghĩ đến trước kia Bảo nhi theo nàng chịu khổ, trong lòng rối bời, dù sao cũng thể nào mở miệng Bảo nhi cùng nàng trở lại cuộc sống cũ.

      Thân thể Phượng trữ luôn luôn khỏe mạnh, nhưng đợt bệnh này lại kéo dài dai dẳng, dưỡng vài ngày mới chuyển biến tốt. nhiều ngày nàng trái lo phải nghĩ, việc cùng Long Tam giải quyết như thế nào mới tốt. Đuổi ? nàng luyến tiếc, nàng nhớ nhiều như vậy, đến đây, trong lòng nàng tất nhiên cũng vui mừng. Hơn nữa đợt bệnh lần này, có bên cạnh, nàng cảm thấy rất ấm áp. Nàng mang theo Bảo nhi sống lưu lạc, mỗi ngày đều buộc chính mình phải trụ vững, nàng dám bệnh, dám yếu đuối, dám khóc, nhưng hôm nay có ở bên, cho dù nàng ở giường nằm cả ngày cũng thực an tâm.

      Phượng Trữ nghĩ, có thể nàng cố gắng quá sức quá lâu, cho nên lần này bệnh đúng là cảm thấy cả người quá yếu ớt. Nhưng chuyện này cũng làm cho nàng cảnh giác, chứng minh, chính là ngọn nguồn khiến nàng yếu đuối. Nàng cố gắng lâu như vậy cũng chưa có chuyện gì xảy ra, tại sao khi ở bên nàng liền ngã bệnh? Thời gian ở đây càng dài, nàng có phải càng yếu ớt hay ?

      Phượng Trữ càng nghĩ càng cảm thấy đem Long Tam đuổi là đứng đắn. ngày thừa dịp Bảo nhi ngủ trưa, nàng đến thư phòng của Long Tam. Người này ở trong tiểu viện trong thành , cũng tự thu xếp cái thư phòng. Phượng Trữ đứng ở cửa bĩu môi, tính toán trường kì chiếm đóng ở đây ư, nàng tất nhiên để cho như nguyện.

      “Long Tam…” Nàng đẩy cửa vào, lớn tiếng gọi tiếng, cố tình giận dữ.

      Long Tam cúi đầu xem sổ sách, nghe thấy nàng đến ngẩng đầu cười, hướng nàng vẫy tay: “Đến, tại sao cùng Bảo nhi ngủ trưa?”

      cười như vậy, Phượng Trữ trong lòng mềm nhũn, nàng khụ khụ, tìm lại thanh thế, lớn tiếng : “Ta là đến cùng ngươi chuyện chính .”

      Long Tam khóe miệng nâng , nhìn chằm chằm Phượng Trữ chuyển mắt: “Tinh thần là tốt hơn nhiều.”

      Phượng Trữ bị nhìn đến mặt đỏ lên, lại khụ khụ: “Đừng đánh trống lảng, chuyện đứng đắn .”

      “Tốt, nàng lại đây.” Long Tam lại ngoắc, Phượng Trữ lắc đầu. Long Tam lại : “Vậy nàng ngồi .” Phượng Trữ lại lắc đầu, nàng muốn đứng xa chút, như vậy dễ dàng bị mê hoặc.

      Long Tam thở dài, đành ngồi xuống: “Vậy nàng .”

      Phượng Trữ cắn răng cái, hỏi: “Ngươi chừng nào ?”

      Long Tam hơi hơi hí mắt suy nghĩ, : “Nàng nhanh như vậy nghĩ thông suốt rồi?”

      Phượng Trữ gật gật đầu: “Ân, đau dài bằng đau ngắn, đằng nào cũng phải kết thúc .”

      “Tốt lắm.” Long Tam gật gật đầu, sảng khoái hơn dự kiến của Phượng Trữ, tiếp theo : “Nàng thu thập hành lý, đợi Bảo nhi tỉnh ngủ xuất phát.”

      Phượng Trữ có chút vờ ngớ ngẩn: “Còn bảo ta giúp ngươi thu dọn hành lý sao? Đợi Bảo nhi tỉnh làm cái gì?”

      “Nếu nàng nguyện ý theo ta về nhà, đương nhiên cũng mang Bảo nhi theo, nhưng Bảo nhi vẫn ngủ, cần đánh thức, đợi Bảo nhi tỉnh lại .”

      “Ta khi nào nguyện ý với ngươi về nhà?” Phượng Trữ cả kinh lớn.

      “Mới vừa rồi phải chính nàng nghĩ thông suốt, đau dài bằng đau ngắn. Còn hỏi ta khi nào xuất phát mà?” Long Tam tỉnh bơ .

      Phượng Trữ sửng sốt, sau hiểu ra, tiến lên trước hai bước chỉ Long Tam, giận : “Ngươi cố ý xuyên tạc lời của ta.”

      Long Tam cũng sửng sốt: “Xuyên tạc? Chẳng lẽ nàng mới vừa rồi đều là dỗ ta vui vẻ, gạt ta?”

      “Ta nào có lừa ngươi, ta ràng là hỏi ngươi khi nào?”

      “Đối, nàng còn nàng nghĩ thông suốt rồi phải ? Nàng nghĩ thông suốt rồi, lại hỏi khi nào, kia phải muốn cùng ta trở về sao?”

      Phượng Trữ bực đến độ dậm chân: “Ta là nghĩ thông suốt, ta nghĩ thông việc này phải do ta, ta thể luyến tiếc ngươi, dù sao tách ra đều là chuyện sớm hay muộn, kéo dài càng lâu, ngày sau càng thương tâm. Chuyện của chúng ta, phải chỉ thích là có thể. Còn có Bảo nhi, còn có những chuyện sai mà ta làm, còn có nhà mẹ đẻ của ta, còn có nhà của ngươi, còn có nhiều nhiều chuyện loạn thất bát tao, cho nên chúng ta ở bên nhau, cho dù có vui vẻ cũng đều là vô dụng, ta…” Nàng càng càng lo, lại thấy Long Tam nở nụ cười.

      “Cho nên nàng luyến tiếc ta? Nàng thích ta? Nàng ở bên ta cảm thấy rất vui vẻ?” Long Tam chỉ ra trọng điểm, Phượng Trữ tràng dài, nhưng ra chỉ nhớ vài chỗ.

      Phượng Trữ bị xoay vòng quanh có chút choáng váng, ngẩn ngơ: “Chúng ta vẫn nghiêm túc chuyện, đúng ?”

      “Đúng.” Long Tam chỉnh sắc mặt, nghiêm túc : “Ta thực rất nghiêm túc.”

      Phượng Trữ nhìn , phục hồi tinh thần: “Đừng có ngắt lời ta, hảo hảo nghe ta .” Nàng đỏ mặt, biết là xấu hổ hay là giận.

      “Ta vẫn hảo hảo nghe nàng nha, ta cũng nhớ kỹ nàng nàng luyến tiếc ta, nàng thích ta, nàng ở bên ta cảm thấy rất vui vẻ.” Long Tam lại cường điệu thêm lần.

      Phượng Trữ mắt nhíu lại, bước bước xa qua, hướng về phía ngực của quyền, người này, đánh được. Long Tam hình như có chuẩn bị, khoát tay bắt lấy cổ tay của nàng, kéo mạnh, đem nàng ôm vào trong ngực: “Coi chừng chút.” г о U

      Phượng Trữ cổ tay vừa chuyển, khửu tay loan đỉnh đầu, đánh úp về phía ngực của , Long Tam trở bàn tay trái lên chắn, kéo cánh tay của nàng sát bên cạnh người, Phượng Trữ đánh lại, giãy dụa, hốc mắt đỏ lên, oa oa kêu to: “Ngươi khi dễ ta, họ Long các ngươi ai cũng khi dễ người, tất cả đều khi dễ ta, khi Phượng Trữ ta dễ bị khi dễ? Làm cho ta cùng đường, sống ngóc đầu lên nổi mới cam tâm sao?”

      Long Tam hoảng sợ, ôm nàng dỗ: “Lại làm sao vậy? Đây phải chỉ là đùa thôi sao? Nàng hết bệnh rồi, theo bình thường phải vui vẻ ồn ào có tinh thần chứ.”

      “Có như vậy mà đùa ta sao? Vậy ngươi tại sao lại cho ta đánh ngươi, dựa vào cái gì mà ngươi lại đánh ta a?” Phượng Trữ cố tình nháo, nước mắt cũng rưng rưng.

      “Hảo hảo, để cho nàng đánh. Đến đến, mau đánh ta , muốn đánh như thế nào cũng được.” Long Tam chạm vào mặt nàng lau nước mắt, bên dỗ.

      “Ta mới thèm đánh ngươi đâu.” Phượng Trữ ồn ào.

      “Ta đây rất đáng thương.” Long Tam mỉm cười, chút cũng thấy có dáng vẻ đáng thương.

      “Dù sao nếu ngươi rồi, ta cùng Bảo nhi cũng có thể tự kiếm sống. Ngươi muốn đòi tiền, chờ ta có bạc sau, dù sao chút tiền này ngươi cũng để vào mắt, ngươi đừng có lại dùng chiêu này mà bám dính ở đây, dù sao sau này ngươi phải , ngươi ở lại đây khiến ta thương tâm, Bảo nhi ở cùng ngươi lâu, đến lúc ngươi , nàng cũng thương tâm, ta thể để cho Bảo nhi thương tâm.” Phượng Trữ đẩy tay của Long Tam ra, dụi mắt hơi.

      Long Tam đem nàng ôm vào trong ngực, ôn nhu hỏi: “Nàng là nương tử của ta, là con dâu của Long gia, nào có nương tử đuổi tướng công ? Chúng ta là người nhà ở cùng chỗ vui vẻ như thế, làm sao có thể thương tâm?”

      Vòng ôm của thực ấm áp, thanh của dịu dàng như vậy, Phượng Trữ ôi ở trước ngực , cảm thấy muốn khóc : “Nhưng mà ta có Bảo nhi.”

      “Ta đối Bảo nhi tốt.”

      Phượng Trữ đứng thẳng người, nhìn thẳng vào ánh mắt của , Long Tam cũng nhìn thẳng nàng, nghiêm túc : “Ta làm cho nàng thương tâm, ta đối Bảo nhi tốt.”

      Nhưng Phượng Trữ vẫn lắc đầu: “Nhưng trong nhà của ngươi có người thích ta.”

      “Nàng cũng phải là gả cho bọn họ. Hơn nữa, ta hiểu người nhà của ta, bọn họ chỉ là đủ hiểu biết nàng, cho họ thêm chút thời gian, tự nhiên ai cũng thích nàng.”

      Phượng Trữ vẫn bối rối: “Nhưng nhà mẹ đẻ bên kia của ta rất phiền toái.”

      “Chỉ cần nàng luôn ở bên ta, ta tự nhiên có thể giải quyết mọi phiền toái.”

      “Nhưng là mọi người bên đó đuổi ta khỏi cửa.”

      “Là ta sai rồi, thời điểm đó là ta chưa nghĩ thông suốt.” Long Tam rất hối hận vì quyết định lúc trước.

      Phượng Trữ cắn cắn môi: “ được, ngày đó ngươi chưa nghĩ ra, cũng có thể bây giờ cũng chưa thông suốt, chuyện này ta cũng tin được ngươi. Ngày sau ngươi hối hận, tại chúng ta tránh ở đây, ngươi tất nhiên gì cũng dễ dàng, nhưng nếu lại đối mặt với vướng mắc bên nhà của ngươi, bên nhà của ta, còn có những chuyện làm lúc trước, hoặc là ta chọc phá thiên hạ khiến phiền toái lại tìm tới cửa, ngươi nổi những lời hôm nay.”

      “Phượng Nhi…”

      “Long Tam…” Phượng Trữ ôm vai của Long Tam, đem mặt vùi vào trong ngực của , đáng tiếc lồng ngực này cũng thuộc về nàng. Nàng nháy mắt mấy cái, nuốt nước mắt vào trong: “Long Tam, trước kia ta chỉ có thân môt mình, tuy rằng cũng biết tương lai mù mịt, nhưng ta dám mạo hiểm, ta dám cùng ngươi. tại lại phát sinh rất nhiều chuyện, có Bảo nhi, ta dám, ta dám để cho Bảo nhi cũng giống như ta. Ngươi nghĩ gì về nàng? Người nhà của ngươi nghĩ gì về nàng? Cha ta nương ta nghĩ gì về nàng? Thậm chí ngày sau nếu cha ruột của nàng tìm tới cửa, nàng nghĩ như thế nào?”

      Nàng ngẩng đầu nhìn Long Tam: “Nếu là thực có người tìm tới cửa, ta thậm chí cũng biết nên ứng phó như thế nào, ta thậm chí biết là hay là giả. Chuyện như vậy với ta mà rất đáng sợ, đối Bảo nhi mà rất đáng sợ, ta dám.” Phượng Trữ thấp đầu: “Cho nên ta mới xa chạy cao bay đến nơi ai cũng biết chúng ta, chúng ta mới có thể an ổn bình tĩnh sống.”

      “Vậy còn ta sao?” Long Tam bình tĩnh hỏi: “Nàng cứ như vậy cần ta sao?”

      Phượng Trữ gật đầu: “Ngươi , Long Tam. Ta biết ngươi tha thứ cho ta, trong lòng ta cũng thoải mái. Ta cùng Bảo nhi cố gắng sống tốt, đấy. Ngươi trở về tiếp tục làm Long Tam gia của ngươi , như thế đối với cả hai đều tốt.”

      “Nếu ta có thể sống tốt, cần gì phải vất vả đuổi theo như vậy?” Long Tam vẫn muốn buông tay.

      Phượng Trữ trừng mắt: “Đừng giả bộ đáng thương, lúc trước ngươi ngoan tuyệt quyết tâm viết hưu thư thế nào, hôm nay ta đối xử như vậy với ngươi vẫn còn là khách khí. Ta cùng với ngươi hảo hảo chuyện, ngươi hảo hảo rời , như vậy tất cả đều tốt. Giờ ngươi cái gì cũng chỉ là suông, ta vẫn có hưu thư làm chứng, chúng ta vốn còn quan hệ, ngươi mau rời .”

      Long Tam nghiêm sắc mặt: “ có vật chứng ta sợ, muốn đuổi ta dễ dàng như vậy, nàng đem hưu thư lấy ra cho ta xem.”

      Phượng Trữ cố tình chống đối : “Ta cũng sợ ngươi đâu, muốn lưu lại dễ dàng như vậy, ta vẫn có bằng chứng trong tay a, hưu thư là chính ngươi tự tay viết, vẫn còn dấu tay đỏ thẫm của ngươi đó.”

      Long Tam nhìn nàng, chút cũng lo lắng, Phượng Trữ quay đầu bước : “Ta đem hưu thư lấy đến đây, nếu ngươi còn , ta liền báo quan.” Nàng chạy về trong phòng, nhớ tới hưu thư của nàng vẫn đặt ở dưới gối đầu, chắc bỏ quên ở chỗ tiểu viện kia. Nàng vội vàng chạy về nơi cũ, lại thấy phòng trước đây nàng thuê được thu dọn sạch , giường còn cái gì.

      Người bán hàng rong ở chung trong viện cũng ở nhà, nhìn thấy nàng : “Ông chủ nhà đem căn phòng này cho người khác thuê rồi, những thứ mọi người bỏ lại khi chuyển , ông ta đem dọn hết rồi.”

      Phượng Trữ chạy nhanh sang viện kế bên tìm ông chủ nhà, kết quả người ta thấy được giấy hay tín gì đó, gối đầu đệm chăn giường ông ta mang về giặt sạch, cũng thấy có gì lạ.

      Phượng Trữ nghe thấy, biết là xong rồi, bọn họ mang chăn gối về giặt trong nước, cho dù hưu thư của nàng có còn cũng bị hỏng rồi.

      Nàng ủ rũ trở lại nhà mới, tiến vào phòng, nhìn thấy Bảo nhi tỉnh dậy, Long Tam giúp nàng chải đầu. Bảo nhi cầm gương soi soi: “Thúc, búi tóc bên này so với bên kia cao hơn, có được.”

      Long Tam cau mày, cố gắng xả ra búi lại thêm lần, vất vả chỉnh cho hai bên bằng nhau, búi xong rồi lại thấy, tại sao lại so với bên kia hơn?

      Long Tam thất bại cùng Bảo nhi thương lượng: “Bảo nhi a, chỉ búi búi thôi được ?”

      Bảo nhi lắc đầu: “Nương vẫn búi cho Bảo nhi hai búi a.”

      Long Tam thở ra khí: “Được rồi, thúc lại búi cho con thêm lần nữa.” lại xả xuống bên, làm lại.

      Phượng Trữ nhìn thấy khung cảnh này, lại cảm thấy mềm lòng, nhưng nàng nhắc nhở chính mình, đau dài bằng đau ngắn. Long Tam quay đầu, nhìn thấy Phượng Trữ ngơ ngác đứng ở cửa, liền đón chào: “Nàng trở lại.”

      Bảo nhi nghe thấy cũng nhìn ra cửa, thấy Phượng Trữ liền nhảy xuống ghế chạy qua: “Nương nương, nương nương, Bảo nhi chải đầu.” Phượng Trữ bế nàng lên, hôn , Bảo nhi cười khanh khách, cũng hôn lại Phượng Trữ.

      Phượng Trữ thả Bảo nhi xuống, kêu Tiểu Trúc lại, với Bảo nhi: “Bảo nhi để cho Tiểu Trúc tỷ tỷ chải đầu cho con nga, nương cùng thúc có chuyện muốn .”

      Bảo nhi ngoan ngoãn, đến bên người Long Tam, lấy dây đỏ cùng lược trong tay , : “Thúc, lần tới Bảo nhi lại cho thúc chải đầu, lúc này để Tiểu Trúc tỷ tỷ chải đầu nga.”

      Long Tam đối nàng cười cười, gật đầu ứng. Bảo nhi xoay người nắm tay Tiểu Trúc, ra.

      Trong phòng chỉ còn lại có Long Tam cùng Phượng Trữ, hỏi: “Làm sao vậy, phải muốn cho ta xem hưu thư sao?”

      Phượng Trữ vặn vẹo hai tay, chuyện. Long Tam nhìn nàng, bỗng nhiên nhíu mày cười : “Đừng là nàng qua loa làm đánh mất luôn hưu thư rồi nha.”

      Phượng Trữ bao biện: “Làm gì có, ta chỉ là đột nhiên nhớ ra, ta để hưu thư ở chỗ nương của ta.”

      “Nga, như vậy a.” Long Tam gật đầu: “Vậy tay nàng nay có hưu thư, có hưu thư nàng vẫn xem như là nương tử của ta, nếu vẫn là nương tử của ta, ta đây với nàng ở cùng nhau, thiên hoàng Lão Tử cũng xen vào, đúng ?”

      Phượng Trữ nhìn , ra lời. Long Tam hướng nàng vươn tay, ôn nhu nhìn nàng, Phượng Trữ giống như bị mê hoặc, chậm rãi qua, đặt tay vào trong lòng bàn tay . Long Tam kéo nàng lại gần, ôn nhu : “Phượng Nhi, chuyện gì cũng đều có biện pháp giải quyết, đừng lo lắng.”

      Phượng Trữ trong đầu khổ sở, thào hỏi: “Biện pháp gì?”

      Long Tam ôn nhu cười cười, tay đặt lên thắt lưng của nàng, tay ôm lấy cái gáy của nàng, sau đó cúi đầu, thực vững vàng hôn nàng.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 37, Muốn nhận nữ nhi. . .


      Phượng Trữ bị nụ cười của làm mê hoặc tâm hồn, ngây ngốc ngẩn ngơ, sau đó bên hông căng thẳng, sau đầu bị kéo , rồi gương mặt tuấn lãng của Long Tam liền đè lại đây.

      Phượng Trữ thấy hoa mắt, cánh môi lập tức bị xâm chiếm, đôi môi của Long Tam mềm mại nóng rực cùng của nàng gắt gao nhu triền, Phượng Trữ sợ tới mức tim đập ngừng nửa nhịp, đầu óc oanh chút loạn hoàn toàn. Hơi thở của nàng cùng hòa thành , nàng nhìn vào ánh mắt của gần ngay trước mắt, ánh mắt như muốn đem linh hồn của nàng hấp thụ hoàn toàn.

      Phượng Trữ tiếp theo lấy lại được ý thức đẩy ra, giãy dụa lui nửa bước, vừa mở miệng được chữ “Ngươi”, bị Long Tam lại bắt trở về, lần này bỏ thêm vài phần lực, khống chế Phượng Trữ đến thể động đậy, ngón tay chạm vào sau gáy của nàng nhéo nhéo, Phượng Trữ bị đau, há mồm định hô, lại bị chạm vào đầu lưỡi.

      Phượng Trữ làm sao nghĩ tới loại tình huống chấn kinh này, nàng chỉ cảm thấy máu toàn thân hướng lên mặt, xấu hổ chịu được. Thử giãy dụa, càng khiến càng dùng sức ôm cùng hôn. Phượng Trữ trong đầu loạn tiếng chói tai, lúc này ngoài Long Tam ra, nàng nhớ nổi đến cái gì khác. chậm rãi dụ dỗ, nàng chậm rãi thả lỏng người, cuối cùng dường như nhuyễn thành bùn ở trong lòng Long Tam.

      Long Tam thả lỏng lực, nhàng hôn, Phượng Trữ dần dần đuổi kịp nhịp độ của , chạm vào gáy của , kiễng mũi chân đón ý làm theo . Hai người càng dán chặt vào nhau, muốn ngừng mà được.

      Long Tam hôn miệng của nàng, hôn hai má của nàng, hôn đến cái cổ mảnh khảnh, Phượng Trữ chợt mở trừng mắt, ý thức chậm rãi trở lại, rốt cục tỉnh ngộ thấy chính mình lại bị dụ, nàng mạnh mẽ đẩy Long Tam ra, nhìn ánh mắt của mê dục cùng đôi môi ướt át, nàng vừa xấu hổ vừa giận, chỉ vào “Ngươi, ngươi…” Nửa ngày, cũng chưa ra được câu đầy đủ.

      Bộ dáng nàng như vậy, Long Tam nhìn nàng cười tà, Phượng Trữ càng giận, cuối cùng nghẹn ra được câu mắng chửi người: “Ngươi là con heo!”

      Long Tam cười ha ha: “Nàng cũng là heo a.”

      “Ta mới phải.” Phượng Trữ dậm chân, chết cũng nhận.

      Long Tam kéo nàng qua, chạm vào môi của nàng: “Nàng cũng vậy, nàng thích ta, nàng cũng là heo.”

      Phượng Trữ ồn ào: “ phải vậy, phải vậy, ta có thích ngươi.”

      “Vậy ta là heo.” Long Tam ôm chặt nàng: “Ta thích nàng, ta là heo.” Thanh của ôn nhu rối tinh rối mù, quả thực muốn dìm nàng chết chìm.

      Phượng Trữ lần này tiếp được “Ta, ta…” Nửa ngày nên câu đầy đủ. Long Tam cũng hiểu, vuốt lưng nàng, ôn nhu : “Ta cũng có sai, trách nàng được, ta cũng có sai, ta trách nàng, .”

      Những lời này làm cảm xúc trong Phượng Trữ dâng trào, hốc mắt của nàng nóng lên, chui đầu vào trong lòng của . Long Tam nhàng bên tai nàng: “Ta cũng có sai, ta nên vắng vẻ nàng ba năm, ta nên bỏ lại nàng độc mà hàng năm luôn ở bên ngoài, là ta khiến nàng đơn chịu khổ, chỉ mình nàng sai, ta cũng có sai. Nếu ta hảo hảo đối đãi nàng như bây giờ, nàng nhất định làm ra chuyện sai lầm như vậy. Nàng ở Long gia đợi đến khổ sở, khiến người khác thừa dịp chi cơ, là ta có bảo hộ được nàng, khiến nàng chịu ủy khuất, khiến nàng bị người khác khi dễ, đều là ta sai…”

      Phượng Trữ “Oa” tiếng bật ra tiếng khóc, làm sao có thể như vậy, làm sao có thể khoan dung với nàng như vậy, Phượng Trữ xấu hổ vô cùng, cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế: “Ta hối hận, tuy rằng nhớ là chuyện gì xảy ra, nhưng ta rất hối hận, ta hy vọng có thể bắt đầu lại từ đầu, ta nhất định phải khiến mọi người nhìn thấy mặt tốt của ta, tuy rằng nhà ta tạo sức ép gả ta vào, nhưng ta nhất định có ý xấu …” Nàng khóc nghẹn ngào, Long Tam vội vàng nhàng vỗ vỗ lưng của nàng.

      “Là ta tốt, Long gia có thành kiến với nàng. Nàng đúng, nếu là lấy tâm đối đãi, tất có hồi báo tốt, lúc trước Long gia chưa lấy tâm đối đãi nàng, cho nên nàng mới vui vẻ.” Long Tam xong: “Phượng Nhi, chúng ta bỏ lỡ ba năm, tại vất vả thấy tâm ý lẫn nhau, chúng ta thể lại bỏ lỡ, được ?”

      Phượng Trữ có chút phát run, nàng dám, chuyện sinh Bảo nhi, ấn tượng đối với nàng quá lớn, thể nào biến mất, thể nào làm nhạt , cũng thể dấu diếm Bảo nhi cả đời, nàng trưởng thành, đến ngày có thể hỏi phụ thân ở đâu? để ý ánh mắt chung quanh, thậm chí thân thế của nàng ảnh hưởng lúc nàng lập gia đình, hủy cả đời nàng.

      Phượng Trữ khóc lắc đầu, nàng vẫn là nên mang theo Bảo nhi rời xa Long gia, rời xa Phượng gia, tìm đến nơi có người biết xây dựng cuộc sống mới là chính đạo.

      “Phượng Nhi…” Long Tam thấy nàng lắc đầu, có chút nóng nảy.

      “Ta thể ở bên cạnh ngươi.”

      “Vì sao thể? Ta nguyện ý lấy nàng, ai có thể ngăn cản ta?”

      “Long gia đồng ý cho ta lại vào cửa.” Phượng Trữ tìm cái lý do an toàn nhất.

      “Ta quyết, tất nhiên giữ lời. Nếu như thế, Nhị ca cũng để cho ta đuổi theo nàng.”

      “Nhưng, Phượng gia cũng bỏ qua ta a.” Phượng Trữ quệt nước mắt mặt: “Ta nhớ ra rồi, nương ta lúc ở Long gia với ta Phượng gia thù lớn chưa trả, chẳng lẽ Long Phượng hai nhà có thâm thù đại hận, đây là mục đích bà ép ta gả vào. Long gia vất vả mới thoát khỏi ta, nếu lại để cho ta trở lại, nương ta chắc chắn ép ta làm những chuyện hay với nhà của ngươi, đến lúc đó chúng ta cùng gặp khốn cảnh khó xử…”

      “Phượng Nhi, nương nàng sai nàng làm chuyện bất lợi cho ta, nàng làm sao?”

      “Ta đương nhiên . Ta…” Phượng Trữ nhanh chóng đáp lời, nhưng suy nghĩ lại lại ngậm miệng.

      Long Tam nắm vai của nàng, : “Chúng ta có thể cùng nhau cố gắng, tìm hiểu thù hận của hai nhà ràng, chúng ta cùng hóa giải nó.”

      “Nếu hóa giải được sao?”

      “Vậy coi nó là cái rắm, cùng quên nó .” Long Tam ngẫm lại lại : “Nàng cứ coi như chúng ta cùng trốn qua ruộng, để ý cái rắm kia làm gì.”

      dùng chuyện trước đây của Phượng Trữ ra trêu ghẹo, chọc cười Phượng Trữ, nhưng nàng vẫn còn có khúc mắc: “Vậy, vậy nếu có người tới cửa muốn nhận nữ nhi…”

      “Vậy vừa vặn.” Long Tam cắn răng: “Đại gia ta đánh !”

      Phượng Trữ ngơ ngác nhìn , Long Tam chạm lên mặt nàng: “ đến tìm, ta cũng phải tìm cho ra , ta thể cho nàng lo lắng đề phòng cả đời, nếu là khi dễ nàng, ta nhất định phải làm cho sống bằng chết.”

      Phượng Trữ cảm động muốn khóc, nhanh chóng hấp hấp cái mũi lại hỏi: “Vậy nếu ta khôi phục trí nhớ, nhớ tới ta thích người khác…”

      “Ta so với kém hơn sao?” Long Tam khách khí đánh gãy giả thiết của Phượng Trữ: “Nàng cũng thích ta, tất nhiên thích được người khác, cho dù khôi phục trí nhớ, ta cũng khiến cho nàng lại thích ta. Người kia so được với ta, nàng tự nhiên chết tâm .”

      Phượng Trữ nhìn , Long Tam cúi đầu nhàng hôn lên môi của nàng, lại dùng ôn nhu đến mê hoặc nàng: “Bảo nhi là nữ nhi của chúng ta, ta che chở nàng, cũng che chở Bảo nhi. Chúng ta cùng tìm chân tướng, cùng nhau ở bên nhau cả đời, được ?” г O ч

      Phượng Trữ chuẩn bị mở miệng chữ “Được”, nhưng bỗng nuốt trở vào. Nàng phân vân suy nghĩ, giãy dụa : “Ta, để ta hỏi ý tứ của Bảo nhi , lỡ như mà vạn nhất Bảo nhi muốn, ân, dù sao ta cũng còn muốn suy nghĩ chút nữa.”

      “Hảo, tùy nàng.” Long Tam đem nàng ôm chặt, cúi đầu hôn tiếp: “Tùy nàng tính sao cũng được.” bá đạo mở môi của nàng, tham lam tiến vào trong miệng nàng, hôn nàng sâu.

      Ấn tượng của Long Tam với người khác vẫn là ôn hòa, đa tình, chút để ý, nhưng Phượng Trữ từ giờ khắc này cũng bắt đầu hiểu Long Tam căn bản chính là chỉ biết khoe mã sói! Đại sắc lang! Cái vẻ ôn lương khiêm tốn bên ngoài tất cả đều là biểu giả dối, là giả danh!

      Nàng ràng muốn cùng Bảo nhi chuyện, nhưng Long Tam cũng biết tiên hạ thủ vi cường, trước khi nàng cùng Bảo nhi chuyện, bắt cóc Bảo nhi dạo phố, lúc trở về mang theo rất nhiều thứ chong chóng gió, tượng đất cùng hộp bánh bát bảo, đầu Bảo nhi còn buộc thêm dây nơ nhiều màu, đính nhiều hoa , cổ tay đeo vòng bạc, trong lòng ôm quả cầu , ngồi ở cánh tay Long Tam vô cùng cao hứng vui vẻ.

      Phượng Trữ vừa thấy bộ dạng kia là biết bị phá rồi, quả nhiên lúc nàng cùng Bảo nhi chơi những món đồ chơi mới, Bảo nhi : “Nương nương, để cho thúc làm phụ thân của Bảo nhi được ?”

      Phượng Trữ muốn nổ banh đầu luôn: “Tại sao con lại đột nhiên muốn vậy?”

      Bảo nhi vặn vẹo hai tay bé, nho giọng : “Thúc muốn tìm làm nữ nhi, thúc là phụ thân tốt. Ân, nương phải , phụ thân của Bảo nhi mất rồi sao, cho nên Bảo nhi nghĩ, Bảo nhi có cha, thúc cũng có nữ nhi…”

      Phượng Trữ giả vờ như có nghe thấy, lời nào, trong đầu đem Long Tam ra mắng trăm lần, thực giảo hoạt, chính muốn làm cha, lại đổi hướng dụ dỗ Bảo nhi muốn làm nữ nhi của .

      Bảo nhi cắn cắn môi đặc biệt mong mỏi nhìn Phượng Trữ: “Nương nương, ai cũng Quan Bồ Tát rất thương trẻ con, nếu đứa trẻ nào ngoan, Bồ Tát ban cho điều tốt. Nương nương lúc nào cũng khen Bảo nhi ngoan đó thôi, vậy có phải Bồ Tát đưa thúc tới làm cha của Bảo nhi ?” Đem Bồ Tát ra xin, nương có thể đáp ứng nhỉ?

      Phượng Trữ biết nên đáp như thế nào, suy nghĩ hồi lại : “Bảo nhi a, việc này phải để cho nương nghĩ lại , ý tứ của Bồ Tát, nương phải hỏi kỹ chút, nếu Bồ Tát có ý này, Bảo nhi cũng thể cưỡng bức thúc làm cha, được ?”

      “Vậy, nương đâu tìm Bồ Tát hỏi?”

      “Bồ Tát là thần tiên, nương tìm thấy, phải đợi tự Bồ Tát tìm đến nương .”

      “Nếu Bồ Tát lại tới chậm làm sao bây giờ? Thúc có thể tìm bé khác làm nữ nhi ?” Bảo nhi có chút gấp gáp: “Bảo nhi so với bé khác ngoan hơn, nương nương, nương giúp Bảo nhi van cầu Bồ Tát .”

      Phượng Trữ trong lòng nghiến răng nghiến lợi, việc nàng phải làm phải cầu Bồ Tát, mà là đánh tên hỗn đản nào đó tên Long Tam chút.

      Bảo nhi vẫn biết chính mình bị nương dụ, ràng là muốn hỏi Long Tam có thể làm cha của Bảo nhi hay , kết quả lại vòng đến tận Bồ Tát cao. Nàng lôi kéo Phượng Trữ tìm Long Tam, còn : “Thúc, thúc đừng có gấp tìm bé a, đợi Bảo nhi chút .”

      “Chờ Bảo nhi làm cái gì?” Long Tam ngồi xổm xuống ôn nhu hỏi, ở phòng bếp nấu cơm, hôm nay ở đường có đáp ứng Bảo nhi muốn tự tay nấu cơm cho nàng ăn.

      Bảo nhi có chút ngượng ngùng nhìn Phượng Trữ, sau đó cúi đầu nho giọng trả lời: “Bảo nhi cũng muốn làm nữ nhi của thúc…” Long Tam thừa dịp Bảo nhi thấy, ngẩng đầu hướng Phượng Trữ cười đắc ý, Phượng Trữ cũng nhân cơ hội dùng sức trừng .

      Bảo nhi tiếp theo : “Nhưng nương nương còn muốn chờ Bồ Tát đến, hỏi Bồ Tát xem có được , cho nên thúc chờ Bảo nhi chút được ?”

      Gương mặt đắc ý của Long Tam cứng ngắc, lần này đổi lại là Phượng Trữ nở nụ cười. Bảo nhi thấy Long Tam trả lời, sợ hãi ngẩng đầu, hốc mắt đỏ hoe. Long Tam nhàng ôm lấy nàng: “Được, thúc chờ Bảo nhi. Nhưng vì sao lại muốn hỏi Bồ Tát?”

      Bảo nhi ngây người ngẩn ngơ, cảm thấy vừa rồi cùng nương tán gẫu hiểu rất , nhưng bây giờ như thế nào cũng nghĩ ra vì sao muốn hỏi Bồ Tát, nàng lắc đầu, thành đáp: “ nhớ .”

      Long Tam ôn nhu cười cười: “ nhớ cũng sao, Bảo nhi thích thúc, đúng ?”

      Bảo nhi dùng sức gật đầu, Long Tam dùng mặt cọ cọ lên khuôn mặt nhắn của nàng: “Vậy Bồ Tát nhất định đáp ứng, để thúc tìm ngài ấy.”

      “Nhưng nương Bồ Tát là thần tiên, phải đợi Bồ Tát tự mình tìm đến mới được.”

      “Nương con quen với Bồ Tát, nhưng thúc quen, cho nên Bảo nhi đừng sốt ruột.”

      Bảo nhi cao hứng tròn xoe mắt, kinh hỉ quay đầu hướng Phượng Trữ : “Nương, nương, thúc quen với Bồ Tát, cần chờ lâu nữa.” Nàng cao hứng ôm lấy cổ của Long Tam.

      Phượng Trữ nhân lúc Bảo nhi nhìn thấy, dùng khẩu hình hướng Long Tam ba chữ: kẻ lừa đảo! Long Tam cũng đáp lại nàng ba chữ: nàng cũng vậy!

      Bảo nhi biết bọn họ đấu khẩu, đối với việc Long Tam làm cơm rất ngạc nhiên, Long Tam kể tên từng món đồ ăn cho nàng nghe, khiến Bảo nhi cao hứng thôi, Phượng Trữ cũng qua xem, Long Tam nhân cơ hội hoả tốc ở môi nàng trộm hôn, giọng : “Nếu phá hư cho nàng ăn.”

      cho ăn cơm? dám! Phượng Trữ chống nạnh định phát tác, Long Tam lại đem Bảo nhi hết nhìn đông tới nhìn tây thả vào trong lòng Phượng Trữ, Phượng Trữ nhanh tay tiếp được, Bảo nhi vừa quay đầu, Long Tam lại trộm hôn, Phượng Trữ lần này giận nhưng còn chưa kịp Long Tam chuyện với Bảo nhi: “Bảo nhi, hôm nay thúc làm cơm cho con ăn, lần tới để nương con làm điểm tâm cho con ăn.”

      Bảo nhi : “Nương nương nấu cơm thể ăn.” Phượng Trữ chút cũng xấu hổ, : “Ta biết làm điểm tâm.”

      Long Tam giật mình, nhìn nàng chăm chú, sau đó bất động thanh sắc xóa đề tài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :