1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Rồng Bay Phượng Múa - Minh Nguyệt Thính Phong (81c + 1 Kết thúc)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 28, Lịch kiếp tố tình. . .

      Long Tam dở khóc dở cười, có biện pháp, thực bình tĩnh lời nào. Phượng Trữ nóng nảy, hồng hộc thở hổn hển: “Ngươi , đừng có giả câm giả điếc nữa.” Long Tam xê dịch hai tay, nắm chặt, đầu tựa vào đầu của nàng, vóc dáng cao lớn, như vậy giống như đem nàng ôm vào trong lòng, giọng dỗ dành: “Đừng giận, đừng giận.”

      Phượng Trữ mặt lại đỏ chút, biết cái gì cho phải, bực mình quay đầu, cùng chuyện nữa. lát sau, Long Tam giọng gọi nàng: “Phượng Trữ…”

      Phượng Trữ “Hừ” tiếng để ý tới, Long Tam lại gọi: “Phượng Trữ…”

      Phượng Trữ bực mình trả lời: “Đáng ghét, kêu la cái gì?”

      Long Tam : “Cái nông trang ngươi đến kia sắp đến rồi phải ?”

      “Di…” Phượng Trữ ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Ngươi làm sao mà biết?”

      “Nơi này có những viên sỏi khá đều, chắc chắn là quanh đây có người hay lại.” Long Tam giải thích, phát này khiến cao hứng, nếu còn nữa, phỏng chừng hai người bọn họ đều chống đỡ nổi.

      Phượng Trữ nhìn quanh, là như thế. Lại thêm đoạn, lập tức nhìn thấy nông trang, nàng tìm nơi nấp, tạm thời thả Long Tam xuống, : “Ta lại tìm hiểu chút, nếu là có vấn đề gì liền trở về mang ngươi sang.”

      Long Tam cũng biết nên như thế, Phượng Trữ cần dặn dò cũng nghĩ đến chu toàn, khá là thông minh, gật gật đầu, đem thanh kiếm giao cho nàng: “Ngươi cẩn thận chút.” Phượng Trữ gật đầu, ra hai bước lại quay trở lại: “Kiếm này vẫn là ngươi giữ , ngươi hành động tiện, có cái cái gì vạn nhất, kiếm có thể phòng thân, ta đây có thể chạy có thể nhảy, có cũng sao.” Nàng đem thanh kiếm nhét vào trong tay , nhanh nhẹn rời .

      Long Tam thấy bóng dáng của nàng biến mất ở trước mắt, khỏi thở dài tiếng, lại quá cảm tính, ràng cảnh báo chính mình, lại luôn vì xúc động mà mất cấp bậc lễ nghĩa. đợi ảo não xong, Phượng Trữ lại vội vàng chạy trở về: “Long tam, chung quanh ta xem qua, thành vấn đề, , chúng ta diễn màn kịch, là có thể có phòng ở để ở rồi.”

      Nàng vừa bên nâng Long Tam lên, Long Tam hỏi: “Ngươi tính như thế nào?”

      Phượng Trữ hướng cười: “Giả trang đáng thương .” Nàng xong, dìu Long Tam vài bước, bắt đầu kêu ngao ngao: “Cứu mạng a, cứu mạng a…”

      Nàng hề báo động trước mà bắt đầu diễn, ngữ khí kích động kia dọa Long Tam sặc sụa, cuống cuồng ho khan vài tiếng, Phượng Trữ nửa tha nửa ôm kéo về phía trước, bên lớn tiếng : “Tướng công, tướng công chàng thế nào rồi? Chàng phải kiên trì lên, chúng ta nhất định có việc gì , nhất định có người cứu mạng …”

      Bốn bề vắng lặng, Phượng Trữ diễn đầy nhập tâm, Long Tam nhịn được lại ho khụ khụ, Phượng Trữ lần này vừa khóc vừa hô: “Tướng công, tướng công, chàng thể chết được a, chàng chết rồi, ta như thế nào trả lại công đạo cho bà bà? Nữ nhi hai tuổi còn chờ chúng ta trở về nha? Tướng công, tướng công, chàng nhất định phải chống đỡ… Đồ sơn tặc đáng chết, ta có thành quỷ cũng tha cho bọn bay … Tướng công, chàng được bỏ lại ta, chàng thể chết a…”

      Chỉ có vài câu biến thành người có mẹ già dưới có con , đường gặp sơn tặc biến lệ quỷ, Long Tam ôm ngực, căn bản cần phối hợp làm bộ, hoàn toàn bị nàng hù làm cho thương tình tăng thêm, cười ra ho nổi, còn có thể nghẹn ra nội thương mới. ! γου!

      “Ai nha, tướng công, mau nhìn, có nhà của người ta, ta cầu người cứu mạng, ngươi chờ, trăm ngàn đừng chết…” Phượng Trữ còn diễn tiếp, nàng bỏ lại Long Tam, rất nhanh chạy đến nông trang kia gõ cửa, bên trong đèn lập tức liền sáng, chủ nhà hỏi tiếng nào mở cửa. Thực hiển nhiên, kỳ người nhà này sớm bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, ở bên trong nhìn lén cân nhắc hồi .

      “Đại thúc, đại thẩm…” Phượng Trữ bày ra bộ dạng nàng dâu vừa gặp sơn tặc, nhìn thấy có người mở cửa, cạch tiếng liền quỳ xuống , phen nước mũi phen nước mắt: “Ta cùng với tướng công về nhà mẹ đẻ thăm viếng, kết quả đường gặp nạn, tướng công ta vì bảo hộ cho ta, bị thương, chúng ta trốn chạy, nhưng ở đây ban đêm lạnh lẽo, tướng công ta mang theo thương thế, bị bệnh, chúng ta chạy rất xa, là cùng đường, đại thúc đại thẩm làm ơn cứu chúng ta mạng, chúng ta nhất định bỏ số tiền lớn báo đáp .”

      Hán tử nông dân kia trông hơn bốn mươi khoát tay chặn lại: “Đừng như vậy, cứu mạng người, cầu báo đáp, tướng công của ngươi ở đâu?” Phượng Trữ bên chỉ bên liền hướng về phía Long Tam chạy sang: “Tại đây, tại đây. Tướng công, chúng ta được cứu rồi, chúng ta gặp người tốt.”

      Nông hán theo Phượng Trữ, trái phải nâng Long Tam lên hướng vào trong phòng. Nông phụ thắp đèn rồi vội vàng chạy lại thay bọn họ trải chiếu, vào trong nhà thấy Long Tam kia thân bùn thân máu, còn có sắc mặt trắng bệch, “Ai nha” tiếng kêu sợ hãi, đối với câu chuyện sơn tặc kia là tin mười phần mười.

      Nông hán hạ thấp giọng thương lượng vài câu, nông phụ thắp đèn ra ngoài, nông hán lại đây : “Nhà của ta còn có căn phòng bên hông nhà, vốn là phòng cũ của con ta, từ khi nàng gả cho người ta dùng nữa, hai người trước nghỉ đêm. Nhà của ta ở nơi hoang vắng, cách trong thôn hơi xa, muốn tìm đại phu phải chờ ngày mai .”

      Phượng Trữ cảm tạ, nông hán còn : “Ta họ Mã, các ngươi xưng hô như thế nào?”

      Phượng Trữ đáp có thứ tự: “Tướng công ta họ Chu, ta họ Dương.” Nông hán cúi đầu nhìn thương thế người Long Tam, : “Chu công tử này xem ra bị thương a.”

      “Tướng công nhà ta vốn làm nghề buôn bán, biết là hành tẩu bên ngoài dễ dàng, người luôn có chút kim sang dược linh tinh , cho nên xem như là thoát được mạng. Chính là vừa nãy mất máu quá nhiều, lại bị sơn tặc đuổi giết, nơi đây ban đêm lạnh lẽo, liền bị phong hàn. Nếu có Mã thúc thu lưu, sợ là qua khỏi tối nay.” Phượng Trữ xong lại lau lệ.

      Lúc này nông phụ đến, Mã thúc nhân tiện : “Phòng dọn dẹp xong rồi, các ngươi trước nghỉ ngơi , hồi nữa lão bà của ta lại nấu chút nước ấm với vài thứ để ăn, các ngươi cần gì nữa cứ việc .”

      Phượng Trữ đáp ứng , Long Tam lúc này suy yếu gọi: “Phượng Nhi.” Phượng Trữ cúi đầu qua nghe, sau từ trong lòng lấy ra chút bạc vụn: “Mã thúc, Mã thẩm, làm phiền mọi người rồi. Chút bạc này là phí ăn uống cùng nghỉ ngơi của chúng ta, xin nhận lấy.”

      Mã thúc chau mày, Phượng Trữ đem bạc nhét vào trong tay Mã thẩm, lại : “Đây là hai chúng ta muốn trả. Sống đều dễ dàng, chúng ta phiền nhiễu các ngươi, quả thêm phiền toái .” Hai người họ liếc nhau, nhận.

      Phượng Trữ kéo tay Mã thẩm, lại : “Ta còn có chuyện muốn nhờ, đám sơn tặc này theo lý cướp được tiền tài thả người vô , nhưng lần này tên cầm đầu thèm muốn mỹ mạo của ta, cho nên cướp ta , tướng công ta vì thế mới chống cự lại bọn chúng, sau bị bọn chúng đường đuổi giết. Chúng ta lo lắng, bọn chúng có thể lại tìm đến đây . Khi có người hỏi thăm, Mã thúc Mã thẩm làm ơn thay chúng ta giữ bí mật a.”

      “Đám kia đúng là đồ vương bát đản!” Mã thúc nghe xong chuyện này, là tức giận, vỗ ngực cam đoan: “Các ngươi yên tâm, Mã Cần ta tuy là người thô lỗ, nhưng vẫn biết nhân nghĩa đạo đức, cứu các ngươi, đem các ngươi vào hố lửa. Các ngươi cứ ở đây trốn tốt lắm, ta thay các ngươi che giấu tin tức.”

      Mã thẩm cũng gật đầu, vỗ về tay Phượng Trữ: “Yên tâm .”

      Phượng Trữ lau lệ, dáng điệu đáng thương hề hề lời cảm tạ. Rồi sau đó mọi người đem Long Tam dìu đến căn phòng bên cạnh, lại thu xếp lò sưởi, chăn, gối đầu, chuẩn bị nước ấm. Phượng Trữ thay Long Tam xử lý miệng vết thương, thừa dịp Long Tam ngồi xuống vận công bức độc, lại chạy xuống phòng bếp, dưới trợ giúp của Mã thẩm nấu chén lớn cháo khoai lang, nóng hầm hập bưng tiến vào.

      “Long Tam, Long Tam, mau tới uống chút cháo nóng. Gia đình người ta dọn dẹp, cái gì cũng hết, quá muộn làm gì cũng tốt, trước ăn tạm chút thứ này , ngày mai có thứ khác ăn.”

      Long Tam tuy thương thế vẫn vậy, nhưng ra tinh thần tốt hơn ít, tiếp bát cháo cùng muỗng, bắt đầu ăn. Ăn được mấy muỗng, ngẩng đầu lên thấy Phượng Trữ chăm chú nhìn , nhìn vào chén cháo trong tay, hỏi: “Chỉ có chén này?”

      “Ân.” Phượng Trữ gật đầu: “Cái chén này khá lớn, ngươi ăn đủ sao?”

      “Vậy còn ngươi?”

      “Ta đói bụng.” Phượng Trữ vừa xong, bụng liền thầm vang lên, nàng ngượng ngùng hắc hắc nở nụ cười.

      Long Tam vỗ vỗ vị trí bên người: “Lại đây.”

      Phượng Trữ qua ngồi, Long Tam múc muỗng cháo đưa tới bên miệng nàng : “Ăn.”

      Phượng Trữ nuốt nuốt nước miếng, lắc đầu: “Ta ăn cái này cũng đủ no, so với hai người đều đói bụng, bằng để cho ngươi ăn no. Ngươi bị bệnh, nên ăn vài thứ, ta sao, chờ đến ngày mai có thứ ăn .”

      Tay Long Tam giơ ra vẫn bất động: “Ta chỉ là muốn ăn chút gì, cho nên bát này hai ta chia đôi.” Phượng Trữ trong lòng ngọt ngọt, há mồm đem cháo nuốt . Nàng tiếp nhận bát: “Để cho ta tự lấy, đừng mệt ngươi.”

      “Chân có đau hay ?” Long Tam ăn tiếp muỗng cháo, hỏi. Phượng Trữ cúi người nhìn đầu gối chính mình, hắc hắc cười: “ có việc gì, chân ta khỏe lắm.”

      “Ngươi cõng ta đường xa như vậy, ngày mai chân chắc chắn đứng nổi.” Long Tam đút nàng muỗng cháo, lại .

      sợ, chúng ta ở đây có mền có cơm ăn, so với trong động tốt hơn hơn nhiều, ngươi mau khỏe lên , chân của ta có việc gì, cùng lắm , ngày mai chúng ta cùng nhau dưỡng bệnh.” Phượng Trữ cảm thấy ngươi ngụm ta ngụm như vậy, cháo khoai lang này so với sơn trân hải vị còn ngon hơn.

      Đêm này, hai người dọn dẹp gọn gàng, Mã thẩm đưa đến vài kiện xiêm y sạch , hai người chen chúc giường đất cứng mà ngủ. Bọn họ nằm cùng chỗ, chung giường chung chăn, Phượng Trữ toàn thân mỏi mệt đau nhức, nhưng chạm vào Long Tam, cảm giác nhiệt độ cơ thể trở lại bình thường , nàng lại cảm thấy cái giường đất là ấm áp lại thoải mái. Trong bóng đêm, có thanh khác, chỉ có tiếng hít thở của Long Tam cùng chính mình.

      Phượng Trữ lén lút cầm tay Long Tam, ngờ Long Tam vẫn chưa ngủ , đột nhiên : “Ta chưa từng nghe qua nhiều hoa nương xướng tiểu khúc.”

      Phượng Trữ sửng sốt, rồi sau đó được tự nhiên “Hừ” tiếng, lời nào.

      Long Tam còn : “Ta cũng chưa từng cắn qua lỗ tai của nương khác.” Phượng Trữ lần này “Hừ” nổi, Long Tam lại tiếp: “Chưa có nương nào từng cõng ta.” Phượng Trữ nóng nảy: “Lời này mà được, nếu có nương khác chìa lưng cho ngươi, chắc ngươi cũng táp tới.”

      “Các nương khác gặp tình hình như vậy, sợ là chỉ biết gạt lệ hoặc là chạy tìm viện binh .” Long Tam nắm chặt tay Phượng Trữ: “Các nàng ấy ngốc như vậy cõng hán tử nặng trịch hơn mười dặm .”

      Phượng Trữ chớp chớp mắt, hướng Long Tam xích lại gần chút. Nàng nghe thấy Long Tam lại : “Các nàng cũng luôn làm cho ta cười, lúc đói bụng đem chén cháo duy nhất nhường cho ta ăn.”

      Phượng Trữ cảm thấy thực cảm động, thời điểm nàng làm những việc này đều suy nghĩ nhiều lắm, cứ vậy tự nhiên liền làm, nay được phân tích, lại thấy chính mình là rất rất giỏi .

      “Các nàng cũng mắng ta là heo.”

      “Hừ.” Phượng Trữ phục. Long Tam cũng cười .

      Hai người lặng im hồi, biểu tình Phượng Trữ tính lại thôi hai ba lần. Long Tam xoa tay nàng: “Làm sao vậy?”

      có việc gì.”

      .”

      Phượng Trữ muốn , nhưng hai chữ Long Tam kia lại có lực ôn nhu nàng kháng cự được, nàng mơ mơ màng màng làm theo ý tứ của .”Ta là nghĩ, nếu chúng ta quên quá khứ tốt.”

      Long Tam trong đầu chấn động, vừa rồi, cũng nghĩ như vậy.

      “Phượng Nhi…” Long Tam xoay mặt lại, nhìn ánh mắt nàng như đứa đơn thuần mê mang, nhịn được nâng tay sờ mặt của nàng: “Là ta xin lỗi ngươi, Phượng Nhi.”

      Phượng Trữ nhàng “Ân” tiếng, : “Là ta từng làm việc có lỗi với ngươi, cho nên ngươi dám đối ta rất tốt, đúng .”

      “Ta sợ hãi, nếu ngươi lại trở về con người trước kia, ta nên làm cái gì bây giờ?”

      “Vậy nếu ta vẫn trở lại được, ta nên làm cái gì bây giờ?” Phượng Trữ gắt gao lôi kéo tay : “Ta cũng sợ.”

      “Phượng Nhi…”

      Phượng Trữ bỗng nhiên trợn tròn ánh mắt: “Sao tự nhiên gọi ta là Phượng Nhi ?”

      “Di, ngươi phải tên là Dương Phượng Nhi sao?” Khả năng chuyển đề tài của Phượng trữ Long Tam quen, cố tình kinh ngạc phối hợp cùng nàng chuyện.

      “Dương Phượng Nhi?” Phượng Trữ hắc hắc cười: “Tên này cũng tệ.” Nàng ngẫm lại, lại cười rộ lên .

      Long Tam giật đầu nàng : “Thế còn tên ta đâu? Tính kêu Chu cái gì? Chúng ta bàn trước , ngày mai đừng ở trước mặt Mã thúc bại lộ.”

      Phượng Trữ nghe xong cười khanh khách càng vui vẻ. Nàng đắc ý dào dạt : “Vậy gọi là Chu Long Tam .” Chữ Long nàng cố ý lướt nhanh qua, nghe giống như là “Trư Tam”, chính nàng xong, càng nghĩ càng buồn cười, cười khúc khích ngừng.

      Bộ dáng nàng vui vẻ đáng như vậy, Long Tam nhịn được cũng cười . Vô luận gặp phải cái gì, vô luận bản thân trong hoàn cảnh nào, nàng luôn có thể làm cho cười. Long Tam cảm thấy có số việc quay trở lại được, lực phòng ngự của cũng có lợi hại như trong tưởng tượng của mình.

      “Long Tam, chuyện ta làm khiến ngươi thể chịu đựng được là chuyện gì?”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 29, Thân nhân đoàn tụ . . .



      Long Tam trầm mặc lúc lâu, Phượng Trữ mở to mắt theo dõi . Long Tam suy nghĩ nửa ngày, miệng mở ra lại đóng lại, giống như biết nên đáp như thế nào, cuối cùng rốt cục : “ kiện kia, cũng chưa được chứng .”



      “Chuyện gì?”



      “Cũng là chưa được chứng , có nhiều cũng vô ích.” Long Tam vân đạm phong thanh né tránh đề tài này. Phượng Trữ đô miệng cam lòng, nàng căn bản là muốn nghe, để xem có cách nào hóa giải hay , nhưng chịu , nàng cũng có biện pháp. Chỉ có thể : “Việc kia cũng chưa được chứng , ngươi làm sao còn để trong lòng mãi?”



      Long Tam nghẹn lời, Phượng Trữ lại : “Ngươi đem những chuyện xấu trước đây quên hết, sau đó chỉ nhớ những chuyện bây giờ của ta, được ?” Long Tam trong lòng giãy dụa, cuối cùng khẽ cắn môi, ôm nàng vào lòng. Phượng Trữ trong lòng vui vẻ, dựa vào trước ngực : “Ta cũng cố gắng, mãi là Phượng Trữ tại, trở lại làm Phượng Trữ tốt trước kia, được ?”



      Long Tam ôm lấy nàng, quên bất an trong lòng, phải làm sao để cho nàng hiểu, có số việc rất khó để quên, có những tồn tại thể nào gạt bỏ. Nhưng chỉ “Ân” tiếng, xem như đáp ứng .



      Phượng Trữ yên lặng dựa vào trong lòng , rồi sau đó ngáp cái, cuối cùng ngăn nổi cơn buồn ngủ, tuy rằng còn muốn trò chuyện, mí mắt cũng mở lên nổi, rốt cục giường đất ấm áp ngủ say.



      Phượng Trữ lần này ngủ rất sâu, khi tỉnh lại mặt trời lên cao, nàng trợn mắt nhìn quanh, Long Tam còn ở giường . Phượng Trữ sợ tới mức “Sưu” ngồi bật dậy, hai cái đùi lại đau đến mức nàng nhe răng nhếch miệng , Long Tam quả thực sai, chân của nàng ngày hôm qua vận động nhiều như vậy, hôm nay sợ là phải nếm mùi đau khổ .



      Nàng xốc chăn lên, xắn ống quần thấy, chân phù lên thành hai củ cải. Nàng nhếch miệng, chịu đau, kéo hai cái đùi xuống. Nàng nhìn trái nhìn phải, trong phòng có gì thay đổi, nhưng lại có thêm bồn nước trong, nàng rửa mặt chải đầu chút, lại thấy bàn có hai quả lê, nàng nở nụ cười, chạy nhanh qua, đem quả lê cắn liền mấy cái.



      Vừa nuốt xuống miếng lê cuối cùng, Mã thẩm đẩy cửa bước vào, thấy Phượng Trữ xuống giường, cười : “Ngươi tỉnh? Mau lại đây ăn vài thứ.”



      tay bà bưng hai cái chén lớn, chén cơm bên có hai cái bánh bao, chén lớn đồ ăn, củ sen, rau lang còn có mấy khối thịt muối. Phượng Trữ vừa thấy, bụng đói thầm kêu, nhanh chóng cảm tạ, tiếp nhận há mồm ăn luôn.



      Mã thẩm nhìn tướng ăn của nàng, cười rộ lên: “Chu công tử ngươi sức ăn rất tốt, hôm qua bị kinh hách, cứu còn quãng đường xa, nhất định là đói bụng lắm, nhờ ta chuẩn bị nhiều cái ăn chút, ngươi xem xem nhiêu đó có đủ ?”



      Phượng Trữ cười híp mắt, sảng khoái đáp: “Ăn xong cái , nếu còn chưa ăn no, cho Mã thẩm biết.”



      Mã thẩm vừa nghe, đầu tiên là kinh ngạc, sau liền nở nụ cười, tiểu nương tử này của Chu gia là thú vị. Phượng Trữ lại hỏi: “Mã thẩm, tướng công của ta đâu rồi?”



      “Lão công của ta mượn cái xe lừa, mang đến trấn bên tìm đại phu, mua vài thứ.” Mã thẩm tiếp: “Hôm nay trời vừa tờ mờ sáng, đám sơn tặc mà các ngươi kể có đến đây, mặc áo xanh, mang đao mang kiếm, hỏi có nhìn thấy nam nữ trẻ tuổi hay .”



      Phượng Trữ lo lắng ngừng nhai, Mã thẩm tiếp: “Lão công của ta thấy ai. Đám người kia chuyện với nhau, xa như vậy, lại bị thương, chắc chắn là chạy đến nơi đây nổi, hẳn còn ở trong rừng trốn tránh. Bọn thầm hồi rồi .” -гоц-



      Mã thẩm đưa chén nước cho Phượng Trữ, ý bảo nàng tiếp tục ăn, lại : “Chu công tử lúc đó cũng tỉnh lại, đợi đám người kia rồi, liền ra với chúng ta, bọn họ chính là người truy giết các ngươi. Sau lại cùng với lão công nhà ta thương lượng , quyết định lên trấn trị thương, rồi gửi tin về nhà.”



      Phượng Trữ gật gật đầu, lại cảm tạ Mã thúc Mã thẩm phen, miệng nàng chuyện ngọt ngào, Mã thẩm trong lòng vui vẻ, ngồi lại cùng nàng chuyện nhà chuyện cửa hồi lâu. Đến khi Phượng Trữ ăn xong, bà còn khách khí hỏi no rồi chưa? Phượng Trữ sờ sờ cái bụng, nghĩ nghĩ, : “Còn muốn ăn lê.”



      Nàng thành khách khí khiến Mã thẩm cười ha ha: “Có, có, lê này là nhà chúng ta tự trồng, vừa ngọt lại nhiều nước, ăn ngon lắm.” Phượng Trữ phụ họa gật đầu cái, Mã thẩm : “Chu công tử đúng, khẩu vị của ngươi đúng là tốt.” Phượng Trữ nghe được hắc hắc cười, Mã thẩm lại : “ dặn , ngươi ngoan ngoãn ở yên trong phòng, đừng để cho người khác nhìn thấy. Ta hái lê cho ngươi ăn, ngươi đừng ra ngoài a.”



      Phượng Trữ cao hứng đáp ứng , Mã thẩm đưa nàng vài quả lê, sau vội vàng làm việc khác. Phượng Trữ ăn no phình bụng, kéo hai cái chân củ cải ngồi lại lên giường.



      Đến khi nàng chập chờn tỉnh giấc, nhìn thấy Long Tam ở bên giường nhìn nàng cười, Phượng Trữ nháy mắt mấy cái, mơ mơ màng màng hoàn toàn thanh tỉnh, đưa cánh tay hướng , yếu ớt : “Tướng công…”



      Long Tam ôm nàng dậy: “Nghe ngươi ngủ ngày.” là có chút lo lắng, như thế nào chút ý tứ phòng bị đều có, cũng may trở về mau chóng. Phượng Trữ dụi dụi mắt: “Ăn no liền buồn ngủ.” Bỗng nhiên nghĩ đến chính : “Ngươi đâu vậy? tình bây giờ như thế nào?”



      “Đều an bài tốt rồi.” Long Tam đến bên cạnh bàn, bên mở gói thuốc, đổ vào cái chậu, bên đổ thêm chút rượu vàng, sau đó cầm cối xay bắt đầu nghiền thảo dược.



      mùi tanh tưởi truyền đến, Phượng Trữ che mũi, Long Tam tiếp: “Chúng ta tại đây chờ hai ngày, đời vết thương ổn định rồi mới ra . Đám người tập kích chúng ta, trong lòng ta có tính toán, việc này để đó giải quyết sau, chúng ta về nhà trước.”



      “Là vì muốn cướp cái hòm kia sao?”



      phải, hòm kia ta sớm an bài người đưa trở về, người ta.”



      “Vậy vì sao?”



      “Hai chúng ta dễ nhận ra, bằng tìm người ít bị chú ý mang an toàn hơn.” Long Tam hình như cũng bị mùi hôi kia tác động, lông mày nhăn tít lại.



      phải, ta hỏi nếu phải vì cái hòm kia, vậy là vì chuyện gì? Ngươi chọc đến trại người ta?”



      phải.”



      “Ngươi đoạt bảo vật của người ta?”



      phải.” Long Tam nghiền thảo dược thành đống sền sệt, bỏ thêm thuốc bột vào bên trong, sau đó đem lại đây. Phượng Trữ trừng mắt đống sền sệt đen tuyền kia, cảnh giác hỏi: “Làm cái gì vậy ?”



      “Thuốc trị phù chân cho ngươi.” đem chậu thuốc lại gần, ý bảo Phượng Trữ xắn ống quần.



      Mặt Phượng Trữ vì mùi hôi mà nhăn nhúm, nhanh chóng trốn vào trong giường co chân lại: “, , chân của ta lại ăn vài bữa cơm, ngủ hai ba đêm là tốt rồi. Trăm ngàn lần đừng dùng cái kia chạm vào ta.”



      Long Tam mặt nghiêm túc, thanh bình tĩnh : “ phù thành như vậy , huyết mạch thông, bôi dược để lại bệnh. Chính ngươi thử động đậy coi, xem có đau đến chảy nước mắt hay ?”



      Phượng Trữ vừa rồi rụt chân lại thấy chân so với lúc trước càng đau hơn, nhưng dược này quả rất hôi. Nhưng tại, khuôn mặt Long Tam kia càng khó chịu hơn. : “Lại đây, ngồi bên giường, xắn ống quần lên.”



      Thanh của lớn, nhưng kỳ quái là luôn có uy nghiêm, Phượng Trữ bĩu môi, dám theo, nhích nhích người đến bên giường, trong lúc đó hai chân nàng đau muốn chết, sau đó lúc xắn ống quần lên, nàng sợ tới mức lại hít vào hơi. Đây là chân của nàng sao? Vừa xanh vừa phù, giống như sắp nổ tung.



      Long Tam nhìn chân của nàng, con ngươi tối sầm lại, nhanh chóng đem chậu dược mang tới dưới chân của nàng, sau đó dùng tay bắt chân nàng lại xoa dược.



      Phượng Trữ đau đến chân co rút lại, lại bị Long Tam vừa xoa vừa ấn, mùi hôi bốc lên, làm nàng dám hít mạnh. lát sau, nhịn được bắt đầu oán giận: “Long Tam, ta sắp vì hôi mà chết.”



      “Chịu đựng.” Mặt Long Tam cách chậu dược gần hơn, mùi hôi còn nặng hơn, than thôi, nàng còn oán giận cái gì.



      “Chết kiểu này rất nghẹn khuất .” Phượng Trữ ngoài miệng ngừng.



      Long Tam rất muốn nàng, còn thấy hôi hơn, tiếp, bình khí, rất nhanh cẩn thận bôi thuốc lên đùi của nàng. Nhưng Phượng Trữ lại lần nữa phát huy tinh thần bỏ qua, nàng bỗng : “Long Tam, ta nhớ ra rồi.”



      Lời này làm cho Long Tam ngẩng đầu : “Nhớ tới cái gì?”



      “Lúc ta còn rất , từng thả cái rắm hôi, khiến mọi người trong phòng phải bỏ chạy ra ngoài, mọi người liền đuổi giết ta. Ta liền chạy a chạy, sau đó núp dưới cái ruộng.”



      Long Tam kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: “Ngươi là giỡn với ta sao?”



      Phượng Trữ trừng mắt: “Chê cười cái gì, là ta . Ngươi phải nghĩ ra cái gì cho ngươi sao? Ta nhớ ra mùi hôi này rồi.”



      “Thả cái rắm, sau đó mọi người đuổi giết ngươi?” Long Tam cố gắng khống chế biểu tình mặt, dám cười, phải nhịn xuống.



      Phượng Trữ gật đầu: “Ân, còn cầm gậy gộc nha. Khi đó vài cái đứa chúng ta ngủ chung phòng, bọn họ làm sao có thể nhìn ra là ta thả nhỉ?” Phượng Trữ chống cằm cố gắng suy nghĩ: “Ta hình như sau đó lại lội qua ruộng trở về. Nơi đó làm sao nhỉ? Dường như ta lúc qua ruộng lại thả cái rắm thối khác.”



      Phượng Trữ chìm trong dòng suy nghĩ, Long Tam lại là nhịn được “Ha ha” cười ha hả, cười đến đứng được, đặt mông ngồi ở đất, đơn giản liền ngồi như vậy, “Ha ha ha” cười cho nghiền.



      Phượng Trữ thấy cười, giận: “Ngươi như thế nào lại cười như vậy, ta bị khi dễ, ngươi cư nhiên còn cười.”



      Long Tam là cười đến cười toe tóet: “Vậy muốn ta làm thế nào?”



      “Ít nhất tỏ vẻ đồng tình chút.”



      “Tốt, ta thực đồng tình ngươi.”



      “Ân, chính là a, ta đáng thương nhiều như vậy, bị đám tiểu đồng đuổi ra khỏi phòng ở nha, ngồi xổm bên ngoài thể ngủ.” Phượng Trữ liên miên cằn nhằn, Long Tam càng nghĩ càng thấy thích hợp. Phượng Trữ là con duy nhất, từ gia cảnh giàu có, tại sao theo như cách của nàng, giống như là ở nơi nông thôn, cùng đứa khác ngủ chung phòng, lại từng lội ruộng?



      Long Tam cúi đầu tiếp tục rịt thuốc cho Phượng Trữ, trong lòng cũng tính toán, lúc nào đó cũng nên chuyến đến Phượng gia .



      Nhưng Long Tam thể ngờ, Phượng gia cần tới, người ta chủ động đến cửa .



      Mọi chuyện an bài tốt lắm, quãng đường mang theo Phượng Trữ về nhà vui vẻ, Phượng Trữ lặng lẽ từng chút từng chút làm xao động trái tim của , có chút cảm xúc , rốt cuộc nên làm như thế nào.



      Phượng Trữ cũng cảm thấy lữ trình lần này là tốt lắm, nàng muốn về nhà, chỉ muốn cứ như vậy theo Long Tam đường mãi. Nàng phải ngốc tử, nàng có thể cảm giác được cảm tình của Long Tam đối với nàng, cũng có thể cảm nhận được Long Tam vẫn còn ngần ngại. Tuy rằng nàng luôn miệng chính mình phải là heo, nhưng thể phủ nhận, nàng thích Long Tam, càng ngày càng thích, nàng may mắn vì tướng công của mình là . Nàng cảm thấy nàng phải cố gắng tranh thủ, Long Tam đối với nàng tốt như vậy, ánh mắt nhìn nàng ôn nhu như vậy, nàng phải cố gắng lên, nhất định có thể tiêu trừ băn khoăn của , quên mất nàng trước đây tốt.



      Trở lại Long gia, vừa mới tiến vào cửa, người gác cổng liền báo với Long Tam báo : “Phượng lão gia, Phượng phu nhân tới.”



      Phượng Trữ giật mình, nhìn về phía Long Tam, quả nhiên sắc mặt tốt lắm , đối nàng gật gật đầu : “Là cha mẹ của ngươi.”



      Phượng Trữ có chút khẩn trương, nàng kéo tay Long Tam : “Ta nhớ bọn họ, nên làm cái gì bây giờ? cái gì tốt? Long Tam, ngươi phải theo giúp ta nga.”



      Long Tam vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, kéo nàng cùng bước vào trong phủ. đường, có gia nhân nhanh chóng báo cho Long Nhị Tam gia hồi phủ, Long Nhị cho người lại dẫn bọn họ gặp vợ chồng Phượng gia.



      đến phòng tiếp khách, Long Nhị cùng vợ chồng Phượng gia đối diện nhau ngồi uống trà, khí xung quanh hề hòa hợp, nhưng ai cũng trưng ra khuôn mặt tươi cười. Phượng Trữ nhìn lên, vợ chồng Phượng gia trông hơn bốn mươi, nam diện mạo đoan chính, nhưng chân mày nhíu chặt nhìn khá nghiêm túc, nữ xinh đẹp như hoa, mặt mày lộ ra vài phần giảo hoạt.



      Phượng Trữ nhìn, trong đầu là cảm giác nên lời. Đây chính là cha mẹ của nàng sao?
      tart_trung thích bài này.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 30, Gặp cơn ác mộng . . .

      Phượng Trữ suy nghĩ lâu, trong đầu vẫn nhớ chút gì về cha mẹ. Nhưng gương mặt của Phượng phu nhân nàng lại cảm thấy quen thuộc , nàng nghĩ, có thể vì bà cùng nàng vốn là mẹ con.

      Phượng phu nhân quay đầu nhìn thấy Phượng Trữ, lập tức cười rạng rỡ, tới ôn ôn nhu nhu ôm cổ nàng hô: “Phượng Phượng, con trở lại, làm nương lo lắng gần chết.”

      Phượng Trữ có chút câu nệ, biết nên đáp như thế nào, vì thế chỉ dám : “Ta sao. Nương đừng lo lắng.”

      Phượng phu nhân buông Phượng Trữ ra, kéo nàng xoay quanh cẩn thận nhìn xem: “Hoàn hảo, hoàn hảo, có việc gì là tốt rồi.” bên Phượng Trác Quân khụ tiếng, đối thê tử : “A Lỵ, đừng dọa nàng, lại đây ngồi .”

      Kiều Lỵ nhu nhu mắt, kéo Phượng Trữ qua: “Biết rồi, biết rồi, ta cao hứng đến hồ đồ rồi, quên Phượng Phượng bị bệnh, nhớ chuyện cũ.”

      Phượng Trữ quay đầu nhìn thoáng qua Long Tam, gật gật đầu, nàng liền theo nương qua ngồi, còn gọi Phượng Trác Quân tiếng “Cha” . Phượng Trác Quân liên thanh đáp lời, nhìn ra được cũng cao hứng . Long Tam cùng Long Nhị nhìn nhau liếc mắt cái, cũng qua ngồi xuống.

      Mọi người đều lời nào, Long Nhị chậm chạp uống trà, Long Tam nhìn Phượng Trữ, Kiều Lỵ cùng Phượng Trác Quân cũng nhìn chằm chằm Phượng Trữ, cuối cùng vẫn là Phượng Trữ mở miệng : “Cha nương vì sao lại đến đây?”

      “Chúng ta muốn đến xem con, đến đây lại nghe con bị bệnh quên hết tất cả, lại nghe Long phủ gặp nạn con chạy ra ngoài, cũng may hiền tế tìm được con rồi, chúng ta ở tại đây chờ các con trở về.” Kiều Lỵ cười giải thích, còn ôn nhu thay Phượng Trữ ấn ấn hai huyệt thái dương.

      Phượng Trữ cảm thấy trong lòng ấm áp , lại có gì cố kỵ, nàng bổ nhào vào trong lòng Kiều Lỵ làm nũng: “Nương, ta có thể tưởng tượng ra được, ta nhớ được bộ dáng hai người, luôn trong đầu cố gắng suy nghĩ, nay cuối cùng cũng thấy, ta cao hứng.”

      “Nha đầu ngốc.” Kiều Lỵ ôm nàng cười : “Nhớ chúng ta cứ gửi thư về, ta và cha con tự nhiên đến thăm, con xem con cái gì cũng , chúng ta còn nghĩ con ở đây quá tốt chứ.”

      Lời này của bà trong bông có gai, Long Nhị mặt trầm xuống liền muốn phát tác, Phượng Trữ lại : “Ta rất tốt, nương yên tâm. Nhị bá, tướng công đều đối ta rất tốt .”

      Long Nhị ngượng ngùng ngậm miệng, cúi đầu lại uống tiếp miệng trà. Bên này Kiều Lỵ cũng lại : “Nếu như thế, nương an tâm, con quá giống cha cái gì cũng đều cường.”

      Phượng Trữ trong đầu cảm động, quả nhiên vẫn là cha mẹ luôn đối tốt với mình. Nàng nghe thấy Kiều Lỵ tiếp theo : “Con đứa này lúc nào cũng tùy hứng, tại cứ như vậy cùng hiền tế hảo hảo ở chung tốt rồi, đừng có lại sợ cái này sợ cái kia .”

      Phượng Trữ hiểu được lời bà có ý tứ gì, đành phải đáp ứng : “Vâng, nương.” Kiều Lỵ lại : “Ta và cha con bàn bạc qua, thể cứ để con tính tình đùa giỡn mãi được, cho nên ta đem Bảo nhi đến, con hảo hảo cùng hiền tế sống chung, tuy là sinh con , nhưng cũng là cốt nhục, hiền tế để ý, các con đều tuổi còn trẻ, còn nhiều thời gian, sau này cũng có thể sinh đứa con trai nữa.”

      Long Nhị lần này ngưng uống trà, ngồi thẳng, ngầm đá Long Tam cước. Phượng Trữ hoàn toàn chú ý bọn họ bên này, nàng có nghe hiểu hết lời của Kiều Lỵ, chỉ biết chuyện rất trọng yếu, chẳng lẽ, nàng còn có đứa ?

      Quả nhiên thấy Kiều Lỵ quay đầu chỉ phía sau, nơi đó có nha hoàn bế tiểu oa nhi im lặng. Kiều Lỵ : “Con còn có nhớ nữ nhi con sinh hay ?”

      Phượng Trữ cực thong thả lắc đầu, nàng chút ấn tượng cũng có, nàng nhìn chằm chằm vào đứa kia rời mắt. Nàng nghe thấy Kiều Lỵ : “Lúc trước con về nhà mẹ đẻ dưỡng thai, muốn sinh xong rồi trở về, kết quả sinh ra con , con Long gia thích, nên mang theo. Sau để lại Bảo nhi cho chúng ta, tính cùng hiền tế chuyện, hoặc là sau khi có đứa con trai khác, lại về nhà đón Bảo nhi. Nhưng hai năm trôi qua, con vẫn có tin tức, chúng ta lần này đến, cũng là nghĩ thể để cho con tùy hứng mãi, đứa như thế nào cũng nên do cha mẹ dạy dỗ. Con có đúng hay ?”

      Phượng Trữ nên lời, nàng đứng lên, chậm rãi về hướng đứa kia, trong đầu từng đợt rét run. Nàng cư nhiên là mẫu thân ngoan độc như vậy, nàng lúc trước nghĩ gì mà lại quyết định như thế? Nàng làm sao có thể bỏ lại đứa của mình mặc kệ? Nếu là nhà chồng thích nữ nhi, nàng đem bọn họ đánh cho răng rơi đầy đất mới là lạ. Nàng làm sao có thể bởi vì nhà chồng thích con liền đem đứa bỏ lại ?

      Phượng Trữ đến trước mặt đứa , nàng vẫn dựa vào trong lòng nha hoàn ngủ gật. Lông mi của nàng vừa dài lại đen, như hai cây quạt , cái miệng nhắn phấn nộn hồng hồng, khuôn mặt tròn trịa, cái trán trơn bóng xinh đẹp. đứa đáng xinh đẹp a!

      Phượng Trữ cảm thấy hốc mắt nóng nóng, nước mắt bừng lên, nàng như thế nào lại hư hỏng như vậy, nàng như thế nào lại có thể vứt bỏ nữ nhi của mình. Phượng Trữ cẩn thận đưa tay đụng vào, sờ sờ khuôn mặt nhắn của đứa , thấp giọng : “Là hài tử của ta sao?”

      Kiều Lỵ trả lời: “Con quả là nha đầu ngốc, quả nhiên là nhớ chuyện. Mười tháng mang thai, đau ngày mới sinh ra, lúc ấy con còn ôm nó oa oa khóc, bây giờ lại chút cũng nhớ được.”

      Phượng Trữ lại chạm tay lên mặt oa nhi, tiểu oa nhi chớp chút, tỉnh lại . Nàng mở mắt ra, nhìn thấy Phượng Trữ, còn nhìn rất chăm chú, sau đó a miệng nở nụ cười. Phượng Trữ lại kích động cao hứng kêu: “Ai nha, nàng tỉnh, nàng đối ta cười.”

      Kiều Lỵ qua, ôm lấy đứa : “Cười cái liền khiến con vui thành như vậy, Bảo nhi của chúng ta có thể được rồi, ngoan, mau gọi nương.”

      Bảo nhi thanh tú ngáp cái, lại chăm chú nhìn nhìn Phượng Trữ, nãi thanh nãi khí hô thanh: “Nương…” Phượng Trữ cao hứng rơi lệ, đứa này đáng .

      Kiều Lỵ xong: “Con xem, bộ dạng nàng với con trước đây như cùng khuôn đúc? Nhưng ánh mắt lại giống cha nàng nha.” Phượng Trữ gật đầu cái, trong lòng nàng mừng như điên, nàng có nữ nhi đáng như vậy, nàng có nữ nhi của Long Tam, nàng sợ thành heo, nàng muốn cùng nữ nhi và Long Tam nhà ba người vui vẻ sống.

      Nàng kích động quay đầu hướng Long Tam kêu: “Long Tam, ngươi xem, nữ nhi của chúng ta, nàng đáng , đúng ?” Nhưng là phản ứng của Long Tam hoàn toàn ra ngoài dự kiến của nàng, cao hứng, có kinh ngạc, có tức giận , chính là, mặt chút thay đổi nhìn hết thảy.

      Gương mặt tươi cười của Phượng Trữ chợt cứng lại, tay nàng thậm chí còn ở giữa trung chuẩn bị ôm lấy Bảo nhi, nhưng nàng bị phản ứng của Long Tam làm cứng ngắc. Nàng quay đầu nhìn Bảo nhi, lại chuyển qua Long Tam. Nàng nhìn chằm chằm ánh mắt của Long Tam, nơi đó có cảm xúc phức tạp, nàng nhìn hiểu, nàng , nàng lắc đầu, mở miệng muốn hỏi, lại phát ra tiếng, nàng phát nàng dám.

      Trong đầu nàng bỗng nhiên lên lời của Long Tam đêm đó, : kiện kia, cũng chưa được chứng , có nhiều cũng vô ích.

      Phượng Trữ lập tức cảm thấy máu toàn thân đông lại , toàn thân nàng run lên. Nàng vụng trộm sinh đứa , nàng tìm lý do để đứa ở lại Phượng gia, chính mình giả dạng làm như có việc gì trở lại Long phủ. Nên Long phủ có người biết nàng có thai, bằng sớm lấy việc này làm cớ. Cho nên, khả năng lớn nhất chỉ có

      Phượng Trữ lấy tay che miệng, nàng thể tin được, nàng chút cũng thể tin được. -гоц-

      Nàng hai bên giấu giếm lừa lọc, gạt Long phủ, lừa Phượng gia. Nhưng mà giấy thể gói được lửa, luôn luôn có chút tiếng gió truyền ra, cho nên Long Tam chuyện đó chưa được chứng , nhưng kỳ trong lòng mọi người đều có chút ngờ vực vô căn cứ. Cho nên bọn họ mới có thể thích nàng như vậy, nàng hồng hạnh ra tường, nàng trộm bảo vật… Phượng Trữ nhìn ánh mắt của Long Tam, nhìn mãi, nàng cảm thấy chính mình thở nổi, ra là thế, dĩ nhiên là như thế!

      làm sao có thể quên được, nam nhân khắp thiên hạ ai có khả năng quên được. Nàng tại dù cho có tốt hơn có ích lợi gì, nàng tại khiến thích có ích lợi gì?

      Tuyệt vọng lạnh như băng tràn ngập trái tim Phượng Trữ. Nàng thích , thích chuyện tiếng ôn nhu, thích xử rộng lượng thỏa đáng, thích tươi cười sang sảng, thích biểu tình bất đắc dĩ, nàng muốn cùng cùng chỗ, muốn cùng sống. Nàng quyết tâm sửa đổi hết thảy, nàng tính làm lại từ đầu. Nhưng Phượng Trữ trước kia, đúng là chút đường lui cũng chừa lại cho nàng.

      Phượng Trữ rốt cuộc nhịn được, cúi đầu chạy ra khỏi phòng, nàng hơi vọt vào tiểu viện của mình, chạy vào trong nhà, gục ở giường lên tiếng khóc lớn.

      Nàng hận chính mình, hận mỗi kiện chính mình làm, nàng hận chính mình trinh tiết, hận chính mình tham lam, hận chính mình tâm địa ngoan độc. Nàng còn hận chính mình thích Long Tam, nếu như thế, nàng cũng thống khổ như vậy, nàng còn hận chính mình cùng tâm ý tương thông, nếu nàng nhìn liền hiểu được phát sinh chuyện gì, nàng cũng biết chính mình là ác phụ như thế.

      Nàng hận, hận tất cả!

      tại Long gia, chính cha mẹ nàng cũng nhất định biết nàng có bao nhiêu hư hỏng, bọn họ nhất định cũng đối nàng thất vọng xuyên tâm. Nàng mất tín nhiệm cùng thích của mọi người, nàng đến tột cùng là vì sao có thể đem chính mình biến thành như thế?

      Phượng Trữ trong đầu trống rỗng, nàng chỉ biết oa oa khóc lớn, còn bả vai nào cho nàng nữa, chuyện chưa chứng kia được chứng từ đứa bé mang đến từ Phượng gia rồi.

      Nàng còn mặt mũi nào đối Long Tam đừng bỏ lại ta , cười với nàng nữa, ôn nhu nhìn nàng như vậy nữa. Nàng là nữ nhân hư hỏng, là nữ nhân cực cực hư hỏng sửa chữa được.

      Phượng Trữ khóc đến khó thở, khóc đến khi ruột gan đứt từng khúc, khóc đến lúc thiên địa vô sắc, tại đây trong phòng , chỉ có nàng người độc phát tiết cảm xúc.

      Phượng Trữ biết chính mình khóc bao lâu, nàng rốt cuộc ngừng khóc, dựa vào bên giường ngẩn người, trong đầu nàng trống trơn , hỗn loạn , nàng chỉ cảm thấy vừa bi thống lại tuyệt vọng, nỗi sợ hãi truyền khắp người.

      Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Phượng Trữ bất động, nàng ai cũng muốn gặp. lát sau, tiếng đập cửa lại tiếp tục, lần này nàng nghe được thanh nương nàng hỏi: “Nàng ở bên trong sao?” Sau đó là thanh khác đáp: “Đúng vậy.”

      Phượng Trữ nghe thấy nương bảo người kia ra, sau đó lại nghe thấy bà ôn nhu cùng cha : “Ngươi đừng quản , ta đến cùng nàng chuyện.” Phượng Trữ ngồi dậy, dụi dụi mắt, tâm nàng hoang mang cuối cùng cũng có được ít an ủi. Dư nương từng qua, cha mẹ nàng cùng nàng là thân thiết. Phượng Trữ nghĩ bà nhất định là đúng. Bây giờ nàng bày ra chuyện bị gièm pha, cũng chỉ có cha mẹ mới có thể quan tâm nàng, tới thăm nàng.

      Người bên ngoài lại gõ cửa, thanh Kiều Lỵ vang lên: “Phượng Phượng a, là nương, con đừng khóc nữa, trước đừng khổ sở, con bị bệnh, nhiều chuyện nhớ , đừng có gấp. Con mở cửa , cho nương nhìn con, nương bồi con chuyện chút được ?”

      Phượng Trữ xoa xoa mặt, lê bước ra mở cửa, trong lòng nàng có cảm động, có ủy khuất, áy náy và xấu hổ vô cùng, nàng sợ hãi gọi: “Nương…”

      Kiều Lỵ gật gật đầu, đem nàng kéo vào trong nhà: “Chúng ta vào nhà chuyện .”

      Hai mẹ con vào phòng, Phượng Trữ chuyển ghế dựa cho Kiều Lỵ, nàng nghĩ nên mở miệng như thế nào, vừa nhấc đầu, thình lình bàn tay của Kiều Lỵ vung đến, đánh thẳng vào mặt Phượng Trữ, khiến hai má nàng đau như thiêu đốt. Nàng như trong mộng, nghe thấy Kiều Lỵ hung tợn mắng: “Ngươi đúng là đồ biết xấu hổ!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 31, Nghe lén vách tường . . .



      Phượng Trữ choáng váng, biết làm sao, nàng ôm má ngơ ngẩn nhìn Kiều Lỵ. Làm sao bà ta có thể trở mặt nhanh như vậy được?



      Kiều Lỵ tức giận đến đứng yên được, ở trong phòng qua lại hai ba bước, bà dừng lại, chỉ vào Phượng Trữ mắng: “Ngươi , rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi lúc nào cũng bảo là làm tốt lắm , vậy mà dám vác cái bụng về nhà mẹ đẻ. Ta cảm thấy thích hợp, nhưng ngươi mở miệng ra cư nhiên dám dối , cái gì mà sinh con bị ghét bỏ, đợi sinh con trai đến đón nàng, ta cư nhiên còn tin ngươi .” Bà ta tức giận run người: “Ngươi , nghiệt chủng này là của ai ?”



      Phượng Trữ lắc đầu, nước mắt lại ứa ra. Kiều Lỵ cả giận : “Khóc cái gì mà khóc, ngươi , đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”



      Phượng Trữ oa oa khóc lớn, Kiều Lỵ lại hỏi hồi, Phượng Trữ cuối cùng hét to: “Ta cái gì cũng biết, ta cái gì cũng nhớ .”



      “Hảo, tốt lắm.” Kiều Lỵ cắn răng: “Ngươi câu nhớ , biết, quăng cái cục diện rối rắm cho ta dọn dẹp.” Bà trở lại gần vài bước, nhìn Phượng Trữ mặt nhăn nhó: “ tại Long gia cứng rắn đứa này phải của Long gia , giờ nên làm thế nào cho phải?”



      Phượng Trữ nghe xong lời này, muốn khóc cũng khóc được , trong đầu trận quặn đau. Kiều Lỵ lại : “Ngươi ở đây ba năm, trong ba năm cũng bắt được tâm của Long Tam sao? Trong ba huynh đệ tính tình ôn hòa nhất, ngươi lúc trước cũng cam đoan nhất định ở đây vững chân, lấy được thứ kia, báo thù cho Phượng gia chúng ta. Kết quả sao? Ba năm, ngươi cái gì cũng chưa làm được, còn sinh ra nghiệt chủng. là được việc đủ bại có thừa.”



      Phượng Trữ cúi đầu nức nở lời nào, tại trong đầu nàng mảnh hỗn loạn, cũng lưu tâm nội dung Kiều Lỵ đến, trong lòng nàng tràn đầy ảo não cùng xấu hổ, có nửa điểm tò mò với việc của nhà mẹ đẻ và Long gia.



      Kiều Lỵ ở trong phòng vòng vo nửa ngày, cuối cùng nghĩ ra biện pháp: “Ngươi nay mất trí nhớ cũng là chuyện tốt, chuyện gì đều cần phải thừa nhận. Long gia nhận đứa này chúng ta mang , để lại tội danh bức thê bỏ nữ nhi cho bọn . Ta đem Bảo nhi , ngươi cứ ở lại đây, trong tay chúng ta có hôn ước tổ tông lưu lại , bọn họ dám bức ngươi , ngươi cứ ở lại đây chờ đợi, còn nhiều thời gian, sau này còn có cơ hội…”



      còn chưa dứt lời, bị Phượng Trữ cắt ngang, nàng lau nước mắt cầu xin: “Nương, ta còn mặt mũi nào ở lại nơi này nữa, nương dẫn ta về nhà được ? Ta thực có lỗi với Long Tam, ta thể ở lại đây nữa.”



      Kiều Lỵ tức giận đưa tay lên, cuối cùng kềm chế đánh tiếp, bà trừng mắt nhìn Phượng Trữ, nhẫn nhịn nhưng vẫn chỉ vào chóp mũi của nàng, quát: “Ngươi đúng là đồ vô dụng, thể làm cho Long Tam ngươi thôi, lại để tâm người . Chính ngươi xem, bị đuổi khỏi đây, ngươi còn mang theo con nghiệt chủng, ai còn có thể lấy ngươi nữa?”



      “Ta phạm vào sai, dám có ý nghĩ an phận. Ta phải vẫn còn cha cùng nương đó thôi, có người muốn ta, phải còn có cha cùng nương thôi?” Phượng trữ ngước khuôn mặt nhắn, nước mắt lã chã, ánh mắt trong suốt để lộ ra tuyệt vọng, huyết mạch thân nhân, nơi tránh gió cuối cùng của nàng.



      Kiều Lỵ nghẹn lời, khẽ cắn môi, cuối cùng chỉ chỉ vào cái trán của nàng: “Ngươi là đứa tiền đồ. Việc này ngươi đừng nghĩ nữa, có nương đây, nương làm chủ cho ngươi, nương tìm Long Tam chuyện.”



      “Nương…” Phượng Trữ quýnh lên, lôi kéo tay áo của Kiều Lỵ: “Nương, đừng . Là nữ nhi tốt, nữ nhi theo hai người về nhà thôi.”



      Kiều Lỵ vung tay: “Ngươi đừng vờ ngớ ngẩn , nương cho dù thèm nghĩ nữa, cũng phải tính cho sau này của ngươi. Nương lần này tới, chính là nghe ngươi sinh bệnh, phạm hồ đồ, nương lo lắng Long gia mượn cơ hội đuổi ngươi , mới nghĩ đem cốt nhục của các ngươi mang lại đây, cho dù là thích con , nhưng cũng là thân sinh, ngươi cũng coi như sinh ra đứa cho Long gia. Nhưng vạn vạn ngờ tới ngươi làm ra việc hồ đồ thế này.”



      Bà càng càng tức, nắm quyền khắc chế tính tình, lại : “Ta cũng quá sốt ruột , ta nên cẩn thận suy nghĩ thấy việc này cổ quái, cách của ngươi trước kia làm ta cũng nghi ngờ, nhưng ngươi luôn luôn nghe lời nhu thuận, ta cũng nghĩ tệ như vậy, chỉ nghĩ là ngươi ở đây gặp áp lực quá lớn. Trước khi khởi hành đáng ra phải cân nhắc, nên đem đứa này theo, cũng rơi vào cục diện bị động như hôm nay. Ai, ta cũng quá hồ đồ .”



      Phượng Trữ trong lòng càng khổ sở: “Thực xin lỗi, đều là lỗi của nữ nhi.”



      Kiều Lỵ kiên nhẫn : “Cứ chút lại xin lỗi có ích lợi gì?” Bà trừng mắt nhìn Phượng Trữ: “Cha ruột của đứa này, ngươi chút cũng nghĩ ra sao?”



      Phượng Trữ lắc đầu, nàng chỉ cảm thấy việc này làm cho nàng ghê tởm và sợ hãi, nàng chẳng lẽ để ý tướng công của mình, mà lưu luyến với người khác? Theo tính cách của nàng, cho dù nàng người khác, cũng thể làm ra chuyện động trời như vậy. Chẳng lẽ, người nàng xảy ra chuyện gì? Phượng Trữ nghĩ vậy, lại che miệng khóc.



      Kiều Lỵ nhìn nàng, thở dài: “Phượng Phượng, việc này con cứ hoàn toàn làm như biết, cho dù nhớ ra cha đứa là ai, con cũng được , con chỉ cần cho nương biết, nương vì con làm chủ . Nương tại phải tìm Long Tam, dàn xếp chuyện này , con chớ hoảng sợ, có nương ở đây. Bọn họ muốn nhân cơ hội này đuổi Phượng gia chúng ta sao, có cửa đâu!”



      xong, quay đầu liền ra khỏi phòng. Phượng Trữ ngơ ngác đứng, cũng biết đứng bao lâu, trong đầu nàng rối loạn, nàng cảm thấy nàng phải làm cái gì đó. Nhưng nàng có thể làm cái gì? Muốn làm cái gì? Nàng biết.



      Phượng Trữ như người hồn bước ra khỏi phòng, nàng cảm thấy chính mình như tội nhân dơ bẩn, thể ra ngoài sáng, vì thế dán tường, tìm chỗ tối mà . Nàng tới tới, phát bản thân đến trong sân của Long Tam, nàng ngẩng đầu nhìn căn phòng quen thuộc kia, bỗng nhiên muốn nhìn thấy , nghe tiếng , nhưng là nàng dám. Nàng cảm thấy nàng có thiên ngôn vạn ngữ muốn , vô số vấn đề nàng đếm được, nàng muốn tìm hảo hảo chuyện, nhưng nàng dám.



      Nàng cuối cùng lặng yên tiếng động đến bên cửa sổ, áp lỗ tai vào, lại nghe thấy trong phòng có người chuyện.



      “Ta có chạm qua nàng.” Đó là thanh của Long Tam. Thanh kia tuy , nhưng lại như lưỡi kiếm đâm thẳng vào tim Phượng Trữ. Nàng cứng người, thẫn thờ đứng tại chỗ.



      “Hừ, Phượng phu nhân kia bây giờ cho dù biện hộ như thế nào cũng được.” Đây là thanh của Long Nhị: “Bà ta cho là Long gia chúng ta đều là người chết sao?”



      Long Tam gì, Long Nhị tiếp: “Cái này gọi là thông minh bị thông minh hại. bà ta cướp sinh ý của chúng ta bất thành, lại biết Phượng Trữ bị bệnh, đoán chúng ta có thể lấy cơ hội này hưu nàng, liền đem đứa Phượng Trữ vụng trộm sinh ở nhà mang lại đây. Bà ta chắc là nghĩ muốn dùng đứa giữ lấy vị trí Long Tam phu nhân sao? Nhưng bà ta cũng dự đoán được, Phượng Trữ cũng lừa bà ta vố.”



      “Ta dám nghĩ, lúc trước Bình nhi Phượng Trữ về nhà mẹ đẻ vì sinh đứa , cư nhiên là .” Trong giọng của Long Tam có cảm xúc bi thương làm cho Phượng Trữ nước mắt lại tràn mi.



      “Bây giờ chứng cũng muộn.” Long Nhị cảm thấy rất là may mắn: “Chuyện này ràng quá rồi. Lúc trước sau khi Bình nhi mật báo lâu liền sinh bệnh chết, ta cảm thấy đơn giản như vậy.”



      “Nhị ca…” Giọng Long Tam bi thương cùng vô lực, làm lòng Phượng Trữ thêm đau đớn.



      Phượng Trữ biết bản thân làm thế nào rời cái sân kia, nàng chỉ biết là đời này nàng còn khả năng thản nhiên đối mặt với Long Tam. Nàng lang thang vô mục đích trong Long phủ, lẩn tránh trong bóng tối như u hồn. Nàng biết nàng tóc tai hỗn độn hai mắt sưng đỏ sắc mặt xanh trắng, giờ phút này bộ dáng bên ngoài giống như nữ quỷ, tâm nàng tĩnh mịch, mặt chút thay đổi. Ban ngày ban mặt chợt thấy bên vách tường có thứ như thế, đúng là quỷ dọa người.



      Phượng Trữ mơ hồ chẳng phân biệt phương hướng mãi, nha hoàn bê mâm hoa quả ngang qua, vừa quay lại thấy bóng của nàng đứng ở trong góc, sợ tới mức hét lên tiếng, hất đổ mâm hoa quả quay đầu bỏ chạy.



      Phượng Trữ mờ mịt nhìn bóng dáng của nàng, thào : “Ta tự sát sao? Sao người kia lại như nhìn thấy quỷ … Di?” Nàng ngơ ngác đứng hồi, đầu óc dường như dần dần hoạt động lại, đưa tay hứng lấy ánh mặt trời, lại lẩm bẩm: “Đúng rồi, vẫn chưa là quỷ.”



      Cúi đầu nhìn đám trái cây lăn lăn dưới chân, trong đó có lê nàng thích ăn nhất. Phượng Trữ ngồi xổm xuống, nhặt lên quả xoa xoa, hung hăng cắn phát to, trước đây khi gặp chuyện vui chỉ cần ăn này nọ, tâm tình tốt hơn hẳn. Lê thực ngọt, nàng có thể hơi ăn ba quả, nàng còn nhớ lê nhà Mã thúc trồng, nàng ăn vui vẻ, nhưng vì sao lê ở Long gia, nàng càng ăn càng chảy nước mắt?



      Phượng Trữ cam lòng, nàng cắn thêm miếng, lại kiểm thêm quả lau lau tiếp tục cắn, nhưng nước mắt ngừng được, nàng cảm thấy chính mình ngốc. Bỗng nhiên thân ảnh nho xuất ở trước mặt nàng, là Bảo nhi.



      Bảo nhi tò mò nhìn nhìn hành động của Phượng Trữ, học nàng ngồi xổm xuống . Cúi đầu nhìn thấy đám trái cây dưới chân, cũng cầm lên quả đào, đưa lên miệng.



      “Ai, ai, bẩn.” Phượng Trữ nhanh tay đoạt lấy, lau lau rồi đưa lại cho nàng: “Tốt lắm.”



      Bảo nhi ngồi xổm được, đặt mông ngồi ở bên người Phượng Trữ, nàng nâng tay thay Phượng Trữ lau nước mắt, miệng : “Khóc khóc, xấu hổ…” Phượng Trữ ngây ngốc nhìn nàng, nàng lại ôm quả đào cắn.



      Tay của Bảo nhi , quả đào kia lại to, vì thế Bảo nhi dùng hai tay ôm quả đào cắn. Nhưng miệng nàng cũng , cắn nửa ngày quả đào kia trông vô cùng thê thảm. Phượng Trữ nhịn được nở nụ cười, nàng hít hít mũi, cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều. Nàng cầm lấy quả đào, dùng sức bẻ thành hai nửa, lại đưa cho Bảo nhi, ánh mắt Bảo nhi vụt sáng lên, vẻ mặt sùng bái nhìn Phượng Trữ. Đưa tay cầm nửa quả đào, có thể cắn được, bên vừa cười vừa ăn, mặt dính toàn nước trái cây.



      lớn ngồi ở trong góc ăn hết mâm hoa quả, vẫn thấy có người đến tìm Bảo nhi. Phượng Trữ bế nàng lên, Bảo nhi thực ngoan gọi tiếng: “Nương…”



      Thanh gọi nương này khiến Phượng Trữ vừa vui vừa buồn, nàng lấy khăn tay lau miệng cho Bảo nhi, Bảo nhi ngọt ngào cười với nàng. Phượng Trữ lúc này muốn khóc , làm sao bây giờ? Cuộc sống của nàng mảnh hắc ám, lão thiên gia vì sao lại cho nàng oa nhi đáng như vậy?



      Hôm nay Phượng Trữ cùng Bảo nhi trốn trong phòng, nàng ai cũng muốn gặp, kỳ cũng có người tới gặp nàng. Nàng thèm nghĩ đến đàm phán giữa hai nhà nữa, thèm nghĩ đến nàng sau này có thể ra sao, bây giờ nàng chỉ dành thời gian cùng Bảo nhi vui vẻ ở chung.



      Bảo nhi là đứa thực ngoan, nàng lớn, khóc nháo, nhìn cái gì đều cẩn thận, tựa hồ lá gan rất , muốn làm cái gì cũng nghĩ trước, thử chút, sau đó mới làm.



      Nha hoàn chiếu cố Bảo nhi muốn đem Bảo nhi , Phượng Trữ cho, nàng hỏi cách chăm sóc Bảo nhi, sau đó sai nha hoàn kia làm việc khác. Bảo nhi tựa hồ cũng thực thích Phượng Trữ, biết có thể ở lại cùng nàng, cười đến thực vui vẻ. Phượng Trữ cảm thấy, đây là thiên tính mẫu tử, giống như nàng vừa thấy Bảo nhi liền thích, Bảo nhi đối nàng, chắc chắn cũng có hảo cảm ràng.



      Hai mẹ con cùng nhau ăn cơm chiều, cùng nhau tắm giặt, cùng nhau chải đầu, cùng nhau thay đổi xiêm y, cùng lên giường ngủ. Phượng Trữ ôm Bảo nhi, nghe nàng kêu “Nương”, nhìn bộ dáng nàng ngủ chảy nước miếng, bỗng nhiên cảm thấy chính mình còn sợ ác mộng như xưa.



      Tại thời điểm này, Bảo nhi khiến Phượng Trữ còn cảm thấy tuyệt vọng cùng bi thương nữa, nàng làm cho công việc của Phượng Trữ lu bù lên, nàng khiến Phượng Trữ có thể trốn tránh tình cảnh trước mắt, tuy rằng hết thảy đau xót đều là nàng làm ra, nhưng Phượng Trữ cũng cảm giác Bảo nhi giống mình.



      Cùng là cái gì cũng biết, cùng là cái mầm tai vạ, Phượng Trữ dám chính mình là vô tội, nhưng Bảo nhi tuyệt đối là vô tội. Nàng chỉ là đứa , có lý do gì đem chuyện xấu đổ lên người Bảo nhi.



      Phượng Trữ nghĩ, vận mệnh chính nàng nàng thể cải biến, nhưng Bảo nhi nàng nhất định phải bảo hộ tốt. Nàng thể lại lần nữa vứt bỏ nữ nhi của mình, cho dù vì Long Tam, nàng cũng thể lại ở lại Long phủ, nàng muốn cùng Bảo nhi ở chung chỗ, nàng muốn cùng Bảo nhi về nhà.



      Phượng Trữ vừa nghĩ đến liền muốn hành động, nàng lặng lẽ đứng dậy mặc quần áo, gương mặt phấn nộn của Bảo nhi hôn cái, sau đó ra ngoài, tính cùng cha mẹ ràng, cho dù như thế nào, nàng ở lại Long phủ.



      Nhưng khi nàng vừa vụng trộm đứng bên ngoài phòng cho khách, chợt nghe thấy Kiều Lỵ đối Phượng Trác Quân : “Tướng công, ta làm việc này cũng vì Phượng Phượng, vì Phượng gia chúng ta.”



      Phượng Trữ giật mình, ngừng tay gõ cửa, chuyển tới bên cửa sổ nghe lén.



      Nàng nghe được Phượng Trác Quân : “Bảo nhi là đứa ngoan ngoãn, chúng ta nuôi cũng được.”



      “Nhưng thanh danh Phượng gia làm sao bây giờ? thể để cho người khác đều biết Phượng Phượng sinh ra đứa biết cha nó là ai. Tiểu oa nhi còn còn dễ, nhưng sau này nó trưởng thành, cũng thể dấu diếm mãi được, bằng chúng ta gửi nó cho người khác nuôi, ngày sau nó lớn lên, tìm cái cớ, là chất nữ bà con xa đến ở, lại đón trở về. Hôm nay thái độ của Long gia khá cứng rắn, ta thấy việc này dễ. Nếu bên đó thuận theo, ta nhất định phải lại nháo đến gà chó yên. Cho dù Phượng Phượng ở hay ở lại đây, chuyện Bảo nhi đều định rồi. Ta nghĩ rồi, trước đem Bảo nhi đưa đến bà ở nông thôn, bà ấy có con, chắc bạc đãi Bảo nhi. Chúng ta cho tiền nuôi dưỡng, Bảo nhi kém.”



      “A Lỵ, Bảo nhi còn …”



      “Tướng công, ngươi nghe ta . Nếu bị đuổi khỏi Long gia, Phượng Phượng sau này tái giá, Bảo nhi là thứ trói buộc, Bảo nhi ở nhà chúng ta lớn lên, bị người ngoài chỉ trỏ, cũng vui vẻ. Ta làm như thế, đối với bên nào cũng tốt.”



      Phượng Trữ nhắm mắt lại, cảm thấy trong đầu lạnh như băng, nàng nghe nổi nữa, yên lặng xoay người, bước vào trong bóng đêm.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 32, Giãy dụa tìm thê . . .



      Sau đó vài ngày, Long Tam bề bộn nhiều việc, vội vàng xử lý chuyện xuất môn lần này bị người đuổi giết, vội vàng cùng Phượng gia đàm phán giằng co, vội vàng cùng Long Nhị bàn bạc chuyện gian tế đoạt bảo vật lần trước, còn vội vàng tìm cơ hội vụng trộm nhìn Phượng Trữ.


      Phượng Trữ từ ngày ấy cả người đều thay đổi, nhưng phải biến trở lại thành Phượng Trữ trước kia, mà biến thành Phượng Trữ thứ ba, bi thương, im lặng, quái gở.



      Nàng luôn tránh ở trong tiểu viện của nàng, trở ra làm ầm ĩ chọc Dư nương tức giận , hề chạy đến phòng bếp trộm này nọ ăn, hề chạy đến sân của quấn quít lấy , nàng thậm chí, hề nhìn .



      Trong đầu Long Tam có tư vị nên lời, biết chuyện này khiến Phượng Trữ bị tác động rất mạnh, dù sao có chuẩn bị tâm lý, mà nàng có. Ngày đó nhìn nụ cười của nàng như hoa đột ngột biến thành tro tàn tuyệt vọng, biết thống khổ của mình là vì xác nhận bị nàng hoàn toàn phản bội, hay là vì đau lòng nàng bất lực.



      Nàng từng tìm đến , biết. Khi nghe được động tĩnh chạy ra cửa phòng, nhìn thấy nàng vừa vặn xoay người rời , biết cùng với Long Nhị chuyện nàng có nghe được , nhưng bóng dáng của nàng cho biết, khoảng cách của họ càng ngày càng xa xôi .



      “Long Tam, đừng bỏ lại ta a.” Mỗi khi Long Tam nhớ tới biểu tình cùng ngữ khí của Phượng Trữ thời điểm lời này, hốc mắt đều nóng lên. đúng là vẫn muốn bỏ lại nàng, vì những chuyện cũ mà nàng nhớ .



      hối hận vì buổi gặp gỡ trước đây, khi xong việc nên trực tiếp hồi phủ, nên đến tửu quán của bằng hữu ở thành nam uống rượu, uống xong rượu cũng nên vòng đến cửa thành kia, cũng nên tinh mắt như thế chỉ cần liếc mắt liền thấy nàng.



      Nếu như vậy, nhìn thấy nàng mạnh mẽ đáng , nhìn thấy nàng bất lực cùng thương tâm, thương hại nàng, đổi tâm phòng bị đối với nàng. nên giống như Long Nhị, đem ấn tượng về nàng trước đây khắc sâu trong lòng, thấy được mặt khác của nàng, thấy thống khổ như ngày hôm nay.



      Mọi người trong giang hồ Long Tam gia luôn thương hương tiếc ngọc, gọi là Phong lưu Tam thiếu, quả cảm thấy nữ tử nhu nhược đáng nên ôn nhu đối đãi, nhưng chưa bao giờ biết, loại nữ nhân điên bưu hãn nghịch ngợm mới có thể khiến cho có ý muốn bảo hộ .



      Nhưng tại hết thảy đều xong. Rất nhiều kiện được làm , cùng với nàng coi như là ly biệt.



      Long Tam từng muốn thăm nàng, muốn cùng nàng tâm , tuy rằng biết cái gì cho phải, nhưng muốn cùng nàng trò chuyện, nhưng nàng lại cự tuyệt. Vì thế Long Tam chỉ có thể đứng từ xa xa nhìn nàng, nhìn nàng cầm vài món đồ chơi trước đây mua cho nàng cho đứa kia chơi, nhìn nàng dạy đứa chơi diều, nhìn nàng ôm đứa chạy nhảy khắp sân cười vui vẻ.



      có chút mất hứng, đúng, là thực mất hứng, đó phải là đứa của , nhưng Phượng Trữ thực thích nàng. Vì thế Long Tam lén lút nhìn nàng hai lần, sau đó hề vụng trộm nhìn nữa. cảm thấy vung tay chặt đứt mới là chuyện tốt.



      Bởi vì chuyện của đứa , Phượng gia bị đuối lý cãi được, cho nên chuyện Phượng Trữ bị hưu là kết cục ván đóng thuyền. Long Tam lần này rốt cục viết hưu thư, lúc ấy cũng có Phượng Trữ ở đây, nàng cúi mắt nhìn xuống chân, mà Long Tam trừng mắt nhìn mặt bàn. Tay cầm bút của run run, nét chữ khó coi vô cùng, nhưng vô luận như thế nào, cuối cùng hưu thư cũng viết xong, cùng nàng điểm chỉ.



      Phượng Trữ yên lặng cầm lấy hưu thư bước , Kiều Lỵ cùng Phượng Trác Quân bất bình cũng rời , nhưng bọn để lại câu: “Việc này để yên đâu, chuyện Long gia các ngươi thiếu Phượng gia chúng ta, ngày nào đó chúng ta đòi lại .”



      Những lời này Phượng Trữ cũng nghe thấy được, nhưng nàng quan tâm, cái gì Long gia Phượng gia, cái gì ân oán tình cừu, nàng quan tâm. Nàng ôm Bảo nhi, ngồi xe ngựa của Phượng gia.



      Long Tam trong lòng có bất an, cùng với Thiết tổng quản tiễn khách, kỳ là giám thị đám người Phượng gia ra khỏi đại môn, nhìn bọn họ lên xe ngựa. Long Tam biết kỳ cần đến, có Thiết tổng quản là đủ rồi, nhưng nghĩ đây có lẽ là lần cuối cùng nhìn thấy Phượng Trữ, vẫn muốn nhìn nàng lâu hơn chút. г о ч



      nhìn Phượng Trữ lên xe ngựa, nhìn nàng ôm đứa cúi đầu, trong khoảnh khắc khi cửa xe ngựa khép lại, nhìn thấy nàng ngẩng đầu nhìn cái. Đó là ánh mắt mà Long Tam thể miêu tả, ánh mắt kia đánh mạnh vào ngực của . Mãi đến khi xe ngựa biến mất trước mắt, Long Tam vẫn còn ngơ ngẩn.



      Mấy ngày kế tiếp, Long Tam thực làm gì cũng xong, ràng còn có đống chuyện phải làm, nên ra ngoài, nhưng lại động đậy. đứng ở trong phòng chính mình, nhớ bộ dáng Phượng Trữ ở trong này nghịch ngợm gây , nhớ nàng ăn no rồi ôm quyển sách nằm ghế xem, chỉ chăm chú nhìn vẻ mặt của phát , ấn tượng mấy tháng này nàng lưu lại trong trí nhớ của , so với ba năm trước còn nhiều hơn rất nhiều.



      Long Tam cảm thấy chính mình cũng bị bệnh, là bệnh ngốc. Nàng ràng làm chuyện như vậy, đời này có nam nhân nào có thể dễ dàng tha thứ, nhưng lại lo lắng cho nàng, nhớ nàng.



      người nàng có rất nhiều điểm đáng ngờ, liều mạng giúp nàng tìm nguyên nhân, tìm lý do, tìm cớ, nghĩ ra trăm ngàn khả năng, cực kỳ hy vọng nàng phải là Phượng Trữ, nhưng hết thảy cũng có khả năng, càng có chứng cớ.



      , nghĩ ra, nàng tràn ngập trong đầu óc của , làm cho có cách nào sáng suốt phân tích, ra khỏi mê cung. có nàng bên người quấy rối, liền trở nên ngu ngốc.



      ngày, Long Nhị cáo trạng với Long Tam: “Phượng Trữ trộm bạc của ta!”



      Long Tam há hốc mồm: “Làm sao có thể? Nàng phải trở về nhà sao?”



      “Trước khi rời trộm, hôm đó nàng đột nhiên với ta muốn tâm chuyện của ngươi. Kết quả cuối cùng nàng cái gì cũng chưa , xả đống vô dụng rồi bước . Hôm nay ta mới phát , túi bạc ta đặt ở trong phòng tìm thấy. Tuy rằng bao nhiêu, nhưng việc này rất làm cho người ta tức giận.”



      Long Tam ngây người ngẩn ngơ, rồi mở ngăn tủ của mình ra, cũng có chút bạc đặt ở đó, tìm kiếm hồi, cư nhiên cũng có.



      Long Nhị thấy thế giận dữ: ” Phượng gia bọn họ sao cứ như đám chuột đục khoét chuyên trộm trứng là sao. Đại bảo vật lấy được, liền trộm tiểu ngân lượng sao?”



      Long Tam nóng nảy: “Nhị ca, ta đuổi theo bọn họ.”



      “Đúng.” Long Nhị nổi nóng: “Đem bạc của nhà ta đòi về, cắc cũng cho bọn họ.”



      .” Long Tam bắt tay vào thu thập hành lý: “Phượng Nhi chắc chắn theo bọn họ trở về Phượng gia, nàng trốn ra ngoài.”



      “Trốn ?” Long Nhị sửng sốt: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá, nàng muốn trốn , ở đây phải cũng có thể sao? Tội gì phải theo đám người Phượng gia rời rồi mới trốn ?”



      “Nếu nàng ở Long gia biến mất, Phượng gia chắc chắn lấy cớ làm to chuyện.”



      Long Nhị , nhìn Long Tam hoả tốc thu thập để rời , gọi lại: “Lão Tam, cho dù nàng trốn , người ta còn có cha mẹ nha, ngươi cho là Phượng gia toàn là người chết sao?”



      Long Tam quay đầu, : “Nhị ca, nếu Phượng gia đối xử với nàng tốt, nàng như vậy , nhất định xảy ra chuyện gì. Ta thể để nàng trôi giạt khắp nơi, cuộc sống tiền.”



      Lúc này đây, Long Nhị nên lời .



      Phượng Trữ là rời nhà trốn ra ngoài, nàng trải qua giáo huấn trước kia, biết trong người có tiền là quan trọng nhất, lần này nàng tính mang theo Bảo nhi cùng , cho nên chuyện tiền bạc nhất định phải chuẩn bị.



      Nhưng số tiền lớn nàng dám lấy, sợ khiến người chú ý rồi đuổi bắt, trộm ít ngân lượng mặc dù bị người ta hận nhưng cũng đến mức đến phải truy nàng về.



      Phượng Trữ tính toán tốt trước rồi, nàng bỏ nhiều thời gian chăm sóc Bảo nhi, đầu tiên là vì bồi dưỡng cảm tình, thứ hai là muốn học cách chăm sóc nàng. Nàng phải là thê tử tốt, ít nhất cũng phải làm mẫu thân tốt. đường trở về Phượng gia nàng tìm cơ hội cầu vợ chồng Phượng gia mua thêm cho nàng cùng Bảo nhi ít đồ dùng, chuẩn bị hết thảy xong, lưng nàng mang hành lý, cầm theo hưu thư, tay ôm Bảo nhi, bỏ trốn trong đêm.



      Hai mẹ con vào thành tên là Phú Dương, Phượng Trữ căng thẳng tính toán tiền bạc, nàng thuê phòng , trong viện đó còn có nhà hai mẹ con kia bán bánh nướng, có nam tử độc thân bán trang sức dạo phố, còn có hai cha con nhà kia làm thuê kiếm sống.



      Trong viện có bốn nhà, trừ bỏ Phượng Trữ mang theo Bảo nhi có việc làm, ba gia đình khác đều vất vả sớm về trễ làm việc. Phượng Trữ cũng tính toán, tiền trong tay nàng nhiều lắm, ngồi chờ phải là biện pháp. Nàng nghĩ ngợi, rốt cục quyết định nàng cũng phải kiếm tiền.



      “Bảo nhi a, nương có chủ ý, nương làm xiếc đường, kiếm tiền cho con ăn, được ?”



      “Hảo. Hảo.” Bảo nhi biết cái gì là làm xiếc, nhưng nàng thích chuyện với người khác.



      Phượng Trữ nhìn bộ dáng nàng đáng , nở nụ cười, hôn lên khuôn mặt nhắn của nàng cái, lại : “Trong nhà có người chiếu cố con, nương lo lắng, nhưng là đường nhiều người, con được rời khỏi nương, biết ?”



      “Biết.” Bảo nhi đáp ứng , ngẫm lại thêm chữ: “Sao.”



      Phượng Trữ ha ha cười, mang theo Bảo nhi ở đường dạo mấy ngày tìm chỗ thích hợp, sau dưới trợ giúp của Thường đại nương ở đồng viện, kiếm được chỗ gần quán của Thường đại nương. Như vậy thời điểm nàng làm xiếc, Bảo nhi có thể nhờ mẹ con Thường đại nương trông hộ, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.



      liền làm, Phượng Trữ mua cái đồng la, mua thanh kiếm cùng trường côn, còn đặt mua thân trang phục tiên diễm, nàng ở nhà mặc thử, rồi hỏi Bảo nhi: “Thế nào?”



      “Nương, Bảo nhi cũng muốn giống nương.”



      “Người ta có cỡ như vậy. Nương trước kiếm tiền ăn cái , sau này kiếm được nhiều tiền, nương chủ quán làm bộ giống vậy cho con.”



      Bảo nhi nghe xong, cái hiểu cái , nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu.



      Cứ như vậy, Phượng Trữ mang theo Bảo nhi bắt đầu làm việc , nàng mang theo dụng cụ, nắm tay Bảo nhi, đến quán của Thường đại nương, Bảo nhi theo lời Phượng Trữ dặn, gọi: “Đại nương, di di.” Thường đại nương cùng Thường tỷ cao hứng đáp lời, muốn ôm Bảo nhi, Bảo nhi thẹn thùng nhìn Phượng Trữ, Phượng Trữ gật gật đầu, Bảo nhi mới qua.



      Đại nương cười đến toe tóe, ôm Bảo nhi mập mạp phấn nộn vào lòng, : “Phượng Phượng a, ngươi yên tâm, chúng ta ngồi ngay tại đây giúp ngươi trông Bảo nhi.”



      Phượng Trữ cảm tạ, đứng ở bên gõ đại la: “Các vị phụ lão hương thân, đại ca đại tỷ, tiểu nữ mới đến, kiếm miếng cơm ăn, dâng lên vũ kỹ, cấp các vị phái phái thời gian, thảo cái vui vẻ. Các vị nếu là cảm thấy hay, liền tùy tâm thưởng tiền. Tiểu nữ vô cùng cảm kích.” Nàng đem lời này mấy lần, chung quanh dần dần thu hút được vài người, Phượng Trữ thấy thế đùa giỡn vài chiêu kiếm, vãn ra mấy đóa kiếm chiêu, thân hình là xinh đẹp.



      Nàng dừng lại lại : “Có tiền cho tiền, có tiền vỗ tay ủng hộ, tiểu nữ cảm tạ.” Hướng bốn phía vòng ôm quyền, Phượng Trữ tiếp tục đùa giỡn bộ kiếm, người chung quanh nhìn có ủng hộ, có người lời nào, Phượng Trữ đùa giỡn xong rồi, muốn xin thưởng, mọi người đều tan hết.



      Phượng Trữ giơ la thở dài, Thường đại nương bên khuyên: “Phượng Phượng a, đừng có gấp, đây chỉ là mới bắt đầu. Ta thấy công phu của ngươi rất đẹp, so với xiếc ảo thuật đầu đường hay hơn gấp trăm lần, chắc chắn có thể kiếm bạc, đừng nhụt chí.”



      Phượng Trữ gật gật đầu, quay đầu nhìn Bảo nhi chăm chú nhìn nàng, qua hôn nàng cái. Bảo nhi ngại ngùng cười, ôm cổ Phượng Trữ.



      Phượng Trữ hít sâu vài cái, lại đến bãi đất trống, đem những lời vừa rồi lại lần, lần này nàng trình diễn vũ bộ côn pháp, thu được đồng tiền đồng. Nàng đem tiền đồng đưa cho Bảo nhi cầm, : “Bảo nhi a, đây là tiền tiền nga, là rất trọng yếu đó, để tránh bị mất, con thay nương giữ nhé.”



      Bảo nhi nhìn chăm chú nửa ngày, cẩn thận cầm tiền đồng. Sau đó Thường đại nương cầm sợi chỉ đỏ, xỏ qua đồng tiền, cho Bảo nhi đeo lên cổ, Bảo nhi vui vẻ, giọng : “ quăng.”



      “Đúng, cái này được quăng.” Thường đại nương là đau lòng oa nhi này, như vậy có cha.



      Hôm đó Phượng Trữ vũ năm bộ công phu, thu được tám đồng tiền đồng, đồng cho Bảo nhi đeo, còn lại bảy. Nàng trở lại phòng , nhìn nhìn lại đám tiền đồng, nguyên lai kiếm tiền dễ dàng a.



      Phượng Trữ làm xiếc đến ngày thứ năm, Bảo nhi kiểu gì cũng chịu cùng ngồi với Thường đại nương, nàng khóc lớn, chỉ ôm chặt Phượng Trữ, chui vào trong lòng nàng chịu ra. Phượng Trữ có biện pháp, đành để Bảo nhi ngồi băng ghế ở bên người nàng, thời điểm nàng làm xiếc, Bảo nhi ngồi phía sau, nàng cũng có thể ngó chừng.



      “Các vị phụ lão hương thân, đại ca đại tỷ, tiểu nữ mới đến, kiếm miếng cơm ăn…” Phượng Trữ mới được đến đây, phía sau liền truyền đến tiếng trẻ con run run bé: “Kiếm miếng cơm ăn.”



      Phượng Trữ nhìn lại, Bảo nhi ôm mặt thẹn thùng đỏ mặt giúp nàng kêu gọi. Phượng Trữ qua hôn nàng cái, xoay người lại tiếp tục : “Tiểu nữ có gì đặc biệt, chỉ có chút võ nghệ, múa mấy bộ quyền pháp kiếm pháp côn pháp, mọi người nếu là nhìn thấy hay, có tiền cho tiền…”



      “Cho tiền…” Bảo nhi ở phía sau đầu cố gắng tiếp.



      có tiền vỗ tay ủng hộ.”



      “Ủng hộ…” Bảo nhi kéo trẻ con dài, khiến người chung quanh đều nở nụ cười.



      Phượng Trữ cũng cười, nàng quay đầu hướng Bảo nhi cười cười, sau đó đối với chung quanh liền ôm quyền hiến vũ. Nàng đánh xong bộ quyền, chỉ thấy Bảo nhi nhảy xuống khỏi ghế, loạng choạng về hướng đám người, hai tay bé mở ra xin tiền.



      Phượng Trữ sợ nàng lạc, chú ý nhìn nàng, lại thấy Bảo nhi thấy có người cho tiền, liền chỉ vào chính mình kêu: “Này.”



      Những người vây xung quanh cười rộ lên, thấy tiểu oa nhi này đáng lanh lợi, có người lấy tiền bỏ vào, Bảo nhi nhìn thấy đồng tiền, cẩn thận cầm lấy, thẹn thùng nở nụ cười.



      Phượng Trữ múa xong bài quyền, Bảo nhi được gần nửa vòng, nàng vui vẻ chạy đến bên Phượng Trữ, tay cầm mười đồng tiền đồng: “Nương nương, tiền tiền.”



      Phượng Trữ nhận lấy, ôm chầm Bảo nhi: “Bảo nhi thực ngoan, Bảo nhi còn giỏi hơn cả nương.”



      người khác tới, đưa khối bạc vụn: “Cho đứa mua đồ ăn.” Bảo nhi nhìn chằm chằm khối bạc vụn kia, nhíu mi, có chút sợ hãi với người nọ: “Muốn thứ này cơ.” Nàng chỉa chỉa mớ tiền đồng người.



      Người nọ nở nụ cười, sờ đầu Bảo nhi: “ là bé ngoan.” Bảo nhi uốn éo, trốn vào sau lưng Phượng Trữ, nho bên tai Phượng Trữ cáo trạng: “Ông đó chưa trả tiền tiền, còn sờ đầu của Bảo nhi.”



      Phượng Trữ cười ha ha, ôm Bảo nhi lên nựng. Hai mẹ con từ hôm nay bắt đầu cùng nhau làm xiếc.



      Ngày cứ thế trải qua, ngày kia lúc Bảo nhi ôm giỏ nhận tiền thưởng, ngẩng đầu thấy nam tử tuấn lãng ôn nhu mỉm cười. Bảo nhi nho giọng nhắc nhở: “Thúc thúc, tiền tiền.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :