1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Rất Nhớ Rất Nhớ Anh - Mặc Bảo Phi Bảo (53/53) End

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 20 - Yêm đốc tiên (5)

      Nhạc nền chợt tắt, thình lình vang lên câu độc thoại cuối cùng này của .

      Giống như lời ca kia, trong mắt Mạc Thanh Thành như có khuynh thế hoa đào, nếu nhìn thẳng, căn bản thể chống cự.

      Nháy mắt mặt Cố Thanh đỏ bừng......

      Thấy quay lại, nhìn người ghi : "Được rồi."

      Trong tai nghe, Đậu Đậu Bã Đậu giống như được lệnh đặc xá, lập tức kêu: "Rất tuyệt, Mạc Thanh Thành, độc thoại của cậu rất tuyệt!" Có ấy đầu, mọi người đều lên tiếng, thất chuỷ bát thiệt [1] tán tụng, đều cảm thấy nếu phiên bản này công bố ra ngoài, tuyệt đối lượng nghe và down về nháy mắt phá kỷ lục......

      Những thanh vui vẻ lại hỗn loạn.

      Cố Thanh nghe đến mơ hồ, cảm thấy mình kiên trì nổi nữa, chất giọng thích nhất, còn ở trước mặt đầu bài, khúc độc thoại vừa rồi, quả thực là miễu sát a.

      "Cảm thấy sao?" Mạc Thanh Thành tay tháo tai nghe xuống, hỏi .

      "......... Vô cùng hoàn mỹ." Cố Thanh cảm thấy giọng của mình khàn rất nghiêm trọng, "Ý em là, hát lẫn độc thoại đều rất hoàn mỹ......"

      cười : "Cám ơn."

      Mặt lại đỏ thêm vài phần, thề, hồi ức đẹp nhất cả đời này, chính là cùng đầu bài song ca khúc này, trực tiếp nhìn hát, nghe được ngẫu hứng độc thoại. Hơn nữa.... nội dung phần độc thoại này, lại mê hoặc lòng người như vậy.......

      "Thanh Thanh, động tâm ?" Bỗng nhiên, giọng của Phong Nhã Tụng nhảy vào.

      "Tim sắp nhảy ra rồi ha?" Phỉ Thiếu cười hì hì đè vai của Phong Nhã Tụng, " là nam nhân còn động lòng, đừng -----"

      Cố Thanh quẫn đến muốn khóc, vội cúi đầu tháo tai nghe xuống.

      May mà đầu bài tháo tai nghe, đương nhiên nghe thấy gì cả, giúp Cố Thanh treo tai nghe lên, mở cửa ra hiệu cho ra ngoài. mới bước nửa bước ra khỏi phòng cách có cảm giác khác thường, tất cả mọi người mờ ám nhìn hai người bọn họ, ánh mắt của Cố Thanh chuyển qua chuyển lại, đặc biệt bất lực.....

      Cho tới bây giờ chưa từng ở trước mặt nhiều người như vậy, bị người ta công khai ghép đôi đùa giỡn.

      Trước kia ở trong lớp, tuyệt đối là người đứng xem người khác đùa giỡn a...... Ngay cả hoạt động yy, khách mời ngẫu nhiên chủ trì gì đó, cũng tuyệt đối là người đùa giỡn người khác a! Chẳng lẽ.... đây là nhân quả luân hồi báo ứng xác đáng sao T T

      Mạc Thanh Thành cố tình lại mang vẻ mặt thản nhiên, tùy ý mọi người trêu chọc, lười để ý... cũng cười ngăn cản... ra khỏi phòng ghi , đại khái trao đổi với người ghi vấn đề hai câu vừa rồi, sau với Cố Thanh: "Uống chút nước trước, lát nữa có mấy câu phải hát đơn, bổ sung vài câu."

      "Được......" Cố Thanh được lệnh đặc xá, vội vàng thoát khỏi phòng, đến chỗ máy nước cạnh đại sảnh, lấy ly giấy rót nước uống.

      Hai phía sau luôn chuyện phiếm, cười đùa, uống nước, tự an ủi mình. Trong đầu ngừng lặp lại giai điệu của bài ca kia, cả dáng vẻ đầu bài đeo tai nghe hát.... vừa rồi cho biết vào phòng nào chú ý tới xuất của , lập tức ngừng tới, giả vờ như rót nước.

      Khi rót đầy nước, kia đứng thẳng dậy, đôi mắt sáng rỡ, vô cùng thần bí giọng hỏi : "Chị là... Thanh Thanh Mạn sao?"

      Cố Thanh suýt phun nước.

      "Yên tâm yên tâm, em giữ bí mật, đây là đạo đức nghề nghiệp." tiếp tục , "Vừa rồi em thấy chị và đầu bài song ca nha."

      Kinh hoảng vừa bị đè ép xuống lại dội lên.

      này ... ... .... post tin weibo kia chứ?!

      "Em đồng ý với đầu bài, tuyệt đối tiết lộ khuôn mặt và tin tức của ấy." bé lập tức chứng thực suy nghĩ của Cố Thanh, như cũ giống kẻ trộm vậy, giọng kề sát tai , "Yên tâm, em tuyệt đối để lộ mặt chị... bất quá rất ghen tị rất ghen tị...... Thanh Thanh chị quen đầu bài bằng cách nào vậy a....."

      Cố Thanh cười gượng: "Ừm, là... quen biết trong tình huống rất bình thường."

      Dù sao cũng thể đầu bài, vào buổi sáng sớm, mạc danh kỳ diệu xông vào kênh yy của mình dạy mình nấu ăn ha? ra người ta nghĩ đầu bài điên, nhất định cho là bị điên........

      "À ~ ngượng ngùng thôi, em hiểu mà." bé thần bí cười.

      xấu hổ muốn chết rồi.... đây là gì với gì chứ a.

      Hôm nay khẳng định là đụng đại vận.... vậy cũng có thể bị bóc trần thân phận mạng, muốn sống nữa.....

      "Thanh Thanh."

      Ngay khi khó lòng thoát thân khỏi khí bát quái này, thanh tự nhiên của đầu bài đột nhiên như từ trời giáng xuống..... xuất cạnh giá sách báo ở đại sảnh, vẫy vẫy , "Lại đây, đến em ghi bổ sung."

      Cố Thanh vội ngừng chuyện, ném ly giấy vào thùng rác, rất nghe lời qua.

      Mặc kệ tiểu nương kia nghĩ gì, đào tẩu trước tính sau........

      Đầu bài tuyệt đối là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, trở vào phòng cách , người chỉ đạo cơ bản là Mạc Thanh Thành. Đối với phương diện này coi như là tiền bối, Cố Thanh vô cùng phối hợp ghi lại rất nhiều lần, rốt cục qua được cầu của vị thầy giáo nghiêm khắc này. Đến khi ghi xong bài này, mọi người đến giúp vui đều đói bụng, ăn sạch đồ ăn vặt bàn.

      "Ai u, hai người các cậu tuyệt đối là chủ nghĩa hoàn mỹ," Phỉ Thiếu oán giận, "Mắt mình bây giờ toàn cơm a, đều là cơm....."

      "Đây là giao lưu linh hồn, hiểu , Phỉ Thiếu?" Phong Nhã Tụng uống cà phê tự pha, duyên dáng phun ra lời lý giải, "Là hai người có chất giọng tốt vậy, tất cả tình cảm tốt đẹp đều bắt đầu từ giao lưu giọng ~"

      "Bọn họ phải trao đổi hai tháng.... mới quyết định diện cơ sao?" Wwwwk hiển nhiên cảm thấy bản thân là tin tức linh thông.

      ...........

      ...........

      ...........

      ...........

      Cố Thanh cảm thấy, bản thân nhất định thể ở cùng những người này lâu hơn nữa, tự nhận ứng đối tự nhiên thế giới mạng, tại chữ cũng được, bị trêu chọc đến thương tích đầy mình.....

      "Em.... đêm nay còn có việc ở trường," quyết đoán chọn chạy trốn, " thể ăn cùng mọi người."

      " phải chứ, Thanh Thanh ~ đêm nay trông cậy vào em để giải trí chút mà....." Phỉ Thiếu thốt ra.

      "Đúng đúng, bình thường chúng ta chẳng bao giờ dám dùng đầu bài để tiêu khiển." Phong Nhã Tụng oán giận, "Hơn nữa cũng tìm thấy gì để chọc , khó được chị xuất a."

      "Chọc ? sợ giảng giải mở ngực phá rỗng thế nào sao?"

      ............

      ............

      " ngại quá, em có việc," Cố Thanh rưng rưng, tiếp tục ngắt lời bọn họ, "Lần sau , lần sau được ?" vừa vừa mặc áo lông của mình, đeo khăn quàng cổ.

      định lấy ba lô chất đầy quần áo và thức ăn vặt của mình, bị tay khác giành trước xách lên.

      Mạc Thanh Thành cũng vừa mạc áo lông đen của mình: " tiện đường, đưa em về trường học."

      ..........

      ..........

      Đại nhân.... ngài..... sao có thể giúp em xách túi........

      Để đầu bài đại nhân xách cái túi nặng như vậy, em tự đánh chết mình mất đó biết T T

      Đáng tiếc, Mạc Thanh Thành xong, dặn dò đơn giản câu " trước, cần chờ cơm." liền tay xách cái ba lô cực đại màu lam nhạt của , mở cửa ra ngoài. Cố Thanh kịp cân nhắc lợi hại, đành theo sát đầu bài và ba lô của mình ra ngoài. Trong nháy mắt cửa đóng, ràng nghe được trong phòng có người nhịn được, học sói tru tiếng, hiển nhiên vấn đề bát quái đến nông nỗi khó có thể ức chế.....

      Cửa bị đóng.

      Đầu bài khá nhanh, Cố Thanh chạy chậm đuổi theo bước chân của .

      Vừa định đầu bài ngài mau đưa túi cho em, liền bị tiểu nương tiếp tân nhìn đến sởn gai ốc, chỉ có thể giả chết, cúi đầu theo Mạc Thanh Thành ra khỏi cửa, đứng ở trước thang máy vẫn nhìn chằm chằm ba lô trong tay đầu bài..........

      Thang máy ở cuối hành lang, bóng đèn vừa khéo bị hỏng cái, xung quanh mờ mờ tối.

      Mạc Thanh Thành nâng cổ tay xem đồng hồ: "Chưa trễ lắm, trường học có xa lắm ?"

      " quá xa," Cố Thanh thành , "Nếu suông sẻ chờ xe công cộng, hai mươi phút là tới."

      "Vậy tốt." Thanh của có chút vui vẻ nhàn nhạt.

      Cố Thanh vẫn thể tin nổi, mình và lại như bạn bè quen thuộc như vậy.

      Còn đứng ở đây, chỉ có hai người, tùy tiện tán gẫu.

      Cố Thanh từ dưới nhìn lên Mạc Thanh Thành, tiếp tục rối rắm giãy dụa tự hỏi, làm sao để cầm lại ba lô của mình.

      Khi cửa thang máy mở ra, Mạc Thanh Thành cụp mắt nhìn :

      "Bọn họ rất ồn ào. Nếu vội, và em ăn chút gì trước, rồi đưa em trở về."

      "A?" Đề nghị này rất đáng sợ, chống đỡ nổi.

      "Muốn ăn gì?"

      "A?" đáp ứng rồi sao?

      Mạc Thanh Thành kiềm được cười tiếng: "Yêm đốc tiên, được ?"

      ....... thề, lập tức sắp khóc rồi.......

      " phản đối?" ra hiệu cho vào thang máy trước, "Vậy ăn yêm đốc tiên."


      [1] thất chủy bát thiệt: bảy miệng tám lưỡi, hình dung nhiều người lời hỗn tạp.
      ngủ quên trời đất thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 21 - Yêm đốc tiên (6)
      Yêm đốc tiên, đầu bài, đầu bài, yêm đốc tiên.....

      Sau khi thức ăn được dọn lên, Cố Thanh vẫn cảm thấy thực huyền diệu, mình , và đầu bài, mặt đối mặt ngồi ăn yêm đốc tiên.... T T phải bình tĩnh hít sâu thất thần, đây là lần đầu tiên gặp mặt thuần thuần khiết khiết a.... Hiển nhiên buổi tối ở trong siêu thị ôm chó thấy mua đồ, tuyệt đối tính là tiếp xúc.

      Yêm đốc tiên là món thích nhất, hằng năm đợi khi trời rét đông lạnh mới được ăn, tuyệt đối là thời gian chờ đợi tươi đẹp nhất của Cố Thanh.

      Sau đó.....

      Được rồi, món ăn ngon nhất và thanh đẹp nhất, ngồi cùng nhau......

      dùng đũa chọc chọc măng trong chén trước mặt, lần đầu tiên cùng nam giới phải bạn học, phải thân thích ăn cơm, phải gì đây a T T

      ngẩng đầu.

      Đầu bài vừa lúc gắp rau, nhìn : "Sao thế?"

      ..............

      thế nào cả T T nhưng là đầu bài ngài biết là lần đầu tiên ăn cơm mà như vậy, im lặng hài hòa, chuyện, lòng đó, lòng xấu hổ sao.... Cố Thanh thốt ra: "Chỗ này làm thức ăn rất ngon."

      Mạc Thanh Thành cười cười: "Nơi này đúng là ăn ngon."

      nơi sạch đơn gản, hơn nữa gần phòng ghi , bộ đến mười phút... Khẳng định nơi mấy người Mạc Thanh Thành thường xuyên đến?

      " rất thích ăn yêm đốc tiên." Mạc Thanh Thành chợt .

      "Em cũng vậy," Cố Thanh phụ họa, "Bất quá đa số đều là ba mẹ ở nhà làm cho ăn, rất ít ra ngoài ăn."

      "Cha mẹ bề bộn nhiều việc," thuận miệng , "Hình như trước giờ đều là tự nấu. Sau khi tốt nghiệp, ở cùng Tuyệt Mỹ, đôi khi lười nấu ra ngoài ăn."

      đáng thương T T

      ràng người ta ngồi còn cao hơn mình nhiều như vậy... Cố Thanh ngươi có tâm tình khi thấy mèo con lạc là sao a.... cúi đầu, tiếp tục ăn tiếp tục ăn.

      "Em thử làm chưa?" Giọng của Mạc Thanh Thành ấm áp nhu hòa, giống như chuyện phiếm khi ăn với bạn cũ... đúng, là chuyện phiến bàn cơm, đáng tiếc phải là bạn cũ.

      Cố Thanh lắc đầu.

      "Rất đơn giản," đương nhiên lại giảng cách nấu cho , Cố Thanh vậy mà cũng chăm chú nghe như chuyện đương nhiên, "Măng tươi cắt miếng, trụng qua nước sôi, sau đó dùng nước lạnh ngâm thịt mặn và măng khô, giảm độ mặn."

      gật đầu, nghe rất nghiêm tục, là vì món ngon, hai là vì thanh xinh đẹp tinh tế này.

      Mạc Thanh Thành chọn măng non, gắp vào bát của , chậm rãi tiếp tục giảng cách nấu:

      "Thêm hành băm và gừng vào nước lạnh, đun sôi rồi cho thịt mặn và xương sườn, bất quá ta cũng thích thêm chân giò mặn, đun lửa lớn, nhớ hớt bọt, nấu khoảng 20p đến 30p." vừa nhớ lại vừa ,
      “Thêm măng khô và măng tươi, đợi nước canh thành màu trắng đục, chuyển lửa nấu tiếp khoảng tiếng."

      "Còn bách diệp kết [1] sao?" Cố Thanh hỏi.

      cười: "Đừng nóng vội."

      .........

      Em vội.......

      Mạc Thanh Thành: "Cuối cùng, cho bách diệp kết vào, đun lửa 15p, rắc hành lá là tắt lửa được rồi."

      tiếng.

      Dùng thìa uống canh, món ngon thêm giọng hay, rất hưởng thụ...........

      ăn kha khá rồi, cảm thấy cả người ấm lên, Mạc Thanh Thành gọi nhân viên đến tính tiền. Nhân viên phục vụ cười cười tới, vừa đưa kẹp hóa đơn cho vừa : " ấy cũng là diễn viên lồng tiếng giống sao? Xem ra còn lắm a."

      Mạc Thanh Thành trả tiền, bỏ vào cái kẹp hóa đơn của ấy: " phải, vẫn là sinh viên."

      Cố Thanh cười với chị phục vụ.

      Xem ra là quen đến mức thể quen hơn nữa, phỏng chừng bình thường đầu bài lồng tiếng gọi cơm đều ở tiệm này nhỉ?

      "Ờ ~" nhân viên phục vụ lĩnh ngộ ý nghĩa nào đó.

      Mạc Thanh Thành cười cười ngầm thừa nhận.

      Trong trao đổi tiếng động của bọn họ, Cố Thanh thiệt tình xấu hổ muốn chết.

      "Mặc áo khoác vào ." Mạc Thanh Thành đứng dậy, cầm áo khoác của mình : "Đến trường em còn đoạn, chúng ta phải nhanh chút rồi." Dứt lời, lại như đương nhiên mà xách cái ba lô vừa nặng vừa bự của lên.

      Cố Thanh vội đứng dậy, muốn , để xách được rồi.

      Lời này mới đến đầu lười, định ra nghe thấy tiếng cười ở cửa.....

      cần quay đầu chảy mồ hôi lạnh, rất quen thuộc đó T T

      Các vị đại nhân, các ngài có cần phải xem nơi này như căn tin a, ngẫu nhiên đổi khẩu vị cũng tốt mà......

      "Mạc! Thanh! Thành!" Phỉ Thiếu cười lớn, "Cậu phải đưa người ta về trường học sao? Sao mà 45 phút rồi còn ở gần phòng ghi thế này?"

      " được vạch trần đầu bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành của chúng ta," Đậu Đậu Bã Đậu cười hì hì kéo khăn quàng cổ của mình xuống, "Ăn ngon , Thanh Thanh, thức ăn ở đây hương vị tồi hen?"

      Cố Thanh dám mở miệng chuyện, liền ừ tiếng.

      "Yêm đốc tiên?" Wwwwk tới, nhìn lướt qua, "Đầu bài cậu trượng nghĩa..... Từ hai ngày trước mình với cậu mình muốn ăn yêm đốc tiên, cậu cũng chịu ăn với mình....."

      Tuyệt Mỹ phi thường đứng đắn gác lên vai : "Có Thanh Thanh, ai thèm ăn với cậu?"

      ..........

      ..........

      Mọi người cười vui vẻ rộn rã.

      Nhân viên phục vụ kia nghe được càng cười như hoa nở.

      Cố Thanh quẫn muốn chết rồi, lặng lẽ nhìn đầu bài, giọng : "Chúng ta thôi?"

      cười cười: "Được." rồi nhìn nhìn Tuyệt Mỹ , " đây."

      Tuyệt Mỹ bày ra biểu tình huynh đệ cậu tùy ý lại, mình tuyệt cản trở, rồi thuận tay kéo ghế, ngồi xuống cạnh bàn tròn: "Ngồi xuống hết nào, chúng ta coi như thấy Mạc Thanh Thành a, đừng làm Thanh Thanh người ta xấu hổ, lần sau dám tới....."

      .......

      T T cái này có thể giả vờ được sao?

      Vả lại, Tuyệt Mỹ đại nhân..... các ngài trêu cũng trêu xong rồi, thống khoái rồi mới phát ta xấu hổ sao.......

      Đầu bài cũng có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ vai Tuyệt Mỹ, dẫn Thanh Thanh , lưu lại đám người cười vui vẻ, tiếp tục gọi món ăn cơm.

      Hai người suông sẻ đón được xe công cộng, buổi tối hơn tám giờ, người nhiều lắm, nửa xe sau có ai. Hai người ngồi ở hàng cuối cùng, loạt sáu chỗ ngồi chỉ có hai người bọn họ.

      " hát hay như vậy, vì sao chưa từng hát, chỉ lồng tiếng thôi?" Nghi vấn này, Cố Thanh để trong lòng lâu. lại chẳng thấy gì: "Ca hát tương đối phí sức hơn."

      .........

      Được rồi.

      Xe công cộng rẽ qua giao lộ, chặng đường này chỉ mới bắt đầu.

      biết gì với Mạc Thanh Thành, thể chuyện ghi hoài ha.....

      Nhưng ngoại trừ ca hát lồng tiếng, biết gì với đầu bài.

      Dù sao cũng thể sáng sớm mai có hai tiết, lại là của lão lão sư vừa giảng có thể khiến người ta ngủ gục...... Bất quá khiến vui mừng là, đầu bài rốt cục cần giúp xách cái ba lô nặng trịch, có thể để ở chỗ trống bên cạnh. Ít nhất... cần áy náy.

      Suy nghĩ của Cố Thanh bắt đầu phát tán vô tận, bắt đầu nghiên cứu cách nào để cướp lại túi của mình trước khi xuống xe, để xách túi đến tận ký túc xá........

      Bỗng nhiên, có thanh thản nhiên vang lên.

      Rất rất thong dong, trầm thấp uyển chuyển ngâm nga.

      bất ngờ nhìn .

      cũng nhìn , đôi mắt đen có ý cười thản nhiên, cứ thế tùy ý ngâm nga.

      Trong gian trống trải của xe công cộng, quá dễ dàng truyền đến phía trước xe, cho nên, giờ này khắc này, chỉ có nghe được Mạc Thanh Thành khẽ hát bài 《Ca vị ương》. bài hát rất thích hợp nghe buổi tối, im lặng nghe, có cảm giác như thấy được xa hoa biếng nhác của Thượng Hải xưa.

      Xe dừng đèn đỏ.

      vẫn khẽ ngâm nga.

      Cố Thanh cảm thấy mình nghe đến sắp nghẹt thở, thanh đẹp.....

      nhanh chóng quay đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

      "Là ai còn lưu luyến khúc ca

      Bài ca quen thuộc kia còn chưa hết

      Đèn tắt

      Người tan cuộc

      Nỗi nhớ dây dưa

      Ta trôi dạt giữa những ngọn sóng

      Ngẫu nhiên neo ở trái tim nàng

      thể chậm lại

      Chỉ có thể vội vàng

      Giây lát lướt qua đại dương

      ......."

      lặng lẽ nghe, lòng nghĩ, buổi tối hạnh phúc a.

      Giọng hát xinh đẹp như vậy, hát bài ca hay như vậy.

      T T nếu có thể ghi lại tốt.......



      [1] bách diệp kết: tàu hủ lá kết thành nút giống thế này, có cách gọi khác là tàu hủ ky, mà tàu hủ ky bên Việt Nam mình thấy dạng kết thế này nên mình giữ nguyên hán việt.

      [2] Ca vị ương: endless song, bài ca bất tận, là nhạc phim của Tân bến Thượng Hải, các bạn có thể nghe ở đây

      PS: Mình vẫn chưa xong khóa luận... stress quá bay sang dịch truyện cho đỡ... T_T
      Khoảng đầu tháng 5 mình post truyện bình thường [2 chương/tuần] :3
      thanhbinh thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 22 - Yêm đốc tiên (7)
      Khi hai người đến trường học, nghiên cứu sinh ở dưới lầu lại lại, rất nhiều người lẫn xe.

      Ngày trở về trường, rất nhiều người quen sắc mặt hồng nhuận nhờ nghỉ đông ăn nhậu chơi bời, đều gặp thoáng qua.

      Cố Thanh chào hỏi mấy người, liền cảm thấy như vậy tuyệt đối được, cơ hồ mỗi người đến chào hỏi đều mang biểu tình Thanh Thanh Mạn cậu có phúc.... Đầu bài bên cạnh , chậm rãi , thưởng thức vườn trường của , dường như hề để ý những ánh mắt đánh giá công khai lẫn ngấm ngầm.

      Nếu...... fan mạng của biết.... đầu bài nhà mình bị nhiều mm [1] bát quái vây quanh thế này, nhất định tổ đội đến headshot cho coi T T

      dừng bước.

      Mạc Thanh Thành cũng dừng lại.

      "Đưa đến đây được rồi, cám ơn.... ."

      Đại nhân ngài ngàn vạn lần đừng đưa ra cầu muốn đến ký túc xá xem thử nha.........

      Chỉ có hôm nay cho phép mọi người ra vào lầu ký túc, ngài ngàn vạn lần đừng cầu như vậy, căn bản biết cự tuyệt thế nào a.....

      "Được," rốt cuộc trả ba lô cho , "Lần sau gặp."

      "Vâng, tạm biệt."

      xách ba lô của mình, xoay người.

      Từng bước từng bước về phía trước, dám quay đầu, muốn quay đầu nhìn, dám quay đầu, muốn quay đầu...... Ba lô ôm phía trước, thiệt là nặng muốn chết, nếu sớm biết đầu bài xách suốt đường như vậy, nhất định đem nhiều đồ ăn vặt theo. Đồ tham ăn, Thanh Thanh Mạn, xem ngươi khiến đầu bài mệt ra sao kìa T T

      vào cửa thủy tinh của ký túc, sau đó bước sang trái hai bước, lặng lẽ xoay người, ở trong góc Mạc Thanh Thành thấy được, quay đầu nhìn xem chưa.

      Mạc Thanh Thành hình như thấy vào cửa rồi, nâng tay xem đồng hồ.

      "Cố Thanh!" bên ngoài lầu ký túc chợt truyền đến thanh của Canh Tiểu Hạnh, "Cậu núp ở cửa nhìn ai đó? Soái ca sao?!"

      ........

      ........

      Để ta chết ....... trời ơi đất ạ, nhanh nhanh ném thiên lôi xuống đánh chết ta ......

      Cố Thanh cứng người, nhìn Canh Tiểu Hạnh đầy sức sống chạy đến, khóe mắt liếc thấy Mạc Thanh Thành buông tay xuống, khá thú vị nhìn qua chỗ này, rồi xoay người rời .

      ........

      ........

      nhất định nghe thấy, nhất định nghe thấy rồi T T

      "Sao cậu đần ra thế? Hôm qua gọi điện còn bình thường mà." Canh Tiểu Hạnh cười tủm tỉm vươn tay quơ quơ trước mặt , " mau, gặp mặt đầu bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành kết quả thế nào?"

      Cố Thanh yên lặng nhìn ấy.

      "Vừa rồi Tuyệt Mỹ nhắn wechat cho mình, đại nhân đích thân đưa cậu về trường? Hai người tiến triển nhanh nha....." Canh Tiểu Hạnh dùng ngữ khí hâm mộ, "Đầu bài rất soái sao?"

      Cố Thanh tiếp tục yên lặng nhìn ấy.

      bị kích thích suốt mấy tiếng, hết sức ứng phó mấy lời của Canh Tiểu Hạnh. Chỉ cảm thấy cuối cùng cổ họng Canh Tiểu Hạnh hoàn toàn hủy diệt hình tượng cố gắng duy trì cả buổi chiều và buổi tối, nhìn lén này nọ, rất dọa người.

      Ký túc xá bốn người, chỉ có hai người các là bảo vệ nghiên cứu sinh, hai người còn lại sớm thực tập.

      Cho nên, dự đoán là mai mới trở về tượng trưng, báo tin rồi tiếp tục công tác.

      Đêm nay lại chỉ có hai người bọn .

      Canh Tiểu Hạnh qua mấy phen thăm dò có có kết quả, cuối cùng trựa tiếp đá đề tài đến chỗ Tuyệt Mỹ, Cố Thanh rốt cục mở miệng, ngồi ở giường mình, vừa xem yy vừa nhắn tin, vừa : "Rất cao, ừm, là người rất có khí chất đế vương công, siêu cấp công..... Dù sao chỉ cần đùa giỡn, rất có khí thế."

      Còn khi đùa giỡn T T, giống như lão đại xã hội đen... loại lão đại xã hội đen nho nhã.

      "Ờ ~" Canh Tiểu Hạnh trèo lên cây thang lên giường mình, cứ thế nửa bám vào cây thang, tay vịn đầu giường, " thêm chút nữa ." Cố Thanh tận chức tận trách suy nghĩ lát: "Nếu lần sau cậu cùng mình, thôi quên .... Dù sao hai người □ lâu thế rồi."

      "Chỗ nào có gian tình chứ!" Canh Tiểu Hạnh tóm chân .

      Cố Thanh vừa trốn vừa cười: "Chính là có gian tình!"

      Canh Tiểu Hạnh bò lên giường .

      "Đừng đừng," Cố Thanh chỉ máy tính, "Mình cầm máy tính nha, đừng quậy hỏng."

      Canh Tiểu Hạnh cũng kiêng dè, bỗng nhiên phản ứng lại: "Hai người khi nào gặp lại?"

      "A?"

      " phải cậu lần sau sao?"

      ..........

      Cố Thanh cũng biết bản thân vì sao lần sau, chẳng lẽ là vì đầu bài lần sau gặp? lắp bắp, nhìn thấy tin nhắn xã trưởng của mình gửi đến: "Thanh Thanh Mạn cậu đâu vậy.... Đêm nay là cậu trực hát đó, ta thay cậu chống đỡ nửa tiếng rồi a.... mau tới mau tới."

      sửng sốt, lập tức nhớ ra, đêm nay là ngày mình trực hát ở xã đoàn nhà mình a T T ......

      "Mình với cậu, với cậu, mình phải hát rồi...." Cố Thanh đội tai nghe, thực áy náy , "Hôm nay đến phiên mình trực hát... vậy mà lại quên mất."

      Canh Tiểu Hạnh mang bộ dáng vui sướng khi người gặp họa, cuối cùng buông tha cho .

      Cố Thanh lập tức vào kênh, chợt nghe giọng hát phi thường ai oán của xã trưởng liền hiểu, giọng hát khe khẽ bi thương cực kỳ. Thấy tên nàng lập tức : "Thanh Thanh Mạn đại nhân... ngài rốt cục cũng đến rồi."

      Cố Thanh đánh chữ: Ta quên mất......

      Xã trưởng: "Trực tiếp mở mic .... ta sắp hát đến hết hơi rồi. Các vị chờ, lập tức đổi người."

      Cố Thanh gửi tin nhắn riêng cho xã trưởng: Ừm.... hôm nay phải có 2 người trực hát sao? Tẩu Điều Nhi đâu?

      Xã trưởng trả lời: hẹn hò. bảo sống hai mươi năm lần đầu tiên rốt cục phải bị nam nhân tỏ tình, mà là nữ nhân, cho nên nhất định phải đến nơi hẹn.......

      Cố Thanh: ....... Chúc phúc .

      Xã trưởng: Ta giúp em chống nửa tiếng rồi, em theo nguyện vọng hát tiếng nữa rồi giải tán thôi.

      Cố Thanh: Được.

      Xã trưởng tắt mic, bắt đầu nghỉ ngơi treo giáp, mở mic, chọn hai bài tùy tiện hát, câu được câu thu hoa[2]. ở xã đoàn khá , có fan cố định, cho nên mỗi tuần có hai ngày sắp xếp ca sĩ trực hát, thu hút người. đặt máy tính bàn , bản thân khoanh chân, nghiêm túc ngồi trước bàn, bắt đầu hát.

      hát, chợt nghe thấy di động của mình kêu.

      lo hát phần mình, gõ gõ giường, ý bảo Canh Tiểu Hạnh đưa di động cho mình.

      Nhận lấy di động, nhìn thấy là tin nhắn đầu bài gửi đến: về đến nhà.

      ........

      lập tức lạc giọng.

      Thanh thanh giọng, thuận miệng : " ngại quá, ta nhận điện thoại chút."

      Nhạc nền vẫn phát, ở đó loay hoay trả lời wechat cho : Về đến nhà là tốt rồi... Cảm ơn , hôm nay đưa em về ^^

      Gửi rồi, lại cảm thấy thích hợp.

      Nhưng được bất bình thường chỗ nào... Hình như đầu bài và bỗng nhiên bước bước lớn tiến đến tình trạng vô cùng quen thuộc vậy. Nhưng ngoại trừ biết tên là Mạc Thanh Thành, là đầu bài đại danh đỉnh đỉnh internet, thiệt tình biết gì nữa cả.

      ném di động qua bên, tùy tiện lật cặp tài liệu, tìm bài để hát.

      Vừa rồi nghe qua, ấn tượng quá sâu sắc, đúng lúc luyện tập chút. Đương nhiên.... khẳng định hát truyền cảm, hoàn mỹ được như đầu bài. nhìn ca từ, chậm rãi hát.

      Chợt nghe xã trưởng kích động cắt ngang mình: "A! Ta hoa mắt sao? Sao lại đột nhiên vượt quá nghìn rồi? Ta ... các ấy có phải nhầm kênh ......."

      Cố Thanh ngẩn người.

      "Xã trưởng hoa mắt...." Giọng của Tẩu Điều Nhivang lên, "Em cảm thấy uổng công em chạy vội trở về..... A A A A! Em thấy cái gì đây, nam thần của em! Đầu bài đại nhân!"

      "Ở đâu chỗ nào, đầu bài đại nhân ở đâu! Đại nhân ngài quang lâm chỗ của chúng ta sao.... Quá cảm động a!"

      Cố Thanh lập tức hiểu, cũng ngừng hát trong nháy mắt.....

      Đầu bài........

      Đầu bài đến đây......

      Vấn đề là, hát bài vừa rồi ở xe công cộng chưa hát hết a a a a!

      chỗ bình luận, Thương Thanh Từ đơn giản gửi khuôn mặt tươi cười.

      Nháy mắt, hàng trăm bình luận quét qua "A a a a chụp ảnh chung....."

      "Đại nhân, xã đoàn chúng ta sắp tổ chức hội ca tròn năm, ta có thể mời ngài được được ?" Xã trưởng hề bình tĩnh chút nào.....

      Thương Thanh Từ lại gửi mặt cười: Nếu công việc bận rộn, hẳn là đến được.

      Nháy mắt, hàng trăm bình luận quét tiếp "A a a a hội ca......"

      Cố Thanh cảm thấy bản thân hold được, mặc cho nhạc nền tiếp tục phát, chôn mặt mình vào đầu gối, quẫn đến muốn chết cho rồi...... đêm này, thanh danh cả đời mất sạch sành sanh luôn rồi đó biết biết biết T T



      [1] mm: mei mei = muội muội, chỉ mấy xung quanh.

      [2] thu hoa: người nghe tặng hoa cho người hát, chức năng của yy.

      P.S: Từ giờ post truyện đều 2 chương/tuần nhé :">

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 23 – Cá chiên giòn sốt cay (1)
      nghe thấy tiếng báo tin nhắn riêng.

      Ngẩng đầu, thấy khung bình luận bị càn quét bởi thông cáo. Còn có quản lý viên cao cấp của kênh nhà Thương Thanh Từ ngừng duy trì trật tự: "Bình tĩnh bình tĩnh, được ở nhà người ta càn quét bình luận a.... các bạn trẻ.... tiếp tục càn quét thế này ngày mai ta phải đến nhận lỗi a T T..." nhìn đến hoa mắt, chủ yếu là quá nhiều người, đến mức mỗi người câu nhìn kịp.

      "Đại nhân vì sao lên tiếng? ( ⊙ o ⊙) A! Chẳng lẽ cùng Thanh Thanh Mạn chat riêng...."

      "Nhất định là chat riêng...." [đoán trúng ghê :))]

      " chuyện gì a?"

      "Ta nghe , hôm nay bọn họ gặp mặt rồi????"

      ( ⊙ o ⊙)

      ( ⊙ o ⊙)

      Vì sao lại có người biết được???? Mình vừa về đến trường lâu mà T T

      Cố Thanh có chút đỡ nổi, sực nhớ ra cửa sổ tin nhắn riêng nháy. tưởng là xã trưởng hay Tẩu Điều Nhi, ngờ là đầu bài.

      Đầu bài: Di động hết pin, nên đến đây chào em tiếng.

      Cố Thanh: ^^ vâng ạ.

      Đầu bài nhanh chóng biến mất khỏi kênh.

      Bấy nhiêu fan của đầu bài còn ở trường, là hơi khó tiêu, rưng rưng nhờ Tẩu Điều Nhi lên thay mình, Tẩu Điều Nhi bị nam thần kích động lập tức chui lên tuyến. Cố Thanh tức khắc bỏ chạy, quả nhiên có thể ngồi lên vị trí đầu bài này cũng có chỗ tốt, đến đâu đều dắt theo đàn con, nháy mắt quét sạch kênh của người khác.....

      tâm thần bất định out khỏi yy.

      Bắt đầu chuẩn bị đồ để ngày mai học, Canh Tiểu Hạnh ngồi trước bàn của mình, cười sáng lạn, khóe mắt liếc thấy Cố Thanh bò từ giường xuống, bỗng nhiên với mic: "Thanh Thanh xuống giường rồi." dứt lời, liền rút dây tai nghe, cố ý để cho Cố Thanh nghe, giọng Tuyệt Mỹ nhanh chóng vang lên từ máy tính: "Ừ, đầu bài tắm rửa. Quả nhiên là đồng bộ."

      .........

      .........

      Cố Thanh nhe răng với Canh Tiểu Hạnh, uy hiếp trong im lặng: cậu chết chắc rồi.

      Sau đó liền nghe Tuyệt Mỹ tiếp: "Video phối tuyên truyền game của chúng ta vừa xong rồi."

      Canh Tiểu Hạnh lại đeo tai nghe: "Tiếp tục, em đánh chữ chuyện với , Thanh Thanh nghe được em chuyện...."

      ........

      ........

      Được rồi, khí.

      Bất quá, Cố Thanh vẫn hiếu kỳ, vừa rồi Tuyệt Mỹ video tuyên truyền kia. Kiểu tuyên truyền đại chúng này, chế tác nhất định hoành ráng siêu đẹp, tuyệt đối đáng cất chứa. Hơn nữa... nhớ đầu bài từng , có tham dự. Mở máy tính, chột dạ nhìn thoáng qua Canh Tiểu Hạnh bùm bùm đánh chữ, chợt tò mò chuyện, Tuyệt Mỹ Sát Ý coi như là ở internet chìm nổi nhiều năm như vậy, sao lại bị muội muội ngoại đạo thu phục rồi?

      Thế giới thực kỳ diệu.

      (|||¬ω¬)

      mở máy, bò vô weibo của đầu bài, quả nhiên vừa post official video.

      ra là game này.

      liếc qua kênh chính, phát loạt CP video[1].

      Đúng là loạt ấy.

      Cái đầu bài chuyển phát cho mình, mở ra, liền vang lên nhạc nền rung động tâm can, điệu nhạc cực kỳ thê lương. HÌnh ảnh trong game, bắt đầu theo phong cách thủy mặc, theo từng nét vẩy mực ra, từ từ biến ảo thành thanh lồng tiếng của Mạc Thanh Thành và Đậu Đậu Bã Đậu. Hoàn toàn khác với trường vui vẻ sôi nổi lúc chiều, giọng của hai người, phối với hình ảnh game được biên tập cắt ghép.

      Từ lúc hai người quen biết, đến khi nhau, đến cuối cùng... sinh ly.

      Nhân vật đầu bài lồng tiếng, đứng giữa ánh sáng rực rỡ, rồi nhòe dần vào bóng tối.

      xông lên, hướng về bóng dáng của , với : "Thiếp chờ chàng về."

      màn hình, nam nhân tay áo tung bay, rất khẽ rất khẽ ừ tiếng, quay đầu, vào bóng đêm.

      Nhạc nền rất thê lương, khiến cảnh biệt ly này có vẻ.......

      Cố Thanh nháy nháy mắt, cảm thấy mũi chua xót.

      Phía sau có người chụp vai , quay đầu lại, mắt đỏ hồng nhìn Canh Tiểu Hạnh: "Sao vậy?"

      "Cậu làm sao thế..... Bạn học Thanh Thanh....." Canh Tiểu Hạnh vốn muốn hỏi có ăn khuya , nhìn thế này, lại hoảng sợ, "Cãi nhau với đầu bài sao? Khó trách off nhanh thế......"

      "Gì chứ....." Cố Thanh buồn bực gạt tay ấy, "Mình nhất định phải chơi game này, trailer làm rất cảm động..... Nhưng lại là bi kịch.... còn là loại bi kịch nghẹn máu phun được nuốt trôi....."

      Đả thương người nhất chính là thể loại này đó T T

      Canh Tiểu Hạnh vui vẻ: "Cậu vậy mà xem video tuyên truyền của đầu bài xem đến khóc?"

      tuy muốn thừa nhận, nhưng video còn bày ra đây.... muốn phủ nhận cũng diễn được rồi.... Canh Tiểu Hạnh lập tức vui vẻ như hoa nở: "Quả nhiên là chân ái a.... chân ái a........."

      " cho cậu với Tuyệt Mỹ." Cố Thanh vẫn nhớ thương tiết tháo của bản thân.

      " nghe a." Canh Tiểu Hạnh chỉ chỉ máy tính của mình, "Mình phòng chúng ta chỉ có hai người tụi mình, dù sao cũng quen biết, liền trực tiếp mở mic......"

      ............

      ............

      "Cậu có thể tắt mic của cậu trước ?" Cố Thanh rất uất ức.

      Canh Tiểu Hạnh thở dài, tắt mic.

      " sao đâu," Canh Tiểu Hạnh khoác cần tiền vốn an ủi , "Nghe đêm nay rất nhiều muội tử xem mà khóc, Tuyệt Mỹ còn đầu bài được hời, lồng tiếng cho bi kịch, giống lồng tiếng toàn mấy vai hiểu phong tình."

      Đầu bài thoạt nhìn giống người thâm tình, nhất là chất giọng trầm của ......

      Còn Tuyệt Mỹ à.....

      Cố Thanh phúc hậu lặng lẽ nhủ trong lòng, Tuyệt Mỹ đúng là thích hợp với mấy vai hiểu phong tình, nghĩ là ai chứ……..

      chống má, ngồi đó xem xem lại video kia.

      Xem mấy lần có thể ngâm nga ca khúc chủ đề của game đó rồi. thậm chí bắt đầu cân nhắc, lần nữa biên khúc cho bản này, đưa cho đầu bài....... Nếu có thể cover lại, nhất định rất đẹp.

      suy nghĩ, wechat vang lên, là đầu bài: Di động mở lại được rồi, vừa mới post video tuyên truyền game.

      Cố Thanh còn đắm chìm trong khí bi thương của video, thấy đầu bài lại nghĩ đến nhân vật video tuyên truyền kia, bóng dáng xa dần xa dần chìm vào bóng đêm, thuận tay trả lời cách nghĩ của mình: thấy, em muốn biên khúc lại... tặng cho . Video tuyên truyền rất cảm động.

      Gửi xong rồi lại yên.

      Người muốn biên khúc tặng đầu bài, khẳng định là nhiều đến đếm xuể...... Bản thân có tiếng tăm gì, cũng biết khúc viết ra có thể lọt vào mắt xanh của đầu bài .

      Đầu bài trả lời chữ "Được" đơn giản.

      Lúc này mới kiên định lại.

      Thấy đến thời gian nên ngủ, vẫn luyến tiếc, ngồi xem lại video kia lần nữa.

      Cuối cùng, khi sắp tắt web, lại xuất bài post mới weibo của đầu bài. Là tấm ảnh, chụp cảnh đêm ở thư viện trường . Tim hiểu sao đập nhanh, mở ra nghe.

      "Vừa rồi có tiểu nương, xem video tuyên truyền, xem đến khóc.

      ấy muốn vì ta biên khúc mới, khiến ta nhớ lại lúc lồng tiếng video này, để tìm kiếm cảm giác, nghe nghe lại bài."

      Là bài gì?

      ngày càng tò mò.

      Đầu bài tiếp, ngược lại trực tiếp ngâm nga, chỉ có ba bốn câu:

      "Đêm mất ngủ nhìn đèn dầu cạn

      Ngâm khúc thanh thanh mạn

      Tình vẫn ấm người tan

      Mình ta bạc thường hàn

      .........

      Được rồi, các bạn, chúc ngủ ngon."

      nhớ văn án của bài《Bạc Đầu 》[2] này, đều là người ca hát, thậm chí cảm nhận được tâm tình của khi nghe bài này trước khi lồng tiếng. Trong video tuyên truyền, nàng nàng chờ , đáp ứng rồi, hề quay đầu mà vào bóng đêm.

      Lần này ra có thể gặp lại hay cũng quan trọng. Ta hiểu lòng nàng lưu luyến, mình già cũng đơn.

      .........

      Bây giờ nghĩ đến, hốc mắt bắt đầu nong nóng.

      Xong, lại muốn khóc rồi, T T là thanh khống thương tâm chịu được....



      [1] CP video: hiểu nôm na là video cover lại dựa official video nào đó. Mình cũng ko lắm, tra ko ra từ gốc T_T

      [2] Bạc đầu白首 [Bạch thủ]

      Thường quen câu like, cơ mà thấy like ít bùn quá :'( giờ câu like vậy :v
      80 like facebook có ngay chương mới nhé :p [chưa đủ là ngâm luôn :)) ~]
      peony phamPhiên Nhiên thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 24 - Cá chiên giòn sốt cay (2)
      còn chưa kịp xem tin nhắn riêng, bị @ liên tiếp.

      Mấu chốt là, ưu tiên @ đều là những người vừa gặp hồi chiều, chính là loại người thế này: phun ra là trực diện nhất........

      Phỉ Thiếu: @Thanh Thanh Mạn (⊙v⊙) Ta nhớ bài này có lâu lắm rồi a, ra hai người quen nhau từ lúc đó cơ à???? Ai u ta kháo..........

      Đậu Đậu Bã Đậu: @Thanh Thanh Mạn........... khóc ròng a, sau này ai muốn tỏ tình với ta, vượt qua được đầu bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành mời tự rút T.T

      Wwwwk: @Thanh Thanh Mạn: Mark, gặp mặt lần thu phục nửa đời sau của đầu bài đại nhân rồi.

      Phong Nhã Tụng: @Thanh Thanh Mạn: Đất sụp, biển cạn mới dám cũng nàng ly biệt gì chứ a.........

      Tuyệt Mỹ Sát Ý: @Thanh Thanh Mạn:....... Đây là câu chuyện đồng thoại nồi yêm đốc tiên liền thu phục được muội tử.

      Canh Tiểu Hạnh: @Thanh Thanh Mạn: lù đù vác lu mà chạy........

      ............

      Vốn còn chìm đắm trong khúc ca, bị @ vòng thế này, hồi hồn chút, mới ngấm ca từ của bài hát kia. "Ngâm khúc Thanh Thanh Mạn" gì chứ a...........

      "Đầu bài đại nhân tốc chiến tốc thắng........ Mình còn kém xa, so được......." Canh Tiểu Hạnh ngồi trước máy tính cũng choáng váng, ánh mắt phát tinh quang quay đầu nhìn Cố Thanh, "Mình cảm thấy cậu thủ thân như ngọc suốt hai mươi hai năm, ông trời cũng cảm động, giải nhất đều cho cậu...... Loại tỏ tình này a, loại tỏ tình này a.... a a a a."

      Canh Tiểu Hạnh càng càng kích động, che mặt, ngừng lắc đầu: "Mình chịu nổi rồi, quá lãng mạn a."

      Tim đập.... Nhịp tim ơi ngươi đâu rồi..........

      đứng lên, hít sâu.

      Lại hít sâu lần nữa.

      Nhịp tim.... Nhịp tim ơi ngươi trốn đâu rồi T.T ..........

      Dưới khung bình luận, cả đám đều trích câu "Ngâm khúc Thanh Thanh Mạn", thậm chí có người nhận ra địa điểm trong ảnh chụp, vậy nên thẳng thừng kết luận Cố Thanh hoặc đầu bài là sinh viên trường này........

      biết đối mặt với tình thế quẫn bách này thế nào, dứt khoát tắt máy tính, coi như biết gì cả. Đầu bài rốt cục là có tâm.... hay vô tình.... hiểu. Luẩn quẩn trong giới này nhiều năm, đầu bài đại nhân vẫn luôn bảo vệ chu toàn tất cả thông tin riêng tư của bản thân, vì sao bỗng nhiên lại bắt đầu bộc lộ thế này.....

      Nếu là người ngoài đứng nhìn, khẳng định cùng vây xem như gà chọi.

      Giống như.... Canh Tiểu Hạnh nhảy lên nhảy xuống bây giờ vậy......

      Vấn đề là, sao lại bị kéo vào a %>_<%

      T.T đầu bài đại nhân...... Ngài tiếp tục chơi thế này, mọi người bị ngài đùa đến ngu người đó........

      May mà chỉ là mạng, tắt máy tính là chẳng còn gì nữa.

      May mà ghi xong hết bài hát rồi, lễ kỷ niệm thành lập của trang web cùng Hoàn Mỹ hợp tác, coi như hoàn toàn xong nhiệm vụ.

      Bất quá, hôm sau đến trường báo danh, ràng là bộ dáng mất ngủ. Thầy giáo gõ gõ thẻ học sinh của , buồn cười nhìn : "Nghỉ đông chơi rất vui? Cũng sao, em và Canh Tiểu Hạnh học kỳ này có lớp, lại được lên thẳng, coi như thoải mái hơn người khác."

      dạ, học kỳ cuối cùng a.

      Tuy rằng lên thẳng, vẫn có chút thương cảm khi tốt nghiệp, chỉ là chút xíu thương cảm đó, khi về tới ký túc, thấy Canh Tiểu Hạnh vẫn còn hưng phấn quét qua weibo của và đầu bài, hoàn toàn tan thành mây khói. Hai năm sắp tới còn phải ở cùng ấy, tâm......... có nửa điểm cảm xúc tốt nghiệp gì cả.

      "Thanh Thanh," Canh Tiểu Hạnh cười hì hì , "Mời ta ăn cơm ."

      "Vì sao chứ......"

      "Trường học của chúng ta bị đào ra rồi, vạn nhất ngày nào đó mọi người cùng điều tra hoạt động của kim chủ nhà đầu bài, cậu phải cần bịt miệng sao?" Canh Tiểu Hạnh mặt mày hớn hở.

      .................

      "Sắp tới lễ tình nhân, Thanh Thanh, lễ tình nhân." Lúc rửa tay, Canh Tiểu Hạnh chạy đến sau lưng nhắc nhở.

      "Ừ...." đáp.

      đúng...... lễ tình nhân......

      Bài hát kia được post lên chứ??!!

      nhất định bị đuổi giết ( ⊙ o ⊙) a!

      Cố Thanh lau khô tay, cầm điện thoại lên, do dự vài giây, vẫn gửi câu qua cho đầu bài: có đó (⊙_⊙)?

      Dường như quen việc đầu bài trả lời ngay lập tức, ném điện thoại qua bên, bắt đầu online kiểm tra hòm thư của mình, mấy lần muốn lên weibo, sợ nhìn thấy vô số tin nhắn riêng và @, lại bắt đầu bình tĩnh, dứt khoát bỏ qua.

      Đại khái đếm qua mấy khoản nợ..... được rồi, nợ bốn mươi mấy bài rồi.

      Thanh Thanh Mạn, ngươi là thần đào hố a T T

      mở phần mềm ghi , thừa dịp Canh Tiểu Hạnh ra ngoài ăn cơm trưa, ký túc xá có ai, chuẩn bị trả mấy bài hát thiếu nợ, lại phát , đầu bài để lại tin nhắn cho mình QQ.

      Đầu bài: có muốn xem triển lãm hoạt hình[1] ?

      Nhìn thời gian, là sáng nay nhắn lại.

      Cố Thanh hiểu sao hơi căng thẳng, qua mấy tiếng rồi....... trả lời, đầu bài có bực .......

      trả lời cũng rất bình thường a.... cũng phải ngày ngày ôm máy tính ╮(╯▽╰)╭, nhưng vì sao vẫn cảm thấy rất lo lắng, rất khẩn trương a. yên, đầu bài trả lời wechat.

      Giọng của Mạc Thanh Thành, giữa gian yên lặng, có vang rất : "Thấy tin nhắn của chưa?"

      "Thấy, vừa mới nhận được." lập tức bày tỏ.

      "Muốn triển lãm ?" Giọng của đầu bài như cũ mê người.

      Được rồi, Cố Thanh cảm thấy bản thân đối với giọng của , khả năng miễn dịch bằng .

      Bổn mạng, đây là sức mạnh thanh của bổn mạng T.T

      ........

      nhìn di động, bắt đầu nghĩ tới trọng điểm thứ hai.....

      Vậy là.... đầu bài muốn hẹn mình ra ngoài? mình? Hẹn triển lãm hoạt hình?

      Cố Thanh đêm qua mất ngủ, có chút mơ màng, giờ nghe đầu bài chính miệng hỏi mình có muốn xem triển lãm hoạt hình . Này xem như... ám chỉ gì đó sao? muốn nghĩ nhiều T T, nhưng từ tối qua đến hôm nay......

      có thể nghĩ nhiều chút mà đúng .......

      dựa vào ghế, hai tay giơ di động lên, nghe lại lần nữa câu "Muốn triển lãm " của đầu bài lần nữa, bình tĩnh lát, với di động: "Trước giờ chưa từng , có điều cũng rất muốn xem thử.... nhưng, chẳng phải công tác của rất bận sao?"

      Gửi rồi, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.

      "Hôm đó bận." Giọng mang ý cười.

      "Được." tình chưa từng qua triển lãm hoạt hình, bình thường để ý thời gian diễn ra, nên "ngày đó" là ngày nào a....

      "Vậy được," đầu bài chậm rãi trả lời nghi vấn trong đầu , "Thứ bảy đến đón em."

      .........

      .........

      .........

      .........

      Thứ bảy, ngày 14 tháng 2.



      [1] triển lãm hoạt hình: như festival manga ở Việt Nam, là lễ hội triển lãm các thứ liên quan đến anime/manga, có cosplay. [Dành cho ai chưa biết: anime – hoạt hình Nhật, manga – truyện tranh Nhật, cosplay – hóa trang giống với các nhân vật trong truyện/hoạt hình/game…]

      nỡ bỏ đầu bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành T_T
      Đổi sang 10 chương cuối mới câu like vậy, ko đủ ém chưa muộn :v ~
      Phiên Nhiênrjnchan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :