1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Rồng Bay Phượng Múa - Minh Nguyệt Thính Phong (81c + 1 Kết thúc)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      ;) OK luôn rồi nhá, chúc bạn post bài và được thiệt nhiều thiệt nhiều credit
      Tiểu yêu tinh thích bài này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 3

      Phượng Trữ hồn nhiên biết chính mình chọc vào cái đại phiền toái gì, nàng dạo toàn bộ tòa nhà, chạm vào bất cứ ai có thể cùng nàng chuyện, đương nhiên cũng tìm được tướng công long tam. Kỳ tìm được là đương nhiên, nàng lại thể lỗ mãng cứ mỗi gian phòng lại đá cửa vào a.
      Nàng này long tam phu nhân như hồn dạo, nhìn nhóm nha hoàn phó dịch đủ loại ánh mắt, nàng đoán rằng ý tứ sau nó, đương nhiên là từng làm khó người ta, trong lòng Phượng Trữ có chút cảm giác chua xót, may mà có bánh bao hương vị vô cùng tốt an ủi nàng đỡ thương tâm. Nàng tự nổi giận, sau đó quay về tiểu viện của chính mình.

      Tiểu Thanh sốt ruột xoay quanh, phải biết rằng phu nhân lại lanh quanh lần, chọc cho chủ tử phiền toái. nghĩ tới có nên bẩm báo lên hay , Phượng Trữ trở lại.

      Tiểu Thanh chạy ra đón nàng: “ Phu nhân nơi nào ?”

      Phượng Trữ đem bát giao cho nàng, đặt mông ngồi bậc thang, hỏi, “ Tiểu Thanh a, ngươi có thể cho ta, lúc trước ta làm sao chọc người ghét ?”

      Tiểu Thanh sửng sốt: “ Ta cũng vừa đến chiếu cố phu nhân bao lâu,lúc trước luôn ở viện khác làm việc.”

      “ Trước ngươi, là ai chiếu cố ta ?”

      “ Là nha hoàn hồi môn của phu nhân, bất quá trước lúc phu nhân gặp chuyện may chút, nha hoàn kia sinh bệnh nặng, chết.”

      Phượng Trữ ngẩn ngơ, “ chết ?”

      “ Đúng, Trần đại phu xem qua nàng, là vì bệnh mà chết.”

      Phượng Trữ lại ngẩn ngơ, “ Tiểu Thanh a, ngươi cường điệu là chết vì sinh bệnh , ý tứ có phải là lúc trước nghi ngờ nàng phải chết vì bệnh, đúng ?”

      Tiểu Thanh hoảng, cẩn thận , “ Phu nhân lo lắng quá.”

      Phượng Trữ chống đầu than thở: “ Ta nghĩ có nhiều điểm.”

      Tiểu Thanh nữa, Phượng Trữ lại : “ Bình thường trong nhà, chuyện thiếu nhất chính là tin tức , ngươi ở viện khác làm việc, chắc cũng nghe được chút thanh danh, ngươi chớ sợ, dù sao ta cái gì cũng nhớ , chỉ muốn biết trong nhà xảy ra chuyện gì, nếu là ta từng làm chuyện xấu, ta nghĩ cách bồi thường.”

      Tiểu thanh nhìn Phượng Trữ nửa ngày, cuối cùng lắp bắp , “ Ta chỉ nghe , nhà mẹ đẻ gả phu nhân lại đây, có ý định hảo tâm, cho nên nhất đại gia tử bên này đối với phu nhân cũng chào đón.”

      “ A ? Nhà mẹ đẻ ta có hảo ý, sao long gia vô dụng cũng đồng ý cưới ?”

      “ Nghe là tổ tông lập hôn ước, cưới được .”

      Phượng Trữ sửng sốt, trong lòng khổ sở nên lời, nàng đứng lên trở về phòng, thanh chua chát, “ Vậy, ta về nhà mẹ đẻ được ?”

      Tiểu Thanh , “ Cái này nô tỳ làm chủ được, có thể hỏi nhị gia hoặc Dư nương.”

      “ Tiểu Thanh, vì sao chuyện của ta luôn phải hỏi nhị gia ?”

      “ Nhị gia là chủ nhà nha.”

      “ Người ta gả là tam gia, ta có tướng công, nhị bá quản mọi người, ta cùng tướng công tính là gia đình hay sao ?”

      Tiểu Thanh nhìn nàng, trong mắt có đồng tình: “ phu nhân, tam gia trước đây quản chuyện của ngươi, lại thường xuất môn có ở nhà. Chi phí ăn mặc ở trong phủ của ngươi, tất cả đều dựa vào nhị gia an bài, có việc cũng đều hướng nhị gia bẩm báo.”

      Phượng Trữ nghe xong, trong lòng càng tối nghĩa, tướng công của nàng cư nhiên mặc kệ nàng, nàng tại trong phủ, tính là thực khách là cái gì ? Nàng cảm thấy buồn, ngã vào giường , “ Tiểu Thanh, nơi này thích ta, ta cũng thích nơi này, ta muốn về nhà.”

      Tiểu Thanh nhìn nàng sau lúc lâu, cuối cùng , “ Để nô tỳ thay phu nhân bẩm báo nhị gia .”

      Cũng quá hai ngày, Phượng Trữ đợi nhị gia đáp lời liền chủ động tìm . Nguyên nhân là từ sau ngày cùng tiểu Thanh chuyện, bắt đầu ngày hôm sau điểm tâm, hàng hóa đưa cho Phượng Trữ lại càng . Tiểu Thanh cũng biết tại sao lại thế này, hỏi gã sai vặt đến đưa cơm, chỉ là phòng bếp an bài, bếp là nhị gia phân phó.

      Phượng Trữ thấy bữa cơm đều là hai bàn thức ăn chay chén cơm, đồ ăn hương vị tuy sai, nhưng nàng ăn no liền khó chịu, nhất là khi khó chịu liền tức giận, nàng nghĩ cho dù muốn nàng gả lại đây, cũng thể cho nàng ăn cơm no a. Nàng cầu phu gia khác, chỉ muốn được cơm ngon ăn no nha.

      Nàng nổi giận đùng đùng tìm long nhị, biết ở đâu liền hướng hành lang cấm địa kia chạy, đến trước tiểu lâu, quả nhiên có người ngăn đón nàng, nàng đúng lý hợp tình : “ Ta muốn tìm nhị bá.”

      Long nhị nghe, chậm rì rì , “ Đệ muội a, chuyện ngươi muốn về nhà mẹ đẻ ta nghe , nhưng cho ngươi về cũng vô dụng, tướng công ngươi ở trong phủ, về nhà mẹ đẻ là việc tư của các ngươi, chờ tam đệ trở về ta cùng thương lượng.”

      “ Ta tới tìm ngươi phải vì cái này.”

      “ Nga, vậy vì chuyện gì ?”

      “ Ta ăn đủ no.” nàng lớn tiếng, gã sai vặt đứng bên cạnh nhịn được bật cười.

      Long nhị cũng kinh ngạc nhướng mi, tựa tiếu phi tiếu lặp lại, “ Ăn đủ no ?”

      “ Đúng.” Phượng Trữ dùng sức gật đầu : “ Ta sai cái gì, vì sao ta phải đói bụng ?”

      Biểu tình của nàng có chút trẻ con, làm cho long nhị nhịn được cũng nhếch miệng nở nụ cười, nhưng phủ nhận là dặn thay đổi hàng hóa của nàng, “ Ta kêu phòng bếp làm cho ngươi chút đồ ăn chay , cho ngươi hạt cải dầu bởi vì trước đây bị thương bồi bổ, sợ là tràng vị chịu khổ sở, ta chỉ là săn sóc thân mình đệ muội. Chừng này đồ ăn cũng đủ người ăn, đệ muội làm sao có thể ta làm ngươi đói bụng.”

      “ Chỉ có chén cơm, làm sao mà đủ ăn. Xưa nay đều là hai chén cơm, mâm thịt, chén canh, hai bàn gà, tại lượng cơm lượng đồ ăn chỉ còn nửa, bụng của ta liền đói nửa. Nhà chồng nếu vui mừng vì con dâu được gả tới, vậy cho ăn cơm no .”

      Long nhị dấu được kinh ngạc, “ Ngươi ăn nhiều như vậy ?”

      “ Đúng.” Phượng Trữ đỏ mặt gật đầu. Long nhị nhịn được rốt cuộc cười ha ha. Phượng Trữ chống thắt lưng, “ Đừng ta trước giờ làm gì để các ngươi chán ghét, ta bị bệnh ai tới thăm cũng sao, tướng công quan tâm ta cũng nhịn, chỉ là làm ta đói bụng, tuyệt đối được.”

      Long nhị thực cảm thấy buồn cười, đói bụng , đây là cái chuyện mới mẻ gì ? cố ý làm khó dễ , “ dặn phòng bếp rồi, bây giờ phải làm như thế nào ?”

      Phượng Trữ dùng sức trừng , uốn éo đầu, xoay người bước .

      Vừa rồi khí thế mười phần, nay lại vô thanh vô tức bước ? Long nhị nghĩ nghĩ, vẫy vẫy tay, làm cho thị vệ theo nàng, chính mình quay lại thư lâu tiếp tục xem hồ sơ.

      phải là Phượng Trữ thấy Long nhị như vậy liền bị đánh bại, nàng cúi đầu thẳng hướng phòng bếp mà , việc này chính chủ nhân đều làm được. Nhóm phó dịch tụ tập trong tiểu viện dùng cơm trưa, vừa thấy tam phu nhân có người quan tâm trong truyền thuyết kia tiến vào, đại gia hỏa đều là sửng sốt.

      Phượng Trữ xem bọn người cầm cái bát to, trong bát tràn đầy cơm , trong phòng liền hâm mộ. Nàng hừ tiếng xoay người bước vào phòng bếp, phòng bếp còn chưa thu thập sạch , nàng tùy tay lật lật, thấy có đồ ăn gì, trong lòng rất là thất vọng.

      gã nam nhân trung niên mập mạp tiến vào, lớn tiếng la hét: “ phu nhân làm cái gì vậy, nơi này là phòng bếp, cũng phải là nơi để phu nhân chơi đùa.”

      “ Ngươi là ai ?”

      Mập mạp ưỡn ngực, “ Ta là chủ trù canh vinh, mọi người gọi ta Canh trù.”

      Phượng Trữ vỗ bả vai , Canh trù trong lòng chấn động, chẳng lẽ phu nhân là vì bữa cơm chuẩn bị tìm phiền toái ? Tuy rằng đồ ăn đơn giản, nhưng cũng là dụng tâm làm, nếu phu nhân soi mói tốt, thuận theo.

      Kết quả, Phượng Trữ là : “ Canh trù, ngươi làm cơm ăn ngon .” Canh trù bị dọa nhảy dựng, này là dùng chiêu gì, tiên lễ hậu binh ?

      “ Nhưng là….” Quả nhiên, lúc sau lại nhưng là, Canh trù chuẩn bị tốt tâm lý, tuy tam phu nhân ở trong phủ có địa vị, cũng phải cẩn thận ứng phó. “ Nhưng là cơm ngon như vậy, ngươi chỉ cho có chút, làm sao ăn no ?”

      Ăn đủ no ? Canh trù sửng sốt, tuy trước đây phân đồ ăn cho tam phu nhân là hai người ăn, cũng để ý, ỹ đến cho nha hoàn cùng ăn, mấy ngày trước nhị gia cố ý phân phó chỉ cấp nàng đồ ăn chay đơn giản đưa , còn hỏi là phần người hay hai người ? Nhị gia trả lời người, còn nha hoàn cùng chủ tử cùng ăn cơm hợp quy củ, nhị gia cho, nghi tới hôm nay tam phu nhân khởi binh vấn tội.

      Phượng Trữ thấy trả lời, trực tiếp hỏi ràng, “ Ta tại ăn chưa no, ngươi phải làm sao bây giờ ?”

      Làm sao bây giờ ? Canh trù cũng có biện pháp. Đành phải thuận miệng , “ Bây giờ đồ ăn chỉ còn có đủ cho người hầu trong viện chúng ta ăn, muốn nấu cũng kịp, chỉ có thể chờ sau giữa trưa.”

      Nhắc tới sau giữa trưa Phượng Trữ mắt sáng ngời , “ Bánh bao ?”

      Canh trù lắc đầu, “ Bánh bao được, bánh bao là cho nhị gia. Nhị gia có thói quen mỗi buổi chiều dùng chút điểm tâm, ngày đó chưa ăn, còn phát ra chút hỏa.”

      Phượng Trữ vừa nghe lời này liền hiểu, “ ra là thế.” Cái nam nhân keo kiệt kia, trách được hàng hóa nhiều ngày nay thay đổi. Nàng cảm tạ, xoay người bước . Canh trù ở phía sau sờ sờ đầu, tam phu nhân có ý tứ gì.

      Chiều hôm đó, Canh trù còn chưng nồi bánh bao mập mạp, chuẩn bị lấy bánh bao nghe bên ngoài trận cách cách động tĩnh, vừa ra ngoài thấy đống củi trong viện biết vì sao ngã xuống đây, chạy nhanh kêu phó dịch xếp lại củi cho tốt, chính mình quay về phòng bếp lấy bánh bao, nhưng vừa mở nắp lồng ra liền ngây người.

      Như thế nào cùng ngày ấy giống nhau, tất cả bánh bao đều cánh mà bay ? Trừng mắt cái lồng hấp trống rỗng kia, canh trù mặt đều tái , rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?

      Ngày này Long nhị lại có bánh bao, lại ở đường mòn thư lâu nhặt được cái bát . Trong lòng hiểu được, tự nhiên tức giận ở đâu ùa đến. Sau khi nghĩ kỹ, cảm thấy đệ muội này cùng dĩ vãng hành vi cử chỉ đều khác trời vực, là quỷ dị.

      tìm đến Dư nương , “ Nữ nhân Phượng Trữ kia, sau khi bị thương tự nhiên mất trí nhớ, cử chỉ cùng dĩ vãng khác nhau nhiều lắm.”

      “ Cái này ta biết, nguyên là muốn để im cho nàng, thời gian lâu lộ ra dấu vết.”

      “ Ta thử qua nàng, phản ứng của nàng giống biết . Nếu là giả, công lực giả ngu kém.”

      “ Thời cơ mất trí nhớ là khéo, bởi vậy, tất cả mọi chuyện đều quên còn mảnh.” Hoài nghi của Dư nương đối với Phượng Trữ vẫn giảm.

      Long nhị gật gật đầu, “ Còn có chỗ kỳ quái, nàng cái gì cũng nhớ , đường trong nhà chút cũng quên, mấy ngày trước đây nàng dạo, ta phái người theo, nàng cũng chưa lặp lại đường , tìm phòng bếp chuẩn, còn có thể chạy đến trước thư lâu, ngày ấy khi ta nhìn thấy nàng, nàng đứng trước cơ quan, bước cũng . Cuối cùng nàng về sân của mình, cũng lòng vòng liền tìm được, lối rẽ cũng chưa , đây cũng thể hoàn toàn có trí nhớ.”

      Phải biết rằng bố cục trong long phủ, đường có bài trí, người bình thường tới hạ nhân có người dẫn dắt xác định lạc đường. lúc trước Phượng Trữ tới đây thời gian dài như vậy, cũng nhiều lần lạc đường, nay nàng cái gì cũng quên mất, cũng lạc đường.

      Dư nương nghe được chuyện ấy, lại càng kiên định ý nghĩ Phượng Trữ là giả ngu, “ nghĩ tới vết thương của nàng chưa tốt, liền bắt đầu an phận, ta phải quan tâm nàng mới được.”

      Long nhị gật gật đầu, ra ý tưởng khác, “ Tuy rằng khả năng lớn, nhưng nếu việc nàng mất trí nhớ giả, như vậy hành vi cổ quái đó có thể giải thích, vì từ trước đến nay nàng đều giả vờ giả vịt, nay quên mục đích nàng gả đến, nàng ngược lại nguyên hình.”

      Dư nương hừ tiếng, “ Tiểu Thanh còn bẩm ta, nữ nhân kia muốn về nhà mẹ đẻ. thể cho nàng về nhà mẹ đẻ, vật nàng trộm tuy là giả, chúng ta biết nàng biết cái gì, tam chịu chuyện này cũng đơn giản, cùng phượng gia có quan hệ .”

      Long nhị lại dặn, “ Phượng Trữ này giao cho nương , ta dặn Thiết tổng quản tăng mạnh tra xét trong phủ. Lần này lão tam xuất môn có chuyện gì, nương đừng lo.”

      “ Ai, ta có thể nào lo lắng, ta nhìn các huynh đệ ngươi lớn lên, nay cái gì cũng an ổn, phượng gia lại cố tình tới. Tam gia cưới nữ nhân như vậy, lầm chung thân, ta đau lòng.”

      “ Nương.” Long nhị an ủi, người này giống như mẫu thân, đợi bọn họ thành lão nhân, “ Việc Phượng gia, chúng ta nhất định có biện pháp giải quyết.”

      Dư nương nghe vậy trả lời, “ Nhị gia yên tâm, nữ nhân giả bộ hồ đồ kia, ta chắc chắn làm cho nàng lộ ra dấu vết.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 4: hành tung khả nghi.

      Phượng Trữ từ trong miệng Dư nương biết được mình thể về nhà mẹ đẻ, lý do là đầu óc nàng bị đánh thương, đến bây giờ vẫn tìm được nguyên nhân, còn phải tiếp tục uống thuốc trị liệu. Nếu trở về nhà mẹ đẻ, lặn lội đường xa, ngưng dược đối với thân mình tốt. Hơn nữa Dư nương , đường nếu xảy ra chuyện gì, long gia bọn như thế nào cùng phượng gia công đạo ?

      Phượng Trữ nghe xong đương nhiên cảm thấy thực thất vọng, nhưng Dư nương hợp tình hợp lý, nàng cũng phản bác cái gì. Dù sao tại mỗi bữa đều được ăn cơm, ăn no ngủ tốt, đối với tình trạng bây giờ nàng tạm thời vừa lòng.

      Mắt thấy Dư nương lại đây chuyến dễ dàng gì, hơn nữa lần này thái độ thân thiết rất nhiều, Phượng Trữ chạy nhanh lôi kéo nàng ngồi xuống chậm rãi tán gẫu.

      “ Dư nương a, ngươi cho ta biết, ta là như thế nào gả tới ?”

      Nàng nghĩ người ta để ý tới nàng, kết quả Dư nương chậm rãi uống ngụm trà, còn cùng nàng chuyện xưa.

      Nguyên lai hai nhà long phượng xem như thân thiết, tổ tông trước kia có giao tình. Lão gia tử hai nhà cùng nhau tung hoành thiên hạ, cùng hoạn nạn, vì triều đình làm ít chuyện, hộ quốc bình loạn, nổi danh lừng lẫy, ai cũng biết long phượng cùng có công. Tại thời điểm kia, lão nhân hai nhà có ước định, cho bọn hậu bối định hôn ước, cùng trao đổi tín vật. Sau lại, hai nhà đều sinh con trai, vì thế việc này được nhắc lại. Sau đo biết vì sao, phượng lão gia đột nhiên từ quan, mang theo cả nhà xuống phía nam, mà long lão gia thân mình cũng tốt, cũng buông tay lùi về phía nam. Sau hai nhà liền dần dần cắt đứt lui tới, có tin tức.

      Long lão gia tử có con trai độc nhất kêu long thắng, kế thừa phụ nghiệp vào triều làm quan, sinh ba con trai, lão đại long đằng, lão nhị long dược, lão tam long phi, sau khi lão đại long đằng cưới vợ, long thắng chết sa trường, long phu nhân bi thương quá độ, đau buồn mà chết, khi đó trong triều phân tranh hỗn loạn, kẻ thù bên ngoài ngừng quấy nhiễu biên cương, long đằng giống cha , cầm lấy chiến đao, lao tới sa trường. Long dược ở nhà lo vụ, hai đại trưởng bối cố gắng dốc sức bảo trụ gia nghiệp. Long phi cũng bái biệt sư phụ, chạy về hiệp trợ huynh trưởng. Tuổi của bọn họ cũng đâu lớn bao nhiêu, vất vả tất nhiên cần phải , long gia cây to đón gió, đương nhiên rước lấy quỷ kế ít, cũng may huynh đệ đồng lòng, qua vài năm, rốt cuộc bình chiến loạn, ổn gia nghiệp, trở về những ngày bình an.

      Phượng Trữ nghe thế, giơ ngón tay cái lên khen, “ là rất giỏi.”

      Dư nương nhìn nàng, tựa hồ muốn từ mặt nàng tìm được cái gì, Phượng Trữ để ý, thúc giục nàng tiếp. Vì thế Dư nương lại tiếp tục , “ Tại thời điểm kia, phượng gia chuyển nhà xuống phía nam đột nhiên tìm tới cửa, cầm tín vật chứng từ, mang theo nữ nhi, cầu long gia thực hôn ước.”

      Phượng Trữ thấy kỳ lạ, “ phải hôn ước mất hiệu lực sao ?”

      “ chứng từ kia viết long phượng hai nhà kết thân, cũng có ghi lứa nào, cho nên năm đó hai lão gia tử ý tứ là hậu bối kết thân, nhưng theo chứng từ, tôn bối cũng có hiệu lực.”

      “ Cho tên long tam bị bức phải cưới ta ?”

      “ Ngay từ đầu phượng gia cố ý phải gả cho đại gia, đại gia có thê, muốn thú nữa, vì thế phượng gia muốn gả nhị gia, nhị gia đương nhiên cũng muốn, cho nên việc này lúc đó rất ồn ào, sau đó bất quá tam gia mới nhảy ra thú, nếu lấy có thể cút . Việc này mới lắng xuống.”

      Phượng Trữ mở lớn miệng kinh ngạc, “ Tam gia là dũng cảm hy sinh.”

      Nàng tựa hồ hoàn toàn có tự giác mình là đương , Dư nương ở trong lòng thầm so đo, biết nàng ngốc hay giả ngốc. Kỳ việc phượng gia bức thân, kỳ quái ở chỗ mục tiêu của bọn họ ở người lão đại làm quan cùng lão nhị chưởng quản, lão tam mặc dù tuấn tú lịch , nhưng bọn họ cư nhiên lại chướng mắt.

      Năm đó hai nhà mất liên lạc, tại lại đột nhiên cường ngạnh nhét nữ nhi lại đây, là làm người ta cảm thấy kinh ngạc. Hai năm này, nữ nhi phượng gia lộ ít dấu vết ở long gia, cuối cùng quấy rối được, muốn trộm bí bảo của long gia, trộm cái giả chạy thoát ra ngoài, bị nắm trở về, lại xưng chính mình mất trí nhớ. Nhưng nào có cái chuyện khéo như vậy ?

      Phượng Trữ cũng biết chuyện Dư nương suy nghĩ, nàng lại hỏi, “ Cha nương ta có từng đến xem ta ?”

      “ Có.”

      “ Nương xem, ta cùng cha nương quan hệ có thân cận hay ?”

      “ Cảm tình sai.”

      “ Bọn họ biết ta ở đây quấy nhiễu nên ghét ta sao ? Bọn họ cho rằng ta làm cái gì sao ?”

      Lời này làm Dư nương nghẹn nghẹn, sau khi Phượng Trữ đụng phải đầu, ngôn ngữ thẳng thắn thực làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, cũng biết đây là cái chiêu gì. Dư nương lấy lại bình tĩnh trả lời: “ Phu nhân ở long gia chúng ta, cũng quá kém. Long gia chúng ta mặc dù phải người lương thiện, nhưng chuyện bạc đãi con dâu thực chưa từng làm qua,ở đây ăn ngon mặc đẹp, tự nhận thấy hổ thẹn với lương tâm.”

      Phượng Trữ nhớ tới căn phòng trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, chỉ e mọi người kịp có thái độ, đều xa lánh, ăn ngon có nơi ở cũng làm cho người ta quá vui mừng. Nàn thở dài trong lòng, chỉ có thể tiếp tục hỏi, “ Vì sao ta lại rơi xuống sông ?”

      Dư nương nhíu mắt lại, “ Làm sao ngươi biết ngươi bị rơi xuống sông ?”

      “ Khi ta tỉnh lại, ta phát mình ở bên bờ…….” Phượng Trữ chút, rốt cuộc vẫn là che dấu chuyện nam nhân hỏi nàng cái gì đó, nàng tiếp, “ Thời điểm ta đụng đến huyết đầu mình, sau đó có người giơ cây đuốc lại, ta lại hôn mê.”

      “ Vậy chuyện trước đó ?”

      nhớ .”

      Dư nương uống ngụm trà, quyết định thử nàng, “ Phu nhân, lần đó trước khi ngươi bị thương, long gia chúng ta phát thiếu bảo vật.”

      Phượng Trữ giật mình trừng lớn mắt, chỉ vào cái mũi của mình, “ Ý ngươi là, ta trộm ?”

      Khuôn mặt Dư nương tốt lắm, đáp lại, “ Thời điểm ở bên bờ tìm được phu nhân, phu nhân mặc y phục dạ hành. Trước lúc phu nhân gặp chuyện may, luôn luôn hỏi thăm nơi đặt bảo vật, lúc trong phủ phát phu nhân mất tích cũng là lúc phát giác mất bảo vật. Lão thân là hạ nhân, dám vọng ngôn, bất quá phu nhân bị đánh thương, đầu óc mất trí nhớ cũng thực phiền toái. chừng phu nhân biết được vật kia rơi xuống ở đâu sao ?”

      Phượng Trữ ngẫn ngơ, lo lắng giọng điệu chế giễu ám chỉ của nàng, nàng nhớ tới cái đêm bị thương đó, nam nhân thấy mặt kia tìm sờ soạng người nàng cũng hỏi nàng “ Vật kia đâu ?” Chẳng lẽ chính là chỉ bảo vật của long gia ? Nàng thực làm chuyện xấu xa này ?

      Nàng chống lại ánh mắt của Dư nương, lắc đầu, có chút gian nan phun ra câu : “ Ta cái gì cũng nhớ.”

      Dư nương buông tha mỗi biểu tình của nàng, cuối cùng , “ Chứng bệnh này lớn lớn, , sợ phải ở dưới sông đụng phải cái gì, mà là đụng phải ta, ta an bài, vì phu nhân tìm cái cao tăng chọn ngày lành trừ tà.” Phượng Trữ trong lòng cò nghĩ đến việc mình làm chuyện tốt, cũng để ý gì đó, “ Nga” tiếng ứng phó.

      Từ lúc đó Phượng Trữ cũng có tinh thần, nàng rầu rĩ ngủ trưa, đạy vẫn cảm thấy tâm tình tốt, vì thế đến phòng bếp, lại trộm điểm tâm buổi chiều của long nhị, lần này phải bánh bao, là xíu mại gach cua. ( có tinh thần gớm)

      Phượng Trữ ôm chén xíu mại lớn, lặng lẽ chạy đến cái cây cao nhất trong nhà, nàng bỗng nhiên xúc động muốn lên xem. Nàng lên rồi, lúc trước nàng biết chính mình có võ, nàng chỉ cảm thấy mình có thể lên, dù sao điểm mũi chân chút, bàn tay vỗ ở thân cây, cả người liền bay bay lên đỉnh.

      Cái cây này quả rất cao, nhánh cây đỉnh lay trong gió, Phượng Trữ ngồi ở lắc lắc, lắc lắc, lại tuyệt sợ hãi. Nàng ở cao nhìn xuống toàn bộ long phủ, thậm chí có thể nhìn cảnh phố phường bên ngoài cổng lớn, nàng bên nhìn, bên tắc miệng, thức ăn trong bát có, cảm thấy tâm tình thiếu thứ gì.

      Taynghề Canh trù tốt, nàng thầm nghĩ như vậy. Nàng ngẩn người nhìn cửa lớn long phủ, nàng hoàn toàn có ấn tượng, phong cảnh bên ngoài cửa lớn như thế nào ? Ngã tư đường xa lạ, người xa lạ, nàng từng ra ngoài sao ?

      Kỳ ngay trong nhà này, người cùng vật cũng xa lạ. Nàng từng nghĩ tướng công có thể giúp nàng, nhưng tại ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy. Nàng thất vọng lại thất vọng, nàng cũng muốn gặp, dù sao ai cũng bọn họ thân cận, theo cách Dư nương , thậm chí thú nàng đều là bị bắt buộc, làm sao có thể thân cận được ?

      Phượng Trữ ngồi đỉnh đại thụ hoảng a hoảng, nghĩ a nghĩ, lại thấy vui, nàng cảm thấy nàng còn cần chén điểm tâm an ủi, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm nhiều ngày như vậy, chiều nào điểm tâm cũng chỉ có phần, dường như trừ bỏ nhị bá, những người khác đều khấu này.

      Nàng còn muốn ăn chén, vậy phải làm sao mới tốt bây giờ ? Phượng Trữ nhảy xuống đại thụ, quyết định lại đến phòng bếp coi trộm chút, vạn nhất có thể có cái ăn.

      Kết quả có ! Thịt viên chưng gạo nếp, chính là thịt mạt, duẩn đinh, nấm hương tạo thành hình dạng thịt viên, bên ngoài lăn qua tầng gạo nếp chưng qua, đám tròn vo thơm ngào ngạt dụ hoặc nàng. Phượng Trữ chút do dự, quyết định nhanh đem toàn bộ thịt viên đổ vào trong bát, bỏ chạy.

      Vừa bước ra phòng bếp, ngoài cửa sổ xa xa có phó dịch cõng búa muốn tới hậu viện bên này bổ củi, Phượng Trữ phản ứng nhanh chóng, mũi châm điểm chút, xoay người nhảy lên nóc nhà phòng bếp. Tục ngữ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, trong đầu nàng bỗng nhiên toát ra những lời này, chỉ là nhớ là ai cho nàng.

      Nàng bưng chén lớn ăn cách ngon lành. Vừa ăn vừa nghe động tĩnh dưới phòng bếp, nguyên lai là Canh trù cùng trù công khác chuyện phiếm, đầu tiên là trù công kia hỏi: “ Canh trù, nghe thiêu mạch bị trộm, ngươi chuẩn bị lấy cái gì để báo cáo kết quả công tác a ?”

      Tiếp theo là Canh trù đáp, “ May mắn ta có nặn nấm đinh hương để làm canh cho bữa tối, chỉ đơn giản lăn thành thịt viên chưng qua, đây cũng là thứ nhị gia thích ăn.” Canh trù xong, cũng là tức giận, “ Nếu để cho ta biết vương bát đản là ai, ta làm thịt .”

      Phượng Trữ nóc nhà sửng sốt, ngay sau đó lại đem cái thịt viên bỏ vào trong miệng, nhất định phải ăn no trước.

      Trù công kia : “ Đừng nóng, lần này có vấn đề, có người nào lại trộm hai nồi.”

      Canh trù hừ tiếng, , “ Sau này ta chú ý, khi nấu ăn tuyệt rời phòng bếp. Chuẩn bị điểm tâm, ta cũng phải chuẩn bị hai phần mới được.”

      Phượng Trữ nghe xong ở nóc nhà liên tục gật đầu, chuẩn bị hai phần tốt, hai phần có phần của nàng. Nàng nghĩ về sau có ăn liền cao hứng, thịt viên chưa chín trong miệng nàng cũng để ý, cảm thấy hương vị đó hết sức ngon.

      lát sau, chợt nghe tại phòng bếp trận rít gào, “ Con mẹ nó, rốt cuộc là người nào ngàn đao giết bọn chuột nhắt, ngay cả thịt viên cũng buông tha ? Kia cũng chưng chín đâu. Ăn, ăn chỉ có biết ăn thôi….Vậy phải làm sao bây giờ a ?”

      Trù công kia lắp bắp khuyên, “ Nếu , Canh trù, hay là dùng gạo nếp chưng thành thịt viên xem sao ?”

      Di, Phượng Trữ nghĩ nghĩ trong lòng, như vậy ăn ngon sao ? Đáng tiếc nàng có cơ hội lấy. Bởi vì canh trù từ sau chuyện đó, lại rời phòng bếp, nửa cơ hội cũng cho nàng. Kết quả là, nghe lần này nhị gia tự mình đến phòng bếp xem kỹ phen, cuối cùng tự mình nhặt được cái bát .

      Ngày hôm sau, ba bữa cơm của Phượng Trữ, lượng đồ ăn đều tăng gấp nhiều lần, người nào đó còn dặn tiểu Thanh với nàng: “ Ăn no, đừng gây chuyện.” Đến lâu sau, Phượng Trữ mới tỉnh ngộ lại, té ra nhị gia nghĩ đệ muội của là cố ý giành ăn với .

      Chỉ là nàng để ý, chuyện cái bát chỉ bại lộ chuyện nàng có võ, đối với long gia mà , mục đích nàng gả đến long gia càng ngày càng khả nghi.
      tart_trung thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 5: sờ soạng gặp nạn

      đến từ sau khi Phượng Trữ bị nhị gia cảnh cáo, quả trở nên thành . Dư nương mỗi ngày đều đến thăm nàng, cũng biết là vì giám thị hay tra tấn nàng, hoặc là bị nàng tra tấn.

      Dù sao Phượng Trữ cùng nàng ngồi như vậy cũng vui vẻ gì, nàng biết Dư nương vui. Nàng cảm thấy Dư nương có hứng thú quan tâm đến những việc vặt trước kia của nàng, tủ như chuyện nhà nàng, chuyện tướng công của nàng, Dư nương nhiều lắm, trừ bỏ này nọ, Phượng Trữ cùng nàng có chuyện nào để . Rất nhiều thời điểm, hai người ngồi như vậy.

      Bất quá Phượng Trữ phải người có lương tâm, nàng luôn thay Dư nương suy nghĩ, tỷ như “ Dư nương a, ngươi tuổi lớn, ngồi như vậy có phải mệt lắm hay , nếu ta cùng ngươi dạo ?” nàng nghĩ vừa vừa xem phong cảnh so với ngồi ở đây tốt hơn.

      Kết quả Dư nương : “ Làm con dâu người khác, phải chịu khó, sao có thể ngồi hồi lại phiền.” Cho dù ngại phiền cũng dám nàng già ? Dư nương trong lòng mất hứng. Nhưng kinh ngạc là giả, Phượng Trữ kia trong lòng có quỷ, nào dám minh mục trương đảm lộng oai.

      Phượng Trữ lại , “ Dư nương a, ngồi lâu như vậy, ngươi có đói bụng ?” đói bụng liền có lý do đến phòng bếp lấy điểm tâm linh tinh .

      Dư nương chỉ , “ Dùng cơm trưa mới qua canh giờ, làm sao mà đói ?” Phượng Trữ nâng cằm, nghĩ rằng nàng hỏi sai lầm rồi, nàng nên hỏi nàng có tham hay ? Bất quá hỏi lão nhân gia nghiêm túc như vậy có tham hay , có phải phúc hậu quá hay ?

      được, Phượng Trữ đành phải quay lại đề tài “ Mẹ a, ngươi cho ta biết, cái bảo vật bị ta trộm là cái gì vậy ? Có dạng gì ? Lớn bao nhiêu ?”

      Dư nương uống trà, đáp. Phượng Trữ lại hỏi: “ Ta có thể có đồng lõa hay ? Ta người có thể trộm được sao ?”

      Dư nương giữ cái chén chút,mắt quét qua nàng liếc cái. Phượng Trữ chống đầu, có chút buồn bã ỉu xìu đùa nghịch cái chén của nàng, nàng chơi chút, đột nhiên ngồi thẳng dậy, “ Mẹ a, bằng chúng ta liên thủ phá án . Ta bị như vậy, cũng biết xảy ra chuyện gì, tâm tình cũng tốt. Ngươi cũng mệt, giải quyết được vấn đề, tâm tình cũng tốt.”

      Lần này Dư nương mới chuyện, nàng : “ Ngươi mau đem chuyện quá khứ nghĩ ra, đó là giúp ta đại ân, nay điên điên, ngốc ngốc, phá cái gì án ?” nàng tín nhiệm tam phu nhân này, thể cho nàng cơ hội làm những chuyện loạn thất bát tao, “ Ta phái người thỉnh cao tăng, đến lúc đó trừ tà.” Nàng cũng tin uống thuốc, tác pháp, đụng người…..vẫn có tác dụng, chẳng lẽ có cách thấy bộ mặt thực của nàng.

      Trừ tà ? Phượng Trữ nghe xong càng cảm thấy thích phương pháp này, nàng đơn giản nằm úp sấp ở bàn giả chết, nàng vui, nàng muốn làm bộ vui vẻ.

      Qua mấy ngày chịu khổ như vậy, Phượng Trữ rốt cuộc chịu nổi, nàng quyết định phải ngừng vươn lên, nếu có người nguyện ý tín nhiệm nàng, nàng tự đem chuyện của mình nhớ lại, chính mình tìm ra chân tướng được ?

      Nàng cầu gì khác, cho dù bị chuyện xấu quấn lấy cũng chịu được, nay chính mình hồ đồ, còn phải xem sắc mặt để sống, cái này nàng sao có thể chịu được.

      Qua việc cho nàng về nhà mẹ đẻ nàng thấy ràng, phải là đổi biện pháp giam lỏng mà thôi, nếu nàng trộm bảo vật của long gia bọn họ, sau đó về nhà mẹ đẻ, bọn họ sợ nàng chạy. Nàng chạy, nếu là nàng trộm, điều tra chân tướng, còn trở về nhà bọn họ, nàng mặc dù có trí nhớ, nhưng cảm thấy cắn rứt, thấy thẹn với lương tâm phải có.

      Mấy ngày ở long gia nàng cũng biết , long gia xác thực như lời Dư nương , cho dù thích nàng, nhưng quả để nàng đói đến đông lạnh, đánh mắng, còn có tiểu Thanh nương tốt bụng chiếu cố nàng. Nàng quan sát nhóm phó dịch làm việc trong phủ, đều cũng có quy có củ, đoan đoan chính chính, long phủ người ta là chính phái. Cho nên Phượng Trữ phân tích, chính mình gặp chuyện ắt phải có nguyên nhân.

      Nghĩ như vậy, khát vọng cởi bỏ câu đố trong lòng nàng càng tăng lên. Nàng suy nghĩ, quyết định bước đầu tiên chính là con sông nơi nàng gặp chuyện may coi trộm chút.

      Ban đêm, trăng lên cao, mây mờ che phủ, đúng là thời điểm tốt để ăn trộm hoạt động. Phượng Trữ tránh thoát thị vệ tuần tra ban đêm, lặng lẽ đến dưới vách tường, nhàng nhảy ra ngoài. Nàng nhìn trái nhìn phải, nghiêng tai lắng nghe, cảm thấy có ai phát mình, ngây người hồi, ngẫm lại loại tình huống này, chính mình có thể đem này nọ trộm ra ngoài cũng có khả năng.

      Nàng xoay người chạy về hướng phố xá, chạy qua hai dãy phố, nhảy lên nóc nhà, nhảy qua vài cái tìm được chỗ cao nhất, nàng dừng lại đưa mắt nhìn bốn phía, thành xây ngay ngắn, tuy rằng rất lớn nhưng cũng tìm được đúng phương hướng, chỗ cửa thành cũng khó tìm.

      Phượng Trữ mới sáng sớm hỏi thăm tốt lắm, nơi tìm ra nàng là phía nam sông đào giao hà đạo bảo vệ thành, kêu mạc hà. Phượng Trữ muốn đến đó nhìn cái, nhìn xem có thể tìm được chút ấn tượng, hoặc là tìm được manh mối gì.

      Kế hoạch của nàng là, vụng trộm , lại vụng trộm trở về. Nếu có thể tìm ra cái gì, nàng tra ra chân tướng cho long gia, bằng vô luận nay nàng cái gì, người long gia đều cảm thấy nàng có quỷ kế. Nếu tìm được cái gì, nàng coi như ra ngoài, như vậy long gia đỡ loạn tưởng.

      Chỉ là Phượng Trữ nghĩ tới, nàng quãng đường xa, rốt cuộc tới cửa thành, lại phát của thành đóng chặt, binh đại ca giữ cửa thành cho nàng, phải chờ tới giờ mẹo, nhóm nông hộ ra bón phân mới có thể mở cửa. Phượng Trữ bông nhiên nghĩ ra kế, chạy nhanh tới binh đại ca cầu tình tỷ tỷ gả đến thành lân cận bỗng nhiên sinh bệnh nặng, bên người có ai chăm sóc, nàng vội qua cứu mạng. Binh đại ca cũng có biện pháp, “ nương, thời gian này quản rất nghiêm, ngươi xem nơi này cũng phải chỉ có mình ta giữ, đừng ta thể thả ngươi, chính là nếu ta mở cửa, nếu thả ngươi qua, có khả năng giữ được bát cơm. tại gần đến giờ dần, chờ bao lâu có thể mở cửa, ngươi chờ chút .”

      Phượng Trữ nhìn chằm chằm cửa thành trông ngóng, biểu tình đáng thương. Xem bộ dáng trong veo như nước của mỹ nhân, binh đại ca tâm mềm nhũn, khuyên nhủ, “ Đừng gấp, tỷ tỷ ngươi chắc chắn chờ đến sáng sớm được. Ngươi thân nữ tử ra khỏi thành cũng an toàn, ngươi trước tìm nơi nào đó ấm áp ngồi xuống, hồi mở cửa, ta cho ngươi ra ngoài đầu tiên.”

      Phượng Trữ nhìn khó xử , thở dài, gật đầu cảm tạ, xoay người . Nàng được đoạn, thấy kiếm khách trẻ tuổi ôm cánh tay đứng cách nàng xa, nghĩ chắc là người ta cũng muốn ra khỏi thành, hảo tâm hô câu: “ Bây giờ ra thành được, ngươi đừng có gấp, phải chờ tới giờ mẹo.”

      Kiếm khách trẻ tuổi tựa hồ kinh ngạc, Phượng Trữ nghĩ rằng nguyên lai người này cũng biết quy củ như nàng, xem ra là người bên ngoài. Nàng vẫy vẫy tay, xem như lời từ biệt, sau đó chính mình cúi đầu đường đường nghĩ, tại nên về long phủ trước, hay là chờ cửa thành mở ?

      Nàng cân nhắc hồi, long phủ giám thị nàng nghiêm như vậy, nàng chạy chuyến thực dễ dàng, sau này mỗi ngày đến nửa đêm có thể ra, cửa thành kia lúc nào cũng đóng, như thế tại nàng về cũng giải quyết được vấn đề, dù sao nếu ra, lại còn xa như vậy, thể uổng công, hôm nay phải đem tình giải quyết ràng mới trở về.

      Nàng nghĩ như vậy, liền vội vàng đến trước cửa khách điếm, nơi đó đèn lồng còn đốt, có ánh sáng. Ván cửa khách điếm đều đóng hết, chỉ còn có nửa tấm ván mở ra, làm cho những người nửa đêm uống rượu hoặc tìm nơi nghĩ trọ biết nơi này còn buôn bán. Phượng Trữ sờ sờ bụng, nuốt nuốt nước miếng, người nàng còn bạc nên thể vào. Nàng thở dài, ngồi dựa vào bậc thang của khách điếm kia, chờ đến giờ mở cửa thành.

      Gió đêm phơ phất, đường dài tối như mực chỉ duy nhất mình nàng ngồi, đèn lồng đỉnh đầu chiếu ra thân ảnh độc, Phượng Trữ nhìn bóng dáng bên người mình, trong lòng có chút khổ sở, đầu nàng chôn ở đùi, ôm đầu gối cuộn thành đống. Qua hồi lâu, có chút buồn ngủ, bỗng nhiên trận mùi rượu dày đặc đánh úp lại, hai nam nhân hỗn loạn giọng thô thiển hướng nàng lại gần.

      Phượng Trữ vừa tỉnh ngủ, nàng nhảy dựng lên. Vừa định thần thấy nguyên lai là hai hán tử say rượu từ trong khách điếm ra, thấy nữ nhân ngoài cửa, thế nhưng cười ha ha, thân thủ muốn qua khinh bạc.

      Phượng Trữ lui về phía sau hai bước, tránh móng vuốt bẩn thỉu của họ, nhíu mi mở miệng muốn mắng, nhưng nghĩ lại vẫn là chạy tốt hơn, vì thế bướng bỉnh trừng mắt liếc họ cái, quay đầu hướng của thành tới. nghĩ tới hai người kia lại đuổi theo, trước sau chặn đường nàng.

      Lúc này Phượng Trữ nổi giận, nàng nhăn mày nhăn mặt, quát lên, “ Muốn như thế nào ?”

      Hai kẻ say xỉn trước mặt nàng mặt hơi đỏ, khuôn mặt cười hỉ hả, ánh mắt hết sức xấu xa, “ nương nửa đêm mình ngồi đường, chẵng lẽ tịch mịch sao ?” người phía sau cười ha ha bổ sung: “ Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đến tiếp nương.”

      Phượng Trữ cười lạnh tiếng, “ Xem tính tình hai người các ngươi, heo mẹ gặp các ngươi hơn.”

      Kẻ say xỉn bị mắng tức giận, “ Con mẹ nó, biết xấu hổ, dám mắng lão tử, biết lão tử là ai ?”

      “ Trư.”

      “ con mẹ ngươi.” kẻ say xỉn khác nắm quyền hướng về mặt Phượng Trữ đánh lại. Quyền to như cái đấu, kình lực như gió, nháy mắt đưa tới trước mặt Phượng Trữ, dĩ nhiên là người luyện công phu. Quyền của vừa động, Phượng Trữ theo bản năng cũng liền động, dưới chân nàng nhanh chóng hợp làm , quyền vừa đến đầu vừa chuyển, bàn tay trắng nõn vừa nhấc, nhanh như tia chớp bắt lấy cái tay của đè lên cửa.

      Kẻ say xỉn chỉ cảm thấy từng thớ thịt cánh tay đau đớn ngừng, thế nhưng cánh tay thể động đậy, Phượng Trữ uốn éo tay, dưới chân đá cái, khiến cho gã say xỉn thân hình khổng lồ kia té xuống, miệng nàng quát, “ Cút cho ta.” Kẻ say xỉn tất nhiên bị hung hăng đá ngã đất, hơn nữa ngày đứng lên.

      Tên còn lại vừa thấy, tỉnh rượu nửa, hét lớn tiếng, giải khai xiêm áo, vây quanh Phượng Trữ rồi nửa vòng, sau đó mạnh mẽ nhảy lên, hai quyền từ lao xuống đánh mạnh về hướng Phượng Trữ. Phượng Trữ kịp nghĩ, thân mình theo bản năng cong lại, lưng áo mềm mại xương xoay qua, dưới chân chà sát, cần nhảy ra cũng tránh thoát được. Nàng theo thế tiến công của đối phương, cổ tay chuyển theo cổ tay đối phương, chế trụ mạch máu cổ tay, kéo về phía trước, đồng thời vừa nhấc chân đá vào….của .

      Người nọ kêu thảm tiếng, quỳ mặt đất, ôm bụng cuộn thành đống, cũng nên lời. Phượng Trữ chống nạnh, lại đá cước, học cách chuyện như vừa rồi của , “ biết xấu hổ, dám khi dễ nãi nãi, biết nãi nãi là ai ?”

      Người nọ giay giụa ngẩng đầu, thanh ngèn ngẹn hỏi, “ “Là ai ?”

      Phượng Trữ ngẩn ra, hỏi lại ? nàng ngẩng đầu lên, “ cho ngươi.”

      Nàng giống như nghe được tiếng cười khẽ, phát phía sau có người đến gần, quay đầu vừa thấy là kiếm khách trẻ tuổi vừa mới gặp ở cửa thành kia. Nàng định chuyện, kẻ say xỉn lúc trước bị ngã mặt đất nhân lúc này mà hướng nàng đánh tới. khóe mắt Phượng Trữ chợt lóe ánh sáng màu bạc, vội vàng lui hai bước né tránh.

      Kiếm khách kia vung tay lên, nháy mắt rút ra trường kiếm phía sau vung lên, kiếm vù vù chút hướng kẻ say xỉn vọt tới, cũng là chuôi kiếm đập cái mạnh lên cổ tay kẻ say xỉn, đánh rơi chủy thủ tay .

      Phượng Trữ ngẩn ngơ, trong lòng nghĩ nếu chính mình cũng ra tay như thế, có thể chỉ dùng kiếm đánh người hay ? Nàng biết, nhưng lại biết kiếm khách này là cao thủ. Kiếm khách kia đòn đắc thủ, tới lấy kiếm của , kẻ say xỉn kia bị trường kiếm đánh cho ngồi dưới đất, lui về phía sau.

      Phượng Trữ cẩn thận đánh giá kiếm khách kia, hai mắt có thần, mặt trong như ngọc, xiêm y sạch , vừa thấy liền biết đồ dùng là thượng phẩm. Tóc chải chuốt gọn gàng, vỏ kiếm cùng kiếm đều lau sáng loáng, giày dưới chân cũng sạch , khác hẳn hai kẻ có ý đồ muốn khi dễ nàng.Trong lòng Phượng Trữ biết người này cùng hai người kia xác thực phải nhóm, nên có ác ý.

      Nàng huongs kiếm khách kia ôm quyền, “ Đa tạ.”

      Kiếm khách kia cũng đánh giá nàng, sau đó hỏi câu, “ Ngươi sao chứ ?” Phượng Trữ lắc đầu, cúi đầu vừa thấy hai người kia muốn chạy, liền to giọng, “ được nhúc nhích.”

      Hai người kia lập tức cứng đờ, ngẫm nghĩ thoáng qua, mạnh dạn trở lại hướng Phượng Trữ muốn lựa thời cơ tiến đến mà chạy trốn. Phượng Trữ chút hoang mang, dùng tay che lại, kiếm khách kia cũng tiến lên hai bước, chặn đứng người, hai người hợp lực, đến mấy chiêu giáo huấn cho hai kẻ say xỉn kia kêu cha gọi mẹ, dám chạy chỉ quỳ trê mặt đất xin tha mạng.

      Phượng Trữ nghĩ nghĩ, . “ Hai người này tốt lành gì, thể chỉ như vậy liền quên .” Nàng qua đạp bọn họ cước, hung ba ba , “ đến cái cọc kia.” Bên cạnh phố xá có hai cái cọc gỗ, nên thương gia thường xuyên dừng xe ngựa, đèn treo tường lồng vào nhau, để chờ ngựa buộc vào.

      Hai người kia kích động cùng liếc mắt nhìn cái, qua . Phượng Trữ lại : “ Cởi quần áo.” Lúc này hai người bất động, Phượng Trữ vừa nhấc tay làm thế muốn đánh, lại hét nữa, “ Cởi !”

      Hai người run lên, nhanh cởi ra. Phượng Trữ quay đầu nhìn kiếm khách kia, cau mày tựa hồ hiểu dụng ý của nàng, Phượng Trữ hướng , “ Vị đại ca này, giúp việc được ?”

      Kiếm khách chậm rãi bước qua, Phượng Trữ đem quần áo hai người kia xé thành mảnh vải, giao cho kiếm khách, “ Phiền toái đại ca trói bọn họ lại.”

      Kiếm khách nhận, chỉ nhìn hai người kia lại nhìn Phượng Trữ. Phượng Trữ nhíu mày, chỉ vào hai kẻ say xỉn kia, “ bọn họ khi dễ nữ nhân ở bên đường a, cũng may là gặp ta, nếu đổi lại là nữ tử khác, phải liền gặp tai ương ? Hơn nữa, chúng ta gặp họ lúc này, có thể lúc trước bọn họ làm qua những chuyện xấu. Làm cho bọn họ ở đường biến thành bộ dạng kỳ quái, đây phải là chuyện tốt sao ?”

      Hai người kia nghe vậy oa oa kêu to, chính mình là lương dân, nay là uống rượu…..Kiếm khách kia lại , “ Ta biết bọn họ là ai, ngươi như vậy làm ta nghĩ tới, ta vừa thấy bức họa truy nã bọn họ ở bên ngoài, đúng là phạm vào nhiều chuyện xấu.”

      Hai người nọ vừa nghe xong lời này run run, Phượng Trữ lại sửng sốt, có chuyện khéo như vậy ? lúc sau nàng mới phản ứng, đột nhiên nhảy dựng lên, “ Ta đây làm chuyện tốt, ta vì dân trừ hại, ha ha…..”

      Kiếm khách kia giống như thấy phản ứng của nàng thú vị,buồn cười ngoài ý muốn, thành ra biểu tình có chút kỳ quái. ho hai tiếng, nhìn hai người chỉ mặc trung y* dưới đất, với Phượng Trữ, “ Ngươi xoay người lại , xa hai bước.”

      Phượng Trữ hồ nghi nhìn , lại vẫy tay thúc giục nàng nhanh chút. Phượng Trữ nghĩ nghĩ, theo lời xa hai bước. Sau đó nàng nghe thấy kiếm khách kia với hai người kia, “ Cởi quần ra.”

      Phượng Trữ xì tiếng bật cười, nghe được thanh y y nha nha hai người phía sau giãy giụa chống cự, sau đó lại nghe vài tiếng kêu thảm thiết giống như bị đánh, tiếp theo lại yên tĩnh, sột sột soạt soạt giống như thoát y.

      Sau đó, lại nghe kiếm khách , “ Vươn tay lên.” Phượng Trữ rất ngạc nhiên, tay có làm sao đâu ? Nàng vụng trộm quay đầu xem, chính mình nhìn thấy kiếm khách kia lấy kiếm chém vào cánh tay hai người đao. nhìn Phượng Trữ, giữa tiếng kêu ngao ngao thê thảm của hai người câu: “ Bọn họ có mặc quần, ngươi đừng nhìn lén.”

      Phượng Trữ nhanh quay đầu lại, chỉ là khi theo bản năng thoáng nhìn thấy được bốn cái đùi trắng bóng, nàng bên dụi mắt bên thầm, “ Ngươi đề cập tới ta cũng đâu có nhìn, tự dưng ngươi lại .”

      Nàng muốn chính mình chịu thiệt, vì thế lớn tiếng , “ Vị đại ca này, giúp ta đá hai chân bọn họ nhiều chút.” Nàng vừa dứt lời, chợt nghe tiếng chân đá oành oành vài cái phía sau, hai kẻ say xỉn lại kêu đau, Phượng Trữ vui vẻ khanh khách nở nụ cười.

      Nguyên bản là đêm trăng đau khổ, tại lại trở nên thú vị. Phượng Trữ nhìn bóng dáng được ánh trăng chiếu ra của chính mình, tự mình hít vào hơi, kỳ mọi chuyện đều thuận lợi, nàng có cơ hội tìm về chính mình.



      Tác giả ra suy nghĩ của mình: kiếm khách kia là ai ? Mọi người hẳn là biết rồi ?

      Trung y: Quần trong.
      DingDingDongtart_trung thích bài này.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 6: nhặt được tướng công.

      Phượng Trữ yên lặng chờ, nghe được kiếm khách đại ca với hai người kia: “ Ngươi, dùng máu của viết người ta là súc sinh, còn ngươi, cũng như vậy, dùng máu của viết người ta là cầm thú.” Phượng Trữ nghe xong, nhịn được cười lại cười, thầm nghĩ người này là vừa trượng nghĩa vừa ham vui.

      Cuối cùng hai kẻ say xỉn có ý đồ gây rối chân trần, viết chữ tự mắng bằng máu bị cột vào cọc gỗ phố. Phượng Trữ ôm mặt theo kẽ ngón tay vụng trộm xem, cảm thấy phương pháp xử trí này là giỏi.

      “ Lại xem ?” kiếm khách kia quay người lại phát hành động của Phượng Trữ, dường như nghĩ nàng nghịch ngợm như vậy, bất đắc dĩ giọng bài xích nàng. Phượng Trữ cười hì hì, “ Vị đại ca này, ngươi là người tốt.”

      Kiếm khách dương dương tự đắc, đứng dưới ánh trăng, cả người có vẻ tuấn nhã lại tiêu sái. Bất quá Phượng Trữ có gia đình hiển nhiên chú ý tới, nàng hướng vẫy vẫy tay cáo biệt, “ Ta có chuyện phải rồi, hẹn gặp lại.” Tâm tình nàng tốt, xong hướng cửa thành mà , đứng tại kia hồi, giờ mẹo đến, cửa thành mở lớn, Phượng Trữ theo nhóm nông dân ra thành.

      Nàng đoạn cũng tìm được đường, vì thế kéo nông phu hỏi, “ Đại thúc, mặc hà hướng nào ?” nông phu chỉ cho nàng, Phượng Trữ đường chầm chậm . được hồi lâu, rốt cuộc thấy được con sông lớn nước chảy xiết.

      Phượng Trữ đứng bên bờ sông, nhìn dòng nước chảy xiết kia, trong đầu bỗng nhiên lên mảng tối đen, tình cảnh nước sông lạnh như băng cuốn nàng , nàng nhắm mắt lại, thâm hình hơi lung lay, chút choáng váng đánh úp lại. Nàng nhanh ngồi xuống, vùi đầu ôm gối, chờ trận mê muội kia qua. Khi trợn mắt thấy cảnh vật thay đổi, nhưng hai chân nàng có chút nhũn ra, nàng đặt mông ngồi đất, nhìn dòng sông dùng sức hồi tưởng. Đáng tiếc, lần này cái gì nàng cũng nhớ.

      Bốn phía u dọa người, trời còn chưa sáng, chỉ có ánh trăng chiếu xuống chỗ này trắng bệch, Phượng Trữ cảm thấy trong lòng mình cũng trắng bệch.

      Có ai đó đến gần, Phượng Trữ quay đầu lại nhìn, lại là kiếm khách đại ca kia, nàng cười cười, “ Ngươi sao lại ở đây ?”

      Kiếm khách ngồi xuống cách nàng khoảng, “ nơi này cũng phải chỗ an toàn.”

      Phượng Trữ ôm đầu gối nhìn , “ Đại ca, ngươi là người tốt. Ta sao, vừa rồi ngươi cũng thấy được, người xấu khi dễ ta được.”

      Kiếm khách kia hỏi: “ Ngươi đến đây làm gì ?”

      “ Nghe ta xảy ra chuyện ở đây, ta đến xem.” Phượng Trữ ra, biết sao nàng cảm thấy vị kiếm khách này rất hợp ý nàng, cùng chuyện thấy được tự nhiên.

      Có lẽ vì có người làm bạn, nàng cảm thấy có tinh thần vì thế nhảy dựng lên, chạy dọc theo đường sông. Kiếm khách kia quả nhiên cũng đứng lên theo nàng. Phượng Trữ ôm hai tay, đường đường nhìn, kiếm khách kia giọng hỏi, “ tìm cái gì ?”

      Phượng Trữ đáp: “ Ta tìm chính mình.” Đáp án đầu đuôi như thế, thế nhưng kiếm khách kia truy vấn nữa, Phượng Trữ nghĩ rằng người này tốt. Nàng cần có người làm bạn, nếu cũng phải có người để hỏi.

      đến rừng cây bên bờ, bờ sông rất thấp, Phượng Trữ nhìn nước sông vẫn có chút sợ, nhưng vẫn ngồi xổm bên bờ nhìn nhìn, bùn như vậy là có thể làm cho người nửa ném ở trong nước, nửa nằm ở bờ.

      Cỏ bờ xanh xanh, bùn đất ẩm ướt, cùng mùi hương ngày đó nàng ngửi được là giống nhau. Lúc này chân trời hơi sáng, ánh trăng cùng sao sắp biến mất. Phượng Trữ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, bỗng nhiên nằm cỏ, nàng thản nhiên xem ánh trăng, nhắm hai mắt lại, lại mở, lại nhắm hai măt lại.

      Nàng nằm hồi lâu, nằm đến lúc trời sắp sáng hết, trong đầu nàng trống rỗng, trừ bỏ cảm giác sợ hãi lúc nàng ở trong dòng nước chảy xiết giãy giụa cùng cảm giác tối đen như mực, cái khác, chút nàng cũng nhớ ra. Kiếm khách kia lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

      Phượng Trữ càng nằm càng thấy khó, cái gì nàng cũng nhớ , làm sao bây giờ ? có ai thích nàng, có ai nhớ nàng, có thân nhân hiền lành, có tướng công, cái gì cũng nhớ. Nàng thích long phủ, nàng muốn trở về, nàng có thể làm sao bây giờ ? Nàng ngay cả chính mình là ai cũng biết, nàng còn có thể đâu ? Nàng nhìn bầu trời trống rỗng, cảm thấy vừa ủy khuất vừa bất lực.

      Nàng ngồi dậy, xoa xoa mắt, cúi đầu đơn hướng trong thành mà . Kiếm khách kia im lặng theo nàng. Phượng Trữ trầm trong cảm xúc thương tâm của chính mình, lời nào với , hai người bọn họ cứ như vậy trước sau vào thành.

      Binh lính thủ thành trước kia cùng nàng chuyện xa xa nhìn thấy nàng trở lại, thân còn dính bùn, bộ dáng tràn đầy bi thương, bị dọa đến hoảng sợ, lắp bắp hỏi: “ , nương, ngươi làm sao vậy ? Chẳng lẽ thân thể tỷ tỷ ngươi… là chờ được ngày sao ?”

      Phượng Trữ lắc đầu, biểu tình nàng thương tâm rất ràng, binh lính kia nghĩ đến xảy ra chuyện bi thảm, hối hận được, “ Ai nha, nương, xin lỗi, sớm biết như vậy ta liều mạng khẩn cầu giúp ngươi, ta nghĩ….ngươi nên nén bi thương a, chớ trách ta, ta biết như vậy……”

      càng như thế, Phượng Trữ lại càng thấy áy náy, nàng liên tục xua tay, “ binh đại ca, phải như thế, là ta sai rồi, ta vì ra khỏi thành nên dối, ngươi chớ trách ta.” Nàng xong, khổ sở xoa xoa hai mắt, “ phải tỷ tỷ của ta bị bệnh, là ta bị bệnh. Ta biết nên làm cái gì bây giờ, ta tìm được, trở về nhất định bị mắng. binh đại ca, là ta sai lầm rồi, là ta nên dối gạt ngươi, , chớ trách ta a.”

      Binh lính kia kinh ngạc, nhức đầu, hiểu được rốt cuộc là nàng có ý tứ gì, bệnh gì, tìm được, bị ai mắng, loạn thất bát tao có trật tự, nhưng ý tứ tỷ tỷ của nàng có chuyện gì nghe được, xem nương này khổ sở như vậy cũng khó mà cái gì, đành phải vẫy vẫy tay, “ trách ngươi, trách ngươi, ngươi để ý thân mình coi chừng bị cảm lạnh, mau về nhà thôi, đừng sợ bị mắng, người nhà vẫn là người nhà, mau trở về.”

      Phượng Trữ lại dụi dụi mắt, , “ binh đại ca, ngươi là người tốt.” Binh đại ca kia hướng nàng khoát tay, hai người xem như cáo biệt.

      Phượng Trữ ũ rũ, từng bước lê thê phố xá, nhìn cảnh phố xa lạ, cửa hàng có chút ấn tượng, trong lòng lại thở dài. Kiếm khách đại ca kia vẫn theo phía sau nàng, nàng a , bỗng nhiên quay lại với , “ Đại ca a, trong lòng ta rất khổ sở.”

      “ A ?” biểu tình kiếm khách kia có chút phòng bị.

      Phượng Trữ giả vờ phát , lại , “ Ta khổ sở nhất là đói bụng. Ta nửa đêm thời điểm chờ thành mở cửa khổ sở, cho nên từ lúc đó vẫn đói đến bây giờ.”

      Kiếm khách kia lại “ a” tiếng, có vẻ càng kinh ngạc.

      Phượng Trữ trấn định lại , “ nhưng ta vụng trộm chạy ra khỏi nhà, cho nên người có bạc, rời nhà xa, đói đến về được, ngươi cho ta mượn tiền ăn chút điểm tâm được ? hồi ta trở về nhà liền đem tiền trả ngươi.”

      Lần này kiếm khách a nhưng miệng mở lớn, có chút há hốc mồm xem nàng, hiển nhiên nghĩ tới tâm tình tốt có thể xả ra đống thế này. Phượng Trữ chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn , đối với nàng mà đói bụng ăn cơm là kiện đúng lý hợp tình. Kiếm khách kia rất nhanh thu lại biểu tình, gật gật đầu : “ Được.”

      Phượng Trữ cười ra mặt, mắt to tròn tròn, chỉ vào cái sạp, “ Chúng ta thôi.” Nàng chính là ngắm mục tiêu tốt lắm mới mở miệng.

      Hai người tới trước sạp, bụng Phượng Trữ kêu lợi hại làm cho kiếm khách đứng bên ghé mắt, Phượng Trữ cho biểu tình “ Ngươi xem, ta dối.” , kiếm khách ho hai tiếng, quay đầu chỗ khác nhịn cười.

      Quán ven đường kia mở hàng sớm, chỉ có hai cái bàn , bàn gì đó có vẻ đơn giản, có vằn thằn, có cháo gạo, bánh nướng, bánh bao. Phượng Trữ kêu chén vằn thắn, cháo gạo, sau đó hai cái bánh nướng, lồng bánh bao. Nàng chọn xong xuôi liền hỏi kiêm khách: “ Đại ca, ngươi ăn cái gì ?”

      Kiếm khách thấy lạ hỏi, “ Vừa rồi phải kêu cho ta ?”

      “ Đó là ta ăn.” Phượng Trữ đối với nét mặt kinh ngạc của kiếm khách trấn định nháy mắt mấy cái, kiên nhẫn hỏi lại lần, “ Đại ca, ngươi muốn ăn cái gì ?”

      Kiếm khách cũng trừng mắt với nàng, chậm rãi , “ chén vằn thắn, hai cái bánh bao là tốt rồi.”

      Phượng Trữ quay đầu với chưởng sạp đại nương: “ Đại nương, lại thêm chén vằn thắn, hai cái bánh bao.” Cuối cùng lại thêm câu: “ Vị đại ca này sức ăn .”

      Kiếm khách quay đầu nhìn về chỗ khác, hai vai run run tiết lộ ý cười. Phượng Trữ cũng mặc kệ, tìm cái bàn , thành khách khí ngồi xuống. Điểm tâm rất nhanh mang lên, Phượng Trữ mặt mày hớn hở ăn, bên to mồm với kiếm khách, “ Mọi đều có chừng, có cơm ăn no là tốt rồi.” xong chính nàng cũng sửng sốt, “ Di, lời này là ai với ta ?”

      Kiếm khách nhìn nàng hỏi: “ Ngươi nhớ ?”

      Phượng Trữ lắc đầu, “ Ta có bệnh, nhớ . Bất quá đại ca là người tốt ta nhớ , thiêu người tiền ăn ta nhớ , ta nhất định nhớ.” Nàng tiếp tục cúi đầu cố gắng ăn, ăn ăn lại quay nửa đầu với đại nương, “ Đại nương, ngươi nấu ăn ngon !”

      Nàng vừa khen ngợi vừa ăn, biểu điểm tâm này rất ngon, vài người đường ngang qua cũng nhịn được, nghĩ chân mua chút đồ. Chuyện này làm đại nương vui vẻ, nàng dùng lá sen gói hai cái trứng lại, “ nương, đại nương mời ngươi ăn trứng gà, gói tốt, có thể mang về ăn sợ hư.”

      Phượng Trữ cười đến sáng lạn, cảm tạ, đắc ý hướng kiếm khách chớp mắt. Sau khi ăn no, kiếm khách thanh toán tiền, trở lại bàn , Phượng Trữ giọng : “ Đại ca, ngươi đem tiền trứng gà đưa cho đại nương . Nàng làm lụng vất vả, còn nuôi đứa , hai người ăn mặc nên gia cảnh tốt, thể nhận của nàng.”

      Kiếm khách cũng học biểu tình nghiêm túc của nàng, giọng , “ Ta đưa cho nàng, nàng cần.”

      Phượng Trữ cũng càng giọng, giống như làm ăn trộm, “ Vụng trộm để lại, nàng lại đây thu bát thấy được.” kiếm khách liếc qua đại nương chút, gật gật đầu, theo lời làm việc. Hai người vừa mới khỏi, lại nghe đại nương gọi: “ nương….” Phượng Trữ nhìn lại, thấy đại nương phát đồng tiền, dương tay gọi nàng. Phượng Trữ lôi kéo kiếm khách kia chạy , chạy xa đến khi nhìn thấy mới ha ha cười.

      Nàng cao hứng phấn chấn bước , vừa vài bước liền bị kiếm khách kéo lấy tay áo, “ phải về nhà sao ? Như thế nào lại tới cửa thành ?”

      Phượng Trữ sửng sốt, hét to tiếng, “ Ai nha, xong. quên mua điểm tâm.”

      Kiếm khách kia bị dọa sốc, giọng cũng lớn, “ Vậy vừa rồi ngươi ăn là cái gì ?” Tật xấu nhớ chuyện của nàng nghiêm trọng như vậy ?

      phải, phải. Ta nghĩ là, binh đại ca giữ cửa thành vất vả như vậy, có thể mua thỉnh ăn. Lúc nãy ăn cao hứng quá nên quên việc này.” Phượng Trữ nhìn kiếm khách vẻ trông mong, “ Đại ca, ngươi yên tâm, tiền ta thiếu nhất định nhớ, ngươi lại giúp ta mua bánh bao được ?”

      được.” kiếm khách đại ca trả lời thực ràng, “ Vừa rồi lén lút như vậy, lại trở về thực mất mặt, ta đưa tiền cho ngươi, tự mình .”

      cần, da mặt ta mỏng, trở về thực ngượng.”

      “ Da mặt ta đây dày chắc ?”

      “ khẳng định, so với ta dày hơn.” Phượng Trữ trơ mặt ra cười, “ Ta là, đại ca ngươi vừa nhìn là biết ngay người yên lặng, chất phác, kiến thức nhiều, từng trải qua ít chuyện. Quay đầu mua bánh bao khẳng định làm giỏi hơn ta, ngươi .” Nàng chắp tay hành lễ, thành ý khẩn cầu, “ thôi, thôi, tình ta nợ ngươi, nhất định còn.’

      Kiếm khách đại ca sắc mặt có buông lỏng, Phượng Trữ bắt lấy cơ hội, giúp trở về, “ thôi, thôi, hoàn toàn dựa vào ngươi, ngươi là người tốt. Đại nương cùng tiểu tôn tử sớm thu quán về nhà nghĩ ngơi, binh đại ca trông coi cửa thành có đầy bụng hay , hoàn toàn dựa vào ngươi.” Nàng chuyện mua bánh bao là chuyện đại , kiếm khách đại ca rốt cuộc bất đắc dĩ bị nàng bức trở về quán.

      Phượng Trữ trốn trong cái góc, nhìn kiếm khách đại ca vẻ mặt xấu hổ trở về mua bánh bao, đại nương kia quả nhiên thôi thôi đẩy đẩy muốn lấy tiền, Phượng Trữ thấy được kiếm khách đại ca đỏ mặt, sau đó tựa hồ thể đồng ý, phen đoạt lấy bánh bao, bỏ lại tiền nhanh chạy trốn.

      “ Công tử, công tử….” lần này đại nương là kêu kiếm khách đại ca. Phượng Trữ nhịn được đứng cười ha ha, kiếm khách đại ca ngang qua, phen bắt lấy nàng cùng nhau trốn, bên trốn bên oán nàng, “ còn cười ! còn cười !”

      Hai người trực tiếp chạy tới cửa thành, Phượng Trữ cầm bánh bao đưa cho binh đại ca, còn bù lại việc dối, vài binh đại ca thấy có người đưa điểm tâm, cao hứng liên tục lời cảm tạ. Phượng Trữ an tâm, tâm tình tốt, nàng vẫy tay cáo biệt cùng các binh đại ca, xoay người chạy tới hướng kiếm khách đại ca bên này.

      Nàng cười đến sáng lạn, ánh mặt trời chiếu vào phía sau nàng, làm thần thái nàng nhiễm vài phần chói mắt. kiếm khách hai tay ôm ngực chờ ở kia, híp mắt lại, dường như suy nghĩ.

      Phượng Trữ vui vẻ chạy đến bên người , hào sảng , “ thôi, ngươi theo ta về nhà, ta lấy bạc trả ngươi.” Nàng tìm được vẫn vui, hai tay chắp lại sau lưng dưới ánh mặt trời thong thả bước. Nàng thân bẩn như chuột, lại hoàn toàn để ý, giống như con mèo sau khi ăn no cảm thấy mỹ mãn bước .

      Im lặng hồi lâu, bỗng nhiên Phượng Trữ : “ Đại ca, tại ta hề khổ sở. Ngươi xem, ta rời nhà đêm, lại gặp người tốt như ngươi, còn có binh đại ca giữ cửa thành cũng là người tốt, đại nương mở cửa bán sớm cũng là người tốt, đời nhiều người như vậy, tốt. Có người dạy ta, chỉ cần lấy tình đối đãi, nhất định có hồi đáp, ta cảm thấy lời này đúng. Nhà chồng ta tuy rằng thích ta, có thể do trước đây ta làm những chuyện tốt, nhưng tại khác, ta hảo hảo đợi bọn , bọn họ nhất định cũng đối khác với ta, đúng ?”

      Kiếm khách chuyện, Phượng Trữ lại , “ Ai nha, ta bỗng nhiên nhớ lời này, lại nhớ là ai với ta. Người dạy ta lời này, nhất định là người tốt. Đại ca, ta muốn tưởng niệm người, lại lại biết tưởng niệm ai, cái loại cảm giác trống trơn này tốt.”

      Nàng cũng trông cậy trả lời nàng, nàng đầu đuôi, người ta nghe hiểu mới là lạ. Nhưng chỉ cần bên người có người nghe, để mặc cho nàng , nàng liền cảm thấy trong lòng thư thái. Nàng liên miên vài câu thấy long phủ ngay trước mặt, đột nhiên nhớ ra kiếm khách đại ca thể trèo tường.

      Nàng cảm thấy có chút khó khăn, nàng ngừng cước bộ, cúi đầu đá đá vào tảng đá, giọng , “ Đại ca, ta với ngươi, nhà chồng ta chính là ở đây. Chỉ là trước mắt bọn họ thích ta, cho nên lát nữa ta dẫn ngươi vào, nếu lấy được tiền, ngươi đừng trách móc ta, ta theo chân bọn họ , bọn họ cho. Nếu , ta cũng có chút trang sức, nhất định có thể bù tiền điểm tâm kia.”

      Kiếm khách còn chưa kịp trả lời, Phượng Trữ lại hỏi. “ Đúng rồi, lâu như vậy còn chưa hỏi danh tính đại ca.”

      “ Ta họ long……..”

      “ Ai nha, khéo.” Phượng Trữ kinh hô, “ Nhà chồng ta cũng họ long.”

      Kiếm khách thở dài, “ Ta biết.”

      “ Nga.” Phượng Trữ cúi đầu, “ Ngươi cũng biết nơi này là long phủ a, nhà rất nổi tiếng . Ta, ta phải là người xấu, đấy.” nàng biết nên như thế nào, đành phải buồn rầu hướng đại môn tới, “ thôi, dù sao sớm muộn gì cũng phải về.”

      Còn chưa tới cửa, đại môn bỗng nhiên mở ra, có đến mười cái thị vệ phó dịch ra, người cầm đầu nhìn thấy Phượng Trữ, quát to tiếng, “ cần tìm nữa, đây phải là tam phu nhân sao ? Nàng ở đây.”

      Phượng Trữ hận thể đào cái hố để tiến vào, như vậy mất mặt. Nàng muốn xoay người giải thích với kiếm khách đại ca, bỗng nhiên nhóm thị vệ phó dịch cung kính cúi đầu hành lễ, Phượng Trữ bị dọa đến ngẹn, lại nghe bọn họ lớn tiếng tiếp đón, “ Tam gia !”

      Phượng Trữ ngây ngốc trừng bọn họ, sau lúc lâu chậm rãi xoay người lại, thấy kiếm khách đại ca vẻ mặt thản nhiên nhận mọi người hành lễ. chống lại biểu tình Phượng Trữ mở to hai mắt tròn vo cùng mở lớn miệng kinh ngạc, giọng : “ Ta chính là long tam.”
      DingDingDongtart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :