1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Rồng Bay Phượng Múa - Minh Nguyệt Thính Phong (81c + 1 Kết thúc)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 17: phải hưu.

      Bỗng nhiên tâm long tam lại hung ác, thèm nghĩ Phượng Trữ ở phúc linh tự đến tột cùng là như thế nào nữa, nơi đó có Dư nương cùng hộ vệ, Phượng Trữ cũng biết võ, xung quanh có sông, an toàn của nàng đáng lo. thu tâm, bắt đầu an bài chuyện vẽ tranh tìm hung thủ.

      Ngày thứ hai long nhị trở lại. Hai huynh đệ chạm trán, đem tình kể . là, lần nay Long nhị xuất môn, đem chuyện phiền toái xung quanh phần đất bên ngoài long gia chấm dứt, xác nhận chuyện này cùng Phượng gia có lên quan. Hai là, chuyện mất trộm bảo vật ở giang hồ có tin tức, nghĩ đến chắc phải mất ở trong sông, chính là đối phương phát là đồ giả. Ba là, long tam tìm người đến phượng gia, xem động tĩnh sắp tới của bọn , nhưng cũng có tin tức gì đối với chuyện trước khi mất bảo vật bị tập kích. Bốn là, Phượng Trữ hai lần sắp chết đuối, hẳn phải là cùng người gây nên.

      Long nhị nghe được chuyện này liền nhíu mày, “ Chuyện Phượng Trữ chọc vào xem ra chỉ có .”

      “ Nàng nhớ tới người nọ, bức họa ta phát ra ngoài, hôm qua cũng hỏi thăm những nơi Phượng Trữ từng ở trước đó cũng có ai gặp qua . Với tính nết của Phượng Trữ cũng thể đối với tướng mạo của người nọ động tình, dây thừng này, sợ phải cho . Thân phận cụ thể, chúng ta đợi có tin tức rồi xem xét.”

      đến động tình, chính ngươi cũng chú ý chút .” Long nhị dặn dò, “ Ngươi giao tiếp cùng Phượng Trữ, vẫn nên đề phòng chút. Đánh chết cái nết chừa, nàng lúc trước có thể cùng người tư thông, thể là cái nữ tử trung trinh gì. Nay mất trí nhớ, ngươi đối xử tốt với nàng như vậy, nàng lập tức niêm lên, có thể được tính tình của nàng.”

      “ Nhị ca, như thế nào ta cũng là tướng công danh nghĩa của nàng, thời gian này nàng sợ hãi cùng bất lực, đương nhiên phải tìm người dựa vào, đổi lại ỷ lại vào ta cũng là chuyện có thể.”

      “ Ta chính là lo lắng điều này.” Long nhị thẳng thắn : “ Ngươi bắt đầu vì nàng chuyện. Lão tam, ngươi biết là chỉ cần có tâm, hành vi nào cũng có lý do để biện giải. Nhưng Phượng Trữ này, thời điểm chúng ta chuẩn bị đến đả kích Phượng Trữ chuyện trộm bảo vật nàng liền mất trí nhớ, mất trí nhớ liền thành người khác. Vật bị trộm vô tung vô ảnh, vô thanh vô thức, tại cũng có thể chứng thực, nàng cùng chuyện ngươi bị tập kích có liên quan. Hết thảy thời cơ đều quá mức khéo léo. Ta mặc kệ nàng tại biến thành cái dạng gì, nếu là uy hiếp đến người nhà chúng ta, ta bỏ qua cho nàng.”

      “ Nhị ca, ta hề phòng nàng, chính là như ngươi , nàng thay đổi thành người khác, đối với nàng quá mức đối địch cũng hợp. Nàng tại xác định có ý xấu, ngươi yên tâm , ta xử lý thỏa đáng.”

      Long nhị : “ Theo ta thấy, thừa dịp này nên hưu nàng hồi phượng gia , vừa vặn đem chuyện phượng gia chấm dứt.”

      Long tam đáp ứng, trong lòng có chút do dự.

      Long tam nhíu mi, hỏi. “ Như thế nào ?”

      “ Nhị ca, đợi điều tra xong chuyện phượng gia rồi an bài .”

      “ Ngươi hưu nàng cùng chuyện phượng gia có quan hệ gì ? Vô luận chi tiết chuyện mất trộm bảo vật cùng ngươi bị tập kích như thế nào, tóm lại đều là chuyện tốt của Phượng Trữ làm ra, nàng phạm vào bảy điều, hưu nàng là đúng tình hợp lý. Nhân cơ hội chúng ta có nhược điểm của phượng gia trong tay, vừa vặn chấm dứt chuyện này.”

      “ Nếu phượng gia cũng đối xử tốt với nàng ?” long tam vẫn là lo lắng cho Phượng Trữ, “ Nay nàng có trí nhớ, vốn là có chỗ dựa vào, dễ dàng sợ hãi kích động, vất vả mới quen được chúng ta bị hưu về nhà, vạn nhất phượng gia giận chó đánh mèo, hoặc là đối xử tử tế với nàng, nàng gặp tình cảnh kia nên làm thế nào cho phải ?”

      “ Lão tam !” Long nhị hỏi, “ Ngươi đây là lo lắng cho nàng ?”

      Long tam , nữ nhân này mỗi ngày đều có thể làm ra chuyện đến ép buộc , chuyện cũng làm giận, nhưng lại lo cho nàng ?

      Long nhị : “ Ngươi cứ yên tâm , Phượng Trữ này có muốn về nhà mẹ đẻ hay thế nào, nhà mẹ đẻ rốt cuộc cùng thân hơn so với nhà chồng. Trước hưu nàng, sau đó chân tướng mọi tình như thế nào chúng ta chậm rãi tra, tại thời cơ vừa vặn.”

      Long tam vẫn chuyện, nghĩ đến Phượng Trữ mỉm cười ngọt ngào bao dung, nàng tự ghi thư cho chính nàng muốn đồng ý rời xa , lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn , với : “ Đừng bỏ ta lại a, long tam.”

      Thời điểm nàng vừa mới thích ứng với nhà này lại đem nàng tiễn bước, như vậy thích hợp ?

      Cuối cùng long tam cùng Long nhị chuyện trước đây thể hưu, bởi vì còn ngại hôn ước tổ tông định ra, bọn họ khó mà cái gì. tại bắt được vài cái nhược điểm, thất điều toàn phạm, còn muốn giết chồng, ra chuyện này đừng đến hưu, bẩm báo nha môn cũng có thể.

      Nhưng long tam tỏ thái độ, Long nhị cũng khó mà cái gì, có thể trong lòng cực hài lòng.

      Phượng Trữ rời đến ngày thứ tư, vốn nên trước giữa trưa Phượng Trữ cùng Dư nương về đến nhà nhưng đến giờ vẫn chưa thấy về. Long tam thể thừa nhận, phi thường lo lắng. sai người tìm, rốt cuộc sau hoàng hôn, Dư nương cùng Phượng Trữ xe ngựa chạy về.

      Phượng Trữ nhảy xuống xe trước, nhìn thấy long tam đứng ở cửa liền cao hứng chạy vội tới, “ Long tam, long tam, ta trở về.”

      Long tam gật gật đầu tính đáp lại, lại thấy Dư nương bị gã sai vặt giúp đỡ xuống dưới, kinh ngạc hỏi: “ Đây là xảy ra chuyện gì ?”

      Long tam nghe tiếng chạy ra, vừa thấy Dư nương bị thương, nhíu mày liếc Phượng Trữ cái. Phượng Trữ lắc lắc đầu, “ Cũng phải ta làm, là nương trật chân.”

      Long nhị lại lạnh lùng liếc nàng cái, chuyện, sai người gọi Trần đại phu, sau đó chính mình qua giúp đỡ Dư nương vào phủ.

      Khuôn mặt nhắn của Phượng Trữ cũng nhíu, “ Nhị bá sao lại hung như vậy ?”

      “ Ngươi lại nghịch ngợm ?” ngữ khí của long tam cũng tốt hơn là mấy.

      Phượng Trữ chu miệng, nho giọng thừa nhận, “ phải nghịch ngợm, miễn cưỡng có thể tính là khống chế được tính tình.”

      “ Rốt cuộc là làm sao ?”

      “ Ta cùng lão hòa thượng cãi nhau, Dư nương lên kéo ta, kết quả té ngã, đụng phải chân.”

      Long tam chỉ cảm thấy muốn giận cũng được, chỉ có thể , “ Ngươi như thế nào cùng hòa thượng cãi nhau ?”

      Phượng Trữ cảm thấy chính mình rất ủy khuất, “ cho ta ăn no, cái gì thiếu thức ăn lại cấm , này đó ta đều nhịn, nhưng làm ta đói bụng hai ngày, làm phép chút cũng chưa dừng, cuối cùng vẫn cho ta ăn nhiều, lại cái gì lên phong đài làm phép lần, ta ở trong nước trúng tà, tẩm ở trong nước, nghe bọn niệm cái gì kinh pháp, cái bồn kia vừa lớn vừa sâu như vậy…” Phượng Trữ vừa vừa khoa tay múa chân, “ Ta đương nhiên muốn, liền vài câu.”

      Phượng Trữ , nghĩ đến lúc nàng chất vấn ngữ khí tốt lắm, tại ngẫm lại có chút chột dạ, sau đó lại , “ Lão hòa thượng liền giáo huấn ta, ta sốt ruột liền lớn giọng. Dư nương thấy chúng ta náo nhiệt liền chạy lên xem, kết quả làm làm chân…..”

      Phượng Trữ thấy long tam nhìn chằm chằm càng càng giọng, sau đó nữa, giả bộ đáng thương nhìn . long tam có chút tức giận, nữ nhân này, ra mới có ba ngày liền gặp rắc rối. Phượng Trữ nhìn lộ vẻ do dự cũng cao hứng mới reo lên, “ Ta đói bụng, buổi tối cũng ngủ được, Dư nương ngáy, sau đó bọn họ còn muốn quăng ta vào trong nước, ta muốn nhẫn nại, chuyện này thể trách ta.”

      Long tam biết nên cái gì mới tốt, chỉ có thể lắc đầu, xoay người . Phượng Trữ theo phía sau, “ nên trách ta…” Nhưng long tam có trả lời nàng, đến trong viện của Dư nương xem thương thế của nàng, Phượng Trữ ghé vào cửa xem xem, quyết định trước nên trốn rồi sau.

      Trong phòng Dư nương, Trần đại phu cẩn thận xem thương thế của nàng, dù sao lớn tuổi thể ngã, bất quá may mà có chuyện gì, hai huynh đệ Long nhị, long tam nghe vậy mới thở ra.

      Long tam với Dư nương, “ Nương, ngươi chớ trách Phượng Trữ, ta hảo hảo chuyện với nàng.” Long nhị liếc cái, long tam tránh sang chỗ khác.

      Dư nương trả lời, “ Nha đầu kia a, mỗi ngày điên điên vui vẻ, trừ tà còn , còn phải ngẫm lại nên làm thế nào.”

      Long tam há hốc mồm, nhìn vào mắt long tam chịu đựng chưa ‘ đem người hưu .’

      Long tam chuyển hướng sang Trần đại phu, “ Còn có biện pháp trị liệu nào khác hay ?”

      Trần đại phu lắc đầu, “ Tam gia, vết thương đầu phu nhân có gì đáng ngại, thân thể cũng có vấn đề, chỉ là chứng mê muội cùng nằm mơ của nàng có thể uống thuốc điều trị, cái khác, lão phu có biện pháp. Chuyện mất trí nhớ này, lão phu cũng là lần đầu tiên thấy.”

      Đáp án này mặc dù long tam dự đoán được nhưng cũng làm cho có chút thất vọng. cùng với Dư nương hàn huyên tán gẫu, sau đó trở về viện của mình. Lúc gần Dư nương : “ Tam gia, Phượng Trữ là khác trước nhiều, nhưng việc này quá mức cổ quái, ngươi cùng nàng thân cận, vẫn nên phòng bị cho thỏa đáng.”

      Long tam gật đầu đáp ứng, xem biểu tình của Long nhị cùng ý tứ của Dư nương, buồn rầu ra. đứng ở cửa viện, cuối cùng quyết định vẫn là trở về phòng của mình.

      Phụ thân ba ngày, có chút muốn gặp, nhưng nay gặp lại, có chút muốn thấy nàng. Thấy nàng, nghĩ đến chuyện có nên đem hưu nàng hay , việc này làm suy nghĩ rất nhiều.

      Nhưng chưa chủ động tìm nàng, Phượng Trữ cũng chủ động đến. Quả nhiên, đêm đến, Phượng Trữ ôm gối lại đây.

      “ Long tam a, ta với ngươi cái này nga, ba ngày nay ta khổ, bát trong chùa , cơm cũng chỉ có chút, rau xanh đậu hủ ăn vào dễ đói bụng. Còn có a, ta ngủ cũng ngon, Dư nương ngáy vang.” Nàng giống như quên hồi vừa rồi thoải mái, liên miên cằn nhằn cáo trạng với .

      “ Vậy chính ngươi ngủ, nghe tiếng ngáy.”

      được, ta thà rằng nghe tiếng ngáy còn hơn chết đuối.” Phượng Trữ dọn xong gối đầu liền nằm xuống, “ Ta muốn ngủ, mệt mỏi quá, mệt mỏi quá.”

      Long tam nhìn nàng yên lặng ngủ, cũng trong lòng mình suy nghĩ cái gì. biết nếu nàng khôi phục tri nhớ trở thành cái dạng gì, biết nàng rời xa long gia như thế nào, cũng biết sau này thời điểm nàng mình người gặp ác mộng, ai có thể giúp nàng.

      nên tiễn bước nàng sao ?
      tart_trung thích bài này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      chương 18: muốn hưu thư

      Long tam chính mình nghĩ gì, cứ như vậy ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn Phượng Trữ. Nhìn nhìn, bỗng nhiên như thế nào lại cảm giác có chút gầy ? nên nha, nàng mới ba ngày, ba ngày này dù có bị đói như thế nào cũng thể liền gầy. Đây chắc hẳn là ảo giác của .

      Phượng Trữ ở đối diện ngẩn người, phút chốc lại mở mắt, hai người mắt đối mắt, giật nảy mình.

      “ Ngươi lại gặp ác mộng ?” long tam che dấu chính mình xấu hổ, nhanh mở miệng hỏi.

      Phượng Trữ còn chưa phục hồi tinh thần lại, vừa mở mắt liền nhìn người nhìn mình chằm chằm, tóm lại là tình huống , nàng trừng mắt nhìn, lại chớp chớp, dường như thanh tỉnh lại, rốt cuộc thành : “ long tam, ta đói bụng.”

      “ Đói bụng ?” long tam kinh ngạc nhìn nàng, bực bội như vậy, nữ nhân này dù ngủ cũng nhớ nhớ thương thương đến ăn.

      “ Ân. Đói đến độ tỉnh.” Phượng Trữ bĩu môi, tỉnh lại lại càng thấy đói bụng.

      Long tam hiểu nên lấy phản ứng gì đối với nàng mới tốt, này là quá đói đến nỗi ác mộng đều chạy mất. quay đầu nhìn xung quanh phòng mình chút, xác nhận có thức ăn, vì thế lắc đầu, “ Quá muộn, có thức ăn.”

      Phượng Trữ thất vọng cúi đầu xuống, suy nghĩ chút, bỗng dưng mắt sáng lên, “ long tam, chúng ta phòng bếp .” Nàng thuộc phái hành động, lời còn chưa dứt liền nhảy ra khỏi ổ chăn đứng lên mặc quần áo.

      Lần này long tam đúng là bị dọa đến nhảy dựng, quên nàng tiện thay quần áo khi ở đây, chỉ vội vàng hỏi: “ tại ? Hơn nửa đêm, phòng bếp ?”

      “ Ân.” Phượng Trữ dùng sức gật đầu, tinh thần sáng láng, hề giống cái người mệt đến nháo được muốn ngủ.

      “ Nhưng mọi người ở phòng bếp đều ngủ.”

      “ Cũng phải bọn họ ăn, bọn họ cứ tiếp tục ngủ ngon.”

      “ Ai làm đồ ăn cho ngươi ăn ?”

      “ Cơm thừa đồ ăn nóng nóng là được.” Phượng Trữ mặc xong, lôi kéo ngoại bào của long tam theo.

      Long tam theo nàng đến phòng bếp, cũng suy nghĩ nàng kiếm ăn hay làm chuyện gì. Nhưng cái loại hơn nửa đêm tìm đồ ăn giống con chuột này rất mất mặt, lại khuyên: “ Nhà bếp đều tắt đèn, làm sao có đồ ăn nóng, ngươi nhịn chút, sáng sớm có điểm tâm ăn.”

      “ Nhưng đói, khó chịu. Ở chùa có đồ ăn có thể nhịn, ở nhà còn muốn ta nhịn a ?” Phượng Trữ có phần đáng thương, long tam bị cách ‘ ở nhà’ của nàng làm cho trong lòng run lên, nàng đem nơi này thành nhà mình.

      hoảng hồn bị Phượng Trữ kéo vào nhà bếp. Phòng bếp đốt đèn, tối như mực, thể thấy năm ngón tay, cũng biết Phượng Trữ lấy nến ở chỗ nào, giống như tranh công hướng long tam cười.

      Long tam bất đắc dĩ, tay tiếp nhận nến, nhìn Phượng Trữ tìm kiếm có vẻ quen thuộc, nghĩ ra nàng đến tột cùng làm sao quen thuộc với phòng bếp như vậy. Qua hồi lâu, Phượng Trữ cái gì cũng tìm ra, chu miệng oán giận: “ Làm sao có thể ăn sạch như vậy, cái gì cũng chừa lại.”

      Long tam thở dài, “ Đây là chuyện đương nhiên, phòng bếp được lưu đồ ăn qua đêm, bọn người hầu đều quét tước sạch mới được nghĩ ngơi, đây là quy củ.”

      “ quy củ này tốt.” Phượng Trữ ôm chặt bụng sốt ruột, “ rất đói, long tam, ta đói bụng.” đôi mắt to lộ ra vẻ đáng thương, “ Ta đói liền khó chịu, khó chịu liền ngủ được. long tam, ngươi vì sao trở về nhà còn phải chịu đói a.”

      Nàng kêu oa oa chịu để yên, long tam chịu nổi: “ Được rồi, được rồi, đùng ầm ĩ. Để ta xem xem trong này có gì hay .”

      Phượng Trữ trong phút chốc ngừng miệng, nhìn long tam, “ Ngươi biết nấu ăn ?”

      Long tam trả lời, chỉ lật lật mấy quả trứng bàn, quay đầu hỏi nàng: “ Trứng gà cũng được ?”

      Phượng Trữ mừng rỡ cười đến híp mắt, dùng sức gật đầu được. long tam tức giận phân phối nhiệm vụ, “ Ngươi đốt lửa nhóm bếp, nấu nước.”

      “ Dạ, tam gia.” Phượng Trữ sảng khoái đáp ứng, lấy đá lửa mài nhóm bếp. Long tam cũng rảnh tay, cầm bột mì đặt sang bên, lại động thủ đánh trứng, quay đầu nhìn thấy Phượng Trữ dùng sức hướng lỗ thông gió trợ lửa ra sức thổi, mặt có vài vệt đen, bộ dáng đáng .

      người nghe được động tĩnh chạy tới coi, gặp tam gia ở phòng bếp làm đồ ăn, hoảng sợ, vừa muốn chuyện, long tam hướng khoát tay, người kia lại nhìn thấy tam phu nhân ngồi ở dưới, ngẫm lại gật gật đâu lui xuống.

      Phượng Trữ đốt lửa tốt lắm, quay đầu chạy tới giám sát tiến độ của long tam chút, nhìn bột mì đặt ở bên, cao hứng ‘oa’ tiếng, khen: “ long tam, ngươi lợi hại, bột mì này nhìn có vẻ rất ngon.”

      Long tam rốt cuộc nhịn được nở nụ cười, “ Ngươi lợi hại hơn, nhìn bột mì liền biết nó ăn rất ngon.”

      Phượng Trữ nâng đầu cao cao, “ Đó là do tướng công ta làm, khẳng định ăn ngon.” Nàng xong liền nhìn thấy trong giỏ tre lộ ra cái đuôi hành, nhanh như chớp chạy tới, lưu lại long tam vì cái câu ‘ tướng công ta’ của nàng mà cảm khái.

      “ long tam, long tam, có hành.” Phượng Trữ cạch cạch chạy tới, ném hành lên bàn, “ Đây nữa này.” xong lại chạy

      Long tam nhìn nàng xoay quanh phòng bếp, trong lòng thở dài, vứt bỏ suy nghĩ lung tung, đem bột mì cắt lát thành mì sợi. Còn chưa cắt xong nghe Phượng Trữ hoan hô tiếng, “ Có thịt, có thịt….” nàng giơ thịt chạy tới, “ Bỏ này vào, có vị.”

      Long tam cuối cùng nhịn được dùng tay áo lau vết đen mặt nàng, dặn: “ Ngươi chút, đùng ầm ĩ làm người khác tỉnh.”

      “ Đúng, chút. Người khác tới, chừng này đủ chia.” Phượng Trữ còn gật đầu.

      “ Chỉ biết có ăn.”

      Phượng Trữ cười hì hì, tay cũng lau bột mì dính trán long tam, nhìn gần , đột nhiên : “ long tam, bộ dáng ngươi nhìn rất đẹp.”

      Long tam tức khắc cảm thấy mặt nóng lên, khụ tiếng, “ Bộ dáng ta đẹp còn cần ngươi sao. Đừng tưởng vỗ mông ngựa có thể làm cho ngươi ăn, cho ngươi biết, chỉ lần này.”

      “ Hừ.” Phượng Trữ hài lòng, “ Lấy tiểu nhân chi tâm độ quân tử chi phúc, đem tình nghĩ sâu xa như vậy, nghĩa khí.”

      Lời này giống như kim đâm vào lòng long tam, chưa kịp đáp lời, Phượng Trữ lại lôi kéo ống tay áo , “ Nước sôi, nước sôi, mau, mau, mỳ sợi, mỳ sợi…..”

      Long tam biết nên khóc hay cười, được rồi, kỳ ở trong lòng nàng, vẫn là đồ ăn quan trọng nhất . Bộ dạng có đẹp hay , có phiền não hay , nàng căn bản đặt trong lòng.

      Đĩa thịt trứng gà rất nhanh chín, Phượng Trữ vừa lòng ôm chén lớn vùi đầu ăn, tướng ăn của nàng tao nhã cũng chẳng đoan trang, nhưng cũng có thể làm cho ngón trỏ người ta cử động, long tam nhìn cũng thấy đói bụng. cầm bát lại, cắt bớt của Phượng Trữ gần nửa bát, lúc đầu Phượng Trữ ôm bát liều chết theo, sau bị long tam trừng mắt nhìn mới tình nguyện giao ra, mặt nhìn long tam gắp, mặt oa oa kêu: “ Được rồi, được rồi, gắp nữa ta có….thịt ngươi cũng muốn sao ? được đâu. Để ta phụ trách thịt cùng trứng được rồi, phiền toái ngươi….đừng gắp, lòng ta đau… , thủ hạ lưu tình a…”

      Nàng càng ầm ĩ, long tam càng gắp vào bát của mình, Phượng Trữ gấp đến độ chịu được, cuối cùng đành lòng đùa nàng, ngừng tay, Phượng Trữ nhìn bát của mình, lại nhìn , xác nhận bát có vẻ nhiều thế mới lần nữa tiếp tục ăn.

      Long tam chưa bao giờ biết đồ ăn mình làm có thể ngon như vậy, thường giang hồ, nấu cơm giặt giũ tự mình làm đương nhiên là thành vấn đề, nhưng lần đầu tiên ăn bát mỳ ngon đến vậy, khó trách khuôn mặt Phượng Trữ khi ăn phấn khích, vẻ mặt vừa lòng, điều này làm cho long tam có chút đắc ý.

      Sau khi ăn no, hai cái ngốc tử ở tại phòng bếp nhìn hai cái bát cười. Phượng Trữ sờ sờ cái bụng, thở dài, “ Ăn no, thực thỏa mãn.”

      Long tam nhìn nàng tươi cười đơn thuần, bỗng nhiên nghĩ, nếu nàng khôi phục trí nhớ tốt.

      “ Phượng Trữ, ngươi còn chút ấn tượng nào với cha mẹ ?”

      “ Ân ?” Phượng Trữ nghiêng đầu, “ có, nhớ . Long tam, ngươi , phụ mẫu ta là cái dạng gì ?”

      Long tam đáp, lại còn hỏi: “ Hồ châu cách nơi này xa lắm, ngươi biết ?”

      Phượng Trữ ngồi thẳng, còn nhìn hơn nửa ngày bỗng nhiên : “ long tam, ngươi muốn đưa ta về nhà mẹ đẻ sao ?”

      “ Còn ngươi, phải muốn trở về sao ?”

      “ Nhưng là, này nọ còn chưa tìm được, còn có hung thủ giết người cũng chưa tìm được.”

      Long tam cúi đầu, chịu đựng cho nàng biết vật bị trộm là giả, hỳ bọn họ phải muốn tìm này nọ về, tìm hung thủ, đào ra mục đích cùng chân tướng của đối phương, kỳ là muốn đem nàng đuổi về phượng gia.

      lời nào, Phượng Trữ cũng hiểu được, “ Ta ở trong này, tác dụng lớn, có phải ?”

      “ Phượng Trữ…..” biết nên như thế nào mới tôt.

      Phượng Trữ cố cười : “ Ta đáp ứng rồi, ta biết.” Nàng nhìn long tam, muốn nhưng được, nàng cũng giống vậy, chỉ là nàng nhìn bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút yếu ớt, cuối cùng nàng thu tươi cười, thành thẳng thắn: “ Nếu ta sợ hãi, phải làm sao bây giờ ? Bây giờ ta chỉ biết các ngươi, chỉ có ngươi tốt với ta, chỉ có ngươi nguyện ý nghe ta , ngươi giúp ta đánh người xấu, chơi với ta, thời điểm ta gặp ác mộng liền cùng ta….” Nàng càng càng giọng, “ Có thể chờ chút hay , chờ ta nhớ chút gì nữa rồi để ta ?”

      Long tam có chút ngượng ngùng, “ Cũng chưa tại đưa ngươi .”

      Phụ thân cúi đầu, “ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”

      Long tam há hốc mồm, cuối cùng gì, nàng đúng, đây là chuyện sớm hay muộn.

      Bỗng nhiên Phượng Trữ nhấc đầu, cười : “ long tam, ta có biện pháp, các ngươi cần lo lắng ta khôi phục trí nhớ lại làm mấy chuyện xấu hoặc , ngươi cho ta phong hưu thư , trước đem việc hưu thê chấm dứt, sau đó ta có thể thẳng thắn ở lại nhà ngươi.”

      Long tam : “ Đầu ngươi nghĩ gì vậy ? Bị hưu, ngược lại có thể thẳng thắn ở lại, đây là đạo lý gì ?”

      “ Ai nha, ngươi thực ngốc. Trước đem ta hưu, các ngươi an tâm, về sau nếu muốn ta , các ngươi có thể đúng lý hợp tình đuổi người. tại ta cầm hưu thư, đương nhiên có thể ở lại, chờ ta giúp các ngươi tìm bảo vật về, bắt lấy hung thủ, đến lúc đó khẳng định cũng sợ hãi, ta cũng tự .”

      Long tam há hốc mồm, “ Ngươi nghĩ chút xem, hưu thư là cái gì ngươi biết ? Ngươi cho là tùy tiện viết phong hưu thư dùng để làm chứng cùng nhắc nhở sao ?”

      Phượng Trữ nhíu mắt lại, “ long tam, ngươi xem thư của ta.”

      “ Ở lại viết được xem. Ta cứ nghĩ là lưu cho ta.” Long tam bình tĩnh thong dong mà dối.

      Phụ thân bị nghẹn, phản bác được, tính tình phát hỏa, “ Mặc kệ, dù sao cứ lấy hưu thư đến.”

      cho.”

      “ Ta đâ viết, ta hưu ngươi.”

      “ Ngươi thử xem ?” long tam nhíu mày, “ Xem ai hơn ai ?”

      Phượng Trữ tức giận nhảy dựng lên, “ long gia các ngươi khi dễ người.”

      Long tam cũng đứng lên, “ Vậy sao ?”

      “ Ta mặc kệ, ta viết hưu thư.”

      Long tam để ý tới nàng, xoay người ra phòng bếp, Phượng Trữ đuổi theo phía sau , “ long tam, long tam, ngươi đối với ta tốt nhất, ngươi để ta có thể thanh thản ở đây , ta làm phiền, đấy. tình xong rồi ta , tại đừng đuổi ta, ta thà muốn hưu thư.”

      Long tam quay phắt đầu, cái mũi chống lại cái mũi nàng, “ Hưu thư cùng ba bữa cơm no, ngươi chọn cái nào ?”

      Phượng Trữ mở lớn miệng, ngây người sau lúc lâu mới mở miệng, “ Nào có chuyện như vậy, nào có cho người ăn cơm no ?”

      Khóe miệng long tam hơi hơi cười, lại : “ cần hưu thư cùng có người cùng ngủ, ngươi chọn cái nào ?”

      Phượng Trữ cũng nên lời, ngậm miệng nhìn , hơn nửa ngày hướng mặt long tam mạnh mẽ đánh qua quyền, “ Oanh ! Xem quyền ! Trứng thối, dám khi dễ ta ? Ta đánh ngươi !”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      chương 19: uy phong lẫm lẫm

      Phượng Trữ ra quyền tốc độ cực kỳ mau, nhưng nàng lớn tiếng ồn ào tiết lộ ý đồ, long tam thân thủ kém đương nhiên là phản ứng nhanh chóng, ngửa người cái, động tác tiêu sái mà né tránh. Phượng Trữ đánh trúng cũng chịu ngừng, phi thân lên mà tiếp tục đánh chưởng, long tam nâng cánh tay lên chắn cánh tay của nàng, Phượng Trữ chuyển tay ngược lại, theo cánh tay của mà đổi chưởng thành quyền, hướng ngực mà đánh.

      “ Ôi, cũng tệ lắm.” long tam tán thưởng tiếng, nhanh như tia chớp lui về phía sau, dưới chân di chuyển đến bên cạnh Phượng Trữ, Phượng Trữ cũng thèm nhìn tới, nhảy người lên cước quét về phía .

      Hai người ngươi tới ta , đến hơn mười chiêu long tam mới thầm giật mình, Phượng Trữ này chẳng những biết võ, hơn nữa đúng là cao thủ. Lần đầu tiên thấy nàng là khi nàng động thủ cùng hai kẻ côn đồ, nhưng lần đó nàng giao thủ nhiều lắm, chỉ nghĩ quyền cước của nàng chỉ đủ để phòng thân mà thôi. nghĩ tới lần này còn có thể đối chiến, thân thủ của nàng tốt lắm. Nàng hay giỡn có thể làm sát thủ, kỳ đúng là có thể.

      Phượng Trữ càng đánh càng vui vẻ, nàng biết hoạt động gân cốt là việc sảng khoái như vậy, long tam võ nghệ cao siêu, khiến cho nàng có thể buông ra quyền cước, Phượng Trữ cảm thấy phi thường thống khoái.

      Nhưng đợi nàng đánh cho ghiền, xa xa truyền lại trận tiếng bước chân hỗn loạn, Phượng Trữ hoảng hốt, lôi kéo long tam nhảy lên, rất nhanh thấy được mấy tên thị vệ chạy tới, hẳn là do nghe được động tĩnh mà chạy lại coi.

      Long tam nhìn vẻ mặt Phượng Trữ chột dạ thầm buồn cười, nàng thưởng là khắc trước đó giương nanh múa vuốt giống như con cọp, ngay sau đó liền thay đổi thành móng vuốt con mèo .

      ở phía dưới, vài tên thị vệ rất nhanh chia nhau tuần tra vòng, trừ bỏ tại phòng bếp có dấu hiệu bị động qua, cái khác phát có gì khả nghi, mới vừa rồi cái người chạy tới phòng bếp có qua vài câu, báo trước việc tam gia dùng phòng bếp, bọn thị vệ là lo lắng có người xâm nhập, vẫn là vòng vo ba lần, tỉ mỉ tìm phen.

      Phượng Trữ ôm cánh tay long tam ngồi nóc nhà, chờ chờ, ngáp hai cái, cuối cùng nhịn được giục long tam: “ long tam, ta mệt.”

      “ Ân.” Long tam giả vờ nghe hiểu.

      Phượng Trữ lại ngáp cái, : “ Ngươi đem bọn họ thôi, ta phải về ngủ.”

      “ Tự ngươi , nếu phải ngươi làm ầm ĩ, lúc này chúng ta sớm ngủ say. Tự ngươi nháo ra thế này, chính mình thu thập .”

      “ Nhưng ta là tam phu nhân a, hơn nửa đêm bị phát trốn nóc nhà mất mặt.”

      “ Ta là tam gia sao, hơn nửa đêm bị phát trốn nóc nhà càng mất mặt.”

      “ Vậy tại sao ngươi lại trốn ? Đáng ghét.” Phượng Trữ khốn đốn, tính tình lại nổi lên

      “ Là ngươi kéo ta lên.”

      “ Vậy tại sao ngươi lại để ta kéo lên.” Phượng Trữ vùi đầu vào lòng , “ Ta mặc kệ, ta ngủ.” nàng đem đầu nhét vào trong lòng , sau đó kéo cánh tay vòng qua đầu nàng, sau đó quan tâm nữa, nhắm mắt liền ngủ.

      Long tam sững sờ ở đương trường, Phượng Trữ này vĩnh viễn làm ra những chuyện kịp chuẩn bị, phía dưới bọn thị vệ vẫn làm hết phận lại tuần tra vòng, mà chủ tử lại ngốc hồ hồ ở nóc nhà ôm cái nữ nhân cổ quái vừa bốc đồng vừa ngủ nhiều lại muốn bị hưu.

      bất đắc dĩ phải cúi đầu nhìn nàng, quả nhiên là nàng ngủ, hô hấp vững vàng, đáng thương cho cái tướng công cung cấp nồi cơm cùng bồi nàng đánh nhau , là nghĩ như thế nào cũng thấy thiệt.

      vất vả để cho mọi người rời , long tam ôm Phượng Trữ trở về phòng, thời điểm đem nàng đặt ở giường, nàng mơ mơ màng màng tỉnh, miệng nỉ non vài câu, lật người. Long tam thay nàng kéo chăn lại, nàng lại thầm hai câu, cuối cùng nhịn được nên hỏi: “ Ngươi cái gì, ta nghe .”

      Phượng Trữ nhắm hai mắt trả lời : “ Hưu thư còn phải có cái móng giò ấn lên mới có nghĩa.”

      Lời này thiếu chút nữa làm long tam giận đến méo mặt, Phượng Trữ biết gì cả, vẫn tiếp: “ Các ngươi khi dễ ta, cha nương ta cũng che chở ta….” Câu tiếp đó long tam nghe , lại cảm thấy lòng chùng xuống. phủ phủ đầu Phượng Trữ, thấp giọng : “ Ngủ , đừng suy nghĩ nhiều.”

      Phượng Trữ cọ cọ tay , sau đó lại ngủ. long tam thu thập chính mình, thổi nến, lên giường, lát sau liền cảm giác Phượng Trữ hướng kề sát lại, tay chân động, hô hấp cũng rối loạn. Long tam đưa tay qua, nắm chặt tay nàng, “ Đừng hoảng hốt, có nước, có sông.”

      Phượng Trữ theo bản năng nắm chặt tay , hơn nửa ngày hô hấp mới bằng phẳng, giống như ở trong mộng : “ long tam, đừng bỏ ta lại.”

      Long tam nhìn đỉnh giường, lâu ngủ được.



      Ngày kế tiếp, long tam bắt đầu trở nên bận rộn, có cơ hội viết hưu thư, thực tế cũng biết nên kết thúc như thế nào, trong lòng cũng biết có khả năng cùng nàng tiếp tục, nhưng cũng đành lòng đem nàng đặt ở phía sau để ý.

      Sau đêm đó Phượng Trữ dường như hiểu được ý của long gia, nàng đối với những người của long gia thành rất nhiều, ầm ĩ nghịch ngợm, ngay cả điểm tâm buổi chiều của Long nhị cũng trộm.

      Nhưng nàng muốn cầu long tam mua đồ ăn vặt , muốn long tam mua cái đồ chơi gì, ban ngày nếu gặp được long tam, nàng liền tránh ở tiểu viện của mình, chỉ có thời điểm buổi tối, nàng đem tích tụ trong lòng của cả ngày lải nhải với .

      Long tam bất động thanh sắc, cũng là do vụ bận rộn, lôi kéo long tam chạy nơi nơi, giảm bớt cơ hội ở chung của với Phượng Trữ. Thậm chí đối với số danh viện khuê tú của long tam, long tam cũng cố tình cỗ vũ. Long tam nguyên bản chính là thích kết giao bằng hữu, hiệp khách hào khí, cho nên ban bè cả trai lẫn đều ít, bị long tam tác hợp như vậy, biết làm sao, giang hồ bắt đầu đồn đãi, phong lưu tam thiếu gia muốn hồi tâm thành gia.

      Dư nương cũng thay đổi thái độ, còn bỏ mặc Phượng Trữ như trước, bắt đầu cầu những lễ nghi quy củ cuộc sống hàng ngày đối với Phượng Trữ nhiều hơn. Phượng Trữ miệng , nhưng trong lòng hiểu được, bọn họ muốn nàng chủ động xin rời .

      Ngày này Phượng Trữ đơn chơi trong sân, tự mình tới lui, bên còn nhắc nhở: “ Có hay ? rồi nếu khổ sở làm sao bây giờ ? càng khó, phải làm sao bây giờ ?”

      nhàm chán do dự, long tam thẳng đến đây, thẳng vào vấn đề: “ Phần đất bên ngoài cửa hàng xảy ra chuyện, chưởng quầy cùng tiểu nhị đêu bị giết. Ta cùng nhị ca qua, ngươi ở nhà, đừng xuất môn, nghe lời Dư nương.”

      “ Nga.” Phượng Trữ buồn bã ỉu xìu, trong lòng còn suy tính có nên hay .

      Long tam vỗ vỗ đầu nàng, “ Ta với Dư nương, buổi tối ngươi ngủ với nàng.” Lại giao cho nàng cái gói to, “ Bánh tiểu tô ngươi thích.”

      “ Ân.” Phượng Trữ lười biếng nhận lấy.

      Nàng như vậy long tam cũng biết nên cái gì cho phải, chỉ có thể : “ Ta rồi, ngươi nhớ nghe lời.”

      Phượng Trữ gật đầu, long tam lại nhìn nàng vài lần, xoay người ra cửa. Mới bao lâu, bỗng nhiên Phượng Trữ đuổi theo, “ long tam,long tam……”

      Long tam ngừng bước, xoay người lại, Phượng Trữ : “ Ta nghĩ tốt lắm, thời gian càng dài ngược lại càng muốn .” Nàng cắn cắn môi, cúi đầu nhìn giày của mình, tâm long tam trầm xuống, nghe được nàng tiếp tục : “ Lần này ngươi xong xuôi trở về, đưa ta về nhà mẹ đẻ . Kỳ đến chỗ nào cũng giống nhau, lúc trước ta tỉnh lại ở đây, cái gì cũng biết đấy thôi, ngốc lâu tự nhiên thành thói quen, ta về nhà mẹ đẻ, bọn họ cũng làm ta đau đâu.”

      Long tam ra lời, Phượng Trữ lại : “ Ta rồi, nếu nghĩ ra cái gì hoặc là biết được cái gì, ta lại viết thư cho ngươi.Còn có, ta ta cũng có thể hiểu tình huống trong nhà mẹ đẻ, nếu là bọn đúng, ta cũng khuyên bọn họ.”

      Long tam nhìn nàng, hơn nửa ngày chỉ có thể : “ Ngươi chờ ta trở lại.”

      Phượng Trữ dùng sức gật đầu, “ Ngươi trở về sớm chút nga, quyết tâm của ta giữ được lâu lắm đâu, việc này làm ta do dự, cho nên vẫn là dao sắc chặt đay rối.”

      Long tam gật đầu, xoay người , đúng vậy, dao sắc chặt đay rối, nàng đều quyết tâm, còn do dự cái gì. Phượng Trữ ở phía sau lại lớn tiếng dặn: “ long tam, ngươi phải mau trở về nga, ta chờ ngươi.” Nàng nhìn bóng dáng vẫy vẫy tay rất nhanh rời thấy bóng dáng, chợt hốc mắt nóng lên, nàng chờ , đúng là chờ để chia lìa.

      Phượng Trữ bỗng nhiên thực hối hận, làm sao nàng có thể nhất thời xúc động ra những lời này, nàng chờ trở về bàn lại cũng tốt, như vậy còn có thời gian để suy nghĩ, nàng nhanh miệng như vậy làm cái gì.

      Nhưng là nàng sợ hãi, nàng luôn luôn sợ hãi. Nàng sợ đơn, sợ đói bụng, sợ người khác ghét bỏ, sợ mình là người xấu, sợ chết đuối, nàng sợ cái loại cảm giác mọi người hiểu mình mà chính mình lại hoàn toàn biết gì cả.

      Phượng Trữ nhìn về nơi thân ảnh long tam biến mất, hít sâu vài hơi, thể hối hận, được làm được. Nàng dùng sức nắm chặt tay, tuy biết tương lai thế nào, nhưng nếu chính mình dũng cảm đối mặt, nhất định có thể vượt qua.

      Phượng Trữ là người là làm, nàng chủ động dự tính của mình cho Dư nương, hỏi Dư nương ít chuyện nhà mình ở Hồ Châu. Dư nương kỳ đối với chuyện này biêt nhiều lắm, nhưng thấy Phượng Trữ chủ động rời , nàng thấy vừa lòng, đem những chuyện mình biết ra, hai người hòa thuận qua hai ngày.

      Nửa đêm ngày thứ ba, biết tại sao Phượng Trữ bỗng nhiên thức dậy, nàng thở phì phò ôm ngực nhớ lại, nàng thấy ác mộng sao ? Dư nương ngủ sâu, thanh nàng ngáy từng chút từng chút vang lên, Phượng Trữ nghe nghe, phút chốc mới phản ứng lại, phải ác mộng, là động tĩnh bên ngoài truyền đến, có nguy hiểm !

      Nàng ngồi bật dậy, chân trần đến cạnh cửa, lân này nghe bên ngoài có tiếng quát tháo, kêu lấy nước. Trong thân thể Phượng Trữ mỗi cái tri giác đều tỉnh ngủ, long gia quy củ nghiêm ngặt, vật tồn kho thể để bừa bãi, lại có người thường tuần tra, nhiều ngày nay thời tiết ướt át, làm sao lại kêu lấy nước ?

      ở thời điểm các chủ tử của long gia có ở nhà kêu lấy nước ?

      Phượng Trữ nhanh quay lại, bổ nhào vào giường dùng sức lay Dư nương, “ Nương, mau tỉnh lại, có nguy hiểm.” Nàng bên kêu người tỉnh, bên thu xếp quần áo của hai người. Dư nương còn chưa kịp phản ứng, định hỏi sao lại thế, đột nhiên ở ngoài cửa có tiếng kêu vọng lại.

      Dư nương cũng là người trải qua biết bao nhiêu chuyện, thế nên hiểu được. Nàng rất nhanh mặc quần áo vào, bên lến tiếng kêu gọi nha hoàn sai vặt. Nhưng đáp lại nàng cũng chỉ là tiếng đánh nhau. Xem ra thích khách cùng thị vệ bắt đầu.

      Phượng Trữ chạy đến bên cửa sổ, muốn mở ra cửa sổ để xem, mũi tên lửa bắn bỗng nhiên bắn lại đây, Phượng Trữ theo bản năng lắc mình muốn trốn thoát nhưng nhớ tới phía sau có Dư nương, dưới tình thế cấp bách, chỉ phải lấy tay chụp mũi tên kia, lửa nóng táp tay nàng chút, Phượng Trữ kịp hô đau, vội vàng đóng cửa sổ.

      Tiếng động cùng thanh la lối bên ngoài ngày càng lớn, rất nhiều người hô to “ Mau cứu hỏa.” , Phượng Trữ lại với Dư nương, “ Ta xem, lập tức quay lại tiếp ngươi.”

      Nàng hỏa tốc mở cửa phòng ra ngoài, chỉ thấy xa xa có mấy chỗ phóng hỏa, khói đen mờ mịt trời, khói này cùng tiểu viện của Dư nương hợp với người trong đại viện đều là lẫn lộn thành đống.

      Nhóm thích khách mặc y phục dạ hành, chỉ lộ đôi mắt, có người nhìn thấy Phượng Trữ chạy ra, cước đá văng hộ vệ long gia, đao hướng Phượng Trữ chém tới.

      Phượng Trữ quát tiếng, giơ tay tiếp đón, thân mình nàng lanh lợi, cẩn thận cân nhắc, trong nháy mắt liền tiến đến trước mặt thích khách kia, né tránh đại đao kia, chưởng liền đánh vào ngực người kia.

      Người nọ lắp bắp kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng Phượng Trữ lại đến trước mặt, thân thủ liền cầm cổ tay , vặn ngược tay , chân đá vào đầu gối , người nọ chỉ cảm thấy đau xót, quỳ cả mặt đất,đại đao tay cũng bị đoạt .

      Phượng Trữ hung hăng đá vào đầu cước, người nọ hừ cũng hừ, cứ như vậy hôn mê bất tỉnh. Nàng võ nghệ cao cường, hành động tàn nhẫn, làm cho nhóm hộ vệ của long gia cùng thích khách đứng ở bên nhìn đều chấn động, Phượng Trữ liền vung tay lên, đại đao hướng đại thụ vọt tới, gã bắn tên lên tiếng trả lời rồi ngã xuống.

      Phượng Trữ hét lớn: “ Mọi người đừng hoảng hốt, chớ phân tán, dập lửa cùng phòng vệ, buộc bọn ra khỏi nơi này.” Nhóm hộ vệ hỗn chiến giờ phút này cũng nghĩ ngợi nhiều, lập tức nghe lệnh làm việc. Phượng Trữ tha nhảy ra chắn trước người hai nha hoàn, ba chiêu liền bức thích khách muốn giết các nàng lui ra, cũng hô to: “ có võ đừng chạy loạn, đến phòng Dư nương, phía trước bị cháy, đem người tập trung lại đó.”

      Thích khách cầm đầu hét lớn: “ Còn muốn chạy, có chuyện dễ dàng như vậy. Hôm nay là ngày chết của long gia các ngươi.”

      Phượng Trữ nhấc mũi chân chút, đá đoản đao lên tay, vọt đến trước mặt đối phương, nàng cùng thích khách kia giao đấu mười chiêu, chiêu chiêu sát khí, chém ngã hai người, bức cả kẻ kia đến chỗ cửa viện.

      Trong lúc hai bên giằng co, thích khách kia híp mắt lại đánh giá Phượng Trữ. Phượng Trữ ngẩng đầu mà đứng, uy phong lẫm lẫm chắn phía trước nhóm hộ vệ, cầm đao chỉ vào thích khách: “ Bọn đạo chích các ngươi biết tự lượng sức mình, ngươi cho là long gia chúng ta có người sao ?”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      chương 20: võ nghệ cao cường.

      Tư thế của Phượng Trữ chỉ làm nhóm thích khách kinh ngạc mà còn dọa cho hộ vệ long gia cú sốc, Dư nương ở trong phòng cũng thay đổi suy nghĩ. Nàng nắm chặt hai tay, vừa sợ vừa nghi, Phượng Trữ này thế nhưng thâm tàng bất lộ ? Ở long gia ba năm có thể làm người ta biết nàng là cao thủ.

      Lúc nãy Phượng Trữ hét tiếng lâm trận , Dư nương nghe được trong lòng run lên, nàng hiểu lắm cái gì là võ công binh pháp kỳ trận nhưng nàng biết trong đình viện, ốc trạch của long gia tất cả đều là kỳ trận, để bảo vệ an toàn.

      Trong nhà có phó dịch phòng vệ, tuy rằng mỗi người phải là võ nghệ cao cường nhưng đều được huấn luyện qua trận pháp, đối kháng địch xâm nhập. Trận pháp này kỳ cùng kỳ trận bố thạch có lên quan. Nàng ở long phủ cả đời cũng phân biệt được cái gì trận này trận kia, nhưng Phượng Trữ lại biết.

      Ai ní Phượng Trữ là đơn thuần vô tội, cái gì cũng biết, Dư nương là người thứ nhất tán thành. chủ nhà có nhà, chỉ mong nàng đừng đột nhiên hồi nguyên hình, thừa dịp làm loạn là may rồi.

      Phượng Trữ biết chỉ cách cánh cửa nhưng trong lòng Dư nương lúc này có trăm ngàn suy nghĩ, nhưng chính nàng lúc này cũng chợt nghĩ ra được có cái gì thích hợp.

      Nhóm thích khách đó vì sao phải tấn công người cùng nhà cửa ? Nơi này có người quan trọng, có bảo vật. Hơn nữa kẻ dẫn đầu này công phu đến nỗi xuất thần nhập quỷ, nàng nghĩ chỉ cần liều chết trận cũng có thể bắt . Thứ như vậy cũng dám đến long phủ ?

      Phượng Trữ còn suy nghĩ đối phương hét lớn tiếng: “ Lên”

      Nhóm thích khách che mặt liền vọt lên, Phượng Trữ nghe được có hộ vệ phía sau kích động khẽ kêu, bỗng nhiên nàng hiểu được, những cao thủ trong phủ cũng có ở đây, động tĩnh lớn như vậy tại sao họ lại tới ? Sợ là nơi khác còn có chém giết. Mục đích chân chính của thích khách cũng khôn phải là ở nơi này.

      Phượng Trữ giương đao lên, hét lớn tiếng sát rồi nhảy lên, hướng tên thủ lĩnh kia mà tới, tiếng đao vù vù, nàng bên đánh còn bên hướng nhóm hộ vệ kêu: “ Đừng loạn, ổn định, che chở nhà.” Dư nương còn ở bên trong, nha hoàn tay tấc sắt cùng sai vặt cũng trốn ở bên trong, họ cũng là người nhà của nàng, long tam ở đây, bảo hộ người nhà là trách nhiệm của nàng.

      Phượng Trữ cũng biết mình có bao nhiêu năng lực, nàng nhớ tập võ ở đâu, nàng nhớ sư phụ là ai, nàng cũng nhớ cùng ai giao thủ, nhưng nàng biết võ, mỗi chiêu thức, mỗi quyền cước của nàng tự nhiên bật ra trong đầu, đại đao tay uy vũ uy phong, nàng để ý đến người khác, chỉ hướng về tên cầm đầu liều mạng chém giết.

      Thích khách cầm đầu bị Phượng Trữ đuổi đánh, hai người chạy đến nóc nhà, lại từ nóc nhà nhảy xuống, người nọ dần dần thiếu kiên nhẫn, vừa ra sức chống đỡ, bên hướng những tên còn lại hét lớn: “ Mau bắn tên, bức người trong phòng ra ngoài.”

      Phượng Trữ hiểu được mục tiêu bọn họ nhắm đến là Dư nương, người hầu khác đều trọng yếu, nhưng Dư nương đối với chủ tử long gia mà cũng là người thân, nếu thích khách ở nơi khác thể thắng, chỉ cần bắt được Dư nương là có thể làm long gia vào khuôn khổ.

      Nghĩ đến đây, Phượng Trữ bông tha cho tên thích khách cầm đầu trước mắt, ngược lại chạy tới chỗ tên định đốt lửa. Tên thích khách cầm đầu kia thoát khỏi khốn khổ, cũng cố chạy tới chỗ phòng Dư nương. Nguyên bản kế hoạch rất đơn giản, đối phó đám hộ vệ cấp thấp, chỉ bằng bọn họ là dư sức bắt cái lão thái bà đó, nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra cái ả đàn bà hung tợn như con cọp. lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ, giết đỏ cả mắt, mắt thấy sắp vọt tới trước cửa phòng Dư nương, chỉ cần vào, bắt lấy lão thái bà, thắng bại cao thấp lập tức ra.

      đá ngã lăn tên hộ vệ, tay lại chém ngã tên khác, hung hăng đá ván cửa, nha hoàn cùng gã sai vặt trong phòng sợ hãi kêu lên, thích khách thủ lĩnh liếc mắt cái liền thấy được lão thái bà cũng ở bên trong, trong lòng mừng rỡ, muốn tiến lên bỗng nhiên phía sau có trận gió lạnh thổi tới, vội vàng xoay người nhưng tránh kịp, cánh tay bị chém vết to.

      Phượng Trữ cũng ngừng, vung đao chém nữa, thích khách kia có biện pháp chỉ phải mau mau tránh xa, nhảy đến trước cửa, thối lui hướng trong viện. Phượng Trữ phi thân mà lên, từng bước ép sát, “ Thấy cái mình thích là thèm, hề phòng bị, ngươi phạm vào điều tối kỵ, chết cũng đáng.”

      Dư nương nhìn bộ dạng chém giết của Phượng Trữ, trong lòng nghĩ: ngay cả những lời giang hồ cũng ra, cái gì mà tiểu thư khuê các hồ châu, quả nhiên là lừa đảo.

      Lúc này thích khách bị chém ngã trong viện ít, lửa cũng ngày cành mạnh lên, Phượng Trữ bên đem thích khách vây ở góc, bên quay đầu hô to: “ Mau che chở Dư nương .”

      Mọi người nhanh ôm lấy Dư nương theo nhóm hộ vệ ra khu vực an toàn bên ngoài, thích khách thấy lão nhân ra, liều chết hướng phía trước mà , Phượng Trữ trước làm gương, đao lại đao, tả hữu khai chiến, lấy thân bảo vệ phía sau Dư nương, chém ngã hai người, chắn nhóm thích khách trong viện.

      Dư nương được mọi người che chắn trốn thoát, nhìn thấy xa xa có hai nam phó cầm côn bổng chạy về hướng này, nàng cầm chặt cổ tay người hỏi: “ Thư lâu có tốt ?”

      Nam phó thở phì phò, “ Bọn lý kha ra sức chống đỡ, an bài người ra ngoài thỉnh cứu binh, chỉ có thể chịu đựng được đến thời điểm cứu binh đến là ổn.”

      Quả thế, lòng Dư nương trầm xuống, chủ tử long gia có nhà, những người này đến đây, thời cơ quả khéo. Công kích phó viện cùng thư lâu, mục tiêu chuẩn như vậy, nếu có người chỉ điểm, điều này làm người ta tin như thế nào ?

      Nam phó : “ Đường thính phòng hộ mở, nương nhanh đến kia .” Dư nương gật gật đầu, được mọi người ôm lấy bước nhanh hướng chính đường mà , nàng biết nàng lưu lại cũng vô dụng, chính đường nóc nhà cùng vách tường đều có cấu tạo đặc thù, có thông đạo cùng mật thất, để khi đại nạn có chỗ tránh né, nay vừa vặn phát huy công dụng.

      Dư nương chạy tới chính đường, vừa ngồi xuống liền dặn mọi người bảo hộ thư lâu, Phượng Trữ mang theo vài hộ vệ chạy tới, nàng xa xa thở phì phò kêu: Mọi người đều bình an sao ?”

      Chạy tới gần liền thấy Dư nương cùng với mọi người an ổn ngồi, nàng cao hứng cười, lau mặt, bất chấp mặt dính máu, cười : “ Mọi người có báo quan ? Thích khách phóng hỏa, khẳng định mọi người bên ngoài đều biết, mọi người chớ hoảng sợ.”

      Dư nương trả lời, nhưng thấy vài tên nam phó kéo hộ vệ trợ giúp thư lâu, Phượng Trữ mới tỉnh ngộ, “ Thư lâu bên kia gặp nạn ? Đồ trọng yếu trong nhà đều ở kia ? Ta !”

      Nàng xoay người định , cổ tay lại bị Dư nương kéo lại, Dư nương : “ Phượng Trữ, ngươi vẫn là ở bên cạnh lão thái bà ta tốt hơn, nếu có chuyện gì có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

      Phượng Trữ ngẩn ngơ, nàng nhìn vào ánh mắt Dư nương, sửng sốt hồi, cuối cùng hiểu được, nàng đẩy tay Dư nương ra, trầm giọng : “ Nương, nay tình hình như vậy, ngươi tin ta lần .” xong cũng quay đầu lại, thẳng hướng thư lâu mà .

      Còn chưa đuổi tới, từ xa nghe tiếng chém giết, quả nhiên nơi này mới là điểm công kích trọng yếu. Phượng Trữ nhớ lúc trước từng nhìn thấy cơ quan, sơ là trong này cất giấu vật long gia coi trọng. Nghĩ như vậy, nàng gia tăng cước bộ, nàng thể gạt bỏ mọi chuyện, nay nàng nên vì long gia làm chuyện tốt, long tam đối xử tốt với nàng như vậy, nàng có cách gì báo đáp, cũng nên vì mà liều chết bảo hộ nơi này.

      Nàng nhảy đến núi giả, nhìn thấy thi thể nằm sấp, trước thư lâu có mười tên hộ vệ long gia nhìn quen mắt cùng nhiều thích khách chém giết, Phượng Trữ nhìn nhìn địa hình cơ quan, chuẩn bị qua, ánh sáng bạc ở dưới ánh trăng bên hồ lóe ra, đâm vào ánh mắt Phượng Trữ.

      Chân Phượng Trữ mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã quỵ, nàng vội vàng cúi thấp người, choáng váng ôm lấy đầu, nhưng hình ảnh bên hồ chui sâu vào trong đầu, nàng từ từ nhắm hai mắt, tứ chi căng thẳng, mồ hôi lạnh xông ra.

      Phượng Trữ ở núi giả hề động đậy, ở trước thư lâu tình hình chiến đấu cũng rất căng thẳng, Phượng Trữ nghe được tiếng đao kiếm va chạm thảm thiết, trong lòng gấ đến độ chịu được.

      Nàng cắn răng, trong lòng tự đấu tranh với chính mình, “ có việc gì, rơi vào trong hồ, rơi vào…..”

      Lúc này, tên thích khách hô to tiếng: “ Mở ra, chúng ta vào.” thanh kia làm cho Phượng Trữ chấn động, giống như từng nghe qua, hơi giống cái nam nhân muốn đẩy nàng vào chỗ chết kia.

      Phượng Trữ nắm chặt tay, mạnh mẽ hướng thư lâu đến, nàng cố ý nhìn tới cái hồ kia, trong lòng với long tam: “ Long tam, ngươi phải che chở ta a.”

      Nơi này đương nhiên có long tam đáp lại, đảo mắt Phượng Trữ liền vọt tới trước thư lâu, hộ vệ cùng thích khách hừng hực khí thế, Phượng Trữ để ý tới họ, trực tiếp vào phòng mở rộng cửa.

      Thư lâu rất lớn, vài cái kệ sắp xếp sổ sách, hai cái bàn học, nhưng trong hòng lại có ai, Phượng Trữ thầm đề phòng, cẩn thận lên cầu thang, ba tên hắc y nhân đam sờ soạng mặt tường, tường ‘sưu sưu’ bắn ra vào đạo ám khí, bọn họ lắc mình tránh thoát.

      Phượng Trữ nghe được người kia : “ Quả nhiên là ở trong này.” Hai người còn lại gật đầu cái, lại sờ soạng cơ quan tường. Phượng Trữ buồn hé răng, rút đao liền hướng người chuyện chém tới, người nọ thấy phía sau có người tập kích, lăn vòng hiểm hiểm tránh , tên còn lại rút kiếm ra, chặn đứng Phượng Trữ.

      Phượng Trữ hai lời, đao ‘ lả tả’ chém hai nhát, đánh với người nọ. Tên còn lại thấy thế muốn tiến lên hỗ trợ, người né tránh lúc nãy lại : “ Đừng để ý nàng, tìm này nọ quan trọng hơn.”

      Phượng Trữ thầm cảnh giác, công phu người này có thể sánh bằng kẻ cầm đầu bên kia, xem ra ba người này dễ đối phó, nhưng nàng tuyệt thể để họ lấy vật này nọ của long gia. Phượng Trữ liều mạng, người nọ lại e ngại, hai người công phu kém, đấu pháp giống như đòi mạng cùng muốn sống, thắng bại lập tức .

      Phượng Trữ đao chém thắt lưng , lại xoay người lật đao, bổ về phía vai , người nọ bại tướng lộ, chỉ phải ngã xuống đất lăn vòng, hắc y nhân khác thấy thế vội vàng xông lên, chém ngang đao, chế trụ võ công của Phượng Trữ. Phượng Trữ cũng ngừng, đao thức sắc bén, trận tiến công.

      Lúc này bị hộ vệ của long gia chạy lên, thấy tên hắc y nhân muốn mở tường ra, người mới vừa bị Phượng Trữ chém thương lại hét lớn tiếng, hướng hộ vệ đánh tới. Song phương liều mạng vài hiệp, chỉ nghe thanh ’ vang lên, vách tường mở ra, hặc y nhân thân thủ tìm kiếm bên trong. Phượng Trữ lòng nóng như lửa đốt, nhân lúc đối phương để ý, chém đao về phía người mở ngăn tủ.

      Người nọ lắc mình tránh thoát, hắc y nhân phía sau Phượng Trữ cũng lại đây, Phượng Trữ bất đắc dĩ phải xoay chân, mũi chân kiểng chút nhảy lên , , người này lại tiến về phía trước, lần này tìm được cái hộp, vừa mở ra liền kêu lên: “ Chính là nó, tìm được rồi, rút lui.”

      Phượng Trữ nóng nảy, hét lớn tiếng: “ Ai cũng đừng nghĩ .” Nàng để ý kiếm đâm tới trước mặt, ngửa người tiếp nhận kiếm qua, nàng nhanh chóng vọt đến trước mặt người nọ, chém liền đao, muốn lấy lại cái hộp kia.

      Lúc này hộ vệ của long gia cũng cước đá ngã lăn hắc y nhân, hướng thích khách cầm hộp công kích tới, thích khách kia bị hai người đánh, bất đắc dĩ giơ kiếm chống lại hộ vệ long gia, bên này cước đá Phượng Trữ. hắc y nhân khác giơ kiếm hướng Phượng Trữ bổ tới, Phượng Trữ cúi thấp người, lấy tay chống đỡ, né tránh thế công kia, trong nháy mắt cả người chổng ngược, cước trúng cổ tay người nọ, cái hộ bay lên, chân Phượng Trữ lại đá, đá trúng thắt lưng hắc y nhân, mượn thế trượt ra ngoài, tiếp được cái hòm.

      Động tác của nàng khéo léo, nhưng người khác còn ngẩn ngơ hòm rơi vào trong tay Phượng Trữ. Hắc y nhân Phượng Trữ nhận biết giọng kia hốt hoảng hét lớn tiếng: “ Ngươi vì bọn họ liều mạng ? Ngươi nghĩ ngươi là long tam phu nhân ?”

      Phượng Trữ ngẩn ngơ, phản ứng lại lời này, nhưng cũng xác định: “ Quả nhiên là ngươi ?” lời này của Phượng Trữ cũng làm hộ vệ long gia inh ngạc, “ Các ngươi quen biết ?” vừa dứt lời, hắc y nhân liền nháy mắt, ba người cùng hướng xông tới, hộ vệ kia cả kinh, giơ kiếm nghênh chiến, Phượng Trữ đứng xa chút, muốn trợ giúp cũng kịp, hộ vệ kia ngăn được, dưới liên thủ của ba người, bị cước đá lăn xuống cầu thang.

      Phượng Trữ thấy thế vội chạy lại trước cửa sổ, tính nhảy từ cửa sổ xuống, cùng hợp sức với hộ vệ, nàng cầm đồ vật của long gia, hợp sức cùng mọi người mới là chính đồ.

      Nhưng cửa sổ vừa mở, hai đạo ám khí ‘ sưu sưu’ bắn ra, Phượng Trữ tránh khỏi cái lại bị cái khác lướt qua bả vai, hơi hơi đau, nàng cố nén đau, bổ nhào xuống cửa sổ, ngoài cửa sổ ánh trăng sáng ngời, mặt hồ xinh đẹp dị thường, Phượng Trữ lại nhịn được hét thảm tiếng, ngã xuống đất.

      hây, được 1/4 chặng đường.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 21: lưu lạc chạy trối chết.


      Phượng Trữ mới ngã xuống, ba người kia hoảng sợ, biết nàng ra như thế nào. Bọn họ sửng sốt, dưới lầu lại có hai thị vệ vọt lên, thích hách cùng hộ vệ động thủ Phượng Trữ lại ở dưới thở hổn hển.

      Nàng cố gắng đứng dậy, trước tiên đem hộp ôm vào trong lòng, hắc y nhân kia thấy thế liền đánh úp lại, Phượng Trữ cắn răng, khóe mắt thoáng nhìn hộ vệ bị trúng kiếm ngã xuống đất dậy nổi, tên còn lại cũng bị bức đến chân cầu thang. Lúc này, tên hắc y nhân từ dưới lầu vọt lên, hộ vệ long gia chỉ có thể xoay người ngăn cản, Phượng Trữ bên này nháy mắt thế cục thành địch ba.

      Thân thể Phượng Trữ cứng ngắc, chút niềm tin, trước nàng có địch, sau lưng đường lui, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy bản thân ở đường cùng. Nàng lui từng bước về phía sau, quay lưng về phía cửa sổ. Ba tên hắc y nhân giơ kiếm ngăn trước mặt nàng, Phượng Trữ trừng mắt nhìn bọn họ, trong đầu trống rỗng.

      “ Đem vật đó giao ra đây.” Cái người Phượng Trữ nhận biết giọng lạnh lùng

      Phượng Trữ theo dõi ánh mắt , lời nào. tên hắc y nhân bên cạnh có chút khẩn trương nhìn hồ bên cửa sổ, nếu bọn họ tiến về phía trước chỉ sợ là Phượng Trữ dưới tình thế cấp bách nhảy vào trong hồ, nếu là chìm xuống càng thêm phiền toái.

      Phượng Trữ mặt chút thay đổi, hít vào sâu mấy hơi, nàng cố gắng thèm nghĩ đến phong cảnh ngoài cửa sổ, nàng nghĩ đến biểu tình của long tam khi ‘ ta tin tưởng ngươi’, ánh mắt khi đó rất thành khẩn.

      Hắc y nhân híp mắt lại, lại chịu nổi, nhanh như tia chớp hướng Phượng Trữ đâm tới, trong nháy mắt, Phượng Trữ hét lớn tiếng, cầm đao quét về phía ba người, hắc y nhân vội vàng lui lại nửa bước muốn trốn, Phượng Trữ nhân cơ hội này quăng đao , xoay người hướng cửa sổ nhảy , lớn tiếng hô: “ Ta chết cũng cho cac ngươi.”

      Phượng Trữ nhảy như vậy, chỉ ba tên hắc y nhân bị dọa cú sốc, chính nàng tim cũng ngừng đập mấy nhịp. Nàng nhảy ra ngoài cửa sổ liền nhắm chặt hai mắt, hai mắt nhìn thấy nên chỉ có thể dựa vào cảm giác cùng trực giác làm việc, hai tay vỗ ở khung cửa sổ, mượn lực làm thân thể hướng về phía trước, nhảy lên nóc nhà.

      Mắt nàng nhìn thấy nên hai tay sử dụng lực đúng vị trí, thiếu chút nữa đánh lên mái hiên, đầu ngón tay bị cắt thương, ngón tay cũng trầy xước gây đau đớn, nhưng nàng bất chấp điều đó, chân chạm vào nóc nhà liền mở hai mắt. Dưới chân nàng chưa ổn, thân thể lung lay mấy cái, thiếu chút nữa ngã xuống, nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh, ổn định cân bằng, khỏi cảm thấy may mắn.

      Phía sau là hồ, thân thể Phượng Trữ cứng ngắc, dám quay đầu lại xem, vì thế chạy về phía trước, muốn xuống cùng những người khác tụ hợp thấy hai hắc y nhân dưới lầu cầm kiếm chỉ vào nàng oa oa kêu, chắc là phát tung tích của nàng nên lớn tiếng cảnh báo cho những kẻ khác. Lúc này, ba tên hắc y nhân phía sau cũng đuổi theo, Phượng Trữ có thời gian do dự, chỉ phải thay đổi phương hướng, hướng đỉnh cây đại thụ ở bên nhảy lên.

      Hắc y nhân từ bỏ đuổi theo, Phượng Trữ tay có binh khí, sau cũng ai giúp, lại sợ nếu gặp hộ vệ long gia võ nghệ tốt, liên lụy đến thân họ biết làm thế nào cho phải.

      Nàng phi nước đại, phía trước là thường thành long phủ, Phượng Trữ quay đầu nhìn lại, có sáu bảy tên hắc y nhân truy ở phía sau, nghĩ đến bọn họ trong lòng nàng có chút hồi hộp. Phượng Trữ cắn răng, kiểng mũi chân chút nhảy ra ngoài.

      Ngã tư đường tối om lạnh tanh, Phượng Trữ chạy sai hướng, quan sai trợ giúp long phủ cùng cẩm vệ hoàng gia ở hướng ngược lại, nàng gặp ai giúp đỡ, cả thành to như vậy cũng có chỗ để , hắc y nhân bám chặt phía sau tha, nàng chỉ có thể liều mạng chạy như điên, rẽ trái rẽ phải tránh, vòng quanh lẩn quẩn trong thành, sau đó trốn vào cái nhà bỏ hoang, thế mới có thể thở.

      Phượng Trữ nghĩ trời sắp sáng, vài tên hắc y nhân thể ở ban ngày mặc như vậy gặp người, bọn họ nhất định tản ra đổi y phục, nàng có cơ hội đem vật này trở về. Nhưng lại cân nhắc, phải làm sao để đưa vật này về ? Thiết tổng quản ở nhà, long tam cũng có, hộ vệ đêm thương vong cũng ít, nhóm thích khách này ở dưới chân thiên tử cũng dám ban đêm tập kích phủ tướng quân, nếu phải có chút thế lực, làm sao dam làm bậy ?

      Mục tiêu của bọn họ chính xác, đối với vị trí giấu cái hộp này cũng ràng, lại biết thân phận Dư nương, đối với bố cục của long phủ cũng thành thục, muốn có nội ứng, đánh chết Phượng Trữ cũng tin. Nàng nghĩ tới hạ nhi, sợ là hạ nhi phải là nội ứng duy nhất ? Nhưng nàng đánh bậy đánh bạ chạy ra phủ, nay chỉ sợ là trong phủ còn có những người tâm hoài bất quỷ, nàng đem vật này đưa về, nếu bị đoạt phải làm sao bây giờ ?

      Phượng Trữ ở trong lòng hò hét suy nghĩ, tốt nhất bây giờ nên giấu, chờ Long nhị cùng long tam trở lại, tự tay giao cho bọn họ tốt hơn.

      Nàng tính tính lại, quyết định trước hết trở về phủ, tính vụng trộm lặn ra ngoài thành, ở ngoại ô ngây ngốc hai ngày, đợi long tam trở về sau.

      Cuối cùng trời cũng sáng, Phượng Trữ nghiêng tai lắng nghe, thanh truy theo liền lén lút ra. Chỗ này hẻo lánh, bốn bề vắng lặng, Phượng Trữ nhìn xem chính mình, toàn thân vừa là máu vừa là bùn, đêm qua chỉ mặc sơ sài, áo quần chỉnh tề, tất cũng mang, bộ dáng so với hắc y nhân đêm cũng tốt hơn là bao.

      Vì thế Phượng Trữ quyết định trước tiên chỉnh sửa chính mình. Nàng lẻn vào nhà nông, bên trong có người, chắc là đều làm rồi . Ở bàn tìm được cái gương, hảo hảo chiếu chiếu, vừa nhìn cái liền hoảng sợ, mặt mày bẩn, tóc tai tán loạn, là vô cùng thê thảm.

      Nàng tiến vào cái phòng có cái chum đựng nước, rửa mặt rửa tay, lấy quần áo của nữ nhi nhà người ta mặc, búi sơ tóc, lại tìm cái đai lưng, đeo cái hộp buộc bên người, lại khoác áo ngoài, nhìn giống như nương bình thường nàng mới vừa lòng.

      Nàng với cái phòng trống : “ Ta trộm xiêm y của ngươi là do bất đắc dĩ, ngày sau trả lại gấp đôi, đa tạ đa tạ !” xoay người muốn , bỗng nhiên đến gần cửa lại thấy đói bụng, được, nghĩ nghĩ, lạivào trong phòng với khí: “ vậy, cho ta mượn chút tiền ?”

      mượn liền mượn, Phượng Trữ động tay lật lật cái hộp đựng tiền nhà người ta, lấy ra hai dây đồng tiền. Phượng Trữ thầm nghĩ mình thích hợp để làm ăn trộm, giấu tốt như vậy cũng có thể đào ra. Nàng hướng cái hộp vỗ tay cảm tạ, chuẩn bị lại quay lại, nhà người ta cũng đói bụng , nàng cầm hết, người ta làm sao bây giờ ? Ngẫm lại áy náy, lại quay đầu, đem dây tiền trả lại chỗ cũ, lại nghĩ, nhà này có vẻ nhiều người, nàng lại chỉ có mình, nàng do dự, lại đếm đếm, dây tiền đủ mua bao nhiêu cái bánh bao ? Cuối cùng cắn răng cái, đem nửa dây để lại chỗ cũ.

      Nàng đem tiền để về chỗ cũ xong lại : “ Chờ long tam trở lại, ta hỏi xin bạc, nhất định trả lại gấp đôi cho các ngươi, chớ trách ta a.” xong, cuối cùng cẩn thận cần nửa dây đồng tiền .

      Phượng Trữ chỉ mặc vải thô, bộ dáng giống như thôn nữ, có nhiều tiền, bánh bao thịt ăn nổi, chỉ có thể mua vài cái bánh bao trắng ăn, bên cắn bên hướng nơi nhiều người , tính xen lẫn trong đám người ra khỏi thành.

      Khi nuốt xuống ngụm bánh bao cuối cùng, nàng thầm trong lòng: “ long tam, ta chịu đói, ngươi trở về nhất định phải mời ta ăn đồ ngon.” Vừa ní xong liền nhìn thấy hai nam tử áo xanh rất khả nghi, bọn họ đứng ở cửa thành mà ra, đánh giá khắp nơi. Ánh mắt cùng thần thái hề giống người lương thiện.

      Phượng Trữ hoảng hốt, định tâm lại, bước nhanh đến bên người hán tử. đứa theo sát bên cạnh hán tử kia, tay nắm chặt, chắc là đứa của người này. Phượng Trữ nhìn đứa , cúi xuống cười với , tiểu hài tử kia cũng sợ, gặp nương xinh đẹp cười, cũng cười lại, Phượng Trữ bên cùng , bên ôn nhu phủ đầu , cảnh này ở xa xa nhìn lại giống như nhà ba người.

      Phượng Trữ cứ công khai qua bên người mặc áo xanh như vậy, thuận lợi ra khỏi cửa thành. Nàng vừa muốn chậm rãi thở ra, kết quả thôn phụ chở ở bên ngoài cửa thành lớn tiếng với hán tử bên người nàng: “ Cha của đứa , rốt cuộc ngươi cũng đến. Di, nàng là ai ?”

      Giọng của thôn phụ này lớn, rước lấy mọi người chung quanh ghé mắt, Phượng Trữ thầm nghĩ hỏng rồi, quả nhiên hai người áo xanh kia nghe thấy liền nhìn lại đây, Phượng Trữ chống lại ánh mắt bọn họ, quay đầu bỏ chạy, quả nhiên là thích khách đêm qua, thấy nàng chạy liền đuổi theo.

      Phượng Trữ nhìn đường chỉ có thể ra sức chạy về phía trước, ngẫu nhiên nhìn lại, đuổi theo chỉ có hai người, nàng thầm kêu khổ, trừ bỏ bỏ trốn ra còn biện pháp nào khác.

      Phượng Trữ bị đuổi đến trấn lân cận, còn thể nghĩ ngơi chút lại bị đuổi giết đến thành tiếp theo. Phượng Trữ đánh trận, lại chạy trận, người sớm có tiền, chỉ phải trộm quần áo mặc, trộm cơm canh ăn, nàng sợ hồ nên thể rửa mặt chải đầu, chỉ tìm cơ hội khi tác túc nông gia dùng chậu nước lau lau. Nàng cứ đường ăn ngủ như vậy, rất thê lương.

      ngày nọ, nàng lẻn đến phòng bếp của tửu lâu trộm cơm ăn, nghe được đầu bếp cùng sai vặt chuyện phiếm, mỗ gia cái gì nghi nan nghi chứng, trị ở bách kiều thành, bách kiều thành này lợi hại ra sao, uy phong như thế nào. Phượng Trữ nhớ tới long tam có qua, thành chủ Nhiếp thừa nham là bạn tri kỉ của .

      Phượng Trữ cân nhắc chút, bằng đến gặp Nhiếp Thừa Nham, đem hòm này giao cho , chính mình đem người đuổi giết nàng rời , như vậy cần lo lắng hòm nay rơi vào trong tay bọn họ, mà Nhiếp Thừa nham cũng có cách thông tri đến long tam, vậy long tam có thể đến nhận hòm cùng thuận tiện tiếp nàng.

      thời gian lưu lạc này, kỳ Phượng Trữ nghĩ rất nhiều, nàng nhớ đến tình cảnh ngày đó, ánh mắt ngờ vực vô căn cứ của Dư nương, biểu tình kinh ngạc của nha hoàn cùng hộ vệ khi biết nàng có võ, còn có trận chiến ở thư lâu, hộ vệ long gia hỏi nàng cùng ác đồ kia có quen biết hay , lúc ấy nàng nghĩ nhiều cho lắm, bây giờ cẩn thận cân nhắc lại cảm thấy ủy khuất. Khẳng định long gia lại nghĩ nàng giở trò, nghĩ nàng liên hợp người ngoài đến trộm này nọ.

      Ngẫm lại cũng đúng, vật là nàng cầm , nhưng nàng đưa long gia, lại mang theo nó chạy trốn mất dạng, hơn nữa những chuyện nàng làm trước kia, để bọn họ nghĩ tốt cho nàng cũng khó.

      Phượng Trữ càng nghĩ càng khổ sở, chỉ có thể tự an ủi chính mình, mọi việc rất nhanh trôi qua, chỉ cần nàng đem vật này an toàn trở về long gia, hết thảy chân tướng ràng. Nàng cần biết người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần cố gắng làm việc tốt nhiều hơn. Huống hồ long tam bỏ mặc nàng, long tam nhất định tin tưởng nàng, đến tìm nàng.

      Nàng co quắp dưới đại thụ, dựa vào đống lửa sưởi ấm, bên cầu nguyện ác nhân có thể để cho nàng nghĩ ngơi, đừng đuổi theo nữa, vừa nghĩ ngày mai nên nơi nào tìm đồ ăn.

      Trước khi ngủ, nàng thào lẩm bẩm: “ long tam, ta đói bụng, ta có xiêm y để đổi, vừa bẩn vừa thối, có ai chuyện với ta, có ai để ý ta…. Long tam…..ta nhớ ngươi….”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :