1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Rồng Bay Phượng Múa - Minh Nguyệt Thính Phong (81c + 1 Kết thúc)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      chương 12: bị người ám toán.

      Làm trận như vậy tâm tình Phượng Trữ tốt lên, cũng chờ nàng kiêu ngạo được lâu, cái tướng công “ phá sản phong lưu” kia rất nhanh đến đây. Long tam cũng phải là người dã man, đương nhiên mắng, người cũng đánh, chỉ dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm Phượng Trữ.

      “ Ngươi , rốt cuộc là có chuyện gì ?”

      Có cái gì mà có, Phượng Trữ quay đầu sang bên, đánh chết cũng thừa nhận là chính mình lấy giận chó đánh mèo. thực tế, long tam lại đây khởi binh vấn tội Phượng Trữ bắt đầu thấy chột dạ. tại nàng là người mưu hại phu quân, là thẹn với người ta, chỉ là chuyện kia thể , nàng bực bội khó chịu.

      Long tam khoanh hai tay trước ngực, lại , “ Ta thừa nhận ngươi khác so với ngày xưa, cảm thấy ngươi có ý xấu, nhưng có nghĩa là ngươi có thể ở long gia tính khóc lóc om sòm. Vô duyên vô cớ đến sân của ta nháo, ngươi nghĩ ngươi là ai ?”

      Ngữ khí của như bình thường, mặt tức giận, nhưng Phượng Trữ biết tức giận. Trong lòng nàng kích động nhưng nàng càng dám chính mình đến tột cùng là làm sao, manh mối nàng phát khó nên lời, nàng cắn môi, quật cường lời nào.

      Long tam nhìn chằm chằm nàng lúc lâu, lạnh nhạt , “ muốn người khác làm phiền ngươi cũng đừng cố tình gây .”

      Lời này của giống như đao đâm vào lòng của nàng, nàng biết nên cái gì xoay người rồi.

      Phượng Trữ nhìn bóng dáng của , chợt thấy tinh thần còn như lúc đầu. Tối nay có người cùng ăn với nàng, đồ ăn đưa đến tiểu viện của nàng, Phượng Trữ dám ghét bỏ đồ ăn đơn giản, nàng giống như đứa làm sai chuyện gì, đứng ngồi yên.

      Phượng Trữ là người giấu được tâm , ban đêm nàng ngủ được, nàng nghĩ hai ngày này nàng làm sai, nàng cùng long tam giấu giếm, muốn cùng nhau tìm ra chân tướng. Nay nàng có manh mối, nàng lại gạt , nàng là người được tín nhiệm, điều này làm tâm tình nàng tích tụ. Chính nàng gây tính, còn chạy về lấy làm nơi trút giận, nàng nghĩ lại, có phải nàng làm mất mặt trước bọn hạ nhân hay ?

      Phượng Trữ càng nghĩ càng cảm thấy mình làm sai, nàng cảm thấy mình nên làm chút gì để vãn hồi quan hệ của nàng cùng long tam. Nghĩ vậy, nàng ngủ được, nàng mặc xiêm y chạy đến sân của long tam, gõ cửa phòng của .

      Long tam chỉ mặc áo đơn, hiển nhiên ngủ. Thấy Phượng Trữ đến, biểu tình giận nhìn nàng, “ Chuyện gì ?”

      Phượng Trữ khẽ cắn môi, “ Ta đến để chịu tội.”

      Long tam “ Ân.” tiếng, trả lời “ Ta nghe.”

      khoan dung như vậy làm cho Phượng Trữ rất cao hứng. Nàng cúi đầu, nhìn mang hài chân trần rất muốn tiến lên, nhưng nàng giật giật mũi chân, vẫn nhịn lại. Nàng than thở, “ Ta nên làm loạn, nên ở trước mặt hạ nhân làm ngươi mất mặt, nên đá ngươi, nên xốc cái bàn của ngươi…..”

      Nàng thành khẩn nhận sai có chút ngoài ý muốn của long tam, nhìn chằm chằm nàng, ho khan hai tiếng rồi , “ Vậy ngươi , tại sao cố ý gây ?”

      Phượng Trữ ngẩn người, xin lỗi còn phải có lý do sao ? Chỉ là nguyên nhân nàng giận thể cho ai biết, làm sao bây giờ ? Nàng giương mắt nhìn long tam, nhìn chằm chằm chờ nàng , nàng lắp bắp, cuối ùng sang chuyện khác, “ Ta ghen tị, ta Bích y các, gặp tần nhã , nàng đem vật đính ước ngươi tặng khoe ra, ta….ta đương nhiên tức giận, giận đến nỗi đầu óc nóng lên, đầu óc nóng lên liền tìm ngươi..cho nên….”

      “ Vật đính ước ?” khóe miệng long tam gợi lên chút cười xấu xa, “ là vì ghen ?”

      Trong lòng Phượng Trữ vừa buồn lại thoải mái, nhưng cái này chỉ là muốn tốt, cũng chỉ kiên trì nhận lấy, “ Ân.” Nàng ngẫm lại rồi bổ sung, “ Tiểu Thanh cũng thấy được, nàng có thể làm chứng.Cho nên ngươi tha thứ cho ta , lần tới ta làm loạn nữa.”

      Long tam ý cười càng sâu, qua lấy tay nâng mặt Phượng Trữ, đầu ngón tay ấm áp ma sát da thịt nàng, Phượng Trữ chỉ cảm thấy được thích đến phát run, da gà đều nổi lên, thân mình nàng cứng ngắc dám động đậy.

      Long tam nhìn phản ứng của nàng rồi cười khẽ, ôn nhu kề sát bên tai nàng , “Khi nào ngươi nguyện ý lại đến tìm ta.” đẩy nàng rời , đóng cửa phòng lại.

      Phượng Trữ kinh ngạc nhìn đóng cửa phòng, trợn tròn mắt. Hơn nửa ngày mới biết rằng lời dối của mình bị thấy được, trong lòng uể oải nên lời, đứng tại chỗ cách cái ván cửa , “ Ngươi cần keo kiệt như vậy, ta chỉ có mình ngươi là bằng hữu…..”

      Đáng tiếc bên trong có người ứng nàng, Phượng Trữ đứng ngơ ngác hồi rồi khổ sở cúi đầu .

      Hai ngày sau đó, long tam quả nhiên đúng như lời , tái kiến Phượng Trữ, Phượng Trữ đầu sắp phát hỏa, quen vắng vẻ nên đương nhiên là thoải mái. Nàng trái lo phải nghĩ vẫn cảm thấy nên việc này cho long tam, nàng quyết tâm tự mình điều tra, vạn nhất tình xấu như nàng nghĩ, kỳ hung thủ chỉ có người, nàng có thể cần long tam giúp. Vì thế, nàng hết sức lưu tâm động tĩnh của hạ nhi, tính khi bệnh của nàng chuyển tốt có thể xuống giường phải tìm nàng chuyện.

      nghĩ tới tình như nàng ý nàng, chạng vạng hôm sau, Phượng Trữ chợt nghe tin tức bệnh của hạ nhi vẫn tốt lên, nhà nàng đến đón nàng về tĩnh dưỡng. Tiểu Thanh còn cho Phượng Trữ, nghe lần này người nhà hạ nhi đem tiền đến chuộc khế ước bán mình của hạ nhi.

      Phượng Trữ hoảng sợ chạy nhanh đến cửa hông long phủ, nơi đó có chiếc xe ngựa đơn sơ dừng lại, nam tử tuổi còn trẻ đánh xe, lão phụ chờ ở cửa xe, hạ nhi cùng vài nha hoàn đứng chỗ, giống như lời từ biệt. Phượng Trữ vội vàng tiến lên lại biết nên thế nào cho phải, tình hình như vậy nên tìm tòi nghiên cứu chuyện gì.

      Mọi người nhìn thấy Phượng Trữ đến đều lắp bắp kinh hãi, mọi người thèm lời nào, lão phụ lại đây thúc giục hạ nhi lên xe, Phượng Trữ nhìn nam tử đánh xe lại nhìn lão phụ cùng hạ nhi, tìm ra cớ gì để giữ người, chỉ có thể tiến lên hai bước kêu: “ hạ nhi…” Vài nha hoàn cẩn thận nhìn nàng, làm như sợ nàng làm khó hạ nhi. Phượng Trữ nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ có thể : “ Bệnh của ngươi chưa khỏi hẳn, bảo trọng thân mình.”

      Hạ nhi xoay người thi lễ, giọng , “ Đa tạ phu nhân quan tâm.” Nàng đứng dậy, chân mềm nhũn lảo đảo suýt nữa ngã quỵ Phượng Trữ theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy, nàng vạn lần nghĩ tới, khắc nàng đưa hai tay ra đỡ hạ nhi, câu cực nhanh bay vào trong tai, “ Ngươi phải long tam phu nhân, chạy mau.”

      Phượng Trữ còn chưa kịp phục hồi tinh thần, hạ nhi lùi về phía sau hai bước, lão phụ kia đỡ nàng lên xe, nam tử đánh xe rất nhanh ra roi thúc ngựa, ba người nhanh chóng rời khỏi. Vài nha đầu đến tiễn đưa bắt đầu khóc lóc, xoay đầu vào phủ, Phượng Trữ ngây ngốc đứng ở kia, nhìn bóng dáng xe ngựa biến mất, hư hư thực thực nghĩ đến câu kia là ảo giác.

      Nàng phải long tam phu nhân ? Vậy nàng là ai ? Nàng phải long tam phu nhân, vậy mọi người ở trong phủ dối sao ? Điều này làm sao có thể ?

      Phượng Trữ giống như du hồn lê bước hướng trong phủ tới, tới tới, thế nhưng lại nghe được tiếng cười sang sảng của long tam, chói tai là, ngoài tiếng cười của còn có tiếng nữ nhân cười duyên. Phượng Trữ vừa nhấc đầu, nguyên lai là nàng đến hành lang hoa viên, long tam dẫn nữ tử còn trẻ tuổi ra ngoài, hai người cười cười, thoạt nhìn vui vẻ.

      Phượng Trữ theo phía sau, thấy long tam đưa nàng kia đến đại môn rồi ôm quyền thi lễ, “ Như vậy phải làm phiền đến viên Viên nữ hiệp.”

      “ Tam công tử yên tâm, ta nhất định phụ nhờ vả.” Viên nữ hiệp gì đó cũng ôm quyền cáo từ rời .

      Long tam vừa quay người lại nhìn thấy xa xa Phượng Trữ ôm cây cột ở hành lang nhìn có vẻ trông mong, tới thêm vào câu: “ Bàn đá trong viện của ta đổi cái khác, ngươi có muốn qua xốc lên lần nữa hay .”

      Phượng Trữ đối với trêu chọc của cũng vui mừng gì, nàng bĩu môi trả lời, “ Nếu ngươi nguyện ý hỏa giải, ta có thể đến xốc thêm lần nữa.”

      “ Ngươi ngay cả cũng tự nguyện, hòa giải như thế nào ? Ngươi muốn làm tam phu nhân chịu vắng vẻ như trước kia tùy ngươi.” Long tam xong, tiêu sái rời .

      Phượng Trữ đứng dựa vào cây cột ở hành lang, trong lòng nghĩ nếu ra, đừng là hòa hảo, sợ là ngay cả liếc mắt cũng nhìn nàng. Huống hồ hạ nhi nàng phải long tam phu nhân, thế là có ý gì ?

      Phượng Trữ lặng lẽ hỏi thăm nơi hạ nhi đến sau khi rời long phủ, nhưng nghe nàng là người huyện khác nên trực tiếp rời kinh. Nàng lại lôi kéo tiểu Thanh dạo khắp thành, muốn nhớ lại chút chuyện, đáng tiếc mọi nơi đều xa lạ đối với nàng.

      Nhưng Phượng Trữ nghĩ tới là, hai ngày sau có cơ hội tốt đến. Phượng Trữ nhận được phong thơ, mặt có viết, “Muốn biết chân tướng. Giờ dậu gặp ở mạc hà. Ta mạo hiểm viết thư, chớ lộ ra.” Thư kí tên là hạ nhi.

      Phượng Trữ thầm ở trong lòng tính toán, giờ Dậu trời còn sáng, nàng sớm về sớm, có thể kịp giờ cửa thành mở để trở về. Hạ nhi có võ, nàng làm gì được, nếu có cái gì thích hợp nàng cũng có thể bỏ chạy.

      Vì thế Phượng Trữ lấy cớ mình thoải mái ngủ sớm, kì thực nàng vụng trộm trèo tường ra khỏi long phủ. Nàng đường chạy đến cửa thành, vừa vặn gặp được binh đại ca ngày hôm đó, cùng vài câu rồi qua.

      Phượng Trữ nhớ đường kém, tuy chỉ qua có lần nhưng nàng nhớ ràng, còn chưa tới giờ Dậu nàng đứng bờ đê cao cao ở mạc hà. Tiếng nước vỗ vào bờ làm nàng nghe xong đều choáng váng, nàng dám quay đầu lại nhìn, chỉ đứng rất xa nhìn xung quanh tìm người.

      Nhìn nửa ngày chỉ thấy vài người đánh cá cõng túi trúc vác cần câu hướng cửa thành mà , bóng dáng cái nữ tử cũng chưa thấy. Phượng Trữ nghĩ nghĩ, chạy dọc theo bờ sông xuống, có phải nơi hạ nhi chờ nàng phải ở đây ? Nàng được đoạn cũng thấy người, muốn quay đầu chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của nam hay nữ, ngay sau đó ở bờ đê đầu nguồn lại có người kêu: “ Người đâu, mau tới a, có nương rơi xuống nước, mau tới……”

      Người đầu tiên mà Phượng Trữ nghĩ đến chính là hạ nhi, nàng kịp nghĩ, theo bản năng hướng nơi phát ra tiếng kêu mà chạy, trong sông, nữ tử trẻ tuổi liều mạng giãy giụa, nhưng càng giãy giụa lại càng chìm xuống, kia đúng là hạ nhi. Phượng Trữ nhìn thấy cảnh này liền choáng váng, giống như nước sông dâng lên muốn cuốn nàng xuống dưới. Toàn thân nàng cứng ngắc đứng tại chỗ, kịp dời tầm mắt cũng kịp làm cái gì, phía sau cỗ sức lực đánh úp lại, hung hăng đẩy nàng vào trong con sông kia.

      Phượng Trữ kêu kịp kêu lên bị nước sông lạnh như băng ngập đầu, trong mũi, miệng, lỗ tai tất cả đều là nước sông dũng mãnh tràn vào, nàng thở được, ngực muốn nổ tung, tứ chi khống chế được giãy giụa lung tung, từ bên trong nhìn xuyên qua nước sông mơ hồ thấy được thân ảnh nam tử bị nước gợn vặn vẹo, rất nhanh biến mất ở bờ.

      Phượng Trữ muốn chết, nhưng nước sông lạnh như băng kéo nàng xuống, cái loại sợ hãi khắc cốt này gắt gao vây quanh nàng, tứ chi nặng dần, đầu choáng váng, cả người giống như bị nước sông cắt thành từng khối, thống khổ ngày càng nặng, ý thức tiêu tán, nàng chỉ cảm thấy thân thể mình muốn vỡ ra, mảnh tối đen bao vây lấy nàng.

      Đột nhiên đôi cánh tay vươn đến, kéo nàng lên khỏi mặt nước, khí lập tức tiến vào phổi của nàng, Phượng Trữ theo bản năng há to miệng dùng sức hô hấp, tứ chi ra sức cử động, nàng nghĩ nàng cần chết minh bạch như vậy. giọng vang lên ở bên tai nàng, “ Phượng Trữ, là ta, là ta, ngươi đừng sợ, đừng hoảng hốt…..”

      Đầu óc Phượng Trữ cũng chưa thanh tỉnh, cần biết người tới là ai, nàng chỉ biết giờ phút này nàng là người sắp chết bắt được miếng gỗ di động, nàng nhanh ôm chặt đối phương, ra sức hướng lên ngửa đầu, nàng cần lại vào trong nước, nàng thực sợ hãi.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      chương 13: tìm được đường sống trong chỗ chết.

      Phượng Trữ theo bản năng muốn sống chi phối, sức lực lớn, người tới cứu nàng tay chân bị trói buộc muốn thi triển cũng ra, hai người chật vật dính thành cái bị nước sông đường cuốn xuống dưới. Hai người ở trong nước nặng nề di động, đều bị uống mấy ngụm nước.

      Phượng Trữ sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, người nọ bị nàng kéo cũng chìm vào trong nước, bất đắc dĩ phải dùng sức đẩy nàng ra, đem cánh tay nàng nắm đến phía sau, đem đầu nàng nhấc lên khỏi mặt nước, lớn tiếng rống bên tai nàng, “ Ngươi bình tĩnh, đừng sợ, là ta, đừng sợ, ta đến đây….”

      Phượng Trữ run run cố gắng nhìn, rốt cuộc thấy được tới cứu nàng là long tam. Hốc mắt nàng nóng lên chút, lớn tiếng kêu, “ Long tam, long tam, đừng bỏ ta lại, đừng bỏ ta lại….”

      Long tam chống đầu nàng, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng , “ Đừng sợ, ngươi nghe ta , chúng ta lập tức bơi vào bờ có được ?”

      Phượng Trữ cũng mặt là nước hay là lệ, chỉ , “ Ta nghe lời ngươi , nghe ngươi , đừng bỏ ta lại, đừng bỏ ta lại, ta sợ nước, ta sợ….”

      Long tam lại lớn giọng, “Ta sắp buông ngươi ra, ngươi đừng giãy giụa, đừng đá ta, bình tĩnh lại, ta để ngươi chìm xuống, nghe hiểu ?” Phượng Trữ bối rối gật đầu.

      Long tam thấy nàng có vẻ hiểu được, buông cánh tay nàng ra, đem nàng ôm vào trong ngực, “ Ôm vai của ta, ta mang ngươi bơi tới bờ.” Phượng Trữ run rẩy nữa, nàng giống như đứa nhanh ôm chặt vai , dám chậm chạp dù chỉ chút.

      Long tam ở giữa dòng nước chảy xiết ra sức ổn định thân mình hai người, cũng nuốt ít nước, cánh tay nâng Phượng Trữ, cánh tay đẩy nước, hai chân dùng sức đạp, cuối cùng gian nan đem Phượng Trữ cứng ngắc như hòn đá tha lên bờ.

      Hai người chật vật chịu nổi ngã vào bờ, long tam khụ vài cái, rốt cuộc cũng ho ra nước. Chứng sợ nước của Phượng Trữ lợi hại, nàng ôm chặt chịu buông ra. Long tam thấy nàng run rẩy thảm, chỉ có thể nửa tha nửa ôm nàng rời xa nước sông, xoa sau lưng cùng cánh tay nàng dỗ dành, “ có việc gì, lên bờ, có việc gì……”

      Phượng Trữ giống như cái gì cũng nghe thấy, vùi đầu ở bên vai run lên,tay chân cùng sử dụng để dính chặt lấy . Long tam có biện pháp, chỉ vỗ lưng của nàng, kiên nhẫn chờ nàng bình tĩnh lại.

      lát sau Phượng Trữ còn chưa nguyện buông tay hai tên thị vệ chạy tới với long tam: “ Tam gia, đuổi theo.” Phượng Trữ chấn động, nâng đầu, long tam với nàng, “ Là cái người đẩy ngươi vào sông kia, đuổi theo .” xong quay lại hỏi tên thị vệ kia, “ Nô tỳ kia đâu ?”

      “ Chìm xuống, cứu.” Đáp án này làm Phượng Trữ sợ tới mức hai tay căng cứng, đem long tam ôm chặt.

      Long tam có biện pháp, chỉ có thể dặn dò tên thị vệ, “ Hồi phủ , đem xe ngựa đến, tìm hai bộ quần áo sạch .” Người nọ lĩnh mệnh , long tam lại kêu tên còn lại nhóm lửa.

      Phượng Trữ vùi đầu, giọng với long tam, “ Ta nhớ ra rồi, chính là người nọ.”

      “ Người nào ?” long tam bên hỏi bên muốn kéo nàng ra để bọn họ đứng lên. Nhưng vừa động Phượng Trữ lại dùng sức bò lên, “ Đừng bỏ ta lại.”

      Long tam bất đắc dĩ ngồi ở bùn, ôm Phượng Trữ thân bùn thân nước cùng đầu tóc rối bay, tuyệt biết chính mình tại nên làm cái gì.

      Phượng Trữ hai lần sắp chết đuối, sợ tới cực hạn, long tam chỉ phải dời lực chú ý của nàng, hỏi lại, “ Ngươi người nào ?”

      “ Cái người kêu có người rơi xuống nước để làm ta chú ý, chính là người ở thời điểm ta bị đánh vào đầu hỏi ta vật kia đâu. Thanh của , ta nhớ ra rồi.”

      “ Ngươi có thấy bộ dáng của ?”

      Phượng Trữ lắc đầu, nhớ tới tình huống lúc chìm ở trong nước lại hoảng hốt.

      Long tam giương mắt nhìn sắc trời, bên thị vệ nhóm lửa xong, long tam vỗ vỗ Phượng Trữ, “ Ngươi buông tay , chúng ta ngồi lại kia sưởi ấm, cảm lạnh mất.”

      Phượng Trữ vừa nghe lại nhanh siết tay, lắc đầu, “ cần, chớ , ngươi làm cho đống lửa lại đây tốt hơn.”

      Long tam thầm cắn răng, nàng nghĩ đống lửa còn có thể chạy đâu. dùng lực ngăn nàng, Phượng Trữ sợ tới mức oa oa kêu to, “ Ngươi muốn bỏ ta lại, ngươi mặc kệ ta……..” long tam hung hăng dùng sức giãy ra khỏi trói buộc của nàng, đẩy nàng ra rồi xoay lại, ôm ngang lấy nàng chuyển đến bên đống lửa. mặt còn chê cười nàng: “ Ngươi xưa nay hung hãn như cọp cái, rơi xuống nước liền thành phế vật.”

      “ Ngươi cứ thử ở trong nước đụng vào đầu lại chết chìm .” Phượng Trữ giọng thầm, ôm cánh tay long tam, ngồi cạnh đống lửa ấm hồ hồ, rốt cục lấy lại được bình tĩnh.

      “ Ngươi có đống tật xấu, lại nhớ chuyện, lại sợ nước, lại ăn nhiều, chờ ngày nào đó mọi chuyện trôi qua, ta mang ngươi bách kiều thành xem bệnh .”

      “ Đó là chỗ nào ?”

      “ Là nơi chữa bệnh nổi tiếng, ở đó có rất nhiều đại phu. Thành chủ Nhiếp thừa Nham là bạn tri kỉ của ta, nhất định có thể chữa khỏi cho ngươi.”

      Phượng Trữ bĩu môi, “ Bạn tốt của ngươi nhiều, nơi đó cũng có mấy cái hồng nhan tri kỉ ?”

      là có.”

      “ Hừ.” Phượng Trữ bắt đầu khôi phục tinh thần, cãi lại, “ Vậy cái người bạn tri kỉ Nhiếp thừa nham của ngươi, sao đem cái bệnh phong lưu của ngươi trị ?”

      “ Thực nên kéo ngươi lên.” Long tam búng cái trán của nàng, “ Ta là tự tìm phiền toái.”

      “ Vì sao muốn giết ta ?” nhắc đến chuyện này trong lòng Phượng Trữ lại hoảng sợ, “ phải là đồng lõa của ta sao ? Ta nhớ ngày đó hỏi ta vật kia đâu. Nếu tìm được, giết ta phải là càng tìm thấy sao ?”

      “ Chỉ có thể , lưu lại ngươi để tạo thành uy hiếp so với tìm thấy vật kia hậu quả còn nghiêm trọng hơn.”

      sợ ta làm phản đứng về phía các ngươi sao ?” Phượng Trữ cảm thấy khả năng này rất lớn, “ Nhất định là ta giữ bí mật thể cho ai biết của .”

      Long tam gì, cạy đống lửa làm cho lửa thiêu càng vượng, tên vị vệ kia tinh ý thân đến nơi khác, để lại chỗ này cho hai bọn họ chuyện.

      Phượng Trữ nhìn động tác của long tam, hỏi, “ Sao ngươi lại đến đây ?”

      “ Nhiều ngày nay ngươi cổ cổ quái quái, ta đương nhiên phái người để ý hành động của ngươi. Ngươi có bằng hữu, đột nhiên nhân được phong thư lại muốn ngủ sớm, tất nhiên là có vấn đề. Khi có người báo ta ngươi chạy mất, ta đến hỏi binh đại ca, may mà có thấy ngươi, ta liền chạy đến nơi này.”

      Phượng Trữ cắn cắn môi, lại , “ Là thư của hạ nhi đưa cho ta. Ngày nàng có cho ta, ta phải long tam phu nhân. Trong thư giao hẹn hôm nay đến đây, là muốn cho ta biết chân tướng.”

      “ Ngươi phải phu nhân của ta ?” long tam hỏi lại

      “ Nàng như vậy, còn kêu ta chạy mau.”

      Long tam híp mắt lại nhìn kỹ biểu tình của nàng, “ Ngươi tin ?”

      “ Nàng có chút cổ quái, ta đương nhiên muốn nghe đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra.” Phượng Trữ nghĩ đến mà sợ, “ nghĩ tới tình cảnh là như thế này.”

      “ Ngươi phải là phu nhân của ta ?” long tam lại nhắc tới câu này, nhìn chằm chằm Phượng Trữ.

      Phượng Trữ sờ sờ mặt mình, “ Các ngươi đương nhiên nhận sai người, đúng ?” so với hạ nhi, từ đáy lòng nàng càng nguyện tin tưởng long tam, huống hồ muốn tất cả mọi người trong nhà giấu giếm sơ hở quả có khả năng.

      Long tam tà nghễ liếc nàng cái, “ Ngươi hỏi như vậy, chẳng lẽ ta còn biết mặt vợ mình ?”

      Phượng Trữ lại hừ cái, “ Chuyện này có gì lạ, dù sao chuyện của phu nhân ngươi cái gì cũng biết, quên hình dạng như thế nào cũng có khả năng.”

      cũng đúng.” cố ý hùa theo nàng, rước lấy cái trừng mắt của Phượng Trữ. Nàng thân chật vật, khí thế trừng người cũng có, cố tình còn hắt xì cái. Long tam nhịn cười được làm Phượng Trữ thẹn quá thành giận, “ Hừ” tiếng buông ra, ngồi xa xa.

      Trời bắt đầu lạnh, có ánh trăng, ở bờ chỉ thấy ánh lửa, Phượng Trữ ngồi hồi lại nhịn được lại hướng về phía long tam hỏi, “ Theo ngươi, hạ nhi câu kia là muốn gợi lên trí tò mò của ta, dẫn ta đến nơi này, đúng ? Nàng cũng muốn ta phải long tam phu nhân, đúng ?”

      Long tam trả lời, “ Ngươi chưa dịch dung, lại cùng thời gian xuất tại nơi này, có người truy vấn ngươi nơi bảo vật rơi xuống, lại dùng nha hoàn dẫn ngươi cắn câu, ngươi phải Phượng Trữ là ai ? Ngươi phải Phượng Trữ, giết ngươi làm cái gì ?”

      như vậy cũng đúng.”

      Long tam lại hỏi, “ Chuyện hạ nhi phải là trọng điểm, ngươi còn chuyện giấu giếm ta đúng ?”

      Phượng Trữ cúi đầu lời nào, trong lòng lại thầm bại gia tử thông minh như vậy làm gì, đáng ghét.

      Long tam lại , “ Phượng Trữ, ngươi ở đây tứ cố vô thân, ngươi có việc lại , chúng ta làm sao giúp được ngươi, nếu lại có phiền toái, ngươi làm sao bây giờ ?”

      Phượng Trữ trầm mặc lâu, cuối cùng giọng trả lời, “ Ta lần tới gần nước nên choáng váng, ta có thể tự bảo vệ mình.”

      Long tam trầm mặt xuống, “ Cho nên ngươi vẫn muốn ?”

      Phượng Trữ khổ sở , “ Ta muốn ngươi ghét ta.” Biểu tình của long tam làm cho nàng biết chán ghét, Phượng Trữ cân nhắc nửa ngày mới , “ Vậy ngươi đáp ứng ta, những chuyện ta làm, vô luận là chuyện gì, ngươi cũng cần tính lên đầu ta.”

      Long tam gật đầu, Phượng Trữ mới , “ Vậy chờ ngươi hồi phủ, ta cho ngươi xem vật này.”

      Nhưng Phượng Trữ nghĩ tới, ngày kinh hách ngoài ý muốn này cũng chưa chấm dứt. Nàng cùng long tam trở về phủ, nàng mang về phòng mình, khẽ cắn môi, quyết định thành , “Ta phát manh mối, cõ lẽ cùng chuyện ngươi bị tập kích lúc trước có liên quan.” Nàng dừng chút, nhìn long tam lại cường điệu, “ Là ta trước đây nga, phải tại.”

      Nàng vừa vừa mở hộp trang sức ra, nhưng nàng nghĩ tới, bên trong tường kép chẳng có gì cả.

      Phượng Trữ choáng váng chút, “ ràng là ở trong này. Tối hôm đó ta tìm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy dây thừng trong tường kép, giống như cái ngươi cho ta xem vậy.”

      Long tam hiểu được, “ Ngươi cảm thấy hung thủ có quan hệ với ngươi ? Cho nên dám cho ta biết, muốn chính mình điều tra ?”

      Phượng Trữ gật đầu, “ Nha hoàn của hồi môn của ta thời cơ chết khéo như vậy, cho nên ta nghĩ nàng có biết chút chuyện, biểu tình khi hạ nhi thấy ta thực kích động, cho nên ta thử nàng chút, kết quả nàng có vấn đề, nghĩ tới cuối cùng lại hại nàng.”
      tart_trung thích bài này.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      chương 14: dây dưa .

      Long tam đứng nửa ngày gì, nhìn khắp phòng rồi kêu tiểu Thanh tiến vào, “ Phu nhân ở nơi này, có những ai tới ?”

      Tiểu Thanh nhìn sắc mặt long tam có chút khẩn trương, “ có ai cả, chỉ có Dư nương ngẫu nhiên đến xem, Trần đại phu đến xem bệnh, còn có gã sai vặt đến đưa cơm, còn nữa , chính là hai ngày trước hạ nhi lại đây tặng khăn tử.” tiểu Thanh dừng chút lại bổ sung, “ Chính là đưa khăn tử.”

      Nhắc tới hạ nhi, Phượng Trữ giật mình, chẳng lẽ dây thừng kia cũng là nàng lấy ? Sắc mặt long tam vẫn như thường, lại dặn tiểu Thanh kêu nhóm phó dịch chuẩn bị nước ấm, Phượng Trữ ở bên ngoài rơi xuống nước bị kinh hách, chuẩn bị nước ấm giải cảm. Tiểu Thanh lĩnh mệnh , long tam lại với Phượng Trữ, “ Ta an bài hai thị vệ đến đây, ngày thường đừng ra ngoài, ta tra trong phủ phen, trừ bỏ hạ nhi có lẽ còn có những người khác mai phục.”

      Phượng Trữ vừa nghe trong lòng lại cảm động, nàng chính là người muốn giết , còn có thể thông đồng với nam nhân khác, nhưng lại trách nàng, còn che chở nàng, Phượng Trữ qua ôm lấy long tam, “ Cảm ơn ngươi.”

      Nơi này đối với nàng mà vừa xa lạ lại hung hiểm, tương lai khó lường, may mà còn có .

      “ Ta bao giờ giấu giếm chuyện gì với ngươi nữa, đều do ta tốt.” nếu nàng sớm ra, có long tam là chủ tử, chừng hạ nhi kia thể được, nay sợ là có chuyện gì đều hỏi ra được, cũng làm cho nàng vô duyên vô cớ mất mạng, mà chính nàng cũng chịu khổ.

      Khi chuyện có hai nam phó nâng cái bồn gỗ đựng nước ấm vào, tiểu Thanh cùng nha hoàn khác cầm đồ dùng tắm rửa theo sau, Phượng Trữ thấy thế muốn buông ra long tam, ngờ long tam lại ôm chặt nàng, ngữ khí vô cùng thân thiết cùng lớn tiếng, “ Được rồi, đừng hoảng hốt, mọi chuyện qua, có ta ở đây. Nay ta cái gì cần biết đều biết, ta thay ngươi làm chủ.”

      Phượng Trữ tâm niệm vừa động, hiểu được, rất phối hợp mềm giọng : “ Tướng công, ngươi tốt với ta.” Nàng diễn lạc lạc làm thân mình long tam cứng đờ, vài cái nha hoàn đều ghé mắt nhìn lại.

      Long tam ôm chặt nàng, ở bên tai nàng , “ Ngươi vẫn là hung hãn chút mới dọa người.” xong lại buông nàng ra, lại giả vờ như bình thường , “ Ngươi hảo hảo tắm rửa, sớm nghĩ ngơi chút, ngày mai ta lại đến nhìn ngươi.”

      Phượng Trữ bị trêu chọc trong lòng tức khí, lại thể phát tác trước mặt hạ nhân, chỉ phải giả cười đưa rời . Quay người lại nhìn thấy bồn tắm tràn đầy nước có chút choáng váng, thầm nghĩ xong, chứng sợ nước này đúng là ngày càng nghiêm trọng.

      Phó dịch cùng nha hoàn đều lui xuống, Phượng Trữ đứng bên cạnh bồn tắm chậm chạp dám vào, cuối cùng có biện pháp, đành kêu tiểu Thanh tiến vào, kéo bình phong làm cho nàng ở bên kia chuyện với mình, cứ phân tán tư tưởng như vậy, ngừng ở trong lòng nhắc nhở chình mình ở trong bồn tắm chết đuối, thế mới thuận lợi tắm rửa xong xuôi.

      Ban đêm, long tam ở trong phòng xem mật báo từ giang hồ, nghe được tiếng đập cửa “ thùng thùng”, ra mở cửa chỉ thấy Phượng Trữ đem áo choàng bao chính mình thành quả cầu, long tam còn chưa kịp chuyện Phượng Trữ lăn lông lốc theo bên người chui vào phòng.

      Vừa thấy đèn còn đốt, bàn đầy hồ sơ, chăn giường chỉnh tề, Phượng Trữ nhân tiện , “ Di, còn chưa ngủ, tốt quá.”

      Long tam định : “ ngủ cũng muốn cùng ngươi chuyện phiếm.” còn chưa ra khỏi miệng thấy Phượng Trữ đem áo choàng dày vung lên, phía dưới áo choàng chỉ có trung y*, hơn nữa nàng cư nhiên còn ôm quần áo cùng gối đầu, khó trách mời vừa rồi cả người tròn vo.

      Long tam nháy mắt mấy cái, còn chưa kịp phản ứng Phượng Trữ bay lên giường của , kéo chăn ra, nằm xuống.

      “ Ngươi làm cái gì vậy ?” há hốc mồm nửa ngày, rốt cuộc tìm về thanh của chính mình.

      “ Ta thấy ác mộng.” Phượng Trữ chui vào trong chăn, đem chính mình bao lại tốt.

      “ Thấy ác mộng ?” long tam đến bên giường muốn kéo nàng đứng lên, “ Ta mặc kệ ngươi nằm mơ hay .”

      “ Đừng đuổi ta .” Phượng Trữ chỉ ló cái đầu ra, mắt to tròn tròn lộ ra vẻ đáng thương, “ Nhắm mắt liền thấy ở trong nước, ta sợ.”

      “ Vài lần cũng quen.” Long tam cũng muốn lo lắng cho nàng, nữ nhân này được tấc lại tiến thước.

      “ Quen được, thực dọa người, ta tỉnh dậy hai lần đều thở nổi,ta chết mất. Ngày mai ngươi phát có thi thể trong phòng ta.”

      “ Tìm tiểu Thanh ngủ cùng ngươi.”

      “ Nhưng nhìn thấy ngươi ta lại bình tĩnh.” Phượng Trữ còn phủ phủ ngực, , “ Ân, quả nhiên là sợ.”

      Long tam thực mất hứng, “ Nếu mỗi lần ngươi gặp ác mộng đều tới gặp ta, ta làm sao mà ngủ ?”

      Phượng Trữ trợn tròn mắt, “ Ngươi là hồng nhan tri kỉ của ngươi ?” nàng nghĩ cũng thây vui vẻ gì, chu miệng phản bác, “ Họ phải là nương tử của ngươi, ta mới là. Ta gặp ác mộng có thể tìm ngươi, các nàng gặp ác mộng tìm nha hoàn của mình .” Nàng đem chăn trùm lại, ở bên trong ong ong ra, “ Dù sao ta cũng .”

      Long tam đứng ở bên giường trừng nàng, “ Trùm lại coi chừng thở được.”

      “ Ngươi đúng.” Phượng Trữ lại lòi đầu ra, “ Cho nên đừng đuổi ta, ta sợ nín thở.” Nàng nhìn biểu tình long tam cực vui lại lấy lòng, “ Ta gây phiền toái thêm cho ngươi, ngươi xem, ta đem theo gối đầu.”

      “ Chăn đâu ?”

      “ Chăn quá lớn, có cách ôm lại.”

      “ Giường đâu ?”

      “ Dù sao ngươi ngủ, trước cứ làm việc , ta ngủ trước. Chờ ngươi làm xong việc rồi kêu ta, ta dậy đổi lại ngươi ngủ.” nàng xong còn ngáp cái, ánh mắt mê mê man man, mệt nhọc.

      Long tam cũng còn cách nào khác, nàng còn có thể nghĩ ra phương pháp này, muốn kéo nàng đứng lên đuổi ra ngoài nhưng Phượng Trữ lại khẩn cầu : “ Ta chỉ ngủ lát, đấy,đừng đuổi ta, mệt chết .”

      Nàng nhắm mắt lại, vươn vai chút, thấy vậy liền mềm lòng. Thôi vậy, để nàng ngủ chút, dù sao cũng chưa xem xong hồ sơ. hung tợn cảnh cáo: “ Chỉ cho phép ngươi ngủ lát, khi ta muốn ngủ ngươi phải đứng lên.”

      “ Ân.” Phượng Trữ mềm nhũn giọng đáp ứng, rất nhanh ngủ. long tam đứng bên giường nhìn nàng hồi, nghe được tiếng hít thở đều đều của nàng, ngẫm nghĩ, rồi xoay người lại xem hồ sơ của .

      Xem hồi lâu, long tam có chút hoảng hốt, bỗng nhiên phát chính mình thất thần, hồ sơ cả buổi cũng chưa lật, cái trang này cái gì cũng thấy tiến vào trong đầu nhưng hơi thở của Phượng Trữ cảm giác hết sức ràng.

      giận, trừng mắt liếc Phượng Trữ cái, tính nhìn hồi liền đuổi nàng , dựa vào cái gì nàng lại ngủ nhiều mà hơn nửa đêm vất vả ngồi ở ghế dựa cứng ngắc. lại nhìn nàng cái, lại phát nàng thở, qua xem nàng, nàng thở, thấy kỳ quái nàng thấy nàng vặn vẹo giãy giụa, cả kinh lay nàng, “ Phượng Trữ, Phượng Trữ…..”

      Phượng Trữ mở to mắt, há to miệng dùng sức hô hấp, bộ dáng kinh hoàng, nàng theo bản năng tìm tay , đem cánh tay ôm vào trong lòng, “ long tam, long tam…..”

      “ Ngươi gặp ác mộng ?” long tam nghiêng người, vuốt sợi tóc mặt nàng, nhìn ánh mắt trống trơn của nàng khỏi lo lắng.

      Phượng Trữ thở phì phò, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần nhìn cái, lại mỏi mệt nhắm mắt lại, nho giọng , “ Ngươi kéo ta lên, đừng để ta lại rơi vào trong nước.”

      Long tam cau mày, nhàng vỗ nàng, “ Được, ta kéo ngươi, đừng sợ.”

      đêm này long tam ngủ được, phải thể ngủ được, bởi vì cánh tay bị người nào đó ôm thể động đậy, nghiêng người nằm giường, nửa người bị đè đến tê rần.

      Ngày hôm sau Phượng Trữ tỉnh dậy, cả người sảng khoái, tâm tình vô cùng tốt, long tam lại khổ ra mặt, cỗ giận tích tụ trong lòng có chỗ phát tác. Chuyện hai người ngủ cùng phòng rất nhanh truyền ra, biểu tình long tam cùng Phượng Trữ bất đồng làm cho trong đầu mọi người lên đủ loại tưởng tượng.

      Phượng Trữ nghe được đủ kiểu đồn đãi, bị kích động chạy tìm long tam, “ Ngươi nghe gì chưa ?”

      “ Nghe cái gì ?” ngữ khí long tam tốt, nghĩ vì nữ nhân điên này mà đêm ngủ được liền tức giận, nay nàng còn cao hứng chạy đến, điều này làm càng mất hứng.

      “ Bọn người hầu đều , tam gia bị phu nhân bắt.”

      Long tam ngoài cười nhưng trong cười, “ Chúc mừng ngươi, long tam phu nhân.”

      “ ai nha, cùng vui, cùng vui.” Phượng Trữ hào sảng vỗ vai long tam, “ Mưu kế của ngươi thành . phải ngươi muốn làm cho mọi người thấy chúng ta thân mật, đem chuyện này rót vào trong tai hung thủ, làm cho khẳng định ta đem bí mật cho ngươi, dẫn xà xuất động sao ?”

      Long tam kinh ngạc chuyện nàng hiểu được suy nghĩ trong lòng , nàng rất thông minh, biết, nhưng vẫn tức giận, “ Mưu kế của ta là chúng ta chỉ cần đứng gần trò chuyện chút, cùng nhau dạo ăn bữa cơm là có thể thành, cần ngươi đến giành giường của ta.”

      Phụ thân nghe long tam xong, nhìn nửa ngày mới phun ra câu, “ Ngươi mọn.” xong liền chạy mất.

      Long tam nhìn bóng dáng của nàng ngầm hạ quyết tâm, tối nay vô luận như thế nào cũng mở cửa cho nàng.

      Long tam biết vì sao mình đoán chuẩn như vậy, ban đêm Phượng Trữ lại tới nữa, nàng gõ cửa, mở, cách cửa lạnh giọng làm cho nàng trở về. vụng trộm nhìn xuyên qua cửa sổ, nàng cũng giống như đêm qua, bọc cái áo choàng lớn, tròn vo, khẳng định lại ôm gối đầu cùng quần áo gì đó.

      Phượng Trữ gõ nửa ngày long tam cũng mở cửa, nàng tức giận hướng trước cửa phòng ngồi xuống, : “ long tam, ngươi mở cửa cho ta, thị vệ của ngươi ở xa xa nhìn lén mất mặt.”

      “ Sợ mất mặt về .”

      “ Ngày mai mọi người truyền tai nhau, long tam chỉ cùng phu nhân đêm còn cảm tình.” Phượng Trữ xong lại giống như kẻ trộm nhìn xung quanh, nàng còn tưởng có thể thuận lợi xông vào ngủ giống như hôm qua, kết quả lại khó như vậy.

      Long tam lại còn đáp lại, “ Vậy càng tốt, hung thủ cho rằng ta biết bí mật, sau đó cước đá văng ngươi, càng dễ dàng làm tin tưởng.”

      ngoan cố.” Phượng Trữ ôm đầu gối ngồi dựa vào cửa ván, , “ long tam, ngày mai Dư nương mang ta tự lý tác pháp trừ tà, vạn nhất ta bị đuổi , ngươi thể thấy ta.”

      “ Ngươi là người chứ phải quỷ, bị đuổi .”

      chừng, vạn nhất ta bị trúng tà, vừa làm phép liền đuổi ta , đến lúc đó ngươi thương tâm.”

      “ Đa tạ quan tâm, ta thương tâm nên cần ngươi lo lắng.” long tam tức giận, nữ nhân điên này hoàn toàn để yên.

      “ long tam, chúng ta cách ván cửa chuyện cùng ngồi ở trong phòng chuyện là như nhau.”

      “ Ta ngay cả cách ván cũng muốn , ta muốn ngủ .”

      “ Vậy vì sao ngươi còn ?”

      “……” long tam bị ngẹn gì, giả vờ ngớ ngẩn. Được rồi, nữa, ngủ.

      “ long tam, long tam……” Phượng Trữ đợi nửa ngày, bên trong thực nhúc nhích, nàng khổ sở , “ Ngươi để ý tới ta ?” có người trả lời, nàng lại , “ mặc kệ ta ?” vẫn có ai trả lời.

      Qua nửa ngày, nàng lại , “ Ngươi ngủ sao ?” trong phòng có tiếng động, nàng đợi lâu, lại , “ Ngươi có gặp ác mộng hay , ta ở đây với ngươi, ngươi chớ hoảng sợ a.”

      Long tam tức giận đến nghiến răng, chịu đựng để ý tới nàng. Nhưng lát sau lại nghe đến thanh của nàng, “ long tam, ngươi hảo hảo ngủ, ta quấy rầy ngươi.”

      Trong phòng thực im lặng, Phượng Trữ tựa vào ván cửa, cảm thấy hơi lạnh, nàng đem chính mình trùm kín lại, còn , “ long tam, sáng sớm ngày mai bọn người hầu ở trước cửa phòng ngươi nhặt được ta nhất định đồn đãi. Khẳng định tam gia có mị lực, xem tam phu nhân kia, đá nàng cũng .”

      Nàng càng càng trôi chảy, lầm bầm lầu bầu, “ Ta nhất định theo chân bọn họ , ta thích tam gia, cả đời này chỉ cùng tam gia, như thế nào cũng rời xa.”

      Nàng lải nhải mãi cửa phòng rốt cuộc cũng mở, sắc mặt long tam đen lại, từ cao nhìn xuống nàng, “ Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào ?”

      Phượng Trữ ván cửa buông lỏng làm nàng thiếu chút nữa ngã quỵ, nàng ngửa đầu, ánh mắt đáng thương giống như con nai nhìn lại long tam, “ Đừng bỏ ta lại a, long tam.”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      chương 15: được tấc lại tiến thước.

      Long tam bị giọng mềm mại của nàng ngừng vỗ trong lòng, nhưng rất nhanh lại làm nét mặt hung tợn, , “ Ngươi đáng ghét như vậy, còn ở đây làm cái gì ?”

      Phượng Trữ ngồi dưới đất, quay đầu nhìn thoáng qua trong phòng có vẻ khát vọng, đáp, “ Ta có võ, ta có thể làm bảo tiêu kiêm sát thủ cho ngươi.”

      Khóe miệng long tam cong lên, “ Giúp ta đem nhóm nữ nhân quấn quít lấy ta giết hết ?”

      “Namnhân cũng có thể.” Phụ thân cư nhiên gật đầu.

      Thái dương long tam đổ mồ hôi, muốn nhắc nhở nàng tại người quấn quít lấy chỉ có nàng. Phượng Trữ đứng lên, nhìn thấy long tam có ý muốn ngăn cản, nàng bay nhanh chui vào trong phòng .

      Y như đêm qua vậy, nàng nhanh chóng bỏ áo choáng ra, dọn xong gối đầu, chui vào trong ổ chăn. Long tam đóng cửa lại, hai tay ôm ngực đứng ở bên giường nhìn nàng.

      Phượng Trữ cười hì hì lấy lòng, dùng chăn gói chình mình kỹ, mặt còn , “ Ta chỉ ngủ lát.”

      “ Ngày hôm qua ngươi cũng như vậy, kết quả ngủ thẳng đến hừng đông.”

      “ Vậy vì sao ngươi gọi ta ?”

      Long tam ngẹn lại, vì sao gọi nàng ? làm người tốt dễ. phụng phịu, “ Đêm qua ta bị ngươi huyên náo cả đêm ngủ, hôm nay ngươi lại đến nháo, ngươi , khi nào ngươi mới gặp ác mộng ? Ngươi cứ như thế này, về sau ta làm sao mà nghĩ ngơi ?”

      Phượng Trữ lại bất động lời nào, long tam vừa thấy liền biết nàng cân nhắc nên cái gì, chờ xem nàng biện giải như thế nào, lại thấy nàng nghĩ đến cái gì, chậm rãi đứng lên. Nàng như vậy làm cũng khẩn trương, nàng làm sao vậy ?

      Kết quả Phượng Trữ lại hỏi, “ Vì sao ta thể ngủ ở đây ?”

      Long tam cẩn thận ứng phó, “ Ngươi ngủ ở đây, vậy ta làm sao bây giờ ? Đêm qua ta được ngủ.” giả vờ đáng thương.

      Ai ngờ Phượng Trữ biểu tình so với càng đáng thương hơn, nàng lại hỏi, “ Vì sao ngươi ngủ ? Có phải ngươi sợ ta quấn lấy ngươi ? Ta rồi, mọi chuyện chấm dứt ta liền về nhà mẹ đẻ, ngươi thích ta, ta biết, ngươi thú ta vì bị buộc, nhưng tốt xấu gì chúng ta là vợ chồng ba năm, chung sống nhà, ngủ giường cũng hợp tình hợp lý, ngươi giống như chê ta thực bẩn.”

      Nàng càng càng giọng, xong lời cuối cùng cũng là ủy khuất chịu được, “ Ta biết trước kia ta làm sai, ngươi cũng vì muốn tìm bào vật về, tìm ra hung thủ mới nguyện ý thân cận với ta. Nhưng hai ngày nay ta thực sợ hãi, ngươi coi như làm tròn trách nhiệm của phu quân cũng được sao ?”

      Nghe nàng long tam biết lấy gì mà chống đỡ, nàng là người có trí nhớ, nhưng vẫn nhớ những chuyện lúc trước nên khó có thể trả lời, tuy rằng nay nàng giống như mới sinh ra, nhưng nên cùng nàng bảo trì khoảng cách như trước mới là thượng sách.

      Thấy long tam trầm mặc lại làm Phượng Trữ thêm khổ sở, khí trong phòng ngưng trọng, da mặt nàng dù dày cũng thể chịu đối đãi như vậy, là tự làm chính mình trở nên đê tiện. Nàng gì nữa, yên lặng đứng lên, đem áo khoác choàng lên người, ôm bọc quần áo cùng gối vào trong ngực, hồi đem chính mình bọc lại thành quả cầu như cũ, sau đó cúi đầu vô thanh vô thức ra ngoài.

      Cửa “ chi’ tiếng lại mở ra, sau đó tiếng vang nhàng, long tam đứng yên ở kia, trong đầu cũng biết là cái tư vị gì. Nữ nhân này đa dạng, thời điểm nổi điên làm người ta muốn dùng lực đem nàng quăng ra xa, thời điểm đáng thương lại làm người ta cảm thấy lớn giọng chút đối với nàng đều được.

      Long tam quản được tay chân của mình, chờ khôi phục tinh thần lại phát bản thân tự mình mở cửa rồi ra ngoài tìm Phượng Trữ. Ở dưới ánh trăng sâu thẳm, thân ảnh tròn vo kia hết sức đáng thương, nàng đơn tiêu sái ở con đường mòn, hướng sân chình mình mà .

      Long tam theo phía sau nàng, nhìn nàng , lại ngồi ở cái ghế đá, cũng ngừng lại, muốn nhìn chút rốt cuộc nàng tính làm cái gì, kết quả đợi hơn nửa ngày thấy nàng vẫn nhúc nhích. hết kiên nhẫn, tự mình qua.

      đến bên cạnh nàng, nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cái, lại cúi đầu. hỏi, “ Sao trở về trong viện của mình ?”

      “ Ta muốn tìm Dư nương.” Thời điểm đợi hồi lâu thấy nàng trả lời, nàng chuyện.

      “ Dư nương ?”

      Phượng Trữ nho giọng đáp, “ Dư nương có vẻ rất khí thế, cùng nàng ngủ, đại khái có ác mộng.”

      “ Vậy sao , ngồi ở đây làm gì ?”

      “ Dư nương thích ta, cũng thân cận như ngươi. Ta nghĩ nên như thế nào với nàng mới tốt, bằng khẳng định nàng giữ ta.” Nàng cúi đầu giọng lẩm bẩm, “ Ta nghĩ lâu cũng nghĩ ra, giờ này nàng ngủ rồi , ta gõ cửa nàng tức giận hay ?”

      Long tam nhìn mái tóc lộ ra ngoài cái áo, trong lòng thầm thở dài, nhàng kêu, “ Phượng Trữ….”

      Nàng quật cường ngẩng đầu, mang theo hờn dỗi trả lời, “ Ta quấy rầy ngươi a, ta ngồi ở đây cũng làm phiền ngươi.”

      Long tam thở dài hơi, ngồi xổm xuống, chống lại ánh mắt của nàng, ánh mắt của nàng có chút ướt át, trong mắt lộ ra khổ sở cùng ủy khuất, long tam lại thở dài, tay nắm lấy tay nàng.

      Taynàng lui ở trong áo choàng, khi bị đụng tới co rụt lại, muốn để nắm. long tam cũng ép nàng, tay đưa ra trước mặt nàng, “ Dư nương hoặc ta, ngươi chọn ai ?”

      Phượng Trữ cắn môi, nhìn bàn tay của , do dự lại do dự, cuối cùng vẫn cứng rắn , “ Là ngươi đuổi ta .”

      mọn.” long tam học ngữ khí thầm oán của nàng.

      Phượng Trữ bĩu môi, trong mắt lộ chút ý cười, nhưng mặt cố nghiêm túc, lại , “ nay là chính ngươi tới tìm ta ?”

      “ Đúng.” Long tam thầm cắn răng

      Phượng Trữ rốt cuộc nâng mắt, chống lại ánh mắt của , nàng nhìn kỹ, xác nhận đùa nàng, cắn cắn môi, do dự hồi, cuối cùng đặt tay vào trong tay .

      Thái độ nghiêm túc khác thường, làm cho có cảm giác bị phó thác, kéo nàng đứng lên, nắm hướng sân của mình mà . Tâm tình Phượng Trữ lập tức tốt lên, nàng lại có tinh thần. Nàng cao hứng cười híp mắt, quay đầu với long tam, “ Ngươi cầm giúp ta gối đầu được ?”

      được.”

      “ Vậy cầm quần áo.” tay nàng bị nắm, bàn tay ôm này nọ, có chút lao lực.

      liếc nàng cái, thấp giọng thầm oán, “ Được tấc lại tiến thước.” Nhưng thân thủ lại cầm lấy cái bọc . Phượng Trữ giống như nghe thấy, chỉ mỉm cười ngọt ngào, đường cười cho đến khi trở lại phòng .

      Lần này vào phòng, nàng cũng làm như đánh giặc, nàng từ từ lên giường, còn dọn gối đầu, sau đó hỏi, “ Ta cần ngồi ghế cả đêm, đúng , ta có thể ngủ giường, đúng ?”

      “ Ân.” Long tam bên đáp bên từ tỏng ngăn tủ lấy ra cái chăn mới, ném tới bên giường, vừa vặn trúng nàng, “ Mau ngủ, đừng dài dòng.”

      “ Có chăn.” Phượng Trữ từ trong nhô đầu ra, vui vẻ cười hì hì, “ tốt, ta muốn cái mới, ngươi cái cũ.”

      Long tam quan tâm tính tình trẻ con của nàng, bản thân tự rửa mặt, trở về thấy Phượng Trữ chia giường xong, nàng gói thành bọc ngủ bên trong, để lại nửa chiếc giường bên ngoài cho .

      Long tam cởi áo ra rồi thổi tắt đèn lên giường, cố gắng làm cho chính mình tự nhiên, cũng đem chăn gói chính mình kỹ lưỡng, chạm vào người nọ. nằm xuống hồi chợt nghe Phượng Trữ , “ long tam, ngươi là người tốt, ta nhớ , về sau nhất định báo đáp ngươi.”

      Long tam tức giận , “ Ta chờ.”

      “ Ngươi đừng tin, tối thiểu ta cũng đồng ý rời ngươi, bám lấy ngươi, ta hảo hảo với người nhà, đến lúc đó ngươi thú nương ngươi thích, cần chịu trách nhiệm với ta.”

      Long tam nhắm mắt lại, buồn ngủ, , “ Mau ngủ.”

      nghe được Phượng Trữ cười , nghe được tiếng hô hấp vững vàng của nàng, sau đó chính cùng tiến vào mộng đẹp. Cũng biết qua bao lâu, long tam cả kinh tỉnh lại, hơi hơi hoảng hốt, nhưng rất nhanh biết được là cái gì nhiễu . Phượng Trữ ở bên cạnh giãy giụa dùng sức thở.

      phi thân qua, muốn gọi nàng, Phượng Trữ đột nhiên quát to tiếng, ngồi dậy. long tam hoảng sợ gọi nàng, “ Phượng Trữ….”

      Phượng Trữ mờ mịt quay đầu lại, hơi thở đều, hiển nhiên còn chưa tỉnh táo lại. long tam lại gọi nàng, chạm vào vai nàng, Phượng Trữ thuận thế ôm lại, tiến vào trong lòng . long tam vỗ vỗ lưng nàng hỏi, “ Lại chết đuối ?”

      Phượng Trữ gật gật đầu, lại lắc đầu, “ Ta nhìn thấy .”

      “ Ai ?”

      “Namnhân đẩy ta rơi vào trong nước.”

      phải ngươi chỉ nghe giọng, thấy mặt sao ?”

      phải cái kia, là người đánh vào đầu ta, ta ở trong mộng thấy . Ta chạy qua bờ đê, đuổi theo, sau đó chúng ta đánh nhau, ta chỉ thấy qua chút khuôn mặt của , mặt chữ điền, mắt tam giác, miệng có khoan…” nàng tựa hồ mệt mỏi, giọng càng dần, long tam vỗ lưng nàng, nàng trầm tĩnh lại, mí mắt hơi khép.

      “ Còn có gì nữa ?” long tam đỡ nàng nằm xuống, kéo chăn lại.

      Phượng Trữ nháy mắt mấy cái, cuối cùng buồn ngủ, nhắm mắt lại, giọng , “ còn có cái mũi to, nhìn xấu.”

      Long tam kéo chăn xong cũng nằm xuống, nghe Phượng Trữ ở bên mê man, “ Ta biết , biết ta, nhưng tại lại nhớ .”

      sao cả.” long tam xoa xoa mi tâm của Phượng Trữ, “ nhớ nhớ, từ từ .”

      “ Ân. Ta buồn ngủ quá.” Phượng Trữ cảm thấy chính mình sắp ngủ, nàng nắm tay , cảm thấy sợ hãi, vì thế kiên trì đem những gì trong mộng ra hết, “ Vóc dáng rất cao, từ trong rừng cây đuổi theo ta đến bờ đê, sử dụng ám khí, thời điểm ta né tránh, tảng đá dưới chân bán ta chút, đánh ta chưởng, bờ đê rất cao, ta té xuống…” nàng càng càng giọng, cuối cùng ngủ thiếp .

      Long tam đem những gì nàng ra nghĩ qua lần, ngũ quan người này rất đặc biệt, có thể phóng tin tức tìm . nhắm mắt ngủ, tính thời điểm thức dậy an bài việc này.

      Chỉ là có chuyện gì đó thích hợp, cân nhắc chút vẫn nhớ, nhưng tại thời điểm sắp ngủ, linh quang chợt lóe, Phượng Trữ nàng từ rừng cây chạy đến bờ đê, rừng cây là chỗ hạ du, bờ đê lại ở thượng du. Phương hướng này phải ra khỏi thành, mà ngược lại, chính là hướng trong thành chạy đến.

      Long tam cảm thấy tình ngày càng khó đoán, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, làm cho Phượng Trữ chạy lại chạy về ?
      tart_trung thích bài này.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      chương 16: chọc người vướng bận.

      Vấn đề này làm khó được long tam cho lắm, nghĩ ra cũng cần nhất thời nóng nảy. Đây chỉ là chuyện , vì thế tiếp tục ngủ.Tayhắn còn bị Phượng Trữ nắm, ở dưới chăn hai bàn tay lớn nắm lại thành , xem việc này nên rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

      đêm này bị Phượng Trữ thấy ác mộng quấy rầy hai lần nhưng sáng sớm thức dậy vẫn cảm thấy ngủ rất ngon. Tinh thần Phượng Trữ lại sáng láng, cười đến thực vui vẻ. Nàng cảm thấy muốn lập tức cùng Dư nương phúc linh tự ở ngoại ô, làm cho các cao tăng ở nơi đó vì nàng làm phép trừ tà, đây là việc Dư nương an bài, thể cự tuyệt.

      Long tam có thể nhận thấy bất an của nàng, ra nhưng lại làm chút chuyện phân tán chú ý của nàng.

      cùng nàng ăn điểm tâm, lại đem cái nam nhân nàng tối qua vẽ lại, Phượng Trữ nhìn, cau mày cả nửa ngày . Chỉ là nàng nghĩ tới vấn đề khác, “ Long tam, ngươi dây thừng kia phải là của ?”

      Long tam : “ Lần đó người nọ che mặt, ta nhìn được mặt .”

      Phượng Trữ há hốc mồm thở dốc, cũng lại chuyện, long tam hỏi: “ Làm sao vậy, ngươi lại nhớ ra cái gì sao ?”

      Phượng Trữ lắc đầu, long tam nhìn chằm chằm nàng, nàng chột dạ mới lắp bắp giọng : “ Ta nghĩ, ta cùng thể có cái gì tư thông ? quá xấu.” đến chuyện thông đồng với nam tử khác,Phượng Trữ vẫn cảm thấy áy náy khổ sở, nếu xảy ra chuyện kia, nam tử này tướng mạo ghê tởm, vừa nhìn là biết người lương thiện, nàng tư thông cùng kẻ như vậy ? Nàng vừa nghĩ đến khả năng này liền thấy ghê tởm, bĩu môi, bộ tiêu thụ nổi.

      Long tam nhịn được sờ sờ mặt mình, may mà kém, hơn nữa với ánh mắt hoan nghênh của nữ tử, hưởng thụ ít ánh mắt hâm mộ, cũng đến nỗi nào .

      vừa nhấc mắt liền chống lại ánh mắt trong suốt của Phượng Trữ, giả bộ đàng hoàng lại, chà xát cằm tự hỏi: “ Xem xét toàn bộ chuyện này cũng hẳn như vậy, hơn nữa dây thừng kia ngươi nhớ , cũng hẳn là có liên quan đến nhau.”

      Phượng Trữ cúi đầu, “ long tam, ngươi là người tốt, ngươi an ủi ta.” Loại chuyện này đối với nam nhân là cực vũ nhục, nàng thể hợp với .

      Kỳ , dù nàng có đem toàn lực ra để nhớ lại, hy vọng mau biết phát sinh ra chuyện gì, nhưng đầu óc dừng sức hồi tưởng liền đau, nhưng nàng lại sợ bị người ta là giả vờ vì thế thời điểm đau đầu liền nhịn, may mà chứng đau đầu này cũng lâu lắm, tính là khó qua.

      “ Việc này cứ giao cho ta, ngươi cứ yên tâm cùng Dư nương .” Long tam xong, thấy Phượng Trữ gật gật đầu, trở về phòng lấy này nọ chuẩn bị cùng Dư nương xuất phát. Trước lúc xuất phát nàng có giao cho long tam phong thơ, dặn long tam đừng nhìn, chỉ chờ nàng trả lại đem thư giao cho nàng. Long tam cho lắm nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

      Dư nương sai người đến thúc giục, long tam vừa đưa Phượng Trữ tới cửa, quả nhiên xe ngựa đứng chờ ở kia, nha hoàn cùng Dư nương đứng ở bên.

      Long tam dặn dò Phượng Trữ vài ba câu, đến chỗ kia được tùy hứng cáu kỉnh, đó là chốn phật môn, phải nghe lời Dư nương, Phượng Trữ dũng mãnh gật đầu. Long tam lại Dư nương tuổi lớn, đừng ở bên đó gây làm nàng tức giận, Phượng Trữ lại đáp ứng.

      Sau đó Phượng Trữ hỏi: “ Vậy sau ba ngày, ngươi đến đón ta sao ?”

      Long tam sửng sốt, theo bản năng kháng cự, : “ Ta nhiều việc bề bộn, ngươi cùng Dư nương tự trở về.” hai ngày này cùng Phượng Trữ thân cận quá đáng, thực tại nên.

      Phượng Trữ có chút thất vọng, rầu rĩ câu: “ Nga” sau đó xoay người cùng Dư nương lên xe ngựa. Long tam muốn quay về phủ, chợt thấy Phượng Trữ mở cửa xe chạy xuống đến.

      “ Long tam, long tam, ngươi có thể giúp ta với Dư nương, ta ở trong tự mấy ngày này muốn ngủ cùng phòng với nàng.” Thấy thương chuyện nàng còn gặp ác mộng, long tam bất đắc dĩ phải tiến lên với Dư nương, Dư nương kinh ngạc, nhìn long tam lại nhìn Phượng Trữ, cuối cùng vẫn đáp ứng.

      Phượng Trữ lại lần nữa lên xe ngựa, long tam đứng ở cửa phủ nhìn, chờ các nàng . Kết quả xa phu vừa giơ roi, Phượng Trữ lại mở cửa xe chạy xuống.

      “ Long tam, long tam, vạn nhất cơm bố thí ở chùa đủ no làm sao bây giờ ? Ngươi có thể giúp ta, làm cho các hòa thượng cho ta nhiều đồ ăn chút được .”

      Long tam thở dài, kêu: “ Phượng Trữ !”

      “ Ân.” Phượng Trữ đáp lại, ánh mắt vô tội, nàng muốn gây phiền toái.

      “ Chỉ có ba ngày, ngươi đói, cũng có thể ngủ ngon, chỉ là nghi thức làm phép trừ tà mà thôi, chung quanh chùa cũng có sông, còn có thị vệ theo các ngươi, ngươi nửa điểm nguy hiểm cũng có. được náo loạn nữa, ngoan ngoãn theo Dư nương .”

      “ Nga.” Trong giọng của Phượng Trữ lộ vẻ thất vọng ràng. Nàng buồn bã cúi đầu hướng xe ngựa , được vài bước rồi lại quay đầu, “ Long tam, nếu ta trừ tà được, ngươi chớ trách ta, phải ta nguyện ý.”

      “ Ân, trách ngươi.” Long tam đáp lời, thầm nghĩ cũng phải quỷ quái, làm sao trừ tà.

      Phượng Trữ nhếch miệng, xoay người chuẩn bị đến xe ngựa, còn chưa cất bước lại quay đầu, “ Long tam, chỉ ba ngày mà thôi, ngươi thể cùng chúng ta sao ?”

      “ Phượng Trữ…..” long tam lại kéo dài thanh cảnh cáo.

      Phượng Trữ rất nhanh quay đầu hướng xe ngựa chạy , “ Ta biết, biết.” Nàng nhảy lên xe ngựa, dùng sức hướng vẫy tay cáo biệt. Lần này rốt cuộc xe ngựa thuận lợi lên đường, tốc độ càng lúc càng nhanh, dân dần biến mất trước mặt long tam.

      Long tam trở vào phủ, nghĩ nghĩ đến phòng Phượng Trữ. Nha hoàn giữ cửa thấy đến thực kinh ngạc, long tam vẫy vẫy tay có việc gì, đầy nàng chỗ khác.

      Phòng ở thu thập sạch , này nọ cũng nhiều lắm, đồ chơi mua cho phượng trữ cùng con ếch gỗ bày đầy bàn, diều treo tường, nhưng nhìn kỹ lại thấy căn phòng này rất thú vị. Long tam chọc chọc con ếch gỗ kia, nhìn nó nghiêng ngã, nghĩ chính mình rất ít khi mua này nọ cho nàng.

      với tay cầm cái hộp trang sức kia, mở cái ngăn kép, lần này phát bên trong có tờ giấy, giống phong thơ.

      Long tam giật mình, chẵng lẽ là của cái người thần bí kia truyền tin tức cho Phượng Trữ ? lấy thư mỏ ra, vừa thấy liền chấn động. Đây là thư Phượng Trữ viết để đưa cho chính mình.

      Nguyên lai nàng sợ hãi, nàng sợ lần này trừ tà biết chính mình phát sinh chuyện gì, dù sao những chuyện nàng trải qua thời gian này quả thể tưởng tượng. Nàng sợ lần này đem chính mình đánh mất, cho nên viết thư nhắc nhở.

      Trong thư , nếu nàng nhớ thời gian này phát sinh chuyện gì nhưng khi nàng khôi phục thành Phượng Trữ kia nhất định nhớ trong hòm có ngăn kép, nàng hy vọng Phượng Trữ kia hảo hảo nghe mình chuyện.

      Nàng cần biết xảy ra chuyện gì, nhưng thời gian nàng ở long gia này, có thể xác nhận long gia là người tốt, nàng hy vọng Phượng Trữ kia vô luận làm cái gì hoặc toan tính cái gì, trước tiên phải hỏi lương tâm chính mình, đừng phạm sai lầm.

      Nàng nàng cảm thấy chính bản thân mình là nữ nhân xấu xa, cho nên nàng tin tưởng vô luận trước đây làm cái gì, cũng đều có nguyên nhân, nàng khuyên chính mình nếu khó xử, bằng công bằng cùng long gia hảo hảo chuyện, tin tưởng có thể hiệp thương giải quyết.

      Thậm chí nàng còn viết, long tam đối xử rất tốt với nàng, tất cả là nhờ có nàng mới có thể tại nơi xa lạ này tìm được cảm giác an toàn cùng mọt chút sung sướng, nàng tuy long nhị hay giận,là người hiểm ác độc, Dư nương mặc dù nghiêm khắc cũng hẳn là người tốt, thiết tổng quản nhìn thấy nàng cũng rất ít khi chuyện, kỳ cũng là người trung hậu. Nàng chính mình mất ký ức, ngược lại có thể từ góc độ khác đối đãi với những người này, hy vọng chính mình cũng có thể buông thành kiến, hảo hảo cân nhắc làm việc.

      Trong thư còn viết, nàng muốn đáp ứng việc rời xa long tam, trả lại tự do cho , hy vọng Phượng Trữ cần hủy hứa hẹn của mình, ở thời điểm thích hợp, thuyết phục nhà mẹ đẻ, cùng long gia chấm dứt.

      Cuối cùng nàng viết ở trong thư, : nếu là lấy tình đối đãi, nhất định có thể có hồi báo.Ngươi cũng là ta, nhất định biết ý nghĩ trong lòng ta, đừng phạm sai lầm, người hiền lành nhất định được đối đãi tử tế.

      ở dưới cùng còn có hàng chữ : chính bản thân làm chứng, ta ấn dấu tay vào đây, nếu ngươi nghi ngờ xuất xứ của bức thư này, thỉnh dùng dấu tay đối chiếu có thể biết chân tướng. Bên cạnh hàng chữ này ràng có dấu tay.

      Long tam xem xong thư trong lòng hiểu là cái tư vị gì, Phượng Trữ này, thoạt nhìn tùy tiện vô tâm phổi luôn hồ nháo lại thích ăn lại thận trọng như thế.

      ngồi trong phòng nàng hồi lâu, nghĩ nghĩ, đem thư nàng giao cho cũng lấy ra, quyết định vụng trộm xem cái. Nội dung trong thư này đại khái cũng giống bức thư trong hộp, chính là mở đầu nàng lo lắng mình quên chuyện phát sinh trong thời gian này, cho nên viết phong thơ nhờ long tam chuyển giao.

      Long tam tự nhiên cảm thấy chính mình biết Phượng Trữ làm cái gì, động thủ lật phòng ở của Phượng Trữ, ngăn tủ của nàng, trong rương cùng phía dưới đệm chăn, quả nhiên đều có thư với cùng nội dung.

      Long tam thở quái, Phượng Trữ này đúng là nữ nhân cổ quái, cá tính thẳng thắn, tươi cười đơn thuần, có khi hành vi thô lỗ, tùy tiện, nhưng giấu tại đây là bất lực cùng bàng hoàng, nàng đối với xung quanh là cẩn thận lấy lòng cùng thử, bất quá trong tâm chỉ cầu ấm no.Long gia bọn họ chán ghét nàng, phòng bị như thế nào, vô luận là nàng muốn gì, sau khi mất trí nhớ nàng chỉ có thể lựa chọn nào khác ngoài đón nhận.

      “ Ngươi chớ trách ta, phải ta nguyện ý.” Long tam nhớ đến những lời này của Phượng Trữ, trong lòng có chút thương tiếc.

      bên đem thư thả về nguyên trạng, vừa nghĩ may mà người này là Phượng Trữ, nếu đổi lại là người khác, gặp phải tình huống như thế sợ phải là khóc đến chết cũng là làm mọi người xung quanh phiền đến chết. Mà Phượng Trữ, trong đầu nhớ nhất là nàng lúc nào cũng kiêu ngạo đắc ý cùng nghịch ngợm cười hi hi.

      Trong lòng long tam càng phiền chán, nữ nhân này phải là chuyến phúc linh tự về lại biến trở về như trước ? hy vọng nàng trở lại như lúc trước.

      Long tam thong thả tới lui, chút an tâm. hồi lại nghĩ Dư nương làm việc thỏa đáng, làm cho Phượng Trữ gặp chuyện may, hồi lại nghĩ đến hung thủ, có thể biết được chuyện này mà làm cho nàng gặp nạn ? hồi lại nghĩ nếu Phượng Trữ trở lại như lúc trước, nên đối đãi thế nào cho phải ? Thậm chí còn suy nghĩ, có nên đến chùa cùng nàng về hay ?

      Cuối cùng cảm thấy quả nhiên Phượng Trữ này là cao thủ quấy rối, người ở đây cũng có thể làm biến thành kẻ khẩn trương hề hề, còn nhiều việc phải làm, cũng thể lại loạn thất bát tao đúng mực.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :