1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Rất yêu tướng công - Ngụy Quân (10c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.3

      “Nguyên lai sơn động phải sơn động, mà là bí đạo!”

      Cửa động bị rất nhiều cây dây leo dày và nặng bao phủ, làm cho người ta thể nào phát ở nơi này lại có cửa thần bí thông đạo nối liên tiếp hai địa phương hoàn toàn khác. chỗ khác núi rừng rậm rạp sau khi xuyên qua thông đạo so sánh với giờ phút này Lam Như Nhật nhìn thấy được nhà cửa rất trật tự, thềm đá uốn lượn thông khắp nơi, làm cho nàng đại khai nhãn giới (là mở rộng tầm mắt ak).

      “Thực là thể tưởng tượng được! Nếu Tiểu Tri thấy được, nhất định cũng rất kinh ngạc.” theo thói quen liền nhớ tới tên người bạn còn lại bên cạnh.

      “Ai là Tiểu Tri?” Đột nhiên nghe thấy tên người khác làm Hạ Hầu Tà Nguyệt nhíu mày sâu, ngữ điệu chỉ có chính mới biết được là hờn giận.

      “Người nhà nha. Bất quá chúng ta có quan hệ huyết thống.” thuận miệng ra, Lam Như Nhật lúc này mới nhớ tới trước đó quên còn chưa giải thích gây ra hiểu lầm.

      “Người nhà?” Hạ Hầu Tà Nguyệt sửng sốt, nghĩ đến nghe được đáp án như vậy.

      “Việc đó...... Tuy rằng thời điểm ngươi gặp ta, ta giống như đói bụng lâu, nhưng kia phải bởi vì ta tốt, mà là ta cẩn thận lạc đường, lại tìm thấy chỗ bán đồ ăn mà thôi, cũng phải cuộc sống trước đây của ta cơm nước đầy đủ.” Lam Như Nhật biết nên bắt đầu giải thích như thế nào; Theo câu hỏi lúc trước của Hạ Hầu Tà Nguyệt, nàng cảm giác ra đối nàng có hiểu lầm rất lớn.

      Hạ Hầu Tà Nguyệt quả theo như lời nàng cho là, sở dĩ thời điểm quyết định phải lưu nàng lại, chút cũng nghĩ tới nàng có hay có người nhà, tại nàng như vậy làm cho thể sửa đổi kế hoạch.

      “Cho nên ngươi còn có cha mẹ cùng với thân nhân khác?” Hạ Hầu Tà Nguyệt ở trong lòng tính toán, sau đó quyết định tốc chiến tốc thắng, lần đem toàn bộ vấn đề xử lý hoàn.

      có. Chỉ có Tiểu Tri mà thôi.” Lam Như Nhật lắc đầu, rồi sau đó bổ sung: “Cha mẹ của ta cùng cha mẹ của Tiểu Tri là ngoài ý muốn mà cùng bị chết, tại chỉ còn lại có ta cùng Tiểu Tri ở cùng nhau.”

      Tuy rằng kiện kia qua lâu, nhưng theo trong lời Lam Như Nhật vẫn cảm giác được có chút thương cảm, điều này làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt khỏi trầm mặc.

      “Ngươi tại lại có thêm người là ta.” Hạ Hầu Tà Nguyệt nhấn mạnh như là để cam đoan: “Về sau có ta bồi ở bên cạnh ngươi.”

      “Ta biết.” chớp chớp mắt, Lam Như Nhật liền nở ra nụ cười. Đối với chuyện song thân sớm tạ thế này nàng mặc dù tiêu tan, nhưng nghe như vậy vẫn làm nàng thực vui vẻ.

      Đặt môi hôn lên hai gò má của nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt lại lần nữa mở miệng:“Chọn thời điểm, chúng ta trở về gặp người nhà duy nhất của ngươi, báo cho biết chuyện ngươi phải gả cho ta.”

      Hạ Hầu Tà Nguyệt rất nhanh liền đưa ra quyết định. Đối với chuyện cha mẹ nàng tạ thế mặc dù cảm thấy đáng tiếc, nhưng chuyện này cũng ảnh hưởng tới dự tính ban đầu mà muốn tiến hành; Mà từ trong lời nàng biết được người nhà cùng nàng thực tế cũng có quan hệ, Hạ Hầu Tà Nguyệt như lời chính mình , quả chỉ tính toán báo cho biết, về phần có thể hay khiến cho người nhà của nàng lên tiếng phản đối phản đối, nằm trong phạm vi cần phải quan tâm.

      Nàng nhất định là nương tử của .

      “A? Nhưng là ta biết Tiểu Tri tại ở đâu.” Lam Như Nhật lúng túng, vẻ mặt khó xử; Chưa đến nữa là, nàng thậm chí biết đường về nhà nên như thế nào, bởi vì mỗi lần đều có Tiểu Tri cùng, tại muốn nàng mình tìm đường về nhà, thực ra là nàng quả chút cũng có nắm chắc......

      “Ngươi cái gọi là người nhà luôn như vậy mặc kệ bỏ lại ngươi mình?” Lại là cái làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt ngoài ý muốn trả lời, làm khỏi nhíu mày; Mà liền trước mắt vừa nghe thấy vừa nhìn thấy, rất khó làm cho đối lời nàng mà có hào cảm với người nhà kia.

      phải, là ta chính mình muốn lưu lại. Hơn nữa Tiểu Tri đều hết lần này đến lần khác dặn dò ta phải chú ý mọi thứ khi xuất môn.” Lam Như Nhật làm sáng tỏ, trời biết mỗi lần muốn thuyết phục Tiểu Tri làm cho nàng lưu lại có bao nhiêu khó khăn!

      “Vậy vì sao......” Hạ Hầu Tà Nguyệt ràng khó hiểu; khi như vậy, nàng như thế nào lại làm cho ở ven đường phát ?

      “Muốn tìm ngươi nha.” Hướng cười, Lam Như Nhật đáp án chính là đơn giản như vậy.

      Với ý nghĩ gặp lại với Lam Như Nhật mà , có cơ hội chính là đợi Tiểu Tri xuống núi làm việc rồi vụng trộm chạy , bởi vì Tiểu Tri với nàng chuyện này là mò kim đáy bể phương thức tìm người này căn bản ủng hộ, càng đừng là đáp ứng làm cho nàng xuất môn.

      “Mỗi lần ta trộm , sau khi bị Tiểu Tri tìm được đều bị mắng lâu lâu. Bất quá Tiểu Tri rất lợi hại nha! Nhất định tìm được ta, vài lần đều là ở ta thiếu chút nữa gặp chuyện may liền xuất , hơn nữa a......” Ban đầu giọng điệu hơi oán giận đột nhiên chuyển vì bội phục với Tiểu Tri, Lam Như Nhật thẳng thừng nàng từng gặp được qua chuyện gì, mà Tiểu Tri lại gỏi cỡ nào vừa vặn xuất cứu vớt nàng.

      “Tà Nguyệt, ngươi làm sao vậy?” Phát im lặng, Lam Như Nhật thao thao bất tuyệt chợt dừng lại, lo lắng hướng nhìn.

      cách nào hình dung tâm tình chính mình giờ phút này, Hạ Hầu Tà Nguyệt cho tới bây giờ mới chính thức hiểu được nàng chỉ có quên , còn vì ý nghĩ gặp lại mà cố gắng làm rất nhiều chuyện.

      Vì sao nàng mặc kệ bỏ qua tìm ? bỏ tìm kiếm , hàng ngày với nàng phải thoải mái hơn sao? Dù sao...... Chính từng buông tha cho nó.

      “Tà Nguyệt?” Dùng sức lôi kéo , Lam Như Nhật lại kêu.

      “Nếu lần này ngươi tìm được ta, vậy ngươi làm sao?” Đột nhiên, hỏi.

      “Tiếp tục tìm a.” chút do dự, Lam Như Nhật liền trực tiếp trả lời lại. Đợi trả lời hết cho , nàng nhịn được đưa tay sờ .

      “Ngươi có khỏe ? Cảm giác là lạ.”

      “Ta sao.” Cầm tay nàng, đem tay đưa tới bên môi nhàng hôn lên.

      Lam Như Nhật vì hành động này của Hạ Hầu Tà Nguyệt mà đỏ mặt, nháy mắt rút tay về, nhất thời ra lời, ràng chính là chút đụng chạm, nhưng hiểu chính là lại làm cho nàng nổi lên e lệ.

      …… có việc gì là tốt rồi.” Ánh mắt thể nhìn thẳng , nàng ho nhe rồi mới mở miệng.

      “Cám ơn.” Rốt cục vẫn là nhịn được đem nàng ôm vào lòng, Hạ Hầu Tà Nguyệt phát ra từ nội tâm cảm tạ ông trời cho gặp nàng.

      Nàng có làm cái gì đáng giá để lời cảm tạ sao? Lam Như Nhật khuôn mặt nhắn vẻ khó hiểu, nhưng là biết giờ phút này dường như phải là lúc để có thể đặt câu hỏi. Xoa xoa má, nàng quyết định tạm thời đem nghi vấn ném đến bên, chính là......

      “Chúng ta có thể ăn cơm sao?”

      Như là phối hợp lời của nàng, thanh sôi sục từ bụng nàng vừa vặn ở giờ phút này vang lên, làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt ở sau choang váng khỏi bật cười.

      “Đương nhiên.”

      Hô!

      Thỏa mãn thở dài. Ngâm mình ở đại dục dũng lý (theo mình là trong cái thùng gỗ to hồi xưa ak ko chắc lắm nha ^^), Lam Như Nhật tựa vào bên cạnh thùng, hưởng thụ cảm giác nước ngâm ấm áp - thoải mái; Mà rơi vào trong nước là những cánh hoa hồng tản mát ra nhàn nhạt hương khí, có ma lực giảm bớt mệt mỏi, làm cho người ta tự giác thả lỏng tâm tình.

      là thoải mái.” Lam Như Nhật nhịn được tán thưởng. nghĩ tới Hạ Hầu Tà Nguyệt chu đáo thay nàng chuẩn bị như thế này, làm cho nàng có thể tắm mệt mỏi toàn thân, làm cho nàng cảm động.

      Lại thoải mái mà thở ra. Cứ việc nước ấm như vậy vẫn là làm người ta cảm thấy thoải mái, nhưng nàng sợ chính mình người cẩn thận ngâm đến bất tỉnh, cho nên vẫn là đứng dậy rời dục dũng (thùng nước ak), kéo bình phong qua trước mặt lấy khăn lau thân thể.

      Chính là, quần áo của nàng đâu?

      Lúc thân thể lau khô, Lam Như Nhật mới phát bao quần áo và đồ dùng cá nhân này lúc trước thấy, chính là chiếm lấy quần áo bộ đồ mới. Xoa Xoa trán, Lam Như Nhật cầm lên lựa chọn, chẳng qua, khi nàng đem quần áo mở ra khi nhịn được sửng sốt.

      Vì, vì sao là loại này a......

      Vẻ mặt đau khổ, Lam Như Nhật gì, chỉ vì trước mắt bộ đồ mới đúng là khiến nàng cảm thấy về hình thức rất vướng víu, tuy rằng xinh đẹp, nhưng cách mặc lại cực phức tạp, thói quen ăn mặc đơn giản làm nàng phải cân nhắc suy tính, nhưng nay xem ra căn bản có cái lựa chọn khác, nàng cũng chỉ có thể kiên nhẫn thử xem.

      “Nhật Nhi.” Ở ngoài phòng chờ đợi Hạ Hầu Tà Nguyệt vừa thấy Lam Như Nhật đến liền gọi, nhưng khuôn mặt nàng có biểu tình làm cho khó hiểu (_ _”)

      “Làm sao vậy?”

      “Ta có thể cần mặc loại này a?” Lam Như Nhật hướng , được tự nhiên .

      “Vì sao? Ngươi mặc vào thập phần đẹp mắt.” Khác với lúc trước nàng mặc nam trang, màu vàng nhạt nhìn như ánh mặt trời ấm áp rất giống tên của nàng, tơ lụa thượng đẳng may thành xiêm y nhàng ánh lên, hoàn toàn tôn lên roc ràng vẻ đẹp thanh khiết thoát tục của nàng, tựa như tiên tử trong sơn động động lòng người, hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt .

      “Nhưng là...... Mặc vào được thực phiền toái lắm.” Nàng nhịn được lầu bầu, hơi hơi oán giận.“Ngươi cảm thấy đẹp mắt sao?”

      .” Hạ Hầu Tà Nguyệt chút do dự trả lời.

      “Hmm......” Như là quyết định làm cái gì trọng đại, Lam Như Nhật biểu tình có vẻ phiền não thôi.

      “Làm sao vậy?” Đem nàng ôm vào lòng, Hạ Hầu Tà Nguyệt dưa tay khẽ vuốt hai má non mềm của nàng, giọng điệu lộ ra chút lo lắng.

      hề chớp mắt nhìn , Lam Như Nhật đột nhiên đưa tay ôm lấy , lớn tiếng thở dài, làm Hạ Hầu Tà Nguyệt hiểu ra sao.

      “Được rồi, ta ngoan ngoãn mặc......” Nàng đầu hàng giống như .

      Cuộc chiến trong lòng cuối cùng xuất kết quả, bản tính lười của Lam Như Nhật cuối cùng lại bại bởi câu của -- bởi vì thấy nàng mặc như vậy xem tốt lắm, làm cho nàng nguyện ý chê phiền toái ở sau này mỗi ngày đều mặc như vậy.

      Nháy mắt hiểu được hàm ý trong lời của nàng, thể lên cảm giác nhất thời nảy lên trong lòng Hạ Hầu Tà Nguyệt; Nàng chung quy ở chưa đoán trước đến tình huống làm cho phát chính mình trong lòng nàng địa vị giống người thường, mà này phát làm đem nàng gắt gao ôm lấy.

      “Ngươi luôn làm cho ta kinh hỉ.” thầm thỳ khẽ , tựa đầu vào sát cổ nàng, muốn cho nàng nhìn thấy giờ phút này có bao nhiêu vui vẻ.

      Nàng có làm cái gì sao?

      Chớp chớp mắt nhìn, Lam Như Nhật tràn đầy khó hiểu, nhưng...... đưa tay ôm lại , dù sao xem ra dường như rất cao hứng, như vậy là đủ rồi.

      *********hết chương 2*********

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3:


      Ban ngày qua, màn đêm dần buông xuống bao phủ khắp nơi, ánh sáng trong trẻo – sáng ngời từ mặt trăng như tô thêm vẻ đẹp cho bầu trời đêm, gió đêm hiu hiu thổi, tiếng côn trùng kêu vang huyên náo, nhưng………

      “Tại sao vẫn nhìn ta như thế?” nhìn người ngồi đối diện vẫn luôn chăm chú nhìn , khuôn mặt của Lam Như Nhật lên rất chữ khó hiểu, khiến Hạ Hầu Tà Nguyệt khỏi nhíu mày hỏi.

      Lam NhưNhật liền trả lời, nhìn quanh 1 vòng, nghi hoặc khoanh tay trước ngực nghiêng đầu, dưới ánh mắt chờ đợi câu trả lời của Hạ Hầu Tà Nguyệt, nàng rốt cục mở miệng.

      tại là buổi tối” Trong thanh giấu được vẻ khó hiểu.

      “Đúng là buổi tối” Hạ Hầu Tà Nguyệt hơi hơi nhướng mày, nhanh chậm , nhưng trong thanh lại chứa ý cười, chỉ vì rất nhanh liền hiểu được nghi hoặc của nàng là thế nào: “Cho nên ngươi mệt mỏi muốn ngủ?”

      “Mới phải! Ta cũng phải trư, ăn no ngủ, ngủ dậy lại ăn.” Lam Như Nhật nhịn được sẵng giọng, phồng má trừng thẳng hướng y: “Ngươi ràng biết ta muốn hỏi cái gì”

      “Hôm nay .” Thuận tay cầm lấy bàn món điểm tâm ngọt, Hạ Hầu Tà Nguyệt vừa vừa đút vào miệng nàng.

      ?” Nuốt xuống món điểm tâm ngọt vừa đút nàng, Lam Như Nhật liền lặp lại để xác nhận câu đó.

      .” Hạ Hầu Tà Nguyệt thực khẳng định thêm lần nữa.

      “Vậy là phải cứ đến buổi tối ngươi biến sao?” Lam Như Nhật có vẻ rất kinh ngạc, bởi vì hai lần nhìn thấy đều là vào ban đêm, bởi vậy nàng nghĩ rằng chỉ cần đến buổi tối biến thành 1 bộ dạng khác.

      Biến? Lam Như Nhật hình dung khỏi làm Hạ Hầu Tà Nguyệt bất đắc dĩ cười, nhưng thêm cái gì, chính là vì khó để giải thích cho nàng hiểu –

      “Cái kia bộ dáng chỉ xuất vào đêm trăng tròn”

      “Ồ!”

      Lam Như Nhật đột nhiên kêu to làm Hạ Hầu Tà Nguyệt sửng sốt, còn chưa kịp hỏi nguyên nhân, liền sau đó nàng vui vẻ giữ chặt ống tay áo :

      “Cho nên ta thực may mắn đúng hay !” Vẻ mặt có thể tin, Lam Như Nhật hưng phấn .

      tháng chỉ có lần, nhưng nàng hai lần đều gặp đúng lúc! Nếu kém ngày, nàng có khả năng bỏ qua cơ hội có thể nhìn được hình dáng xinh đẹp của , quả nhiên vận khí của nàng rất tốt.

      Trong lúc nhất thời thể phản ứng kịp, bộ dáng thực vui vẻ kia của nàng làm Hạ Hầu Tà Nguyệt chỉ có thể đứng nhìn, tìm ra lời nào để hình dung tâm tình của mình giờ phút này, duy nhất có thể xác định chỉ có………

      “Người may mắn là ta”

      “Hả! Ngươi vừa mới cái gì sao?” Hạ Hầu Tà Nguyệt gần như dùng lượng rất làm cho Lam Như Nhật vẫn bị vây trong trạng thái hưng phấn kịp nghe .

      có gì” Hạ Hầu Tà Nguyệt hướng nàng cười.

      Tuy rằng dường như cảm thấy có gì đúng, nhưng nàng cũng có nghĩ nhiều lắm, lập tức lại lôi kéo hỏi, trong mắt ánh lên chờ mong.

      “Vậy tháng sau khi trăng tròn ta lại được thấy?”

      “Ừ!” Ánh mắt nhìn về phía nàng tràn đầy ôn nhu. Bởi vì nàng, lần đầu tiên Hạ Hầu Tà Nguyệt hề cảm thấy chán ghét bản thân khi khác với người thường.

      “Bất quá……Vì sao chỉ có lúc trăng tròn là đặc biệt biến vậy?” vất vả để kéo cảm xúc hưng phấn hồi phục, Lam Như Nhật nhịn được lại tò mò hỏi.

      “Ta cũng biết” Hạ Hầu Tà Nguyệt cười khổ, đối với nghi hoặc này của nàng cũng chỉ có thể trả lời như vậy. Tóc trắng và mắt tím làm người khác thấy sợ hãi.

      chỉ biết là từ lúc có, chính mình vẫ như thế này, giống như thoát được nguyền rủa, vô luận oán trời đến thế nào, tình hình vẫn như trước có gì thay đổi. Hằn từng nghĩ đến tất cả mọi người cũng giống , thẳng đến khi nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt người khác, mới rốt cục hiểu được, nguyên lai tồn tại của cỡ nào dị thường, dị thường đến ngay cả mẹ ruột của tiếp cận cũng hoảng sợ phát ra tiếng thét chói tai………

      Cảm giác góc áo đột nhiên khẽ động, Hạ Hầu Tà Nguyệt liền hồi thần (ta ko nghĩ ra từ nào cho suông câu nên để nguyên nha), liền thấy Lam Như Nhật nhìn với vẻ mặt lo lắng.

      “Ngươi………” Lam Như Nhật có chút luống cuống biết nên cái gì.

      “Ta sao, đừng lo lắng” đưa tay vỗ vỗnàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt trấn an cười .

      “Tà Nguyệt, ta, ta thực thích ngươi nha!”Lam Như Nhật cầm lấy tay thận trọng .

      “Ta cũng thích ngươi” liền hôn lên trán Lam Như Nhật, khắc chế được đem nàng ôm vào trong lòng, Hạ Hầu Tà Nguyệt chân thành .

      Đây là lần đầu tiên cảm tạ ông trời, cảm tạ ông trời đem sinh mệnh là nàng đến bên ………

      Bên ngoài chỗ Hạ Hầu Tà Nguyệt, có hai bóng người chuyện với nhau.

      “Thư Uyên, ngươi cảm thấy tin tức kia là ? Trang chủ dẫn theo người trở về?” nhìn về phía Lãnh Thư Uyên, Lôi Thiếu Quân nhẫn nại hỏi.

      Vì việc kinh doanh ở cửa hàng bên ngoài của Ngạo Đằng Sơn Trang nhất thời phát sinh việc ngoài ý muốn, tình khẩn cấp làm cho bọn họ thể đợi trang chủ trở về liền hỏa tốc chạy tới trường xử lý, khi bọn họ trở về trang mới biết được tin tức kinh người này.

      tại chuyện này phải trong những nguyên nhân của chúng ta?” Lãnh Thư Uyên vội kết luận, dù lúc mới nghe cũng thấy như sấm nổ giống Thiếu Quân và hoài nghi như vậy.

      đề cập tới ngày thường, nhưng ngày chúng ta rời trang đó là ngày trăng tròn, ngươi thực cảm thấy trang chủ có thể ngày kia dẫn người về? nhưng lại đem giữ ở bên người?” Nguyên nhân vì bọn họ đều biết bí mật của Hạ Hầu Tà Nguyệt, cũng bởi vì chuyện này, đối với lời của cấp dưới chuyện càng thêm khó có thể tin được.

      “Về chuyện này, chúng ta rất nhanh biết” Cho dù cùng Lôi Thiếu Quân có cùng nghi hoặc giống nhau, nhưng Lãnh Thư Uyên vẫn là tương đối bình tĩnh, chỉ chứng thực tin tức làm hai người cùng hoài nghi, cũng vì báo cáo chuyện xảy ra ngoài trang lần này.

      “Ở đây làm gì?”

      câu hỏi đột nhiên xuất , trong nháy mắt làm hai người kinh ngạc lập tức quỳ nữa người, thái độ cung kính hô lên:

      “Thuộc hạ chào trang chủ!” (nguyên văn là ra mắt mà mình thấy kỳ kỳ nên đổi lại là chào.

      “Có việc gì hề làm khó dễ, Hạ Hầu Tà Nguyệt nhàn nhạt .

      “Báo cáo trang………” Quỳ nữa người Lôi Thiếu Quân ngẩn đầu nhìn, nhưng lại gặp đạo bóng dáng xa lạ đứng ở bên cạnh Hạ Hầu Tà Nguyệt, cả kinh làm ngay cả cũng quên , chính là chỉ có thể ngây ngốc nhìn tình cảnh trước mắt.

      “Tranh chủ, hôm kia cửa hàng ở ngoài thành của chúng ta bị xâm nhập, bị trộm sổ ghi chép nợ trước mắt được thu hồi, kẻ trộm cũng giao quan phủ đưa vào địa lao chờ ngài xử lý” Tiếp được lời chưa xong của Lôi Thiếu Quân, Lãnh Thư Uyên làm tròn bổn phận đem chuyện phát sinh báo cáo lại, khủy tay hướng sườn thắt lưng Lôi Thiếu Quân đánh tới nhưng để lại dấu tích, mượn cách này đem vẻ ngây người của kéo hoàn hồn lại, ánh mắt tránh được lại hướng nhìn nữ tử bên cạnh trang chủ, tuy có cùng vẻ kinh ngạc, nhưng thái độ lại giống.

      “Tùy các ngươi xử lý thế nào cũng được” Hạ Hầu Tà Nguyệt chút nghĩ ngợi mà thuận tiện , dường nhưngay cả ý tứ thẩm vấn kẻ trộm cũng có, phảng phất như việc này có quan hệ cùng .

      “Trang chủ, nàng………” như Lãnh Thư Uyên bảo trì được thái độ bình thản, Lôi Thiếu Quân buột miệng vội hỏi, đối với nữ tử lai lịch trước mắt có ý nghĩ cảnh giác.

      “Thiếu Quân” Lãnh Thư Uyện đúng lúc cắt lời định của Lôi Thiếu Quân để tránh trong lời chọc Hạ Hầu Tà Nguyệt tức giận trước ra tiếng át trụ . (nguyên văn chỗ đó là uống trụ mà theo như mình hiểu là quát để cảnh tĩnh Thiếu Quân nên mình sửa là át trụ)

      “Lần đầu gặp mặt các ngươi, ta là Lam Như Nhật” Cảm giác khí dường như có chút thích hợp, Lam Như Nhật lên tiếng phá tan ngột ngạt, cũng e dè tránh phía sau Hạ Hầu Tà Nguyệt, mà vẻ tươi cười đáng của nàng lại làm người khác thể cảm thấy chán ghét.

      “Là………” Ngừng lại lời , khuôn mặt nhắn đột nhiên nhăn lại, Lam Như Nhật có chút buồn rầu, làm cho ba người ở bên cũng bất giác nhíu mày lại, chỉ thấy nàng nghiên đầu nhìn Hạ Hầu Tà Nguyệt, sau đó hỏi: “Là cái gì?”

      “Thê tử của ta” Hạ Hầu Tà Nguyệt ít nhiều nghe vẫn hiểu được câu hỏi đầu đuôi của nàng, còn thay nàng trả lời thân phận nàng khi ở chỗ này.

      “Nhưng là chúng ta còn chưa có thành thân” Lam Như Nhật lại lần nữa nhìn về phía Hạ Hầu Tà Nguyệt, cách thực bối rối. Tuy rằng nàng đáp ứng gả cho , nhưng tại bọn họ còn chưa phải là vợ chồng.

      nhanh thôi” Hạ Hậu Tà Nguyệt càng thêm chắc chắn, thái độ kia làm cho người ta thể nào phản bác, dường như cũng cho ai phản bác. (câu này mình dịch theo cách mình nghĩ chứ thực tình mình cùng ko hiểu hết nghĩa của câu T_T nguyên văn nà, bạn nào bít thỳ chỉ mình sửa lại với nha “快了”夏侯邪月回得更加干跪, 那态度让人无从反驳, 似也不让人反驳)

      nhanh sao? Lam Như Nhật quay nhìn , hiển nhiên đem chính lúc trước quẳng sang bên.

      Hạ Hầu Tà Nguyệt mỉm cười làm Lam Như Nhật thể dời mắt, chú ý Lôi thiếu Quân và Lãnh Thư Uyên tồn tại bên cạnh, cúi người gần kề nàng, cầm tay nàng lên hướng gần đến bên môi.

      “Liền hôm nay

      “Sao kịp?” nàng nhịn được kinh hãi kêu lên.

      Hạ Hầu Tà Nguyệt sửng sốt, câu trả lời ngoài dự kiến làm cho trong lúc nhất thời kịp phản ứng.

      “Tà Nguyệt” phẩy phẩy tay trước mặt , Lam Như Nhật nhìn vào mắt , để lộ ra lo lắng của chính mình: “Ngươi có khỏe ?”

      “Vì sao ngươi lại nghĩ rằng ta đùa?” Hạ Hầu Tà Nguyệt than tiếng, bắt lấy tay huơ ở trước mặt, thuận thế đem kéo nàng vào trong lòng.

      Bất luận ai nghe thấy vậy, đều cho rằng có khả năng mà cười trừ, cư nhiên nàng lại làm như vậy, ngược lại còn tưởng đáp lại .

      Lam Như Nhật muốn ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Tà Nguyệt, lại phát mình bị gắt gao kềm trong ngực thể động đậy

      có vì sao” Sau vài lần thất bại, Lam Như Nhật buông tha cho ý nghĩ muốn nhìn mặt , hơi chuyển hạ tư thế vươn tay ôm lấy .

      “Chính là ngươi vốn như vậy phải sao?”

      Nàng vẫn là đặc biệt như vậy………

      nỡ buông tay, Hạ Hầu Tà Nguyệt vô thức tăng thêm lực đạo, có ham muốn mãnh liệt muốn cho nàng rời .

      Ngay từ thời điểm tìm thấy nàng lần nữa, phát nàng vẫn là người muốn, liền lên kế hoạch làm cho nàng nhanh trở thành người của mình. Mà lời mới vừa rồi của cũng phải là cao hứng mà ra. muốn làm cho nàng trở thánh người của , muốn cho nàng chỉ có thể là của .

      Nhưng ở tình huống kia, thái độ chuyện như vậy, cũng mong chờ nàng nhìn ra , thế nhưng nàng lại làm cho kinh ngạc, bởi vì nàng chỉ nhận thấy được, thậm chí lại muốn đáp lại ………

      “Tà Nguyệt, đau” Lam Như Nhật bị ôm đến đau nhịn được kêu ra tiếng, đẩy đẩy , muốn thả lỏng lực đạo.

      “Đợi thêm lát nữa”

      lực đạo vẫn như là muốn đem nàng nhập vào trong cơ thể , Lam Như Nhật tiếp tục mở miệng kêu đau thẳng đến khi chịu buông nàng ra.

      “Nhật Nhi?” chuyển tầm mắt thấp xuống, Hạ Hầu Tà Nguyệt nhìn nàng lấy tay lôi kéo quần áo của .

      “Thấp xuống chút” ý nàng bảo khom người, rồi sau đó kéo hạ phen, thực còn nhìn hồi lâu, rồi mở miệng lần nữa.

      có việc gì?”

      Nàng lộ ra ràng vẻ mặt lo lắng làm Hạ Hầu Tà Nguyệt cảm thấy tâm ấm, thuận theo khát vọng trong lòng, cúi đầu hôn lên trán nàng.

      “Ta cũng phải dược” sờ lên chỗ bị hôn, Lam Như Nhật nhịn được lầu bầu.

      “Với ta mà , ngươi so với vạn linh đan còn hiệu nghiệm hơn” Vẻ tươi cười kia làm người ta mê muội, giọng thuần hậu giống như rượu ngon khiến người ta mê say cam tâm trầm luân.

      Ánh mắt nhìn thẳng , Lam Như Nhật bất giác nắm lấy góc quần áo của , có chút để ý lời như vậy từng với mấy nữ nhân khác.

      Nhưng nàng chưa kịp nghĩ lại, đột nhiên bị lực đạo kéo tới làm cho nàng ngã vào trong lòng Hạ Hầu Tà Nguyệt.

      “Đừng nhìn ta chằm chằm như vậy” Đem nàng đặt ở trước ngực, bất đắc dĩ thở dài.

      “Vì sao?” Chưa nhận thấy bất đắc dĩ của Hạ Hầu Tà Nguyệt, Lam Như Nhật khó hiểu hỏi.

      Bên tai truyền đến tiếng thở dài dài, nàng còn chưa kịp mở miệng, đạo bóng đen tức bao phủ xuống, che phủ lên đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch muốn của nàng, hề đụng chạm nhàng như chuồn chuồn lướt nước mà cuồng nhiệt giống như muốn cắn nuốt cả người nàng.

      Lam Như Nhật cảm thấy kinh hoảng, thân thủ muốn đẩy ra, nhưng cánh tay kiềm chế bên hông cũng rất chặt để cho nàng có thể lui bước, thái độ cường ngạnh làm nàng chỉ có thể bị động mặc chiếm lấy, thẳng đến khi nàng cơ hồ thở nổi mới rốt cục buông ra.

      Tiếng tim đập kịch liệt dường như tất cả mọi người đều có thể nghe thấy được, trong đầu Lam Như Nhật mảnh hỗn độn, trong ngực phập phồng ngừng, hô hấp dồn dập liên hồi biểu nàng còn chưa khôi phục sau cảm xúc mãnh liệt vừa rồi.

      hiểu được?” Để cho nàng tựa vào người , Hạ Hầu Tà Nguyệt ôm trụ quanh nàng, tiếng khàn khàn biểu lộ ra miễn cưỡng áp chế khát vọng.

      “Nhật nhi?”

      Bụng bị đánh quyền làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía nàng.

      Cố ổn định lại hô hấp, sau khi nghe thấy lời của , chuyện đầu tiên Lam Như Nhật làm chính là hướng đánh tới, theo lực đạo đánh lên, có thể cảm giác được là nàng rất tức giận.

      “Ai nhìn chằm chằm ngươi ngươi liền hôn nàng sao?

      cần Hạ Hầu Tà Nguyệt phải mở miệng, Lam Như Nhật lập tức lên tiếng giải thích vì sao nàng lại hành động như vậy, nhưng chưa xong câu, nàng lại nắm tay hướng đánh tới.

      Biết phải lúc để cười, nhưng nhìn khuôn mặt nàng tức giận thở phì phì, Hạ Hầu Tà Nguyệt vẫn nhịn được mà bật ra tiếng cười trong yết hầu.

      “Hạ Hầu Tà Nguyệt!”

      là……… làm người khác rất tức giận!

      để ý Lam Như Nhật tức giận giãy dụa, Hạ Hầu Tà Nguyệt vẫn đem nàng ôm vào trong ngực buông. Còn tưởng rằng nàng muốn cho chạm vào nàng, nào ngờ phản ứng của nàng là như vậy, điều này làm cho nhàng thở ra đồng thời khỏi mỉm cười.

      “Buông………”

      Lời chưa xong lại lần nữa bị chặn mất bởi cánh môi bị vây chặt, mặc dù thái độ vẫn là cho nàng cự tuyệt, nhưng lần này lại thiếu chút cưỡng chế, nhiều thêm điểm ôn nhu, Hạ Hầu Tà Nguyệt đối xử thực cẩn thận giống như đối với ngọc trân quý sợ vỡ, hề bắt buộc nàng đáp lại, mà là kiện nhẫn hướng dẫn, làm cho Lam Như Nhật ban đầu lấy tay đẩy ra nhưng sau bất tri bất giác lại bắt lấy vạt áo phía trước của .

      “Chỉ có ngươi mà thôi”

      Luyến tiếc buông nàng ra, lưu luyến tiếp tục hôn lên cánh môi làm cho nó càng thêm sưng đỏ, lấy thanh thực ôn nhu, mị hoặc nhân thầm đối nàng ra:

      “Ta chỉ tưởng đối với mội người là ngươi muốn làm như vậy, cũng chỉ có ngươi mới có thể làm cho ta muốn làm như vậy”

      ràng như vậy ràng, mặc cho ai đều có thể ràng thấy có bao nhiêu để ý đến nàng, suy nghĩ đem dấu nàng để chiếm lấy, chỉ có chính nàng là hiểu, còn lấy ánh mắt chỉ trích trừng .

      “Vĩnh viễn có những người khác” Khe khẽ thở dài, lại lần nữa ra lời trong lòng.

      “Xin lỗi………” cúi đầu , nàng nhịn được nhận lỗi.

      “Vì sao lại xin lỗi?” Hạ Hầu Tà Nguyệtcó chút kinh ngạc, nhận lỗi của nàng như là muốn cự tuyệt tình cảm của , điều này làm cho trong lòng đột nhiên đau xót.

      “Bởi vì, bởi vì ta tức giận đúng………” Những lời mới phen vừa rồi của Hạ Hầu Tà Nguyệt làm cho nàng nhịn được đối hành động chính mình cảm thấy ngượng ngùng.

      nhàng thở ra, Hạ Hầu Tà Nguyệt dựa vào nàng, vì ý niệm chợt lóe ra trong đầu của chính mình mà cảm thấy buồn cười.

      Có chút áy náy, Lam Như Nhật lấy tay bé cầm lấy ống tay áo của , muốn gì đó lại biết có thể cái gì.

      có quan hệ, ngươi đừng để tâm.” Nhận thấy được tâm tình của nàng thay đổi, Hạ Hầu Tà Nguyệt cười , cúi đầu hôn lên hai má của nàng.

      “Ngươi tốt.” Chớp mắt nhìn, Lam Như Nhật vương tay ôm lấy .

      Phủ lên hai gò má non mềm của nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt chút nào che dấu tình cảm của chính mình đối nàng.

      “Bởi vì ngươi là duy nhất thực đặc biệt.”

      “Thư Uyên” gỡ bỏ cái giữ miệng , cái tay cho chuyện, Lôi Thiếu Quân thở hổn hển, gót chân xoay lại, hướng trở về.

      Từ lúc Lam Như Nhật cùng Hạ Hầu Tà Nguyệt hai người hề để bọn họ tồn tại trong mắt, Lãnh Thư Uyên lập tức kéo người giương mắt nhìn, sửng sờ ở trường là Lôi Thiếu Quân rời , đồng thời cũng dự kiến trước khi hoàn hồn lại nên trụ lại cái miệng của , để cho hét to ra tiếng hại đau lỗ tai chính mình.

      “Ngươi muốn đâu?” phát bắt được sau áo , Lãnh Thư Uyên ngăn cản , cùng Lôi Thiếu Quân thái độ cấp bách rống lên so sánh, ngữ điệu bình tĩnh như là vừa mới cũng có chuyện gì phát sinh.

      “Đương nhiên là trở về tìm trang chủ” cần suy nghĩliền trả lời, Lôi Thiếu Quân gạt bỏ tay liền muốn hướng phía trước đến.

      “Tìm trang chủ làm cái gì?” Động tác nhanh chóng, Lãnh Thư Uyên lại lần nữa lấy kéo tay , nét mặt mang theo điểm bế tắc.

      Bước chân trong nháy mắt dừng lại, Lôi Thiếu Quân chậm rãi quay đầu lại, trừng mắt hướng Lãnh Thư Uyên trong ánh mắt tràn ngập dám tin.

      “Ngươi chẳng lẽ có nghe lời mới vừa rồi của trang chủ?” kích động hỏi

      “Cho nên?” Lãnh Thư Uyên nhíu mày, lạnh nhạt đáp ngược lại lời rống tới của Lôi Thiếu Quân.

      “Cho nên?” lượng nháy mắt phóng đại: “Ngươi………”

      “Ta có thể nghe được, ngươi cần phải lớn tiếng như vậy” Che lại bên lỗ tai, Lãnh Thư Uyên hơi hơi nhíu mày, khách khí thẳng.

      Hít hơi sâu, Lôi Thiếu Quân miễn cưỡng ức chế lại cảm xúc xuống, liền nhíu chặt mày biểu đồng ý: “Trang chủ lại còn muốn kết hôn với nương lai lịch kia!”

      Đều phải muốn đối nữ tử kêu Lam Như Nhật kia có thành kiến, mà là thân phận của nàng ràng, điểm ấy rất khó để khiến Lôi Thiếu Quân sinh ra lo lắng, hơn nữa thân phận bọn họ còn có nhiệm vụ là phải giữ an toàn cho người trong trang.

      “Lời nay của ngươi tốt nhất đừng để cho trang chủ nghe thấy” Lãnh Thư Uyên bất đắc dĩ đối Lôi Thiếu Quân . Tuy rằng biết Lôi Thiếu Quân đối loại tình này luôn cư xử thông minh, nhưng đúng là nghĩ tới rốt cuộc lại ngu đến loại trình độ này.

      Chỉ cần liếc mắt cái, bất luận kẻ nào nhìn đến tình cảnh kia đều có thể dễ dàng phát giác Hạ Hầu Tà Nguyệt đối Lam Như Nhật thái độ ràng khác với người khác, chỉ dịu dàng với nàng, đây là lần đầu tiên theo Hạ Hầu Tà Nguyệt bên người mà nhìn thấy được (là Hạ Hầu Tà Nguyệt ak) đối người khác bộc lộ tình cảm.

      Mà trừ bỏ chuyện này ràng là , càng nhận thấy được ở khuôn mặt của Hạ Hầu Tà Nguyệt luôn tươi cười để che dấu tình cảm thực. Trong lòng phi thường ràng, lòng Hạ Hầu Tà Nguyệt tựa như biển sâu, ngay cả ngày thường bình yên gợn sóng, nhưng có thể liền ngay sau đó nổi lên cơn sóng gió động trời, mà kia nguyên nhân nhất định là vì Lam Như Nhật.

      “Tầm quan trọng của nương kia ở trong lòng trang chủ phải chúng ta có thể dự đoán được.”

      Lúc này Lôi Thiếu Quân cũng bình tĩnh lại, tuy rằng vẫn hiểu toàn bộ lắm, nhưng ít ra có thể sáng tỏ trong lời của Lãnh Thư Uyên tuyệt đối là có căn cứ, nhưng………

      “Thời gian mới ngắn ngủn có hai, ba ngày?” Trong lời lộ vẻ nghi ngờ. Trước bất luận lai lịch hay thân phận Lam Như Nhật, thể tin trong khoản thời gian ngắn như vậy, thế nhưng tồn tại cảu nương kia lại có thể trở thành quan trọng đối với trang chủ như vậy.

      Đương nhiên Lãnh Thư Uyên hiểu được nghi ngờ của Lôi Thiếu Quân, chính cũng đối việc này cảm thấy khó hiểu, nhưng chuyện xảy ra trước mắt là chuyện cho bọn họ hoài nghi.

      “Có lẽ...... Đó cũng phải là mới hai hay ba ngày mà thôi.” Lãnh Thư Uyên trầm tư đột nhiên .

      “Có ý tứ gì?”

      “Chúng ta phải lúc nào cũng nhất nhất theo bên người của trang chủ, biết đâu chính là tại thời gian ấy bên trong phát sinh chuyện.” Mặc dù nghe tới có chút gượng ép, nhưng Lãnh Thư Uyên thử đem tình giải thích hợp lý.

      “Mặc kệ như thế nào, trang chủ quyết định chúng ta cũng thể thay đổi.”

      “ Giờ chúng ta nên làm như thế nào? Chẳng lẽ là cái gì cũng quản, y theo ý tứ trang chủ bắt đầu tiến hành chuẩn bị hôn lễ?” Lôi Thiếu Quân nhịn được vẫn là , vẫn cảm thấy mạo hiểm quá mức, dù sao bọn họ căn bản lắm lai lịch nương kia, nếu là vì nàng mà đối bên trong trang hình thành nguy hiểm, thế nào cũng thể mặc kệ cho qua.

      Lãnh Thư Uyên nhìn cái. đương nhiên rấ ràng là Lôi Thiếu Quân băn khoăn; Nhưng cũng hiểu được kiện khác, cho dù đối với bọn họ mà trang chủ là người thể thiếu, nhưng đối trang chủ mà , Ngạo Đằng Sơn Trang hết thảy vô cùng ý nghĩa.

      Lãnh Thư Uyên dám với chính mình đối việc này nhìn xem thập phần thấu đáo. Nếu muốn Hạ Hầu Tà Nguyệt đưa ra lựa chọn giữa sơn trang cùng Lam Như Nhật, cần tự hỏi, lựa chọn kia tuyệt là sơn trang.

      “Tin tưởng trang chủ , nếu thực chính là có ý đồ khác để tiếp cận, có khả năng làm cho trang chủ để ở trong lòng.” Lãnh Thư Uyên thực suy nghĩ thực tế , tiện đà ra cách duy nhất mà bọn họ có thể thực cho đúng phép tắc.

      “Việc chúng ta có khả năng làm, chính là toàn bộ tín nhiệm, theo trang chủ.”


      “Như thế nào vẫn nhìn ta? Có suy nghĩ gì muốn cùng với ta sao?” Lại lần nữa bắt được đến ánh mắt Lam Như Nhật trộm nhìn phía sau , Hạ Hầu Tà Nguyệt liền hỏi ra miệng, cũng đưa ra nguyên nhân có thể:

      “Là món điểm tâm ngọt dễ ăn?”

      phải.” Lam Như Nhật lập tức lắc đầu, buông điểm tâm trong tay mới cắn ngụm ra, vẻ mặt dán chữ do dự, như là có chuyện gì làm nàng thấy bối rối.

      “Nhật Nhi?” Phản ứng của nàng làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt nghi hoặc.

      “Cái kia...... Nguyên lai ngươi là trang chủ?” Lại trầm mặc, cuối cùng Lam Như Nhật cũng hỏi Hạ Hầu Tà Nguyệt chuyện thân phận.

      thèm để ý, cũng cho rằng thân phận người đại biểu cho cái gì, Lam Như Nhật đối với thân phận cùng bối cảnh của Hạ Hầu Tà Nguyệt cũng có hỏi nhiều, cứ việc ở chỗ này đợi mấy ngày , nhưng kỳ nàng chỉ thấy được Hạ Hầu Tà Nguyệt mà thôi, bởi vậy mãi cho đến mới vừa rồi nghe thấy hai người kia đối Hạ Hầu Tà Nguyệt xưng hô, nàng mới biết được nguyên lai người bên người nàng này dường như phải là cái nhân vật bình thường.

      “Ta là.” Muốn dấu diếm là điều cần thiết, Hạ Hầu Tà Nguyệt trực tiếp thừa nhận; Mà lấy qua kinh nghiệm, thân phận này của bình thường có thể mang đến càng nhiều ánh mắt ái mộ cho , dĩ nhiên biểu tình Nhật Nhi lại làm cho khó hiểu.

      “Ngươi thích?”

      “Ách...... Cũng phải.” Ngừng lại chút, Lam Như Nhật phủ nhận. Đối nàng mà , có thân phận như thế nào cũng quan trọng, dù sao thôi, nhưng………

      “Trang chủ nghe qua vĩ đại.”

      câu như vậy làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt nhíu mày, cũng vội vã đưa ra nghi vấn, chờ lời kế tiếp của nàng .

      “Vậy nếu ta trở thành trang chủ phu nhân, cũng phải là người thực thích hợp?” Ngữ khí rất là nghiêm túc, Lam Như Nhật mặt lộ vẻ phiền não.

      phải là luôn như vậy sao? Phu xướng phụ tùy, lấy chồng theo chồng, gả cẩu tùy cẩu, vậy tại nếu nàng gả cho cái trang chủ, nàng phải làm những cái gì?

      “Ngươi chỉ cần là chính ngươi tốt rồi.” Suy nghĩ của nàng thường làm cho người ta khó có thể đoán trước, Hạ Hầu Tà Nguyệt khỏi mỉm cười: “Trang chủ chỉ là cách xưng hô mà thôi, cũng có cái gì vĩ đại.”

      Gật gật đầu, Lam Như Nhật hiển nhiên nhàng thở ra.

      “Đừng suy nghĩ nhiều.” lấy tay mơn trớn sợi tóc của nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt trấn an : “Ngươi chỉ cần ở lại bên cạnh người ta là đủ rồi, cái gì khác cũng cần để ý.”

      “Được.”Lam Như Nhật rất nhanh đem phiền não quang sang bên mà vui vẻ, mà theo đề tài mở ra, nàng thuận thế hỏi: “Vậy người nhà của ngươi đâu? Ta khi nào cùng với bọn họ gặp mặt?”

      “Ta có người nhà.” Câu hỏi của nàng làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt hơi hơi ngừng chút, rồi sau đó tiếp theo: “Bọn họ đều qua đời.”

      Tuy rằng như thế, nhưng cũng cảm thấy thương cảm. Với , song thân kỳ khác người xa lạ, tồn tại hoặc tồn tại căn bản có gì khác biệt. Bởi vậy, vẻ mặt Lam Như Nhật giờ phút này làm có chút bất đắc dĩ cười.

      cần lộ ra loại vẻ mặt này, này có ý gì.”

      “Nhưng là mình phải thực đơn sao?” Lam Như Nhật nghĩ đến chính mình bên người ít nhất còn có Tiểu Tri, nhưng lại có, điều này làm cho nàng khỏi toát ra thương cảm đối với .

      “Làm sao có thể.” Hạ Hầu Tà Nguyệt cười cười. Còn có đống người ở bên cạnh chờ được giữ lại, chỉ muốn mình là tốt rồi, bởi vì là nàng, mới đánh vỡ nguyên tắc của chính mình.

      đề cập tới chuyện này, uống thử xem.” muốn làm cho đề tài liên tục, Hạ Hầu Tà Nguyệt múc chén canh ngọt bàn đưa tới bên miệng nàng, ở ngay khi nàng uống xong liền hỏi:

      “Uống ngon ?”

      “Ừ!” Lam Như Nhật gật đầu, tư vị ngọt uống vào làm cho nàng rất nhanh bị dời lực chú ý, tự nhiên cũng quên chủ đề khắc trước , thân thủ tiếp nhận canh ngọt, vui vẻ uống hết.

      Nhìn Lam Như Nhật, trong mắt Hạ Hầu Tà Nguyệt đối nàng tồn tại sủng nịch.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.3

      Edit & beta: y_linh1302



      "Dính vào" xong, Hạ Hầu Tà Nguyệt đưa tay thay nàng lau nước canh dính mép môi, cử chỉ ưu nhã tự nhiên, có nửa điểm được tự nhiên.

      "Cám, cám ơn. . . . . ." Ngón tay nhàng khẽ vuốt qua làm cho Lam Như Nhật cảm giác hai gò má có chút nóng lên, quan tâm của Hạ Hầu Tà Nguyệt luôn khiến cho nàng biết phải làm sao.

      Nàng phát từ sau khi mình gặp được Hà Hầu Tà Nguyệt, luôn luôn lộ ra rất nhiều phản ứng bình thường có, như là hành động của mới vừa rồi vậy, mặc dù biết thỉnh thoảng cũng có chút như vậy, nhưng lại cho nàng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt. Khác với vẻ mặt bất đắc dĩ của Cân Tiểu Tri kia giống như là hết cách với nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt đối với nàng càng thêm cưng chìu, cũng cảm thấy ghét, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy xấu hổ.

      Đây là đại biểu đối với nàng mà là rất đặc biệt sao? Lam Như Nhật nhịn được mà nghĩ.

      Nàng rất thích , đây là chuyện mà nàng sớm biết, nếu những năm gần đây cũng vẫn đối với nhớ mãi quên; nhưng chẳng qua cũng chỉ là thích mà thôi?

      Nàng khỏi cảm thấy hoang mang biết phải làm sao, nếu như nàng chỉ là đơn thuần thích , vậy tại sao phải dứt khoát đáp ứng gả cho ?

      Là bởi vì lời giao ước sao? Nhưng coi như bọn họ khi còn bé từng có qua giao ước, đó cũng là chuyện khi còn bé, cho dù tại nàng đổi ý, về tình có thể tha thứ phải sao? Nhưng nàng lại tuyệt hối hận, hơn nữa đối với hành động ôm hôn của cũng ghét; chỉ là, ngoại trừ Tiểu Tri, nàng thích người khác đụng nàng.

      " nghĩ gì vậy?"

      Đột nhiên hỏi đến làm cho tâm trạng Lam Như Nhật bay bay kéo trở về, mà trước mắt đột nhiên là gương mặt tuấn túphóng to làm cho nàng sợnhảy đổ lui về phía sau, nếu phải Hạ Hầu Tà Nguyệt lanh tay lẹ mắtđưa tay kéo trở về, sợ rằng nàng từ ghế ngã xuống.

      "Ta đáng sợ như vậy sao?" khẽ thở dài lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

      "Bởi vì, bởi vì ngươi dựa vào quá gần, cho nên. . . . . ." Lam Như Nhật lúng túng giải thích.

      Hạ Hầu Tà Nguyệt mày khẽ nhíu lại tay hơi dùng sức lôi nàng vào ngực, mặt gần sát nàng."Vậy ta cũng để cho nàng mau chóng quen mới được."

      Gương mặt Lam Như Nhật chợ hồng, nhìn , nhất thời ra lời.

      nên làm như thế. Trong lòng Hạ Hầu Tà Nguyệt có chút buồn bực, trông vẻ mặt hồng của nàng suýt nữa để cho kiềm chế được. dám trêu nàng nữa mà buông tay để cho nàng trở lại chỗ cũ.

      "Tiếp tục ăn ." Vuốt vuốt tóc của nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt đứng dậy."Ta ra đây chút."

      "Ngươi muốn đâu?" Mặc dù mặt đỏ ửng chưa giảm xuống hết, nhưng vừa nghe đến muốn rời , Lam Như Nhật nhịn được hỏi.

      "Đợi tý ngươi biết." Hạ Hầu Tà Nguyệt mỉm cười với nàng, cũng vộiđi, cúi người ở má nàng hôn cái, nhìn thấy nàng giận mới chịu rời .

      "Oa! Là ngựa!" Nhìn thấy bên trong chuồng ngựa là con tuấn mã màu đen, Lam Như Nhật nhịn được vui mừng hô lên, tuy phải chưa từng ra gặp qua, nhưng quả nàng chưa từng nhìn thấy con ngựa thần tuấn như vậy.

      Màu lông đen nhánh tỏa sáng, cảm xúc mềm mại vượt quá sức tưởng tượng, đặc biệt ở giữa trán nó có nhúm tóc trắng, mà dáng đứng hiên ngang của nó càng làm cho người ta cảm giác được nó cùng những con khác khác biệt, đây là lần đầu tiên Lam Như Nhật nhìn thấy con ngựa xinh đẹp như vậy, khiến cho ánh mắt của nàng nhất thời rời được.

      "Ta có thể cưỡi nó sao?" Nhìn về phía Hạ Hầu Tà Nguyệt, trong mắt Lam Như Nhật có hưng phấn cùng mong đợi.

      "Ngươi muốn?" có chút nghi ngờ, Hạ Hầu Tà Nguyệt chỉ là vì muốn xác nhận, mà ở lúc nhìn thấy thân hình nàng bởi vì lời của mà cúi đầu sụt xuống, tùy tiện : "Chúng ta cùng nhau cưỡi."

      Khuôn mặt nhắn lên tia như đưa đám, nàng còn tưởng rằng lần này có cơ hội. . . . . .

      "Hôm nào có thời gian ta dạy ngươi cưỡi ngựa. Chờ ngươi học xong, để cho ngươi mình cưỡi." muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt đối với nàng đưa ra lời hứa.

      "? !" Lam Như Nhậttâm tình lập tức thay đổi cao hứng bắt lấy hỏi.

      "." thích nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của nàng, chỉ cần nàng muốn, nguyện ý vì nàng làm bất cứ chuyện gì, mà dạy nàng cỡi ngựa đáng kể chút nào.

      Có được lời hứa của Hạ Hầu Tà Nguyệt, Lam Như Nhật liền hề có vẻ mặt như đưa đám nữa, rất nhanh dời ý định.

      "Vậy chúng ta tại phải ra khỏi cửa sao?" Mặc dù thể hưởng thụcảm giác tự mình cưỡi ngựa làm cho nàng có chút thất vọng, nhưng có thể có cơ hội ngồi lên con ngựa xinh đẹp như vậy cũng tốt.

      "Đúng vậy." Hạ Hầu Tà Nguyệt đem ngựa từ trong chuồng dắt ra, mang yên ngựa để lên, đợi tất cả đều chuẩn bị xong, chợt hướng về nàng đưa tay.

      "Đến đây ." cần phí quá nhiều khí lực, Hạ Hầu Tà Nguyệt dễ dàng liền mang Lam Như Nhật ôm lên lưng ngựa, rồi sau đó nhảy lên cái ngồi phía sau nàng, tay kéo cương ngựa, tay khác vòng ở bên hông nàng, tránh cho nàng trong lúc ngựa chạy rơi xuống.

      "Ta cũng có thể được như vậy giống như ngươi ?" Dựa lưng vào lồng ngực ấm áp của , Lam Như Nhật ngửa đầu lên hỏi , bởi vì phát tư thế lên ngựa rất đẹp trai và có khí phách, khiến cho nàng cũng muốn giống như vậy.

      "Có thể, chỉ cần luyện tập càng nhiều." Đối mặt với ánh mắt mang theo sung bái của nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt mỉm cười .

      Tiếng vó ngựa đều đều, bước chậm với thanh u sơn đạo*(* núi non đẹp đẽ và tĩnh mịch), Lam Như Nhật câu được câu cùng Hạ Hầu Tà Nguyệt trò chuyện, hưởng thụ phần nhàn nhã này.

      "Đúng rồi, chúng ta phải đến chỗ nào sao?" Qua hồi lâu, Lam Như Nhật tò mò hướng Hạ Hầu Tà Nguyệt hỏi, cảm giác như là muốn đến chỗ nào đó, đơn thuần là để cho nàng cỡi ngựa dạo chơi xung quanh.

      " tại mới nghĩ đến muốn hỏi, sợ đem ngươi bán sao?" Hạ Hầu Tà Nguyệt đùa, nhưng lời ra rồi sau lại nhịn được trong lòng chịu dấy lên trách nhiệm.

      "Người khác tùy tiện chút ngươi liền ngây ngốc theo người ta ." Hạ Hầu Tà Nguyệt khỏi , mặc dù trong suy nghĩ của thíchLam Như Nhật đối với ngườiđơn thuần lòng có phòng bị, nhưng cũng khỏi làm cho người ta lo lắng.

      "Ta mới có ngốc như vậy!" Ngửa đầu nhìn về phía Hạ Hầu Tà Nguyệt, Lam Như Nhật lập tức kháng nghị.

      Thiệt là! Nàng cũng phải là đứa trẻ ba tuổi, làm sao giống như như vậy!

      "Cũng phải." Hạ Hầu Tà Nguyệt cười . Vô luận như thế nào, tạicó ở đây, tuyệt làm cho chuyện tốt ở người nàng phát sinh.

      ràng là miễn cưỡng với nàng đây!

      lúc Lam Như Như đòi biện giải cho mình ngựa ngừng lại, để cho nàng nhất thời quên lời phải , lại muốn tới hỏi Hạ Hầu Tà Nguyệt, đột nhiên đập vào mắt nàng là cảnh tượng quen thuộc làm cho nàng mở to mắt nhìn, ra lời, cho đến khi Hạ Hầu Tà Nguyệt ôm nàng xuống ngựa, nàng mới như trong mộng tỉnh lại mà lôi kéo kêu to.

      "Là nơi này! Là nơi này! Ta chính là nghĩ đến nơi này tìm ngươi!"Vẻ mặt có biểu lộ giấu được vui mừng.

      "Bất quá bây giờ ta tìm được ngươi, cho nên. . . . . . Giống như cũng còn quan hệ nha." Lam Như Nhật làm như phát mình quá hưng phấn mà có chút ngượng ngùngđối với cười tiếng, vẻ mặt vẫn như cũ vui vẻ, dù sao nơi này là nơi lần đầu tiên nàng nhìn thấy .

      "Thế nào?" Hạ Hầu Tà Nguyệt còn chưa kịp trả lời nàng, chỉ thấy Lam Như Nhật khuôn mặt nhắn vặn vẹo sụp xuống, khỏi lo lắng hỏi.

      "Ách. . . . . . Thắt lưng nơi xương sống. . . . . ." tay vịn vào , tay đặt tại bên hông, nàng lúng túng trả lời. Mới vừa bởi vì quá mức hưng phấn, cho nên có chú ý tới, nhưng bây giờ nàng bắt đầu cảm giác bên hông bởi vì quen ngồi cỡi ngựa mà có vẻ đau nhức.

      "Có hay khá hơn chút rồi?" Hạ Hầu Tà Nguyệt kéo nàng ngồi đất, để cho nàng tựa vào người , lực đạo vừa phải thay nàng xoa bóp.

      "Ừ, rất thoải mái." Thoải mái đến nàng cũng sắp ngủ thiếp . Dựa vào Hạ Hầu Tà Nguyệt, Lam Như Nhật khép hờ mắt mà đáp .

      "Ngươi là lần đầu tiên cỡi ngựa?" Động tác tay ngừng lại, Hạ Hầu Tà Nguyệt hỏi.

      thực tế quãng đường này cũng khôngcoi là xa lắm, lại bởi vì bận tâm đến nàng, cố chậm lại, nghĩ tới vẫn để cho nàng cảm thấy khó chịu.

      "Đúng vậy, nhìn người khác cưỡi giống như rất dễ dàng, ta còn tưởng rằng cỡi ngựa là rất thoải mái thư thái." Lam Như Nhật thành thực trả lời. Quả nhiên là giữa mắt thấy cùng thực tế chênh lệch .

      "Về sau quen dần cũng có vấn đề." Hạ Hầu Tà Nguyệt cũng chỉ có thể như vậy.

      "Ừ, được rồi, tốt hơn rồi, cám ơn." Cảm giác đau nhức giảm bớt ít, Lam Như Nhật vội vàng hướng Hạ Hầu Tà Nguyệt , lại lần nữa ngượng ngùng đổ thừa cho .

      " bằng đổi phần thưởng?" Ôm chặt nàng vào trong ngực, Hạ Hầu Tà Nguyệt để trán trước nàng, trong ánh mắt tự chủ toát ra khát vọng.

      Bởi vì gò má bị nhìn chăm chú mà dần lên ửng đỏ, Lam Như Nhật mi mắt buông xuống, hơi thẹn thùng nhưng lại càng làm cho người ta khó có thể khắc chế.

      "Ngươi biết ta nghĩ muốn cái gì. . . . . ." Giọng điệu so với thường ngày nhu hòa hơn lại có chút tình cảm, lúc môi của Hạ Hầu Tà Nguyệt chuẩn bị chạm vào Lam Như Nhật, cảm giác được thân thể nàng khẽ run, khiến hài lòng cười tiếng, khách khí chuẩn bị lấy phần thưởng.

      Phanh!

      lớn, nhưng tiếngrõ ràng rơi xuống phá vỡ khí ái muội xung quanh hai người, làm Hạ Hầu Tà Nguyệt xụ mặt xuống, bởi vì cái gì cũng kịp làm.

      "Tà Nguyệt, chúng ta xem chút có được hay ?" Lam Như Nhật kéo vạt áo , phát nơi tiếng vang lên như là cách bọn họ xa.

      ra căn bản Hạ Hầu Tà Nguyệt có nửa điểm hứng thú, nhưng đành lòng cự tuyệt cầu của nàng, chỉ có thể thở dài ở trong lòng, mới bất đắc dĩ cùng nàng về phía bụi cỏ cách đó xa tìm kiếm nguồn gốc của thanh kia.

      Ưng* (diều hâu)

      mặt Hạ Hầu Tà Nguyệt thoáng qua chút bất ngờ, chỉ vì ngờ tới tiếng vang kia lại đến từ con diều hâu; vương giả kiavốn nên bay lượn phía chân trời, giờ phút này lạigặp rủi ro, vết thương bên bụng rỉ máu ra nhiễm đỏ cả cánh chim, nếu lập tức cầm máu, chỉ e tánh mạng khó giữ.

      "Ngươi làm cái gì? !" Kịp thời kéo tayLam Như Nhật từ con diều hâu nguy hiểm trở về, vẻ mặt Hạ Hầu Tà Nguyệt khó nén khẩn trương.

      "Nhưng mà. . . . . ." Lo lắngnhìn về phía con diều hâu bị thương, nàng có vẻ đành lòng.

      "Ta phụ trách khống chế nó, ngươi nhân cơ hội chữa thương thay nó." Biết trong lòng nàng đành lòng, Hạ Hầu Tà Nguyệt mặc dù có ý muốn cứu con diều hâu này, nhưng vẫn nguyện thuận ý nàng.

      *lão ưng: là để chỉ diều hâu ấy, ta thể để nguyên nghe có vẻ hay hơn ấy

      Cho dù ở vào trạng thái suy yếu, nhưng lão ưng bị thương này vẫn có khả năng công kích, Hạ Hầu Tà Nguyệt cho phép bất kỳ khinh thường nào làm cho Lam Như Nhật bị thương, vì vậy phương thức tốt nhất chính là tới bắt nó.

      "Được." Lam Như Nhật chuẩn bị sẵn sàng.

      Trước khi ở lão ưng kịp công kích, Hạ Hầu Tà Nguyệt nhanh chóng cố định cổ và thân thể nó, để cho Lam Như Nhật có thể đem vết thương dơ bẩn người lão ưngdùng nước rửa sạch, đồng thời sử dụng khăn tay làm cầm máu và dùngbao bố ghim vết thương.

      "Chúng ta có thể mang nó trở về ?" Lam Như Nhật ngẩng đầu hỏi , vẫn còn có chút lo lắng.

      "Chúng ta có thể đợi đến nó khôi phục thể lực, có thể bay trở lại." Hạ Hầu Tà Nguyệt trả lời.

      Lúc mới thấy phát lão ưng vết thương ra cũng quá sâu, chỉ là bởi vì chảy ra nhiều máu nhiễm đỏ quanh mình mànhìn vết thương nó có vẻ nghiêm trọng.

      Làm như cảm thấy thiện ý của bọn , khi Hạ Hầu Tà Nguyệt buông tay ra, lão ưng cũng kịch liệt giãy giụa như lúc ban đầu, ngược lại là nửa khép lấy mắt nghỉ ngơi.

      Thời gian còn lâu hơn dự tính, mãi cho đến trước mặt trời lặn, nó mới thử vỗ cánh, theo khí bay lên cao, ở trung quanh quẩn vòng, kèm theo tiếng kêu to sáng ngời sau đó vỗ cánh bay khỏi.

      "Nó sao có đúng hay ?" Lam Như Nhật thở phào nhỏm rồi an tâm .

      "Yên tâm , chim ưng hoang dạicó sức sống rất mạnh mẽ, dễ dàng chết." Hạ Hầu Tà Nguyệt nhìn sắc trời xuống, mở miệng trấn an."Chúng ta cũng nên về."

      "Ừ." Lam Như Nhật gật đầu cái, làm như nhớ ra cái gì đó, đối với Hạ Hầu Tà Nguyệt vẫy vẫy tay, khi cúi đầu, nàng nhàng ở ấn xuống nụ hôn"Cám ơn." Nàng tự đáy lòng , biết ra rất dung túng vẻ ngang nghạnh của nàng.

      Hạ Hầu Tà Nguyệt vuốt mái tóc dài của nàng, gì chỉ cười nhạt, giống nhau cho nàng cái hôn, ánh mắt chứa đầy tình ý trao đổi với nhau.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.1



      bao lâu sau tin Hạ Hầu Tà Nguyệt muốn thành hôn như lửa như trà từ bên trong trang truyền ra ngoài, toàn bộ trang dưới đều biết chuyện này, quyết định bất thình lình của trang chủ gây kinh hãi cho mọi người, trong đó tất nhiên bao gồm Lôi Thu Yến, người ôm mộng với Hạ Hầu Tà Nguyệt từ rất lâu.

      Lôi Thu Yến thể nào tin nổi mới mấy ngày ngắn ngủi chuyện có biến hóa lớn như vậy, kịp nghĩ, nàng lập tức tìm tới Lôi Thiếu Quân để xác thực.

      "Thu Yến!" Giọng Lôi Thiếu Quân mang theo vẻ vui, đốivới việc muội muội trực tiếp xông vào phòng trách mắng: "Xem ngươi giống cái gì này! Ta bao nhiêu lần rồi, nơi này phải là chỗ ngươi muốn đến là có thể đến!"

      Dường như mỗi lần lui tới, Lôi Thu Yến vẫn như cũ có đem lời của ca ca nghe để vào trong tai, nàng chỉ để ý đến chuyện của bản thân mình.

      "Trang chủ muốn thành hôn? !"

      "Ngươi phải là nghe được tin, cần gì hỏi nữa?" Lôi Thiếu Quân cau mày, vẻ mặt ràng vui."Từ vừa mới bắt đầu ngươi cũng là đối tượng mà trang chủ xem xét, tại ngươi nên dừng lại ý muốn đó ."

      Hiển nhiên ngờ tới ca ca như vậy, Lôi Thu Yến sắc mặt buồn bả, trong lúc nhất thời ra lời. Vậy mà, sau khi nhất thời ngớ ra, chớp mắt cái Lôi Thu Yến hồi phục lại vẻ kiêu căng vốn có.

      "Còn phải là bởi vì ngươi chịu giúp ta! Nếu như ngươi giúp ta , kết quả như vậy rồi!" Lôi Thu Yến bất mãn .

      "Đó là điều thể nào hay cách khác là có khả năng." Lãnh Thư Uyên đứng từ bên ngoài vào, trực tiếp đem vật sổ sách cầm trong tay ba tiếng để lên bàn, cũng thèm nhìn tới Lôi Thu Yến.

      bằng đối với Lôi Thiếu Quân kiêu ngạo ương ngạnh nhưng đối mặt Lãnh Thư Uyên Lôi Thu Yến có chút sợ hãi, hiểu được là nguyên do chính là vì nàng ở chỗ này mà vui mừng, nàng hoàn toàn đứng ở bên ca ca tức giận trừng mắt nhìn, thở hồng hộc liền xông ra ngoài.

      "Ta cũng tin là dựa vào chính ta mà được!"

      hành lang, Lôi Thu Yến căm hận đá vào cây cột nhưng lại làm đau chân của mình, đây là vô tình mà đổ dầu vào lửa, lúc muốn mở miệng mắng đôi mắt sắc bén của nàng nhìn thấy bóng dáng của Hạ Hầu Tà Nguyệt.

      "Trang chủ!" Mừng rỡ hô lên, nàng lập tức về phía Hạ Hầu Tà Nguyệt. Theo khoảng cách gần hơn, Lôi Thu Yến thấy được bên cạnh , cảm giác chán ghét lập tức ập vào lòng, mang theo dụng ý xấu nặng nề, Lôi Thu Yến ngừng đặt chân bước về phía trước tới, tính toán làm nàng ngã xuống đồng thời thuận tiện thay thế được nàng ởtrong ngực Hạ Hầu Tà Nguyệt.

      Chỉ là trong nháy mắt, Hạ Hầu Tà Nguyệt ôm Lam Như Nhật lui về phía sau bước, bàn tay thuận thế vung lên và đem Lôi Thu Yến hướng bên cạnh đẩy , lực đạo kia cộng thêmthế ban đầu nàng xông vào, làm nàng mạch té ngã xuống đất. da thịt tinh tế tỉ mĩ nhất thời xuất mấy vết thương do ngã xuống.

      "Ngươi có khỏe ?" Lam Như Nhật quan tâm hỏi, chỉ là, cònchưa kịp chờ nàng trả lời, Hạ Hầu Tà Nguyệt có nửa phần cưỡng bách mang nàng cách xa, mà lại từ đầu đến cuối cũng nhìn Lôi Thu Yến cái, giống như là biết có tồn tại của người này.

      "Tà Nguyệt, nàng. . . . . ." Lam Như Nhật liên tiếp quay đầu lại, lo lắng nữ tử mặt đất còn chưa ngồi dậy.

      " cần phải để ý đến nàng." Hạ Hầu Tà Nguyệt lạnh nhạt . Trừ Nhật Nhi ra, ai cũng làm dấy lên quan tâm của . Phát đến nàng vẫn quan tâm đếnngười khác, hơi nhíu mày, đưa tay lật nàng quay đầu lại, cúi người ở môi nàng hôn , hoàn toàn đem chú ý của nàng để người mình.

      "Ngươi chỉ cần nhìn ta là đủ rồi." kề gần môi của nàng chậm rãi ra, hài lòng nhìn thấy bên má nàng bởi vì lời của mà mặt hơi đỏ.

      Cho dù đây phải là lần đầu tiên, nhưng Lam Như Nhật vẫn quen hành động đột nhiên tới hôn của như vậy, ngoại trừ đỏ mặt ra lời, hiển nhiên cũng như Hạ Hầu Tà Nguyệt mong muốn đem nàng kia ở bên quên .

      cam lòng mình lại bại bởi xa lạ, khuôn mặt xinh đẹp của Lôi thu Yến khó nén căm hận, trừng mắt nhìn bóng lưng hai người rời , trong lòng nỗi căm hận càng tăng lên gấp bội. . . . . .

      Và khác với thái độ thờ ơ ngày thường, đối với thuộc hạ hỏi thăm những thủ tục liên quan đến hôn lễ sắp tới, Hạ Hầu Tà Nguyệt khó có được tính nhẫn nại nên từng việc đều dặn dò cách chi tiết; khi xử lý xong mọi việc, vừa quay đầu lại thấy Lam Như Nhật chăm chú nhìn , điều này làm cho khẽ nhướng mày, trở về bên người nàng hỏi:

      " , ngươi muốn hỏi cái gì?"

      "Làm sao ngươi biết ta có chuyện muốn hỏi? !" Lam Như Nhật kinh ngạc, lập tức hỏi lại.

      Phản ứng đáng của nàng làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt khỏi bật cười, ở cổ và gò má nàng đỏ mắt mà kháng nghị xuống, mới mở miệng giải thích.

      "Ta làm sao có thể biết. Mỗi lần chỉ cần trong lòng ngươi có thắc mắc, vẫn nhìn chằm chằm vào ta tha." Tâm tư của nàng là dễ cho mình nhìn thấu, để cho cần phí tâm tiếp xúc có thể đoán ra suy nghĩ của nàng.

      A! Nàng có sao? Lam Như Nhật vội vàng nhớ lại, phát tựa hồ đúng như lời , ánh mắt bội phục nhịn được nhìn về phía .

      "Ngươi rất lợi hại, ta cũng có chú ý đến việc này. Vậy còn có cái gì khác sao?" Nắm ống tay áo Hạ Hầu Tà Nguyệt, Lam Như Nhật tò mò hỏi, hiển nhiên quên việc ban đầu mình muốn hỏi.

      "Ngươi muốn hỏi vấn đề mà ngươi mới vừa muốn hỏi sao?" Hạ Hầu Tà Nguyệt nhàng cười tiếng, dễ dàng liền đem vấn đề quay về, tránh cho nàng quên .

      "Đúng nha!" Do vừa mới nhắc nàng, Lam Như Nhật nhìn về phía , mở miệng muốn hỏi: "Chính là. . . . . ."

      Ách. . . . . . Nàng mới vừa là muốn gì a? Lời trong nháy mắt dừng lại, Lam Như Nhật nghiêng đầu , khuôn mặt nhắn lộ ra vẻ buồn rầu, trong lúc nhất thời còn nghĩ ra mình muốn cái gì với Hà Hầu Tà Nguyệt.

      Nàng là đáng ! Lần nữa bởi vì cử động của nàng mà Hạ Hầu Tà Nguyệt cười lên tiếng, khó phát chỉ cần có nàng ở bên người, cảm thấy vui vẻ.

      "Ta, ta sắp nghĩ ra rồi!" Lam Như Nhật đỏ mặt .

      " sao, từ từ ." Hạ Hầu Tà Nguyệt trấn an, cũng vội biết đáp án, cũng có ý xấutrêu nàng.

      Lam Như Nhật ngây ngô nhìn đột nhiên vỗ tay, rốt cục nhớ tới mình lúc nãy muốn hỏi cái gì rồi.

      "Ở đây ngươi trước mặt những người khác cùng với trước mặt ta hoàn toàn khác nhau." Dĩ nhiên phải là chán ghét, thế nhưng cơ hồ là trời cùng đất có khác biệt ràng ngay cả trì độn như nàng đều có thể cảm giác được.

      "Bởi vì ngươi vốn rất đặc biệt, vậy có cái gì đúng sao?" Hạ Hầu Tà Nguyệt chút do dự mà trả lời.

      "Tại sao?" Lam Như Nhật khó nén nghi ngờ. luôn nàng đặc biệt, nhưng là nàng đến tột cùng là đặc biệt ở đâu a? Nàng cùng các người cũng có gì khác biệt phải sao?

      Hạ Hầu Tà Nguyệt chỉ là cười tiếng, đưa tay ôm nàng vào ngực, cũng lập tức trả lời vấn đề của nàng.

      Nàng đón nhận toàn bộ , đó là chưa từng có người làm như vậy đối với , hoặc giả xem ra chỉ là làm việc , nhưng khi đó nàng tiếp xúc tạo thành cây trụ trong lòng ; là bởi vì trong mỗi câu của nàng chút nào giả dối, mới có bởi vì bộ dạng dị thường của mình mà nổi điên.

      "Ngươi giải thoát cho ta."

      Đột nhiên đáp án truyền vào trong tai để cho Lam Như Nhật hiểu, nhưng còn chưa kịp hỏi thêm gì nữa, chợt bị Hạ Hầu Tà Nguyệt tiếp lời làm chuyển dời chú ý của nàng.

      "Vậy còn ngươi?"

      "Ta?" Lam Như Nhật hiểu ý tứ trong lời của , nhìn về phía .

      "Đối với ngươi mà , ta là cái gì?" Hạ Hầu Tà Nguyệt hỏi nữa.

      Lam Như Nhật giống như là chưa từng nghĩ đến vấn đề này nên nghiêng đầu suy nghĩ đưa ngón tay lên đếm và : "Ta thích ánh mắt và mái tóc xinh đẹp của ngươi , thích ngươi cười, thích ngươi rất tốt với ta, thích. . . . . ."

      Lam Như Nhật trong lúc tự hỏi mìnhnói từng việc gần như thuộc lòng bàn tay đột nhiên phát mình đối với hắnthích đến nhiều như vậy, nhiều đến để cho mình cũng giật mình, cũng nhận thấy được nhiều từ thích như vậy chứng tỏ là. . . . . .

      ?

      Đột nhiên xuất đáp án như vậy làm cho Lam Như Nhật sửng sốt, rồi sau đó giống như là phát việc hệ trọng gì đó, lập tức liền muốn cùng Hạ Hầu Tà Nguyệt chia xẻ kết luận của nàng.

      ra là nàng sớm !

      "Ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi đỏ mặt!" Còn chưa kịp phát chính mình ra, lúc này vừa ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Tà Nguyệt, nàng liền kinh ngạc hô lên, đem ý nghĩ của bản thân để sang bên, ánh mắt thẳng tắp theo dõi tha.

      "Đừng nhìn." Bất đắc dĩ che kín khuôn mặt đỏ ửng của mình, Hạ Hầu Tà Nguyệt đưa tay che mắt của nàng lại, để cho nàng nhìn nữa.

      chẳng thể nghĩ tới Lam Như Nhật trực tiếp đối với ra thích tất cả, mặc dù nội tâm cảm thấy mừng rỡ, nhưng cũng nhịn được bởi vì lời biểu lộ tình cảm kia mà gò má đỏ lên.

      Nàng quả nhiên vẫn là để cho đoán trước được. . . . . .

      "Ngươi cần làm chuyện khác sao? Ta mình có việc gì đâu." Lam Như Nhật ngồi ở đùi Hạ Hầu Tà Nguyệt mà nghiêng đầu nhìn , nhịn được như trước lại ngừng hỏi chuyện.

      Mặc dù rất thích bồi ở bên người, rất thích cảm giác sủng ái mình, nhưng nàng cũng quên Hạ Hầu Tà Nguyệt là người đứng đầu sơn trang, theo lý thuyết cũng có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng mấy ngày nay lại đến bầu bạn với nàng.

      "Chuyện này có người làm." Động tác êm ái đem sợi tóc rủ xuống vén sau tai nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt trả lời đồng thời ở môi nàng hôn trộm cái.

      "Nhưng mà. . . . . ."

      "Ngươi quan trọng." Hạ Hầu Tà Nguyệt biểu đạt tâm ý ràng của mình. Thay vì đem thời gian để ở những chuyện vô vị kia, tình nguyện làm bạn cùngLam Như Nhật.

      "Ngươi muốn để cho ta ở cùng ngươi?" nheo mi, hỏi cách nghiêm túc.

      "Đương nhiên phải!" Lam Như Nhật lập tức phủ nhận, điều này làm cho sắc mặtHạ Hầu Tà Nguyệt bình thường trở lại.

      Ở trong lòng thở dài, cuối cùng Lam Như Nhật buông tha cho việc tiếp tục hỏi. Nếu đều để ý, nàng kia cần gì phải lo lắng như vậy? Dụi dụi mắt, sau nàng dựa vào hướng Hạ Hầu Tà Nguyệt.

      "Muốn ngủ?" vuốt tóc nàng, cười nhạt.

      Lam Như Nhật mơ hồ mà trả lời tiếng rồi hướng trong ngực ngã vào, tìm kiếm chỗ thoải mái, cùng với gió từ từ thổi qua, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

      Hạ Hầu Tà Nguyệt che chở nàng vào trong ngực có vẻ cẩn thận, rất sợ cẩn thận chút làm thức tỉnh nàng. Nhìn sắc mặt nàng hài lòng mà ngủ , ánh mắt của lộ ra vẻ đối nàng thêm thương cưng chìu.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.2

      Edit: y linh




      Dáng vẻ hai người tựa vào nhau cùng nơi cây xanh trong viên lâm (khu trồng cây cảnh) tạo thành bức đồ họa xin đẹp, trong lúc đó cũng làm cho tất cả những người chứng kiến nhìn thấy tình cảm mặn nồng như mật giữa hai người.

      "Ngươi như thế nào gọi ta tỉnh . . . . ." Lam Như Nhật gương mặt đau khổ, nhìn về phía Hạ Hầu Tà Nguyệt, thể tin được mình thế nhưng ngủ mà lại ngủ đến hoàng hôn; mà lại cũng mặc cho nàng ngủ, còn mượn bắp đùi của .

      "Ta nỡ." Hạ Hầu Tà Nguyệt duỗi tứ chi thân mình có chút tê dài, cười trả lời.

      " thể như vậy, lần sau nhất định phải đánh thức ta." Lam Như Nhật lôi kéo , kiên định, lại chỉ đổi lấy nhướng mày thèm để ý.

      "Làm sao bây giờ nếu như ta bị ngươi làm hư!" Nàng nhịn được oán trách.

      "Vậy ta rất cao hứng." Hạ Hầu Tà Nguyệt đón lấy lời của nàng, cười khẽ, thuận thế lại má nàng rơi xuống nụ hôn."Ngươi là bảo bối độc nhất vô nhị của ta."

      Nàng trừng mắt nhìn .

      "Thế nào?" Giọng ôn nhu hỏi.

      "Ngươi đối với ta quá tốt. . . . . ." Đối với nàng, vô cùng dung túng, dung túng đến nàng cái gì đều cần biết nàng nghĩ muốn cái gì, thậm chí cần nàng mở miệng đem cái tốt nhất cho nàng.

      "Ngươi đáng giá." Hạ Hầu Tà Nguyệt vuốt gò má nàng .

      Lam Như Nhật nhào vào trong ngực ."Ngươi hại ta thể có ngươi."

      "Vậy ở lại bên cạnh ta, giữ được ta thôi." Trở Hạ Hầu Tà Nguyệt ôm nàng vào lòng, cười .

      Đêm nay trăng tròn.

      Trải qua mỗi lần như thế, ở đêm ai cũng gặp Hạ Hầu Tà Nguyệt, và vào hoàn cảnh này đem chính mình mình vào Ngạo Đằng Sơn bên trong trang ngăn cách; lúc này chính là có thay đổi, đó là lúc này bên cạnh người có thể thể làm bạn cả đời với .

      Đột nhiên lúc này tóc bị dùng sức kéo, Hạ Hầu Tà Nguyệt nhìn Lam Như Nhật trong lòng ngực mình.

      "A! Xin lỗi!" Giọng điệu Lam Như Nhật lo lắng, mặt tràn đầy áy náy."Có phải hay rất đau?"

      Bởi vì do nhìn thấy mái tóc màu bạc dài xinh đẹp của mà hưng phấn quá mức, để cho nàng nhịn được ở đầu tóc mà chơi đùa, cũng nghĩ là cẩn thận quá tay.

      " ."Hạ Hầu Tà Nguyệthôn gò má nàng, trả lời nàng; chỉ là bị kéo xuống phía dưới mà thôi làm sao đau.

      "Ta cẩn thận, kéo làm đau ngươi nữa." Lam Như Nhật nghiêm túc nhưng rất nhanh lại chuyên tâm vào mái tóc dài xinh đẹp của , thích buông tay mà đem chơi.

      Nụ cười lộ ra có chút bất đắc dĩ, lần đầu tiên Hạ Hầu Tà Nguyệt ghen tị với mái tóc bạch kim của mình, từ lúc mà trong nháy mắt mái tóc chuyển màu, toàn bộ lực chú ý của nàng liền chuyển chuyển qua ấy, sau đó gần như có nhìn cái, chỉ quý mái tóc dài bạc kia.

      "Nhật nhi." thể để cho nàng lại lần nữa bỏ quên , Hạ Hầu Tà Nguyệt gọi đồng thời cũng đem tóc bạch kim từ trong tay nàng thu hồi về, mà cử động lần này quả nhận được hiệu quả.

      Lam Như Nhật muốn nên nghĩ đưa tay kéo về, lại bị Hạ Hầu Tà Nguyệt sớm bước phát , trực tiếp bắt được tay của nàng phía sau kéo về, để cho thân thể mềm mại của nàng kề sát .

      "Tà Nguyệt. . . . . ." Nhìntrong mắt của có mong đợi, ràng truyền đạt ra nàng đối với mái tóc trắng của có quyến luyến.

      "Ngươi phải so với tóc màu trắng, ngươi thích đôi mắt màu tím của ta hơn sao?" Hạ Hầu Tà Nguyệt vẫn có buông tay.

      "Ừ, thích nhất ." Tuy rằng hiểu được tại sao muốn hỏi như thế, nhưng Lam Như Nhật vẫn là thành thực trả lời.

      "Nhưng ngươi lại chỉ chú ý mái tóc trắng này." Hạ Hầu Tà Nguyệt nhìn về phía nàng, giọng mang theo chút trách cứ, tựa như nàng thiên vị.

      "Mới có!" Lam Như Nhật vội vàng phản bác, nhưng cử động lại cùng lời kia hoàn toàn ngược lại, chống lại mắt của , nàng lập tức dời ánh mắt nơi khác.

      Hạ Hầu Tà Nguyệtnheo mắt lại lấy hai ngón tay chế trụ cằm nàng quay lại, bắt buộc nàng thể nhìn .

      "Tại sao nhìn ta?" ánh mắt Hạ Hầu Tà Nguyệt lộ ra phiền muộn hiểu nàng vì sao lúc nãy thích đồng thời lại tránh ra.

      "Đó là. . . . . ." ánh mắt Lam Như Nhậtdo dự ràng là tìm lý do.

      "Chẳng lẽ ngươi cũng bắt đầu cho là đôi mắt tím này rất ghê tởm, kinh khủng?" Hạ Hầu Tà Nguyệt trực tiếp hỏi, hiển nhiên thế nào phải biết đáp án kia thể nhưng trong lời tựa như là mang theo chút bi thương.

      "Làm sao có thể!" Lam Như Nhật cần suy nghĩ liền phủ nhận phản ứng kích động ngoài dự đoán của Hạ Hầu Tà Nguyệt, làm có chút kinh ngạc.

      "Đó là đôi mắt xinh đẹp nhất mà ta trông thấy đấy! có cái gì là ghê tởm kinh khủng cả!" Lam Như Nhật tức giận lớn tiếng , đôi mắt như vậy hoàn toàn cho phép bất luận kẻ nào, thậm chí là chính ra lời này.

      "Nếu như ngươi ta như vậy nữa . . . . . . . . . . . ." Chính là lúc đầu rất có khí thế, chẳng qua sau nửa ngày, vẫn là nên lời gì đó giống như uy hiếp..

      Cùng phản ứng lần đầu tiên nghe thấy như vậy, nàng duy trì bộ dạng như vậy ngay cả chính cũng ghét bộ dáng tư thái này, Hạ Hầu Tà Nguyệt đối với chính mình lại hoài nghi nàng mà cảm thấy xấu hổ.

      "Vậy tại sao nhìn ta?" Chủ đề lần nữa lại được trở lại, sau khi hiểu nàng chán ghét bộ dạng như vậy của , thái độ đối với nàng chỉ có càng thêm biết làm thế nào.

      "A?" Chủ đề hiển nhiên xoay chuyển quá nhanh, Lam Như Nhật đột nhiên sửng sốt, ởlúc phát chính mình lại nhìn chằn chằm nhìn lên, ánh mắt lập tức nhanh chóng dời chỗ khác.

      "Nhật nhi." để cho Lam Như Nhật trốn tránh, mặt của Hạ Hầu Tà Nguyệt kề sát, hề cho nàng bất kỳ cơ hội nào né tránh lần nữa.

      "Kia. . . . . . Đó là. . . . . ." nàng vòng vo lắp bắp, cố gắng kéokhoảng cách hai người ra.

      "Là?" Dĩ nhiên Hạ Hầu Tà Nguyệt dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy, lại ngoài ý muốn phát gương mặt của nàng tựa hồ càng ngày càng hồng, ý tưởng từ từ thành hình.

      ". . . . . . Chính là. . . . . ." Lam Như Nhật vẫn là nhìn trái nhìn phải mà , vẫn như cũ nửa câu cũng ra được; mà khiến cho nàng ngoài ý muốn đối với nàng chần chờ, lần này Hạ Hầu Tà Nguyệt lại có tiếp tục ép hỏi, chỉ là lấy đôi mắt tím xinh đẹp thẳng tắpnhìn nàng.

      Gương mặt Lam Như Nhật càng ngày càng hồng, lời gì cũng ra được, rốt cục chịu nổiđưa tay che kín ánh mắt của .

      "Nhật nhi." giống với lúc trước, Trong thanh của Hạ Hầu Tà Nguyệtkhông giống với lúc trước mà tràn đầy ý cười, lấy tay nàng che ánh mắt xuống cầm, cảm giác non mềm từ trong tay truyền tới, kìm lòng đặng đưa tới bên mép hôn, lập tức nàng kinh sợ cả khuôn mặt đỏ bừng vội vàng rút về.

      "Ngươi đáng ." mặc cho nàng muốn lấy tay ra, cười .

      Lam Như Nhật chỉ có thể đỏ mặt trừng , hoàn toàn có biện pháp làm ra phản kháng, ai kêu nàng vừa bắt đầu liền thua, thua ở chỗ nàng đối với thích vượt hơn cả chính mình.

      Từ sau khi mắt của chuyển sang màu tím, nàng vẫn rất muốn cẩn thận nhìn kỹ, nhưng nhanh hơn, nàng phát căn bản mình có biện pháp nhìn thẳng ; nếu là đổi thành những người khác có lẽ còn có thể thờ ơ, nhưng đối với Hạ Hầu Tà Nguyệt lại hoàn toàn được, chỉ là khi nàng cùng ánh mắt giao nhau, nàng liền cảm giác được nhịp tim trong nháy mắt tăng nhanh, rồi càng đừng là cùng nhìn thẳng, đôi mắt kia làm nàng mắc cở muốn tránh .

      "Ngươi. . . . . . Nhìn chỗ khác nữa!"

      " được, ta chỉ muốn nhìn ngươi." Hạ Hầu Tà Nguyệt chặc ôm nàng vào trong ngực, , vẻ mặt giấu được vui mừng.

      Lam Như Nhật gò má phồng lên, cuối cùng lời kháng nghị vẫn là nuốt trở về, mặc dù vẫn thấy xấu hổ, nhưng nàng thích chỉ nhìn nàng.

      "Ngươi hi vọng ta vẫn là bộ dáng này sao?" Hạ Hầu Tà Nguyệt khẽ vuốt tóc nàng, giữa hai người khoảng cách gần gũi ngay cả hơi thở cũng có thể cảm giác được mà nghiêm túc hỏi.

      Từ trước tới nay thích vẻ bề ngoài của chính mình, nhưng nếu nàng thích, như vậy nguyện ý tìm hết thảy phương pháp để cho mình vĩnh viễn duy trì điều này làm cho nàng thích dáng ngoài.

      Lam Như Nhật chút do dự lắc đầu, ở Hạ Hầu Tà Nguyệt còn chưa mở miệng thăm dò đến : "Bởi vì ngươi thích."

      nên lý do khác, nàng muốn miễn cưỡng làm bất cứ chuyện gì của mình.

      "Nếu như ngươi thích sao cả." chỉ để ý suy nghĩ của nàng.

      "Bất kể ngươi là bộ dáng gì, đối với ta mà cũng giống vậy, bởi vì ngươi chính là ngươi, vô luận người là gì ta đều thích nhất." Lam Như Nhật chân thànhđối với lộ ra nụ cười rực rỡ sáng như mặt trời."Cho nên ngươi bây giờ như vậy chính là tốt nhất."

      Như vậy chính là tốt nhất?

      Hạ Hầu Tà Nguyệt khó nén dao động trong lòng bởi vì những lời của nàng, đó là điều mà từ sâu trong đáy lòng muốn nghe nhất mà từng vứt, chưa từng mong đợi qua tương lai có ngày có thể nghe được có người đối với những lời này.

      "Ta có thể cho ngươi cái gì?" Thanh có vẻ khàn khàn.

      Từ người nàng nhận được quá nhiều, có mặt của nàng đối với thể thiếu, cách nào đối với nàng buông tay, nhưng như vậy có thể cho nàng những thứ gì?

      Lam Như Nhật trừng mắt nhìn, làm như ngờ tới hỏi như thế, chợt đối với cười tiếng, đưa tay dùng sức ôm lấy .

      "Ta có được."

      "Có được?" Trong lời của lộ ra vẻ hiểu.

      "Ngươi phải là đem chính ngươi cho ta, như vậy cũng rất đủ rất đủ rồi." Lam Như Nhật xong vui vẻ, vẻ mặt thỏa mãn.

      Hạ Hầu Tà Nguyệtkhông cách nào có thể dùng lời để biểu lộ vẻ kích động trong lòng, chỉ có thể đem tất cả tình cảm hóa thành cái ôm sâu, lời thề cũng buông tay.

      Lam Như Nhật nhàng, tự cho là có bị phát , tay len lén lại sờ lên mái tóc bạch kim của Hạ Hầu Tà Nguyệt .

      "Nhật nhi." Hạ Hầu Tà Nguyệt bắt được tay của nàng, khẽ than thở.

      Lam Như Nhật lúng túng cười tiếng, thử rút tay về, nhịn được thanh minh cho bản thân: "Bởi vì qua hôm nay lại phải chờ tháng, cho nên. . . . . ."

      Lời chưa xong toàn bộ rơi vào trong miệng Hạ Hầu Tà Nguyệt, nụ hôn của vừa mà lại nhu, đối với nàng cỉ có quý trọng, mà nụ hôn kéo dài đến Lam Như Nhật thở hổn hển, cuối cùng Hạ Hầu Tà Nguyệt mới rời nàng bởi vì được thương mà môi lộ vẻ hồng diễm (đỏ tươi).

      "Ta ghen ." Ngón tay khẽ vuốt ve cánh môi nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt khôngchút nào vòng vo .

      Môi bị xoa truyền đến xúc cảm tê dại, làm Lam Như Nhật cả khuôn mặt đỏ bừng, nhất thời nửa khắc (nửa giờ) ra lời.

      Hạ Hầu Tà Nguyệt chăm chú nhìn vào bộ dạng thẹn thùng của nàng, nhàng cười tiếng, xem ra tựa hồ chứng minh được —— so với cái đầu tóc màu trắng kia, hữu của ra đối với nàng càng có sức hấp dẫn.

      Hết chương 4

      Chương 5.1

      [​IMG]


      Có chuyện gì hay là nàng có thể thay Hạ Hầu Tà Nguyệt làm?

      Chờ người của Hạ Hầu Tà Nguyệt phái tới chăm sóc nàng lui xuống, Lam Như Nhật nhịn được thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ gục xuống bàn; từ lúc vừa bắt đầu đến bây giờ, đối với nàng tốt đến nỗi có thể dùng lời hình dung, dường như chỉ cần nàng mở miệng, cái gì cũng thay nàng làm; mà nàng vẫn tiếp nhận đối với nàng, làm nàng nhịn được cũng muốn làm chút chuyện có thể khiến vui vẻ, nhưng. . . . . .

      Lam Như Nhật lại thở dài hơi, suy tư hồi lâu, vẫn là nghĩ ra bất kỳ chuyện gì mình có thể làm cho , điều này làm cho nàng khỏi có vẻ mặt buồn bã.

      "Phu nhân."

      "Lãnh đại ca, Lôi đại ca!" Lam Như Nhậtvừa quay đầu lại, thấy Lãnh Thư Uyên cùng Lôi Thiếu Quân hai người đứng ở phía sau lưng mình, vui vẻ gọi, ngay sau đó còn : " phải cần gọi ta là phu nhân sao."

      Đối với nàng mà , hai người họ đại loại giống như là huynh trưởng, cho nên đối với cách xưng hô của họ như vậy làm cho nàng cảm giác được tự nhiên.

      "Phu nhân chính là phu nhân." Quả cố chấp của hai người cùng Hạ Hầu Tà Nguyệt ngang sức nhau, chỉ là Lãnh Thư Uyên cũng có suy nghĩ đơn thuần như Lôi Thiếu Quân, sở dị cứ khăng khăng giữ vững như vậy là do có nguyên nhân khác là —— còn muốn sống thêm lâu chút; nhưng nếu hai người bọn họ theo như Lam Như Nhật thay đổi cách xưng hô dám khẳng định Hạ Hầu Tà Nguyệt chắc chắn lập tức dùng ánh mắt giết chết bọn họ.

      A tiếng, Lam Như Nhật quyết định tạm thời tranh luận đề tài này với bọn họ nữa, trước mắt nàng có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi ý kiến của bọn họ.

      "Có thể có chuyện gì có thể khiến cho trang chủ vui vẻ ?" Nghe lời Lam Như Nhật , hai người nhìn nhau. Cho dù ra miệng, nhưng bọn tất cả cho là đối với Hạ Hầu Tà Nguyệt mà , tồn tại của nàng ra rất đủ.

      "Vẫn có à. . . . . ." Lam Như Nhật thất vọng.

      Suy nghĩ lại, Lãnh Thư Uyên nhớ lại hình như sinh thần* gần đến, mặc dù trang chủ căn bản muốn nhớ đến sinh thần của mình, nhất là trước đây cũng chưa bao giờ chúc mừng, bất quá nếu là do Lam Như Nhật đứng ra tổ chức, nghĩ mọi thứ khác biệt.

      *Sinh thần: sinh nhật (thấy để sinh thần hay hơn)

      "Vậy thay tổ chức sinh thần ." Lãnh Thư Uyên đề nghị."Mười ngày sau là sinh thần của trang chủ."

      "Mười ngày? ! Như thế nào lại thấy có người cho ta biết!" Lam Như Nhật rất là kinh ngạc. Bản thân Hạ Hầu Tà Nguyệt , trong trang càngkhông có chút động tĩnh gì, điều này làm cho nàng rất nghi hoặc.

      "Cảm giác vì sao có chút nào muốn chúc mừng?" Nàng hiểu nhìn về phía hai người.

      "Trang chủ chưa từng có thói quen sinh thần (tức là chưa từng có thói quen tổ chức sinh nhật)." Lôi Thiếu Quân trả lời.

      Lam Như Nhật suy tư điều gì, khẽ cau mày, rồi sau đó kiên định : " được, ta nhất định phải giúp Tà Nguyệt tổ chức sinh thần!"

      "Nếu có cái gì cần giúp tay, xin phu nhân cứ việc ."

      Hai người hẹn mà cùngnói như vậy, Lam Như Nhật nhịn được ở trong lòng bội phục; nàng cũng có khách khí với bọn họ, đối với bọn họ vẫy tay, ba người liền lập cuộc hội ý , quyết tâm muốn cho Hạ Hầu Tà Nguyệt có ngày sinh thần khó quên.

      . . . . .

      Bên trong phòng, Lam Như Nhật đương nhiên bá chiếm vị trí thuộc về nàng, hạnh phúc vạn phần hưởng dụng Hạ Hầu Tà Nguyệt đặc biệt phân phó người làm mua món điểm tâm ngọt.

      "Ăn ngon ?" nàng quay đầu lại đưa miếng cho Hạ Hầu Tà Nguyệt, mong đợi hỏi.

      "Ăn ngon." Cho dù Hạ Hầu Tà Nguyệtđối với cái món điểm tâm ngọt cũng có hứng thú, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của nàng, vẫn là gật đầu, mà nàng đáp trả lại bằng nụ cười làm nhịn được ở má nàng thơm cái.

      "Ngươi gần đây bận việc gì sao?" Hạ Hầu Tà Nguyệt vòng quanh hông của nàng, thản nhiên hỏi, bởi vì phát mấy ngày nay nàng thường có hành động tránh né .

      "Khụ! Khụ!" Đột nhiên nàng mới vừa cho món điểm tâm ngọt vào đến miệng bị nghẹn, ho đến mặt đỏ lên, vội vàng nhận lấy nước do Hạ Hầu Tà Nguyệt đưa đến uống vào.

      Hạ Hầu Tà Nguyệt gì, đáy lòng lên hoài nghi.

      "Cám ơn." Cuối cùng Lam Như Nhật cũng nuốt xuống được, đem cái ly để lên bàn, ánh mắt dao động, ràng là trốn tránh chuyện vừa mới hỏi.

      "Nhật nhi." Mày nhăn lại, Hạ Hầu Tà Nguyệt hết sức thích nàng có chuyện gạt , chính là đem nàng quay sang mình, cho nàng tránh.

      "Ngươi có chuyện gì cho ta biết?"

      " có. . . . . . có a. . . . . ." Hoàn toàn có thiên phú (năng lực) dối, bộ dạng cà lăm căn bản là muốn bị bại lộ.

      "Ta. . . . . . Ta nghĩ ta nên đứng lên ta quên là muốn nhà bếp cùng đại nương lấy chút đồ." Lam Như Nhật vội vàng hôn lên mặt Hà Hầu Tà Nguyệt, thừa dịp thất thần từ đùi trượt xuống , nhanh chóng lao ra bên ngoài, lưu lại sắc mặt khó coi của Hạ Hầu Tà Nguyệt.

      Lam Như Nhật vừa rời khỏi Hạ Hầu Tà Nguyệt, liền thở lớn hơi. Chỉ còn ngày, nàng cũng hy vọng bị Hạ Hầu Tà Nguyệt phát kế họach của nàng.

      "Đại nương?" Lam Như Nhật đứng ở bên ngoài phòng bếp, hướng vào bên trong gọi.

      "Phu nhân ngươi đến rồi a." đại nương cầm mảnh vải tay lau khô, vẻ mặt hiền hậu nhàng đối với Lam Như Nhật cười tiếng, từ bên trong tủ gỗ lấy ra cái bao bố đưa cho nàng.

      "Đồ ngươi muốn chuẩn bị xong, toàn bộ để ở chỗ này."

      "Cám ơn đại nương!" Lam Như Nhật ôm lấy đại nương, vui vẻ cảm ơn.

      " có gì.", đại nương cảm giác giống như là đứa bé, trả lời cách thương ."Đại nương nghe ngươi phải giúp trang chủ tổ chức sinh thần, còn có cái gì đại nương có thể giúp ngươi cứ việc ."

      " cũng có việc gì nhiều lắm." Lam Như Nhật cao hứng trả lời, mà bộ mặt lại lộ vẻ mong đợi.

      Nàng có Lôi Thiếu Quân, Lãnh Thư Uyên còn có những người khác trong trang giúp tay, rất nhanh liền đem những chuyện muốn làm đều làm xong, chỉ còn lại là việc làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt vui mừng.

      "Đại nương?" Lam Như Nhật cảm giác phía dưới sờ soạng, hiểu nhìn về phía đại nương.

      "Thất lễ, phu nhân." đại nương thu tay lại, tràn đầy áy náy , điều này làm cho Lam Như Nhật nhất thời tay chân luống cuống, hiểu là vì cái gì, màbộ dáng gấp gáp kia của nàng làm cho đại nương khỏi đưa tay ôm lấy nàng.

      "Quả nhiên ngươi là đứa bé ngoan."

      Trong ánh mắt Lam Như Nhật lộ ra vẻ hiểu, nhưng đại nương cái gì cũng , chỉ là thúc giục nàng mau chóng rời khỏi phòng bếp dơ dáy bẩn thỉu này, tránh cho dính mùi lạ.

      Đại nương nhìn bóng dáng Lam Như Nhật rời , thần sắc có vẻ vui mừng. Cũng giống như đại đa số những người bên trong trang, hơn nữa đời người đại nương đều trải qua cuộc sống ở trong trang, khi mắt thấy trong trang mấy ngày nay biến hóa, đại nương có vẻ cao hứng dị thường; cũng phải là trước tốt, chỉ là cảm giác từ khi có hữu của Lam Như Nhật, trang chủthay đổi là mắt ai cũng nhìn thấy, theo đó cả Ngạo Đằng Sơn trangkhông khí cũng trở nên khác hơn.

      "Cũng rất nhanh là có thể nghe thấy thanh của con nít đây." Đại nương lầm bầm trong miệng với vẻ trông mong, trong đầu thấy được tương lai tốt đẹp phía trước.

      Bất luận là nguyên nhân gì, Hạ Hầu Tà Nguyệt có ý định mặc cho Lam Như Nhật tiếp tục tránh né nữa. đẩy cửa ra, quyết định hôm nay nhất định phải hỏi ra ngọn nguồn.
      "Sinh nhật vui vẻ!"

      Hạ Hầu Tà Nguyệt vừa bước vào bên trong phòng, chưa kịp mở miệng cái gì, liền thấy Lam Như Nhật như bướm trắng nhào về phía , bản năng đưa tay ôm lấy, khiến cho ban đầu muốn chợt dừng lại.

      "Tà Nguyệt?" Lam Như Nhật thấy có phản ứng, khỏi đưa tay lên trước mắt quơ quơ.

      "Ngươi. . . . . ." Ánh mắt Hạ Hầu Tà Nguyệt nhanh chóng quét qua, phát giác bên trong phòng bài biện cùng lúc trước ràng có vẻ khác nhau.

      Từ trước đến giờ bên trong phòng rất là đơn giản thông thường trừ những vật dụng cần thiết ngoài ra có những thứ khác, nhưng tất cả những thứ trước mắt đây hiển nhiên cùng lúc trước khác xa nhau, mặc dù có trang trí hoa lệ, chỉ là bày thêm hoa cỏ, khác ở chỗ là bức tranh vạn mã bôn đằng (mười nghìn con ngựa phi nhanh) được thay tranh sơn thủy êm dịu nhàng, hơn nữa chút đồ chơi , chỉ là như vậy liền làm cho khí cả căn phòngthay đổi, làm cho người ta có cảm giác thoải mái mà lại an tâm.

      Đáp án hiển nhiên bị vạch trần, mấy ngày qua nàng vô tình hay cố ý tránh mặt , rồi lại luôn cùng Lãnh Thư Uyên cùng Lôi Thiếu Quân lét lúc chuyện, nguyên nhân ra là vì cái khác, cũng chỉ là vì người ngay cả sinh nhật của mình cũng nhớ tới.

      " thể quên, cũng phải là cảm thấy quan trọng." Giống như là biết Hạ Hầu Tà Nguyệt suy nghĩ gì, Lam Như Nhật vừa mở miệng trúng tâm tư của , lôi kéo hướng bên trong phòng ."Có ngày hôm nay mới có ngươi; có ngươi, ta mới có thể với ngươi ở chung chỗ."

      "Tà Nguyệt?" Đột nhiên Lam Như Nhật bị từ phía sau ôm lấy, nghi hoặcnghiêng đầu nhìn .

      "Cám ơn." Giờ phút này lòng Hạ Hầu Tà Nguyệt tràn đầy tình cảm hóa thành hai chữ, biết còn có thể cái gì. Tất cả mọi thứ mà khát vọng, nàng tất cả chút do dự cho, lần lại lần lấp đầy tâm lạnh lùng mà trống rỗng của .

      Lam Như Nhật nhìn Hạ Hầu Tà Nguyệt, đối với cười tiếng, mặc dù gì, cũng đem tâm ý của nàng truyền đạt cho .

      "A!" Nhớ ra cái gì đó, nàng đột nhiên kinh động kêu lên, vội vàng lôi kéo đến trước bàn ngồi xuống.

      Tình cảnh rất quỷ dị —— đốt cây nến cắm nửa lên chiếc bánh ngọt, còn có chiếc bánh kia ràng phải là cách ăn, tình cảnh này, thành trông rất giống . . . . .

      Tế bái (thờ cúng).

      "Cái đó. . . . . . trước đây Tiểu Tri từng qua với ta, ở chỗ khác mỗi người khi đến sinh nhật của mình chiếc bánh đặc biệt , hơn nữa còn có thể cho phép có ba nguyện vọng." Lam Như Nhật ràng cảm giác được, vội vàng mở miệng giải thích; rồi sau đó nhịn được ở trong lòng than thở, nàng ràng là dựa theo lời Tiểu Tri với nàng mà làm theo, nhưng tình hình lại biến thành bộ dạng trước mặt, làm nàng khỏi cảm thấy chán.

      "Mặc dù cảm giác rất kỳ quái, nhưng ý nghĩa vẫn là thay đổi." Lam Như Nhật rất nhanh giữ vững tinh thần."Hơn nữa nguyện vọng nhất định thực !"

      "Nhất định?" chú ý tới lời nàng , lặp lại.

      "Nhất định!" Lam Như Nhật mạnh mẽ gật đầu, mặc dù hoàn toàn có căn cứ để .

      Khóe môi gợi lên , vừa làm Lam Như Nhật nhìn nụ cười mị hoặc cách sững sỡ; mà ở trong nháy mắt, nàng di chuyển vị trí tới đùi Hạ Hầu Tà Nguyệt, tay của là vòng ở eo nàng.

      "Nguyện vọng thứ nhất của ta, ngươi vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta."

      "A?" Lam Như Nhật kinh ngạc lên tiếng."Ngươi có nguyện vọng khác sao?"

      "Tại sao muốn nguyện vọng khác?" hỏi ngược lại.

      "Nếu như có nguyện vọng này, ta cũng ở lại bên cạnh ngươi, như vậy rất thua thiệt , ngươi hẳn cũng phải đổi cái đáng giá chứ”. Nàng cố gắng khuyên bảo.

      " cái này." Hạ Hầu Tà Nguyệt nhận lời đề nghị của nàng, thẳng.

      "Nhưng là. . . . . ." Nàng buông tha muốn mở miệng.

      "Chỉ cần cái này." Hạ Hầu Tà Nguyệt nhấn mạnh lần nữa, được chen vào.

      Được rồi, mặc dù nàng vẫn là rất muốn khuyên đổi cái, cũng hiểu tại sao muốn kiên trì ước nguyện vọng vốn là thực được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :