1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Rất Nhớ Rất Nhớ Anh - Mặc Bảo Phi Bảo (53/53) End

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 35 - Thịt bò bằm chưng (5)
      Đến dưới lầu nhà đầu bài, chỉ mất nửa giờ.

      Chỉ là nghĩ Tuyệt Mỹ còn công việc, Mạc Thanh Thành ở nhà mình nếu sốt cao lùi, nhất định cần người chăm sóc. Nhưng khi đến rồi lại do dự.... ngửa đầu nhìn lầu 24, tự hỏi mình lên thế nào đây. ngủ? Bị sốt tỉnh táo lắm a, bị đánh thức có sao ......

      "Cháu , sao thế?" bà lão đầu bạc xách hai túi đồ lớn tới, đặt túi đồ bên chân, mò tìm chìa khóa, "Quên mang chìa khóa?"

      "A? phải.... Bạn trai của con ngủ, con...."

      Kỳ nghĩ có nên đánh thức , xuống mở cửa cho .......

      Bà cụ cười cười, mở cửa: "Vào trước ."

      thuận thế vào, giúp đỡ bà cụ xách túi đồ lớn, lại ngờ hai người đều đến tầng 24. nhớ lần trước đến còn cảm khái nơi này bố cục tốt, mỗi tầng chỉ có hai hộ gia đình..... Vì thế, bà đây chính là.... hàng xóm đối diện nhà đầu bài sao?

      xách túi bự bột giặt nước xả này nọ, vừa nhớ ra bà cụ kia cười hỏi: " khéo, con là bạn của ai trong nhà đối diện thế?"

      "Con... là....."

      cảm thấy lòng bàn tay hơi nóng, cảm thấy có ánh mắt ôn hòa đánh giá mình là chuyện gì a T.T.... Sao lại có cảm giác phải gặp hàng xóm, mà là gặp phụ huynh vậy, quả nhiên người lớn tuổi phần lớn đều thích bát quái.........

      "Đừng , để bà đoán thử."

      O(╯□╰)o lão nhân gia ngài đừng đoán a..........

      "Là cậu bác sĩ trẻ kia? Người ít ấy?"

      "Vâng....." Ít á?

      là diễn viên lồng tiếng, vốn nghề nghiệp là chuyện a T.T......

      "Bác sĩ tốt, trong nhà có bác sĩ, tạo phúc toàn gia.... Ai u, hình như bà thực tế quá rồi, thằng bé ấy rất nghiêm túc, bà dắt cháu khám bệnh từng gặp cậu ta. Đó là lần đầu tiên bà thấy nhiều, dạy dỗ đôi cha mẹ. Đôi cha mẹ trẻ tuổi kia tính khí nóng nảy, mắng hộ sĩ kỹ thuật tốt, ở bệnh viện khác kim đâm trúng da, nơi này vì sao tìm mãi thấy mạch máu..... La hét lớn đến mức dọa cả cháu bà, xắn tay áo còn muốn đánh hộ sĩ.... Aiz.... Con xem quan hệ giữa bác sĩ bệnh nhân bây giờ đó, lần trước bà xem tin tức TV...."

      Bà lão hồi, biết lạc đề đến chỗ nào rồi.

      Cố Thanh nghe tò mò muốn chết, vội kéo chủ đề trở lại: "Sau đó sao? gì?"

      "À, đúng, tiểu Mạc nhà con a, đứa bé có phải bị châm bốn năm ngày rồi ? Đôi cha mẹ kia vui, còn gào thét, bảo đúng thế, tiêm năm ngày, lần đầu tiên xảy ra tình huống này. Tiểu Mạc , tiêm lâu như vậy, mạch máu sớm chịu được, trở về cắt miếng khoai tây sống, dán lên lỗ kim châm, giúp mạch máu khôi phục nhanh hơn... Bà nghe còn tưởng , về cho cháu bà thử qua, có tác dụng đó......"

      ra..... ở khoa nhi a?

      Cửa thang máy mở ra, tới tầng 24.

      Bà lão rốt cục niềm nở nhìn đứng trước cửa, lại ôn hòa nhìn vài lần, rồi mới vui vẻ hớn hở vào cửa nhà mình. Cố Thanh thở ra hơi, đứng ở hành lang người, trước cửa, do dự chốc lát, nhìn đồng hồ, kim đồng hồ tích tắc tích tắc, tim đập nhanh như kim đồng hồ luôn........

      Tiết tấu này khiến người ta rất khẩn trương a.........

      hít sâu, rốt cục nhấn chuông cửa, mới làm bạn người ta ba ngày.... lần thứ hai gặp mặt.... thế nhưng lại thế nhà , đây là vận khí gì a.......

      Yên lặng lát, có thanh gì.

      Mạc Thanh Thành, phải sốt tới hôn mê chứ?

      lại nhấn chuông cửa, lo lắng nhiều hơn chút, áp đảo cả chút ngượng ngùng ban nãy.

      Như cũ.... có tiếng động.

      hôn mê chứ?!

      Tim như bị nhéo cái, đột nhiên, cửa được mở ra.

      Người trước mặt ràng còn chưa tỉnh ngủ, còn mặc áo trắng tay ngắn và quần thể dục, tay chống ở khung cửa, cúi đầu nhìn , ánh mắt khép hờ, dường như chưa phản ứng kịp. cũng giật mình, ngẩng đầu nhìn , hai người nhìn em, em nhìn , đều ngạc nhiên.

      mím môi, chợt cười: "Vào trước ."

      Giọng khản đặc, xoay người, chậm chạp về phía phòng mình, Cố Thanh vội đóng cửa, tự giác thay dép lê, khi xoay người lại vào phòng mình.

      Còn may..... cửa vẫn mở.

      vào phòng , thấy ngồi bên giường, xé giấy gói, dùng rượu sát trùng lau cây nhiệt kế, nhét vào miệng rồi mới ngẩng đầu nhìn . Rèm trong phòng được kéo lại, tối mờ mờ, hiển nhiên là ngủ bị đánh thức.

      qua, ngồi sô pha cạnh giường: "Rất... khó chịu sao? Có muốn đến bệnh viện ?"

      nhíu mày, lắc đầu.

      Nhìn tóc rối dính trán , ẩm ướt, hẳn là ra ít mồ hôi. Nhiệt kế ngậm trong miệng, sao lại có cảm giác như ngậm kẹo que......

      "Em giúp đun nước nóng? tranh thủ," chỉ giường , "nằm nghỉ chút ."

      Bằng cứ ngồi vậy lúc nữa bị cảm lạnh.

      Trong phòng mở điều hòa, rất lạnh.

      tự hỏi, có nên mở điều hòa .

      Mạc Thanh Thành lấy điều khiển ở giường, mở điều hòa, nhíu mày nhìn : "Sao em lại mặc váy?" Giọng mơ hồ , có chút mệt mỏi xen lẫn trách cứ.........

      T.T.......... Sao lại có cảm giác ngồi trước mặt bác sĩ thế này, chẳng lẽ vừa rồi bị bà cụ tẩy não sao.......

      "Buổi sáng nếu ấm áp em mặc...." Mặt hơi hồng, dứt khoát đứng dậy, ra đun nước cho : " mau đắp chăn ngủ ..... Em chỉ đến xem sao, cần quan tâm em."

      Sau lưng im ắng.

      Khi bưng nước ấm trở lại, Mạc Thanh Thành trở về giường, nửa nằm nửa ngồi, nhắm mắt tiếp tục đấu tranh với cơn sốt. Cố Thanh nhìn trán ướt sũng, đặt ly thủy tinh ở bàn cạnh giường, đến cúi người giọng hỏi : " uống thuốc chưa? Khăn mặt ở đâu? Em lấy nước ấm giúp lau mặt?"

      cúi người, tay chống ở cạnh giường, để dễ chuyện với .

      Vốn chẳng cảm thấy gì.

      Nhưng khi cúi người xuống, lòng có chút rối loạn.

      Mạc Thanh Thành ừm tiếng, đôi mắt vì sốt cao mà mê mang mở ra, nhìn , tiếp tục mơ hồ : "Lần trước muốn với em, sau này mùa đông đừng mặc váy."

      lơ mơ, sao đề tại lại quay về đây?

      giơ tay, lấy nhiệt kế trong miệng ra, giọng với : "Con phải chú ý giữ ấm." Vị đau họng, chuyện chậm, tự nhiên trộn lẫn ngữ khí ôn nhu mờ ám.

      ............

      Có tiếng tim đập thình thịch, hơi hoảng, xấu hổ né tránh, cách ra khoảng an toàn...... Lại chợt cảm giác được, dùng ngón tay nóng bỏng, , nhéo nhéo vành tai lạnh băng của mình: "Nhớ chưa?"

      Giọng khàn khàn mơ hồ, ngữ điệu lại mềm mại.

      cần tốn sức, nháy mắt phá vỡ mọi phòng tuyến, đánh thẳng vào đáy lòng.........

      "Khăn mặt của màu gì?" đột nhiên đứng thẳng, xoay người ra ngoài, ràng là giẫm theo tiếng tim đập mà , chân muốn nhũn ra.....

      "Màu trắng."


      P.S: phải mình cắt chương đâu, mà tác giả viết ngắn ấy.... :v

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 36 - Thịt bò bằm chưng (6)
      phát mình đáng lẽ nên hỏi thêm mấy vấn đề, ví dụ như treo ở đâu, khăn lớn hay ....... Nhưng khi vào toilet, mới phát mấy vấn đề đó đều dư thừa. giá treo khăn bên ngoài buồng tắm, bên trái loạt khăn mặt lớn trung màu trắng, bên phải là khăn lớn trung màu lam, loạt xuống, mỗi hàng treo hai cái.

      Phân chia thực ràng.

      nghĩ, khăn bên để lau tay?

      Cỡ trung để lau mặt?

      Cái cuối cùng.......

      Trong đầu dần ra khái niệm về khăn tắm, lập tức né khỏi vấn đề đó, cầm khăn lau mặt. Vòi nước có nước lạnh và nóng, thấm ướt khăn, trở về phòng, phát Mạc Thanh Thành mơ màng ngủ.

      nghiêng người nằm đó, tư thế ngủ có chút trẻ con, gối lên tay trái của mình.

      Nhìn mồ hôi trán , có lẽ bắt đầu hạ sốt rồi?

      Mỗi lần phát sốt đều mất cả buổi tối, mồ hôi ra bớt sốt, hết mồ hôi lại phát sốt........ Cứ thế tới sáng mới khỏe, nếu khỏe phải đến bệnh viện.

      nhớ cảm giác khó chịu khi mình phát sốt, liền cảm thấy đáng thương, đặt khăn ở bệ đá cẩm thạch, đến bên giường, chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy nhiệt kế bên cạnh gối nhìn.

      Ba mươi tám độ? Ừm... như vậy lúc nãy đo ra hẳn là cao hơn chút? Rốt cuộc là cao tới mức nào a? lại nhìn người nằm giường, tự hỏi hồi, dùng ngón tay nhàng cầm tay lọt ra ngoài chăn bông của , nhàng dịch vào trong chăn.

      Hy vọng khi trời tối có thể hết sốt.

      Sau đó ăn chút đồ, ngày mai là khỏe rồi.

      nhìn .

      ở trước mắt mình, ngủ sâu....... Vì ra mồ hôi hạ sốt, làn da có vẻ càng trắng lại nhẵn mịn, còn có chút ửng hồng. Ửng hồng vì sốt, nhưng lại khiến vẻ mặt nghiêng của tăng thêm mỹ cảm nhu hòa.....

      lớn bằng này, cũng chỉ vào qua phòng của họ, đây là lần đầu tiên thấy nam nhân ngủ say. Hơn nữa..... người này là đầu bài, là Thương Thanh Từ chỉ cần tùy tiện gửi tin gì đó weibo là có thể khiến hơn mười vạn fan ăn mừng khắp chốn....

      Ba ngày.... thể đánh tan uy thế Thương Thanh Từ của .

      "Người chẳng phải gỗ đá đều có tình, bằng gặp giai nhân khuynh thành."[1].... Là chất giọng của trước, từng post bài như thế. giờ......... xứng với bốn chữ "Giai nhân khuynh thành".........

      Lông mi của giật giật.

      Tim giật thót.

      Sau đó......... mọi thứ tiếp tục an tĩnh.

      Hộc, quá thách thức năng lực kháng áp của tim rồi..........

      Cố Thanh cảm thấy bản thân tiếp tục nhìn ngủ thế này, rất biến thái, liền tự ra phòng khách.

      Chăm chú đánh giá nhà , tại nhìn kỹ, sạch cực kỳ. Phòng nhiễm hạt bụi, nhưng đồ vật đa số để lung tung, từ quần áo đến tạp chí, CD, là đủ loạn.

      dọn CD sopha, còn có tạp chí, rồi ngồi xuống lấy quyển sách mình quen mang theo ra, đọc đọc hồi liền ngủ quên mất. Khi tỉnh vì đau dạ dày, lúc này mới nhớ, vội vàng chạy tới đây, trừ uống nước chưa kịp ăn gì cả.

      Bốn giờ hơn?

      Vã mồ hôi. là sắp đói chết đến nơi.

      May mắn, bàn trà ở phòng khách có mấy hộp thức ăn, đều khui rồi, gì cũng có. Mình chịu mệt nhọc như vậy, chịu đựng tịch mịch bồi bệnh nhân, dù sao cũng thể chết đói a...... vừa oán thầm vừa lật tìm, quái vị đậu tằm, nguyên vị sò biển, nấm kim cay, hạt dưa, mề vịt..........[2]

      T.T..... Hai nam nhân tham ăn muốn chết, chuẩn bị đồ ăn vặt nhiều như vậy, thế mà có gì có thể nhét no bụng......

      Mở túi sò biển, hơi ăn sạch.

      Tiếp tục cái khác.......

      Cố Thanh cúi đầu ăn, quả thực là càng ăn càng đói.

      Khi xé gói thức ăn vặt thứ bảy, mới phát , có thân ảnh đứng cách mình xa. hoảng sợ, ngẩng đầu, là đầu bài, thần sắc mơ hồ mệt mỏi, lại pha chút thú vị nhìn ăn.

      Cố Thanh vội buông, đứng dậy: " tỉnh rồi? Hết sốt chưa?"

      Đầu bài nhíu mi: "Hình như bớt sốt rồi, buổi tối hẳn sốt lại."

      .........

      "Chúng ta đến bệnh viện ?"

      " cần, quen rồi, mỗi năm hay bị sốt vài lần, qua đêm là khỏe thôi." lắc đầu, ra khỏi phòng. theo: "Cả người đầy mồ hôi rồi, em giúp mở điều hòa phòng khách nha? Nếu bị cảm mất."

      Đầu bài lắc đầu: " cần."

      phát định vào bếp: " đói bụng sao? Hay là muốn uống nước?"

      Đầu bài dừng chân, cúi đầu nhìn Cố Thanh bên cạnh, nhìn ánh mắt dường như tỉnh táo hơn rồi.

      Mình quá lo ra rồi? Sao tiếp........

      cười có chút bất đắc dĩ, mang theo chút trêu chọc: " muốn toilet."

      .........

      .........

      " ....."

      nhìn vào toilet, đóng cửa, bỗng nhiên cảm thấy bản thân có tác dụng gì. Đầu bài dường như là người rất biết chăm sóc bản thân..... Kỳ đến đây chỉ vì sợ đột nhiên sốt cao, cùng đến bệnh viện, hoặc nếu đói có thể giúp đỡ đút ăn........ Vế trước có lẽ xảy ra? Vế sau........ hình như tự đút mình ăn no trước rồi.

      Hộc.

      Cố Thanh phân tích tình cảnh của chính mình, khi đầu bài ra, liền hỏi : "Cơm chiều định giải quyết thế nào? Muốn ăn gì? Em nấu cho ?" Tuy bằng tay nghề đầu bếp của , nấu cháo hay gì đó vẫn được.........

      đáp, hỏi lại: "Ăn ngon ? Đồ ăn vặt ấy."

      "Vâng......" xấu hổ, Cố Thanh gật đầu, "Ăn ngon lắm."

      cười, vì bệnh mà có vẻ mệt, hỏi : "Thích ăn cái nào? Sau này mua nhiều chút."

      "Sò biển ăn ngon..... Nấm kim châm cũng tệ....." Cố Thanh nghĩ nghĩ, thành thực với , "Thôi, sau này để em mua cho , ít nhất phải chuẩn bị vài thứ có thể no bụng."

      ừ.

      Sau đó........ lại trở về giường.

      tự giác rót ly nước ấm, vào đưa cho : "Ra nhiều mồ hôi như vậy, uống chút nước ." xong, bản thân cũng hơi ngượng, hình như với , sốt hoàn toàn = uống nước ấm + ngủ.

      Mạc Thanh Thành nhận ly nước.

      Uống ngụm.

      ...... Lại uống ngụm.

      Chỉ có tiếng uống nước .

      tự giác vươn người, cầm ly nước, đặt ở bệ tủ cạnh giường, khi quay đầu lại muốn đứng dậy da đầu chợt đau. Tóc của , bị quấn vào đồng hồ tay ............

      Đòi mạng mà........

      tiện tay muốn kéo ra.

      Đầu bài thấp giọng ngăn: "Đừng dùng sức kéo, giúp em gỡ."

      tiếng, ngồi sát bên người , có chút bối rối.

      Đầu bài gạt tóc chắn tầm mắt ra, mò theo lọn tóc quấn quanh đồng hồ, dường như gỡ được, dứt khoát tháo đồng hồ xuống, cúi đầu chăm chú nhìn chỗ tóc quấn.

      kiên nhẫn gỡ, ngón tay vòng quanh lọn tóc của .

      dám nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi cạnh , tay còn chống bên sườn kia, dùng tư thế có thể coi như quỷ dị, nửa chống bên . Bất cẩn chút áp sát chân .......

      Mau gỡ ra , please, mau gỡ ra ......

      Phòng tối...........

      nhúc nhích, đụng vào chân , lập tức như bị phỏng, giật ra.

      Hic.... lại kéo căng da đầu nữa.....

      "Đau?" ngẩng đầu, nhìn .

      "Vâng."

      "Đau cũng đừng lộn xộn."

      "Ừ."

      cúi đầu.

      "Cái đó....."

      Mạc Thanh Thành ngẩng đầu.

      " chúng ta bật đèn trước ......."

      Nếu bị cúp điện, sao phải mò mẫm trong tối thế này....... Hoặc là, trực tiếp giật đứt T.T

      nghe , thần sắc hơi hoang mang nửa giây, sau đó là giật mình.... Khi định mở miệng , ngoài cửa có người hắng giọng: "Hai vị........ Cần ta giúp hai người đóng cửa ?"


      [1] Trích trong thơ "Lý phu nhân" của Bạch Cư Dị [mình tra dịch thơ mà ko thấy], Lý phu nhân hay Hiếu Vũ Hoàng Hậu, là phi tần của Hán Vũ Đế. Câu nguyên gốc là: 人非木石皆有情,不如不遇倾城色 - nhân phi mộc thạch giai hữu, bất như bất ngộ khuynh thành sắc. Khuynh thành sắc chỉ vẻ đẹp khuynh thành, mình tạm dịch thành giai nhân cho dễ hiểu.

      [2] quái vị đậu tằm, nấm kim châm cay

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 37 - Thịt bò bằm chưng (7)
      Trời a........

      Cố Thanh giật bắn người bật dậy, suýt nữa khóc luôn. Vì sao Tuyệt Mỹ lại ở nhà a!!!!

      Hơn mười cọng tóc bị giật đứt, công sức nãy giờ xem như.... uổng phí. Mạc Thanh Thành muốn cười, lại biến thành ho khan, thanh mệt mỏi mang vài phần bất đắc dĩ trả lời: "Cậu muốn giúp chúng ta đóng cửa, thành vấn đề, bất quá, giúp mình mở đèn trước ."

      bàn tay với vào, vuốt vách tường, tìm được công tắc đèn.

      Ba tiếng, phòng sáng ngời.

      Lúc này Tuyệt Mỹ mới mò vào, hai mắt nhiều chuyện nhìn, hai diễn viên nam nữ, còn ho khan, cúi gằm mặt như vừa trộm trăm con gà, dường như.... có gì khác thường? cáo lỗi, cười: "Tha thứ cho khả năng tưởng tượng của diễn viên lồng tiếng..... Mấy câu như 'Đau? Vâng.... Đau cũng đừng lộn xộn'," lại hắng giọng, "Cậu hiểu mà, đầu bài đại nhân."

      "Cậu chơi game xong rồi?"

      "Ừ, đói bụng, muốn ra tìm đồ ăn, bằng cũng dám quấy rầy hai người.

      vẫn luôn ở nhà?

      Tuyệt Mỹ vẫn luôn ở nhà?!

      Cố Thanh khó tin nhìn đầu bài, đầu bài dường như biết muốn hỏi gì, giọng khàn khàn : "Vừa rồi em tới, nhắn tin cho , bảo ở trong phòng, cần ra ngoài phiền nhiễu, em được tự nhiên."

      .............

      .............

      Bây giờ càng tự nhiên đó.........

      Cố Thanh thấy mình bao giờ dám đứng cạnh đầu bài nữa, bị vị cao lớn trước cửa kia vây xem rồi, xắn tay áo áo về phía phòng bếp, lầu bầu: "Tối nay ăn cháo , được ? Trong nhà hẳn có gạo chứ? Em xào thêm mấy món rau thanh đạm....."

      còn chưa xong.

      Người giường chậm rãi đưa ra ý kiến khác: " muốn ăn thịt bò bằm chưng."

      Cố Thanh mù mờ quay đầu, bị bệnh phải nên ăn thanh đạm sao?

      "Được ?" thế nhưng....... lại cố ý đổi giọng, dùng chất giọng tuyệt đối miễu sát , nhàng hỏi được ...... Cố Thanh khựng chút, chiến thắng 'chính mình' hàng phục kia, cứng rắn lòng hỏi: "Hôm khác ăn được ? Hôm nay bị sốt....."

      "Nguyên liệu chuẩn bị ở trong tụ lạnh," xong, xốc chăn lên, từ giường xuống, xỏ chân vào dép lê, "Bây giờ bớt sốt rồi, để làm ."

      ...........

      ...........

      nhìn xắn nửa tay áo, có xúc động muốn đem chôn vào chăn, sao nỡ để vào bếp nấu cơm?

      Cố Thanh nhìn tới nhìn lui, đặc biệt bất lực, lần nữa nỗ lực thuyết phục nam nhân cao hơn mình cả cái đầu này: "Bị sốt ăn thức ăn thanh đạm tốt hơn..... là bác sĩ đó......."

      Vị nhân sĩ cao lớn này, cậu lên tiếng khuyên nhủ được sao?!

      Tuyệt Mỹ bày ra biểu tình vô tội, biết nấu cơm, nhìn Cố Thanh.

      cứ thế nhìn Mạc Thanh Thành đeo lại đồng hồ, thản nhiên đến tủ quần áo muốn lấy áo khoác thể thao mặc vào, định phát sốt còn nấu cơm cho bọn họ.........

      Hoàn toàn là nhẫn nhịn mệt nhọc, hoàn toàn..... khiến người ta đau xót a.....

      "Để em làm cho.... Nhưng chỉ được ăn ít thôi."

      đầu hàng, triệt để đầu hàng.....

      Nếu đáp ứng làm thịt bò bằm chưng, cũng đành theo lời hướng dẫn của , tìm nguyên liệu trong tủ lạnh, phát ngay cả khuôn bánh trứng [1] cũng có sẵn. Trời a, nếu phải bác sĩ, nhất định là đại đầu bếp nổi tiếng.......

      bắt đầu nhớ lại.

      Năm phút vừa rồi, đầu bài đối diện , giảng giải cách nấu món này. hai câu ho khan, còn cầm ly uống mấy ngụm nước. Cuối cùng, đành lòng, với , để chính mình lên baidu tìm cách nấu được rồi.

      Hy vọng..... làm ra khiến người ta quá thất vọng.

      Thịt bò được đầu bài bằm vụn.

      Trong bát sứ trắng có gạo, gạo nếp và gạo kê giã thành bột gạo........

      Buổi trưa khi về chuẩn bị sẵn.... Lúc đó hẳn là bắt đầu sốt rồi, quả nhiên điều gì cũng cản nổi mong muốn ăn thịt bò bằm chưng của sao.........

      cho thịt bò vào bồn sứ, thêm bột nở và rượu gia vị, cố gắng quấy.... trong công thức cũng phải quấy bao lâu, dứt khoát ra sức trộn nhiều chút, rồi mới cho nước hành gừng, nước tương và dầu ôliu.

      Phải ướp khoảng mười phút nhỉ?

      nhìn bồn sứ, lại nhìn đồng hồ.

      "May mà em đến," Tuyệt Mỹ đứng trước cửa bếp vây xem, thuận tiện cảm khái. " càng ngày càng cảm thấy, có bạn , người được lợi đầu tiên tuyệt đối là . Em biết , nếu em đến, bữa cơm tối này hẳn là làm rồi....."

      Tuyệt Mỹ hoàn toàn biết làm bếp, bình thường được đầu bài phục vụ quen rồi, cảm thấy nấu cơm là chuyện đáng sợ nhất đời.

      Cố Thanh cười: "Em cũng giỏi làm bếp... Nhưng tương đối cũng hiểu, phỏng chừng tại là con , nhìn công thức lần cơ bản có thể làm được."

      " cũng vậy." Tuyệt Mỹ cảm thấy bội phục sâu sắc, " thường dạo siêu thị, muốn ăn rau thịt gì liền mua về, sau đó mới nghiên cứu công thức, cân nhắc làm thế nào...."

      Mua nguyên liệu trước rồi mới quyết định làm món gì sao?

      là..... tham ăn cấp cao rồi.

      Thương Thanh Từ nhiễm khói lửa nhân gian internet, ra càng nhiều là Mạc Thanh Thành thích đồ ăn ngon.

      Thiên sứ ngã vào phòng bếp, có thêm hơi thở chân .

      Cố Thanh và Tuyệt Mỹ tán gẫu, vừa nấu cháo, vừa rửa rau. ở nhà rất ít nấu cơm T.T...... Hy vọng trước mặt hai nam nhân này quá dọa người.

      " lạnh nhạt với giới cũng hai ba năm rồi," Tuyệt Mỹ bỗng dưng đổi đề tài, "Bận rộn nên ít để ý đề tài tám chuyện trong giới." Cố Thanh mở chốt nồi cơm điện, hiểu Tuyệt Mỹ muốn gì, nghi hoặc nhìn .

      "Em có biết kiện chuyển phát lúc trước ?"

      "Biết."

      Đó coi như là vết nhơ duy nhất trong lịch sử của Thương Thanh Từ ? Kỳ là do tốt bụng, bị người ta @ gì đó tìm thú cưng, thuận tay hỗ trợ chuyển phát lại, cuối cùng phát bài post đó là lừa chuyển phát, hơn nữa, số điện thoại lưu lại là số thu phí.

      Sau khi chứng , đầu tiên xóa bài đó, còn post bài giải thích.

      Lại ngăn được anti-fan, bôi đen từ đầu tới đuôi, còn mười phần khẳng định là người bày trò, thậm chí chia lợi nhuận với chủ số điện thoại thu phí kia....

      Suốt ba tháng, fan và anti-fan đấu tranh kịch liệt, còn bị người qua đường có hảo ý thêm mắm dặm muối. Thậm chí tới tận bây giờ, ở các diễn đàn bát quái chuyện mấy giới online, luôn có người nhắc tới khẳng định chuyện này là ........

      Nơi nào có người nơi đó có giang hồ.

      Người càng nổi tiếng có càng nhiều người đỏ mắt......

      thích giọng của khá trễ, lúc biết đến qua năm rồi.

      Bất quá vẫn cảm thấy, bị oan.

      cho dầu vào chảo, bắt đầu xào nấm hương.

      "Cho nên a, có loại hận, gọi là hâm mộ ghen tị hận." Tuyệt Mỹ cười tủm tỉm nhìn , "Loại hận này á, thể phân chia thị phi đúng sai đâu, tất cả chỉ có thể để cho thời gian."

      Tuyệt Mỹ cứ thế thong thả luôn........

      Cố Thanh sửng sốt, chợt hiểu ra muốn gì.

      Là những lời bình luận xấu mạng...... cười, hồi trưa còn bị chuyện này khiến bản thân chán nản, nhưng sau đó bị chuyện Mạc Thanh Thành quấy nhiễu, căn bản quên sạch........

      Người a, tránh sau màn hình máy tính, chuyện đều cần phụ trách.

      Bởi thế, tắt máy tính, chuyện gì cũng tan thôi.

      xào xong nấm, cho vào dĩa sứ, bưng ra bàn ăn.

      Khoảng mười phút rồi.....

      Tiếp theo phải làm gì nhỉ........

      Tiêu rồi, lại phải lên mạng tra. thực buồn bực trở lại phòng của đầu bài, ôm máy tính bảng của , xem trang web. ngồi sô pha, thấy đầu bài lại rời giường, là đầu muốn to như đấu luôn rồi: "Đừng rời giường hoài vậy.... bị cảm đó." Tuy rằng bị mình ép, mặc áo tay dài rồi.

      Nhưng người bị sốt tới lui vậy tốt a.

      T.T.........

      Vì sao mình gặp lại trở nên như gà mẹ thế này.........

      lấy viên đường nhuận giọng, ngậm trong miệng, ngồi xuống cạnh , chỉ chỉ cổ họng: "Hết sốt rồi, chỉ là đau họng, sao đâu."

      "Lúc trước em bị sốt, đều là cả ngày lết nổi xuống giường."

      Mạc Thanh Thành quá để ý, cười cười: " từng sáng bị sốt, chiều bị gọi làm, mực làm đến sáng sớm hôm sau."

      .......... Đây là muốn sống nữa sao?

      Cố Thanh nhíu mày: "Ba mẹ đau lòng sao....... để làm việc như thế."

      "Cũng tạm, bọn họ ở trungtâm cấy ghép gan, là khoa tim ngoại, hai người tuần có thể ăn chung hai bữa cơm tệ. Nên mới để chọn khoa tim nội, so ra tương đối thoải mái hơn, hẳn là.... cảm thấy vất vả gì."

      phải khoa nhi sao?

      Tin tình báo của bà cụ hàng xóm đáng tin.......

      Nhưng mà, đụng tới tim, là "tương đối thoải mái" sao...... Hiểu biết của đối với bệnh viện cũng như người dân bình thường thôi, ngẫu nhiên cũng gào thét bác sĩ vô lương tâm gì đó. Tuy rằng từ khi biết là bác sĩ, liền cảm thấy bạch y thiên sứ đáng hơn nhiều, nhưng.... vẫn hiểu gì nhiều.

      chỉ mơ hồ ừ, tiếp tục cúi đầu xem công thức.

      Kế tiếp dễ xử lý rồi, trộn bột gạo và thịt bò bằm chuẩn bị trước, cho vào khuôn bánh trứng, chưng mười hai phút, rồi thêm dầu mè nóng lên . Món ngon như vậy, ra đa số công đoạn chuẩn bị trước làm hết cả rồi.

      Mạc Thanh Thành ngậm đường, ngẫu nhiên có tiếng đường va vào răng.

      nhớ kỹ, vừa định đặt máy tính bảng qua bên, chợt cảm thấy bả vai nặng, cằm của cứ thế gác vai ..... Giọng liền kề sát bên tai, trầm trầm: "Vất vả bạn đại nhân giúp làm bữa tối rồi."

      Hơi thở ấm áp, còn có chất giọng.......

      Là thanh khó chống cự nhất.......

      Giọng của mơ hồ , lại vô cùng ôn nhu tiếp tục : "Cảm ơn em đến."

      .........

      giọng đáp: "Em sợ ở nhà mình..... lỡ như ai chăm sóc........"

      Im lặng vài giây.

      dường như cảm giác được, hình như muốn.......

      Máu lại sôi trào, cổ cũng đỏ lên, lập tức để máy tính bảng xuống, chạy: "Em nấu cơm."

      Lần này vào bếp, tới khi nấu xong mới chui ra, nam nhân ngồi cạnh Mạc Thanh Thành, lặng lẽ ăn hai món làm xong hồi nãy. Hai người tùy ý tán gẫu, Tuyệt Mỹ hồi, tới dịp lễ kỷ niệm của Hoàn Mỹ sắp đến, Tuyệt Mỹ nghiêm trang: "Đến ngày đó cậu nhất định phải dưỡng tốt giọng đó."

      Mạc Thanh Thành dùng đũa gắp đậu hũ: "Ăn cơm bàn công việc."

      Tuyệt Mỹ à tiếng, cười tủm tỉm nhìn Cố Thanh ba giây, thấy nổi da gà mới quay qua hỏi Mạc Thanh Thành: "Vừa rồi mình phá hư chuyện tốt gì ?"

      Cố Thanh uống cháo, suýt nữa sặc.....

      "Đừng quá trớn." Mạc Thanh Thành híp mắt, tiếp tục từng ngụm từng ngụm ăn đậu hũ, bộ dáng ăn khoái ý ân cừu[2]......

      Tuyệt Mỹ cười ha ha, nhanh chóng chuyển đề tài sang việc kiểm tra sức khỏe hằng năm của mình, xong, lấy báo cáo kiểm tra cho Mạc Thanh Thành xem. Mạc Thanh Thành lật lật: " có bệnh gì to tát, chỉ là bình thường ăn tốt quá, chú ý nữa bị gan nhiễm mỡ." Tuyệt Mỹ thở dài, nhìn Cố Thanh: "Em xem, ở cạnh , đoán chừng ai cũng ăn thành bệnh hết."

      Cố Thanh cảm thấy lời này cũng có lý, gật đầu: "Phải phối hợp chay mặn, thỉnh thoảng ăn hoa màu tốt hơn."

      Tuyệt Mỹ: "Tranh thủ rồi đó, khi ở nhà, ta toàn ăn cháo bắp."

      Cố Thanh cười khúc khích, cúi đầu tiếp tục uống cháo.

      Nào ngờ, vừa uống ngụm, Tuyệt Mỹ lại thấm thía bổ sung: "Vậy nên sau này em gả cho cũng phải chú ý a."

      Ngụm cháo liền nghẹn ở cổ họng.

      Nóng đến mức muốn rớt nước mắt.......


      [1] khuôn để làm bánh trứng, món thịt bò bằm này đặt trong khuôn đó.

      http://ec4.images-amazon.com/images/I/51sL8WFYauL._SL500_AA300_.jpg

      [2] khoái ý ân cừu: có ân báo ân, có oán báo oán, ràng lưu loát.

      P.S: dù thế nào , xin các bạn hãy tin rằng, mình cố gắng hết sức để dịch nhanh nhất có thể T_T

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 38 - Nấm chiên muối tiêu (1)
      Tuyệt Mỹ hổ là lão đại của Hoàn Mỹ, công phu trêu chọc người khác tuyệt đối thuộc hàng Hắc Sơn lão .

      Bữa cơm này ăn cách hoảng loạn.

      Thịt bò bằm chưng mà Mạc Thanh Thành tâm tâm niệm niệm, vừa ăn được nửa miếng nhận được điện thoại của bệnh viện, có bệnh nhân nghẽn cơ tim cần phẫu thuật. thể , là bộ máy thích làm việc, lập tức buông bát ngay.

      muốn cùng Tuyệt Mỹ ăn tiếp, buông bát đũa, theo rời khỏi. Sau đó trở lại trường, phát bữa trưa mình ăn, cơm tối cũng chỉ ăn vài miếng bỏ chạy, đói đến mức dạ dày dán vào lưng rồi, liền mua cái bánh rán Sơn Đông ở cổng trường, vừa gặp vừa về ký túc.

      Bỗng nhiên, có người vỗ vai từ phía sau.

      "Mình nghe , hôm nay cậu bị Tuyệt Mỹ phá hỏng cảnh giường chiếu?" Canh Tiểu Hạnh cũng cầm bánh rán, gặm miếng.

      Cố Thanh suýt nữa phun búng máu vô mặt ấy......


      "Thế này , em thử, nếu cảm thấy quan điểm hợp chúng ta có thể giải trừ hiệp ước lúc nào cũng được."

      Sau hai tuần suy nghĩ, trong lúc sắp xếp thư viện, đưa ra câu trả lời cho Linh Lung Dịch Thấu như thế.

      Trong thời kỳ bị phê bình gắt gao, bỗng nhiên xuất tin và Linh Lung Dịch Thấu hợp tác, tuyệt đối gây sóng gió. đoán..... có người , là đầu bài ở giữa làm cầu nối, mới giúp có cơ hội này.

      Nên ngay cả khoảng dự chi thông thường cũng lấy, thẳng là đợi xong khúc .

      đứng cái thang trong thư viện, tay lần theo gáy sách, từng cuốn từng cuốn, tùy ý rút ra quyển, lật xem sơ, não tự động cắt qua tần số soạn khúc.

      Lúc giai điệu bay bay trong đầu, đầu bài gọi điện thoại đến.

      Hôm nay hẹn ăn trưa, ở trường của , nhưng còn tiếng mới tới giờ mà? Cố Thanh nghe điện, nhìn nhìn mấy bạn học xung quanh làm việc, giọng hỏi: "Em còn ở thư viện, đến rồi?"

      "Mỹ nữ," Trong điện thoại, lại là..... giọng của Mặc Bạch, " xin xỏ đầu bài nửa tiếng, rốt cục có thể chuyện với em, để khóc trước ......"

      ..........

      Cố Thanh có chút lúng túng, cũng có chút mơ hồ.

      " đến chụp ảnh, ở trường của em, em biết Sơ ?"[1]

      "Vâng...." nhớ từng cover mấy bài của Sơ rồi.

      "Chúng ta phải chụp ảnh chung của mười bốn Sơ , nhưng có bé lỡ hẹn, đến giờ còn chưa tới, còn bị bệnh, ta gấp đến chạy đông chạy tây a," Mặc Bạch tận lực ngắn gọn, sợ đầu bài cho tiếp, "Em có thể..... giúp , thay thế người được ?"

      ............

      " muốn em cos Sơ ?" do dự hỏi.

      Mặc Bạch vô cùng hớn hở thừa nhận.

      Việc này ra khó, chỉ là hơi đột ngột, Cố Thanh cũng có lý do gì từ chối, hỏi địa điểm của bọn họ, nhanh chóng tới.

      Kiến trúc của trường rất đẹp.

      Lúc này mới sang xuân lâu, có rất nhiều câu lạc bộ hay những người thích chụp ảnh chụp hình ở các góc.

      Nhất là cuối tuần, dãy phòng học có sinh viên, thích hợp lấy cảnh nhất.

      Quả nhiên, theo lời Mặc Bạch đến tầng thượng khu phòng học phía Đông, phát trừ bọn Mặc Bạch còn tổ người khác đánh ván gỗ.

      Mạc Thanh Thành và Mặc Bạch đứng ở khoảng sân cùng, tán gẫu, ngắm phong cảnh.

      lên, ràng phát ra, hai vị này nghiễm nhiên thành phong cảnh trong mắt mọi người. Hai người cao xấp xỉ nhau, Mặc Bạch vì mặc đồ cos, phải dựa vào can lan, Mạc Thanh Thành đơn giản an vị lan can..... Theo góc độ của nhìn qua, sau lưng chỉ có trời xanh mây trắng, bây giờ mà có người ngồi ở dưới nữa đây là tác phẩm kết cấu hoàn mỹ.

      Đương nhiên, phải bỏ qua ly trà sữa trân châu chưa khui tay .

      Khi nhìn , cũng thấy , vẫy vẫy tay về hướng .

      Nháy mắt, mọi người đều nhìn qua.

      Mị lực của đầu bài..... tin rằng, 99% người ở đây biết là Thương Thanh Từ. Cố Thanh qua, vừa định chuyện, liền thấy Mặc Bạch bỗng nhiên trừng lớn mắt, sau đó lập tức cười sằng sặc........ Cười rất cường điệu, ngay cả Mạc Thanh Thành cũng nhịn được, khóe miệng khẽ nhếch.

      theo bản năng quay đầu lại.

      Lập tức hiểu ra lý do.

      tuyệt mỹ giai nhân cũng vừa lên từ cầu thang, nàng đội tóc giả dài màu lục của Sơ , mặt trái xoan, trang điểm, dưới lớp áo khoác là trang phục nữ siêu lộ dáng. Giữa mười mấy này, đây tuyệt đối là cực phẩm......... vấn đề là....... "Nàng" này là Mộc Mộc Mộc........

      nhịn được muốn cười, vị Mộc Mộc đại nhân này hồi mới ra mắt mới cos con , ngờ lần này chẳng những chịu hạ mình.... Lại còn ăn mặc kiểu 18+ như vậy........

      Mộc Mộc khoác áo tới, nhịn được nheo nheo mắt than thở: "Lens này đeo thoải mái......"

      xong, đôi mắt lam mới lặng lẽ nhìn Cố Thanh: "Nam nhân của em bảo, em thể mặc quần áo hở hang thế này," Mộc Mộc cảm thấy trang phục hở hang của chính mình thoải mái, vô cùng buồn bực khoanh tay, "Cho nên chỉ có thể để mặc."

      Cố Thanh vốn cười mỉm liền cười phá lên.

      Mạc Thanh Thành đỡ vai , nhàng chuyển tới trước người, thuận tay đặt ly trà sữa nóng hổi vào tay : "Trời rất lạnh, con thể mặc đồ hở hang."

      Mặc Bạch khinh bỉ nhìn , ràng mắt trái viết "Phong", mắt phải viết "kiến." (Chỗ này là chê phong kiến, thích bạn 'lộ' trước mặt người khác :)))

      Mộc Mộc mặt đau khổ, cũng nhìn đầu bài, đôi mắt màu lam kia ràng viết: Còn lâu mới tin cậu.

      Cố Thanh vào toilet tầng cao nhất thay bộ trang phục dài duy nhất, người trang điểm ở cạnh cười khen da đẹp như Mộc Mộc, vừa trang điểm cho , hai người hàn huyên vài câu, chợt nghe bên ngoài ồn ào, nghe tiếng là giọng nam nhân.

      "Ai u, đuổi theo tôi tới tận đây sao?"

      "Em tìm thấy , ở đâu cũng tìm thấy." Là giọng nữ.

      "Giờ phải tìm ra rồi sao? Hiếm khi tôi ra ngoài chơi với bạn, tin tức của đủ linh thông."

      " phải bảo chơi nữa sao........" bắt đầu khóc, " dây dưa với A Ngọc nữa mà........"

      "Tôi và quen nhau sao?" Nam nhân cười.

      ...............

      Chỉ cách bức tường, muốn nghe cũng được.

      Kế tiếp rất lẫn lộn.

      chớp chớp mắt, cảm thấy đáng thay kia.

      Sau này cẩn thận hơn , aiz........

      "Đừng nháy, mascara chưa khô, để chị quét lại," Người hóa trang tiếp tục loay hoay, "Thằng ấy là tên cặn bã, khi chị quen , còn chưa nổi tiếng gì, bây giờ có chút tiếng tăm, bắt đầu lừa gạt nữ sinh khắp nơi. Aiz...."

      "Thằng khốn nạn!"

      Bỗng nhiên vang lên tiếng khóc mắng.

      Cố Thanh hoảng sợ, người trang điểm cũng hoảng sợ, mascara dính vào mí mắt .

      "Ta vốn khốn nạn, chẳng phải thích mấy tên khốn nạn sao?" Nam nhân cười, " tìm ta cũng vô dụng, ta học, làm, ta có tiền, tự xoay sở ..... qua mười bốn tuổi rồi, dù cha mẹ kiện cũng vô dụng, biết ? Hử?"

      Cặn bã....

      Cố Thanh nghe mà nghiến răng nghiến lợi.

      'Ba' tiếng lanh lảnh.

      và chị trang điểm đồng thời trừng to mắt, ra tay rồi?

      Sau đó là tiếng vang của người đập vào tường.

      Hỏng rồi......

      bất chấp, lập tức chạy ra ngoài.

      ngờ, ở ngoài hàng lang phải hai người, là bốn?!

      bị đánh được Mộc Mộc bảo vệ.

      Trọng tâm là, Mạc Thanh Thành vốn nên ở sân thượng, trong nháy mắt vọt ra, vung nắm đấm, bịch tiếng, nắm đấm đập vào da thịt, hề lưu tình.

      bé được che chở ngây ngốc.

      Chị trang điểm ngây ngốc.

      Nam nhân bị ném xuống đất cũng hoàn toàn ngây ngốc.

      "Ngay cả cũng đánh, ngươi tính là đàn ông." cúi người, nhìn xuống tên cặn bã kia.

      Cố Thanh mở to mắt, thể tưởng tượng nổi nhìn .

      bất ngờ.

      kinh người.

      bạo lực.

      hả giận........

      Hình tượng bác sĩ ôn nhu kéo cà vạt, trong giây hóa thành lưu manh.......

      là T.T........ Rất đẹp trai đó.......


      [1] Sơ : Hatsune Miku nổi tiếng của Nhật đấy các bạn ạ =v=

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 39 - Nấm chiên muối tiêu (2)
      "Ta kháo, ngươi cmn...." Qua hai giây, tên đó rốt cục hồi hồn sống lại, giống như điên rồi bật dậy lui ra sau bốn năm bước, nhìn mấy người trước mặt.

      Mộc thần? Sao lại đưa vị đại tôn thần này tới.....

      chửi thầm, cảm thấy trong miệng có mùi máu tươi, lập tức sợ hãi.

      Nam nhân biết là ai này ra tay quá độc ác.......

      Mạc Thanh Thành đứng thẳng dậy, có ý định tiếp tục động thủ.

      Hôm nay vốn là dự hội thảo nghiên cứu, cố ý hẹn Thanh Thanh ăn cơm, nên đương nhiên ăn mặc nghiêm túc, vừa động thủ liền bị áo sơ mi quần tây gò bó lại, lưu loát.

      nhàng lắc tay, nới lỏng cà vạt, tên cặn bã lại hoảng sợ lui hai bước.

      Mạc Thanh Thành nhìn bộ dáng kinh sợ của tên cặn bã, hơi nhíu mày.

      Tên kia dám đến gần Mạc Thanh Thành, chỉ có thể chửi ầm lên với Mộc Mộc, "Mộc đại thần, giỏi lắm! Đừng nghĩ nhập giới sớm, là đại thần có thể tùy tiện đánh người....."

      Đôi mắt to màu lam của Mộc Mộc liếc qua Mạc Thanh Thành, rồi nhìn tên cặn bã, mặt ràng viết: Ngươi mù sao? Đáng ngươi đâu phải ta..... Có bản lĩnh mắng đầu bài ........

      Đương nhiên, dám người này là Thương Thanh Từ.

      Mặt sau của đống coser kia, hơn nửa là fan của đầu bài..... cũng muốn trường hỗn loạn, lãng phí công sức hôm nay.......

      Tiếng mắng chửi khiến mọi người ở tầng cao nhất tụ lại.

      Mặc Bạch luôn là người bao che khuyết điểm, nghe có người quát Mộc đại thần, lập tức nhấc quần áo chạy đến, thấy người bị đánh là tên cặn bã đó, hào hứng vô cùng tiến tới, gác tay lên vai Mộc Mộc: "Sao thế, ra tay rồi? Cậu cũng dám đánh nha, với công phu tay chặt gạch của cậu, sợ đánh người ta tàn phế sao, loại mặt hàng này để mình là đủ rồi......"

      Mộc Mộc lặng lẽ quay đầu nhìn Mặc Bạch, thành thực chỉ chỉ đầu bài.

      và đầu bài ràng là dạo, muốn tới xem Thanh Thanh chuẩn bị xong chưa, gặp phải tiểu nương bị tên cặn bã đánh..... Thấy việc nghĩa hăng hái làm là đầu bài đại nhân, hoàn toàn chỉ làm nền, làm nền thôi.

      Cặn bã đồng chí thấy nhiều người đến, liền bớt lo hơn, dù sao Mặc Bạch và Mộc Mộc là người có danh tiếng, dù sao cũng chẳng làm gì được trước mặt mọi người: "Đừng tưởng các ngươi là xã đoàn lớn có thể ức hiếp người, tao mày biết......"

      Mặc Bạch bất thình lình ô tiếng: "Chính là ức hiếp mày, sao nào?"

      ".........."

      nghẹn họng rồi.

      Mặc Bạch xắn tay áo, bước lên.

      Tên kia kiên trì, kiên trì đứng vững: "Sao chứ.... Muốn ba đánh sao? Tao mày biết, Mặc Bạch, đánh người là phạm pháp đó........"

      Nhiều người nhìn như vậy, tin hai vị này dám động thủ, nếu xong, mặc kệ giá nào cũng báo cảnh sát.....

      Mặc Bạch cười, bước qua, tùy tai vỗ vỗ ngực , thấp giọng : "Phạm pháp? Chúng ta là thấy việc nghĩa hăng hái làm, hiểu ? Ta dọa ngươi đâu, Mộc đại thần nhà ta là cảnh sát, nhàn rỗi có việc gì làm, bắt cặn bã sao? Ngươi xem hôm nay nghìn dặm mây, bắt người quả xin lỗi thời tiết tốt thế này ---"

      Mặc Bạch vẫn cười hì hì, phía sau xa, chếch bên trái là Mộc Mộc, bên phải là Mạc Thanh Thành.

      Các coser bị lời của Mặc Bạch chấn kinh rồi, thể tin được Mộc Mộc bình thường mặt than lại có vẻ hay chậm ba nhịp, lúc này như nữ thần đứng đó, eo chân thon khiến người ta hâm mộ ghen tị căm hận là cảnh sát?

      Cảnh sát ca ca xinh đẹp lại chính nghĩa!

      khiến người ta muốn gào thét a!

      Còn Mặc Bạch, còn vị kia.... vị biết là ai đấy.... rất đẹp trai, rất khiến người ta nhiệt huyết sôi trào......

      Mộc Mộc hé răng, xem như cam chịu, tuy rằng..... còn chưa tốt nghiệp.........

      Tên cặn bã chỉ cảm thấy mình mà chọi ba chắc chắn bị đánh cho tàn phế, che mặt phỉ nhổ: "Mặc Bạch, nhiều người như vậy thấy đó, mày dám động thủ, tao liền công khai cho dư luận biết mày đánh người....." tin những đại thần này coi trọng danh dự của mình.....

      "Mấy người chúng ta, còn thích ỷ thế hiếp người đấy." Mặc Bạch cười.

      "Cùng lắm lui giới, bằng mọi giá tao cũng bôi đen chúng mày tới chết......"

      Nửa câu sau là chột dạ, giọng yếu mấy phần.

      Mặc Bạch cười khúc khích, tiến lên hai bước.

      giọng, dùng lượng chỉ có những người ở gần mới nghe thấy : "Tao nè, vị vừa rồi đánh mày ấy, mày dám bôi đen , fan của mỗi người ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết mày, tin..... cứ thử xem, xem chính mình còn lăn lộn tiếp được ."

      Giọng rất , mấy vây xem ở cầu thang phía xa nghe được gì cả, nhìn Mặc Bạch tươi cười, đoán nổi vừa gì.

      Nam nhân kia che mặt sửng sốt.

      "Được rồi, nhanh chân cút ." Mặc Bạch vỗ vai .

      có màn báo cảnh sát, có làm lớn chuyện, đúng như Mặc Bạch , người như tên đó vốn có công tác đứng đắn gì, danh tiếng tốt, lại thêm đắc tội các vị thần tiên lăn lộn nổi nữa.....

      Tên kia phun nước bọt, xám xịt rời .

      được che chở kia, im lặng hồi lâu, dám tới gần Mạc Thanh Thành và Mộc Mộc mang khí thế 'người sống chớ tới gần', ngược lại giọng cảm ơn với Mặc Bạch.

      " có việc gì, có việc gì." Mặc Bạch quá để ý vỗ vỗ tay, với mọi người: "Giải tán thôi, mười bốn vị Sơ xinh đẹp của , nhanh nhanh chụp cho xong nào, mời McDonald uống cà phê.... Cóng chết người, là ai chọn ngày thời tiết thế này a, là......"

      "Mình mặc đồ hở hang còn chưa lạnh đó......."

      Mộc Mộc ăn ngay , phiêu diêu mất.

      Sau đó bắt đầu chụp cỡ tiếng, rốt cục vào lúc mặt Mạc Thanh Thành gần như đen sì, kết thúc, ngay cả Cố Thanh - người duy nhất mặc quần dài cũng hơi lạnh, dù sao trừ bao tay, nửa cánh tay đều lộ ra ngoài. Tất cả coser chen chúc trong nhà vệ sinh tầng cao nhất thay đồ.

      Cố Thanh rất quen thuộc lầu học này, nhìn mọi người chen chúc bên trong, dứt khoát dẫn Mạc Thanh Thành xuống toilet tầng trệt của giáo sư.

      làm 'công nhân' cho mấy giáo viên ở đây, rất quen thuộc nơi này. Nhưng ngờ, khi ở cầu thang nhìn xuống, lại thấy thầy qua..... Bộ dáng ăn mặc trang điểm thế này, còn đổi tóc giả dài đến thắt lưng, tuyệt đối thể để thầy thấy.

      tầng trệt khác cũng thành tượng bị vây xem......

      Quên , về tầng cao nhất vậy.

      thở dài với Mạc Thanh Thành: "Tiêu rồi, các thầy của em đều ở đó, chúng ta trở về tầng thượng ."

      xong, chạy lên mười mấy bậc thang, tới góc giữa hai tầng.

      "Tầng trệt khác có nhà vệ sinh nữ để thay đồ sao?" theo sau , vì chân dài, thực tự nhiên hai bậc , ba năm bước vượt qua .

      "Có," thành , "Nhưng em ngượng, mặc thành thế này... sang lầu khác, ở tầng cao nhất có cả đám người giống em, nổi bần bật."

      Dù sao cũng phải coser chuyên nghiệp, thản nhiên được.

      Mạc Thanh Thành cười: " ra nhìn rất đẹp mà."

      "A?"

      " , em mặc trang phục của Sơ , nhìn rất đẹp."

      Lại tới nữa..........

      Lại tới nữa..........

      càng khó kháng cự mị lực từ chất giọng của bao nhiêu càng thích dùng ngữ điệu thích nhất, thấp giọng chuyện với .

      Cầu thang này ít người , ở bên sườn lầu dạy học, bị khép kín bên trong tòa nhà, nên ánh sáng rất tự nhiên, còn có gió thổi qua hai má, khuấy động vài cảm xúc.

      nhìn khuôn mặt và ánh mắt dưới ánh nắng, bỗng nhiên giọng : "Vừa rồi đặc biệt đẹp trai....... Tim em suýt nhảy ra ngoài luôn........"

      "Phải ?"

      "Loại người đó nên đánh, dù trái pháp luật, nhưng tuyệt đối là người thần đều ghét." Cố Thanh thẳng thắn , "Em nghĩ hẳn làngười…., ngờ có thể đánh người."

      nhớ , lần ở bên ngoài bệnh viện kia, cũng là che chở nọ, nhưng phải đánh người, mà là thay người chịu đánh.......

      Mạc Thanh Thành nhìn biểu tình căm phẫn trào dâng của , nhịn được cười tiếng, đùa: "Bây giờ quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân rất căng thẳng, chung quy phải có kỹ năng phòng thân mới dám cầm dao phẫu thuật cứu người."

      thế, khiến nhớ tới rất nhiều tin tức: "....... Em từng thấy chịu đánh thay người khác."

      "Ở trước cửa bệnh viện?" thoáng nhớ lại.

      "Vâng. Chuyện thế này rất nhiều sao?"

      "Rất ít, lần đó là trùng hợp."

      tựa vào tường, thở phào: "Vậy còn đỡ."

      "Lo cho ?" Giọng lại trầm xuống.

      Quá hiểm, lại tới nữa........

      rốt cục nhịn được, lên án: " biết em là thanh khống mà.... còn cố ý thế."

      "Có sao?" Giọng càng trầm lại ôn nhu, đập thẳng vào đáy lòng.

      thở ra hơi: " sợ... Em thích giọng của , còn hơn cả con người sao?"

      "Em thích bộ phận nào của , cũng đều là thích thôi?" thấp giọng cười, vạch trần đạo lý, "Thích giọng có gì tốt, còn đỡ hơn có chỗ nào hấp dẫn được em."

      ...........

      ...........

      phân , bản thân bị ngôn ngữ mê hoặc, hay bị thanh hấp dẫn.

      chung là.... lại bắt đầu suy nghĩ được nữa.

      Gió thổi tóc giả hai bên má , che khuất đôi mắt màu lam. trong mắt , ràng tiến lại gần, đến gần rồi, lời nào, chỉ cười.

      Bây giờ.......

      muốn.......

      Mỗi giây kéo dài như vô hạn. dám nhúc nhích, trong chớp mắt chạm đến mình, hoàn toàn nhắm hai mắt lại.

      Nụ hôn ấm áp, mềm mại.

      Chỉ chạm vào vài giây, liền rời khỏi.

      Chỉ........ như vậy?

      Trái tim hồi hộp của muốn nhảy ra ngoài rồi, lập tức mở mắt ra nhìn .

      Mạc Thanh Thành dùng ngón cái lau môi mình, quả nhiên thấy ngón cái mảng đỏ rực: "Son môi bôi nhiều quá, nếu ăn vào tốt cho cơ thể em, sao cả......."

      Ăn vào......

      tốt cho cơ thể........

      T.T..........

      còn dám cụ thể hơn....... nghiêm túc hơn được nữa sao.........


      P.S: Còn 13 chương nữa! Tôi ơi cố lên! XD ~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :